• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 1296-1300

Chương 1296 Ba chiến trường lớn (1)

Mà tên mập này phi thân nhảy lên trên lưng rồng, tay phải tóm vào trong hư không.

Kim quang vô hạn ngưng tụ, không ngờ hóa thành một cây Hàng Ma Xử màu hoàng kim, bên trên phủ kín đạo văn thần thánh.

- Các ngươi đều đi tìm Tam Thốn Linh Sơn phải không!

Hắn không vội xuất thủ, mà là ngẩng đầu lên, nói ra chung quanh:

- Những người này cứ giao cho ta là được!

- Bất Động Minh Vương...

Bất kể là Lữ Tâm Dao hay là Phụ Sơn Sứ, hay là ba Yêu Tướng còn sót lại, lúc này đều kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy tên mập ngồi trên lưng rồng, tay cầm Hàng Ma Xử, ai nấy đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Tuân mệnh!

Bọn họ cơ hồ không chút do dự, lập tức đáp ứng, cũng không bận tâm tới chiến cuộc trước mắt, phóng thẳng tới Tam Thốn Linh Sơn.

Nhìn bộ dạng đó, giống như đang bỏ chạy.

Nhất là Lữ Tâm Dao, trước lúc đào tẩu còn nhìn Phương Nguyên một cái.

Mặt đầy vẻ hoảng sợ:

- Ngươi rốt cuộc đã làm gì, không ngờ bức hắn ra bộ dạng này.

- Yêu ma quỷ quái, cố lộng huyền hư.

Trên người Vương Trụ lúc này đã xuất hiện những vết nứt, nhưng một thân hung khí vẫn hừng hực, nhìn thấy bộ dạng của tên mập này liền mặc kệ đối thủ bên cạnh, hét to một tiếng, tay cầm trường đao màu đen chém tới, nhưng Phương Nguyên lại lăng không bay tới cản trước người hắn:

- Vương đạo huynh, chúng ta ai nấy có trách nhiệm riêng, tên mập này giao cho ta, ngươi cứ phụ trách trảm sát những người đó đi!

Vương Trụ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, nói:

- Ngươi có được không?

Phương Nguyên nói:

- Phải đánh thì mới biết được!

Vương Trụ trợn mắt nhìn hắn, một lúc sau liền cười lạnh một tiếng, nói:

- Người như ngươi, rất thích hợp với Ma Biên!

Nói xong liền xoay người xông về phía mấy vị Hắc Ám Sứ Giả!

Trên vai Lạc Phi Linh khiêng đại đao màu đỏ, có chút lo lắng nhìn Phương Nguyên, muốn nói lại thôi, Phương Nguyên thì cũng không quay đầu lại, chỉ nói:

- Vương Trụ sắp không chống đỡ được rồi, ngươi đi giúp hắn, bất kể là như thế nào, cũng không thể để những người đó đảo loạn thế cục chung quanh Tam Thốn Linh Sơn!

Lạc Phi Linh gật đầu, cũng vội vàng đuổi theo.

Mà Phương Nguyên th cắn chặt khớp hàm, lắc lắc kiếm trong tay, nhìn về phía tên mập đó.

Trầm giọng nói:

- Đến lúc này còn có tâm tư lo lắng tới cái khác à, ngươi có phải quá tự tin rồi không?

- Không biết tự lượng sức mình!

Sau khi tên mập tức giận thực sự, đã định một mình chống đỡ tất cả mọi người trong sân, sau đó để cho Vô Tâm Sứ và Phụ Sơn Sứ đi giải quyết vấn đề bên Tam Thốn Linh Sơn, nhưng lại không ngờ, Phương Nguyên vẫn một mình một kiếm, cản ở trước người hắn, điều này khiến trong lòng hắn sinh ra một loại tức giận, vừa trào phúng hành động nực cười này của Phương Nguyên, lại có một loại tức giận vì bị khinh thị.

Nhưng vừa liếc Phương Nguyên một cái, hắn lại không nói gì nhiều, chỉ xách Hoàng Kim Xử hung hăng đánh tới, trong một thoáng đó, lưu quang màu vàng giống như chất lỏng tràn ngập cả hư không, giống như khóa cả một mảng hư không này lại.

Hoàng Kim Xử từ xa đánh đến, giống như từ trên trời hạ xuống.

Bất kể là ở phương hướng nào, đều cảm thấy xử này là đánh thẳng xuống.

- Xử này không thể đón đỡ!

Trong lòng Phương Nguyên lập tức dâng lên suy nghĩ này.

Theo lý thuyết tên mập này cũng là cảnh giới Nguyên Anh, mình lại là Chí Tôn Nguyên Anh, không nên thua hắn mới đúng, nhưng cũng không biết hắn tu luyện thế nào, lực lượng đó đều mạnh mẽ vô biên, đã vượt xa sự tưởng tượng của Phương Nguyên, đón đỡ Hoàng Kim Xử của người này là không khôn ngoan, có lẽ, cũng chỉ có nhục thân mạnh mẽ như Quan Ngạo mới có khả năng chính diện đỡ được một xử này!

Về phần Phương Nguyên, trong lòng rất bình tĩnh, sẽ không làm việc không khôn ngoan như vậy, vừa thấy Hoàng Kim Xử đánh xuống, không chút nghĩ ngợi chạy trong sân, vẽ ra một vòng tròn, một kiếm chém tới tên mập, vốn kim quang của tên mập này che kín hư không, có thần uy cố định người ta, không thể động đậy, nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí của Phương Nguyên lại cũng không thua gì hắn.

Hai người vừa đọ sức lại lập tức tách ra, chính là lực lượng tương đương!

- Ha ha, ngươi không tồi!

Tên mập thấy Phương Nguyên tránh được một xử này, thậm chí sau khi tránh thoát còn lập tức xoay kiếm chém tới, không hề chịu thiệt chút nào, khóe miệng giống như lộ ra một nụ cười, sau đó thần long dưới thân đột nhiên rít gào bay lên, hắn ở trên lưng rồng, tốc độ đột nhiên nhanh hơn rất nhiều, Hoàng Kim Xử khuấy lên từng tầng sóng vàng, không ngừng đập xuống.

Cả hư không đều nổ tung, giống như trời sụp đất nứt, hủy diệt tất cả.

- Chẳng trách mấy tên gia hỏa này vừa thấy tên mập đó tức giận thì lập tức muốn né tránh

Mà ở trong hư không ngoài mấy chục dặm, Lạc Phi Linh vừa quay đầu lại nhìn cảnh kinh thiên động địa ở xa xa thì cũng biến sắc, đã minh bạch nguyên nhân Vô Tâm Sứ vừa thấy không ổn liền muốn tránh xa tên mập, quả thật là vậy, dưới cự lực cuồng bạo đó, không trốn mới là đồ ngốc, bị dư ba của ác chiến quét tới lập tức chính là kết cục đứt gân gãy xương.

- Ha ha, lo lắng à?

Lữ Tâm Dao trong một mảng ác chiến cũng đã nhận ra biến hóa tâm thái của Lạc Phi Linh, lạnh giọng bật cười:

- Bất Động Minh Vương chính là xếp thứ hai dưới trướng chủ ta, chính là ngoan đồng thượng giới đoạt thiên địa tạo hóa mà sinh, trời sinh bất phôi kim thân, lại được chủ ta điểm hóa, tu ra một thân thần thông, vĩ lực cực mạnh, đương thời không có người thứ ba, chỉ dựa vào sức của một người uy hiếp cả Yêu vực, ngay cả Tứ Đại Yêu Hoàng cũng phải sợ hắn ba phần, Phương Nguyên đó cho dù có được đại tạo hóa, có chút tu vi trong người, nhưng cũng tuyệt không thể là đối thủ của hắn, hắn hôm nay... Chắc chắn sẽ phải chết!
Chương 1297 Ba chiến trường lớn (2)

Nói đến đây, nàng ta tựa hồ là cố ý chọc cho Lạc Phi Linh tâm thần không yên, thời cơ hung hăng công tới.

Nhưng đao của Lạc Phi Linh gạt ngang, cản lại kiếm quang của nàng ta, không hề kinh hoàng như trong dự kiến, cũng nhìn Lữ Tâm Dao một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:

- Hồ ly tinh, ngươi có biết Phương Nguyên sư huynh vì sao luôn ghét ngươi không?

Trong lòng Lữ Tâm Dao giận dữ, theo bản năng muốn phản bác:

- Ta cần hắn coi trọng à?

Nhưng nói đến bên miệng, lại ma xui quỷ khiến biến thành một tiếng quát lạnh:

- Vì sao?

Lạc Phi Linh lập tức có chút đắc ý bật cười, nói:

- Bởi vì ngươi luôn không tin hắn...

Trong lúc nói, giữa trán lộ ra một cỗ hồng quang, một thân pháp lực tăng vọt, đại đao chém tới Lữ Tâm Dao, thanh âm trong trẻo, liên tiếp nói:

- Chính ngươi cũng chỉ là từ mương máng chui ra, lại tự cho mình bất phàm, khinh thường Phương Nguyên sư huynh nhà ta, cho rằng bản sự của hắn chẳng qua cũng thế mà thôi, kết quả hắn liên tiếp làm tốt hơn tưởng tượng của ngươi, khiến ngươi trong lòng sợ hãi, thậm chí là kính sợ, nhưng lại không muốn thừa nhận điểm này, mà Phương Nguyên sư huynh là người kiêu ngạo như vậy, sao có thể để ý tới ngươi?

Trong lòng Lữ Tâm Dao dâng lên cảm giác vô cùng quái dị, trên mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, quát lên:

- Nói hưu nói vượn!

Cắn chặt răng, kiếm quang phủ kín hư không, giống như một những đóa hoa sáng lạn.

Nhưng Lạc Phi Linh lại vung đại đao, chém những đóa hoa đó thành một đống hỗn độn, đồng thời còn cười nói:

- Bị ta nói trúng tâm sự rồi phải không, tiếc nuối lớn nhất cả đời này của ngươi chính là bản sự không nhiều, ngạo khí lại không nhỏ, cho nên cả đời chỉ cứ lo được lo mất...

Tâm thần Lữ Tâm Dao càng loạn, không ngờ bị Lạc Phi Linh từng bước ép sát, có chút thúc thủ.

- Đến lúc nào rồi còn nghĩ tới những cái đó?

Phụ Sơn Sứ không có nhục thân, căn bản không dám đấu võ pháp cận thân với người ta, lúc này chỉ có thể ở bên cạnh nói bóng nói gió, thi triển thần thông tương trợ, vốn tưởng rằng bằngvào hắn và Lữ Tâm Dao liên thủ, hạ Lạc Phi Linh là không thành vấn đề, nhưng không ngờ Lạc Phi Linh nhìn thì giống như một tiểu nha đầu nũng nịu, hơn nữa hoàn toàn chưa trải qua quá nhiều chiến hỏa, nhưng khi động thủ lại vô cùng lợi hại, hơn nữa còn mỏ nhọn răng sắc, nói cho Vô Tâm Sứ tâm thần đại loạn, không ngờ lờ mờ có thế không chống đỡ được.

Hơn nữa ở một bên khác, Vương Trụ hung ác vô song, đại đao màu đen trong tay, ba ngàn Hỏa Nha Quân bên cạnh, bị mười thần thi, ba khôi lỗi cùng với ba Yêu Tướng đồng loạt cầm chân, lại vẫn không rơi vào thế hạ phong, theo lý thuyết nhục thân của hắn hiện giờ đã sắp sụp đổ, thần hồn cũng đang tiêu tán, chính là nỏ mạnh hết đà, nhưng hắn lại càng chiến càng hăng, dường như có thể chống đỡ được mãi, thực sự khiến người ta lạnh lòng.

- Khi hắn là thuộc hạ của Vô Tâm Sứ vì sao không hung ác điên cuồng như vậy?

Thậm chí trong lòng Phụ Sơn Sứ cũng sinh ra loại nghi vấn này.

Có điều rất nhanh hắn đã nghĩ thông, Vương Trụ lúc đó tuy bị huyễn pháp khống chế, nhưng trong tiềm thức của hắn dù sao vẫn có chút mâu thuẫn, bởi vậy lúc động thủ, uy lực bị giảm xuống, mà hiện giờ, một bầu lửa giận đang vượng, khí thế kinh thiên, hơn nữa hắn vừa lấy được binh khí và pháp bảo mình hay dùng, trước sau quán thông, thực sự mạnh mẽ khiến người ta phải sợ hãi!

- Không thể cứ tiếp tục như vậy, đêm dài lắm mộng, chậm tất sinh biến!

Phụ Sơn Sứ phán đoán ra thế cục, dứt khoát làm ra quyết định, gầm lên một tiếng, thần thức vội vàng ra mệnh lệnh, mười thần thi đang vây công Vương Trụ tà khí đại thịnh, cuốn chặt lấy hắn, mà Phụ Sơn Sứ thì lập tức hạ lệnh cho ba Yêu Tướng:

- Các ngươi đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, mau tới Tam Thốn Linh Sơn, không được chậm trễ, nếu không để mạng lại đền!

Hiện giờ ba Yêu Tướng đều đang kinh hãi, con hổ yêu đó lợi hại ở một thân võ pháp, cộng với có một ngàn trành quỷ đi theo, nhưng hắn dùng hết võ pháp, lại bị Vương Trụ suýt nữa một đao chém đứt nửa người, dùng hết trành quỷ lại vẫn bị ba ngàn Hỏa Nha Quân bên cạnh Vương Trụ tàn sát hơn nửa, ngưu yêu dùng một cây tam xoa kích thì một tay đã bị Vương Trụ xé xuống.

Ác chiến với mãnh tướng như Vương Trụ, vốn chính là càng đánh càng sợ, trên khí thế đã thua hơn nửa, hiện giờ khi ba người này đang kinh tâm đảm chiến, muốn trốn lại không dám trốn, muốn chiến lại không dám xông lên thì lại nghe Phụ Sơn Sứ nói vậy, trong lòng lập tức mừng rỡ.

Vội vàng bứt ra, phóng tới Tam Thốn Linh Sơn.

Ba khôi lỗi và mười thần thi còn lại vì bị khống chế thần hồn, không biết lùi bước, sau khi được Phụ Sơn Sứ dùng thần thức ra lệnh, càng thêm hung mãnh, đồng loạt nhao lên, ác chiến quanh quanh Vương Trụ, giống như liều mạng.

Gừ.

Vương Trụ gầm lên, muốn lao tới ngăn cản, nhưng lại bị mười thần thi và ba khôi lỗi lão tổ cuốn lấy, không ngờ không thể thoát thân.

Mà Lạc Phi Linh muốn lao lên ngăn cản, cũng bị Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ liều mạng giữ lại.

Trong nhất thời, chiến thế trong sân liên tục biến đổi, vô cùng hỗn loạn!

Phụ Sơn Sứ đã lộ ra lạnh lẽo lạnh lẽo:

- Với thế cục hiện giờ mà nói, bất kể là Bất Động Minh Vương hạ được lục đạo khôi thủ đó, hay là ba Yêu Tướng sử dụng di chủng trong Long Tích hủy diệt phong ấn chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, đều lập tức có thể giành được phần thắng, mà mình và Vô Tâm Sứ, chỉ cần chống đỡ trong thời gian ngắn ngủi này là có thể mọi sự không lo, ngồi hưởng thành quả thắng lợi!
Chương 1298 Dừng ở đây (1)

Phản ứng của Lữ Tâm Dao cũng cực nhanh, rất nhanh liền ý thức được cái hay trong sự an bài của Phụ Sơn Sứ, tất cả áp lực trong lòng đều bị quét sạch, xông thẳng về phía Lạc Phi Linh, cười lạnh nói:

- Ngươi không phải có tình ý với tên hàn môn đó à? Không phải ngươi không có ngạo khí giống như ta, vừa gặp hắn đã tin tưởng sao? Hiện tại việc gì phải sốt ruột, chúng ta cùng xem hắn có phải thực sự có bản sự đó hay không đi!

Mà ở cách đó không xa, ba Yêu Tướng vội vàng chạy tới Tam Thốn Linh Sơn, cự ly mấy trăm dặm chỉ trong giây lát là qua.

Trên chiến trường cao thủ khắp nơi này, ba người bọn họ cũng tự cảm thấy chẳng giúp được gì, cũng tùy thời có khả năng sẽ giống như vật hi sinh, nhưng đến chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, nhìn thấy di chủng nhiều vô số, cùng với năm đại long chủng vẫn co đầu rụt cổ ở phía sau tìm kiếm cơ hội, không dám lập tức liền xông lên phía trước liều mạng, lại lập tức phá lên cười lạnh lùng.

- Thì ra một hồi công lớn như vậy lại để ba người chúng ta chiếm được.

Trong tiếng cười lớn, ba người đều hiện ra bổn tướng, gạt đi sương máu, thôi động yêu uy, gào thét xông tới.

Một giải Tam Thốn Linh Sơn Hiện giờ vốn đã vì năm đại long chủng liều mạng thôi động một đám Long Tích di chủng điên cuồng tấn công mà trở nên hung hiểm, nguy ngập tràn ngập, các tu sĩ đều đang liều mạng chống đỡ, mà theo sự gia nhập của ba đại yêu này, tính thế lập tức trở nên càng hơn hơn!

Giống như trên lưng con lạc đà vốn chỉ cần bỏ thêm một cọng cỏ là bị ép ngã, bỗng nhiên có thêm ba hòn núi lớn!

- Đánh một trận đến chết, thà chết không lùi!

Mắt thấy ba đại yêu xông tới, chung quanh Tam Thốn Linh Sơn vang lên những tiếng hét lớn.

Chiến thế nơi này hiện giờ đã vô cùng hỗn loạn, chung quanh có di chủng mãnh liệt công tới, cuồn cuộn không ngừng, cho dù tu sĩ canh giữ ở nơi này có mạnh tới mấy, dưới sự tiêu hao như vậy, cũng lộ ra vô cùng cật lực, đám người Vi Long Tuyệt, Hứa Ngọc Nhân, Mạnh Khởi, Phi Linh Nhi, Phong Lương Quỷ Tu, Công Dương Lý đều đã lao lên nghênh chiến. Phạm vi cũng theo chiến cuộc bị đẩy về phía trước mà thu nhỏ lại, đã không còn lớn như lúc trước, các tu sĩ hiện giờ chỉ có thể canh giữ ngoài trăm trượng chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, cắn chặt khớp hàm, khổ sở phòng thủ phòng tuyến dưới chân.

- Ha ha, đúng là tự dưng nhặt được tiện nghi!

Ba đại yêu đó tuy là Yêu loại, lại đều vô cùng khôn khéo, nhìn thấy thế cục này, làm sao còn không rõ mấu chốt của vấn đề, quả thực chính là lòng hoa nở rộ, từng đạo thần thức truyền tới năm đại long chủng:

- Mấy con súc sinh các ngươi đã nhận được Long Ấn Lệnh mà chủ ta tự tay đánh vào trên lưng Minh vương, vì sao còn ở nơi này giở trò mèo không chịu xuất lực?

Năm đại long chủng đó đều là hạng có linh, hơn nữa vốn cùng một mạch với Yêu loại, lập tức hiểu được ý tứ của bọn họ.

Dưới cơn hoảng sợ, bất đắc dĩ liếc nhau, đều gầm lên, cuối cùngcũng lao về phía trước.

Ầm ầm!

Dẫn đầu là con cự ngạc hung ác điên cuồng, cái đuôi khổng lò quét qua, đại địa nhấp nhô, đập vỡ vô số ngọn núi và vách đá, xông thẳng về phía Tam Thốn Linh Sơn, một thân hung uy hiển hách của nó khuấy động hư không, ngay cả di chủng cản ở phía trước cũng không biết bị đánh bay bao nhiêu, cả người giống như núi lớn đâm thẳng tới.

Mà hướng nó xông tới chính là Phong Lương Quỷ Tu và Hứa Ngọc Nhân, hai người ý thức được sự cường đại của cự ngạc, không ai dám lơ là, liều mạng thôi động một thân pháp lực, nghênh đón cự ngạc đó đánh tới, một đạo ngọc bích, một đạo ô quang đan vào nhau, giống như một bức tường cao đánh vào trên người cự ngạc, chấn cho đại địa chung quanh run rẩy, đất đá bay rào rào.

- Phập.

Tuy miễn cưỡng cản được, nhưng thân hình Phong Lương Quỷ Tu và Hứa Ngọc Nhân vẫn lảo đảo, thần quang trước người ảm đạm, nhất là Phong Lương Quỷ Tu, đã bị nội thương tới phế phủ, cố nén một lúc vẫn nôn ra một ngụm máu tươi.

- Bốp!

Mà thế công của cự ngạc bị cản trở, lập tức vung đuôi quất tới.

Chung quanh đất đá bị quét lên một mảng, giống như trên đại địa nổi sóng to, nặng nề đánh về phía trước.

- Làm thế nào để ngăn cản đây?

Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân đã có chút lụi bại, hai mắt nhắm lại, muốn liều mình xông lên.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phong Lương Quỷ Tu ở bên cạnh hắn bỗng nhiên sắc mặt lạnh lùng, giống như làm ra một quyết định cực quan trọng.

Nghênh đón cái đuôi đang quét tới của cự ngạc, hắn cắn chót lưỡi, sau đó hai tay chập lại, bấm pháp ấn.

- Gừ.

Trong chốc lát, phía sau hắn quỷ khí lan ra bốn phía, xộc thẳng lên trời, giống như U Minh hàng lâm!

Mà trong một mảng quỷ khí lạnh lẽo đó, không ngờ có một cái khô lâu đầu to như núi bay lên, toàn thân như được làm từ hắc ngọc, bên trong còn lờ mờ có kinh lạc màu đỏ, quỷ dị, tà khí vô cùng.

Nghênh đón cự ngạc, khô lâu đầu đột nhiên há miệng.

Đuôi của cự ngạc quét tới, trực tiếp bị khô lâu đầu này cắn lấy, không ngờ không giãy ra được, cùng lúc đó, trong thất khiếu đen xì của khô lâu đầu có từng mảnh oan hồn chui ra, sợ là không dưới ngàn con, không chỉ ùa lên cắn xé cự ngạc đó, lại có rất nhiều lao về phía một đám di chủng chung quanh, nháy mắt liền chém giết với nhau.

- Huyết bảo?

Các tu sĩ chung quanh thấy vậy, trong lòng run lên.

Trong tên của Phong Lương Quỷ Tu mặc dù có chữ quỷ, nhưng đây chỉ là vì hắn xuất thân từ Phong Lương Quỷ Quốc, nhưng danh môn chính phái đường đường chính chính như vậy, lại không ngờ còn giấu giếm một kiện huyết bảo tà dị, đây chính là chiêu số của Tà tu.
Chương 1299 Dừng ở đây (2)

- Sao thế, việc đã đến nước này, các ngươi còn muốn tới Tiên Minh tố cáo ta à?

Phong Lương Quỷ Tu nhìn thấy chung quanh có ánh mắt nhìn tới, căm hận mắng.

- Không không...

Mấy tu sĩ ở bên cạnh lắc đầu, kêu lên:

- Chỉ trách ngươi sao không tế ra sớm?

Phong Lương Quỷ Tu mắng:

- Không phải chính bởi vì sợ các ngươi tố cáo à?

Cũng đúng vào lúc này, một con cự ưng trong không trung cũng lao tới, hai cánh che trời, cuốn lên huyết phong vạn trượng, các tu sĩ cả ở trước người nó nghênh đón cuồng phong đó đều đứng không vững, mắt thấy phạm vi phòng vệ đó cũng bị nó xé ra.

- Mẹ nó, đành vậy.

Mạnh Khởi nhất phái tiên phong đạo cốt ở bên cạnh cự ưng này gầm lên một tiếng, đột nhiên thần thông biến đổi, bên cạnh có ô quang bay lượn, uy lực ít nhất cũng lớn hơn ba thành, đánh bay tất cả di chủng tới gần hắn, thậm chí ngay cả di chủng ở trước người Hứa Ngọc Nhân bên cạnh cũng bị đánh bay, khí cơ trong chớp mắt liền biến đổi, giống như hoàn toàn đổi thành một người khác, thân hình đột nhiên phóng lên cao, cản ở trước người cự ưng, hai tay rung lên, trong không trung có vô số thiết kích xuất hiện, đều đánh về phía trước.

Có một thức thần thông này, thế tới của cự ưng đó lập tức bị áo chế, di chủng ở bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, phạm vi phòng vệ này rất nhanh liền trở nên vững vàng.

Mà nhìn vẻ hung ác điên cuồng của Mạnh Khởi, có người mí mắt giật giật:

- Đây là... U Châu Hồ gia...

- Thì làm sao?

Mạnh Khởi lạnh lùng quay đầu lại nói:

- Các ngươi đoán đúng rồi, ba trăm năm trước diệt Hồ gia, đoạt thần thông gia truyền của họ chính là thúc phụ của ta, đạo thần thông này ta đã tu luyện thành công, chỉ là chưa bao giờ thể hiện ra ở trước mặt người khác, chẳng lẽ các ngươi còn muốn ra ngoài tố cáo à?

Các tu sĩ:

- Không tố không tố...

Ầm ầm!

Di chủng và đại yêu rầm rập mà đến, một đợt nối tiếp một đợt.

Thế cục trong sân dường như cũng tùy thời có thể sụp đổ, nhưng dưới tình huống lực lượng hai bên chênh lệch rất lớn này, các tu sĩ của đội hai và đội ba không ngờ vẫn chống đỡ được, tuy nhìn thì bọn họ cũng đã đến cực hạn, nhưng lại không lui một bước!

- Đỡ ta dậy!

Mắt thấy cự ưng đã bị cản lại, phía Hứa Ngọc Nhân đã có chút không chống đỡ được, trong vòng thủ vệ trùng trùng của bọn họ, một một bóng người cả người toàn là máu đứng lên, nhìn người ở bên cạnh bị thương nhẹ hơn một chút, người này chính là Viên Tiêu, hắn chưa chết trong Long Tích, nhưng trên đường chạy trốn lại bị trọng thương, nguy hiểm tới tính mạng.

Nhìn thấy thương thế của hắn nặng như vậy, ngay cả Phương Nguyên lúc chia đội cũng không tính họ vào.

Nhưng mắt thấy tình thế này, hắn vẫn cắn răng đứng lên, bảo người bị thương nhẹ hơn giúp mình, từng bước đi tới phía sau Hứa Ngọc Nhân, trầm giọng quát:

- Để ta ở một bên, bắt đầu từ lúc ở Côn Luân Sơn đã nhìn đám tiểu bối các ngươi không vừa mắt rồi!

Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân hơi sầm xuống, lại vẫn nhường đường.

Viên Tiêu lập tức bước ra một bước, tay bấm kiếm quyết, lập tức có kiếm khí kinh thiên lượn vòng, giống như kiếm hải, chém về phía trước.

- Hứa đại tỷ.

Nhìn thấy Hứa Ngọc Nhân lúc này nội tức bất ổn, không chống đỡ được, Lý Hồng Kiêu đang ở bên trong cùng giúp Ban Phi Diên phong ấn Tam Thốn Linh Sơn bỗng nhiên quay đầu lại, phất tay ném một lá cờ màu đen tới trước người Hứa Ngọc Nhân, quát:

- Chúng ta chỉ tu hành chậm hơn bọn họ mấy ngày, vì sao lại để họ quát mắng, cầm thần kỳ phụ hoàng ta ban thưởng, đi lấy lại mặt mũi!

Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân cũng trở nên hòa hoãn hơn, tiếp nhận lá cờ, cười to:

- Hồng Tích Công Chúa nói có lý!

Đại kỳ cuốn một cái, trên mặt đất liền có bùn đất trào ra, hóa thành hơn ngàn khôi lỗi thần tướng, giết về phía trước.

Đánh với di chủng đang không ngừng chạy tới, tỏa ra huyết quang vô tận.

Tình thế trong sân lập tức trở nên đại loạn, khắp nơi đều là chém giết, huyết quang ngập trời, các tu sĩ đều cả người nhuốm máu, thậm chí còn có người nhục thân không trọn vẹn, nhưng lúc này đều canh giữ ở vị trí của mình, giống như một bức tường cao, phòng thủ một phòng tuyến.

- Ha ha, đã chết tới nơi rồi, sao cứ phải khổ sở giãy dụa?

Mắt thấy thế công đã mạnh như vậy, không ngờ lại không thể phá được phạm vi nhìn thì đã sắp không thể phòng ngự được, ba đại yêu híp mắt lại, cảm thấy những thiên kiêu Tiên Minh này mặc dù không ra gì, nhưng cũng có chút bản sự, nhìn nhau một cái, lạnh lùng quát khẽ, ba người đồng thời thôi động yêu uy, cùng ma khâu (sâu ma), hung đồn (lợn dữ) và thương lang một sừng cùng nhau lao tới.

Mà bọn họ vừa động, di chủng chung quanh cũng chịu ảnh hưởng, giống như điên cuồng ép tới.

Ma khâu và thương lang một sừng xông lên, bị Công Dương Lý bình thường vô cùng nhún nhường ngăn cản, một người dẫn động thần thông, ác chiến trong không trung, một người đón đỡ hai long chủng, không để chúng có cơ hội tới gần vòng phòng vệ.

Ba đại yêu xông lên, lại chọc giận Vi Long Tuyệt, không chịu thủ ở bên trong nữa, ngược lại trực tiếp hét lớn một tiếng, nhảy ra, hai đạo ngân thương trong tay múa thành hai ngân long, gào thét lao tới, hất bay hổ yêu, cũng ngăn cản tam xoa kích của ngưu yêu, thậm chí còn có thời gian đâm mấy cái vào con cóc đang không ngừng vừa nhảy vừa kêu ở bên cạnh.

Tu vi của hắn không cao, chỉ là Thần Anh, nhưng võ pháp lại cực kỳ đáng sợ, thực lực hơn xa tưởng tượng của người khác.

Chỉ là tuy ba đại yêu, cùng với các long chủng công tới đều bị các vị cao thủ ngăn lại, nhưng trong vòng phòng vệ, thiếu nhiều người như vậy, áp lực vẫn càng lúc càng lớn, phạm vi đã trở nên nhỏ hơn, chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
Chương 1300 Coi thường bọn họ (1)

Ầm ầm ầm!

Nhưng cũng đúng lúc này, con long chủng cuối cùng, chính là con lợn rừng trên người có mai rùa rất dày lại không bị ai ngăn cản, giơ răng nanh giống như trường thương, mang theo thế công trầm trọng như núi hung hăng đâm tới vòng phòng vệ, đại địa cũng bị thân hình nặng nề của nó giẫm cho rung chuyển, khiến các tu sĩ bên trong đã không nhịn được mà nhắm hai mắt lại.

Mà ba đại yêu đó thì vô cùng hưng phấn, quát lên:

- Kết thúc rồi, cam chịu số phận đi!

Lúc này Phương Nguyên đã không thể bận tâm tới thế cục chung quanh, chỉ một lòng muốn cản tên mập đó lại.

Người này tay cầm Hoàng Kim Xử, có thể nói là hung thế vô địch, ngồi trên thần long, chạy quanh bốn phía.

Hắn vốn chính là một nhân vật vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa hắn mượn thế rồng, trong lúc bay lượn, vung Hoàng Kim Xử càn quét hư không, hung thế khó cản, đối mặt với loại đối thủ này, thường thường khiến người ta sinh ra một loại cảm giác thúc thủ vô sách, lực lượng thần thông đánh vào trên người hắn, hắn dường như hoàn toàn coi như không thấy, cứng rắn chống đỡ, mà thi triển võ pháp lại căn bản không phá được nhục thân của hắn, giống như gãi ngứa.

Nhưng bản thân hắn lại có lực lượng cuồng bạo khó có thể hình dung, Hoàng Kim Xử đó lực lớn vô song, quét trúng là chết, xượt qua là bị thương, nơi lưu quang màu vàng đi qua, giống như trấn áp, giam cầm tất cả, có thể nói rằng, đụng phải loại đối thủ này, quả thực chính là không thể đánh hắn, chỉ có thể bị đánh, bất kể là ai đều sẽ cảm thấy vô cùng đau đầu, giống như đối mặt với một quái thai vô địch!

Nhưng Phương Nguyên lúc này lại cắn răng, nhìn chằm chằm tên mập không rời.

Ầm một tiếng, Hoàng Kim Xử của đối thủ đập đến, hắn thi triển Bát Cương Bộ Pháp, nghiêng người hiện lên, kiếm ý trong tay ngưng luyện như điện, hung hăng chém lên cổ hắn, tuy không thể làm bị thương tên mập đó, nhưng cũng chém cho hắn giận dữ, nặng nề quát to một tiếng.

Vung chưởng, một bàn tay bỗng nhiên trở nên dài trên dưới một trăm trượng, to như núi nhỏ, tóm tới Phương Nguyên.

Phương Nguyên thi triển pháp ấn, sau lưng Bất Tử Liễu hiện lên, ngàn vạn cành liễu cùng nhau bay lên, quấn lên trên tay tên mập này, dùng sức kéo sang bên trái, đồng thời trước người có một con Lôi Linh Chu Tước nhảy ra, dang rộng hai cánh cực lớn, toàn thân có lôi điện chói mắt, đâm vào tên mập, hai móng sắc nhọn tóm tới.

Ầm!

Chu Tước đánh tới, bị một quyền của tên mập đánh nát, lôi điện chói mắt lập tức bao phủ lấy hắn, dường như hóa thành một mảng lôi hải, nhưng tên mập này không ngờ không bị lôi điện khủng bố gây thương tích, lưỡi nổ sấm xuân, nặng nề gầm lên.

Lôi điện chung quanh bị một tiếng gầm này đánh tan, ngay cả Phương Nguyên cũng bị chấn cho cả người cứng đờ, động tác hơi chậm lại.

Tên mập thời cơ một xử đánh tới, Phương Nguyên vung kiếm ngăn cản, liền ngã ra xa trăm trượng.

Nhưng thân hình chưa dừng lại đã lập tức tung người nhảy lên, đạp hư không xông tới, thế công hung hãn.

Hai người cứ vậy ngươi tới ta đi, đấu chừng nửa ngày, trong lòng tên mập cảm thấy vô cùng quỷ dị, rõ ràng cảm thấy Phương Nguyên không khác gì những người tu hành khác, cũng không có pháp môn đặc thù phá kim thân của mình, theo lý thuyết có thể dùng thế sét đánh không kịp bưng tai hạ hắn, nhưng lại bị hắn cầm chân lâu như vậy.

Mỗi khi mình thi triển chiêu pháp thần thông, lại luôn bị hắn tránh nặng tìm nhẹ né được, thậm chí có lúc còn tranh thủ đánh trả, quả thực khiến cho tên mập nghĩ không thông, hắn làm thế nào mà tránh thoát được nhiều thần thông như vậy?

Mà một lúc nào đó, rõ ràng đã đánh trúng hắn, không ngờ lại bị hắn đỡ được.

- Ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu...

Tên mập bực mình, bị cầm chân lâu như vậy, khó tránh khỏi có chút giận dữ.

Trong tiếng quát chói tai, thân hình bay lộn, kim quang ngưng luyện ở bên cạnh, không ngờ hóa thành bộ dạng ba đầu sáu tay, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, sáu bàn tay đều cầm một thanh Hoàng Kim Xử, giống như máy xay gió đánh tới Phương Nguyên, khiến cho hư không chấn động.

- Hỏa hậu vẫn chưa đủ...

Mà lúc này, Phương Nguyên cũngđã một thân máu tươi.

Hắn triền đấu với tên mập lâu như vậy, tuy đại bộ phận lực lượng đều bị hóa giải, hoặc là né được, nhưng cũng trúng không ít đòn, trên nhục thân đã có rất nhiều vết thương, một thân xương cốt lại không ngừng gãy, không ngừng nối, không biết bao nhiêu lần, máu tươi trào ra dính đẫm áo xanh, nhưng vẫn cắn răng chống đỡ, duy trì thần niệm tỉnh táo.

Có điều, đối với điều này, hắn cũng có chỗ dựa của mình.

Lúc trước ở Thiên Lai Thành Kim gia, Kim lão thái thái cố gieo Bất Tử Liễu vào hắn, đó lại là một đạo thần vật, khi tu vi của Phương Nguyên còn thấp, vẫn không thể hiển lộ thần uy, hiện giờ đột phá Chí Tôn Nguyên Anh, uy lực của thần vật này cũng càng được thể hiện ra, có thể nói, nếu trong trận chiến này không phải có thần vật như Bất Tử Liễu cung cấp sinh mệnh lực cho hắn, trong khoảng thời gian ngắn phục hồi thương thế, hắn đã sớm không chống đỡ được.

Mà một chỗ dựa khác chính là căn cơ vững chắc của hắn, theo như tính tình tu pháp của hắn, về lý thuyết thì tiến độ tu hành hẳn là sẽ rất chậm, nhưng là vì có Thiên Diễn Thuật, lại khiến tiến cảnh tu vi của hắn khá nhanh, rất nhiều người nhìn thấy đều sẽ cho rằng hắn lớn mạnh vượt bậc, căn cơ bất ổn, nhưng trên thực tế lại là hoàn toàn ngược lại.

Này căn cơ vững chắc này, Phương Nguyên có thể chiến, có thể đi, có thể mãnh công đón đánh, cũng có thể mượn lực tá lực.

Đây chính là nguyên nhân cho dù tên mập đó đã nhiều lần cảm thấy bức được hắn đến tuyệt cảnh, lại luôn bị hắn có thể tuyệt xử phùng sinh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom