-
Chương 1286-1290
Chương 1286 Cùng lao lên đi (2)
- Cho nên Tiên Minh đã thua rồi, có thể đoán được là, tiếp theo, bọn họ sẽ còn thua thảm hơn...
Nghe những lời ôn hòa nhỏ nhẹ của hắn, Phương Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị một ngọn núi đè lên.
Nhưng hắn vẫn ngẩng đầu, nói:
- Bất kể là như thế nào, nếu đã vào Long Tích, nhiệm vụ này vẫn phải tiếp tục hoàn thành!
Tên mập lắc đầu, nói:
- Ngươi cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Khi hắn nói đến đây, chậm rãi tiến về phía trước, thân thể hắn béo tốt, giống như đúc từ vàng, khiến người ta vừa nhìn một cái, liền cảm thấy vô cùng nặng nề, nhưng vừa động, lại quả thực không phải chỉ nặng nề như trong tưởng tượng, mà giống như ngay cả thiên địa cũng rung chuyển theo, mà sau khi bước ra một bước, tên mập cười nhạt, kéo áo xám trên người xuống.
Áo xám đó vừa rồi đã bị kiếm khí của Phương Nguyên chém cho rách nát.
Sau đó sau lưng tên mập lộ ra một vết sẹo hình rồng!
- Ngươi cũng không cản được chúng ta!
Hắn nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, nói ra một câu như vậy, sau đó hai tay chập lại, hóa thành một đạo pháp ấn.
- Gừ...
Theo pháp ấn này được kết ra, vết sẹo hình rồng sau lưng hắn bỗng nhiên giống như sống dậy.
Dường như lờ mờ có tiếng rồng ngâm vang lên!
Mà theo tiếng rồng ngâm này vang vọng bốn phương tám hướng, chung quanh bỗng nhiên vang lên những tiếng hô đáng sợ, một lúc sau, chỉ thấy hư không phong vân biến ảo, núi đá cây cối đổ sập, từng đám di chủng giống như lũ bất ngờ lao về phía bọn họ.
Nhất là phía trước mỗi một đàn di chủng, không ngờ đều là một con quái vật vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn bộ dạng của quái vật này, không biết đã trưởng thành bao nhiêu năm trong Long Tích, chịu ảnh hưởng sâu đậm của Long Hồn, đạt tới cấp bậc cấp bậc long chủng, thực lực có thể so với thần thú, hơn nữa mỗi một con đều không kém gì thằn lằn màu bạc mà bọn Phương Nguyên đã gặp, e là tất cả long chủng mạnh nhất trong Long Tích này đều bị hắn triệu hoán tới, hung thế đó quả thực là không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
- Đi thôi!
Bất Động Minh Vương cười nhạt, sau đó nhẹ nhàng giơ tay chỉ một cái.
Đám long chủng kia giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, đồng loạt lao về phía Tam Thốn Linh Sơn.
- Hiện tại ngươi đã hiểu vì sao không ngăn được chúng ta rồi chứ?
Bất Động Minh Vương quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, thấp giọng cười nói:
- Bởi vì nơi này vốn chính là một nửa sân nhà của ta!
Phương Nguyên hơi biến sắc, quay đầu nhìn.
Năm con long chủng đều hung uy cuồn cuộn.
Một con là cự ngạc (cá sấu) sau lưng mọc đầy gai xương, một con là cự ưng bay trong không trung, cả người đỏ đậm, phủ kín huyết văn, một con là thương lang (sói xanh) đỉnh đầu có một sừng, một con là lợn rừng trên người cõng mai rùa cực dày, còn có một con không ngờ là một con giun toàn thân kín vảy, đều dẫn theo một đám di chủng đầy khắp núi đồi, giống như năm đại quân.
Chúng từ năm phương hướng công tới, đồng loạt lao đến Tam Thốn Linh Sơn, hung thế khó cản.
Nhưng khi chúng đến cách vị trí Tam Thốn Linh Sơn mười dặm, chung quanh sơn cốc đó liền có kiếm quang và pháp bảo vô tận tỏa ra, chắc là hai độ nhân mã phụ trách phòng thủ ở đó lúc này đã bắt đầu chém giết...
Chỉ là... Dưới thế công của long chủng khủng bố, bọn họ có thể ngăn cản được không, có thể ngăn cản được bao lâu, thực sự khó mà biết được!
- Phương Nguyên sư huynh.
Sắc mặt Lạc Phi Linh hơi tái đi, gọi khẽ một tiếng.
Phương Nguyên hơi gật đầu, không thử quay về, chỉ thấp giọng nói:
- Ai nấy có trách nhiệm của riêng mình.
Nói xong ánh mắt đảo qua mọi người chung quanh, thanh âm có chút lạnh lẽo:
- Nhiệm vụ của bọn họ, chính là bất kể thế nào cũng phải ngăn cản đám long chủng đó, mà nhiệm vụ của chúng ta chính là có thể giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu những người còn ở lại nơi này.
Mặt Lạc Phi Linh có chút tái nhợt, gật đầu, nói:
- Vậy... có chủ ý gì không?
Phương Nguyên lắc đầu:
- Chẳng có chủ ý gì cả, cố làm hết sức thôi!
Khi nói ra những lời này, vẻ mặt hắn ngưng trọng chưa từng có, một thân khí cơ cuồn cuộn, sát khí như cầu vồng, phủ kín nửa thiên không, trong tay nắm chặt tà kiếm, thanh âm lạnh lùng hét lớn:
- Đám yêu ma quỷ quái, cùng lao hết lên đi, cứ xem ta có lui về phía sau nửa bước hay không?
Sơn cốc chỗ Tam Thốn Linh Sơn, đám người Ban Phi Diên, Lý Hồng Kiêu, Mạc Diễn đang tập trung tinh lực, tiến hành phong ấn rất nhanh.
Đây là một quá trình cực kỳ phức tạp mà huyền ảo, mấy người bọn họ đều tập trung tất cả tinh lực, không dám có chút lơ là, mà việc người khác phải làm chính là không để bọn họ phải chịu quấy rầy, đội trưởng đội hai Vi Long Tuyệt, đội trưởng đội ba Hứa Ngọc Nhân đều canh giữ ở ngoài Tam Thốn Linh Sơn, chiến ý hừng hực, tâm thần trầm trọng, thần kinh căng thẳng, nhìn chằm chằm bốn phương tám hướng.
Không khí rất áp lực, các tu sĩ tựa hồ sợ quấy rầy đám người Ban Phi Diên đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, càng sợ quấy nhiễu tồn tại nào đó trong Long Tích, chọc họ tập kích mình, cơ hồ là thở mạnh cũng không dám, khiến chung quanh vô cùng yên tĩnh.
Phía đông nam, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa và tiếng gào thét thê lương.
Mỗi lần vang lên một tiếng gao như vậy, tâm thần các tu sĩ trong sân đều run lên, chờ đợi một cách lo lắng và bức thiết.
Một canh giờ đầu trôi qua, bọn họ liền cảm thấy phương hướng phía đông có yêu vân di động, có ma đầu mạnh mẽ vô biên chạy tới, khi đó đã chuẩn bị tử chiến một hồi, nhưng bọn họ không ngờ, thanh âm đấu pháp bên kia vô cùng kinh thiên động địa, khiến người ta kinh hãi, nhưng hiện giờ đã qua hơn một tiếng, không ngờ vẫn không có bất kỳ một ai xông tới trước mặt họ.
Chương 1287 Chiến thế đã nổi lên (1)
Trong lòng bọn họ sao còn không rõ, đây là vì có Phương Nguyên và Lạc Phi Linh canh giữ ở phía trước?
Lúc Phương Nguyên ban bố mệnh lệnh, cũng không được phép nghi ngờ, kỷ luật nghiêm minh, nhưng hắn khiến các tu sĩ đều chuẩn bị trước tâm lý chịu chết, lại không thực sự bắt bọn họ đi liều mạng, mà chính bản thân hắn lại liều mạng trước, nghe tiếng động ầm ầm từ phía đông nam truyền đến, lại nhìn mây đen dầy đặc cả nửa thiên không, cùng với quang mang thần thông chói lòa, các tu sĩ càng cảm thấy áp lực trong lòng lớn hơn.
Hai người này không ngờ thực sự cầm chân đối phương được lâu như vậy?
Phải biết rằng đó chính là Hắc Ám Sứ Giả...
Chính là những người này, ở trong Long Tích tổ điện suýt nữa một lưới bắt hết bọn họ!
Mà hiện giờ, bọn họ không ngờ đều bị hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh ngăn lại, nửa bước cũng không thể tới gần?
Cho dù là tưởng tượng, cũng có thể tưởng tượng được loại áp lực khủng bố này, trong lòng các tu sĩ giống như bị đè một ngọn núi lớn, không biết có bao nhiêu người lúc này đang hận không thể nhiệt huyết xộc lên đầu, tiến lên tương trợ hai người bọn họ, nhưng dù sao lúc trước đã có nghiêm lệnh của Phương Nguyên, lúc này chỉ có thể phòng thủ tại chỗ, trong lòng nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, chờ thế cục tiếp theo thay đổi.
Thời gian cứ thế trôi qua, trong lòng bọn họ còn bị hành hạ hơn là lên chiến trường.
Nhưng cũng may, đám người Ban Phi Diên và Lý Hồng Kiêu phong ấn cực nhanh, qua mỗi một giây, cách thành công phong ấn lại gần thêm một bước!
Ầm!
Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc loại cảm giác áp lực trong sân đạt tới cực điểm, đột nhiên trong thiên địa có một tiếng rồng ngâm vang lên, mà theo đó là một loại tiếng động phô thiên cái địa, chấn động lòng người.
- Đó là...
Có người kinh hô thành tiếng, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước.
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy, núi cao xa xa như muốn đổ sập, rừng rậm bị hất lên, thú ảnh mạnh mẽ vô biên xuất hiện, giống như thủy triều xông tới phương hướng bọn họ, từng đạo hung uy khiến người ta kinh hãi không thôi, giống như đại địa cũng chấn động, trong không trung, các tu sĩ am hiểu thần thông nhìn được xa hơn, lúc này đã trực tiếp biến sắc, trầm giọng hét lớn:
- Có địch tập!
- Phía tây có cự ngạc...
- Phía nam có cự ưng...
- Phía bắc có thương lang...
- Phía tây bắc mặt đất lay động, có long chủng ẩn hiện...
Từng tiếng kêu to mang theo sự sợ hãi vang vọng xung quanh.
Giống như chỉ một thoáng, hung hiểm vốn không hề lan tới nơi này, nhưng trong chốc lát lại ập tới rất nhiều, cảm nhận được hung khí mạnh mẽ vô biên, cũng nghe thấy, nhìn thấy vô số di chủng đang lao tới, các tu sĩ các tu sĩ lập tức trở nên khẩn trương, nhiệt huyết sôi trào, chảy khắp toàn thân, binh khí đã sớm đói khát đến bắt đầu kêu to, lập tức được nắm chặt trong tay.
- Long chủng có nhiều tới mấy cũng không thể để chúng vượt qua Lôi Trì nửa bước!
Đội trưởng đội ba Hứa Ngọc Nhân, thường ngày trông rất ôn nhã như ngọc, tuấn mỹ vô song, khi nói chuyện cũng rủ rỉ nhỏ nhẹ, quả thực khiến người ta không phân biệt ra được nam nữ, nhưng lúc này, hắn lại biểu hiện ra khí phách nam nhi không tầm thường, sắc mặt âm trầm như tuyết, thậm chí trở nên có chút dữ tợn, bỗng dưng hét lớn một tiếng, tay bấm pháp ấn, quanh người tỏa ra ánh sáng ngọc mông lung, trực tiếp trấn áp trong hư không.
Ầm ầm ầm!
Theo ánh sáng ngọc đó tỏa ra, trong hư không xung quanh bỗng nhiên xuất hiện những bức tường màu xanh nhạt, di chủng giống như dời núi lấp biển đang lao tới, vốn trước người không có gì, bỗng nhiên lại như va phải vách tường, không tiến lên được nữa, di chủng phía sau giẫm đạp di chủng phía trước, trong hỗn loạn trực tiếp bị giày xéo thành thịt nát.
Mạnh Khởi ở phía khác thì hai tay trực tiếp ấn xuống dưới, hai đạo linh quang màu vàng đất chui vào mặt đất, đại địa ở trước người hắn nhấp nhô, giống như có hồ nước tự nhiên, tất cả di chủng xông tới lại bị rơi vào đại địa, sau đó thì bị xay nát.
Mà hai người Phi Linh Nhi, Phong Lương Quỷ Tu tất nhiên cũng không dám chậm trễ.
Một người dùng pháp lực thôi động chuông bạc trong tay, lập tức có thanh âm bén nhọn vang vọng trong hư không, như đao như kiếm, vừa đâm nhục thân lại trảm thần hồn, pháp bảo chuông bạc này khi chống lại tu sĩ cùng cấp, kỳ thật cũng không tính là chiến tiện nghi, nhưng hiện giờ trong hỗn chiến với di chủng vô biên, không ngờ có được hiệu quả thần kỳ, tiếng chuông nhiếp hồn, phi kiếm dường như cũng phủ kín cả khu vực, bức cho cả đống di chủng như phát điên.
Về phần Phong Lương Quỷ Tu, lúc này lại không thấy đâu.
Chỉ có thể nhìn thấy trong đàn di chủng có một cái bóng bay trái bay phải, đi tới đâu, di chủng ở đó liền ngã rạp từng mảng, lặng lẽ bị hút khô khí huyết, chỉ còn một đống xương nằm rải rác trên mặt đất.
Tiểu đội của bọn họ đều là người am hiểu thần thông, thích hợp viễn công, Phương Nguyên bố trí họ ở ngoại vi, vốn là để bọn họ ngăn cản hung hiểm ở xa xa, lúc này vừa giao thủ với di chủng, cũng lập tức thể hiện ra hiệu quả thần kỳ.
Di chủng công tới như thủy triều, nhưng lại bị bọn họ cản ở ngoại vi, không thể xông lên trước!
Chỉ có điều, di chủng dù sao cũng rất nhiều, vẫn thỉnh thoảng có một ít lọt vào, điên cuồng lao về phía Tam Thốn Linh Sơn, nhưng còn chưa đi được mấy bước, trên đỉnh đầu, một đạo ngân thương đâm xuống, găm chúng dưới đất, tiểu đội số hai do Vi Long Tuyệt dẫn đầu đều là người am hiểu võ pháp, sớm đã chờ tới bực mình.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo hộ những người đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, làm sao có thể để những dị chủng này quấy rầy họ.
Chương 1288 Chiến thế đã nổi lên (2)
Lúc này bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, thân hình bay quanh sơn cốc nho nhỏ, trảm sát tất cả di chủng lọt vào!
Nhưng từ rất xa nhìn thấy một màn này, dưới lòng đất và trên không trung có năm con long chủng thực lực rõ ràng mạnh hơn di chủng khác rất nhiều, thậm chí còn có cả linh trí nhao nhao chạy tới, nhưng lại không vội vã vồ lên, lúc này đứng ở xa xa, trong mắt lộ hận ý, con cự ngạc đó ngửa mặt lên trời thét dài, đuôi sắt hung hăng quét tới.
- Ầm!
Hứa Ngọc Nhân cắn răng đón đỡ, thi triển thần thông ngăn lại.
Va chạm với cự lực này, hắn cũng không nhịn được mà lui về phía sau một bước, sắc mặt lúc này trở nên trắng bệch.
Nhưng cũng chỉ là lui một bước mà thôi, vẫn cố gắng canh giữ trong không trung, tiếp tục trấn áp một phương hư không.
Ngay sau đó, cự ưng trên người phủ kín huyết văn, thương lang đỉnh đầu mọc một sừng liên tiếp xuất thủ, tạo thành áp lực cực lớn cho các tu sĩ đội ba, tương ứng, di chủng chung quanh đột nhiên hung thế tăng vọt, tốc độ nhanh hơn, cũng hung hiểm hơn, từng đàn từng đàn ùa tới, giống như hồng thủy, không ngừng trùng kích phòng tuyến của bọn họ.
- Hứa mỹ nhân, thả thêm một số vào đi, chúng ta chịu được!
Đội trưởng đội hai Vi Long Tuyệt quan sát thế cục, trầm giọng hô to về phía không trung.
Dù sao trận chiến này của bọn họ cũng không phải cần giết sạch di chủng, mà là bảo vệ những người phong ấn Tam Thốn Linh Sơn ở trong cùng hoàn thành nhiệm vụ, thời gian chống đỡ càng lâu càng tốt, bởi vậy hắn cũng lo đội ba ở ngoại vi phải chịu áp lực quá lớn, ngược lại sụp đổ trước, cố ý muốn chia xẻ áp lực, như vậy, mới có khả năng chống đỡ được dưới sự trùng kích của rất nhiều di chủng.
- Ngươi mới là mỹ nhân, cả nhà ngươi đều là mỹ nhân!
Hứa Ngọc Nhân nghe vậy, hoàn toàn không còn phong độ, tức tới há miệng chửi to, nhưng vẫn đánh ra một đạo thần niệm.
Thế là tu sĩ đội ba canh giữ ở ngoại vi không cầu chống đỡ tất cả di chủng, chỉ liều mạng đề thăng uy lực thần thông, tận hết khả năng trảm sát thêm di chủng trước mắt, nhưng nếu có bỏ sót thì giao cho đội hai giải quyết!
- Mắng người còn đẹp hơn, chẳng trách ai cũng khen ngươi là Côn Luân Sơn đệ nhất mỹ nhân.
Vi Long Tuyệt bình thường trầm mặc ít lời, lúc này không ngờ cũng trở nên lắm mồm, có điều trên tay lại rất nghiêm túc, hai đạo ngân thương vung thành hai con ngân long, giảo sát tất cả di chủng xông tới, thậm chí còn cố ý gẩy thi hài di chủng lên, đặt ở chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, dần dần hóa thành một bức tường cao, dùng để chống đỡ di chủng khác xông vào bên trong.
- Những tiểu bối này, bản sự đều lớn như vậy à?
Công Dương Lý của đội hai nhìn một màn Vi Long Tuyệt đại khai sát giới, thở dài một tiếng, phun ra một ngụm tử khí, hắn vốn là một trong những người có thực lực cao nhất trong những người tiến vào Long Tích lần này, cũng là tu vi Tôn Nguyên Anh, chỉ là gia tộc thế nhỏ, mới không thể thể hiện tài năng mà thôi, nhưng cũng rất được người khác tôn trọng, lúc này vừa ra tay, lập tức lộ ra khí phách bất phàm.
Phàm là di chủng lọt vào, đều bị một hơi này của hắn hóa thành xương mủ, ở một phía khác, Trình Tiên Hà vung ngân tiên, thế như sông dài, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, đóng băng tất cả những xương mủ đó, lại hóa thành một bức tường cao!
Càng đánh càng giết thì tường càng cao, cuối cùng đã ngăn cản thế công của các di chủng.
Nhưng nhìn thấy mấy con long chủng đó vẫn đang tìm kiếm cơ hội, chưa thực sự xuất thủ, áp lực trong lòng cũng vô cùng lớn.
Nhất là cho tới hiện tại, bốn Hắc Ám Sứ Giả vẫn chưa hiện thân, càng khiến họ cảm thấy trong lòng như bị một ngọn núi lớn đè ép, không nhịn được mà nhìn về phía đông nam, không biết Phương Nguyên ở nơi đó thế nào rồi, cũng không biết hắn có thể chống đỡ được tới khi nào.
Tình thế lần này trầm trọng như vậy, thật sự có thể kháng cự được sao?
- Giết...
Lúc này, Phương Nguyên đã lại đại chiến với đám người Hắc Ám Sứ Giả.
Thế cục đã tới nước này, tất nhiên không có gì để nói.
Phụ Sơn Sứ bị một kiếm của Phương Nguyên chém đi nhục thân, cũng chẳng khác nào chém đứt con đường tu hành của hắn, hại hắn từ Thần Anh tiền đồ vô lượng thành kẻ đáng thương chỉ có thể tu luyện Quỷ Anh, không chỉ vô vọng với đại đạo, thậm chí sau này có thể giữ được địa vị hiện tại hay không cũng khó nói, bởi vậy trong lòng hận Phương Nguyên nhất, cũng là người đầu tiên hét lớn, liều mạng thôi động mười thần thi bên cạnh, những thế gia tử kiêu quý lúc sinh tiền này ai nấy đều tà khí tỏa ra bốn phía, giết về phía trước, thần thông trong tay càn quét một mảng hư không!
Ưu thế của những Hắc Ám Sứ Giả chính là ở đây, nếu người ngoài bị trọng thương cỡ này, vậy thì chẳng khác nào bị phế đi, nhưng đối với bọn họ mà nói, một thân thực lực không phải là sở trường, tuy nhục thân bị phế, nhưng chỉ cần Nguyên Anh vẫn còn, có thể điều khiển thần thi, bởi vậy từ ngoài mặt cho thấy, lực lượng mà hắn có thể sử dụng, thậm chí có thể nói là không hề bị ảnh hưởng!
Chỉ có điều, dù sao vừa ăn phải một quả đắng như vậy, hắn có hận Phương Nguyên tới mấy cũng vẫn bị một kiếm kinh người đó khiến cho sợ tới vỡ mật, tuyệt đối không dám xông lên phía trước, đứng sát bên cạnh Bất Động Minh Vương, tùy thời chuẩn bị chạy thoát thân.
Mà ở một phía khác, Lữ Tâm Dao cũng lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
Không cần nàng ta tự mình phân phó gì, Vương Trụ đã tay cầm trường thương bọc trong lửa tím, ầm ầm càn quét hư không, đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
Hắn là người chinh chiến lâu năm ở Ma Biên, trong tay có binh khí và không có binh khí, thực lực phát huy ra quả thực là không giống nhau.
Chương 1289 Nhất định phải chống đỡ (1)
Tuy lúc này trong tay hắn không cầm trường đao màu đen mà hắn quen dùng, nhưng một thân võ pháp thi triển ra, có sự gia trì của lửa tím, vẫn vô cùng kinh thiên động địa, giống như đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, ngược lại trở thành một người tạo áp lực lớn nhất cho Phương Nguyên.
Trừ bọn họ ra, ba Yêu Tướng còn lại cuối cùng tất nhiên lại càng không khách khí, con hổ yêu đó bên cạnh có ngàn trành quỷ đi theo, âm phong gào thét, mà ngưu yêu thì tay cầm tam xoa kích, thôi động một thân pháp lực kinh người, nơi kích pháp hướng tới, hư không vỡ nát, mà con cáp mô yêu cảnh giới Kim Đan cuối cùng, không ngờ cũng vừa nhảy nhót vừa gào thét.
Tu vi của nó yếu, không dám xông tới trước người Phương Nguyên, nhưng ở bên cạnh hò hét lung tung, không ngờ chấn cho chấn cho hư không run rẩy.
Bất kể là Phương Nguyên hay là Lạc Phi Linh, đều cảm thấy có chút ồn ào, tâm phiền ý loạn.
Nhưng hai người bọn họ cũng biết rõ tình thế lúc này rất nguy cấp, trước đây Ban Phi Diên từng nói, ít nhất cần một ngày mới có thể hoàn thành phong ấn, mà từ lúc bắt đầu đến bây giờ, mới chỉ được hơn một tiếng, hiện tại di chủng của Long Tích đã đến vây công bọn họ, không biết hai đội nhân mã đó có thể ngăn cản hay không, dưới tình huống như vậy, tất nhiên càng không thể để những cao thủ này giết tới, hai người bọn họ đã không có biện pháp, chỉ có thể cắn chặt răng, tay đồng thời vung lên.
Tay phải Phương Nguyên nắm tà kiếm, một thân kiếm ý lan ra, phòng thủ kín không kẽ hở, ngăn cản trường thương lửa tím của Vương Trụ, cũng có kiếm quang thỉnh thoảng nổi lên, chém về phía thần thi, mà tay trái hắn thì ở trong tay áo, không ngừng vẽ ra các loại phù triện, từng đạo thần thông gào thét mà ra, thỉnh thoảng mang theo uy thế kinh thiên, tìm chỗ trống của đối thủ mà công tới.
Lạc Phi Linh lúc này thì bay nhanh bên cạnh hắn lấp chỗ trống.
Hai người một người thân hình trầm ổn, giống như vực sâu núi cao, một người thân hình linh động, giống như chim nhạn bay lượn, phối hợp vô cùng xảo diệu, hai người xuất thủ, lại giống như một đại quân, đón đỡ sự vây công của mười thần thi, Vương gia Đạo Tử, cùng với ba Yêu Tướng, trong chốc lát mấy chục hiệp trôi qua, hơn mười vị cao thủ không ngờ không vượt qua được Lôi Trì một bước!
- Quả nhiên có chút bản sự, không thua gì ba vị đội trưởng!
Tên mập đó quan sát Phương Nguyên, lắc đầu, bình tĩnh nói
- Có điều làm được đến một bước này, cũng là cực hạn của hắn rồi, các ngươi còn lo lắng gì nữa, đừng cất giấu làm gì, có bản sự gì cứ sử ra đi!
Câu sau là nói với Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ, hai người bọn họ nghe vậy, cũng không dám không theo, chỉ có thể kích động dũng khí, một tia thần thức đánh về phía hư không, trên mặt đất liền có một cỗ thi thể không đầu bay lên, chính là nhục thân của Phụ Sơn Sứ, hắn nhìn nhục thân của mình, dường như có chút đau lòng, nhưng vẫn gầm lên một tiếng, dẫn động vật gì đó trong nhục thân.
Ầm!
Nhục thân của hắn đột nhiên nổ tung, sương máu bay trong không trung, sương máu này giống như vật có linh, vừa xuất hiện lập tức nhào về phía Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, mang theo sự oán độcvà tham lam.
Phương Nguyên từ xa ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức biến sắc.
Hắn trong tin tức Tần Loạn Ngô để lại cho mình đã từng thấy, đây chính là Nam Cương Huyết Cổ!
Trước đây những người này ở trong Long Tích tổ điện, có thể một lưới bắt hết thiên kiêu của Tiên Minh, chính là dùng cổ này.
Đây là một loại tà độc thịnh truyền ở Yêu vực, vô cùng đáng sợ, vốn là thủ đoạn dưới đáy hòm của Phụ Sơn Sứ, chỉ trong trận đánh ở tổ điện, Tần Loạn Ngô nuốt xuống huyết cổ trong điện, dựa vào thần hỏa bản mạng luyện hóa chúng, cho nên huyết cổ của Phụ Sơn Sứ này coi như đã bị hắn hủy hơn nửa, hơn một nửa còn lại chỉ là vật dẫn, bởi vậy cho tới hiện tại vẫn chưa dụng.
Mà hiện giờ, nhục thân của Phụ Sơn Sứ đã bị hủy, lại muốn luyện huyết cổ này cũng vô dụng, liền dứt khoát dùng ra, hơn nữa hắn là dùng nhục thân của mình làm vật tế, thi triển huyết cổ, khiến cho uy lực của huyết cổ còn mạnh hơn cả lúc ở tổ điện!
- Cẩn thận!
Phương Nguyên thấp giọng hét lớn, tung chưởng ấn một cái, Thanh Lý vấn vít lôi điện hiện lên, bơi tới trong không trung.
huyết cổ đó mặc dù độc, nhưng Thanh Lý chính là Thủy Linh luyện hóa, phòng ngự cực nghiêm, lại có lực lượng lôi điện dung nhập ở trong đó, nhữn tà cổ này sao có thể dễ dàng ăn mòn, mượn một đạo thần thông này, tạm thời cũng tránh khỏi được sự xâm hại của huyết cổ, chỉ là hắn cũng không biết Lạc Phi Linh có biện pháp chống đỡ huyết cổ hay không, bởi vậy không triệu hoán Thanh Lý để che chở mình, mà là nhìn về phía Lạc Phi Linh.
- Ta không cần!
Lạc Phi Linh vội vàng hô to một tiếng, sau đó tay chân luống cuống tháo khuyên bên tai trái xuống, ném về phía không trung, khuyên tai đó giống như một giọt nước, hóa thành một đạo sa y trong không trung, bao phủ quanh người nàng ta, ngăn cản tất cả huyết cổ ở xa xa.
- Đúng là luôn khiến người ta yên tâm.
Phương Nguyên không còn nỗi lo đằng sau, lại tập trung ác đấu.
Có điều, vừa phải sử dụng pháp lực để đối kháng huyết cổ, lại vừa phải ngăn địch, áp lực tất nhiên lớn hơn rất nhiều.
Mà Lữ Tâm Dao sau khi Bất Động Minh Vương lên tiếng, cũng cắn chặt răng, sai ra ba vị hộ đạo lão tổ, ba vị hộ đạo giả này chính là đòn sát thủ mà nàng ta tích lũy nhiều năm, luận về thực lực riêng lẻ thì không bằng Vương gia, nhưng ba người đồng thời ra tay, so với Vương gia Đạo Tử thì còn mạnh hơn, khiến cho áp lực của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lập tức trở nên cực lớn!
Chương 1290 Nhất định phải chống đỡ (2)
- Nhận lấy cái chết đi!
Vương gia Đạo Tử thích hợp nhất chính là chiến đấu chính diện kiểu này, vung trường thương trong tay, không ngờ càng đánh càng mạnh, nhất là khi phát giác áp lực trên người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đã cực lớn, đột nhiên gầm lên một tiếng, vung thương đâm tới!
- Ầm!
Phương Nguyên vội vàng giơ ngang kiếm chắn trước ngực, ngăn cản một thương này.
Nhưng hắn cũng bị chấn cho hai tay tê dại, thân hình lướt ra mấy trượng trong không trung mới ổn định lại được.
Lạc Phi Linh thấy thế vội vàng xông tới, chủy thủ màu đỏ trong tay bay múa, từng đạo hồng mang lượn trong hư không, bao phủ cả Phương Nguyên và chính nàng ta ở bên trong, nhưng bên ngoài, Vương gia Đạo Tử, mười thần thi, ba Yêu Tướng, ba hộ đạo giả đồng thời công tới, Lạc Phi Linh đón đỡ pháp lực mạnh như vậy, lập tức mặt trở nên tái nhợt.
Trong lòng Phương Nguyên rất áp lực, ánh mắt chậm rãi nhìn quét chung quanh.
Nơi tầm mắt có thể nhìn tới đều là đối thủ mạnh mẽ, hung hãn.
Đối thủ cấp bậc như vậy, cho dù bình thường mình gặp phải cũng cần nghiêm túc đối đãi, huống chi là cùng lúc xông tới?
Đối kháng chính diện rất hung hiểm!
Lại nhìn về phía Tam Thốn Linh Sơn, nơi đó cũng là khói bụi mờ mịt, tiếng hò hét vang trời, từng đạo bảo quang chiếu thẳng lên trời, có thể thấy được nơi đó cũng đang là một cuộc ác chiến kịch liệt, không biết tình thế như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy bốn phương tám hướng đều có long chủng cuồn cuộn từ trong thâm sơn chui ra, giống như thủy triều ùa về phía Tam Thốn Linh Sơn, so với long chủng tập kích mà bọn họ gặp phải lúc đầu thì còn mạnh hơn cả chục lần.
Quan trọng hơn là, lúc này Phương Nguyên nhìn thấy Bất Động Minh Vương đó bàng quan một lúc, liền xoay người, bước về phía Tam Thốn Linh Sơn, dường như hắn đang đã cân nhắc thế cục một phen, vẫn cảm thấy ngăn cản đạo phong ấn đó quan trọng hơn là trì hoãn ở đây.
Nếu tên mập thực lực sâu không lường được này tới đó, vậy liệu còn có thể tiếp tục phong ấn nữa không?
- Nhất định phải giữ họ lại.
Phương Nguyên thầm hạ quyết tâm.
- Phương Nguyên sư huynh, giờ phải đối kháng thế nào.
Mà ở bên cạnh Phương Nguyên, Lạc Phi Linh đang một mình ngăn cản sự tấn công mạnh liệt ở chung quanh cũng hô lên, chẳng những vung đoản đao trong tay, thôi động một thân thực lực đến cao nhất, còn tế ra hết các loại pháp bảo trên người, hai cái khuyên tai bay ra, trên váy cũng có bốn kiện trang sức bay ra, lục lạc trên mắt cá chân cũng được đá ra, cả người đã sạch bạch rồi.
Nếu đánh tiếp thì cởi luôn cả quần áo ra à?
Lúc trước bọn họ từng nói phải cố gắng chống đỡ, nhưng thế cục hiện giờ đâu phải chỉ cần cố gắng chống đỡ là có thể hóa giải được?
- Ha ha, đã đến nước này rồi mà ngươi vẫn cố chống đỡ à?
Vương gia Đạo Tử Vương Trụ nhìn thấy một màn này, không nhịn được lạnh giọng cười to, trường thương từ từ đánh đến, va chạm với ánh đao màu đỏ Lạc Phi Linh tế ra trước người, chấn cho Lạc Phi Linh cũng phải sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái hơn, mà hắn thì càng đánh càng dũng mãnh, lạnh lùng hét lớn:
- Phương Nguyên, lúc ấy ngươi còn trách ta dẫn người đi chịu chết, nhưng ngươi hiện giờ chẳng phải cũng đang chủ động chịu chết sao?
Nghênh đón tiếng gầm của Vương Trụ, cùng với thế công hung ác điên cuồng của hắn, Phương Nguyên cắn răng đứng lên.
- Đã nói chống đỡ được là sẽ chống đỡ được!
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng cố gắng bình tĩnh lại:
- Cho dù trời sập thì cũng phải chống đỡ!
Ầm!
Vương Trụ tay cầm trường thương lửa tím, hung hăng đánh tới Phương Nguyên, không hổ là một thân tu vi từ trong biển máu ở Ma Biên ma luyện ra, dưới ác chiến như vậy, không ngờ càng đánh càng mạnh mẽ, đại khai đại hạp, tu vi Lạc Phi Linh không kém, thực lực cũng rất mạnh, nhưng dưới hung uy của hắn, rõ ràng đã không cản được, tử diễm cuồn cuồn ép tới, căn bản khiến người ta cảm thấy không thể ngăn cản, thực lực là một chuyện, khí thế lại là một chuyện khác, người như hắn trời sinh đã am hiểu chém giết trên chiến trường, không phải có thể dùng tu vi để giải thích!
Mà nghênh đón một màn này, lại nhìn tên mập đang định chạy tới Tam Thốn Linh Sơn, trong lòng Phương Nguyên cực kỳ trầm trọng, đột nhiên cắn răng một cái, chân đạp Cương Bộ, tay bấm pháp ấn, thanh tà kiếm đó lại bị hắn xách lên, chắn ở trước ngực.
Theo đạo kiếm quang ở giữa trán Phương Nguyên được ngưng tụ ra, nhiệt độ chung quanh bỗng nhiên giảm xuống cực nhanh.
Giống như thế giới này đã chuyển hóa, đột nhiên tới trong băng thiên tuyết địa.
Trong mắt các tu sĩ chung quanh, thiên địa giống như đều nổi lên gió lạnh khốc liệt, bông tuyết mờ mịt bay lượn, nhưng nhìn kỹ lại không có gì, giống như tất cả ảo tượng này chỉ là vì kiếm ý của Phương Nguyên quá mãnh liệt, ảnh hưởng đến thần hồn của bọn họ, khiến cho bọn họ nhìn thấy ý cảnh nào đó ở trong kiếm ý của Phương Nguyên mà thôi, nhưng như thế lại càng khiến họ sợ hơn.
Cơ hồ là không hiểu, kiếm ý mạnh tới mức nào mới có thể làm được điểm này?
Mà ngay sau đó, trong kiếm ý mờ mịt, lại không phân tán giống như lúc trước, mà đột nhiên giống như bị lực lượng mạnh mẽ vô biên nào đó khiến cho co rút lại, tất cả kiếm ý đều ngưng luyện lại với nhau, cuối cùng giống như trăng sáng nhô trên biển, hóa thành một đạo kiếm quang, giống như thoát khỏi thế gian này, lẻ loi bay bên cạnh Phương Nguyên, ngưng tụ tới khó có thể hình dung.
- Hắn lại muốn xuất kiếm à?
Cách đó không xa, Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ nhìn thấy kiếm ý này dâng lên, đều biến sắc, vội vàng lui về phía sau, thần thi, khôi lỗi bị bọn họ khống chế lúc này đều lao lên, không tiếc tất cả phong tỏa kiếm quang này!
- Cho nên Tiên Minh đã thua rồi, có thể đoán được là, tiếp theo, bọn họ sẽ còn thua thảm hơn...
Nghe những lời ôn hòa nhỏ nhẹ của hắn, Phương Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị một ngọn núi đè lên.
Nhưng hắn vẫn ngẩng đầu, nói:
- Bất kể là như thế nào, nếu đã vào Long Tích, nhiệm vụ này vẫn phải tiếp tục hoàn thành!
Tên mập lắc đầu, nói:
- Ngươi cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Khi hắn nói đến đây, chậm rãi tiến về phía trước, thân thể hắn béo tốt, giống như đúc từ vàng, khiến người ta vừa nhìn một cái, liền cảm thấy vô cùng nặng nề, nhưng vừa động, lại quả thực không phải chỉ nặng nề như trong tưởng tượng, mà giống như ngay cả thiên địa cũng rung chuyển theo, mà sau khi bước ra một bước, tên mập cười nhạt, kéo áo xám trên người xuống.
Áo xám đó vừa rồi đã bị kiếm khí của Phương Nguyên chém cho rách nát.
Sau đó sau lưng tên mập lộ ra một vết sẹo hình rồng!
- Ngươi cũng không cản được chúng ta!
Hắn nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, nói ra một câu như vậy, sau đó hai tay chập lại, hóa thành một đạo pháp ấn.
- Gừ...
Theo pháp ấn này được kết ra, vết sẹo hình rồng sau lưng hắn bỗng nhiên giống như sống dậy.
Dường như lờ mờ có tiếng rồng ngâm vang lên!
Mà theo tiếng rồng ngâm này vang vọng bốn phương tám hướng, chung quanh bỗng nhiên vang lên những tiếng hô đáng sợ, một lúc sau, chỉ thấy hư không phong vân biến ảo, núi đá cây cối đổ sập, từng đám di chủng giống như lũ bất ngờ lao về phía bọn họ.
Nhất là phía trước mỗi một đàn di chủng, không ngờ đều là một con quái vật vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn bộ dạng của quái vật này, không biết đã trưởng thành bao nhiêu năm trong Long Tích, chịu ảnh hưởng sâu đậm của Long Hồn, đạt tới cấp bậc cấp bậc long chủng, thực lực có thể so với thần thú, hơn nữa mỗi một con đều không kém gì thằn lằn màu bạc mà bọn Phương Nguyên đã gặp, e là tất cả long chủng mạnh nhất trong Long Tích này đều bị hắn triệu hoán tới, hung thế đó quả thực là không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
- Đi thôi!
Bất Động Minh Vương cười nhạt, sau đó nhẹ nhàng giơ tay chỉ một cái.
Đám long chủng kia giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, đồng loạt lao về phía Tam Thốn Linh Sơn.
- Hiện tại ngươi đã hiểu vì sao không ngăn được chúng ta rồi chứ?
Bất Động Minh Vương quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, thấp giọng cười nói:
- Bởi vì nơi này vốn chính là một nửa sân nhà của ta!
Phương Nguyên hơi biến sắc, quay đầu nhìn.
Năm con long chủng đều hung uy cuồn cuộn.
Một con là cự ngạc (cá sấu) sau lưng mọc đầy gai xương, một con là cự ưng bay trong không trung, cả người đỏ đậm, phủ kín huyết văn, một con là thương lang (sói xanh) đỉnh đầu có một sừng, một con là lợn rừng trên người cõng mai rùa cực dày, còn có một con không ngờ là một con giun toàn thân kín vảy, đều dẫn theo một đám di chủng đầy khắp núi đồi, giống như năm đại quân.
Chúng từ năm phương hướng công tới, đồng loạt lao đến Tam Thốn Linh Sơn, hung thế khó cản.
Nhưng khi chúng đến cách vị trí Tam Thốn Linh Sơn mười dặm, chung quanh sơn cốc đó liền có kiếm quang và pháp bảo vô tận tỏa ra, chắc là hai độ nhân mã phụ trách phòng thủ ở đó lúc này đã bắt đầu chém giết...
Chỉ là... Dưới thế công của long chủng khủng bố, bọn họ có thể ngăn cản được không, có thể ngăn cản được bao lâu, thực sự khó mà biết được!
- Phương Nguyên sư huynh.
Sắc mặt Lạc Phi Linh hơi tái đi, gọi khẽ một tiếng.
Phương Nguyên hơi gật đầu, không thử quay về, chỉ thấp giọng nói:
- Ai nấy có trách nhiệm của riêng mình.
Nói xong ánh mắt đảo qua mọi người chung quanh, thanh âm có chút lạnh lẽo:
- Nhiệm vụ của bọn họ, chính là bất kể thế nào cũng phải ngăn cản đám long chủng đó, mà nhiệm vụ của chúng ta chính là có thể giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu những người còn ở lại nơi này.
Mặt Lạc Phi Linh có chút tái nhợt, gật đầu, nói:
- Vậy... có chủ ý gì không?
Phương Nguyên lắc đầu:
- Chẳng có chủ ý gì cả, cố làm hết sức thôi!
Khi nói ra những lời này, vẻ mặt hắn ngưng trọng chưa từng có, một thân khí cơ cuồn cuộn, sát khí như cầu vồng, phủ kín nửa thiên không, trong tay nắm chặt tà kiếm, thanh âm lạnh lùng hét lớn:
- Đám yêu ma quỷ quái, cùng lao hết lên đi, cứ xem ta có lui về phía sau nửa bước hay không?
Sơn cốc chỗ Tam Thốn Linh Sơn, đám người Ban Phi Diên, Lý Hồng Kiêu, Mạc Diễn đang tập trung tinh lực, tiến hành phong ấn rất nhanh.
Đây là một quá trình cực kỳ phức tạp mà huyền ảo, mấy người bọn họ đều tập trung tất cả tinh lực, không dám có chút lơ là, mà việc người khác phải làm chính là không để bọn họ phải chịu quấy rầy, đội trưởng đội hai Vi Long Tuyệt, đội trưởng đội ba Hứa Ngọc Nhân đều canh giữ ở ngoài Tam Thốn Linh Sơn, chiến ý hừng hực, tâm thần trầm trọng, thần kinh căng thẳng, nhìn chằm chằm bốn phương tám hướng.
Không khí rất áp lực, các tu sĩ tựa hồ sợ quấy rầy đám người Ban Phi Diên đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, càng sợ quấy nhiễu tồn tại nào đó trong Long Tích, chọc họ tập kích mình, cơ hồ là thở mạnh cũng không dám, khiến chung quanh vô cùng yên tĩnh.
Phía đông nam, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa và tiếng gào thét thê lương.
Mỗi lần vang lên một tiếng gao như vậy, tâm thần các tu sĩ trong sân đều run lên, chờ đợi một cách lo lắng và bức thiết.
Một canh giờ đầu trôi qua, bọn họ liền cảm thấy phương hướng phía đông có yêu vân di động, có ma đầu mạnh mẽ vô biên chạy tới, khi đó đã chuẩn bị tử chiến một hồi, nhưng bọn họ không ngờ, thanh âm đấu pháp bên kia vô cùng kinh thiên động địa, khiến người ta kinh hãi, nhưng hiện giờ đã qua hơn một tiếng, không ngờ vẫn không có bất kỳ một ai xông tới trước mặt họ.
Chương 1287 Chiến thế đã nổi lên (1)
Trong lòng bọn họ sao còn không rõ, đây là vì có Phương Nguyên và Lạc Phi Linh canh giữ ở phía trước?
Lúc Phương Nguyên ban bố mệnh lệnh, cũng không được phép nghi ngờ, kỷ luật nghiêm minh, nhưng hắn khiến các tu sĩ đều chuẩn bị trước tâm lý chịu chết, lại không thực sự bắt bọn họ đi liều mạng, mà chính bản thân hắn lại liều mạng trước, nghe tiếng động ầm ầm từ phía đông nam truyền đến, lại nhìn mây đen dầy đặc cả nửa thiên không, cùng với quang mang thần thông chói lòa, các tu sĩ càng cảm thấy áp lực trong lòng lớn hơn.
Hai người này không ngờ thực sự cầm chân đối phương được lâu như vậy?
Phải biết rằng đó chính là Hắc Ám Sứ Giả...
Chính là những người này, ở trong Long Tích tổ điện suýt nữa một lưới bắt hết bọn họ!
Mà hiện giờ, bọn họ không ngờ đều bị hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh ngăn lại, nửa bước cũng không thể tới gần?
Cho dù là tưởng tượng, cũng có thể tưởng tượng được loại áp lực khủng bố này, trong lòng các tu sĩ giống như bị đè một ngọn núi lớn, không biết có bao nhiêu người lúc này đang hận không thể nhiệt huyết xộc lên đầu, tiến lên tương trợ hai người bọn họ, nhưng dù sao lúc trước đã có nghiêm lệnh của Phương Nguyên, lúc này chỉ có thể phòng thủ tại chỗ, trong lòng nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, chờ thế cục tiếp theo thay đổi.
Thời gian cứ thế trôi qua, trong lòng bọn họ còn bị hành hạ hơn là lên chiến trường.
Nhưng cũng may, đám người Ban Phi Diên và Lý Hồng Kiêu phong ấn cực nhanh, qua mỗi một giây, cách thành công phong ấn lại gần thêm một bước!
Ầm!
Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc loại cảm giác áp lực trong sân đạt tới cực điểm, đột nhiên trong thiên địa có một tiếng rồng ngâm vang lên, mà theo đó là một loại tiếng động phô thiên cái địa, chấn động lòng người.
- Đó là...
Có người kinh hô thành tiếng, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước.
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy, núi cao xa xa như muốn đổ sập, rừng rậm bị hất lên, thú ảnh mạnh mẽ vô biên xuất hiện, giống như thủy triều xông tới phương hướng bọn họ, từng đạo hung uy khiến người ta kinh hãi không thôi, giống như đại địa cũng chấn động, trong không trung, các tu sĩ am hiểu thần thông nhìn được xa hơn, lúc này đã trực tiếp biến sắc, trầm giọng hét lớn:
- Có địch tập!
- Phía tây có cự ngạc...
- Phía nam có cự ưng...
- Phía bắc có thương lang...
- Phía tây bắc mặt đất lay động, có long chủng ẩn hiện...
Từng tiếng kêu to mang theo sự sợ hãi vang vọng xung quanh.
Giống như chỉ một thoáng, hung hiểm vốn không hề lan tới nơi này, nhưng trong chốc lát lại ập tới rất nhiều, cảm nhận được hung khí mạnh mẽ vô biên, cũng nghe thấy, nhìn thấy vô số di chủng đang lao tới, các tu sĩ các tu sĩ lập tức trở nên khẩn trương, nhiệt huyết sôi trào, chảy khắp toàn thân, binh khí đã sớm đói khát đến bắt đầu kêu to, lập tức được nắm chặt trong tay.
- Long chủng có nhiều tới mấy cũng không thể để chúng vượt qua Lôi Trì nửa bước!
Đội trưởng đội ba Hứa Ngọc Nhân, thường ngày trông rất ôn nhã như ngọc, tuấn mỹ vô song, khi nói chuyện cũng rủ rỉ nhỏ nhẹ, quả thực khiến người ta không phân biệt ra được nam nữ, nhưng lúc này, hắn lại biểu hiện ra khí phách nam nhi không tầm thường, sắc mặt âm trầm như tuyết, thậm chí trở nên có chút dữ tợn, bỗng dưng hét lớn một tiếng, tay bấm pháp ấn, quanh người tỏa ra ánh sáng ngọc mông lung, trực tiếp trấn áp trong hư không.
Ầm ầm ầm!
Theo ánh sáng ngọc đó tỏa ra, trong hư không xung quanh bỗng nhiên xuất hiện những bức tường màu xanh nhạt, di chủng giống như dời núi lấp biển đang lao tới, vốn trước người không có gì, bỗng nhiên lại như va phải vách tường, không tiến lên được nữa, di chủng phía sau giẫm đạp di chủng phía trước, trong hỗn loạn trực tiếp bị giày xéo thành thịt nát.
Mạnh Khởi ở phía khác thì hai tay trực tiếp ấn xuống dưới, hai đạo linh quang màu vàng đất chui vào mặt đất, đại địa ở trước người hắn nhấp nhô, giống như có hồ nước tự nhiên, tất cả di chủng xông tới lại bị rơi vào đại địa, sau đó thì bị xay nát.
Mà hai người Phi Linh Nhi, Phong Lương Quỷ Tu tất nhiên cũng không dám chậm trễ.
Một người dùng pháp lực thôi động chuông bạc trong tay, lập tức có thanh âm bén nhọn vang vọng trong hư không, như đao như kiếm, vừa đâm nhục thân lại trảm thần hồn, pháp bảo chuông bạc này khi chống lại tu sĩ cùng cấp, kỳ thật cũng không tính là chiến tiện nghi, nhưng hiện giờ trong hỗn chiến với di chủng vô biên, không ngờ có được hiệu quả thần kỳ, tiếng chuông nhiếp hồn, phi kiếm dường như cũng phủ kín cả khu vực, bức cho cả đống di chủng như phát điên.
Về phần Phong Lương Quỷ Tu, lúc này lại không thấy đâu.
Chỉ có thể nhìn thấy trong đàn di chủng có một cái bóng bay trái bay phải, đi tới đâu, di chủng ở đó liền ngã rạp từng mảng, lặng lẽ bị hút khô khí huyết, chỉ còn một đống xương nằm rải rác trên mặt đất.
Tiểu đội của bọn họ đều là người am hiểu thần thông, thích hợp viễn công, Phương Nguyên bố trí họ ở ngoại vi, vốn là để bọn họ ngăn cản hung hiểm ở xa xa, lúc này vừa giao thủ với di chủng, cũng lập tức thể hiện ra hiệu quả thần kỳ.
Di chủng công tới như thủy triều, nhưng lại bị bọn họ cản ở ngoại vi, không thể xông lên trước!
Chỉ có điều, di chủng dù sao cũng rất nhiều, vẫn thỉnh thoảng có một ít lọt vào, điên cuồng lao về phía Tam Thốn Linh Sơn, nhưng còn chưa đi được mấy bước, trên đỉnh đầu, một đạo ngân thương đâm xuống, găm chúng dưới đất, tiểu đội số hai do Vi Long Tuyệt dẫn đầu đều là người am hiểu võ pháp, sớm đã chờ tới bực mình.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo hộ những người đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, làm sao có thể để những dị chủng này quấy rầy họ.
Chương 1288 Chiến thế đã nổi lên (2)
Lúc này bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, thân hình bay quanh sơn cốc nho nhỏ, trảm sát tất cả di chủng lọt vào!
Nhưng từ rất xa nhìn thấy một màn này, dưới lòng đất và trên không trung có năm con long chủng thực lực rõ ràng mạnh hơn di chủng khác rất nhiều, thậm chí còn có cả linh trí nhao nhao chạy tới, nhưng lại không vội vã vồ lên, lúc này đứng ở xa xa, trong mắt lộ hận ý, con cự ngạc đó ngửa mặt lên trời thét dài, đuôi sắt hung hăng quét tới.
- Ầm!
Hứa Ngọc Nhân cắn răng đón đỡ, thi triển thần thông ngăn lại.
Va chạm với cự lực này, hắn cũng không nhịn được mà lui về phía sau một bước, sắc mặt lúc này trở nên trắng bệch.
Nhưng cũng chỉ là lui một bước mà thôi, vẫn cố gắng canh giữ trong không trung, tiếp tục trấn áp một phương hư không.
Ngay sau đó, cự ưng trên người phủ kín huyết văn, thương lang đỉnh đầu mọc một sừng liên tiếp xuất thủ, tạo thành áp lực cực lớn cho các tu sĩ đội ba, tương ứng, di chủng chung quanh đột nhiên hung thế tăng vọt, tốc độ nhanh hơn, cũng hung hiểm hơn, từng đàn từng đàn ùa tới, giống như hồng thủy, không ngừng trùng kích phòng tuyến của bọn họ.
- Hứa mỹ nhân, thả thêm một số vào đi, chúng ta chịu được!
Đội trưởng đội hai Vi Long Tuyệt quan sát thế cục, trầm giọng hô to về phía không trung.
Dù sao trận chiến này của bọn họ cũng không phải cần giết sạch di chủng, mà là bảo vệ những người phong ấn Tam Thốn Linh Sơn ở trong cùng hoàn thành nhiệm vụ, thời gian chống đỡ càng lâu càng tốt, bởi vậy hắn cũng lo đội ba ở ngoại vi phải chịu áp lực quá lớn, ngược lại sụp đổ trước, cố ý muốn chia xẻ áp lực, như vậy, mới có khả năng chống đỡ được dưới sự trùng kích của rất nhiều di chủng.
- Ngươi mới là mỹ nhân, cả nhà ngươi đều là mỹ nhân!
Hứa Ngọc Nhân nghe vậy, hoàn toàn không còn phong độ, tức tới há miệng chửi to, nhưng vẫn đánh ra một đạo thần niệm.
Thế là tu sĩ đội ba canh giữ ở ngoại vi không cầu chống đỡ tất cả di chủng, chỉ liều mạng đề thăng uy lực thần thông, tận hết khả năng trảm sát thêm di chủng trước mắt, nhưng nếu có bỏ sót thì giao cho đội hai giải quyết!
- Mắng người còn đẹp hơn, chẳng trách ai cũng khen ngươi là Côn Luân Sơn đệ nhất mỹ nhân.
Vi Long Tuyệt bình thường trầm mặc ít lời, lúc này không ngờ cũng trở nên lắm mồm, có điều trên tay lại rất nghiêm túc, hai đạo ngân thương vung thành hai con ngân long, giảo sát tất cả di chủng xông tới, thậm chí còn cố ý gẩy thi hài di chủng lên, đặt ở chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, dần dần hóa thành một bức tường cao, dùng để chống đỡ di chủng khác xông vào bên trong.
- Những tiểu bối này, bản sự đều lớn như vậy à?
Công Dương Lý của đội hai nhìn một màn Vi Long Tuyệt đại khai sát giới, thở dài một tiếng, phun ra một ngụm tử khí, hắn vốn là một trong những người có thực lực cao nhất trong những người tiến vào Long Tích lần này, cũng là tu vi Tôn Nguyên Anh, chỉ là gia tộc thế nhỏ, mới không thể thể hiện tài năng mà thôi, nhưng cũng rất được người khác tôn trọng, lúc này vừa ra tay, lập tức lộ ra khí phách bất phàm.
Phàm là di chủng lọt vào, đều bị một hơi này của hắn hóa thành xương mủ, ở một phía khác, Trình Tiên Hà vung ngân tiên, thế như sông dài, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, đóng băng tất cả những xương mủ đó, lại hóa thành một bức tường cao!
Càng đánh càng giết thì tường càng cao, cuối cùng đã ngăn cản thế công của các di chủng.
Nhưng nhìn thấy mấy con long chủng đó vẫn đang tìm kiếm cơ hội, chưa thực sự xuất thủ, áp lực trong lòng cũng vô cùng lớn.
Nhất là cho tới hiện tại, bốn Hắc Ám Sứ Giả vẫn chưa hiện thân, càng khiến họ cảm thấy trong lòng như bị một ngọn núi lớn đè ép, không nhịn được mà nhìn về phía đông nam, không biết Phương Nguyên ở nơi đó thế nào rồi, cũng không biết hắn có thể chống đỡ được tới khi nào.
Tình thế lần này trầm trọng như vậy, thật sự có thể kháng cự được sao?
- Giết...
Lúc này, Phương Nguyên đã lại đại chiến với đám người Hắc Ám Sứ Giả.
Thế cục đã tới nước này, tất nhiên không có gì để nói.
Phụ Sơn Sứ bị một kiếm của Phương Nguyên chém đi nhục thân, cũng chẳng khác nào chém đứt con đường tu hành của hắn, hại hắn từ Thần Anh tiền đồ vô lượng thành kẻ đáng thương chỉ có thể tu luyện Quỷ Anh, không chỉ vô vọng với đại đạo, thậm chí sau này có thể giữ được địa vị hiện tại hay không cũng khó nói, bởi vậy trong lòng hận Phương Nguyên nhất, cũng là người đầu tiên hét lớn, liều mạng thôi động mười thần thi bên cạnh, những thế gia tử kiêu quý lúc sinh tiền này ai nấy đều tà khí tỏa ra bốn phía, giết về phía trước, thần thông trong tay càn quét một mảng hư không!
Ưu thế của những Hắc Ám Sứ Giả chính là ở đây, nếu người ngoài bị trọng thương cỡ này, vậy thì chẳng khác nào bị phế đi, nhưng đối với bọn họ mà nói, một thân thực lực không phải là sở trường, tuy nhục thân bị phế, nhưng chỉ cần Nguyên Anh vẫn còn, có thể điều khiển thần thi, bởi vậy từ ngoài mặt cho thấy, lực lượng mà hắn có thể sử dụng, thậm chí có thể nói là không hề bị ảnh hưởng!
Chỉ có điều, dù sao vừa ăn phải một quả đắng như vậy, hắn có hận Phương Nguyên tới mấy cũng vẫn bị một kiếm kinh người đó khiến cho sợ tới vỡ mật, tuyệt đối không dám xông lên phía trước, đứng sát bên cạnh Bất Động Minh Vương, tùy thời chuẩn bị chạy thoát thân.
Mà ở một phía khác, Lữ Tâm Dao cũng lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
Không cần nàng ta tự mình phân phó gì, Vương Trụ đã tay cầm trường thương bọc trong lửa tím, ầm ầm càn quét hư không, đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
Hắn là người chinh chiến lâu năm ở Ma Biên, trong tay có binh khí và không có binh khí, thực lực phát huy ra quả thực là không giống nhau.
Chương 1289 Nhất định phải chống đỡ (1)
Tuy lúc này trong tay hắn không cầm trường đao màu đen mà hắn quen dùng, nhưng một thân võ pháp thi triển ra, có sự gia trì của lửa tím, vẫn vô cùng kinh thiên động địa, giống như đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, ngược lại trở thành một người tạo áp lực lớn nhất cho Phương Nguyên.
Trừ bọn họ ra, ba Yêu Tướng còn lại cuối cùng tất nhiên lại càng không khách khí, con hổ yêu đó bên cạnh có ngàn trành quỷ đi theo, âm phong gào thét, mà ngưu yêu thì tay cầm tam xoa kích, thôi động một thân pháp lực kinh người, nơi kích pháp hướng tới, hư không vỡ nát, mà con cáp mô yêu cảnh giới Kim Đan cuối cùng, không ngờ cũng vừa nhảy nhót vừa gào thét.
Tu vi của nó yếu, không dám xông tới trước người Phương Nguyên, nhưng ở bên cạnh hò hét lung tung, không ngờ chấn cho chấn cho hư không run rẩy.
Bất kể là Phương Nguyên hay là Lạc Phi Linh, đều cảm thấy có chút ồn ào, tâm phiền ý loạn.
Nhưng hai người bọn họ cũng biết rõ tình thế lúc này rất nguy cấp, trước đây Ban Phi Diên từng nói, ít nhất cần một ngày mới có thể hoàn thành phong ấn, mà từ lúc bắt đầu đến bây giờ, mới chỉ được hơn một tiếng, hiện tại di chủng của Long Tích đã đến vây công bọn họ, không biết hai đội nhân mã đó có thể ngăn cản hay không, dưới tình huống như vậy, tất nhiên càng không thể để những cao thủ này giết tới, hai người bọn họ đã không có biện pháp, chỉ có thể cắn chặt răng, tay đồng thời vung lên.
Tay phải Phương Nguyên nắm tà kiếm, một thân kiếm ý lan ra, phòng thủ kín không kẽ hở, ngăn cản trường thương lửa tím của Vương Trụ, cũng có kiếm quang thỉnh thoảng nổi lên, chém về phía thần thi, mà tay trái hắn thì ở trong tay áo, không ngừng vẽ ra các loại phù triện, từng đạo thần thông gào thét mà ra, thỉnh thoảng mang theo uy thế kinh thiên, tìm chỗ trống của đối thủ mà công tới.
Lạc Phi Linh lúc này thì bay nhanh bên cạnh hắn lấp chỗ trống.
Hai người một người thân hình trầm ổn, giống như vực sâu núi cao, một người thân hình linh động, giống như chim nhạn bay lượn, phối hợp vô cùng xảo diệu, hai người xuất thủ, lại giống như một đại quân, đón đỡ sự vây công của mười thần thi, Vương gia Đạo Tử, cùng với ba Yêu Tướng, trong chốc lát mấy chục hiệp trôi qua, hơn mười vị cao thủ không ngờ không vượt qua được Lôi Trì một bước!
- Quả nhiên có chút bản sự, không thua gì ba vị đội trưởng!
Tên mập đó quan sát Phương Nguyên, lắc đầu, bình tĩnh nói
- Có điều làm được đến một bước này, cũng là cực hạn của hắn rồi, các ngươi còn lo lắng gì nữa, đừng cất giấu làm gì, có bản sự gì cứ sử ra đi!
Câu sau là nói với Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ, hai người bọn họ nghe vậy, cũng không dám không theo, chỉ có thể kích động dũng khí, một tia thần thức đánh về phía hư không, trên mặt đất liền có một cỗ thi thể không đầu bay lên, chính là nhục thân của Phụ Sơn Sứ, hắn nhìn nhục thân của mình, dường như có chút đau lòng, nhưng vẫn gầm lên một tiếng, dẫn động vật gì đó trong nhục thân.
Ầm!
Nhục thân của hắn đột nhiên nổ tung, sương máu bay trong không trung, sương máu này giống như vật có linh, vừa xuất hiện lập tức nhào về phía Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, mang theo sự oán độcvà tham lam.
Phương Nguyên từ xa ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức biến sắc.
Hắn trong tin tức Tần Loạn Ngô để lại cho mình đã từng thấy, đây chính là Nam Cương Huyết Cổ!
Trước đây những người này ở trong Long Tích tổ điện, có thể một lưới bắt hết thiên kiêu của Tiên Minh, chính là dùng cổ này.
Đây là một loại tà độc thịnh truyền ở Yêu vực, vô cùng đáng sợ, vốn là thủ đoạn dưới đáy hòm của Phụ Sơn Sứ, chỉ trong trận đánh ở tổ điện, Tần Loạn Ngô nuốt xuống huyết cổ trong điện, dựa vào thần hỏa bản mạng luyện hóa chúng, cho nên huyết cổ của Phụ Sơn Sứ này coi như đã bị hắn hủy hơn nửa, hơn một nửa còn lại chỉ là vật dẫn, bởi vậy cho tới hiện tại vẫn chưa dụng.
Mà hiện giờ, nhục thân của Phụ Sơn Sứ đã bị hủy, lại muốn luyện huyết cổ này cũng vô dụng, liền dứt khoát dùng ra, hơn nữa hắn là dùng nhục thân của mình làm vật tế, thi triển huyết cổ, khiến cho uy lực của huyết cổ còn mạnh hơn cả lúc ở tổ điện!
- Cẩn thận!
Phương Nguyên thấp giọng hét lớn, tung chưởng ấn một cái, Thanh Lý vấn vít lôi điện hiện lên, bơi tới trong không trung.
huyết cổ đó mặc dù độc, nhưng Thanh Lý chính là Thủy Linh luyện hóa, phòng ngự cực nghiêm, lại có lực lượng lôi điện dung nhập ở trong đó, nhữn tà cổ này sao có thể dễ dàng ăn mòn, mượn một đạo thần thông này, tạm thời cũng tránh khỏi được sự xâm hại của huyết cổ, chỉ là hắn cũng không biết Lạc Phi Linh có biện pháp chống đỡ huyết cổ hay không, bởi vậy không triệu hoán Thanh Lý để che chở mình, mà là nhìn về phía Lạc Phi Linh.
- Ta không cần!
Lạc Phi Linh vội vàng hô to một tiếng, sau đó tay chân luống cuống tháo khuyên bên tai trái xuống, ném về phía không trung, khuyên tai đó giống như một giọt nước, hóa thành một đạo sa y trong không trung, bao phủ quanh người nàng ta, ngăn cản tất cả huyết cổ ở xa xa.
- Đúng là luôn khiến người ta yên tâm.
Phương Nguyên không còn nỗi lo đằng sau, lại tập trung ác đấu.
Có điều, vừa phải sử dụng pháp lực để đối kháng huyết cổ, lại vừa phải ngăn địch, áp lực tất nhiên lớn hơn rất nhiều.
Mà Lữ Tâm Dao sau khi Bất Động Minh Vương lên tiếng, cũng cắn chặt răng, sai ra ba vị hộ đạo lão tổ, ba vị hộ đạo giả này chính là đòn sát thủ mà nàng ta tích lũy nhiều năm, luận về thực lực riêng lẻ thì không bằng Vương gia, nhưng ba người đồng thời ra tay, so với Vương gia Đạo Tử thì còn mạnh hơn, khiến cho áp lực của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lập tức trở nên cực lớn!
Chương 1290 Nhất định phải chống đỡ (2)
- Nhận lấy cái chết đi!
Vương gia Đạo Tử thích hợp nhất chính là chiến đấu chính diện kiểu này, vung trường thương trong tay, không ngờ càng đánh càng mạnh, nhất là khi phát giác áp lực trên người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đã cực lớn, đột nhiên gầm lên một tiếng, vung thương đâm tới!
- Ầm!
Phương Nguyên vội vàng giơ ngang kiếm chắn trước ngực, ngăn cản một thương này.
Nhưng hắn cũng bị chấn cho hai tay tê dại, thân hình lướt ra mấy trượng trong không trung mới ổn định lại được.
Lạc Phi Linh thấy thế vội vàng xông tới, chủy thủ màu đỏ trong tay bay múa, từng đạo hồng mang lượn trong hư không, bao phủ cả Phương Nguyên và chính nàng ta ở bên trong, nhưng bên ngoài, Vương gia Đạo Tử, mười thần thi, ba Yêu Tướng, ba hộ đạo giả đồng thời công tới, Lạc Phi Linh đón đỡ pháp lực mạnh như vậy, lập tức mặt trở nên tái nhợt.
Trong lòng Phương Nguyên rất áp lực, ánh mắt chậm rãi nhìn quét chung quanh.
Nơi tầm mắt có thể nhìn tới đều là đối thủ mạnh mẽ, hung hãn.
Đối thủ cấp bậc như vậy, cho dù bình thường mình gặp phải cũng cần nghiêm túc đối đãi, huống chi là cùng lúc xông tới?
Đối kháng chính diện rất hung hiểm!
Lại nhìn về phía Tam Thốn Linh Sơn, nơi đó cũng là khói bụi mờ mịt, tiếng hò hét vang trời, từng đạo bảo quang chiếu thẳng lên trời, có thể thấy được nơi đó cũng đang là một cuộc ác chiến kịch liệt, không biết tình thế như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy bốn phương tám hướng đều có long chủng cuồn cuộn từ trong thâm sơn chui ra, giống như thủy triều ùa về phía Tam Thốn Linh Sơn, so với long chủng tập kích mà bọn họ gặp phải lúc đầu thì còn mạnh hơn cả chục lần.
Quan trọng hơn là, lúc này Phương Nguyên nhìn thấy Bất Động Minh Vương đó bàng quan một lúc, liền xoay người, bước về phía Tam Thốn Linh Sơn, dường như hắn đang đã cân nhắc thế cục một phen, vẫn cảm thấy ngăn cản đạo phong ấn đó quan trọng hơn là trì hoãn ở đây.
Nếu tên mập thực lực sâu không lường được này tới đó, vậy liệu còn có thể tiếp tục phong ấn nữa không?
- Nhất định phải giữ họ lại.
Phương Nguyên thầm hạ quyết tâm.
- Phương Nguyên sư huynh, giờ phải đối kháng thế nào.
Mà ở bên cạnh Phương Nguyên, Lạc Phi Linh đang một mình ngăn cản sự tấn công mạnh liệt ở chung quanh cũng hô lên, chẳng những vung đoản đao trong tay, thôi động một thân thực lực đến cao nhất, còn tế ra hết các loại pháp bảo trên người, hai cái khuyên tai bay ra, trên váy cũng có bốn kiện trang sức bay ra, lục lạc trên mắt cá chân cũng được đá ra, cả người đã sạch bạch rồi.
Nếu đánh tiếp thì cởi luôn cả quần áo ra à?
Lúc trước bọn họ từng nói phải cố gắng chống đỡ, nhưng thế cục hiện giờ đâu phải chỉ cần cố gắng chống đỡ là có thể hóa giải được?
- Ha ha, đã đến nước này rồi mà ngươi vẫn cố chống đỡ à?
Vương gia Đạo Tử Vương Trụ nhìn thấy một màn này, không nhịn được lạnh giọng cười to, trường thương từ từ đánh đến, va chạm với ánh đao màu đỏ Lạc Phi Linh tế ra trước người, chấn cho Lạc Phi Linh cũng phải sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái hơn, mà hắn thì càng đánh càng dũng mãnh, lạnh lùng hét lớn:
- Phương Nguyên, lúc ấy ngươi còn trách ta dẫn người đi chịu chết, nhưng ngươi hiện giờ chẳng phải cũng đang chủ động chịu chết sao?
Nghênh đón tiếng gầm của Vương Trụ, cùng với thế công hung ác điên cuồng của hắn, Phương Nguyên cắn răng đứng lên.
- Đã nói chống đỡ được là sẽ chống đỡ được!
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng cố gắng bình tĩnh lại:
- Cho dù trời sập thì cũng phải chống đỡ!
Ầm!
Vương Trụ tay cầm trường thương lửa tím, hung hăng đánh tới Phương Nguyên, không hổ là một thân tu vi từ trong biển máu ở Ma Biên ma luyện ra, dưới ác chiến như vậy, không ngờ càng đánh càng mạnh mẽ, đại khai đại hạp, tu vi Lạc Phi Linh không kém, thực lực cũng rất mạnh, nhưng dưới hung uy của hắn, rõ ràng đã không cản được, tử diễm cuồn cuồn ép tới, căn bản khiến người ta cảm thấy không thể ngăn cản, thực lực là một chuyện, khí thế lại là một chuyện khác, người như hắn trời sinh đã am hiểu chém giết trên chiến trường, không phải có thể dùng tu vi để giải thích!
Mà nghênh đón một màn này, lại nhìn tên mập đang định chạy tới Tam Thốn Linh Sơn, trong lòng Phương Nguyên cực kỳ trầm trọng, đột nhiên cắn răng một cái, chân đạp Cương Bộ, tay bấm pháp ấn, thanh tà kiếm đó lại bị hắn xách lên, chắn ở trước ngực.
Theo đạo kiếm quang ở giữa trán Phương Nguyên được ngưng tụ ra, nhiệt độ chung quanh bỗng nhiên giảm xuống cực nhanh.
Giống như thế giới này đã chuyển hóa, đột nhiên tới trong băng thiên tuyết địa.
Trong mắt các tu sĩ chung quanh, thiên địa giống như đều nổi lên gió lạnh khốc liệt, bông tuyết mờ mịt bay lượn, nhưng nhìn kỹ lại không có gì, giống như tất cả ảo tượng này chỉ là vì kiếm ý của Phương Nguyên quá mãnh liệt, ảnh hưởng đến thần hồn của bọn họ, khiến cho bọn họ nhìn thấy ý cảnh nào đó ở trong kiếm ý của Phương Nguyên mà thôi, nhưng như thế lại càng khiến họ sợ hơn.
Cơ hồ là không hiểu, kiếm ý mạnh tới mức nào mới có thể làm được điểm này?
Mà ngay sau đó, trong kiếm ý mờ mịt, lại không phân tán giống như lúc trước, mà đột nhiên giống như bị lực lượng mạnh mẽ vô biên nào đó khiến cho co rút lại, tất cả kiếm ý đều ngưng luyện lại với nhau, cuối cùng giống như trăng sáng nhô trên biển, hóa thành một đạo kiếm quang, giống như thoát khỏi thế gian này, lẻ loi bay bên cạnh Phương Nguyên, ngưng tụ tới khó có thể hình dung.
- Hắn lại muốn xuất kiếm à?
Cách đó không xa, Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ nhìn thấy kiếm ý này dâng lên, đều biến sắc, vội vàng lui về phía sau, thần thi, khôi lỗi bị bọn họ khống chế lúc này đều lao lên, không tiếc tất cả phong tỏa kiếm quang này!
Bình luận facebook