• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (10 Viewers)

  • Chương 1276-1280

Chương 1276 Không biết tự lượng sức mình (1)

Vấn Cơ Sứ biến sắc, lúc vừa đối mặt, hắn suýt chút nữa bị Phương Nguyên một tên bắn chết, bởi vậy ngoài miệng nói chuyện ngông cuồng nhất, cũng là vì chuyện của Lữ Tâm Dao, nhìn Phương Nguyên không vừa mắt, nhưng vừa thấy Phương Nguyên lao về phía mình, lập tức vẫn hơi kinh hãi, gầm khẽ một tiếng, thân hình giống như quỷ mỵ lui ra sau, mấy chục đạo cờ trận bên cạnh lập tức bay lên không trung.

Những cờ trận này đều được luyện chế đặc biệt, mỗi một cờ trận đều quấn theo một đạo Long Tích tàn trận, lực lượng đáng sợ, Phương Nguyên lúc trước cũng mượn Long Tích tàn trận mà kéo Tam Thốn Linh Sơn tới, nhưng Tam Thốn Linh Sơn vừa động, tàn trận lúc trước liền không còn tác dụng, lại không ngờ, bên cạnh vị Vấn Cơ Sứ này còn có nhiều cờ trận như vậy, khuấy trời lật đất, đáng sợ tới khó có thể hình dung.

Cho dù là hắn, nghênh đón cờ trận này cũng chỉ có thể xê dịch thân hình, lui qua một bên.

Nếu chỉ là lực lượng của bảy tám đạo tàn trận, với tu vi hiện giờ của hắn, vẫn có thể cố gắng chống đỡ, nhưng lực lượng của mấy chục đạo tàn trận, vậy thì đã nằm ngoài cực hạn cảnh giới của hắn, nhất là trong ác chiến hung hiểm như thế này, lại không thể để bị lực lượng của những tàn trận này vây khốn.

...

- Bất kể tu vi của ngươi có thông thiên cỡ nào cũng không thể cản được một trăm lẻ tám Tinh Túc Kỳ này của ta đâu.

Vấn Cơ Sứ thấy Phương Nguyên né tránh, trong lòng mừng rỡ, song chưởng lại vung lên, lại có hơn mười đạo cờ trận bay ra, trải rộng khắp nơi, bay múa trong không trung, đan vào nhau rồi vội vàng ép tới Phương Nguyên, dường như muốn bức hắn đến góc chết.

Cùng lúc đó, Phụ Sơn Sứ lưng còng ở một bên khác cũng trầm giọng hét lớn:

- Đêm dài lắm mộng!

Trong tiếng quát, hai tay cọ mạnh vào nhau, phát ra tiếng leng keng.

Mười thần thi bên cạnh hắn nghe thấy thanh âm này, hai mắt trắng dã, tà khí trên người đại thịnh, đồng loạt đánh tới sau lưng Phương Nguyên, mười thần thi, không ngờ đồng thời đánh ra mười đạo thần thông, tuy những thần thi này so sánh với bọn họ lúc trước thì thực lực ít nhất cũng yếu đi ba thành, nhưng dù sao lúc sinh tiền cũng là thiên chi kiêu tử, hiện giờ đánh ra thần thông từ tâm huyết một đời dưỡng thành, đó là đáng sợ cỡ nào?

Cho dù không có kết cấu, cứng rắn quét tới, cũng không phải người thường có thể đón đỡ.

Phương Nguyên đã nhận ra lực lượng đáng sợ từ phía sau lưng ập tới, tâm thần cũng căng thẳng, phi thân lên, thi triển Bát Hoang Bộ Pháp, bộ pháp này hắn trước khi chưa là Nguyên Anh đã ngộ ra, không bàn mà hợp với trận lý, huyền diệu vô song, lúc này sử ra, gần trăm đạo cờ trận Vấn Cơ Sứ tế ra không ngờ nhất thời không khóa được hắn, ngược lại để hắn cấp tốc lướt ra sau.

- Keng.

Trong tay hắn kiếm quang thoáng hiện, đánh tan hai đạo thần thông không thể tránh né, lập tức thân hình vẽ ra bảy tám đạo ảnh tử quỷ dị, tán về bốn phương tám hướng, nhưng tới cuối cùng, lại vô cùng quỷ dị chập lại với nhau, không ngờ lướt qua giữa mười thần thi, sau đó một đạo kiếm quang chém ra một luồng sáng kinh người, vô cùng chói mắt trảm sát tới Phụ Sơn Sứ lưng còng.

- Thì ra mục tiêu của ngươi là ta?

Phụ Sơn Sứ lưng còng nhìn thấy một màn này, cũng hơi biến sắc.

Hắn ngàn vạn lần không ngờ, dưới tình huống mười cỗ thần thi đồng thời nhào tới, Phương Nguyên vẫn có thể lách qua được, dù sao thần thi cũng không phải người sống, phản ứng chậm hơn rất nhiều, cũng cho hắn cơ hội xông tới trước người mình, hơn nữa nhìn Phương Nguyên xuất thủ tàn nhẫn mà thông thuận như vậy, liền có thể đoán được, hắn vừa rồi công tới Vấn Cơ Sứ áo đay có lẽ chỉ là đánh nghi binh, mục đích cuối cùng chính là chém về phía mình.

...

Chỉ là, cho dù đoán được một màn này, sắc mặt Phụ Sơn Sứ lưng còng cũng chỉ hơi cả kinh mà thôi, không ngờ không hề động đậy, ngược lại cười lạnh với Phương Nguyên, mắt thấy đạo kiếm quang này sắp chém đến trước người hắn, bỗng nhiên phía sau Phương Nguyên vang lên tiếng gầm khẽ!

Là Vương Trụ!

Dưới tình huống Phương Nguyên triển khai Bát Hoang Thân Pháp, ít ai có thể bắt giữ được thân hình của hắn, nhưng Vương Trụ không ngờ lại có phản ứng đúng lúc, ầm ầm bước qua hư không, trên người tử quang lưu chuyển, một quyền nặng nề đánh xuống sau lưng Phương Nguyên.

Cho dù không có trường đao màu đen và Hỏa Nha Hồ Lô mà hắn quen dùng, nhưng chỉ bằng vào nhục thân mạnh mẽ này cũng vẫn có uy thế vô cùng.

Một quyền của người khác trong sân, có lẽ Phương Nguyên còn có thể cố gắng chống đỡ, nhưng một quyền đã đã trải qua vô số năm ma luyện ở Ma Biên của Vương gia Đạo Tử này, Phương Nguyên bất kể là như thế nào cũng không dám chống đỡ, rơi vào đường cùng, chỉ có thể thầm cắn răng một cái, xoay người thật nhanh, kiếm quang trong tay chắn trước ngực, đỡ lấy một quyền của Vương Trụ, thân thể của hai người đều khựng lại, sau đó bắn ra lưu quang đầy trời.

- Phương Nguyên sư huynh!

Lạc Phi Linh thấy một màn này, lờ mờ có chút lo lắng, nhưng lại không thể tiến lên tương trợ, mà là vội vàng lao về phía Lữ Tâm Dao.

Mi tâm hồng quang ẩn hiện, chủy thủ màu đỏ giống như tơ hồng, chém thẳng về phía Lữ Tâm Dao.

Trước người Lữ Tâm Dao vốn đang có hai ba đại yêu, nhưng bọn họ nhìn thấy một đạo hồng mang này lại đều sợ hãi, vội vàng lắc mình né tránh, không dám đón đỡ, Lạc Phi Linh bắt được cơ hội, vội vàng một đao chém xuống Lữ Tâm Dao.

Chỉ có đẩy Lữ Tâm Dao vào tuyệt cảnh mới có thể khiến Vương Trụ quay lại.

...

- Ngươi thực sự tưởng ta sợ kẻ đáng khinh của Nam Hải như ngươi à?

Lữ Tâm Dao nhìn một đao này, lại cười lạnh lùng, trong mắt hiện ra hận ý.
Chương 1277 Không biết tự lượng sức mình (2)

Tay phải nàng ta nhẹ nhàng nâng lên, quệt qua môi, sau đó thuận thế phất ra, ấn một cái vào trong hư không.

Hư không xung quanh lập tức sinh ra biến hóa vô hạn, không ngờ liền có ba cỗ huyền quan xuất hiện, ba huyền quan đó đều có đạo văn cổ xưa mà quỷ dị, bên trong sinh cơ dư thừa, sau khi được Lữ Tâm Dao triệu hoán, nắp huyền quan lập tức bật ra, sau đó sau đó áo đen toàn thân đều mặc áo đen nhảy ra, đồng thời vung chưởng đánh tới!

- Vù!

Lạc Phi Linh chém xuống một đao, nghênh đón kình khí ba người đó đánh ra, không ngờ chỉ chém xuống được hơn ba thước thì bị đánh bay.

Nàng ta lui mấy bước, cũng hơi biến sắc:

- Là người sống?

Trong ba chiếc huyền quan đó không phải thần thi khôi lỗi,mà là người sống sờ sờ, hơn nữa khí cơ của ba người đều rất thâm hậu, tu vi tinh thâm, hai người trong đó không ngờ là Thần Anh, hơn nữa đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung cấp, vị thứ ba chính là Linh Anh, nhưng tu vi lại đạt tới Nguyên Anh cao cấp, đặt ở đâu cũng là nhân vật cấp tổ sư gia hùng bá một phương, không ngờ cam nguyện nằm trong huyền quan.

Nhìn thấy sắc mặt của Lạc Phi Linh, Lữ Tâm Dao lộ ra có chút khoái ý, thấp giọng cười nói:

- Cho dù ngươi là tiểu công chúa của Nam Hải, cũng không có nhiều hộ đạo giả như vậy chứ, bổn tọa hôm nay cũng muốn nhìn xem, Nam Hải tiểu Thánh Nữ ngươi rốt cuộc có bản sự gì!

Nói xong, thấp giọng quát:

- Vương gia Đạo Tử, ngươi không phải tu luyện nửa bộ thiên công à? Còn không mau sử ra?

...

- Hả?

Ở một phía khác, bên cạnh Phương Nguyên kiếm quang lưu chuyển, thanh khí di động, đang đỡ quyền đầu của Vương Trụ, một cước đạp văng hắn.

Hiện giờ đại đao màu đen và Hỏa Nha Hồ Lô của Vương Trụ đều ở trong tay hắn, dưới tình huống tay không, Vương Trụ trên thực lực thì yếu hơn hắn một bậc, chỉ là nhục thân thật sự quá cường hãn, lúc này xuất thủ lại dũng mãnh không sợ chết, bị hắn một cước đạp vào ngực, cũng chỉ lui lại mấy bước, nhưng không hề có vết thương trí mạng, vẫn gắt gao quấn tới, cũng khiến hắn nhất thời khó có thể trảm sát, trong lòng cảm thấy phiền nhiễu.

Chung quanh hung hiểm vô số, cũng không dám để hắn cầm chân, lúc này chỉ có thể nghĩ biện pháp thoát khỏi Vương Trụ đã rồi tính!

Nhưng không ngờ, Vương Trụ nghe thấy Lữ Tâm Dao hét lớn một tiếng, thần sắc lại buồn bã, lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên, khuôn mặt đen xì đột nhiên trở nên đỏ rực, sau đó trong màu đỏ lại có màu vàng, cuối cùng trong màu vàng lại xuất hiện màu tím, điều này dường như tạo thành gánh nặng cực lớn đối với hắn, khóe miệng đã có máu tươi chảy ra.

- Huyền Cửu Thiên Công!

Nhưng hắn vẫn thi triển ra một đạo công pháp này, mắt thường có thể nhìn thấy, quanh người hắn dâng lên tử diễm (lửa tím) kinh người.

Ầm!

Trong tiếng hét to, vừa bước ra một bước, tử diễm vù vù, giống như trời giáng lưu hỏa, cuốn quanh quyền đầu của hắn, như một viên lưu tinh từ trên trời hạ xuống, hung hăng đánh tới sau lưng Phương Nguyên, hư không chung quanh đều biến thành màu ngọc lưu ly.

- Bế Thiên Môn!

Ngay lập tức, Phương Nguyên quát khẽ, hai tay chập lại.

Cánh cửa đồng đen xuất hiện trong hư không, sau đó một quyền của Vương Trụ đánh lên trên đó.

Hư không chấn động, sắc mặt Phương Nguyên hơi trắng bệch, cửa đồng đen rung động ầm ầm, nhưng dù sao vẫn không bị một quyền này đánh nát.

Nhưng thân hình hắn cứ như vậy cứng đờ, mười cỗ thần thi cùng với cờ trận của Vấn Cơ Sứ áo đay đều ùa tới.

Từng đạo thần thông đánh vào trên cửa đồng đen, Phương Nguyên cuối cùng không chống đỡ được, song chưởng run lên, tách ra, một thức thần thông Bế Thiên Môn đã không còn, lại nhìn một cái, lực lượng cực lớn của mười thần thi đồng thời ập tới, thân hình hắn đã đứng không vững, vội vàng ngả về phía sau, mà ở trong không trung, mấy chục đạo cờ trận và quyền thứ hai của Vương Trụ đồng thời đập về phía hắn.

- Phương Nguyên sư huynh...

Lạc Phi Linh đang chống đỡ sự vây công của ba vị hộ đạo giả của Lữ Tâm Dao, thấy một màn này, mặt đầy vẻ kinh hoàng.

- Thật muốn bằng vào sức bản thân để đối kháng Tam Đại Thần Sứ?

Lữ Tâm Dao thì có chút đắc ý bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Ngươi quả nhiên vẫn không biết tự lượng sức mình như trước kia.

Ba Hắc Ám Sứ Giả vừa ra tay, hung uy chân chính liền được thể hiện rõ.

Có thể được Hắc Ám Chi Chủ coi trọng, trở thành sứ giả dưới trướng hắn, ba vị này há có thể kém cỏi?

Nếu nói tu vi của bản thân bọn họ có lẽ không đáng sợ cho lắm, nhiều nhất cũng chỉ là sánh ngang một số thế gia tử của đạo thống Trung Châu mà thôi, vẫn chưa tính là quá nổi bật, nhưng tà thuật và bí pháp mà bọn họ nắm giữ lại vô cùng đáng sợ, không thể dùng tu vi cảnh giới trên ý nghĩa tầm thường để định nghĩa, nhìn thì bọn họ chỉ là ba người, nhưng sau khi thực sự động thủ, có người thi triển dị bảo thượng cổ, có người điều khiển mười cỗ thần thi, có người trực tiếp khống chế cuồng nhân tuyệt thế cấp bậc Trung Châu tiểu thánh, thế thì tính kiểu gì?

Thân pháp của Phương Nguyên không thể nói là không nhanh, thần thông không thể nói là không tinh, nhưng sau khi thực sự đánh nhau với họ, vẫn rất nhanh bị bức vào góc chết, một thức thần thông Bế Thiên Môn đó cũng bị phá vỡ, thân hình như diều đứt dây ngã xuống.

Rắc.

Phía dưới lúc này chính là non xanh nước biếc, thân hình Phương Nguyên rơi thẳng xuống, lập tức chấn cho một ngọn núi lớn hình dạng như hồ lô vỡ vụn, khói bụi bốc ra xung quanh. Sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng cũng đỏ sẫm.
Chương 1278 Chết dễ dàng (1)

Nhưng sau khi hắn rơi xuống, ngay cả máu tươi ở khóe miệng cũng chẳng buồn lau, từ trên mặt đất bật một cái, lại phi thân lên, bỏ chạy về phía không trung xa xa.

- Còn muốn trốn à?

Trên không vang lên tiếng quát lạnh của Vấn Cơ Sứ, trong không trung phía trước Phương Nguyên, một đạo cờ trận từ trên trời hạ xuống, kèm theo lực lượng tàn trận mạnh mẽ vô biên, trấn trong hư không, sau đó, liên tiếp có cờ trận giống như mưa rào từ trong thiên không hàng lâm, bịt kín hư không ở bốn phương tám hướng xung quanh Phương Nguyên, giống như từng bức tường cao liên tiếp xuất hiện.

Phương Nguyên lúc này đã triển khai Bát Hoang Thân Pháp, chợt trái chợt phải, muốn đoạt đường mà đi.

Nhưng dù thân pháp của hắn rất huyền diệu, cờ trận đó lại rơi xuống càng lúc càng nhiều, mỗi lần có thêm một đạo cờ trận hạ xuống, không gian hoạt động của hắn lại nhỏ đi, đến cuối cùng, đã lờ mờ giống như một lồng giam cực lớn bao phủ xung quanh, vây hắn ở một khu vực.

- Tiểu nhi ngạo mạn, nhận lấy cái chết!

Mà lập tức lao xuống theo là Đạo Tử Vương Trụ Vương Trụ.

Trên người hắn phủ kín hỏa diễm màu tím, đáng sợ khó có thể hình dung, một quyền ầm ầm hạ xuống, lửa tím quanh người nóng rực, trực tiếp làm bốc hơi một con sông lớn rộng hơn mười trượng, nước sông giảm xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, đến cuối cùng, thậm chí trực tiếp lộ ra lòng sông khô cạn, sau đó lòng sông cũng bị đốt cháy, biến thành màu ngọc lưu ly.

- Đây chính là uy thế của thiên công à?

Đáy mắt Phương Nguyên cũng lộ ra một tia ngưng trọng.

Là người trong giới tu hành, hắn tất nhiên biết về thiên công, nó đại biểu cho pháp môn chí cao vô thượng trong giới tu hành, chỉ khác với thần quyết tiên pháp, thiên công không phải có thể tu luyện tùy tiện, đối với tuyệt đại bộ phận người mà nói, cho dù có được thiên công, nếu không đủ thiên tư, căn bản cũng không thể tham ngộ, chỉ có thiên tư kinh người, còn là cơ duyên xảo hợp mới có thể lĩnh ngộ một hai.

Giống như Lạc Phi Linh, nàng ta sinh ra ở Nam Hải, là một trong Thất Đại Thánh Địa, Nam Hải tất nhiên có thiên công truyền thừa, nhưng nàng ta không tu luyện, bởi vì nàng ta hiện giờ vẫn còn nhỏ, tu vi cũng không đủ, không lĩnh ngộ được đạo lý của thiên công, có tu hành cũng vô dụng.

Đối với nàng ta mà nói, tác dụng lớn nhất của thiên công chính là để nàng ta trộm lấy, muốn tới Tuyết Nguyên giao cho mình mà thôi.

Vì cơ duyên xảo hợp, tổ tông Vương gia cũng từng có được nửa bộ thiên công, nhưng cũng chỉ là nửa bộ mà thôi, cơ hồ không ai có thể tu luyện thành công, nhưng Vương Trụ chỉ dựa vào nửa bộ thiên công, không ngờ lại có thể lĩnh hội một bộ phận thần uy trong đó, thực sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng!

Chỉ tiếc là, người như vậy hiện giờ lại là kẻ địch của mình.

Trong lòng Phương Nguyên rất áp lực, lại cũng chỉ có thể cắn răng, hai tay nặng nề ấn xuống.

Quanh người đột nhiên có thanh khí hiện lên, lôi điện xuất hiện, sau đó một con cá chép lớn màu xanh bằng không nhảy ra, lượt vòng quanh người hắn, theo cá chép này xuất hiện, còn có tầng tầng thủy mạc, giống như hóa ba trăm trượng quanh người Phương Nguyên thành một thế giới nước.

Một quyền của Vương Trụ đánh vào thủy mạc, làm bốc lên từng tầng sương trắng, tràn ngập nửa bầu trời.

Núi đá xung quanh đều bị lực lượng cực lớn này san bằng, đổ sập từng tòa, giống như đại địa bị san phẳng.

Nhưng sau khi khói bụi mờ mịt tan đi, lại phát hiện Phương Nguyên và Vương Trụ không ngờ đều bất động.

Một kích chính diện của hai người này dường như là đấu ngang tay.

Trong một quyền đó có bóng dáng của thiên công, uy lực tất nhiên đáng sợ, nhưng con Thanh Lý này của Phương Nguyên cũng là hắn bắt đầu tu luyện từ cảnh giới Trúc Cơ, đã dung nhập vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, theo tu vi của hắn đề thăng, con Thanh Lý này cũng hơn xa lúc trước, hiện giờ đã lờ mờ có đạo uẩn nào đó, dùng nước khắc lửa, lấy nhu thắng cương, lại thực sự đỡ được một quyền này.

- Thằng ôn này thực sự có bản sự lớn vậy sao?

Trong không trung, Vấn Cơ Sứ áo đay, Phụ Sơn Sứ lưng còng, còn có Lữ Tâm Dao thấy một màn này, cũng đều hơi biến sắc.

Cho tới lúc này, không thể không thừa nhận, bản lĩnh của Phương Nguyên cao hơn tưởng tượng của bọn họ.

Trước đây bọn họ vừa vào Long Tích, thực sự để ý tới chỉ có đội trưởng ba đội, bởi vậy thiết lập mưu kế mưu kế, cũng chỉ là muốn trừ bỏ ba người bọn họ, nhưng đến hiện giờ, mới ý thức được, vị Phương Nguyên vừa tấn thăng Nguyên Anh này không ngờ cũng có bản lĩnh không thua gì ba vị đội trưởng, trong lòng lập tức cảm thấy có chút ngưng trọng, nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy may mắn.

- Cũng may ba người đó đã chết, còn thằng ôn này chỉ có một mình.

Bọn họ thở dài trong lòng:

- Nếu không, trực tiếp đối kháng với đám người bọn họ, bên mình có được mấy phần thắng?

- Đừng dong dài, trực tiếp giết hắn!

Ba người nhìn nhau, đều nổi lên tâm tư tàn nhẫn.

Vấn Cơ Sứ áo đay hét to đầu tiên, chân đạp bộ pháp quỷ dị, chạy trong không trung, thân hình lướt qua, lại hình thành một phù văn cực lớn vừa huyền ảo lại vừa quỷ dị, sau đó hai tay kết một ấn pháp cổ quái, mi tâm nhăn lại, chỉ về phía trước!

Trong vùng trời đó, cờ trận giống như cũng lúc này lập tức xoay tròn rất nhanh.

Từng đạo lực lượng tàn trận vô cùng biến ảo, lại giống như từng con dao lăng trì.

Đan xen ngang dọc, cắt qua hư không, hung hăng giảo sát về phía Phương Nguyên ở trung tâm lồng giam, trong một thoáng đó, khiến cho chung quanh Phương Nguyên cuồng phong gào thét, lực lượng tàn trận như cuồng đao, không ngừng chém bổ chung quanh Phương Nguyên, hung hiểm đáng sợ.
Chương 1279 Chết dễ dàng (2)

Phương Nguyên cảm nhận được loại áp lực khó có thể hình dung này, sắc mặt cũng biến đổi.

Giơ tay lên ấn một cái, Lôi Linh Chu Tước bay thẳng lên chín tầng trời, va vào trận lực vô biên trong không trung.

Lực lượng lôi điện nổ tung, hình thành lôi vân.

Lôi vân này bảo hộ hắn không bị lực lượng tàn trận trực tiếp quét trúng, nhưng áp lực này quá lớn, lại trực tiếp hàng lâm tới trên người hắn, khiến cho hai chân hắn lúc này đã từ từ lún xuống đất, không thể động đậy!

- Đi thôi!

Phụ Sơn Sứ lưng còng rống to, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết.

Mười thần thi từ thế gia tử luyện chế thành vội vàng phóng tới, bay nhanh chung quanh Phương Nguyên, đều thi triển ra thần thông mạnh mẽ nhất của bản thân, giống như xích sắt trói xuống dưới, Phương Nguyên chỉ đành vội vàng thi triển thần thông, bên cạnh thanh khí xoay tròn như gió, hình thành một vách tường gió, miễn cưỡng ngăn cản những thần thông đó, nhưng lúc này, sắc mặt đã vô cùng khó coi.

- Ha ha, chung quy vẫn là bọ ngựa đấu xe!

Trên mặt Lữ Tâm Dao lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng xoa môi son, sau đó tay điểm một cái, ở bên cạnh một đạo thiết thương cực lớn xuất hiện, kéo theo gió to, bay về phía Vương Trụ, được Vương Trụ mặt không biểu tình vươn tay ra tóm lấy.

- Ban thưởng cho ngươi một kiện thần binh, đi kết liễu hắn!

Trong thanh âm của Lữ Tâm Dao mang theo vẻ thoải mái khó có thể hình dung.

- Phương Nguyên sư huynh...

Lạc Phi Linh ý thức được Phương Nguyên đã gặp nguy hiểm, cả kinh biến sắc, vội vàng xoay người, muốn chạy tới cứu giúp.

Nàng ta hiện giờ đã bị ba vị hộ đạo giả của Lữ Tâm Dao, hoặc có thể nói là ba vị khôi lỗi cuốn lấy, ba vị hộ đạo giả này đều là nhân vật cấp lão tổ một phương, tu vi của mỗi một vị đều cao hơn Lữ Tâm Dao, địa vị lại càng không biết cao hơn bao nhiêu lần, nhưng không ai biết vì sao lại đều trúng tà thuật của Lữ Tâm Dao, cam tâm ở lại bên cạnh nàng ta, giống như chó săn nghe lệnh nàng ta mà làm việc.

Tu vi và thực lực của Lạc Phi Linh rất không tồi, nổi bật trong tiểu bối, nhưng muốn thắng ba người này lại rất không dễ dàng, nhưng nàng ta vừa sốt ruột, muốn thoát thân mà ra, thân pháp linh động, ba người này không ngờ nhất thời cũng không ngăn cản được.

- Ha ha, ngươi không phải muốn giáo huấn ta à?

Lữ Tâm Dao lại thấp giọng cười lạnh, ngón tay gảy nhẹ, trong tay đã xuất hiện một thanh cổ kiếm màu xanh biếc, cũng không biết là dị bảo phương nào, xoạt xoạt mấy kiếm, chung quanh hoa rụng lả tả, ẩn hàm từng đạo hàn quang, bức đến trước người Lạc Phi Linh.

Mấy kiếm này bức Lạc Phi Linh phải lui về chỗ cũ, trên mặt nổi lên hận ý.

Mà ở một phương khác, Vương Trụ tay cầm thiết thương, vung vẩy mấy cái, dường như rất hài lòng, sau đó thôi động một thân tử diễm, tay trái vuốt lên trường thương, trên thiết thương này cũng bốc lên ác diễm khiến người ta kinh hãi, sau đó hắn mặt đầy sát khí, từng bước trầm trọng như núi, xông tới Phương Nguyên, trường thương trong tay kéo theo kình phong kinh thiên động địa, quét tới Phương Nguyên!

Vào lúc này, Phương Nguyên bị Tinh Túc Kỳ của Vấn Cơ Sứ trấn trụ, lại bị mười đại thần thi vây khốn, làm sao có thể tránh được?

Mắt thấy một thương đáng sợ này giết tới, không ngờ chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đâm tới trước người mình.

Ầm ầm!

Một thương này hung hăng đâm tới trước người Phương Nguyên, kình phong mạnh mẽ vô biên lập tức ùa ra.

Sơn mạch xung quanh như cát bùn, vỡ nát từng tầng.

Cổ mộc thô to hơn trượng bị nhổ tận gốc, biến thành một mảng giống như sa mạc.

- Ha ha, lần này, e là ngay cả cặn cũng chẳng còn.

Trong không trung Vấn Cơ Sứ thấy một màn này, mừng rỡ cười to ha ha, nhẹ nhàng vỗ tay.

- Tập trung lực lượng của ba người chúng ta mới dẫn ngươi quy thiên, cũng đủ để ngươi kiêu ngạo rồi!

Phụ Sơn Sứ Lưng còng cười lạnh, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu:

- Chỉ đáng tiếc cho khối nhục thân tốt này!

- Chết rồi à?

Lữ Tâm Dao thấy vậy, cũng phi thân một kiếm bức lui Lạc Phi Linh, sau đó từ trong không trung chậm rãi quay người, ánh mắt thản nhiên đảo qua hố to đã không còn sinh cơ, cùng với Vương Trụ đứng bất động trước hố, sắc mặt dường như có chút vui vẻ, lại dường như có chút thương xót, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:

- Ngươi cuối cùng vẫn dễ chết như vậy sao?

Hiện trường vốn là một hồi ác đấu kịch liệt, nháy mắt liền trở nên im lặng.

Chỉ có một mảng đại địa bị san phẳng là sờ sờ trước mắt.

Trong phạm vi mấy chục dặm, sông núi cỏ cây cơ hồ không chỗ nào hoàn chỉnh, nước sông cũng khô cạn.

Khắp nơi đều là cành gãy, còn có lửa rừng cháy.

Trong không trung, tuy ba vị Hắc Ám Sứ Giả cười lạnh trong lòng, nhưng cũng không tránh được có chút kinh hãi, không ngờ dưới tình huống đã chiếm hết ưu thế, lại gặp phải nhân vật khó chơi như vậy, nếu không phải bọn họ đều có thần thông, cường hành áp chế, thực sự là rất khó giải quyết.

Có điều hiện giờ cuối cùng cũng đã giải quyết xong, thằng ôn đó không những đã chết, thậm chí ngay cả cặn cũng chẳng còn.

- Phương Nguyên sư huynh.

Lạc Phi Linh đã cơ hồ sợ tới ngây người, lên tiếng hét to, ra sức trốn thoát khỏi tay ba lão quái vật đang cầm chân nàng ta, thân hình vẽ ra một luồng tơ hồng thẳng tắp, xông tới chỗ Phương Nguyên bị vây, ánh mắt khẩn trương nhìn xung quanh, lại hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết từng tồn tại của Phương Nguyên, cả người lập tức đờ đẫn, ngây ngốc đứng tại chỗ, giống như mất hồn.

- Ha ha, Vô Tâm Sứ, tiểu tình nhân này của ngươi thì ra là loại người không biết tự lượng sức mình như vậy!
Chương 1280 Âm độc như vậy à

Mà ngược lại với nàng ta, Vấn Cơ Sứ áo đay vẻ mặt mừng rỡ, cất tiếng cười to, trong ánh mắt nhìn về phía Lữ Tâm Dao, không khỏi có vẻ đắc ý.

- Ha ha, cũng không tồi, không thua Trung Châu tiểu thánh!

Phụ Sơn Sứ lưng còng nghe hắn nóivậy, lập tức cười lạnh, nói:

- Nếu không phải chúng ta chúng ta liên thủ, sợ là không thể khống chế được hắn, bản sự bực này lại trực tiếp hóa thành tro bụi, kể ra cũng đáng tiếc, Vấn Cơ, chỉ luận tu vi, e là hắn không thua gì ngươi đâu

Vấn Cơ Sứ áo đay nghe vậy, mặt mũi có chút không nhịn được, cười lạnh một tiếng, nói:

- Bản lĩnh có lớn tới mấy thì chẳng phải vẫn chết rồi à?

Nói xong nhìn Vô Tâm Sứ Lữ Tâm Dao, dường như muốn nhìn xuyên thân phận của nàng ta.

Lúc này vẻ mặt của Vô Tâm Sứ Lữ Tâm Dao lại không hề có biểu tình, nhìn thấy một màn Phương Nguyên hóa thành tro tàn, trong lòng nàng ta lúc đầu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng hiện giờ, nhìn thấy cảnh Lạc Phi Linh ngơ ngác đứng trong sân, Phương Nguyên lại chết tới không còn dấu vết, trong lòng cũng bỗng nhiên có chút rối loạn, nhất là chú ý thấy loại biểu cảm đắc ý mà cuồng vọng của Vấn Cơ Sứ khi nhìn về phía mình, lại càng không vui!

Giống như trong lòng bỗng nhiên trở nên trống vắng.

- Ngươi không phải rất cuồng à?

- Rõ ràng là một tên chân đất ăn không đủ no, lại không biết học nịnh hót người khác, bị người ta đánh cho mặt đầy là máu, lại vẫn đứng đó một bước cũng không lùi, thực sự khiến người ta nghĩ không thông, ngươi dựa vào cái gì mà có thể có ngạo khí vốn không thuộc về ngươi chứa?

- Ngươi cảm thấy thi đoạt hạng nhất tiên bảng thì có thể khinh thường chúng ta à?

- Hạng nhất tiên bảng cuối cùng cũng bị hủy bỏ rồi!

- Ngươi cảm thấy mình thành tiên môn chân truyền thì có thể nhìn xuống chúng ta à?

- Nhưng ngươi chung quy vẫn bị bức phải trốn khỏi sư môn!

- Ngươi tự cho mình siêu phàm, cảm thấy mình rất thông minh, cảm thấy mình rất giỏi, lúc ở Ô Trì Quốc, dưới loại tình huống đó, phá hỏng đại sự của ta, đúng là lợi hại, tung cánh bay lên trời, thanh danh kinh thiên, từng bước hủy bí cảnh Thiên Lai Thành Kim gia, lại ở Trung Châu đoạt lục đạo khôi thủ, về Vân Châu dùng sức của một người diệt Âm Sơn Tông, ép cho tiên môn của chúng ta đều không thể ngẩng đầu lên nổi trước mặt một mình ngươi, tôn thờ ngươi, thậm chí nghe nói ngươi dưới tình huống con đường tu hành đã bị đoạn, vẫn có thể tu thành Chí Tôn Nguyên Anh...

Nàng ta càng nghĩ càng giận, trong lòng thậm chí bị một loại khoái cảm khó có thể hình dung lấp đầy, cơ hồ không nhịn được muốn phá lên cười thành tiếng, thanh âm ở trong lòng cơ hồ muốn vọt ra khỏi miệng:

- Ha ha, nhưng bất kể là như thế nào, ngươi vẫn chết...

- Ngươi có bản sự lớn như vậy, lại vẫn chết...

- Ngươi làm ra nhiều chuyện danh chấn như vậy, uy phong như vậy, ngươi vẫn...

Trong lòng nàng ta nghĩ tới rất nhiều, nhớ tới những chuyện Phương Nguyên đã làm, mỗi một chuyện nàng ta đều biết rõ, lúc trước khi nghe nói, trong lòng cũng từng rất áp lực, nhưng càng là như vậy, nghĩ tới Phương Nguyên vừa chết trong tay khôi lỗi của mình, liền càng cảm thấy thống khoái, nhưng rất mạc danh kỳ diệu, khi nàng ta nhớ tới những chuyện mà Phương Nguyên đã làm, trong lòng chợt cảm thấy bất an.

Một ý niệm không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ tồn tại trong trực giác dâng lên.

- Không đúng...

- Ngươi đã trải qua nhiều chuyện hung hiểm như vậy còn không chết, lại chết ở đây?

- ...

Một thoáng suy nghĩ này xuất hiện, Lữ Tâm Dao bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào trong không trung.

Lúc này trên trời, hư không hiu quạnh, mây đen dầy đặc.

Đều là bởi vì pháp lực của bọn họ vừa rồi quá mạnh mẽ, dẫn động biến hóa thiên tượng chung quanh, trong thiên địa là một mảng sương mù.

Mà trong không trung, Vấn Đạo Sứ áo đay và Phụ Sơn Sứ lưng còng đang lạnh lùng nhìn về phía Lạc Phi Linh đang ngơ ngác đứng đó.

Tuy Lạc Phi Linh chính là tiểu Thánh Nữ của Nam Hải Vong Tình Đảo, nhất định có một số thủ đoạn không để người khác biết, nhưng dưới tình huống bọn họ đã chiếm hết ưu thế, tất nhiên cũng không sợ nàng ta, lúc này đã chuẩn bị dồn lực lượng còn lại bắt nàng ta!

Mà vừa rồi vì trấn áp Phương Nguyên, cờ trận của Vấn Cơ Sứ áo đay, mười thần thi của Phụ Sơn Sứ lưng còng, thậm chí còn có Vương Trụ, khôi lỗi mạnh nhất của mình hiện giờ đều tụ tập ở phía dưới, thậm chí ngay cả ba vị hộ đạo giả của mình bởi vì phụng lệnh phải cầm chân nàng ta, bởi vậy lúc này khi Lạc Phi Linh lao xuống, bọn họ cũng đuổi theo.

Trong lòng Lữ Tâm Dao đột nhiên cảm thấy lạnh toát!

Trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới một câu Phương Nguyên lúc trước từng nói:

- Không phải các ngươi đang săn ta, mà là ta đang săn các ngươi!

...

- Ha ha, vị Nam Hải tiểu Thánh Nữ này nhìn đáng thương quá, không bằng bắt luôn đi!

Vấn Cơ Sứ vô cùng đắc ý, đang nhìn Lạc Phi Linh cười ha ha.

Phụ Sơn Sứ cũng lạnh lùng thở dài:

- Là tài liệu tốt, chỉ tiếc không thể tế luyện thần thi...

Khi hai người nói chuyện, mắt thấy ba vị hộ đạo giả của Lữ Tâm Dao đã lao về phía Lạc Phi Linh, nhớ tới vừa rồi Phương Nguyên chính là bị khôi lỗi của nàng ta trảm sát, nếu Nam Hải tiểu Thánh Nữ này cũng bị khôi lỗi của nàng ta bắt, vậy chẳng phải là bị nàng ta đoạt đi tất cả công lao à, bởi vậy hai người không hẹn mà cùng nổi lên tâm tư, muốn lập tức tuyên bố mệnh lệnh, bắt Lạc Phi Linh trước rồi tính.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, Lạc Phi Linh đang ngơ ngác đang tại chỗ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười cười với hai người bọn họ!

Vấn Cơ Sứ và Phụ Sơn Sứ đều sững sờ, tiểu Thánh Nữ này cười cái gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom