• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (7 Viewers)

  • Chương 1271-1275

Chương 1271 Săn bắn (2)

Trong thanh khí lại ẩn chứa biến hóa, tuôn ra từng đạo lôi quang đáng sợ, giống như thần tiên, hung hăng đánh tới sau lưng Vương Trụ, không ngờ trong chốc lát, lực lượng xuất thủ nặng hơn gấp mười lần, hoàn toàn vận dụng pháp lực chân chính, muốn một kích trảm sát Vương Trụ!

Mà Vương Trụ lúc này, đã nhận ra sát cơ sau lưng, nhưng không ngờ không để ý tới, vẫn muốn ngăn cản Lạc Phi Linh đang chém về phía Lữ Tâm Dao.

- Ác độc!

Nhưng thấy một màn này, sắc mặt Lữ Tâm Dao lại đột nhiên thay đổi, quệt mạnh son trên môi, quát:

- Tự lo cho ngươi đi!

Ầm!

Vương Trụ lúc này đột nhiên xoay người, pháp lực dồn lên đỡ trước ngực.

Rắc!

Hắn bị một kích này của Phương Nguyên đánh trúng, thân hình giống như một khối nham thạch, từ trong không trung bay ra, liên tiếp đâm đổ bốn năm đỉnh núi, cho tới khi bị núi đá vô tận vùi lấp mới như vô thanh vô tức, mà người bên cạnh Lữ Tâm Dao cũng đều biến sắc, vội vàng chạy tới, thanh niên mặt trắng áo đay và lão giả lưng gù thì tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

- Nếu ngươi không chết thì mau ra đây!

Lữ Tâm Dao lác người, tránh thoát một đao của Lạc Phi Linh, sau đó vội vàng hét lớn.

Đến lúc này, Lạc Phi Linh cũng không tiếp tục chém tới, chỉ cười lạnh nhìn nàng ta.

Rầm một tiếng, trong phế tích vô tận phía dưới, núi đá bị đánh bay, Vương Trụ từ bên trong chậm rãi bò ra, nhìn ra được thương thế của hắn lại nặng thêm, nhục thân đã hao tổn nhiều chỗ, nhưng thân hình vẫn đứng thẳng tắp, chậm rãi mở một bình sứ, nuốt xuống một viên đan dược, sau đó chậm rãi bay lên hư không, khí cơ vẫn vô cùng hùng hồn, dường như không có trở ngại gì.

Cũng may vừa rồi hắn quay người lại đỡ đúng lúc, nếu không nhất định đã là kết cục thần hồn câu diệt rồi.

Lữ Tâm Dao lúc này mới oán hận nhìn Phương Nguyên một cái, điềm nhiên nói:

- Hai người các ngươi đều rất độc ác!

Vừa rồi ngay cả nàng ta cũng không để ý, chỉ cho rằng Lạc Phi Linh là đang càn quấy, thuận tay đỡ một cái là được, lại không ngờ rằng, vừa không để ý, suýt nữa lại hại tính mạng của Vương Trụ, lúc này có phản ứng, trong lòng vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ.

Ảo thuật nàng ta thi triển, tất nhiên vô cùng tinh diệu, nhưng nếu là ảo thuật, vậy sẽ có nhược điểm của ảo thuật, giống như lúc nàng ta bị uy hiếp, Vương Trụ sẽ bất chấp tất cả bảo vệ nàng ta, không để ý tới hung hiểm sau lưng mình, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh rõ ràng đã nhìn ra điểm này, cố ý để Lạc Phi Linh tấn công mình, hấp dẫn sự chú ý của Vương Trụ, sau đó Phương Nguyên sẽ đột nhiên hạ sát thủ.

Nếu không phải mình phản ứng nhanh, thiếu chút nữa đã để bọn họ đắc thủ.

Vương Trụ chính là thu hoạch lớn nhất của nàng ta trong Long Tích, thân là một trong Trung Châu Tứ Tiểu Thánh, thực lực mạnh tới đáng sợ, thậm chí mạnh hơn cả tứ đại khôi lỗi mà nàng ta đã tích lũy vô số năm, nếu không phải lúc ấy bọn họ đã bày ra cạm bẫy sâu trong Long Tích, mà Vương Trụ đang bị thương lại vừa hay xông vào, hợp sức của mọi người bắt hắn, mình mới có cơ hội thi pháp với hắn.

Nếu không, nàng ta căn bản ngay cả tới gần cũng không dám tới gần người như thế này, làm sao có cơ hội đắc thủ?

Cho dù trong trận thế hiện giờ của bọn họ, Vương Trụ cũng là một trợ lực lớn!

...

- Nàng ta vẫn rất thông minh.

Lạc Phi Linh quay đầu, dường như có chút tiếc nuối nói với Phương Nguyên.

- Không phải nàng ta thông minh, là Vương gia Đạo Tử quá mạnh!

Phương Nguyên sầm mặt, chậm rãi trả lời.

Hắn cũng không nói sai, trong một kích vừa rồi, hắn vận dụng toàn lực, còn nắm được cơ hội, tuy Vương Trụ quay người đỡ, nhưng vẫn bị thương không nhẹ, song không ngờ hắn chỉ nuốt một viên đan dược đã lại yên lành quay về, theo sự hiểu biết của Phương Nguyên đối với đan dược, hắn nhất định là nuốt vào đan dược trong khoảng thời gian ngắn có thể cường hành đề thăng sinh cơ nào đó, nếu không thì không thể khôi phục nhanh như vậy!

Nhục thân của hắn cường hãn tới mức nào mới có thể chịu được sự dày vò như thế?

...

Lạc Phi Linh nói:

- Vậy phải làm gì?

Phương Nguyên nói:

- Giết tên nào hay tên nấy!

Lạc Phi Linh gật đầu nói:

- Tốt!

Hai người nhìn thì chỉ đối thoại rất bình thường, nhưng khi vừa dứt lời, trong nháy mắt dâng lên một thân pháp lực.

- Lớn mật thật!

Chỉ là lúc này, tất nhiên đã không thu được hiệu quả thần kỳ.

Phía Hắc Ám Sứ Giả đã sớm đề phòng lúc bọn họ đột nhiên hạ sát thủ với Vương Trụ.

Lúc này nghe hai người bọn họ nói vậy, làm sao còn do dự, trực tiếp phát động một thân pháp lực, ba vị sứ giả cùng với mười thuộc hạ tu vi Nguyên Anh khá cao ở phía sau đều chậm rãi bức tới.

Mây đen đột nhiên nổi lên, cờ trận tung bay, bên trong có những ánh mắt rợn người nhìn tới.

- Bất Động Minh Vương vẫn chưa tới à?

Trong mây đen, thân hình Lữ Tâm Dao như ẩn như hiện, thanh âm thản nhiên vang lên.

Thanh niên mặt trắng áo đay bên cạnh nàng ta thở dài một tiếng, cười nói:

- Ngươi cũng biết mà, hắn không cưỡi mây được, chỉ có thể chạy bộ đến!

Lữ Tâm Dao gật đầu:

- Vậy không đợi hắn nữa, bằng vào những người chúng ta chắc đủ rồi chứ?

- Khà khà, săn thiên kiêu, bổn tọa thích nhất...

Nghe nàng ta nói vậy, Phụ Sơn Sứ bên cạnh thấp giọng cười nói:

- Người Tiên Minh vào đây, có chút bản sự hoặc là đã chết, hoặc là đã thành người của chúng ta, còn lại chỉ là vài ba con mèo nhỏ, chẳng lẽ chúng ta lại không bắt được?

Khi nói đến đây, hắn nhẹ nhàng xoa tay, sau lưng hắn liền có mười tu sĩ mặt không biểu tình đi ra.
Chương 1272 Đục nước béo cò (1)

Những người này đều là tu sĩ thiên kiêu lúc trước cùng đám người Phương Nguyên tiến vào Long Tích, ở bên trong thậm chí còn có thể nhìn thấy đồng bạn trong đội của Phương Nguyên, lúc này đều đã trở nên không còn linh tính, sát khí cuồn cuộn, kinh tâm động phách.

Vương Trụ Lữ Tâm Dao cũng nắm chặt quyền đầu, chậm rãi đi tới trước người Lữ Tâm Dao.

Mà thanh niên mặt trắng áo đay lại nhẹ nhàng mở quạt xếp, trên quạt có bức họa đầu thú dữ tợn.

Sát khí cuồn cuộn như mây đen, chậm rãi ép về phía trước, giống như trời cũng run rẩy.

Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nhìn nhau, một người áo xanh phần phật, một người váy trắng tung bay, một người bên cạnh thanh khí ẩn hiện, một người mi tâm hồng quang di động, một người đeo mặt nạ khóc, một người đeo mặt nạ cười, đều đồng thời bước về phía trước một bước.

- Các ngươi nhầm một chuyện rồi...

Thanh âm thản nhiên của Phương Nguyên vang lên:

- Hiện giờ không phải các ngươi đang săn thiên kiêu, mà là hai người chúng ta săn các ngươi!

- Ha ha, chuyện tới trước mắt còn dám trâng tráo à?

Nghe thấy Phương Nguyên nói vậy, chư vị Hắc Ám Sứ Giả và thuộc hạ dưới trướng đều đồng thanh cười lạnh.

Đám người bọn họ không ai không phải là cao thủ đương thời, bốn vị sứ giả thì không nói, đều thân mang tuyệt kỹ, có thể thay Hắc Ám Chi Chủ tọa trấn một phương, hiện giờ cho dù chỉ có ba người, nhưng dưới tay họ khống chế khôi lỗi, lại có một trong Trung Châu Tứ Tiểu Thánh như Vương gia Đạo Tử, còn có mười vị tu sĩ thiên kiêu bị Phụ Sơn Sứ luyện làm thần thi, lực lượng mạnh mẽ tất nhiên không thể xem nhẹ, mà thuộc hạ hiện giờ có thể ngay lập tức đi theo bọn họ tới nơi, cũng đều là đại tu Nguyên Anh.

Người như vậy, quả thực đủ để tung hoành Long Tích, không có địch thủ.

Cho dù người còn lại của đối phương tới, cũng chưa chắc đỡ được một kích của đám người mình, nhưng hiện giờ, đối phương chỉ có hai người, lại không biết lượng sức canh giữ ở nơi này, thậm chí còn khẩu xuất cuồng ngôn, coi đám người bọn họ là con mồi?

Có phải nhầm thân phận rồi không?

Nhưng khi trong lòng bọn họ sinh ra loại cảm giác hoang đường nực cười này, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại nhìn nhau, trực tiếp tay áo tung bay lao về phía trước, khí cơ trên người ẩn mà không hiện, tốc độ lại càng chạy càng nhanh, một câu trêu chọc còn chưa dứt, liền thấy thanh khí bên cạnh Phương Nguyên đột nhiên trào ra, như mây mù hoành không, lại trầm trọng như núi, đánh thẳng về phía bọn họ.

Thanh khí đó tất nhiên chính là Huyền Hoàng Khí mà Phương Nguyên tu luyện, khác với pháp lực bình thường, giống như pháp lực thuần túy, lại ẩn chứa thần thông cực lớn, trong mỗi một tia đều ẩn chứa lực lượng bao hàm toàn diện, lộ ra vẻ vô cùng trầm trọng, càng là người tinh mắt, thanh khí này lại càng đáng sợ, hiện giờ cuốn tới, thanh thế kinh thiên, khiến cho hư không chấn động.

- Tên gia hỏa kiêu ngạo....

Trong mây trôi nặng nề, mấy vị Hắc Ám Sứ Giả đều hơi biến sắc, trong đó Vấn Cơ Sứ mặt trắng áo đay cười lạnh lùng, tay áo rung lên, trong mây đen chỗ bọn họ, liền có hơn mười cờ trận bay ra, từng đạo trận quang như rồng cuốn về phía Phương Nguyên.

- Phá!

Mắt thấy thanh khí sắp va chạm với cờ trận, Phương Nguyên quát khẽ một tiếng, thanh khí bỗng nhiên bị chấn tan ra.

Giống như sương mù trực tiếp bao phủ mây đen, từng dòng như núi, chấn cho mây đen tán ra bốn phía, các Hắc Ám Sứ Giả ẩn thân trong mây đen vốn vì có mây đen che phủ, không cho đối phương thăm dò chi tiết của mình, nhưng lúc này lại bị chính nó hại, mây đen và thanh khí cuốn vào nhau, khó phân cao thấp, khiến cho bọn họ đồng thời lâm vào trong một mảng hỗn loạn.

Chung quanh đều là sương mù mênh mông, không nhìn rõ trái phải là ai!

Các tu sĩ kinh hãi, ý thức được mục đích của Phương Nguyên.

Các ngươi dùng mây đen che thân, khiến người ta không nhìn rõ chi tiết, vậy dứt khoát triệt để quấy rối, đục nước béo cò.

...

- Vù!

Nhân cơ hội này, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đã sớm có chuẩn bị, đồng thời xông vào trong mây đen.

Một người bên cạnh thanh khí cuồn cuộn, một người giữa trán có hồng quang ẩn hiện, đồng thời giết tới người ở gần họ nhất, người đó chính là một đại hán khôi ngô, tu vi cảnh giới Nguyên Anh, không phải một trong Hắc Ám Sứ Giả, nhưng tu vi cũng không tồi, nếu có thể vào Long Tích, tất nhiên đều là người có bản lĩnh, lúc này vì không phân biệt rõ phương hướng chung quanh, đang vội vàng vận chuyển pháp lực, ngưng thần phòng ngự.

Lạc Phi Linh xuất thủ nhanh hơn một chút, chủy thủ màu đỏ trong tay rạch ra một dây nhỏ trong không trung, chém thẳng tới người đó, đao này rời tay, uy lực cực mạnh, ngay cả sương mù chung quanh cũng bị nàng ta cắt làm hai nửa, nhưng không ngờ, đại hán khôi ngô đó đã nhận ra sát khí này đang ập tới, sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên lắc mình biến hóa, sương đen cuồn cuộn quanh người, không ngờ hóa thành một con gấu chó!

Một tiếng vang trầm đục như tiếng sấm, trong không trung tử điện bay lượn, cuốn về phía phi đao của Lạc Phi Linh.

Không ngờ là một vị đại yêu cấp bậc Nguyên Anh!

Thế lực chỉnh thể của Yêu vực yếu hơn Cửu Châu một chút, Yêu loại có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh không nhiều lắm, truy cứu kỹ càng, mỗi một vị Nguyên Anh đại yêu, ở Yêu vực nhất định đều là quái vật cấp lão tổ có uy tín danh dự, không ngờ lại cam tâm nghe lệnh Hắc Ám Sứ Giả.

Phản ứng của nó cũng cực nhanh, vào thời điểm nguy kịch lại có thể bắt giữ được ánh đao của Lạc Phi Linh.

Nhưng tuy hắn miễn cưỡng đỡ được một đao này của Lạc Phi Linh, nhưng Phương Nguyên lại bỗng nhiên lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, lật tay vỗ xuống một chưởng.
Chương 1273 Đục nước béo cò (2)

Một chưởng này vừa hay vỗ lên đầu con gấu chó, mang theo lực đạo lớn tới khó có thể hình dung, ầm một tiếng, chưởng lực trút hết lên đầu gấu chó, ngoài mặt dường như không xuất hiện bất kỳ biến hóa gì.

Nhưng gấu chó này lại đứng đờ tại chỗ, một lát sau thì nhục thân ầm ầm nổ tung.

- Bọn họ ở đó...

Vừa ra tay, các tu sĩ ở gần đều sinh ra cảm ứng, có bốn năm đạo thân ảnh đồng loạt xông về phía họ.

Từ bên trái bọn họ đến có ba người, một người cao gầy, một người thấp bé đáng khinh, một người lại vô cùng khỏe mạnh, ba người một người cầm song kiếm, một người trong tay cầm cưa sắt màu vàng, người cuối cùng thì cầm song thương, đồng loạt đánh tới Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, thần thức Phương Nguyên quét qua, lập tức nhận ra, ba người này cũng giống như gấu chó đó, đều là Yêu loại.

Xem ra Hắc Ám Chi Chủ lập nghiệp ở Ma Biên, cấu kết Yêu vực, quả nhiên đã mời chào không ít cao thủ Yêu vực.

Phía bên phải đến là ba thần thi mặt không biểu tình, cùng với bốn năm cờ trận cuốn theo trận lực mạnh mẽ, nháy mắt đã tới trước người bọn họ, lại là Phụ Sơn Sứ lưng còng và Vấn Cơ Sứ mặt trắng áo đay, từ rất xa bắt giữ được thân ảnh của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, phản ứng cũng cực nhanh, lập tức thôi động thần thi và cờ trận xông tới, lực lượng đáng sợ khó có thể hình dung.

- Trảm tam yêu!

Phương Nguyên thấp giọng quát, thân hình na di, xông tới phía bên phải Lạc Phi Linh.

Nghênh đón lực lượng đáng sợ của hai thần thi, cùng với Long Tích tàn trận trên cờ trận, cho dù hắn cũng cảm thấy kình phong đập vào mặt, cuồn cuộn xông tới trước người, dường như có mấy ngọn núi lớn đánh tới trước mặt, nhưng nghênh đón lực lượng này, hắn lại phải phòng thủ phía sau Lạc Phi Linh, bởi vậy thân hình bất động, chỉ nâng hai tay, nặng nề chập lại ở trước người, thấp giọng quát:

- Bế Thiên Môn!

Theo hai tay chập lại, quanh người thanh khí cuồn cuộn, hóa thành hai cánh cửa đồng đen, đụng mạnh vào nhau!

Giống như thiên địa bị ngăn cách, ba thần thi và bốn năm cờ trận đều mang theo cự lực vô biên đánh vào trên cửa, nổ vang ầm ầm, thần uy trào ra, cuốn ngược ra sau, lại không phá vỡ được hai cánh cửa này, càng không nói tới Lạc Phi Linh ở phía sau cửa.

Lạc Phi Linh thấy thế, không còn lo lắng phía sau, hồng đao chém ra, bay tới ba Yêu loại bên trái.

Đao mang màu đỏ cực kỳ sắc bén, dưới một cú chém, hư không giống như bị nhuộm lên huyết khí mênh mông, ba Yêu loại cũng là nhân vật cấp lão tổ một phương, nhưng lúc này, nghênh đón ánh đao đó, lại đều biến sắc, vội vàng bứt ra, có điều dưới sự bức bách của ánh đao, tốc độ của ba người có nhanh có chậm, vừa rút lui lập tức xuất hiện chênh lệch trước sau, bị ánh đao bao phủ.

Phản ứng của ba người này cũng cực nhanh, vừa thấy không ổn lập tức lắc mình biến hóa, người dáng người cao gầy hóa thành một con cự mãng, hai mắt đỏ rực, chiều cao trăm trượng, người tay cầm song thương thì hóa thành một con sơn dương có hai sừng lớn, hai thanh trường thương trong tay là sừng sắc trời sinh của nó, đầu cúi xuống, bay thẳng về phía Lạc Phi Linh, thế rất nhanh.

- Dê mà cũng hung dữ vậy à?

Lạc Phi Linh có chút kinh ngạc, ánh đao co lại, hóa thành một đao, quét về phía dương yêu xông lên trước nhất.

Chỉ nghe thấy hai tiếng xì xì, hai sừng trên đầu dương yêu đó đứt từ gốc bay ra, chỉ còn lại cái đầu tròn vo, lại khiến dương yêu này hoảng sợ, ngơ ngác ngẩng đầu lên, cả người thiếu chút nữa thì sụp đổ...

Hai sừng thần này đã được mình tế luyện hơn ngàn năm.

Đây là một thân pháp lực của lão quái Nguyên Anh như mình, là căn bản của một thân hung uy...

Sao lại bị người ta một đao chặt đứt?

Coi mình là sơn dương bình thường à?

Chỉ là mình đã mất đi hai sừng, vậy có khác gì sơn dương bình thường?

... Vũ trụ hình thành thế nào?

... Ý nghĩa của yêu sinh là gì?

...

- Thứ ăn cỏ cút ngay!

Lạc Phi Linh tung người một cước đá bay hắn ra ngoài, đồng thời mượn lực bay lên, ngọc thủ trực tiếp đè xuống dưới.

Lúc này, cự mãng đó đang bay lướt qua bên cạnh nàng ta, muốn quấn nàng ta lại, thanh thế này rất mạnh, lực lượng cũng hùng hồn, thậm chí còn đáng sợ hơn Huyết Sứ Giả mà đám người Phương Nguyên đã gặp phải lúc ở đại đạo lục khảo, nhưng bàn tay trắng nõn của Lạc Phi Linh ấn xuống, vừa hay ấn lên cổ cự mãng, cười nói:

- Không biết ta thích nhất là ăn canh rắn à?

- Ngươi...

Cự mãng này vừa sợ vừa giận, biết được nàng ta chính là đang ấn vào chỗ bảy tấc bổn tướng của mình, lập tức kinh sợ không thôi, quay đầu muốn cắn.

Nhưng một chưởng của Lạc Phi Linh ấn xuống, đã ấn tới mệnh mạch của nó, tay phải rung lên, cũng không biết sử dụng pháp môn gì, mi tâm ẩn hiện hồng mang, trong bàn tay cũng có hồng quang lấp lánh, đánh vào trong cơ thể cự mãng, không ngờ khiến bổn tướng của nó càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành như ngón tay, bị hai tay Lạc Phi Linh vặn một cái, thuận tay thắt thành cái nút.

Ngã vào trong bụi cỏ, cự mãng này cũng mê loạn.

... Đầu của ta ở đâu?

... Mông của ta ở đâu?

- Thần Giác huynh, Giảo Sa huynh.

Người cuối cùng mắt thấy dương yêu và mãng yêu trong khoảnh khắc đều thảm không nói nổi, vừa sợ vừa giận, vừa buồn vừa đau.

Lắc mình biến hóa, không ngờ hóa thành một con chuột to như con hổ, răng sắc loang loáng, hung hăng vồ tới.

Nó lúc này thấy Phương Nguyên đã phòng thủ đường lui, Lạc Phi Linh thì bức chúng đến góc chết, dưới đao mang lạnh lẽo đó, mình thực sự không có cơ hội đào thoát, chỉ có nước liều chết.
Chương 1274 Chớ chống lại hung uy (1)

Bởi vậy lúc này, kỳ thật cũng đã liều mạng, có điều, đối mặt với Lạc Phi Linh hỉ hỉ hả hả trừ bỏ hai đại yêu, mình liệu có cơ hội hay không cũng khó nói!

Có điều ngay cả nó cũng không ngờ, vừa xông tới lại khiến Lạc Phi Linh hoảng sợ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn biến đổi, theo bản năng lui về phía sau hai bước, đến bên cạnh Phương Nguyên, sắc mặt tái nhợt.

- Làm sao vậy?

Trong lòng Phương Nguyên cũng cả kinh, quay người đỡ nàng ta.

Sắc mặt Lạc Phi Linh có chút hoảng sợ, nói:

- Ta sợ chuột... Nhất là chuột lớn như vậy...

- Chỉ một con thử yêu thôi mà.

Phương Nguyên cười cười bất đắc dĩ, nói:

- Có điều ngươi đã sợ, vậy để ta giết chuột trước!

Áo xanh rung động, cả người nhào ra ngoài, so sánh với người am hiểu thần thông bình thường, Phương Nguyên có chút khác biệt, tuy thần thông của hắn mạnh mẽ, nhưng thích đánh nhau cận thân hơn, đó là bởi vì phản ứng của hắn linh mẫn, võ pháp cũng kinh người, không e ngại chính diện đôi công với đối thủ, ngược lại khi kéo gần cự ly với đối thủ, có thể phát huy ra một thân lực lượng thần thông của mình một cách cường đại hơn.

- Hai người các ngươi...

Mà vào lúc này, người có phản ứng chung quanh đã nhiều hơn, nhất là Vấn Cơ Sứ áo đay và Phụ Sơn Sứ lưng còng, phản ứng của bọn họ coi như cũng cực nhanh, trong một mảng sương mù đã tìm được thân ảnh của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, mắt thấy bọn họ đang đại khai sát giới, lập tức xuất thủ cứu viện, nhưng lại không ngờ, cứu viện đều bị Phương Nguyên chặt đứt, còn bị họ giết mất mấy yêu!

Những Yêu loại này không phải là Yêu loại bình thường, đều là lão quái một phương, ở Yêu vực cũng là đại nhân vật có uy tín danh dự, cho dù đối với Hắc Ám Chi Chủ mà nói, đây cũng là chiến lực hiếm có, hiện giờ lại bị hai người bọn họ giết như chặt dưa thái rau, ai chịu nổi chứ?

Hai người đồng thời hét lớn trong kinh sợ:

- Muốn chết!

Phụ Sơn Sứ lưng còng vung gậy gỗ trong tay, liền có một con rắn nước màu máu từ trên quải trượng của hắn bay ra, chạy trong không trung, phun ra từng đạo sương máu, giống như một biển máu, cuồn cuộn rào rào, ùa về phía Phương Nguyên.

Đối mặt với một kích này, Lạc Phi Linh đã không có một thức Bế Thiên Môn đó của Phương Nguyên, đành phải dùng tất cả bản lĩnh thần thông để ngăn cản, nhưng nàng ta tất nhiên cũng có chiêu thức mình, vội vàng cởi một sợi dây xích bạch kim trên tay phải xuống, ném về phía không trung.

Liền thấy xích đó đón gió biến to, trực tiếp cuốn lấy rắn nước màu máu, không biết thuận thế kéo đi đâu!

- Huyết bảo của ta đâu rồi?

Mắt Phụ Sơn Sứ trợn tròn, không biết đã phát sinh chuyện gì.

Cũng may vào lúc này, Vấn Cơ Sứ áo đay đã vung quạt xếp, hung hăng quạt về phía trước.

Cuồng phong gào thét, phá tan sương mù dày đặc chung quanh, vô số yêu ma ẩn tàng trong gió giết ra.

Lạc Phi Linh không dám chậm trễ, vội vàng cởi một hạt châu màu đỏ trên tay trái xuống, thuận tay ném ra.

Hạt châu đó đến trong không trung, lập tức hóa thành hỏa diễm ngập trời, nghênh đón gió thổi, không những không bị quạt đi, ngược lại men theo cuồng phong đốt tới, cuồng phong trong chốc lát liền dừng lại, trong liệt diễm cuồng phong vang lên những tiếng kêu thê lương khủng bố.

- Phong ma của ta...

Ánh mắt Vấn Cơ Sứ cũng trợn tròn, đau lòng giậm chân.

...

Nhân cơ hội này, Phương Nguyên triển khai Bát Hoang Thân Pháp, nháy mắt đã tới trước người thử yêu thân to như hổ, giơ tay lên đánh ra một chưởng, giống như đại ấn chống trời, xen lẫn với thanh khí phần phật, trầm trọng như núi, hung hăng vỗ xuống đỉnh đầu nó.

- Ta chính là Hồ Đảo Vô Nha Lão Tổ, ngươi không ngờ dám bất kính với ta như vậy?

Thử yêu đó nghe đối thoại của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh vừa rồi, lại thấy hắn thực sự xuống tay với mình, cũng giận tím mặt, hét lên một tiếng, lông chuột tróc ra, hóa thành cương châm, mỗi một cây đều nhỏ hơn sợi tóc, vừa bay ra liền giống như một mảng sương mù tăm tối, mang theo sự nham hiểm chạm vào là chết, theo cuồng phong bắn về phía Phương Nguyên.

- Tiểu nhi sao dám càn rỡ?

Có người rống to một tiếng, từ trong mây đen chui ra là một con mãnh hổ cao chừng mười trượng, thổi lên cuồng phong trăm trượng, bên cạnh có hơn ngàn trành quỷ, âm phong gào thét, giống như một mảng mây đen xông tới Phương Nguyên.

- Giết hắn!

Một con ngưu tinh hùng tráng vung tam xoa kích cực lớn, ầm ầm đạp hư không mà đến.

- Diệt thằng nhóc này...

Ở bên khác, một con yêu quái đầu cóc chỉ có cảnh giới Kim Đan cũng nhảy lên mắng to.

Mà Phương Nguyên nghênh đón biến cố chư yêu này, sắc mặt chỉ lạnh lùng, chưởng trái ấn hờ một cái, một con Chu Tước cả người vấn vít lôi điện xuất hiện, xông tới sương mù mờ mịt đó, hỏa vật bực này, vừa hay khắc chế thần thông của thử yêu, lông xám đầy trời bị đốt sạch, mà phía sau thì có một cây liễu cực lớn sinh trưởng ra.

Vù vù vù.

Cây liễu đó quét ra bốn phía, bức hổ yêu, ngưu yêu ở bên ngoài, dọa cho cáp mô yêu không dám hò hét.

Bản thân Phương Nguyên thì thế tới không đổi, tốc độ cũng không đổi, lao tới trước người thử yêu, vẫn là một chưởng vỗ xuống.

- Ngươi là tự tìm đường chết.

Thử yêu đó thấy Phương Nguyên không ngờ chỉ nhắm vào mình, vừa sợ vừa giận, trong tiếng kêu to, răng sắc đầy miệng giống như thần binh, hung hăng cắn tới tay Phương Nguyên, hai hàm răng sắc đó chính là được nó tu luyện hơn ngàn năm, không biết đã cắn nuốt bao nhiêu thiên tài địa bảo, thần khoáng tiên tinh mà mài ra, sự sắc bén quả thực là khó có thể hình dung.

Cho dù là pháp bảo cao cấp, răng nó cắn một cái cũng có thể hủy diệt.
Chương 1275 Chớ chống lại hung uy (2)

Yêu loại đều có nhục thân mạnh mẽ, am hiểu cận chiến, tu sĩ nhân loại đánh cận thân với Yêu loại chính là sai mười phần.

Mà nó lại là loại am hiểu đánh nhau cận thân nhất trong Yêu loại, Phương Nguyên tấn công tới gần, lại là sai càng thêm sai.

- Ái chà, kinh quá...

Lạc Phi Linh ở bên cạnh nhìn, thử yêu đó miệng đầy răng nhau, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt đỏ rực, còn có nước miếng màu đen thỉnh thoảng lại phun tung toé, dường như có thể ăn mòn tất cả, đã buồn nôn tới mặt trắng bệch, thất thanh hô to.

- Không giết ngươi, dọa Lạc sư muội của ta sợ, chẳng phải là rất phiền à?

Mà Phương Nguyên nghênh đón cái miệng to của thử yêu, tay hơi cong lại, nhẹ nhàng bấm một pháp ấn, bên cạnh hắn, thanh khí đột nhiên theo đó mà biến hóa, không ngờ xuất hiện hư ảnh của một ngọn núi lớn, tuy chỉ là hư ảnh, nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí bao hàm toàn diện, vừa có thể bất biến, lại có thể vạn biến, trong đó ẩn chứa thần thông hành thổ, một hư ảnh núi lại nặng như núi thật.

Một chưởng này kéo theo hơn mười đạo sơn ảnh trực tiếp đập vào miệng chuột.

Sau đó liền nghe thấy thanh âm khiến người ta ghê răng vang lên, răng sắc của thử yêu vừa cắn lên tay Phương Nguyên, nhưng không đợi nó lộ ra vẻ đắc ý, liền tiếng thấy những tiếng vang giòn tan, hai hàng răng sắc đã bị tay Phương Nguyên chấn vỡ, máu tươi tuôn ra, ngay sau đó chính là sơn ảnh liên tiếp đập xuống, Phương Nguyên trực tiếp đánh xuyên miệng nó, khiến nó từ trong không trung rơi xuống.

- Hự.

Thử yêu căn bản không kịp phát ra tiếng hét thảm, khi rơi xuống đất đã thành một đống thịt nát.

- Chuột chính là chuột!

Phương Nguyên lấy ra một đạo khăn tay, lau lau tay rồi từ trong không trung ném xuống.

Khăn tay bay xuống, nhẹ nhàng che đi hai mắt vẫn còn trợn trừng của có thể thử yêu này.

...

Trong nhất thời, hư không lặng lẽ, không khí vô cùng áp lực.

Bộ dạng chết thảm của lão tổ Hồ Đảo thật sự có lực trùng kích rất lớn, khiến bọn họ trong nhất thời cũng có một số người cảm thấy bất an!

Bất kể là Phụ Sơn Sứ, Vấn Cơ Sứ vừa rồi có ý đồ xuất thủ ngăn cản, hay là Vô Tâm Sứ Lữ Tâm Dao vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay, lúc này sắc mặt đều vô cùng khó coi, bọn họ bất kể là như thế nào cũng không ngờ được, vốn tưởng rằng là kết quả tất thắng, nhưng vừa giao thủ, bên bọn họ đã có bảy tám vị đại tướng bị chém, hai người này lại không hề có thương tổn.

Chẳng lẽ đám người mình thật sự bị bọn họ coi là mục tiêu săn bắn à?

- Chuột đã chết rồi!

Sau khi Phương Nguyên trảm sát thử yêu, hai tay áo phần phật quay lại, đứng cùng Lạc Phi Linh, sắc mặt đạm mạc, giống như vừa làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn quét một vòng chung quanh:

- Kế tiếp giết ai đây?

- Thực sự để hắn ngông cuồng như vậy à?

Trong nhất thời hung thế đã nổi lên, sắc mặt Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ đều thâm trầm, Vấn Cơ Sứ áo đay lại ánh mắt lạnh lùng, quát:

- Thằng ôn này rõ ràng chính là đang kéo dài thời gian, giết thuộc hạ của chúng ta, vừa hay để người khác phong ấn, nào có chuyện tốt như thế?

Cho dù là Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ, nghe vậy sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.

- Tiểu nhi, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của thần thi.

Phụ Sơn Sứ cười to, hai tay xoa mạnh, mười cỗ thần thi sau lưng ầm ầm lao ra.

Mà Lữ Tâm Dao thì nhẹ nhàng quệt son trên môi, Vương Trụ ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu, đằng đằng sát khí lao lên.

Cuối cùng là vị sứ giả áo đay mặt trắng, hắn nhìn nhìn phía sau, khẽ nhíu mày, dường như có chút kinh ngạc vì người đằng sau mãi chưa tới, cuối cùng lại hạ quyết tâm, hai tay rung lên, bảy tám mươi cờ trận chung quanh đều bay lên, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, dường như có chút ghen tuông, cười lạnh nói:

- Vô Tâm Sứ, tiểu tình nhân này của ngươi chắc cũng kiêu ngạo đủ rồi nhỉ?

Trong nhất thời sát khí nặng nề, giống như mây đen gào thét mà đến.

Lạc Phi Linh nhìn Phương Nguyên, nói:

- Phương Nguyên sư huynh, bọn họ làm thật rồi...

Phương Nguyên lao tới nghênh đón, trầm giọng hô:

- Giết!

Mấy vị Hắc Ám Sứ Giả này tuy đều ở dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ, nhưng rõ ràng đều có tâm tư của riêng mình, sau khi bọn họ tới, vẫn chưa thực sự xuất thủ, giống như đang chờ người nào đó, chỉ không ngờ, người được chờ còn chưa đến, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại hung tính đại phát, chỉ giao thủ trong khoảnh khắc không ngờ đã bị bọn họ giết mấy vị đại yêu bên mình, nếu là bình thường thì cũng thôi, bọn họ mang những đại yêu này tiến vào, chưa chắc đã không có ý để bọn họ làm đệm lưng, nhưng hiện giờ dù sao cũng là dưới tình huống mình chiếm hết ưu thế, lại bị bọn họ giết như chặt dưa thái rau, sau khi trở về, biết báo cáo kết quả công tác với Yêu mạch như thế nào?

Bởi vậy mấy người này lập tức bất chấp tấc cả, nhìn nhau, tâm niệm tương thông, đồng loạt ép tới.

Nhưng không ngờ Phương Nguyên còn hung tàn hơn họ, vừa thấy bọn họ ép tới, sắc mặt hắn không ngờ cũng trầm xuống, lại bức về phía trước.

Thân hình cuốn theo một đạo thanh khí, lao thẳng về phía trước, hư không ầm ầm, bị hắn đâm ra một vòng xoáy cực lớn, điều này khiến thân hình của hắn giống như trực tiếp xông tới trước mặt Vấn Cơ Sứ, chưởng phải của hắn ấn một cái vào trong hư không, trên chín tầng trời đã vang lên tiếng sấm, sau đó từng đạo lôi xà từ trên thiên không hạ xuống, kèm với một chưởng của Phương Nguyên đánh tới trước người Vấn Cơ Sứ.

- Cuồng ngạo vậy à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom