• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (8 Viewers)

  • Chương 1266-1270

Chương 1266 Hắc bạch song sát ở đây (1)

Đạo mệnh lệnh này quả thực còn vô lý và bá đạo hơn cả Vương gia Đạo Tử tính tình cuồng bạo lúc trước, nhưng đám người Công Dương Lý, Trình Tiên Hà, Triệu Thái Đạo của đội hai lại không hề có vẻ không vui, Vi Long Tuyệt lại vội vàng tiến lên, trầm giọng hô:

- Vâng!

Lập tức hai mắt Phương Nguyên trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, tiếp tục quát:

- Đội trưởng đội ba Hứa Ngọc Nhân nghe lệnh, ngươi và Mạnh Khởi, Phi Linh Nhi, Phong Lương Quỷ Tu canh giữ ở ngoài đội hai, nếu có bất kỳ sinh linh nào đến gần nơi phong ấn trăm dặm, giết không cần hỏi!

Đám cho Hứa Ngọc Nhân cũng hiện lên vẻ mặt đầy sát khí, quát lớn:

- Vâng.

- Đội bốn.

Phương Nguyên thấp giọng hét lớn, nhìn xuống phía dưới, thanh âm hơi dừng lại một chút.

Trong sơn cốc phía dưới, đám người Tống Long Chúc, Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá, Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly, cùng với Cửu Thánh Đường Đạo Tử Thương Cơ Tử đều hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.

Phương Nguyên chỉ hơi trầm ngâm, liền tiếp tục nói:

- Tam Thốn Linh Sơn đến chỗ chúng ta, đối phương tất nhiên sẽ không tiếc tất cả mà mau chóng tới theo, tu vi của bọn họ có cao có thấp, tốc độ có nhanh có chậm, trong lòng lại cấp bách, trên đường đi tất nhiên sẽ bị kéo giãn cự ly, ta muốn các ngươi lập tức vòng ngang, bọc đánh đường lui của bọn họ, trảm sát tất cả đám cấp dưới ở phía sau, không lưu lại tên nào!

- Cái này...

Nghe vậy, ngay cả Tống Long Chúc cũng biến sắc, ánh mắt có chút ngưng trọng.

Bọn họ không ngờ Phương Nguyên lại cấp cho họ đạo mệnh lệnh này, bảo bọn họ đi bọc đánh đường lui, tất nhiên không có vấn đề gì, trảm sát cấp dưới của đối phương bị tụt lại sau, cũng không quá khó, nhưng xâm nhập địch hậu như vậy, lại là hung hiểm nhất, nếu cao thủ của đối phương ở phía trước quay đầu, vậy sẽ lập tức bọc chết bọn họ, quả thực là không có một ai có thể đào thoát.

Hơn nữa bọn họ cũng biết, tất cả lấy phong ấn làm trọng, cho nên cho dù bọn họ bị bọc đánh, cũng sẽ không có ai tới cứu viện.

Chính là vì đạo mệnh lệnh này quá hung hiểm, Tống Long Chúc mới hơi do dự.

Nhưng không ngờ, còn không đợi Tống Long Chúc có phản ứng, Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly đã mở miệng:

- Tuân mệnh!

Phương Nguyên cúi đầu nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu, không nhiều lời.

Hắn quay đầu đi, hạ một đạo mệnh lệnh cuối cùng:

- Phi Linh sư muội...

Lạc Phi Linh đã sớm chờ tới bực mình, vừa nghe thấy hắn gọi, giơ tay hô lên:

- Có!

Phương Nguyên nói:

- Ngươi đi theo ta!

Một đoàn tử quang từ không trung phía đông nam xa xa bay đến, nháy mắt liền biến mất ở trung tâm đại trận mà Phương Nguyên mượn tàn trận Long Tích để bố trí.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy ở giữa tử quang này dường như có một ngọn núi nho nhỏ.

Cũng vào lúc tử quang này chui vào lòng đất của đại trận này, đại trận Phương Nguyên lúc trước mượn Long Tích tàn trận bày ra lập tức biến mất, giống như băng khắc phong sương, nháy mắt tan vào trong hồ nước, cuối cùng biến mất không thấy đâu, bầu trời xung quanh lập tức trở nên trong veo, phong thanh vân đạm, thiên tượng biến ảo vô hạn vừa rồi lúc này đã hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Thậm chí, lúc này, ngay cả linh khí dồi dào ở chung quanh cũng biến mất, giống như bị kéo về nơi không biết.

Mà tương ứng, tử quang đó chui vào lòng đất, bắt đầu xuất hiện một loại khí tức dồi dào mà rất nặng, giống như địa vực này hóa thành nơi hạch tâm nhất của cả Long Tích, bắt đầu có từng đợt từng đợt linh khí nhè nhẹ đi kèm với quỹ tích nào đó, từng chút từng chút, từng tia từng tia từ chỗ sâu nhất trong Long Tích này trào ra, sau đó theo gió bay về phía các vị trí trong Long Tích.

- Tam Thốn Linh Sơn quả nhiên bị kéo tới đây!

Chung quanh sơn cốc này, các tu sĩ không có thời gian để cảm khái một màn khiến người ta ngạc nhiên này.

- Bố trí phòng thủ!

Đội trưởng đội hai Vi Long Tuyệt hét lớn, cùng ba người trong đội của hắn vội vàng bay lên, chiếm đóng vị trí xung quanh sơn cốc này, mỗi người đều lấy ra vũ khí, toàn thân đã căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, phòng thủ chặt chẽ một phương.

Mà đội trưởng đội ba Hứa Ngọc Nhân cũng thầm cắn răng, đánh mắt cho đồng bạn trong đội, bốn người cũng bay lên cao, chiếm cứ vị trí trên bầu trời chung quanh, các loại pháp bảo, phù triện đều được lấy ra, đặt ở vị trí thích hợp nhất, cũng có người trực tiếp nhắm hai mắt lại, nhìn thì giống như bỏ đi tất cả, nhưng khí thế lại liên tiếp tăng lên!

...

- Chúng ta cũng đi thôi!

Đội trưởng đội bốn Tống Long Chúc và đám người Mạnh Thiên Ly thì sắc mặt trầm trọng nhất.

Chuyện bọn họ phải làm là hung hiểm nhất, nhưng lúc này, lại không nói những lời cổ vũ bơm hơi cho nhau, ngược lại sắc mặt đều vô cùng bình thản, trao đổi thần thức, đã định ra một phương hướng, cùng nhau lướt tới hướng nam.

- Ha ha, lão Phương, chuyện này cứ giao cho ta!

Tống Long Chúc lúc này cũng có phản ứng, trước nay hắn luôn khinh thường những thế gia tử này, nhưng khi vừa nghe thấy mệnh lệnh của Phương Nguyên, bản thân theo bản năng liền có chút hoảng sợ, không lập tức đáp ứng, lại bị Mạnh Thiên Ly giành trước, điều này khiến trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, lúc này đã nổi lên hào khí, cũng khôi phục bộ dạng hi hi ha ha đó, cười nói:

- Có điều có chuyện phải nói trước, nếu đại chiến lần này qua đi, chúng ta có thể phong quang trở về, vậy trừ phần thưởng của Tiên Minh, ngươi còn phải cho ta một vò bảo dịch!

Phương Nguyên nghe vậy, có chút không đành lòng nói:

- Bảo dịch đó kỳ thật là...

- Đó chính là bảo dịch!

Tống Long Chúc nói như chém đinh chặt sắt cắt ngang lời hắn!
Chương 1267 Hắc bạch song sát ở đây (2)

Phương Nguyên tỉnh ngộ, liền chắp tay với Tống Long Chúc, không nhiều lời.

Tống Long Chúc cười lớn một tiếng, lao thẳng tới hướng nam, hét lớn:

- Đám đại thiếu gia các ngươi không biết lão tử mới là đội trưởng à?

...

Phương Nguyên nhìn bóng lưng bọn họ, khẽ thở dài.

Sau đó hắn đứng trong hư không, quay đầu nhìn về phía sơn cốc.

Lúc này, bốn vị cao thủ trận đạo Lý Hồng Kiêu, Ban Phi Diên, Mạc Diễn, Thanh Đạo Nhân đều đã chạy tới trước sơn cốc, nhìn một mảng địa vực lờ mờ lộ ra kim quang trong lòng đất, sắc mặt bốn người đều vô cùng ngưng trọng.

Phương Nguyên đứng xa xa nhìn bọn họ, sắc mặt cũng rất trầm trọng.

Hắn biết, trong nhiệm vụ lần này, phong ấn Tam Thốn Linh Sơn mới là trọng yếu nhất.

Chuyện này nếu hắn tự mình động thủ, mới nắm chắc nhất.

Nhưng đáng tiếc, tình thế hiện giờ rất đáng sợ, áp lực quá lớn, hắn không thể tự mình đi phong ấn, thậm chí không thể phân ra một đạo Huyền Hoàng Phân Thân để giúp bọn họ, bởi vì hắn biết mình phải gánh vác áp lực gì, dưới áp lực này hắn căn bản không thể phân thần!

Nhìn một mảng địa vực trong sơn cốc, Ban Phi Diên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.

Cách hư không rất xa, hắn dường như nhìn ra vẻ lo lắng trong đáy mắt Phương Nguyên, liền cười cười.

Nụ cười này dường như vô cùng thoải mái tự nhiên, cũng giống như làm ra một quyết định rất trọng yếu.

Vừa cười vừa gật đầu với Phương Nguyên, dường như đang nói với hắn là không cần lo lắng.

Sau đó hắn không nhìn Phương Nguyên nữa, chỉ ngồi xuống trước địa vực này, mở túi Càn Khôn của mình, nhẹ nhàng từ bên trong lấy ra một bình sứ màu đen, chỉ thấy bình sứ này cũng không lớn, nhưng dường như nặng cả trăm ngàn cân, bên trên có chín đạo phong ấn, giống như chỉ sợ tiết ra một tia khí tức, ngay cả tay Ban Phi Diên đang cầm bình sứ này cũng hơi run rẩy.

Mà Ban Phi Diên chỉ do dự không đến nửa hơi thở, liền gạt đi phong ấn trên bình sứ.

Ngửi được khí tức đan dược trong bình sứ, Lý Hồng Kiêu bỗng nhiên biến sắc, hô khẽ:

- Ban đạo huynh...

Ban Phi Diên không để ý tới nàng ta, trực tiếp nuốt xuống một viên đan dược.

Trên trán hắn, gân xanh lộ ra, giống như mạng nhện, khiến cho sắc mặt hắn xuất hiện một thoáng dữ tợn, giống như ác quỷ, nhưng chỉ trong nháy mắt, loại biến hóa quỷ dị này đã biến mất, ngược lại biến thành thần thái sáng láng.

- Ta chính là trưởng tử đích truyền của Ban gia, tổ tông của ta từng bố trí Cửu Thiên Thập Địa Trận ở Ma Biên, tộc ta truyền thừa mấy vạn năm, thanh danh hiển hách, tu sĩ trận đạo thế gian không ai dám khinh thường Ban gia ta, khi ta ba tuổi đã học bặc toán, bảy tuổi học trận, chín tuổi đoạt được danh hiệu Trận Sư, nổi danh thiên hạ, sau khi tinh thông đạo này, bỏ ra vô số tâm huyết, bái hết danh sư, hiểu được trận pháp, còn từng vào Dịch Lâu học trận mười năm, minh sư chỉ giáo, mặc dù tuổi còn trẻ, không dám sánh vai với đại tông sư trận đạo chân chính thế gian, nhưng cũng tự thấy một con đường, sở học không thua ai!

Hắn vừa nói, tiên bào tung bay, vô cùng tiêu sái, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía trung tâm sơn cốc.

Thấp giọng tự nói, khóe miệng mỉm cười:

- Chẳng lẽ lại không thể phong ấn Tam Thốn Linh Sơn nho nhỏ ngươi à?

Ba người Lý Hồng Kiêu, Mạc Diễn, Thanh Đạo Nhân thấy bộ dạng này của hắn, mặt vừa có chút ảm đạm, lại có chút khiếp sợ.

Nhưng Ban Phi Diên căn bản chẳng buồn để ý bọn họ, chỉ vươn tay ra, quát:

- Lấy thẻ ngọc!

Phong thái của hắn lúc này giống như đại gia, nhưng đối mặt với sự ngạo mạn của hắn, cho dù là thân phận như Lý Hồng Kiêu cũng không dám có một chút chậm trễ, giống như tôi tớ của hắn, nâng một hộp Kim Tinh Điêu Văn Trù của hắn tới, đặt vào tay hắn.

Ban Phi Diên thuận tay vạch một cái, thẻ tính trong hộp liền bay ra, đủ ba trăm sáu mươi thẻ.

Nhưng hắn vừa muốn tính toán, lại hơi dừng lại một chút, nghĩ nghĩ, lại vung tay lên, nhặt lên một cành khô.

Cộng thêm cành khô này, đồ tính toán của hắn chính là ba trăm sáu mươi mốt thẻ tính.

Hắn hơi cảm ứng một chút, phát hiện mình có thể dùng được, trên mặt không khỏi nở nụ cười đắc ý.

Ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, nói nhỏ:

- Cuối cùng vẫn thắng ngươi một bậc!

...

- Đi thôi, hắn không có vấn đề đâu!

Phương Nguyên nhìn thấy phương hướng sơn cốc có từng đạo trận quang di động, trong lòng bỗng nhiên thả lỏng.

Lúc trước khi hắn hạ mệnh lệnh, bảo Lạc Phi Linh đi theo hắn, Lạc Phi Linh vẫn luôn đi theo hắn, trong tay nắm chặt chủy thủ màu đỏ, lúc này thấy tâm tình Phương Nguyên thoải mái, cũng theo bản năng cười ngây ngô, có điều rất nhanh liền có phản ứng, lại nhếch miệng nói nhỏ:

- Phương Nguyên sư huynh, ta ở trước mặt người khác không tiện làm xấu mặt ngươi, nhưng những an bài này của ngươi...

Nàng ta nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Không cản được những Hắc Ám Sứ Giả đó đâu!

- Đương nhiên không cản được!

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Bố trí có thỏa đáng tới mấy, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối cũng chỉ là hổ giấy kiếm gỗ!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Phi Linh lập tức trở nên tái nhợt, nói:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Phương Nguyên quay đầu nhìn nàng ta, cười cười, nói:

- Cho nên ta bảo ngươi đi theo ta, chúng ta đi ứng phó chuyện khó nhất!

Lạc Phi Linh quay đầu nhìn Phương Nguyên. Phương Nguyên cũng đang nhìn nàng ta, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, cũng không hề miễn cưỡng, tất cả đều thuận lý thành chương!

Lạc Phi Linh tự dưng rất vui, cười nói:

- Được, kỳ thật ta đời này vẫn chưa từng đánh với ai một trận nghiêm túc...

Thoải mái nói xong mấy câu giống như là vô nghĩa, hai người đều im lặng.

Lúc này phía đông nam, mắt thấy linh khí lờ mờ, hư không bị xé rách, gió nổi mây tụ.
Chương 1268 Đồng Song Hội (1)

Có thể cảm giác được, đang có rất nhiều cao thủ từ phương hướng đó vội vàng chạy tới, hiện giờ cách bọn họ còn mấy ngàn dặm, đã có thể cảm nhận được sát khí như đao lạnh thấu xương trên người bọn họ, tầng mây cuồn cuộn, phô thiên cái địa nghiền ép tới, tràn ngập hơn nửa thiên không, giống như thương khung phía đông nam sắp đổ sập, ùa về phía bọn họ!

Lạc Phi Linh bỗng nhiên nhớ tới gì đó, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái mặt nạ cười, giơ về phía Phương Nguyên.

Phương Nguyên cũng lấy ra một cái, là mặt nạ khóc, trực tiếp đeo lên mặt.

- Ngươi không ngờ vẫn còn giữ.

Lạc Phi Linh thấy mặt nạ trong tay Phương Nguyên, lập tức vui lắm, cũng đeo mặt nạ lên mặt.

Lúc này, khí cơ ngoài mấy ngàn dặm đã dùng tốc độ khó có thể hình dung chạy tới, một đoàn mây trôi kéo dài mấy ngàn dặm.

Thế như nước, hung hăng lao về phía bên này.

Dưới khí cơ mạnh mẽ này, nùi cao rừng sâu chung quanh giống như bị cuồng phong quét qua, đá rơi cây đổ.

Nghênh đón khí thế mạnh mẽ vô biên này, Lạc Phi Linh lại đeo mặt nạ, trực tiếp xông lên, chống nạnh đứng trong hư không, khí bá đạo lập tức tràn ra, lớn tiếng kêu lên:

- Yêu ma quỷ quái phía trước nghe đây, Hắc Bạch Song Sát ở đây, ai dám tiến lên một bước?

Khí cơ phía trước dường như bị nàng ta khiến cho giật mình, hơi khựng lại.

Sau từng tầng mây trôi, vang lên một thanh âm cổ quái:

- Kẻ điên từ đâu chui ra thế?

Lạc Phi Linh có chút không vui, quay đầu nói:

- Phương Nguyên sư huynh, hắn mắng ta!

Phương Nguyên sầm mặt, lật tay bắn ra một tên!

Có người ở ngay trước mặt mình mắng Lạc Phi Linh là đồ ngốc, đương nhiên không thể nhịn.

Cô nương này rất thông minh mà.

Thế là Huyền Hoàng Khí trước người Phương Nguyên biến hóa vô cùng, lờ mờ hóa thành bộ dạng một chiếc cung lớn, chỉ là hiện giờ theo tu vi của hắn đề thăng, đột phá đến cảnh giới Chí Tôn Nguyên Anh, thức thần thông này cũng đã thay đổi lớn, trước đây chỉ là thanh khí ngưng thực, ở trong tay hắn hóa thành một chiếc cung lớn, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn thay đổi bộ dạng khác, thanh khí cuồn cuộn, cùng thiên cực địa, trực tiếp hình thành một cây cung dài trăm trượng, sau đó Phương Nguyên giơ tay lên, một luồng ánh sáng tím từ trong tay hắn vươn ra, bay đến trên cự cung, hóa thành một mũi tên màu tím.

Sau đó Phương Nguyên đứng xa xa nhìn một mảng mây trôi đó, mày nhăn lại, bàn tay đột nhiên nắm chặt!

Vù!

Theo động tác này của hắn, hư không đột nhiên chấn động.

Vừa rồi vì Tam Thốn Linh Sơn bay tới, trên thương khung đã biến thành trời quang vạn dặm đột nhiên có vô số tia chớp ngưng tụ, rung động răng rắc, từ trên chín tầng trời rơi xuống, ngưng tụ đến mũi tên màu tím đó, rồi tiếp theo, cung xanh cực lớn đột nhiên chấn động, sau đó tử tiễn (mũi tên tím) liền biến mất trong hư không, chỉ thấy một vệt bạc phóng tới thẳng tắp!

Chỗ vệt bạc nhắm đến, chính là mây trôi từ phía đông nam đang bay tới.

Trong mây trôi đó không biết ẩn chứa khí thế của bao nhiêu cường giả, quả thực chính là hung thế ngập trời.

Nhưng uy thế của một tên này còn hung dữ hơn cả hung thế ngập trời đó!

Rầm một tiếng, đạo tử tiễn này sau khi bay vào trong mây trôi, liền thấy mây trôi vô biên đó đột nhiên tản ra, giống như bị cuồng phong xé rách, sau khi mây trôi tan ra, liền để lộ mấy khuôn mặt hoảng sợ.

Khuôn mặt đi đầu chính là một nam tử mặt trắng áo đay, hắn đứng trên một chiếc quạt xếp đang xòe ra, nghênh đón luồng ánh sáng tím này, nhìn ra được, trên mặt hắn vốn mang theo nụ cười, tựa hồ muốn trêu chọc vài câu, trên khuôn mặt trắng bệch còn đầy vẻ trào phúng, nhưng vừa nhìn thấy tử tiễn này, sắc mặt liền trở nên tái mét, quát to một tiếng, thân hình như khói bay ngược ra sau!

Trong quá trình bay ngược, quạt xếp dưới chân hắn đã bay đến trong tay, đột nhiên xòe ra!

Trong hư không, trước tử tiễn đột nhiên xuất hiện bốn năm bóng núi, giống như thực chất, trấn áp vạn vật.

Nhưng tử tiễn bay tới, lực lượng không thể ngăn cản của bốn năm bóng núi đó trực tiếp vỡ tan, từng đạo tàn quang bị lực lượng trên thân tiễn đánh tan, hóa thành một vòng xoáy lượn vòng trong không trung, giống như một cái lỗ cực lớn.

Mà lực lượng của đạo tử tiễn đó dường như căn bản không hề chịu ảnh hưởng.

Mắt nam tử mặt trắng áo đay đỏ rực, quạt xếp đung đưa, từ phía sau có hơn mười đạo cờ trận bay ra.

Trên mỗi một cờ trận đều có một đạo Long Tích tàn trận.

Vốn vị trí của Tam Thốn Linh Sơn bị cường hành thay đổi, đại bộ phận Long Tích tàn trận cũng đều biến mất. Nhưng không ngờ, trên cờ trận của hắn lúc này, vẫn dẫn dắt rất nhiều lực lượng tàn trận, tựa hồ là lúc trước đã luyện tới trên cờ trận, lúc này liền từng đạo như rồng, quấn về phía đạo tử tiễn Phương Nguyên bắn ra, muốn cường hành thay đổi phương hướng của đạo tử tiễn này.

Nhưng vô dụng, trên tử tiễn, lôi điện lấp lánh, phá tan lực lượng của hơn mười đạo tàn trận đó.

Mà tử tiễn, không ngờ cũng chỉ là quang mang hơi mờ đi một chút, vẫn bắn thẳng tới trước người thanh niên mặt trắng áo đay.

- Ngươi...

Thanh niên mặt trắng áo đay gầm lên một tiếng, tuy không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể vội vàng xòe quạt xếp ra, chắn trước người mình, trơ mắt nhìn đạo lỗi tiễn màu tím đó bay đến trước mặt hắn, khi sắp tiếp xúc với quạt xếp, sau lưng hắn lại bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử dung nhan kiều mỵ, sắc mặt đạm mạc, nàng ta thấp giọng quát:

- Ngươi chẳng lẽ không không cần mạng nữa à?

Khi nói đến đây, tay nàng ta vội vàng vỗ về phía hư không.

Hư không chấn động, một huyền quan màu tím xuất hiện, dựng thẳng lên!

- Giết...

Trong huyền quan màu tím, truyền ra một thanh âm khiến người ta kinh hãi.
Chương 1269 Đồng Song Hội (2)

Chỉ từ thanh âm này, cùng với khí cơ trên huyền quan truyền ra có thể thấy được, trong huyền quan này là một vị đại nhân vật.

Nói không chừng còn là một vị đại tu Nguyên Anh cao cấp, tọa trấn một phương.

Nhưng một tiếng "Giết" này chỉ còn chưa dứt, nắp quan chưa mở, tử tiễn đó đã bắn lên huyền quan.

Vù.

Khói phụt ra, hỗn độn phát sinh, trời mờ đất tối.

Trong không trung xuất hiện một mảng lôi hải, mênh mông cuồn cuộn, bẻ gãy nghiền nát, bên trong còn xen lẫn tiếng hét thê lương của một người nào đó.

Nhưng khi mây khói tan đi, đạo tử tiễn đó cuối cùng vẫn biến mất.

- Vô Tâm Sứ, không, Tâm Dao muội muội, đây là...

Thanh niên mặt trắng áo đay sắc mặt trắng bệch, không còn chút màu máu, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

Ánh mắt vừa đỏ vừa sợ, nhìn nữ tử bên cạnh hắn.

- Một tên của người này không phải có thể tùy tiện đón đỡ!

Vô Tâm Sứ đứng trong hư không, chậm rãi nói:

- Hắn chưa bao giờ làm chuyện vô ích, một tên này không chỉ là lên tiếng chào hỏi đâu, nếu ta đoán không sai, hắn nhất định vừa ra tay đã chính là thần thông mạnh nhất, nếu không phải ta khiến Quỷ Yêu Lão Tổ của Yêu vực Thanh Huyền Động đỡ cho ngươi một tên này, hiện tại chỉ sợ ngươi đã bị bắn thành bột phấn rồi.

- Quỷ Yêu.

Nam tử mặt trắng áo đay nuốt nước miếng:

- Quỷ Yêu Lão Tổ?

Biểu cảm trên mặt không ngờ có chút kỳ dị, không nhịn được nói:

- Đây là một trong bốn khôi lỗi mạnh nhất của ngươi à?

Vô Tâm Sứ gật đầu, nói:

- Cho nên ngươi nợ ta một mạng!

Nam tử mặt trắng áo đay lập tức không biết nói gì cho phải.

Bên cạnh hắn, Vương Trụ trầm mặc ít lời, cùng với lão giả lưng còng chạy tới sau, sắc mặt đều lạnh lùng.

Bọn họ khí thế hừng hực mà tới, không ngờ vừa tới đã trúng một tên như vậy.

Nghĩ tới uy thế của một tên đó, lúc này cho dù là bọn họ, trên khí thế cũng không khỏi sụt giảm.

Dù sao, bọn họ cũng hiểu rõ Vô Tâm Sứ, bốn khôi lỗi dưới tay nàng ta, không ai không phải là đại tu đương thời, tu vi thậm chí còn cao hơn cảnh giới của bản thân bọn họ, nhưng một cỗ trong đó được gọi ra, không ngờ nháy mắt đã biến thành tro bụi?

...

Nhìn thấy một tên của Phương Nguyên khiến các tu sĩ đều chấn động, tâm tình Lạc Phi Linh cũng tốt lên.

Quay đầu nhìn Phương Nguyên, mang theo vẻ kiêu ngạo, cười nói:

- Phương Nguyên sư huynh, cám ơn ngươi đã giúp ta trút giận!

Trên mặt Phương Nguyên đeo mặt nạ khóc, nói:

- Gọi ta là Bất Hội Tiếu (không biết cười)!

Lạc Phi Linh vỗ vai hắn:

- Được Phương Nguyên sư huynh!

- Cái gì mà biết cười với không biết cười?

Trong hư không phía trước, Vô Tâm Sứ chậm rãi tiến về phía trước vài bước, áo xanh tung bay, lộ ra dáng người yểu điệu, dung mạo kiều diễm, mặt trắng như mỡ, môi mỏng đỏ như máu tươi, tuy tuyệt mỹ, nhưng sắc mặt lạnh lùng, mang theo khí chất người sống chớ gần, lại càng khiến cho nàng ta có thêm một tia mị hoặc khó có thể hình dung, khiến người ta vừa nhìn một cái, trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy.

Nàng ta nhìn Phương Nguyên đeo mặt nạ bên cạnh Lạc Phi Linh, sắc mặt hơi thay đổi, hai tay để trên bụng dưới, nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Bạn học ngày xưa gặp lại, còn không chịu cởi mặt nạ?

Phương Nguyên sớm đã đoán được là nàng ta, lúc này tất nhiên cũng không có gì bất ngờ.

Chỉ bình tĩnh nói:

- Đã không còn tình cảm, còn nói gì tới bạn học ngày xưa?

- Con người ngươi, đúng là mặt lạnh tâm cứng, ta cho rằng ngươi thấy ta, chắc sẽ có nhiều hơn mấy phần tình nghĩa so với người khác!

Vô Tâm Sứ nghe Phương Nguyên nói vậy, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:

- Ài, lúc nhỏ ta quả thật có chút không thích ngươi, cảm thấy ngươi là xuất thân hàn môn, quá quê mùa, nhưng về sau, ta lại phát hiện, mình ra thế giới bên ngoài, ở trong mắt người khác cũng giống như ngươi, chỉ có thể xem như là hàn môn, cũng từng chịu không ít khinh rẻ, thậm chí có chút ủy khuất, mỗi khi nhớ lại, cũng muốn tìm ngươi nói chuyện, ai ngờ, con người ngươi, gặp lại bạn cũ, ngay cả chút hoà nhã cũng không cho.

Vị Vô Tâm Sứ này tất nhiên chính là bạn đồng môn ở Thái Nhạc Thành, Lữ Tâm Dao.

Lúc Phương Nguyên nhìn thấy Vương Trụ trong đại điện, đã đoán được nàng ta cũng ở trong Long Tích, dù sao trừ nàng ta ra, Phương Nguyên chưa từng ở trên người ai nhìn thấy loại ảo thuật thần thông quỷ dị như vậy, tuy đã đoán được, trong lòng kỳ thật lại có chút cảm khái, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể tin được, tiểu cô nương kiêu ngạo ngày đó, không ngờ đã thành thủ hạ của Hắc Ám Chi Chủ?

Nghĩ chắc ở trên người nàng cũng có một đoạn kinh lịch vô cùng thú vị, chỉ là Phương Nguyên không có hứng thú, ngay cả trả lời cũng lười chẳng muốn trả lời.

Cũng là Lạc Phi Linh có chút tò mò nhìn Lữ Tâm Dao, nói:

- Nàng ta là ai?

Phương Nguyên nói:

- Nữ nhi của thành chủ Thái Nhạc Thành, nguyên là đệ tử của Vân Châu Việt Quốc Bách Hoa Cốc, người có được truyền thừa của Độ Kiếp Ma Ngẫu!

Lạc Phi Linh nói:

- Ồ!

Dường như những cái này không khiến nàng ta cảm thấy hứng thú.

Lữ Tâm Dao nghe Phương Nguyên nói vậy, lại nhìn nhìn bộ dạng Lạc Phi Linh đứng chung một chỗ với Phương Nguyên, sắc mặt dường như cũng có chút biến hóa, cười khẽ:

- Vốn cho rằng người như ngươi, cả đời cũng không chịu nói những lời dịu dàng với nữ hài, vĩnh viễn sẽ cô đơn một mình, không ngờ lại có không ít thủ đoạn, thông đồng với Nam Hải tiểu Thánh Nữ, xem ra đúng là người am hiểu giả heo ăn thịt hổ!

Dứt lời, cười nóivới Lạc Phi Linh:

- Ta và hắn không chỉ là đồng môn lúc còn bé, năm đó hắn thiếu chút nữa đoạt hạng nhất đại khảo tiên bảng của Việt Quốc Tiên Tử Đường, ta suýt thì đính hôn với hắn, có điều cuối cùng ta vẫn không thích hắn...
Chương 1270 Săn bắn (1)

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, liền không nhịn được mà nhăn mày, rõ ràng có chút không vui.

Lạc Phi Linh nghe vậy, nhìn Lữ Tâm Dao, lại nhìn Phương Nguyên, nói:

- Ta đánh nàng ta một trận được không?

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Tốt nhất là trực tiếp giết luôn đi!

Lạc Phi Linh bĩu môi, nói:

- Thế thì tàn nhẫn quá, không thấy nàng ta kỳ thật cũng có chút ý tứ với ngươi à?

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Không quan tâm!

Trên mặt Lữ Tâm Dao vốn mang theo nụ cười thản nhiên, lúc này nghe vậy lập tức trở nên cứng đờ.

- Vậy ta an tâm rồi!

Lạc Phi Linh thở dài, xắn tay áo bước lên trước, ánh mắt lộ ra có chút thô bạo nhìn Lữ Tâm Dao, cười lạnh nói:

- Hôm nay cô nãi nãi ta không dạy hồ ly tinh ngươi một chút thì ta thấy ngươi không biết cái gì gọi là cụp đuôi làm người!

Nói như vậy có nghe được không?

Đã tu hành đến cảnh giới này, đi đến địa vị này, mọi người đều có sĩ diện...

Nghe Lạc Phi Linh nói vậy, nhất là nhìn thấy nàng ta xắn tay áo muốn đánh người, sắc mặt các tu sĩ trong sân đều có chút biến hóa.

Sắc mặt Lữ Tâm Dao lại đặc biệt khó coi, lạnh lùng nhìn Lạc Phi Linh, tuyệt không che giấu hận ý ở đáy mắt, mà mấy người khác, Vương Trụ chỉ mặt không biểu tình nhìn về phía Lạc Phi Linh, dường như vô cùng cảnh giác với việc nàng ta liệu có xuất thủ với Lữ Tâm Dao hay không, nam tử mặt trắng áo đay thì chẹp chẹp miệng, bộ dạng vô cùng cảm khái, Phụ Sơn Sứ thì giống như chuyện không liên quan tới mình, chỉ cười lạnh.

Mà sau ba Hắc Ám Sứ Giả bọn họ, trong tầng tầng mây trôi, hơn mười thuộc hạ đang bay tới lại giật thót, nhìn thấy Lạc Phi Linh bước về phía trước, trong lòng tất nhiên đề phòng, nhưng thấy sứ giả không ra lệnh, cho nên vẫn bảo trì trầm mặc.

Lữ Tâm Dao lạnh lùng nhìn Lạc Phi Linh, sắc mặt âm trầm như nước, lãnh đạm nói:

- Ngươi thực sự muốn động thủ à?

Lạc Phi Linh chém ra một đao, mắng:

- Hồ ly tinh!

- Ngươi!

Sắc mặt Lữ Tâm Dao thực sự là vô cùng khó coi, trong lòng nổi giận đùng đùng, không ngờ Lạc Phi Linh lại không phân rõ phải trái như vậy.

Nhưng nàng ta lại sợ người không phân rõ phải trái nhất, cho dù không đả thương được mình, cũng khiến nàng ta cảm thấy mất hết thể diện trước mặt bạn cũ.

Sắc mặt âm trầm, nhìn Lạc Phi Linh chém tới một đao, nàng ta không động, cũng không lên tiếng.

Nhưng Vương Trụở bên cạnh nàng ta lại đột nhiên ngẩng đầu lên, một chưởng đánh về phía trước, chưởng lực hùng hồn, dẫn động cát bụi trong thiên địa, thậm chí trên mặt đất cũng có từng nắm đất vàng bay lên, đại địa dường như vì một chưởng này của hắn mà kéo gần mấy phần cự ly với thiên không, sau đó lực đạo cuồng bạo khó có thể hình dung cũng theo một chưởng này của hắn hung hăng bức về phía trước.

- Vương gia đạo huynh, ngươi không ngờ dám đánh ta?

Lạc Phi Linh dường như cũng lắp bắp kinh hãi, thân hình lóe lên, lượn một vòng trong không trung, né tránh lực lượng của một chưởng này, chủy thủ chắn trước người, chống đỡ dư ba của một chưởng này, sau đó ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát:

- Chẳng lẽ ngươi đã quên trách nhiệm của Đạo Tử rồi à?

Sắc mặt Vương Trụ thâm trầm, trực tiếp bước lên một bước, vung chưởng đánh đến.

Mặt cười lạnh, quát khẽ:

- Đạo Tử với không Đạo Tử cái gì, ngươi dám bất kính với Tâm Dao cô nương, chính là tội không thể tha!

- Ngươi đúng là đầu óc mê muội rồi.

Lạc Phi Linh biến sắc, nổi giận quát:

- Bất Hội Tiếu ca ca, đánh hắn!

Từ lúc Vương Trụ xuất thủ, Phương Nguyên dã ở bên cạnh quan sát, chỉ thấy Vương Trụ lực lượng hùng hồn, thần thông đáng sợ, nhưng lại mờ mờ ảo ảo có quy củ, lúc xuất thủ tiến lui có chừng mực, không hề có gì khác biệt với bình thường, hoàn toàn không có bộ dạng thần hồn mê muội, nhục thân cứng ngắc như sau khi bị người ta khống chế thần hồn, trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc trước thủ đoạn giống như quỷ mị đó của Lữ Tâm Dao.

Huyễn pháp khống chế người trong thế gian, thiên kì bách quái, vô cùng đa dạng, nhưng người bị khống chế, hoặc nhiều hoặc ít đều chút hồ đồ trên thần hồn, ngưng trệ trên pháp lực, lúc xuất thủ ít nhất cũng khó tránh khỏi yếu hơn khi tỉnh táo ba thành!

Nhưng Vương Trụ bị Lữ Tâm Dao khống chế lại căn bản không có loại hiện tượng này.

Trừ khi hắn một lòng muốn làm thành chuyện gì, biểu hiện sẽ có chút giống như rối loạn tâm thần, thậm chí là điên cuồng, còn bình thường nhìn thì căn bản không khác gì người thường, trên trình độ nào đó, giống như là si mê một ai đó, nguyện ý đào gan móc phổi vì nàng ta, thực lực không chỉ không suy yếu, ngược lại bởi vì sự điên cuồng này mà dường như còn cường đại hơn.

Người ta khi xuất thủ phải cân nhắc lợi hại, suy xét hậu quả, hắn thì lại hoàn toàn không.

Người như thế tất nhiên đáng sợ.

- Được.

Nghe thấy Lạc Phi Linh nói vậy, Phương Nguyên cũng đáp ứng một tiếng, tung người bay lên.

Bước ra một bước, vỗ ra một chưởng!

Thanh khí mờ mịt, dẫn động thiên địa, giống như một mảng mây xanh, hung hăng đâm về phía trước.

Vừa hay va chạm với một chưởng Vương Trụ đánh ra về phía Lạc Phi Linh, thiên địa ầm ầm, mây trôi trong mấy chục dặm bị đánh tan, hư không giống như xuất hiện vết rạn như ngọc lưu ly, thân hình trong thiên địa nhoáng lên một cái, áo xanh bay phần phật, Vương Trụ thì lui một bước!

- Ngươi muốn chết!

Sắc mặt Vương Trụ giận dữ, hung hăng lườm Phương Nguyên.

Nhưng thấy Lạc Phi Linh đã mượn cơ hội lại một đao chém về phía Lữ Tâm Dao, hắn vẫn lao tới ngăn cản.

- Quả nhiên không được!

Sắc mặt Phương Nguyên lạnh lùng, đột nhiên pháp lực cả người đại chấn, thanh khí vào lúc này bành trướng hơn mấy lần, giống như một tòa cự sơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom