• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (5 Viewers)

  • Chương 1261-1261

Chương 1261 Thay trời đổi đất là Trận Sư (2)

- Ta cũng cảm thấy mình là trận đạo đệ nhất nhân trừ những tiền bối đó ra.

Hắn đang nói, sắc mặt bỗng nhiên trở nên có chút sầu khổ:

- Nhưng hiện giờ, mắt thấy ta tiến thêm một bước là có thể sóng vai với những đại tông sư trận đạo đó, sao lại xuất hiện một người trên phương diện trận đạo còn có lĩnh ngộ cao hơn ta?

- Làm đệ nhất cả đời, hiện giờ lại phải làm đệ nhị rồi?

Tiên Cơ Đường Mạc Diễn không ngờ Ban Phi Diên lại chịu đả kích lớn như vậy, dường như đạo tâm cũng có chút bất ổn, đành phải khuyên nhủ:

- Ngươi không nghe hắn nói à, hắn là từng được dị nhân truyền thụ, học được trận đạo thái cổ, đây là cơ duyên của hắn, chúng ta đành hâm mộ thôi!

Sắc mặt Ban Phi Diên âm tình bất định, vẫn không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm nói:

- Không bình thường, không bình thường.

Thanh khí quanh người cuồn cuộn, tàn trận hội tụ càng lúc càng nhiều, những tàn trận này có thể tồn tại trong Long Tích mười vạn năm, trừ bởi vì chúng đều có liên hệ huyền diệu nào đó với Tam Thốn Linh Sơn, có thể cuồn cuộn không ngừng đạt được lực lượng của Tam Thốn Linh Sơn ra, cũng đại biểu cho chúng đều có lực lượng cực kỳ đáng sợ, mỗi một đạo tàn trận dường như có lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

Nếu chỉ một đạo hai đạo, mấy chục đạo, bằng vào tu vi hiện giờ của Phương Nguyên, còn có thể áp chế chúng, nhưng số lượng vừa nhiều, vậy bản thân lực lượng cũng đạt tới một loại trình độ bẻ gãy nghiền nát, Phương Nguyên cũng không dám trực tiếp cố gắng chống đỡ lực lượng ẩn chứa trong chúng, càng đừng nói còn muốn thông qua chúng, kéo Tam Thốn Linh Sơn đó tới bên cạnh mình.

Bởi vậy trong thôi diễn của Phương Nguyên, việc hắn phải làm lúc này trừ nắm giữ quỹ tích của những tàn trận này, còn phải hình thành một loại trận thế, mượn lực lượng của bản thân chúng để kéo Tam Thốn Linh Sơn đến!

Mà điều này không nghi ngờ gì nữa khiến cho thôi diễn mà hắn cần lại đề thăng mấy lần.

Mỗi lần kéo thêm một đạo tàn trận, lại cần thôi diễn nhiều hơn.

Ba trăm sáu mươi thẻ tính bên cạnh hắn không hề tiếp xúc với nhau, nhưng lại xoay tròn rất nhanh, giống như phi kiếm, không ngừng rạch ra tiếng xé gió đáng sợ, mà tay trái hắn lại bấm cực nhanh, xuất hiện một mảng hư ảnh, giống như một đóa hoa sen không ngừng tỏa ra.

Đến về sau, trong phạm vi ngàn dặm bên cạnh hắn, tàn trận tụ lại đã càng lúc càng nhiều.

Không dưới ba ngàn đạo!

Ngay cả thẻ tính bên cạnh hắn cũng đều có chút cong lại, đó là bởi vì chịu tải quá nhiều thần thức của hắn, đã dần dần đạt đến cực hạn, dường như lực lượng nhiều thêm một chút là sẽ bị thần thức mạnh mẽ vô biên này đánh gãy vậy!

Nhưng tốt xấu gì thì Phương Nguyên hiện giờ cũng đang dùng hàng xa xỉ mà Tiên Minh thưởng cho, vẫn có thể chịu được.

Mà mắt thấy số lượng tàn trận chung quanh đã đủ, Phương Nguyên nghiêm mặt, thôi diễn trong tay không ngừng, dưới chân lại bỗng nhiên bước ra một đạo Cương Bộ, pháp lực cả người rung lên, thanh khí từ từ cuốn lên trời cao, một đạo trận pháp từ Long Tích tàn trận lâm thời hóa thành đột nhiên vận chuyển, trong thiên địa, hình thành một vòng xoáy cực lớn, trên nối với chín tầng trời, dưới liền với U Minh.

Một màn này khiến các tu sĩ trong sơn cốc phía dưới thấy mà sắc mặt trắng bêch.

Trong lòng bọn họ đã không nhịn được mà nhớ tới một câu.

Cường giả thần thông có lẽ có thể kinh thiên động địa!

Nhưng chỉ có cường giả trận đạo mới có thể thay trời đổi đất!

...

- Ngươi nói xem bọn họ lúc nào mới đến?

Mà lúc này, trong Long Tích, ngoài ba vặn dặm, chung quanh một ngọn núi lớn xanh ngắt linh khí vô cùng dồi dào.

Tứ đại hộ pháp dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ đang ngồi xếp bằng trong hư không chung quanh núi này, ở dưới mặt đất đều là bóng người nhấp nhoáng, bảo quang ẩn hiện, rõ ràng là có vô số người đang ẩn thân bên dưới, phong tỏa phạm vi ba ngàn dặm chung quanh núi lớn xanh ngắt thành một cạm bẫy cực lớn, giống một con cự thú tham lam, đang há to miệng chờ đối thủ tự chui đầu vào!

Người thanh niên sắc mặt trắng bệch, mặc áo đay dường như đã chờ tới có chút bực mình, trong tay cầm một cây cây quạt, nhẹ nhàng gõ lên tay, không ngừng thở dài, bộ dạng giống như có chút chán muốn chết, còn thiếu mỗi nước hát hò cho hết thời gian.

- Sớm muộn gì thì bọn họ cũng sẽ đến thôi!

Người lên tiếng là nam tử lưng gù ở một bên hư không khác, hắn cười khẽ, tâm tình có vẻ rất sung sướng.

Mà sau lưng hắn có mười tu sĩ cả người bọc trong sương máu, những tu sĩ này nhục thân cứng ngắc, hai mắt vô thần, nhìn thì giống như thây khô, một tia khí cơ cũng không có, nhưng ở trên người bọn họ lại có thể cảm nhận được sát khí dập dờn, vô cùng đáng sợ, không ngờ không kém gì đại tu cấp bậc Chí Tôn Nguyên Anh, điều này khiến hắn giống như nhặt được bảo, kích động không thôi.

- Bổn tọa cũng không sợ bọn họ đến, khà khà, bọn họ đến càng muộn, mười thần thi này của bổn tọa lại càng mạnh, khống chế cũng thuận buồm xuôi gió hơn, ha ha, có những thần thi này, không có các ngươi ra tay, bổn tọa cũng có thể một mình diệt hết đám kiến còn lại!

- Ngươi lần này kiếm to rồi, Phụ Sơn Sứ!

Người thanh niên mặt trắng áo đay cười nói:

- Chuyến đi Long Tích này đã khiến ngươi có được mười phôi tốt để luyện chế thần thi, đây đều là những đại thế gia đại đạo thống đó bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết mới bồi dưỡng ra, cho dù ngươi có thế phát huy ra ba thành lực lượng của bọn họ, cũng đã thành một trợ lực lớn cho ngươi rồi, xem ra hiện giờ thực lực của ngươi tăng mạnh, chẳng lẽ muốn đoạt vị trí đứng đầu trong Thập Đại Sứ Giả à?
Chương 1262 Tam Sinh Trúc Trù (1)

- Khà khà, chỉ ba thành thôi sao?

Phụ Sơn Sứ lưng gù đó cười khẽ, nói:

- Ngươi quá coi thường thần thuật của bổn tọa rồi, ít nhất có thể khiến bọn họ phát huy ra bảy thành bản lĩnh, mới không tính là phụ một phen tâm huyết của ta, chỉ đáng tiếc vị Loạn Thiên Tiểu Thánh kia tự tìm đường chết, nhục thân vỡ nát, ngay cả thần thi cũng không luyện được, nếu không lực lượng của bổn tọa còn tăng nhiều, có điều, nếu nói đoạt vị trí Thập Đại Sứ Giả này...

Hắn nhìn trộm tên mập thân thể vàng óng vẫn trầm mặc cách đó không xa, cười khẽ:

- Bổn tọa không có dã tâm lớn như vậy!

Mọi người chung quanh đều nhìn ra dã tâm của hắn, cười lạnh không nói gì.

Cũng lúc này, Vô Tâm Sứ ngồi bên cạnh cười lạnh, dường như vô ý mà lại cố ý nhẹ nhàng lau son trên môi, sau lưng nàng ta liền có một nam tử mở miệng:

- Trước khi chúng ta tiến vào Long Tích, Tiên Minh cho chúng ta nửa tháng, qua nửa tháng, Long Tích có lẽ có kịch biến, không thể hoàn thành nhiệm vụ này, hiện giờ đã qua gần mười ngày rồi, bọn họ chắc hẳn cũng không nhịn được, hoặc sớm hoặc muộn, trong mấy ngày còn lại nhất định sẽ chạy tới!

Người lên tiếng chính là Vương gia Đạo Tử Vương Trụ, hắn lúc này đã khôi phục bộ dạng lạnh lùng trước đây.

Chỉ nghe hắn nói chuyện, sẽ hoàn toàn không nghe ra vấn đề gì, giống như một người bình thường, chỉ trung thành và tận tâm đứng phía sau Vô Tâm Sứ, không chỉ lúc có chuyện thì dũng cảm quên mình tiến lên ác chiến, bình thường thậm chí còn có thể tham dự thảo luận.

Phụ Sơn Sứ đó nghe Vương Trụ lên tiếng, trong lòng có chút không thoải mái.

Thần thi của mình có nhiều tới mấy, chung quy vẫn là vật không có linh tính, không có tác dụng lớn như khôi lỗi của Vô Tâm Sứ.

Mà nhìn bọn họ cãi nhau, tên mập kia căn bản ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, hoàn toàn không để ý tới bọn họ.

- Ai nấy đều chẳng ra gì...

Nam tử mặt trắng áo đay thì trong lòng không thoải mái:

- Vốn tưởng rằng lần này lần này tiến vào, ta mới là có thể phát huy tác dụng nhất.

Cũng vào lúc bọn họ ai mang tâm tư nấy, chung quanh đột nhiên dường như có một trận gió nhẹ thổi qua.

Mọi người có chút không để ý, chỉ có nam tử mặt trắng áo đay là hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên.

Một giây tiếp theo, bỗng nhiên gió nhẹ hóa thành cuồng phong, ầm ầm từ chân trời cuốn tới, giống như một con hung thú đang liên tục gầm rú, hung ác điên cuồng chạy tới, núi lớn xanh ngắt được bọn họ thủ kín không kẽ hở lại trực tiếp bị cuồng phong vô biên này cuốn lên, cả ngọt núi lớn bật ra từ giữa, không ngờ cũng bị trận cuồng phong này cuốn đi!

- Không tốt...

Một đám Hắc Ám Sứ Giả đều sắc mặt sợ hãi, nhảy lên:

- Có người đang thi triển thần thông, muốn kéo núi này đi!

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Vừa thấy một ngọn núi lớn như vậy cũng bị cuồng phong vô biên đó cuốn lên, tâm tình của các sứ giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ thực sự rất khó tưởng tượng, vừa sợ vừa giận lại bất ngờ, thực sự không ngờ lại đột nhiên xuất hiện biến cố này.

Mẹ nó, chúng ta thủ ở đây đã nửa ngày, chờ các ngươi chui vào rọ, ngươi lại muốn chuyển cả núi đi!

Trong kinh hãi, vội vàng bay lên, ai nấy thân ảnh như rồng, pháp lực ngập trời, muốn giữ núi lớn này lại, nhưng trong cuồng phong, thế núi đáng sợ, lực lớn vô cùng, lại há phải là sức người có thể chống lại, các Hắc Ám Sứ Giả cũng lập tức có phản ứng, biết người thi pháp đó nhất định là thi triển thủ đoạn nào đó, không ai có thể đối kháng, liền đều nhìn về phía một người.

Ánh mắt hướng tới chính là người thanh niên mặt trắng áo đay!

Hắn lúc này cũng thu hồi thái độ hỉ hả, lạnh giọng nói:

- Thì ra trong thiên kiêu Trung Châu cũng có cao nhân!

Khi nói, thân hình bay thẳng tới trên đỉnh núi, hai tay áo xòe ra, mấy chục đạo cờ trận bay ra bốn phương tám hướng, những cờ trận đó đều là cờ khô lâu, bên trên thêu khô lâu quỷ đáng sợ, lộ ra quỷ khí dày đặc, không giống lắm với cờ trận thông thường trong giới tu hành hiện tại, mà này cờ trận này bay ra, lập tức dừng lại trong hư không bốn phương tám hướng.

Trong chốc lát, cuồng phong chung quanh dừng lại, dường như có thứ gì đó bóp cổ cuồng phong.

Rồi ngay sau đó, ngoài ngàn dặm, có từng bóng tàn trận bay tới, giống như vật có linh quấn lên trên mấy chục lá cờ trận, sau đó lại thông qua cờ trận, gia trì xuống núi lớn trong không trung dưới chân hắn!

Ầm!

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh, hai chân dùng sức, núi lớn này liền bị hắn hung hăng đạp xuống.

Khói bụi mờ mịt, cờ trận bên cạnh nam tử áo đay bay múa, lộ ra sự thần bí mà lạnh lùng của hắn!

Thanh âm mang theo vẻ cười nhạo:

- Thì ra thế gian này còn có người biết trận đạo thái cổ, chẳng lẽ là các lão nhân của Dịch Lâu bồi dưỡng ra? Ha ha, muốn mượn lực lượng của Long Tích tàn trận kéo tòa Tam Thốn Linh Sơn này đi, nghịch chuyển tình thế, không thể không nói, người có thể làm được một bước này bản sự không kém, nhưng đáng tiếc, có bổn tọa ở đây, ngươi muốn kéo Tam Thốn Linh Sơn đi, vậy chỉ là si tâm vọng tưởng.

- Xảy ra chuyện gì?

Mà lúc này ngoài ba vạn dặm, Phương Nguyên đứng trên đỉnh núi, dẫn động biến hóa của thiên địa, mắt thấy cỗ thanh thế này đã đạt tới cực hạn, nhưng bỗng nhiên, dường như bị lực lượng vô hình dẫn dắt, tàn trận quay cuồng giống như long ảnh chung quanh Phương Nguyên lập tức bị kéo thẳng, giống như bị một người khác kéo lại, khí thế lập tức ngưng trệ.

Các tu sĩ phía dưới cho dù không rõ đạo lý trong đây, cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện, vội vàng kêu lên.
Chương 1263 Tam Sinh Trúc Trù (2)

- Dưới trướng Hắc Ám Sứ Giả quả nhiên có người biết về Long Tích tàn trận.

Hai mắt Phương Nguyên nghiêm lại, sắc mặt thâm trầm hơn nhiều.

Lúc trước khi tiến hành trắc lượng, hắn đã cảm ứng được Long Tích tàn trận chung quanh có dấu vết bị người ta từng động tay động chân, khi đó liền ý thức được, dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ có khả năng cũng sẽ có cao thủ trận đạo biết lợi dụng Long Tích tàn trận, mà hiện giờ, đối phương ý thức được có biến, quả nhiên có người giữ lấy Tam Thốn Linh Sơn, cũng không khiến hắn cảm thấy bất ngờ, chỉ là chứng thực suy đoán trong lòng hắn mà thôi.

Dưới tay Hắc Ám Chi Chủ quả nhiên nhân tài đông đúc.

Mình là ngẫu nhiên được rùa già truyền pháp, mới có đạo cơ duyên này, hơi biết về trận đạo thái cổ, người đó thì làm thế nào mà học được?

- Chỉ có thể thành, không thể bại!

Chỉ hơi ngưng thần, ánh mắt Phương Nguyên liền trở nên lạnh lùng;

- Các ngươi đã có người biết trận đạo thái cổ, vậy phân cao thấp đi!

Một cắn răng, tốc độ xoay tròn của ba trăm sáu mươi đạo Huyền Mộc Tử Ngọc Trù bên cạnh hắn lại đề thăng vô số lần, thần thức đã được thôi động đến cao nhất, tay trái bấm rất nhanh, mà tay phải thì không ngừng vẽ trong không trung, giống như dùng thiên địa làm giấy, viết xuống huyền ảo vô tận, chung quanh mượn đại trận từ Long Tích tàn trận bày ra, dưới sự thôi diễn không ngừng này của hắn, thế đã bắt đầu càng lúc càng mạnh.

Từng đạo tàn trận mới đều bị hắn kéo tới, gia nhập vào đại trận chung quanh.

Mà theo tàn trận bị kéo tới càng nhiều, đại trận vừa trở nên có chút ngưng trệ cũng lại vận chuyển tiếp!

- Tam Thốn Linh Sơn, tới đây cho ta!

- Lực lượng thôi diễn mạnh như vậy sao?

Ở một nơi khác cách ba vạn dặm, người thanh niên mặt trắng áo đay đứng trên núi lớn, chung quanh cờ trận bay múa, đạp núi lớn này này ở lại tại chỗ, trên mặt đang lộ ra nụ cười đắc ý, lại bỗng nhiên cảm thấy cuồng phong chung quanh lại trở nên mãnh liệt, lực lượng cũng càng lúc càng mạnh, không ngờ lờ mờ tác động tới đại trận dưới chân mình, dường như có một loại khí thế mà mình không thể áp chế.

Sắc mặt hắn không khỏi biến đổi, theo bản năng sinh ra một chút kiêng kị đối với người đang thi pháp ở ngoài xa không biết bao nhiêu vạn dặm.

Hắn biết đối phương là làm như thế nào, trong lòng cũng trầm trọng hơn, đối phương có thể dẫn động nhiều Long Tích tàn trận như vậy, kéo đi núi lớn này, đã rất khiến hắn bất ngờ, mà dưới tình huống mình đã giữ núi lại, không ngờ vẫn có thể tiếp tục dẫn động nhiều tàn trận ra hơn, cường hành kéo núi này đi, lực lượng thôi diễn đó thực sự có chút đáng sợ.

- Là vị Trận Sư họ Ban được xưng là trận đạo đệ nhất nhân sao, hay là lục đạo khôi thủ đó?

Sắc mặt hắn nghiêm lại, mắt cũng híp lại, sau đó song chưởng lại rung lên, lại có mấy chục đạo cờ trận bay ra.

Trước sau tổng cộng có một trăm lẻ tám đạo, trấn ở chung quanh núi lớn!

Sau đó cười lạnh:

- Có thể thôi diễn đến trình độ này, cũng có vài phần bản sự, nhưng đáng tiếc, ngươi chủ công, ta chủ thủ, ngươi bày ra trận thế kinh người, muốn kéo Tam Thốn Linh Sơn đi, ta lại chỉ cần phá hoại trận thế của ngươi là có thể giữ nó lại tại chỗ, chiếm tiện nghi cực lớn, tâm huyết ngươi phải bỏ ra nhiều gấp mười lần ta, ta cũng muốn xem lực lượng thôi diễn của ngươi có thật sự là không có giới hạn không?

Ầm ầm!

Cách xa ba vạn dặm, Phương Nguyên và người mặt trắng áo đay đấu pháp với nhau.

Khó có thể hình dung sự huyền diệu trong tranh đấu trận đạo bực này, hai người đều đang tranh đoạt lực lượng thiên địa trong Long Tích, không nhường nhịn mảy may.

Không phải thần thông, nhưng đấu pháp trận đạo lại huyền diệu hơn!

Hai bên đều không biết đối phương là ai, nhưng dựa vào thiên địa biến hóa, lại cảm ứng được tất cả hành động của đối phương!

Phương Nguyên biết mình chỉ có thể thắng chứ không thể bại, lúc này chân đạp Cương Bộ, áo xanh phần phật, thôi động thần thức đến cao nhất.

Bên cạnh thẻ tính bay múa, giống như hoa gấm.

Đến lúc này, hắn chỉ muốn tranh đoạt nhiều Long Tích tàn trận hơn tới đây, dưới tình huống như vậy, thành quả hắn khổ tu mười năm ở Tuyết Nguyên cuối cùng cũng hiển lộ ra, thần thức của hắn không ngờ cường đại dị thường, giống như không có chừng mực, không ngừng tăng lên.

Loại cường đại này quả thực nằm ngoài lý giải của tu sĩ Nguyên Anh.

Cho dù là dưới tình huống bất lợi rõ ràng như vậy, hắn vẫn không ngừng kéo Long Tích tàn trận chung quanh tới, tụ vào trong đại trận bên cạnh mình, theo càng lúc càng nhiều Long Tích tàn trận bị hắn tiếp dẫn tới, không ngờ lờ mờ đã chiếm được thượng phong.

Mà ngoài ba vạn dặm, sắc mặt nam tử mặt trắng áo đay đã xanh mét.

Ra sức thôi động một trăm lẻ tám đạo cờ trận, lại vẫn trơ mắt nhìn ngọn núi lớn đó không ngừng lay động.

Hắn quả thực khó có thể tưởng tượng, trong lòng điên cuồng hét lên:

- Không thể, sao lại có người có lực lượng thôi diễn biến thái, đáng sợ như vậy.

Nhưng cũng vào lúc Phương Nguyên đã thôi động Huyền Mộc Tử Ngọc Trù đến cao nhất, từng chút từng chút chiếm thượng phong trong cuộc đấu pháp này, lại đột nhiên nghe thấy tiếng vỡ liên tiếp vang lên, thẻ tính chung quanh bỗng nhiên đại loạn!

- Gì thế?

Phương Nguyên hơi biến sắc, ngưng thần nhìn lại.

Sau đó liền nhìn thấy, ở bên cạnh mình có mấy thẻ tính đều vỡ ra từ giữa, rơi xuống đất.

Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, không ngờ lại xảy ra bất ngờ này.

Huyền Mộc Tử Ngọc Trù kỳ thật đã là thứ có phẩm chất rất tốt trong thẻ tính, có thể chịu tải thần thức rất mạnh, nhưng hiện giờ mình lại vẫn thôi động quá mạnh, thần thức gia trì bên trên những thẻ tính này quá trầm trọng.
Chương 1264 Lệnh của bốn đội (1)

Dẫn đến những thẻ tính này chịu tải vượt mức, cuối cùng có mấy đạo đã nổ tung, khiến cho các thẻ tính khác phải thừa nhận áp lực lớn hơn.

Tiếng nổ vang lên liên tiếp, thẻ tính chung quanh đều nổ tung rất nhanh.

Sắc mặt Phương Nguyên đã thâm trầm đến đáng sợ, mà các tu sĩ ở sơn cốc phía dưới lập tức vô cùng kinh ngạc.

Nhất là Ban Phi Diên, lại vội vàng lấy ra một hộp gỗ, bên trong là Kim Tinh Điêu Văn Trù của mình, hắn nhìn ra Phương Nguyên có vấn đề gì, muốn cho hắn mượn thẻ tính của mình, nhưng trong lòng hắn cũng minh bạch, Kim Tinh Điêu Văn Trù này của mình, so với Huyền Mộc Tử Ngọc Trù Phương Nguyên sử dụng cũng chẳng tốt hơn là bao, chỉ sợ không chịu nổi thần thức của hắn.

- Chẳng lẽ lại thất bại trong gang tấc à?

Mắt Ban Phi Diên như sắp bốc ra lửa:

- Không phải thua trên trận đạo, mà thua trên thẻ tính à?

Đã không có thẻ tính, tốc độ thôi diễn của Phương Nguyên giảm xuống trên diện rộng, thế thượng phong vất vả lắm mới chiếm được đã hoàn toàn không còn.

- Ha ha ha ha.

Mà ở xa ngoài ba vạn dặm, thanh niên áo đay bỗng nhiên cười to:

- Thì ra ngươi chẳng qua cũng thế mà thôi!

Hắn không biết đối thủ xảy ra chuyện gì, chỉ cảm ứng được lực lượng trận đạo không ngừng tăng trưởng của đối phương đột nhiên dừng lại, trong lòng lập tức vui lắm, còn tưởng rằng đối phương là đạt tới cực hạn, trong lòng cũng yên ổn hơn.

- Cuối cùng cũng vẫn phải chui vào trong rọ của ta.

Hắn hét lớn, thôi động một trăm lẻ tám cờ trận, trận thế chung quanh tăng mạnh, muốn hoàn toàn chặn trận lực khác!

- Phương Nguyên sư huynh, mau dùng Tam Sinh Trúc.

Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên ở ngoài ba vạn dặm, Huyền Mộc Tử Ngọc Trù bên cạnh đang rơi lả tả xuống đất, sự thôi diễn của hắn mắt thấy cũng phải hoàn toàn dừng lại, dường như đại thế đã mất, trong sơn cốc, các tu sĩ lo sợ không yên, nhưng Lạc Phi Linh lại bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cao giọng nhắc nhở, mà thậm chí không đợi nàng ta nói hết, Phương Nguyên cũng đột nhiên nghĩ ra.

Hắn đột nhiên từ trong túi Càn Khôn kéo ra một vật, trải ra trong không trung.

Vật đó mở ra, là một quyển trúc, màu xanh biếc thanh nhã, giống như ngọc chất.

Đó chính là Vạn Linh Quyển rùa già chỉ dẫn hắn tìm được, ghi lại trận đạo thái cổ, chất liệu thì là Tam Sinh Trúc xếp thứ ba trong Thập Đại Thần Vật, ngâm trong nước biển không biết bao nhiêu vạn năm vẫn xanh ngắt như mới, không hề biến hóa.

Phương Nguyên vỗ một chưởng lên thẻ trúc, thẻ trúc đó lập tức mở ra.

Hơn trăm thẻ trúc theo dẫn động thần thức của Phương Nguyên, thay thế Huyền Mộc Tử Ngọc Trù, xoay tròn rất nhanh.

Trong lòng cũng không nhịn được thở dài:

- Lạc sư muội quả nhiên thông minh, làm gì có thứ nào khác làm thẻ tính thích hợp hơn Tam Sinh Trúc?

Thẻ tính chính là công cụ mà Trận Sư quen sử dụng nhất, cũng giống như kiếm trong tay võ giả, bút trong tay phù sư.

Dưới tình huống bình thường, số lượng thẻ tính có thể vận dụng càng nhiều, hiệu quả thôi diễn sẽ càng tốt, cũng đại biểu cho tạo nghệ trận đạo của Trận Sư càng mạnh, nhưng ngoài ra còn có một loại khả năng khác, đó chính là sau khi thần thức của Trận Sư quá cường đại, yêu cầu đối với phẩm chất thẻ tính cũng càng cao, ví dụ như Phương Nguyên tính toán một trận pháp nhỏ, vậy chỉ dùng thẻ gỗ bình thường là được, nhưng nếu muốn thôi diễn một loại trận pháp cao thâm, thẻ gỗ sẽ không chịu nổi thần thức của hắn, lúc này tất nhiên phải đổi thành thẻ tính có phẩm chất cao hơn.

Phương Nguyên hiện giờ, thứ cần thôi diễn quá nhiều, quá nhanh, cũng quá gấp, ngay cả Huyền Mộc Tử Ngọc Trù mà Tiên Minh thưởng cho cũng không chống đỡ được, nhưng cũng vào lúc này, hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đồng thời nghĩ tới một thứ khác, Tam Sinh Trúc Thư...

Có điều ngay cả Phương Nguyên cũng chỉ là muốn lâm thời dùng tạm, nhưng lại không ngờ hiệu quả tốt như vậy!

Số lượng thẻ trúc cũng không nhiều, chỉ có một trăm lẻ tám cái, nhưng sau khi Phương Nguyên vận chuyển chúng, lại cảm thấy một loại cảm giác hoàn toàn khác với vận chuyển Huyền Mộc Tử Ngọc Trù lúc trước, từng đạo thần thức gia trì đến trên thẻ trúc này, không ngờ vô cùng phù hợp, giống như hoàn toàn dung hợp với thần thức của mình, trên trình độ nào đó, thậm chí còn làm tăng cường thần thức.

Chỉ một thoáng liền có một loại cảm giác khó có thể hình dung hiện lên trong lòng Phương Nguyên.

Đại đạo thông minh, thấy rõ vạn vật!

Dưới tình huống như vậy, hắn chỉ vừa nghĩ tới, liền cảm thấy tốc độ biến hóa của Tam Sinh Trúc này nhanh đến khó có thể hình dung, kết quả liên tiếp hiện lên trong lòng một cách rõ ràng, không ngờ nhanh hơn lúc trước vận dụng ba trăm sáu mươi Huyền Mộc Tử Ngọc Trù, hơn nữa tâm huyết phải tiêu hao cũng ít hơn nhiều.

Một trăm lẻ tám thẻ trúc dường như trời sinh chính là dùng để làm việc này.

Hơn nữa một trăm lẻ tám thẻ trúc đã là cực hạn, viên mãn hơn ba trăm sáu mươi thẻ ngọc!

- Tam Sinh Trúc này không ngờ lại có thần hiệu như vậy?

Trong lòng Phương Nguyên cũng không khỏi cả kinh, lập tức cảm thấy vui mừng.

Vù vù vù!

Trong lòng nghĩ vậy, trên tay lại không dám chậm trễ, nhanh chóng đạp Cương Bộ, thôi động đại trận, trong cả Long Tích, thiên tượng vạn biến, từng đạo Long Tích tàn trận từ bốn phương tám hướng bay tới, gia trì vào trong đại trận bên cạnh hắn, khiến cho một phương đại trận dưới chân hắn, lực lượng trong chốc lát đã tăng vọt gấp ba lần, lực lượng cũng mạnh tới một loại trình độ đáng sợ khó có thể hình dung.

- Không tốt...

Mà vào lúc này, ngoài ba vạn dặm, chỗ đám người Hắc Ám Sứ Giả, nam tử mặt trắng áo đay vừa cho rằng đối phương đã đạt tới cực hạn, trận thế đang yếu đi.
Chương 1265 Lệnh của bốn đội (2)

Trong lòng hơi thả lỏng, liền cảm thấy lực lượng của loại trận thế này bỗng nhiên lại mạnh mẽ hơn mấy lần, quả thực chính là bất ngờ không kịp đề phòng, chung quanh từng đạo cờ trận nháy mắt đã kéo căng, thanh âm khiến người ta ghê răng cũng từ sâu trong hư không vang lên.

Ầm!

Ngọn núi lớn đó lại bay đến trong không trung, đất đá bong tróc ra từng màng!

- Đây là có chuyện gì?

Nam tử mặt trắng áo đay đó biến sắc, vội vàng dẫn động lực lượng cờ trận, ngăn cản núi lớn này, nhưng lực lượng của Phương Nguyên cực lớn, lực lượng cờ trận hắn bày ra lại kéo núi, nhưng cũng chỉ được một chốc liền nghe thấy một tiếng nổ, trong núi lớn bỗng nhiên có một đoàn quang mang màu tím phá núi mà ra, giống như lưu tinh, theo trận thế bay về không trung xa xa.

Mà cờ trận hắn bày ra thì chỉ giữ lại một xác núi trống trơn, ầm ầm rơi xuống đất, vỡ ra bốn phương tám hướng.

Chung quanh núi lớn, vốn không biết có bao nhiêu cấp dưới mà bọn họ mai phục tại nơi này, hiện giờ núi lớn bỗng nhiên nổ tung, lực lượng đáng sợ, lập tức càn quét ra bốn phương tám hướng, khiến cho không ít người trọng thương, thậm chí còn có người trực tiếp bị trấn chết.

- Đại sự không ổn, Tam Thốn Linh Sơn bị hắn kéo đi rồi.

Nam tử mặt trắng thất thanh hô to.

- Vấn Cơ Sứ, ngươi không phải nói mình có được sự gia trì của anh linh thượng cổ à?

Cũng vào lúc này, tên mập vẫn tọa trấn trong hư không đột nhiên mở mắt, quát lên:

- Phế vật!

Đồng thời, thân hình hắn đột nhiên bay lên trời cao, hai mắt ngưng trọng, nhìn Tam Thốn Linh Sơn đang vội vàng bay đi, biết dựa vào tốc độ của đám người mình, căn bản là không thể đuổi kịp, thậm chí hoàn toàn không thể ngăn cản nó bay tới chỗ khác, sắc mặt cũng trở nên vô cùng thâm trầm, quát to:

- Lập tức cùng đi, không tiếc tất cả giết sạch bọn họ!

Kỳ thật không đợi hắn nhắc nhở, ba vị sứ giả ở chung quanh đều đã có phản ứng.

Lúc trước bọn họ bày ra cạm bẫy, lừa giết một đám thiên kiêu, có thể nói là chiếm hết tiện nghi, thực lực tăng mạnh, vốn đã chiếm chắc phần thắng, chỉ cần thủ tại chỗ này, đối phương chỉ có nước tự tới tìm chết, nhưng ai có thể ngờ được, đối phương lại có người có thể dẫn Tam Thốn Linh Sơn tới, ngay cả Vấn Cơ Sứ cũng không thể ngăn cản, lại lập tức khiến cho kế hoạch đã nắm chắc thắng lợi của bọn họ trở nên bất lợi.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể đuổi theo Tam Thốn Linh Sơn!

Điều đáng mừng duy nhất là cũng may Tam Thốn Linh Sơn không phải có thể dễ dàng bị phong ấn như vậy!

Cộng thêm lực lượng của bọn họ, dù sao cũng hơn xa những người đó, lúc này đuổi tới vẫn có thể định trụ càn khôn!

Ầm ầm!

Phụ Sơn Sứ vội vàng dẫn động mười cỗ thần thi, tà khí cuồn cuộn, vượt qua hư không, từ xa đuổi theo Tam Thốn Linh Sơn.

Vô Tâm Sứ thì dẫn Vương gia, bước lên trên một tấm lụa đỏ màu máu, trong chớp mắt đã biến mất trong hư không.

Nam tử mặt trắng áo đay, cũng là Vấn Cơ Sứ dưới tay Hắc Ám Sứ Giả lại mặt đầy phẫn hận, vội vàng xòe chiết phiến trong tay, hóa thành một khay tròn, đặt chân lên trên, thân hình hóa thành một luồng sáng trắng, vội vàng truy đuổi!

Sau lưng bọn họ, những cấp dưới đó lại càng không dám nghĩ nhiều, vội vàng chui vào không trung, hóa thành từng đạo lưu quang bay về phía trước.

Trong nhất thời, không trung vắng lặng, mỗi người đều bay nhanh, cũng chỉ có tên mập lại khác với người bên cạnh, hắn không thi triển thần thông gì, chỉ nhảy lên trời cao, sau khi ban bố mệnh lệnh, thân hình trầm xuống, nặng nề rơi xuống đất, sau đó triển khai đi nhanh, vô cùng hung mãnh chạy về phía trước, gặp núi mở núi, gặp rừng đạp rừng, giống như một làn khói vượt qua Long vực.

Giữa đường gặp không biết bao nhiêu trở ngại, bao nhiêu di chủng, lại chẳng thèm bận tâm.

Tất cả sự vật cản đường hắn đều bị hắn trực tiếp đụng cho biến thành bột mịn, thảm không nói nổi.

...

- Thành công rồi...

Mà ở ngoài ba vạn dặm, Phương Nguyên thông qua Tam Sinh Trúc Trù, thôi động đại trận bên cạnh đến cao nhất, chỉ cảm thấy trận thế thả lỏng, lực lượng đang thu nạp, lập tức biết đã thành công, ngẩng đầu nhìn về phía đông nam, thậm chí còn có thể cảm thấy một mảng ánh sáng tím lờ mờ hiện lên, lao tới rất nhanh, lập tức biết đó là Tam Thốn Linh Sơn chân chính, đang bay về phía hắn.

Các tu sĩ trong sơn cốc cũng bỗng nhiên vang lên tiếng hò hét kinh hỉ, ai nấy mặt đầy vẻ xúc động, cho dù bọn họ không hiểu trận đạo tới mấy, cũng biết Phương Nguyên đã thành công, hắn không ngờ đã thực sự kéo được Tam Thốn Linh Sơn trong Long Tích tới!

Mà điều này cũng đại biểu nhân mã phe mình, cuối cùng cũng có mấy phần khả năng hoàn thành nhiệm vụ!

So sánh với áp lực và tuyệt vọng lúc trước, một màn này quả thực khiến bọn họ kích động tới sắp khóc!

Mà trong ánh mắt xúc động của các tu sĩ, Phương Nguyên lại không hề thả lỏng, ngược lại lập tức thu hồi Tam Sinh Trúc Trù, phi thân lên không trung, ánh mắt nhìn về về phía tử quang đang từ phía đông nam bay tới, thanh âm bình tĩnh dị thường, hạ các đạo mệnh lệnh!

- Đội Lý Hồng Kiêu nghe lệnh, chuẩn bị dẫn người phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, kẻ trái lệnh, chém!

Trong sơn cốc, đám người Lý Hồng Kiêu và Ban Phi Diên cũng nhanh chóng áp chế một tia kinh hỉ trong lòng, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng, chiến ý cất cao, Lý Hồng Kiêu đứng trước nhất bước nhanh về phía trước, tuy sắc mặt vẫn có chút phức tạp, nhưng thân thể lại bất giác không tự chủ được mà làm ra đáp lại đơn giản nhất hơn nữa cũng thường thấy nhất, ôm quyền với Phương Nguyên, trầm giọng hô:

- Vâng!

- Đội trưởng đội hai Vi Long Tuyệt nghe lệnh, bảo vệ Trận Sư đội một, các ngươi có thể chết nhưng các Trận Sư không thể bị quấy rầy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom