-
Chương 1251-1255
Chương 1251 Còn lại giao cho ngươi (2)
- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi điên rồi à?
- Ha ha ha ha...
- Các ngươi vẫn chưa nhìn ra à?
- Hắn không phải điên, hắn là trúng tà pháp...
Nghe những thanh âm này, đám người Tống Long Chúc ở chung quanh đột nhiên biến sắc, như thấy thần quỷ.
Ai nấy thậm chí ngay cả nói cũng không nói được.
Mà Lạc Phi Linh nghe thấy những lời này, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, cường hành duy trì sự bình tĩnh trong lòng, nói:
- Bất luận người khác nói như thế nào, Tần Loạn Ngô sư huynh cũng không phải một tên ngốc, con người hắn rất thông minh... Nhìn lén nha hoàn nhà ta tắm rửa đã nhiều năm, lại chưa từng bị người ta phát hiện. Vòng vàng ta lưu lại cho hắn, hắn sao không phát hiện chứ?
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Ngươi làm tốt lắm!
Lúc ấy khi bọn họ vội vã đào tẩu, Tần Loạn Ngô vận dụng một đạo hư ảnh, đuổi theo ra, mà lúc đó, Phương Nguyên đã cảm thấy, Tần Loạn Ngô kỳ thật có cơ hội xuất thủ với bọn họ, cho dù chưa chắc có thể lưu bọn họ lại, cũng sẽ hình thành uy hiếp rất lớn, nhưng lại không ngờ rằng, Tần Loạn Ngô cuối cùng vẫn không xuất thủ, chỉ buông tha cho bọn họ, để bọn họ cứ vậy ly khai.
Phương Nguyên lúc ấy vẫn nghĩ, Tần Loạn Ngô có lẽ là lựa chọn tin mình.
Nhưng hiện giờ xem ra, hắn kỳ thật chỉ là vì nguyên nhân khác mới thả mình rời khỏi.
Mà lúc ấy, Lạc Phi Linh mượn một đao chém về phía Tần Loạn Ngô, cực kỳ kín đáo đưa vòng vàng cho hắn, Phương Nguyên cũng đã nhận ra, mà hiện giờ, vòng vàng này chính là cách liên hệ duy nhất giữa bọn họ và những người đó.
Hắn vốn định mượn vòng vàng để có cơ hội nhắc nhở Tần Loạn Ngô, nhưng không ngờ, nghe thấy chỉ là những cái này.
Xem ra, Vương Trụ đã xuất thủ rồi.
Trên mặt Phương Nguyên bỗng nhiên hiện ra vẻ tức giận:
- Ta đã nói nhiều như vậy, ngươi lại để vòng vàng cho hắn, người này chỉ cần không phải đồ ngốc, chắc sẽ có chút cảnh giác, sao vẫn để mặc Vương Trụ đó đại khai sát giới?
Nghe ra sự không cam lòng của Phương Nguyên, đám người Tống Long Chúc đều trầm mặc.
Bọn họ giờ mới biết, vì sao lúc Phương Nguyên rời khỏi cứ muốn cường hành trảm sát Vương Trụ, chính bởi vì hắn đoán được Vương Trụ trúng tà pháp, mới không tiếc tất cả mà trảm sát hắn, tuy xuất thủ mạo muội, trảm sát một vị Đạo Tử thế gia, Trung Châu tiểu thánh, ở trong mắt người khác chính là một hành vi vô cùng kinh người, nhưng nếu hắn có thể thành công, như vậy sự uy hiếp đối với tu sĩ khác sẽ nhỏ đi nhiều.
Nhưng hiện giờ, từ thanh âm trong vòng vàng truyền đến cho thấy vẫn thất bại rồi.
Hắn không thể giết Vương Trụ, những người trong điện cũng không thể có đủ cảnh giác, thế là đại họa hàng lâm.
- Người đến là bốn vị sứ giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ!
Cũng đúng vào lúc này, trong vòng vàng truyền đến một đạo thần niệm vô cùng mỏng manh:
- Một người tên là Vô Tâm Sứ, là nữ tử, dùng tà pháp khống chế Vương Trụ chính là nàng ta, dường như có quen biết với ngươi, nhắc tới những lời như vị hôn thê gì đó...
- Một người khác là thanh niên áo đay mặt trắng, nhìn khí cơ của hắn, chắc là am hiểu thần thông, nhìn thì mê luyến Vô Tâm Sứ, kì thực lại âm lãnh xảo quyệt, luôn cố ý mà như vô tình tiết lộ bí mật của Vô Tâm Sứ...
- Còn có một lão giả lưng còng, tên là Phụ Sơn Sứ, chắc am hiểu cổ độc!
- Một người cuối cùng là nam tử dáng người cường tráng, khí cơ vô cùng đáng sợ, nhất định phải cẩn thận với hắn.
- Ngoài ra, còn có ba mươi cấp dưới áo đen, một pháp bảo hoa sen màu đen...
Chung quanh im lặng không có một thanh âm, ai nấy đều ngưng thần lắng nghe thanh âm mỏng manh từ trong vòng vàng này truyền ra.
Đó là thần niệm của Tần Loạn Ngô, hắn thông qua vòng vàng truyền tới tất cả những gì mình nhìn thấy và đoán được.
- Huyền Tông Thánh Nữ đã chết, đội một tử thương hơn nửa, đội hai cũng bị thương bốn năm người, ta cũng không thể ra ngoài...
Tới cuối cùng, thần niệm của hắn càng lúc càng yếu, chỉ lộ ra có chút bất đắc dĩ:
- Xin lỗi, Phương Nguyên đạo huynh, Phi Linh sư muội...
- Các ngươi làm nhiều như vậy, ta vốn nên có chút cảnh giác, nhưng đáng tiếc, ta cảnh giác vẫn quá muộn...
Thanh âm của hắn rất thấp, lộ ra vô cùng bình tĩnh:
- Đối phương xuất thủ rất nhanh, không cho chúng ta dư địa, khi ta ý thức được trận pháp trong đại điện có biến thì đại thế đã mất, bởi vậy, ta chỉ có thể chờ đợi một cơ hội, tống xuất bọn họ ra.
- Ta rất muốn làm thành chuyện này, nhưng đáng tiếc ta không có cơ hội này!
- Phương Nguyên đạo huynh, lần này, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi...
Thần niệm và thanh âm đứt quãng đó cuối cùng cũng biến mất.
Qua rất lâu, mọi người trong cốc mới hít sâu một hơi, nhìn về phía đại điện.
Hiện giờ bọn họ cách nơi đó quá xa, tất nhiên không nhìn thấy những gì phát sinh ở nơi đó.
Nhưng chỉ nghĩ một chút, liền biết nơi đó hiện giờ nhất định đã phát sinh chuyện cực kỳ thảm thiết.
- Người của Hắc Ám Chi Chủ sao lại tiến vào trong Long Tích?
Tống Long Chúc nổi trận lôi đình đầu tiên, giận dữ kêu lên:
- Đại đạo lục khảo lúc trước, Huyết Sứ Giả của bọn họ trà trộn vào, vì sao hiện giờ lại bị bọn họ trà trộn vào tiếp? Long Tích này há có thể là muốn vào là vào, rốt cuộc là...
Nhìn hắn tức tới sắc mặt xanh mét, Phương Nguyên lại vẫn rất bình tĩnh.
- Rất đơn giản!
Hắn thấp giọng nói:
- Trong Tiên Minh khẳng định xuất hiện phản đồ, đây là cách giải thích duy nhất!
- Xuất hiện phản đồ...
Đám người Tống Long Chúc đều biến sắc, hít một hơi lạnh.
Bọn họ có chút hoảng sợ nhìn Phương Nguyên, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói.
Chương 1252 Vì sao người chết không phải là các ngươi (1)
Suy đoán này thật sự quá đáng sợ, kỳ thật bọn họ đều đã đoán được, chỉ là không dám nói ra miệng, nhưng Phương Nguyên lại vô cùng bình tĩnh xác định sự thật này, nếu không có cách giải thích khác, như vậy khả năng còn lại duy nhất chính là sự thật.
- Vậy phải làm sao bây giờ...
Tống Long Chúc ngơ ngẩn đứng trong sân một lúc, bỗng nhiên có chút ảo não cúi đầu.
- Đội trưởng đội một và đội hai đã chết, đội trưởng đội ba thành người của đối phương, trong những người còn lại thì tử thương hơn nửa. Hắc Ám Chi Chủ lại phái nhiều người như vậy tiến vào, cho dù Tần Loạn Ngô hy sinh vì nghĩa, sáng tạo một cơ hội cho những người đó chạy trốn, nhưng liệu có thể giúp họ sống sót được mấy người, chúng ta thậm chí ngay cả kết quả trắc lượng lúc trước cũng đánh mất rồi.
Trong lòng Mỗi người đều giống như bị núi đè.
- Mà thậm chí ở ngoại giới, còn có một người mà chúng ta không biết là ai, cũng không tưởng tượng được đang âm thầm giúp đỡ Hắc Ám Chi Chủ...
Tống Long Chúc thở dài nặng nề, ngồi xuống:
- Chúng ta phải làm gì đây?
Không ai trả lời.
Vấn đề này cũng chiếm cứ trong lòng mấy người khác.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ liền phát hiện, nhiệm vụ vốn vô cùng thuận lợi này đã thành tuyệt lộ.
Mà Phương Nguyên lúc này, cũng không nhiều lời.
Hắn đứng lên, bước về phía Lạc Phi Linh, từ trong vòng vàng, Lạc Phi Linh đã nghe ra tử chí của Tần Loạn Ngô, cũng biết hắn sẽ không sống sót mà thoát ra, nàng ta không nói gì trước mặt người khác, nhưng khi người khác thảo luận, lại ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ có bả vai hơi run run, Phương Nguyên đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng ta, chậm rãi vỗ vỗ.
- Ta rất khó chịu...
Lạc Phi Linh ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt.
Nàng ta nhìn Phương Nguyên nói:
- Tần Loạn Ngô sư huynh kỳ thật là người tốt, nhưng hắn chết rồi!
- Ta biết!
Phương Nguyên gật đầu, động tác có chút đờ đẫn, chỉ biết đặt tay trên vai Lạc Phi Linh.
Một lát sau, hắn mới đứng lên, thanh âm dị thường bình tĩnh và kiên định, nói:
- Chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ!
Tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ...
Nghe Phương Nguyên nói vậy, các tu sĩ trong sân đều nhất thời im lặng.
Cho dù là Tống Long Chúc thích luyên thuyên nhất lúc này cũng không dám nói gì.
Bọn họ tất nhiên biết nên tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, dù sao lần này bọn họ tiến vào, chính là để hoàn thành chuyện này, lại biết tầm quan trọng của chuyện này đối với toàn bộ Thiên Nguyên, mấu chốt nhất là, biết thì biết, nhưng thế cục hiện giờ lại tuyệt vọng như vậy, khả năng hoàn thành nhiệm vụ đã nhỏ đến mức khó có thể tính được, sao hắn vẫn có thể nói ra những lời này một cách thoải mái như vậy?
Nhưng Phương Nguyên lại không giải thích nhiều, hắn chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình mà thôi, lẳng lặng ngồi bất động trong sơn cốc, không nói gì, cũng không giống như là đang chuẩn bị làm gì, chỉ ngồi bất động, ngưng thần suy nghĩ.
Người xung quanh cũng không biết có nên quấy rầy hắn hay không, nhất thời trong lòng thấp thỏm, yên lặng không nói.
Trong cốc, không khí vô cùng áp lực.
- Chúng ta có nên về đó tìm hiểu một chút tin tức không?
Qua hồi lâu, Tống Long Chúc không nhịn được rụt rè lên tiếng.
Phương Nguyên lắc đầu, vẫn trầm mặc.
Tống Long Chúc không nói nữa.
Lại qua một lúc, không nhịn được nói:
- Có cần thương lượng kế hoạch tiếp theo không?
Phương Nguyên lắc đầu, vẫn không nói gì.
Tống Long Chúc đành phải lại ngậm miệng.
Lại một lát sau, Tống Long Chúc thở dài:
- Các ngươi nói Hắc Ám Chi Chủ đó...
Mọi người chung quanh đều trợn mắt lườm hắn.
Tống Long Chúc bất đắc dĩ gãi gãi đầu, đành phải lại ngậm miệng không nói nữa, quay đầu ôm Hậu Quỷ Nhi, than thở.
Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên vòng vàng trong lòng bàn tay Phương Nguyên nhẹ nhàng run lên, có linh quang lấp lánh.
Các tu sĩ đều cả kinh, đồng loạt quay đầu gì nhìn.
Sau đó liền nghe thấy trong vòng vàng đó truyền ra một đạo thần niệm, run rẩy trong hư không, truyền ra thanh âm thở hổn hển của một nữ hài:
- Phương Nguyên, Tần Loạn Ngô sư huynh ngăn cản Tứ Đại Sứ Giả cho chúng ta trốn thoát, hắn đưa vòng vàng cho ta, bảo ta mượn nó đi tìm ngươi, hiện giờ rất nhiều người trong chúng ta đều bị thương, phía sau còn có Hắc Ám Sứ Giả đang truy sát không tha.
Nghe thanh âm này chính là của Lý Hồng Kiêu.
Các tu sĩ nghe được, tất nhiên đều vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Tuy biết rõ Huyền Tông Thánh Nữ đã chết, Vương Trụ bị tà pháp khống chế, Tần Loạn Ngô không thể may mắn sống sót, ba vị đội trưởng lần này tiến vào Long Tích đều không còn, nhưng trong người còn lại, tất nhiên vẫn sống được người nào tốt người nấy, có thêm một phần lực lượng.
- Chúng ta có cần đi tiếp ứng bọn họ không?
Tống Long Chúc nghe xong liền khẩn trương, vội vàng nhảy lên, thấp giọng quát.
Tay Phương Nguyên cầm vòng vàng, rót vào một đạo pháp lực, trên vòng vàng lờ mờ cảm thấy một đạo cảm ứng như có như không vươn về phía Phương Nguyên, hắn có thể thông qua vòng vàng này cảm ứng được vị trí của vòng vàng còn lại, cũng có thể cảm ứng được đối phương đang di động rất nhanh, nhưng nghênh đón ánh mắt lo lắng của mọi người chung quanh, hắn cuối cùng vẫn vẫn lắc đầu, không nói gì, cũng không có động tác.
Hắn chỉ buông vòng vàng, tiếp tục suy ngẫm.
Giống như đang cân nhắc gì đó, lại giống như đang ngồi ngẩn người ở đó.
Đám người Tống Long Chúc lập tức có chút không biết phải nói xgì.
Lúc này những người đó trốn thoát, cũng không biết có bao nhiêu người còn sống, lại càng không biết có bao nhiêu người đang truy sát bọn họ, chính là lúc hung hiểm nhất, nếu bọn họ đi tiếp ứng, nói không chừng sớm hơn một giây cũng cứu được thêm một người, nhưng vì sao Phương Nguyên vẫn chỉ ngồi bất động, tùy ý để thời gian trôi qua? Chẳng lẽ không sợ những người vất vả lắm mới trốn thoát này có tổn thất à?
Chương 1253 Vì sao người chết không phải là các ngươi (2)
Cũng là Lạc Phi Linh, sau khi bi thương một lúc, liền lau đi nước mắt trên mặt, từ dưới đất đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Phương Nguyên, nhỏ giọng hỏi, sau khi có được câu trả lời của Phương Nguyên, trên mặt hiện ra một tia dứt khoát.
Sau đó... Nàng ta cũng ngồi ngẩn ngơ bên cạnh Phương Nguyên!
Tống Long Chúc dù đã sắp kẹp gãy cổ Hậu Quỷ Nhi, vẫn là không thể ngăn được ánh mắt nhìn về phía Hứa Ngọc Nhân của hắn.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Phương Nguyên vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Bên trong vòng vàng đó đã truyền đến mấy lần thần niệm, nhưng Phương Nguyên thậm chí còn không thèm kiểm tra nội dung bên trong.
Cho tới nửa ngày trôi qua, Hậu Quỷ Nhi sắp tắt thở rồi, Phương Nguyên mới bỗng nhiên đứng lên, đám người Tống Long Chúc cho rằng hắn cuối cùng cũng sắp có hành động, nhưng Phương Nguyên lại để vòng vàng lại, sau đó dẫn theo bọn họ tới một chỗ trống trải trên sơn cốc này, sau đó vẫn dùng Huyền Hoàng Nhất Khí che khuất sơn cốc, tiếp tục ngồi xuống, tiếp tục ngưng thần thôi diễn.
Đám người Tống Long Chúc sắp tuyệt vọng, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, nhẫn nại chờ đợi.
Chỉ là trong lòng không rõ:
- Lão Phương này bình thường nhìn thì không tồi, tại sao lúc này lại biểu hiện ra tâm địa cứng rắn như vậy?
...
Cứ vậy lại trôi qua khoảng một ngày, trong Long Tích đã nghênh đón bóng đêm thâm trầm, mới đột nhiên cảm ứng được có linh quang đang vội vàng từ phía bắc kéo tới, đám người Tống Long Chúc lập tức xốc lại tinh thần, ngưng thần nhìn xuống phía dưới, liền nhìn thấy trong màn đêm, có hơn mười đạo thân ảnh bay nhanh tới, dừng lại chung quanh sơn cốc, vội vàng quát:
- Người đâu? Người khác đâu?
Trong nhóm người này có một nữ tử áo đỏ, lướt vào trong sơn cốc, tìm kiếm một lúc, lại nhìn thấy vòng vàng Phương Nguyên để lại trên tảng đá, sắc mặt lập tức có chút ảm đạm, trầm mặc xoay người nhìn những người đó.
- Hắn... Hắn không ở đây à?
Thanh âm của một đám tu sĩ vừa tới lập tức lộ ra có chút khẩn trương.
Đám người bọn họ khí cơ đã thấp đến cực điểm, có thể nhìn ra được, đại bộ phận đều đã có thương thế, thậm chí còn có một số người thiếu tay thiếu chân, thương thế nặng đến chỉ còn một hơi thở, có thể thấy được vừa rồi một đường chạy trốn đuổi giết, cũng không thoải mái gì, hơn nữa nhìn phương hướng bọn họ đến, là từ phía bắc, có thể thấy bọn họ vẫn lo lắng có người bám theo phía sau, cố ý vòng đi xa.
Nhưng khổ sở chạy tới, chỉ để tìm được Phương Nguyên, hiện giờ lại chỉ thấy vòng vàng, không thấy người, sự mất mát trong lòng là không cần nghĩ cũng biết.
- Người đó... Chẳng lẽ hắn quá nhát gan, để vòng vàng lại nơi này rồi đào tẩu à...
- Đáng giận, Tần Loạn Ngô đạo huynh còn bảo chúng ta nghe theo hắn...
Trong nhất thời, có một số người vừa lo vừa tức, đã không nhịn được mà gào thét ầm ĩ.
Nhưng Lý Hồng Kiêu lúc này, lại vẫn bảo trì bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Phiến sơn cốc này cũng coi như là bí mật, cứ chữa thương trước đã!
Các tu sĩ chung quanh nhìn nàng ta, chỉ có thể căm giận ngậm miệng lại, luận về tu vi, trong bọn họ có lẽ có không ít người cao hơn Lý Hồng Kiêu, nhưng luận thân phận địa vị, cho dù bọn họ là Đạo Tử, cũng vẫn phải tôn trọng Lý Hồng Kiêu mấy phần, hơn nữa, khi Tần Loạn Ngô sáng tạo cho bọn họ cơ hội chạy trốn, đã để lại hết những thứ trong tay hắn cho Lý Hồng Kiêu, trên trình độ nào đó mà nói, chính là đại biểu cho tín nhiệm.
Trong loạn thế như này, bọn họ cũng tự biết nên nói gì, nên làm gì.
Lúc này, tuy trong lòng có lửa giận bốc cháy, nỗi khiếp sợ vẫn còn, cũng chỉ đành ngồi xuống, nuốt đan chữa thương.
Mà trên một đỉnh núi kỳ thật cũng không xa, đám người Tống Long Chúc thì ai nấy nhìn Phương Nguyên, muốn nói lại thôi, bọn họ không ngờ, Phương Nguyên lại thật sự nhẫn nại như vậy, hoàn toàn không đi tiếp ứng những người này, mà là để mặc họ tự tìm tới, thậm chí sau khi bọn họ tìm tới, vẫn không có ý hiện thân gặp mặt họ, ngược lại một mực ngồi trên núi.
Khi trong lòng bọn họ đang sốt ruột, liền thấy Phương Nguyên đứng lên.
Bọn họ lập tức kích động, lại nhìn thấy Phương Nguyên ra hiệu im lặng, sau đó mở áo xanh, lướt thẳng về phía không trung xa xa phía đông, dưới sự bao bọc của Huyền Hoàng Nhất Khí, khí cơ của hắn cơ hồ đã hoàn toàn biến mất trong thiên địa, tốc độ lại nhanh đến kinh người, giống như tia chớp, biến mất trong không trung xa xa, sau nửa canh giờ, lại từ phía tây trở về.
Đám người Tống Long Chúc đã hiểu ra, hắn nhất định là đi tra xét xem xung quanh có ai âm thầm bám theo những người này hay không.
Nhìn thời gian tra xét, nói không chừng hắn đã kiểm tra một lượt phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh.
- Người đó đào tẩu, không dám hiện thân, chúng ta lại là một đám tàn binh bại tướng, làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ đó?
- Chẳng lẽ... Cứ như vậy rút đi, bỏ mặc nhiệm vụ à?
- Hồ ngôn loạn ngữ, chúng ta vẫn còn thở, có tay có chân, sao lại bỏ mặc nhiệm vụ không để ý?
- Các ngươi vẫn chưa nghĩ tới vấn đề mấu chốt nhất à?
Có người cười khổ:
- Ngọc quyết của ba vị đội trưởng, một khối được Tần Loạn Ngô đạo huynh đưa cho Hồng Tích Công Chúa, một khối thì ở trong tay lục đạo khôi thủ, còn có một khối mất trong đại điện, chắc hẳn đã bị Hắc Ám Sứ Giả lấy được, chúng ta cho dù muốn chạy, cũng không chạy được, trừ phi thời gian trôi qua quá lâu, người bên ngoài đoán được chúng ta đã xảy ra chuyện, mới có khả năng từ bên ngoài mở bí cảnh...
- Trời ạ, không đi được, nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành, Hắc Ám Sứ Giả nhất định cũng đang tìm chúng ta, chẳng lẽ chúng ta...
Chương 1254 Độc nắm đại quyền, bổ nhiệm người thân (1)
- ... Chỉ có thể ở đây chờ chết à?
Khi bọn họ đang thấp giọng nghị luận, trong lòng tuyệt vọng, Phương Nguyên đột nhiên đứng lên, phất tay Huyền Hoàng Khí trên đỉnh núi, sau đó cưỡi mây xanh, chậm rãi hạ xuống sơn cốc phía dưới.
- Là ai?
Các tu sĩ đã là chim sợ cành cong, vừa thấy mây xanh di động, đều lộ vẻ kinh hãi nhảy lên hét to.
Rất nhanh, bọn họ liền thấy rõ mặt Phương Nguyên, nhất thời vẻ mặt thả lỏng, thậm chí có một số lộ ra vẻ kích động, có điều rất nhanh, liền có một số người phẫn nộ, thấp giọng quát:
- Chúng ta đã tìm ngươi cả nửa ngày, sao ngươi hiện tại mới hiện thân?
- Chúng ta một đường bị người ta đuổi giết, tử thương thảm trọng, ngươi... Vì sao không đi tiếp ứng?
- Ngươi... Nếu ngươi tiếp ứng, Tô đạo huynh, Mạc đạo huynh cũng không cần phải vì ngăn cản truy binh mà cam nguyện ở lại.
- ...
Nghênh đón những tiếng mắng phẫn nộ hoặc là ánh mắt ai oán đó, biểu cảm của Phương Nguyên không thay đổi.
Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua mặt các tu sĩ trong sơn cốc, nhìn thấy Ban Phi Diên đã mất đi một tay, cũng nhìn thấy Lục Thiếu Bá cả người đều là máu, nhìn thấy Viên Tiêu cả người mọc đầy vết đỏ, lúc này đang nằm trên một tảng đá sinh tử không rõ, lại nhìn Mạnh Thiên Ly lúc này đang vẻ mặt âm trầm, trốn ở sau đám người không dám lên tiếng, sắc mặt dần dần trở nên âm lãnh.
- Ta không đi tiếp ứng, là bởi vì nếu các ngươi không có bản sự trốn thoát dưới sự đuổi giết của bọn họ, vậy thì không có tư cách làm nhiệm vụ này nữa!
Qua rất lâu, hắn mới nặng nề nói một câu, sau đó ánh mắt có chút kỳ lạ đảo qua những người này, nhất là khi nhìn những Đạo Tử thế gia, trên mặt dường như có sát ý hiện lên, nói:
- Chết nhiều người như vậy, vì sao các ngươi lại vẫn còn sống?
Nghênh đón lửa giận của Phương Nguyên, thần sắc của mọi người bên trong sơn cốc có chút xấu hổ trầm mặc.
Bọn họ tất nhiên không quên chuyện phát sinh trong đại điện!
Mặc dù dưới loại tình huống này, bọn họ cảm thấy phương pháp xử lý của mình là đúng, trong thời gian gấp gáp như vậy, bọn họ thậm chí không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận, đương nhiên sẽ không tin lời Phương Nguyên, nhưng bất kể là như thế nào, sự thật chứng minh bọn họ lúc ấy quả thật đã làm ra lựa chọn sai lầm, khiến cho Phương Nguyên phải mạo hiểm đào tẩu, cũng làm hại đám người mình bị yêu ma đánh giết, tử thương thảm trọng.
Cho nên, đối mặt với lửa giận của Phương Nguyên lúc này, bọn họ không có gì để nói.
Mà kỳ thật người hiện giờ lên tiếng, phần lớn đều là những người khi ở trong đại điện khá là trầm mặc, còn những thế gia tử lúc ấy lòng đầy căm phẫn, chỉ trích Phương Nguyên, ngược lại lúc này đều ai nấy bảo trì trầm mặc, bộ dạng giống như chuyện không liên quan tới mình.
Nhìn thấy mọi người không ai cãi lại, Phương Nguyên cũng chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Trong sơn cốc, không khí vô cùng áp lực.
Đều là người sống sót sau tai nạn, nhưng khi gặp lại nhau, lại không hề vui sướng gì.
- Phương Nguyên đạo huynh, có lẽ... Lúc này nên vứt bỏ tư lợi lúc trước, thương thảo chuyện nhiệm vụ lần này.
Trong một mảng trầm mặc, có người do dự lên tiếng, ôm quyền với Phương Nguyên.
Các tu sĩ trong cốc nghe vậy đều thở phào.
Tuy lúc trong đại điện không thoải mái, nhưng dù sao mọi người vẫn có chung mục tiêu, ngươi không thể cứ nắm lấy không buông chứ?
- Không cần thương thảo!
Nhưng Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại lắc đầu, nghênh đón sắc mặt kinh ngạc của các tu sĩ, hắn thản nhiên nói:
- Khi ở Hồng Thiên Hội, ta đã thấy bộ dạng trưởng bối của gia tộc các ngươi thương thảo sự việc, rất là om som ẫm ĩ, lại chẳng có tác dụng gì, trong Long Tích này, tình thế đã khẩn cấp như vậy, lại làm ra loại thương thảo vô vị đó, căn bản chính là chậm trễ thời gian, cho nên, nếu các ngươi vẫn muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì chỉ có một lựa chọn, chính là hoàn toàn nghe theo lệnh ta mà làm việc, cho tới khi hoàn thành hoặc là thất bại!
- Gì cơ?
Các tu sĩ trong sơn cốc nghe thấy những lời này sắc mặt đều biến đổi.
Kỳ thật vì lúc ở trong đại điện đã hiểu lầm Phương Nguyên, trong lòng bọn họ cũng có chút xấu hổ, lần này gặp lại, trong lòng cũng muốn nhường nhịn, cho dù bị Phương Nguyên vừa tới đã khiển trách một phen, vẫn cố nén không nói gì, chỉ là hiện giờ sau khi nghe Phương Nguyên nói vậy, lại có chút không nhịn được, quay sang nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ bất bình, thậm chí có chút căm tức.
Hắn đây là muốn làm gì?
Coi Đạo Tử của các thế gia là thuộc hạ của hắn à?
Cho dù lúc trước khi Tần Loạn Ngô cứu bọn họ ra, từng có di mệnh, bảo Phương Nguyên làm đội trưởng ba đội, ngươi cũng không nên bá đạo nên như vậy!
Mọi người ở đây, tu vi kém hơn ngươi hay là địa vị thấp hơn ngươi?
Mọi người tôn trọng ngươi, có thể cùng nhau tham thảo sự việc, nhưng ngươi không ngờ lại không cho mọi người thương thảo, đây là có ý gì?
- Phương đạo hữu, trước đây ngươi bởi vì Đạo Tử bảo thủ mà đoạt quyền hắn, nhưng hiện giờ ngươi...
Có người không nén được, giận dữ nói:
- Có khác gì sở tác sở vi của hắn lúc đó?
Mọi người nghe vậy, thầm cảm thấy lời này có lý, đều nhìn về phía Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại chỉ nhìn người vừa lên tiếng một cái, nói:
- Ta đoạt quyền của Vương gia Đạo Tử, chỉ là vì hắn không tin lúc đó ở con đường phía trước có hung hiểm, chứ không phải cho rằng phương thức làm việc của hắn có vấn đề, trên thực tế, ta còn rất tán thành!
- Loại phương pháp này rất hữu dụng, chỉ là phải xem ai dùng!
Người vừa lên tiếng lập tức không nói ra lời, chỉ là vẻ căm giận trên mặt vẫn còn.
Chương 1255 Độc nắm đại quyền, bổ nhiệm người thân (2)
Phương Nguyên nhìn mọi người, lạnh lùng nói:
- Các ngươi chắc cũng minh bạch tình thế hiện giờ, đại địch trước mặt, chúng ta lại tổn thất thảm trọng, muốn hoàn thành nhiệm vụ là cực kỳ khó khăn, cho dù ta cân nhắc một lúc cũng chỉ có một phương pháp có thể coi là khả năng thành công rất thấp, dưới tình huống như vậy, lại không thể để xảy ra một chút sơ xuất nào, cho nên ta mới muốn các ngươi hoàn toàn nghe lệnh ta, để bảo đảm vạn vô nhất thất!
Hơi trầm xuống, tiếp theo lại nói:
- Các ngươi hiện tại có thể làm ra lựa chọn!
- ...
- Ngươi đã nghĩ ra phương pháp à?
- Diệu kế thế nào, mau nói nghe thử đi...
Mọi người trong sân nghe Phương Nguyên nói vậy, thần sắc lập tức có chút kích động, mâu thuẫn đối với Phương Nguyên cũng không còn mạnh, nhất thời nhao nhao nghị luận, trên mặt lộ ra vẻ kích động, đã có người không nhịn được tiến lên thúc giục Phương Nguyên nói ra.
Ngay cả những người không mở miệng, lúc này cũng đều lộ ra vẻ tò mò.
bản thân họ cũng không ngờ, bất kể là địch hay bạn đều theo bản năng tin lời Phương Nguyên.
Hắn nói có phương pháp, vậy chính là có phương pháp!
Dù sao, hắn cũng là lục đạo khôi thủ.
Phương Nguyên lại không vội vã nói ra, chỉ lẳng lặng nhìn các tu sĩ, nói:
- Các ngươi có nguyện ý phụng lệnh ta không?
Các tu sĩ minh bạch ý tứ của hắn, vẻ mặt hơi nghiêm lại, nhìn trái nhìn phải, hiện giờ trong mười mấy người còn lại, đám người Tống Long Chúc vẫn chưa bị thương, lúc này tất nhiên không có dị nghị gì, mà người vừa từ trong đại điện trốn thoát, trên mặt lại có chút ngượng nghịu, có người nhìn trộm về phía đám người Mạnh Thiếu Bá, muốn xem ý kiến của bọn họ.
Có điều, thời gian lúc này đã rất gấp, liền có người làm ra lựa chọn.
- Nếu ngươi thật sự có phương pháp hoàn thành nhiệm vụ này, vậy chúng ta nghe lệnh ngươi thì có sao?
- Đúng vậy, Tần Loạn Ngô thế huynh lúc ấy không phải cũng nói ngươi là đội trưởng ba đội à?
- ...
Mọi người đều mở miệng, ngưng trọng gật đầu.
Bọn họ vừa gật đầu, chẳng khác nào là giao mạng vào trong tay Phương Nguyên, trong những người còn lại, chỉ còn lưa thưa bốn năm Đạo Tử thế gia, đều là cùng một mạnh với đám người Lục Thiếu Bá, dưới tình huống tất cả mọi người đều đáp ứng, sự trầm mặc của bọn họ liền lộ ra vô cùng gây chú ý.
Phương Nguyên quay đầu, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Trong lòng đám người Lục Thiếu Bá liền bỗng nhiên sinh ra áp lực cực lớn:
- Vị lục đạo khôi thủ này là đang bức chúng ta cúi đầu à?
Trong lòng lờ mờ đoán được dụng ý của Phương Nguyên, nhưng nếu không đáp ứng, vậy chẳng phải đại biểu cho đám người mình không để nhiệm vụ ở trong lòng? Nhưng nếu đáp ứng, ai biết vị lục đạo khôi thủ này liệu có ghi hận trong lòng mà âm thầm hãm hại mình không?
Mắt thấy ánh mắt của hơn mười người chung quanh đều lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng cũng sinh ra có chút bất đắc dĩ.
Dùng đại thế ép người vốn là thứ bọn họ am hiểu nhất, kết quả tên nhà quê này lại sử dụng lưu loát như vậy...
- Vì hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta cũng nguyện ý nhận ngươi làm đội trưởng ba đội!
Trong một mảng trầm mặc, Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly vẫn thở dài, trầm giọng lên tiếng.
Cái này cũng đã trải qua một phen cân nhắc.
Tuy hiện giờ bọn họ đáp ứng phụng lệnh Phương Nguyên, ngoài mặt có trở ngại, cũng có khả năng bị vu oan hãm hại, nhưng chắc với thân phận của đám người mình, Phương Nguyên cũng không dám quá càn rỡ, dù sao bọn họ ở ngoài Long Tích vẫn có gia tộc chống lưng, Phương Nguyên cũng phải băn khoăn đến những điều này, mà lợi ích chính là, bọn họ thừa nhận địa vị dẫn đầu của Phương Nguyên, trách nhiệm cũng nhỏ đi.
Nếu hắn đã mở miệng, như vậy nếu nhiệm vụ thất bại, tội cũng là do hắn gánh.
Nghe thấy Mạnh Thiên Ly lên tiếng, mấy vị thế gia tử khác cũng đều gật đầu tỏ thái độ.
Hiện giờ một là các tu sĩ trong cốc đều thừa nhận địa trị đội trưởng của Phương Nguyên, cũng đáp ứng phụng lệnh hắn.
Trên mặt Phương Nguyên không có biểu cảm gì đặc thù, chỉ bình tĩnh nhìn đám người Lục Thiếu Bá, Mạnh Thiên Ly, thản nhiên nói:
- Các ngươi đáp ứng là được rồi, nếu các ngươi lúc chấp hành nhiệm vụ không tận sức, vậy ta cũng có lý do giết các ngươi!
Đám người Lục Thiếu Bá biến sắc, đều nhìn về phía Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên không giải thích, giống như là nói đùa, sau đó lập tức dẫn theo mọi người trong sân, rời khỏi sơn cốc này, lại tìm tới một tòa sơn cốc bí mật mới ngoài ba ngàn dặm, tự tay bày ra cấm trận, sau đó tụ tập trong sơn cốc, kiểm kê nhân số, lại xác định thương thế hoặc nhẹ hoặc nặng của mọi người mà bắt đầu an bài và bố trí.
- Hiện giờ chúng ta còn mười bảy người còn sống, hai vị trọng thương đã mất đi sức tái chiến, không tính, Hậu Quỷ Nhi không giỏi tranh đấu, không tính, bởi vậy chỉ còn mười bốn người, đội ngũ trước đây vì thương tổn bất định, cần bố trí lại, trừ ta và Phi Linh sư muội ra, mười hai người còn lại sẽ chia làm bốn tiểu đội, đội trưởng mỗi đội sẽ do ta bổ nhiệm!
Các tu sĩ nghe Phương Nguyên nói vậy đều chỉ gật đầu, tất nhiên sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ này mà chọc giận hắn.
Phương Nguyên liền thấp giọng an bài, nhất nhất nói ra.
- Đội một gồm bốn người am hiểu trận thế là Ban Phi Diên, Lý Hồng Kiêu, Mạc Diễn, Thanh Đạo Nhân, Lý Hồng Kiêu là đội trưởng!
- Đội hai là bốn người am hiểu võ pháp Công Dương Lý, Trình Tiên Hà, Triệu Thái Đạo, Vi Long Tuyệt, Vi Long Tuyệt làm đội trưởng!
- Đội ba là bốn người am hiểu thần thông Mạnh Khởi, Linh Nhi, Hứa Ngọc Nhân, Phong Lương Quỷ Tu, Hứa Ngọc Nhân làm đội trưởng!
- Đội bốn...
- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi điên rồi à?
- Ha ha ha ha...
- Các ngươi vẫn chưa nhìn ra à?
- Hắn không phải điên, hắn là trúng tà pháp...
Nghe những thanh âm này, đám người Tống Long Chúc ở chung quanh đột nhiên biến sắc, như thấy thần quỷ.
Ai nấy thậm chí ngay cả nói cũng không nói được.
Mà Lạc Phi Linh nghe thấy những lời này, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, cường hành duy trì sự bình tĩnh trong lòng, nói:
- Bất luận người khác nói như thế nào, Tần Loạn Ngô sư huynh cũng không phải một tên ngốc, con người hắn rất thông minh... Nhìn lén nha hoàn nhà ta tắm rửa đã nhiều năm, lại chưa từng bị người ta phát hiện. Vòng vàng ta lưu lại cho hắn, hắn sao không phát hiện chứ?
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Ngươi làm tốt lắm!
Lúc ấy khi bọn họ vội vã đào tẩu, Tần Loạn Ngô vận dụng một đạo hư ảnh, đuổi theo ra, mà lúc đó, Phương Nguyên đã cảm thấy, Tần Loạn Ngô kỳ thật có cơ hội xuất thủ với bọn họ, cho dù chưa chắc có thể lưu bọn họ lại, cũng sẽ hình thành uy hiếp rất lớn, nhưng lại không ngờ rằng, Tần Loạn Ngô cuối cùng vẫn không xuất thủ, chỉ buông tha cho bọn họ, để bọn họ cứ vậy ly khai.
Phương Nguyên lúc ấy vẫn nghĩ, Tần Loạn Ngô có lẽ là lựa chọn tin mình.
Nhưng hiện giờ xem ra, hắn kỳ thật chỉ là vì nguyên nhân khác mới thả mình rời khỏi.
Mà lúc ấy, Lạc Phi Linh mượn một đao chém về phía Tần Loạn Ngô, cực kỳ kín đáo đưa vòng vàng cho hắn, Phương Nguyên cũng đã nhận ra, mà hiện giờ, vòng vàng này chính là cách liên hệ duy nhất giữa bọn họ và những người đó.
Hắn vốn định mượn vòng vàng để có cơ hội nhắc nhở Tần Loạn Ngô, nhưng không ngờ, nghe thấy chỉ là những cái này.
Xem ra, Vương Trụ đã xuất thủ rồi.
Trên mặt Phương Nguyên bỗng nhiên hiện ra vẻ tức giận:
- Ta đã nói nhiều như vậy, ngươi lại để vòng vàng cho hắn, người này chỉ cần không phải đồ ngốc, chắc sẽ có chút cảnh giác, sao vẫn để mặc Vương Trụ đó đại khai sát giới?
Nghe ra sự không cam lòng của Phương Nguyên, đám người Tống Long Chúc đều trầm mặc.
Bọn họ giờ mới biết, vì sao lúc Phương Nguyên rời khỏi cứ muốn cường hành trảm sát Vương Trụ, chính bởi vì hắn đoán được Vương Trụ trúng tà pháp, mới không tiếc tất cả mà trảm sát hắn, tuy xuất thủ mạo muội, trảm sát một vị Đạo Tử thế gia, Trung Châu tiểu thánh, ở trong mắt người khác chính là một hành vi vô cùng kinh người, nhưng nếu hắn có thể thành công, như vậy sự uy hiếp đối với tu sĩ khác sẽ nhỏ đi nhiều.
Nhưng hiện giờ, từ thanh âm trong vòng vàng truyền đến cho thấy vẫn thất bại rồi.
Hắn không thể giết Vương Trụ, những người trong điện cũng không thể có đủ cảnh giác, thế là đại họa hàng lâm.
- Người đến là bốn vị sứ giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ!
Cũng đúng vào lúc này, trong vòng vàng truyền đến một đạo thần niệm vô cùng mỏng manh:
- Một người tên là Vô Tâm Sứ, là nữ tử, dùng tà pháp khống chế Vương Trụ chính là nàng ta, dường như có quen biết với ngươi, nhắc tới những lời như vị hôn thê gì đó...
- Một người khác là thanh niên áo đay mặt trắng, nhìn khí cơ của hắn, chắc là am hiểu thần thông, nhìn thì mê luyến Vô Tâm Sứ, kì thực lại âm lãnh xảo quyệt, luôn cố ý mà như vô tình tiết lộ bí mật của Vô Tâm Sứ...
- Còn có một lão giả lưng còng, tên là Phụ Sơn Sứ, chắc am hiểu cổ độc!
- Một người cuối cùng là nam tử dáng người cường tráng, khí cơ vô cùng đáng sợ, nhất định phải cẩn thận với hắn.
- Ngoài ra, còn có ba mươi cấp dưới áo đen, một pháp bảo hoa sen màu đen...
Chung quanh im lặng không có một thanh âm, ai nấy đều ngưng thần lắng nghe thanh âm mỏng manh từ trong vòng vàng này truyền ra.
Đó là thần niệm của Tần Loạn Ngô, hắn thông qua vòng vàng truyền tới tất cả những gì mình nhìn thấy và đoán được.
- Huyền Tông Thánh Nữ đã chết, đội một tử thương hơn nửa, đội hai cũng bị thương bốn năm người, ta cũng không thể ra ngoài...
Tới cuối cùng, thần niệm của hắn càng lúc càng yếu, chỉ lộ ra có chút bất đắc dĩ:
- Xin lỗi, Phương Nguyên đạo huynh, Phi Linh sư muội...
- Các ngươi làm nhiều như vậy, ta vốn nên có chút cảnh giác, nhưng đáng tiếc, ta cảnh giác vẫn quá muộn...
Thanh âm của hắn rất thấp, lộ ra vô cùng bình tĩnh:
- Đối phương xuất thủ rất nhanh, không cho chúng ta dư địa, khi ta ý thức được trận pháp trong đại điện có biến thì đại thế đã mất, bởi vậy, ta chỉ có thể chờ đợi một cơ hội, tống xuất bọn họ ra.
- Ta rất muốn làm thành chuyện này, nhưng đáng tiếc ta không có cơ hội này!
- Phương Nguyên đạo huynh, lần này, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi...
Thần niệm và thanh âm đứt quãng đó cuối cùng cũng biến mất.
Qua rất lâu, mọi người trong cốc mới hít sâu một hơi, nhìn về phía đại điện.
Hiện giờ bọn họ cách nơi đó quá xa, tất nhiên không nhìn thấy những gì phát sinh ở nơi đó.
Nhưng chỉ nghĩ một chút, liền biết nơi đó hiện giờ nhất định đã phát sinh chuyện cực kỳ thảm thiết.
- Người của Hắc Ám Chi Chủ sao lại tiến vào trong Long Tích?
Tống Long Chúc nổi trận lôi đình đầu tiên, giận dữ kêu lên:
- Đại đạo lục khảo lúc trước, Huyết Sứ Giả của bọn họ trà trộn vào, vì sao hiện giờ lại bị bọn họ trà trộn vào tiếp? Long Tích này há có thể là muốn vào là vào, rốt cuộc là...
Nhìn hắn tức tới sắc mặt xanh mét, Phương Nguyên lại vẫn rất bình tĩnh.
- Rất đơn giản!
Hắn thấp giọng nói:
- Trong Tiên Minh khẳng định xuất hiện phản đồ, đây là cách giải thích duy nhất!
- Xuất hiện phản đồ...
Đám người Tống Long Chúc đều biến sắc, hít một hơi lạnh.
Bọn họ có chút hoảng sợ nhìn Phương Nguyên, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói.
Chương 1252 Vì sao người chết không phải là các ngươi (1)
Suy đoán này thật sự quá đáng sợ, kỳ thật bọn họ đều đã đoán được, chỉ là không dám nói ra miệng, nhưng Phương Nguyên lại vô cùng bình tĩnh xác định sự thật này, nếu không có cách giải thích khác, như vậy khả năng còn lại duy nhất chính là sự thật.
- Vậy phải làm sao bây giờ...
Tống Long Chúc ngơ ngẩn đứng trong sân một lúc, bỗng nhiên có chút ảo não cúi đầu.
- Đội trưởng đội một và đội hai đã chết, đội trưởng đội ba thành người của đối phương, trong những người còn lại thì tử thương hơn nửa. Hắc Ám Chi Chủ lại phái nhiều người như vậy tiến vào, cho dù Tần Loạn Ngô hy sinh vì nghĩa, sáng tạo một cơ hội cho những người đó chạy trốn, nhưng liệu có thể giúp họ sống sót được mấy người, chúng ta thậm chí ngay cả kết quả trắc lượng lúc trước cũng đánh mất rồi.
Trong lòng Mỗi người đều giống như bị núi đè.
- Mà thậm chí ở ngoại giới, còn có một người mà chúng ta không biết là ai, cũng không tưởng tượng được đang âm thầm giúp đỡ Hắc Ám Chi Chủ...
Tống Long Chúc thở dài nặng nề, ngồi xuống:
- Chúng ta phải làm gì đây?
Không ai trả lời.
Vấn đề này cũng chiếm cứ trong lòng mấy người khác.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ liền phát hiện, nhiệm vụ vốn vô cùng thuận lợi này đã thành tuyệt lộ.
Mà Phương Nguyên lúc này, cũng không nhiều lời.
Hắn đứng lên, bước về phía Lạc Phi Linh, từ trong vòng vàng, Lạc Phi Linh đã nghe ra tử chí của Tần Loạn Ngô, cũng biết hắn sẽ không sống sót mà thoát ra, nàng ta không nói gì trước mặt người khác, nhưng khi người khác thảo luận, lại ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ có bả vai hơi run run, Phương Nguyên đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng ta, chậm rãi vỗ vỗ.
- Ta rất khó chịu...
Lạc Phi Linh ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt.
Nàng ta nhìn Phương Nguyên nói:
- Tần Loạn Ngô sư huynh kỳ thật là người tốt, nhưng hắn chết rồi!
- Ta biết!
Phương Nguyên gật đầu, động tác có chút đờ đẫn, chỉ biết đặt tay trên vai Lạc Phi Linh.
Một lát sau, hắn mới đứng lên, thanh âm dị thường bình tĩnh và kiên định, nói:
- Chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ!
Tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ...
Nghe Phương Nguyên nói vậy, các tu sĩ trong sân đều nhất thời im lặng.
Cho dù là Tống Long Chúc thích luyên thuyên nhất lúc này cũng không dám nói gì.
Bọn họ tất nhiên biết nên tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, dù sao lần này bọn họ tiến vào, chính là để hoàn thành chuyện này, lại biết tầm quan trọng của chuyện này đối với toàn bộ Thiên Nguyên, mấu chốt nhất là, biết thì biết, nhưng thế cục hiện giờ lại tuyệt vọng như vậy, khả năng hoàn thành nhiệm vụ đã nhỏ đến mức khó có thể tính được, sao hắn vẫn có thể nói ra những lời này một cách thoải mái như vậy?
Nhưng Phương Nguyên lại không giải thích nhiều, hắn chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình mà thôi, lẳng lặng ngồi bất động trong sơn cốc, không nói gì, cũng không giống như là đang chuẩn bị làm gì, chỉ ngồi bất động, ngưng thần suy nghĩ.
Người xung quanh cũng không biết có nên quấy rầy hắn hay không, nhất thời trong lòng thấp thỏm, yên lặng không nói.
Trong cốc, không khí vô cùng áp lực.
- Chúng ta có nên về đó tìm hiểu một chút tin tức không?
Qua hồi lâu, Tống Long Chúc không nhịn được rụt rè lên tiếng.
Phương Nguyên lắc đầu, vẫn trầm mặc.
Tống Long Chúc không nói nữa.
Lại qua một lúc, không nhịn được nói:
- Có cần thương lượng kế hoạch tiếp theo không?
Phương Nguyên lắc đầu, vẫn không nói gì.
Tống Long Chúc đành phải lại ngậm miệng.
Lại một lát sau, Tống Long Chúc thở dài:
- Các ngươi nói Hắc Ám Chi Chủ đó...
Mọi người chung quanh đều trợn mắt lườm hắn.
Tống Long Chúc bất đắc dĩ gãi gãi đầu, đành phải lại ngậm miệng không nói nữa, quay đầu ôm Hậu Quỷ Nhi, than thở.
Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên vòng vàng trong lòng bàn tay Phương Nguyên nhẹ nhàng run lên, có linh quang lấp lánh.
Các tu sĩ đều cả kinh, đồng loạt quay đầu gì nhìn.
Sau đó liền nghe thấy trong vòng vàng đó truyền ra một đạo thần niệm, run rẩy trong hư không, truyền ra thanh âm thở hổn hển của một nữ hài:
- Phương Nguyên, Tần Loạn Ngô sư huynh ngăn cản Tứ Đại Sứ Giả cho chúng ta trốn thoát, hắn đưa vòng vàng cho ta, bảo ta mượn nó đi tìm ngươi, hiện giờ rất nhiều người trong chúng ta đều bị thương, phía sau còn có Hắc Ám Sứ Giả đang truy sát không tha.
Nghe thanh âm này chính là của Lý Hồng Kiêu.
Các tu sĩ nghe được, tất nhiên đều vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Tuy biết rõ Huyền Tông Thánh Nữ đã chết, Vương Trụ bị tà pháp khống chế, Tần Loạn Ngô không thể may mắn sống sót, ba vị đội trưởng lần này tiến vào Long Tích đều không còn, nhưng trong người còn lại, tất nhiên vẫn sống được người nào tốt người nấy, có thêm một phần lực lượng.
- Chúng ta có cần đi tiếp ứng bọn họ không?
Tống Long Chúc nghe xong liền khẩn trương, vội vàng nhảy lên, thấp giọng quát.
Tay Phương Nguyên cầm vòng vàng, rót vào một đạo pháp lực, trên vòng vàng lờ mờ cảm thấy một đạo cảm ứng như có như không vươn về phía Phương Nguyên, hắn có thể thông qua vòng vàng này cảm ứng được vị trí của vòng vàng còn lại, cũng có thể cảm ứng được đối phương đang di động rất nhanh, nhưng nghênh đón ánh mắt lo lắng của mọi người chung quanh, hắn cuối cùng vẫn vẫn lắc đầu, không nói gì, cũng không có động tác.
Hắn chỉ buông vòng vàng, tiếp tục suy ngẫm.
Giống như đang cân nhắc gì đó, lại giống như đang ngồi ngẩn người ở đó.
Đám người Tống Long Chúc lập tức có chút không biết phải nói xgì.
Lúc này những người đó trốn thoát, cũng không biết có bao nhiêu người còn sống, lại càng không biết có bao nhiêu người đang truy sát bọn họ, chính là lúc hung hiểm nhất, nếu bọn họ đi tiếp ứng, nói không chừng sớm hơn một giây cũng cứu được thêm một người, nhưng vì sao Phương Nguyên vẫn chỉ ngồi bất động, tùy ý để thời gian trôi qua? Chẳng lẽ không sợ những người vất vả lắm mới trốn thoát này có tổn thất à?
Chương 1253 Vì sao người chết không phải là các ngươi (2)
Cũng là Lạc Phi Linh, sau khi bi thương một lúc, liền lau đi nước mắt trên mặt, từ dưới đất đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Phương Nguyên, nhỏ giọng hỏi, sau khi có được câu trả lời của Phương Nguyên, trên mặt hiện ra một tia dứt khoát.
Sau đó... Nàng ta cũng ngồi ngẩn ngơ bên cạnh Phương Nguyên!
Tống Long Chúc dù đã sắp kẹp gãy cổ Hậu Quỷ Nhi, vẫn là không thể ngăn được ánh mắt nhìn về phía Hứa Ngọc Nhân của hắn.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Phương Nguyên vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Bên trong vòng vàng đó đã truyền đến mấy lần thần niệm, nhưng Phương Nguyên thậm chí còn không thèm kiểm tra nội dung bên trong.
Cho tới nửa ngày trôi qua, Hậu Quỷ Nhi sắp tắt thở rồi, Phương Nguyên mới bỗng nhiên đứng lên, đám người Tống Long Chúc cho rằng hắn cuối cùng cũng sắp có hành động, nhưng Phương Nguyên lại để vòng vàng lại, sau đó dẫn theo bọn họ tới một chỗ trống trải trên sơn cốc này, sau đó vẫn dùng Huyền Hoàng Nhất Khí che khuất sơn cốc, tiếp tục ngồi xuống, tiếp tục ngưng thần thôi diễn.
Đám người Tống Long Chúc sắp tuyệt vọng, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, nhẫn nại chờ đợi.
Chỉ là trong lòng không rõ:
- Lão Phương này bình thường nhìn thì không tồi, tại sao lúc này lại biểu hiện ra tâm địa cứng rắn như vậy?
...
Cứ vậy lại trôi qua khoảng một ngày, trong Long Tích đã nghênh đón bóng đêm thâm trầm, mới đột nhiên cảm ứng được có linh quang đang vội vàng từ phía bắc kéo tới, đám người Tống Long Chúc lập tức xốc lại tinh thần, ngưng thần nhìn xuống phía dưới, liền nhìn thấy trong màn đêm, có hơn mười đạo thân ảnh bay nhanh tới, dừng lại chung quanh sơn cốc, vội vàng quát:
- Người đâu? Người khác đâu?
Trong nhóm người này có một nữ tử áo đỏ, lướt vào trong sơn cốc, tìm kiếm một lúc, lại nhìn thấy vòng vàng Phương Nguyên để lại trên tảng đá, sắc mặt lập tức có chút ảm đạm, trầm mặc xoay người nhìn những người đó.
- Hắn... Hắn không ở đây à?
Thanh âm của một đám tu sĩ vừa tới lập tức lộ ra có chút khẩn trương.
Đám người bọn họ khí cơ đã thấp đến cực điểm, có thể nhìn ra được, đại bộ phận đều đã có thương thế, thậm chí còn có một số người thiếu tay thiếu chân, thương thế nặng đến chỉ còn một hơi thở, có thể thấy được vừa rồi một đường chạy trốn đuổi giết, cũng không thoải mái gì, hơn nữa nhìn phương hướng bọn họ đến, là từ phía bắc, có thể thấy bọn họ vẫn lo lắng có người bám theo phía sau, cố ý vòng đi xa.
Nhưng khổ sở chạy tới, chỉ để tìm được Phương Nguyên, hiện giờ lại chỉ thấy vòng vàng, không thấy người, sự mất mát trong lòng là không cần nghĩ cũng biết.
- Người đó... Chẳng lẽ hắn quá nhát gan, để vòng vàng lại nơi này rồi đào tẩu à...
- Đáng giận, Tần Loạn Ngô đạo huynh còn bảo chúng ta nghe theo hắn...
Trong nhất thời, có một số người vừa lo vừa tức, đã không nhịn được mà gào thét ầm ĩ.
Nhưng Lý Hồng Kiêu lúc này, lại vẫn bảo trì bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Phiến sơn cốc này cũng coi như là bí mật, cứ chữa thương trước đã!
Các tu sĩ chung quanh nhìn nàng ta, chỉ có thể căm giận ngậm miệng lại, luận về tu vi, trong bọn họ có lẽ có không ít người cao hơn Lý Hồng Kiêu, nhưng luận thân phận địa vị, cho dù bọn họ là Đạo Tử, cũng vẫn phải tôn trọng Lý Hồng Kiêu mấy phần, hơn nữa, khi Tần Loạn Ngô sáng tạo cho bọn họ cơ hội chạy trốn, đã để lại hết những thứ trong tay hắn cho Lý Hồng Kiêu, trên trình độ nào đó mà nói, chính là đại biểu cho tín nhiệm.
Trong loạn thế như này, bọn họ cũng tự biết nên nói gì, nên làm gì.
Lúc này, tuy trong lòng có lửa giận bốc cháy, nỗi khiếp sợ vẫn còn, cũng chỉ đành ngồi xuống, nuốt đan chữa thương.
Mà trên một đỉnh núi kỳ thật cũng không xa, đám người Tống Long Chúc thì ai nấy nhìn Phương Nguyên, muốn nói lại thôi, bọn họ không ngờ, Phương Nguyên lại thật sự nhẫn nại như vậy, hoàn toàn không đi tiếp ứng những người này, mà là để mặc họ tự tìm tới, thậm chí sau khi bọn họ tìm tới, vẫn không có ý hiện thân gặp mặt họ, ngược lại một mực ngồi trên núi.
Khi trong lòng bọn họ đang sốt ruột, liền thấy Phương Nguyên đứng lên.
Bọn họ lập tức kích động, lại nhìn thấy Phương Nguyên ra hiệu im lặng, sau đó mở áo xanh, lướt thẳng về phía không trung xa xa phía đông, dưới sự bao bọc của Huyền Hoàng Nhất Khí, khí cơ của hắn cơ hồ đã hoàn toàn biến mất trong thiên địa, tốc độ lại nhanh đến kinh người, giống như tia chớp, biến mất trong không trung xa xa, sau nửa canh giờ, lại từ phía tây trở về.
Đám người Tống Long Chúc đã hiểu ra, hắn nhất định là đi tra xét xem xung quanh có ai âm thầm bám theo những người này hay không.
Nhìn thời gian tra xét, nói không chừng hắn đã kiểm tra một lượt phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh.
- Người đó đào tẩu, không dám hiện thân, chúng ta lại là một đám tàn binh bại tướng, làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ đó?
- Chẳng lẽ... Cứ như vậy rút đi, bỏ mặc nhiệm vụ à?
- Hồ ngôn loạn ngữ, chúng ta vẫn còn thở, có tay có chân, sao lại bỏ mặc nhiệm vụ không để ý?
- Các ngươi vẫn chưa nghĩ tới vấn đề mấu chốt nhất à?
Có người cười khổ:
- Ngọc quyết của ba vị đội trưởng, một khối được Tần Loạn Ngô đạo huynh đưa cho Hồng Tích Công Chúa, một khối thì ở trong tay lục đạo khôi thủ, còn có một khối mất trong đại điện, chắc hẳn đã bị Hắc Ám Sứ Giả lấy được, chúng ta cho dù muốn chạy, cũng không chạy được, trừ phi thời gian trôi qua quá lâu, người bên ngoài đoán được chúng ta đã xảy ra chuyện, mới có khả năng từ bên ngoài mở bí cảnh...
- Trời ạ, không đi được, nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành, Hắc Ám Sứ Giả nhất định cũng đang tìm chúng ta, chẳng lẽ chúng ta...
Chương 1254 Độc nắm đại quyền, bổ nhiệm người thân (1)
- ... Chỉ có thể ở đây chờ chết à?
Khi bọn họ đang thấp giọng nghị luận, trong lòng tuyệt vọng, Phương Nguyên đột nhiên đứng lên, phất tay Huyền Hoàng Khí trên đỉnh núi, sau đó cưỡi mây xanh, chậm rãi hạ xuống sơn cốc phía dưới.
- Là ai?
Các tu sĩ đã là chim sợ cành cong, vừa thấy mây xanh di động, đều lộ vẻ kinh hãi nhảy lên hét to.
Rất nhanh, bọn họ liền thấy rõ mặt Phương Nguyên, nhất thời vẻ mặt thả lỏng, thậm chí có một số lộ ra vẻ kích động, có điều rất nhanh, liền có một số người phẫn nộ, thấp giọng quát:
- Chúng ta đã tìm ngươi cả nửa ngày, sao ngươi hiện tại mới hiện thân?
- Chúng ta một đường bị người ta đuổi giết, tử thương thảm trọng, ngươi... Vì sao không đi tiếp ứng?
- Ngươi... Nếu ngươi tiếp ứng, Tô đạo huynh, Mạc đạo huynh cũng không cần phải vì ngăn cản truy binh mà cam nguyện ở lại.
- ...
Nghênh đón những tiếng mắng phẫn nộ hoặc là ánh mắt ai oán đó, biểu cảm của Phương Nguyên không thay đổi.
Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua mặt các tu sĩ trong sơn cốc, nhìn thấy Ban Phi Diên đã mất đi một tay, cũng nhìn thấy Lục Thiếu Bá cả người đều là máu, nhìn thấy Viên Tiêu cả người mọc đầy vết đỏ, lúc này đang nằm trên một tảng đá sinh tử không rõ, lại nhìn Mạnh Thiên Ly lúc này đang vẻ mặt âm trầm, trốn ở sau đám người không dám lên tiếng, sắc mặt dần dần trở nên âm lãnh.
- Ta không đi tiếp ứng, là bởi vì nếu các ngươi không có bản sự trốn thoát dưới sự đuổi giết của bọn họ, vậy thì không có tư cách làm nhiệm vụ này nữa!
Qua rất lâu, hắn mới nặng nề nói một câu, sau đó ánh mắt có chút kỳ lạ đảo qua những người này, nhất là khi nhìn những Đạo Tử thế gia, trên mặt dường như có sát ý hiện lên, nói:
- Chết nhiều người như vậy, vì sao các ngươi lại vẫn còn sống?
Nghênh đón lửa giận của Phương Nguyên, thần sắc của mọi người bên trong sơn cốc có chút xấu hổ trầm mặc.
Bọn họ tất nhiên không quên chuyện phát sinh trong đại điện!
Mặc dù dưới loại tình huống này, bọn họ cảm thấy phương pháp xử lý của mình là đúng, trong thời gian gấp gáp như vậy, bọn họ thậm chí không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận, đương nhiên sẽ không tin lời Phương Nguyên, nhưng bất kể là như thế nào, sự thật chứng minh bọn họ lúc ấy quả thật đã làm ra lựa chọn sai lầm, khiến cho Phương Nguyên phải mạo hiểm đào tẩu, cũng làm hại đám người mình bị yêu ma đánh giết, tử thương thảm trọng.
Cho nên, đối mặt với lửa giận của Phương Nguyên lúc này, bọn họ không có gì để nói.
Mà kỳ thật người hiện giờ lên tiếng, phần lớn đều là những người khi ở trong đại điện khá là trầm mặc, còn những thế gia tử lúc ấy lòng đầy căm phẫn, chỉ trích Phương Nguyên, ngược lại lúc này đều ai nấy bảo trì trầm mặc, bộ dạng giống như chuyện không liên quan tới mình.
Nhìn thấy mọi người không ai cãi lại, Phương Nguyên cũng chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Trong sơn cốc, không khí vô cùng áp lực.
Đều là người sống sót sau tai nạn, nhưng khi gặp lại nhau, lại không hề vui sướng gì.
- Phương Nguyên đạo huynh, có lẽ... Lúc này nên vứt bỏ tư lợi lúc trước, thương thảo chuyện nhiệm vụ lần này.
Trong một mảng trầm mặc, có người do dự lên tiếng, ôm quyền với Phương Nguyên.
Các tu sĩ trong cốc nghe vậy đều thở phào.
Tuy lúc trong đại điện không thoải mái, nhưng dù sao mọi người vẫn có chung mục tiêu, ngươi không thể cứ nắm lấy không buông chứ?
- Không cần thương thảo!
Nhưng Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại lắc đầu, nghênh đón sắc mặt kinh ngạc của các tu sĩ, hắn thản nhiên nói:
- Khi ở Hồng Thiên Hội, ta đã thấy bộ dạng trưởng bối của gia tộc các ngươi thương thảo sự việc, rất là om som ẫm ĩ, lại chẳng có tác dụng gì, trong Long Tích này, tình thế đã khẩn cấp như vậy, lại làm ra loại thương thảo vô vị đó, căn bản chính là chậm trễ thời gian, cho nên, nếu các ngươi vẫn muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì chỉ có một lựa chọn, chính là hoàn toàn nghe theo lệnh ta mà làm việc, cho tới khi hoàn thành hoặc là thất bại!
- Gì cơ?
Các tu sĩ trong sơn cốc nghe thấy những lời này sắc mặt đều biến đổi.
Kỳ thật vì lúc ở trong đại điện đã hiểu lầm Phương Nguyên, trong lòng bọn họ cũng có chút xấu hổ, lần này gặp lại, trong lòng cũng muốn nhường nhịn, cho dù bị Phương Nguyên vừa tới đã khiển trách một phen, vẫn cố nén không nói gì, chỉ là hiện giờ sau khi nghe Phương Nguyên nói vậy, lại có chút không nhịn được, quay sang nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ bất bình, thậm chí có chút căm tức.
Hắn đây là muốn làm gì?
Coi Đạo Tử của các thế gia là thuộc hạ của hắn à?
Cho dù lúc trước khi Tần Loạn Ngô cứu bọn họ ra, từng có di mệnh, bảo Phương Nguyên làm đội trưởng ba đội, ngươi cũng không nên bá đạo nên như vậy!
Mọi người ở đây, tu vi kém hơn ngươi hay là địa vị thấp hơn ngươi?
Mọi người tôn trọng ngươi, có thể cùng nhau tham thảo sự việc, nhưng ngươi không ngờ lại không cho mọi người thương thảo, đây là có ý gì?
- Phương đạo hữu, trước đây ngươi bởi vì Đạo Tử bảo thủ mà đoạt quyền hắn, nhưng hiện giờ ngươi...
Có người không nén được, giận dữ nói:
- Có khác gì sở tác sở vi của hắn lúc đó?
Mọi người nghe vậy, thầm cảm thấy lời này có lý, đều nhìn về phía Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại chỉ nhìn người vừa lên tiếng một cái, nói:
- Ta đoạt quyền của Vương gia Đạo Tử, chỉ là vì hắn không tin lúc đó ở con đường phía trước có hung hiểm, chứ không phải cho rằng phương thức làm việc của hắn có vấn đề, trên thực tế, ta còn rất tán thành!
- Loại phương pháp này rất hữu dụng, chỉ là phải xem ai dùng!
Người vừa lên tiếng lập tức không nói ra lời, chỉ là vẻ căm giận trên mặt vẫn còn.
Chương 1255 Độc nắm đại quyền, bổ nhiệm người thân (2)
Phương Nguyên nhìn mọi người, lạnh lùng nói:
- Các ngươi chắc cũng minh bạch tình thế hiện giờ, đại địch trước mặt, chúng ta lại tổn thất thảm trọng, muốn hoàn thành nhiệm vụ là cực kỳ khó khăn, cho dù ta cân nhắc một lúc cũng chỉ có một phương pháp có thể coi là khả năng thành công rất thấp, dưới tình huống như vậy, lại không thể để xảy ra một chút sơ xuất nào, cho nên ta mới muốn các ngươi hoàn toàn nghe lệnh ta, để bảo đảm vạn vô nhất thất!
Hơi trầm xuống, tiếp theo lại nói:
- Các ngươi hiện tại có thể làm ra lựa chọn!
- ...
- Ngươi đã nghĩ ra phương pháp à?
- Diệu kế thế nào, mau nói nghe thử đi...
Mọi người trong sân nghe Phương Nguyên nói vậy, thần sắc lập tức có chút kích động, mâu thuẫn đối với Phương Nguyên cũng không còn mạnh, nhất thời nhao nhao nghị luận, trên mặt lộ ra vẻ kích động, đã có người không nhịn được tiến lên thúc giục Phương Nguyên nói ra.
Ngay cả những người không mở miệng, lúc này cũng đều lộ ra vẻ tò mò.
bản thân họ cũng không ngờ, bất kể là địch hay bạn đều theo bản năng tin lời Phương Nguyên.
Hắn nói có phương pháp, vậy chính là có phương pháp!
Dù sao, hắn cũng là lục đạo khôi thủ.
Phương Nguyên lại không vội vã nói ra, chỉ lẳng lặng nhìn các tu sĩ, nói:
- Các ngươi có nguyện ý phụng lệnh ta không?
Các tu sĩ minh bạch ý tứ của hắn, vẻ mặt hơi nghiêm lại, nhìn trái nhìn phải, hiện giờ trong mười mấy người còn lại, đám người Tống Long Chúc vẫn chưa bị thương, lúc này tất nhiên không có dị nghị gì, mà người vừa từ trong đại điện trốn thoát, trên mặt lại có chút ngượng nghịu, có người nhìn trộm về phía đám người Mạnh Thiếu Bá, muốn xem ý kiến của bọn họ.
Có điều, thời gian lúc này đã rất gấp, liền có người làm ra lựa chọn.
- Nếu ngươi thật sự có phương pháp hoàn thành nhiệm vụ này, vậy chúng ta nghe lệnh ngươi thì có sao?
- Đúng vậy, Tần Loạn Ngô thế huynh lúc ấy không phải cũng nói ngươi là đội trưởng ba đội à?
- ...
Mọi người đều mở miệng, ngưng trọng gật đầu.
Bọn họ vừa gật đầu, chẳng khác nào là giao mạng vào trong tay Phương Nguyên, trong những người còn lại, chỉ còn lưa thưa bốn năm Đạo Tử thế gia, đều là cùng một mạnh với đám người Lục Thiếu Bá, dưới tình huống tất cả mọi người đều đáp ứng, sự trầm mặc của bọn họ liền lộ ra vô cùng gây chú ý.
Phương Nguyên quay đầu, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Trong lòng đám người Lục Thiếu Bá liền bỗng nhiên sinh ra áp lực cực lớn:
- Vị lục đạo khôi thủ này là đang bức chúng ta cúi đầu à?
Trong lòng lờ mờ đoán được dụng ý của Phương Nguyên, nhưng nếu không đáp ứng, vậy chẳng phải đại biểu cho đám người mình không để nhiệm vụ ở trong lòng? Nhưng nếu đáp ứng, ai biết vị lục đạo khôi thủ này liệu có ghi hận trong lòng mà âm thầm hãm hại mình không?
Mắt thấy ánh mắt của hơn mười người chung quanh đều lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng cũng sinh ra có chút bất đắc dĩ.
Dùng đại thế ép người vốn là thứ bọn họ am hiểu nhất, kết quả tên nhà quê này lại sử dụng lưu loát như vậy...
- Vì hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta cũng nguyện ý nhận ngươi làm đội trưởng ba đội!
Trong một mảng trầm mặc, Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly vẫn thở dài, trầm giọng lên tiếng.
Cái này cũng đã trải qua một phen cân nhắc.
Tuy hiện giờ bọn họ đáp ứng phụng lệnh Phương Nguyên, ngoài mặt có trở ngại, cũng có khả năng bị vu oan hãm hại, nhưng chắc với thân phận của đám người mình, Phương Nguyên cũng không dám quá càn rỡ, dù sao bọn họ ở ngoài Long Tích vẫn có gia tộc chống lưng, Phương Nguyên cũng phải băn khoăn đến những điều này, mà lợi ích chính là, bọn họ thừa nhận địa vị dẫn đầu của Phương Nguyên, trách nhiệm cũng nhỏ đi.
Nếu hắn đã mở miệng, như vậy nếu nhiệm vụ thất bại, tội cũng là do hắn gánh.
Nghe thấy Mạnh Thiên Ly lên tiếng, mấy vị thế gia tử khác cũng đều gật đầu tỏ thái độ.
Hiện giờ một là các tu sĩ trong cốc đều thừa nhận địa trị đội trưởng của Phương Nguyên, cũng đáp ứng phụng lệnh hắn.
Trên mặt Phương Nguyên không có biểu cảm gì đặc thù, chỉ bình tĩnh nhìn đám người Lục Thiếu Bá, Mạnh Thiên Ly, thản nhiên nói:
- Các ngươi đáp ứng là được rồi, nếu các ngươi lúc chấp hành nhiệm vụ không tận sức, vậy ta cũng có lý do giết các ngươi!
Đám người Lục Thiếu Bá biến sắc, đều nhìn về phía Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên không giải thích, giống như là nói đùa, sau đó lập tức dẫn theo mọi người trong sân, rời khỏi sơn cốc này, lại tìm tới một tòa sơn cốc bí mật mới ngoài ba ngàn dặm, tự tay bày ra cấm trận, sau đó tụ tập trong sơn cốc, kiểm kê nhân số, lại xác định thương thế hoặc nhẹ hoặc nặng của mọi người mà bắt đầu an bài và bố trí.
- Hiện giờ chúng ta còn mười bảy người còn sống, hai vị trọng thương đã mất đi sức tái chiến, không tính, Hậu Quỷ Nhi không giỏi tranh đấu, không tính, bởi vậy chỉ còn mười bốn người, đội ngũ trước đây vì thương tổn bất định, cần bố trí lại, trừ ta và Phi Linh sư muội ra, mười hai người còn lại sẽ chia làm bốn tiểu đội, đội trưởng mỗi đội sẽ do ta bổ nhiệm!
Các tu sĩ nghe Phương Nguyên nói vậy đều chỉ gật đầu, tất nhiên sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ này mà chọc giận hắn.
Phương Nguyên liền thấp giọng an bài, nhất nhất nói ra.
- Đội một gồm bốn người am hiểu trận thế là Ban Phi Diên, Lý Hồng Kiêu, Mạc Diễn, Thanh Đạo Nhân, Lý Hồng Kiêu là đội trưởng!
- Đội hai là bốn người am hiểu võ pháp Công Dương Lý, Trình Tiên Hà, Triệu Thái Đạo, Vi Long Tuyệt, Vi Long Tuyệt làm đội trưởng!
- Đội ba là bốn người am hiểu thần thông Mạnh Khởi, Linh Nhi, Hứa Ngọc Nhân, Phong Lương Quỷ Tu, Hứa Ngọc Nhân làm đội trưởng!
- Đội bốn...
Bình luận facebook