• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (3 Viewers)

  • Chương 1241-1245

Chương 1241 Luôn có người tin ta (2)

Lạc Phi Linh nghiêm túc gật đầu, không ai biết áp lực mà nàng ta phải thừa nhận lúc này, nhưng nàng ta vẫn đáp ứng.

Hơn nữa đáp ứng không chút do dự, cũng không có nửa phần bối rối.

Phương Nguyên cũng không nhiều lời, quay đầu lại, liền thấy vô số ánh mắt chung quanh, có nghi hoặc, có chê cười, có cười lạnh, còn có một số thậm chí mang theo ý thương hại, loại ánh mắt này khiến cho hắn biết mình lúc này bất kể có nói gì, cũng không thể có được sự tín nhiệm của những người này, bởi vậy trong lòng cũng thầm đưa ra quyết định, không tin thì thôi.

Các ngươi đã không tin, chẳng lẽ ta có thể xin các ngươi tin à?

...

- Phương Nguyên, ngươi đoạt vị trí đội trưởng, hủy đạo cơ của ta, để mạng lại đây!

Cũng đúng vào lúc này, Vương gia Đạo Tử giống như cuối cùng không nhịn được, bỗng dưng hét lên điên cuồng, thân hình như rồng, hung hăng lao về phía Phương Nguyên, đó một thân hận ý cuồn cuộn, giống như thực chất, cầm bốn cái Phân Thần Đinh, phân biệt ném tới các nơi trước người Phương Nguyên.

Mà lúc này, ánh mắt Phương Nguyên cũng trở nên lạnh lùng, đột nhiên thanh khí quanh người tăng vọt!

Ầm!

Thanh khí như rồng, xoay quanh người hắn, bên trong lờ mờ có thể nhìn thấy một con Thanh Lý chìm nổi, tạo nên tầng tầng gợn sóng, đẩy người chung quanh ra xa, cùng lúc đó, hắn cắn răng, kiếm quang trong tay tăng vọt!

Bốp một tiếng, một kiếm này chém thẳng về phía Vương Trụ!

Vương Trụ mang phẫn uất mà xuất thủ, cho nên rất nhanh, song một kiếm này của hắn không ngờ còn nhanh hơn Vương Trụ!

Từ lúc mọi người trong hiện trường không tin mình, Phương Nguyên đã không có tâm tư muốn dây dưa, mà rất nhanh làm ra kế hoạch mới, lúc này đã không chỉ là Vương Trụ muốn giết hắn, hắn cũng muốn trảm sát Vương Trụ trước.

Tuy hắn cũng biết, một kiếm này trảm sát Vương Trụ, có lẽ sẽ càng khó nói được rõ ràng, chỉ sợ cũng kết thành tử cừu với Vương gia, nhưng dưới tình huống xác định Vương Trụ đã xảy ra vấn đề, nếu hắn không giết Vương Trụ, căn bản không biết sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu phiền phức!

Mà nếu giết hắn, sẽ có cơ hội sẽ tìm ra độc thủ phía sau màn, chứng thực suy đoán của mình!

Trong một kiếm này, hắn thực sự đã động sát tâm, lại vô cùng đột ngột, vừa nhanh vừa độc.

Một đạo kiếm quang dường như đột phá sự hạn chế của không gian, trong nháy mắt đã chém đến trước người Vương Trụ, mà Vương Trụ lúc này vốn là mang theo lửa giận mà đến, nhưng hắn không lâu trước vừa bị Phương Nguyên đả thương, đại đao màu đen và Hỏa Nha Hồ Lô dùng quen tay nhất lại đã sớm bị Phương Nguyên đoạt lấy, lúc này đối mặt với một kiếm sắc bén của Phương Nguyên, không ngờ trong nhất thời không thể ngăn cản, chỉ có thể bay về phía sau.

- Không tốt, còn dám phản kháng?

- Không ngờ muốn đả thương người?

- Mau mau bắt hắn!

Các tu sĩ chung quanh cũng không ngờ Phương Nguyên lại to gan như vậy, dưới mắt bao người hạ sát thủ với Vương Trụ.

Nhất thời vừa sợ vừa giận, ai nấy đều tới cứu giúp.

Nhưng dù sao Phương Nguyên cũng là có chuẩn bị mà đến, xuất thủ lại nhanh, cách Vương Trụ cũng gần, ai có thể ngăn được hắn?

Ít nhất bốn năm kiện pháp bảo và thần thông trực tiếp đánh tới sau lưng Phương Nguyên, nhưng lại không ngăn cản được một kiếm đáng sợ đó của hắn.

Một đạo kiếm quang hung hăng chém đến trước người Vương Trụ, kiếm ý cũng thấm vào trong cơ thể Vương Trụ.

- Phương Nguyên đạo hữu, ngươi quá đáng rồi!

Nhưng cũng vào lúc một kiếm này của Phương Nguyên mắt thấy sắp chém đến trước người Vương Trụ, đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng hừ lạnh, chung quanh kim quang mãnh liệt, Tần Loạn Ngô từ trên trời hạ xuống, hắn vừa rồi nói chuyện không nhiều, lại một mực thờ ơ lạnh nhạt với thế cục này, hiện giờ trên người tỏa ra kim quang chói mắt, không ngờ chạy tới đầu tiên, chắn giữa Phương Nguyên và Vương Trụ.

Keng.

Một kiếm đó của Phương Nguyên chém xuống, hoàn toàn bị hai tay hắn hợp thành chữ thập, kẹp ở giữa, vang ra tiếng rồng ngâm.

Mà cũng lúc này, Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá, Tần gia Đạo Tử Tần Thiên Ly, còn có Viên gia thiếu chủ Viên Tâm, cùng với các Đạo Tử thế gia đã sớm bất mãn đối với Phương Nguyên, đánh ra từng đạo pháp lực, tầng tầng thần thông, giống như cuồng phong mưa rào, đồng thời đánh về phía ngực Phương Nguyên, nhìn tình thế, căn bản đã đồng thời hạ sát thủ, không hề bận tâm tới tính mạng của Phương Nguyên.

Những thế gia bọn họ, vốn đã định trảm sát Phương Nguyên, chỉ là vì về sau có quá nhiều thánh địa biểu hiện ra sự chú ý đối với Phương Nguyên, bởi vậy mới quyết định tạm hoãn ý này, thậm chí còn có ý đồ giải hòa với Phương Nguyên, lần này vào Long Tích, cũng không muốn làm khó xử Phương Nguyên, nhưng ai có thể ngờ được, Phương Nguyên giống như điên rồi, vào Long Tích, lại liên tục phạm sai lầm, cũng tự đưa mình vào tuyệt lộ...

... Nếu hắn đã tự đi lên tuyệt lộ, vậy đám người mình mượn cơ hội đẩy hắn một cái thì có sao?

Mỗi người đều có suy nghĩ này, bọn họ thậm chí cũng không cần thương nghị!

...

Mà Phương Nguyên mắt thấy cơ hội duy nhất để giết Vương Trụ đã không còn, trong lòng cũng hận lắm!

Thậm chí có một cỗ lửa giận ngút trời:

- Được, nếu các ngươi cố ý muốn chết, vậy các ngươi cứ chết đi!

Không có biện pháp khác.

Trước có Tần Loạn Ngô chặn đường, sau lại có các thế gia tử hạ sát thủ, trong lòng Phương Nguyên lập tức trầm xuống.

Hắn vốn định một kiếm giết Vương Trụ trước, để tránh bị đâm ngang, một kiếm này, giết là Vương Trụ, cứu lại là mọi người trong sân, nhưng những người này hiện giờ đều chạy tới ngăn cản mình, dù sao những người này cũng đều là thiên kiêu đương thời, muốn ở trước mặt bọn họ giết người là không thể.
Chương 1242 Chỉ có thể lo cho mình trước (1)

Thế là, tuy trong lòng hắn cũng có chút tiếc nuối, có chút tức giận, nhưng lại không chút do dự, lập tức làm ra quyết định thứ hai, kiếm khí tuôn ra, bức thẳng tới Tần Loạn Ngô, mà bản thân thì lập tức bứt ra, pháp lực khuấy động.

- Nhìn phía sau!

Hắn thấp giọng nói với Lạc Phi Linh.

- Được!

Lạc Phi Linh đáp ứng, không mảy may do dự, thân hình nghênh đón đám thế gia tử đó.

Nàng ta vừa lao lên, lại không phải đấu pháp, mà là dùng thân làm thuẫn, giang tay ra cản ở trước người Phương Nguyên.

Nàng ta là ai, đường đường là tiểu Thánh Nữ của Vong Tình Đảo, một trong Thất Đại Thánh Địa, tuy tuổi tác không lớn, nhưng luận về thân phận và địa vị, trong những người tiến vào Long Tích lần này không có một ai có thể bằng được nàng ta, hơn nữa các tu sĩ trước khi tiến vào Long Tích cũng đã thầm nhận được mệnh lệnh bí mật, bất kể có phát sinh chuyện gì, đều phải tận hết mọi khả năng bảo vệ nàng ta, thế nên ai dám trực tiếp xuất thủ với nàng ta chứ?

Ầm ầm ầm!

Đạo Tử của các thế gia đều biến sắc, pháp bảo và thần thông vừa tế ra lập tức ra sức thu về.

Đừng nói là làm nàng ta bị thương, cho dù làm rụng một sợi lông tơ của nàng ta cũng không dám.

Mà Phương Nguyên nhất thời không còn nỗi lo đằng sau, không do dự nữa, song chưởng rung lên, một thân thanh khí cuồn cuộn ùa ra, giống như trường giang đại hà, mênh mông đáng sợ, trấn áp về phía đám người Tần Loạn Ngô, Vương Trụ.

Thanh khí này của hắn vừa động, nặng tới mức nào?

Đám Tần Loạn Ngô ý thức được sự đáng sợ của thanh khí này, không dám để nó quấn lấy, đều thi triển một thân pháp lực cản ở trước người, nhất là Tần Loạn Ngô, hai tay bấm pháp ấn, một thân kim mang đại thịnh, không ngờ hình thành một tòa núi lớn bán trong suốt ở trước người, thanh khí cuồn cuộn mà đến, thanh khí gặp núi lớn, lập tức tách ra hai bên, không thể bao phủ lấy hắn.

Chỉ có điều, tuy chưa thể trực tiếp trấn áp các tu sĩ, nhưng thanh khí cuồn cuộn này vẫn ẩn chứa lực lượng cường đại, trong nhất thời cũng thành thế giằng co, Phương Nguyên không trấn áp được bọn họ, nhưng bọn họ cũng nhất thời không thể bứt ra.

Mà Phương Nguyên cũng chẳng bận tâm có hiệu quả hay không, sau khi thi triển ra thần thông thì lập tức bay lên không, tay áo vung ra, giống như một con rồng xanh lao tới trước người Lý Hồng Kiêu, một đạo thần niệm vội vàng đưa vào thức hải của nàng ta:

- Theo ta!

Nhưng trên mặt Lý Hồng Kiêu hơi do dự, lại chỉ lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, không động đậy.

Nàng ta không lên tiếng, cũng không phóng thích thần niệm, nhưng dụng ý cũng rất rõ ràng.

Lúc này, nàng ta cũng không biết Phương Nguyên đang làm gì.

Tuy Phương Nguyên gặp nguy hiểm, nàng ta sẽ giúp, nhưng dù sao vẫn không thể vì Phương Nguyên mà vứt bỏ nhiệm vụ.

Trong lòng Phương Nguyên trầm xuống, nhìn Lý Hồng Kiêu một cái, xoay người bỏ đi.

Lúc này Lạc Phi Linh đang giang rộng hai tay, hăm dọa đám người Đạo Tử:

- Có bản lĩnh thì các ngươi đánh ta đi.

Đám người Lục gia Đạo Tử bị một mình nàng ta bức cho bó tay bó chân, vừa thẹn vừa giận, nhưng thực sự không dám đánh nàng ta.

Nhưng mấy người bọn họ bị Lạc Phi Linh bức ép, ở trước người Phương Nguyên lại vẫn có mấy người, chính là người của đội ba lúc trước theo Phương Nguyên cùng vào điện, đám người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt và Ban Phi Diên, Viên Tiêu, Chung Thái Hòa, sau khi vào đại điện thì không tham dự vào cuộc tranh chấp này, vị trí đứng cũng khá xa, lúc này lại vừa hay cản đường Phương Nguyên.

Đám người Viên Tiêu thấy Phương Nguyên xuất thủ, mặt đầy vẻ giận dữ quát to:

- Tên điên ngươi, muốn làm ẩu tới khi nào?

Trong tiếng hét vang, một loạt kiếm chém tới Phương Nguyên.

- Tránh ra!

Lúc nguy cấp, Phương Nguyên tất nhiên cũng không muốn dong dài với bọn họ, biểu cảm trên mặt cực kỳ âm trầm, tay áo vung lên, Thanh Lý, Chu Tước đều hiện lên tại bên người, kéo theo một mảng lôi bộc, quét ra chung quanh, giống như lôi hải giáng xuống.

Ầm! Ầm! Ầm!

Nghênh đón lôi hải này, không chỉ phi kiếm của Viên Tiêu bị đè ép, thậm chí cả người cũng bị chấn cho lui về phía sau một bước, vách tường và cột gỗ của cả tòa đại điện đều bị lôi điện đáng sợ chấn cho đổ sập, các tu sĩ xông tới trước nghênh đón lôi quang đáng sợ này đều cảm thấy da đầu ngứa ran, không kịp nghĩ nhiều, lập tức bứt ra, tránh sang bên!

Mà nhân cơ hội này, Phương Nguyên tóm lấy Lạc Phi Linh, hai người tay áo tung bay, chạy ra ngoài điện.

Lúc này cản trước người ngươi chỉ còn đám người Tống Long Chúc và Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt, Hậu Quỷ Nhi đứng ở sau cùng.

Thân phận của bọn họ rất khó xử, vốn chính là xếp sau cùng.

Mắt thấy hiện giờ tình thế thay đổi, Phương Nguyên không ngờ lại thành cái đích cho mọi người nhắm vào, sắc mặt bọn họ cũng vô cùng phức tạp, nhưng sau khi nhìn nhau, vẫn đồng thời ngưng tụ một thân pháp lực, giống như thủy triều đẩy về phía trước.

Sắc mặt Phương Nguyên nghiêm lại, liền muốn dồn pháp lực đánh với họ.

Nhưng không ngờ pháp lực đám người Tống Long Chúc vận chuyển không nhắm vào mình, mà là xượt qua cạnh mình, giống như một vách tường, nặng nề rơi xuống phía sau Phương Nguyên, muốn cản lại các tu sĩ đang thừa cơ đuổi tới.

Cùng lúc đó, thần niệm của Hứa Ngọc Nhân vội vàng truyền tới:

- Cái khác không nói tới, ít nhất thì chúng ta cũng tin ngươi không hướng về Tà tu, Phương Nguyên đạo hữu, tính thế nguy cấp, ngươi trước tiên cố giữ tính mạng rồi từ từ chứng minh sự trong sạch của mình, chúng ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!

- Các ngươi...

Phương Nguyên không ngờ bọn họ lại làm như vậy.
Chương 1243 Chỉ có thể lo cho mình trước (2)

Trong lòng rất cảm động, nháy mắt liền lướt qua họ, nhưng lại không trực tiếp rời khỏi, mà là tay áo rung lên, tế ra một vật.

Đó là một con cóc...

Kim Tướng Lôi Linh của Phương Nguyên.

Trải qua mười năm tôi luyện trên Tuyết Nguyên, con cóc này đã lớn rồi.

Trước kia nó chỉ to bằng hai quả dưa hấu, lúc này cơ hồ lại giống như một ngọn núi nhỏ.

Con cóc đó vừa xuất hiện liền bay lên không trung, dưới sự thôi động của Phương Nguyên, miệng rộng bỗng nhiên há ra, giống như như núi động, một đạo hấp lực mạnh mẽ vô cùng từ trong miệng nó phun ra, hiện giờ theo con cóc này đã luyện hóa càng lúc càng nhiều bản nguyên tiểu thế giới của Thiên Lai Thành bí cảnh, không chỉ đầu càng lúc càng lớn, lực lượng cũng càng lúc càng mạnh, hấp lực trong bụng đã không phải nó mười năm trước có thể sánh bằng.

Hơn nữa nó xuất hiện ở phía sau đám người Tống Long Chúc, mấy người này hoàn toàn không đề phòng, không ngờ bị con cóc này nuốt vào trong bụng, Tống Long Chúc cả kinh hét to:

- Mẹ nó, chúng ta đã giúp ngươi, không ngờ ngươi lại ở sau lưng hạ độc thủ...

Còn chưa nói hết đã bị nuốt vào trong bụng, thanh âm cũng không còn nghe thấy nữa.

Mà lúc này, Phương Nguyên tất nhiên cũng không kịp giải thích, cùng Lạc Phi Linh lao vào tiểu thế giới trong bụng cóc.

Con cóc đó kêu to một tiếng, liền nhảy ra ngoài điện, thân hình như núi, bật một cái, lướt đi cực nhanh.

Mà lúc nó nhảy ra bên ngoài, cấm chế bao phủ đại điện cũng lập tức hiện ra hình dạng, nhưng con cóc này nhảy một cái, lại lao về phía góc tây nam, không ngờ là vô cùng chính xác tóm được một sơ hở của đại trận, trực tiếp xông ra ngoài.

Rất rõ ràng, trước khi muốn rời đi, hoặc là trước khi tiến vào đại điện này, Phương Nguyên đã từng thôi diễn đại trận.

Thủ pháp phá trận chuẩn xác như vậy, ngay cả Ban Phi Diên ở trong điện lúc này cũng không nhịn được mà nhíu mày.

- Làm ra chuyện ác thế này còn muốn trốn à?

Trong điện, đội trưởng đội hai, Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ mặt lạnh như sương, hét lớn một tiếng, thân hình sớm đã bay lên không trung, sau đó giơ bàn tay trắng nõn lên, ngân quang vô cùng chói mắt bay ra, hung hăng chém tới trên người con cóc trong không trung, lúc này biết rõ Lạc Phi Linh cũng ở trong bụng con cóc đó, không ai dám hạ sát thủ với nó, nhưng nàng ta trở nên tàn nhẫn, lại bất chấp tất cả.

- Ầm!

Chỉ khiến người ta không ngờ là, con cóc này đã trúng một kích, lại không nổ tung, ngược lại trực tiếp đỡ lấy, sau đó mượn lực lượng của một đạo ngân quang này mà tốc độ càng nhanh hơn, phá vỡ phòng ngự ngoài đại điện, sau khi đến bầu trời đêm, thân ảnh của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại xuất hiện, một đạo thanh khí cuốn lấy con cóc, một tay kéo Lạc Phi Linh, phóng tới không trung xa xa.

Phương Nguyên Lúc này đã thi triển Bát Hoang Bộ Pháp, tốc độ, đáng sợ trong giây lát đã biến mất.

- Đáng giận, không ngờ lại để hắn chạy thoát?

- Đuổi theo, bất kể là như thế nào, cũng phải trảm sát hắn!

- Hắn chính là dẫn theo tiểu Thánh Nữ của Vong Tình Đảo.

Mắt thấy Phương Nguyên đã chạy thoát, các tu sĩ vừa sợ vừa giận, đều đuổi ra ngoài điện, có người thấp giọng hét lớn, có người tức giận bất bình, không ai ngờ rằng, trong đại điện này, dưới tình huống cao thủ nhiều như vậy, lại vẫn để Phương Nguyên chạy thoát, lúc này hận không thể lập tức đuổi theo bắt lại hắn, nhưng tốc độ của Phương Nguyên đáng sợ như vậy, làm sao có thể dễ dàng đuổi được?

- Lạc sư muội, chẳng lẽ ngươi đã quên trên người mình có chức trách à?

Lúc này, chỉ có Tần Loạn Ngô là không hoảng loạn, chỉ nhăn mày, một trong ba đạo kim tuyến trên trán đột nhiên mở ra.

Kim tuyến đó không ngờ là một con mắt dọc, trong mắt có một đoàn hư ảnh trong giây lát liền biến mất khỏi đại điện, mà lúc này phía sau Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đang cấp tốc trốn chạy, lại xuất hiện một cái bóng mờ mờ, mang theo vẻ tức giận, trầm trọng quát.

Phương Nguyên lúc này đột nhiên xoay người, cảnh giác nhìn bóng dáng đó.

- Ta tin Phương Nguyên sư huynh!

Mà Lạc Phi Linh th trực tiếp quay đầu lại, nói một câu về phía hư không, chủy thủ màu đỏ chém tới.

Nghênh đón một chủy thủ này, bóng dáng đó dường như có chút giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn vẫn không làm gì, tùy ý để chủy thủ xẹt qua.

Mắt thấy Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đã biến mất trong bầu trời đêm, gió nhẹ thổi qua, bóng dáng đó cũng chậm rãi biến mất.

Trong đại điện, Tần Loạn Ngô nhắm con mắt dọc lại, sắc mặt tức giận, chậm rãi đứng lên.

- Không ngờ lại cứ như vậy để hắn chạy thoát?

- Đáng giận, dù tới chân trời góc biển cũng phải bắt hắn về!

Trong Long Tích Cổ Điện, thấy Phương Nguyên không ngờ dẫn theo Lạc Phi Linh đào tẩu, các tu sĩ còn lại đều căm giận không thôi.

Đối với bọn họ mà nói, vô duyên vô cớ xảy ra việc này, quả thực chính là mạc danh kỳ diệu.

Vốn nhiệm vụ lần này cũng coi như là thuận lợi, ba đội nhân mã, rất nhiều tinh anh đều phát huy sở trường, trước khi kỳ hạn tới đều hoàn thành trắc lượng của mình, hơn nữa không tổn thất một ai, thế chẳng khác nào là đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ.

Còn lại chỉ là thôi diễn ra vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, phong ấn nó lại, không phụ ủy thác của Tiên Minh, có thể yên tâm thoải mái đi lấy đại công đức mà Tiên Minh trước đây đã hứa với họ.

Nhưng ai có thể ngờ được lại xuất hiện một kẻ không hợp tác như Phương Nguyên, khiến tiểu đội thứ ba thành một mảng đại loạn thì không nói, sau khi hội hợp với bọn họ, vẫn còn nói năng bậy bạ. Cuối cùng dưới tình huống đại loạn, không ngờ hắn còn dẫn theo Thánh Nữ của Vong Tình Đảo bỏ chạy?
Chương 1244 Huyết Mạn Cổ Điện (1)

Bọn họ không cẩn thận, để hắn chạy thoát, nhưng trong lòng căm giận, lại đều muốn bắt hắn về.

Ánh mắt các tu sĩ đều nhìn về phía ba vị đội trưởng.

Cho dù muốn đuổi bắt cũng phải được ba vị đội trưởng đồng ý, để tránh làm rối loạn trận thế.

Sắc mặt Tần Loạn Ngô lúc này rất ngưng trọng, dường như có chút tức giận, lại không lập tức lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.

Trên mặt đội trưởng đội hai Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ thì xuất hiện một tia tức giận hiếm thấy, quát khẽ:

- Đầu tiên là đoạt quyền, tới sau lại ám sát, cuối cùng không ngờ còn bắt cóc Nam Hải Thánh Nữ, tên tán tu này quả thực to gan lớn mật, tội không thể tha, cho dù chúng ta lấy nhiệm vụ làm trọng, cũng không thể mặc cho hắn ở bên ngoài giở trò quỷ, ta đề nghị, bất kể là như thế nào, cũng phải bắt hắn trước rồi nói!

Trên mặt Tần Loạn Ngô cũng hiện ra một tia ngưng trọng, dường như có chút do dự.

- Chuyện đã tới nước này, ngươi không ngờ vẫn còn do dự?

Tiếng quát chói tai của Vương Trụ bỗng nhiên vang lên, trong tay hắn vẫn cầm ba cây Phân Thần Đinh, mặt đầy hận ý, mắt thấy Phương Nguyên đào tẩu trước mặt mình, hắn vô cùng giận dữ, lớn tiếng quát:

- Tiểu nhi đó nhất định cấu kết với Tà tu, cố ý đến Long Tích này quấy rối, chính là không muốn để chúng ta thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nếu không giết hắn, chuyện về sau của chúng ta làm sao có thể hoàn thành?

Các tu sĩ nghe vậy đều cho rằng có lý, đều phụ họa.

Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá nói:

- Nếu kẻ này chỉ vì thù oán riêng, đoạt vị trí đội trưởng của Vương đạo huynh thì cũng thôi, nhưng các ngươi vừa rồi cũng thấy hành động của hắn rồi đó, thế còn là xuất phát từ thù riêng à? Kẻ này rõ ràng đã điên rồi, hắn thẹn quá hóa giận, không ngại ám sát Vương đạo huynh, sau khi ám sát thất bại, lại bắt cóc Thánh Nữ của Vong Tình Đảo, ai biết hắn còn có thể làm ra chuyện gì nữa?

Nữ tử của Viên gia cũng gật đầu nói:

- Hắn sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn đối với nhiệm vụ về sau của chúng ta!

Có người khác quát:

- Vừa rồi tuy để hắn chạy thoát, nhưng hắn cũng không dễ chịu gì, huống hồ trong Long Tích này, hắn có thể trốn được đi đâu? Ta đề nghị chư vị đồng đạo, trước tiên chia ra mấy nhóm, tìm ra hắn, cứu về Vong Tình Đảo Thánh Nữ rồi nói!

- Ta tán thành!

- Không thể để mặc hắn ở ngoài làm loạn!

- ...

Nhất thời ý kiến của các tu sĩ trở nên thống nhất, đều hét lớn.

Nhưng trong một mảng hỗn loạn, chỉ có Tần gia Đạo Tử Tần Loạn Ngô, im lặng không nói, cho tới khi ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, hy vọng hắn hạ lệnh, mới trầm giọng nói:

- Đừng quên chúng ta lần này tiến vào Long Tích là để làm gì, tất cả đều phải lấy nhiệm vụ làm trọng, mà nay kết quả trắc lượng của ba đội đã tới tay, điều cần thiết bây giờ vẫn phải là thôi diễn ra Tam Thốn Linh Sơn đó rồi phong ấn lại!

Đội trưởng đội hai Huyền Tông Thánh Nữ nghe vậy, hơi biến sắc, lạnh lùng nhìn về phía Tần Loạn Ngô, nói:

- Tần đạo hữu, có một số việc, người khác có lẽ không biết, ngươi và ta lại biết rõ, vừa rồi khi tình thế nguy cấp, rõ ràng chỉ có ngươi có bản lĩnh lưu hai người bọn họ lại, nhưng ngươi rõ ràng lại trơ mắt nhìn họ rời đi, trong lòng ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?

Tần Loạn Ngô nghe vậy, trầm mặc rất lâu, nói:

- Trong lòng ta tự có tính toán!

Đội trưởng đội hai Huyền Tông Thánh Nữ giận dữ:

- Ngươi chẳng lẽ là...

Tần Loạn Ngô bỗng nhiên quát khẽ:

- Ta đã nói trong lòng ta tự có tính toán!

Bối phận của hắn đã cao, thanh danh cũng lớn, xếp trong Tứ Thánh Bát Kiệt, địa vị không tục, nhưng trước nay luôn ôn hòa, rất ít nổi nóng, lúc này đột nhiên trở nên nổi giận, lại khiến mọi người giật nảy mình, nhất thời trong đại điện, không ai lên tiếng, ngay cả Huyền Tông Thánh Nữ lúc này cũng sắc mặt căm giận ngậm miệng lại, cả đại điện, giống như tất cả mọi người đều biến mất, vô cùng áp lực.

Mà Tần Loạn Ngô trầm mặc một lát, lại lên tiếng:

- Ta biết các ngươi lo lắng điều gì, cũng thừa nhận lo lắng của các ngươi có lẽ có đạo lý, nhưng lần này vào Long Tích, dù sao vẫn phải lấy hoàn thành nhiệm vụ làm đầu, hơn nữa, chúng ta hiện tại có khả năng hoàn thành nhiệm vụ!

Khi nói, thanh âm của hắn trầm thấp, cho đến tới im lặng.

Lại nhớ tới Phương Nguyên.

Người khác đều không hiểu vì sao Phương Nguyên lại nổi điên, nhưng hắn nghĩ tới cảnh lúc trước trên mặt biển, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đứng trên cự kình, áo xanh áo trắng, dắt tay nhau mà đến, trong lòng lại khẽ động, loáng thoáng như hiểu ra gì đó.

- Nếu ngươi là vì Lạc sư muội mới khổ tâm cô nghệ, bố trí mê cục này...

Hắn thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu:

- Nhưng bất kể là như thế nào, hành động này đều rất ngu!

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, theo bản năng nhìn Vương Trụ một cái.

Vương Trụ Lúc này đứng cách hắn không xa, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên vết thương cũ do Phương Nguyên gây ra vẫn chưa lành, vừa rồi một kiếm của Phương Nguyên chém tới, kiếm khí lại dường như làm bị thương tạng phủ của hắn, khiến hắn lúc này thương thế rất nặng, nhưng một thân khí cơ của hắn lại cực kỳ rõ ràng, đến cảnh giới này của bọn họ, đối phương có bị tà pháp khống chế, hoặc là bị đoạt xá hay không, quả thực chính là nhìn cái rõ ngay, nhục thân có thể làm giả, nhưng thần niệm thì không thể làm giả, ngôn hành cử chỉ bình thường nếu có sơ hở, lại cũng có thể nhìn cái rõ ngay.

- Hắn nói đơn độc một mình hoàn thành trắc lượng linh mạch...

Hắn nghĩ tới một điểm, liền cân nhắc thật kỹ.
Chương 1245 Huyết Mạn Cổ Điện (2)

Mà sau khi Vương Trụ tới, bọn họ đã nói chuyện với Vương Trụ, cũng hỏi qua không ít chi tiết, biết hắn là là sau khi trốn khỏi tay Phương Nguyên, một mình tiến vào khu vực hung hiểm mà Phương Nguyên nói, đơn độc một mình, dùng thời gian một ngày rưỡi hoàn thành trắc lượng linh mạch, sau đó lại mất nửa ngày tới hội hợp với đám người mình, mà đám người Phương Nguyên lại mất cả một ngày thôi diễn khu vực cần trắc lượng mới, sau đó mất nửa ngày để đi, lại dùng nửa ngày để hoàn thành trắc lượng.

Vừa nghĩ như vậy, Vương Trụ tới trước bọn Phương Nguyên cũng là đương nhiên.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nhìn Vương Trụ tới giờ vẫn đang thở hồng hộc, làm gì có chút điểm đáng ngờ nào, thế là liền nghĩ, chắc đúng là lục đạo khôi thủ đó cố ý bố trí nghi trận chỉ trích hắn, mình bất kể từ góc độ nào cũng không nên hoài nghi Vương Trụ mới đúng.

Các tu sĩ không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng nghe những lời hắn nói ra, liền biết trong lòng hắn đã có quyết nghị, các tu sĩ trong sân dù sao cũng lấy hắn làm đầu, thấy hắn tỏ thái độ, cho dù đội trưởng đội hai, Huyền Tông Thánh Nữ cũng không tiện nói nhiều, các tu sĩ tất nhiên cũng không có ý kiến, chỉ quay đầu nhìn về phía Vương Trụ, ánh mắt lúc này, cũng lộ ra có chút phức tạp.

- Ha ha..

Vương Trụ thấy mọi người nhìn về phía mình, liền cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Đến lúc này thì nhìn ta làm gì, dù sao lần này vào Long Tích, ta chẳng có ý gì khác, nếu Tần đạo huynh nói tất cả đều lấy nhiệm vụ làm trọng, vậy cứ thế đi.

Khi hắn nói, sắc mặt bỗng nhiên hơi đổi, ánh mắt nhìn về phía chỗ sâu nhất trong đại điện.

Thanh âm dường như có chút khàn khàn:

- Đó là gì?

Các tu sĩ trong điện đều ngẩn ra, tất cả đều ngưng thần nhìn về phía sâu trong đại điện.

Lập tức trong mũi ngửi được mùi máu tanh, sắc mặt đều có chút biến hóa.

Càng đáng sợ hơn là, theo mùi máu tanh này xuất hiện, trận thế trong đại điện dường như cũng lờ mờ xuất hiện biến hóa nào đó, giống như có phong vân tụ tán, trong Long Tích, bắt đầu có từng đạo lực lượng quỷ dị như tơ từ ngoại giới ùa vào trong đại điện.

- Không tốt!

Tần Loạn Ngô bỗng nhiên biến sắc, thân hình nháy mắt bay vào sâu trong đại điện.

- Có người thay đổi trận thế!

Đội trưởng đội hai Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ lúc này cũng có phản ứng, thấp giọng hét lớn, lao vào sâu trong đại điện.

- Là lục đạo khôi thủ đó.

Vương Trụ cũng thất thanh kêu to, theo sát phía sau, kích lên một thân khí huyết.

Tần Loạn Ngô và Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ xông vào sâu trong đại điện, đồng thời kích khởi một thân pháp lực, trấn áp biến hóa đại trận sâu trong đại điện, đây là cấm trận bọn họ bày ra sau khi tới đại điện này, bởi vì trong Long Tích, linh mạch biến ảo, không thể mượn dùng lực lượng thiên địa, bởi vậy bọn họ chỉ dùng trận giản làm trận giác, bảo vệ một phương đại trận này, nhưng hiện giờ không ngờ lại xuất hiện vấn đề.

Dường như có người từ ngoại giới dẫn lực lượng của Long Tích tàn trận vào, đang thay đổi trận thế.

Loại thay đổi này lặng lẽ không một tiếng động, nếu không phải Vương Trụ phản ứng nhanh, bọn họ thậm chí vẫn chưa phát hiện.

Ầm!

Tần Loạn Ngô và Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ đều thi triển pháp lực mạnh mẽ, trấn áp trận tâm đang biến hóa, nhưng lực lượng tàn trận bên ngoài cực kỳ đáng sợ, cho dù là hai người bọn họ cùng trấn áp cũng có chút cật lực, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Cũng đúng vào lúc này, Vương Trụ đến rồi.

Hắn kích khởi một thân huyết khí, hai tay cách không đẩy tới.

Sau đó ngay khi hắn đến gần, bên cạnh bỗng nhiên hiện lên bảy tám đạo Phân Thần Đinh.

Pháp lực thôi động, giống như tia chớp, hung hăng đâm vào trong cơ thể Tần Loạn Ngô và Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ!

Năm cây Phân Thần Đinh đánh vào năm đại khiếu quanh người Tần Loạn Ngô, ba cây khác găm vào trong cơ thể Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ.

Một là quá bất ngờ, hắn lại cách Tần Loạn Ngô và Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ quá gần, quan trọng hơn là, không ai ngờ hắn lúc này lại xuất thủ với đội trưởng hai đội, không ngờ chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đâm vào.

Mà cho tới lúc này, sắc mặt Vương Trụ mới bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, tiếp tục nói:

- Các ngươi đã muốn lấy nhiệm vụ làm trọng, vậy các ngươi chết được rồi!

Chung quanh lập tức im lặng.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Vương Trụ, cơ hồ là không dám tin một màn trước mắt.

Ngay cả Tần Loạn Ngô, lúc này cũng có chút kinh ngạc, chậm rãi quay người, ánh mắt nhìn thẳng vào Vương Trụ, không nói gì.

Năm cây Phân Thần Đinh đều găm trên người hắn, đóng đinh thần hồn của hắn, cũng đóng đinh Nguyên Anh của hắn, lại khiến cho sinh cơ trên nhục thân của hắn giảm xuống trên diện rộng, trong nháy mắt khí tức liền giảm mạnh, nhìn thì giống như một lão nhân già nua.

- Biết sao không?

Trụ lạnh giọng cười nói:

- Ta ghét ngươi nhất, vì sao ngươi là đội trưởng đội một, ta lại là đội trưởng đội ba?

...

- Vương đạo huynh, ngươi...

Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ lạnh lùng quát lớn:

- Ngươi đang làm gì thế?

Nàng ta chỉ trúng ba cây Phân Thần Đinh, thương thế nhẹ hơn Tần Loạn Ngô rất nhiều, lúc này dưới cơn kinh sợ, cố kích khởi lực lượng còn sót lại, hung hăng đánh tới, nhưng trong thanh âm vẫn mang theo chút nghi hoặc, dường như cho tới lúc này, vẫn nghĩ không thông.

Vương Trụ thôi động một thân pháp lực, đón đỡ một chưởng này, điềm nhiên nói:

- Đương nhiên là đưa các ngươi quy thiên!

Ầm!

Khi hắn nói câu này, sâu trong cổ điện, bỗng nhiên có tiếng ầm vang lên, một mảng huyết quang từ từ tỏa ra.

Chính là mùi máu tanh mà bọn họ vừa rồi ngửi thấy, lúc này đã tăng vọt gấp mười gấp trăm lần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom