• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 1236-1240

Chương 1236 Hung hiểm thế nào? (2)

Quan sát hắn một lúc Tần Loạn Ngô mới chậm rãi nói:

- Ngươi nói là đẻ tránh hung hiểm, vậy có thể nói rốt cuộc là hung hiểm gì không?

Phương Nguyên nghe vậy, trầm mặc một lúc, lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết!

Xôn xao.

Lời này vừa được nói ra, trong đại điện liền đột nhiên trở nên đại loạn.

Không biết bao nhiêu người trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, quát:

- Vậy chính là nói, có hung hiểm hay không thì chỉ dựa vào lời ngươi nói?

- Ha ha, nói có hung hiểm, sau đó thừa cơ kéo Vương gia Đạo Tử xuống ngựa, tự mình đoạt vị trí đội trưởng, là để cam đoan lúc tứ đại bí cảnh mở ra, có một phần cơ duyên của mình à? Bàn tính này của ngươi không tồi, nhưng coi chúng ta là đồ ngốc à?

- Trong nhiệm vụ trọng yếu thế này cũng dám động tiểu tâm tư, quả thực là tội không thể tha...

Trong những tiếng kêu la ầm ĩ, Phương Nguyên chỉ trầm mặc không nói, lúc ấy hắn cảm thấy có hung hiểm, hiện giờ quả thật không tiện giải thích, lại càng không dễ giải thích trước mặt các tu sĩ, mà nghênh đón sự giận dữ của các tu sĩ, tuy ba người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt trong lòng đều hướng về Phương Nguyên, nhưng lúc này lại không thể hỗ trợ, chỉ thầm thở dài, trong lòng sinh ra rất nhiều lo lắng.

Mà Lạc Phi Linh nghe thấy nhiều tiếng chỉ trích như vậy, mặt lại tức tới đỏ bừng, chống nạnh mắng lại, nhưng Phương Nguyên ở sau lưng giữ nàng ta lại, chậm rãi lắc đầu, ý bảo nàng ta không cần phải lên tiếng thay mình.

Lạc Phi Linh cắn môi gật đầu, chỉ là hốc mắt ửng đỏ, ủy khuất không thôi.

- Việc đã đến nước này, ta cũng không muốn nhiều lời, lúc ấy ta quả thật phát hiện một chút manh mối, biết tiếp tục tiến về phía trước sẽ gặp phải biến số đáng sợ, đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ có khả năng toàn quân sẽ bị diệt, lúc này mới làm ra chuyện đó, nhưng trong nhất thời cũng không thể giải thích với các ngươi, chư vị hoặc là tin ta, hoặc là không tin, Phương mỗ cũng đành chịu, trước tiên hoàn thành nhiệm vụ đã rồi tính!

Đợi cho thanh âm chung quanh yên dần, Phương Nguyên mới lạnh lùng lên tiếng.

- Ha ha, ngươi ngay cả phía trước rốt cuộc có hung hiểm gì cũng không biết, lại dám làm ra chuyện ác như vậy?

Nhưng trong đám người, Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá lại lạnh lùng lên tiếng, trong ánh mắt toàn là vẻ chê cười.

Phương Nguyên nghe vậy chỉ lắc đầu, lười chẳng muốn giải thích.

- Để ta nói với ngươi là hung hiểm gì!

Nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên, trong đội ba, các tu sĩ đều cả kinh, theo thanh âm nhìn lại, liền thấy sâu trong đại điện, một thân ảnh khập khiễng chậm rãi đi ra, trên người là một mảng lửa giận, không ngờ chính là Vương Trụ lúc trước đã đào tẩu dưới tay Phương Nguyên, hắn lúc này nhìn Phương Nguyên, trong mắt đầy sát ý không thể áp chế.

- Lúc ấy ngươi lấy cớ con đường phía trước có hung hiểm, xuất thủ đánh lén ta, sau khi ta độn đi, không tin lời ngươi, đơn độc một mình tiếp tục tiến về phía trước, một mình hoàn thành trắc lượng linh mạch ở khu vực đó, trừ một con di chủng trọng thương bị ta một chưởng đập chết, uống máu nó để chữa thương ra, căn bản không gặp phải gì, chẳng lẽ đây là hung hiểm mà ngươi nói với ta à?

Nói xong, một đạo quyển trục được ném tới trước người Phương Nguyên, quát:

- Đây là trắc lượng linh mạch nơi đó, tự ngươi xem đi!

Quyển trục rơi xuống đất, chậm rãi mở ra, bên trong có số liệu tính toán.

Các đội viên đội ba đều ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn kết quả trên quyển trục đó.

Nhất thời sau lưng có chút lạnh toát!

Không ai ngờ rằng, sau khi Vương Trụ trọng thương bỏ chạy, lại không lập tức đi hội hợp với người của hai đội khác, mà tự mình chạy tới khu vực bị bọn họ từ bỏ, hơn nữa còn một mình hoàn thành trắc lượng khu vực đó rồi chạy về...

Như vậy, chẳng phải là triệt để chứng thực, hung hiểm Phương Nguyên nói là không tồn tại?

Trong nhất thời, vô số ánh mắt đều hướng tới Phương Nguyên, có người lo lắng, có người cười chê, có người vui sướng khi người khác gặp họa.

Ngay cả đồng đội trước đây tin Phương Nguyên, lúc này cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hắn.

- Phương Nguyên đạo hữu, ngươi có gì muốn giải thích không?

Không khí trong sân đã vô cùng áp lực, theo sự xuất hiện của Vương Trụ, trong đại điện, trên mặt các tu sĩ đều lộ ra nụ cười lạnh vì chân tướng đã rõ, ai nấy nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vừa chê cười vừa lạnh lùng, thậm chí còn có vẻ khinh thường, chỉ có Tần Loạn Ngô lúc này vẫn ngồi ngay ngắn bất động, trên mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, hỏi một câu.

- Có gì mà phải giải thích?

Phương Nguyên trầm mặc hồi lâu, mới thản nhiên lên tiếng.

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cũng có chút hoài nghi phán đoán lúc đó của mình, nhưng sau khi bình tĩnh lại liền bỏ đi suy nghĩ này.

Dù sao loại bất an trong lòng mình lúc ấy cảm thấy là thật, phát hiện tàn trận Long Tích có biến hóa cũng là thật, nhất là phản ứng của Hậu Quỷ Nhi cũng là thật, đủ loại dấu hiệu đủ để chống đỡ cho quyết định lúc đó mình làm ra, tuy hiện tại hắn cũng có chút khó hiểu, vì sao Vương Trụ không phát hiện gì ở khu vực đó, còn bình yên trở về, thậm chí còn một mình hoàn thành trắc lượng, nhưng cũng không hối hận.

Cho quay lại, hắn vẫn sẽ làm ra quyết định như vậy.

Một khi như vậy, nội tâm sẽ không dao động, ngẩng đầu lên, nhìn Tần Loạn Ngô, sau đó ánh mắt đảo qua người khác trong đại điện, trầm giọng nói:

- Ta làm ra quyết định lúc ấy là có nguyên nhân, nguyên nhân cũng đã nói với các ngươi rồi, thế là đủ, nếu có chuyện gì, sau khi rời khỏi Long Tích, ta sẽ tự gánh vác, lúc này, tất nhiên nên lấy nhiệm vụ làm trọng!
Chương 1237 Ai thật ai giả (1)

Tần Loạn Ngô nghe thấy những lời này, ánh mắt nghiêm lại, gật đầu.

Nhưng không đợi Tần Loạn Ngô lên tiếng, Vương Trụ ở bên cạnh đã trán lộ gân xanh, lạnh lùng quát:

- Chuyện đã tới nước này, ngươi không ngờ còn dám giảo biện, lúc ấy chỉ có ngươi và tên bụi đời này nói có hung hiểm, người khác có ai nhìn ra không? Ban Phi Diên chính là tiểu bối trận đạo đệ nhất nhân, tạo nghệ trận đạo hơn xa chúng ta, ngươi cứ hỏi hắn đi, lúc ấy có nhìn ra có gì dị thường không?

Ánh mắt các tu sĩ đều nhìn về phía Ban Phi Diên, mắt lộ vẻ dò hỏi.

Ban Phi Diên thở dài, ném một ánh mắt xin lỗi cho Phương Nguyên, sau đó nói:

- Ta cũng vô cùng bội phục tạo nghệ trận thuật của Phương Nguyên đạo hữu, nhưng vẫn phải nói một chút, lúc ấy hắn đề xuất tàn trận chung quanh có biến, phía trước có khả năng sẽ có hung hiểm, ta đã dùng hết một thân sở học, thôi diễn linh mạch chung quanh, nhưng ta dám đảm bảo, lúc ấy ta không phát hiện có bất kỳ chỗ nào không ổn.

Các tu sĩ chung quanh nghe vậy, sắc mặt lại trở nên phong phú.

Có một số thế gia tử lúc trước có thù cũ với Phương Nguyên, lúc này thậm chí lộ ra vẻ vui sướng.

Mà Vương Trụ nghe Ban Phi Diên nói xong, vẻ tức giận trên mặt càng tăng lên, bước nhanh về phía Phương Nguyên, hét lớn:

- Họ Phương, Vương mỗ vào Long Tích, chỉ muốn không phụ trách nhiệm, hoàn thành nhiệm vụ này, không để ngươi bị thương tới một sợi lông tơ, ai ngờ lại gặp phải loại người tàn nhẫn đáng sợ như ngươi, hôm nay nếu không trảm sát ngươi, Vương Trụ ta đời này còn mặt mũi gặp ai nữa?

Ầm ầm...

Khi nói, một thân pháp lực đã trào lên, hung hăng đánh tới Phương Nguyên.

Phương Nguyên bỗng nhiên ngưng thần nhìn hắn một cái, hơi biến sắc.

Lạc Phi Linh lúc này xách đoản đao màu đỏ, đứng trước Phương Nguyên, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ hỉ hả lúc trước, thay vào đó là một mảng ngưng trọng, khí chất cả người cũng biến đổi, cao cao tại thượng, vẻ mặt lạnh lùng, quát khẽ:

- Quyết định của Phương Nguyên sư huynh lúc ấy là ta bảo hắn làm, nếu các ngươi có gan động thủ, vậy cứ thử xuất thủ với ta xem!

Nghe thấy vậy, các tu sĩ trong sân đều biến sắc.

Ai cũng nhìn ra, Lạc Phi Linh đang gánh tội thay Phương Nguyên, nhưng đối mặt với Lạc Phi Linh lại không tiện nói gì.

Dù sao Lạc Phi Linh cũng là thánh địa chi nữ, thân phận sờ sờ ra đó, ai dám bất kính với nàng ta?

Cho dù nàng ta không phân rõ phải trái, vậy cũng có gan để không phân rõ phải trái!

- Lạc sư muội, ngươi...

Phương Nguyên nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, cũng hơi động dung, nhẹ nhàng gọi một câu.

Lạc Phi Linh thầm truyền âm:

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi đừng nói gì, oan này cứ để ta gánh thì tốt hơn...

Phương Nguyên hơi ngưng thần, không tiện nói thêm gì nữa.

- Phi Linh lui xuống!

Thấy Lạc Phi Linh xuất hiện, dùng thái độ bá đạo như vậy gánh tội của Phương Nguyên lên người mình, các tu sĩ trong đại điện nhất thời có chút khó xử, lại không biết nên làm gì với nàng ta, nhưng cũng lúc này, đội trưởng đội một Tần Loạn Ngô sầm mặt, ngẩng đầu lên, thấp giọng quát:

- Đây là lúc ngươi tùy hứng làm bậy à? Chẳng lẽ ngươi không biết nhiệm vụ lần này quan trọng thế nào sao?

- Ta sẽ không lui!

Lạc Phi Linh hai tay chống nạnh, đối chọi gay gắt với Tần Loạn Ngô, kêu lên:

- Ngươi là đội trưởng một đội, lại không phân rõ phải trái như vậy à? Ta và Phương Nguyên sư huynh, lúc ấy đều nhận thấy tình thế bên trong không đúng, mới quyết định lâm thời thay đổi tuyến đường, nhưng Vương gia Đạo Tử không nghe chúng ta thì phải làm sao, chẳng lẽ cứ để mọi người đi vào chỗ chết à? Vả lại, chúng ta chỉ muốn đảm bảo an nguy cho mọi người mới đoạt quyền, nếu không thực sự muốn giết Vương gia Đạo Tử, ngươi cho rằng bằng vào sức của hai người chúng ta lại để hắn còn sống mà chạy thoát à?

Càng nói càng tức, giậm chân bình bịch, nói:

- Còn nữa, hiện tại hắn vào khu vực đó một chuyến, liền chứng minh trong khu vực đó thực sự không có hung hiểm sao? Có lẽ là nhìn thấy đại đội nhân mã của chúng ta không tới, sinh linh mai phục ở đó không muốn đả thảo kinh xà, rời đi rồi thì sao?

Nói đến cuối cùng, các tu sĩ đều nghe ra nàng ta đã có ý tứ càn quấy.

Nhưng trong đại điện, không khí vẫn có chút áp lực, dù sao cũng là Nam Hải Thánh Nữ, có càn quấy cũng đành chịu.

Đội trưởng đội một Tần Loạn Ngô trầm mặc rất lâu, chỉ nhìn Lạc Phi Linh.

Mà Lạc Phi Linh cũng thở phì phì nhìn hắn, thái độ rõ ràng, một bước cũng không nhường.

Qua hồi lâu, Tần Loạn Ngô thở dài một tiếng, nói:

- Chư vị đồng đạo, chuyện này là trắng đen đúng sai thế nào cũng khó phân biện, có điều Phương Nguyên đạo hữu có một câu nói rất đúng, lần này vào Long Tích, dù sao cũng là lấy nhiệm vụ làm trọng, bất kể lý do hắn nói là thật hay giả, đều không phải do chúng ta xử trí hắn, theo ta thấy, trước tiên cứ hoàn toàn nhiệm vụ, rời khỏi Long Tích rồi tính!

- Đến bên ngoài, tự sẽ nói chuyện Phương Nguyên đạo hữu đã làm với chư vị trưởng bối, để bọn họ quyết định!

Trong những người tiến vào Long Tích lần này, Tần Loạn Ngô tất nhiên là có uy tín nhất, có thể trở thành đội trưởng một đội, vốn đã đủ để chứng minh uy tín của hắn, lúc này nghe hắn nói vậy, mọi người trong sân sắc mặt hơi đổi, lại không ai phản đối.

Ngay cả Lạc Phi Linh lúc này cũng quay đầu nhìn Phương Nguyên, mặt lộ vẻ dò hỏi.

Không biết kết quả này có phải là điều Phương Nguyên muốn hay không.

Nhưng Phương Nguyên lại chỉ cau mày, dường như đang nghĩ gì đó.
Chương 1238 Ai thật ai giả (2)

Vương Trụ lúc này mặt đầy hận ý, bỗng nhiên tiến lên một bước, quát:

- Kẻ này dã tâm bừng bừng, muốn đoạt vị trí đội trưởng của ta, thậm chí không tiếc miệng đầy nói bậy, sao lại để nhiệm vụ vào mắt? Lời Tần đạo huynh nói có lẽ có lý, đã vào Long Tích thì phải lấy nhiệm vụ làm trọng, nhưng ngươi xác định kẻ này là thật tâm vì hoàn thành nhiệm vụ mới vào sao?

- Hả?

Các tu sĩ trong điện nghe thấy vậy, đều hơi ngẩn ra, không biết tưởng muốn nói gì.

Ngay cả Tần Loạn Ngô cũng nhướng mày, nhìn hắn.

Trên mặt Vương Trụ lộ ra vẻ lạnh lùng, quát khẽ:

- Trước Nam Hải Hồng Thiên Hội, thế gian có lời đồn nói hắn có cấu kết với Tuyết Nguyên Tà Kiếm Tu, không phải nhất mạch chính đạo, thậm chí ngay cả hắn rốt cuộc kết thành Chí Tôn Nguyên Anh như thế nào cũng không ai biết, Nam Hải Hồng Thiên Hội lúc trước, vốn cũng vì thân phận của hắn khả nghi, không muốn cho hắn vào, chỉ là người đứng đầu các thánh địa biện hộ cho, mới để hắn có cơ hội này, ai có thể ngờ được, hắn vừa vào Long Tích, suýt nữa thì làm hỏng đại sự, chẳng lẽ các ngươi lúc này vẫn cảm thấy thân phận của hắn trong sạch đáng tin à?

Xôn xao...

Các tu sĩ đều cả kinh, vang lên những tiếng nghị luận.

Lúc trước bọn họ vẫn chỉ hoài nghi, Phương Nguyên là mang tư tâm nào đó mới làm ra chuyện như vậy, nhưng nghe ý tứ của Vương Trụ, không ngờ là nổi lên hoài nghi đối với thân phận của Phương Nguyên, cho rằng hắn là dụng tâm kín đáo, cố ý đến đảo loạn nhiệm vụ lần này?

Tần Loạn Ngô nhíu mày, thấp giọng nói:

- Vương đạo huynh ăn nói cho cẩn thận, lời này đừng nói lung tung!

Vương Trụ lạnh giọng cười nói:

- Hiện tại ta cũng không có chứng cứ gì, nhưng nhiệm vụ lần này dù sao cũng quá trọng yếu, nếu xảy ra bất ngờ, có ai dám gánh vác? Ta có thể nhẫn nại nhất thời, tạm thời không bắt hắn đền mạng, nhưng đẻ ổn thỏa, ít nhất cũng phải dùng Phân Thần Đinh ghim tám khiếu của hắn cho tiện canh giữ, để tránh hắn lại tạo thành ảnh hưởng gì tới nhiệm vụ mới phải?

Trong đại điện, biểu cảm của các tu sĩ lại biến đổi.

Phân Thần Đinh đó chính là tiên khí chuyên môn nhằm vào đại tu Nguyên Anh như bọn họ, có thể đóng đinh Nguyên Anh, khiến người bị đóng đinh không thể thi triển biến hóa, có điều, càng là tu sĩ cao cấp, càng khó bị trói buộc, nhưng pháp bảo có thể trói buộc bọn họ càng ác độc hơn, Phân Thần Đinh này chính là như vậy, một khi bị đóng đinh, cho dù giải phong đúng lúc, cũng nhất định khiến Nguyên Anh bị hao tổn, từ nay về sau vô vọng với tấn thăng.

Chẳng lẽ Vương Trụ này lại hận Phương Nguyên tới vậy, cố ý muốn trả thù hắn?

Sắc mặt Lạc Phi Linh lúc này đã thay đổi, nắm chặt chủy thủ màu đỏ trong tay, đám người Tống Long Chúc thì đều hít một hơi lạnh, nhưng trong trường hợp này, bọn họ cũng không thể nói gì, cũng không biết nên nói gì.

Mà bên cạnh Tần Loạn Ngô, một nữ tử áo đỏ vẫn trầm mặc lúc này cũng biến sắc, có chút lo lắng nhìn tới.

Tần Loạn Ngô hơi trầm ngâm, chậm rãi lắc đầu, nói:

- Ta vẫn cảm thấy việc này...

- Ta cảm thấy Vương Trụ đạo huynh nói có lý!

Không chờ Tần Loạn Ngô nói xong, trong đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng cười lạnh.

Các tu sĩ đều quay đầu lại nhìn, lại thấy người lên tiếng mặc áo trắng, trong tay cầm một cây sáo trúc, chính là Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá, hắn lạnh lùng liếc Phương Nguyên một cái, nói:

- Chúng ta trước đây đã từng hoài nghi vị Phương Nguyên đạo hữu này cấu kết với người trong tà đạo, bằng không tuổi hắn còn trẻ, tu kiếm đạo lại không phải Tẩy Kiếm Trì nhất mạch, làm thế nào mà tu ra Chí Tôn Nguyên Anh?

- Lúc ấy khi hắn vừa bước vào Nam Hải, chúng ta đã muốn bắt hắn, để hỏi rõ ràng, chỉ là bị người ta ngăn cản, mà hiện giờ, đã vào Long Tích, hắn lại suýt nữa làm hỏng nhiệm vụ lần này, nếu không mau chóng khóng chế hắn, vậy ai có thể an tâm làm việc?

Dứt lời lại cười khẽ,nhìn chung quanh, nói:

- Viên sư muội, Mạnh thế huynh, ý kiến của hai người các ngươi thế nào?

Nghe hắn nói vậy, một vị nữ tử ôm một con hạc trắng và một nam tử có một con hươu sao nằm bên cạnh nhìn nhau, bình tĩnh gật đầu, trong đại điện, không khí lập tức trở nên khác hẳn, rất nhanh liền có người tiếp lời, trầm giọng nói:

- Vương gia Đạo Tử và Lục gia Đạo Tử đều có lý, hắn đã phạm sai lầm lớn, nên chịu trừng phạt này!

Mà các tu sĩ chung quanh nghe vậy, trong lòng đều trầm xuống, sắc mặt trở nên phức tạp.

Không ít người biết mâu thuẫn giữa Phương Nguyên và thế gia sau lưng bọn họ, cho dù không rõ tình hình cụ thể, nhưng đều biết những thế gia đạo thống này luôn coi Phương Nguyên là cái đinh trong mắt, sau khi tới tham gia Hồng Thiên Hội, Phương Nguyên được mấy đại thánh địa tán thành, những thế gia đạo thống này ngoài mặt thì nhún nhường, không biểu hiện ra địch ý rõ ràng, giống như đã từ bỏ ý đồ.

Nhưng ai có thể ngờ được, vào thời điểm mấu chốt, bọn họ lại đột nhiên nhảy ra?

Mấu chốt nhất là, lần này Phương Nguyên sai trước, cho dù bọn họ nhảy cũng là thuận lý thành chương.

- Không sai, ta cũng ủng hộ quyết định của bọn họ!

- Ta cũng ủng hộ, trước tiên giam kẻ này lại, đợi rời khỏi Long Tích rồi tính!

- ...

Mà theo sự lên tiếng của đám người Lục gia Đạo Tử, Mạnh gia Đạo Tử, không khí trong điện đã thay đổi.

Trong nhất thời, đại điện ầm ĩ, không ngờ đều là người đồng ý lên tiếng.

Bản thân đám người Lục gia Đạo Tử, Mạnh gia Đạo Tử chính là nằm trong Tứ Thánh Bát Kiệt, chính là người nổi bật trong thiên kiêu Trung Châu. Nhất là Vương Trụ còn là một trong Tứ Tiểu Thánh, ảnh hưởng lớn tới kinh người.
Chương 1239 Các ngươi dám

Bọn họ vừa nhất nhất tỏ thái độ, liền có rất nhiều người ý kiến vốn không kiên định cũng tỏ thái độ theo, không ngờ ở trong đại điện hình thành một loại cục diện giống như mỗi người đều ủng hộ quyết định này.

Đến lúc này, Tần Loạn Ngô đã chau mày, nhìn về phía đội trưởng đội hai, Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ.

Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ lại nhìn Mạnh Thiên Ly một cái, thản nhiên nói:

- Ta cũng ủng hộ quyết định của Mạnh đạo huynh!

Tần Loạn Ngô biết Huyền Thiên Cửu Đạo bọn họ đã sớm có hiệp nghị với Mạnh gia của Mạnh Thiên Ly, trên danh nghĩa là Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ làm chủ, nhưng rất nhiều chuyện đều là nàng ta cùng Mạnh Thiên Ly thương lượng, lúc này lại lập tức có chút bất đắc dĩ.

Theo Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ này vừa lên tiếng, tình thế trong sân đã thay đổi, không ngờ là ý kiến thống nhất.

- Các ngươi dám!

Lạc Phi Linh đã nhảy lên, giống chó nhỏ hung hãn nhìn chằm chằm những người đó, dường như chỉ đợi cắn một miếng.

Mà sau lưng Tần Loạn Ngô, cũng có một thanh âm vẫn luôn trầm mặc, lúc này lại có chút giận dữ vang lên:

- Các ngươi không khỏi quá đáng quá rồi, chỉ biết bỏ đá xuống giếng, càng đáng giận hơn là bởi vì một khuyết điểm mà muốn hủy tiền đồ của người ta à?

Mọi người nghevậy đều có chút ngạc nhiên.

Quay đầu lại nhìn, lại thấy người vừa lên tiếng là Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa Lý Hồng Kiêu, nàng ta vốn là người trong trong đội một, cũng giao hảo với các thế gia tử, bình thường quan hệ của hai bên rất không tồi, nhưng không ngờ, vào thời điểm mấu chốt này nàng ta lại bỗng nhiên phát biểu ý kiến khác, hơn nữa thái độ vô cùng kiên định, cũng khiến các tu sĩ chung quanh trong lòng trầm xuống, không lập tức lên tiếng bác bỏ.

- Hiện giờ thế cục không rõ, thật giả chưa phân, các ngươi liền muốn hủy diệt căn cơ của Phương Nguyên đạo hữu, rốt cuộc là đạo lý ở đâu?

Mà sau lưng Phương Nguyên, Hứa Ngọc Nhân cũng bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt thâm trầm, thấp giọng quát.

- Không sai, cho dù các ngươi là thế gia tử, cũng không thể khi dễ người ta như vậy được!

Tống Long Chúc cũng gào to:

- Chỉ là bởi vì Phương Nguyên đạo hữu không có bối cảnh à? Khi dễ tán tu chúng ta có phải không?

Vi Long Tuyệt ít chữ kiệm lời, lúc này cũng cắn răng, nắm chặt trường thương bước lên phía trước một bước.

- Kỳ thật bọn họ nói cũng đúng, Phân Thần Đinh chính là thứ hủy tiền đồ của người ta, có thể tùy tiện đánh lên người à?

- Cho dù nên có trừng phạt gì thì cũng chỉ có thể do Tiên Minh quyết định, chứ không phải chúng ta!

- Tâm tình của Vương gia Đạo Tử cũng có thể lý giải, nhưng ta nghĩ, vẫn nên tìm phương pháp ổn thỏa trông chừng hắn là được...

- ...

Theo bọn họ vừa lên tiếng, cũng lục tục có một số người mở miệng, có người tất nhiên là cảm thấy đánh Phân Thần Đinh lên thân người là xử phạt quá nặng, trong lòng không nỡ, cũng có người vì lấy lòng tiểu Thánh Nữ của Nam Hải Vong Tình Đảo và tiểu công chúa của Cửu Trùng Thiên, cũng có người chỉ là không muốn làm lớn chuyện, tuy người lên tiếng không nhiều lắm, nhưng cũng ở trong điện hình thành một lực lượng thống nhất.

Có những người này lên tiếng, sắc mặt Tần Loạn Ngô cũng dễ coi hơn nhiều, đang định lên tiếng, lại chợt nghe một tiếng "Câm miệng"!

Người lên tiếng là Đạo Tử Vương Trụ, hắn lúc này dường như đã bị chọc giận, hai mắt đỏ rực, hung hăng nhìn Phương Nguyên, quát to:

- Gì mà trừng phạt quá nặng, chẳng lẽ hắn cố ý đảo loạn nhiệm vụ của chúng ta không phải là sự thật à? Nói cái gì mà không nên hủy tiền đồ của người ta, chẳng lẽ hắn làm tổn thương đạo cơ của ta, hại ta cả đời này vô vọng với phá cảnh không phải là sự thật à? Đến lúc này các ngươi còn muốn che chở cho hắn?

Khi nói, một thân hung khí tăng vọt, tay trái ấn vào hư không, bên cạnh liền hiện lên bốn cái đinh bên trên gắn đầy phù chú quỷ dị, dưới ánh lửa bắn ra hàn quang, được pháp lực của hắn thôi động, di động chìm nổi, muốn trực tiếp xông về phía Phương Nguyên.

- Đạo cơ của Vương gia Đạo Tử bị hủy?

Các tu sĩ nghe thấy những lời này đều kinh hãi, nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi.

Trước đây bọn họ chỉ thấy Vương Trụ thân chịu trọng thương, lại không ngờ rằng ngay cả đạo cơ của hắn cũng bị hao tổn.

Cảm ứng kỹ càng, dường như khí cơ của Vương Trụ quả thật có chút tổn hại...

... Ý thức được điểm này, sắc mặt mọi người đều biến đổi.

Đây dù sao cũng là Đạo Tử của Vương gia, một trong Trung Châu Tứ Tiểu Thánh, không ngờ đạo cơ bị hủy, cả đời này vô vọng với phá cảnh.

Còn có chuyện gì đáng sợ hơn nữa?

Nhất thời, một bầu lửa giận không có chỗ phát tiết của Vương Trụ lập tức được bị rất nhiều người đồng cảm.

- Ầm!

Lần này, không chỉ là Vương Trụ, ngay cả đám người Trung Châu Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá cũng đều đứng lên, một thân khí cơ cuồn cuộn, giống như trời sập núi đổ trấn áp về phía Phương Nguyên, lạnh lùng quát lớn:

- Tên tiểu nhân hèn hạ này còn gì để nói không?

- Không đúng...

Mà nghênh đón lửa giận vô biên ở chung quanh, Phương Nguyên lại biến sắc, khi nghe thấy những lời cuối cùng của Vương Trụ, một suy đoán nào đó trong lòng bỗng nhiên có được chứng thực, gấp giọng quát:

- Hắn đã bị tà pháp khống chế, hiện tại căn bản không phải là Vương Trụ chân chính...

Các tu sĩ chung quanh đều ngẩn ra, còn tưởng rằng mình không nghe rõ.

Mà Phương Nguyên lúc này, sắc mặt giống như kết băng, quát khẽ:

- Tin ta, ta đã thấy loại tà pháp này rồi!

- Hắn đang nói gì?

- Vị lục đạo khôi thủ này không phải điên rồi chứ?

Các tu sĩ trong sân nghe Phương Nguyên nói vậy, trên mặt đều lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.
Chương 1240 Luôn có người tin ta (1)

Thậm chí cảm thấy có chút hoang đường.

Dưới loại cục diện này, Vương Trụ đã một mình lẻn vào nơi mà Phương Nguyên trước đây cho rằng có hung hiểm, một mình cầm kết quả trắc lượng khu vực đó về, đã hoàn toàn chứng thực cái cớ Phương Nguyên trước đây dùng để đoạt quyền hắn là giả, còn có thể giảo biện gì nữa?

Cho dù Vương Trụ muốn dùng Phân Thần Đinh bắt hắn, các tu sĩ cũng chỉ cảm thấy Vương Trụ muốn trút giận mà thôi, dù sao hắn bình thường cũng tính nóng như lửa, lại ưa mặt mũi, không cho phép người khác ngỗ nghịch, hơn nữa hắn không chỉ bị Phương Nguyên đoạt vị trí đội trưởng, thậm chí ngay cả căn cơ cũng bị hủy, đời này vô vọng với tấn thăng, ở trước mặt đại cừu sinh tử, cho dù thống hận Phương Nguyên hơn mười lần cũng không phải chuyện khó có thể lý giải.

Nhưng lúc này, vị lục đạo khôi thủ này lại nói Vương gia Đạo Tử bị tà thuật khống chế?

Nhìn Phương Nguyên, lại nhìn Vương gia Đạo Tử vẻ mặt thịnh nộ, các tu sĩ đều bật cười.

- Đây là không còn đường lùi, lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ ư?

- Đúng là thần kinh rồi, chỉ trích không hề có căn nguyên này cũng có thể nói ra miệng được sao?

- Quả thực là hoang đường, Vương gia Đạo Tử chỉ trích hắn thân phận không rõ, dù sao cũng có chứng có cớ, nhưng hắn lại bỗng nhiên muốn chỉ trích người ta bị tà pháp khống chế, đây là khinh tất cả chúng ta là người mù à, hay là đã bất chấp tất cả rồi?

- ...

Trong một mảng xôn xao này, Vương Trụ cũng dừng chân, tựa cười mà như không phải cười nhìn Phương Nguyên, nói:

- Ngươi nói ta làm sao?

Vẻ mặt Phương Nguyên lúc này đã vô cùng ngưng trọng, quát khẽ:

- Tuy Vương gia Đạo Tử Vương Trụ bảo thủ, làm theo ý mình, lại là người chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ hắn hận ta, có lẽ muốn giết ta, nhưng ở trước mặt nhiệm vụ, nhất định sẽ không khơi mào nội đấu... Càng quan trọng hơn là, lúc ấy chúng ta giao thủ, tất cả biến hóa trong lòng đều nắm chắc, ta làm ngươi bị thương, lại không đả thương đến căn cơ của ngươi!

Nghe thấy những lời này, các tu sĩ đều ngẩn ra, lập tức vang lên những tiếng cười ha ha.

Trước đó không nói, dù sao thanh danh của Vương gia Đạo Tử mặc dù vang dội, tính tình cũng có tiếng là khó gần, bằng hữu thâm giao với hắn không nhiều, nhưng tán tu xuất thân hàn môn này lại còn nói lúc đấu pháp với Vương gia Đạo Tử, tất cả đều nắm chắc, không làm thương tổn tới căn cơ của hắn, đây là muốn nói thực lực của mình cao hơn Vương gia Đạo Tử, cho nên khi xuất thủ đã lưu lại chừng mực à?

Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá nhìn về phía Tần gia Đạo Tử, cười nói:

- Nếu vừa rồi ta còn chỉ cảm thấy, thằng ôn này có khả năng đã bước vào tà đạo, như vậy hiện tại, ta quả thực đã xác định hắn quả thật có liên quan tới tà đạo... Bằng không thì sao lại điên tới như vậy?

Đội trưởng đội hai, Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ cũng nhíu mày, lãnh đạm nói:

- Hồ ngôn loạn ngữ, kéo dài thời gian!

Mà đội trưởng đội một Tần Loạn Ngô thì cau mày, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.

Có điều dù sao hắn làm việc cũng khá là cẩn thận, vẫn cố ý mà như vô tình quan sát Vương gia Đạo Tử Vương Trụ.

- Ta cũng phải đa tạ ngươi đã đánh giá cao ta, không sai, ta cho dù luôn lấy nhiệm vụ làm trọng, nhưng ngươi lại không nên quá đánh giá cao bản thân, hiện giờ ngươi đã điên rồi, nói năng bậy bạ, cho dù bắt ngươi thì cũng ảnh hưởng gì tới đại cục chứ?

Mà Vương Trụ nghe Phương Nguyên nói vậy, lại giống như nghe thấy chuyện rất nực cười, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài.

Đồng thời, thần hồn rung lên, tử ý dạt dào, khí tức rõ ràng, phàm là người từng thấy hắn, đều có thể nhìn ra được, hắn quả thật chính là Vương gia Đạo Tử Vương Trụ, mà từ cách nói chuyện của hắn cho thấy, cũng trật tự rõ ràng, nào có bộ dạng bị tà thuật khống chế?

Các tu sĩ vốn đã cảm thấy vừa rồi Phương Nguyên nói năng rất nực cười, lúc này lại càng không tin.

Cho dù là đám người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt lúc này cũng có chút do dự.

Những lời Phương Nguyên lúc này nói ra, cho dù đối với bọn họ cũng không khác gì nói nhảm.

- Đừng có kéo dài thời gian, bắt hắn đi!

- Vị lục đạo khôi này điên rồi, dù không phải Tà tu cũng không thể tiếp tục để hắn lại quấy rối!

- Chúng ta còn có nhiệm vụ phải làm, lấy đâu ra thời gian mà chơi với hắn?

Nghe thấy những tiếng ầm ĩ chung quanh, trong lòng Phương Nguyên trầm xuống.

Nhìn chằm chằm Vương Trụ, không nhịn được nhớ tới một người.

Một cố nhân am hiểu tà pháp!

Nhưng mấu chốt là, người xung quanh đều không tin hắn!

Ngay cả ánh mắt đám người Tống Long Chúc nhìn về phía mình cũng có chút cổ quái, huống chi là người khác:

Mà vào lúc mấu chốt này, mình làm thế nào có thể chứng thực cách nói này?

Mấu chốt nhất là, tuy bản thân hắn đã xác định gì đó, nhưng lúc này cũng cảm thấy có chút rất bất khả tư nghị, nhất là dưới tình huống như vậy mà nói ra, không nói người khác, chắc đổi lại là mình cũng sẽ không tin...

- Phương Nguyên sư huynh.

Cũng đúng vào lúc này, tay phải Phương Nguyên bỗng nhiên bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy, Phương Nguyên quay đầu lại, liền nhìn thấy Lạc Phi Linh, trên mặt nàng ta, dường như cũng có chút do dự, nhưng nàng ta không nói gì, chỉ ngưng thần nhìn Phương Nguyên, qua mấy giây, trong lòng nàng ta dường như xác định gì đó, lộ ra vẻ vô cùng kiên định, thấp giọng nói:

- Chúng ta nên làm gì?

Trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên mềm ra.

Hắn thậm chí sinh ra một loại cảm kích đối với Lạc Phi Linh.

Luôn vẫn có người tin mình!

- Đi theo ta!

Hắn lấy lại bình tĩnh, nói khẽ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom