• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (23 Viewers)

  • Chương 1231-1235

Chương 1231 Đoạt quyền (1)

Lúc này, mặc dù bọn họ muốn tiến lên khuyên can nhưng lại có chút do dự, chỉ e không khuyên được mà bị lửa giận của hắn lan tới.

Mà ngược lại với vẻ tức giận của Vương Trụ, sắc mặt Phương Nguyên vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như trong lòng đã nắm chắc.

Hắn chỉ nhìn thẳng vào hai mắt Vương Trụ, thản nhiên nói:

- Không được giết hắn, cũng đừng dẫn mọi người đi chịu chết.

Một câu này, hoặc là nói biểu cảm bình tĩnh của Phương Nguyên, ngược lại càng chọc giận Vương Trụ, trên mặt hắn bỗng nhiên lộ ra một tia sát ý kinh người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, nghiêm túc nói ra một câu:

- Ngươi đừng quên, ta mới là đội trưởng!

Rầm!

Khi hắn nói ra câu này, trường đao màu đen trong tay lực lượng tăng vọt, lại chém xuống Hậu Quỷ Nhi.

Vừa rồi một đao đó của hắn chém ra, chỉ vận chuyển ba thành lực đạo, đối với trảm sát Hậu Quỷ Nhi thì tất nhiên là đủ, nhưng cũng bởi vậy mới bị Phương Nguyên tóm lấy sống dao, nhưng hiện giờ, sát tâm của hắn đã định, liền vận chuyển ra một thân khí lực, Phương Nguyên nắm sống dao, vốn không dễ dàng, lúc này lại thấy không tóm được nữa, cũng để một đao của hắn chém xuống.

Mà lúc này, Phương Nguyên cũng thở dài.

Trong mắt hắn hiện lên một tia quyết tuyệt!

Rầm một tiếng, trong nháy mắt pháp lực của Vương Trụ tăng vọt, pháp lực của hắn cũng theo đó mà tăng vọt.

Thậm chí có thể nói hắn còn nhanh hơn Vương Trụ một phần.

Lúc trên người Vương Trụ hiện ra ra sát ý, Phương Nguyên đã vận chuyển pháp lực trước, tay phải như sắt, tóm chặt lấy Vương Trụ, sau đó kéo trường đao màu đen về phía mình, đồng thời chưởng trái đánh ra.

Tóm lấy sống dao vốn là để đoạt đao!

- Ngươi dám!

Vương Trụ không phải kẻ ngốc, cũng lập tức cảm thấy không đúng, trong lòng cuồng nộ, theo bản năng muốn đoạt lại đao, nhưng lúc này, một chưởng của Phương Nguyên đã đánh tới trước ngực hắn, với tu vi bực này của bọn họ, pháp lực cực kỳ mạnh mẽ, dưới cự ly gần như vậy, một chưởng đánh tới ngực, nếu đánh trúng, chẳng phải ngay cả nhục thân của mình cũng bị đối phương trực tiếp đánh cho thành thịt nát à?

Vương Trụ vô cùng tức giận, đã không kịp đoạt đao, phi thân ra sau, áo đen sau lưng phồng lên.

Rầm.

Hồ lô màu đen đó đã như ẩn như hiện.

Cùng lúc đó, thanh âm kinh sợ của hắn cũng vang lên:

- Ngươi muốn tạo phản...

Nhưng còn chưa nói hết, Phương Nguyên vừa đoạt được đại đao màu đen trong tay hắn đã lại đuổi sát theo.

Một thân áo xanh phần phật, thanh khí vô biên cuồn cuộn, giống như thủy triều lao tới trước người Vương Trụ, hai người dùng hữu tâm tính vô tâm, phản ứng của Vương Trụ luôn chậm nửa nhịp, bị thanh khí này bao vây, hồ lô màu đen đó giống như bị một ngọn núi lớn áp chế, không ngờ không thể bay ra đúng lúc, ngược lại bị thanh khí đó quấn chặt, bay tới bên cạnh Phương Nguyên.

- Ta chỉ muốn đoạt quyền của ngươi!

Mà Phương Nguyên mượn cơ hội này, trên tay thanh khí ngưng tụ, hóa thành một kiếm, chém thẳng tới trước người Vương Trụ.

- Lần này vào Long Tích, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ này...

Theo thanh âm của hắn vang lên, một kiếm đó cũng kiếm quang tăng vọt, thế như tia chớp!

So với sự cuồng nộ của Vương Trụ, một kiếm này của hắn càng lộ ra không chút lưu tình, có thể nói là ngập tràn sát ý!

Không biết phải hình dung tâm tình của Vương Trụ như thế nào, quả thực là giận tới phát cuồng, ngàn vạn lần không ngờ Phương Nguyên dám đoạt đao hắn, cũng ngàn vạn lần không ngờ Phương Nguyên dám thực sự xuất thủ với hắn, càng không ngờ là, hắn không chỉ là xuất thủ về phía mình, lại còn muốn một kiếm lấy mạng mình.

Trong lúc khẩn thiết, hắn cũng chỉ có thể gạt áo choàng ra chắn trước người.

Đạo kiếm quang đó ngưng tụ đến vô cùng, áo choàng có thể đỡ được một kích của long chủng không ngờ bị đạo kiếm quang này rạch ra một lỗ hổng, đánh thẳng về phía hắn, bức hắn phải vội vàng lui ra sau, kéo giãn cự ly với Phương Nguyên, sau đó lại thi triển thần thông.

Lúc này trường đao màu đen đã không còn trên tay, hơn nữa trở tay không kịp, đánh nhau bằng võ pháp đã bị rơi vào thế yếu.

- Cho nên bất kể ngươi làm gì, chỉ cần có lợi đối với nhiệm vụ, ta đều có thể nhịn ngươi!

Nhưng nếu Phương Nguyên đã xuất thủ, vậy thì không còn bất kỳ do dự gì, miệng nói chuyện, nhưng trên mặt lại không hề có biểu cảm, thực sự coi Vương Trụ như đại địch sinh tử, ngay sau đó lại từng bước ép tới trước người Vương Trụ, một quyền đánh vào ngực hắn, đánh cho Vương Trụ khóe miệng trào máu, xương sườn không biết đã gãy bao cái.

- Ngươi...

Một quyền đó dường như muốn ép ra thanh âm trong lồng ngực Vương Trụ, mang theo sự tức giận vô tận.

Mượn lực lượng của một quyền này, hắn và Phương Nguyên đã kéo ra một chút cự ly, liền muốn thôi động pháp lực, thi triển thần thông chấn tới.

Phương Nguyên lạnh lùng nhìn hắn, tiếp tục nói:

- Nhưng hiện tại ta cảm thấy sự bảo thủ của ngươi đã không thích hợp với nhiệm vụ này...

Khi nói, thân hình hắn bất động, trên đỉnh đầu đã có mây xanh hiện lên.

Ầm ầm!

Pháp lực của Vương Trụ còn chưa thôi động đã bị thanh khí này trấn áp, nặng nề ngã xuống đất, đập ra một cái hố to.

Mà Phương Nguyên lúc này cũng phi thân xuống, tay áo phần phật, thanh khí bên cạnh ầm ầm cuốn xuống.

- Cho nên, giết ngươi thì có sao?

Trong tiếng hét to, thanh khí như thác, như núi, như biển, cuốn thẳng xuống.

Nhìn tình hình này, không ngờ là muốn nhân cơ hội đuổi tận giết tuyệt.

Các tu sĩ chung quanh bị sát khí này chấn nhiếp, trong nhất thời không ngờ không nói ra lời.

- Hự.

Mà Vương Trụ bị thanh khí này trấn áp, phun ra một ngụm máu tươi, một thân kinh mạch dường như vỡ vụn.
Chương 1232 Đoạt quyền (2)

Mắt thấy Phương Nguyên đã từ trong không trung lao xuống, dường như muốn trảm sát mình, hắn cuối cùng cũng biết đại thế đã mất, bị đánh lén mấy lần liên tục, hắn mất liền đại đao màu đen và Hỏa Nha hồ lô, có thể nói thủ đoạn mạnh nhất căn bản đã không thể thi triển, hiện giờ thân chịu trọng thương, cho dù thần thông cũng không thi triển được, trận chiến này có thể nói là thảm bại rồi!

Đã không còn biện pháp, hắn chỉ đành cắn răng, gầm lên một tiếng!

Áo choàng đã bị chém ra một vết rách của hắn đột nhiên vỡ vụn.

Áo choàng đó không ngờ giống như hóa thành một mảng mây đen, dưới thanh khí của Phương Nguyên chọc ra một lỗ hổng.

Vương Trụ Vương Trụ thì không chút do dự, phi thân nhảy vào trong không trung, nhanh chóng bỏ chạy về phía đông nam.

- Phương Nguyên... Không giết ngươi, ta thề không làm người...

Thanh âm khe khẽ truyền về, rõ ràng đã nội tức bất ổn, nhưng vẫn xen lẫn hận ý vô biên.

Phương Nguyên nhìn hắn biến mất, chậm rãi buông đại cung ngưng tụ từ thanh khí trong tay xuống.

Thật sự không ngờ, vị Vương gia Đạo Tử đúng là bản lĩnh bất phàm, mình từ lúc xác định hắn sẽ không nghe ý kiến của mình đã quyết định bắt hắn, lại khi hắn xuất thủ chém về phía Hậu Quỷ Nhi đã định ra một loạt kế hoạch xuất thủ, cũng là vì trước đây đã thấy hắn đại chiến một hồi, cho nên cũng có chút hiểu biết về thần thông của hắn, có thể nói là chiếm hết tiện nghi.

Nhưng dù là như vậy, không ngờ vẫn để hắn thành công đào tẩu!

Điều này chỉ có thể chứng tỏ, bản lĩnh của bản lĩnh quả thật không tồi.

...

- Phương Nguyên đạo huynh, ngươi đây là...

Nhìn thì giao thủ mấy hiệp, nhưng trên thực tế chỉ trải qua trong nháy mắt.

Các tu sĩ chung quanh cho tới lúc này mới có phản ứng, có người kinh sợ không thôi, hét to về phía Phương Nguyên.

Phương Nguyên chậm rãi quay đầu lại, trong thanh khí bên cạnh, đại đao màu đen, hồ lô màu đen của Vương Trụ bồng bềnh, mà trong tay thì cầm một mảnh ngọc quyết, mảnh ngọc quyết này chính là một trong ba chiếc chìa khóa mở thông đạo lúc bọn họ tiến vào Long Tích, cũng là bằng chứng của ba vị đội trưởng lần này, vừa rồi khi giao thủ đã bị hắn đoạt lấy.

Ánh mắt chậm rãi quét qua các tu sĩ, trong lòng hắn cũng hơi thả lỏng.

Vừa rồi xuất thủ với Vương Trụ, thực sự là vô cùng hung hiểm, nếu xảy ra sai xót gì, hắn chưa chắc đã có thể thuận lợi hạ được Vương Trụ, mà những đồng bạn chung quanh này thực lực đều không tồi, Công Dương Lý lại là Chí Tôn Nguyên Anh lão bài, luận về thực lực thực tế, e là không kém Vương Trụ bao nhiêu, vừa rồi nếu bọn họ xuất thủ ngăn cản mình, như vậy lần đoạt quyền này còn phiền hơn.

Có điều, nhìn ra được, mấy người này vừa rồi đều không xuất thủ.

Một là bọn họ lúc ban dầu không nhìn ra là muốn đang đoạt quyền, khi nhìn ra được thì Vương Trụ đã bị mình đánh cho bị thương, hai là vị trí đứng của Lạc Phi Linh rất xảo diệu, vừa hay bức Công Dương Lý và vị cao thủ vị cao thủ khác, khiến cho bọn họ không thể trực tiếp tiến lên.

Điều này cũng khiến hắn đánh giá Lạc Phi Linh cao hơn.

Nha đầu này kỳ thật cũng không biết mình muốn làm gì, vừa rồi chưa kịp câu thông với nàng ta.

Nhưng nàng ta vẫn đứng ở bên cạnh mình, cho dù mình vừa rồi nhìn như người điên.

Lưu ý thấy ánh mắt kinh sợ của mọi người, Phương Nguyên thở dài trong lòng.

Hắn biết hành vi này của mình có nghĩa là gì ở trong mắt những người này.

Đây chính là nhiệm vụ Nam Hải Hồng Thiên Hội an bài, ảnh hưởng đến sự bình an của thế gian trong hai mươi năm.

Thậm chí, nhiệm vụ lần này có thể nói là liên quan tới kế sách chống đỡ đại kiếp của Thiên Nguyên, đây là trọng yếu tới mức nào?

Mà mình không ngờ trong nhiệm vụ trọng yếu như vậy lại bỗng nhiên nhảy ra, xuất thủ với đội trưởng, tàn nhẫn hạ sát thủ, đánh hắn trọng thương, bức hắn phải bỏ chạy, ở trong mắt những người này đã không thể chỉ dùng hai chữ điên cuồng để hình dung.

Chỉ là nếu đã làm, vậy thì phải tiếp tục thôi.

- Vương Trụ không thích hợp làm đội trưởng!

Hắn bình tĩnh nói, chậm rãi quay người lại, ánh mắt đảo qua các tu sĩ, một thân khí cơ hùng hồn như trời sập núi đổ, thấp giọng quát:

- Cho nên ta đoạt ngọc quyết của hắn, tự tiến cử vị trí đội trưởng, các ngươi... Có ai không phục không?

Sắc mặt các tu sĩ chung quanh lập tức thay đổi.

Không chỉ là đám người Công Dương Lý, ngay cả ba người quen như Tống Long Chúc cũng đều biến sắc.

Sắc mặt Trung Châu Viên gia tử Viên Tiêu đã tái mét, nói:

- Ngươi... vị trí đội trưởng chính là chư vị trưởng lão của Tiên Minh và tiền bối của các thế gia cùng nhau thương nghị ra, ngươi há có thể tự tiện tranh đoạt, ngươi... Ngươi đây là đang tìm chết!

Phương Nguyên vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh, chỉ thản nhiên liếc họ một cái, nói:

- Bất luận là đúng hay sai, sau khi rời khỏi Long Tích ta tất nhiên sẽ tới tìm chư vị tiền bối của Tiên Minh để phân trần, cho dù phải giải thích, cũng là giải thích cho họ nghe, mà hiện giờ, vẫn phải lấy nhiệm vụ làm đầu, ta tự tiến cử đội trưởng, chính là muốn dẫn các ngươi trước giới hạn bảy ngày hoàn thành nhiệm vụ còn lại, về phần các ngươi, cái khác không cần nói, cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể theo ta làm xong nhiệm vụ này, hoặc là... Hiện tại động thủ đi!

Nói xong những lời này, hắn không nói nữa, đứng yên tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi.

Chéo áo bay phần phật, thanh khí quay cuồng.

Một loại cảm giác áp lực khó có thể hình dung từ trên người hắn tán phát ra.

Ánh mắt các tu sĩ vào lúc này lập tức trở nên cảnh giác, thậm chí còn mang theo chút nghi hoặc.
Chương 1233 Đội trưởng mới tấn thăng (1)

Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, Phương Nguyên từ sau khi vào Long Tích, vẫn luôn khoan nhượng trước mọi chuyện, thậm chí ngay cả khi Vương Trụ lấy hắn ra lập quy củ cũng không giải thích nhiều một câu, lúc này không ngờ lại hoàn toàn giống như biến thành một người khác, trở nên điên cuồng bá đạo tới như vậy!

Vừa rồi ra tay hạ Vương Trụ thì không nói, hiện giờ không ngờ còn không ngại động thủ với bọn họ sao?

Sắc mặt mọi người đều trở nên cực kỳ khó coi.

Cũng không biết lúc này là nên trực tiếp đấu tới ngươi chết ta sống với Phương Nguyên, hay là tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ này...

- Ài, nếu không phải nhìn thấy bộ dạng lao lên đoạt quyền của ngươi, ta cơ hồ quên mất sự cuồng ngạo của ngươi lúc trước một mình khiêu chiến thiên kiêu thiên hạ trong đại đạo lục khảo...

Trong một mảng trầm mặc, Tống Long Chúc bỗng nhiên thấp giọng bật cười, bước ra một bước, nói:

- Lão Tống ta lựa chọn tin ngươi, cũng lựa chọn lấy nhiệm vụ làm trọng, cho nên ta quyết định trước tiên đi theo ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi tính!

Các tu sĩ chung quanh đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tống Long Chúc.

Hứa Ngọc Nhân và Vi Long Tuyệt không nói gì, nhìn nhau rồi cũng bước ra một bước.

Cuộc đoạt quyền vừa rồi tuy sự phát đột nhiên, nhưng trải qua một thoáng thời gian, đã đủ để bọn họ đưa ra quyết định, tuy bọn họ chưa chắc đã ủng hộ Phương Nguyên làm như vậy, nhưng hiện giờ đến lúc nên tỏ thái độ, vẫn lựa chọn đứng bên cạnh Phương Nguyên.

Mà bởi vậy, đoàn người này dường như cũng chia làm hai nhóm.

Sắc mặt đám người Viên Tiêu càng khó coi hơn.

Có lẽ có người cơn giận chưa tiêu, có lẽ có người muốn rục rịch, nhưng nhất thời không ai thực sự dám nói gì.

Có thể vào Long Tích này, tính cách mỗi người đều khác nhau, nhưng đều không phải là kẻ ngốc.

Hiện giờ trong tiểu đội này của bọn họ, tình thế đã rất rõ ràng, Phương Nguyên bỗng nhiên đoạt quyền, tuy khiến người ta bất ngờ, nhưng cũng thực sự chấn nhiếp được bọn họ, nhất là lúc Phương Nguyên xuất thủ, tuy vô cùng đột nhiên, nhưng cũng không thể xem như là đánh lén, không ngờ trong khoảnh khắc hạ được Vương Trụ, khiến người ta cũng phải kiêng kị thực lực của hắn.

Bọn họ cũng không biết Phương Nguyên trước đó đã thôi diễn trước sau, chỉ tưởng là thực lực của Phương Nguyên sâu không lường được.

Mà đến lúc này, Vương Trụ đã trọng thương bỏ chạy, trong người còn lại, Nam Hải Thánh Nữ Lạc Phi Linh rõ ràng chính là một phe với Phương Nguyên, ba người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt rõ ràng cũng đứng ở phía họ, điều này khiến thực lực của bọn họ rất không tồi, nếu hai bên đánh nhau, cho dù những người còn lại đứng cùng một chỗ cũng chưa chắc có thể nắm chắc phần thắng.

Huống chi, bọn họ trong mấy ngày nay cũng chưa chắc đã không có ý kiến với Vương Trụ, chưa chắc đã là đồng tâm hiệp lực.

Mà dưới tình huống thái độ của người khác không rõ, tất nhiên không ai muốn nhảy ra gây rối.

Dù sao, sau khi rời khỏi Long Tích, tất nhiên sẽ có Tiên Minh và các trưởng bối xử lý việc này, cũng không cần bọn họ phải quan tâm.

Dù sao, bất kể thế nào, nhiệm vụ vẫn là hàng đầu.

Thế là, cuối cùng vẫn là Ban Phi Diên nhìn Lạc Phi Linh một cái, bước ra một bước, nói:

- Rời khỏi Long Tích, chuyện ngươi làm, lời ngươi nói, ta sẽ bẩm báo chi tiết với các vị tiền bối, nhưng hiện tại...Vẫn làm chuyện chúng ta nên làm đã!

Thấy các tu sĩ không có ý kiến gì, đều đáp ứng, Phương Nguyên lẳng lặng gật đầu.

Trước khi hắn đoạt quyền của Vương Trụ, thực sự không nắm chắc bao phần, nếu lúc này những người này vẫn không phục mình, vậy không tránh được sẽ xuất hiện một phen nội đấu, cho dù mình có thể chiến thắng họ, chỉ sợ tiểu đội này của bọn họ cũng sẽ tổn thất thảm trọng, không nói đến có đủ thực lực để tự bảo vệ mình trong Long Tích này hay không, ít nhất thì nhiệm vụ bọn họ nên hoàn thành vẫn phải chịu ảnh hưởng, không thể hoàn thành đúng lúc.

Mà đám người Tống Long Chúc, thấy mọi người thừa nhận vị trí đội trưởng của Phương Nguyên, cũng đều thở phào.

Có điều trước mắt tuy vấn đề đã được giải quyết, nhưng trong nội tâm vẫn không nhịn được mà có chút lo lắng cho Phương Nguyên.

Chuyện này dù sao cũng quá ầm ỹ.

Không ai biết sau khi rời khỏi Long Tích, sẽ sinh ra phiền phức gì, đương nhiên bỏ qua điểm này không nói, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng thống khoái, từ sau khi vào Long Tích, bọn họ rất có oán hận, chỉ là lấy nhiệm vụ làm trọng, không dám nói nhiều mà thôi, không ngờ trong bọn họ, Phương Nguyên nhìn thì dễ nói chuyện nhất lại làm ra loại đại sự này.

Có điều ngẫm lại, sau đại đạo lục khảo, hắn từng vì giết một người mà gây ra họa lớn, đến nỗi bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, từ khi đó đã có thể nhìn ra người này rất tàn nhẫn, như vậy hiện giờ làm ra chuyện này dường như cũng không tính là bất ngờ.

Chỉ là chuyện đã xảy ra rồi, hiện giờ điều duy nhất có thể bù đắp, chính là hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ này, có lẽ sẽ có thể hạ thấp mức độ trừng phạt xuống thấp nhất.

Nói không chừng, thực sự có thể được một số người ủng hộ, cho rằng cách làm hắn lâm thời thay đổi Vương Trụ là chính xác.

...

- Phương Nguyên đạo hữu, chúng ta vẫn tiếp tục tiến về phía trước chứ?

Lúc này, Ban Phi Diên xoay người lại, hỏi Phương Nguyên.

Ánh mắt những người khác cũng đều nhìn về phía Phương Nguyên.

Tuy Phương Nguyên thành công đoạt quyền, nhưng không nghi ngờ gì nữa cũng khiến cho hắn lâm vào trong hai cái khó. Hiện giờ những đội hữu này vẫn chưa biết phía trước có hung hiểm mà Phương Nguyên nói rốt cuộc là thật, hay là vì đoạt quyền Vương Trụ mà cố ý lấy cớ.
Chương 1234 Đội trưởng mới tấn thăng (2)

Theo lý thuyết, lúc này có lợi nhất đối với Phương Nguyên nên là tiếp tục tiến về phía trước, chứng minh suy đoán của mình, cũng để tìm được lý do cho chuyện đoạt quyền của vì hắn.

Nhưng nếu làm như vậy lại rất mạo hiểm.

Nhưng mấu chốt là ở chỗ, nếu lại lựa chọn một địa vực khác để trắc lượng linh mạch, thời gian lại rất gấp gáp.

Hiện giờ khu vực thứ ba mà bọn họ đang đến là lúc tuyển chọn hai nơi trước đã định ra, nếu phải lựa chọn lại, vậy dựa theo đặc điểm địa vực của hai nơi trước mà chọn lại một nơi thích hợp, không ai biết sẽ cần tiêu phí bao nhiêu thời gian.

Phương Nguyên nghe Ban Phi Diên hỏi vậy, thậm chí nhìn ra ý sâu xa ở đáy mắt bọn họ, trên mặt lại bất động thanh sắc, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy sơn cốc xa xa, non xanh nước biếc, phong cảnh tú lệ không nói nên lời, nhưng lọt vào trong mắt hắn lại cảm thấy vô cùng bất an, nhất là vẻ hoảng sợ trên mặt Hậu Quỷ Nhi vẫn chưa vơi đi, càng khiến hắn cảm thấy trong lòng có chút không chắc chắn.

Hậu Quỷ Nhi không chỉ là nhát gan, hắn cũng có sức phán đoán của mình, nếu hắn cảm thấy người bên cạnh mình đủ sức ứng phó hung hiểm phía trước, sẽ không biểu hiện ra vẻ thất sắc như vậy, giống như lúc trước khi bị đám di chủng đó vây công, nhưng hiện giờ, hắn vẫn bất an như vậy, chỉ có thể chứng minh, hắn cho rằng hung hiểm phía trước là vô cùng đáng sợ, căn bản không thể ứng đối.

Bởi vậy hơi trầm ngâm một thoáng, hắn liền đưa ra quyết định.

Ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:

- Không cần nói nhiều, đổi địa phương khác trắc lượng lại!

Các tu sĩ nghe vậy, sắc mặt đều khác nhau, nhưng lúc này cũng không nói nhiều.

Dù sao Phương Nguyên cũng là đội trưởng, tất nhiên phải nghe hắn.

...

Tuy Ban Phi Diên chưa chắc đã tán thành Phương Nguyên, nhưng vẫn giữ phong độ mà một Trận Sư nên có.

Ở lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất, lời nên nói đã nói rồi, thậm chí biểu hiện cũng vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi nên dùng quyền đầu để chỗ nói chuyện, vậy lại rất ngoan ngoãn, nếu Phương Nguyên hiện giờ đã đoạt vị trí đội trưởng, như vậy hắn sẽ tận hết trách nhiệm dưới sự chỉ huy của Phương Nguyên, cũng giống như Phương Nguyên, ở trong không trung tra xét, phỏng đoán, cũng chỉ mất một ngày liền tìm được một khu vực khác.

Cách nơi này cũng không xa, các tu sĩ rất nhanh liền chạy tới, dụng tâm trắc lượng.

Phương Nguyên xử sự khác với Vương Trụ, nếu đoạt được vị trí đội trưởng, vậy thì cũng tiện an bài, trong khoảng thời gian ngắn đã thiết lập một trận tuần hoàn tám mặt, phòng thủ các vực xung quanh, bảo vệ người phụ trách trắc lượng ở giữa, an bài xảo diệu như vậy, bất kể là có hung hiểm từ trên trời hay dưới đất, hay từ bốn phương tám hướng đều có thể phòng thủ đúng lúc, mọi người cũng có thể cứu viện cho nhau.

Từ đạo trận thế này cho thấy, hắn làm việc tinh tế hơn Vương Trụ nhiều.

Các tu sĩ chỉ coi hắn là cố ý biểu hiện mình mạnh hơn Vương Trụ, cũng không nghĩ nhiều.

Lại không biết, Phương Nguyên lúc này thực sự rất lo lắng sẽ có hung hiểm kéo tới, hắn không biết nguy hiểm trước đó Hậu Quỷ Nhi cảm nhận được và manh mối mình phát hiện rốt cuộc đại biểu cho hung hiểm gì, nhưng khẳng định không phải là di chủng Long Tích bình thường.

Dù sao, những dị chủng này có cường đại tới mấy, linh tính cũng có hạn, chúng đã thích nghi với hoàn cảnh thiên địa trong Long Tích, sẽ không tùy tiện đi đụng vào tàn trận trong Long Tích, mà từ sự thay đổi của tàn trận cho thấy, rõ ràng có quy củ của mình, có mục đích của mình, nói không chừng chính là sinh linh có thần trí cực cao nào đó thay đổi, những sinh linh này nếu là cố ý thay đổi tàn trận, chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới, như vậy cũng không phải không có khả năng sẽ lại tìm được vị trí hiện tại của bọn họ.

Phương Nguyên Hiện giờ chính là đang cẩn thận ứng phó hung hiểm có khả năng xuất hiện.

Có điều cũng may, ở khu vực này của bọn họ, dùng thời gian một ngày rưỡi, cuối cùng cũng trắc lượng xong tất cả kết quả, sau đó gom lại, hiện giờ cách ước định bảy ngày bọn họ lúc trước đưa ra chỉ còn lại khoảng nửa ngày.

Mà cho tới khi đưa ra kết quả này, bọn họ vẫn không gặp phải hung hiểm gì, thậm chí ngay cả di chủng cũng không thấy.

Trong lòng các tu sĩ đều thở phào, chuẩn bị đi hội hợp với hai đội khác.

Sắc mặt Phương Nguyên vẫn như thường, trong lòng lại không khỏi có chút nghi ngờ.

Nếu có hung hiểm tới, đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ, nhưng trên một trình độ nào đó, điều này cũng chẳng khác nào chứng minh suy đoán lúc trước của mình, quả thật có sinh linh lợi hại nào đó đang theo dõi bọn họ, nhưng hiện giờ lại không có.

Ngay cả chính hắn cũng không nhịn được mà nghĩ, phải chắc lúc trước mình thực sự đoán sai rồi?

Theo như lời đã nói trước đây, ba đội nhân mã sau khi có được kết quả trắc lượng sẽ hội hợp lại với nhau, sau đó thông qua ba kết quả thôi diễn, tìm ra vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, tiến hành phong ấn, hiện giờ tuy đội nhân mã của Phương Nguyên xảy ra chút bất ngờ, nhưng tóm lại vẫn có kết quả trước thời gian ước định, tuy trong lòng Phương Nguyên vẫn có nghi ngờ, lại chỉ có thể đi hội hợp trước.

Bước lên mây, chạy như bay, hiện giờ cách thời gian ước định đã chỉ còn nửa ngày, thời gian cấp bách, Phương Nguyên tất nhiên cũng không dám chậm trễ, thôi động Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, giống như một trận cuồng phong lướt đi, các tu sĩ đi theo trong cuồng phong này, giống như mượn gió cưỡi thuyền, tốc độ đều nhanh hơn ba thành. Nhìn thấy thần thông này của Phương Nguyên, ngay cả Chung Thái Hòa cũng có chút kinh ngạc.
Chương 1235 Hung hiểm thế nào? (1)

Trong lúc nhất thời, hắn còn tưởng rằng Phương Nguyên đang mượn Thiên Đạo Trúc Cơ từ dị phong mà thành, lại không biết Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của Phương Nguyên vốn là bao hàm toàn diện.

Dưới tốc độ nhanh như vậy, vẫn trước khi trời tối, chạy tới địa điểm ba đội đã hẹn trước, nơi này là một tòa cổ điện đổ nát trong Long Tích, điện này lúc trước chắc là tổ điện của các đại năng Long tộc, ở trung tâm Long Tích, cũng chỉ có lựa chọn nơi này, mới bất kể Tam Thốn Linh Sơn ở đâu cũng có thể nhanh chóng tiến đến.

- Cuối cùng vẫn kịp!

Từ trong không trung rất xa đã nhìn thấy phía dưới có một kiến trúc màu đen rộng rãi lại đổ nát, dựng trên một tòa núi cao, trong lòng các tu sĩ cuối cùng cũng thở phào.

Nhiệm vụ trong Long Tích thật sự quá quan trọng, không ai dám trì hoãn.

Nếu không kịp thời hạn bảy ngày, vậy cho dù có hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng công đức về sau không chừng vẫn bị giảm bớt.

- Trong không trung là ai?

Lúc này chung quanh cổ điện đổ nát đã bố trí một số trận pháp đơn giản, vừa có năng lực phòng ngự, lại có hiệu quả cảm tri, chắc là trình độ của người bày trận cũng không tồi, đám người Phương Nguyên vừa tới gần đại trận, liền chỉ thấy bên trong có mấy đạo khí tức hiện ra, có người đứng trong đại trận, một đạo thần niệm từ xa bay ra.

- Đội nhân mã thứ ba dưới trướng Tiên Minh, ta là là Phương Nguyên, đội trưởng hiện tại!

Phương Nguyên trầm giọng quát khẽ, cũng đánh ra một đạo thần thức để đối phương kiểm tra danh tính của mình.

Để phòng ngừa đối phương sinh nghi, dứt khoát ngay cả thân phận hiện tại của mình cũng nói ra.

- Ha ha.

Nghe Phương Nguyên nói vậy, trong cổ điện hơi trầm xuống, sau đó có đại trận vận chuyển, chậm rãi mở ra một thông đạo.

Đám người Phương Nguyên hạ xuống trước điện, quan sát chung quanh rồi bước vào.

Chỉ thấy long điện đổ nát này cực kỳ rộng rãi, bên trong là một hành lang dài, tăm tối mà áp lực, sau khi đi qua hành lang liền thấy trước mắt xuất hiện một đại sảnh rộng rãi, lúc này hai đội nhân mã do đội trưởng đội một Tần Loạn Ngô và đội trưởng đội hai Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ suất lĩnh đều đã tới, đang nghỉ ngơi ở trong điện, nhìn thấy đám người Phương Nguyên, ánh mắt liền liếc tới.

- Các ngươi tới hơi chậm, muộn nửa khắc thì qua giờ tý rồi!

Ánh mắt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên mặt Phương Nguyên, vị Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ thản nhiên lên tiếng.

- Chúng ta gặp một số bất ngờ!

Phương Nguyên cũng không nhiều lời, chỉ đỡ ngọc giản trong tay, nói:

- Nhưng cuối cùng vẫn có được kết quả tương ứng!

Đội trưởng đội một Tần Loạn Ngô gật đầu, bên cạnh hắn liền có người đi tới, cầm lấy ngọc giản đó, lập tức dẫn ra nội dung trong ngọc giản, tựa hồ là đang suy tính lại, nghiệm chứng gì đó, sau đó Tần Loạn Ngô mặt không biểu tình nhìn Phương Nguyên, thản nhiên nói:

- Đội ba các ngươi xảy ra bất ngờ, chúng ta tất nhiên cũng đã biết, đang muốn chờ ngươi tới đây, cho chúng ta một lời giải thích

- Bọn họ đã biết?

Trong đội ba đám người Tống Long Chúc đều ngẩn ra, ánh mắt chút lo lắng nhìn về phía Phương Nguyên.

Phương Nguyên cũng không ngờ, vừa hội hợp với hai đội khác đã gặp phải vấn đề này, hắn hơi cau mày, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói:

- Không có gì mà giải thích cả, ta dự cảm trên lộ tuyến đó có hung hiểm, giải thích với đội trưởng Vương Trụ, hắn lại khư khư cố chấp, ta ý thức được hắn sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với nhiệm vụ lần này, cho nên liền đoạt quyền đội trưởng của hắn!

Vừa nghe thấy những lời này, các tu sĩ trong điện lập tức biến sắc.

Phương Nguyên nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong lòng các tu sĩ lại lập tức giống như có gió nổi mây phun.

- Đoạt quyền đội trưởng?

- Đùa gì thế, vị trí đội trưởng này chính là Tiên Minh định ra, lại có thể tùy tiện đoạt đi à?

- Ngươi nói có hung hiểm, đó là hung hiểm gì?

Trong những tiếng khiển trách, Phương Nguyên im lặng không lên tiếng, đám người Tần Loạn Ngô va Huyền Thiên Cửu Đạà Thánh Nữ cũng đều nhíu, không tùy tiện mở miệng, tựa hồ là đang lẳng lặng chờ đợi gì đó, không lâu sau, người cầm ngọc giản trong tay Phương Nguyên đã đi tới, ở bên cạnh Tần Loạn Ngô, nói:

- Kết quả đã được thôi diễn, không có vấn đề, chắc không từng động tay động chân gì?

Người trong đội ba nghe vậy đều biết sắc,.

Thế mới biết, Tần Loạn Ngô có được kết quả này, ngay lập tức tìm người kiểm tra lại, là lo có người gian lận.

Coi đám người mình là gì vậy?

- Chỉ cần là kết quả chính xác, vậy thì tất cả đều dễ nói!

Tần Loạn Ngô gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên, điềm nhiên nói:

- Phương đạo huynh, nhiệm vụ lần này đều rất thuận lợi, hai đội nhân mã chúng ta đều có được kết quả từ một ngày trước, ở đây chờ ngươi, tuy ngươi hiện giờ tới trước kỳ hạn, cũng có được kết quả, nhưng ngươi lại mượn cớ sinh sự, nếu xảy ra đại sự, có biết hậu quả thế nào không?

Nghe ra ý lên án mạnh mẽ trong lời nói của hắn, Phương Nguyên chỉ trầm mặc.

Đám người Tống Long Chúc ở bên cạnh lại lo lắng, nhưng lúc này, cũng không tiện nói gì.

Mà đám người Ban Phi Diên, khi nghe thấy kết quả là chính xác thì yên tâm, lúc này đều đứng bên cạnh xem kịch.

Lạc Phi Linh nghe thấy những lời này, trong lòng lại quýnh lên, trực tiếp đứng ở trước người Phương Nguyên, kêu lên:

- Tần Loạn Ngô, ngươi đừng có nói hưu nói vượn, chúng ta đều biết, Phương Nguyên sư huynh là vì tránh hung hiểm mới làm ra hạ sách này, ngươi dựa vào cái gì mà nói hắn mượn cơ hội sinh sự?

- Ồ?

Tần Loạn Ngô nhìn Lạc Phi Linh, ánh mắt xoay chuyển dừng ở trên mặt Phương Nguyên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom