• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (9 Viewers)

  • Chương 1221-1225

Chương 1221 Đội trưởng Vương Trụ (2)

Chỉ là đến lúc này, Vương Trụ vốn cũng có chút cảnh giác với mình, mình cũng không tiện nói gì.

Nói nhiều không khéo càng khiến hắn phản cảm hơn.

- Phương Nguyên đạo hữu, ngươi cũng nghe cũng nghe rồi đó, có việc gì cần chúng ta hỗ trợ không, cứ phân phó là được.

Đám người Tống Long Chúc có chút phẫn nộ quay về, sắc mặt không vui.

Hiện giờ dù sao bọn họ cũng là từ tầng dưới chót đi lên, thân là cao thủ Nguyên Anh, còn đều là Thần Anh, bất kể đặt tới đâu cũng có thể được gọi là đại nhân vật một phương, lại bị Vương Trụ quát mắng thẳng mặt, tâm tình tất nhiên không thể tốt được.

Nếu ở ngoại giới, đây có thể chính là xé rách da mặt!

Có điều dù sao cũng ở trong Long Tích, lại chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, không tiện nói gì.

Phương Nguyên muốn trấn an bọn họ vài câu, lại cũng không biết nên nói như thế nào.

Lạc Phi Linh rất hợp thời lên tiếng, nói:

- Tống đạo huynh, Hứa đạo huynh, Vi đạo huynh, các ngươi đừng không vui trong lòng, dù sao cũng là lấy nhiệm vụ làm trọng, chờ làm xong chuyện này, về tới Nam Hải, ta sẽ mở tiệc chiêu đãi các ngươi!

Ba người này nghe vậy, trong lòng lập tức vui lắm.

Tuy Phương Nguyên không có cảm giác rõ ràng, nhưng bọn họ lại biết thân phận của Lạc Phi Linh rất cao, hơn xa đội trưởng Vương Trụ, hiện giờ không ngờ gọi bọn họ là đạo huynh, ôn tồn an ủi, chút không vui trong lòng lập tức bay tới chín tầng trời.

Tống Long Chúc còn cười nói:

- Uống rượu gì? Rượu mừng à?

Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ thằng ôn này là lớn lên như thế nào vậy?

...

- Phương Nguyên đạo hữu, theo ý kiến của ngươi, nên bắt đầu trắc lượng thế nào?

Tiên Cơ Môn Ban Phi Diên lúc này đi tới, cười nhạt, mở miệng hỏi Phương Nguyên.

Người này là chân truyền của Tiên Cơ Môn, đại tông trận đạo Trung Châu, một thân tu vi trận đạo hơn xa người cùng thế hệ, đã được người ta coi là trận đạo đệ nhất nhân trong lứa tiểu bối, có thể nói trong người lần này tiến vào Long Tích, trên trận đạo có uy tín tuyệt đối, tựa như đối với hai vị am hiểu trận đạo còn lại, cứ trực tiếp phân phó nên làm như thế nào là được, nhưng hắn vẫn khách khí, cố ý tới đây hỏi ý kiến Phương Nguyên.

Phương Nguyên thi lễ với hắn, nói:

- Nếu mục đích cuối cùng của chúng ta là muốn tìm kiếm vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, vậy thì cần trắc lượng càng nhiều khu vực càng tốt, như vậy mới có thể thôi diễn ra kết quả chính xác hơn, theo ý ta, không bằng dùng trận lý thiên địa nhân tam tài, phân ra do đạc ba vực, sau đó lại dùng Chu Sư Kinh Thiên Toán Pháp, thôi diễn kết quả cuối cùng, như vậy, vừa có thể đảm bảo chuẩn xác, tốc độ cũng nhanh hơn!

Nghe vậy, mấy người phía sau Ban Phi Diên bỗng nhiên đều bật cười.

Lạc Phi Linh có chút khó hiểu, nói:

- Phương Nguyên sư huynh nói không đúng à?

Diễn Sơn Đường Mạc Tường nói:

- Đâu chỉ là đúng, quả thực còn rất hay, giống hệt như Ban sư huynh từng nói!

Ban Phi Diên cũng chắp tay, cười nói:

- Phương Nguyên đạo hữu từng đoạt khôi thủ trận đạo trong đại đạo lục khảo, có thể nói là thực chí danh quy!

Phương Nguyên giờ mới biết hắn có tâm tư thử mình, cũng chỉ chắp tay cười cười, không nhiều lời.

Lập tức, mấy người bọn họ liền chia ra ba nhóm đi trắc lượng, đối với tu vi và tạo nghệ trận thuật của bọn họ mà nói, trắc lượng hướng đi của linh mạch có thể nói là vô cùng đơn giản, tuy Long Tích chính là một tiểu thiên địa khác, hướng đi của linh mạch có khác biệt rất lớn với ngoại giới, cần bọn họ tính toán từ mỗi một linh mạch nhỏ, nhưng cũng chỉ là tốn chút công phu mà thôi, thực sự không có bao nhiêu độ khó.

Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, Hậu Quỷ Nhi tụ tại một chỗ, do hai người này làm bang thủ cho mình.

Lạc Phi Linh thì dễ nói, vô cùng chịu khó, nói gì nghe nấy, Hậu Quỷ Nhi thì bộ dạng buồn chán muốn chết, lúc trước hắn nhìn chằm chằm Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ, nhưng hiện giờ người ta đã dẫn đội đi rồi, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Ngọc Nhân...

Hắn thành thật như vậy, không gây thêm phiền, Phương Nguyên cũng rất hài lòng.

Chỉ là có chút lo lắng, nếu hắn nhìn chằm chằm Hứa Ngọc Nhân lâu quá, liệu có lỗi với Mã nương tử trên có lỗi với Thanh Loa Đảo không?

...

Nhiệm vụ được tiến hành thuận lợi, Phương Nguyên làm việc nghiêm túc, một khi đã làm thì cực kỳ tập trung, mà Lạc Phi Linh thấy bộ dạng chuyên chú của hắn, cũng chỉ cười ngây ngô, chạy tới chạy lui cắm cờ trận, bố trí kim tuyến, vô cùng chịu khó.

Dần dần, Phương Nguyên đã kiểm tra xong năm sáu linh mạch, lại có ba cái có thể đưa ra kết quả.

Cách đó không xa đám người Ban Phi Diên thấy hắn làm nhanh, trong lòng cũng nổi lên ý cạnh tranh cao thấp, tiến độ cũng lờ mờ nhanh hơn không ít.

Nhưng khi bọn họ đang tập trung tinh lực để làm việc, liền thấy chung quanh sắc trời tối dần, dường như một ngày đã qua, bắt đầu tiến vào đêm tối, người xung quanh đều không cảm thấy có gì kinh ngạc, trong thiên địa, tất nhiên có đen có trắng, bóng tối đến cũng là chuyện rất bình thường.

Cũng không biết qua bao lâu, theo bóng đêm hoàn toàn hàng lâm, cách đó không xa bỗng nhiên có một tiếng rống nặng nề vang lên.

Các tu sĩ lúc này mới giật mình nhìn tới:

- Nơi này là Long Tích, trong Long Tích, bóng đêm chỉ đơn giản là bóng đêm sao?

Đồng loạt đứng dậy, nhìn về phía nơi tiếng hô truyền tới, liền không khỏi hít một hơi lạnh.

Chỉ thấy trong một phương thiên không đó, không ngờ có con thằn lằn màu trắng bạc cực lớn đang bay lên, thằn lằn đó hai cánh xòe ra, dài chừng hơn trăm trượng. Quanh người mọc đầy vẩy rồng, trên đầu không ngờ cũng có hai cái sừng.
Chương 1222 Ba ngàn Hỏa Nha Quân (1)

Hai móng vuốt sắc bén co dưới bụng, giống như cương đao, mắt nó sáng rực, lộ ra một cỗ lạnh lùng, cách mấy chục dặm hư không vẫn khiến người ta cảm thấy trong lòng lạnh toát.

- Không tốt, là Long tộc di chủng...

Cách đó không xa, Tống Long Chúc cả kinh hét lên:

- Không ngờ thực sự có thứ này?

Trong lòng Phương Nguyên cũng hơi trầm xuống, lạnh lùng nhìn tới, hắn ở Nam Hải đã đọc qua điển tịch tương ứng, tất nhiên có hiểu biết về những sinh linh này, kỳ thật những sinh linh này đều chỉ là sinh linh hoặc là Yêu loại bình thường, nhưng là vì ở trong Long Tích, có Long Hồn trầm miên, mấy vạn năm qua, lúc nào cũng bị ảnh hưởng của sinh linh trong Long Tích, dần dần khiến cho những sinh linh này càng giống với Long tộc, mọc vảy mọc sừng, vô cùng đáng sợ.

Bọn họ tiến vào Long Tích, cần phải đề phòng nhất chính là những di chủng này.

- Gừ.

Còn không không đợi họ hồi thần, thằn lằn màu bạc trong hư không phía đông liền gầm lên.

Theo tiếng gầm này, trong hư không phía đông không ngờ tái hiện từng đạo gợn sóng bán trong suốt, mà theo tiếng gầm này, núi rừng chung quanh đều rung rung, dường như có sinh linh vô tận đang đi lại trong đó, phía sau thằn lằn màu bạc lại là một trận hắc khí ngập trời, không ngờ có một mảng sương đen bốc lên, chăm chú nhìn lại, đều là từng con di chủng màu đen.

- Không ngờ lại nhiều như vậy...

Nghênh đón hung thế vô biên đó, cho dù là cao thủ Nguyên Anh cũng lập tức biến sắc.

Phương Nguyên lúc này cũng đứng thẳng lên, tâm thần ngưng tụ, tỏa ra một thân pháp lực.

- Ha ha, nếu đã vào Long Tích, kinh động tới những súc sinh này là không tránh được!

Có điều cũng đúng vào lúc này, trong không trung, bỗng nhiên vang lên tiếng cười lạnh lẽo của đội trưởng Vương Trụ.

Lại thấy hắn lúc này mở mắt, nhìn di chủng từ bốn phương tám hướng xông tới, không hề sợ hãi, còn lộ ra một nụ cười lạnh, nói với đám người Phương Nguyên đang dựng đại trận trắc lượng:

- Các ngươi đừng bối rối, cứ theo lệnh ta lúc trước đưa ra mà làm việc, không được dừng tay, những Long Yêu di chủng này cứ giao cho chúng ta, đảm bảo sẽ không làm tổn thương tới các ngươi mảy may.

Khi nói, tay áo hắn nhẹ nhàng phẩy một cái, trong tay phải đã có thêm một thanh đại đao màu đen, vấn vít sương đen, sát ý lạnh lẽo, giống như ma binh, sau đó hắn đứng dậy, một tay cầm đại đao, ầm ầm lao về phía trước.

Trong mây đen, vang lên tiếng quát của hắn:

- Chỉ là một đám súc sinh mọc vảy, đến thử đao của ta!

Ầm ầm!

Di chủng như nước, từ bốn phương tám hướng từ từ ập tới, phô thiên cái địa, thế tới rào rạt.

Những di chủng này đã sớm sinh tồn trong Long Tích rất nhiều năm, bị khí tức của Long Hồn ảnh hưởng, lại không có thiên đạo áp chế, lực lượng mạnh mẽ vô cùng, hơn xa yêu thú ngoại giới, lại thêm chúng dường như đã có thần trí, bởi vậy lúc đám người Phương Nguyên vừa vào Long Tích, không ngờ một con cũng không nhìn thấy, cho tới hiện tại, chúng mới dưới sự suất lĩnh của một con thằn lằn long chủng kia cùng nhau cường công tới.

Có điều, tuy chuyện xảy ra đột nhiên, nhưng dù sao Vương Trụ cũng đã sớm bày ra sách lược phòng ngự, hơn nữa hắn dũng mãnh thiện chiến, không ngờ một mình tay cầm đại đao màu đen, đơn độc đón đánh thằn lằn long chủng mạnh nhất, mà Viên Tiêu, Mạnh Khởi, Công Dương Lý, Chung Thái Hòa thì chỉ cần đề phòng di chủng từ trong núi rừng xung quanh xông ra là được, dù sao bốn người này cũng thành danh trước đám người Phương Khuyên hơn trăm năm, tuy trong bốn người chỉ có Công Dương Lý là Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng một thân tu vi lại không hề kém.

Viên Tiêu chân đạp một thanh phi kiếm đen xì, đứng bất động trong hư không, nhưng bên cạnh hắn lại xuất hiện một mảng sóng bạc, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện đó đều là đoản kiếm màu bạc dài chừng ba thước, số lượng dường như hơn vạn thanh, đan vào nhau giống như sông dài sóng lớn, cuồn cuộn mà đến, phàm là di chủng tới gần đều bị chém thành một mảng sương máu.

Mà Mạnh Khởi thì đứng trên một đỉnh núi, hai tay chập lại, kết Bất Động Sơn Ấn, đại địa trước người hắn cũng giống như từng con giao long, nhấp nhô bất định, phàm là di chủng xông tới khu vực này đều bị đại địa cuốn lấy, sau đó nham thạch như đao, cắt chém ngang dọc, máu tươi không ngừng từ dưới mặt đất chảy ra, lại ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không nghe thấy.

Đáng sợ nhất là Công Dương Lý, người này bình thường rất nhún nhường, thanh danh không nổi, cũng không nằm trong Tứ Thánh Bát Kiệt, nhưng là tu vi Chí Tôn Nguyên Anh, lúc này trực tiếp Nguyên Anh xuất khiếu, đứng trong hư không, nhìn vô số di chủng lao về phía nhục thân của mình, dường như tuyệt không lo lắng, cho tới khi một đám di chủng xông tới trước nhục thân của mình mới đột nhiên lật tay, thở ra.

Một hơi đó lờ mờ có tử ý, lại giống như nước chảy, chậm rãi bay xuống.

Di chủng nghênh đón tử khí đó lập tức bắt đầu run rẩy, giãy dụa, gào thét không thôi, dường như vô cùng thống khổ, không đến khoảnh khắc, không ngờ tất cả đều nằm xuống đất, bắt đầu thối rữa từ vị trí bị tử khí dính vào, lộ ra xương trắng lạnh lẽo, chảy ra chất lỏng màu đen, mà chất lỏng màu đen này đi đến đâu đều bắt đầu ăn mòn di chủng khác, có một số di chủng đã thối rữa một nửa, lại vẫn đang giãy dụa.

Chỉ trong thời gian chén trà nhỏ, trước người hắn đã hiện xương trắng chồng chất, giống như một toà núi nhỏ.

Chung Thái Hòa thì lộ ra có chút bình thường, người này cũng từng là Thiên Đạo Trúc Cơ, tiếp dẫn lực lượng thiên địa, chính là giống như Thôi gia Đạo Tử Phương Nguyên lúc trước đã thấy ở Thiên Lai Thành Kim gia, hắc phong trong sườn núi Đông Hoàng Sơn.
Chương 1223 Ba ngàn Hỏa Nha Quân (2)

Gió này thổi lên, phô thiên cái địa, sắc bén như đao, chỉ tiếc hắn lúc trước khi kết thành Tử Đan, đã hao hết tiềm lực, bởi vậy khi hóa anh chỉ miễn cưỡng là Thần Anh, nội tình cũng nông nhất, cũng may chiến ý và kỹ xảo của hắn lại có thể bù đắp chỗ thiếu hụt, không cam lòng yếu thế.

Cũng chính bởi vậy, di chủng nhìn thì thanh thế lớn, nhưng mấy người bọn họ canh giữ ở tứ phương, không ngờ liên thủ với nhau, thi triển thần thông, ngăn cản được chúng, giống như bốn bức tường cao, chống đỡ nước lũ, đám người Phương Nguyên ở bên trong không hề chịu ảnh hưởng.

Thấy một màn này, cho dù là đám người Vi Long Tuyệt, Hứa Ngọc Nhân, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Nếu đổi lại là họ xông lên, chưa chắc đã không ngăn cản được, nhưng nhiều di chủng như vậy cùng tới, lại thực sự lộ ra quá đáng sợ.

- Long Tích khác với nơi khác, ngày đêm biến đổi, linh mạch cũng sinh ra biến hóa, đến lúc đó phải trắc lượng lại toàn bộ một lần nữa, cho nên chúng ta phải nhân lúc bóng đêm chưa hoàn toàn hàng lâm mà làm xong trắc lượng toàn bộ khu vực này, tranh thủ thời gian đi.

Cách đó không xa vang lên một tiếng quát khẽ, chính là Ban Phi Diên, vẻ mặt ngưng trọng.

Phương Nguyên hơi ngây ra, cảm ứng kỹ càng, lại cũng có thể cảm giác ra, theo sự hàng lâm của bóng đêm, dưới đại địa, linh mạch tinh mịn đó quả thật sinh ra chút biến hóa, trong lòng cũng nghiêm lại, không dám chậm trễ, tiếp tục làm trắc lượng mấy đạo linh mạch cuối cùng.

Đám người Tống Long Chúc lúc này cũng hoàn toàn không dám chậm trễ, vội vàng giúp đỡ.

Bất kể là như thế nào, đám người Vương Trụ cũng đang liều hết toàn lực bảo vệ bọn họ, bọn họ tất nhiên cũng phải mang tới tác dụng của mình.

Mà chung quanh, một hồi ác chiến vẫn đang tiếp tục.

Tu sĩ canh giữ ở xung quanh đám người Phương Nguyên thì không nói đến, đội trưởng Vương Trụ lại đơn độc một mình nghênh đón đại quân thằn lằn, nhìn con thằn lằn màu bạc thực lực mạnh nhất đó, đại đao màu đen bay ra, kéo theo một mảng mây đen dày đặc, giống như trời sập đất lún, dường như đảo loạn cả hư không, dấy lên một mảng hư không loạn lưu, hung hăng cuốn tới di chủng.

- Gừ!

Thằn lằn màu bạc dường như cảm nhận được cuồng ý trên đao của hắn, cũng nổi hung tính.

Miệng há ra, ngực nhấp nhô, một đạo hỏa diễm màu đỏ sậm từ trong miệng nó phun ra, thẳng tắp như kiếm chém tới.

Đại đao màu đen của Vương Trụ va chạm với hỏa diễm màu đỏ sậm, không ngờ vang lên tiếng kêu ong ong, lực lượng cực lớn tỏa ra xung quanh, thân hình hắn lộ ra vẻ bất ổn, lui về phía sau một bước, có điều vừa lui một bước, hắn không những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn phá lên cười:

- Súc sinh khá lắm, vốn tưởng rằng không được thi triển trong Long Tích này, không ngờ lại có đá mài đao như ngươi!

Khi nói, thân hình bành trướng, không ngờ giống như một cự nhân nhỏ, lực lượng trên trường đao màu đen cũng theo đó mà tăng vọt, vung lên như núi, chém tới thằn lằn màu bạc, phong mang như khói, tràn ngập khắp nơi, giống như ngay cả bóng đêm cũng có thể một đao chém rách.

Nghênh đón một đao này, thằn lằn màu bạc đó cũng không dám đón đỡ, gầm lên một tiếng, hai cánh vung nhanh, lui về phía sau.

Nhưng sau lưng nó, lại có vô số thằn lằn màu đen xông lên, giống như đàn ong.

Thằn lằn màu đen đó nhiều chi chít, số lượng vô cùng, nhìn thì mỗi một con đều có lực lượng Kim Đan, đối với tu vi như Vương Trụ mà nói, tuy một con thì không đáng để hắn để vào mắt, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, nhiều thằn lằn màu đen như vậy đồng thời liều mạng xông tới, lại khiến ai nhìn thấy cũng sẽ da đầu ngứa ran.

- Trò mèo, cho ngươi thấy thủ đoạn chân chính của ta.

Chỉ là Vương Trụ rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, cười lạnh lùng, trường bào phần phật, trong không trung liền xuất hiện một hồ lô màu đen.

Hắn quay người vỗ lên hồ lô, thân hình gập lại trong không trung, ầm ầm lao về phía trước.

Trong hồ lô màu đen phía sau, lại đột nhiên có khói hồng xuất hiện, trong khói hồng, không ngờ đều là từng con quạ màu đỏ, mỗi một con chỉ to bằng nghé con, nhưng lại nhiều giống như một đại quân, theo sát sau hắn, lao về phía long chủng màu bạc ở phía đông, thanh thế ngập trời, ngăn cản hết thằn lằn màu đen giống như là vô cùng vô tận đó lại.

Ầm ầm!

Hỏa Nha (quạ lửa) và thằn lằn màu đen nghênh chiến, tranh nhau cắn xé, giống như biển lửa từ từ lan ra, đối mặt với những con thằn lằn màu đen mà mỗi con đều có lực lượng Kim Đan, không ngờ không rơi vào thế hạ phong, có thể thấy được đại quân Hỏa Nha này cường đại như thế nào.

- Đó chính là ba ngàn Hỏa Nha Binh của Vương gia à?

Thanh thế bên này quá lớn, cho dù các tu sĩ đang chuyên tâm trắc lượng linh mạch ở phía dưới nhìn thấy một màn này cũng không khỏi hơi phân thần.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quả thực khó có thể tưởng tượng uy năng của dị bảo bực này!

Lực lượng của một người, chiến đấu với đại quân từ mấy vạn di chủng tạo thành, đây là bá đạo cỡ nào?

Một hồi đại chiến cũng bởi vậy mà dâng lên, liên tục không ngừng.

Vương Trụ dựa vào sức của một người, chiến đấu với đại quân thằn lằn màu bạc dẫn theo, quả thực chính là hung khí kinh thiên.

Trừ chính hắn là tu vi Chí Tôn Nguyên Anh, trường đao màu đen tung hoành ra, ba ngàn Hỏa Nha Quân đó cũng đáng sợ, lực lượng mạnh mẽ đến mức tu sĩ tầm thường khó có thể tưởng tượng, dị bảo này vốn cũng chỉ có đại gia tộc nội tình hùng hậu mới có thể luyện ra, có thể so với tiên bảo, dục hỏa mà sinh, bất tử bất diệt, chính là tiền vốn để những Đạo Tử thế gia này kiến công lập nghiệp, là trí bảo truyền thừa của gia tộc.
Chương 1224 Thanh khí vừa động trấn mười dặm

Trận chiến vừa nổi lên, năm vị tu sĩ nghênh đón di chủng đều thể hiện ra thực lực vô cùng mạnh mẽ và thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Bọn họ cũng không muốn lưu thủ đối với những di chủng này, bởi vì ai cũng biết lúc đại kiếp hắc ám tiến đến, những sinh linh này đều sẽ hóa thành sinh linh hắc ám, ùa vào nhân gian làm loạn, lúc này giết thêm mỗi một con, nói không chừng sau này chẳng khác nào cứu thêm một mạng người.

Có điều khiến người ta không ngờ là, di chủng trong Long Tích này dường như hơi nhiều.

Bọn họ đã xuống tay vô tình, nhưng vẫn không ngừng có di chủng từ trong thâm sơn chui ra, quần công về phía bọn họ, thằn lằn màu bạc trong không trung ác đấu với Vương Trụ, cũng giống như đấu ra chân hỏa, thỉnh thoảng lại ngửa mặt lên trời hú dài, mỗi một tiếng hú lại có thêm nhiều di chủng hơn từ trong núi rừng chui ra, giống như cuồn cuộn không dứt, quả thực chính là giết mãi không hết, chém mãi không xong.

- Con súc sinh ngươi quả thật là đang tìm chết!

Vương Trụ đã nhìn ra, những dị chủng này đều là do thằn lằn màu bạc điều khiển, con thằn lằn này nhất định là một trong số ít cường giả trong Long Tích, bị Long Hồn ảnh hưởng quá sâu, đã có thực lực vô cùng tiếp cận chân long, đã không thể gọi là di chủng, nói là long chủng cũng không sai, nó đã có thứ tượng tự như long uy, có thể điều khiển di chủng khác.

Chỉ cần nó còn ở nơi này, các di chủng sẽ không ngừng ùa tới, không sợ sinh tử, không biết sợ hãi, vừa nghĩ tới đây, sát ý trong lòng cũng dâng cao, vận chuyển một thân pháp lực mạnh nhất, đại đao màu đen khuấy động thiên địa, không ngừng chém tới nó.

Nhưng không ngờ, long chủng màu bạc đó rõ ràng đã sức lực không đủ, nhưng hoàn toàn trái với tâm lý bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh của sinh linh bình thường, vẫn cứ du đấu xung quanh hắn, tìm kiếm cơ hội, chỉ là không dám đối kháng chính diện với hắn, chỉ muốn kéo dài thời gian.

Như vậy, Vương Trụ lại càng lúc càng gấp.

Mà sau lưng hắn, bốn vị cao thủ canh giữ ở tứ phương cũng phải chịu áp lực càng lúc càng lớn, bọn họ không giống như Vương Trụ, được xông ra ngoài, mà chỉ có thể cố thủ tại chỗ, không cho di chủng xông vào, tác chiến như vậy, tiêu hao ngược lại càng lớn hơn, lúc đầu còn có thể chống đỡ, nhưng sau hơn nửa canh giờ trôi qua, đã có người bắt đầu dần dần lộ ra trạng thái mệt mỏi, bắt đầu không ngừng phục dụng đan dược để bổ sung pháp lực.

Mà mắt thấy bóng đêm sắp hoàn toàn hàng lâm, mấy người bên trong đành cắn chặt răng, vội vàng trắc lượng đại trận.

Ầm!

Đang đấu rất hăng, bỗng nhiên một con cự tượng cao chừng hơn chục trượng, toàn thân mọc đầy vảy rồng cứng rắn ầm ầm từ trong núi rừng phía tây lao ra, đầu mọc sừng nhọn, đạp núi cao, hung hăng đánh tới Chung Thái Hòa đang canh giữ ở phía tây.

Voi này đã có linh trí, đang tìm cơ hội, hơn nữa sức khỏe vô cùng, đột ngột xông tới, hung hiểm khôn kể.

Cho dù tu vi Chung Thái Hòa có cao tới đâu, lúc này cũng không khỏi kinh hãi, nghênh đón hung thế vô biên đó, hắn vốn nên né tránh kịp lúc, nhưng dù sao cũng có chức trách trong người, nếu mình tránh ra, người đang trắc lượng linh mạch ở phía sau tất nhiên sẽ bị lao trúng, bởi vậy hắn chỉ có thể giận dữ quát khẽ một tiếng, song chưởng vung lên, dẫn động một mảng cuồng phong xoay tròn trước người, một bức tường gió vô hình chắn trước người.

Nhưng này lực lượng va chạm của cự tượng này cực kỳ lớn, bức tường gió này không ngờ không thể hoàn toàn ngăn cản, lực lượng cực lớn vẫn ập tới Chung Thái Hòa, chấn cho sắc mặt hắn hơi tái xanh, khóe miệng đã chảy một dòng máu tươi.

Phía sau cự tượng đó, một đám di chủng Long tộc thừa cơ xông lên, muốn xé ra lỗ hổng.

Chung Thái Hòa biến sắc, cắn chặt răng, liều mạng dồn pháp lực xông về phía trước, chỉ thấy di chủng thế lớn, đã không có sức hồi thiên, không chỉ không ngăn được nước lũ di chủng này, mà ngay cả hắn cũng sắp bị cự tượng đó giẫm đạp dưới chân.

Một thoáng này, sắc mặt Chung Thái Hòa tái nhợt, đã hiện ra một tia tuyệt vọng.

- Đạo hữu chớ sợ!

Nhưng cũng đúng lúc này, phía sau hắn bỗng nhiên vang lên một thanh âm ôn hòa.

Trong lòng Chung Thái Hòa mừng rỡ, liền thấy một bóng xanh từ phía sau mình nhẹ nhàng đi tới, một tay giơ lên, đỡ lấy một chân cự tượng đang đạp xuống, sau đó bóng xanh này thấp giọng quát khẽ, trực tiếp bay lên xách chân con voi đó.

Bay lên trong không trung, ra sức vung một cái, dùng cự tượng làm vũ khí, trực tiếp càn quét một mảng di chủng trước mắt!

Giống như núi lở đất nứt, di chủng trước mắt lăn lộn, bị quét một mảng.

- Phương đạo hữu, ngươi...

Ngàn vạn lần không ngờ vào thời điểm trí mạng, Phương Nguyên lại xông tới tương trợ, Chung Thái Hòa lúc này vừa cảm động vừa hổ thẹn.

Cảm động là vì vào lúc khẩn yếu quan đầu, Phương Nguyên không ngờ ra tay cứu giúp, hổ thẹn là vì, mình vốn là tu sĩ đã thành danh mấy trăm năm, có thể nói là lớn hơn Phương Nguyên một lứa, trước đây cũng có chút bộ dạng tự cho mình là cao, nhưng lại không ngờ tiểu bối trong mắt chờ bọn họ như Phương Nguyên, không ra tay thì thôi, vừa ra tay không ngờ nhấc tay ném voi, thể hiện ra bản lĩnh đáng sợ như vậy.

- Ngươi cứ chữa thương đi, trước tiên cứ giao cho ta!

Phương Nguyên không nhiều lời, chỉ trầm giọng lên tiếng, ánh mắt nhìn ra xung quanh.

Lúc này, chỉ thấy di chủng từ trong núi rừng chung quanh trào ra, tranh nhau cắn xé, nhiều chi chít đông nghìn nghịt.

Vừa nhìn một cái, đông tây nam bắc đều là thú triều, khó phân biệt số lượng bao nhiêu.

Đến lúc này, kỳ thật không chỉ Chung Thái Hòa canh giữ ở phía đông, cho dù là ba vị tu sĩ đồng hành canh giữ ở ba phương vị khác cũng đã có không ít áp lực.
Chương 1225 Mây xanh tơ hồng (1)

Hơn nữa theo thú triều càng lúc càng nhiều, mức độ bọn họ đánh lui và tru sát di chủng đã không bằng tốc độ xông lên của những dị chủng này, cũng khiến cho áp lực của bọn họ không ngừng gia tăng!

Dưới loại tình huống này, bố trí đại trận phọng ngự tất nhiên là thích hợp nhất, nhưng nơi này dù sao cũng là bí cảnh Long tộc, hướng đi linh mạch phức tạp, cũng có rất nhiều trận thế lưu lại, mạo muội bày trận, có khả năng sẽ dẫn động biến số và phiền phức không cần thiết, chỉ có thể cường hành chống đỡ.

- Lạc sư muội!

Phương Nguyên trầm giọng hô.

- Ta biết rồi.

Lạc Phi Linh ở cách đó không xa không cần hắn nhiều lời, liền nhảy lên đáp ứng một tiếng.

Sau đó Phương Nguyên gật đầu, trầm giọng quát khẽ, một đạo thanh khí từ trên đỉnh đầu dâng lên, trong chốc lát đã ngưng kết thành một đám mây xanh, mây trôi màu xanh đó càng lúc càng lớn, nhanh chóng trải ra, tới cuối cùng cơ hồ đã hoàn toàn che lấp địa vực mười dặm, sau đó Phương Nguyên sầm mặt, hai tay ở trong hư không ấn xuống phía dưới, mây trôi màu xanh đó giống như thương khung ép xuống.

Di chủng từ xung quanh trào ra bị mây xanh này bao phủ, lập tức thân thể cứng đờ.

Mây xanh đó mỗi một đám đều nặng như núi, cứ như vậy trấn áp xuống, giống như từng tòa cự sơn trấn áp chúng ở bên dưới, bốn vó mềm oặt, từng mảng cứng đờ tại chỗ, còn có một số trực tiếp quỳ xuống, lại bị thanh khí này trấn áp linh tính còn lại không nhiều lắm, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất mà run rẩy.

- Chuyện gì thế?

Bốn vị tu sĩ khác ở cách đó không xa cũng đều kinh hãi.

Bọn họ cũng bị thanh khí này bao phủ vào trong, nhất thời đều cảm thấy thần thông vận chuyển mất linh, sợ tới sắc mặt thay đổi.

Thanh khí vừa động, trấn áp vạn vật.

Đây chính là lĩnh ngộ mới nhất của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sau khi Phương Nguyên đột phá cảnh giới Nguyên Anh.

Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết trước đây là cầu biến, theo đuổi cực hạn của biến hóa.

Nhưng lúc hắn kết anh, mượn tâm ý kiếm đột phá phạm trù biến hóa, đạt tới cảnh giới mới, chính là bất biến.

Không chỉ bản thân bất biến, thanh khí tới đâu, bất kỳ sự vật nào cũng không biến được nữa!

Một thức thần thông này của hắn chẳng khác nào là mượn dùng Huyền Hoàng Nhất Khí của mình, vây di chủng ở phạm vi mười dặm trong lồng giam, có điều tương ứng là, bản thân hắn lúc này cũng không thể động, dù sao lúc này thời gian hắn tu thành đạo thần thông này vẫn còn ít, tu vi cũng còn thấp, vừa động sẽ dẫn động biến hóa nhiều hơn, lực độ trấn áp của Huyền Hoàng Nhất Khí cũng sẽ yếu đi trên diện rộng.

Cho nên, trước khi hắn vận dụng một thức thần thông này đã gọi Lạc Phi Linh một tiếng.

Hai người không nói nhiều, cũng không trao đổi thần niệm, nhưng Lạc Phi Linh đã minh bạch ý tứ của hắn, sớm đã tế ra đoản đao màu đỏ, đao này Phương Nguyên từ lúc ở Việt Quốc Ma Tức Hồ đã thấy rồi, hiện giờ đao vẫn là đao đó, nhưng khí cơ đã hoàn toàn khác, Lạc Phi Linh tay bấm pháp ấn, chỉ vào không trung xa xa, thanh đoản đao đó đột nhiên bay ra.

Trong thanh khí, một luồng sáng đỏ bay qua, rất là bắt mắt.

Tiếng rung vang vọng trong thiên địa.

Một tiếng rung dài này, không phải chỉ có một tiếng, kỳ thật là vô số tiếng rung nối liền vang lên.

Đoản đao cũng bay ra, bởi vì bay quá nhanh, cho dù dùng thần thức cảm ứng cũng chỉ có thể nhìn thấy một sợi đỏ ngăn ngắn.

Bay nhanh xoay tròn trong hư không, cũng dẫn động lực lượng vô biên trong hư không xung quanh, giống như từng vòng xoáy.

Rầm!

Vô số di chủng bị Phương Nguyên trấn áp cùng với hài cốt di chủng giống như núi nhỏ lúc trước bị bốn người này trảm sát đều dưới sự xoay tròn của đoản đao này mà bị đánh bay ra ngoài, giống như từng đợt sóng cực lớn.

Di chủng từ trong thâm sơn xa hơn đang lao ra cũng bị sóng này cuốn lấy, cuồn cuộn ngả đổ ra sau.

Nói thì chậm nhưng kỳ thật chỉ trong mấy hơi thở, chung quanh sơn vực chỗ họ đã xuất hiện một lỗ hổng, di chủng ở gần bị đánh bay ra ngoài, va vào di chủng từ xa xông tới, hai bên lăn lộn với nhau, vô cùng hỗn loạn, nhất thời không xông lên được nữa, khiến cho khu vực chỗ bọn họ trong chớp mắt cũng xuất hiện một chỗ trống hiếm có, núi rừng cây cối đều không có.

Mà mấy vị tu sĩ canh giữ ở bên này, tất nhiên cũng vội vàng thở hổn hển mấy hơi, mau chóng nuốt vào mấy viên bảo đan.

Đợi cho khí tức hơi hòa hoãn lại, lúc này mới nhìn tới đám người Phương Nguyên.

Trong ánh mắt lại đều là vẻ ngưng trọng khó có thể hình dung, cùng với sự khiếp sợ không thể che giấu được.

Thanh đoản đao màu đỏ đó của Lạc Phi Linh xoay tròn bay về, nàng ta chỉ thấy bên trên có thứ giống như vết máu, cho nên không dám cầm, vẻ mặt khổ sở tìm đồ để lau, nhưng các tu sĩ lại đều thần sắc đại biến, kinh ngạc trước sự sắc bén của đoản đao này.

Đương nhiên, đoản đao trong tay tiểu Thánh Nữ của Nam Hải Vong Tình Đảo có lợi hại cũng là đương nhiên.

Mà lúc trước Phương Nguyên thi triển Huyền Hoàng Nhất Khí trấn áp vạn vật, cũng khiến bọn họ cảm thấy có chút đáng sợ.

Thanh khí đó bao phủ xuống, cho dù là bọn họ cũng cảm thấy thần thông vận chuyển mất linh, nhục thân trầm trọng, giống như bị dán định thân phù.

Đó rốt cuộc là thần thông gì, chẳng lẽ có thể trói buộc cả đại tu Nguyên Anh à?

Nếu vừa rồi hai người bọn họ liên thủ, không phải tấn công di chủng, mà là tấn công bọn họ, vậy mình sẽ có bao nhiêu phần thắng?

Vừa nghĩ tới vấn đề này, trong lòng các tu sĩ đều có chút nghi ngờ.

- Súc sinh, còn ở đây chơi trốn tìm với ta à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom