-
Chương 1216-1220
Chương 1216 Long Cung dưới đáy biển (1)
Rõ ràng đã sợ tới mặt mũi trắng bệch, lại vẫn gắng gượng lộ ra vẻ mặt tươi cười, ra sức vẫy tay về phía bờ biển, thuận theo tầm mắt của hắn mà nhìn, Phương Nguyên thấy một nữ tử cưỡi một con lợn rừng mặc giáp cực lớn, vung lang nha bổng chia tay với hắn.
- Nên tập trung tinh thần mà làm việc!
Phương Nguyên nghênh đón gió biển, thầm hít sâu một hơi, tâm thần dần dần ngưng tụ.
Trong óc lược lại một lần hiểu biết đối với Nam Hải Long Tích, thầm phỏng đoán chuyện có khả năng sẽ phát sinh.
Cự kình rẽ sóng lướt về phía trước, tiên đảo phía sau rất nhanh liền đã biến mất khỏi tầm mắt, mà hai con cự kình khác cũng bắt đầu càng lúc càng xa và bọn họ, cũng đúng lúc này, Vương gia Đạo Tử Vương Trụ ngồi trước nhất trên lưng cự kình chậm rãi quay người lại, hắn mặc một thân thiết giáp, hai mắt lộ ra có chút khô khan, đường cong trên mặt cực kỳ cương nghị, giống như gang thép.
- Ta biết có rất nhiều thế gia đạo thống đều rất không hài lòng đối với ngươi!
Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía Phương Nguyên, lộ ra vẻ lạnh lùng mà cứng rắn:
- Nhưng ta không có hứng thú đối với những chuyện đó, cũng sẽ không bởi vậy mà nhằm vào ngươi, chỉ hy vọng ngươi minh bạch một chuyện!
Phương Nguyên nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Thanh âm của Vương Trụ lập tức trầm xuống:
- Ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cho nên ngươi tốt nhất hãy dụng tâm mà làm việc, đừng tự cho là thông minh, nếu ngươi làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ lần này, ta chẳng bận tâm ngươi có trèo cao được Nam Hải hay không, vẫn sẽ không chút do dự chém ngươi!
Phương Nguyên rất yên tâm, nhìn hắn với vẻ hữu hảo, nói:
- Ta cũng vậy!
Vương gia Đạo Tử Vương Trụ, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên một hồi, không nói thêm gì.
Cự kình tiếp tục phá sóng tiến về phía trước, giống như cảm nhận được áp lực trong những lời cảnh cáo của Vương Trụ đối với Phương Nguyên, các tu sĩ đều có chút trầm mặc, nhất thời không dám nhiều lời, đám người Tống Long Chúc nhíu mày, rõ ràng không thích vẻ bá đạo trên người Vương Trụ, nhưng biết lời hắn nói là đúng, bởi vậy không ai lên tiếng, chỉ có Lạc Phi Linh là vẫn cười hì hì.
Nàng ta không sợ Vương Trụ, chỉ ngồi bên cạnh Phương Nguyên, nói nhỏ:
- Phương Nguyên sư huynh đứng tức giận, hay là để ta thay ngươi mắng hắn?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Mục tiêu là nhất trí, không cần phát sinh phiền não?
Lạc Phi Linh nghe vậy càng cười vui hơn.
Cự kình lướt sóng, một đường đi tới cực nam, thậm chí đã qua chỗ giao long bị treo, một mực tiến về phía nam, mà đến nơi này đã là hải vực biển sâu hiếm vết chân người, không thấy hòn đảo dân cư, chỉ có sóng biển vô tận, cho dù là người tu hành cũng rất ít muốn tới nơi này, càng không có hứng thú ở đây thăm dò gì cả.
Trên đường đi rất buồn chán, hải yêu cũng không gặp mấy con, hoặc là nói, trong hải vực to như vậy, nhất định là có không ít hải yêu, có điều những tiểu yêu quái này cũng không ngốc, từ xa cảm nhận được khí tức của mọi người trên lưng cự kình, ai nấy đều chuồn nhanh, không dám tới va chạm, cũng khiến tốc độ đi đường của đoàn người bọn họ cực kỳ thuận lợi.
Ước chừng hơn mười ngày, bọn họ cuối cùng cũng tới được mục đích, lại thấy nơi này nước biển xanh biếc, cơ hồ là trong suốt, vô cùng tươi đẹp, chung quanh có bầy cá nhiều màu bơi lượn, lộ ra sinh cơ bừng bừng, đến sau khi đến nơi này, đám người Vương Trụ thăm dò vị trí, liền xác định một nơi, vỗ vỗ lưng cự kình, cự kình đó liền lặn vào trong biển sâu.
Trước đây Phương Nguyên dù sao cũng chưa tới hải vực, hiểu biết không sâu, nhất là hải vực bực này, không ngờ có thể lặn xuống sâu như vậy.
Trong cảm giác, không ngờ lặn cả nửa ngày, vẫn không nhìn thấy đáy biển, hơn nữa theo lặn xuống càng lúc càng sâu, ngay cả nước biển nhìn thì vô cùng bình thường chung quanh lúc này dường như cũng có lực lượng vô cùng, giống như tường đồng vách sắt đè ép tới, nếu không phải bọn họ đều là hạng người tu hành cao thâm, có pháp lực bảo vệ nhục thân, thật sự không biết sẽ là kết cục gì.
Một đường lặn xuống, ánh sáng càng lúc càng ít, đến về sau, cơ hồ đã vươn tay không thấy năm ngón, chỉ có thể dựa vào thần thức để nhìn vật, nhưng cứ tiếp tục lặn xuống, lại qua mấy canh giờ, chỉ cảm thấy mắt sáng rực, đáy biển không ngờ lộ ra ánh sáng nhạt.
Phương Nguyên hơi kinh ngạc, nhìn xuống phía dưới, liền thấy thì ra là không ít san hô và rong tảo sinh trưởng dưới đáy biển, vô cùng thần dị, rõ ràng không có yêu khí, nhưng lại đều tỏa ra quang mang trong suốt mà nhu hòa, thậm chí là một số cá bơi ở đây, trên người cũng phát sáng, tất cả quang mang này dung hợp lại, tuy không mãnh liệt giống như ánh nắng, nhưng cũng đủ để người ta nhìn rõ.
- Phương Nguyên sư huynh, mau nhìn mau nhìn kia.
Lạc Phi Linh sinh ra và lớn lên trên biển, thấy cảnh đẹp thế này cũng vô cùng hưng phấn, không ngừng chỉ trỏ cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên thuận theo hướng nàng ta chỉ nhìn một cái, cười nói:
- Ngươi là chỉ con cá xấu hoắc đó à?
Lạc Phi Linh bĩu môi, nói:
- Rõ ràng là rất đẹp mà!
Nói xong hỏi Hậu Quỷ Nhi bên cạnh, hắn lúc này đang nhìn chằm chằm một bóng lưng tịnh lệ trên lưng cự kình không chớp mắt.
Nghe thấy Lạc Phi Linh hỏi, liền không quay đầu lại nói:
- Đẹp...
Cũng không biết là là nói bóng lưng kia đẹp hay là con cá đó đẹp.
Phương Nguyên rất bất đắc dĩ, cũng không biết có nên nói với hắn, bóng lưng đó không phải nữ, mà là Thanh Lưu Tông Đạo Tử Hứa Ngọc Nhân trời sinh nữ tướng hay không!
...
- Được rồi, yên lặng chút, đến nơi rồi!
Cũng đúng vào lúc này, đội trưởng Vương Trụ bỗng nhiên quay đầu, trầm giọng quát khẽ.
Chương 1217 Long Cung dưới đáy biển (2)
Mặc dù Lạc Phi Linh có chút không hài lòng, nhưng vẫn ngậm miệng, Phương Nguyên cũng tập trung tinh thần, nhìn chung quanh.
Vừa nhìn một cái, lại ngẩn ra, chỉ thấy đáy biển chung quanh nhấp nhô không bằng phẳng, mọc đầy tảo biển, phủ kín cát trắng, nhìn thì không khác gì hải vực khác, nhưng nếu nhìn kỹ liền có thể thấy được dưới san hô và tảo biển đó không ngờ đều là đường đá chỉnh tề mà cứng rắn, nhìn thì rất có quy luật, có một số thậm chí giống như là cổng vòm, ẩn trong nước biển.
- Nơi này là...
Phương Nguyên lờ mờ đoán được gì đó, chỉ là có chút không thể tin nổi.
Trong mắt Lạc Phi Linh cũng đầy vẻ kinh hỉ, nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi nhìn ra à?
Chỉ vào đường cong nhấp nhô bất định nhấp nhô, nói nhỏ:
- Nơi này chính là Long Cung trong truyền thuyết!
Phương Nguyên gật đầu, nhất thời không biết nên hình dung như thế nào.
Rất đồ sộ!
Tuy thời gian đã quá xa xôi, khiến cho phía dưới hải vực này phủ kín rong rêu, nhìn không quá rõ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phân biệt ra, cả hải vực này, chỗ xa xôi vô tận, không ngờ đều là một dãy di tích cực lớn, cho dù trải qua thời gian dài đằng đẵng từ thái cổ đến giờ, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được sự rộng lớn, tinh mỹ và hoành tráng của kiến trúc này.
Thời gian thái cổ Long tộc tồn tại hậu thế đã quá lâu rồi.
Lâu tới thế nhân thậm chí còn quên từng có một tiên tộc cường đại đủ để che chở nhân tộc tồn tại.
Nhưng hiện giờ, một dãy di tích như vậy chính là chứng cớ chúng từng sinh tồn ở hậu thế.
Nhớ tới những điển tịch về Long Tích đọc được mấy ngày nay, trong lòng Phương Nguyên lại xuất hiện rất nhiều cảm khái.
- Đi thôi, bọn họ cũng nên đến rồi!
Vương Trụ cũng không d thời gian nghĩ tới những thứ vô dụng này, trong di tích Long tộc, mơ hồ phân biệt phương hướng, điều khiển cự kình bơi tới một chỗ, đi chừng mấy trăm dặm, lại đi tới trung tâm di tích, chỉ thấy nơi này có một cái ao cực lớn, phạm vi ước chừng trăm trượng, nước biển bên trong đen sì sì, không nhìn thấy điểm cuối, chung quanh ao vẽ đầy đạo văn tinh mỹ.
Loại đạo văn này vô cùng huyền ảo, khác với đạo văn trên thế gian hiện tại.
Bọn họ vừa đến đây không lâu, liền thấy hải vực phía trước không xa khuấy động, lại một con cự kình bơi tới, lại thấy trên lưng cự kình đó chính là đội thứ hai do Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ suất lĩnh, bọn họ đến bên cạnh ao, từ xa nhìn Vương Trụ, cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ bên cạnh ao, sau đó lại hơn nửa ngày, đội thứ nhất Tần Loạn Ngô suất lĩnh cũng chạy đến.
Vương Trụ vẫn lẳng lặng chờ bên cạnh ao, mặc dù không nói chuyện, nhưng mày càng lúc càng nhíu chặt, hiển nhiên rất bực mình.
- Nếu mọi người đều đã tới, vậy có thể mở cánh cửa này, tiến vào Long Tích chân chính!
Sau khi Tần Loạn Ngô dẫn người tới, liền từ trên lưng cự kình nhảy xuống, đi tới trên ao, ánh mắt đảo qua chung quanh, tránh ánh mắt bất mãn của Vương Trụ, nói:
- Chắc chư vị đạo hữu cũng biết, đây là cửa truyền tống thái cổ Long tộc lưu lại, đã được tu sửa từ ba ngàn năm trước, chìa khở mở cửa này ở trong tay ba đội trưởng chúng ta, lát nữa chúng ta sẽ mở cửa, thôi động đại trận, nhưng sau khi chúng ta tiến vào Long Tích chân chính, ba đội nhân mã chúng ta sẽ phải tách ra.
Các tu sĩ đều lẳng lặng lắng nghe hắn nói, không ailên tiếng cắt ngang.
Tần Loạn Ngô ngừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Mà nhiệm vụ chuyến này của chúng ta chính là ngoài tiến vào Long Tích ra thì tìm kiếm địa điểm, đo lường hướng đi của mấy linh mạch lớn, sau khi có được kết quả cụ thể, iền dưới sự suất lĩnh của đội trưởng chạy tới chỗ sâu nhất của Long Tích, thông qua kết quả đo lường thôi diễn ra vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, tìm được Tam Thốn Linh Sơn và phong ấn nó, đại sự hoàn thành!
Các tu sĩ nghe vậy đều chỉ gật đầu.
Kỳ thật trước khi vào Long Tích, bọn họ đã làm đủ công khóa, tất nhiên biết phải làm gì.
Phương Nguyên thì ngay cả nguyên nhân vì sao bọn họ phải làm vậy cũng đã đoán ra, nói trắng ra là, nhiệm vụ chuyến này của bọn họ chính là tiến vào Long Tích chân chính, mà theo ghi chép trên điển tịch cho thấy, là một phương bí cảnh, mà Tam Thốn Linh Sơn đó kỳ thật chính là quan khiếu bản nguyên của bí cảnh này, khiếu này sẽ biến hóa theo thiên địa trong bí cảnh, không ngừng thay đổi phương hướng, muốn tìm được nó chỉ có thông qua hướng đi linh mạch trong bí cảnh, hơn nữa, ít nhất cũng cần hướng đi của ba chủ mạch, mới có thể xác định.
Từ độ khó mà nói, nhiệm vụ này kỳ thật rất đơn giản.
Chỉ là trong Long Tích tự có hung hiểm, đó mới là cần bọn họ tự nghĩ biện pháp ứng phó.
- Nếu đã chuẩn bị rồi, vậy thì lặp lại một lần cũng không có tác dụng gì, không bằng mau chóng đi vào, trong Long Tích, hung hiểm vô số, cũng có Long Hồn viễn cổ ngủ say, cho dù tu vi như chúng ta đi vào, cũng phải cẩn thận đừng làm Long Hồn thức tỉnh, bởi vậy vào trong Long Tích, dùng thời gian nhanh nhất hoàn thành đo lường mới là trọng yếu nhất, theo ý kiến của ta, không bằng dùng bảy ngày là tốt nhất!
Vương Trụ tiến lên một bước, trên mặt có chút bực mình, lạnh giọng nói.
Tần Loạn Ngô khẽ nhíu mày, nói:
- Vương đạo huynh nói có lý, vậy thì dùng bảy ngày!
Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ cũng gật đầu theo, dường như không có ý kiến.
Mà Phương Nguyên và một số Đại Trận Sư khác, bọn họ là chủ lực đo đạc địa thế Long Tích, âm thầm cân nhắc một chút độ khó trong đó, phát hiện thời gian này kỳ thật là có chút gấp gáp, có điều chắc cũng có thể ứng phó, thế là cũng không nói gì.
Chương 1218 Bí cảnh Long tộc (1)
- Nếu đã vậy thì đừng dong dài nữa, đi thôi!
Vương Trụ không nhiều lời, giơ tay lên tế ra một khối ngọc phiến màu đồng cổ, bồng bềnh trên ao.
Hai người Tần Loạn Ngô, Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ ở bên cạnh cũng đều tự tế ra một ngọc phiến tương tự, ba tấm ngọc phiến vừa hay khớp với nhau, hợp thành một khối ngọc quyết hoàn hảo, dưới sự thôi động pháp lực của ba người bọn họ, bắt đầu chậm rãi xoay tròn, dần dần có bích quang mỏng manh từ trên ngọc quyết tỏa ra, hơn nữa càng lúc càng sáng, bên trong dường như có long ảnh du động.
Theo ngọc quyết càng xoay càng nhanh, trong ao đen xì phía dưới, không ngờ có nước biển bắt đầu xoay tròn theo, đến cuối cùng, đáy ao đen thui đó không ngờ có quang mang nhu hòa tỏa ra, giống như một vòng xoáy cực lớn, không ngừng xoay tròn.
Thấy thông đạo đã mở, Vương Trụ liền trầm giọng nói:
- Đi thôi!
Phương Nguyên ngưng thần, chuẩn bị bước vào trong thông đạo, cũng đúng lúc này, cảm thấy một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay mình.
Quay đầu, thấy Lạc Phi Linh đang nhìn thông đạo, sắc mặt phức tạp.
- Đừng sợ!
Phương Nguyên thấp giọng nói:
- Chúng ta cùng nhau đi vào!
Lạc Phi Linh quay đầu nhìn Phương Nguyên, cười nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ta có chút vui vẻ!
Sau khi nhảy vào vòng xoáy, vốn là xuống phía dưới, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy giống như đang từ từ bay lên, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh dắt tay nhau, cảm thấy chìm nổi hồi lâu trong vòng xoáy, đến cuối cùng, lại đột nhiên cả người nhẹ bẫng, đã không còn áp lực đáy biển đáng sợ và mạch nước ngầm mãnh liệt lúc trước, mà giống như đột nhiên từ thế giới đáy biển lên tới trong không trung.
Khi mở mắt, hai người đều cảm thấy trước mắt sáng rực, lúc trước bọn họ vẫn đang ở đáy biển, nhưng lúc này, lại phát hiện mình từ trong một hồ nước cực lớn nhảy, đang ở trong không trung, đứng trong một thế giới tươi đẹp vô tận.
Thế giới này xa vô tận, khắp nơi đều là núi xanh nước biếc, quả thực giống như một bức tranh thuỷ mặc sinh động, xa gần có thể thấy được dòng suối, đá trắng, núi cao hiểm trở, trong trời cao, gió mát vi vu, núi rừng xa xa, gió xanh nắng ấm, lá cây rì rào.
- Nơi này... Chính là Long Tích chân chính à?
Phương Nguyên thấy mà rất vui vẻ thoải mái, không ngờ lại là cảnh trí tươi đẹp cỡ này, quả thực giống như trong mộng vậy.
Hắn ở Thiên Lai Thành Kim gia cũng từng vào bí cảnh thế này, rõ ràng không khác lắm với nơi này, đều là một phương tiểu thế giới, chỉ là hai bên cách nhau quá xa, bí cảnh của Kim gia có thể cảm thấy rõ ràng là khác với thế giới ngoại giới, mà một phương Long Tích này lại căn bản hoàn toàn không khác gì thế giới bên ngoài, thậm chí có thể ở trên trời nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ không biết là thật hay giả.
- Trời ạ, bút tích của thái cổ Long tộc cũng quá lớn rồi, đây là khai sáng một thế giới mới à?
Sau lưng bọn họ, trong hồ nước sương trắng mờ mịt, Tống Long Chúc cũng nhảy ra, có chút trố mắt đứng nhìn, sau đó lại vỗ vỗ vai Hậu Quỷ Nhi, nói:
- Lão huynh, ngươi nhát gan ôm đùi ta thì cũng thôi, nhưng hiện tại có thể buông ra không?
- Ờ!
Hậu Quỷ Nhi bắt đầu từ lúc nhảy vào vòng xoáy, vẫn một mực ôm đùi hắn thành thật lên tiếng, sau đó vô cùng chờ mong quay đầu nhìn vào trong hồ nước, quả nhiên trong hồ nước, bọt nước tản ra, Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ dáng người điệu từ trong hồ nước nhảy, đầu cúi thấp, mắt Hậu Quỷ Nhi lập tức trợn lên, thuận theo thân thể của nàng ta chằm chằm nhìn xuống.
Phương Nguyên vô tình xoay người lại thấy vậy, bất đắc dĩ ôm trán.
Vị này chính là Thánh Nữ của Huyền Thiên Cửu Đạo, địa vị không thua gì Trung Châu Tứ Tiểu Thánh, vị Hậu Quỷ Nhi sư huynh này không ngờ cũng dám nhìn?
Có điều cũng may, Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ mặc tiên bào, mặc dù từ trong hồ đi ra, lại không dính chút nước nào, tất nhiên cũng không có cảnh tượng mãnh liệt Hậu Quỷ Nhi chờ mong, trên mặt Hậu Quỷ Nhi không nhịn được lộ ra chút thất vọng, Phương Nguyên lại thở phào cho hắn.
So sánh với Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ, hay là cứ để hắn tiếp tục nhìn Hứa Ngọc Nhân còn tốt hơn.
...
Ba đội nhân mã lục tục từ trong hồ nước nhảy ra, đều đang quan sát cảnh vật chung quanh, không nhịn được mà tấm tắc lấy làm lạ.
Trước khi đến bọn họ đã xem qua một số điển tịch, biết Long Tích chân chính này bản thân chính là một bí cảnh, khác với Long Cung bên ngoài, chính là động phủ mà các đại năng Long tộc thời thái cổ tu luyện, nhưng dù là bọn họ đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lúc này vừa nhìn một cái, vẫn cảm thấy kinh ngạc không thôi, nguyên nhân không ngoài gì khác, một phương thế giới này quá rộng lớn, cũng quá xa xôi.
Tiểu thế giới không khác gì đại thế giới bên ngoài, còn có thể gọi là tiểu thế giới à?
Có người vào thế giới này, liền theo bản năng hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, linh khí dư thừa chung quanh ùa vào trong cơ thể, giống như tắm trong nước ấm, sắc mặt cũng thay đổi:
- Trời ạ, linh khí nơi này cũng quá dồi dào rồi, so với bí cảnh đứng đầu của gia tộc bọn ta thì mạnh hơn vô số lần, nếu tu hành ở đây, tu vi không phải ngày đi ngàn dặm à?
- Một phương bí cảnh này nhất định có vô số linh chu bảo dược, thậm chí là thần dược tiên dược, chỉ không biết chúng ta có thể gặp được hay không?
- Nói rất đúng, nói không chừng còn có thể có di bảo Long tộc lưu lại, cho dù không tìm thấy những tiên bảo có thể dùng, nhưng trong truyền thuyết Long tộc thích kim bảo nhất, trong bí cảnh này nhất định sẽ có tiên tàng mà bọn họ chuyển vào từ thời thái cổ!
Chương 1219 Bí cảnh Long tộc (2)
Tâm thần mọi người đều có chút kích động.
Đám người bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, lại có tu vi Nguyên Anh, nhãn quang tất nhiên không kém, nhưng bí cảnh Long tộc thái cổ này dù sao cũng rất quý giá, chỉ dựa vào linh khí dư thừa ở đây cũng có thể xác định nơi này chắc chắn có bảo bối vô cùng, tất nhiên có chút động lòng, nếu không phải biết mình còn có nhiệm vụ quan trọng trong người, lúc này nói không chừng đã tản ra đi tầm bảo rồi.
- Ha ha, đừng vội nghĩ tới chuyện tốt này!
Trong những tiếng kinh thán, vang lên một tiếng cười lạnh, mọi người nhìn lại, chính là Vương Trụ, hắn lạnh lùng nhìn cảnh vật chung quanh, nói:
- Đừng quên các ngươi là tới để làm gì, huống hồ bí cảnh này nhìn thì đẹp mặt, nhưng sát cơ từng bước, nếu các ngươi cảm ứng kỹ càng, chắc có thể cảm nhận được tàn trận ở bốn phương tám hướng, hơi không cẩn thận, mạng cũng chẳng còn đâu!
Lời này khiến các tu sĩ rùng mình, có người mở thần niệm, cảm ứng kỹ càng, lập tức biến sắc.
- Không ngờ thái cổ Long tộc biến mất lâu như vậy, đại trận năm đó bày ra vẫn còn lưu lại...
- Mọi người phải cẩn thận, những tàn trận này khác với những gì chúng ta hiện tại được học, một khi không lưu ý sẽ bỏ qua đó!
Trong tiếng nghị luận của các tu sĩ, Phương Nguyên cũng cảm thụ được trận lực còn sót lại trong thiên địa.
Có thể thấy đấy, thời kì thái cổ, một phương thiên địa này nhất định là người không phận sự chớ vào, đại trận phủ kín cả tòa bí cảnh, chỉ có đại năng Long tộc mới có thể bình yên nằm ở đây, thậm chí mượn đại trận vô biên này để tĩnh dưỡng, mà hiện giờ, dù sao cũng thời gian trôi qua quá lâu, trận thế có lợi hại tới mấy, nếu không được tu sửa cũng dần dần bị hủy diệt, bởi vậy, lúc này chỉ còn trận lực lác đá lưu lại.
Có điều, cho dù là trận lực lưu lại này cũng đủ để khiến bọn họ phải cảnh giác.
Có điều hấp dẫn sự chú ý của Phương Nguyên lại không phải là uy hiếp từ những trận lực lưu lại này, mà là hắn cảm ứng hướng đi của trận lực chung quanh, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác quái dị cực độ, giống như hướng đi của những tàn trận này lờ mờ có chút quen thuộc.
- Chẳng lẽ là... Vạn Linh Quyển?
Trong lòng hắn rất nhanh liền ý thức được một điểm.
Trước đó không lâu hắn từng ở trong bụng rùa có được một quyển trúc thư làm từ Tam Sinh Trúc, bên trên ghi lại lý niệm trận đạo, hiện giờ, vẫn chưa tham ngộ thấu triệt, nhưng cũng đã xem qua một chút, nhớ tới ghi chép trên Vạn Linh Quyển, không chừng chính là trận đạo thượng cổ.
Nếu là như vậy, tàn trận của Long tộc khiến mình cảm thấy có chút quen thuộc cũng là tất nhiên!
- Chư vị đạo hữu, thời gian cấp bách, không thể chậm trễ, chúng ta đều hành động đi!
Thấy tất cả mọi người đã vào bí cảnh, Tần Loạn Ngô trầm giọng lên tiếng, nói:
- Trước khi tiến vào đã phân rõ vị trí, chúng ta sẽ đi theo phía bắc, Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ đi phía nam, Vương Trụ đạo huynh thì dẫn người đi phía đông!
Mọi người nghe vậy đều gật đầu đáp ứng, dẫn người chạy về các phương hướng.
Cũng may trong bí cảnh Long tộc này, có thể ngự vân ngự kiếm, đi đường cũng nhanh hơn.
Có điều bay trong không trung, cúi người nhìn xuống, có thể thấy được trong bí cảnh này sông núi kéo dài vô tận, khắp nơi đều là non xanh nước biếc, đẹp tới khó có thể hình dung, có điều, trừ trong không trung thỉnh thoảng hiện lên trận quang lưu lại khiến bọn họ cảnh giác ra, trong bí cảnh này còn có thể nhìn thấy một số hài cốt cực lớn nằm rải rác trong dãy núi, màu như kim loại, phủ lên mấy phần ám ảnh cho thiên địa này.
- Trời ạ, đó đều là long cốt...
Tống Long Chúc trên đường nhìn thấy, mắt trợn tròn, dù sao cũng là một người ngay cả nước đái mèo cũng không bỏ qua, lúc này không nhịn được mà nói:
- Trong truyền thuyết long cốt đều có thể đả tạo thần khí? Nơi này hình như lại có không ít, còn nữa, các ngươi nhìn sơn cốc đó kìa, tàng gió tụ khí, trăm sông hội tụ, trong hư không ẩn hiện màu tím, nếu ta đoán đúng, tất nhiên có thần dược sinh trưởng...
Người khác nghe hắn nói vậy cũng không nhịn được mà động lòng nhìn tới.
Vương Trụ bay trước nhất nghe vậy, không nhịn được nhíu mày, quay đầu quát khẽ:
- Câm miệng, những long cốt đó ngươi cũng dám chú ý à, một khi kinh động Long Hồn đang ngủ say, đừng nói là nhiệm vụ lần này, tất cả mọi người chúng ta đều phải chết không có chỗ chôn!
Trong lòng Tống Long Chúc không phục, lại không dám chống đối, chỉ oán thầm.
Nhưng cũng chỉ thành thật được một lúc, miệng lại vẫn không chịu yên, tiến đến bên cạnh Phương Nguyên, thấp giọng nói:
- Phương Nguyên đạo huynh, trong truyền thuyết Long tộc ở thời thái cổ cử tộc phi thăng vào Tiên giới, sao lại có nhiều long cốt như vậy lưu lại?
Những lời này khiến người xung quanh đều có chút tò mò.
Trước khi bọn họ tiến vào Long Tích này đều đã làm công khóa, lúc này trong lòng tất nhiên cũng có nghi hoặc.
Phương Nguyên cũng không biết trả lời vấn đề này thế nào, đành phải cười khổ nói không biết.
Vương Trụ bỗng nhiên lãnh đạm nói:
- Chuyện thế gian đều là nghe nhầm đồn bậy mà thôi, cho dù điển tịch về Long Tích mà các thế gia cất giấu, cũng có rất nhiều là tin nhảm người ta thuận tay viết xuống, năm đó Long tộc nào có cử tộc phi thăng gì chứ, Long tộc thái cổ căn bản cũng là bị hủy dưới đại kiếp, hơn nữa một phương Long Tích này chính là nơi đại kiếp hàng lâm, cũng chính bởi vậy, nơi này mới có nhiều Long Hồn và tàn cốt, cũng bởi vì Long Tích này cách ngọn nguồn đại kiếp quá gần, nên mới có quan khiếu làm chậm đại kiếp ở đây!
Chương 1220 Đội trưởng Vương Trụ (1)
Người chung quanh nghe vậy, đều thầm gật đầu, cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý.
Nhưng trong lòng Tống Long Chúc lại dần dần không phục, bỗng nhiên bật cười, không biết có chủ ý gì, rụt rè hỏi:
- Vương đạo huynh, ngươi là dùng thân phận đội trưởng nói với ta những cái này hay là dùng thân phận của Vương gia Đạo Tử mà tham thảo với ta?
Một câu này cũng khiến cho Vương Trụ hơi ngây ra, cười lạnh nói:
- Ngươi muốn nói gì, cư nói thẳng ra di!
Tống Long Chúc vỗ tay một cái, cười nói:
- Nếu ngươi dùng thân phận Vương gia Đạo Tử tham thảo với ta, ta cũng an tâm, nghe ngươi vừa rồi nói đạo lý rõ ràng, vậy ta chỉ hỏi ngươi, ngươi chỉ biết quan khiếu làm chậm đại kiếp ở đây, vậy có biết nguyên lý làm chậm đại kiếp không?
Lời này hỏi Vương Trụ ngớ ra, nói:
- Chỉ cần có tác dụng là được rồi, ai biết đạo lý ở đâu?
Nói xong bản thân cũng có chút hoài nghi, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ ngươi biết?
Tống Long Chúc nói:
- Ta không biết, chỉ muốn xem ngươi có biết hay không thôi.
Vương Trụ hơi biến sắc, lạnh lùng liếc Tống Long Chúc một cái, hư không chung quanh dường như cũng tối đi.
Tống Long Chúc sợ tới co đầu, nói nữa nói nữa.
Các tu sĩ nghe vậy, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, lại biết Vương Trụ nói cũng thực tế, một là Long Tích rất thần bí, lại cũng vì một trường hạo kiếp ngàn năm trước mà tổn thất rất nhiều, đến nỗi rất nhiều pháp môn lưu lại ở thế gian hiện giờ khiến người ta chỉ biết tới chứ không dùng được, ví dụ như biết Tam Thốn Linh Sơn phong ấn trong Long Tích có thể làm chậm đại kiếp, lại không biết vì sao có thể làm chậm đại kiếp.
Đương nhiên, cũng có thể là những tiểu bối bọn họ không biết mà thôi, Lang Gia Các hoặc là Dịch Lâu, có khả năng sẽ có người biết.
Một đường đi về hướng đông, bay chừng hơn vạn dặm, một phương tiểu thế giới này vẫn không thấy điểm cuối, có điều trong tay Vương Trụ có pháp bảo để tra tìm, rất nhanh liền lựa chọn hạ xuống một tòa núi xanh, mặt không biểu tình phân phó:
- Nơi này linh khí dư thừa, chắc chắn là linh mạch tụ tập, vậy bắt đầu từ nơi này đi, người am hiểu trận đạo đi thăm dò linh mạch, người am hiểu đấu pháp thì bố trí phòng thú xung quanh.
Mọi người đều làm theo, Phương Nguyên nói:
- Ta nên làm gì, xin Vương đạo huynh an bài!
Vương Trụ vừa rồi bị Tống Long Chúc nói móc mấy câu, trong lòng không vui, nghe vậy theo bản năng quát:
- Ngươi biết làm gì thì làm cái đó.
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, liền có chút hối hận.
Tống Long Chúc là tính tình nhớ ăn chứ không nhớ đòn, nhìn thì thành thật, lại một mực đang đợi cơ hội, lúc này bỗng nhiên mắt sáng rực, bật cười rất đúng lúc, nói:
- Khéo thế, hắn cái gì cũng biết.
- Vậy ngươi liền đi đo đạc linh mạch đi!
Vương Trụ cũng ý thức được trong lời nói của mình có sai lầm, dù sao danh hiệu lục đạo khôi thủ của Phương Nguyên danh chấn thiên hạ, hắn cũng không phải không biết, nhất là được Tống Long Chúc nhắc nhở đúng lúc, trong lòng lập tức có chút xấu hổ, bất mãn quát Phương Nguyên.
Phương Nguyên đành phải đáp ứng, cảm giác được sự bất mãn của Vương Trụ đối với mình, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn Tống Long Chúc một cái, thầm nghĩ biết rõ tính nết của hắn như vậy, việc gì cứ phải trêu hắn, mình vốn muốn hỏi hắn một tiếng, lại không ngờ thành khiêu khích hắn, mà đối với bản thân mình, đây thực sự không phải bổn ý, bất kể tính nết của Vương Trụ như thế nào, Phương Nguyên cũng không ghét hắn, dù sao hắn cũng là đội trưởng, lại một lòng muốn hoành thành nhiệm vụ này, mục đích cũng giống như mình, mình cũng không ngại nghe hắn chỉ huy.
Lập tức, Phương Nguyên và Tiên Cơ Môn Ban Phi Diên, Thiên Xu Môn Triệu Hồng Cương, Diễn Sơn Đường Mạc Tường, bốn người đi trắc lượng hướng đi linh mạch, Lạc Phi Linh và Hậu Quỷ Nhi tất nhiên cũng thành thành thật thật đi theo hắn, một người cảnh giác nhìn xung quanh, một người chuẩn bị làm bang thủ, mà Vương Trụ vừa bị Tống Long Chúc chèn ép, trong lòng không vui, cũng ngưng thần phân phó mấy người khác, làm ra các loại an bài:
- Viên Tiêu, Mạnh Khởi, Công Dương Lý, Chung Thái Hòa, các ngươi đi theo ta, dùng trận thế ngũ hành bố trí phòng thủ tứ phương, do ta ở giữa tọa trấn, nếu có gì bất ngờ, cần phải chống đỡ, không thể tự nhiên đâm ngang, nếu xảy ra sơ suất, tìm các ngươi hỏi tội!
Bốn người đó chắc hẳn đều có quen biết với Vương Trụ, liền gật đầu đáp ứng.
Mà trong người còn lại, ba người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt thì ngơ ngác nhìn nhau, Tống Long Chúc nói:
- Vậy chúng ta thì sao?
Vương Trụ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
- Đi giúp đỡ bọn họ, không được à?
Vi Long Tuyệt bình thường ít nói, lúc này cũng không nhịn được lên tiếng:
- Chúng ta không hiểu biết nhiều về trận pháp, không bằng...
Vương Trụ cau mày, uy nghiêm nói:
- Bản thân ta cũng không muốn dẫn đám tán tu các ngươi làm việc, không có quy củ, không biết nghe lệnh thì cũng thôi, chẳng lẽ không biết hai chữ phục tùng viết thế nào à?Ta nói các ngươi làm gì thì các ngươi làm cái đó!
Trong lòng ba người đều không vui, nhưng nhìn nhau, cũng chỉ đành đáp ứng.
Phương Nguyên ở cách đó không xa nghe thấy tranh chấp giữa bọn họ, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhìn ra được, Vương Trụ không tín nhiệm những người xuất thân tán tu như bọn họ, bởi vậy không an bài bọn họ đi bố trí phòng thủ, chỉ dựa vào năm người bọn họ, điều này cũng chứng tỏ hắn quả thật không có ý lấy những tán tu này ra làm vật hi sinh, nhưng nếu có bất ngờ xuất hiện, vậy thì thật sự có thể làm được một cách vạn vô nhất thất sao?
Rõ ràng đã sợ tới mặt mũi trắng bệch, lại vẫn gắng gượng lộ ra vẻ mặt tươi cười, ra sức vẫy tay về phía bờ biển, thuận theo tầm mắt của hắn mà nhìn, Phương Nguyên thấy một nữ tử cưỡi một con lợn rừng mặc giáp cực lớn, vung lang nha bổng chia tay với hắn.
- Nên tập trung tinh thần mà làm việc!
Phương Nguyên nghênh đón gió biển, thầm hít sâu một hơi, tâm thần dần dần ngưng tụ.
Trong óc lược lại một lần hiểu biết đối với Nam Hải Long Tích, thầm phỏng đoán chuyện có khả năng sẽ phát sinh.
Cự kình rẽ sóng lướt về phía trước, tiên đảo phía sau rất nhanh liền đã biến mất khỏi tầm mắt, mà hai con cự kình khác cũng bắt đầu càng lúc càng xa và bọn họ, cũng đúng lúc này, Vương gia Đạo Tử Vương Trụ ngồi trước nhất trên lưng cự kình chậm rãi quay người lại, hắn mặc một thân thiết giáp, hai mắt lộ ra có chút khô khan, đường cong trên mặt cực kỳ cương nghị, giống như gang thép.
- Ta biết có rất nhiều thế gia đạo thống đều rất không hài lòng đối với ngươi!
Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía Phương Nguyên, lộ ra vẻ lạnh lùng mà cứng rắn:
- Nhưng ta không có hứng thú đối với những chuyện đó, cũng sẽ không bởi vậy mà nhằm vào ngươi, chỉ hy vọng ngươi minh bạch một chuyện!
Phương Nguyên nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Thanh âm của Vương Trụ lập tức trầm xuống:
- Ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cho nên ngươi tốt nhất hãy dụng tâm mà làm việc, đừng tự cho là thông minh, nếu ngươi làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ lần này, ta chẳng bận tâm ngươi có trèo cao được Nam Hải hay không, vẫn sẽ không chút do dự chém ngươi!
Phương Nguyên rất yên tâm, nhìn hắn với vẻ hữu hảo, nói:
- Ta cũng vậy!
Vương gia Đạo Tử Vương Trụ, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên một hồi, không nói thêm gì.
Cự kình tiếp tục phá sóng tiến về phía trước, giống như cảm nhận được áp lực trong những lời cảnh cáo của Vương Trụ đối với Phương Nguyên, các tu sĩ đều có chút trầm mặc, nhất thời không dám nhiều lời, đám người Tống Long Chúc nhíu mày, rõ ràng không thích vẻ bá đạo trên người Vương Trụ, nhưng biết lời hắn nói là đúng, bởi vậy không ai lên tiếng, chỉ có Lạc Phi Linh là vẫn cười hì hì.
Nàng ta không sợ Vương Trụ, chỉ ngồi bên cạnh Phương Nguyên, nói nhỏ:
- Phương Nguyên sư huynh đứng tức giận, hay là để ta thay ngươi mắng hắn?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Mục tiêu là nhất trí, không cần phát sinh phiền não?
Lạc Phi Linh nghe vậy càng cười vui hơn.
Cự kình lướt sóng, một đường đi tới cực nam, thậm chí đã qua chỗ giao long bị treo, một mực tiến về phía nam, mà đến nơi này đã là hải vực biển sâu hiếm vết chân người, không thấy hòn đảo dân cư, chỉ có sóng biển vô tận, cho dù là người tu hành cũng rất ít muốn tới nơi này, càng không có hứng thú ở đây thăm dò gì cả.
Trên đường đi rất buồn chán, hải yêu cũng không gặp mấy con, hoặc là nói, trong hải vực to như vậy, nhất định là có không ít hải yêu, có điều những tiểu yêu quái này cũng không ngốc, từ xa cảm nhận được khí tức của mọi người trên lưng cự kình, ai nấy đều chuồn nhanh, không dám tới va chạm, cũng khiến tốc độ đi đường của đoàn người bọn họ cực kỳ thuận lợi.
Ước chừng hơn mười ngày, bọn họ cuối cùng cũng tới được mục đích, lại thấy nơi này nước biển xanh biếc, cơ hồ là trong suốt, vô cùng tươi đẹp, chung quanh có bầy cá nhiều màu bơi lượn, lộ ra sinh cơ bừng bừng, đến sau khi đến nơi này, đám người Vương Trụ thăm dò vị trí, liền xác định một nơi, vỗ vỗ lưng cự kình, cự kình đó liền lặn vào trong biển sâu.
Trước đây Phương Nguyên dù sao cũng chưa tới hải vực, hiểu biết không sâu, nhất là hải vực bực này, không ngờ có thể lặn xuống sâu như vậy.
Trong cảm giác, không ngờ lặn cả nửa ngày, vẫn không nhìn thấy đáy biển, hơn nữa theo lặn xuống càng lúc càng sâu, ngay cả nước biển nhìn thì vô cùng bình thường chung quanh lúc này dường như cũng có lực lượng vô cùng, giống như tường đồng vách sắt đè ép tới, nếu không phải bọn họ đều là hạng người tu hành cao thâm, có pháp lực bảo vệ nhục thân, thật sự không biết sẽ là kết cục gì.
Một đường lặn xuống, ánh sáng càng lúc càng ít, đến về sau, cơ hồ đã vươn tay không thấy năm ngón, chỉ có thể dựa vào thần thức để nhìn vật, nhưng cứ tiếp tục lặn xuống, lại qua mấy canh giờ, chỉ cảm thấy mắt sáng rực, đáy biển không ngờ lộ ra ánh sáng nhạt.
Phương Nguyên hơi kinh ngạc, nhìn xuống phía dưới, liền thấy thì ra là không ít san hô và rong tảo sinh trưởng dưới đáy biển, vô cùng thần dị, rõ ràng không có yêu khí, nhưng lại đều tỏa ra quang mang trong suốt mà nhu hòa, thậm chí là một số cá bơi ở đây, trên người cũng phát sáng, tất cả quang mang này dung hợp lại, tuy không mãnh liệt giống như ánh nắng, nhưng cũng đủ để người ta nhìn rõ.
- Phương Nguyên sư huynh, mau nhìn mau nhìn kia.
Lạc Phi Linh sinh ra và lớn lên trên biển, thấy cảnh đẹp thế này cũng vô cùng hưng phấn, không ngừng chỉ trỏ cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên thuận theo hướng nàng ta chỉ nhìn một cái, cười nói:
- Ngươi là chỉ con cá xấu hoắc đó à?
Lạc Phi Linh bĩu môi, nói:
- Rõ ràng là rất đẹp mà!
Nói xong hỏi Hậu Quỷ Nhi bên cạnh, hắn lúc này đang nhìn chằm chằm một bóng lưng tịnh lệ trên lưng cự kình không chớp mắt.
Nghe thấy Lạc Phi Linh hỏi, liền không quay đầu lại nói:
- Đẹp...
Cũng không biết là là nói bóng lưng kia đẹp hay là con cá đó đẹp.
Phương Nguyên rất bất đắc dĩ, cũng không biết có nên nói với hắn, bóng lưng đó không phải nữ, mà là Thanh Lưu Tông Đạo Tử Hứa Ngọc Nhân trời sinh nữ tướng hay không!
...
- Được rồi, yên lặng chút, đến nơi rồi!
Cũng đúng vào lúc này, đội trưởng Vương Trụ bỗng nhiên quay đầu, trầm giọng quát khẽ.
Chương 1217 Long Cung dưới đáy biển (2)
Mặc dù Lạc Phi Linh có chút không hài lòng, nhưng vẫn ngậm miệng, Phương Nguyên cũng tập trung tinh thần, nhìn chung quanh.
Vừa nhìn một cái, lại ngẩn ra, chỉ thấy đáy biển chung quanh nhấp nhô không bằng phẳng, mọc đầy tảo biển, phủ kín cát trắng, nhìn thì không khác gì hải vực khác, nhưng nếu nhìn kỹ liền có thể thấy được dưới san hô và tảo biển đó không ngờ đều là đường đá chỉnh tề mà cứng rắn, nhìn thì rất có quy luật, có một số thậm chí giống như là cổng vòm, ẩn trong nước biển.
- Nơi này là...
Phương Nguyên lờ mờ đoán được gì đó, chỉ là có chút không thể tin nổi.
Trong mắt Lạc Phi Linh cũng đầy vẻ kinh hỉ, nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi nhìn ra à?
Chỉ vào đường cong nhấp nhô bất định nhấp nhô, nói nhỏ:
- Nơi này chính là Long Cung trong truyền thuyết!
Phương Nguyên gật đầu, nhất thời không biết nên hình dung như thế nào.
Rất đồ sộ!
Tuy thời gian đã quá xa xôi, khiến cho phía dưới hải vực này phủ kín rong rêu, nhìn không quá rõ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phân biệt ra, cả hải vực này, chỗ xa xôi vô tận, không ngờ đều là một dãy di tích cực lớn, cho dù trải qua thời gian dài đằng đẵng từ thái cổ đến giờ, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được sự rộng lớn, tinh mỹ và hoành tráng của kiến trúc này.
Thời gian thái cổ Long tộc tồn tại hậu thế đã quá lâu rồi.
Lâu tới thế nhân thậm chí còn quên từng có một tiên tộc cường đại đủ để che chở nhân tộc tồn tại.
Nhưng hiện giờ, một dãy di tích như vậy chính là chứng cớ chúng từng sinh tồn ở hậu thế.
Nhớ tới những điển tịch về Long Tích đọc được mấy ngày nay, trong lòng Phương Nguyên lại xuất hiện rất nhiều cảm khái.
- Đi thôi, bọn họ cũng nên đến rồi!
Vương Trụ cũng không d thời gian nghĩ tới những thứ vô dụng này, trong di tích Long tộc, mơ hồ phân biệt phương hướng, điều khiển cự kình bơi tới một chỗ, đi chừng mấy trăm dặm, lại đi tới trung tâm di tích, chỉ thấy nơi này có một cái ao cực lớn, phạm vi ước chừng trăm trượng, nước biển bên trong đen sì sì, không nhìn thấy điểm cuối, chung quanh ao vẽ đầy đạo văn tinh mỹ.
Loại đạo văn này vô cùng huyền ảo, khác với đạo văn trên thế gian hiện tại.
Bọn họ vừa đến đây không lâu, liền thấy hải vực phía trước không xa khuấy động, lại một con cự kình bơi tới, lại thấy trên lưng cự kình đó chính là đội thứ hai do Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ suất lĩnh, bọn họ đến bên cạnh ao, từ xa nhìn Vương Trụ, cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ bên cạnh ao, sau đó lại hơn nửa ngày, đội thứ nhất Tần Loạn Ngô suất lĩnh cũng chạy đến.
Vương Trụ vẫn lẳng lặng chờ bên cạnh ao, mặc dù không nói chuyện, nhưng mày càng lúc càng nhíu chặt, hiển nhiên rất bực mình.
- Nếu mọi người đều đã tới, vậy có thể mở cánh cửa này, tiến vào Long Tích chân chính!
Sau khi Tần Loạn Ngô dẫn người tới, liền từ trên lưng cự kình nhảy xuống, đi tới trên ao, ánh mắt đảo qua chung quanh, tránh ánh mắt bất mãn của Vương Trụ, nói:
- Chắc chư vị đạo hữu cũng biết, đây là cửa truyền tống thái cổ Long tộc lưu lại, đã được tu sửa từ ba ngàn năm trước, chìa khở mở cửa này ở trong tay ba đội trưởng chúng ta, lát nữa chúng ta sẽ mở cửa, thôi động đại trận, nhưng sau khi chúng ta tiến vào Long Tích chân chính, ba đội nhân mã chúng ta sẽ phải tách ra.
Các tu sĩ đều lẳng lặng lắng nghe hắn nói, không ailên tiếng cắt ngang.
Tần Loạn Ngô ngừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Mà nhiệm vụ chuyến này của chúng ta chính là ngoài tiến vào Long Tích ra thì tìm kiếm địa điểm, đo lường hướng đi của mấy linh mạch lớn, sau khi có được kết quả cụ thể, iền dưới sự suất lĩnh của đội trưởng chạy tới chỗ sâu nhất của Long Tích, thông qua kết quả đo lường thôi diễn ra vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, tìm được Tam Thốn Linh Sơn và phong ấn nó, đại sự hoàn thành!
Các tu sĩ nghe vậy đều chỉ gật đầu.
Kỳ thật trước khi vào Long Tích, bọn họ đã làm đủ công khóa, tất nhiên biết phải làm gì.
Phương Nguyên thì ngay cả nguyên nhân vì sao bọn họ phải làm vậy cũng đã đoán ra, nói trắng ra là, nhiệm vụ chuyến này của bọn họ chính là tiến vào Long Tích chân chính, mà theo ghi chép trên điển tịch cho thấy, là một phương bí cảnh, mà Tam Thốn Linh Sơn đó kỳ thật chính là quan khiếu bản nguyên của bí cảnh này, khiếu này sẽ biến hóa theo thiên địa trong bí cảnh, không ngừng thay đổi phương hướng, muốn tìm được nó chỉ có thông qua hướng đi linh mạch trong bí cảnh, hơn nữa, ít nhất cũng cần hướng đi của ba chủ mạch, mới có thể xác định.
Từ độ khó mà nói, nhiệm vụ này kỳ thật rất đơn giản.
Chỉ là trong Long Tích tự có hung hiểm, đó mới là cần bọn họ tự nghĩ biện pháp ứng phó.
- Nếu đã chuẩn bị rồi, vậy thì lặp lại một lần cũng không có tác dụng gì, không bằng mau chóng đi vào, trong Long Tích, hung hiểm vô số, cũng có Long Hồn viễn cổ ngủ say, cho dù tu vi như chúng ta đi vào, cũng phải cẩn thận đừng làm Long Hồn thức tỉnh, bởi vậy vào trong Long Tích, dùng thời gian nhanh nhất hoàn thành đo lường mới là trọng yếu nhất, theo ý kiến của ta, không bằng dùng bảy ngày là tốt nhất!
Vương Trụ tiến lên một bước, trên mặt có chút bực mình, lạnh giọng nói.
Tần Loạn Ngô khẽ nhíu mày, nói:
- Vương đạo huynh nói có lý, vậy thì dùng bảy ngày!
Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ cũng gật đầu theo, dường như không có ý kiến.
Mà Phương Nguyên và một số Đại Trận Sư khác, bọn họ là chủ lực đo đạc địa thế Long Tích, âm thầm cân nhắc một chút độ khó trong đó, phát hiện thời gian này kỳ thật là có chút gấp gáp, có điều chắc cũng có thể ứng phó, thế là cũng không nói gì.
Chương 1218 Bí cảnh Long tộc (1)
- Nếu đã vậy thì đừng dong dài nữa, đi thôi!
Vương Trụ không nhiều lời, giơ tay lên tế ra một khối ngọc phiến màu đồng cổ, bồng bềnh trên ao.
Hai người Tần Loạn Ngô, Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ ở bên cạnh cũng đều tự tế ra một ngọc phiến tương tự, ba tấm ngọc phiến vừa hay khớp với nhau, hợp thành một khối ngọc quyết hoàn hảo, dưới sự thôi động pháp lực của ba người bọn họ, bắt đầu chậm rãi xoay tròn, dần dần có bích quang mỏng manh từ trên ngọc quyết tỏa ra, hơn nữa càng lúc càng sáng, bên trong dường như có long ảnh du động.
Theo ngọc quyết càng xoay càng nhanh, trong ao đen xì phía dưới, không ngờ có nước biển bắt đầu xoay tròn theo, đến cuối cùng, đáy ao đen thui đó không ngờ có quang mang nhu hòa tỏa ra, giống như một vòng xoáy cực lớn, không ngừng xoay tròn.
Thấy thông đạo đã mở, Vương Trụ liền trầm giọng nói:
- Đi thôi!
Phương Nguyên ngưng thần, chuẩn bị bước vào trong thông đạo, cũng đúng lúc này, cảm thấy một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay mình.
Quay đầu, thấy Lạc Phi Linh đang nhìn thông đạo, sắc mặt phức tạp.
- Đừng sợ!
Phương Nguyên thấp giọng nói:
- Chúng ta cùng nhau đi vào!
Lạc Phi Linh quay đầu nhìn Phương Nguyên, cười nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ta có chút vui vẻ!
Sau khi nhảy vào vòng xoáy, vốn là xuống phía dưới, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy giống như đang từ từ bay lên, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh dắt tay nhau, cảm thấy chìm nổi hồi lâu trong vòng xoáy, đến cuối cùng, lại đột nhiên cả người nhẹ bẫng, đã không còn áp lực đáy biển đáng sợ và mạch nước ngầm mãnh liệt lúc trước, mà giống như đột nhiên từ thế giới đáy biển lên tới trong không trung.
Khi mở mắt, hai người đều cảm thấy trước mắt sáng rực, lúc trước bọn họ vẫn đang ở đáy biển, nhưng lúc này, lại phát hiện mình từ trong một hồ nước cực lớn nhảy, đang ở trong không trung, đứng trong một thế giới tươi đẹp vô tận.
Thế giới này xa vô tận, khắp nơi đều là núi xanh nước biếc, quả thực giống như một bức tranh thuỷ mặc sinh động, xa gần có thể thấy được dòng suối, đá trắng, núi cao hiểm trở, trong trời cao, gió mát vi vu, núi rừng xa xa, gió xanh nắng ấm, lá cây rì rào.
- Nơi này... Chính là Long Tích chân chính à?
Phương Nguyên thấy mà rất vui vẻ thoải mái, không ngờ lại là cảnh trí tươi đẹp cỡ này, quả thực giống như trong mộng vậy.
Hắn ở Thiên Lai Thành Kim gia cũng từng vào bí cảnh thế này, rõ ràng không khác lắm với nơi này, đều là một phương tiểu thế giới, chỉ là hai bên cách nhau quá xa, bí cảnh của Kim gia có thể cảm thấy rõ ràng là khác với thế giới ngoại giới, mà một phương Long Tích này lại căn bản hoàn toàn không khác gì thế giới bên ngoài, thậm chí có thể ở trên trời nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ không biết là thật hay giả.
- Trời ạ, bút tích của thái cổ Long tộc cũng quá lớn rồi, đây là khai sáng một thế giới mới à?
Sau lưng bọn họ, trong hồ nước sương trắng mờ mịt, Tống Long Chúc cũng nhảy ra, có chút trố mắt đứng nhìn, sau đó lại vỗ vỗ vai Hậu Quỷ Nhi, nói:
- Lão huynh, ngươi nhát gan ôm đùi ta thì cũng thôi, nhưng hiện tại có thể buông ra không?
- Ờ!
Hậu Quỷ Nhi bắt đầu từ lúc nhảy vào vòng xoáy, vẫn một mực ôm đùi hắn thành thật lên tiếng, sau đó vô cùng chờ mong quay đầu nhìn vào trong hồ nước, quả nhiên trong hồ nước, bọt nước tản ra, Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ dáng người điệu từ trong hồ nước nhảy, đầu cúi thấp, mắt Hậu Quỷ Nhi lập tức trợn lên, thuận theo thân thể của nàng ta chằm chằm nhìn xuống.
Phương Nguyên vô tình xoay người lại thấy vậy, bất đắc dĩ ôm trán.
Vị này chính là Thánh Nữ của Huyền Thiên Cửu Đạo, địa vị không thua gì Trung Châu Tứ Tiểu Thánh, vị Hậu Quỷ Nhi sư huynh này không ngờ cũng dám nhìn?
Có điều cũng may, Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ mặc tiên bào, mặc dù từ trong hồ đi ra, lại không dính chút nước nào, tất nhiên cũng không có cảnh tượng mãnh liệt Hậu Quỷ Nhi chờ mong, trên mặt Hậu Quỷ Nhi không nhịn được lộ ra chút thất vọng, Phương Nguyên lại thở phào cho hắn.
So sánh với Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ, hay là cứ để hắn tiếp tục nhìn Hứa Ngọc Nhân còn tốt hơn.
...
Ba đội nhân mã lục tục từ trong hồ nước nhảy ra, đều đang quan sát cảnh vật chung quanh, không nhịn được mà tấm tắc lấy làm lạ.
Trước khi đến bọn họ đã xem qua một số điển tịch, biết Long Tích chân chính này bản thân chính là một bí cảnh, khác với Long Cung bên ngoài, chính là động phủ mà các đại năng Long tộc thời thái cổ tu luyện, nhưng dù là bọn họ đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lúc này vừa nhìn một cái, vẫn cảm thấy kinh ngạc không thôi, nguyên nhân không ngoài gì khác, một phương thế giới này quá rộng lớn, cũng quá xa xôi.
Tiểu thế giới không khác gì đại thế giới bên ngoài, còn có thể gọi là tiểu thế giới à?
Có người vào thế giới này, liền theo bản năng hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, linh khí dư thừa chung quanh ùa vào trong cơ thể, giống như tắm trong nước ấm, sắc mặt cũng thay đổi:
- Trời ạ, linh khí nơi này cũng quá dồi dào rồi, so với bí cảnh đứng đầu của gia tộc bọn ta thì mạnh hơn vô số lần, nếu tu hành ở đây, tu vi không phải ngày đi ngàn dặm à?
- Một phương bí cảnh này nhất định có vô số linh chu bảo dược, thậm chí là thần dược tiên dược, chỉ không biết chúng ta có thể gặp được hay không?
- Nói rất đúng, nói không chừng còn có thể có di bảo Long tộc lưu lại, cho dù không tìm thấy những tiên bảo có thể dùng, nhưng trong truyền thuyết Long tộc thích kim bảo nhất, trong bí cảnh này nhất định sẽ có tiên tàng mà bọn họ chuyển vào từ thời thái cổ!
Chương 1219 Bí cảnh Long tộc (2)
Tâm thần mọi người đều có chút kích động.
Đám người bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, lại có tu vi Nguyên Anh, nhãn quang tất nhiên không kém, nhưng bí cảnh Long tộc thái cổ này dù sao cũng rất quý giá, chỉ dựa vào linh khí dư thừa ở đây cũng có thể xác định nơi này chắc chắn có bảo bối vô cùng, tất nhiên có chút động lòng, nếu không phải biết mình còn có nhiệm vụ quan trọng trong người, lúc này nói không chừng đã tản ra đi tầm bảo rồi.
- Ha ha, đừng vội nghĩ tới chuyện tốt này!
Trong những tiếng kinh thán, vang lên một tiếng cười lạnh, mọi người nhìn lại, chính là Vương Trụ, hắn lạnh lùng nhìn cảnh vật chung quanh, nói:
- Đừng quên các ngươi là tới để làm gì, huống hồ bí cảnh này nhìn thì đẹp mặt, nhưng sát cơ từng bước, nếu các ngươi cảm ứng kỹ càng, chắc có thể cảm nhận được tàn trận ở bốn phương tám hướng, hơi không cẩn thận, mạng cũng chẳng còn đâu!
Lời này khiến các tu sĩ rùng mình, có người mở thần niệm, cảm ứng kỹ càng, lập tức biến sắc.
- Không ngờ thái cổ Long tộc biến mất lâu như vậy, đại trận năm đó bày ra vẫn còn lưu lại...
- Mọi người phải cẩn thận, những tàn trận này khác với những gì chúng ta hiện tại được học, một khi không lưu ý sẽ bỏ qua đó!
Trong tiếng nghị luận của các tu sĩ, Phương Nguyên cũng cảm thụ được trận lực còn sót lại trong thiên địa.
Có thể thấy đấy, thời kì thái cổ, một phương thiên địa này nhất định là người không phận sự chớ vào, đại trận phủ kín cả tòa bí cảnh, chỉ có đại năng Long tộc mới có thể bình yên nằm ở đây, thậm chí mượn đại trận vô biên này để tĩnh dưỡng, mà hiện giờ, dù sao cũng thời gian trôi qua quá lâu, trận thế có lợi hại tới mấy, nếu không được tu sửa cũng dần dần bị hủy diệt, bởi vậy, lúc này chỉ còn trận lực lác đá lưu lại.
Có điều, cho dù là trận lực lưu lại này cũng đủ để khiến bọn họ phải cảnh giác.
Có điều hấp dẫn sự chú ý của Phương Nguyên lại không phải là uy hiếp từ những trận lực lưu lại này, mà là hắn cảm ứng hướng đi của trận lực chung quanh, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác quái dị cực độ, giống như hướng đi của những tàn trận này lờ mờ có chút quen thuộc.
- Chẳng lẽ là... Vạn Linh Quyển?
Trong lòng hắn rất nhanh liền ý thức được một điểm.
Trước đó không lâu hắn từng ở trong bụng rùa có được một quyển trúc thư làm từ Tam Sinh Trúc, bên trên ghi lại lý niệm trận đạo, hiện giờ, vẫn chưa tham ngộ thấu triệt, nhưng cũng đã xem qua một chút, nhớ tới ghi chép trên Vạn Linh Quyển, không chừng chính là trận đạo thượng cổ.
Nếu là như vậy, tàn trận của Long tộc khiến mình cảm thấy có chút quen thuộc cũng là tất nhiên!
- Chư vị đạo hữu, thời gian cấp bách, không thể chậm trễ, chúng ta đều hành động đi!
Thấy tất cả mọi người đã vào bí cảnh, Tần Loạn Ngô trầm giọng lên tiếng, nói:
- Trước khi tiến vào đã phân rõ vị trí, chúng ta sẽ đi theo phía bắc, Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ đi phía nam, Vương Trụ đạo huynh thì dẫn người đi phía đông!
Mọi người nghe vậy đều gật đầu đáp ứng, dẫn người chạy về các phương hướng.
Cũng may trong bí cảnh Long tộc này, có thể ngự vân ngự kiếm, đi đường cũng nhanh hơn.
Có điều bay trong không trung, cúi người nhìn xuống, có thể thấy được trong bí cảnh này sông núi kéo dài vô tận, khắp nơi đều là non xanh nước biếc, đẹp tới khó có thể hình dung, có điều, trừ trong không trung thỉnh thoảng hiện lên trận quang lưu lại khiến bọn họ cảnh giác ra, trong bí cảnh này còn có thể nhìn thấy một số hài cốt cực lớn nằm rải rác trong dãy núi, màu như kim loại, phủ lên mấy phần ám ảnh cho thiên địa này.
- Trời ạ, đó đều là long cốt...
Tống Long Chúc trên đường nhìn thấy, mắt trợn tròn, dù sao cũng là một người ngay cả nước đái mèo cũng không bỏ qua, lúc này không nhịn được mà nói:
- Trong truyền thuyết long cốt đều có thể đả tạo thần khí? Nơi này hình như lại có không ít, còn nữa, các ngươi nhìn sơn cốc đó kìa, tàng gió tụ khí, trăm sông hội tụ, trong hư không ẩn hiện màu tím, nếu ta đoán đúng, tất nhiên có thần dược sinh trưởng...
Người khác nghe hắn nói vậy cũng không nhịn được mà động lòng nhìn tới.
Vương Trụ bay trước nhất nghe vậy, không nhịn được nhíu mày, quay đầu quát khẽ:
- Câm miệng, những long cốt đó ngươi cũng dám chú ý à, một khi kinh động Long Hồn đang ngủ say, đừng nói là nhiệm vụ lần này, tất cả mọi người chúng ta đều phải chết không có chỗ chôn!
Trong lòng Tống Long Chúc không phục, lại không dám chống đối, chỉ oán thầm.
Nhưng cũng chỉ thành thật được một lúc, miệng lại vẫn không chịu yên, tiến đến bên cạnh Phương Nguyên, thấp giọng nói:
- Phương Nguyên đạo huynh, trong truyền thuyết Long tộc ở thời thái cổ cử tộc phi thăng vào Tiên giới, sao lại có nhiều long cốt như vậy lưu lại?
Những lời này khiến người xung quanh đều có chút tò mò.
Trước khi bọn họ tiến vào Long Tích này đều đã làm công khóa, lúc này trong lòng tất nhiên cũng có nghi hoặc.
Phương Nguyên cũng không biết trả lời vấn đề này thế nào, đành phải cười khổ nói không biết.
Vương Trụ bỗng nhiên lãnh đạm nói:
- Chuyện thế gian đều là nghe nhầm đồn bậy mà thôi, cho dù điển tịch về Long Tích mà các thế gia cất giấu, cũng có rất nhiều là tin nhảm người ta thuận tay viết xuống, năm đó Long tộc nào có cử tộc phi thăng gì chứ, Long tộc thái cổ căn bản cũng là bị hủy dưới đại kiếp, hơn nữa một phương Long Tích này chính là nơi đại kiếp hàng lâm, cũng chính bởi vậy, nơi này mới có nhiều Long Hồn và tàn cốt, cũng bởi vì Long Tích này cách ngọn nguồn đại kiếp quá gần, nên mới có quan khiếu làm chậm đại kiếp ở đây!
Chương 1220 Đội trưởng Vương Trụ (1)
Người chung quanh nghe vậy, đều thầm gật đầu, cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý.
Nhưng trong lòng Tống Long Chúc lại dần dần không phục, bỗng nhiên bật cười, không biết có chủ ý gì, rụt rè hỏi:
- Vương đạo huynh, ngươi là dùng thân phận đội trưởng nói với ta những cái này hay là dùng thân phận của Vương gia Đạo Tử mà tham thảo với ta?
Một câu này cũng khiến cho Vương Trụ hơi ngây ra, cười lạnh nói:
- Ngươi muốn nói gì, cư nói thẳng ra di!
Tống Long Chúc vỗ tay một cái, cười nói:
- Nếu ngươi dùng thân phận Vương gia Đạo Tử tham thảo với ta, ta cũng an tâm, nghe ngươi vừa rồi nói đạo lý rõ ràng, vậy ta chỉ hỏi ngươi, ngươi chỉ biết quan khiếu làm chậm đại kiếp ở đây, vậy có biết nguyên lý làm chậm đại kiếp không?
Lời này hỏi Vương Trụ ngớ ra, nói:
- Chỉ cần có tác dụng là được rồi, ai biết đạo lý ở đâu?
Nói xong bản thân cũng có chút hoài nghi, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ ngươi biết?
Tống Long Chúc nói:
- Ta không biết, chỉ muốn xem ngươi có biết hay không thôi.
Vương Trụ hơi biến sắc, lạnh lùng liếc Tống Long Chúc một cái, hư không chung quanh dường như cũng tối đi.
Tống Long Chúc sợ tới co đầu, nói nữa nói nữa.
Các tu sĩ nghe vậy, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, lại biết Vương Trụ nói cũng thực tế, một là Long Tích rất thần bí, lại cũng vì một trường hạo kiếp ngàn năm trước mà tổn thất rất nhiều, đến nỗi rất nhiều pháp môn lưu lại ở thế gian hiện giờ khiến người ta chỉ biết tới chứ không dùng được, ví dụ như biết Tam Thốn Linh Sơn phong ấn trong Long Tích có thể làm chậm đại kiếp, lại không biết vì sao có thể làm chậm đại kiếp.
Đương nhiên, cũng có thể là những tiểu bối bọn họ không biết mà thôi, Lang Gia Các hoặc là Dịch Lâu, có khả năng sẽ có người biết.
Một đường đi về hướng đông, bay chừng hơn vạn dặm, một phương tiểu thế giới này vẫn không thấy điểm cuối, có điều trong tay Vương Trụ có pháp bảo để tra tìm, rất nhanh liền lựa chọn hạ xuống một tòa núi xanh, mặt không biểu tình phân phó:
- Nơi này linh khí dư thừa, chắc chắn là linh mạch tụ tập, vậy bắt đầu từ nơi này đi, người am hiểu trận đạo đi thăm dò linh mạch, người am hiểu đấu pháp thì bố trí phòng thú xung quanh.
Mọi người đều làm theo, Phương Nguyên nói:
- Ta nên làm gì, xin Vương đạo huynh an bài!
Vương Trụ vừa rồi bị Tống Long Chúc nói móc mấy câu, trong lòng không vui, nghe vậy theo bản năng quát:
- Ngươi biết làm gì thì làm cái đó.
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, liền có chút hối hận.
Tống Long Chúc là tính tình nhớ ăn chứ không nhớ đòn, nhìn thì thành thật, lại một mực đang đợi cơ hội, lúc này bỗng nhiên mắt sáng rực, bật cười rất đúng lúc, nói:
- Khéo thế, hắn cái gì cũng biết.
- Vậy ngươi liền đi đo đạc linh mạch đi!
Vương Trụ cũng ý thức được trong lời nói của mình có sai lầm, dù sao danh hiệu lục đạo khôi thủ của Phương Nguyên danh chấn thiên hạ, hắn cũng không phải không biết, nhất là được Tống Long Chúc nhắc nhở đúng lúc, trong lòng lập tức có chút xấu hổ, bất mãn quát Phương Nguyên.
Phương Nguyên đành phải đáp ứng, cảm giác được sự bất mãn của Vương Trụ đối với mình, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn Tống Long Chúc một cái, thầm nghĩ biết rõ tính nết của hắn như vậy, việc gì cứ phải trêu hắn, mình vốn muốn hỏi hắn một tiếng, lại không ngờ thành khiêu khích hắn, mà đối với bản thân mình, đây thực sự không phải bổn ý, bất kể tính nết của Vương Trụ như thế nào, Phương Nguyên cũng không ghét hắn, dù sao hắn cũng là đội trưởng, lại một lòng muốn hoành thành nhiệm vụ này, mục đích cũng giống như mình, mình cũng không ngại nghe hắn chỉ huy.
Lập tức, Phương Nguyên và Tiên Cơ Môn Ban Phi Diên, Thiên Xu Môn Triệu Hồng Cương, Diễn Sơn Đường Mạc Tường, bốn người đi trắc lượng hướng đi linh mạch, Lạc Phi Linh và Hậu Quỷ Nhi tất nhiên cũng thành thành thật thật đi theo hắn, một người cảnh giác nhìn xung quanh, một người chuẩn bị làm bang thủ, mà Vương Trụ vừa bị Tống Long Chúc chèn ép, trong lòng không vui, cũng ngưng thần phân phó mấy người khác, làm ra các loại an bài:
- Viên Tiêu, Mạnh Khởi, Công Dương Lý, Chung Thái Hòa, các ngươi đi theo ta, dùng trận thế ngũ hành bố trí phòng thủ tứ phương, do ta ở giữa tọa trấn, nếu có gì bất ngờ, cần phải chống đỡ, không thể tự nhiên đâm ngang, nếu xảy ra sơ suất, tìm các ngươi hỏi tội!
Bốn người đó chắc hẳn đều có quen biết với Vương Trụ, liền gật đầu đáp ứng.
Mà trong người còn lại, ba người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt thì ngơ ngác nhìn nhau, Tống Long Chúc nói:
- Vậy chúng ta thì sao?
Vương Trụ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
- Đi giúp đỡ bọn họ, không được à?
Vi Long Tuyệt bình thường ít nói, lúc này cũng không nhịn được lên tiếng:
- Chúng ta không hiểu biết nhiều về trận pháp, không bằng...
Vương Trụ cau mày, uy nghiêm nói:
- Bản thân ta cũng không muốn dẫn đám tán tu các ngươi làm việc, không có quy củ, không biết nghe lệnh thì cũng thôi, chẳng lẽ không biết hai chữ phục tùng viết thế nào à?Ta nói các ngươi làm gì thì các ngươi làm cái đó!
Trong lòng ba người đều không vui, nhưng nhìn nhau, cũng chỉ đành đáp ứng.
Phương Nguyên ở cách đó không xa nghe thấy tranh chấp giữa bọn họ, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhìn ra được, Vương Trụ không tín nhiệm những người xuất thân tán tu như bọn họ, bởi vậy không an bài bọn họ đi bố trí phòng thủ, chỉ dựa vào năm người bọn họ, điều này cũng chứng tỏ hắn quả thật không có ý lấy những tán tu này ra làm vật hi sinh, nhưng nếu có bất ngờ xuất hiện, vậy thì thật sự có thể làm được một cách vạn vô nhất thất sao?
Bình luận facebook