• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (6 Viewers)

  • Chương 1206-1210

Chương 1206 Cơ hội Hóa Thần (1)

Thái cổ Long tộc đó đã sớm bị chôn diệt mười vạn tám ngàn năm rồi mà?

Lúc này lại có liên quan gì tới Thiên Nguyên sắp có hàng lâm hàng lâm?

Trong lòng cố nén nghi ngờ.

Nếu việc này có lợi cho cả Nam Hải và thiên hạ, vậy thì cứ tận một phần sức là được.

Dù sao, làm chậm đại kiếp hai mươi năm, đối với bản thân mình cũng có lợi ích, ít nhất thì có thời gian thành hôn...

Chỉ là vấn đề duy nhất hiện giờ mình nên lo lắng là phải tìm ai đến Nam Hải cầu hôn cho mình thì mới đủ tư cách, sau đó lúc đính hôn, mình nên lấy ra bao nhiêu lễ hỏi mới được...

... Dù sao mình cũng là người hơn bốn mươi tuổi rồi!

Mà lúc này, trong chủ điện, nghe người Dịch Lâu nhắc tới sự kiện đó, lập tức rơi vào một mảng trầm mặc, ngay cả người đứng đầu các thánh địa lúc này cũng không tùy ý mở miệng, giống như một khi lên tiếng sẽ phải gánh vác nhân quả vô hình này, qua một lúc, vẫn là thanh âm già nua của một bà lão cất lên, Phương Nguyên biết, đó chính là người đứng đầu Nam Hải, lão tổ tông của Lạc Phi Linh.

Bà ta trầm giọng nói:

- Trước khi Hồng Thiên Hội bắt đầu, lão thân đã nói chuyện với chư vị trưởng lão của Dịch Lâu, mà nay đại kiếp buông xuống, Thiên Nguyên ở thế yếu, nếu muốn có thêm nắm chắc vượt qua đại kiếp, vậy quả thật là cần thêm thời gian để chuẩn bị, chỉ cần các môn các phái không bo bo giữ mình, như vậy trong mấy chục năm ngắn ngủi, Thiên Nguyên có thể sẽ có thêm một đám tiểu bối trưởng thành, sao lại không có tác dụng đối với ngự kiếp?

- Chỉ là phương pháp bình thường, lúc này dùng lại vô dụng, quả thực giống như Ngô đạo hữu lúc trước đã nói, cho dù làm chậm một năm nửa năm, cũng là vô ích đối với đại thế, bởi vậy, nếu thực sự muốn làm chậm đại kiếp, vậy chỉ có dùng phương pháp này...

Có người lúc này lên tiếng:

- Phương pháp Nam Hải Lão Tổ nói quả thật là chỉ Long Tích à?

Lão tổ tông Vong Tình Đảo nghe vậy, thanh âm giận dữ, uy nghiêm nói:

- Không phải nói Long Tích thì ngươi hy vọng là nói cái gì?

Người đó nghe vậy, im lặng không nói, không muốn chạm vào nọc của bà ta.

Lại qua một lúc, mới có người trầm ngâm mở miệng, nói:

- Nếu muốn vào Long Tích, e là lại có không ít người phải gánh chịu phiêu lưu cực lớn, tuy làm thành quả thật tranh thủ được mấy chục năm thời gian để thở cho Thiên Nguyên, cho thiên hạ này, nhưng nếu thất bại, chỉ sợ không chỉ đại kiếp sẽ tiến tới rất nhanh, chúng ta cũng sẽ vào lúc đại kiếp hàng lâm mà tổn thất một lực lượng.

- Làm gì mà không có mạo hiểm?

Có người nói:

- Lão phu cũng từng nói chuyện với Cố tiên sinh của Dịch Lâu, nếu lúc này đại kiếp đã hàng lâm, vì một trường hạo kiếp ngàn năm trước, Thiên Nguyên chúng ta rơi vào thế yếu, khả năng có thể bình yên vượt qua đại kiếp e là chỉ có ba thành, có điều, nếu chuyện Long Tích có thể thành, có thêm hai mươi năm để chuẩn bị, như vậy khả năng chúng ta vượt qua đại kiếp có lẽ có thể đạt tới năm thành trở lên!

Nghe hắn nói vậy, lại có tiếng cười khổ vang lên, có người nói:

- Hai mươi năm ngắn ngủi, có thể đề thăng thành khả năng vượt qua đại kiếp hay không, khó ai nói chắc được, có điều theo tình thế hiện giờ cho thấy, quả thật là có thêm thời gian chuẩn bị thì có thêm mấy phần nắm chắc vượt qua đại kiếp, chỉ là, Long Tích hung hiểm như vậy, vẫn phải nghĩ kỹ xem nên để ai đi.

Trong chủ điện, các tu sĩ nghe vậy, lại vang lên những tiếng thì thầm khe khẽ.

Tuy trong đây cũng có một số thanh âm phản đối, nhưng từ thái độ ngầm đồng ý của người đứng đầu các đại thánh địa, cùng với một số người tay nắm đại quyền cho thấy, trên chỉnh thể mọi người đều đã tán thành chuyện tới Long Tích, cụ thể là ở chỗ nên làm như thế nào.

Một lão giả của Tiên Minh nói:

- Nếu chư vị đều đã đồng ý, như vậy chuyến đi tới Long Tích này cứ quyết định như vậy, chỉ là Long Tích hung hiểm, việc này lại khó thành, chi bằng chọn mấy người mới được, để tránh người tu hành khí cơ quá mạnh, kinh động Long Miên đang ngủ, chúng ta và chư vị tiên sinh của Dịch Lâu đã thôi diễn, vẫn không thể để tu sĩ Hóa Thần đi vào, nếu không long hồn mà tỉnh, trời sụp đất nứt, đại thế sẽ mất, nhân tuyển chuyến này vẫn phải lựa chọn từ trong chư vị tiểu bối, không biết chư vị có nhân tuyển thích hợp không?

Trong Chủ điện lại hơi im lặng, liền có người nói:

- Lần này Côn Luân Sơn dẫn nhiều tiểu bối tới dự thính như vậy, chính là để chuẩn bị cho chuyện này, lão phu cũng không có ý kiến, chỉ không biết Tiên Minh đã tính toán chưa, lần này vào Long Tích sẽ lấy bao nhiêu bao nhiêu người?

Lão giả của Tiên Minh nói:

- Để thỏa đáng, sẽ dùng người của ba đội vào Long Tích, mỗi đội hai mươi người là nhiều nhất!

Các tu sĩ trong đại điện nghe vậy lại tính toán một phen, giống như đang thôi diễn gì đó.

Nhất thời lặng im, không ai lên tiếng, giống như đang tránh né.

Tuy Tiên Minh nói muốn bọn họ đề cử nhân tuyển, nhưng loại chuyện này hung hiểm như vậy, ai dám đẩy người thân của mình vào đống lửa?

Nếu đề cử người nhà khác thì càng tệ hơn, đây là muốn cùng kết thù với người ta.

Tiên Minh dường như đã sớm đoán được là sẽ như vậy, thấy trong đại điện trầm mặc hồi lâu, liền có một lão giả đứng lên, chính là Thái Hư tiên sinh, hắn thở dài:

- Chuyện này thực sự rất hung hiểm, những tiểu bối này gánh vác trọng trách lớn, tất nhiên Tiên Minh cũng không thể không ban thưởng, chúng ta đã thương lượng rồi, nếu việc này có thể thành, những tiểu bối này đều được thưởng mười vạn công đức, nhận Tử Tô Tiên Y, nắm Cổ Thiên Trường Kiếm, dùng danh hiệu tiên tướng trung phẩm tuần tra thiên hạ, mà nếu trước khi đại kiếp thế, nếu tứ đại bí cảnh có thể mở ra, cũng sẽ cho phép những tiểu bối này vào trước!
Chương 1207 Cơ hội Hóa Thần (2)

- Tứ đại bí cảnh?

Các tu sĩ trong sân lúc ban đầu nghe Thái Hư tiên sinh nói tới Tử Tô Tiên Y, Cổ Thiên Trường Kiếm, thậm chí là danh hiệu tiên tướng trung phẩm, tuy đều mặt mày tươi cười, lại không quá để ý, nhưng sau khi nghe thấy tứ đại bí cảnh, lại đột nhiên đều trở nên kích động, thậm chí có người vỗ bàn đứng lên, quát khẽ:

- Tứ đại bí cảnh còn có cơ hội mở ra à?

Thái Hư tiên sinh chậm rãi gật đầu, một lúc sau mới nói:

- Phi Huyền Đại Thánh trong mấy chục năm qua vẫn đang nghiên cứu bí mật của tứ đại bí cảnh, cảm thấy tứ đại bí cảnh này từ lúc đóng lại ngàn năm trước, vốn nên phải hai ba ngàn năm mới có khả năng mở ra, nhưng hắn và Dịch Lâu Thánh Nhân thôi diễn ra ba mươi sáu đạo đại trận, tiếp dẫn lực lượng thiên địa, lại có hi vọng trong mười năm mở ra tứ đại bí cảnh!

Có người cả kinh tới nói năng còn không lưu loát:

- Thế chẳng phải là nói, trong mười năm có cơ hội lại xuất hiện một tốp... Hóa Thần?

Thái Hư tiên sinh chỉ gật đầu, không nói gì.

Nhưng mọi người lại vô cùng khiếp sợ, ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt đều xuất hiện biến hóa kịch liệt.

Vị gia chủ thế gia lúc trước từng mượn cơ hội làm khó dễ, lên án công khai Tiên Minh lại hối hận tới sắc mặt tái mét.

Qua một lúc, chợt có người trầm giọng nói khẽ:

- Long Tích hung hiểm, pháp tắc hỗn loạn, thiên địa đảo ngược, người bình thường tới cũng không giúp không gì, phải là hạng có thực lực hơn người, tài trí song toàn mới được, Tôn Khởi Điếm, Đạo Tử của Tôn gia ta ba mươi năm trước đã thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, từng ma luyện ở Ma Biên, lập hạ công đức to lớn, bất kể tu vi hay là tính tình đều là số một, có thể vào Nam Hải Long Tích!

Hắn còn chưa nói xong, lại có người nói:

- Nam Hải Long Tích chỉ sợ không chỉ tu vi đủ là được, các loại nhân quả phức tạp lại há có thể một kiếm trảm hết, Ban Phi Diên, đại đệ tử chân truyền của Tiên Cơ Môn ta tuy chỉ là Linh Anh, cũng đã là Đại Trận Sư lục văn, có thể nói là đệ nhất nhân trận đạo trong tiểu bối, tới Long Tích vừa hay có công dụng, vì kế thiên hạ, nguyện để hắn mạo hiểm vào Long Tích!

- Đạo Tử tộc ta giỏi đan đạo, nên vào Long Tích để phát huy sở học!

- Thánh Nữ giáo ta, vạn binh đạo đã bước vào hóa cảnh, ở trong hoàn cảnh hung hiểm như Long Tích mới dễ phát huy thực lực!

...

Trong nhất thời đại điện loạn cả lên, không biết bao nhiêu người đều lên tiếng, cãi nhau không ngừng.

Người Tiên Minh chờ những người này cãi một hồi, mới cười nói:

- Chư vị nói đều có đạo lý, chỉ là chuyến đi Long Tích trọng yếu như vậy, lại không phải là một câu một lời, có thể cãi ra định luận, trong Tiên Minh ta có người căn cứ vào nhu cầu chuyến đi Long Tích lần này định ra một phần danh sách, trong đề cử của chư vị đã có người ở trong danh sách này, có người thì chưa lọt vào danh sách, chư vị cũng không cần phải cãi nhau, chỉ cần xem qua danh sách, nếu có ý kiến gì thì đề xuất...

Trên chủ điện dán ra danh sách, trong điện lập tức im lặng hơn nhiều.

Qua một lúc, mới có người thấp giọng khen ngợi:

- Những tiểu bối này ai cũng có sở trường riêng, quả thật là thích hợp với chuyến đi Long Tích lần này!

Nhưng cũng có người tỏ vẻ bất mãn:

- Tiểu nhi của Tuyên gia không ngờ được chọn, vì sao Đạo Tử tộc ta lại không nằm trong danh sách này?

Từng danh sách được dán ra, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tranh luận, có điều Tiên Minh giải thích thì giải thích, phân trần thì phân trần, cũng đại thể xác định được, sau đó các tu sĩ ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì bọn họ đều nhìn ra, trên danh sách này lại chỉ có ba mươi người, so sánh với ba mươi sáu người như lúc trước Tiên Minh nói thì còn thiếu sáu người, không biết là ai.

Thái Hư tiên sinh nói:

- Những người trước chỉ được lựa chọn ở Côn Luân Sơn, bởi vậy còn thiếu sáu vị, chư vị có thể đề cử!

Mỗi người đều biết tầm quan trọng của sáu danh ngạch còn trống này, lập tức đều thấp giọng nghị luận, có người đề cử Đạo Tử nhà mình, cũng có người quả thật dựa theo tình huống thực tế, đề cử vãn bối mình quen thuộc, mỗi khi nhắc tới tên một người đều không thể thiếu một phen nghị luận.

- Tiểu nha đầu của Yến gia á?

- Ồ, nàng nàycũng được, nghe nói nàng ta vẫn đang tu hành ở Dịch Lâu, cũng nên xuất thế rồi...

- Công tử của Trang gia?

- Người này không được, lúc tôi luyện ở Ma Biên gặp phải hung hiểm lại sợ hãi bỏ chạy, phẩm tính không tốt...

- ...

Sau khi một phen lựa chọn, chợt nghe có một người mở miệng mở miệng:

- Các ngươi cảm thấy vị lục đạo khôi thủ Phương Nguyên thế nào?

Nhắc tới cái tên này, mọi người trong sân lập tức trầm mặc.

Hồng Thiên Hội này còn chưa bắt đầu đã vì Phương Nguyên mà xuất hiện một phen cố sự, các tu sĩ tất nhiên có ấn tượng với hắn, nhất là ở Tuyết Nguyên, Phương Nguyên gây ra tai họa không nhỏ, tình cảnh càng phức tạp hơn, lúc này, tất nhiên không ai sẽ tiện nhắc tới tên của hắn, nhưng cũng không biết vì sao, ngay khi có người nhắc tới cái tên này, lại không có bất kỳ phản bác gì.

Cho dù là những thế gia đạo thống đó nghe thấy cái tên này cũng chỉ bảo trì trầm mặc, không có một ai tùy tiện lên tiếng.

Trong điện yên lặng mấy giây, lão giả của Tiên Minh kia liền cười ha ha, nói:

- Không ai phản đối, vậy thì viết lên đi!

Trong thiên điện, các tu sĩ lúc này cũng đều nhìn về phía Phương Nguyên.
Chương 1208 Người dẫn đầu ba đội (1)

Tên của người khác được đưa ra, kiểu gì cũng có người phản bác vài câu, dù sao danh ngạch còn lại cũng chỉ có sáu, mà lại có không biết bao nhiêu người muốn đệ tử nhà mình tham dự chuyện này, mỗi một danh ngạch bị người ta đoạt đi, chính là mất đi một cơ hội, nhưng khi đến phiên Phương Nguyên theo lý thuyết thì bị nhiều người bất mãn nhất, lại không ngờ không có một ai phản đối, trực tiếp viết tên của hắn lên.

Nguyên nhân tất nhiên cũng rất đơn giản, hắn quả thật có tư cách này!

Có một vị lão giả áo xám đi tới thiên điện, treo một đạo quyển trục trên vách tường, các cao thủ tiểu bối đều chen lên xem, liền thấy trên quyển trục đó chính là danh sách cao thủ tiểu bối lần này sẽ vào Long Tích, mấy trăm cao thủ trong thiên điện cũng chỉ có một số người nổi bật nằm trong danh sách này, người lên bảng trong lòng lập tức cảm thấy vừa tự hào lại vừa có chút áp lực, mà người không lên bảng tuy không tránh được có chút mất mát, nhưng vừa nghĩ tới sự hung hiểm trong nhiệm vụ này, lại cảm thấy dường như không được lựa chọn cũng là chuyện tốt!

Phương Nguyên nhìn tên của mình xuất hiện trên quyển trục thứ ba, cùng bảng với đám người Hứa Ngọc Nhân, Tống Long Chúc, Vi Long Tuyệt, Lạc Phi Linh, Lý Hồng Kiêu thì không ở bảng này mà là ở trên quyển trục thứ nhất, trừ những người quen này, trên bảng còn có mấy người mình không biết tên, nghĩ chắc là con cái của một số thế gia, liền nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cũng không có nhiều cảm xúc.

Không nói đến Lạc Phi Linh từ lúc ban đầu đã nói muốn mình tận hết khả năng làm thành chuyện này, cho dù nàng ta không nói, chuyện có ảnh hưởng lớn đối với Thiên Nguyên như vậy, mình cũng nên tận một phần sức, đây là một loại thái độ phải làm theo lẽ thường.

Hắn từ trong xương tủy là người lười biếng, chỉ thích đọc sách tu hành, không thích lo chuyện bao đồng, loại lười biếng này có đôi khi giống như là thờ ơ, nhưng khác với thực sự thờ ơ, đến lúc mình nên tận trách nhiệm, như vậy hắn nhất định sẽ tận hết trách nhiệm của chính mình.

Thấy danh sách đã định, trong lòng các tu sĩ đều thở phào, trong chủ điện liền có một số người lúc trước vẫn chưa lên tiếng lạnh lùng nói:

- Nếu nhân số đã định, vậy thì vẫn phải có một người xử sự nhạy bén, làm việc chu toàn đáng tin cầm đầu, tập hợp sức của mọi người mới có khả năng vượt qua hiểm nguy ở Long Tích, lập hạ một phần công đức lớn, theo lão phu thấy, Trung Châu Mạnh gia tử, kỳ tài ngút trời, phẩm tính khiêm nhường, tuổi còn trẻ đã có vô số công đức, nên gánh trọng trách này, làm người đứng đầu một đội, dẫn các tiểu nhi vào Long Tích, hoàn thành việc này!

Bên cạnh cũng có người trầm ngâm nói:

- Trung Châu Vương gia tử Vương Trụ thành danh ba trăm năm, nằm trong Tứ Thánh Bát Kiệt, lại từng đóng giữ Ma Biên trăm năm, tinh thông võ lược, dũng mãnh thiện chiến, ứng xử cực tốt, theo lão phu thấy kẻ này cũng nên đứng đầu một đội!

- Ha ha, Tần gia Loạn Thiên Tiểu Thánh Tần Loạn Ngô, từ thuở nhỏ đã thiên tư hơn người, xử sự già dặn, từng vào sinh ra tử dưới trướng Tiên Minh, lập công vô số, đã bao lần chuyện nhìn thì cơ hồ là không thể làm thành, lại chỉ cần có hắn xuất mã là làm xong, hiện giờ chuyến đi Long Tích này đã hung hiểm như vậy, sao có thể thiếu được người này, lão phu cái khác không nói, chỉ muốn đưa hắn làm người dẫn đầu một đội!

- ...

- ...

Vừa định ra danh sách, liền có người lên tiếng, muốn định ra đội trưởng ba đội.

Đội trưởng này khác với danh sách đó, thật sự quá trọng yếu, bởi vậy người tranh đoạt cũng ít hơn nhiều.

Có rất nhiều người trong lòng cũng hiểu, để con cháu nhà mình vào Long Tích cũng không sao, nhưng bảo bọn họ làm đội trưởng, dẫn dắt một đội nhân mã đi vào, lại thực sự có chút miễn cưỡng, vạn nhất thành công thì còn đỡ, thân là đội trưởng, tất nhiên sẽ được ghi công đầu, tạo hóa của Tiên Minh là không thoát khỏi tay được, nhưng nếu thất bại, vậy không nghi ngờ gì nữa sẽ phải gánh vác trách nhiệm cực lớn, muốn thoái thác cũng không thoái thác được.

Bởi vậy, đối với ba danh ngạch này lại hoặc là không dám tranh cướp, hoặc là đã tranh cướp thì nhất định phải thành công.

- Ờ, hay là để từ từ đi!

Có một vị lão giả Tiên Minh thấp giọng nói khẽ, tay cầm một đạo quyển trục, nói:

- Bên trong đội nhân mã thứ nhất đúng là Tần gia tiểu thánh có tu vi cao nhất, đã là Nguyên Anh trung kỳ, huống hồ hắn từng ra sức ở Tiên Minh, lão phu cũng biết năng lực của hắn, chư vị đồng đạo nói xem, trong đội thứ nhất này, có ai thích hợp một đội đội trưởng một đội, thống lĩnh toàn cục hơn người này không?

Các tu sĩ ngơ ngác nhìn nhau, đại bộ phận người đều không nói gì.

Nhưng vẫn có người không cam lòng, nhưng nghĩ tới chênh lệch giữa Đạo Tử nhà mình và Tần Loạn Ngô đó, đành cường hành nuốt xuống.

Lão giả Tiên Minh đó cười cười, liền ở trên quyển trục thứ nhất phẩy tên của Tần Loạn Ngô, xem như đã quyết định, sau đó cầm quyển trục thứ hai lên, nói:

- Trong đội này cũng lấy Mạnh gia tử Mạnh Thiên Ly cùng với tiểu Thái Nữ của Huyền Tông Cửu Đạo tu vi cao nhất, theo ý lão phu, nếu muốn chọn đội trưởng, cũng ở trong hai người này, ý chư vị thế nào?

Các tu sĩ nghe vậy cũng đều gật đầu, không có dị nghị.

Nếu muốn đoạt vị trí đội trưởng, tất nhiên phải có căn cơ nhất định mới được.

Nếu không đủ tư cách, lại cứ muốn tranh đoạt, lọt vào mắt mọi người chỉ tổ bị chê cười.

Có điều liên quan tới ai nên làm đội trưởng trong hai người này, ý kiến của các tu sĩ lại không thống nhất.
Chương 1209 Người dẫn đầu ba đội (2)

Có người cảm thấy Mạnh Thiên Ly hóa anh sớm hơn một chút, thực lực chắc cũng mạnh hơn, nên làm đội trưởng, lại có người cảm thấy, tuổi Mạnh Thiên Ly nhỏ hơn, e là không thể phục chúng, mà tiểu Thánh Nữ của Huyền Tông Cửu Đạo lại nổi danh ổn thỏa, đã sớm xử lý sự vụ tông môn, chắc hẳn luận về thủ đoạn xử sự thì tốt hơn.

Sau một phen thương nghị, lại có hai người đứng lên, một người áo xám, đầu đầy tóc trắng, chính là gia chủ Mạnh gia, một người khác thì áo đen mặt trắng, cả người tiêu sái, là đạo chủ của Huyền Tông Cửu Đạo, hai người trực tiếp dắt tay nhau bước ra, đi một vòng ở ngoài điện, lúc quay về, hai người đã có tính toán, Mạnh gia Mạnh gia cười nói:

- Dù sao Huyền Tông Cửu Đạo tiểu Thánh Nữ vẫn lớn tuổi hơn một chút, để nàng ta làm chủ sự sẽ ổn thỏa hơn, chư vị không cần tranh cãi, lão phu sẽ nói với Ly nhi, để hắn phụ tá cho tiểu Thánh Nữ!

Nghe vậy các tu sĩ đều ngậm miệng.

Mà trong thiên điện, đám người Phương Nguyên thì lập tức nhìn về phía một nam tử áo lam ở trước nhất, bên cạnh hắn có một con hươu hoa đang nằm, khí cơ trầm ổn, lúc này chỉ lẳng lặng ngồi đó không nói gì, dường như không cảm nhận được ánh mắt của mọi người.

Đợi cho đội trưởng của đội thứ hai đã định, trong đại điện liền có một người bật cười, nói:

- Đội trưởng của đội thứ ba này rất đơn giản, đội này phần lớn là một số truyền nhân Côn Luân Sơn vừa hóa anh không lâu, hiện giờ vẫn cần ma luyện nhiều hơn, trừ bọn họ ra, luận về công đức, luận về tu vi, thậm chí luận về một thân bản lĩnh, có ai hơn được Vương gia Đạo Tử Vương Trụ?

Các tu sĩ nghe vậy chỉ trầm mặc.

Người lúc trước mở miệng nhíu mày, nói:

- Chư vị có ý kiến gì không?

Lúc này có người lên tiếng:

- Vương gia Đạo Tử thanh danh không nhỏ, nằm trong Trung Châu Tứ Tiểu Thánh, chắc hẳn cũng có thực lực, chỉ có điều, nếu ta nhớ không sai, năm đó ở Ma Biên vì một chuyện nhỏ mà đẩy ba vị tiên binh vào chỗ chết, nếu thực sự vào Long Tích, các ngươi khẳng định hắn có thể dẫn dắt những tiểu bối trẻ tuổi này hoàn thành nhiệm vụ chứ?

Người lúc trước lên tiếng nghe vậy, lập tức giận dữ, quát:

- Chuyện quan trọng nhất trong quân chính là kỷ luật nghiêm minh, lúc trước Vương gia Đạo Tử ở Ma Biên, có tiếng là dũng mãnh thiện chiến, thiết huyết vô song, lúc ấy trong quân của hắn có người lười biếng, tham sống sợ chết, suýt nữa làm hỏng quân cơ, hắn giết gà dọa khỉ, xử phạt nặng tay là sai à? Ngươi chỉ nghĩ lấy việc này ra nói, nhưng chẳng lẽ lại quên, về sau quân ngũ của hắn dũng quan ba quân, liều mình tử chiến, cuối cùng trong một số ma triều lập được công lao lớn nhất à?

Người lúc trước phản bác im lặng, không nói gì nữa.

Nhưng trong đại điện, vẫn có một cỗ không khí bất tường, rõ ràng là có người bất mãn.

Sắc mặt người lên tiếng cho Vương gia Đạo Tử cũng xuống, một lúc sau, quát lạnh:

- Lần này vào Long Tích, chẳng lẽ không phải vì hoàn thành nhiệm vụ à, càng là chuyện nguy hiểm thế này, càng cần phải có người có thủ đoạn có quyết đoán đảm đương trọng trách, không nói cái khác, các ngươi xem các tiểu nhi trong đội thứ ba này, Thánh Nữ Vong Tình Đảo tất nhiên tất nhiên thân phận, chỉ là tuổi còn nhỏ, chân truyền Tiên Cơ Môn Ban Phi Diên am hiểu trận đạo, không giỏi ngạnh đấu, mà trong người khác, luận về tu vi và phẩm tính, chẳng lẽ có người thích hợp Vương gia Đạo Tử à?

Những lời này được nói ra, trong đại điện, vẫn im lặng, không khí không khí lưu chuyển.

Lão giả lên tiếng cho Vương gia đang rèn sắt khi còn nóng, chợt nghe có một người nói:

- Tiểu bối họ Phương đó không phải cũng ở trong đội thứ ba à?

Lời này vừa được nói ra, không khí trong đại điện bỗng nhiên có chút trầm trọng.

Trong các tu sĩ, thậm chí có tiếng cười lạnh vang lên.

Mà trong thiên điện, một người ngồi ở vị trí đầu cũng đột nhiên quay đầu nhìn Phương Nguyên.

Đám người Tống Long Chúc thì trong lòng vui lắm, đều quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.

- Tiểu nhi họ Phương đó có danh lục đạo khôi thủ, chắc hẳn biết không ít thứ, nhưng dù sao hắn cũng vừa kết anh, làm sao có đủ năng lực thống lĩnh một đội, để hắn cùng tiến vào Long Tích, làm chút chuyện là được rồi!

Được một lúc mới có người cười nhạt, thấp giọng lên tiếng.

- Không sai...

Trong Tiên Minh cũng có một nam tử thanh âm tinh tế cười cười, nói:

- Kỳ thật Bổn tọa cũng rất thưởng thức tiểu nhi họ Phương này, hắn là hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng, nhưng đáng tiếc hắn vẫn quá non nớt, làm việc dũng mãnh có thừa nhưng không đủ ổn thỏa, chuyện lần này dù sao vẫn quá quan trọng, Vương gia tử từng lịch luyệnở Ma Biên, chắc thích hợp hơn!

Các tu sĩ trong điện thấy Tiên Minh túc lão đã mở miệng, lại thấy không ít đạo thống có thái độ kiên quyết, liền không nói nữa.

Dù sao nếu so sánh, thanh danh của Phương Nguyên không nhỏ, nhưng luận tư lịch thì dường như vẫn kém Vương gia Đạo Tử một bậc, có người trong lòng hướng về Phương Nguyên, lúc này cũng không tiện nhiều lời, bằng không sẽ lại là một hồi cãi nhau mãi không kết thúc.

- Nếu như thế để Vương gia tử làm đội trưởng đội thứ ba này đi!

Trưởng lão Tiên Minh kia nghe vậy, không nói nữa, phẩy một cái cạnh tên của Vương Trụ.

Đội trưởng ba đội đã được xác định.

Đám người Tống Long Chúc Ngồi bên cạnh Phương Nguyên trong lòng đều thở dài, dường như có chút tiếc nuối, ở phía trước thiên điện lại có mấy người quay đầu lại mỉm cười với Phương Nguyên, bị Lạc Phi Linh hung hăng lườm lại.

Lạc Phi Linh nói:

- Phương Nguyên sư huynh, hay là lại để ta đi xin lão tổ tông?

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Không cần, như vậy là tốt rồi!
Chương 1210 Năm chén rượu (1)

lòng chắc cũng cảm thấy Vương gia Đạo Tử kia thích hợp hơn mình, bằng không đã sớm lên tiếng rồi, mà chuyện đến lúc này, mình cũng không muốn gì khác, chỉ cần có thể đi vào Long Tích làm được, huống chi mình của nhưng được ở cùng một đội với Lạc Phi Linh, cũng có thể chiếu ứng cho nhau...

... Về phần chuyện khác, trong lòng hắn đã có tính toán!

Rượu ngon như biển, món ăn quý và lạ như núi.

Sau bảy ngày nghị sự chính là tiên yến ba ngày.

Nam Hải thân là một trong Thất Đại Thánh Địa, đã chuẩn bị cực kỳ thỏa đáng cho chuyện này. Đại yến ba ngàn năm một lần, kiều cơ mỹ nhân qua lại, lực sĩ nô dịch san sát. Trúc tơ uyển chuyển, tiên nhạc du dương, ca múa thướt tha. Đèn lồng tung bay trên Nam Hải, chiếu sáng cả ba ngàn dặm. Thế gian tiên yến vô số, nhưng nếu luận về thanh thế, thân phận cao, tu vi mạnh của tân khách, có thể nói là tuyệt không có cái nào hơn.

Từ xa nhìn lại có thể thấy được ba tiểu đảo, mấy tòa đại điện đều kim kiều nối liền.

Chung quanh dùng thần thông thúc sinh vô số kỳ hoa dị thảo, mùi thơm nức mũi. Trong điện, trên núi của ba tòa tiểu đảo đều có tiếng người đàm tiếu. Có người thưởng tức ca múa, uống rượu ngon trong đại điện; Có người chơi cờ trong rừng, tranh luận không ngớt; Có người khoanh chân luận đạo, biểu thị thần thông trận pháp; Có người ở bờ cát nặn đất thành binh, luận về quân trận. Có hảo hữu quý trọng sự gặp nhau hiếm có, dắt tay thở dài, chỉ nguyện trong đại kiếp có thể kề vai chiến đấu; Người từng có cừu địch, nhìn nhau không nói gì, im lặng uống rượu, đại kiếp qua đi, có lẽ thù này sẽ không báo được.

Dù sao, trong lòng bọn họ đều minh bạch, đây có lẽ là lần cuồng hoan cuối cùng.

Cho dù chuyến đi Long Tích này có thể thành công, nhưng cũng chỉ tranh thủ hai mươi năm cho nhân gian mà thôi, đối với người tu hành mà nói, nhất là người tu hành có tu vi như bọn họ mà nói, hai mươi năm, kỳ thật cũng chỉ là nháy mắt là qua!

Mà trong cuộc tiên yến này, đám tiểu bối có duyên với tiên yến tất nhiên cũng đều ai nấy bận tới loạn cả lên, tận dụng triệt để, chạy tới chạy lui, đại nhân vật trong sân bình thường đều là hao hết khí lực cũng khó gặp, hiện giờ lại có thể tùy ý thấy được, chỉ cần tới chào hỏi một tiếng, đó chính là gặp mặt một lần, có lợi rất lớn đối với con đường tu hành tương lai của mình, thậm chí là một số nan đề trên tu hành bình thường căn bản không thể thỉnh giáo, hiện giờ chỉ cần là chạm lúc tâm tình của những đại nhân vật đó tốt, cũng sẽ chỉ điểm một hai.

Phương Nguyên cũng ở trong yến hội này, tay cầm một bầu rượu, kính mấy người nên kính.

Chén rượu đầu tiên hắn kính là Lang Gia Các Bạch phu nhân.

Chén rượu này tất nhiên là kính sự thưởng thức của nàng ta!

Bất kể là mười năm trước, nàng ta cho mình cơ hội đọc sách ở Lang Gia Các, hay là một đạo tiên pháp đó, hay là hiện giờ mình ở trên kim kiều, nàng ta là người đầu tiên sai Bạch Du Nhiên tới mời mình vào tiên yến, đều là nhân tình cực lớn, đáng để Phương Nguyên tôn kính.

Hơn mười năm không gặp, Bạch phu nhân giọng nói và dáng điệu vẫn như xưa, chỉ lộ ra tiều tụy hơn rất nhiều, Bạch Du Nhiên thì ôm tiểu Kỳ Lân, lộ ra vẻ vô cùng nhu thuận dựa bên người nàng ta. Bạch phu nhân tính tình ôn nhu, quan sát Phương Nguyên trên dưới mấy lần, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:

- Năm đó ta còn tưởng rằng ngươi không thể thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, không ngờ là coi thường ngươi, hiện giờ ngươi đã là đại tu một phương, thành tựu tương lai không phải chúng ta có thể phỏng đoán, nếu tương lai Du Nhiên chẳng may gặp nạn, mong ngươi nhớ kỹ phần nhân quả thầy trò này, giúp đỡ hắn.

Phương Nguyên có thể từ trong lời nói của Bạch phu nhân cảm nhận được sự tôn trọng của nàng ta, cũng ngưng trọng gật đầu:

- Nhất định rồi!

Bạch phu nhân nhìn Phương Nguyên, lại nhìn nhìn Lạc Phi Linh ở xa xa thò đầu thò cổ chờ Phương Nguyên tới, trên mặt cũng không khỏi lộ ra nét cười, nói:

- Nha đầu của Vong Tình Đảo này là hảo hài tử, nếu các ngươi bình yên trở về, ta có thể thay ngươi làm bà mối!

Phương Nguyên nghe vậy mừng lắm, một đại sự cuối cùng cũng được quyết định rồi.

Lang Gia Các Bạch phu nhân làm mai, chắc là đủ xứng với thân phận của Nam Hải Vong Tình Đảo chứ?

Chén thứ hai, Phương Nguyên đi kính Thái Hư tiên sinh của Tiên Minh.

Trước nay hắn luôn có hảo cảm với Tiên Minh, thậm chí một độ suýt nữa trở thành người của Tiên Minh, mà ngọn nguồn của phần hảo cảm này, ngẫm lại cẩn thận cũng bắt đầu từ lúc còn chưa gặp mặt Thái Hư tiên sinh, trong suy nghĩ của hắn, lão giả không hề có giao tình với mình, chỉ là vì cảm thấy mình có chút tư chất, liền nguyện ý cho mình thêm mấy lần kỳ ngộ, vốn là người có thể tôn trọng.

Thái Hư tiên sinh uống chén rượu đó, Tuần Giám Sứ, hoặc là nói Trấn Thủ mới tấn thăng Triệu Chí Trăn ở bên cạnh hầu hạ, sau đó nhìn Phương Nguyên, Thái Hư tiên sinh chỉ thở dài:

- Ngươi cũng thấy loạn tượng của lần nghị sự này rồi đây, không biết trong lòng ngươi có thất vọng không, nhưng lão phu không thể dạy ngươi gì khác, chỉ muốn nói với ngươi một câu, ước nguyện ban đầu Tiên Minh được thành lập chính là để chống đỡ đại kiếp, bởi vậy, chỉ có chống đỡ đại kiếp mới là Tiên Minh, chỉ cần là vì chống đỡ đại kiếp, vậy thì nhất trí với lý niệm của Tiên Minh!

Phương Nguyên biết Thái Hư tiên sinh là đang ám chỉ mình cái gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom