• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (6 Viewers)

  • Chương 1196-1200

Chương 1196 Gặp lại cố nhân (1)

So với một thoáng trước, Phương Nguyên đứng ở đầu cầu, không ai quan tâm, một màn trước mắt này lại lộ ra quá bất đồng.

Một người là kẻ giống như bị thiên hạ ghét bỏ, một người là kiêu tử được nhiều đại đạo thống, nhiều đại nhân vật như vậy chú ý, bất kể là loại nào cũng khiến người ta có cảm giác không ngờ tới được.

Lang Gia Các, Cửu Trùng Thiên, Tẩy Kiếm Trì, Dịch Lâu, Nam Hải Vong Tình Đảo...

Đây là ngũ đại thánh địa đã biểu lộ thái độ.

Vốn là Phương Nguyên đã chọc giận mấy đại thế gia đạo thống Trung Châu, có lẽ còn bị một số đại nhân vật trong nội bộ Tiên Minh bất mãn, bởi vậy mà cố ý bị ghẻ lạnh, lúc này không ngờ bỗng nhiên được ngũ đại thánh địa coi trọng, sự biến hóa của thế cục không khỏi quá kinh người!

Quan trọng nhất là, vào thời điểm cuối cùng, Tiên Minh cũng biểu lộ thái độ.

Chẳng những cho phép Phương Nguyên tham dự hội nghị, hơn nữa còn là Thái Hư tiên sinh đức cao vọng trọng, tu vi thâm hậu tự mình tới đón, sự coi trọng này so với mấy đại thánh địa khác thì rõ ràng hơn, cũng kiên quyết hơn, trên trình độ nào đó mà nói thì đã đại biểu thái độ của Tiên Minh đối với sự kiện đó.

Đám người thiếu chủ Lang Gia Các Bạch Du Nhiên nhìn nhau, trên mặt đều mang theo nụ cười thản nhiên.

Bọn họ cũng ý thức được rõ ràng, dường như cành oliu của bọn họ đã tụ lại với nhau.

Mà Lạc Phi Linh trong khoảng thời gian ngắn chạy mấy ngàn dặm đường, còn cãi vã mấy hồi, cuối cùng cũng lấy được thủ lệnh vào hội cho Phương Nguyên, lúc này lại không có tác dụng, nhưng không hề cảm thấy bất mãn, ngược lại mắt lóng lánh nhìn Phương Nguyên, cười cực kỳ vui vẻ, trong nháy mắt đã sinh ra hảo cảm cực lớn đối với sứ giả của những đạo thống vừa lên tiếng mời Phương Nguyên này, sự đắc ý trong lòng là khó có thể hình dung.

Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt của mọi người, cũng thở hắt ra một hơi, giống như phun ra hết sự bực dọc trong lòng, sau đó nhẹ nhàng thi lễ với những người này, lúc này cũng không biết nên nói gì, mà cũng không nhiều lời, sau khi thi lễ, nhẹ nhàng nhấc chân bước lên kim quang đại đạo, đi tới trước mặt Thái Hư tiên sinh đang mỉm cười nhìn mình, nói:

- Tiền bối, mấy năm xa cách, cuối cùng cũng có duyên gặp lại!

Nếu đổi lại là người khác của Tiên Minh, Phương Nguyên sợ là sẽ không cảm kích như vậy.

Hiện giờ, xúc động nhất chính là Thái Hư tiên sinh tự mình tới đón mình.

Hắn và vị lão tiên sinh này chỉ từng gặp mặt một lần.

Kỳ thật duyên gặp một lần này còn chưa được tính, chỉ từng ở bí cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, vị lão tiên sinh này ở ngoài bí cảnh nhìn thấy mình, mình lại không thấy hắn, có điều xuất phát từ lòng ái tài, vị lão tiên sinh này về sau vẫn luôn mạng lòng dẫn dắt, bất kể là đại đạo lục khảo hay là chiến dịch Âm Sơn Tông về sau, trong tối ngoài sáng hắn đều chỉ điểm mình rất nhiều.

Loại cảm kích này rất chân thành.

- Ha ha, năm đó khi lão phu nhìn thấy ngươi, vẫn chỉ là một Tiên Miêu tốt của Thiên Đạo Trúc Cơ, tuy có lòng ái tài, nhưng tạo hóa trêu người, lại không có cơ hội thực sự giúp đỡ ngươi, vốn tưởng rằng thời gian còn nhiều, lại không ngờ rằng, mấy năm trôi qua, ngươi đã thành đại tu Nguyên Anh, tiền đồ vô lượng, cho dù vượt qua lão phu cũng chỉ cần thêm mấy năm, thực sự khiến lão phu xấu hổ!

Thái Hư tiên sinh không chờ Phương Nguyên vái đã đỡ hắn dậy, quan sát từ trên xuống dưới, cười ha ha nói.

- Tiên sinh đức cao vọng trọng, công tham tạo hóa, vãn bối sao có thể theo kịp?

Phương Nguyên nói rất khách khí, đối với vị lão tiên sinh này quả thật có ý kính trọng rất sâu.

- Lớn tuổi rồi...

Thái Hư tiên sinh cười cười xua tay, nói:

- Tiềm lực hao hết rồi, khó có thể tiến thêm, cũng là ngươi, trẻ tuổi, có thể đạt tới đại đạo!

Hắn vừa nói vừa quay người, cùng Phương Nguyên đi vào trong đảo, lại không đi trước dẫn đường, cũng không để Phương Nguyên đi sau lưng mình, mà là sóng vai với Phương Nguyên vào điện, thể hiện ra một loại ý cùng ngồi cùng ăn, có thể nói là vô cùng hiếm thấy.

Mà sứ giả của các thánh địa chung quanh thấy vậy đều cười, hóa thành lưu quang quay về trong điện.

Đến lúc này, bọn họ tất nhiên sẽ không cướp sự nổi bật này của Phương Nguyên.

- Vừa rồi để ngươi đợi lâu như vậy, trong lòng có phải có chút thất vọng không?

Thái Hư tiên sinh cùng Phương Nguyên qua cầu, nhẹ giọng cười hỏi.

Phương Nguyên hơi do dự, gật đầu nói:

- Không giấu gì tiên sinh, lúc ban đầu quả thật là có một chút.

Thái Hư tiên sinh gật đầu, cười nói:

- Có nên vậy, lão phu tới đón ngươi cũng là để nói với ngươi một số lời!

Nói xong, hơi dừng lại một chút, thấp giọng nói:

- Lòng người vốn phức tạp, Tiên Minh có như thế nào thì cũng là do con người tạo thành, bởi vậy nội bộ Tiên Minh cũng có đủ loại ý kiến, không thể thoát tục, nhưng Tiên Minh dù sao cũng là Tiên Minh, cho nên cho dù nội bộ có rất nhiều ý kiến, nhưng không thể không phân rõ trắng đen, chuyện ngươi làm trên Tuyết Nguyên, có người bất mãn, cũng có người thích!

Nói đến đây, hắn nhìn Phương Nguyên một cái, nói:

- Cũng có người, rất bội phục ngươi!

Phương Nguyên nghe xong những lời này, một tia thất vọng cuối cùng trong lòng cũng mất hết, dừng lại hành lễ, nói:

- Đa tạ tiên sinh!

Thái Hư tiên sinh cười nói:

- Nên là Tiên Minh cảm tạ ngươi!

Sau khi dứt lời, hắn cũng bước lên mây bay, nhắm tới hướng tiên điện mà đi.

Phương Nguyên hít sâu một hơi, đạo tâm trong sáng, suy nghĩ thông suốt, liền đón gió biển, áo xanh phần phật tiến về phía trước.

Thiếu chủ Lang Gia Các Bạch Du Nhiên cưỡi Kỳ Lân trắng, vui vẻ đi theo.
Chương 1197 Gặp lại cố nhân (2)

Trên mặt hắn đầy vui sướng, cười nói:

- Tiên sinh tiên sinh, năm đó khi ngươi rời khỏi Lang Gia Các, mẫu thân vẫn có chút lo lắng cho tu vi của ngươi, không ngờ mấy năm trôi qua, ngươi đã lợi hại như vậy, ha ha, nhưng ta cảm thấy ta cũng không tồi, ngươi xem ta hiện tại đã đủ chịu khó chưa, chính thức tu hành mới chỉ bảy năm đã là Thiên Đạo Trúc Cơ rồi, lần này gặp lại, ngươi sẽ không bởi vì ta lười biếng mà đánh ta nữa chứ!

Vừa nói vừa cười vui vẻ, cưỡi Kỳ Lân một đường chạy chậm, lên tiếng.

Phương Nguyên cười cười, nói:

- Lúc nhỏ đánh ngươi là để ngươi minh bạch đạo lý, hiện giờ ngươi đã trưởng thành, nên tự mình lần mò đạo lý, lại đánh ngươi nữa thì không nên, một vấn đề quan trọng hơn chính là, ngươi dùng bảy năm đã Thiên Đạo Trúc Cơ.

Nói xong quay đầu nhìn Bạch Du Nhiên một cái, nói:

- Năm đó ta tu hành ở Thanh Dương Tông, không mất tới bảy năm!

Bạch Du Nhiên lập tức ngây ra một thoáng, trong lòng rất nhanh lại tính toán lại, có chút há hốc miệng.

Hắn cảm thấy mình dùng bảy năm thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ đã rất không tồi rồi, nhưng mình dù sao cũng là thiếu chủ Lang Gia Các, tài nguyên vô số, minh sư vô số, điều kiện tu hành tốt tới thế gian khó tìm, nhưng Phương Nguyên lúc trước lại ở một tiểu tiên môn Vân Châu không có tiếng tăm một bước một dấu chân, thời gian kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ lại vẫn nhanh hơn mình, cao thấp trong đó tất nhiên rất rõ ràng.

Có điều cũng chỉ kinh ngạc một chút lại đắc ý cười nói:

- Tiên sinh chính là tiên sinh, nếu không lợi hại thì sao có thể làm tiên sinh của ta?

Trong không trung có một luồng sáng đỏ lướt đến, hạ xuống trên kim kiều, chính là Lạc Phi Linh, nàng ta nhìn Bạch Du Nhiên cưỡi tiểu Kỳ Lân đang đắc ý dào dạt, liền nhíu mày, nói:

- Phương Nguyên sư huynh, tiểu tử ngốc này là ai thế, sao lại gọi ngươi là tiên sinh?

Bạch Du Nhiên nhìn thấy Lạc Phi Linh thì mắt sáng rực lên, vội nói:

- Tiên sinh, vị này chính là sư nương à?

Lạc Phi Linh nghe vậy sắc mặt đỏ lên, cười nói:

- Tiểu tử này trông đẹp trai đấy...

...

Men theo cầu tiến về phía trước, chính là đi thông tới tiên điện nghị sự, đảo này cổ mộc che trời, chỉ ở giữa đảo có mấy tòa đại điện khí thế hào hùng, vốn người vào đảo có rất nhiều đại nhân vật, nhưng vì Phương Nguyên tới muộn, lúc này người vào đảo cũng chỉ còn một mình hắn, hơn nữa việc hắn vào đảo cũng sinh ra khúc chiết, lúc này không biết có bao nhiêu người đang chú ý tới nơi này.

Chính diện kim kiều chính là một tòa cung điện chiếm diện tích mười dặm, lúc này trong cung điện, đã có không biết bao nhiêu đại nhân vật đang ngồi, bởi vậy bên cạnh cung điện, ngay cả đại trận cũng không có, có nhiều đại nhân vật nhưng ở đây, có bố trí thiết hay không cũng chẳng có ý nghĩa.

Những đại nhân vật đó phân biệt ngồi trong điện, khí tức thâm trầm, vẻ mặt khó phân.

Mà đối mặt với nhiều đại nhân vật như vậy, cũng không có bao nhiêu người có gan trực tiếp dùng thần thức tra xét chân diện mục của bọn họ.

Phương Nguyên vừa đảo, liền chắp tay thi lễ về phía đại điện, tỏ ý kính trọng.

Trong đại điện mười dặm đó dường như có người gật đầu, cũng có người ngưng thần quan sát, nhất thời có chút phức tạp.

Phương Nguyên cũng không để ý bên trong các loại ánh mắt đó ẩn chứa ý gì, sau khi làm lễ thì liền bước vào điện bên trái trong hai tòa đại điện. Đại điện ở chính giữa nhất, với tu vi và địa vị hiện giờ của hắn, vẫn chưa có tư cách tiến vào đó, chỉ là thân đại biểu cho tiểu bối trẻ tuổi, tiến vào thiên điện dự thính mà thôi, mà trong hai tòa đại điện này còn có rất nhiều người có thân phận giống như hắn.

Vừa vào điện liền lập tức nghênh đón vô số ánh mắt, đều vô cùng phức tạp.

Trong những người này có đám người Lục gia Đạo Tử, nữ tử cưỡi hạc, sau khi bọn họ nhìn về phía Phương Nguyên đều không lên tiếng, thậm chí công phu dưỡng khí cũng không rất tốt, ngay cả sắc mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa, nhưng trong thâm tâm rốt cuộc nghĩ gì thì không ai biết.

- Ha ha, Phương đạo hữu, đã sớm nghe nói ngươi đến Nam Hải, chỉ là vẫn không có duyên gặp mặt.

Sâu trong đại điện, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười to, theo tiếng cười này liền có mấy người đứng lên, người cầm đầu vẻ mặt tục tằng, thân hình cao lớn, trên mặt mang theo nụ cười vô cùng quen thuộc, chính là Tống Long Chúc lúc trước đã gặp trong đại đạo lục khảo, về sau cùng mình được xếp vào Tiểu Thất Quân, hắn tươi cười đi lên đón, nói:

- Con Bạch Miêu đó của ngươi chạy đi đâu rồi?

Nhớ tới hành vi ác liệt hắn từng làm, Phương Nguyên bất đắc dĩ, đành phải nói:

- Nó chạy mất rồi...

Tống Long Chúc:

- ...

Phương Nguyên để mặc hắn sững sờ, ánh mắt nhìn xung quanh, liền thấy trong những người đứng lên có Tống Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt, đều là cố nhân, liền thi lễ với họ, tới cuối cùng lại nhìn thấy một nữ tử mặc váy đỏ một mình ngồi một bên.

Lý Hồng Kiêu lạnh lùng nhìn tới, khóe miệng dường như còn mang theo nụ cười lạnh.

Cửu Trùng Thiên Hồng Tích Công Chúa Lý Hồng Kiêu chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt có chút đạm mạc nhìn Phương Nguyên, rõ ràng là không làm gì, nhưng Phương Nguyên lại tự dưng cảm thấy có chút không được tự nhiên, chỉ là nếu đã gặp, tất nhiên không thể không chào hỏi, dù sao lúc trước ở Âm Sơn Tông Lý Hồng Kiêu từng giúp mình không ít, đành phải đi lên, thi lễ với nàng ta, nói:

- Hồng Kiêu Tiên Tử!

Lý Hồng Kiêu chỉ lạnh nhạt, cũng không hoàn lễ.
Chương 1198 Bị tên ngốc đánh (1)

Ánh mắt nàng đảo qua Lạc Phi Linh, sắc mặt giống như xuất hiện một tia biến hóa phức tạp, nói:

- Thì ra người ngươi nói là nàng ta, nếu sớm biết ngươi có nhiều người đón vào như vậy, ta cũng không cầu phụ hoàng hạ lệnh!

Phương Nguyên tắt tiếng, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Không khí trở nên có chút xấu hổ, giống như là ngưng kết.

Lạc Phi Linh đi theo phía sau Phương Nguyên tiến vào thiên điện nhìn Lý Hồng Kiêu với vẻ tò mò, lại nhìn nhìn Phương Nguyên, không chen lên nói chuyện, mà kéo Tống Long Chúc đã quen biết từ trước tới bên cạnh, nói:

- Nữ tử đó là ai?

- Đó là Lý Hồng Kiêu sư muội cùng xếp trong Tiểu Thất Quân của chúng ta!

Tống Long Chúc theo bản năng trả lời, vừa quay đầu nhìn bộ dạng của Lạc Phi Linh, mắt lập tức trợn to:

- Là ngươi à?

Lạc Phi Linh bị phản ứng của hắn khiến cho giật mình:

- Ta là ai?

Tống Long Chúc trở nên kích động:

- Không ngờ là ngươi?

Lạc Phi Linh cũng có chút sợ hãi trước bộ dạng cuồng nhiệt này của hắn, lui về phía sau một bước:

- Ta rốt cuộc là ai?

- Không ngờ lại ở đây gặp được Vong Tình Đảo Thánh Nữ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cùng những người đó vào chủ điện chứ.

Tống Long Chúc vô cùng kích động, vội vàng đuổi người chung quanh đi, bảo bọn họ nhường bồ đoàn cho Lạc Phi Linh, trong lòng những người đó tất nhiên tức giận, nhưng nể mặt Lạc Phi Linh, lại không tiện phát tác, chỉ oán hận lườm Tống Long Chúc một cái, Tống Long Chúc hiếm khi kiêu ngạo như vậy, cũng rất là đắc ý, tha thiết mời Lạc Phi Linh ngồi xuống, bễ nghễ nhìn chung quanh.

- Hai người bọn họ quen thân lắm à?

Lạc Phi Linh chỉ quan tâm Lạc Phi Linh bên cạnh Phương Nguyên.

Tống Long Chúc nghe vậy liền cười nói:

- Chính là rất thân, quan hệ vào sinh ra tử, sau đại đạo lục khảo, ta còn nghe nói vị Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa này chuyên môn tới Vân Châu tìm Phương Nguyên đạo hữu, ài... Nói thật là lúc ấy ta cũng muốn tới.

- Công chúa của Cửu Trùng Thiên à?

Lạc Phi Linh nghe thấy danh hiệu danh hiệu cũng yên tâm, ngược lại không quan tâm nữa.

Mà Phương Nguyên chào hỏi Lý Hồng Kiêu xong thì ngồi về sau điện.

Lúc này, hắn cũng đã phát hiện, tòa thiên điện này cũng rất rộng lớn, đủ để cho mấy trăm người ngồi, mà tu sĩ trong thiên điện này chỉ có hơn trăm người, nhưng ngồi xuống lại rất có chú ý, ngồi trước nhất phần lớn là tu sĩ lão niên tuổi tác hơi lớn, nhìn thì khí độ không tầm thường, chắc là có ý kính già ở bên trong, mà tới về sau cũng vẫn có chút chú ý.

Lục gia Đạo Tử, nữ tử cưỡi hạc, còn có một số Đạo Tử, chân truyền trẻ tuổi, dường như đều xuất thân đại thế gia, đại đạo thống, ngồi gần phía trước một chút, vị trí của Lý Hồng Kiêu cũng ở trong số những người này, tới phía sau thì là một số người hơi lớn tuổi bào phục cầu kỳ, hoặc rõ ràng có liên quan tới Tiên Minh, hoặc là tinh nghiên trận, đan, phù, khí vân vân, mà đám người Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt, Vệ Ngư Tử, Tống Long Chúc quen biết với mình thì đều ngồi ở phần cuối đại điện.

Phương Nguyên vốn không để ý tới những cái này, nhưng mọi người trong đại điện lại đều lạnh lùng nhìn hắn, dường như muốn xem hắn tới đâu ngồi.

Trong đại điện ít người, bất kể là đi về phía nào cũng có chỗ ngồi.

Nhưng Phương Nguyên vốn không để ý tới những cái này, cũng lười chẳng muốn nghĩ nhiều, chỉ rất tự nhiên ngồi bên cạnh Lạc Phi Linh.

Ánh mắt của những người đó giống như là dịu đi, nhưng vừa nghĩ tới Lạc Phi Linh đang ngồi sau lưng bọn họ, trong lòng lại có chút không thoải mái.

Tuy giao tiếp với đám người Tống Long Chúc cũng không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng từng đồng sinh cộng tử trong đại đạo lục khảo, về sau lại nổi danh ở Trung Châu, bất luận Phương Nguyên có để ý tới thanh danh này hay không, đều ít nhiều có nhân quả, lúc này tất nhiên cũng thân thiết hắn so với những người khác, sau khi thấp giọng ôn chuyện, Phương Nguyên liền có chút tò mò hỏi:

- Truyền nhân Côn Luân Sơn chỉ có đám người các ngươi à?

Tống Long Chúc thấp giọng cười nói:

- Ngươi là đang hỏi Lý Bạch Hồ của Tẩy Kiếm Trì và Cự Linh Thần Quan Ngạo đó hả, hai người bọn họ chính là đi theo đường võ đạo, ba năm trước đã tới Ma Biên lịch luyện, chúng ta cũng được Tiên Minh triệu kiến, mới chạy đến Nam Hải, nói thật, ta cũng không ngờ mình lại có phần vinh quang này, có điều nghe người ta nói, hình như tiên hội lần này có lẽ cũng có chỗ dùng chúng ta!

- Tiên hội có chỗ nào cần đám cao thủ tiểu bối chúng ta?

Phương Nguyên nghe vậy, hơi có chút tò mò, nhưng nhìn thấy Tống Long Chúc có vẻ cũng không rõ lắm, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Cười nhìn Tống Long Chúc một cái, nói:

- Tên hiệu Cự Linh Thần này là từ đâu ra?

Hắn và Quan Ngạo đã hơn mười năm không gặp, tất nhiên có chút quan tâm tới cảnh ngộ hiện giờ của hắn.

Nếu không phải Tống Long Chúc lúc này nhắc tới, hắn cũng không biết Quan Ngạo có tên hiệu Cự Linh Thần.

Tống Long Chúc cười nói:

- Vị đồng môn đó của ngươi hiện giờ rất khá, lúc đầu tới Côn Luân Sơn thì rất thành thật, chỉ theo Phục Ma Trấn Thủ Triệu Thái Tuế ma luyện võ đạo, bị người ta bắt nạt cũng không lên tiếng, nhưng về sau có một ngày, cũng không biết vì sao, bị một thế gia tử đến từ Trung Châu chọc giận, kết quả một quyền đầu vung lên, đánh cho người ta hộc máu, đối phương cũng có bạn tốt bất mãn, tới lý luận, vị đại gia này lại động chân hỏa, ai khuyên cũng không nghe, một hồi lửa lớn phát ra, một mình đánh đám người đó trong sơn cốc, trấn thủ Triệu Thái Tuế, trưởng lão Côn Luân Sơn đều tới khuyên, bốn năm Nguyên Anh cũng không khuyên được hắn.
Chương 1199 Bị tên ngốc đánh (2)

- Lợi hại như vậy cơ à?

Phương Nguyên nghe vậy thì cũng hít một hơi lạnh, có chút không thể tin nổi.

Vi Long Tuyệt ở bên cạnh nghe cũng nổi hứng, thấp giọng cười nói:

- Còn không phải à, thực lòng mà nói, sau khi vào Côn Luân Sơn, để đoạt công pháp, tài nguyên, kỳ ngộ những người không có bối cảnh không có trưởng bối như chúng ta cũng chịu thiệt không ít, toàn là dựa vào Hồng Tích tiểu công chúa và Lý Bạch Hồ tương trợ, chỉ là mỗi khi bị người ta ức hiếp, trong lòng luôn không thoải mái, tranh cãi mấy lần, cũng không chiếm được tiện nghi gì, cũng là Cự Linh Thần một càng tức thì càng hay, phát tiết hết ấm ức trong lòng chúng ta, thống khoái không nói nên lời!

Tống Long Chúc cười nói:

- Cũng từ sau lần đó, thanh danh của người này truyền ra, ai cũng gọi hắn là Cự Linh Thần!

Phương Nguyên nghe vậy lại bất mãn, nhíu mày, thở dài:

- Lúc trước rõ ràng đã nói với hắn là không được gây chuyện mà!

Hứa Ngọc Nhân ở bên cạnh bọn họ cười nhạt, nói:

- Phương Nguyên đạo hữu đừng trách hắn, việc này cũng có liên quan tới ngươi đó, vị Quan Ngạo sư đệ này mới vào Côn Luân, rất là thật thà, bị khi dễ cũng chỉ tới tìm trưởng lão cáo trạng, hoặc là chúng ta không nhịn được mà giúp đỡ mấy lần, một độ bị người ta châm biếm, nhưng lần đó, lại là ngươi gây họa ở Tuyết Nguyên, có người lấy việc này này châm chọc ngươi trước mặt hắn, lúc này mới tức quá, chúng ta cũng mới biết nhục thân của một người thì ra có thể cường hãn đến trình độ này!

- Thì ra là thế...

Phương Nguyên nghe, trong lòng than khẽ, có chút xuất thần.

Lạc Phi Linh ở bên cạnh cũng thấy hứng thú, hưng phấn nói:

- Vui vậy à? Biết thế ta cũng đi!

Tống Long Chúc ở bên cạnh giống như chân chó nói:

- Thân phận như ngài đi đâu mà chẳng được, vì sao bọn họ lại không cho ngài tới Côn Luân Sơn!

Lạc Phi Linh nói:

- Lúc ban đầu cũng muốn đi, về sau nghe nói Phương Nguyên sư huynh không đi, ta cũng lười chẳng muốn đi!

Tống Long Chúc lập tức tắt tiếng, lúc ban đầu còn tưởng rằng là vì một số nguyên nhân nào đó, cho nên Lạc Phi Linh mới không tới Côn Luân Sơn.

Bọn họ ở Côn Luân Sơn mấy năm, Đạo Tử của các đại đạo thống và thánh địa đều thấy không ít, có một số là vì thành tựu Tử Đan, hoặc là Chí Tôn Nguyên Anh, chạy tới kiếm truyền thừa tiên pháp và trân nguyên trân dị, cũng có một số đã sớm tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, nhưng để mở rộng kiến thức, hoặc là ma luyện một phen thực lực, mới tới tu hành một đoạn thời gian, không ngờ Lạc Phi Linh căn bản chính là không muốn đi.

- Côn Luân Sơn, không ngờ còn có người không muốn đi...

Nói xong lại nhìn về phía Phương Nguyên, thầm nghĩ:

- Tên này cũng chẳng khác gì, Bạch Miêu đó là tiên vật cỡ nào, không ngờ cũng đánh mất?

...

- Hồng Thiên Thịnh Hội, cực kỳ long trọng, mấy vị đạo hữu này xin yên lặng một chút!

Khi đám người Phương Nguyên đang thấp giọng nói chuyện, phía trước bỗng nhiên có một nam tử mặc áo nâu quay đầu lại, đầu tiên là mang theo vẻ áy náy cười cười với Lạc Phi Linh, sau đó chắp tay với đám người Phương Nguyên, vô cùng khách khí, mặt mày tươi cười nhắc nhở một câu.

Lúc này trong thiên điện chỉ có thanh âm của đám người Phương Nguyên, Phương Nguyên thấy đối phương nhắc nhở, liền gật đầu.

Nhưng lại không ngờ đám người Hứa Ngọc Nhân và Vi Long Tuyệt nghe vậy, trên mặt đều lộ ra một chút bất mãn, hừ lạnh một tiếng.

Tống Long Chúc lại không khách khí, nói:

- Chúng ta nói chuyện với lão hữu, ngươi quản được à?

Nam tử mặc áo nâu đó và mấy người bên cạnh nghe vậy, lập tức mặt lộ vẻ giận dữ, đám người Vi Long Tuyệt cũng lạnh lùng nhìn lại.

Phương Nguyên nhìn về phía Hứa Ngọc Nhân, mắt lộ vẻ dò hỏi:

- Sao thế?

Hứa Ngọc Nhân thản nhiên nhìn về phía trước, thấp giọng nói:

- Người này là Đạo Tử của Trung Châu Triệu gia, chỉ là Thần Anh thôi, nhưng xưa nay quen thói kiêu ngạo, lúc trước người một câu chọc giận Quan Ngạo sư huynh nhà ngươi, chính là đường đệ của người này, sau đó bị Cự Linh Thần đó chặn ở cửa cốc đánh cho một trận cũng có người này, hắn chắc là nghe chúng ta nói tới Quan Ngạo, trong lòng có chút không thoải mái...

Phương Nguyên nghe vậy thở dài một tiếng:

- Đều đã là cảnh giới Nguyên Anh, việc gì phải làm ra những chuyện tranh khí phách như vậy?

Hứa Ngọc Nhân cười một tiếng, nói:

- Chính là đến cảnh giới Nguyên Anh, làm việc tùy tâm, cần gì phải làm bộ làm tịch?

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, không ngờ cảm thấy lời hắn nói cũng rất có đạo lý.

- Quả nhiên là đệ tử nhà nghèo, giống như tên ngốc đó, đều là hạng người thô lỗ không biết lễ phép!

Mấy người phía trước ngại Lạc Phi Linh ngồi bên cạnh Phương Nguyên, nói chuyện vốn có chút kiêng kị, nhưng nhìn thấy bọn họ ở phía sau vừa nói khẽ vừa liếc về phía mình, liền biết bọn họ đang nói xấu mình, tâm tình rất không vui, tuy không dám cãi vã, nhưng vẫn không nhịn được lạnh lùng nói một câu, mới căm giận quay đầu đi, bộ dạng giống như khinh thường không thèm nói chuyện với bọn họ vậy.

Nghe hắn nói thế, Tống Long Chúc lại cười lạnh:

- Ai đó chính là bị tên ngốc đó đánh đấy.

Triệu gia Đạo Tử giận dữ, quay đầu lại, tức tới mí mắt giật giật.

Ở bên cạnh hắn, một vị nam tử mặt như quan ngọc nhíu mày, nói:

- Các ngươi nói chuyện cũng nên chú ý một chút!

Tống Long Chúc nói:

- Người nào đó cũng bị tên ngốc đó đánh luôn.

Nam tử mặt như quan ngọc tức tới mặt tái mét, mấy người bên cạnh cũng đều lộ vẻ căm giận.

Tống Long Chúc trực tiếp cười hì hì, nói:

- Một hai ba... Đều bị tên ngốc đó đánh...

Tống Long Chúc khoe khoang một phen, khiến cho các Trung Châu Đạo Tử ngồi phía trước mặt đỏ tai hồng, nghiến răng nghiến lợi.
Chương 1200 Đại điện nghị sự (1)

Nếu không phải hiện giờ đang ở trong tiên điện, trường hợp lại nghiêm túc, chỉ sợ đã xông lên bác sát một hồi, thế nhưng cho dù trong lòng có tức tới mấy lại vẫn không biết nên biện giải như thế nào, bởi vì tuy thằng ôn này nói năng rất chọc người, nhưng mấu chốt là ở chỗ... Mình quả thật từng bị tên ngốc đánh!

May mà đám người Tống Long Chúc nói mấy câu như vậy, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, một cỗ nộ khí vì vừa rồi bị bức phải ngồi phía sau lúc này cũng được trút ra, từ trong đáy lòng hoài niệm Cự Linh Thần Quan Ngạo lúc trước vung quyền đầu!

Cũng là Phương Nguyên nghe thấy việc Quan Ngạo làm lúc trước, trong lòng cũng có vài phần cảm khái.

Có thể hành hung một đám thiên kiêu thế gia trong sơn cốc, xem ra thực lực hiện giờ của Quan Ngạo lại đề thăng không ít!

- Nếu chư vị đều đã đến, vậy thì trực tiếp bắt đầu nghị sự thôi, những lời thân thiết có thể để đến tiên yến hẵng nói!

Khi thanh âm trong thiên điện hơi hạ xuống, liền nghe thấy trong chủ điện rất xa, có một thanh âm trầm ổn vang lên:

- Hoãn lâu như vậy, Nam Thiên vẫn xuất hiện huyết vân, đại hung đã hiện, chư vị đồng đạo tất nhiên cũng biết điềm báo này biểu thị cho cái gì, không cần nhiều lời, kiếp số lần này e là rất khó độ qua, giờ xin mời chư vị xem tình báo ở các nơi thiên hạ mà Tiên Minh thu thập được rồi phát biểu cao kiến!

Trong thiên điện, mọi người nghe thấy vậy, lập tức giỏng tai, chỉ sợ bỏ xót chữ nào.

Ngay cả Phương Nguyên cũng tập trung tinh thần, không nghĩ lung tung nữa.

Đại sự thiên hạ còn quan trọng hơn cả việc mình cưới vợ.

- Văn Phong Đường dưới trướng Tiên Minh có báo cáo...

Tiếp theo, trong đại điện liền vang lên một thanh âm rõ ràng mà ổn trọng, dường như là người của Tiên Minh chuyên môn chấp chưởng sắp xếp tình báo thiên hạ, đang cao giọng báo cáo:

- Năm ba ngàn mười một đại kiếp lịch thập nguyên, chính là năm ngoái, Ma Biên dị động, số lượng ma vật hắc ám nhiều thêm mấy lần, cũng có Hắc Ám Ma Tướng đản sinh, Ma Biên Thập Cửu Bộ Đãng Ma Bộ xuất động một ngàn tiên quân, đuổi lui ma vật hắc ám, trảm sát Hắc Ám Ma Tướng, nhưng cũng tử thương gần bảy thành, ba ngàn năm qua, luận về ma vật hung uy thịnh nhất chính là chiến dịch này.

- Tiên Minh Động Minh Đường báo cáo, Thông Huyền Thiên Giám sinh ra báo động, từ lúc Ma Biên nổi lên, Hắc Ám Ma Tức đã nồng đậm thêm mấy lần, bảy quận Ma Biên, cốc tuyền Yêu vực, U Châu Phượng Dư Quốc, Hải Châu Mạnh Đường Quận, Phách Hạ Ly Giang Quận, đều có Ma Tức Hồ dị động, ma vật hắc ám bị trói buộc ba ngàn năm nhao nhao xuất hiện, ăn thịt bách tính, phá hủy vô số nhà cửa, ma vật nảy sinh vô số!

- Tiên Minh Thông Tức Đường báo cáo, Yêu vực thập mạch, tổng cộng có bảy mạch cự tuyệt trao đổi tin tức với Tiên Minh, dường như âm thầm tiếp xúc với Hắc Ám Ma Chủ!

- Ba tháng trước, Tiên Minh sai sứ tới Yêu vực, bị người ta phục sát, hư hư thực thực là do Bạch Phong tộc gây nên!

- Ngày mười bảy tháng chín, Hắc Ám Ma Chủ bố trí huyết tế đàn ở Đãng Minh Sơn phía bắc Yêu vực, tế thiên địa, hát ma ca, triển lộ dị tượng, thu phục ma vật hắc ám, ba ngày sau, Tiên Minh sai sứ tới Đãng Minh Sơn, bất ngờ bị Hắc Ám Ma Chủ sai ba vị Ma Sứ dưới trướng đánh lén Ma Biên, vây giết ba trăm tướng sĩ Ma Biên, cướp đi vô số vật tư, khiến phòng tuyến Ma Biên xuất hiện lỗ hổng cực lớn, ma vật hắc ám vượt tuyến!

- Yêu vực dường như có Hắc Ám Ma Thai xuất thế, nghi ngờ đã bị Hắc Ám Ma Chủ thu phục...

- Bát Hoang Thành đại trưởng lão tuần tra Ma Biên, bị vô số ma vật hắc ám bao vây, lực chiến ba ngày mà chết...

- ...

Từng tin tức, từng đại sự đều được thông báo trong đại điện, ngắn gọn đanh thép, chấn động lòng người.

Trong đại điện, chư vị đại tu chỉ lẳng lặng lắng nghe, thầm cân nhắc trong lòng.

Mà trong thiên điện, mấy trăm tu sĩ trẻ tuổi, bao gồm cả Phương Nguyên ở bên trong, trong lòng lại giống như có sóng to gió lớn, mỗi khi nghe thấy một tin tức, sắc mặt liền ngưng trọng hơn một phần, hiện giờ bọn họ chưa trưởng thành, đều lấy tu hành cá nhân làm trọng, hoặc là ở dưới sự che chở của Côn Luân Sơn, hoặc là dưới sự che chở của gia tộc, chỉ cảm thấy thế gian vẫn an ổn như thường, vẫn giống như xưa, nhưng khi nghe thấy những tin tức mà chỉ các đại nhân vật mới được biết này, trong lòng mới hiểu thì ra tình thế thế gian không ngờ đã nguy hiểm tới mức này.

Hắc Ám Ma Tức dũng động, ma vật vô biên sinh sôi, thế lực các phương không hợp, lại có Hắc Ám Chi Chủ sinh sự...

Những việc này, bất kỳ một việc nào truyền ra thiên hạ, chỉ sợ đều có thể khiến thiên hạ đại loạn.

Nhưng hiện giờ, bọn họ trong khoảng thời gian ngắn lại nghe thấy vô số việc.

Loại áp lực thình lình ập tới này thực sự khiến người ta trong lòng trầm trọng, có muốn nói cũng không nói được.

Mà cuộc báo cáo này ước chừng tiến hành mấy canh giờ trong đại điện, tới cuối cùng, cũng chỉ là nói đại sự mà thôi, không cần phải nhiều lời, tình báo cụ thể đều ở trong ngọc giản, phát tới tay mọi người, cho phép tự đọc, trong thiên điện chỗ Phương Nguyên cũng có một vị lão giả áo xám mặt không biểu tình bước vào, treo một đạo ngọc giản ở trước điện, mặc cho đám tiểu bối trẻ tuổi xem.

Ngọc giản đó rất nhanh đã được người ngồi đầu điện cầm xem. Đám người Tống Long Chúc căm giận không thôi, Phương Nguyên thì lại không quá bận tâm. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết những tin tức trong ngọc giản đó, hơn nữa đại sự thiên hạ cực kỳ nhiều, làm sao mà lo hết được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom