• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (7 Viewers)

  • Chương 1186-1190

Chương 1186 Trúc thư trong bụng rùa (1)

Nhưng cũng đúng lúc này, thanh âm của lão ô quy đó lại vang lên, nhưng lần này, lại là thần niệm truyền âm, căm giận nói:

- Hai tiểu vương bát đản, lão nhân gia ta nằm đang sướng, cần các ngươi giúp ta lật mình à?

- Ặc...

Một câu này của Lão ô quy đã mắng cho Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đờ cả người.

Có thể nghe thấy rõ ràng, lão ô quy này thực sự có chút tức giận, Phương Nguyên cũng không ngờ, đang cực kỳ hứng thú muốn giúp lão ô quy này một hồi lâu như vậy, không ngờ người ta lại không cảm kích, ánh mắt lập tức có chút kinh ngạc nhìn về phía Lạc Phi Linh, thầm nghĩ ngươi chuẩn bị lật người cho người ta, không phải đã nói trước rồi à? Sao bỗng nhiên lại chọc cho người ta tức giận thế?

Lạc Phi Linh cũng ngây ra một thoáng, lập tức chống nạnh nói với lão ô quy:

- Ngươi không biết nói lời đúng với lương tâm à, ta hảo tâm muốn giúp ngươi lật người, hơn nữa lần trước khi nói lật người cho ngươi không phải ngươi đã cười ha ha đáp ứng sao?

Lão ô quy giận dữ mở miệng:

- Lần... trước...

Lạc Phi Linh nói::

- Lần trước ngươi chính là nói như vậy!

Lão ô quy ý thức được nếu mình mở miệng nói chuyện, vậy thì không thể nói lại được Lạc Phi Linh, đành phải lại vận dụng thần niệm truyền âm, căm giận nói:

- Lần trước biết tiểu oa nhi ngươi nghịch ngợm, không có bản sự lớn như vậy, vạn nhất lần này thực sự lật được ta lại thì sao?

Lạc Phi Linh:

- Ái chà... ngươi trêu ta? Đã thế kiểu gì cũng phải lật ngươi lại!

Lão ô quy kêu to:

- Không thể lật!

Lạc Phi Linh:

- Phải lật!

Lão ô quy:

- Không thể lật..

Lạc Phi Linh:

- Phải lật...

Phương Nguyên:

- ....

Mắt thấy hai người dường như có thể sẽ lặp đi lặp lại mãi như vậy, Phương Nguyên lòng đầy bất đắc dĩ, đành phải đứng ra khuyên can, lập tức chắp tay mấy lần với Lạc Phi Linh, xin vị cô nãi nãi này ngậm miệng, sau đó kêu to với lão ô quy chỉ nhắm mắt lặp đi lặp lại ba chữ "Không thể lật":

- Nếu tiền bối đang nằm thoải mái, vậy vãn bối sẽ dỡ mấy tòa đại trận đó xuống!

Lão ô quy lại mở mắt, hai ánh mắt xuyên qua nước biển nhìn về phía Phương Nguyên, cười lạnh truyền âm:

- Ai nói ta nằm thoải mái, lúc ban đầu đúng là nằm rất thoải mái, nhưng bảo ngươi nằm mười vạn năm ở đây thì ngươi còn có thể cảm thấy thoải mái không?

Phương Nguyên lập tức nghẹn lời rồi, rùa này đúng là không phân rõ phải trái!

Lạc Phi Linh cũng lại tức giận, hậm hực nói:

- Lão vương...

Nói tới một chữ cuối cùng lại nhìn Phương Nguyên một cái, sắc mặt ửng đỏ, cuối cùng không nói nữa.

Phương Nguyên bất đắc dĩ nói với lão ô quy:

- Vãn bối và Phi Linh sư muội chỉ là muốn giúp tiền bối một chút chứ thực sự không có ác ý, không biết rốt cuộc là lật người lại cho tiền bối tốt hơn, hay là cứ để tiền bối nằm vậy tốt hơn, chúng ta thế nào cũng được, tiền bối cứ nói chuẩn là được!

- Tiểu oa nhi này cũng là tâm tính thiện lương!

Lão ô quy cười khà khà, lại nói:

- So với nữ oa oa kia thì tốt hơn nhiều!

Lạc Phi Linh đắc ý khoanh tay nói:

- Phương Nguyên sư huynh đương nhiên là tốt rồi, còn cần ngươi nói à?

Lão ô quy không ngờ hoàn toàn không chọc giận được Lạc Phi Linh, lại biết có cãi cũng không lại nàng ta, dứt khoát không cãi nữa, chỉ lặng lẽ cười, trả lời Phương Nguyên:

- Nam oa nhi nói chuyện rất xuôi tai, tiểu oa nhi phải nghe lời mới được, lão nhân gia ta có thể lật người thì tất nhiên là tốt, nhưng hiện tại sóng to chưa tới, nguyền rủa chưa hết, lão nhân gia ta vẫn chưa tới lúc có thể lật mình.

- Sóng to chưa tới?

Phương Nguyên có chút kinh ngạc nhìn về phía lão ô quy.

Lão ô quy nói:

- Nằm ở đáy biển mười vạn năm, khi sóng to tới ta lật mình, tiểu nhi chưa từng nghe qua những lời này à?

Phương Nguyên nói:

- Câu đó hình như không phải nói như vậy...

Lão ô quy nói:

- Ta từng này tuổi rồi, ta hiểu hơn hay là ngươi hiểu hơn?

Phương Nguyên cũng không tiện tranh cãi với hắn về vấn đề này, đành phải hỏi:

- Nguyền rủa mà tiền bối nói không biết là gì?

Lão ô quy nói:

- Các ngươi không phải đã nhìn thấy hòn đá đó rồi à?

- Tảng đá?

Phương Nguyên quay đầu nhìn tấm bia đá dài tới không thấy đầu đuôi đó, thầm nghĩ thế này mà gọi là hòn đá?

Lão ô quy thở dài một tiếng, nói:

- Hai tiểu oa nhi các ngươi không nghĩ mà xem, ai có bản lĩnh có thể lật được người lão nhân gia ta chứ, còn không phải là năm đó có người cứ bắt ta chở bia đá này, bức lão nhân gia ta bực mình, liền cứ như vậy nằm trong biển, xem ngươi có thể làm gì được ta, không ngờ bia đá này cũng giống như ta, nằm một cái là mười vạn năm, đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội lật lại...

Lạc Phi Linh cười lạnh:

- Nằm lâu như vậy, còn lật lại được à?

Lão ô quy tắt tiếng, một lát sau mới thở dài nói:

- Khi đó trẻ tuổi, nào nghĩ tới lại có phiền phức như bây giờ?

Lạc Phi Linh nhăn mặt, nhưng càng nghĩ càng buồn cười, không nhịn được ôm bụng bật cười.

Phương Nguyên cũng cố nén cười, nói:

- Nếu tiền bối muốn xoay lại, lại không muốn xoay bây giờ, vậy mười đạo đại trận vãn bối bày ra sẽ không vội triệt hồi, nếu tiền bối có thể khống chế sự vận chuyển của trận này, không phải là có thể muốn xoay lúc nào thì xoay à?

Thanh âm của lão ô quy trở nên yên lặng, dường như đang cảm ứng gì đó.

Một lát sau, kinh ngạc mở miệng:

- Những đại trận này là ngươi bố trí à?

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Vãn bối và Lạc sư muội cùng bố trí?

- Không tồi, không tồi...
Chương 1187 Trúc thư trong bụng rùa (2)

Lão ô quy gật đầu, nói:

- Nhìn ngươi cũng chỉ là oa nhi vừa xuất thế, không ngờ lại có bản lĩnh bực này, đại trận này cũng coi như bố trí không tồi, chỉ là trận lý quá kém, nếu muốn giúp lão nhân gia ta xoay người, e là phải bỏ thêm công phu.

- Vẫn chưa đủ à?

Phương Nguyên cũng hơi ngẩn ra, nói:

- Tiền bối cũng biết trận pháp?

Lão ô quy bật cười:

- Tiểu nhi không có kiến thức, ngươi có biết đạo trận pháp đầu tiên của thế gian là từ đâu mà có không?

Phương Nguyên hơi trầm ngâm, Lạc Phi Linh liền bật cười:

- Ta biết, đến từ Hà Lạc Đồ Thư!

Lão ô quy nói:

- Đúng, Hà Lạc Đồ Thư đó chính là ở trên lưng của lão nhân gia ta, cho nên tính ra thì bất kỳ sinh linh nào học trận thuật trên thế gian, bất kể hắn là người hay yêu ma quỷ quái, hết thảy đều là môn sinh của lão nhân gia ta, là đồ tôn của ta.

Phương Nguyên vô cùng kinh ngạc, thật sự không biết lão ô quy này có phải đang bốc phét không?

Trong truyền thuyết, Thái Cổ Hi Thị Đại Đế nhìn lưng rùa mà sáng tạo ra Hà Lạc Đồ Thư, đó là khởi nguồn của trận đạo, chỉ là lúc trước vị Đại Đế đó quan sát rốt cuộc có phải Cửu Cung Cách trên lưng lão ô quy này hay không thì không ai biết, thế nhưng tính toán thời gian, nếu lão ô quy này thực sự đã ở đây mười vạn năm, như vậy Hi Thị Đại Đế từng thấy nó cũng không phải là không thể.

Do dự một chút, Phương Nguyên vẫn quyết định kính trọng người già.

Tuy hắn là người trong tu hành, thuyết kính già chưa chắc đã có thể trói buộc được hắn, nhưng mấu chốt là con rùa này thực tại đã rất già rồi.

- Tiền bối có chỗ nào bất mãn với đại trận này thì có thể nói ra!

Phương Nguyên chắp tay với lão ô quy:

- Vãn bối có lẽ không tinh trận đạo, nhưng tốt xấu gì cũng có thể theo lời mà tu sửa đại trận!

Lão ô quy trầm mặc rất lâu, mới nói:

- Nữ oa oa thì sao?

Lạc Phi Linh cũng không biết sao lại đắc ý, nói:

- Phương Nguyên sư huynh làm gì thì ta làm cái đó!

Lão ô quy hài lòng, nói:

- Nam oa nhi nhìn thông minh, tính tình cũng tốt, nhưng lão nhân gia ta vẫn tin nữ oa nhi hơn, nếu hai người các ngươi đều đáp ứng, vậy lão nhân gia ta cũng cho các ngươi một cơ hội giúp ta, các ngươi tới bụng lão phu đi.

Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nhìn nhau một cái, cùng nhau di động trên người lão ô quy.

Sau nửa canh giờ, đến bụng lão ô quy, có điều nhìn qua thì lại là một dãy gò đất kéo dài vô tận dưới đáy biển.

Thanh âm của lão ô quy lại vang lên:

- Phía chính bắc, tiến về phía trước ba ngàn dặm!

Phương Nguyên và Lạc Phi Linh cùng di động, sau khi đến nơi đó, lại nghe lão ô quy nói:

- Lại đi về hướng tây một trăm dặm!

Chạy tới nơi đây, lại nghe nó nói:

- Lại tiến về hướng bắc mười dặm!

- Hướng đông hai dặm...

Cứ vậy di chuyển mấy lượt, cuối cùng nghe lão ô quy nói:

- Đúng rồi, chính là nơi đó!

Phương Nguyên quan sát xung quanh một lúc, nói:

- Nơi này có gì?

Lão ô quy nói:

- Bụng hơi ngứa, các ngươi gãi giúp ta.

Phương Nguyên lập tức nghẹn lời, Lạc Phi Linh tức tới đạp nó mấy cái.

Lão ô quy cười to, nói:

- Đi về hướng bắc chừng mười dặm, nếu thấy đạo văn thì dừng lại, theo đạo văn mà có thể thấy được một động phủ, chui vào động phủ, bên trong có mấy thứ, các ngươi trước lấy ra xem kỹ đã rồi hẵng nói.

Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nhìn nhau một cái, quyết định lại tin lão ô quynày thêm một lần.

Thuận theo hướng nó chỉ, đi về phía bắc, chỉ thấy nơi này mọc vô số san hô, cao ngất như núi, bầy cá bơi lộ, nhìn thì chính là phong cảnh đáy biển thông thường nhất, ở đây quan sát hồi lâu, lại không phát hiện ra đạo văn gì, đang cho rằng lại bị lão ô quy lừa, bỗng nhiên Lạc Phi Linh nhớ tới một chuyện, giơ tay lên, một đạo pháp lực từ mặt đất quét qua, liền thấy cát đen trên đất bị quét sạch, loáng thoáng có thể thấy được dưới đáy cát có một số đường nét phức tạp, dường như chỉ dẫn gì đó.

Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, âm thầm thôi diễn hướng đi của những đường nét này, cuối cùng nhìn về một phương hướng.

Dọc theo sự chỉ dẫn của đạo văn này,vòng đi vòng lại, trong một mảng san hô cực kỳ sum xuê, phát hiện một cửa động bí mật, thầm nghĩ trong lòng, đây có lẽ chính là động phủ mà lão ô quy nói, sau đó đi vào, lập tức hơi kinh hãi.

Lại thấy nơi này quả thật là bộ dạng một động phủ, chỉ là quá xa xưa, lại ngâm dưới đáy biển, không có pháp trận thủ hộ, nhìn thì đã vô cùng mục nát, ở cuối động phủ đặt một bàn đá, bên cạnh bàn đá có mấy giá đá, nhưng trên giá đá đều đã bị ốc nước ngọt dưới đáy biển ăn mòn, cho dù có điển tịch gì thì cũng đã mất sạch, thật sự không thấy được gì.

- Sao rồi sao rồi?

Thanh âm của lão ô quy vang lên, dường như cũng có chút lo lắng.

Lạc Phi Linh nói:

- Mục nát cả rồi, chẳng còn gì à!

Thanh âm của lão ô quy lập tức có chút buồn bã:

- Ài, mục nát hết rồi à, lâu quá, lâu quá rồi...

- Không đúng...

Phương Nguyên bỗng nhiên hơi ngẩn ra, vung tay áo, bàn đá đã thối rữa bay ra, sau đó liền nhìn thấy, phía dưới bàn đá này, không ngờ còn giấu một quyển trúc thư màu xanh nhạt, ở trong nước biển sâu thẳm này tỏa ra u quang thần bí.

- Nơi này không ngờ còn có một quyển trúc thư?

Lão ô quy nghe thấy tiếng lẩm bẩm của bọn họ, lập tức hưng phấn không thôi, hét lớn:

- Đúng, đúng, chính là cuốn trúc thư đó, ha ha, lão nhân gia ta biết thứ khác có thể hỏng, nhưng cuốn trúc thư đó thì sẽ không, dù sao cũng là thần vật thiên hạ, sao có thể hỏng được, đừng, các ngươi mau nhìn xem, chữ viết bên trên cuốn trúc thư đó có còn không, mau xem đi.
Chương 1188 Rùa già truyền pháp (1)

Pháp lực của Phương Nguyên ùa ra, bảo trì tâm thần trấn định, mở trúc thư,vừa nhìn một cái, lập tức nói:

- Chữ viết vẫn còn!

Lão ô quy vui lắm, kêu lên:

- Thế tốt rồi...

Nhưng Phương Nguyên lại cười khổ:

- Nhưng bên trên đều là chữ triện cổ, chúng ta đọc không hiểu!

Lão ô quy ngây ra một thoáng, nổi giận quát:

- Tiểu oa nhi hiện tại đều bất học vô thuật như vậy à?

Lại còn nói ta bất học vô thuật?

Phương Nguyên nghe xong thực sự là một câu cũng không nói ra được.

Khổ học nhiều năm như vậy, tự thấy không phải cổ giả, nhưng cũng không thể xem như một dân đen, không ngờ tới trước mặt lão ô quy lại thành "Bất học vô thuật", trong lòng bất đắc dĩ, cũng chỉ cười khổ một tiếng, sau đó nói:

- Chữ triện cổ này chắc là văn tự cổ xưa nhất thế gian, tục truyền là thiên nhân truyền thụ, có danh là thiên thư, còn được gọi là tiên văn, có khác biệt rất lớn với văn tự hiện tại, lại vì năm tháng xa xưa, đâu chỉ là hai người chúng ta, đương kim thiên hạ, người nhận biết chữ triện cổ chỉ sợ cũng không có mấy!

Lão ô quy nói:

- Ngươi nói những chuyện này để làm gì, dù sao ngươi cũng chính là không biết chữ!

Phương Nguyên tắt tiếng, không ngờ cảm thấy hắn nói vô cùng có đạo lý.

Lạc Phi Linh nghe vậy lại tức giận, nói:

- Nói chúng ta không hiểu, chẳng lẽ ngươi hiểu à?

- Ha ha, lão nhân gia ta bản sự khác thì không có, chỉ được cái là sống lâu hơn các ngươi!

Lão ô quy cười cười, nói:

- Sống lâu hơn thì thứ biết được cũng nhiều hơn!

Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng cả kinh:

- Tiền bối có thể dạy ta chữ triện cổ sao?

Lão ô quy trầm mặc hồi lâu, nói:

- Nếu ngươi muốn học, lão nhân gia ta cũng có thể dạy ngươi!

Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi, nói ngay:

- Muốn học!

Lão ô quy nghe thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, lại trầm mặc một lúc, nói:

- Tiểu oa nhi, ngươi phải nghĩ cho kỹ, văn tự không chỉ là văn tự, còn là một loại truyền thừa, một số lúc nào đó, cũng là nguyền rủa, nhất là thiên thư văn bực này, người hiểu tất nhiên sẽ hiểu, người không hiểu muốn học cũng không được, nếu học rồi, nhân quả nào đó cũng sẽ đến trên người ngươi...

Nó tạm dừng một lúc, lại nói:

- Cho nên, hiện tại lão nhân gia ta có thể cho ngươi hai con đường, một là ta sẽ xem cuốn trúc thư đó, dạy nội dung bên trên cho ngươi, thứ hai chính là ta trực tiếp dạy ngươi nhận biết những tiên văn này, để ngươi tự đọc!

- Văn tự, là truyền thừa, cũng là nguyền rủa...

Phương Nguyên nghe lão ô quy này nói vậy, nhất thời trong lòng giống như xúc động, hơi trầm xuống.

Loại cảm giác đó rất kỳ quái, giống như một chân đã bước vào lĩnh vực nào đó, chạm đến một loại lĩnh ngộ mới, mà loại lĩnh ngộ này giống như ở sâu trong thức hải hắn, thể hiện ảnh hưởng nào đó đối với hắn, khiến trong nội tâm hắn hơi có bất an, thậm chí là sợ hãi.

Nhưng hắn chỉ do dự mấy hơi thở, một loại xao động khác lại lờ mờ bốc lên.

Đó là một loại xao động nhìn thấy sách hay nào đó lại không đọc được, trong lòng ngứa ngáy, không cam lòng cũng không tình nguyện.

Thế là, hắn lắc lắc đầu, kiên định tâm thần, nói:

- Ta chọn con đường thứ hai!

Lạc Phi Linh trợn tròn mắt, nhìn về phía lão ô quy ở phương xa, lại nhìn Phương Nguyên, lén kéo tay áo Phương Nguyên, nói:

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi phải kỹ cho kỹ, tuy ta không hiểu lời nói của lão ô quy này, nhưng cảm thấy rất có đạo lý...

Phương Nguyên cười khổ nói:

- Ta cũng có loại cảm giác này, nhưng nếu bảo ta không học..

Hắn lắc đầu, nói:

- Ta không làm được!

Lạc Phi Linh nghĩ nghĩ, nói:

- Vậy học thôi, chúng ta cùng học!

Phương Nguyên nhìn nàng ta, trong lòng bỗng nhiên có chút vui sướng, nói:

- Được!

- Ha ha, chính là người khi làm loại chuyện này rất khiến người ta yêu thích...

Thần thức của Lão ô quy lại vang lên, mang theo vẻ cười lạnh:

- Bớt sàm ngôn đi, nếu thật sự muốn học, vậy thì chuẩn bị sẵn sàng đi, lão nhân gia ta khác với các ngươi, rất ghét loại cảm giác tập trung tinh lực này, nói một hồi như vậy với các ngươi, đã dùng hết tinh lực mấy ngàn năm rồi, hiện tại đã rất mệt, mau chóng dạy các ngươi rồi ngủ một giấc đây!

Phương Nguyên nghe vậy, cũng có thể cảm thấy thần niệm của lão ô quy lúc cao lúc thấp, lúc tụ lúc tán.

Hắn minh bạch, bất kể là loại sinh linh nào, muốn dùng thần niệm truyền âm đều cần tập trung tinh lực cao độ mới được, đối với người tu hành mà nói, đây là một loại công khóa cơ bản nhất, nhưng yêu loại, thú loại trên thế gian lại đều phải căn cứ vào thiên tính, có loại am hiểu, có loại không am hiểu, đương nhiên, còn có một loại, chính là giống như Bạch Miêu vậy, dường như hoàn toàn không biết...

- Tham nghiên thiên thư, không bàn mà hợp với thiên đạo, thiên thư khác với tục văn thế gian, mỗi một chữ đều là một loại đạo lý, lão nhân gia ta không có thời gian dạy các ngươi từng bước, hơn nữa dạy các ngươi như vậy, tới giai đoạn nhất định, cũng rất dễ dẫn tới vấn đề, hiện tại ta không chịu nổi, cho nên cái ta có thể làm, chính là phân biệt truyền cho hai người các ngươi một đạo thần niệm, có thể tiêu hóa được bao nhiêu thì phải xem vào bản sự của các ngươi!

Lão ô quy nói đến đây, thần niệm hơi trầm xuống:

- Đương nhiên, hậu quả, các ngươi cũng tự gánh vác!

Nghe đến đây, Phương Nguyên nhìn về phía Lạc Phi Linh, nói:

- Lạc sư muội, ngươi...

Trong lòng hắn có chút do dự, văn tự này là mình muốn học, dường như không nên liên lụy tới Lạc Phi Linh.

Nhưng Lạc Phi Linh lại trực tiếp bật cười, nói:

- Đến đây đi, cho ta trước!
Chương 1189 Rùa già truyền pháp (2)

Nói xong quay đầu chớp chớp mắt với Phương Nguyên, nói:

- Phương Nguyên sư huynh hộ pháp cho ta, đừng để lão ô quy lừa ta!

Trong lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống, sau đó gật đầu.

- Ha ha, lừa ngươi?

Lão ô quy tất nhiên cũng nghe thấy lời nói của Lạc Phi Linh, khinh thường lẩm bẩm một câu:

- Ngươi còn cần ta đến lừa à?

Không đợi Phương Nguyên và Lạc Phi Linh có phản ứng, liền nghe thấy nó quát khẽ:

- Tới đây, hai tiểu nhi ngồi xếp bằng, thụ pháp!

Hai người nhìn nhau một cái, Lạc Phi Linh ngồi xuống.

Từ phương hướng đầu của Lão ô quy, rất nhanh liền có một luồng quang mang mơ hồ bay tới, quang mang đó rất kỳ quái, giống như tử quang, bên trong có ý cảnh màu vàng nhàn nhạt, tựa hồ là có rất nhiều hình chữ thường xuyên biến hóa ẩn bên trong, mang theo một loại khí tức giống như đại đạo hồng mông, Phương Nguyên nhìn thấy quang mang này, bỗng nhiên cảm thấy dường như đã từng quen biết, giống như đã thấy ở đâu rồi.

Rất nhanh, hắn liền nghĩ tới, là lúc ở Thanh Dương Tông.

Khi đó hắn lần đầu tiên tiếp xúc với kinh quyển nguyên bản của Đạo Nguyên Chân Giải, trong lòng có cảm xúc, liền tiếp xúc với loại quang mang này, tuy không hoàn toàn giống nhưng lại vô cùng tương tự, cũng sau một phen kinh lịch đó mà hắn có được bản lĩnh của Thiên Diễn Thuật.

Trong lòng không dám thả lỏng, nghiêm túc cảm ứng quang mang này, hộ pháp cho Lạc Phi Linh.

Hắn vào lúc này, dùng hết một thân sở học, từ các góc độ mà phân biệt, xác định bên trong quang mang này không có cấm chế vô hình, không có hung hiểm, thậm chí không có ý thức cá nhân của lão ô quy ở đây, chỉ là thần niệm ký ức thuần túy, mới gật đầu với Lạc Phi Linh.

Lạc Phi Linh thấy vậy cũng yên tâm mở thức hải.

Trong một thoáng đó, quang mang này hóa thành một sợi tơ rất nhỏ, chậm rãi bay vào trong thức hải của Lạc Phi Linh.

Lúc này, sắc mặt Lạc Phi Linh lộ ra có chút cổ quái.

Phương Nguyên không khỏi lo lắng, liền nghe Lạc Phi Linh nói:

- Phức tạp quá...

Trong lòng Phương Nguyên không nhịn được mà càng kiếu kỳ hơn.

Quang mang đó giống như thực chất ùa vào thức hải Lạc Phi Linh, Lạc Phi Linh mơ màng một lúc, liền mệt rã rời giống như lúc đang đọc sách, một lát sau mới lắc lắc đầu tỉnh lại, cười cười với Phương Nguyên:

- Cảm giác này... rất vui, giống như trong chớp mắt đã mơ rất nhiều, ký ức trong mơ lại rất rõ ràng... Lại giống như không rõ ràng...

Phương Nguyên nghe thấy những lời này liền yên tâm, bản thân cũng ngồi xuống.

- Tiểu nhi, chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Thần thức của lão ô quy hơi sáng lên, dường như truyền thừa một đạo thần niệm này đối với nó mà nói thì còn mệt hơn là dùng thần niệm nói chuyện với Lạc Phi Linh và Phương Nguyên, lúc này rõ ràng đã có chút mơ hồ.

Phương Nguyên không nhiều lời, chỉ chuẩn bị đón nhận tất cả.

Rất nhanh, liền lại có một luồng sáng bay tới, Phương Nguyên chỉ học theo, tiếp dẫn luồng sáng này vào trong thức hải, trong nháy mắt này, liền cảm thấy trong thức hải giống như có lôi đình nổ vang, một luồng sáng trong tím có vàng bồng bềnh trên vùng trời thức hải, bên trong đều là các loại ý niệm, như ẩn như hiện, lại ẩn chứa một cỗ khí tức thần niệm vô cùng tinh thuần.

Phương Nguyên biết, đây là Thần Niệm Thức Vân của lão ô quy, đây là nó dùng thần uẩn đã nuôi dưỡng không biết bao nhiêu năm, hiện giờ dưới tình huống bỏ đi tất cả ý thức của mình mà truyền cho hắn, bản thân đây chính là một tạo hóa, có thể tưởng tượng, nếu mình có thể luyện hóa toàn bộ thức vân này, không những sẽ nắm giữ được nội dung bên trong thức vân, ngay cả Nguyên Anh cũng sẽ lớn mạnh đến trình độ đến khó có thể tưởng tượng.

Mà đối với thức vân đó, trong lòng Phương Nguyên có một loại khát vọng, muốn lập tức luyện hóa nó, hóa thành học thức của mình.

Nhưng hắn cũng biết, đây là chuyện không thể, chỉ có thể trước tiên khôi phục thần niệm rồi đứng lên.

- Ha ha, có được đạo truyền thừa này, vậy thì... không thể đổi ý nữa.

Lão ô quy dường như đang cười, lại có vẻ rất mệt mỏi, thần thức cũng có chút không ngưng tụ được.

Phương Nguyên nghiêm mặt nói:

- Đa tạ tiền bối đã thưởng pháp!

- Cám tạ ta làm gì... Đừng quên... Tranh thủ... Bố trí đại trận...

Lão ô quy dường như đã buồn ngủ lắm rồi, cố xốc tinh thần dặn một câu.

Phương Nguyên nói:

- Tiền bối yên tâm, vãn bối tuyệt sẽ không nuốt lời!

- Ít nhất trong trăm năm phải bố trí xong...

Thần niệm của Lão ô quy vẫn hơi dao động, lo lắng dặn dò.

- Trăm năm?

Phương Nguyên nghe vậy cũng ngẩn ra, thầm nghĩ "Trăm năm" này dường như chẳng dính dáng tới khái niệm "Tranh thủ".

Có điều nghĩ tới thọ nguyên của con rùa già này, nó nói như vậy dường như cũng không có vấn đề gì.

Liền thành khẩn nói:

- Một lời đã định, không chết không thay đổi!

- Lời này ta... Thích nghe...

Dao động thần niệm của lão ô quy trầm xuống, đã ngủ rồi.

Trong lòng Phương Nguyên thả lỏng, quay đầu nhìn về phía Lạc Phi Linh, còn không chờ hắn lên tiếng, lại nghe thanh âm của lão ô quy vang lên, dặn dò:

- Đừng nói chỗ của ta với quá nhiều người, lão nhân gia ta lớn tuổi rồi, thích thanh tĩnh...

Phương Nguyên nhíu mày, ném ánh mắt dò hỏi về phía Lạc Phi Linh.

Lạc Phi Linh nói:

- Được rồi, không nói với người khác!

Lão ô quy lại đã ngủ say.

Phương Nguyên đang định thương lượng kế hoạch tiếp theo với Lạc Phi Linh, đột nhiên nước biển chung quanh chấn động, lại là thần niệm của lão ô quy vang lên:

- Cũng đừng để người ta tùy tiện động vào bia đá đó... Động vào cũng không hay.. Tốt nhất là đừng động.

Phương Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, nói:

- Vãn bối nhớ kỹ tất cả rồi, tiền bối có phải nên nghỉ ngơi rồi không?

Lão ô quy trầm mặc rất lâu, nói:

- Hôm nay truyền pháp có chút hao tổn tinh thần... Hình như ta bị mất ngủ...
Chương 1190 Có nên nhắm mắt không? (1)

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi có thể đọc hiểu quyển sách này không?

Khó khăn lắm mới dỗ được lão ô quy đi ngủ, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại ở trong đáy biển ba ngày. Dùng thời gian này để thích ứng với sự tồn tại của thức vân đó, đối với bọn họ mà nói, phải luyện hóa hoàn toàn thức vân này mới có thể hóa thành học thức của mình,cũng giống như một quyển sách, dù sao cũng phải sau khi đọc hiểu nội dung trong sách mới có thể tính là thứ của mình. Mà theo luyện hóa từng dòng từng tia thức vân, hiểu biết đối với thiên thư văn cũng càng nhiều, cũng bắt đầu có thể đọc hiểu một số nội dung trong cuốn trúc thư đó.

Mà đối với lời nói của lão ô quy, chuyện học xong chữ triện cổ này sẽ có nhân quả hàng lâm, Phương Nguyên hiện giờ cũng chỉ ở trạng thái bán tín bán nghi, bởi vì hắn trước đó đã từng nhìn thấy một đạo sách cổ, bên trong có một số giải thích về chữ triện cổ, hắn nắm giữ được một số, trước sau đã hiểu được nội dung của mười mấy chữ, cũng không thấy có chuyện gì phát sinh, có thể thấy được nhân quả này là hư ảo.

Đương nhiên, ở một góc độ khác mà nói, có lẽ cũng là do lúc ấy mình nắm giữ quá ít?

Chỉ là bất kể như thế nào, hắn cũng không do dự, bắt đầu luyện hóa thức vân đó, luyện hóa thức vân này cũng có liên quan tới thiên phú đọc sách, có người nhanh cũng có người chậm, giống như hai người bọn họ, thiên phú của Lạc Phi Linh cũng cực cao, luyện hóa không chậm hơn Phương Nguyên, nhưng tính tình lại lười, không có hứng thú với chuyện này, hiện giờ vẫn chưa chuẩn bị bắt đầu, mà Phương Nguyên thì đã luyện hóa được một bộ phận nhỏ rồi.

Đương nhiên, nếu đã đáp ứng lão ô quy, đương nhiên phải để chuyện của hắn ở trong lòng, bởi vậy Phương Nguyên nghiên cứu đầu tiên cũng chính là quyển trúc thư đó, chậm rãi nghiền ngẫm nội dung bên trong, đồng thời cũng mượn cái này để ma luyện sự lý giải của mình đối với thiên văn.

- Có thể hiểu một chút!

Phương Nguyên cầm cuốn trúc thư đó, chỉ vào ba chữ ở đầu, nói:

- Cuốn này tên là Vạn Linh Quyển, cụ thể là ý gì thì ta vẫn chưa rõ lắm, có điều có thể thấy được, trong đây giảng giải một số lý niệm trận đạo, bản nguyên trận đạo, đúng là hiếm lạ, có khác biệt với lý niệm trận đạo trong giới tu hành hiện giờ, nhưng đại đạo cùng hướng, cũng có đạo lý vô cùng tinh thâm..

Lạc Phi Linh thò đầu nhìn nhìn, lắc đầu nói:

- Không hiểu lắm, có điều trúc này không tồi!

Phương Nguyên dở khóc dở cười, nói:

- Không tồi ở chỗ nào?

Lạc Phi Linh nói:

- Ngươi nhìn trúc này đi, ngâm trong nước biển mấy vạn năm mà không mục nát, vẫn có thanh ý dạt dào, giống như là vừa hái xuống, nếu ta đoán không lầm, đây chính là Tam Sinh Trúc xếp thứ ba trong Thập Đại Thần Vật!

Phương Nguyên nghe vậy cũng ngẩn ra.

Cái tên Thập Đại Thần Vật hắn không phải chưa từng nghe qua, cái thứ bảy trong đó chính là Thất Bảo Lôi Thụ, chính là dị bảo của Cửu Trùng Thiên, lúc trước hắn có thể tu luyện thành Thiên Cương Ngũ Lôi Linh, toàn là dựa vào một cành bẻ được từ trên cây đó, mà cho tới bây giờ, trong túi Càn Khôn của hắn, còn có một cành của Thất Bảo, chỉ là vẫn không nghĩ thông, rốt cuộc muốn lấy nó làm gì.

Lại không ngờ, hiện giờ ở dưới đáy biển này phát hiện một gốc thần vật khác.

- Thập Đại Thần Vật, cái nào cũng huyền bí, không biết Tam Sinh Trúc này có chỗ nào thần dị?

Ngẫm kỹ lại, không phải là đặc điểm của Tam Sinh Trúc chính là giữ được lâu chứ?

Ở trong hải vực này mấy ngày, Phương Nguyên chỉ luyện hóa thức vân, sau đó đọc Vạn Linh Quyển, Lạc Phi Linh thì chạy loạn xung quanh, lúc thì bắt cá, lúc thì chạy đi hái hải châu, chơi rất vui vẻ, nếu có cảm ngộ sẽ cùng nhau tu sửa một chút đại trận cho lão ô quy, mà đến buổi tối thì ngồi trên lưng cự côn nói những chuyện thú vị thiên nam địa bắc, ngày thánh cũng nhàn nhã, hai người đều rất thỏa mãn.

Có điều chuyện tu sửa đại trận cho lão ô quy, lại không phải là một hai ngày có thể có thể hoàn thành, Phương Nguyên trước tiên muốn luyện hóa thức vân đó, rồi lại đọc thông Vạn Linh Quyển này, lĩnh ngộ trận đạo trong đó, mới có thể tu sửa mười tòa đại trận, trong đây không biết cần bao nhiêu thời gian, không phải một ngày là có thể xong, cũng may lão ô quy cũng không nóng lòng nhất thời, tóm lại trong trăm năm Phương Nguyên làm xong là được.

Một ngày này Phương Nguyên đang theo Lạc Phi Linh xem trai ngọc to bằng nắm tay mà nàng ta trong lúc vô ý phát hiện ra, trai ngọc có màu máu, lúc vỏ mở ra liền tỏa ánh sáng đủ mọi màu sắc, vô cùng xinh đẹp, Lạc Phi Linh cũng ngắm tới ngây ngốc.

Phương Nguyên thấy nàng thích, liền muốn đi lấy ra cho nàng ta, Lạc Phi Linh lại không đáp ứng, chỉ cười nói:

- Trai ngọc nho nhỏ này không biết mất bao nhiêu năm mới luyện hóa được một hạt cát nhỏ trong thân thể thành thần châu nhiều màu, chính là thứ quý giá hơn cả tính mạng của nó, tu vi như chúng ta, lấy rồi cũng chỉ để xem, lại không có tác dụng gì, đừng cướp đồ của nó.

Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng có cảm xúc, nhìn Lạc Phi Linh.

Lạc Phi Linh có chút đắc ý, cười hì hì làm mặt quỷ với Phương Nguyên.

Lúc này, hai người bọn họ vì ngắm trai ngọc này mà chui vào sâu trong hải vực, đang ở trong một động đá ngầm, cự ly quá gần, mắt Lạc Phi Linh sáng ngời, nhoẻn miệng cười, dường như khiến cho đáy biển này cũng sáng thêm mấy phần, cũng khiến trong lòng Phương Nguyên khẽ động.

Trong lòng dường như có chút xung động, chỉ là nghĩ tới những lời nam nữ thụ thụ bất thân được viết trong sách, rất phiền não.

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi sao thế?

Lạc Phi Linh thấy một tia say mê hiện lên trên mặt Phương Nguyên, trong lòng cũng giật thót, vội vàng thấp giọng hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom