-
Chương 1176-1180
Chương 1176 Cự côn (1)
Nhìn thấy thần sắc của Phương Nguyên, người chăn trâu trầm mặc, trên mặt dường như hiện lên vẻ không vui.
Hắn tất nhiên không biết Phương Nguyên là thực sự chưa nghe nói tới tên của hắn, mà cho rằng Phương Nguyên đang cố ý dùng phương thức này để hạ nhục mình, ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, loại phương thức vũ nhục này ở một số thời điểm là rất hữu dụng.
- Phương Nguyên tiểu hữu, có lẽ ngươi cảm thấy mình kết thành Chí Tôn Nguyên Anh thì đáng để cuồng vọng, nhưng đáng tiếc...
Tuy người chăn trâu rất tức giận, lại không biểu hiện ra ngoài mặt, lại là tu sĩ trung niên họ Lục bên cạnh hắn, lúc này sắc mặt trầm xuống, thản nhiên nói:
- Kiến thức của ngươi vẫn quá ít ỏi, Chí Tôn Nguyên Anh, có lẽ không tồi, nhưng thiên kiêu trong thiên hạ này lại không chỉ có một mình ngươi, nói cho ngươi biết, đây là Đạo Tử của Lục gia ta, Côn Sơn Tiểu Bá Hậu, xếp trong Trung Châu Tứ Thánh Bát Kiệt, lúc đại đạo lục khảo, có người hiếu sự gọi các ngươi là Tiểu Thất Quân, nhưng bài danh này vẫn xếp sau bọn họ, hơn nữa Đạo Tử của tộc ta đã cầu pháp bảy năm ở Côn Luân Sơn, cuối cùng vào mười năm trước đã kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, cũng là đi trước ngươi, bất kể là như thế nào, hắn cũng coi như là trường bối của ngươi!
Nghe thấy những lời này, người chăn trâu khẽ nhíu mày, dường như không thích được khen trắng trợn như vậy.
Nhưng cũng chỉ là nhíu mày mà thôi chứ không nói gì.
- Tứ Thánh Bát Kiệt?
Mà Phương Nguyên nghe vậy lại không nhịn được mà nhíu mày.
Danh đầu Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân là vào đại đạo lục khảo năm đó, được một số người hiếu sự sắp xếp ra, tuy lúc ấy Phương Nguyên cũng có chút tò mò, Trung Châu nội tình thâm hậu, nhân tài đông đúc, muốn xem xem những nhân vật tài năng trẻ, tài giỏi hơn người này rốt cuộc có phong thái gì, nhưng cũng không quá bận tâm, không ngờ hiện giờ đến Nam Hải lại gặp được một vị.
Càng không ngờ là, danh hào này hiện giờ vẫn có người nhắc tới, hơn nữa còn rất chú trọng thứ tự trước sau.
Nhìn thấy tu vi của Lục gia Đạo Tử này, khiến hắn hơi có chút hiếu kỳ.
Hiện giờ hắn vừa mới kết anh, tuy là Chí Tôn, nhưng vẫn chưa quen thuộc với tu vi và thần thông của cảnh giới này, vẫn cần thời gian nhất định để tu luyện thấu triệt, chính là lúc đang vô cùng hiếu kỳ với cảnh giới này, hơn nữa mình kết thành Chí Tôn Nguyên Anh như thế nào, chịu bao nhiêu tội, lĩnh ngộ bao nhiêu đạo lý, bản thân mình biết, những người này ở trên Côn Luân Sơn lại có tạo hóa gì thì mình lại không biết.
Lúc này gặp được, cũng lờ mờ có chút xung động, muốn luận bàn với hắn một chút, xem xem rốt cuộc ai là Chí Tôn, ai Chí Tôn hơn.
Có điều vấn đề duy nhất là dù sao mình cũng vừa mới kết anh, nhỡ không đánh lại hắn thì sao?
...
- Ngươi cũng kết thành Chí Tôn Nguyên Anh à?
Mà Lục gia Đạo Tử nghe thấy những lời này, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cau mày quan sát Phương Nguyên, trong mắt cũng lộ ra một tia kinh ngạc, lãnh đạm mở miệng:
- Thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh nào có dễ dàng như vậy, người không tuân thủ quy củ như ngươi, bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, lại giống như đã tuyệt đường, nhưng không ngờ cũng thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, khiến ta cũng phải coi trọng hơn.
Nói xong, hắn bỗng nhiên đổi đề tài, ánh mắt trở nên:
- Nghe nói ngươi mười năm trước vô vọng với kết anh, vào Tuyết Nguyên, cấu kết Tà tu, cầu bí pháp, lúc ấy ta vẫn không tin thế gian có hạng người đắm mình như ngươi, hiện giờ thấy tu vi của ngươi, cũng đã tin mấy phần, xem ra những Tà Kiếm Tu đó cũng rất rộng rãi, tiếp tế ngươi tạo hóa mà Côn Luân Sơn không ban cho ngươi.
Phương Nguyên nghe thấy vậy, trong lòng đã lờ mờ không vui.
Người chăn trâu này cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, đáng để hắn tôn trọng.
Bởi vì chỉ có từng cầu đạo mới biết sự khó khăn của cầu đạo, cho nên mỗi một người đi lên con đường này đều không dễ dàng gì.
Nhưng trong lòng mình mang kính ý, đối phương lại nói năng lỗ mãng như vậy?
Trong lòng họ coi Chí Tôn Nguyên Anh là vật mà chỉ Côn Luân Sơn mới có sao?
Hay là nói, bởi vì bọn họ vào Côn Luân Sơn, cho nên mới kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, mà mình không vào Côn Luân Sơn, cũng có thể đi tới một bước này, cho nên trong lòng bọn họ lờ mờ cảm thấy có chút không thoải mái, cảm thấy mình nhất định là mượn lực lượng tà đạo?
Trong lòng hơi trào phúng, ánh mắt cũng lạnh xuống, ngẩng đầu nhìn về phía người chăn trâu.
- Ngươi phải minh bạch một đạo lý!
Hắn thản nhiên nói:
- Không phải tất cả mọi người đều phải dựa vào tạo hóa Côn Luân Sơn ban thưởng mới có thể thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh!
Ánh mắt người chăn trâu lập tức trở nên giận dữ, trên người có sát ý hiện lên.
Mà Phương Nguyên cũng nhìn thẳng vào hắn, pháp lực ngưng tụ.
Trong lòng đã tức giận, cho nên không lo tới chuyện hiện tại có thể đánh thắng được hắn hay không.
- Ai là Phương Nguyên?
Nhưng cũng đúng lúc này, trong thiên không phía tây, chợt có một tiếng hạc gáy truyền đến.
Tiếng hạc gáy cực kỳ thần kỳ, một tiếng gáy lại khiến cho tâm tạng của mọi người bỗng dưng trầm xuống, như kiếm âm kích tâm.
Theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy trong thiên không phía tây có mây trắng lượn vòng.
Một giây sau, liền thấy một mảng mây trắng đó bỗng nhiên bị xé ra, một con cự hạc từ bên trong bay ra, cự hạc xòe cánh, dài chừng hơn chục trượng, cưỡi gió mà đến, chậm rãi hạ xuống quảng trường, che lấp ánh mặt trời, khiến cho quảng trường tối sầm lại.
Trên lưng hạc, một nữ tử mặc đạo bào màu trắng, mặt trắng như mỡ dê, môi đỏ như máu đang ngồi.
Chương 1177 Cự côn (2)
Nàng ta lượn vòng trong không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, rất nhanh liền dừng trên người Phương Nguyên, ánh mắt nghiêm lại, dường như có chút kinh ngạc:
- Thực sự thành Chí Tôn Nguyên Anh rồi?
Nói xong liền cau mày:
- Đám Tiểu Thất Quân các ngươi, bản sự chưa chắc quá lớn, nhưng tính tình lại kiêu ngạo, vốn tưởng rằng tên duy nhất chưa lộ mặt là ngươi sẽ tốt hơn một chút, không ngờ còn cuồng vọng hơn họ, biểu muội Uyển Nhi của ta cho dù có làm gì thì tội cũng không đáng chết, ngươi lại ở trên Tuyết Nguyên hạ sát thủ với nàng ta, không khỏi quá tàn nhẫn rồi?
Người chăn trâu trên lưng Thanh Ngưu nhìn thấy nàng ta tới đây, có chút không vui nhíu mày.
Các tu sĩ chung quanh nhìn thấy nàng ta tới, lại lộ vẻ vui mừng, trong lòng càng tự tin hơn.
Phương Nguyên nhìn thấy nàng này, trong lòng lại hơi trầm xuống.
Ngàn vạn lần không ngờ, một Lục gia Đạo Tử thì cũng thôi, không ngờ lại chạy đến thêm một vị Chí Tôn Nguyên Anh.
Hắn chưa gặp nàng này bao giờ, nhưng từ một thân khí cơ của nàng ta, liền biết không thua gì Lục gia Đạo Tử, không nghi ngờ gì nữa cũng là truyền nhân của Côn Luân Sơn.
Nói không chừng còn giống như Lục gia Đạo Tử, là "Tiền bối" trong Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân!
Thế còn chưa hết, nàng này vừa mới hiện thân, phía bắc bỗng nhiên cũng truyền đến một tiếng hươu kêu, cực kỳ thanh thúy, nhưng chỉ kêu một tiếng, liền lặng lẽ không còn tiếng động, rừng trúc âm u, gió nhẹ phe phẩy, trong hư không bỗng nhiên có thêm uẩn vị khó hiểu.
- Ngay cả hắn cũng tới à?
Nữ tử trên lưng hạc nhìn về phía bắc, hơi biến sắc.
Mà Lục gia Đạo Tử trên lưng trâu thì thần sắc càng bất mãn hơn, nhìn về phía bắc, không nói gì.
Các tu sĩ chung quanh, nghe thấy tiếng hươu kêu đó, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng,giống như là thở phào nhẹ nhõm.
Khi lại nhìn về phía Phương Nguyên, đã giống như nhìn con mồi rơi vào trong bẫy.
- Xem ra vẫn không tránh được phải động thủ rồi!
Phương Nguyên cũng nhìn về phía bắc, có thể cảm thấy khí tức như có như không ở phương hướng đó.
Khí tức đó cực nhẹ cực nhạt, lại cực nặng cực hung, theo khí tức này dâng lên, trong hư không xung quanh, không ngờ ngay cả không khí cũng trở nên ngưng thực hơn mấy phần, hắn cảm nhận dòng khí tức đó, trầm mặc một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Chung quanh bắt đầu có gió nhẹ thổi tới, khiến áo xanh của hắn bay phất phới.
Thấy bộ dạng này của hắn, các tu sĩ chung quanh đều biến sắc, lập tức hiện lên một tia tàn nhẫn, tu sĩ họ Lục e trầm giọng nói:
- Phương Nguyên tiểu nhi, chúng ta chỉ không yên tâm về thân phận của ngươi, muốn dẫn ngươi về tra hỏi một phen mà thôi, không ngờ ngươi lại ngoan cố tới cùng, ha ha, nếu thực sự động thủ, chúng ta không cẩn thận khiến ngươi bị thương... Thậm chí là giết ngươi, vậy cũng đừng trách người khác...
- Chưa gì đã viện cớ rồi à?
Trong lòng Phương Nguyên thầm trào phúng, ngoài mặt lại lại bất động thanh sắc, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh.
Người chăn trâu trên lưng Thanh Ngưu nhướng mày, cầm một đoạn sáo trúc ngắn ở trong tay.
Nữ tử đi giày đỏ trên lưng hạc thì nhướn mày, nắm chặt quyền đầu.
Phía bắc tiểu đảo dường như có một ánh mắt nhìn tới, tỏa định Phương Nguyên.
Mà các tu sĩ chung quanh lại ai nấy lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, các đạo khí cơ đan xen, bày ra một phương đại trận ở chung quanh tiểu đảo, phòng bị Phương Nguyên chạy trốn, đối với bọn họ mà nói, có ba vị này đến, tất nhiên không đến lượt họ phải xuất thủ với vị Chí Tôn Nguyên Anh Phương Nguyên này, chỉ chuẩn bị sẵn sàng không để Phương Nguyên cướp đường mà chạy thôi.
Thiên la địa võng đã bày ra, sát cơ ngập trời, chạm cái là nổ ngay!
Nhưng cũng vào một thoáng này, trong hải vực phía nam bỗng nhiên dấy lên cuộn sóng ngập trời.
Tiếng ầm vang phá vỡ sự yên lặng trong sân.
Các tu sĩ bị thanh thế này khiến cho giật mình, đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy thế sóng từ phía nam ập đến cực kỳ kinh người, cao mấy chục trượng, ầm ầm cuốn tới tiểu đảo này, những tu sĩ bảo vệ ở các phương vị trong không trung nghênh đón một mảng sóng to này, sắc mặt đều thay đổi, vội vàng lui về phía sau, ai nấy tế ra pháp bảo, bày trận thế chờ quân địch, còn tưởng rằng là cường giả tuyệt thế nào đó xông tới.
Chỉ vừa thối lui, liền thấy một mảng sóng to đó vừa đến gần tiểu đảo lại bỗng nhiên thu liễm.
Nước biển tách ra hai bên, một con quái vật lớn lộ lưng ra trong nước biển, nước biển cuồn cuộn từ hai bên lưng cự vật đó chảy xuống, sau đó liền lộ ra một cái miệng to đùng, cùng với hai con mắt màu nâu to như hai cung điện.
Cho dù là những người tu hành tu vi tinh thâm, gan dạ hơn người này nhìn thấy quái vật lớn đó cũng không nhịn được mà cả kinh, ánh mắt đều chăm chú nhìn lại, dùng thần thức quét tới, lưới qua vây lưng và ngực nó mới phát hiện đây là một con cự côn.
Là một con cự côn còn to hơn cả tiểu đảo này.
- Các ngươi muốn làm gì?
Trong ánh mắt giống như thấy quỷ của mọi người, chỉ thấy trên lưng cự côn, có một nữ tử lau nước biển dính trên mặt, oán hận giậm lên lưng cự côn, tựa hồ là trách nó không cẩn thận chìm vào đáy biển, làm ướt tóc của mình.
Sau đó mới ngẩng đầu lên hai tay chống nạnh, chỉ vào Phương Nguyên nói:
- Không biết người này là ta bảo kê à?
- Người này là...
Không khí cực kỳ túc sát trong sân vì sự xuất hiện của nữ tử này mà bỗng nhiên lâm vào cứng ngắc, nhìn cự côn to như tiểu đảo này, lại nhìn nữ hài đứng trên lưng cự côn, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
- Sao nàng ta lại tới?
Các tu sĩ thế gia đều vẻ mặt ngỡ ngàng.
Chương 1178 Trên biển ôn chuyện xưa (1)
Lúc ban đầu còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng nhìn sang con cự côn đó, lại nhìn bộ dạng của nữ hài kia, còn có vẻ mặt và trang phục của nàng ta, làm sao còn có thể không nhận ra, các tu sĩ vây quanh tiểu đảo, đã chuẩn bị kích khởi pháp lực xuất thủ vội vàng thu lại một thân sát khí, nhìn thì vô cùng hiền lành, chỉ sợ người người ta hiểu lầm là mình sinh ra địch ý đối với nữ hài này.
Mà ba vị cao thủ cấp Đạo Tử khí cơ không tầm thường đó lúc này đều thở hắt ra, thu hồi vẻ không vui trên mặt.
Nhìn tọa kỵ của mình, lại nhìn cự côn trong biển.
Từ trên khí thế đã lộ ra có chút yếu hơn!
Nữ hài kia hai tay chống nạnh, bộ dạng rất hung dữ, ánh mắt oán hận nhìn mọi người trong sân, lườm nữ tử cưỡi hạc một cái, nữ tử đó có chút không vui thu hồi ánh mắt, lườm nam tử trẻ tuổi cưỡi trâu một cái, đối phương liền khẽ thở dài, lườm các tu sĩ vây quanh tiểu đảo một cái, những người đó liền lặng lẽ lui về.
Trợn mắt lườm tới cuối cùng, nữ hài có chút cay mắt, vươn tay ra dụi dụi.
Sau đó nàng ta mới lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Nguyên, cười tươi như hoa, kêu lên:
- Phương Nguyên sư huynh!
Lúc nhìn thấy nữ hài này xuất hiện, tim Phương Nguyên cũng đập mạnh.
Hắn nhìn nữ hài đó từ trong nước biển xuất hiện, nhìn nàng ta đứng trên lưng cự côn, nhìn nàng ta khiển trách mọi người, chỉ thấy bộ dạng của nàng ta vẫn như trước, dường như không hề có chút thay đổi nào, quần áo trên người bị nước biển làm ướt, lộ ra dáng người thon dài, tóc ướt sũng, có mấy sợi còn bết trên trán, trong ánh mắt lại giống như có sao sáng, khi tức giận vẫn mang theo nét cười.
Mà khi nàng ta quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với mình, quả thật là rất trong sáng.
Khẽ thở phào, hắn chắp tay nói:
- Phi Linh sư muội!
Các tu sĩ chung quanh nhìn thấy một màn này, nghe đối thoại của bọn họ, sắc mặt đều giống như thấy quỷ.
Thế này rốt cuộc là sao, vì sao bọn họ lại gọi nhau là sư huynh muội?
Một đệ tử hàn môn đến từ tiểu tiên môn của Vân Châu, một người là thiên chi kiêu nữ đứng trên lưng cự côn, bất kể là như thế nào, hai người này đều không có điểm chung nào cả, nhưng có ai ngờ, lúc bọn họ đã chuẩn bị xuất thủ, không ngờ là vị thiên chi kiêu nữ này chạy tới giải vây cho hắn, hơn nữa bầu không khí khiến người ta cảm thấy cổ quái giữa hai người này rốt cuộc là sao?
Trong lòng nhất thời kinh ngạc không hiểu, bất kể là như thế nào cũng không nghĩ ra được.
Chỉ cảm thấy một màn này quá ly kỳ, thủy chung khiến người ta có một loại cảm giác không chân thực.
Tu sĩ họ Lục kia trong lòng hoảng sợ bất định, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí, tiến lên một bước.
Chắp tay thi lễ với nữ tử trên lưng côn, cười nói:
- Vong...
- Đừng nói gì cả!
Lạc Phi Linh quay đầu lườm hắn một cái, vẻ mặt giận dữ, hung hăng nhìn quét qua họ:
- Chuyện các ngươi bắt nạt Phương Nguyên sư huynh của ta, ta đã nhớ kỹ, các ngươi chờ đó, sau này sẽ tố cáo các ngươi...
Sắc mặt tu sĩ họ Lục lập tức trở nên vô cùng khó coi, còn lờ mờ có chút lo lắng.
Mà Lạc Phi Linh thì lại nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói:
- Phương Nguyên sư huynh, theo ta ra biển chơi đi!
Lúc này Phương Nguyên cũng chẳng muốn nghĩ gì khác, gật đầu, nói:
- Được!
Nói xong nhẹ nhàng cất bước, đi lên trong không trung.
Cự côn đó thấy Phương Nguyên bay lên, dường như có chút không vui, thân thể khẽ động, thân thể nó quá khổng lồ, vừa khẽ động như vậy, toàn bộ tiểu đảo cũng đều lay động theo, giống như động đất, khiến người hầu và người tu hành trên đảo giật nảy mình.
- Thành thật chút cho ta, chuyện làm ướt quần áo của ta ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!
Lạc Phi Linh tức giận, lại giẫm cho cự côn này một cước.
Cự côn chớp chớp mắt, bộ dạng có chút ủy khuất, liền để mặc Phương Nguyên đứng trên lưng nó.
- Lần này không được chìm xuống nước nữa!
Lạc Phi Linh dặn cự côn một tiếng, sau đó cười nói:
- Đi thôi!
Cự côn thở mạnh một hơi, chậm rãi lui về phía sau, khi lui đến không gian đủ lớn, mới chậm rãi quay người, vỗ đuôi trong biển, dấy lên sóng to mấy trăm trượng, thân hình to lớn như vậy, giống như một tiểu đảo di động, nhìn thì chậm chạp, kì thực lại cực nhanh bơi vào sâu trong hải vực phía nam, Lạc Phi Linh và Phương Nguyên trên lưng côn thì rất nhanh liền biến thành hai điểm nhỏ.
Nhìn cự côn đi xa, các tu sĩ trong sân trầm mặc rất lâu.
- Chuyện này phải báo với lão tổ tông!
Qua rất lâu, tu sĩ họ Lục kia mới phá vỡ yên lặng, nói:
- Xem ra phải thay đổi thái độ đối với người này rồi!
...
Biển xanh vô biên, sóng to quay cuồng!
Chung quanh không nhìn thấy đảo, cũng không nhìn thấy người, chỉ có Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.
Cự côn lười biếng nổi trên mặt biển, giống như một tòa tiểu đảo chân chính, chỉ thỉnh thoảng có tiếng thở, mặt đất liền hơi nhấp nhô, hai người ngồi xếp bằng trên lưng cự côn, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ, bên trên bày hoa quả tươi, một bầu rượu, còn có hai chén rượu nho nhỏ, Lạc Phi Linh ân cần châm rượu cho Phương Nguyên, sau đó mặt đầy chờ mong nhìn hắn.
- Sao sao?
Vừa thấy Phương Nguyên uống vào, liền vội vàng hỏi.
Phương Nguyên hơi dừng lại một thoáng, qua hồi lâu mới từ từ thở ra, nói:
- Chua!
Lạc Phi Linh lập tức có chút kinh ngạc, tự rót cho mình một chén, uống một ngụm, cũng chua tới nhăn mặt, qua một lúc mới nói:
- Không ngờ lại chua thật, nhưng ta đã mời tới sư phó ủ rượu giỏi nhất Hải Châu, mỗi ngày đều chuốc say họ để hỏi bí phương, sau đó lại chọn quả của Bích Văn Quả Thụ ba năm chín một lần, sương sớm của Thanh Phương Thảo chảy ra sáng sớm, còn có đàn hương dưới đáy biển, sữa ong chúa của Thiên Nam, Tuyết Ngọc Tủy từ phía tây... Rất nhiều rất nhiều thứ, nấu hơn một trăm lần mới ủ ra được.
Chương 1179 Trên biển ôn chuyện xưa (2)
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ:
- Có thể sử dụng nhiều thứ tốt như vậy lại ủ ra rượu chua loét thế này, cũng coi như là một loại thiên phú nhỉ?
Lạc Phi Linh có chút bất đắc dĩ, muốn thu hồi bầu rượu.
Phương Nguyên lại cầm lên, nói:
- Không cần, vừa hay bình lần trước vừa uống hết rồi!
Lạc Phi Linh kinh ngạc nói:
- Hai mươi năm mới uống hết à?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc:
- Hai mươi năm á?
Lạc Phi Linh nói:
- Mười chín năm mấy tháng, cũng có thể tính là hai mươi năm rồi!
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:
- Đã lâu vậy rồi cơ à, ngươi vẫn ổn chứ?
Lạc Phi Linh thở dài, bấm đầu ngón tay tính toán:
- Cũng chẳng có gì mà ổn với không ổn cả, nhưng buồn lắm!
- Mỗi ngày trừ tu hành ra thì chính là nghiên cứu xem ủ rượu như thế nào, Cửu cô nói ngươi thích đọc sách như vậy, thế là ta cũng học theo ngươi, ép bản thân mỗi ngày phải đọc sách nửa canh giờ, kiên trì được mấy tháng...
- Về sau vẫn cảm thấy nhàm chán, sau khi có chút tu vi liền tới hải vực Thiên Nam chơi, nơi đó có một con yêu long, bị móc vàng treo trong vực sâu, ta mất hai năm thời gian cuối cùng cũng dạy nó dùng thổ ngữ Vân Châu để nói chuyện, còn có đáy biển phía tây có một con rùa rất to, nằm chổng vó lên trời rất nhiều năm rồi, ta mất bao công sức mới lật được nó lại.
Nàng ta vừa nói liền rất vui vẻ, mặt mày hớn hở.
Phương Nguyên chỉ ở bên cạnh uống rượu chua, lẳng lặng nghe nàng ta kể chuyện, thỉnh thoảng lại nhíu mày bởi vì rượu chua quá.
- Có điều vui vẻ không được mấy ngày, lại cảm thấy rất buồn chán, lão tổ tông nói ta nên tu hành cho tốt, nhưng tu hành lại cảm thấy không thú vị, quá nhàm chán, khi đó ta nghe nói ngươi đoạt được sáu chức quán quân trên đại đạo lục khảo...
Phương Nguyên cắt ngang nàng ta, nói:
- Bốn thôi, có hai cái còn lại là người ngoài nói đùa!
Lạc Phi Linh lắc đầu, nói:
- Rõ ràng chính là sáu mà!
Phương Nguyên cười cười bất đắc dĩ, không ngắt lời nàng ta nữa, sáu thì sáu.
Lúc này Lạc Phi Linh mới bật cười, nói:
- Ta biết sau khi thi xong, ngươi nhất định sẽ về Thanh Dương Tông, liền cũng muốn lén tới tìm ngươi, nhưng cô cô nói nếu ta đã trở lại, vậy thì không thể lại đi tìm ngươi nữa, phải đợi ngươi đến tìm ta, nhưng ta không muốn, cứ muốn tìm ngươi, về sau lại nghe nói ngươi bị Tiên Minh trừng phạt, không thể vào Côn Luân Sơn, ta liền trộm một quyển thiên công trong nhà, lén chạy tới tìm ngươi, kết quả còn chưa chạy đến Phách Hạ Châu đã bị cô cô bắt về...
- Trộm thiên công, chạy tới cho ta...
Phương Nguyên nghe vậy có chút trố mắt đứng nhìn, không ngờ mình còn suýt nữa có được tạo hóa này.
Lạc Phi Linh vừa nói đến đây, dường như có chút tức giận:
- Lần này cô cô bắt ta về, ta rất tức giận, lại bỏ ra công sức để khổ tu, vất vả lắm mới kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, cảm thấy nàng ta nhất định sẽ không bắt được ta nữa, nghe nói ngươi lúc ấy đang ở Tuyết Nguyên, liền lại thử lén lút lẻn ra ngoài, kết quả còn chưa rời khỏi Hải Châu đã bị lão tổ tông tự tay bắt về.
Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng thật sự có chút bất đắc dĩ, không nhịn được mỉm cười một tiếng.
Lạc Phi Linh lập tức vô cùng không hài lòng nhìn hắn:
- Ta bị cấm túc mấy tháng, ngươi không ngờ còn cười?
Phương Nguyên cười nói:
- Bị bắt về cũng là chuyện tốt, gió tuyết trên Tuyết Nguyên rất đáng sợ, ngươi không chịu nổi đâu!
- Ta không sợ...
Lạc Phi Linh nói đến đây, liền có chút tò mò quan sát Phương Nguyên, nói:
- Ngươi thì sao, mấy năm nay sống thế nào?
Nói xong, hơi dừng lại một chút, nói nhỏ:
- Có phải chịu nhiều đau khổ không?
Phương Nguyên cười cười, có thể nhìn ra vẻ lo lắng trong đáy mắt nàng ta, liền cười nói:
- Ta vẫn tốt, vận khí luôn không tồi, lúc trước được Cửu cô chỉ điểm, tới Phách Hạ Châu tìm được một quyển thần pháp, về sau lại tới Kim gia ở Phách Hạ Châu Thiên Lai Thành một chuyến, bổ toàn lôi pháp, cũng kết thành Tử Đan, rồi tới về sau đến Vấn Đạo Sơn tham gia đại đạo lục khảo, tuy gặp chút trắc trở, nhưng lại có không ít người giúp ta, cũng giải quyết thuận lợi, tới về sau, bởi vì cường hành giết một ác nhân, không thể vào Côn Luân, nhưng dưới sự trợ giúp của Lang Gia Các, vẫn tìm được một con đường, lại tới Tuyết Nguyên một chuyến, cuối cùng thuận lợi trở về, cũng thành công tu thành Chí Tôn Nguyên Anh!
Hắn nói rất đơn giản, cũng rất bình thản, giống như chuyện gặp phải nhiều năm qua quả thật là rất bình thường.
Lạc Phi Linh tay chống cằm, lẳng lặng lắng nghe, vô cùng nhập thần.
- Còn nữa, sư huynh dáng người to con của ngươi...
Phương Nguyên kể rất nhanh, mấy câu là xong, Lạc Phi Linh lại chưa tận hứng, không ngừng hỏi.
Phương Nguyên cười nói:
- Ngươi là nói Quan Ngạo sư huynh à, chúng ta cùng nhau lăn lộn rất lâu, nhưng về sau hắn có cơ hội tốt hơn, ta liền bảo hắn đi bái một vị sư phó, hiện giờ hiện giờ cũng coi như là truyền nhân của Côn Luân Sơn, cũng không biết hiện tại sống có tốt không?
- Lúc ấy ta đã biết hắn rất lợi hại mà!
Lạc Phi Linh cười tới híp cả mắt:
- Còn nữa, vị Tôn sư huynh nói chuyện rất vui kia thì sao?
Phương Nguyên cười cười bất đắc dĩ:
- Khi ta tham gia đại đạo lục khảo cũng từng gặp hắn, hiện tại hắn đã tìm được một vị đạo lữ, là thiếu chưởng quỹ của Luyện Phong Hào, nghe nói rất dữ dằn, nhưng Tôn quản sự nhìn thì cũng rất vui vẻ, có điều sau khi vào Tuyết Nguyên, ta không biết hắn đã đi đâu, lúc trước hắn từng nói với ta là muốn đi làm một đại sự, không biết hiện giờ đã làm thành chưa...
Chương 1180 Hồng Thiên Hội (1)
- Yên tâm đi, bản sự của hắn rất lớn!
Lạc Phi Linh cười hì hì, lại hỏi:
- Lúc trước ngươi về Thanh Dương Tông, hiện tại ở đó có tốt không?
Phương Nguyên kể lại chuyện của Thanh Dương Tông hiện giờ cho nàng ta nghe, nhìn ra được, Lạc Phi Linh thực sự rất thích, có lẽ là nàng ta bình thường sống ở đây quá ngột ngạt, nghe thấy bất kỳ chuyện gì ở bên ngoài cũng đều cảm thấy rất mới mẻ, rất thú vị.
- Đúng rồi, con Bạch Miêu đó thì sao?
Có điều, cuối cùng nói đến cuối cùng, nàng ta lại bỗng nhiên nhớ tới một việc, biểu cảm dường như có chút oán hận, nhăn mặt nhăn mũi nói:
- Chính là con Bạch Miêu vừa béo lại vừa lười đó, ta vẫn nhớ rõ nó, lúc ấy ở Ma Tức Hồ, nó còn cắn ta một cái.
- Bạch Miêu...
Nói đến vấn đề này, Phương Nguyên lại có chút xấu hổ:
- Chạy mất rồi...
...
Cũng vào lúc Phương Nguyên và Lạc Phi Linh vừa nói vừa cười trên lưng cự côn, lúc này ở phía tây hải vực vô biên, trên một hòn đảo cách chừng ngàn dặm, trong một nhà trúc tinh xảo, cũng đang có một vị nữ tử ăn mặc như đạo cô nhìn thủy kính trước mặt, bên cạnh nàng ta còn có bốn năm nữ tử mặc phục sức khác nhau đang lo lắng chờ đợi, ngươi đùn ta đẩy, không ngừng hỏi:
- Thế nào, thế nào rồi?
Nữ tử ăn mặc như đạo cô đó có chút khinh thường bĩu môi, nói:
- Sặc, tay còn chả nắm!
Cảm giác này không thay đổi...
Trên lưng cự côn, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nói chuyện với nhau, nói rất nhiều thứ, người cũ vật cũ, sự tu hành của bản thân... phần lớn là nói những điều vô dụng, nhưng hai người lại có cảm giác không biết mệt.
Có một số nội dung, thậm chí còn nói mấy lần, nhưng vẫn nói một cách rất có hứng thú.
Cho tới khi mặt trời ngả về đằng tây, trong thiên không phía tây cũng treo lên một mảng rặng mây đỏ tươi mới, hai người mới ngừng lại, Lạc Phi Linh đá giầy, đi tới bên kia lưng của côn mà ngồi, đôi chân bóng loáng thò xuống nước biển.
Phương Nguyên nhìn, lặng lẽ bắn ra một đạo pháp lực, đỡ lấy đôi giày đã bị nàng ta đá ngả đá nghiêng.
Ánh nắng chiều phía tây và phía nam, một sáng một tối, tia sáng đan vào nhau, ánh lên bóng lưng vô cùng đẹp mắt của Lạc Phi Linh.
Phương Nguyên vẫn ngồi thẳng trước bàn, nhìn bóng lưng của Lạc Phi Linh, cảm thấy rất vui.
Tu hành nhiều năm như vậy, hắn liều mạng giống như sau lưng có quỷ đuổi theo, đã bao giờ nhàn hạ đâu?
Mà một phần nhàn hạ và thả lỏng, không lo tới chuyện tu hành này lại tới vừa hay.
Nhưng nhìn bóng lưng của Lạc Phi Linh, cảm thụ được phần thoải mái này, Phương Nguyên lại vẫn chủ động phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có này, sau khi hắn trầm mặc hồi lâu, nhìn Lạc Phi Linh đang đá nước vui đùa, nói:
- Cảm giác như vậy có thể tiếp tục không?
Lạc Phi Linh quay đầu, nhìn hắn một cái, cười nói:
- Đương nhiên rồi!
Nhìn bộ dạng cười tươi như hoa của nàng ta, trong lòng Phương Nguyên cũng khẽ thả lỏng:
- Như vậy thì tốt, kỳ thật trước khi ta tới Nam Hải, trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, một tia đỏ ở chân trời vẫn khiến lòng ta không yên, không biết là hung hay cát.
Hơi dừng lại một chút, thấp giọng nói:
- Lạc sư muội, sau khi hồng quang này xuất hiện, ngươi có phiền phức gì không?
- Hả?
Lạc Phi Linh quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó cười nói:
- Nam Hải chính là địa bàn của ta, sao ta lại có phiền phức?
Phương Nguyên chậm rãi gật đầu, chỉ là cảm xúc trong lòng có chút không yên.
Hắn không biết là thứ gì khiến lòng mình bất an, có lẽ là lúc trước Lạc Phi Linh nhất định muốn hắn tới Nam Hải?
Hay là giấc mộng kỳ quái ở Ô Trì Quốc lúc trước?
Lạc Phi Linh cũng nhìn về phía chân trời phía nam, một lát sau mới nói:
- Kỳ thật khi một tia hồng quang này xuất hiện, đại biểu cho Nam Hải Hồng Thiên Hội sắp bắt đầu, đây là thịnh hội thế gian ba ngàn năm một lần, không biết có bao nhiêu đại nhân vật trong truyền thuyết đều tới, cùng thương nghị việc độ đại kiếp, mà một tia đỏ ở thiên không phía nam này tuy nhìn thì rất đẹp, nhưng kỳ thật...
Sắc mặt nàng ta hơi ảm đạm, một lát sau mới thấp giọng nói:
- Hồng quang đầy trời cũng đại biểu cho đại kiếp sắp tới rồi!
- Đại kiếp sắp tới?
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ.
Về chuyện đại kiếp buông xuống đã lưu truyền rất nhiều năm.
Mười năm trước khi hắn chưa vào sâu trong Tuyết Nguyên, đã có truyền thuyết đại kiếp này sắp tới, nhưng hắn ở trong Tuyết Nguyên, khô thủ mười năm, đại kiếp không ngờ vẫn ở tương lai, mà hiện giờ, nếu trời Nam Hải biến thành màu đỏ, cuối cùng vẫn chờ tới một ngày này à?
- Kỳ thật, theo như ghi chép trước kia, đại kiếp đã sớm nên tới rồi!
Thanh âm của Lạc Phi Linh khi nhắc tới vấn đề này dường như cũng lộ ra có chút trầm trọng, nàng ta nói:
- Chỉ là, Tiên Minh đã làm rất nhiều chuyện, làm chậm sự tiến tới của đại kiếp, bởi vậy cho tới hiện tại, trận đại kiếp này mới bắt đầu có dấu hiệu hàng lâm!
Phương Nguyên nhíu mày, nói:
- Ta cũng có nghe nói về chuyện này, nhưng ta rất hiếu kỳ, Tiên Minh là làm chậm đại kiếp như thế nào?
Lạc Phi Linh lắc lắc đầu, nói:
- Những thứ này ta không hiểu, đại khái chỉ có Thánh Nhân của Tiên Minh và các lão tổ tông mới biết!
Cau mày ngẫm nghĩ, nói:
- Có điều Thiên Nguyên nhiều đời đối kháng đại kiếp, nhiều năm như vậy trôi qua, ít nhiều cũng có một số lĩnh ngộ và kinh nghiệm, làm chậm đại kiếp chắc không khó, bắt đầu từ kiếp nguyên đầu tiên, sinh linh Thiên Nguyên đã tích lũy vô số kinh nghiệm về đại kiếp, còn có rất nhiều người bỏ ra cả đời để nghiên cứu bí mật đại kiếp xuất hiện và phương pháp chống cự đại kiếp, nhiều đời trôi qua, kỳ tài lớp lớp, thiên kiêu quật khởi, lo lắng hết lòng vì đối kháng đại kiếp, sao có thể không có hiệu quả?
Nhìn thấy thần sắc của Phương Nguyên, người chăn trâu trầm mặc, trên mặt dường như hiện lên vẻ không vui.
Hắn tất nhiên không biết Phương Nguyên là thực sự chưa nghe nói tới tên của hắn, mà cho rằng Phương Nguyên đang cố ý dùng phương thức này để hạ nhục mình, ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, loại phương thức vũ nhục này ở một số thời điểm là rất hữu dụng.
- Phương Nguyên tiểu hữu, có lẽ ngươi cảm thấy mình kết thành Chí Tôn Nguyên Anh thì đáng để cuồng vọng, nhưng đáng tiếc...
Tuy người chăn trâu rất tức giận, lại không biểu hiện ra ngoài mặt, lại là tu sĩ trung niên họ Lục bên cạnh hắn, lúc này sắc mặt trầm xuống, thản nhiên nói:
- Kiến thức của ngươi vẫn quá ít ỏi, Chí Tôn Nguyên Anh, có lẽ không tồi, nhưng thiên kiêu trong thiên hạ này lại không chỉ có một mình ngươi, nói cho ngươi biết, đây là Đạo Tử của Lục gia ta, Côn Sơn Tiểu Bá Hậu, xếp trong Trung Châu Tứ Thánh Bát Kiệt, lúc đại đạo lục khảo, có người hiếu sự gọi các ngươi là Tiểu Thất Quân, nhưng bài danh này vẫn xếp sau bọn họ, hơn nữa Đạo Tử của tộc ta đã cầu pháp bảy năm ở Côn Luân Sơn, cuối cùng vào mười năm trước đã kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, cũng là đi trước ngươi, bất kể là như thế nào, hắn cũng coi như là trường bối của ngươi!
Nghe thấy những lời này, người chăn trâu khẽ nhíu mày, dường như không thích được khen trắng trợn như vậy.
Nhưng cũng chỉ là nhíu mày mà thôi chứ không nói gì.
- Tứ Thánh Bát Kiệt?
Mà Phương Nguyên nghe vậy lại không nhịn được mà nhíu mày.
Danh đầu Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân là vào đại đạo lục khảo năm đó, được một số người hiếu sự sắp xếp ra, tuy lúc ấy Phương Nguyên cũng có chút tò mò, Trung Châu nội tình thâm hậu, nhân tài đông đúc, muốn xem xem những nhân vật tài năng trẻ, tài giỏi hơn người này rốt cuộc có phong thái gì, nhưng cũng không quá bận tâm, không ngờ hiện giờ đến Nam Hải lại gặp được một vị.
Càng không ngờ là, danh hào này hiện giờ vẫn có người nhắc tới, hơn nữa còn rất chú trọng thứ tự trước sau.
Nhìn thấy tu vi của Lục gia Đạo Tử này, khiến hắn hơi có chút hiếu kỳ.
Hiện giờ hắn vừa mới kết anh, tuy là Chí Tôn, nhưng vẫn chưa quen thuộc với tu vi và thần thông của cảnh giới này, vẫn cần thời gian nhất định để tu luyện thấu triệt, chính là lúc đang vô cùng hiếu kỳ với cảnh giới này, hơn nữa mình kết thành Chí Tôn Nguyên Anh như thế nào, chịu bao nhiêu tội, lĩnh ngộ bao nhiêu đạo lý, bản thân mình biết, những người này ở trên Côn Luân Sơn lại có tạo hóa gì thì mình lại không biết.
Lúc này gặp được, cũng lờ mờ có chút xung động, muốn luận bàn với hắn một chút, xem xem rốt cuộc ai là Chí Tôn, ai Chí Tôn hơn.
Có điều vấn đề duy nhất là dù sao mình cũng vừa mới kết anh, nhỡ không đánh lại hắn thì sao?
...
- Ngươi cũng kết thành Chí Tôn Nguyên Anh à?
Mà Lục gia Đạo Tử nghe thấy những lời này, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cau mày quan sát Phương Nguyên, trong mắt cũng lộ ra một tia kinh ngạc, lãnh đạm mở miệng:
- Thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh nào có dễ dàng như vậy, người không tuân thủ quy củ như ngươi, bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, lại giống như đã tuyệt đường, nhưng không ngờ cũng thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, khiến ta cũng phải coi trọng hơn.
Nói xong, hắn bỗng nhiên đổi đề tài, ánh mắt trở nên:
- Nghe nói ngươi mười năm trước vô vọng với kết anh, vào Tuyết Nguyên, cấu kết Tà tu, cầu bí pháp, lúc ấy ta vẫn không tin thế gian có hạng người đắm mình như ngươi, hiện giờ thấy tu vi của ngươi, cũng đã tin mấy phần, xem ra những Tà Kiếm Tu đó cũng rất rộng rãi, tiếp tế ngươi tạo hóa mà Côn Luân Sơn không ban cho ngươi.
Phương Nguyên nghe thấy vậy, trong lòng đã lờ mờ không vui.
Người chăn trâu này cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, đáng để hắn tôn trọng.
Bởi vì chỉ có từng cầu đạo mới biết sự khó khăn của cầu đạo, cho nên mỗi một người đi lên con đường này đều không dễ dàng gì.
Nhưng trong lòng mình mang kính ý, đối phương lại nói năng lỗ mãng như vậy?
Trong lòng họ coi Chí Tôn Nguyên Anh là vật mà chỉ Côn Luân Sơn mới có sao?
Hay là nói, bởi vì bọn họ vào Côn Luân Sơn, cho nên mới kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, mà mình không vào Côn Luân Sơn, cũng có thể đi tới một bước này, cho nên trong lòng bọn họ lờ mờ cảm thấy có chút không thoải mái, cảm thấy mình nhất định là mượn lực lượng tà đạo?
Trong lòng hơi trào phúng, ánh mắt cũng lạnh xuống, ngẩng đầu nhìn về phía người chăn trâu.
- Ngươi phải minh bạch một đạo lý!
Hắn thản nhiên nói:
- Không phải tất cả mọi người đều phải dựa vào tạo hóa Côn Luân Sơn ban thưởng mới có thể thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh!
Ánh mắt người chăn trâu lập tức trở nên giận dữ, trên người có sát ý hiện lên.
Mà Phương Nguyên cũng nhìn thẳng vào hắn, pháp lực ngưng tụ.
Trong lòng đã tức giận, cho nên không lo tới chuyện hiện tại có thể đánh thắng được hắn hay không.
- Ai là Phương Nguyên?
Nhưng cũng đúng lúc này, trong thiên không phía tây, chợt có một tiếng hạc gáy truyền đến.
Tiếng hạc gáy cực kỳ thần kỳ, một tiếng gáy lại khiến cho tâm tạng của mọi người bỗng dưng trầm xuống, như kiếm âm kích tâm.
Theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy trong thiên không phía tây có mây trắng lượn vòng.
Một giây sau, liền thấy một mảng mây trắng đó bỗng nhiên bị xé ra, một con cự hạc từ bên trong bay ra, cự hạc xòe cánh, dài chừng hơn chục trượng, cưỡi gió mà đến, chậm rãi hạ xuống quảng trường, che lấp ánh mặt trời, khiến cho quảng trường tối sầm lại.
Trên lưng hạc, một nữ tử mặc đạo bào màu trắng, mặt trắng như mỡ dê, môi đỏ như máu đang ngồi.
Chương 1177 Cự côn (2)
Nàng ta lượn vòng trong không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, rất nhanh liền dừng trên người Phương Nguyên, ánh mắt nghiêm lại, dường như có chút kinh ngạc:
- Thực sự thành Chí Tôn Nguyên Anh rồi?
Nói xong liền cau mày:
- Đám Tiểu Thất Quân các ngươi, bản sự chưa chắc quá lớn, nhưng tính tình lại kiêu ngạo, vốn tưởng rằng tên duy nhất chưa lộ mặt là ngươi sẽ tốt hơn một chút, không ngờ còn cuồng vọng hơn họ, biểu muội Uyển Nhi của ta cho dù có làm gì thì tội cũng không đáng chết, ngươi lại ở trên Tuyết Nguyên hạ sát thủ với nàng ta, không khỏi quá tàn nhẫn rồi?
Người chăn trâu trên lưng Thanh Ngưu nhìn thấy nàng ta tới đây, có chút không vui nhíu mày.
Các tu sĩ chung quanh nhìn thấy nàng ta tới, lại lộ vẻ vui mừng, trong lòng càng tự tin hơn.
Phương Nguyên nhìn thấy nàng này, trong lòng lại hơi trầm xuống.
Ngàn vạn lần không ngờ, một Lục gia Đạo Tử thì cũng thôi, không ngờ lại chạy đến thêm một vị Chí Tôn Nguyên Anh.
Hắn chưa gặp nàng này bao giờ, nhưng từ một thân khí cơ của nàng ta, liền biết không thua gì Lục gia Đạo Tử, không nghi ngờ gì nữa cũng là truyền nhân của Côn Luân Sơn.
Nói không chừng còn giống như Lục gia Đạo Tử, là "Tiền bối" trong Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân!
Thế còn chưa hết, nàng này vừa mới hiện thân, phía bắc bỗng nhiên cũng truyền đến một tiếng hươu kêu, cực kỳ thanh thúy, nhưng chỉ kêu một tiếng, liền lặng lẽ không còn tiếng động, rừng trúc âm u, gió nhẹ phe phẩy, trong hư không bỗng nhiên có thêm uẩn vị khó hiểu.
- Ngay cả hắn cũng tới à?
Nữ tử trên lưng hạc nhìn về phía bắc, hơi biến sắc.
Mà Lục gia Đạo Tử trên lưng trâu thì thần sắc càng bất mãn hơn, nhìn về phía bắc, không nói gì.
Các tu sĩ chung quanh, nghe thấy tiếng hươu kêu đó, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng,giống như là thở phào nhẹ nhõm.
Khi lại nhìn về phía Phương Nguyên, đã giống như nhìn con mồi rơi vào trong bẫy.
- Xem ra vẫn không tránh được phải động thủ rồi!
Phương Nguyên cũng nhìn về phía bắc, có thể cảm thấy khí tức như có như không ở phương hướng đó.
Khí tức đó cực nhẹ cực nhạt, lại cực nặng cực hung, theo khí tức này dâng lên, trong hư không xung quanh, không ngờ ngay cả không khí cũng trở nên ngưng thực hơn mấy phần, hắn cảm nhận dòng khí tức đó, trầm mặc một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Chung quanh bắt đầu có gió nhẹ thổi tới, khiến áo xanh của hắn bay phất phới.
Thấy bộ dạng này của hắn, các tu sĩ chung quanh đều biến sắc, lập tức hiện lên một tia tàn nhẫn, tu sĩ họ Lục e trầm giọng nói:
- Phương Nguyên tiểu nhi, chúng ta chỉ không yên tâm về thân phận của ngươi, muốn dẫn ngươi về tra hỏi một phen mà thôi, không ngờ ngươi lại ngoan cố tới cùng, ha ha, nếu thực sự động thủ, chúng ta không cẩn thận khiến ngươi bị thương... Thậm chí là giết ngươi, vậy cũng đừng trách người khác...
- Chưa gì đã viện cớ rồi à?
Trong lòng Phương Nguyên thầm trào phúng, ngoài mặt lại lại bất động thanh sắc, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh.
Người chăn trâu trên lưng Thanh Ngưu nhướng mày, cầm một đoạn sáo trúc ngắn ở trong tay.
Nữ tử đi giày đỏ trên lưng hạc thì nhướn mày, nắm chặt quyền đầu.
Phía bắc tiểu đảo dường như có một ánh mắt nhìn tới, tỏa định Phương Nguyên.
Mà các tu sĩ chung quanh lại ai nấy lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, các đạo khí cơ đan xen, bày ra một phương đại trận ở chung quanh tiểu đảo, phòng bị Phương Nguyên chạy trốn, đối với bọn họ mà nói, có ba vị này đến, tất nhiên không đến lượt họ phải xuất thủ với vị Chí Tôn Nguyên Anh Phương Nguyên này, chỉ chuẩn bị sẵn sàng không để Phương Nguyên cướp đường mà chạy thôi.
Thiên la địa võng đã bày ra, sát cơ ngập trời, chạm cái là nổ ngay!
Nhưng cũng vào một thoáng này, trong hải vực phía nam bỗng nhiên dấy lên cuộn sóng ngập trời.
Tiếng ầm vang phá vỡ sự yên lặng trong sân.
Các tu sĩ bị thanh thế này khiến cho giật mình, đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy thế sóng từ phía nam ập đến cực kỳ kinh người, cao mấy chục trượng, ầm ầm cuốn tới tiểu đảo này, những tu sĩ bảo vệ ở các phương vị trong không trung nghênh đón một mảng sóng to này, sắc mặt đều thay đổi, vội vàng lui về phía sau, ai nấy tế ra pháp bảo, bày trận thế chờ quân địch, còn tưởng rằng là cường giả tuyệt thế nào đó xông tới.
Chỉ vừa thối lui, liền thấy một mảng sóng to đó vừa đến gần tiểu đảo lại bỗng nhiên thu liễm.
Nước biển tách ra hai bên, một con quái vật lớn lộ lưng ra trong nước biển, nước biển cuồn cuộn từ hai bên lưng cự vật đó chảy xuống, sau đó liền lộ ra một cái miệng to đùng, cùng với hai con mắt màu nâu to như hai cung điện.
Cho dù là những người tu hành tu vi tinh thâm, gan dạ hơn người này nhìn thấy quái vật lớn đó cũng không nhịn được mà cả kinh, ánh mắt đều chăm chú nhìn lại, dùng thần thức quét tới, lưới qua vây lưng và ngực nó mới phát hiện đây là một con cự côn.
Là một con cự côn còn to hơn cả tiểu đảo này.
- Các ngươi muốn làm gì?
Trong ánh mắt giống như thấy quỷ của mọi người, chỉ thấy trên lưng cự côn, có một nữ tử lau nước biển dính trên mặt, oán hận giậm lên lưng cự côn, tựa hồ là trách nó không cẩn thận chìm vào đáy biển, làm ướt tóc của mình.
Sau đó mới ngẩng đầu lên hai tay chống nạnh, chỉ vào Phương Nguyên nói:
- Không biết người này là ta bảo kê à?
- Người này là...
Không khí cực kỳ túc sát trong sân vì sự xuất hiện của nữ tử này mà bỗng nhiên lâm vào cứng ngắc, nhìn cự côn to như tiểu đảo này, lại nhìn nữ hài đứng trên lưng cự côn, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
- Sao nàng ta lại tới?
Các tu sĩ thế gia đều vẻ mặt ngỡ ngàng.
Chương 1178 Trên biển ôn chuyện xưa (1)
Lúc ban đầu còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng nhìn sang con cự côn đó, lại nhìn bộ dạng của nữ hài kia, còn có vẻ mặt và trang phục của nàng ta, làm sao còn có thể không nhận ra, các tu sĩ vây quanh tiểu đảo, đã chuẩn bị kích khởi pháp lực xuất thủ vội vàng thu lại một thân sát khí, nhìn thì vô cùng hiền lành, chỉ sợ người người ta hiểu lầm là mình sinh ra địch ý đối với nữ hài này.
Mà ba vị cao thủ cấp Đạo Tử khí cơ không tầm thường đó lúc này đều thở hắt ra, thu hồi vẻ không vui trên mặt.
Nhìn tọa kỵ của mình, lại nhìn cự côn trong biển.
Từ trên khí thế đã lộ ra có chút yếu hơn!
Nữ hài kia hai tay chống nạnh, bộ dạng rất hung dữ, ánh mắt oán hận nhìn mọi người trong sân, lườm nữ tử cưỡi hạc một cái, nữ tử đó có chút không vui thu hồi ánh mắt, lườm nam tử trẻ tuổi cưỡi trâu một cái, đối phương liền khẽ thở dài, lườm các tu sĩ vây quanh tiểu đảo một cái, những người đó liền lặng lẽ lui về.
Trợn mắt lườm tới cuối cùng, nữ hài có chút cay mắt, vươn tay ra dụi dụi.
Sau đó nàng ta mới lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Nguyên, cười tươi như hoa, kêu lên:
- Phương Nguyên sư huynh!
Lúc nhìn thấy nữ hài này xuất hiện, tim Phương Nguyên cũng đập mạnh.
Hắn nhìn nữ hài đó từ trong nước biển xuất hiện, nhìn nàng ta đứng trên lưng cự côn, nhìn nàng ta khiển trách mọi người, chỉ thấy bộ dạng của nàng ta vẫn như trước, dường như không hề có chút thay đổi nào, quần áo trên người bị nước biển làm ướt, lộ ra dáng người thon dài, tóc ướt sũng, có mấy sợi còn bết trên trán, trong ánh mắt lại giống như có sao sáng, khi tức giận vẫn mang theo nét cười.
Mà khi nàng ta quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với mình, quả thật là rất trong sáng.
Khẽ thở phào, hắn chắp tay nói:
- Phi Linh sư muội!
Các tu sĩ chung quanh nhìn thấy một màn này, nghe đối thoại của bọn họ, sắc mặt đều giống như thấy quỷ.
Thế này rốt cuộc là sao, vì sao bọn họ lại gọi nhau là sư huynh muội?
Một đệ tử hàn môn đến từ tiểu tiên môn của Vân Châu, một người là thiên chi kiêu nữ đứng trên lưng cự côn, bất kể là như thế nào, hai người này đều không có điểm chung nào cả, nhưng có ai ngờ, lúc bọn họ đã chuẩn bị xuất thủ, không ngờ là vị thiên chi kiêu nữ này chạy tới giải vây cho hắn, hơn nữa bầu không khí khiến người ta cảm thấy cổ quái giữa hai người này rốt cuộc là sao?
Trong lòng nhất thời kinh ngạc không hiểu, bất kể là như thế nào cũng không nghĩ ra được.
Chỉ cảm thấy một màn này quá ly kỳ, thủy chung khiến người ta có một loại cảm giác không chân thực.
Tu sĩ họ Lục kia trong lòng hoảng sợ bất định, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí, tiến lên một bước.
Chắp tay thi lễ với nữ tử trên lưng côn, cười nói:
- Vong...
- Đừng nói gì cả!
Lạc Phi Linh quay đầu lườm hắn một cái, vẻ mặt giận dữ, hung hăng nhìn quét qua họ:
- Chuyện các ngươi bắt nạt Phương Nguyên sư huynh của ta, ta đã nhớ kỹ, các ngươi chờ đó, sau này sẽ tố cáo các ngươi...
Sắc mặt tu sĩ họ Lục lập tức trở nên vô cùng khó coi, còn lờ mờ có chút lo lắng.
Mà Lạc Phi Linh thì lại nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói:
- Phương Nguyên sư huynh, theo ta ra biển chơi đi!
Lúc này Phương Nguyên cũng chẳng muốn nghĩ gì khác, gật đầu, nói:
- Được!
Nói xong nhẹ nhàng cất bước, đi lên trong không trung.
Cự côn đó thấy Phương Nguyên bay lên, dường như có chút không vui, thân thể khẽ động, thân thể nó quá khổng lồ, vừa khẽ động như vậy, toàn bộ tiểu đảo cũng đều lay động theo, giống như động đất, khiến người hầu và người tu hành trên đảo giật nảy mình.
- Thành thật chút cho ta, chuyện làm ướt quần áo của ta ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!
Lạc Phi Linh tức giận, lại giẫm cho cự côn này một cước.
Cự côn chớp chớp mắt, bộ dạng có chút ủy khuất, liền để mặc Phương Nguyên đứng trên lưng nó.
- Lần này không được chìm xuống nước nữa!
Lạc Phi Linh dặn cự côn một tiếng, sau đó cười nói:
- Đi thôi!
Cự côn thở mạnh một hơi, chậm rãi lui về phía sau, khi lui đến không gian đủ lớn, mới chậm rãi quay người, vỗ đuôi trong biển, dấy lên sóng to mấy trăm trượng, thân hình to lớn như vậy, giống như một tiểu đảo di động, nhìn thì chậm chạp, kì thực lại cực nhanh bơi vào sâu trong hải vực phía nam, Lạc Phi Linh và Phương Nguyên trên lưng côn thì rất nhanh liền biến thành hai điểm nhỏ.
Nhìn cự côn đi xa, các tu sĩ trong sân trầm mặc rất lâu.
- Chuyện này phải báo với lão tổ tông!
Qua rất lâu, tu sĩ họ Lục kia mới phá vỡ yên lặng, nói:
- Xem ra phải thay đổi thái độ đối với người này rồi!
...
Biển xanh vô biên, sóng to quay cuồng!
Chung quanh không nhìn thấy đảo, cũng không nhìn thấy người, chỉ có Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.
Cự côn lười biếng nổi trên mặt biển, giống như một tòa tiểu đảo chân chính, chỉ thỉnh thoảng có tiếng thở, mặt đất liền hơi nhấp nhô, hai người ngồi xếp bằng trên lưng cự côn, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ, bên trên bày hoa quả tươi, một bầu rượu, còn có hai chén rượu nho nhỏ, Lạc Phi Linh ân cần châm rượu cho Phương Nguyên, sau đó mặt đầy chờ mong nhìn hắn.
- Sao sao?
Vừa thấy Phương Nguyên uống vào, liền vội vàng hỏi.
Phương Nguyên hơi dừng lại một thoáng, qua hồi lâu mới từ từ thở ra, nói:
- Chua!
Lạc Phi Linh lập tức có chút kinh ngạc, tự rót cho mình một chén, uống một ngụm, cũng chua tới nhăn mặt, qua một lúc mới nói:
- Không ngờ lại chua thật, nhưng ta đã mời tới sư phó ủ rượu giỏi nhất Hải Châu, mỗi ngày đều chuốc say họ để hỏi bí phương, sau đó lại chọn quả của Bích Văn Quả Thụ ba năm chín một lần, sương sớm của Thanh Phương Thảo chảy ra sáng sớm, còn có đàn hương dưới đáy biển, sữa ong chúa của Thiên Nam, Tuyết Ngọc Tủy từ phía tây... Rất nhiều rất nhiều thứ, nấu hơn một trăm lần mới ủ ra được.
Chương 1179 Trên biển ôn chuyện xưa (2)
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ:
- Có thể sử dụng nhiều thứ tốt như vậy lại ủ ra rượu chua loét thế này, cũng coi như là một loại thiên phú nhỉ?
Lạc Phi Linh có chút bất đắc dĩ, muốn thu hồi bầu rượu.
Phương Nguyên lại cầm lên, nói:
- Không cần, vừa hay bình lần trước vừa uống hết rồi!
Lạc Phi Linh kinh ngạc nói:
- Hai mươi năm mới uống hết à?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc:
- Hai mươi năm á?
Lạc Phi Linh nói:
- Mười chín năm mấy tháng, cũng có thể tính là hai mươi năm rồi!
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:
- Đã lâu vậy rồi cơ à, ngươi vẫn ổn chứ?
Lạc Phi Linh thở dài, bấm đầu ngón tay tính toán:
- Cũng chẳng có gì mà ổn với không ổn cả, nhưng buồn lắm!
- Mỗi ngày trừ tu hành ra thì chính là nghiên cứu xem ủ rượu như thế nào, Cửu cô nói ngươi thích đọc sách như vậy, thế là ta cũng học theo ngươi, ép bản thân mỗi ngày phải đọc sách nửa canh giờ, kiên trì được mấy tháng...
- Về sau vẫn cảm thấy nhàm chán, sau khi có chút tu vi liền tới hải vực Thiên Nam chơi, nơi đó có một con yêu long, bị móc vàng treo trong vực sâu, ta mất hai năm thời gian cuối cùng cũng dạy nó dùng thổ ngữ Vân Châu để nói chuyện, còn có đáy biển phía tây có một con rùa rất to, nằm chổng vó lên trời rất nhiều năm rồi, ta mất bao công sức mới lật được nó lại.
Nàng ta vừa nói liền rất vui vẻ, mặt mày hớn hở.
Phương Nguyên chỉ ở bên cạnh uống rượu chua, lẳng lặng nghe nàng ta kể chuyện, thỉnh thoảng lại nhíu mày bởi vì rượu chua quá.
- Có điều vui vẻ không được mấy ngày, lại cảm thấy rất buồn chán, lão tổ tông nói ta nên tu hành cho tốt, nhưng tu hành lại cảm thấy không thú vị, quá nhàm chán, khi đó ta nghe nói ngươi đoạt được sáu chức quán quân trên đại đạo lục khảo...
Phương Nguyên cắt ngang nàng ta, nói:
- Bốn thôi, có hai cái còn lại là người ngoài nói đùa!
Lạc Phi Linh lắc đầu, nói:
- Rõ ràng chính là sáu mà!
Phương Nguyên cười cười bất đắc dĩ, không ngắt lời nàng ta nữa, sáu thì sáu.
Lúc này Lạc Phi Linh mới bật cười, nói:
- Ta biết sau khi thi xong, ngươi nhất định sẽ về Thanh Dương Tông, liền cũng muốn lén tới tìm ngươi, nhưng cô cô nói nếu ta đã trở lại, vậy thì không thể lại đi tìm ngươi nữa, phải đợi ngươi đến tìm ta, nhưng ta không muốn, cứ muốn tìm ngươi, về sau lại nghe nói ngươi bị Tiên Minh trừng phạt, không thể vào Côn Luân Sơn, ta liền trộm một quyển thiên công trong nhà, lén chạy tới tìm ngươi, kết quả còn chưa chạy đến Phách Hạ Châu đã bị cô cô bắt về...
- Trộm thiên công, chạy tới cho ta...
Phương Nguyên nghe vậy có chút trố mắt đứng nhìn, không ngờ mình còn suýt nữa có được tạo hóa này.
Lạc Phi Linh vừa nói đến đây, dường như có chút tức giận:
- Lần này cô cô bắt ta về, ta rất tức giận, lại bỏ ra công sức để khổ tu, vất vả lắm mới kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, cảm thấy nàng ta nhất định sẽ không bắt được ta nữa, nghe nói ngươi lúc ấy đang ở Tuyết Nguyên, liền lại thử lén lút lẻn ra ngoài, kết quả còn chưa rời khỏi Hải Châu đã bị lão tổ tông tự tay bắt về.
Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng thật sự có chút bất đắc dĩ, không nhịn được mỉm cười một tiếng.
Lạc Phi Linh lập tức vô cùng không hài lòng nhìn hắn:
- Ta bị cấm túc mấy tháng, ngươi không ngờ còn cười?
Phương Nguyên cười nói:
- Bị bắt về cũng là chuyện tốt, gió tuyết trên Tuyết Nguyên rất đáng sợ, ngươi không chịu nổi đâu!
- Ta không sợ...
Lạc Phi Linh nói đến đây, liền có chút tò mò quan sát Phương Nguyên, nói:
- Ngươi thì sao, mấy năm nay sống thế nào?
Nói xong, hơi dừng lại một chút, nói nhỏ:
- Có phải chịu nhiều đau khổ không?
Phương Nguyên cười cười, có thể nhìn ra vẻ lo lắng trong đáy mắt nàng ta, liền cười nói:
- Ta vẫn tốt, vận khí luôn không tồi, lúc trước được Cửu cô chỉ điểm, tới Phách Hạ Châu tìm được một quyển thần pháp, về sau lại tới Kim gia ở Phách Hạ Châu Thiên Lai Thành một chuyến, bổ toàn lôi pháp, cũng kết thành Tử Đan, rồi tới về sau đến Vấn Đạo Sơn tham gia đại đạo lục khảo, tuy gặp chút trắc trở, nhưng lại có không ít người giúp ta, cũng giải quyết thuận lợi, tới về sau, bởi vì cường hành giết một ác nhân, không thể vào Côn Luân, nhưng dưới sự trợ giúp của Lang Gia Các, vẫn tìm được một con đường, lại tới Tuyết Nguyên một chuyến, cuối cùng thuận lợi trở về, cũng thành công tu thành Chí Tôn Nguyên Anh!
Hắn nói rất đơn giản, cũng rất bình thản, giống như chuyện gặp phải nhiều năm qua quả thật là rất bình thường.
Lạc Phi Linh tay chống cằm, lẳng lặng lắng nghe, vô cùng nhập thần.
- Còn nữa, sư huynh dáng người to con của ngươi...
Phương Nguyên kể rất nhanh, mấy câu là xong, Lạc Phi Linh lại chưa tận hứng, không ngừng hỏi.
Phương Nguyên cười nói:
- Ngươi là nói Quan Ngạo sư huynh à, chúng ta cùng nhau lăn lộn rất lâu, nhưng về sau hắn có cơ hội tốt hơn, ta liền bảo hắn đi bái một vị sư phó, hiện giờ hiện giờ cũng coi như là truyền nhân của Côn Luân Sơn, cũng không biết hiện tại sống có tốt không?
- Lúc ấy ta đã biết hắn rất lợi hại mà!
Lạc Phi Linh cười tới híp cả mắt:
- Còn nữa, vị Tôn sư huynh nói chuyện rất vui kia thì sao?
Phương Nguyên cười cười bất đắc dĩ:
- Khi ta tham gia đại đạo lục khảo cũng từng gặp hắn, hiện tại hắn đã tìm được một vị đạo lữ, là thiếu chưởng quỹ của Luyện Phong Hào, nghe nói rất dữ dằn, nhưng Tôn quản sự nhìn thì cũng rất vui vẻ, có điều sau khi vào Tuyết Nguyên, ta không biết hắn đã đi đâu, lúc trước hắn từng nói với ta là muốn đi làm một đại sự, không biết hiện giờ đã làm thành chưa...
Chương 1180 Hồng Thiên Hội (1)
- Yên tâm đi, bản sự của hắn rất lớn!
Lạc Phi Linh cười hì hì, lại hỏi:
- Lúc trước ngươi về Thanh Dương Tông, hiện tại ở đó có tốt không?
Phương Nguyên kể lại chuyện của Thanh Dương Tông hiện giờ cho nàng ta nghe, nhìn ra được, Lạc Phi Linh thực sự rất thích, có lẽ là nàng ta bình thường sống ở đây quá ngột ngạt, nghe thấy bất kỳ chuyện gì ở bên ngoài cũng đều cảm thấy rất mới mẻ, rất thú vị.
- Đúng rồi, con Bạch Miêu đó thì sao?
Có điều, cuối cùng nói đến cuối cùng, nàng ta lại bỗng nhiên nhớ tới một việc, biểu cảm dường như có chút oán hận, nhăn mặt nhăn mũi nói:
- Chính là con Bạch Miêu vừa béo lại vừa lười đó, ta vẫn nhớ rõ nó, lúc ấy ở Ma Tức Hồ, nó còn cắn ta một cái.
- Bạch Miêu...
Nói đến vấn đề này, Phương Nguyên lại có chút xấu hổ:
- Chạy mất rồi...
...
Cũng vào lúc Phương Nguyên và Lạc Phi Linh vừa nói vừa cười trên lưng cự côn, lúc này ở phía tây hải vực vô biên, trên một hòn đảo cách chừng ngàn dặm, trong một nhà trúc tinh xảo, cũng đang có một vị nữ tử ăn mặc như đạo cô nhìn thủy kính trước mặt, bên cạnh nàng ta còn có bốn năm nữ tử mặc phục sức khác nhau đang lo lắng chờ đợi, ngươi đùn ta đẩy, không ngừng hỏi:
- Thế nào, thế nào rồi?
Nữ tử ăn mặc như đạo cô đó có chút khinh thường bĩu môi, nói:
- Sặc, tay còn chả nắm!
Cảm giác này không thay đổi...
Trên lưng cự côn, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nói chuyện với nhau, nói rất nhiều thứ, người cũ vật cũ, sự tu hành của bản thân... phần lớn là nói những điều vô dụng, nhưng hai người lại có cảm giác không biết mệt.
Có một số nội dung, thậm chí còn nói mấy lần, nhưng vẫn nói một cách rất có hứng thú.
Cho tới khi mặt trời ngả về đằng tây, trong thiên không phía tây cũng treo lên một mảng rặng mây đỏ tươi mới, hai người mới ngừng lại, Lạc Phi Linh đá giầy, đi tới bên kia lưng của côn mà ngồi, đôi chân bóng loáng thò xuống nước biển.
Phương Nguyên nhìn, lặng lẽ bắn ra một đạo pháp lực, đỡ lấy đôi giày đã bị nàng ta đá ngả đá nghiêng.
Ánh nắng chiều phía tây và phía nam, một sáng một tối, tia sáng đan vào nhau, ánh lên bóng lưng vô cùng đẹp mắt của Lạc Phi Linh.
Phương Nguyên vẫn ngồi thẳng trước bàn, nhìn bóng lưng của Lạc Phi Linh, cảm thấy rất vui.
Tu hành nhiều năm như vậy, hắn liều mạng giống như sau lưng có quỷ đuổi theo, đã bao giờ nhàn hạ đâu?
Mà một phần nhàn hạ và thả lỏng, không lo tới chuyện tu hành này lại tới vừa hay.
Nhưng nhìn bóng lưng của Lạc Phi Linh, cảm thụ được phần thoải mái này, Phương Nguyên lại vẫn chủ động phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có này, sau khi hắn trầm mặc hồi lâu, nhìn Lạc Phi Linh đang đá nước vui đùa, nói:
- Cảm giác như vậy có thể tiếp tục không?
Lạc Phi Linh quay đầu, nhìn hắn một cái, cười nói:
- Đương nhiên rồi!
Nhìn bộ dạng cười tươi như hoa của nàng ta, trong lòng Phương Nguyên cũng khẽ thả lỏng:
- Như vậy thì tốt, kỳ thật trước khi ta tới Nam Hải, trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, một tia đỏ ở chân trời vẫn khiến lòng ta không yên, không biết là hung hay cát.
Hơi dừng lại một chút, thấp giọng nói:
- Lạc sư muội, sau khi hồng quang này xuất hiện, ngươi có phiền phức gì không?
- Hả?
Lạc Phi Linh quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó cười nói:
- Nam Hải chính là địa bàn của ta, sao ta lại có phiền phức?
Phương Nguyên chậm rãi gật đầu, chỉ là cảm xúc trong lòng có chút không yên.
Hắn không biết là thứ gì khiến lòng mình bất an, có lẽ là lúc trước Lạc Phi Linh nhất định muốn hắn tới Nam Hải?
Hay là giấc mộng kỳ quái ở Ô Trì Quốc lúc trước?
Lạc Phi Linh cũng nhìn về phía chân trời phía nam, một lát sau mới nói:
- Kỳ thật khi một tia hồng quang này xuất hiện, đại biểu cho Nam Hải Hồng Thiên Hội sắp bắt đầu, đây là thịnh hội thế gian ba ngàn năm một lần, không biết có bao nhiêu đại nhân vật trong truyền thuyết đều tới, cùng thương nghị việc độ đại kiếp, mà một tia đỏ ở thiên không phía nam này tuy nhìn thì rất đẹp, nhưng kỳ thật...
Sắc mặt nàng ta hơi ảm đạm, một lát sau mới thấp giọng nói:
- Hồng quang đầy trời cũng đại biểu cho đại kiếp sắp tới rồi!
- Đại kiếp sắp tới?
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ.
Về chuyện đại kiếp buông xuống đã lưu truyền rất nhiều năm.
Mười năm trước khi hắn chưa vào sâu trong Tuyết Nguyên, đã có truyền thuyết đại kiếp này sắp tới, nhưng hắn ở trong Tuyết Nguyên, khô thủ mười năm, đại kiếp không ngờ vẫn ở tương lai, mà hiện giờ, nếu trời Nam Hải biến thành màu đỏ, cuối cùng vẫn chờ tới một ngày này à?
- Kỳ thật, theo như ghi chép trước kia, đại kiếp đã sớm nên tới rồi!
Thanh âm của Lạc Phi Linh khi nhắc tới vấn đề này dường như cũng lộ ra có chút trầm trọng, nàng ta nói:
- Chỉ là, Tiên Minh đã làm rất nhiều chuyện, làm chậm sự tiến tới của đại kiếp, bởi vậy cho tới hiện tại, trận đại kiếp này mới bắt đầu có dấu hiệu hàng lâm!
Phương Nguyên nhíu mày, nói:
- Ta cũng có nghe nói về chuyện này, nhưng ta rất hiếu kỳ, Tiên Minh là làm chậm đại kiếp như thế nào?
Lạc Phi Linh lắc lắc đầu, nói:
- Những thứ này ta không hiểu, đại khái chỉ có Thánh Nhân của Tiên Minh và các lão tổ tông mới biết!
Cau mày ngẫm nghĩ, nói:
- Có điều Thiên Nguyên nhiều đời đối kháng đại kiếp, nhiều năm như vậy trôi qua, ít nhiều cũng có một số lĩnh ngộ và kinh nghiệm, làm chậm đại kiếp chắc không khó, bắt đầu từ kiếp nguyên đầu tiên, sinh linh Thiên Nguyên đã tích lũy vô số kinh nghiệm về đại kiếp, còn có rất nhiều người bỏ ra cả đời để nghiên cứu bí mật đại kiếp xuất hiện và phương pháp chống cự đại kiếp, nhiều đời trôi qua, kỳ tài lớp lớp, thiên kiêu quật khởi, lo lắng hết lòng vì đối kháng đại kiếp, sao có thể không có hiệu quả?
Bình luận facebook