-
Chương 1171-1175
Chương 1171 Đến Nam Hải rồi (2)
- Kẻ này quả thật là đang khiêu khích thị uy với các đại đạo thống à?
- Không đúng, khí tức của hắn một đường hướng về phía nam, không ngờ càng lúc càng mạnh....
- Cứ chiếu theo tốc độ này, chẳng phải hắn có thể trực tiếp kết thành Nguyên Anh sao?
Trong những tiếng suy đoán, người dần dần có chút phản ứng bỗng nhiên ý thức được một vấn đề:
- Trời ạ, chẳng lẽ hắn là đang hóa anh? Mặt người nghĩ tới vấn đề này lập tức trở nên vặn vẹo:
- Lúc trước hắn bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, con đường tu hành suýt nữa thì đoạn tuyệt, trong lòng lại không hề oán trách, hiện giờ từ Tuyết Nguyên trở về, biết rõ mình có thể sẽ bị rất nhiều người nhằm vào, còn muốn làm lớn chuyện kết anh như vậy, chẳng lẽ là để chứng tỏ với Tiên Minh, cho dù là các ngươi từ bỏ ta, tự ta vẫn có thể kết anh à?
...
Mà khi toàn bộ Cửu Châu đều dường như vì sự xuất hiện của mình mà dấy lên một hồi phong ba không lớn không nhỏ, Phương Nguyên lại không biết mảy may, cũng không có ý tưởng đặc biệt gì, chỉ ở trong lòng vẫn luôn giữ suy nghĩ đó:
- Sắp đến Nam Hải rồi, nếu từng đáp ứng Cửu cô, đáp ứng Lạc sư muội, phải dùng thân Nguyên Anh tới Nam Hải, vậy thì không thể nuốt lời, phải mau chóng kết anh!
Mà Hồng Loan dưới tình huống phải đi đường gấp như vậy, phương pháp kết anh của Phương Nguyên lại không hề thay đổi.
Để kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, hắn trước sau đã thôi diễn vô số lần, cũng ghi nhớ mỗi một chi tiết nhỏ nhất vào trong lòng, mỗi một tia biến hóa nho nhỏ đều thuộc nằm lòng, cho dù là kế hoạch hậu bị cũng đã chuẩn bị hơn mười loại.
Đối với một bước quan trọng nhất này, hắn tất nhiên không muốn để xảy ra sai lầm gì.
Hiện giờ, thần hồn của hắn đứng trong kiếm quang, chung quanh các loại lực lượng phong hỏa lôi điện, sơn trạch thủy mộc đều ùa tới, uy thế vô biên mãnh liệt, lại chỉ vẫn thản nhiên ngồi đó, lẳng lặng đón nhận sự tẩy lễ của thiên địa, lĩnh ngộ sự tương sinh tương khắc của lực lượng vô biên, dưới biến hóa khủng bố này, thần hồn của hắn không biết đã bị xé rách bao nhiêu lần.
Phương pháp kết anh kiểu này vốn đã khủng bố dị thường, hung hiểm dị thường.
Càng khủng bố hơn là, Phương Nguyên điều khiển Hồng Loan mà bay, tốc độ tất nhiên cực nhanh, cũng phải thừa nhận cương phong mang đến dưới loại tốc độ cực nhanh này, trong vô hình, cũng tăng thêm khốn cảnh cho việc kết anh của Phương Nguyên, giống như là tự mang tới tìm phiền toái cho mình vậy.
Nhưng Phương Nguyên, dường như chính là cố ý tìm loại phiền toái này!
Hắn tùy ý đẻ thiên địa vạn tượng đột kích, xé rách thần hồn của mình vô số lần.
Bản thân lại chỉ là một đạo tâm kiếm, bảo vệ linh tính bản mạng, tuy bị xé nát nhưng rất nhanh lại phục hồi như cũ.
Trong quá trình không ngừng hủy diệt sau đó trùng sinh này, thần hồn dần dần xuất hiện một số biến hóa.
Bất Tử Liễu sớm đã xuất hiện trong thiên địa, cuồn cuộn không ngừng rót sinh cơ vô tận vào nhục thân hắn.
Mà liên hệ giữa Nguyên Anh và nhục thân lại đang không ngừng tẩm bổ thần hồn.
Dần dần, thần hồn của hắn trở nên ngưng thực, chung quanh sinh ra từng đạo tử ý.
Tử ý đó giống như một đám mây, bao phủ lấy Nguyên Anh của hắn.
Người tu Nguyên Anh, đều dùng một thân pháp lực làm lò, luyện ra linh tính bản thân, nhưng hiện giờ, dù sao Phương Nguyên cũng là kết anh trong đoạn đường từ Tuyết Nguyên đến Nam Hải, vượt qua thiên địa, lúc nào cũng đang bay, trên trình độ nào đó liền thành một đạo đạo lý huyền diệu, dường như không phải hắn đang dùng bản thân làm lò, cũng không phải dùng pháp lực của bản thân làm lò, mà là dùng một mảng thiên địa này làm lò, luyện hóa linh tính của bản thân.
Một đường đi, một đường tấn thăng.
Biến hóa của thiên tượng chung quanh đã càng lúc càng mãnh liệt.
Mà Hồng Loan lướt nhanh, cũng như một luồng sáng đỏ, vắt ngang đại địa, phóng thẳng tới cuối đại địa.
Một mảng đại địa đó đang không ngừng ngắn lại.
Cũng không biết đợi bao lâu, trong mây tím, dần dần có một loại khí tức thần dị được phóng thích ra.
Mà cùng với sự khí tức này, hư không chung quanh bỗng nhiên đại thịnh.
Mưa gió lôi điện đều cuồng bạo hơn mấy lần.
Gió như đao, mưa như tên, lôi giống như biển, điện giống như roi.
Loạn tượng cuồng bạo đó từ chung quanh mãnh liệt ùa tới, điên cuồng tấn công về phía Phương Nguyên.
Ccảm giác giống như trong thiên địa sinh ra thứ gì đó ảnh hưởng đến thiên đạo, muốn đánh xuống vĩ lực vô biên để trừ bỏ nó, dưới loạn thế này, sương tím chỗ thần hồn của Phương Nguyên dường như cũng bị xé rách.
Nhưng cũng vào một thoáng này, bên trong sương tím đó chợt có kiếm quang hiện lên.
Một kiếm đó chém về phía chín tầng trời.
Một kiếm chém ra liền có thế đối kháng với thiên địa.
Mà càng đáng sợ hơn là, sau khi một kiếm này bay về phía chín tầng trời, lại vòng một cái trong không trung, bay trở về chỗ cũ.
Ngưng tụ lực lượng vô cùng, cuối cùng lại chém về phía mình!
Ầm ầm!
Trong thiên địa, dường như xuất hiện một sức kéo vô hình!
Phương Nguyên chém một kiếm đó về phía bản thân, loạn tượng chung quanh lập tức phải thừa nhận áp lực của một kiếm này, một đống rối loạn đã loạn đến vô cùng, biến hóa cũng đến vô cùng, nếu cứ tùy ý để chúng tiếp tục biến hóa như vậy, cuối cùng sẽ tiêu hao hết.
Nhưng theo một kiếm này bay tới, biến hóa vô cùng đó lại bỗng nhiên xuất hiện biến hóa mới.
Để đối kháng với áp lực của đạo kiếm quang này, loạn tượng đang không ngừng biến hóa dần dần bắt đầu tụ lại, đối kháng với lực lượng của đạo kiếm quang này, biến hóa càng lúc càng ít, loạn tượng càng lúc càng thuận, cho đến cuối cùng, lờ mờ hình thành một cơn hồng thủy.
Chương 1172 Tia hồng Nam Hải (1)
Kiếm tâm bất động bất biến kết anh, tâm kiếm có thể trảm vạn vật kết anh, khác nhau chính là ở chỗ này.
Kiếm tâm kết anh là phải dùng kiếm tâm này chịu tải tất cả biến hóa.
Mà tâm kiếm kết anh lại sẽ đối kháng biến hóa vô biên này, sau đó bức những biến hóa này quy về kỳ nhất.
Sự huyền diệu, phân biệt cao thấp trong đây tồn tại trong lòng, diệu ở chút xíu.
Mà có thành công hay không thì phải xem một đạo tâm kiếm này của Phương Nguyên có đủ mạnh hay không.
... Điểm này Phương Nguyên không lo lắng, từ ba năm trước hắn đã tích lũy đủ một kiếm này!
Sở dĩ lại tôi luyện thêm ba năm, là để cho ổn thỏa hơn!
- Tới lúc rồi...
Một thoáng, trong đầu Phương Nguyên có một suy nghĩ lóe lên.
Một giây tiếp theo, đạo kiếm quang đó đột nhiên đại thịnh, quang mang vạn trượng, cùng loạn tượng chung quanh hắn đồng thời đạt tới đỉnh phong, lôi điện ngập trời, biến hóa ngũ hành, lúc này đều hóa thành Huyền Hoàng Khí tinh thuần, giống như thiên địa thu lấy đạo kiếm quang đó, mà một giây tiếp theo, sương tím chỗ thần hồn của hắn ầm một tiếng mở ra, dần dần tiêu tán trong thiên địa.
Ở trung tâm sương tím, một đạo linh thể to cỡ nắm đấm, ngồi xếp bằng trong hư không từ từ xuất hiện, bộ dạng của nó giống hệt với Phương Nguyên, chỉ là nhỏ hơn vô số lần, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt hơi khép, tọa trấn trong hư không, giống như tọa trấn ở trung tâm thiên địa.
Cũng vào lúc này, trong loạn tượng chung quanh, một mảng mưa gió lôi điện đều biến mất, hóa thành vô hình.
Thiên địa bỗng nhiên trở nên sáng sủa, vạn dặm không mây, lặng im không gió, trên đỉnh đầu, ánh mặt trời ôn nhu ấm áp.
Linh thể bộ dạng giống hệt như Phương Nguyên kia chậm rãi mở mắt, mắt lộ tử ý, nhìn về phía trước.
Hồng Loan lướt nhanh qua đại địa, tiến vào một vùng trời hải dương xanh thẳm vô biên.
- Đến Nam Hải rồi!
Trong Cửu Châu có Hải Châu ở ngoài cùng phía nam Cửu Châu, mà từ Hải Châu đi về phía nam có một mảng biển rộng vô tận, chính là Nam Hải.
Biển rộng vô tận kéo dài cho đến cuối thế giới, có điều đối với đại bộ phận người tu hành mà nói, Nam Hải lại không phải là một mảng biển rộng vô biên thực sự, mà là ám chỉ một vùng hải đảo tiếp cận Cửu Châu đại lục trong Nam Hải. Những hòn đảo này rải rác trên biển, có hòn đảo hơn mười dặm, cũng có hòn đảo nằm cách nhau hơn ngàn dặm; đảo nhỏ chỉ to bằng căn nhà, giống như từng hòn đảo nằm trên đá ngầm, hồn đảo to thì lại phạm vi mười vạn dặm, cơ hồ có thể sánh với địa vực Phách Hạ Châu nhỏ nhất trong Cửu Châu.
Lúc Phương Nguyên từ trên lục địa tiến vào hải vực vô biên này, chẳng khác nào là bước vào địa giới Nam Hải.
Cũng may, khi mình tiến vào khu vực này đã thành công hóa anh.
Lúc trước Cửu cô nói với mình, muốn đi vào Nam Hải, ít nhất cũng phải có cảnh giới Nguyên Anh, mà hiện giờ, mình cuối cùng cũng bắt kịp, trong lòng có một loại bình tĩnh, nhìn về phía trước, sóng xanh mờ mịt, chân trời rủ thấp, trong lòng liền cảm thấy khác lạ.
Bất kể là như thế nào mình cũng đã là Nguyên Anh rồi!
Hơn nữa còn là Chí Tôn Nguyên Anh!
Lúc kết anh, cảm nhận được sự biến hóa của thiên địa, sự đề thăng trên trình độ, đối với tâm cảnh của một người mà nói, là lịch luyện khó có thể hình dung, tuy chỉ cao hơn Kim Đan một cảnh giới, nhưng sau khi kết thành Nguyên Anh, lại nhìn về phía thế gian, nghĩ tới tất cả của thế gian, liền có một loại cảm giác khác với lúc trước, giống như sinh mệnh tiến vào một trình độ mới!
Chậm rãi cảm ngộ loại biến hóa này, tâm tình của Phương Nguyên trở nên rất cổ quái.
Vô hỉ vô bi, có chăng chỉ là sự bình tĩnh.
Tuy hắn đã truy tìm Chí Tôn Nguyên Anh này rất lâu, ba năm khổ đọc ở Lang Gia Các, mười năm tôi luyện ở Tuyết Nguyên, đều là vì một bước này, nhưng hiện giờ sau khi đạt tới cảnh giới này, lại không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ cảm thấy tất cả đều dường như là đương nhiên.
Dù sao mình cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Dù sao tất cả cũng đều được cân nhắc vô số lần, đi đến một bước này cũng là tất nhiên.
Mình trở thành Chí Tôn Nguyên Anh cũng là tất nhiên.
Mang suy nghĩ này, Phương Nguyên chỉ xem xét lại bản thân một lần, xác định căn cơ của mình, cảm ứng biến hóa của nhục thân, thần hồn, pháp lực, thần thông hiện giờ, rất nhanh liền thu hồi tâm thần, lẳng lặng nhìn phía trước.
Biển xanh mờ mịt, vô biên vô tận.
Từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy những đảo nhỏ lấp lánh, tọa lạc ở các nơi trong biển.
Lúc này, Phương Nguyên có thể cảm ứng được, phía trên, phía sau vô số tiểu đảo đó, thậm chí là ở sâu trong hải vực này đều có người đang nhìn mình, nghĩ chắc cũng là đương nhiên, mình một đường tấn thăng chạy tới Nam Hải, cũng ở bên cạnh Nam Hải tấn thăng Chí Tôn Nguyên Anh, khí tức cường đại, không có đạo lý nào lại không bị người ta phát hiện, lúc này có người dòm ngó mình cũng là đương nhiên.
Không biết những người này nghĩ như thế nào, Phương Nguyên cũng không để ý, chỉ bình tĩnh tiến vào bên trong.
Sau khi vào địa vực Nam Hải, tốc độ của Hồng Loan liền chậm lại, hai cánh bằng phẳng, ngự gió biển, chậm rãi bay về phía trước.
Mà phương hướng nó bay tới, có thể nhìn thấy ở nơi cực nam, một mảng mây đỏ trải rộng ở chân trời.
Đó là một loại đỏ vô cùng kỳ quái, nói là mây đỏ, lại không giống như mây, mà giống như sông đỏ trải trên không trung.
Từ lúc ở Tuyết Nguyên, Phương Nguyên đã nhìn thấy một tia đỏ này, mà hiện giờ, đến Nam Hải rồi, khi nhìn lại, liền thấy màu đỏ này cũng không biến thành lớn hơn, vẫn trên ở chân trời, không xa, cũng không gần, mang theo một loại cảm giác quỷ dị.
Chương 1173 Tia hồng Nam Hải (2)
- Hồng Loan này dẫn ta đi đâu?
Phương Nguyên nhìn màu đỏ ở chân trời, hơi nhíu mày:
- Gặp Lạc sư muội à?
Nghĩ tới nữ tử hiện giờ đã hơn mười năm không gặp, trong lòng lập tức sinh ra một loại cảm giác phức tạp.
Hiện giờ bản thân hắn cũng rất khó tưởng tượng, mình và Lạc Phi Linh không ngờ đã chia tay hơn mười năm, nhưng trong cảm giác, lại vẫn vô cùng rõ ràng, bộ dạng lúc trước nàng ta mặc váy tắng, vòng vàng buộc tóc, ngồi trên tiên đài ngoắc vẫy tay gọi mình tới uống rượu tựa như mới ngày hôm qua, những lời lúc ấy nói, rượu lúc ấy uống, giống như vừa ôn lại hôm qua ở trong mộng.
Chỉ là, dù sao cũng hơn mười năm trôi qua rồi!
Tuy đối với con đường tu hành mà nói, hơn mười năm là quá ngắn.
Nhưng đối với người ta mà nói, hơn mười năm này lại quá dài, dài tới đủ để khiến tất cả trở nên xa lạ.
Lúc ấy mặc dù có một số lời vẫn chưa nói ra, nhưng ý động lòng lại rất chân thật, song hiện giờ thì sao?
Mình phó ước mà đến, sẽ gặp phải loại chuyện gì?
Vưa nghĩ như vậy, dù đạo tâm vững vàng bất động như Phương Nguyên, không ngờ cũng lờ mờ xuất hiện một chút thấp thỏm.
Rồi tới về sau, hắn lại không nhịn được mà nghĩ tới nhiều hơn...
Lạc Phi Linh lúc đó, yêu cầu hắn khi trời biến thành màu đỏ, nhất định phải tới.
Đó là vì sao?
Trời Nam Hải này biến thành màu đỏ, rốt cuộc đại biểu cho điều gì?
Cho dù ở Lang Gia Các đọc sách ba năm, Phương Nguyên cũng chưa tiếp xúc tới miêu tả này, cũng chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới tiên hội này, vì một số ý đồ bí mật nào đó, hắn cũng không cố ý đi hỏi thăm, chỉ để tất cả thuận theo tự nhiên, cho tới hiện tại, mình tới Nam Hải, tới phó ước, mới không nhịn được mà bắt đầu quan tâm, Nam Hải tiên hội này đại biểu cho điều gì?
Hắn còn nhớ sự lo lắng và hoảng sợ của Lạc Phi Linh khi nói muốn hắn tới đây.
Rất nhanh, hắn lại nghĩ tới giấc mộng kỳ quái mà mình từng trải qua, trong giấc mộng đó, dưới bầu trời đỏ như máu, Lạc Phi Linh bị người ta gim trong phù văn trận cực lớn, gào khóc tuyệt vọng, đợi mãi vẫn chưa thấy mình tới.
Nhớ lại giấc mộng đó, hắn bỗng nhiên có chút lo lắng:
- Mình có thể gặp được Lạc Phi Linh sao?
Ngẩng đầu lên, trong lòng cảm thấy có chút bức thiết.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Hồng Loan xuyên qua từng đám mây trong không trung, bắt đầu lao xuống phía dưới, chỉ thấy phía dưới chính là một hòn đảo nhỏ phạm vi trăm dặm, lặng lẽ tọa lạc tại trên mặt biển, trên đảo xanh um tươi tốt, mọc đầy các loại cổ mộc, thấp thoáng có thể nhìn thấy cung điện lịch sự tao nhã nằm sâu trong đó, mà ở vị trí trung tâm của tiểu đảo, còn bố trí một quảng trường được lát từ đá trắng.
Có thể cảm giác được, chung quanh đảo này bố trí rất nhiều cấm chế lợi hại, còn có một đạo đại trận thủ hộ cực kỳ cao minh, nhưng Hồng Loan này lại trực tiếp xuyên vào, đại trận cao siêu lại không hề có phản ứng, giống như là về nhà vậy.
Trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên sinh ra cảm giác lo lắng.
Ánh mắt quét qua đảo, cũng không biết trong những kiến trúc đó có những ai, Lạc Phi Linh liệu có ở đó hay không?
Có điều khi hắn còn chưa nghĩ thông vấn đề này, Hồng Loan đã hạ xuống đất, nhẹ nhàng gáy to một tiếng, ý bảo Phương Nguyên nhảy xuống, Phương Nguyên còn đang định hỏi gì đó thì Hồng Loan này đã giương cánh bay thẳng lên trời cao.
Rất nhanh, Hồng Loan đã biến mất, Phương Nguyên lại có chút ngây ngốc.
Sao lại ném mình lại nơi này?
Nơi này rốt cuộc là đâu?
Không thể bỏ mình lại một chỗ có người, hoặc là tìm người đến dẫn đường à?
Trong lòng cảm thấy vô cùng cổ quái, nhưng cũng đành bất đắc dĩ, nhìn khắp chung quanh, chuẩn bị tìm người hỏi một chút.
Chỗ hắn đứng hiện giờ chính là một quảng trường phạm vi nghìn trượng, chung quanh tọa lạc một số cung điện, cách đó không xa có một số người đang tay xách nách mang, lúc này đều đứng xa xa nhìn Phương Nguyên, ánh mắt ừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không có một ai chủ động chào hỏi hắn, Phương Nguyên bất lực, liền bước tới chỗ một người hơi lớn tuổi, chuẩn bị hỏi thăm hắn một chút.
Nhưng không đợi Phương Nguyên đi được mấy bước, liền nghe thấy cách đó không xa vang lên một thanh âm thản nhiên:
- Ngươi chính là Phương Nguyên à?
Phương Nguyên quay đầu đi lại, liền thấy ở cửa một tòa cung điện bên trái, đang có một người lạnh lùng quan sát mình.
Người đó mặc áo đay, dáng người thon dài, trang sức trên người rất được chú trọng, rõ ràng là thân phận không thấp, một thân tu vi cũng là cảnh giới Nguyên Anh, chỉ là trước đó Phương Nguyên vẫn không nhìn ra, hiện giờ lại có thể phân biệt ra rồi, người này hẳn là Linh Anh, hắn trước kia nhìn thấy Nguyên Anh, ít nhiều đều sẽ sinh ra mấy phần kính sợ, nhưng lúc này, cảnh giới đề thăng, ánh mắt cũng thay đổi, không còn loại cảm giác đó nữa.
Dù sao mình cũng là Chí Tôn Nguyên Anh.
- Các hạ là ai?
Nghe đối phương trực tiếp gọi ra tên của mình, Phương Nguyên liền thản nhiên hỏi lại.
Nam tử trung niên đó nhìn Phương Nguyên một cái, nói:
- Mỗ gia họ Lục, đến từ Côn Sơn!
- Hả?
Ánh mắt Phương Nguyên hơi biến đổi.
Vẻ khách khí trên mặt đã được thu lại, mặc dù không đến mức lộ ra vẻ cảnh giác, nhưng cũng có thêm mấy phần đề phòng.
Thế gian tu sĩ họ Lục rất nhiều, thế gia tu hành họ Lục cũng không ít, nhưng nếu là tới từ Côn Sơn, lại chỉ có một Lục gia, đó chính là đại thế gia tới từ Trung Châu, được xếp vào trong ba mươi hai tộc cổ, truyền thừa xa xưa, quan trọng nhất là, Phương Nguyên từng có giao tiếp với thế gia này.
Chương 1174 Chí Tôn Nguyên Anh (1)
Năm đó trên Tuyết Nguyên, hắn phá hỏng đại sự địa cung, làm tổn hại tới lợi ích và thanh danh của không ít người, Lục gia chính là một trong số đó.
Không ngờ vừa đặt chân tới đây lại chạm phải một vị, Phương Nguyên cũng không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi.
Một đường chạy tới, có không ít người bao vây mình, trong lòng hắn cũng có tính toán.
Ai ngờ cả quãng đường đều cắt đuôi được họ, nhưng vừa vào Nam Hải lại trực tiếp bị đón đầu.
Hơi ngưng thần, hắn nhìn về phía nam tử họ Lục đó:
- Có gì chỉ giáo?
Nam tử họ Lục cười lạnh lùng, nói:
- Gặp nhau cũng coi như có duyên, Phương tiểu hữu ngại gì mà không vào điện một chuyến!
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Nói chuyện đã không hợp ý, vào cũng không có ý nghĩa gì!
Nhìn nam tử trung niên Lục gia một cái, liền chuẩn bị rời khỏi.
Lần này vào Nam Hải vẫn chưa biết có chuyện gì phải làm, lúc này tất nhiên không tiện tiếp xúc quá nhiều với những người này.
Ít nhất cũng phải chờ sau khi mình làm rõ mình đang ở đâu, cần phải làm gì đã rồi mới tính tiếp?
Chỉ tiếc, không đợi hắn rời khỏi, liền thấy trong trời cao, có từng đạo khí cơ lưu chuyển, mây trôi tan đi, rõ ràng đang có rất nhiều đại nhân vật đang cưỡi gió mà đến, trong đó có rất nhiều đạo khí cơ, chính là từ khi Phương Nguyên tiến vào Nam Hải đã một mực chú ý tới hắn.
Cảm thấy những khí cơ đó đã bao phủ cả đảo này, Phương Nguyên thầm thở dài một tiếng.
Chuyện đã làm ra ở Tuyết Nguyên, nhanh như vậy đã có phiền phức tìm tới rồi à?
Nhưng hiện tại mình không có tâm tình để xử lý những việc này!
- Phương tiểu hữu, xem ra ngươi không thể dễ dàng rời khỏi đây rồi!
Tu sĩ trung niên họ Lục kia cảm ứng được khí tức từ trong không trung chung quanh truyền đến, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.
Cảm ứng được hơn mười đạo khí cơ, Phương Nguyên cũng khẽ thở dài một tiếng.
Những người này, từ khi hắn vừa tiến vào phạm vi Nam Hải đã nhìn chằm chằm vào mình, lúc này thấy mình đã hạ xuống đảo này, liền trực tiếp vây tới, hơn nữa chỉ ngầm hình thành thế vây kín chứ không đi ra gặp mặt, rõ ràng là không có hảo ý.
Lúc rời khỏi Tuyết Nguyên cũng đã nghĩ tới đến Nam Hải rồi sẽ phải gặp mặt những thế gia và đạo thống bị mình phá hỏng đại kế trên Tuyết Nguyên, cũng biết những người này nhất định sẽ không dễ dàng chịu để yên, tuy nhiên, địa cung đã bị hủy, bọn họ hiện tại có đối phó mình cũng không có tác dụng gì, nhưng những thế gia này lại không nghĩ như vậy, mình phá hoại địa cung, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ở ngoài sáng thì dường như không ai nghe nói tới chuyện này của bọn họ, cũng không có ai nghị luận, nhưng trong âm thầm, chuyện các đại thế gia, đạo thống dã tâm bừng bừng muốn làm ở Tuyết Nguyên, kết quả lại bị một tiểu bối Kim Đan khiến cho mặt xám mày tro, đã được lưu truyền rất rộng.
Bất kể là ngoài mặt hay là trong lòng, bọn họ làm sao chịu nuốt trôi cục tức này?
Bất kể là vì oán khí trong lòng, hay là mặt mũi của mình, bọn họ đều sẽ không để mình được yên, trước đây đạo tâm của Phương Nguyên suýt nữa thì sụp đổ, chính là đoán được sẽ có một ngày này, có điều lúc ấy mặc dù có chút chán nản, hiện giờ hiện giờ lại khác, vượt qua đạo tâm chi kiếp, biết mình nên làm gì, cũng có thể thản nhiên đối mặt, lúc này tình thế biến chuyển động ngột, nhưng cũng không hề để ở trong lòng.
Cảm nhận được địch ý ở chung quanh, nhìn sắc mặt của tu sĩ Lục gia, Phương Nguyên chỉ thản nhiên liếc hắn một cái.
- Nếu ta cứ muốn đi thì sao, các ngươi dám ngăn cản ta à?
Hiện giờ không phải là ở Tuyết Nguyên dân cư thưa thớt, cũng không phải ở nơi tăm tối không thấy ánh sáng, Phương Nguyên không hề nghi ngờ, nếu trong hoàn cảnh có thể cam đoan không bị người ngoài biết được, những gia tộc này sẽ không chút do dự mà lấy mạng mình, nhưng hiện giờ dù sao cũng đang ở Nam Hải, nếu bọn họ dám vì trả thù mà công khai trảm sát mình ở đây, vậy thực sự coi Tiên Minh là vật trang trí à?
Nhìn ra vẻ trào phúng trên mặt Phương Nguyên, sắc mặt tu sĩ họ Lục kia cũng trầm xuống.
Qua một lúc, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Ngươi có biết đây là đâu không?
Phương Nguyên không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Tu sĩ họ Lục tự nói tiếp, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh:
- Nơi này chính là Nam Hải Hồng Thiên Hội, các đại tu tập hợp, liên quan tới cả thiên hạ, thủ vệ sâm nghiêm, nhưng người vào vực này, không ai không phải là xuất thân trong sạch, lai lịch rõ ràng, tiểu nhi ngươi lại ẩn nấp ở Tuyết Nguyên mười năm, chẳng biết đi đâu làm gì, mười năm trước lại từng cấu kết với Tà tu, giành tài nguyên Vô Sinh Kiếm Chủng, bảo chúng ta làm sao mà yên tâm với ngươi được?
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, mày hơi nhíu lại.
Có chút bội phục nhìn tu sĩ họ Lục đó một cái, vừa há miệng là nói ra những lời vu hãm, cũng là một loại bản sự!
Đó tu sĩ họ Lục đó thì càng nói càng lạnh lùng:
- Hồng Thiên Hội là đại sự thiên hạ, chúng ta may mắn được tham dự hội nghị, tất nhiên không thể ngồi nhìn yêu nhân tà phái trà trộn vào, Phương Nguyên tiểu hữu, ngươi tới quá đột nhiên, chúng ta không thể không phòng bị, hay là đi theo chúng ta một chuyến đi!
Vừa dứt lời, những khí cơ trong hư không xung quanh đều ngưng tụ, lờ mờ bức về phía trước.
Cả tiểu đảo lúc này đều bị từng đạo khí cơ vô hình đan vào thành lưới, phong tỏa chặt chẽ.
Giống như đại thế sẽ tùy thời hạ xuống, giảo sát Phương Nguyên.
Trong những cao thủ này, ít nhất cũng có bốn năm vị Nguyên Anh, mà trong bốn năm vị Nguyên Anh này lại ít nhất có một vị Thần Anh.
Chương 1175 Chí Tôn Nguyên Anh (2)
Bọn họ vốn đã nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên, nếu vừa rồi Phương Nguyên trực tiếp theo Hồng Loan tiến vào sâu trong Nam Hải, bọn họ cũng không làm được gì, nhưng ai ngờ Phương Nguyên lại hạ xuống ở đây, không nghi ngờ gì nữa đã cho bọn họ một cơ hội tốt nhất, cưỡng ép mà tới.
- Nhanh như vậy đã tìm được lý do để xuất thủ với ta rồi. Không thể không thừa nhận bản sự của ngươi rất sâu...
Mà Phương Nguyên nhìn thấy bộ dạng này, trong lòng cũng thầm trào phúng, sau đó thản nhiên nói:
- Nhưng các ngươi làm gì được ta?
Khi nói, hai tay đặt sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Mà chỉ là một động tác đơn giản như vậy, trên người lại có một cỗ khí cơ vô hình xuất hiện, nặng nề ùa về phía xung quanh.
Một thoáng này, thiên địa không biến đổi, nhưng lại giống như đã chuyển động.
Cả thiên địa đều lấy Phương Nguyên làm trung tâm.
Tu sĩ họ Lục kia, tuy trên mặt vẫn mỉm cười, lại bỗng nhiên lộ ra có chút mất tự nhiên, đó là một loại áp chế trên thần hồn, dù sao Phương Nguyên cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, bởi vậy, cho dù tu sĩ họ Lục này đã là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nhưng khi đối mặt với Phương Nguyên, vẫn sẽ có một loại kính sợ trong tiềm thức, loại cảm giác này, giống như chồn hoang gặp hổ con, nếu thật sự liều mình chém giết, chồn hoang chưa chắc đã không phải là đối thủ của hổ con, nhưng loại uy thế sinh ra đã có này của đối phương lại khiến chồn hoang tâm sinh kiêng kị.
Cùng lúc đó, cảm nhận được loại cảm giác này, còn có các tu sĩ trong hư không xung quanh, bọn họ từ bốn phương tám hướng chậm rãi tụ lại, vốn cũng đã đan thành một loại đại thế, muốn dồn ép Phương Nguyên, vây hắn ở bên trong, nhưng hiện giờ, khí cơ của Phương Nguyên hiện lên, lại đã khuấy nát đại thế của bọn họ, ngược lại không phải là bọn họ bao vây Phương Nguyên, mà là Phương Nguyên hiện giờ đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Điều này cũng khiến bọn họ tỉnh ngộ.
Trong tiềm thức của bọn họ, vẫn luôn coi Phương Nguyên là tiểu bối Kim Đan.
Nhưng trên thực tế, Phương Nguyên đã thành công hóa anh.
Cho dù hắn vừa thành công hóa anh, tính ra vẫn chưa đến nửa ngày, nhưng cũng là một vị Nguyên Anh.
Có lẽ thực sự động thủ, bọn họ chưa chắc đã bại, dù sao hiện giờ Phương Nguyên cũng vừa kết anh, vẫn cần luyện hóa một thân pháp lực để thích ứng với cảnh giới mới này, nhưng thần tính và sức uy hiếp tự nhiên sinh ra sau loại kết anh này cũng khiến bọn họ do dự.
Bọn họ thật sự không muốn giao thủ với vị Chí Tôn Nguyên Anh.
Nhưng lại nghĩ, nếu hiện tại không hạ Phương Nguyên, vậy thì lúc nào mới có thể hạ được hắn?
Dù sao hắn cũng đã trở thành Chí Tôn Nguyên Anh, cho hắn thêm thời gian, hắn sẽ trở thành một cao thủ mà cho dù là cổ tộc Trung Châu cũng không thể xem nhẹ, nếu cho hắn thêm nhiều thời gian, hắn thậm chí có thể chạm đến đại đạo, bước vào cảnh giới Hóa Thần, tới lúc đó, cho dù là cổ tộc bọn họ muốn động tới hắn, cũng cần phải nghĩ cho kỹ, không thể trông mong các lão tổ tông cùng tới liên thủ vây giết hắn chứ?
Bởi vậy tính ra, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để đối phó tiểu nhi này.
Nếu lúc này không động thủ, dựa theo nguyên tắc xử thế của thế gia và cổ tộc, sẽ phải hóa thù thành bạn với hắn.
Vì tâm tư phức tạp này, các tu sĩ trong sân ai nấy đều có chút do dự.
Nhưng cũng may, đúng lúc này, trên biển phía đông, bỗng nhiên truyền đến tiếng thổi sáo.
Các tu sĩ nghe thấy tiếng sáo này, sắc mặt đều hiện ra mấy phần thoải mái:
- Đạo Tử tới rồi...
Tiếng sáo đó đến từ trên biển, lộ ra cực kỳ du dương.
Chỉ là tiếng sáo này lại không phải ngư khúc, mà giống như làn điệu chăn trâu trong núi.
Quan trọng hơn là thanh âm đó đến từ rất xa, không giống như vận chuyển pháp lực, chỉ là lọt vào tai người ta, lại rõ ràng như đang ở ngay bên cạnh, ngay cả Phương Nguyên nghe thấy tiếng sáo này, cũng khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía mặt biển, trong mắt lóe tinh quang, phá tan mây trôi trong thiên địa, nhìn ra ngoài mấy trăm dặm.
Sau đó liền thấy trên mặt biển phía đông, có một mảng mây xanh trải ra, trên mây có một con Thanh Ngưu chậm rãi đi tới.
Nhìn thì nhàn nhã, kì thực mây trôi mãnh liệt, đến cực nhanh.
Từ lúc tiếng sáo vang lên cũng chỉ mấy giây, con Thanh Ngưu đó đã đi tới trên tiểu đảo, ngừng lại trong trong không trung, vươn dầu gặm ngọn cây cành lá, mà trên lưng trâu, một người thanh niên dáng người đơn bạc có ngồi, hắn từ trên lưng trâu cúi đầu xuống, từ trên cao nhìn quét mọi người, buông sáo trúc, thản nhiên nói:
- Ai là Phương Nguyên?
Nhìn thấy người này, trên mặt tu sĩ trung niên họ Lục lộ ra vẻ thở phào, nhẹ nhàng gật đầu với người thanh niên đó.
Người thanh niên trên lưng Thanh Ngưu không để ý, chỉ nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Ngươi chính là Phương Nguyên?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn người này, chỉ thấy trông hắn rất tuấn tú, vẻ mặt ung dung, lại mặc áo đay đi giày rơm, nhìn cách ăn mặc này, giống như người chăn trâu, một thân khí cơ với nhãn quang của mình lúc này, không ngờ vẫn có một loại ý tứ sâu không lường được, nhất là quang hoa thần tính như có như không bên cạnh, lại không ngừng khuấy động hư không, giống như ảnh hưởng tới sự vận chuyển của thiên địa.
Đối mặt với ánh mắt của hắn, Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Người chăn trâu đó nghe hắn nói vậy, liền nhẹ nhàng hất cằm, nói:
- Ta là Côn Sơn Lục Thiếu Bá!
Phương Nguyên gật đầu, không nói gì.
Người chăn trâu đợi một hồi, không nhịn được nhíu mày, nói:
- Ngươi chưa nghe nói tới tên của ta?
Phương Nguyên gật đầu, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Không khí lập tức trở nên có chút xấu hổ...
- Kẻ này quả thật là đang khiêu khích thị uy với các đại đạo thống à?
- Không đúng, khí tức của hắn một đường hướng về phía nam, không ngờ càng lúc càng mạnh....
- Cứ chiếu theo tốc độ này, chẳng phải hắn có thể trực tiếp kết thành Nguyên Anh sao?
Trong những tiếng suy đoán, người dần dần có chút phản ứng bỗng nhiên ý thức được một vấn đề:
- Trời ạ, chẳng lẽ hắn là đang hóa anh? Mặt người nghĩ tới vấn đề này lập tức trở nên vặn vẹo:
- Lúc trước hắn bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, con đường tu hành suýt nữa thì đoạn tuyệt, trong lòng lại không hề oán trách, hiện giờ từ Tuyết Nguyên trở về, biết rõ mình có thể sẽ bị rất nhiều người nhằm vào, còn muốn làm lớn chuyện kết anh như vậy, chẳng lẽ là để chứng tỏ với Tiên Minh, cho dù là các ngươi từ bỏ ta, tự ta vẫn có thể kết anh à?
...
Mà khi toàn bộ Cửu Châu đều dường như vì sự xuất hiện của mình mà dấy lên một hồi phong ba không lớn không nhỏ, Phương Nguyên lại không biết mảy may, cũng không có ý tưởng đặc biệt gì, chỉ ở trong lòng vẫn luôn giữ suy nghĩ đó:
- Sắp đến Nam Hải rồi, nếu từng đáp ứng Cửu cô, đáp ứng Lạc sư muội, phải dùng thân Nguyên Anh tới Nam Hải, vậy thì không thể nuốt lời, phải mau chóng kết anh!
Mà Hồng Loan dưới tình huống phải đi đường gấp như vậy, phương pháp kết anh của Phương Nguyên lại không hề thay đổi.
Để kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, hắn trước sau đã thôi diễn vô số lần, cũng ghi nhớ mỗi một chi tiết nhỏ nhất vào trong lòng, mỗi một tia biến hóa nho nhỏ đều thuộc nằm lòng, cho dù là kế hoạch hậu bị cũng đã chuẩn bị hơn mười loại.
Đối với một bước quan trọng nhất này, hắn tất nhiên không muốn để xảy ra sai lầm gì.
Hiện giờ, thần hồn của hắn đứng trong kiếm quang, chung quanh các loại lực lượng phong hỏa lôi điện, sơn trạch thủy mộc đều ùa tới, uy thế vô biên mãnh liệt, lại chỉ vẫn thản nhiên ngồi đó, lẳng lặng đón nhận sự tẩy lễ của thiên địa, lĩnh ngộ sự tương sinh tương khắc của lực lượng vô biên, dưới biến hóa khủng bố này, thần hồn của hắn không biết đã bị xé rách bao nhiêu lần.
Phương pháp kết anh kiểu này vốn đã khủng bố dị thường, hung hiểm dị thường.
Càng khủng bố hơn là, Phương Nguyên điều khiển Hồng Loan mà bay, tốc độ tất nhiên cực nhanh, cũng phải thừa nhận cương phong mang đến dưới loại tốc độ cực nhanh này, trong vô hình, cũng tăng thêm khốn cảnh cho việc kết anh của Phương Nguyên, giống như là tự mang tới tìm phiền toái cho mình vậy.
Nhưng Phương Nguyên, dường như chính là cố ý tìm loại phiền toái này!
Hắn tùy ý đẻ thiên địa vạn tượng đột kích, xé rách thần hồn của mình vô số lần.
Bản thân lại chỉ là một đạo tâm kiếm, bảo vệ linh tính bản mạng, tuy bị xé nát nhưng rất nhanh lại phục hồi như cũ.
Trong quá trình không ngừng hủy diệt sau đó trùng sinh này, thần hồn dần dần xuất hiện một số biến hóa.
Bất Tử Liễu sớm đã xuất hiện trong thiên địa, cuồn cuộn không ngừng rót sinh cơ vô tận vào nhục thân hắn.
Mà liên hệ giữa Nguyên Anh và nhục thân lại đang không ngừng tẩm bổ thần hồn.
Dần dần, thần hồn của hắn trở nên ngưng thực, chung quanh sinh ra từng đạo tử ý.
Tử ý đó giống như một đám mây, bao phủ lấy Nguyên Anh của hắn.
Người tu Nguyên Anh, đều dùng một thân pháp lực làm lò, luyện ra linh tính bản thân, nhưng hiện giờ, dù sao Phương Nguyên cũng là kết anh trong đoạn đường từ Tuyết Nguyên đến Nam Hải, vượt qua thiên địa, lúc nào cũng đang bay, trên trình độ nào đó liền thành một đạo đạo lý huyền diệu, dường như không phải hắn đang dùng bản thân làm lò, cũng không phải dùng pháp lực của bản thân làm lò, mà là dùng một mảng thiên địa này làm lò, luyện hóa linh tính của bản thân.
Một đường đi, một đường tấn thăng.
Biến hóa của thiên tượng chung quanh đã càng lúc càng mãnh liệt.
Mà Hồng Loan lướt nhanh, cũng như một luồng sáng đỏ, vắt ngang đại địa, phóng thẳng tới cuối đại địa.
Một mảng đại địa đó đang không ngừng ngắn lại.
Cũng không biết đợi bao lâu, trong mây tím, dần dần có một loại khí tức thần dị được phóng thích ra.
Mà cùng với sự khí tức này, hư không chung quanh bỗng nhiên đại thịnh.
Mưa gió lôi điện đều cuồng bạo hơn mấy lần.
Gió như đao, mưa như tên, lôi giống như biển, điện giống như roi.
Loạn tượng cuồng bạo đó từ chung quanh mãnh liệt ùa tới, điên cuồng tấn công về phía Phương Nguyên.
Ccảm giác giống như trong thiên địa sinh ra thứ gì đó ảnh hưởng đến thiên đạo, muốn đánh xuống vĩ lực vô biên để trừ bỏ nó, dưới loạn thế này, sương tím chỗ thần hồn của Phương Nguyên dường như cũng bị xé rách.
Nhưng cũng vào một thoáng này, bên trong sương tím đó chợt có kiếm quang hiện lên.
Một kiếm đó chém về phía chín tầng trời.
Một kiếm chém ra liền có thế đối kháng với thiên địa.
Mà càng đáng sợ hơn là, sau khi một kiếm này bay về phía chín tầng trời, lại vòng một cái trong không trung, bay trở về chỗ cũ.
Ngưng tụ lực lượng vô cùng, cuối cùng lại chém về phía mình!
Ầm ầm!
Trong thiên địa, dường như xuất hiện một sức kéo vô hình!
Phương Nguyên chém một kiếm đó về phía bản thân, loạn tượng chung quanh lập tức phải thừa nhận áp lực của một kiếm này, một đống rối loạn đã loạn đến vô cùng, biến hóa cũng đến vô cùng, nếu cứ tùy ý để chúng tiếp tục biến hóa như vậy, cuối cùng sẽ tiêu hao hết.
Nhưng theo một kiếm này bay tới, biến hóa vô cùng đó lại bỗng nhiên xuất hiện biến hóa mới.
Để đối kháng với áp lực của đạo kiếm quang này, loạn tượng đang không ngừng biến hóa dần dần bắt đầu tụ lại, đối kháng với lực lượng của đạo kiếm quang này, biến hóa càng lúc càng ít, loạn tượng càng lúc càng thuận, cho đến cuối cùng, lờ mờ hình thành một cơn hồng thủy.
Chương 1172 Tia hồng Nam Hải (1)
Kiếm tâm bất động bất biến kết anh, tâm kiếm có thể trảm vạn vật kết anh, khác nhau chính là ở chỗ này.
Kiếm tâm kết anh là phải dùng kiếm tâm này chịu tải tất cả biến hóa.
Mà tâm kiếm kết anh lại sẽ đối kháng biến hóa vô biên này, sau đó bức những biến hóa này quy về kỳ nhất.
Sự huyền diệu, phân biệt cao thấp trong đây tồn tại trong lòng, diệu ở chút xíu.
Mà có thành công hay không thì phải xem một đạo tâm kiếm này của Phương Nguyên có đủ mạnh hay không.
... Điểm này Phương Nguyên không lo lắng, từ ba năm trước hắn đã tích lũy đủ một kiếm này!
Sở dĩ lại tôi luyện thêm ba năm, là để cho ổn thỏa hơn!
- Tới lúc rồi...
Một thoáng, trong đầu Phương Nguyên có một suy nghĩ lóe lên.
Một giây tiếp theo, đạo kiếm quang đó đột nhiên đại thịnh, quang mang vạn trượng, cùng loạn tượng chung quanh hắn đồng thời đạt tới đỉnh phong, lôi điện ngập trời, biến hóa ngũ hành, lúc này đều hóa thành Huyền Hoàng Khí tinh thuần, giống như thiên địa thu lấy đạo kiếm quang đó, mà một giây tiếp theo, sương tím chỗ thần hồn của hắn ầm một tiếng mở ra, dần dần tiêu tán trong thiên địa.
Ở trung tâm sương tím, một đạo linh thể to cỡ nắm đấm, ngồi xếp bằng trong hư không từ từ xuất hiện, bộ dạng của nó giống hệt với Phương Nguyên, chỉ là nhỏ hơn vô số lần, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt hơi khép, tọa trấn trong hư không, giống như tọa trấn ở trung tâm thiên địa.
Cũng vào lúc này, trong loạn tượng chung quanh, một mảng mưa gió lôi điện đều biến mất, hóa thành vô hình.
Thiên địa bỗng nhiên trở nên sáng sủa, vạn dặm không mây, lặng im không gió, trên đỉnh đầu, ánh mặt trời ôn nhu ấm áp.
Linh thể bộ dạng giống hệt như Phương Nguyên kia chậm rãi mở mắt, mắt lộ tử ý, nhìn về phía trước.
Hồng Loan lướt nhanh qua đại địa, tiến vào một vùng trời hải dương xanh thẳm vô biên.
- Đến Nam Hải rồi!
Trong Cửu Châu có Hải Châu ở ngoài cùng phía nam Cửu Châu, mà từ Hải Châu đi về phía nam có một mảng biển rộng vô tận, chính là Nam Hải.
Biển rộng vô tận kéo dài cho đến cuối thế giới, có điều đối với đại bộ phận người tu hành mà nói, Nam Hải lại không phải là một mảng biển rộng vô biên thực sự, mà là ám chỉ một vùng hải đảo tiếp cận Cửu Châu đại lục trong Nam Hải. Những hòn đảo này rải rác trên biển, có hòn đảo hơn mười dặm, cũng có hòn đảo nằm cách nhau hơn ngàn dặm; đảo nhỏ chỉ to bằng căn nhà, giống như từng hòn đảo nằm trên đá ngầm, hồn đảo to thì lại phạm vi mười vạn dặm, cơ hồ có thể sánh với địa vực Phách Hạ Châu nhỏ nhất trong Cửu Châu.
Lúc Phương Nguyên từ trên lục địa tiến vào hải vực vô biên này, chẳng khác nào là bước vào địa giới Nam Hải.
Cũng may, khi mình tiến vào khu vực này đã thành công hóa anh.
Lúc trước Cửu cô nói với mình, muốn đi vào Nam Hải, ít nhất cũng phải có cảnh giới Nguyên Anh, mà hiện giờ, mình cuối cùng cũng bắt kịp, trong lòng có một loại bình tĩnh, nhìn về phía trước, sóng xanh mờ mịt, chân trời rủ thấp, trong lòng liền cảm thấy khác lạ.
Bất kể là như thế nào mình cũng đã là Nguyên Anh rồi!
Hơn nữa còn là Chí Tôn Nguyên Anh!
Lúc kết anh, cảm nhận được sự biến hóa của thiên địa, sự đề thăng trên trình độ, đối với tâm cảnh của một người mà nói, là lịch luyện khó có thể hình dung, tuy chỉ cao hơn Kim Đan một cảnh giới, nhưng sau khi kết thành Nguyên Anh, lại nhìn về phía thế gian, nghĩ tới tất cả của thế gian, liền có một loại cảm giác khác với lúc trước, giống như sinh mệnh tiến vào một trình độ mới!
Chậm rãi cảm ngộ loại biến hóa này, tâm tình của Phương Nguyên trở nên rất cổ quái.
Vô hỉ vô bi, có chăng chỉ là sự bình tĩnh.
Tuy hắn đã truy tìm Chí Tôn Nguyên Anh này rất lâu, ba năm khổ đọc ở Lang Gia Các, mười năm tôi luyện ở Tuyết Nguyên, đều là vì một bước này, nhưng hiện giờ sau khi đạt tới cảnh giới này, lại không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ cảm thấy tất cả đều dường như là đương nhiên.
Dù sao mình cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Dù sao tất cả cũng đều được cân nhắc vô số lần, đi đến một bước này cũng là tất nhiên.
Mình trở thành Chí Tôn Nguyên Anh cũng là tất nhiên.
Mang suy nghĩ này, Phương Nguyên chỉ xem xét lại bản thân một lần, xác định căn cơ của mình, cảm ứng biến hóa của nhục thân, thần hồn, pháp lực, thần thông hiện giờ, rất nhanh liền thu hồi tâm thần, lẳng lặng nhìn phía trước.
Biển xanh mờ mịt, vô biên vô tận.
Từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy những đảo nhỏ lấp lánh, tọa lạc ở các nơi trong biển.
Lúc này, Phương Nguyên có thể cảm ứng được, phía trên, phía sau vô số tiểu đảo đó, thậm chí là ở sâu trong hải vực này đều có người đang nhìn mình, nghĩ chắc cũng là đương nhiên, mình một đường tấn thăng chạy tới Nam Hải, cũng ở bên cạnh Nam Hải tấn thăng Chí Tôn Nguyên Anh, khí tức cường đại, không có đạo lý nào lại không bị người ta phát hiện, lúc này có người dòm ngó mình cũng là đương nhiên.
Không biết những người này nghĩ như thế nào, Phương Nguyên cũng không để ý, chỉ bình tĩnh tiến vào bên trong.
Sau khi vào địa vực Nam Hải, tốc độ của Hồng Loan liền chậm lại, hai cánh bằng phẳng, ngự gió biển, chậm rãi bay về phía trước.
Mà phương hướng nó bay tới, có thể nhìn thấy ở nơi cực nam, một mảng mây đỏ trải rộng ở chân trời.
Đó là một loại đỏ vô cùng kỳ quái, nói là mây đỏ, lại không giống như mây, mà giống như sông đỏ trải trên không trung.
Từ lúc ở Tuyết Nguyên, Phương Nguyên đã nhìn thấy một tia đỏ này, mà hiện giờ, đến Nam Hải rồi, khi nhìn lại, liền thấy màu đỏ này cũng không biến thành lớn hơn, vẫn trên ở chân trời, không xa, cũng không gần, mang theo một loại cảm giác quỷ dị.
Chương 1173 Tia hồng Nam Hải (2)
- Hồng Loan này dẫn ta đi đâu?
Phương Nguyên nhìn màu đỏ ở chân trời, hơi nhíu mày:
- Gặp Lạc sư muội à?
Nghĩ tới nữ tử hiện giờ đã hơn mười năm không gặp, trong lòng lập tức sinh ra một loại cảm giác phức tạp.
Hiện giờ bản thân hắn cũng rất khó tưởng tượng, mình và Lạc Phi Linh không ngờ đã chia tay hơn mười năm, nhưng trong cảm giác, lại vẫn vô cùng rõ ràng, bộ dạng lúc trước nàng ta mặc váy tắng, vòng vàng buộc tóc, ngồi trên tiên đài ngoắc vẫy tay gọi mình tới uống rượu tựa như mới ngày hôm qua, những lời lúc ấy nói, rượu lúc ấy uống, giống như vừa ôn lại hôm qua ở trong mộng.
Chỉ là, dù sao cũng hơn mười năm trôi qua rồi!
Tuy đối với con đường tu hành mà nói, hơn mười năm là quá ngắn.
Nhưng đối với người ta mà nói, hơn mười năm này lại quá dài, dài tới đủ để khiến tất cả trở nên xa lạ.
Lúc ấy mặc dù có một số lời vẫn chưa nói ra, nhưng ý động lòng lại rất chân thật, song hiện giờ thì sao?
Mình phó ước mà đến, sẽ gặp phải loại chuyện gì?
Vưa nghĩ như vậy, dù đạo tâm vững vàng bất động như Phương Nguyên, không ngờ cũng lờ mờ xuất hiện một chút thấp thỏm.
Rồi tới về sau, hắn lại không nhịn được mà nghĩ tới nhiều hơn...
Lạc Phi Linh lúc đó, yêu cầu hắn khi trời biến thành màu đỏ, nhất định phải tới.
Đó là vì sao?
Trời Nam Hải này biến thành màu đỏ, rốt cuộc đại biểu cho điều gì?
Cho dù ở Lang Gia Các đọc sách ba năm, Phương Nguyên cũng chưa tiếp xúc tới miêu tả này, cũng chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới tiên hội này, vì một số ý đồ bí mật nào đó, hắn cũng không cố ý đi hỏi thăm, chỉ để tất cả thuận theo tự nhiên, cho tới hiện tại, mình tới Nam Hải, tới phó ước, mới không nhịn được mà bắt đầu quan tâm, Nam Hải tiên hội này đại biểu cho điều gì?
Hắn còn nhớ sự lo lắng và hoảng sợ của Lạc Phi Linh khi nói muốn hắn tới đây.
Rất nhanh, hắn lại nghĩ tới giấc mộng kỳ quái mà mình từng trải qua, trong giấc mộng đó, dưới bầu trời đỏ như máu, Lạc Phi Linh bị người ta gim trong phù văn trận cực lớn, gào khóc tuyệt vọng, đợi mãi vẫn chưa thấy mình tới.
Nhớ lại giấc mộng đó, hắn bỗng nhiên có chút lo lắng:
- Mình có thể gặp được Lạc Phi Linh sao?
Ngẩng đầu lên, trong lòng cảm thấy có chút bức thiết.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Hồng Loan xuyên qua từng đám mây trong không trung, bắt đầu lao xuống phía dưới, chỉ thấy phía dưới chính là một hòn đảo nhỏ phạm vi trăm dặm, lặng lẽ tọa lạc tại trên mặt biển, trên đảo xanh um tươi tốt, mọc đầy các loại cổ mộc, thấp thoáng có thể nhìn thấy cung điện lịch sự tao nhã nằm sâu trong đó, mà ở vị trí trung tâm của tiểu đảo, còn bố trí một quảng trường được lát từ đá trắng.
Có thể cảm giác được, chung quanh đảo này bố trí rất nhiều cấm chế lợi hại, còn có một đạo đại trận thủ hộ cực kỳ cao minh, nhưng Hồng Loan này lại trực tiếp xuyên vào, đại trận cao siêu lại không hề có phản ứng, giống như là về nhà vậy.
Trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên sinh ra cảm giác lo lắng.
Ánh mắt quét qua đảo, cũng không biết trong những kiến trúc đó có những ai, Lạc Phi Linh liệu có ở đó hay không?
Có điều khi hắn còn chưa nghĩ thông vấn đề này, Hồng Loan đã hạ xuống đất, nhẹ nhàng gáy to một tiếng, ý bảo Phương Nguyên nhảy xuống, Phương Nguyên còn đang định hỏi gì đó thì Hồng Loan này đã giương cánh bay thẳng lên trời cao.
Rất nhanh, Hồng Loan đã biến mất, Phương Nguyên lại có chút ngây ngốc.
Sao lại ném mình lại nơi này?
Nơi này rốt cuộc là đâu?
Không thể bỏ mình lại một chỗ có người, hoặc là tìm người đến dẫn đường à?
Trong lòng cảm thấy vô cùng cổ quái, nhưng cũng đành bất đắc dĩ, nhìn khắp chung quanh, chuẩn bị tìm người hỏi một chút.
Chỗ hắn đứng hiện giờ chính là một quảng trường phạm vi nghìn trượng, chung quanh tọa lạc một số cung điện, cách đó không xa có một số người đang tay xách nách mang, lúc này đều đứng xa xa nhìn Phương Nguyên, ánh mắt ừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không có một ai chủ động chào hỏi hắn, Phương Nguyên bất lực, liền bước tới chỗ một người hơi lớn tuổi, chuẩn bị hỏi thăm hắn một chút.
Nhưng không đợi Phương Nguyên đi được mấy bước, liền nghe thấy cách đó không xa vang lên một thanh âm thản nhiên:
- Ngươi chính là Phương Nguyên à?
Phương Nguyên quay đầu đi lại, liền thấy ở cửa một tòa cung điện bên trái, đang có một người lạnh lùng quan sát mình.
Người đó mặc áo đay, dáng người thon dài, trang sức trên người rất được chú trọng, rõ ràng là thân phận không thấp, một thân tu vi cũng là cảnh giới Nguyên Anh, chỉ là trước đó Phương Nguyên vẫn không nhìn ra, hiện giờ lại có thể phân biệt ra rồi, người này hẳn là Linh Anh, hắn trước kia nhìn thấy Nguyên Anh, ít nhiều đều sẽ sinh ra mấy phần kính sợ, nhưng lúc này, cảnh giới đề thăng, ánh mắt cũng thay đổi, không còn loại cảm giác đó nữa.
Dù sao mình cũng là Chí Tôn Nguyên Anh.
- Các hạ là ai?
Nghe đối phương trực tiếp gọi ra tên của mình, Phương Nguyên liền thản nhiên hỏi lại.
Nam tử trung niên đó nhìn Phương Nguyên một cái, nói:
- Mỗ gia họ Lục, đến từ Côn Sơn!
- Hả?
Ánh mắt Phương Nguyên hơi biến đổi.
Vẻ khách khí trên mặt đã được thu lại, mặc dù không đến mức lộ ra vẻ cảnh giác, nhưng cũng có thêm mấy phần đề phòng.
Thế gian tu sĩ họ Lục rất nhiều, thế gia tu hành họ Lục cũng không ít, nhưng nếu là tới từ Côn Sơn, lại chỉ có một Lục gia, đó chính là đại thế gia tới từ Trung Châu, được xếp vào trong ba mươi hai tộc cổ, truyền thừa xa xưa, quan trọng nhất là, Phương Nguyên từng có giao tiếp với thế gia này.
Chương 1174 Chí Tôn Nguyên Anh (1)
Năm đó trên Tuyết Nguyên, hắn phá hỏng đại sự địa cung, làm tổn hại tới lợi ích và thanh danh của không ít người, Lục gia chính là một trong số đó.
Không ngờ vừa đặt chân tới đây lại chạm phải một vị, Phương Nguyên cũng không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi.
Một đường chạy tới, có không ít người bao vây mình, trong lòng hắn cũng có tính toán.
Ai ngờ cả quãng đường đều cắt đuôi được họ, nhưng vừa vào Nam Hải lại trực tiếp bị đón đầu.
Hơi ngưng thần, hắn nhìn về phía nam tử họ Lục đó:
- Có gì chỉ giáo?
Nam tử họ Lục cười lạnh lùng, nói:
- Gặp nhau cũng coi như có duyên, Phương tiểu hữu ngại gì mà không vào điện một chuyến!
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Nói chuyện đã không hợp ý, vào cũng không có ý nghĩa gì!
Nhìn nam tử trung niên Lục gia một cái, liền chuẩn bị rời khỏi.
Lần này vào Nam Hải vẫn chưa biết có chuyện gì phải làm, lúc này tất nhiên không tiện tiếp xúc quá nhiều với những người này.
Ít nhất cũng phải chờ sau khi mình làm rõ mình đang ở đâu, cần phải làm gì đã rồi mới tính tiếp?
Chỉ tiếc, không đợi hắn rời khỏi, liền thấy trong trời cao, có từng đạo khí cơ lưu chuyển, mây trôi tan đi, rõ ràng đang có rất nhiều đại nhân vật đang cưỡi gió mà đến, trong đó có rất nhiều đạo khí cơ, chính là từ khi Phương Nguyên tiến vào Nam Hải đã một mực chú ý tới hắn.
Cảm thấy những khí cơ đó đã bao phủ cả đảo này, Phương Nguyên thầm thở dài một tiếng.
Chuyện đã làm ra ở Tuyết Nguyên, nhanh như vậy đã có phiền phức tìm tới rồi à?
Nhưng hiện tại mình không có tâm tình để xử lý những việc này!
- Phương tiểu hữu, xem ra ngươi không thể dễ dàng rời khỏi đây rồi!
Tu sĩ trung niên họ Lục kia cảm ứng được khí tức từ trong không trung chung quanh truyền đến, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.
Cảm ứng được hơn mười đạo khí cơ, Phương Nguyên cũng khẽ thở dài một tiếng.
Những người này, từ khi hắn vừa tiến vào phạm vi Nam Hải đã nhìn chằm chằm vào mình, lúc này thấy mình đã hạ xuống đảo này, liền trực tiếp vây tới, hơn nữa chỉ ngầm hình thành thế vây kín chứ không đi ra gặp mặt, rõ ràng là không có hảo ý.
Lúc rời khỏi Tuyết Nguyên cũng đã nghĩ tới đến Nam Hải rồi sẽ phải gặp mặt những thế gia và đạo thống bị mình phá hỏng đại kế trên Tuyết Nguyên, cũng biết những người này nhất định sẽ không dễ dàng chịu để yên, tuy nhiên, địa cung đã bị hủy, bọn họ hiện tại có đối phó mình cũng không có tác dụng gì, nhưng những thế gia này lại không nghĩ như vậy, mình phá hoại địa cung, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ở ngoài sáng thì dường như không ai nghe nói tới chuyện này của bọn họ, cũng không có ai nghị luận, nhưng trong âm thầm, chuyện các đại thế gia, đạo thống dã tâm bừng bừng muốn làm ở Tuyết Nguyên, kết quả lại bị một tiểu bối Kim Đan khiến cho mặt xám mày tro, đã được lưu truyền rất rộng.
Bất kể là ngoài mặt hay là trong lòng, bọn họ làm sao chịu nuốt trôi cục tức này?
Bất kể là vì oán khí trong lòng, hay là mặt mũi của mình, bọn họ đều sẽ không để mình được yên, trước đây đạo tâm của Phương Nguyên suýt nữa thì sụp đổ, chính là đoán được sẽ có một ngày này, có điều lúc ấy mặc dù có chút chán nản, hiện giờ hiện giờ lại khác, vượt qua đạo tâm chi kiếp, biết mình nên làm gì, cũng có thể thản nhiên đối mặt, lúc này tình thế biến chuyển động ngột, nhưng cũng không hề để ở trong lòng.
Cảm nhận được địch ý ở chung quanh, nhìn sắc mặt của tu sĩ Lục gia, Phương Nguyên chỉ thản nhiên liếc hắn một cái.
- Nếu ta cứ muốn đi thì sao, các ngươi dám ngăn cản ta à?
Hiện giờ không phải là ở Tuyết Nguyên dân cư thưa thớt, cũng không phải ở nơi tăm tối không thấy ánh sáng, Phương Nguyên không hề nghi ngờ, nếu trong hoàn cảnh có thể cam đoan không bị người ngoài biết được, những gia tộc này sẽ không chút do dự mà lấy mạng mình, nhưng hiện giờ dù sao cũng đang ở Nam Hải, nếu bọn họ dám vì trả thù mà công khai trảm sát mình ở đây, vậy thực sự coi Tiên Minh là vật trang trí à?
Nhìn ra vẻ trào phúng trên mặt Phương Nguyên, sắc mặt tu sĩ họ Lục kia cũng trầm xuống.
Qua một lúc, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Ngươi có biết đây là đâu không?
Phương Nguyên không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Tu sĩ họ Lục tự nói tiếp, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh:
- Nơi này chính là Nam Hải Hồng Thiên Hội, các đại tu tập hợp, liên quan tới cả thiên hạ, thủ vệ sâm nghiêm, nhưng người vào vực này, không ai không phải là xuất thân trong sạch, lai lịch rõ ràng, tiểu nhi ngươi lại ẩn nấp ở Tuyết Nguyên mười năm, chẳng biết đi đâu làm gì, mười năm trước lại từng cấu kết với Tà tu, giành tài nguyên Vô Sinh Kiếm Chủng, bảo chúng ta làm sao mà yên tâm với ngươi được?
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, mày hơi nhíu lại.
Có chút bội phục nhìn tu sĩ họ Lục đó một cái, vừa há miệng là nói ra những lời vu hãm, cũng là một loại bản sự!
Đó tu sĩ họ Lục đó thì càng nói càng lạnh lùng:
- Hồng Thiên Hội là đại sự thiên hạ, chúng ta may mắn được tham dự hội nghị, tất nhiên không thể ngồi nhìn yêu nhân tà phái trà trộn vào, Phương Nguyên tiểu hữu, ngươi tới quá đột nhiên, chúng ta không thể không phòng bị, hay là đi theo chúng ta một chuyến đi!
Vừa dứt lời, những khí cơ trong hư không xung quanh đều ngưng tụ, lờ mờ bức về phía trước.
Cả tiểu đảo lúc này đều bị từng đạo khí cơ vô hình đan vào thành lưới, phong tỏa chặt chẽ.
Giống như đại thế sẽ tùy thời hạ xuống, giảo sát Phương Nguyên.
Trong những cao thủ này, ít nhất cũng có bốn năm vị Nguyên Anh, mà trong bốn năm vị Nguyên Anh này lại ít nhất có một vị Thần Anh.
Chương 1175 Chí Tôn Nguyên Anh (2)
Bọn họ vốn đã nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên, nếu vừa rồi Phương Nguyên trực tiếp theo Hồng Loan tiến vào sâu trong Nam Hải, bọn họ cũng không làm được gì, nhưng ai ngờ Phương Nguyên lại hạ xuống ở đây, không nghi ngờ gì nữa đã cho bọn họ một cơ hội tốt nhất, cưỡng ép mà tới.
- Nhanh như vậy đã tìm được lý do để xuất thủ với ta rồi. Không thể không thừa nhận bản sự của ngươi rất sâu...
Mà Phương Nguyên nhìn thấy bộ dạng này, trong lòng cũng thầm trào phúng, sau đó thản nhiên nói:
- Nhưng các ngươi làm gì được ta?
Khi nói, hai tay đặt sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Mà chỉ là một động tác đơn giản như vậy, trên người lại có một cỗ khí cơ vô hình xuất hiện, nặng nề ùa về phía xung quanh.
Một thoáng này, thiên địa không biến đổi, nhưng lại giống như đã chuyển động.
Cả thiên địa đều lấy Phương Nguyên làm trung tâm.
Tu sĩ họ Lục kia, tuy trên mặt vẫn mỉm cười, lại bỗng nhiên lộ ra có chút mất tự nhiên, đó là một loại áp chế trên thần hồn, dù sao Phương Nguyên cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, bởi vậy, cho dù tu sĩ họ Lục này đã là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nhưng khi đối mặt với Phương Nguyên, vẫn sẽ có một loại kính sợ trong tiềm thức, loại cảm giác này, giống như chồn hoang gặp hổ con, nếu thật sự liều mình chém giết, chồn hoang chưa chắc đã không phải là đối thủ của hổ con, nhưng loại uy thế sinh ra đã có này của đối phương lại khiến chồn hoang tâm sinh kiêng kị.
Cùng lúc đó, cảm nhận được loại cảm giác này, còn có các tu sĩ trong hư không xung quanh, bọn họ từ bốn phương tám hướng chậm rãi tụ lại, vốn cũng đã đan thành một loại đại thế, muốn dồn ép Phương Nguyên, vây hắn ở bên trong, nhưng hiện giờ, khí cơ của Phương Nguyên hiện lên, lại đã khuấy nát đại thế của bọn họ, ngược lại không phải là bọn họ bao vây Phương Nguyên, mà là Phương Nguyên hiện giờ đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Điều này cũng khiến bọn họ tỉnh ngộ.
Trong tiềm thức của bọn họ, vẫn luôn coi Phương Nguyên là tiểu bối Kim Đan.
Nhưng trên thực tế, Phương Nguyên đã thành công hóa anh.
Cho dù hắn vừa thành công hóa anh, tính ra vẫn chưa đến nửa ngày, nhưng cũng là một vị Nguyên Anh.
Có lẽ thực sự động thủ, bọn họ chưa chắc đã bại, dù sao hiện giờ Phương Nguyên cũng vừa kết anh, vẫn cần luyện hóa một thân pháp lực để thích ứng với cảnh giới mới này, nhưng thần tính và sức uy hiếp tự nhiên sinh ra sau loại kết anh này cũng khiến bọn họ do dự.
Bọn họ thật sự không muốn giao thủ với vị Chí Tôn Nguyên Anh.
Nhưng lại nghĩ, nếu hiện tại không hạ Phương Nguyên, vậy thì lúc nào mới có thể hạ được hắn?
Dù sao hắn cũng đã trở thành Chí Tôn Nguyên Anh, cho hắn thêm thời gian, hắn sẽ trở thành một cao thủ mà cho dù là cổ tộc Trung Châu cũng không thể xem nhẹ, nếu cho hắn thêm nhiều thời gian, hắn thậm chí có thể chạm đến đại đạo, bước vào cảnh giới Hóa Thần, tới lúc đó, cho dù là cổ tộc bọn họ muốn động tới hắn, cũng cần phải nghĩ cho kỹ, không thể trông mong các lão tổ tông cùng tới liên thủ vây giết hắn chứ?
Bởi vậy tính ra, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để đối phó tiểu nhi này.
Nếu lúc này không động thủ, dựa theo nguyên tắc xử thế của thế gia và cổ tộc, sẽ phải hóa thù thành bạn với hắn.
Vì tâm tư phức tạp này, các tu sĩ trong sân ai nấy đều có chút do dự.
Nhưng cũng may, đúng lúc này, trên biển phía đông, bỗng nhiên truyền đến tiếng thổi sáo.
Các tu sĩ nghe thấy tiếng sáo này, sắc mặt đều hiện ra mấy phần thoải mái:
- Đạo Tử tới rồi...
Tiếng sáo đó đến từ trên biển, lộ ra cực kỳ du dương.
Chỉ là tiếng sáo này lại không phải ngư khúc, mà giống như làn điệu chăn trâu trong núi.
Quan trọng hơn là thanh âm đó đến từ rất xa, không giống như vận chuyển pháp lực, chỉ là lọt vào tai người ta, lại rõ ràng như đang ở ngay bên cạnh, ngay cả Phương Nguyên nghe thấy tiếng sáo này, cũng khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía mặt biển, trong mắt lóe tinh quang, phá tan mây trôi trong thiên địa, nhìn ra ngoài mấy trăm dặm.
Sau đó liền thấy trên mặt biển phía đông, có một mảng mây xanh trải ra, trên mây có một con Thanh Ngưu chậm rãi đi tới.
Nhìn thì nhàn nhã, kì thực mây trôi mãnh liệt, đến cực nhanh.
Từ lúc tiếng sáo vang lên cũng chỉ mấy giây, con Thanh Ngưu đó đã đi tới trên tiểu đảo, ngừng lại trong trong không trung, vươn dầu gặm ngọn cây cành lá, mà trên lưng trâu, một người thanh niên dáng người đơn bạc có ngồi, hắn từ trên lưng trâu cúi đầu xuống, từ trên cao nhìn quét mọi người, buông sáo trúc, thản nhiên nói:
- Ai là Phương Nguyên?
Nhìn thấy người này, trên mặt tu sĩ trung niên họ Lục lộ ra vẻ thở phào, nhẹ nhàng gật đầu với người thanh niên đó.
Người thanh niên trên lưng Thanh Ngưu không để ý, chỉ nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Ngươi chính là Phương Nguyên?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn người này, chỉ thấy trông hắn rất tuấn tú, vẻ mặt ung dung, lại mặc áo đay đi giày rơm, nhìn cách ăn mặc này, giống như người chăn trâu, một thân khí cơ với nhãn quang của mình lúc này, không ngờ vẫn có một loại ý tứ sâu không lường được, nhất là quang hoa thần tính như có như không bên cạnh, lại không ngừng khuấy động hư không, giống như ảnh hưởng tới sự vận chuyển của thiên địa.
Đối mặt với ánh mắt của hắn, Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Người chăn trâu đó nghe hắn nói vậy, liền nhẹ nhàng hất cằm, nói:
- Ta là Côn Sơn Lục Thiếu Bá!
Phương Nguyên gật đầu, không nói gì.
Người chăn trâu đợi một hồi, không nhịn được nhíu mày, nói:
- Ngươi chưa nghe nói tới tên của ta?
Phương Nguyên gật đầu, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Không khí lập tức trở nên có chút xấu hổ...
Bình luận facebook