• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (11 Viewers)

  • Chương 1161-1165

Chương 1161 Mười năm ngộ kiếm (2)

Những lý luận đó quá huyền ảo, quá thâm thúy, dẫn tới người ta nhìn thấy đều tình nguyện tin rằng đây là một vị đại nhân vật thời kì thượng cổ lưu lại, nhưng lại không biết, kiếm đạo của vị đại nhân vật đó ở trong mắt kiếm si, cũng chỉ là "Chẳng qua cũng thế mà thôi".

...

Dạo một vòng trong Kiếm Lư, Phương Nguyên thu lại tấm bia đá.

Khiến hắn có chút kinh ngạc là, hắn chỉ liếc một cái, liền đã nhận ra chất liệu của bia đá này, giống với tảng đá mình thấy ở Thanh Dương Tông và Tội Nhân Bi nhìn thấy trong bí cảnh Kim gia, đều là chất liệu bình thường, bên trên đều có phù văn mơ hồ, ngoài ra còn có một số vết kiếm, giống như có người dưới cơn thịnh nộ, vunh kiếm thuận tay chém lên trên bia đá.

Nhớ tới những lời biết được trong kiếm ý đó, Phương Nguyên đoán được, những vết kiếm này chắc chính là Tam Thế Kiếm Ma lưu lại.

Thanh Dương Kiếm Si, bắt đầu từ trong những lời này mà nhìn ra kiếm đạo của Tam Thế Kiếm Ma.

Hiện giờ Phương Nguyên vẫn còn thiếu một số thứ, nhìn không quá rõ, không thể sinh ra loại khí phách "Đại năng thượng cổ chẳng qua cũng thế mà thôi", có điều hắn cảm thấy bia đá này chắc là hữu dụng, bởi vậy cứ giữ lại đã, đợi sau khi kiếm đạo có thành tựu, lại đến tham ngộ.

Ngoài luyện kiếm, Phương Nguyên cũng đi thăm Kim Hàn Tuyết một chuyến.

Khi hắn vừa nhớ tới Kim Hàn Tuyết, đã là ba tháng chưa gặp Kim Hàn Tuyết, tới thăm một chút, mới phát hiện nha đầu này không biết đã nhập định từ khi nào, hô hấp rất khẽ, gần như không có, chỉ có nhục thân là giống như hòa thành một thể với hàn khí trong thiên địa, nhìn thì vô cùng huyền diệu, mà Bạch Miêu thì lười biếng hộ pháp ở trước người nàng ta, nhìn thấy Phương Nguyên thì bất mãn lườm hắn một cái.

Phương Nguyên cũng tự thấy mình quan tâm không đủ, một tháng sau lại tới một chuyến.

Sau đó lần này lại phát hiện, Bạch Miêu lại không biết đã chạy đi đâu rồi.

...

Lúc này cả người Kim Hàn Tuyết giống như người tuyết, quanh người phủ tuyết đọng rất dày, nếu không phải thần thức của Phương Nguyên cường đại, có thể cảm nhận được một đạo khí cơ như có như không đó của nàng ta, cơ hồ đã cho rằng nha đầu này đã chết cóng ở đây rồi.

Chỉ có điều, nàng ta lúc này lại càng khiến sắc mặt Phương Nguyên trở nên ngưng trọng.

Nếu nói một tháng trước, hoặc là nói nàng ta lúc trước nữa, còn chỉ là thử bắt đầu tương ngưng với khí cơ nào đó của thiên địa này, đúc lại đạo cơ, như vậy nàng ta hiện giờ cơ hồ đã sắp thành công, lúc này, Ngũ Hành Đạo Cơ của nàng ta sớm đã bị một loại khí cơ kỳ dị bao phủ, tựa như lúc trước Phương Nguyên ở trên Ngũ Hành Đạo Cơ, ngưng luyện ra thiên lôi chi ý vậy, nàng ta cũng đang ngưng luyện hàn khí của thiên địa này.

Thậm chí có thể nói hiện giờ đã gần thành công rồi.

Lúc trước Phương Nguyên cũng chỉ là trên Ngũ Hành Trúc Cơ, nửa bước Thiên Đạo Trúc Cơ.

Nhưng nàng ta lại sắp trực tiếp kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ.

Trông coi nàng ta ba ngày, quan sát khí cơ của nàng ta, xác định hướng đi của nàng ta là chính xác, không có hung hiểm, Phương Nguyên mới bố trí một tòa đại trận ở chung quanh Kiếm Chủng, để tránh nàng ta bị kinh động bất ngờ, sau đó trong thời gian ba ngày này, dùng hết tất cả sở ngộ, lại dung hợp tất cả pháp môn tương quan mà mình từng thấy, thôi diễn ra một đạo thần pháp lưu lại trước mặt nàng ta.

Hắn biết, khi Kim Hàn Tuyết thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng nên chân chính bước vào con đường tu hành.

Với căn cơ hiện giờ của hắn, một đạo thần pháp này có thể giúp nàng ta thành tựu Tử Đan.

Càng mấu chốt hơn là, tiềm lực của nàng ta e là một viên Tử Đan cũng không tiêu hao hết.

Bởi vậy, đạo thần pháp này dung nhập ba đạo thần pháp Phương Nguyên nhìn thấy ở Lang Gia Các, cùng với một số biến hóa trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mà mình thôi diễn ra, dùng Phong Tuyết chi pháp làm căn cơ, thành tựu khó có thể ước lượng, chủ yếu hơn là, Phương Nguyên đã tận hết khả năng để thôi diễn, để lại con đường của đạo thần pháp này, cũng tiện cho Kim Hàn Tuyết sau khi thành tựu Tử Đan, có thể theo đuổi tạo hóa khác.

Sau khi làm xong tất cả, Phương Nguyên nhìn Kim Hàn Tuyết một cái, đóng đại trận lại.

Chuyện có thể làm cho nàng ta cũng chỉ có từng đó.

...

Bạch Miêu không biết lại chạy đi đâu chơi, đường của Kim Hàn Tuyết đã thông, Phương Nguyên cũng có thể yên lòng, từ từ làm chuyện của mình, tu luyện một đạo tâm kiếm không gì là không thể trảm, đồng thời cũng dung hội quán thông pháp môn của kiếm đạo này.

Dần dần, thời gian từng năm trôi qua.

Đến năm thứ sáu, kiếm ý của Thanh Dương Kiếm Si cũng đã biến mất.

Phương Nguyên biết nguyên nhân trong đó, một đạo kiếm ý này được Thanh Dương Kiếm Si lưu lại trên Tuyết Nguyên, vốn là hành động vô tình, là bèo trôi không rễ, nó quá ngưng luyện, bởi vậy ở trên Tuyết Nguyên này, bị gió tuyết tập kích mấy trăm năm lại vẫn cứ tồn tại, nhưng khi Phương Nguyên phát hiện ra đạo kiếm ý này, trao đổi với nó, đã làm tiêu hao lực lượng trên đạo kiếm ý, từng chút từng chút, cho tới khi hao hết lực lượng.

Trên ý nghĩa nào đó mà nói, đạo kiếm ý này giống như bị Phương Nguyên ăn vào.

Dù sao, đạo lý ẩn chứa trong kiếm ý này quả thật cũng bị Phương Nguyên đào bới ra hết.

Cứ vậy trong gió tuyết mờ mịt, lại từng năm trôi qua.

Phương Nguyên đã quên cả thời gian.

Dường như thế gian này cũng đã quên hắn.

Ở lại trên Tuyết Nguyên, trong lòng hắn chỉ còn ma luyện kiếm đạo.

Ở đây, hắn không thấy sự tồn tại của người khác, cũng không nghe được một số đại sự phát sinh trên thế gian, tránh được bị phân tâm, có thể đầu nhập tất cả tinh lực vào trong tu luyện tâm kiếm, trong lòng không có vướng bận, chỉ có gió tuyết mờ mịt bầu bạn.
Chương 1162 Trời Nam Hải biến thành đỏ rồi (1)

Thế là, mười năm trôi qua.

Cho tới một ngày này, phía nam Cửu Châu chợt có một mảng huyết ý bốc lên, giống như Huyết Biên khảm ở chân trời.

Cũng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, mở mắt ra.

- Trời của Nam Hải sao lại biến thành màu đỏ?

Phương Nguyên ngồi không nhúc nhích trong Kiếm Lư không biết đã bao lâu, cả người cơ hồ đã biến thành tảng đá lại từ từ mở mắt, nhìn về phía nam, trong Kiếm Lư này vẫn tràn ngập gió tuyết, thật sự không thể nhìn ra quá xa. Nhưng cũng không biết vì sao, hắn vẫn có thể cảm thấy thiên không phía nam cách xa không biết bao nhiêu vạn dặm, lúc này đã biến thành màu đỏ, một tia đỏ hoa mỹ đó mang theo một loại cảm giác lực lượng khó có thể hình dung, cho dù hắn đang ở Cực Bắc Tuyết Nguyên, cũng vẫn có thể nhìn thấy một đạo tơ đỏ nhàn nhạt này.

Cùng lúc đó, Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy ở thắt lưng dường như có một vật hơi nóng lên.

Hắn giật mình, vội vàng lấy ra, liền thấy đó là Thanh Bì Hồ Lô, bên trên có hoa văn mây, hoa văn mây đó có màu đỏ, khắc thành bộ dạng một con chim loan, lúc Phương Nguyên lấy hồ lô này, chỉ thấy chung quanh bỗng nhiên trào ra sương đỏ, chung quanh nổi lên vòng xoáy lớn, giống như linh khí trong mấy ngàn dặm chung quanh đều bị cường hành hút tới.

Giống như cá voi hút nước, trong hồ lô này đã tích lũy đủ linh khí, sau đó một ngọn lửa hồng sinh ra.

Trong ngọn lửa hồng bên trên Thanh Bì Hồ Lô, bỗng nhiên truyền ra một tiếng kêu to, sau đó liền nhìn thấy con chim loan đó từ trên hồ lô bay ra, giãn gân giãn cốt, rung rung lông chim, mặt hướng về phía nam, gáy to ba tiếng.

- Hồng Loan Điểu trên hồ lô sống lại rồi?

Phương Nguyên thấy một màn trước mắt, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Trong lòng có một ước định đã làm ra lúc trước, hiện giờ đang hiện lên một cách rõ ràng.

- Phương Nguyên sư huynh, tương lai có một ngày, ta cũng không biết là bao lâu, có lẽ là mười năm tám năm, cũng có thể là mấy chục năm, tóm lại vào lúc đó, bầu trời Nam Hải sẽ biến thành màu đỏ, vào lúc đó, Hồng Loan Điểu sẽ sống lại, dẫn ngươi bay về phía Nam Hải...

Tư duy do ngộ kiếm mười năm, dường như trở nên có chút cứng ngắc đã dần dần linh hoạt lại.

Trước mắt hiện ra khuôn mặt của một người con gái tươi cười xinh xắn, hai mắt linh động, luôn mang theo chút vẻ giảo hoạt.

Rất nhanh, khuôn mặt đó lại trở nên có chút lo lắng:

- ... Ngươi nhất định phải tới!

....

- Đến lúc rồi à?

Phương Nguyên nhớ tới ước định với Lạc Phi Linh.

Cách một hồi ước định đó đã gần hai mươi năm, bởi vì lúc ấy Lạc Phi Linh cũng không biết là lúc nào, trong lòng Phương Nguyên tất nhiên cũng không biết, dần dà, Phương Nguyên cơ hồ cho rằng đó là một giấc mộng, chỉ thỉnh thoảng lấy hồ lô kia ra, nhìn Hồng Loan Điểu dường như vĩnh viễn sẽ không sống lại ở bên trên, mới xác định còn có một hồi ước định như vậy.

Cũng không ngờ, khi mình sắp sửa vì kiếm mà quên đi tất cả, ước định này lại tới.

Hồng Loan Điểu từ trên hồ lô bay xuống, cánh nhẹ nhàng xòe ra, miệng ngậm góc áo của Phương Nguyên, dường như đang thúc giục hắn nhảy lên lưng mình, nhưng sau khi Phương Nguyên hơi trầm ngâm một thoáng, liền nói:

- Ngươi cứ chờ một chút đã, ta cần xử lý chút chuyện!

Dứt lời, ra khỏi Kiếm Lư, về tới Vô Sinh Kiếm Chủng.

Phá ra từng tầng đại trận, liền nhìn thấy Kim Hàn Tuyết trong đại trận.

Hiện giờ tuy hai người gần trong gang tấc, nhưng lại đã mấy năm không gặp, Phương Nguyên cảm ứng một chút khí cơ của Kim Hàn Tuyết, trong lòng hơi thả lỏng, lại thấy khí cơ của nàng ta ngưng luyện, sớm đã kết thành Tử Đan, hơn nữa một thân tu vi cũng đã đề thăng tới Kim Đan trung cảnh, không ngờ lại cao như vậy.

Nữ tử này cuối cùng vẫn bước lên con đường thành tiên rồi!

Nàng ta vốn là Ngũ Hành Trúc Cơ, lại phá vỡ vách tường đó, tu thành Tử Đan.

Ngay cả Phương Nguyên nhìn thấy một màn này cũng không khỏi than khẽ trong lòng.

Nếu nàng ta lúc ban đầu chính là Thiên Đạo Trúc Cơ, sau đó lại kết thành Tử Đan, tuy không tầm thường, nhưng ở trong mắt Phương Nguyên, cũng không có gì quá đặc biệt, dù sao bản thân Phương Nguyên cũng là như vậy, cũng đã thấy không ít người có thành tựu như vậy, nhưng dù sao Kim Hàn Tuyết là từ phía dưới con đường thành tiên mà đi lên, liền lộ ra nàng ta bất phàm hơn, phóng tới trong giới tu hành, chỉ sợ cũng là một đoạn giai thoại.

Lúc Phương Nguyên phá tầng tầng đại trận tiến vào, Kim Hàn Tuyết cũng đã có cảm ứng, nàng ta mở mắt, nhìn Phương Nguyên đi vào trong Vô Sinh Kiếm Chủng, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, kêu lên:

- Phương Nguyên sư huynh, ta....

Phương Nguyên cười cười, chắp tay nói:

- Chúc mừng Tuyết sư muội, tâm nguyện của ngươi đã được hoàn thành!

Trên mặt Kim Hàn Tuyết có nụ cười không thể che giấu, dường như cũng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời lại không ngờ không tìm thấy từ ngữ thích hợp để hình dung tâm tình của mình, đành phải dùng những lời bình thường nhất, nói:

- Phương Nguyên sư huynh, ta không ngờ thật sự có được ngày hôm nay, trong lòng ta rất vui mừng, cũng vô cùng cảm kích ngươi, tu vi hiện giờ của ta, có thể nói đều là ngươi cho ta...

- Là tự ngươi chăm chỉ cần cù!

Phương Nguyên cười cười lắc đầu, sau đó nói:

- Tuyết sư muội, ta phải đi rồi!

Kim Hàn Tuyết không biết còn bao nhiêu lời muốn nói, lại nghe thấy Phương Nguyên bảo vậy, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, dường như cảm thấy có chút không nỡ, nhưng vẫn lập tức đứng lên, nói:

- Vậy ngươi chờ ta một chút, ta thu dọn đồ.
Chương 1163 Trời Nam Hải biến thành đỏ rồi (2)

Phương Nguyên lắc đầu:

- Ngươi vừa vượt qua đại đạo, còn cần ma luyện nhiều hơn, hoàn cảnh nơi này rất thích hợp với ngươi!

Kim Hàn Tuyết có chút kinh ngạc, nói:

- Nhưng ngươi không phải nói phải đi à!

Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:

- Ta là đến nói lời từ biệt với ngươi!

Kim Hàn Tuyết hơi biến sắc, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên nói:

- Rất nhiều năm trước, ta định ra ước định với một vị bằng hữu, hiện giờ đến lúc ta đi phó ước rồi!

Kim Hàn Tuyết bỗng nhiên trầm mặc, trên mặt dường như có chút quẫn bách, lại có chút biểu cảm cứng ngắc.

Nhìn bộ dạng này của nàng ta, trong lòng Phương Nguyên cũng có chút phức tạp.

Do dự một thoáng, hắn thấp giọng nói:

- Tuyết sư muội, có một số việc...

Kim Hàn Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Phương Nguyên với vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói:

- Vị bằng hữu đó của ngươi rất đẹp à?

Phương Nguyên không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể trầm mặc.

Hắn không phải ngốc thật, sự ngờ nghệch bình thường phần lớn cũng là ảo giác người khác sinh ra, trong lòng rất mẫn cảm, sao lại không cảm nhận được tình nghĩa của Kim Hàn Tuyết đối với mình, ngẫm lại lần này trên Tuyết Nguyên, nàng ta thực sự cũng từng giúp mình không ít, lúc trước để lay tỉnh sơ tâm của mình, không tiếc chịu khổ sở bị kiếm ý lăng trì, nhìn bộ dạng một thân máu chảy đầm đìa của nàng ta, sao lại không động lòng?

Nhưng cho dù là động lòng thì mình có thể làm gì chứ?

Kiếm chỉ một niệm, người chỉ một lòng!

....

Phương Nguyên há há miệng, muốn muốn thêm gì đó, không ngờ lại không nói ra được.

Nhưng không ngờ, Kim Hàn Tuyết bỗng nhiên cười nói:

- Có thể khiến Phương Nguyên sư huynh nóng ruột nóng gan như vậy, mấy chục năm cũng không quên ước định lúc trước, cô nương đó nhất định vô cùng xinh đẹp, Phương Nguyên sư huynh mau đi đi, đại sự như vậy không thể chậm trễ...

Phương Nguyên nhìn nụ cười trên mặt Kim Hàn Tuyết, hơi ngẩn ra, nhíu mày.

Kim Hàn Tuyết bật cười:

- Thần pháp ngươi để lại cho ta đã khiến ta thuận lợi kết thành Tử Đan, nếu không có gì bất ngờ, chăm chỉ cần cù, như vậy ngày ta kết thành Chí Tôn Nguyên Anh sẽ tới, hoàn cảnh trên Tuyết Nguyên hiện giờ vừa hay giúp ta tu hành tốt hơn, huống hồ đợi ngày tu vi của ta có thành tựu, cũng phải sớm về Thiên Lai Thành Kim gia, làm một chút chuyện, chuẩn bị việc ứng đối đại kiếp.

Nói xong nhẹ nhàng lắc đầu:

- Cho nên, ta không có thời gian đi phó ước cùng ngươi!

Phương Nguyên trầm mặc một hồi, gật đầu, muốn nói lại thôi.

- Phương Nguyên sư huynh...

Nhìn bộ dạng của Phương Nguyên, Kim Hàn Tuyết bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.

Trên mặt nàng ta dường như có chút kiên quyết, lại trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, cười nói:

- Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta biết ngươi là một người rất tốt, ta cũng muốn đi thêm một chút cùng ngươi, mỗi một lần đi cùng ngươi, trong lòng ta luôn vô cùng vui vẻ, trong mười năm ở Tuyết Nguyên này, tuy chúng ta không gặp mặt nhiều, nhưng biết có ngươi kề bên, trong lòng ta cũng kiên định!

Phương Nguyên hơi nhíu mày, đáy mắt dường như có chút xấu hổ.

- Chỉ là...

Kim Hàn Tuyết lại trầm xuống, thanh âm hơi đổi, nhìn Phương Nguyên cười nói:

- Ta thích tu hành hơn là đi cùng ngươi.

Nàng ta cười rất nhẹ nhàng, trên mặt dường như cũng có một tia kiên định, cười nói:

- Ngươi biết trước kia khi ở Kim gia, bọn họ đều gọi ta là "Đạo si", chính là bởi vì ta chỉ thích tu hành, chỉ muốn có một ngày, có thể chạm đến đại đạo...

Nói đến đây, nàng ta cúi đầu thở dài:

- Người như ta, đã định trước là không thể có duyên phận gì với ngươi!

Nghe nàng ta nói vậy, biểu cảm của Phương Nguyên hơi biến đổi, nổi lên mấy phần kính ý, trong lòng cũng khoan khoái hơn rất nhiều.

Nhìn Kim Hàn Tuyết, hắn nói:

- Nếu đại đạo hữu hình, vậy hy vọng chúng ta có thể lại gặp nhau trên đại đạo!

Kim Hàn Tuyết ra sức gật đầu, nói:

- Ta sẽ không tiếc tất cả!

- Thứ từng đáp ứng trả lại cho Kim gia các ngươi, cũng nên đưa cho ngươi rồi!

Phương Nguyên không nói gì, lấy ra một quyển trục đặt ở phía trước Kim Hàn Tuyết, bên trong chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn hoàn chỉnh, Kim Hàn Tuyết hơi biến sắc, trịnh trọng tiếp nhận quyển trục này, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, cúi đầu, nhất thời trở nên trầm mặc.

Phương Nguyên nói:

- Kim Hàn Tuyết sư muội, ngươi bằng vào bản sự của mình thu hồi pháp này, rất rất giỏi!

Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói:

- Dù sao ta cũng là đạo si mà...

Phương Nguyên gật đầu, sau đó ra khỏi Kiếm Chủng.

Sau khi rời khỏi Kiếm Chủng, sắc mặt hắn có chút cảm khái, nhưng rất nhanh liền bị gió tuyết trên Tuyết Nguyên thổi đi.

Mà ở trong Kiếm Chủng, Kim Hàn Tuyết ôm quyển trục đó, chậm rãi ngồi xuống, trên mặt nàng ta vẫn lưu lại nụ cười, nhớ tới những lời vừa rồi nói với Phương Nguyên, lại đột nhiên có hai dòng nước mắt chảy xuống, khiến nụ cười của nàng ta dần dần trở nên chua chát.

Kim Hàn Tuyết vội vàng giơ tay lên lau, nhưng càng lau nước mắt trên mặt lại càng nhiều.

Đến lúc cuối cùng, nàng ta bỗng nhiên buông quyển trục xuống, thấp giọng khóc nức nở.

Giống như sợ kinh động tới gì đó, tiếng khóc của nàng ta rất khẽ, bị gió tuyết mờ mịt thổi qua, liền tan đi.

- Đi thôi!

Phương Nguyên về tới trong Kiếm Lư, cũng không có gì để thu dọn, chỉ mang theo tảng đá có được trong Kiếm Lư của Thanh Dương Kiếm Si, sau đó phi thân nhảy lên lưng Hồng Loan Điểu. Hồng Loan Điểu này không cần hắn phân phó, gáy lên một tiếng, bay đến trong không trung, hai cánh giang ra, cánh dài chừng hơn mười trượng.
Chương 1164 Rời khỏi Tuyết Nguyên (1)

Cũng không biết là bởi vì chim này là linh thể, hay là vì nguyên nhân gì khác, cho dù là trong gió tuyết của đạo ranh giới tuyết thứ chín này, cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn, không ngờ có thể thành công bay trong gió tuyết.

Nếu là Hồng Loan thực sự, e là đã bị gió tuyết này xé tan, mà nó thì chỉ hơi run run, sau đó hai cánh khuấy động gió tuyết, bay thẳng về phía nam, tựa hồ là nhắm chuẩn một phương hướng, chỉ biết bay tới đó.

Nếu có thể phi hành, tốc độ tất nhiên cực nhanh, lúc trước Phương Nguyên vào đạo ranh giới tuyết thứ chín của Tuyết Nguyên này, không biết phải mất bao nhiêu thời gian, hiện giờ lại tiết kiệm hơn không ít, Hồng Loan Điểu giống như một mũi tên vắt ngang chín tầng trời Tuyết Nguyên, bắn thẳng tới phía nam, mắt thấy gió tuyết vô biên bị nó bỏ lại phía sau, chỉ mấy ngày, đã xuyên qua đạo ranh giới tuyết thứ chín, sau đó là đạo thứ tám.

Lại qua mấy ngày, Phương Nguyên đã đi tới khu vực ranh giới tuyết thứ bảy, hắn lợi dụng thần thức chỉ điểm, bảo nó bay thẳng tới hướng tây, chưa hết một ngày đã tới một núi tuyết, cũng nhìn thấy Lục Tuyệt Cung ẩn trong núi tuyết.

- Người tới là ai?

Trong Lục Tuyệt Cung, lặng lẽ không một tiếng động, nhưng ở ngoài Lục Tuyệt Cung, trên một tuyết lĩnh, lại có người hét lớn.

- Các ngươi chắc biết ta là ai!

Phương Nguyên từ trên lưng Hồng Loan nhảy xuống, đứng trong đất tuyết, áo xanh phần phật, cưỡi gió mà bay, quay đầu nhìn về phía đó, liền nhận ra nam tử trên tuyết lĩnh, người này lúc trước đã gặp mình ở gần đạo ranh giới tuyết thứ ba, đại biểu cho Thừa Thiên Kiếm Đạo, cũng tặng mình pháp môn sơ cấp của Kiếm Điển.

Người đó tất nhiên cũng nhận ra Phương Nguyên, chỉ lại không thể tin được vào ánh mắt của mình, thậm chí còn trở nên vô cùng khẩn trương.

- Ngươi không ngờ còn dám tới Lục Tuyệt Cung ta?

Hắn giơ tay phải lên, trong bóng tối liền có vô số bóng đen chạy về phương xa, không biết là đang tra xét gì.

Mười năm trước, thiếu chủ và tứ đại trưởng lão nhà mình, cùng với một đám cao thủ của Thừa Thiên Kiếm Đạo cùng tới Tuyết Nguyên, cuối cùng bị thương mà về, tứ đại trưởng lão và cao thủ các lộ đều một đi không quay lại, nghe nói là có liên quan tới vị lục đạo khôi thủ này, trong lòng người của Thừa Thiên Kiếm Đạo, đều coi người này là phản đồ, hận không thể lóc thịt hắn ra, chỉ là trong thời gian mười năm này, biết rõ người này ở đạo ranh giới tuyết thứ chín, nhưng một là bởi vì gió tuyết sau đạo ranh giới tuyết thứ chín rất đáng sợ, lại bởi vì Tẩy Kiếm Trì từng bước bức ép, mới không đi vào tìm hắn.

Thậm chí trước đó, bọn họ ngay cả Lục Tuyệt Cung cũng vứt bỏ, chính là lo lắng Tẩy Kiếm Trì thông qua hắn mà có được địa điểm của Lục Tuyệt Cung.

Chỉ là mười năm qua, Tẩy Kiếm Trì vẫn không phát binh Lục Tuyệt Cung, bọn họ mới hơi yên tâm, lại phái những người này trở về trấn thủ, nhưng vừa qua không được bao lâu, liền đột nhiên nhìn thấy người mà Thừa Thiên Kiếm Đạo hận nhất lại xuất hiện ở đây, sao có thể không sợ hãi?

Trong nhất thời, còn lo hắn liệu có dẫn theo người của Tẩy Kiếm Trì công tới hay không, tất nhiên phải vội vàng tra xét một phen.

Mà nghênh đón ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của vị cố nhân Tẩy Kiếm Trì này, vẻ mặt Phương Nguyên vẫn thản nhiên, nói:

- Mời thiếu minh chủ ra gặp mặt!

- Ngươi còn muốn gặp thiếu chủ?

Người đó lập tức giận dữ, đồng thời càng thêm khẩn trương nhìn lướt qua chung quanh, quát:

- Thiếu chủ sớm đã không còn ở đây rồi!

Phương Nguyên không nhịn được mà nhíu mày, thản nhiên nói:

- Ta không tin hắn lại nỡ bỏ đi, cho dù không ở đây, nhất định cũng vẫn ở gần, ngươi cứ mời hắn tới là được, Phương Nguyên có việc muốn bẩm báo, nếu hắn thật sự không muốn hiện thân, vậy Phương mỗ sắp phải đi rồi!

Sắc mặt người đó lập tức trở nên khó coi, vẫn muốn nói tiếp, trong Lục Tuyệt Cung lại bỗng nhiên vang lên một tiếng cười.

Khi tiếng cười này vang lên, trên đỉnh Lục Tuyệt Cung, một cái bóng bay lên, từ từ biến hóa, chính là bộ dạng của Thừa Thiên thiếu chủ, ánh mắt hắn thản nhiên quét qua mặt Phương Nguyên, xua tay với người của Thừa Thiên Kiếm Đạo ở chung quanh, ý bảo bọn họ không cần hoang mang, sau đó mới lại thản nhiên nhìn về phía Phương Nguyên, cười nhẹ nói:

- Phương đạo hữu tới gặp ta là có chuyện gì?

Phương Nguyên nhìn hắn, cũng không nói nhiều, chỉ lấy ra một đạo quyển trục.

Đặt ở trong tay nhìn một cái, tay trái đẩy nhẹ, đưa quyển trục này tới trước người Thừa Thiên thiếu chủ.

Thừa Thiên thiếu chủ hơi biến sắc, một đạo kiếm khí đỡ quyển trục này trong không trung, thanh âm lạnh lùng nói:

- Đây là vật gì?

- Làm khó ngươi có thể nhịn mười năm không đi gặp ta!

Phương Nguyên nói:

- Nhưng ta lại không thể không tới gặp ngươi trước, mười năm trước ngươi tìm ta đòi phương pháp kiếm ý đại thành, ta dùng lời nói lừa ngươi, nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của ngươi, chắc ngươi không có phản ứng, thế cũng tốt, trong mười năm này, ta đã thôi diễn thông suốt các pháp môn, phương pháp kiếm ý đại thành, thậm chí là pháp môn kiếm đạo sau kiếm ý đại thành mà ngươi muốn đều ở đây!

Những lời này khiến Thừa Thiên thiếu chủ đó sững sờ:

- Ngươi nói gì cơ?

Vừa rồi còn vẫn yên tâm, cảm thấy với tính tình của Phương Nguyên, chắc sẽ không dẫn người của Tẩy Kiếm Trì tới đây, nhưng lúc này nghe Phương Nguyên nói vậy. Lại đột nhiên có chút lo lắng, âm thầm vung tay lên, lập tức lại có mười mấy người chạy đến ngoại vi tra xét xem có kẻ địch hay không.

Phương Nguyên nhìn ra được tâm tư của hắn, chỉ thản nhiên cười cười,:

- Là thật hay giả, ngươi cứ xem qua là biết!
Chương 1165 Rời khỏi Tuyết Nguyên (2)

Dứt lời, phi thân lên Hồng Loan, một luồng sáng đỏ lập tức bay về hướng nam.

Thừa Thiên thiếu chủ có bao lời muốn nói, lại không ngờ Phương Nguyên đi nhanh như vậy, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Tay phải hắn đã giơ lên, nhưng cho tới khi Phương Nguyên rời khỏi, vẫn chưa hạ tay xuống.

Các vị cao thủ của Thừa Thiên Kiếm Đạo ẩn núp trong chỗ tối cũng chỉ đành ngượng ngùng thu hồi sát ý.

Sau khi do dự một lúc, hắn vẫn mở quyển trục đó ra, ánh mắt đảo qua nội dung bên trong, lại càng xem càng giật mình, càng xem càng khó coi, đến cuối cùng, xoẹt một tiếng khép quyển trục lại, tức tới thở hổn hển.

- Thiếu chủ, trong ngàn dặm đều không thấy dấu vết của đệ tử Tẩy Kiếm Trì.

Có người đã tra khắp các vực chung quanh, vội vàng quay về bẩm báo với hắn, ánh mắt cổ quái nhìn lướt qua quyển trục trong tay thiếu chủ.

Có chút kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ, người này tới đây, thực sự không phải định gây bất lợi cho Thừa Thiên Kiếm Đạo ta?

Thiếu minh chủ của Thừa Thiên Kiếm Đạo cười khổ một tiếng, nói:

- Yên tâm đi, lần này hắn sẽ không gây bất lợi cho chúng ta...

Một đám tu sĩ Thừa Thiên Kiếm Đạo chung quanh nghe vậy, đều thầm thở phào.

Sau đó liền nghe thiếu chủ của Thừa Thiên Kiếm Đạo cười khổ nói:

- Hắn đã nghĩ ra một biện pháp tốt hơn để tiêu diệt Thừa Thiên Kiếm Đạo ta...

- Hả?

Các tà kiếm tu chung quanh nghe vậy lập tức trố mắt đứng nhìn.

Nhưng Thừa Thiên thiếu chủ này lại không nói tiếp, thận trọng thu hồi quyển trục đó, nói:

- Ta muốn đi gặp phụ thân!

...

Hồng Loan giương cánh, bay khỏi Lục Tuyệt Cung, lướt đi trên Tuyết Nguyên.

Hiện giờ theo cách đạo ranh giới tuyết thứ chín lạnh căm căm, cuồng phong gào thét đó càng xa, tốc độ của Hồng Loan này cũng càng nhanh, mà tương ứng, xác suất gặp phải tu sĩ khác cũng càng lúc càng lớn, Phương Nguyên đã mười năm chưa rời khỏi đạo ranh giới tuyết thứ chín, tất nhiên không biết hiện giờ bên ngoài sớm đã khác xưa, trong bóng tối có thêm không biết bao nhiêu cơ sở ngầm của đệ tử Tẩy Kiếm Trì, từ lúc ban đầu khi hắn rời khỏi đạo ranh giới tuyết thứ chín, tin tức này đã bị Tẩy Kiếm Trì biết được, sau đó các nơi truyền ra tin tức, mau chóng lan rộng.

- Phương Nguyên đạo hữu, xin dừng lại!

Phương Nguyên ngồi trên Hồng Loan, sau một ngày, đi tới vùng núi tuyết của đạo ranh giới tuyết thứ ba, không ngờ thấy ở đây đã bố trí một đạo kiếm trận uy lực đáng sợ, mà trên vùng trời của kiếm trận có chín vị áo trắng lăng không mà đứng, trong kiếm trận còn có từng đạo hắc ảnh, khí cơ đáng sợ, đều là đệ tử áo đen tu vi không tầm thường, phòng thủ nghiêm cẩn cả một mảng không vực này.

Hồng Loan hơi dừng lại, bồng bềnh trong không trung, Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía chín vị áo trắng, nói:

- Các ngươi vẫn muốn ngăn cản ta?

Trong mấy người đó, một vị nhìn thì khí cơ trầm ổn hơn một chút trầm giọng nói:

- Trong thời gian mười năm này, ngươi ngộ kiếm trong Tuyết Nguyên, Tẩy Kiếm Trì ta chẳng những không làm phiền ngươi, ngược lại còn giúp ngươi giải quyết không ít phiền phức, nhưng không ngờ, ngươi bế quan mười năm, vừa đi ra liền gặp mặt Tà Kiếm Tu Sĩ, Tẩy Kiếm Trì chúng ta sao có thể yên tâm để ngươi rời khỏi?

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, khẽ nhíu mày, không trả lời.

Người áo trắng đó trầm giọng nói:

- Nói không chừng, về tình về lý, ngươi đều nên theo chúng ta đi gặp kiếm thủ một phen!

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Không có thời gian, cũng không có hứng thú!

Sắc mặt của người áo trắng khó coi hơn mấy phần, trầm giọng nói:

- Chúng ta phụng mệnh làm việc, không muốn dây dưa quá nhiều với ngươi, nhưng ta nghĩ ngươi chắc minh bạch, hiện giờ chúng ta có chín vị áo trắng, tám mươi mốt vị áo đen, bày ra Phong Thiên Kiếm Trận này, ở đây đợi ngươi mười năm, cho dù Nguyên Anh Kiếm Tiên cũng đừng hòng dễ dàng vượt qua, ngươi tốt nhất đừng tự chuốc lấy khổ, theo chúng ta đi một chuyến!

Người bên cạnh nghe vậy, cũng lạnh lùng nói:

- Không sai, nếu ngươi không vào tà đạo, việc gì phải ngại gặp Tẩy Kiếm Trì kiếm thủ?

Nghe bọn họ hò hét, sắc mặt Phương Nguyên đã có chút không vui.

Hắn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

- Lo lắng của các ngươi cũng có đạo lý, nhưng ta vẫn có mấy câu muốn nói!

Mấy vị áo trắng nhìn nhau, một người trong đó quát lạnh:

- Nói gì?

- Thứ nhất, nếu ta muốn chứng minh mình không vào tà đạo, vậy có rất nhiều biện pháp, không nhất định phải đi gặp Tẩy Kiếm Trì kiếm thủ!

Khi những lời này vang lên, hắn đã vỗ nhẹ cổ Hồng Loan.

Hồng Loan nghe lệnh, gáy to một tiếng, tung cánh bay về phía trước.

Mà Phương Nguyên, lúc này cũng ngẩng đầu lên, trong hai mắt, bỗng nhiên mất đi tất cả cảm tình, chỉ có hàn quang ngưng luyện đến cao nhất, cùng lúc đó, thanh âm của thanh âm cũng trở nên vô cảm, giống như đang kể một chuyện không thể bàn cãi.

- Thứ hai, cho dù các ngươi ngăn cản được Nguyên Anh Kiếm Tiên, lại không ngăn cản được ta!

- Ngươi...

Tốc độ của Hồng Loan nhanh tới đáng sợ, hai cánh vỗ một cái trong không trung, liền hóa thành một luồng sáng đỏ, cơ hồ đâm vào kiếm trận đó.

Đệ tử của Tẩy Kiếm Trì thấy thế đều kinh hãi, hoàn toàn không hiểu vì sao Phương Nguyên lại xông trận một cách thô bạo như vậy, trong lòng cũng bởi vậy mà càng xác định nguyên nhân hắn lén đi gặp Tà Kiếm Tu, chỉ thấy Hồng Loan đó đến cực nhanh, không kịp nghĩ gì, chỉ hét to một tiếng, tám mươi mốt vị Hắc Bào Kiếm Đồ thôi động Phong Thiên Kiếm Trận, mà chín vị áo trắng thì vội vàng lao về phía chín phương hướng trên vùng trời kiếm trận, một thân kiếm ý thôi động tới cực hạn, chỉ trong nháy mắt liền có kiếm ý xộc lên trời!

Ầm ầm...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom