-
Chương 1151-1155
Chương 1151 Đạo tâm không thẹn (2)
- Đáng ghét, ngu xuẩn...
Ngay sau khi thần hồn Mẫn trưởng lão bị chém rụng, Thừa Thiên thiếu chủ liền đứng ở một bên xem kịch hay.
Nhưng khi hắn thấy thần hồn Mẫn trưởng lão lại không ra tay với Phương Nguyên, mà ôm theo một cỗ khí thế đồng quy vu tận xông thẳng về phía mình và bốn vị trưởng lão, trong lòng lập tức thở dài một hơi, mắng thầm:
Ngu xuẩn như thế, khó trách ngươi thành quỷ...
Đồng thời với tiếng thở dài, đón lấy kiếm vân Mẫn trưởng lão gào thét mà đến, hắn không chút do dự hét lớn một tiếng, niệm tụng lên loại bí chú nào đó, từ trong viên Chu Tước Thần Thạch trước ngực đột nhiên cháy ra từng đạo hỏa diễm thiêu đốt đáng sợ, giống như một mảnh hỏa vân tuôn ra từ trước ngực, ánh lửa rợp trời, tầng tầng cuốn thốc về phía đối diện.
Càng khủng bố chính là, bốn đại trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo vừa khéo ở ngay đối diện hỏa vân.
Bị hỏa vân kia ép tới, bốn người đều thân bất do kỷ, hoảng sợ kêu to lao về phía Mẫn trưởng lão.
Ầm ầm!
Kiếm vân và hỏa vân va chạm với nhau, kiếm khí ngút trời từ hai bên cùng lúc tuôn tới bốn đại trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo, nuốt chửng bọn hắn.
Sát na đó, thân hình Phương Nguyên cấp tốc di chuyển, lách mình đến trước mặt Kim Hàn Tuyết và mèo trắng, giơ kiếm chắn ngang ngực, thúc giục kiếm ý, ngăn lại ngọn lửa kinh người kia. Thời gian gần nửa chén sau mới nhìn thấy hỏa ý trước mắt tan biến, gió rét từ bên ngoài thông qua lổ thủng rót vào trong kiếm trủng, quét không sót lại thứ gì, vô luận là Mẫn trưởng lão hay bốn vị Thừa Thiên trưởng lão, tất cả đều không thấy.
Trong kiếm trủng sạch sẽ, trống trơn, tưởng như chưa từng có gì tồn tại.
- Mẫn trưởng lão nàng...
Chúng đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy cảnh ấy, thần sắc ai nấy đều kinh ngạc, nét mặt lộ vẻ bi phẫn, tròng mắt đỏ bừng.
- Nàng cuối cùng cũng giúp mình phục thù, tính là không thẹn với kiếm tâm!
Phương Nguyên bình tĩnh hồi đáp, tà kiếm trong tay rủ xuống, ngón tay nhè nhẹ vạch qua mũi kiếm.
Chứng kiến lựa chọn sau cùng của Mẫn trưởng lão, cùng với kiếm trủng trống rỗng bây giờ, trong lòng hắn bất giác dâng lên một tia cảm khái, lúc này phảng phất vết rách cuối cùng trên đạo tâm cũng được lành lại, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ dị, thở dài một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy kiếm ý, tựa hồ gió tuyết trong thiên địa xung quanh đều ẩn ẩn sinh ra liên hệ kỳ diệu nào đó với mình...
Đạo tâm không thẹn, ý niệm thông suốt!
Hắn biết, kiếm ý của mình rốt cục đã thực sự đại thành!
Bốn đại trưởng lão đều đã hóa thành tro bụi trước sức ép từ va chạm giữa Chu Tước Thần Hỏa và kiếm ý chứa đầy hận thù của Mẫn trưởng lão, chuyến hành trình xâm nhập tuyết nguyên lần này của Thừa Thiên kiếm đạo có thể nói là thất bại hoàn toàn, chỉ còn sót lại mỗi Thừa Thiên thiếu chủ đào tẩu đi được. Hơn nữa để đào tẩu, hắn không thể không thúc giục Chu Tước Thần Thạch, thứ dùng để bảo hộ hắn trong băng thiên tuyết địa ở đạo tuyết tuyến thứ chín. Điều này bằng với hắn trốn ra ngoài liền không có bảo hộ, quan trọng hơn là, hắn vừa mới bị Phương Nguyên chém rụng thần hồn Mẫn trưởng lão, thân thể không khác gì đang bị trọng thương..
Phương Nguyên không ra ngoài đuổi theo, mà quay người kiểm tra một lượt thương thế của Kim Hàn Tuyết.
Lúc mình suýt nữa nhập ma, cô nương này bất chấp đau đớn bị kiếm ý lăng trì, giúp hắn thức tỉnh sơ tâm, thật sự là đại ân cứu mạng, đây cũng là điều trước đó Phương Nguyên chưa từng nghĩ tới.
Chẳng qua cách làm này của nàng quả thực hung hiểm vô cùng, thương tích trên người nhìn có vẻ cũng không nhẹ.
Chẳng qua khiến Phương Nguyên càng thêm kinh ngạc chính là, vừa mới kiểm tra liền phát hiện thương thế Kim Hàn Tuyết tuy nhìn như đáng sợ, nhưng lại không thương tổn quá sâu, hiện tại chính đang từ từ khép lại, tựa hồ hàn ý đầy trời kia đang âm thầm giúp nàng chữa trị thương thế.
Sau thoáng kinh ngạc, dần dần hắn cũng hiểu ra.
Thương thế của nàng không nặng như tưởng tượng, một phần là bởi lúc ấy mình vô thức áp chế kiếm ý, không để cho kiếm ý tăng vọt, làm bị thương đến một thân căn cơ của nàng, phần khác cũng là bởi pháp lực tự thân nàng hùng hậu, để uẩn tương đối kiên cố.
Bây giờ nghĩ lại, nàng đã ngây ngốc trên tuyết nguyên bao nhiêu năm, thời gian chịu đựng gió tuyết hơn xa mình nhiều, lúc ấy mình gặp được nàng ở đạo tuyết tuyến thứ ba, thấy nàng nhục thân giòn yếu, khẽ đụng liền vỡ, nhưng đó là bởi nàng ma luyện quá nhiều, chịu đựng không được, sau khi gặp mình, lấy được các loại bảo dược thần đan tẩm bổ, lợi ích của mấy năm ma luyện liền hiển lộ ra.
Từ đó về sau nàng một mực không bị chết cóng, mặc dù thoạt nhìn là bởi nàng ôm theo mèo trắng, mượn lực lượng mèo trắng chống đỡ gió tuyết, nhưng cũng không thể không thừa nhận, một phần nguyên nhân đến từ tu vi căn cơ nàng đã càng lúc càng hùng hậu.
Đơn thuần luận căn cơ ổn định, tích lũy sâu dày, nữ tử này đã không thua gì mình trước khi kết thành Tử Đan.
Thứ thiếu hụt, có chăng chỉ là một đạo pháp môn thích hợp nàng tu luyện mà thôi!
Pháp môn như thế, Phương Nguyên ngược lại có thể tùy thời cho nàng, ở trong Lang Gia các, hắn nhìn thấy không ít pháp môn tu hành, chỉ là, nha đầu này không tiếc mạng sống giúp mình thức hải sơ tâm, nghĩa nặng tình thâm, Phương Nguyên không phải kẻ ngu, không khả năng lại nhìn không ra.
Nhưng chuyện này, làm sao sẽ có kết quả?
...
Chương 1152 Dựng kiếm lư sâu trong tuyết nguyên (1)
...
Ngay khi Phương Nguyên đang chữa thương cho Kim Hàn Tuyết, ở đầu bên kia, thần sắc đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đều khá là phức tạp. Bọn hắn tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Phương Nguyên không có ý đáp lời, cuối cùng liền cũng ngậm miệng không nói, dứt khoát bắt tay vào chữa thương trước đã. Đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì này đều bị thương không nhẹ, có tổn thương do gió tuyết, cũng có thương thế do bị Thừa Thiên thiếu chủ đánh lén, tình trạng tương đối nghiêm trọng.
Nhưng đệ tử Tẩy Kiếm Trì quanh năm hoạt động trên tuyết nguyên, kinh nghiệm ngược lại còn nhiều hơn cả Phương Nguyên, băng bó thương thế tự nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
Thế là, hai bên đều lặng lẽ bận rộn, nhất thời bầu không khí trong kiếm trủng có vẻ rất là quỷ dị.
...
...
- Phương Nguyên đạo hữu...
Thương thế rốt cục đều đã băng bó xong, trong một mảnh không khí ngột ngạt, đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy đã không còn chuyện gì để làm, cuối cùng nhịn không được mở miệng, Kiếm Tử Tuyên Trì và Nguyên Anh Kiếm Tiên từ từ đi tới trước mặt Phương Nguyên, thấp giọng kêu một tiếng, sau đó do dự hành lễ vái chào.
Phương Nguyên cũng quay người đáp lễ, mặt không đổi sắc nhìn bọn hắn.
Thần sắc hai người lập tức có chút do dự, Nguyên Anh Kiếm Tiên muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng chắc bởi thương thế quá nặng, liền quay sang nhìn Tuyên Trì, Kiếm Tử Tuyên Trì bèn nói:
Lúc mới vào kiếm trủng, chúng ta hiểu lầm ngươi đang tu luyện tà pháp, suýt nữa đả thương ngươi, trong lòng quả thực hổ thẹn, vừa rồi ngươi bất kể hiềm khích đánh lui Thừa Thiên thiếu chủ, cứu mạng chúng ta, thật sự khiến chúng ta vô cùng cảm kích!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
Không cần khách khí, ta cũng không phải có ý cứu các ngươi, vừa rồi đã nói, ta chỉ muốn bù đắp đạo tâm không toàn vẹn mới chém xuống thần hồn Mẫn trưởng lão, về phần chém xong sau đó sẽ thế nào, đó là chuyện của nàng!
Rõ ràng cảm nhận được ý vị đề phòng trong lời Phương Nguyên, sắc mặt vị Kiếm Tử Tẩy Kiếm Trì kia cũng có chút trầm trọng, do dự nửa buổi mới mở miệng nói:
Có một việc ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ ràng, lần này chúng ta xâm nhập tuyết nguyên không phải vì tới truy sát ngươi, càng không phải vì chuyện địa cung mà tới giết ngươi diệt khẩu, mà là vâng lệnh kiếm thủ mang ngươi trở về!
- Ta không có ý định rời đi!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
Nhưng nếu các ngươi cứ muốn cường hành dẫn ta đi, vậy chúng ta đành phải giao thủ!
Dứt lời liền xoay người qua, thần sắc bình tĩnh nhìn hai người bọn hắn.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên càng ngưng trọng.
...
...
- Bất luận trước kia nghĩ như thế nào, hiện tại chúng ta không có ý định cường hành mang ngươi về!
Nghe vậy, sắc mặt Kiếm Tử Tuyên Trì cũng có chút trầm trọng.
Lát sau hắn mới nhíu mày nói:
Hơn nữa kiếm thủ lệnh chúng ta mang các ngươi đi về chẳng qua là vì hai chuyện, một là chuyện ở địa cung còn có một số chi tiết chưa rõ, hi vọng ngươi trở về kể cho rõ ràng, hai là... Kiếm thủ rốt cuộc không muốn thấy ngươi nhập ma!
Phương Nguyên nghe vậy liền thoáng trầm ngâm một lát, sau đó nói:
Chuyện địa cung, những điều các ngươi muốn biết ta đều có thể nói cho các ngươi biết. Người Tẩy Kiếm Trì các ngươi liên quan tới chuyện này chỉ có hai người, một là Tiêu Cầm, người này đã bị ta giết chết, lúc ấy ta làm thế cũng là vì đào tẩu ra khỏi địa cung, hai là Mẫn trưởng lão, vì sao ta giết nàng, lại dùng phương pháp gì giết nàng, vừa rồi các ngươi chắc cũng nghe được...
Nói đến đây hắn chợt thoáng ngừng lại, lát sau mới nói tiếp:
Còn về chuyện nhập ma, giờ các ngươi còn lo lắng cho ta?
Kiếm Tử Tuyên Trì và Nguyên Anh Kiếm Tiên liếc nhau một cái, sắc mặt đều có chút phức tạp.
Không ngờ Phương Nguyên lại thành thật đến vậy, trực tiếp giải thích rõ cái chết của một vị đệ tử áo trắng, một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên. Nếu là lúc bình thường, đây đương nhiên là đại sự, còn là đại sự không chết không thôi. Nhưng nay lại khác, hai chuyện này đều có liên quan tới địa cung, mà chuyện địa cung, sự thật trong đó thế nào chính bọn hắn đều rõ ràng.
Còn chuyện nhập ma, chứng kiến một thân kiếm ý của Phương Nguyên, bọn hắn làm sao còn sẽ hoài nghi, dù thanh kiếm kia của Phương Nguyên thoạt nhìn cũng rất tà môn, nhưng nếu hắn thật đi lên tà đạo thì tuyệt không khả năng dưỡng ra được kiếm ý cuồng cuộn như thế!
Đương nhiên, lời giải thích này của Phương Nguyên thật ra không tính là giải thích, theo lý thuyết thì vẫn phải mang về...
Song then chốt là, hiện tại một đám già yếu tàn tật bọn hắn làm gì còn là đối thủ của Phương Nguyên!
Vậy chỉ còn cách giảng đạo lý!
- Phương tiểu hữu, lão phu có thể cam đoan, kiếm thủ không hề có ác ý với ngươi, chỉ là muốn cùng ngươi gặp mặt, nói rõ sự tình mà thôi, huống hồ ngươi cũng thấy rồi đấy, Vô Sinh kiếm trủng này vốn đã trống không, ngươi còn muốn ở lại đây làm gì?
Nguyên Anh Kiếm Tiên cố chịu đựng đau đớn nơi ngực, hít sâu một hơi, trầm giọng thán nói.
Lấy thân phận Nguyên Anh Kiếm Tiên của hắn, lại mềm mỏng nói chuyện với Phương Nguyên như vậy, có thể nói thật sự đã cho đủ mặt mũi.
Phương Nguyên cũng chăm chú đáp lời, câu trả lời lại rất đơn giản:
Bởi vì kiếm tâm ta chưa thành!
Kiếm tâm chưa thành?
Thần sắc Nguyên Anh Kiếm Tiên và Kiếm Tử Tuyên Trì, thậm chí cả đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đằng sau đều có chút phức tạp.
Chương 1153 Dựng kiếm lư sâu trong tuyết nguyên (2)
Nguyên Anh Kiếm Tiên trầm mặc một lát rồi mới nói:
Việc đã đến nước này, Phương tiểu hữu ngươi phải nên hiểu ra rồi mới đúng. Ngươi không thể nào tu luyện ra kiếm tâm được, bây giờ ngươi có thể kiếm ý đại thành đã ngoài dự liệu của tất cả chúng ta. Sau khi xâm nhập tuyết nguyên, ngươi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ còn không ngộ ra đạo lý này? Đại đạo tàn khuyết, vốn là dung không được kiếm tâm vô khuyết?
Kiếm Tử Tuyên Trì cũng nói:
Chúng ta cũng không giấu ngươi, trên thực tế, trong Tẩy Kiếm Trì từng có người nghiên cứu qua Thừa Thiên Kiếm Đạo, thôi diễn kiếm lý này vô số lần, cuối cùng chỉ đưa ra được kết luận, dùng kiếm đạo này căn bản không cách nào thành tựu kiếm tâm, đây chính là tuyệt lộ, trước đây chúng ta cản ngươi, không tin ngươi, chính là vì lý do này, giờ ta tin ngươi sẽ không nhập ma, nhưng vẫn không cho rằng ngươi có thể tu luyện ra kiếm tâm!
Phương Nguyên lại hồi đáp rất đơn giản:
Đó là chuyện của ta!
Nguyên một đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì lập tức trầm mặc, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Phương Nguyên bèn dứt khoát nói:
Không cần nói nhiều nữa, trong lòng ta tự có nắm bắt, lần này ta sẽ không trở về cùng các ngươi. Với tình trạng thương thế của các ngươi bây giờ, chắc cũng không đủ bản sự cường hành mang ta trở về, chúng ta đường ai nấy đi ở đây thôi!
Nguyên Anh Kiếm Tiên nhịn không được sầm mặt xuống, thấp giọng nói:
Phương Nguyên tiểu hữu, chúng ta mang ngươi trở về cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi đến Tẩy Kiếm Trì, chí ít sẽ được an toàn, ngươi có biết bao nhiêu người đang tìm ngươi, lần này tới là Tẩy Kiếm Trì và Thừa Thiên kiếm đạo, nhưng tiếp sau sẽ là tà kiếm tu, các lộ tử sĩ Trung Châu, thích khách Cửu U cung, ai biết còn sẽ có bao nhiêu người tới tìm ngươi?
Nghe được lời này, Phương Nguyên trầm mặc hồi lâu.
Sắc mặt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì hơi hoãn, tưởng là Phương Nguyên rốt cục đã bị bọn hắn thuyết phục.
Nhưng đúng lúc này, Phương Nguyên lại thản nhiên nói:
Vậy cứ để bọn hắn tới đi!
Tuyên Trì và Nguyên Anh Kiếm Tiên đồng thời ngây dại.
Phương Nguyên khẽ thở dài một hơi, nói:
Các ngươi đi ra có thể nói cho bọn hắn, ta tính dựng một kiếm lư bên ngoài đạo tuyết tuyến thứ chín, mượn gió tuyết rèn luyện kiếm ý, thẳng đến khi tu thành kiếm tâm, tìm ra được con đường cho riêng mình. Trong thời gian này, vô luận là ai muốn giết ta, đều có thể đến tìm, vô luận bọn hắn có bao nhiêu người, Phương mỗ sẽ vẫn ôm kiếm chờ đợi!
Lập tức, Kiếm Tử Tẩy Kiếm Trì và Nguyên Anh trưởng lão đều nghẹn họng, không thốt được ra lời.
Bọn hắn đều nghe được rõ ràng, lời này của Phương Nguyên tuy có hơi cuồng vọng, lại nghiêm túc dị thường.
- Nếu đã thế, vậy chúng ta đành đi về trước!
Kiếm Tử Tuyên Trì trầm mặc hồi lâu, sau cùng thở dài một tiếng, nói:
Chẳng qua ngươi yên tâm, những gì chúng ta nghe thấy nhìn thấy lần này, cả chuyện ngươi làm cho Mẫn trưởng lão, chúng ta đều sẽ chuyển cáo nguyên lời cho kiếm thủ!
Phương Nguyên khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Đám Tẩy Kiếm Trì tiếp tục lặng lẽ phục dụng đan dược, khống chế thương thế, sau đó định ra kế hoạch, rời khỏi kiếm trủng. Đợi lúc đi ra xa xa, Kiếm Tử Tuyên Trì nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này Phương Nguyên đang đứng ngay trên địa cung, chắp tay sau lưng, một thân áo xanh tung bay phần phật, chung quanh là gió lạnh tuyết lớn, tưởng như có thể tồi tàn hết thảy, lại không cách nào dao động thân hình hắn nửa phần.
Hắn đột nhiên thở dài một tiếng, quay sang Nguyên Anh Kiếm Tiên nói:
Không chừng... Hắn thật có thể tu luyện ra kiếm tâm vô khuyết!
Sau khi đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì rời đi, Phương Nguyên nghỉ ngơi mấy ngày trong kiếm trủng, khôi phục lại nguyên khí.
Địa thế kiếm trủng đặc thù, có thể tránh gió chống lạnh, khiến cho nơi đây ấm áp hơn bên ngoài không ít, tuy nằm ở phía sau đạo tuyết tuyến thứ chín, nhiệt độ lại không khác đạo tuyến tuyến thứ bảy là mấy, ở lại trong kiếm trủng tự nhiên cũng sẽ thoải mái nhất, nhưng nếu Phương Nguyên đã muốn rèn luyện kiếm tâm, đương nhiên hắn sẽ không trốn ở chỗ này, mà chọn một nơi cách đó không xa, lấy tuyết làm vật liệu, dựng lên một tòa Kiếm Lư.
Hắn hỏi qua Kim Hàn Tuyết, biết được nha đầu này không nguyện cứ thế rời đi, liền cũng cho phép nàng ở lại trong kiếm trủng, còn bản thân thì lại cả ngày ngồi xếp bằng trong Kiếm Lư, đón lấy gió tuyết, rèn luyện kiếm ý, đồng thời có thể tĩnh tâm thôi diễn Kiếm Đạo.
Tuyết tuyến thứ chín rét lạnh căm căm, khiến người khó mà chịu nổi.
Dù là tu sĩ Nguyên Anh đại thừa, trong tình huống không mang theo dị bảo hộ thể, sợ rằng cũng không cách nào ở lại quá lâu trong hoàn cảnh khốc hàn như vậy, nhưng Phương Nguyên lại vung ra hết thảy, cứ thế trực diện với rét lạnh. Chẳng qua cũng may, hắn có Vô Khuyết Kiếm Ý đại thành, có thể che chở bản thân, miễn cưỡng kháng cự đất trời rét lạnh, chỉ là, hoàn cảnh như vậy cũng khiến hắn nhất định phải thời thời khắc khắc duy trì kiếm ý, che chở tâm mạch.
Bằng không mà nói, có lẽ chỉ cần ngồi xuống không đến nửa chung trà, chợp mắt một cái, liền sẽ phát hiện nhục thân mình đã hoàn toàn đông cứng.
Dựng lên Kiếm Lư tu hành ở đây, mỗi một hơi thở đều là dày vò.
Nhưng Phương Nguyên lại kiên trì chịu đựng dày vò như vậy.
Mới đầu hắn chỉ ngồi chừng một nén hương trong Kiếm Lư, nhục thân liền đã gần như hủy hoại, tất phải về lại trong kiếm trủng, nuốt xuống đan dược chữa thương, nhưng đến sau, hắn vận chuyển kiếm ý càng lúc càng tự nhiên, phát hiện mình có thể ngồi suốt nửa canh giờ. Càng tiếp sau, tựa hồ là bởi nhục thân, kinh mạch và pháp lực dần dần thích ứng hoàn cảnh đất trời rét lạnh, đã có thể ngồi liền mấy canh giờ.
Chương 1154 Tuyết nguyên quái ảnh (1)
Mấy tháng sau, hắn thậm chí phát hiện mình có thể ngồi nguyên suốt mấy ngày trong Kiếm Lư.
Đến lúc này, hắn hạ quyết tâm, chỉ ở lại Kiếm Lư, không tiếp tục về kiếm trủng tránh rét.
Hắn đi đến tuyết nguyên chính là muốn tìm về Kiếm Đạo sơ tâm, sau cùng thôi diễn ra phương pháp kết thành kiếm ý.
Trước đây Phương Nguyên cảm thấy kiếm ý không cách nào tăng lên, nhưng sau đó lại phát hiện, chỉ cần mình chịu đủ ma luyện, vượt qua đạo tâm chi kiếp, kiếm ý không cách nào tăng lên cũng đã dần có tăng trưởng, thậm chí tiệm cận viên mãn, điều này khiến trong lòng hắn càng thêm tự tin...
Nếu kiếm ý đã có thể thành, vậy ai có thể cam đoan mình thật không cách nào ngưng kết thành kiếm tâm?
Dù sao chuyện cũng là do người làm!
Trước đây hắn rất có thiên phú ở khía cạnh Kiếm Đạo, lại thêm Thiên Diễn chi thuật tương trợ, khiến cho Kiếm Đạo tiến cảnh cực nhanh, song rốt cuộc tu hành vẫn lấy thần thông làm chủ, dụng tâm cho Kiếm Đạo không đủ, mà giờ, mượn hoàn cảnh tuyết nguyên, đánh chắc cơ sở Kiếm Đạo, thông suốt trước sau, thôi diễn thông thấu, từ đó tìm tòi ra bước tiếp theo nên đi sau khi kiếm ý đại thành!
Bước đi này có thể sẽ rất khó, nhưng Phương Nguyên tin tưởng nhất định sẽ thành công.
Tựa như người ngoài vẫn hay nói, đại đạo năm mươi khuyết một, cho nên trên đời này không khả năng có đạo tâm hoàn mỹ, nhưng nói đi thì phải nói lại, đại đạo năm mươi khuyết một, cho nên trên đời cũng không khả năng có tuyệt lộ chân chính, chỉ cần trả ra nhất định sẽ có một tia cơ hội!
...
Dựng Kiếm Lư trên tuyết nguyên, khổ tu Kiếm Đạo.
Trong gió tuyết gào thét, thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã một năm qua đi, Phương Nguyên một mực tĩnh ngộ Kiếm Đạo trong Kiếm Lư, còn Kim Hàn Tuyết thì cũng ở lại trong kiếm trủng, tiếp tục tu luyện pháp môn của chính nàng, trên phương diện tu hành, hai người không liên quan tới nhau, nhưng cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Vấn đề duy nhất là, sâu trong tuyết nguyên này, tài nguyên tiêu hao cực nhanh, trước đây lúc xâm nhập tuyết nguyên Phương Nguyên mang theo một chút tài nguyên, nhưng giờ đã tiêu hao sạch sẽ, đến sau hắn còn quay lại đạo tuyết tuyến thứ tám một chuyến, mang về tài nguyên lưu lại trên pháp chu, nhưng trong một năm qua cũng đã tiêu hao gần hết, hiện tại thực sự là nghèo đến Túi Càn Khôn trống trơn...
Dù ở phụ cận đạo tuyết tuyến thứ sáu còn chôn nguyên ba chiếc pháp chu mang đầy tài nguyên, là lúc trước đoạt được từ trong tay người Viên gia, giá trị không nhỏ, nhưng hắn nhưng không có thời gian đi lấy về, càng không có thời gian cầm những tài nguyên kia ra bên ngoài tuyết nguyên mua sắm vật tư.
Chẳng qua, tương đối may mắn là, lúc này mèo trắng lại đã phát huy tác dụng.
Cũng không biết nó dùng pháp môn gì, chỉ thấy thường xuyên lượn lờ quanh khu vực cạnh kiếm trủng, mỗi lần đến lúc sơn cùng thủy tận lại sẽ dẫn về chút Tuyết thú, Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết chỉ cần chém giết những Tuyết thú kia, lấy thịt làm thức ăn, máu làm thuốc, da làm đồ mặc, tuy kể ra không khác gì ăn lông ở lỗ, được cái vấn đề cuối cùng cũng giải quyết, không cần sầu lo tài nguyên, có thể toàn tâm toàn ý tu hành.
Một điểm khác nữa là, trước đây lúc đệ tử Tẩy Kiếm Trì rời đi, Phương Nguyên từng mượn bọn hắn chuyển cáo cho thiên hạ, nói mình đang luyện kiếm sâu trong tuyết nguyên, ai muốn giết mình, bắt mình đều có thể tới sâu trong tuyết nguyên mà tìm, mình sẽ ôm kiếm chờ đợi, nhưng đợi lâu như vậy, lại vẫn không có thích khách xuất hiện, thậm chí ngay cả đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng một đi không trở lại, cứ như thể tất cả mọi người đều đã quên sự tồn tại của hắn.
Đối với điều này, Phương Nguyên nghĩ không thông, thế là dứt khoát vứt sang một bên.
...
...
Ba tháng trôi qua, Phương Nguyên cả ngày tĩnh tọa trong Kiếm Lư.
Sáu tháng trôi qua, Phương Nguyên đã có thể múa kiếm trong gió tuyết trên tuyết nguyên.
Chín tháng trôi qua, Phương Nguyên đã có thể phối hợp với mèo trắng, giảo sát Tuyết Hùng hung hãn.
...
...
Thẳng đến một ngày nọ sau một năm hai tháng, phía cực bắc bầu trời xuất hiện một vầng sáng hoa mỹ, không ngừng biến ảo lộng lẫy giữa không trung, đây là hiện tượng tự nhiên đặc hữu thỉnh thoảng mới sẽ xuất hiện trên tuyết nguyên, Phương Nguyên lẳng lặng ngắm nhìn vầng sáng hồi lâu, chợt nổi hứng lên, đi ra Kiếm Lư, đón lấy gió tuyết múa kiếm.
Hiện tại kiếm ý hắn đã đại thành, Kiếm Đạo tiến thêm một bước, kiếm múa lên như một đoàn lưu quang, cuồn cuộn giữa thiên địa, sáng lòa chói lọi, hoàn lẫn với sắc trời phía cực bắc, mang theo một loại ý cảnh huyền diệu khó mà hình dung, phảng phất hòa thành một thể với thiên địa.
Múa đến sau cùng, cổ tay Phương Nguyên khẽ rung, nhẹ nhàng vẩy kiếm lên không trung, sát na đó, kiếm ý tăng vọt, trong vô hình liền đã tràn ngập bốn phương tám hướng, tùy theo kiếm ý tràn ngập, khoảng trời xung quanh tựa hồ cũng biến hóa, thời gian mất đi ý nghĩa, tuyết rơi trong hư không đều đình chỉ bay múa, phảng phất như một bức họa ngưng kết giữa đất trời.
Nhưng loại trạng thái này chỉ là kéo dài mấy nhịp thở, kiếm ý vừa tiêu, bông tuyết lại đã rơi xuống đất.
- Đây là cực hạn rồi ư?
Phương Nguyên thấp giọng than thở, chậm rãi thu kiếm.
Hiện nay hắn đã lần nữa tìm hiểu rõ về Kiếm Đạo bản thân, một thân kiếm ý cũng thông thấu không chút ngưng trệ, xét theo khía cạnh nào đó, lúc này hắn đã có thể tính là nửa bước kiếm tâm, tiệm cận với pháp tắc thiên địa.
Nhưng đến được nửa bước kiếm tâm liền cũng đạt đến cực hạn.
- Chẳng lẽ ta thật chỉ có thể từ bỏ Kiếm Đạo, tìm kiếm phương pháp khác kết thành Chí Tôn Nguyên Anh?
Phương Nguyên trầm tư suy nghĩ vấn đề này.
Chương 1155 Tuyết nguyên quái ảnh (2)
Bây giờ kiếm ý hắn đại thành, đạo tâm cũng kiên định, dù là lần nữa gặp cùng vấn đề tương tự như khi trước cũng sẽ không thất vọng, rốt cuộc chỉ là tiếp tục tìm kiếm phương pháp mới thôi, dù hi vọng tuy rất xa vời, nhưng đã có thể dùng tâm thái bình thản đối mặt.
Ngay khi Phương Nguyên suy nghĩ vấn đề, gió tuyết chung quanh đột nhiên ngừng lại.
Cái ngừng này không giống như là Phương Nguyên dựa vào kiếm ý cường đại ảnh hưởng tới hư không, mà là chẳng biết tại sao, đột nhiên cuồng phong vốn đang không ngừng cuốn tới cuốn lui trên tuyết nguyên chợt bỗng dừng lại, thời khắc này, tuyết lớn mênh mông giữa trời cứ thế tan biến không thấy.
Chứng kiến cảnh đó, Phương Nguyên không khỏi chấn kinh.
Hắn ngưng thần nhìn chung quanh, đột nhiên con ngươi co rút lại, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Gió tuyết ngừng thổi, tầm mắt theo đó lập tức rộng mở, hắn chợt bỗng thấy được, ở phía đông bắc đang có một người từ từ đi tới, bộ dạng người này rất kỳ lạ, trên người hắn Phương Nguyên không cảm ứng được nửa phần tu vi ba động, nhưng có thể xuất hiện trong hoàn cảnh rét lạnh ở đạo tuyết tuyến thứ chín này, lại không có giá vân, cũng không ngự kiếm, cứ thế chậm rãi đi tới trên tuyết nguyên.
Mới đầu Phương Nguyên còn tưởng là có người ngoài đến đây, nhưng lúc nhìn kỹ, trong lòng không khỏi càng cảm thấy quái dị.
Bóng người kia có vẻ không mấy cao lớn, vóc dáng hết sức đơn bạc, khập khà khập khiễng đi trên đường, giống như què một chân, nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể phát hiện hắn hình như còn thiếu một cánh tay, cứ vậy từ từ đi trên tuyết nguyên, bình thản đến lạ lùng, mang theo một loại cảm giác huyền diệu ám hợp thiên địa, thậm chí nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến thiên địa.
- Người này là ai?
Đây là lần đầu Phương Nguyên nhìn thấy quái nhân này, nhưng lại cảm giác hết sức quen thuộc.
Sau thoáng chốc do dự, Phương Nguyên vội vàng triển khai thân pháp, chạy tới chỗ người kia, lấy tu vi hắn bây giờ, trên trời lại không có gió tuyết, tốc độ tự nhiên cực nhanh, chỉ khoảnh khắc liền đã lướt ra mấy trăm trượng, nhưng kỳ dị là, tốc độ đối phương rõ ràng không có biến hóa, nhưng Phương Nguyên sau khi đuổi theo mấy trăm trượng, lại phát hiện khoảng cách hai bên vẫn cứ giữ nguyên.
- Vị tiền bối này, có thể gặp mặt được không?
Trong lòng Phương Nguyên càng cảm thấy cổ quái, nhịn không được cao giọng kêu gọi một tiếng.
Tiếng kêu vang lên, người kia ngừng lại, từ từ xoay người qua, lúc này, nội tâm Phương Nguyên chợt trầm xuống, hắn đã thấy được người kia không những gãy một chân, gãy một tay, thậm chí mắt còn mù một mắt, lỗ tai thiếu một bên.
Nhưng bộ dáng người đó lại có vẻ rất trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, cảm giác quái dị trong lòng lại càng thêm sâu.
- Ngươi có thể nhìn thấy ta?
Mắt còn lành lặn của người kia cũng đang đánh giá Phương Nguyên, thanh âm khàn khàn mở miệng nói.
- Đương nhiên có thể...
Phương Nguyên chỉ thấy thân ảnh hắn ngưng thực, lại không dùng pháp thuật gì che đậy, không khỏi kỳ quái khi nghe hắn hỏi vậy.
- Kiếm Đạo ngươi tu khá lắm!
Người kia khẽ gật đầu, sau đó lại chợt nhíu mày, nói:
Nhưng còn chưa đủ tốt!
Nói xong lại tiếp tục đi về phía trước.
- Cái này...
Nhìn người kia, lại nghe hắn nói vậy, trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên sinh ra một cảm giác cực kỳ quái dị.
Hắn do dự nhìn theo, không biết có nên đuổi hay không.
Tiền bối, không biết ngươi...
Trên tuyết nguyên bất ngờ nhìn thấy quái nhân như vậy thực sự là hơi lạ, Phương Nguyên thoáng chút do dự, liền cũng không cố được quá nhiều, Bát Hoang thân pháp thi triển ra, thân hình như điện, chạy thẳng về phía trước, khó khăn lắm mới đuổi theo được sau lưng người này, nhưng đang định đưa tay vịn bả vai hắn, quái nhân kia lại xoay người qua, cười cười với Phương Nguyên, cùng lúc, hư không chung quanh đột nhiên gào thét cuồng phong, bông tuyết cuốn thốc mà đến, che phủ tầm mắt Phương Nguyên, đến khi hắn ngước mặt lên nhìn về đằng trước, lại đã không thấy người kia đâu.
- Cứ vậy tan biến?
Phương Nguyên đứng trong gió tuyết mênh mông không người, ngưng thần suy tư.
Không biết tại sao, hắn vừa gặp được người này, trong lòng liền cảm thấy có chút kỳ quái.
Vô luận là bộ dạng hay thần pháp huyền diệu của đối phương, thậm chí bao gồm cả nhục thân tàn khuyết kia, tất cả đều mang đến cho hắn cảm giác vô cùng cổ quái, phải muốn bắt chuyện một phen với người này. Đáng tiếc, đối phương như là đột nhiên xuất hiện trong gió tuyết, sau đó lại đột nhiên biến mất, dường như chưa từng tồn tại, khiến Phương Nguyên không khỏi bó tay hết cách.
Hắn đứng giữa trời tuyết tra xét nửa ngày, thật sự tìm không được nguyên nhân đối phương biến mất, từ sau đạo tuyết tuyến thứ chín, rất khó để thi triển thần thông, hơn nữa tại trường cũng không thấy có vết tích thi triển thần thông, trong khi nếu đối phương chỉ bằng vào tốc độ nhục thân, thoáng chốc đã tan biến không tung tích, khiến mình ngay cả bóng dáng đều không thể nhìn thấy, lại là điều tuyệt đối không thể, cái đó đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù thường thức.
Đành chịu, Phương Nguyên buộc phải quay về Kiếm Lư, chỉ là trong lòng vẫn mãi trầm tư về chuyện này.
Ngẫn nghĩ lại, hắn phát hiện ngữ điệu đối phương cũng rất cổ quái.
- Không ngờ ngươi có thể nhìn thấy ta?
- Kiếm ngươi luyện không tệ lắm...
Mấy câu đơn giản, tựa hồ lại có chút ý vị sâu xa, nhất thời khiến mình nghĩ mãi mà không thông.
Ngược lại câu sâu cùng “Nhưng còn chưa đủ tốt” lại khiến trong lòng Phương Nguyên ẩn ẩn có chút khát vọng, hiện tại hắn đã là đạt đến “nửa bước kiếm tâm”, trình độ mà trong Vô Khuyết Kiếm Kinh đã có thể xưng là xưa nay chưa từng có, thế mà đến trong miệng đối phương lại thành mình luyện kiếm còn chưa đủ tốt, như vậy ra sao mới tính là tốt?
- Đáng ghét, ngu xuẩn...
Ngay sau khi thần hồn Mẫn trưởng lão bị chém rụng, Thừa Thiên thiếu chủ liền đứng ở một bên xem kịch hay.
Nhưng khi hắn thấy thần hồn Mẫn trưởng lão lại không ra tay với Phương Nguyên, mà ôm theo một cỗ khí thế đồng quy vu tận xông thẳng về phía mình và bốn vị trưởng lão, trong lòng lập tức thở dài một hơi, mắng thầm:
Ngu xuẩn như thế, khó trách ngươi thành quỷ...
Đồng thời với tiếng thở dài, đón lấy kiếm vân Mẫn trưởng lão gào thét mà đến, hắn không chút do dự hét lớn một tiếng, niệm tụng lên loại bí chú nào đó, từ trong viên Chu Tước Thần Thạch trước ngực đột nhiên cháy ra từng đạo hỏa diễm thiêu đốt đáng sợ, giống như một mảnh hỏa vân tuôn ra từ trước ngực, ánh lửa rợp trời, tầng tầng cuốn thốc về phía đối diện.
Càng khủng bố chính là, bốn đại trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo vừa khéo ở ngay đối diện hỏa vân.
Bị hỏa vân kia ép tới, bốn người đều thân bất do kỷ, hoảng sợ kêu to lao về phía Mẫn trưởng lão.
Ầm ầm!
Kiếm vân và hỏa vân va chạm với nhau, kiếm khí ngút trời từ hai bên cùng lúc tuôn tới bốn đại trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo, nuốt chửng bọn hắn.
Sát na đó, thân hình Phương Nguyên cấp tốc di chuyển, lách mình đến trước mặt Kim Hàn Tuyết và mèo trắng, giơ kiếm chắn ngang ngực, thúc giục kiếm ý, ngăn lại ngọn lửa kinh người kia. Thời gian gần nửa chén sau mới nhìn thấy hỏa ý trước mắt tan biến, gió rét từ bên ngoài thông qua lổ thủng rót vào trong kiếm trủng, quét không sót lại thứ gì, vô luận là Mẫn trưởng lão hay bốn vị Thừa Thiên trưởng lão, tất cả đều không thấy.
Trong kiếm trủng sạch sẽ, trống trơn, tưởng như chưa từng có gì tồn tại.
- Mẫn trưởng lão nàng...
Chúng đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy cảnh ấy, thần sắc ai nấy đều kinh ngạc, nét mặt lộ vẻ bi phẫn, tròng mắt đỏ bừng.
- Nàng cuối cùng cũng giúp mình phục thù, tính là không thẹn với kiếm tâm!
Phương Nguyên bình tĩnh hồi đáp, tà kiếm trong tay rủ xuống, ngón tay nhè nhẹ vạch qua mũi kiếm.
Chứng kiến lựa chọn sau cùng của Mẫn trưởng lão, cùng với kiếm trủng trống rỗng bây giờ, trong lòng hắn bất giác dâng lên một tia cảm khái, lúc này phảng phất vết rách cuối cùng trên đạo tâm cũng được lành lại, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ dị, thở dài một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy kiếm ý, tựa hồ gió tuyết trong thiên địa xung quanh đều ẩn ẩn sinh ra liên hệ kỳ diệu nào đó với mình...
Đạo tâm không thẹn, ý niệm thông suốt!
Hắn biết, kiếm ý của mình rốt cục đã thực sự đại thành!
Bốn đại trưởng lão đều đã hóa thành tro bụi trước sức ép từ va chạm giữa Chu Tước Thần Hỏa và kiếm ý chứa đầy hận thù của Mẫn trưởng lão, chuyến hành trình xâm nhập tuyết nguyên lần này của Thừa Thiên kiếm đạo có thể nói là thất bại hoàn toàn, chỉ còn sót lại mỗi Thừa Thiên thiếu chủ đào tẩu đi được. Hơn nữa để đào tẩu, hắn không thể không thúc giục Chu Tước Thần Thạch, thứ dùng để bảo hộ hắn trong băng thiên tuyết địa ở đạo tuyết tuyến thứ chín. Điều này bằng với hắn trốn ra ngoài liền không có bảo hộ, quan trọng hơn là, hắn vừa mới bị Phương Nguyên chém rụng thần hồn Mẫn trưởng lão, thân thể không khác gì đang bị trọng thương..
Phương Nguyên không ra ngoài đuổi theo, mà quay người kiểm tra một lượt thương thế của Kim Hàn Tuyết.
Lúc mình suýt nữa nhập ma, cô nương này bất chấp đau đớn bị kiếm ý lăng trì, giúp hắn thức tỉnh sơ tâm, thật sự là đại ân cứu mạng, đây cũng là điều trước đó Phương Nguyên chưa từng nghĩ tới.
Chẳng qua cách làm này của nàng quả thực hung hiểm vô cùng, thương tích trên người nhìn có vẻ cũng không nhẹ.
Chẳng qua khiến Phương Nguyên càng thêm kinh ngạc chính là, vừa mới kiểm tra liền phát hiện thương thế Kim Hàn Tuyết tuy nhìn như đáng sợ, nhưng lại không thương tổn quá sâu, hiện tại chính đang từ từ khép lại, tựa hồ hàn ý đầy trời kia đang âm thầm giúp nàng chữa trị thương thế.
Sau thoáng kinh ngạc, dần dần hắn cũng hiểu ra.
Thương thế của nàng không nặng như tưởng tượng, một phần là bởi lúc ấy mình vô thức áp chế kiếm ý, không để cho kiếm ý tăng vọt, làm bị thương đến một thân căn cơ của nàng, phần khác cũng là bởi pháp lực tự thân nàng hùng hậu, để uẩn tương đối kiên cố.
Bây giờ nghĩ lại, nàng đã ngây ngốc trên tuyết nguyên bao nhiêu năm, thời gian chịu đựng gió tuyết hơn xa mình nhiều, lúc ấy mình gặp được nàng ở đạo tuyết tuyến thứ ba, thấy nàng nhục thân giòn yếu, khẽ đụng liền vỡ, nhưng đó là bởi nàng ma luyện quá nhiều, chịu đựng không được, sau khi gặp mình, lấy được các loại bảo dược thần đan tẩm bổ, lợi ích của mấy năm ma luyện liền hiển lộ ra.
Từ đó về sau nàng một mực không bị chết cóng, mặc dù thoạt nhìn là bởi nàng ôm theo mèo trắng, mượn lực lượng mèo trắng chống đỡ gió tuyết, nhưng cũng không thể không thừa nhận, một phần nguyên nhân đến từ tu vi căn cơ nàng đã càng lúc càng hùng hậu.
Đơn thuần luận căn cơ ổn định, tích lũy sâu dày, nữ tử này đã không thua gì mình trước khi kết thành Tử Đan.
Thứ thiếu hụt, có chăng chỉ là một đạo pháp môn thích hợp nàng tu luyện mà thôi!
Pháp môn như thế, Phương Nguyên ngược lại có thể tùy thời cho nàng, ở trong Lang Gia các, hắn nhìn thấy không ít pháp môn tu hành, chỉ là, nha đầu này không tiếc mạng sống giúp mình thức hải sơ tâm, nghĩa nặng tình thâm, Phương Nguyên không phải kẻ ngu, không khả năng lại nhìn không ra.
Nhưng chuyện này, làm sao sẽ có kết quả?
...
Chương 1152 Dựng kiếm lư sâu trong tuyết nguyên (1)
...
Ngay khi Phương Nguyên đang chữa thương cho Kim Hàn Tuyết, ở đầu bên kia, thần sắc đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đều khá là phức tạp. Bọn hắn tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Phương Nguyên không có ý đáp lời, cuối cùng liền cũng ngậm miệng không nói, dứt khoát bắt tay vào chữa thương trước đã. Đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì này đều bị thương không nhẹ, có tổn thương do gió tuyết, cũng có thương thế do bị Thừa Thiên thiếu chủ đánh lén, tình trạng tương đối nghiêm trọng.
Nhưng đệ tử Tẩy Kiếm Trì quanh năm hoạt động trên tuyết nguyên, kinh nghiệm ngược lại còn nhiều hơn cả Phương Nguyên, băng bó thương thế tự nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
Thế là, hai bên đều lặng lẽ bận rộn, nhất thời bầu không khí trong kiếm trủng có vẻ rất là quỷ dị.
...
...
- Phương Nguyên đạo hữu...
Thương thế rốt cục đều đã băng bó xong, trong một mảnh không khí ngột ngạt, đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy đã không còn chuyện gì để làm, cuối cùng nhịn không được mở miệng, Kiếm Tử Tuyên Trì và Nguyên Anh Kiếm Tiên từ từ đi tới trước mặt Phương Nguyên, thấp giọng kêu một tiếng, sau đó do dự hành lễ vái chào.
Phương Nguyên cũng quay người đáp lễ, mặt không đổi sắc nhìn bọn hắn.
Thần sắc hai người lập tức có chút do dự, Nguyên Anh Kiếm Tiên muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng chắc bởi thương thế quá nặng, liền quay sang nhìn Tuyên Trì, Kiếm Tử Tuyên Trì bèn nói:
Lúc mới vào kiếm trủng, chúng ta hiểu lầm ngươi đang tu luyện tà pháp, suýt nữa đả thương ngươi, trong lòng quả thực hổ thẹn, vừa rồi ngươi bất kể hiềm khích đánh lui Thừa Thiên thiếu chủ, cứu mạng chúng ta, thật sự khiến chúng ta vô cùng cảm kích!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
Không cần khách khí, ta cũng không phải có ý cứu các ngươi, vừa rồi đã nói, ta chỉ muốn bù đắp đạo tâm không toàn vẹn mới chém xuống thần hồn Mẫn trưởng lão, về phần chém xong sau đó sẽ thế nào, đó là chuyện của nàng!
Rõ ràng cảm nhận được ý vị đề phòng trong lời Phương Nguyên, sắc mặt vị Kiếm Tử Tẩy Kiếm Trì kia cũng có chút trầm trọng, do dự nửa buổi mới mở miệng nói:
Có một việc ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ ràng, lần này chúng ta xâm nhập tuyết nguyên không phải vì tới truy sát ngươi, càng không phải vì chuyện địa cung mà tới giết ngươi diệt khẩu, mà là vâng lệnh kiếm thủ mang ngươi trở về!
- Ta không có ý định rời đi!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
Nhưng nếu các ngươi cứ muốn cường hành dẫn ta đi, vậy chúng ta đành phải giao thủ!
Dứt lời liền xoay người qua, thần sắc bình tĩnh nhìn hai người bọn hắn.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên càng ngưng trọng.
...
...
- Bất luận trước kia nghĩ như thế nào, hiện tại chúng ta không có ý định cường hành mang ngươi về!
Nghe vậy, sắc mặt Kiếm Tử Tuyên Trì cũng có chút trầm trọng.
Lát sau hắn mới nhíu mày nói:
Hơn nữa kiếm thủ lệnh chúng ta mang các ngươi đi về chẳng qua là vì hai chuyện, một là chuyện ở địa cung còn có một số chi tiết chưa rõ, hi vọng ngươi trở về kể cho rõ ràng, hai là... Kiếm thủ rốt cuộc không muốn thấy ngươi nhập ma!
Phương Nguyên nghe vậy liền thoáng trầm ngâm một lát, sau đó nói:
Chuyện địa cung, những điều các ngươi muốn biết ta đều có thể nói cho các ngươi biết. Người Tẩy Kiếm Trì các ngươi liên quan tới chuyện này chỉ có hai người, một là Tiêu Cầm, người này đã bị ta giết chết, lúc ấy ta làm thế cũng là vì đào tẩu ra khỏi địa cung, hai là Mẫn trưởng lão, vì sao ta giết nàng, lại dùng phương pháp gì giết nàng, vừa rồi các ngươi chắc cũng nghe được...
Nói đến đây hắn chợt thoáng ngừng lại, lát sau mới nói tiếp:
Còn về chuyện nhập ma, giờ các ngươi còn lo lắng cho ta?
Kiếm Tử Tuyên Trì và Nguyên Anh Kiếm Tiên liếc nhau một cái, sắc mặt đều có chút phức tạp.
Không ngờ Phương Nguyên lại thành thật đến vậy, trực tiếp giải thích rõ cái chết của một vị đệ tử áo trắng, một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên. Nếu là lúc bình thường, đây đương nhiên là đại sự, còn là đại sự không chết không thôi. Nhưng nay lại khác, hai chuyện này đều có liên quan tới địa cung, mà chuyện địa cung, sự thật trong đó thế nào chính bọn hắn đều rõ ràng.
Còn chuyện nhập ma, chứng kiến một thân kiếm ý của Phương Nguyên, bọn hắn làm sao còn sẽ hoài nghi, dù thanh kiếm kia của Phương Nguyên thoạt nhìn cũng rất tà môn, nhưng nếu hắn thật đi lên tà đạo thì tuyệt không khả năng dưỡng ra được kiếm ý cuồng cuộn như thế!
Đương nhiên, lời giải thích này của Phương Nguyên thật ra không tính là giải thích, theo lý thuyết thì vẫn phải mang về...
Song then chốt là, hiện tại một đám già yếu tàn tật bọn hắn làm gì còn là đối thủ của Phương Nguyên!
Vậy chỉ còn cách giảng đạo lý!
- Phương tiểu hữu, lão phu có thể cam đoan, kiếm thủ không hề có ác ý với ngươi, chỉ là muốn cùng ngươi gặp mặt, nói rõ sự tình mà thôi, huống hồ ngươi cũng thấy rồi đấy, Vô Sinh kiếm trủng này vốn đã trống không, ngươi còn muốn ở lại đây làm gì?
Nguyên Anh Kiếm Tiên cố chịu đựng đau đớn nơi ngực, hít sâu một hơi, trầm giọng thán nói.
Lấy thân phận Nguyên Anh Kiếm Tiên của hắn, lại mềm mỏng nói chuyện với Phương Nguyên như vậy, có thể nói thật sự đã cho đủ mặt mũi.
Phương Nguyên cũng chăm chú đáp lời, câu trả lời lại rất đơn giản:
Bởi vì kiếm tâm ta chưa thành!
Kiếm tâm chưa thành?
Thần sắc Nguyên Anh Kiếm Tiên và Kiếm Tử Tuyên Trì, thậm chí cả đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đằng sau đều có chút phức tạp.
Chương 1153 Dựng kiếm lư sâu trong tuyết nguyên (2)
Nguyên Anh Kiếm Tiên trầm mặc một lát rồi mới nói:
Việc đã đến nước này, Phương tiểu hữu ngươi phải nên hiểu ra rồi mới đúng. Ngươi không thể nào tu luyện ra kiếm tâm được, bây giờ ngươi có thể kiếm ý đại thành đã ngoài dự liệu của tất cả chúng ta. Sau khi xâm nhập tuyết nguyên, ngươi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ còn không ngộ ra đạo lý này? Đại đạo tàn khuyết, vốn là dung không được kiếm tâm vô khuyết?
Kiếm Tử Tuyên Trì cũng nói:
Chúng ta cũng không giấu ngươi, trên thực tế, trong Tẩy Kiếm Trì từng có người nghiên cứu qua Thừa Thiên Kiếm Đạo, thôi diễn kiếm lý này vô số lần, cuối cùng chỉ đưa ra được kết luận, dùng kiếm đạo này căn bản không cách nào thành tựu kiếm tâm, đây chính là tuyệt lộ, trước đây chúng ta cản ngươi, không tin ngươi, chính là vì lý do này, giờ ta tin ngươi sẽ không nhập ma, nhưng vẫn không cho rằng ngươi có thể tu luyện ra kiếm tâm!
Phương Nguyên lại hồi đáp rất đơn giản:
Đó là chuyện của ta!
Nguyên một đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì lập tức trầm mặc, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Phương Nguyên bèn dứt khoát nói:
Không cần nói nhiều nữa, trong lòng ta tự có nắm bắt, lần này ta sẽ không trở về cùng các ngươi. Với tình trạng thương thế của các ngươi bây giờ, chắc cũng không đủ bản sự cường hành mang ta trở về, chúng ta đường ai nấy đi ở đây thôi!
Nguyên Anh Kiếm Tiên nhịn không được sầm mặt xuống, thấp giọng nói:
Phương Nguyên tiểu hữu, chúng ta mang ngươi trở về cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi đến Tẩy Kiếm Trì, chí ít sẽ được an toàn, ngươi có biết bao nhiêu người đang tìm ngươi, lần này tới là Tẩy Kiếm Trì và Thừa Thiên kiếm đạo, nhưng tiếp sau sẽ là tà kiếm tu, các lộ tử sĩ Trung Châu, thích khách Cửu U cung, ai biết còn sẽ có bao nhiêu người tới tìm ngươi?
Nghe được lời này, Phương Nguyên trầm mặc hồi lâu.
Sắc mặt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì hơi hoãn, tưởng là Phương Nguyên rốt cục đã bị bọn hắn thuyết phục.
Nhưng đúng lúc này, Phương Nguyên lại thản nhiên nói:
Vậy cứ để bọn hắn tới đi!
Tuyên Trì và Nguyên Anh Kiếm Tiên đồng thời ngây dại.
Phương Nguyên khẽ thở dài một hơi, nói:
Các ngươi đi ra có thể nói cho bọn hắn, ta tính dựng một kiếm lư bên ngoài đạo tuyết tuyến thứ chín, mượn gió tuyết rèn luyện kiếm ý, thẳng đến khi tu thành kiếm tâm, tìm ra được con đường cho riêng mình. Trong thời gian này, vô luận là ai muốn giết ta, đều có thể đến tìm, vô luận bọn hắn có bao nhiêu người, Phương mỗ sẽ vẫn ôm kiếm chờ đợi!
Lập tức, Kiếm Tử Tẩy Kiếm Trì và Nguyên Anh trưởng lão đều nghẹn họng, không thốt được ra lời.
Bọn hắn đều nghe được rõ ràng, lời này của Phương Nguyên tuy có hơi cuồng vọng, lại nghiêm túc dị thường.
- Nếu đã thế, vậy chúng ta đành đi về trước!
Kiếm Tử Tuyên Trì trầm mặc hồi lâu, sau cùng thở dài một tiếng, nói:
Chẳng qua ngươi yên tâm, những gì chúng ta nghe thấy nhìn thấy lần này, cả chuyện ngươi làm cho Mẫn trưởng lão, chúng ta đều sẽ chuyển cáo nguyên lời cho kiếm thủ!
Phương Nguyên khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Đám Tẩy Kiếm Trì tiếp tục lặng lẽ phục dụng đan dược, khống chế thương thế, sau đó định ra kế hoạch, rời khỏi kiếm trủng. Đợi lúc đi ra xa xa, Kiếm Tử Tuyên Trì nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này Phương Nguyên đang đứng ngay trên địa cung, chắp tay sau lưng, một thân áo xanh tung bay phần phật, chung quanh là gió lạnh tuyết lớn, tưởng như có thể tồi tàn hết thảy, lại không cách nào dao động thân hình hắn nửa phần.
Hắn đột nhiên thở dài một tiếng, quay sang Nguyên Anh Kiếm Tiên nói:
Không chừng... Hắn thật có thể tu luyện ra kiếm tâm vô khuyết!
Sau khi đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì rời đi, Phương Nguyên nghỉ ngơi mấy ngày trong kiếm trủng, khôi phục lại nguyên khí.
Địa thế kiếm trủng đặc thù, có thể tránh gió chống lạnh, khiến cho nơi đây ấm áp hơn bên ngoài không ít, tuy nằm ở phía sau đạo tuyết tuyến thứ chín, nhiệt độ lại không khác đạo tuyến tuyến thứ bảy là mấy, ở lại trong kiếm trủng tự nhiên cũng sẽ thoải mái nhất, nhưng nếu Phương Nguyên đã muốn rèn luyện kiếm tâm, đương nhiên hắn sẽ không trốn ở chỗ này, mà chọn một nơi cách đó không xa, lấy tuyết làm vật liệu, dựng lên một tòa Kiếm Lư.
Hắn hỏi qua Kim Hàn Tuyết, biết được nha đầu này không nguyện cứ thế rời đi, liền cũng cho phép nàng ở lại trong kiếm trủng, còn bản thân thì lại cả ngày ngồi xếp bằng trong Kiếm Lư, đón lấy gió tuyết, rèn luyện kiếm ý, đồng thời có thể tĩnh tâm thôi diễn Kiếm Đạo.
Tuyết tuyến thứ chín rét lạnh căm căm, khiến người khó mà chịu nổi.
Dù là tu sĩ Nguyên Anh đại thừa, trong tình huống không mang theo dị bảo hộ thể, sợ rằng cũng không cách nào ở lại quá lâu trong hoàn cảnh khốc hàn như vậy, nhưng Phương Nguyên lại vung ra hết thảy, cứ thế trực diện với rét lạnh. Chẳng qua cũng may, hắn có Vô Khuyết Kiếm Ý đại thành, có thể che chở bản thân, miễn cưỡng kháng cự đất trời rét lạnh, chỉ là, hoàn cảnh như vậy cũng khiến hắn nhất định phải thời thời khắc khắc duy trì kiếm ý, che chở tâm mạch.
Bằng không mà nói, có lẽ chỉ cần ngồi xuống không đến nửa chung trà, chợp mắt một cái, liền sẽ phát hiện nhục thân mình đã hoàn toàn đông cứng.
Dựng lên Kiếm Lư tu hành ở đây, mỗi một hơi thở đều là dày vò.
Nhưng Phương Nguyên lại kiên trì chịu đựng dày vò như vậy.
Mới đầu hắn chỉ ngồi chừng một nén hương trong Kiếm Lư, nhục thân liền đã gần như hủy hoại, tất phải về lại trong kiếm trủng, nuốt xuống đan dược chữa thương, nhưng đến sau, hắn vận chuyển kiếm ý càng lúc càng tự nhiên, phát hiện mình có thể ngồi suốt nửa canh giờ. Càng tiếp sau, tựa hồ là bởi nhục thân, kinh mạch và pháp lực dần dần thích ứng hoàn cảnh đất trời rét lạnh, đã có thể ngồi liền mấy canh giờ.
Chương 1154 Tuyết nguyên quái ảnh (1)
Mấy tháng sau, hắn thậm chí phát hiện mình có thể ngồi nguyên suốt mấy ngày trong Kiếm Lư.
Đến lúc này, hắn hạ quyết tâm, chỉ ở lại Kiếm Lư, không tiếp tục về kiếm trủng tránh rét.
Hắn đi đến tuyết nguyên chính là muốn tìm về Kiếm Đạo sơ tâm, sau cùng thôi diễn ra phương pháp kết thành kiếm ý.
Trước đây Phương Nguyên cảm thấy kiếm ý không cách nào tăng lên, nhưng sau đó lại phát hiện, chỉ cần mình chịu đủ ma luyện, vượt qua đạo tâm chi kiếp, kiếm ý không cách nào tăng lên cũng đã dần có tăng trưởng, thậm chí tiệm cận viên mãn, điều này khiến trong lòng hắn càng thêm tự tin...
Nếu kiếm ý đã có thể thành, vậy ai có thể cam đoan mình thật không cách nào ngưng kết thành kiếm tâm?
Dù sao chuyện cũng là do người làm!
Trước đây hắn rất có thiên phú ở khía cạnh Kiếm Đạo, lại thêm Thiên Diễn chi thuật tương trợ, khiến cho Kiếm Đạo tiến cảnh cực nhanh, song rốt cuộc tu hành vẫn lấy thần thông làm chủ, dụng tâm cho Kiếm Đạo không đủ, mà giờ, mượn hoàn cảnh tuyết nguyên, đánh chắc cơ sở Kiếm Đạo, thông suốt trước sau, thôi diễn thông thấu, từ đó tìm tòi ra bước tiếp theo nên đi sau khi kiếm ý đại thành!
Bước đi này có thể sẽ rất khó, nhưng Phương Nguyên tin tưởng nhất định sẽ thành công.
Tựa như người ngoài vẫn hay nói, đại đạo năm mươi khuyết một, cho nên trên đời này không khả năng có đạo tâm hoàn mỹ, nhưng nói đi thì phải nói lại, đại đạo năm mươi khuyết một, cho nên trên đời cũng không khả năng có tuyệt lộ chân chính, chỉ cần trả ra nhất định sẽ có một tia cơ hội!
...
Dựng Kiếm Lư trên tuyết nguyên, khổ tu Kiếm Đạo.
Trong gió tuyết gào thét, thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã một năm qua đi, Phương Nguyên một mực tĩnh ngộ Kiếm Đạo trong Kiếm Lư, còn Kim Hàn Tuyết thì cũng ở lại trong kiếm trủng, tiếp tục tu luyện pháp môn của chính nàng, trên phương diện tu hành, hai người không liên quan tới nhau, nhưng cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Vấn đề duy nhất là, sâu trong tuyết nguyên này, tài nguyên tiêu hao cực nhanh, trước đây lúc xâm nhập tuyết nguyên Phương Nguyên mang theo một chút tài nguyên, nhưng giờ đã tiêu hao sạch sẽ, đến sau hắn còn quay lại đạo tuyết tuyến thứ tám một chuyến, mang về tài nguyên lưu lại trên pháp chu, nhưng trong một năm qua cũng đã tiêu hao gần hết, hiện tại thực sự là nghèo đến Túi Càn Khôn trống trơn...
Dù ở phụ cận đạo tuyết tuyến thứ sáu còn chôn nguyên ba chiếc pháp chu mang đầy tài nguyên, là lúc trước đoạt được từ trong tay người Viên gia, giá trị không nhỏ, nhưng hắn nhưng không có thời gian đi lấy về, càng không có thời gian cầm những tài nguyên kia ra bên ngoài tuyết nguyên mua sắm vật tư.
Chẳng qua, tương đối may mắn là, lúc này mèo trắng lại đã phát huy tác dụng.
Cũng không biết nó dùng pháp môn gì, chỉ thấy thường xuyên lượn lờ quanh khu vực cạnh kiếm trủng, mỗi lần đến lúc sơn cùng thủy tận lại sẽ dẫn về chút Tuyết thú, Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết chỉ cần chém giết những Tuyết thú kia, lấy thịt làm thức ăn, máu làm thuốc, da làm đồ mặc, tuy kể ra không khác gì ăn lông ở lỗ, được cái vấn đề cuối cùng cũng giải quyết, không cần sầu lo tài nguyên, có thể toàn tâm toàn ý tu hành.
Một điểm khác nữa là, trước đây lúc đệ tử Tẩy Kiếm Trì rời đi, Phương Nguyên từng mượn bọn hắn chuyển cáo cho thiên hạ, nói mình đang luyện kiếm sâu trong tuyết nguyên, ai muốn giết mình, bắt mình đều có thể tới sâu trong tuyết nguyên mà tìm, mình sẽ ôm kiếm chờ đợi, nhưng đợi lâu như vậy, lại vẫn không có thích khách xuất hiện, thậm chí ngay cả đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng một đi không trở lại, cứ như thể tất cả mọi người đều đã quên sự tồn tại của hắn.
Đối với điều này, Phương Nguyên nghĩ không thông, thế là dứt khoát vứt sang một bên.
...
...
Ba tháng trôi qua, Phương Nguyên cả ngày tĩnh tọa trong Kiếm Lư.
Sáu tháng trôi qua, Phương Nguyên đã có thể múa kiếm trong gió tuyết trên tuyết nguyên.
Chín tháng trôi qua, Phương Nguyên đã có thể phối hợp với mèo trắng, giảo sát Tuyết Hùng hung hãn.
...
...
Thẳng đến một ngày nọ sau một năm hai tháng, phía cực bắc bầu trời xuất hiện một vầng sáng hoa mỹ, không ngừng biến ảo lộng lẫy giữa không trung, đây là hiện tượng tự nhiên đặc hữu thỉnh thoảng mới sẽ xuất hiện trên tuyết nguyên, Phương Nguyên lẳng lặng ngắm nhìn vầng sáng hồi lâu, chợt nổi hứng lên, đi ra Kiếm Lư, đón lấy gió tuyết múa kiếm.
Hiện tại kiếm ý hắn đã đại thành, Kiếm Đạo tiến thêm một bước, kiếm múa lên như một đoàn lưu quang, cuồn cuộn giữa thiên địa, sáng lòa chói lọi, hoàn lẫn với sắc trời phía cực bắc, mang theo một loại ý cảnh huyền diệu khó mà hình dung, phảng phất hòa thành một thể với thiên địa.
Múa đến sau cùng, cổ tay Phương Nguyên khẽ rung, nhẹ nhàng vẩy kiếm lên không trung, sát na đó, kiếm ý tăng vọt, trong vô hình liền đã tràn ngập bốn phương tám hướng, tùy theo kiếm ý tràn ngập, khoảng trời xung quanh tựa hồ cũng biến hóa, thời gian mất đi ý nghĩa, tuyết rơi trong hư không đều đình chỉ bay múa, phảng phất như một bức họa ngưng kết giữa đất trời.
Nhưng loại trạng thái này chỉ là kéo dài mấy nhịp thở, kiếm ý vừa tiêu, bông tuyết lại đã rơi xuống đất.
- Đây là cực hạn rồi ư?
Phương Nguyên thấp giọng than thở, chậm rãi thu kiếm.
Hiện nay hắn đã lần nữa tìm hiểu rõ về Kiếm Đạo bản thân, một thân kiếm ý cũng thông thấu không chút ngưng trệ, xét theo khía cạnh nào đó, lúc này hắn đã có thể tính là nửa bước kiếm tâm, tiệm cận với pháp tắc thiên địa.
Nhưng đến được nửa bước kiếm tâm liền cũng đạt đến cực hạn.
- Chẳng lẽ ta thật chỉ có thể từ bỏ Kiếm Đạo, tìm kiếm phương pháp khác kết thành Chí Tôn Nguyên Anh?
Phương Nguyên trầm tư suy nghĩ vấn đề này.
Chương 1155 Tuyết nguyên quái ảnh (2)
Bây giờ kiếm ý hắn đại thành, đạo tâm cũng kiên định, dù là lần nữa gặp cùng vấn đề tương tự như khi trước cũng sẽ không thất vọng, rốt cuộc chỉ là tiếp tục tìm kiếm phương pháp mới thôi, dù hi vọng tuy rất xa vời, nhưng đã có thể dùng tâm thái bình thản đối mặt.
Ngay khi Phương Nguyên suy nghĩ vấn đề, gió tuyết chung quanh đột nhiên ngừng lại.
Cái ngừng này không giống như là Phương Nguyên dựa vào kiếm ý cường đại ảnh hưởng tới hư không, mà là chẳng biết tại sao, đột nhiên cuồng phong vốn đang không ngừng cuốn tới cuốn lui trên tuyết nguyên chợt bỗng dừng lại, thời khắc này, tuyết lớn mênh mông giữa trời cứ thế tan biến không thấy.
Chứng kiến cảnh đó, Phương Nguyên không khỏi chấn kinh.
Hắn ngưng thần nhìn chung quanh, đột nhiên con ngươi co rút lại, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Gió tuyết ngừng thổi, tầm mắt theo đó lập tức rộng mở, hắn chợt bỗng thấy được, ở phía đông bắc đang có một người từ từ đi tới, bộ dạng người này rất kỳ lạ, trên người hắn Phương Nguyên không cảm ứng được nửa phần tu vi ba động, nhưng có thể xuất hiện trong hoàn cảnh rét lạnh ở đạo tuyết tuyến thứ chín này, lại không có giá vân, cũng không ngự kiếm, cứ thế chậm rãi đi tới trên tuyết nguyên.
Mới đầu Phương Nguyên còn tưởng là có người ngoài đến đây, nhưng lúc nhìn kỹ, trong lòng không khỏi càng cảm thấy quái dị.
Bóng người kia có vẻ không mấy cao lớn, vóc dáng hết sức đơn bạc, khập khà khập khiễng đi trên đường, giống như què một chân, nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể phát hiện hắn hình như còn thiếu một cánh tay, cứ vậy từ từ đi trên tuyết nguyên, bình thản đến lạ lùng, mang theo một loại cảm giác huyền diệu ám hợp thiên địa, thậm chí nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến thiên địa.
- Người này là ai?
Đây là lần đầu Phương Nguyên nhìn thấy quái nhân này, nhưng lại cảm giác hết sức quen thuộc.
Sau thoáng chốc do dự, Phương Nguyên vội vàng triển khai thân pháp, chạy tới chỗ người kia, lấy tu vi hắn bây giờ, trên trời lại không có gió tuyết, tốc độ tự nhiên cực nhanh, chỉ khoảnh khắc liền đã lướt ra mấy trăm trượng, nhưng kỳ dị là, tốc độ đối phương rõ ràng không có biến hóa, nhưng Phương Nguyên sau khi đuổi theo mấy trăm trượng, lại phát hiện khoảng cách hai bên vẫn cứ giữ nguyên.
- Vị tiền bối này, có thể gặp mặt được không?
Trong lòng Phương Nguyên càng cảm thấy cổ quái, nhịn không được cao giọng kêu gọi một tiếng.
Tiếng kêu vang lên, người kia ngừng lại, từ từ xoay người qua, lúc này, nội tâm Phương Nguyên chợt trầm xuống, hắn đã thấy được người kia không những gãy một chân, gãy một tay, thậm chí mắt còn mù một mắt, lỗ tai thiếu một bên.
Nhưng bộ dáng người đó lại có vẻ rất trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, cảm giác quái dị trong lòng lại càng thêm sâu.
- Ngươi có thể nhìn thấy ta?
Mắt còn lành lặn của người kia cũng đang đánh giá Phương Nguyên, thanh âm khàn khàn mở miệng nói.
- Đương nhiên có thể...
Phương Nguyên chỉ thấy thân ảnh hắn ngưng thực, lại không dùng pháp thuật gì che đậy, không khỏi kỳ quái khi nghe hắn hỏi vậy.
- Kiếm Đạo ngươi tu khá lắm!
Người kia khẽ gật đầu, sau đó lại chợt nhíu mày, nói:
Nhưng còn chưa đủ tốt!
Nói xong lại tiếp tục đi về phía trước.
- Cái này...
Nhìn người kia, lại nghe hắn nói vậy, trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên sinh ra một cảm giác cực kỳ quái dị.
Hắn do dự nhìn theo, không biết có nên đuổi hay không.
Tiền bối, không biết ngươi...
Trên tuyết nguyên bất ngờ nhìn thấy quái nhân như vậy thực sự là hơi lạ, Phương Nguyên thoáng chút do dự, liền cũng không cố được quá nhiều, Bát Hoang thân pháp thi triển ra, thân hình như điện, chạy thẳng về phía trước, khó khăn lắm mới đuổi theo được sau lưng người này, nhưng đang định đưa tay vịn bả vai hắn, quái nhân kia lại xoay người qua, cười cười với Phương Nguyên, cùng lúc, hư không chung quanh đột nhiên gào thét cuồng phong, bông tuyết cuốn thốc mà đến, che phủ tầm mắt Phương Nguyên, đến khi hắn ngước mặt lên nhìn về đằng trước, lại đã không thấy người kia đâu.
- Cứ vậy tan biến?
Phương Nguyên đứng trong gió tuyết mênh mông không người, ngưng thần suy tư.
Không biết tại sao, hắn vừa gặp được người này, trong lòng liền cảm thấy có chút kỳ quái.
Vô luận là bộ dạng hay thần pháp huyền diệu của đối phương, thậm chí bao gồm cả nhục thân tàn khuyết kia, tất cả đều mang đến cho hắn cảm giác vô cùng cổ quái, phải muốn bắt chuyện một phen với người này. Đáng tiếc, đối phương như là đột nhiên xuất hiện trong gió tuyết, sau đó lại đột nhiên biến mất, dường như chưa từng tồn tại, khiến Phương Nguyên không khỏi bó tay hết cách.
Hắn đứng giữa trời tuyết tra xét nửa ngày, thật sự tìm không được nguyên nhân đối phương biến mất, từ sau đạo tuyết tuyến thứ chín, rất khó để thi triển thần thông, hơn nữa tại trường cũng không thấy có vết tích thi triển thần thông, trong khi nếu đối phương chỉ bằng vào tốc độ nhục thân, thoáng chốc đã tan biến không tung tích, khiến mình ngay cả bóng dáng đều không thể nhìn thấy, lại là điều tuyệt đối không thể, cái đó đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù thường thức.
Đành chịu, Phương Nguyên buộc phải quay về Kiếm Lư, chỉ là trong lòng vẫn mãi trầm tư về chuyện này.
Ngẫn nghĩ lại, hắn phát hiện ngữ điệu đối phương cũng rất cổ quái.
- Không ngờ ngươi có thể nhìn thấy ta?
- Kiếm ngươi luyện không tệ lắm...
Mấy câu đơn giản, tựa hồ lại có chút ý vị sâu xa, nhất thời khiến mình nghĩ mãi mà không thông.
Ngược lại câu sâu cùng “Nhưng còn chưa đủ tốt” lại khiến trong lòng Phương Nguyên ẩn ẩn có chút khát vọng, hiện tại hắn đã là đạt đến “nửa bước kiếm tâm”, trình độ mà trong Vô Khuyết Kiếm Kinh đã có thể xưng là xưa nay chưa từng có, thế mà đến trong miệng đối phương lại thành mình luyện kiếm còn chưa đủ tốt, như vậy ra sao mới tính là tốt?
Bình luận facebook