-
Chương 1141-1145
Chương 1141 Ban ta đạo tâm, trả ngươi sơ ý (nguyện vọng ban đầu) (2)
Mà hai câu này cũng chính là hai câu ảnh hưởng đến đạo tâm Phương Nguyên, với đạo tâm của hắn, đây chính là sơ hở, huyết hải chung quanh chính đang dùng ý niệm này làm vũ khí công kích, muốn cường hoành nuốt chửng hắn.
- Thà rằng ngàn năm không tìm được pháp môn, còn hơn cùng một giuộc với lũ cáo chồn...
Nhưng đón lấy vô biên huyết hải, nội tâm Phương Nguyên lại bình tĩnh dị thường, tiếng nói nhàn nhạt vang lên trong thức hải, tùy theo tiếng nói này vang lên, chung quanh xuất hiện vô số kinh văn màu vàng, những kinh văn kia đều là văn tự trong Đạo Nguyên Chân Giải mà hắn từng khổ đọc mười năm, khắc sâu trong tâm khảm, lúc này, từng câu từng chữ toả ra ánh sáng chói lọi, phủ lên Chân Linh.
- Không làm được kiếm đạo viên mãn, cũng đâu cần phải đi lên tà đạo...
- Không vừa mắt với nhân tâm xấu xí, cũng đâu cần phải xấu xí như bọn hắn...
Phương Nguyên nhìn chăm chăm huyết hải, trầm thấp hít sâu một hơi, tựa hồ có chút mỏi mệt, nhưng mỏi mệt này đã không phải cái mỏi mệt chán chường lúc trước:
Thật ra đáp án của vấn đề này, ngay từ ngày đầu tiên đi học, Chu tiên sinh đã dạy cho ta...
Lúc nói đến đây, vô số kinh văn màu vàng óng xung quanh dần dần hòa lại với nhau, sau cùng hóa thành hai câu nói.
- Thiên hành kiện, quân tử không ngừng cố gắng!
- Địa thế khôn, quân tử lấy đức làm đầu!
Không ai biết biến hóa chính đang diễn ra trên thân Phương Nguyên rốt cục là gì, ngoại trừ Kim Hàn Tuyết cũng không bất kỳ ai chú ý tới. Lúc này trận ác chiến giữa Tẩy Kiếm Trì và tà kiếm tu đang đến thời khắc then chốt, bốn tên Thừa Thiên trưởng lão đã góp nhặt không ít lực lượng, kiếm linh thúc giục đến cực hạn, hung hăng chém xuống đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì.
Dù người Thừa Thiên kiếm đạo sớm đánh lén từ trước, chiếm hết lợi thế, luận tu vi, bốn đại trưởng lão cũng đều là Nguyên Anh, cao hơn một cấp so với chúng đệ tử Tẩy Kiếm Trì, nhưng ở thời khắc nguy cấp, đệ tử Tẩy Kiếm Trì vẫn phát huy ra tiềm lực vượt xa tưởng tượng, lấy đệ tử tên Tuyên Trì làm đầu, kiếm ý kích đãng, bất ngờ gắng gượng kháng cự được áp lực từ phía đám người Thừa Thiên kiếm đạo.
- Ha ha, một trong bảy đại danh kiếm Tẩy Kiếm Trì quả nhiên danh bất hư truyền...
Giữa lúc ác chiến kịch liệt, Thừa Kiếm thiếu chủ vẫn mắt lạnh bàng quan, trong lòng âm thầm tính toán.
Lúc bọn hắn vừa tiến vào, đối tượng trọng điểm đánh lén chính là Nguyên Anh Kiếm Tiên, vốn tưởng rằng chỉ cần trừ đi người này liền vạn sự đại cát, lại không ngờ Tẩy Kiếm Trì sẽ phái một vị Kiếm Tử đến đạo tuyết tuyến thứ chín, càng không nghĩ tới chính là, vị Kiếm Tử này tuy chỉ có tu vi Kim Đan, lại đã tu luyện đến cảnh giới Kiếm Tâm, trong tay còn cầm theo một trong bảy đại danh kiếm Tẩy Kiếm Trì.
Bởi vậy, ngược lại khiến hắn phát huy ra thực lực đáng sợ hơn cả tên Nguyên Anh Kiếm Tiên kia, cộng thêm những đệ tử Tẩy Kiếm Trì này cũng liều mạng, lúc này động thủ lên, sự tình bất ngờ không dễ dàng được như trong tưởng tượng!
- Đêm dài lắm mộng, chậm thì sinh biến...
Trong lòng hắn lóe lên ý niệm này, ánh mắt trầm xuống.
Nếu đã chiếm ưu thế, cần gì phải tiếp tục triền đấu với những người này?
Mỗi tên tà tu Thừa Thiên kiếm đạo đều bị Tẩy Kiếm Trì truy sát qua vô số lần, trong lòng sớm đều vững tin một đạo lý.
Chỉ có kiếm tu giết chết đệ tử Tẩy Kiếm Trì mới là kiếm tu lợi hại!
- Bá!
Ý niệm vừa chớp qua trong đầu hắn liền trực tiếp đạp bước đi ra, trên mặt hiện lên ý cười lạnh lùng, sau đó đột nhiên trở tay đảo ngược trường kiếm, nhè nhẹ đâm lên mi tâm, lây dính một giọt bản mệnh tinh huyết, sau đó miệng mặc niệm, một thân kiếm ý bỗng chốc tăng vọt, bên người vang lên mấy tiếng vù vù, bảy tám đạo bóng dáng màu đen hiện ra, lẳng lặng trôi nổi giữa hư không.
- Giết bọn hắn!
Thừa Thiên thiếu chủ khẽ cười, niết kiếm chỉ tới.
Bảy tám bóng đen bên cạnh hắn đồng loạt tung ra từng đạo kiếm ý, hệt như bảy tám vị kiếm tu thực lực không thua gì đệ tử áo trắng Tẩy Kiếm Trì, cùng lúc vây tới, chiêu này vừa ra, áp lực lên thân đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì lập tức tăng mạnh.
Kiếm Tử Tuyên Trì thủ ở mặt trước vừa thấy cảnh ấy, tròng mắt lập tức đỏ lên, khẽ cắn răng, hung hăng thúc giục kiếm tâm, từ trên Vạn Lý Băng Phách Kiếm trong tay đột ngột tuôn ra hàn quang chói mặt, ngưng tụ lại, tựa như một bức tường ngăn lại đám bóng dáng màu đen, sau đó hàn ý lưu chuyển, muốn đẩy những bóng đen kia ra.
Nhưng đúng lúc này, Thừa Thiên thiếu chủ cười lên rạng rỡ, sau đó yêu kiếm màu đen nhè nhẹ chỉ tới.
Ầm ầm!
Bên cạnh hắn phù hiện bóng dáng Mẫn trưởng lão, tuy là hư thể, lại mang theo một thân kiếm ý cuồng bạo, hóa ra gió tuyết vô biên trút nghiêng mà xuống, ầm ầm lao thẳng về phía Kiếm Tử Tuyên Trì.
Kiếm Tử Tuyên Trì vung kiếm ngăn cả thế công từ bảy tám đạo kiếm linh thì còn có thể miễn cưỡng gắng gượng, nhưng kiếm linh Mẫn trưởng lão vừa ra tay, lập tức liền trực tiếp vượt ra khỏi khả năng kháng cự của hắn, hàn quang trước người vỡ nát thành từng khúc, cả người cũng bị bắn ngược ra sau, trùng trùng đâm lên vách đá kiếm trủng, nín nửa ngày, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, “Phốc” trực tiếp phun ra một búng máu tươi.
- Giết bọn hắn!
Thừa Kiếm thiếu chủ hài lòng nhìn kiếm linh Mẫn trưởng lão một cái, nhẹ nhàng khoát tay nói:
Cẩn thận đừng để tổn thương thần hồn!
Mấy tên trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo xung quanh liếc nhau, bật cười ha hả, đồng thời nhào tới.
Lúc ra tay bọn hắn đều thúc giục kiếm linh, bên thân mỗi người đều hiện lên mấy đạo bóng đen, nhìn qua hệt như là mấy chục người cùng lao lên, tà khí sâm nhiên, kiếm ý chấn đãng nối liền không dứt, tựa như một mảnh thủy triều cuốn về phía đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì.
- Ai, đạo tiêu ma trường, biết phải làm sao...
--------
Chương 1142 Nhìn lầm (1)
Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên.
Ngay khi bọn hắn sắp nhào tới trước mặt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì, vị Nguyên Anh Kiếm Tiên đã bị Thừa Thiên thiếu chủ đánh lén trọng thương chợt mở mắt ra, trong mắt tuôn ra quang hoa, một người tí hon bộ dạng giống hệt hắn thình lình hiện ra, tay cầm một đạo kiếm quang nhảy lên giữa không trung, sau đó đột ngột vung về phía trước.
Đạo kiếm quang kia đáng sợ vô cùng, trực tiếp xoắn nát một mảnh hắc triều, sau đó vọt thẳng về phía Thừa Thiên thiếu chủ.
- Không hay, Nguyên Anh thoát xác...
Chúng tu tại trường đều kinh hãi, vô luận chính tà đều thất thanh kêu lên.
Chẳng ai ngờ rằng, giữa thời khắc sinh tử quan đầu này, vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia lại không tiếc dùng Nguyên Anh thoát xác ngăn địch.
Có rất ít kiếm tu am hiểu Nguyên Anh thoát xác, thậm chí phần nhiều căn bản không cách nào thoát xác. Nếu cường hoành thoát xác, dù trong thời gian ngắn có khả năng phát huy ra lực lượng cực mạnh, nhưng có thể trở lại được trong nhục thân hay không lại là vấn đề không có đáp án.
Mà vị Nguyên Anh Kiếm Tiên này rõ ràng là bởi vì nhục thân trọng thương, thực lực không đủ mới dứt khoát liều mạng.
Lúc thoát xác, hắn đã không ôm theo hi vọng trở lại nhục thân.
Bá!
Nguyên Anh vừa thoát xác liền trực tiếp vung kiếm chém tới trước mặt Thừa Thiên.
Thừa Thiên thiếu chủ rõ ràng cũng cả kinh, may mà hắn đã luyện hóa thần hồn Mẫn trưởng lão, sát na đó, bóng dáng Mẫn trưởng lão vọt thẳng đến trước người, va chạm với Nguyên Anh của vị Kiếm Tiên kia, sau đó cả hai đồng thời giật lùi ra sau.
Lần này ngay cả Thừa Thiên thiếu chủ cũng kinh ra một thân mồ hôi lạnh, căm hận nói:
Cường hành thoát xác, để ta xem ngươi còn có thể gắng gượng bao lâu...
Vừa nói chuyện, hắn vừa thúc giục kiếm linh Mẫn trưởng lão hộ thể, chính mình thì lui ra sau một bước, vẫy tay một cái, ầm ầm, từ lối vào kiếm trủng dẫn vào một đoàn gió tuyết bên ngoài, tựa như thần thông, vung tay lên, trực tiếp chỉ hướng Kiếm Tiên Nguyên Anh, toàn bộ nhiệt độ trong kiếm trủng bỗng chốc giảm mạnh.
Trên tuyết nguyên này, Nguyên Anh bình thường đều không dám thoát xác, huống hồ là kiếm tu như ngươi?
Nhìn Nguyên Anh Kiếm Tiên bị gió tuyết bọc kín, trên mặt Thừa Thiên thiếu chủ chớp qua ý cười lạnh lùng, đồng thời phất phất tay.
Mấy tên trưởng lão căn bản không cần chờ hắn phân phó, lập tức điên cuồng tấn công về phía đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang trọng thương. Dù sao tu vi bọn hắn cũng là Nguyên Anh, dù bởi không có dị bảo hộ thể, xông vào đạo tuyết tuyến thứ chín đã bị gió tuyết đông không nhẹ, nhưng giờ đã ở trong kiếm trủng thời gian tương đối dài, pháp lực dần được khôi phục phần nào, thế công theo đó càng lúc càng mãnh liệt.
Dưới tình cảnh đó, dù là vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia cũng chống đỡ không nổi, đường đường một vị Kiếm Tiên, một vị Kiếm Tử, lại thêm nhiều tinh anh áo trắng như vậy, nhưng ở trong kiếm trủng này lại nơi nơi bị người chế trụ, không có hi vọng lật bàn, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác đắng chát.
Hắn không tiếc mạng sống, dùng ra Nguyên Anh thoát xác, ý đồ tranh thủ chút hi vọng sống cho đám đệ tử, nhưng không nghĩ tới là, Thừa Thiên thiếu chủ cũng không ngốc, trực tiếp dẫn vào gió tuyết từ bên ngoài tuyết nguyên, vừa lúc khắc chế khiến Nguyên Anh hắn đã gần như sụp đổ...
Kiếm Tử tên Tuyên Trì vốn thực lực cũng rất đáng sợ, dù đối mặt bốn đại Nguyên Anh trưởng lão của Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng không phải không đủ sức đánh một trận, nhưng khăng khăng lại bị Thừa Thiên thiếu chủ áp chế, trước đã bị thương, giờ lại càng khó mà chống đỡ, về phần mấy tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì khác, dưới áp lực từ bốn đại Nguyên Anh Thừa Thiên Kiếm Đạo, mấy người có thể trụ vững được?
- Ông trời, rốt cục ngươi vẫn trợ giúp yêu tà, diệt trừ chính đạo ư?
Tiếng than thở trầm trầm vang lên, Nguyên Anh Kiếm Tiên âm thầm hạ quyết tâm, tán phát ra một đạo thần niệm mơ hồ.
- Ha ha, ta ghét nhất chính là đám người tự cho mình là chính đạo các ngươi...
Thừa Thiên thiếu chủ cảm nhận được thần niệm này, lại cười lên lạnh lùng, trong mắt chớp qua vẻ mỉa mai.
- Chính đạo bất diệt, ta dù phải hủy đi kiếm tâm cũng không từ...
Thấp giọng thở dài, trên đầu Nguyên Anh chợt tràn ra một loại quang mang u ám, đáng sợ khó mà hình dung.
- Sư thúc đừng...
Đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đều kinh hãi, vội phi thân lên định ngăn cản.
Nhưng bốn tên Thừa Thiên trưởng lão lại đã đại nộ, đồng loạt tế lên vô số kiếm linh công tới, ngăn cản không cho bọn hắn tiếp cận.
Ngay thời khắc này, đột nhiên một đạo kiếm ý bay vút lên giữa không trung.
Chúng nhân vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên mặt đất tuy vẫn im ắng bất động, Kim Hàn Tuyết vẫn đang một mực nắm chặt tay hắn, bản thân thì lại bị vô số kiếm quang cắt cho đẫm máu, nhưng ngoài người ý liệu chính là, nàng làm vậy tựa hồ có tác dụng, Phương Nguyên nhìn vốn đã nhập tà quá sâu, nay trên đỉnh đầu lại ẩn ẩn sáng lên kim mang.
Tà khí khi trước đang dần tan biến, thay vào là một cỗ hạo nhiên chính ý.
Ngay cả mèo trắng một mực ngồi ở bên cạnh cũng lộ ra thần sắc mừng rỡ, đột nhiên nhảy dựng lên, bắt đầu không ngừng đi vòng quanh Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết, mỗi đi một vòng, thân hình hai người lại mơ hồ một phần, khí cơ yếu đi một phần, tựa hồ sắp tan biến khỏi vùng không gian này, không biết là sẽ đi đâu...
Chứng kiến cảnh đó, nhất là khi cảm nhận được khí cơ biến hóa trên người Phương Nguyên, sắc mặt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì bất giác hiện đầy vẻ kinh hoàng.
--------
Chương 1143 Nhìn lầm (2)
Kiếm Tử Tuyên Trì cũng nhìn sang Nguyên Anh Kiếm Tiên, thảng thốt nói:
Sư thúc, vừa rồi chúng ta nhìn lầm...
Ngữ điệu xen lẫn đắng chát không cách nào dấu giếm:
Vừa rồi không phải hắn nhập ma, mà là đang kháng cự ma niệm!
- Thứ hắn tu luyện không phải Thừa Thiên Kiếm Điển...
Đám tà kiếm tu lại càng thêm kinh hãi quát to:
Không thể nào, sao kiếm ý của hắn đề thăng nhanh như vậy?
Lần đầu tiên đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy Phương Nguyên, vốn tưởng rằng hắn đang nhập ma, khi đó một thân tà khí trên thân hắn quả thực rất đáng sợ.
Hơn nữa cốt đàn màu trắng bên cạnh hắn khi đó càng là thứ mà Tẩy Kiếm Trì căm hận đến tận xương tủy, cộng thêm ấn tượng chẳng tốt lành gì trước đây, thế là nhận định hắn sẽ nhập ma, sau đó liền lập tức ra tay không chút mảy may do dự nào, dù ngại bởi lệnh từ kiếm thủ, không trực tiếp chém giết Phương Nguyên, nhưng cũng dùng kiếm ý công kích khiếu huyệt, ý đồ cường hoành ngăn hắn hành công, mặc kệ thương tàn, trực tiếp mang về Tẩy Kiếm Trì.
Nhưng không nghĩ tới chính là, hiện tại tà khí trên thân Phương Nguyên lại từ từ tan biến, hạo nhiên chính khí dần bành trướng, đến lúc này rốt cục bọn hắn mới hiểu ra, mình đã nhìn lầm.
Nếu Phương Nguyên quả thực đang nhập ma, như vậy với trạng thái tà khí đại thịnh khi nãy của hắn, hiện tại hẳn là đã thành công, dù cho nhập ma thất bại, như vậy cũng sẽ là kiếm ý uể oải, thân tử đạo tiêu, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cảnh tượng đạo tâm thủ vững, hạo nhiên chính khí tăng vọt như bây giờ.
Tình cảnh như vậy, bọn hắn làm sao còn có thể nhìn không rõ ràng?
Phương Nguyên không nhập ma, ngược lại chính đang hành công bức lui tà khí trên người!
Biến hóa này vượt ngoài dự liệu của vị Nguyên Anh Kiếm Tiên vừa quyết ý liều chết, tâm niệm theo đó khẽ chuyển, không tiếp tục tự hủy nữa.
Riêng đám tà kiếm tu thì lại đầy mặt hoảng sợ.
Thân là người tu hành Thừa Thiên kiếm đạo, bọn hắn đều biết với kiếm đạo bản thân mà muốn đề thăng kiếm ý thì khó tới cỡ nào.
Tuy trên lý luận tuyệt tình tuyệt tính có thể trợ giúp bọn hắn ngưng luyện kiếm ý, nhưng người chân chính làm được lại không nhiều, chính điều này mới dẫn đến về cơ bản người tu hành Thừa Thiên kiếm đạo rất khó thành tựu kiếm ý.
Nhưng lúc này, bọn hắn lại hoảng sợ phát hiện, Phương Nguyên rõ ràng không tu luyện pháp môn trong Thừa Thiên Kiếm Điển, nhưng kiếm ý lại vẫn cứ ầm ầm tăng vọt, hơn nữa còn hoàn toàn khác biệt với kiếm ý của bọn hắn. Kiếm ý này đường đường chính chính, chứa đầy một cỗ hạo nhiên chính khí, điều này quả thực không khác gì người bình thường thói quen đi đường nhỏ, trèo qua vách dốc leo lên đỉnh núi mới chợt phát hiện đã có người thuận theo đại lộ leo đến đỉnh phong!
Xung kích này không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
- Thiếu chủ, nếu chúng ta cũng có thể có được kiếm ý bậc này, như vậy ẩn tật trong người...
Một vị trưởng lão nghĩ đến vấn đề này, vội thất thanh la lên.
- Bắt lấy hắn!
Sắc mặt Thừa Thiên thiếu chủ không giấu được vẻ ngưng trọng, tựa hồ rất kinh ngạc, cũng rất nghi hoặc.
Nhưng mắt thấy con mèo trắng kia chạy vòng quanh Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết hai vòng, sau đó bóng dáng hai người bọn họ liền càng lúc càng mờ nhạt, tựa hồ sắp tan biến khỏi phiến không gian này, lập tức hắn không cố được suy nghĩ quá nhiều, vội hét lớn một tiếng, thúc giục kiếm linh Mẫn trưởng lão đánh tới.
Đồng thời với đó, bốn tên trưởng lão còn lại cũng đều vứt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì sang một bên, liều mạng ra tay về phía Phương Nguyên, mới đầu bọn hắn tưởng rằng vô luận Phương Nguyên hành công thế nào, sau cùng nhất định vẫn sẽ bị khống chế, nhưng giờ tình thế đại biến, Phương Nguyên chẳng những không nhập ma, ngược lại còn kháng cự ma niệm, khủng bố hơn chính là, không ngờ hắn lại dưỡng thành kiếm ý hùng hậu đến vậy...
Nếu bọn hắn cũng có thể được đến phương pháp dưỡng thành kiếm ý này, chẳng phải sẽ chữa khỏi ẩn tật trên người?
Thế là, lúc này bọn hắn đã không cố được cái khác, cứ phải trước bắt lại Phương Nguyên rồi tính!
- Làm sao bây giờ?
Sát na này, đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đều thần sắc phức tạp ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn hắn cũng không nghĩ tới trên thân Phương Nguyên sẽ xuất hiện biến hóa bực này, càng không nghĩ tới, chớp mắt khi biến hóa vừa xuất hiện, Thừa Thiên kiếm đạo lại bỏ qua bọn hắn, quay đầu chuyển sang tấn công Phương Nguyên. Như thế không nghi ngờ bằng với cho bọn hắn cơ hội, thừa lúc người Thừa Thiên kiếm đạo tấn công Phương Nguyên liền mau chóng trốn đi, mặc dù bên ngoài băng thiên tuyết địa, nhưng rốt cuộc có thể trốn được người nào hay người đó.
Song bọn hắn mới vừa ý thức được, hóa ra bên mình đều hiểu lầm Phương Nguyên, giờ chẳng lẽ lại cắm đầu chạy thẳng?
- Ngươi dẫn bọn hắn đi trước...
Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ là lời này lại thoát ra từ miệng hai người.
Hiện tại trong đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì, người còn sức đánh một trận chỉ có mỗi Nguyên Anh Kiếm Tiên và Kiếm Tử Tuyên Trì, hai người bọn hắn gần như cùng lúc làm ra quyết định, đồng thời quát lớn, sau đó liền cũng đồng thời vọt tới Phương Nguyên.
Thẳng đến khi ra tay, bọn hắn mới phát hiện đối phương đều công tới, biểu tình không khỏi hiện vẻ đắng chát.
Chỉ là đã ra tay, tự nhiên không cách nào thu hồi, lúc này chỉ còn nước liều chết đến cùng.
Một đoàn kiếm ý, một mảnh gió tuyết đồng thời đánh tới sau lưng đám tà kiếm tu.
Thừa Thiên thiếu chủ và bốn đại trưởng lão đều đại nộ:
Đến lúc này rồi còn có tâm tư nhúng mũi vào chuyện người khác?
Ầm ầm!
Bọn hắn không dám giơ lưng đón lấy Vạn Niên Băng Phách Kiếm và thế công từ một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên, lúc này đành chỉ còn cách vội vã xoay người, mười mấy đạo kiếm linh phóng đại giữa không trung, giống như một mảnh sóng cả, hung hăng quất đánh về phía Nguyên Anh Kiếm Tiên và Tuyên Trì.
--------
Chương 1144 Ta không phụ đạo, trời không phụ ta (1)
Soạt...
Hai người bọn họ đều như nỏ mạnh hết đà, đón lấy mảnh kiếm ý kia, trực tiếp ngã văng ra sau.
Tuyên Trì ọe ra một búng máu tươi, thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên cũng gần như vỡ nát, bị ép về lại nhục thân.
- Đây là chính đạo mà các ngươi tự nhận?
Trên mặt Thừa Thiên thiếu chủ chớp qua ý cười lạnh lùng:
Vì chút chuyện không liên quan đến mình mà hại chết lẫn nhau?
Dứt lời, hắn quay người chém xuống một kiếm.
Meo...
Lúc này mèo trắng đã chạy hai vòng rưỡi quanh Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết.
Mắt thấy chỉ còn nửa vòng liền có thể mang hai người này đi, nhưng kiếm của Thừa Thiên thiếu chủ rốt cuộc vẫn kịp thời chém tới trước mắt.
Mèo trắng phẫn nộ kêu một tiếng, từ đáy lòng chán ghét đám sinh linh cấp thấp này.
Chẳng qua, dù sao kiếm của đối phương cũng tương đối nhanh, nó vẫn rất là cơ cảnh “Sưu” một tiếng nhảy sang bên cạnh tránh né.
Thân hình Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết vốn đã có chút mơ hồ, lúc này lần nữa trở nên rõ ràng.
Sau cùng Nguyên Anh Kiếm Tiên và Kiếm Tử Tuyên Trì vẫn chẳng thay đổi được gì, Thừa Thiên thiếu chủ vẫn có đầy đủ thời gian ngăn cản mèo trắng mang đi Phương Nguyên, nhưng bọn hắn lại đã tiêu hao mất cơ hội đào tẩu duy nhất, nếu tính ra, quả thực ngu xuẩn dị thường!
Nhưng chớp mắt vừa rồi, với chuyện nào đó, lại cũng đã đủ.
...
...
- Đây... Đây là cái gì?
Kinh văn màu vàng óng kia xuất hiện, toả ra ánh sáng chói lọi, khiến thức hải Phương Nguyên sáng bừng cả lên.
Ở chiều ngược lại, huyết hải vô biên kia lại đột nhiên như băng tuyết gặp phải trời hè, nhanh chóng tiêu tán đi.
Ý chí ẩn thân trong huyết hải căn bản không biết đây là chuyện gì, cũng không biết được Phương Nguyên rõ ràng đang ở bước đường cùng, khăng khăng bởi vì hai câu không đầu không đuôi kia, đột nhiên đạo tâm lại lần nữa trở nên kiên định, so với thái độ chấp ảo lúc trước thì còn kiên định hơn mấy lần...
Nhưng dù nó nghĩ không thông, lại cũng ý thức được tình thế hung hiểm hiện tại, loại lực lượng kia quá mức đáng sợ, căn bản không phải thứ hiện tại nó có thể ngăn cản.
Trước đây hắn còn mừng thầm, bởi vì đạo tâm Phương Nguyên bị tổn hại mình mới sớm thức tỉnh, nhưng giờ lại bắt đầu hối hận.
Thật là xui xẻo, thức tỉnh sớm, lực lượng không đủ, lại phải tranh đấu đạo tâm với quái thai như Phương Nguyên, vậy khác gì tìm chết đâu!
Hắn không cam tâm cứ thế bị trấn áp, bèn liều mạng cuộn lên lực lượng huyết hải vô biên, ý đồ cường hoành luyện hóa Chân Linh Phương Nguyên, nhưng vừa rồi, nó thừa lúc Phương Nguyên đạo tâm thất thủ mới thế như vô địch, còn lúc này, bên người Phương Nguyên có kinh văn vàng óng chói lòa như mặt trời giữa trưa, ở trước mặt kim quang đó, lực lượng huyết hải của nó hoàn toàn không có chút năng lực chống đỡ nào.
- Không thể... Không thể nào...
Ý chí kia liều mạng kêu to, nhưng huyết hải vẫn cứ dần rụt nhỏ, lộ ra một thanh kiếm trong thức hải Phương Nguyên.
Đó chính là Ma Ấn Kiếm lúc trước được Phương Nguyên nuôi dưỡng trong cơ thể để ôn dưỡng kiếm ý, đến sau hắn tu thành Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, kiếm này lại ở trong cơ thể Lôi Linh Cáp Mô, lúc nuôi ở huyết trì, tựa hồ luôn luôn có được liên hệ nào đó với hắn, lại một mực tận hết khả năng rời xa hắn, trước sau mấy năm, kiếm này mãi vẫn chưa thành, kiếm ý Phương Nguyên cũng không thấy tăng trưởng, thẳng đến hôm nay.
Hiện tại, thanh kiếm này rốt cục lần nữa xuất hiện trước mắt Phương Nguyên.
Hắn cúi đầu nhìn xuống thanh kiếm, cảm thụ được ý chí còn sót lại trên thân kiếm đang gầm gào không cam tâm, Phương Nguyên nhàn nhạt khẽ cười, nói:
Đấy đều là lời thánh hiền nói, nếu ngươi có thể hiểu được đại đạo nhân gian, vậy ngươi liền đã không phải chỉ là một kiện ma vật...
Lúc nói chuyện, thần sắc hắn rất lạnh lùng, thậm chí có chút khinh bỉ, cứ thế vươn tay bắt tới Ma Kiếm.
Luận lực lượng, ma ấn này cuồng bạo vô biên, quỷ dị không gì sánh được, có thể nói là khủng bố khó diễn tả bằng lời.
Nhưng luận về đạo lý, nó thực sự kém không chỉ một điểm nửa điểm...
- Ngươi sẽ thất bại...
- Ngươi sẽ thất vọng...
Ma Kiếm run rẩy trong lòng bàn tay Phương Nguyên, giận dữ kêu hét:
Sớm muộn rồi cũng có lúc đạo tâm ngươi sụp đổ!
Sẽ không sụp đổ nữa đâu!
Phương Nguyên bình tĩnh đáp, vững vàng siết chặt thanh kiếm trong tay, tùy theo hắn nắm chặt, thần niệm ba động của ý chí còn sót lại trên thân kiếm càng lúc càng yếu, cuối cùng hoàn toàn mất đi tiếng thở, trốn vào sâu trong Ma Kiếm, trầm ngủ không thấy động tĩnh, trên mặt Phương Nguyên bất giác hiện lên ý cười thản nhiên, nhẹ giọng lẩm bẩm trong thức hải.
- Đại đạo tàn khuyết, nhưng cầu tự thân viên mãn!
- Nhân gian xấu xí, nguyện thủ một tuyến thanh trọc!
Khe khẽ nói xong hai câu kia, hắn đột nhiên mở mắt ra.
...
...
Cũng sát na này, Thừa Thiên thiếu chủ đã thúc giục thần hồn Mẫn trưởng lão đánh tới, Phương Nguyên chỉ cảm thấy hư không chung quanh toàn là kiếm ý cuồng bạo vô tận, hệt như gió tuyết trên tuyết nguyên đang bao bọc lấy mình. Hắn mặt không đổi sắc, đưa tay nắm lấy Kim Hàn Tuyết, cấp tốc bước ra mấy bước trong hư không, thân hình vô cùng quỷ dị đi đến bên ngoài phạm vi kiếm ý bao phủ.
Sau đó hắn đứng thẳng dậy, vỗ vỗ bả vai Kim Hàn Tuyết lúc này vẫn còn đang ngấn lệ, nói:
Cám ơn ngươi!
Tiếp sau, trong ánh mắt ngạc nhiên của Kim Hàn Tuyết, hắn từ từ tiến thẳng về phía trước.
Mèo trắng thấy bộ dáng này của hắn, ngược lại bị câu lên hứng thú, nhàn nhã nằm xuống xem kịch hay.
Một kiếm thất bại, Thừa Thiên thiếu chủ lại không có vẻ gì là thất vọng.
Vừa nãy hắn chỉ lo lắng Phương Nguyên sẽ đột nhiên đào tẩu mà thôi, giờ thấy đối phương không thể đào tẩu, hắn liền cũng yên tâm.
--------
Chương 1145 Ta không phụ đạo, trời không phụ ta (2)
Trước là kinh ngạc nhìn con mèo trắng kia một cái, sau đó liền lạnh lùng quay sang Phương Nguyên, quanh người hiện ra hàn ý sâm nhiên, như cười mà không phải cười nói:
Phương đạo hữu, bản tọa tự nghĩ một mực đối xử với ngươi không sai, trước sau cũng đã hai lần cứu mạng ngươi, giờ ta cũng không nhiều lời, ngươi làm sao dưỡng thành kiếm ý bậc này, thống khoái nói cho ta, chúng ta liền không ai nợ ai!
Nghe vậy Phương Nguyên bất giác hơi ngớ, kinh ngạc nói:
Ta dưỡng thành kiếm ý?
Tử tế cảm nhận, trên mặt từ từ chớp qua một tia cả kinh.
Kiếm ý hắn đình trệ đã lâu, không ngờ sau khi trải qua phen tâm kiếp vừa rồi lại đã bắt đầu đề thăng.
Sau một hồi trầm mặc hắn mới dần hiểu ra.
Trên mặt không khỏi chớp qua ý cười, thấp giọng lẩm bẩm:
Ta không phụ đạo, trời không phụ ta...
Lòng bàn tay mở ra, một sợi kiếm ý lưu chuyển, như chùm sương khói nho nhỏ, biến ảo khôn lường.
Phương Nguyên cảm nhận kiếm ý biến hóa, tâm tình thực sự có chút phức tạp.
Trải qua phen đạo tâm chi kiếp này, kiếm ý theo đó tăng vọt, điều này có phần nằm ngoài dự liệu của hắn, chẳng qua tử tế hồi tưởng một phen, liền cũng cảm thấy đây là chuyện hẳn nên.
Chặng đường vừa qua, hắn vượt ngang chín đạo tuyết tuyến, tiến vào sâu trong tuyết nguyên, không biết gặp bao trắc trở, nhất là ở trong địa cung, bị Nguyên Anh Kiếm Tiên truy sát hơn vạn dặm, nhiều lần đi giữa lằn ranh sinh tử, bản thân cũng được ma luyện đến cực trí, vô luận là một thân pháp lực hay lĩnh ngộ đối với kiếm đạo, hết thảy đều được đề thăng một bậc. Thật ra ngay từ lúc ở địa cung, hắn sớm đã có cơ hội thành tựu kiếm ý đại thành, chỉ là khi ấy đạo tâm hắn đã bất ổn, chưa kịp phát giác thời cơ.
Thẳng đến hôm nay, chém đi ma ý trong lòng, đạo tâm ổn định, kiếm ý liền cũng theo đó phóng đại.
Cũng chính bởi thế, trong lòng hắn lại càng thêm vui sướng, thầm nhủ đúng là người có tâm trời không phụ, đạo tâm mình bị tổn hại, nhưng sau cùng vẫn thủ vững, chưa từng nhập ma, mà sau khi vượt qua tâm kiếp, lập tức liền được đến đại lễ từ thượng thiên!
Đồng thời, trong lòng ẩn ẩn suy tư, dần dần hiểu được nguyên nhân vì sao Vô Khuyết Kiếm Kinh khó thành kiếm ý, chẳng qua là kiếm đạo này quá mức tuyệt đối, yêu cầu người tu kiếm phải một lòng si tâm với kiếm, tâm ý thủ vững đến không rảnh để ý tới bên ngoài mới có thể thành tựu kiếm ý đại thành, trong khi thời gian hắn bỏ ra cho kiếm đạo vẫn xa xa không đủ, tự nhiên không cách nào giành được kiếm ý đề thăng.
Thẳng đến lần này, bản thân trải qua rèn luyện trên tuyết nguyên, cuối cùng mới đạt đủ yêu cầu.
Xét theo khía cạnh nào đó mà tới, thậm chí là đã rèn luyện quá mức cần thiết, trong Vô Sinh kiếm trủng, bởi vì nhìn thấy kiếm trủng trống không mà thất vọng, suýt nữa đạo tâm thất thủ, lại bởi áp lực quá lớn, cho nên đạo tâm suýt nữa sụp đổ, bị ma ý thừa cơ xâm thực!
Nhưng sau khi vượt qua kiếp nạn, lập tức công đến viên mãn, gần tới đại thành...
Đương nhiên, chỉ là gần tới đại thành mà thôi, còn thiếu một vài thứ, thế nên kiếm ý chưa thể đạt tới viên mãn đại thành.
Thừa Thiên thiếu chủ lại không để ý tới cảm khái trong lòng Phương Nguyên, thấy hắn như có điều suy nghĩ, không khỏi lạnh giọng nói:
Phương đạo hữu, từ khi ngươi ta gặp nhau, ta liền lấy lễ đối đãi ngươi, lúc trước vị Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì này truy sát ngươi vạn dặm, chính là ta cứu ngươi, vừa nãy những đệ tử Tẩy Kiếm Trì này muốn giết ngươi, cũng là ta cứu ngươi. Mới cách đây không lâu, vì con đường tu hành của ngươi, ta thậm chí thoải mái đưa tặng Thừa Thiên Kiếm Điển, giờ ta muốn cầu ngươi pháp môn tu luyện kiếm ý, không quá phận chứ?
Lúc này, không chỉ hắn, ngay cả bốn tên Thừa Thiên trưởng lão đều đầy mặt kích động.
Đối với người ngoài mà nói, thực sự rất khó để tưởng tượng tâm tình bọn hắn lúc này.
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy Phương Nguyên kiếm ý đại thành, thần sắc chỉ hơi chút kinh ngạc mà thôi, dù sao bọn hắn cũng khác với người tu luyện Thừa Thiên Kiếm Đạo, một thân kiếm ý có mạnh có yếu, dù không nhiều người tu luyện tới cảnh giới được như Phương Nguyên, nhưng cũng chưa đủ để khiến bọn hắn quá mức chú ý.
Song đệ tử Thừa Thiên Kiếm Đạo lại khác, nhìn bộ dạng cuồng nhiệt của bọn hắn, quả thực chỉ hận không thể trực tiếp bắt lại Phương Nguyên để truy hỏi.
- Ngươi quan tâm pháp môn tu luyện kiếm ý của ta như vậy, là bởi tu hành của các ngươi có vấn đề?
Phương Nguyên nhìn sang Thừa Thiên thiếu chủ, trầm ngâm nói:
Ta xem qua pháp môn trong Thừa Thiên Kiếm Điển của các ngươi, mặc dù có pháp môn tuyệt tâm tuyệt tính để tu luyện kiếm ý, nhưng cũng giống pháp môn tu luyện kiếm linh, đều là một đường tà đạo, không khả năng tu luyện được đến kiếm ý đại thành, mà con đường tiếp sau, các ngươi lại trực tiếp tu luyện pháp môn kiếm linh, nhìn qua thì có vẻ thực lực cực mạnh, thậm chí không thua gì pháp môn Tẩy Kiếm Trì, nhưng nếu ta đoán không lầm, tu luyện đến càng cao, liền sẽ sinh ra một ít ẩn tật không cách nào giải quyết, điều này có liên quan đến kiếm ý, đúng chứ?
Nghe hắn nhẹ nhàng nói ra lời này, Thừa Thiên thiếu chủ và bốn tên trưởng lão đều kinh hãi.
Có người nhịn không được quát to:
Nói hươu nói vượn cái gì, ngươi cứ giao pháp môn tu luyện kiếm ý ra đây là được!
--------
Mà hai câu này cũng chính là hai câu ảnh hưởng đến đạo tâm Phương Nguyên, với đạo tâm của hắn, đây chính là sơ hở, huyết hải chung quanh chính đang dùng ý niệm này làm vũ khí công kích, muốn cường hoành nuốt chửng hắn.
- Thà rằng ngàn năm không tìm được pháp môn, còn hơn cùng một giuộc với lũ cáo chồn...
Nhưng đón lấy vô biên huyết hải, nội tâm Phương Nguyên lại bình tĩnh dị thường, tiếng nói nhàn nhạt vang lên trong thức hải, tùy theo tiếng nói này vang lên, chung quanh xuất hiện vô số kinh văn màu vàng, những kinh văn kia đều là văn tự trong Đạo Nguyên Chân Giải mà hắn từng khổ đọc mười năm, khắc sâu trong tâm khảm, lúc này, từng câu từng chữ toả ra ánh sáng chói lọi, phủ lên Chân Linh.
- Không làm được kiếm đạo viên mãn, cũng đâu cần phải đi lên tà đạo...
- Không vừa mắt với nhân tâm xấu xí, cũng đâu cần phải xấu xí như bọn hắn...
Phương Nguyên nhìn chăm chăm huyết hải, trầm thấp hít sâu một hơi, tựa hồ có chút mỏi mệt, nhưng mỏi mệt này đã không phải cái mỏi mệt chán chường lúc trước:
Thật ra đáp án của vấn đề này, ngay từ ngày đầu tiên đi học, Chu tiên sinh đã dạy cho ta...
Lúc nói đến đây, vô số kinh văn màu vàng óng xung quanh dần dần hòa lại với nhau, sau cùng hóa thành hai câu nói.
- Thiên hành kiện, quân tử không ngừng cố gắng!
- Địa thế khôn, quân tử lấy đức làm đầu!
Không ai biết biến hóa chính đang diễn ra trên thân Phương Nguyên rốt cục là gì, ngoại trừ Kim Hàn Tuyết cũng không bất kỳ ai chú ý tới. Lúc này trận ác chiến giữa Tẩy Kiếm Trì và tà kiếm tu đang đến thời khắc then chốt, bốn tên Thừa Thiên trưởng lão đã góp nhặt không ít lực lượng, kiếm linh thúc giục đến cực hạn, hung hăng chém xuống đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì.
Dù người Thừa Thiên kiếm đạo sớm đánh lén từ trước, chiếm hết lợi thế, luận tu vi, bốn đại trưởng lão cũng đều là Nguyên Anh, cao hơn một cấp so với chúng đệ tử Tẩy Kiếm Trì, nhưng ở thời khắc nguy cấp, đệ tử Tẩy Kiếm Trì vẫn phát huy ra tiềm lực vượt xa tưởng tượng, lấy đệ tử tên Tuyên Trì làm đầu, kiếm ý kích đãng, bất ngờ gắng gượng kháng cự được áp lực từ phía đám người Thừa Thiên kiếm đạo.
- Ha ha, một trong bảy đại danh kiếm Tẩy Kiếm Trì quả nhiên danh bất hư truyền...
Giữa lúc ác chiến kịch liệt, Thừa Kiếm thiếu chủ vẫn mắt lạnh bàng quan, trong lòng âm thầm tính toán.
Lúc bọn hắn vừa tiến vào, đối tượng trọng điểm đánh lén chính là Nguyên Anh Kiếm Tiên, vốn tưởng rằng chỉ cần trừ đi người này liền vạn sự đại cát, lại không ngờ Tẩy Kiếm Trì sẽ phái một vị Kiếm Tử đến đạo tuyết tuyến thứ chín, càng không nghĩ tới chính là, vị Kiếm Tử này tuy chỉ có tu vi Kim Đan, lại đã tu luyện đến cảnh giới Kiếm Tâm, trong tay còn cầm theo một trong bảy đại danh kiếm Tẩy Kiếm Trì.
Bởi vậy, ngược lại khiến hắn phát huy ra thực lực đáng sợ hơn cả tên Nguyên Anh Kiếm Tiên kia, cộng thêm những đệ tử Tẩy Kiếm Trì này cũng liều mạng, lúc này động thủ lên, sự tình bất ngờ không dễ dàng được như trong tưởng tượng!
- Đêm dài lắm mộng, chậm thì sinh biến...
Trong lòng hắn lóe lên ý niệm này, ánh mắt trầm xuống.
Nếu đã chiếm ưu thế, cần gì phải tiếp tục triền đấu với những người này?
Mỗi tên tà tu Thừa Thiên kiếm đạo đều bị Tẩy Kiếm Trì truy sát qua vô số lần, trong lòng sớm đều vững tin một đạo lý.
Chỉ có kiếm tu giết chết đệ tử Tẩy Kiếm Trì mới là kiếm tu lợi hại!
- Bá!
Ý niệm vừa chớp qua trong đầu hắn liền trực tiếp đạp bước đi ra, trên mặt hiện lên ý cười lạnh lùng, sau đó đột nhiên trở tay đảo ngược trường kiếm, nhè nhẹ đâm lên mi tâm, lây dính một giọt bản mệnh tinh huyết, sau đó miệng mặc niệm, một thân kiếm ý bỗng chốc tăng vọt, bên người vang lên mấy tiếng vù vù, bảy tám đạo bóng dáng màu đen hiện ra, lẳng lặng trôi nổi giữa hư không.
- Giết bọn hắn!
Thừa Thiên thiếu chủ khẽ cười, niết kiếm chỉ tới.
Bảy tám bóng đen bên cạnh hắn đồng loạt tung ra từng đạo kiếm ý, hệt như bảy tám vị kiếm tu thực lực không thua gì đệ tử áo trắng Tẩy Kiếm Trì, cùng lúc vây tới, chiêu này vừa ra, áp lực lên thân đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì lập tức tăng mạnh.
Kiếm Tử Tuyên Trì thủ ở mặt trước vừa thấy cảnh ấy, tròng mắt lập tức đỏ lên, khẽ cắn răng, hung hăng thúc giục kiếm tâm, từ trên Vạn Lý Băng Phách Kiếm trong tay đột ngột tuôn ra hàn quang chói mặt, ngưng tụ lại, tựa như một bức tường ngăn lại đám bóng dáng màu đen, sau đó hàn ý lưu chuyển, muốn đẩy những bóng đen kia ra.
Nhưng đúng lúc này, Thừa Thiên thiếu chủ cười lên rạng rỡ, sau đó yêu kiếm màu đen nhè nhẹ chỉ tới.
Ầm ầm!
Bên cạnh hắn phù hiện bóng dáng Mẫn trưởng lão, tuy là hư thể, lại mang theo một thân kiếm ý cuồng bạo, hóa ra gió tuyết vô biên trút nghiêng mà xuống, ầm ầm lao thẳng về phía Kiếm Tử Tuyên Trì.
Kiếm Tử Tuyên Trì vung kiếm ngăn cả thế công từ bảy tám đạo kiếm linh thì còn có thể miễn cưỡng gắng gượng, nhưng kiếm linh Mẫn trưởng lão vừa ra tay, lập tức liền trực tiếp vượt ra khỏi khả năng kháng cự của hắn, hàn quang trước người vỡ nát thành từng khúc, cả người cũng bị bắn ngược ra sau, trùng trùng đâm lên vách đá kiếm trủng, nín nửa ngày, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, “Phốc” trực tiếp phun ra một búng máu tươi.
- Giết bọn hắn!
Thừa Kiếm thiếu chủ hài lòng nhìn kiếm linh Mẫn trưởng lão một cái, nhẹ nhàng khoát tay nói:
Cẩn thận đừng để tổn thương thần hồn!
Mấy tên trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo xung quanh liếc nhau, bật cười ha hả, đồng thời nhào tới.
Lúc ra tay bọn hắn đều thúc giục kiếm linh, bên thân mỗi người đều hiện lên mấy đạo bóng đen, nhìn qua hệt như là mấy chục người cùng lao lên, tà khí sâm nhiên, kiếm ý chấn đãng nối liền không dứt, tựa như một mảnh thủy triều cuốn về phía đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì.
- Ai, đạo tiêu ma trường, biết phải làm sao...
--------
Chương 1142 Nhìn lầm (1)
Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên.
Ngay khi bọn hắn sắp nhào tới trước mặt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì, vị Nguyên Anh Kiếm Tiên đã bị Thừa Thiên thiếu chủ đánh lén trọng thương chợt mở mắt ra, trong mắt tuôn ra quang hoa, một người tí hon bộ dạng giống hệt hắn thình lình hiện ra, tay cầm một đạo kiếm quang nhảy lên giữa không trung, sau đó đột ngột vung về phía trước.
Đạo kiếm quang kia đáng sợ vô cùng, trực tiếp xoắn nát một mảnh hắc triều, sau đó vọt thẳng về phía Thừa Thiên thiếu chủ.
- Không hay, Nguyên Anh thoát xác...
Chúng tu tại trường đều kinh hãi, vô luận chính tà đều thất thanh kêu lên.
Chẳng ai ngờ rằng, giữa thời khắc sinh tử quan đầu này, vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia lại không tiếc dùng Nguyên Anh thoát xác ngăn địch.
Có rất ít kiếm tu am hiểu Nguyên Anh thoát xác, thậm chí phần nhiều căn bản không cách nào thoát xác. Nếu cường hoành thoát xác, dù trong thời gian ngắn có khả năng phát huy ra lực lượng cực mạnh, nhưng có thể trở lại được trong nhục thân hay không lại là vấn đề không có đáp án.
Mà vị Nguyên Anh Kiếm Tiên này rõ ràng là bởi vì nhục thân trọng thương, thực lực không đủ mới dứt khoát liều mạng.
Lúc thoát xác, hắn đã không ôm theo hi vọng trở lại nhục thân.
Bá!
Nguyên Anh vừa thoát xác liền trực tiếp vung kiếm chém tới trước mặt Thừa Thiên.
Thừa Thiên thiếu chủ rõ ràng cũng cả kinh, may mà hắn đã luyện hóa thần hồn Mẫn trưởng lão, sát na đó, bóng dáng Mẫn trưởng lão vọt thẳng đến trước người, va chạm với Nguyên Anh của vị Kiếm Tiên kia, sau đó cả hai đồng thời giật lùi ra sau.
Lần này ngay cả Thừa Thiên thiếu chủ cũng kinh ra một thân mồ hôi lạnh, căm hận nói:
Cường hành thoát xác, để ta xem ngươi còn có thể gắng gượng bao lâu...
Vừa nói chuyện, hắn vừa thúc giục kiếm linh Mẫn trưởng lão hộ thể, chính mình thì lui ra sau một bước, vẫy tay một cái, ầm ầm, từ lối vào kiếm trủng dẫn vào một đoàn gió tuyết bên ngoài, tựa như thần thông, vung tay lên, trực tiếp chỉ hướng Kiếm Tiên Nguyên Anh, toàn bộ nhiệt độ trong kiếm trủng bỗng chốc giảm mạnh.
Trên tuyết nguyên này, Nguyên Anh bình thường đều không dám thoát xác, huống hồ là kiếm tu như ngươi?
Nhìn Nguyên Anh Kiếm Tiên bị gió tuyết bọc kín, trên mặt Thừa Thiên thiếu chủ chớp qua ý cười lạnh lùng, đồng thời phất phất tay.
Mấy tên trưởng lão căn bản không cần chờ hắn phân phó, lập tức điên cuồng tấn công về phía đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang trọng thương. Dù sao tu vi bọn hắn cũng là Nguyên Anh, dù bởi không có dị bảo hộ thể, xông vào đạo tuyết tuyến thứ chín đã bị gió tuyết đông không nhẹ, nhưng giờ đã ở trong kiếm trủng thời gian tương đối dài, pháp lực dần được khôi phục phần nào, thế công theo đó càng lúc càng mãnh liệt.
Dưới tình cảnh đó, dù là vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia cũng chống đỡ không nổi, đường đường một vị Kiếm Tiên, một vị Kiếm Tử, lại thêm nhiều tinh anh áo trắng như vậy, nhưng ở trong kiếm trủng này lại nơi nơi bị người chế trụ, không có hi vọng lật bàn, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác đắng chát.
Hắn không tiếc mạng sống, dùng ra Nguyên Anh thoát xác, ý đồ tranh thủ chút hi vọng sống cho đám đệ tử, nhưng không nghĩ tới là, Thừa Thiên thiếu chủ cũng không ngốc, trực tiếp dẫn vào gió tuyết từ bên ngoài tuyết nguyên, vừa lúc khắc chế khiến Nguyên Anh hắn đã gần như sụp đổ...
Kiếm Tử tên Tuyên Trì vốn thực lực cũng rất đáng sợ, dù đối mặt bốn đại Nguyên Anh trưởng lão của Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng không phải không đủ sức đánh một trận, nhưng khăng khăng lại bị Thừa Thiên thiếu chủ áp chế, trước đã bị thương, giờ lại càng khó mà chống đỡ, về phần mấy tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì khác, dưới áp lực từ bốn đại Nguyên Anh Thừa Thiên Kiếm Đạo, mấy người có thể trụ vững được?
- Ông trời, rốt cục ngươi vẫn trợ giúp yêu tà, diệt trừ chính đạo ư?
Tiếng than thở trầm trầm vang lên, Nguyên Anh Kiếm Tiên âm thầm hạ quyết tâm, tán phát ra một đạo thần niệm mơ hồ.
- Ha ha, ta ghét nhất chính là đám người tự cho mình là chính đạo các ngươi...
Thừa Thiên thiếu chủ cảm nhận được thần niệm này, lại cười lên lạnh lùng, trong mắt chớp qua vẻ mỉa mai.
- Chính đạo bất diệt, ta dù phải hủy đi kiếm tâm cũng không từ...
Thấp giọng thở dài, trên đầu Nguyên Anh chợt tràn ra một loại quang mang u ám, đáng sợ khó mà hình dung.
- Sư thúc đừng...
Đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đều kinh hãi, vội phi thân lên định ngăn cản.
Nhưng bốn tên Thừa Thiên trưởng lão lại đã đại nộ, đồng loạt tế lên vô số kiếm linh công tới, ngăn cản không cho bọn hắn tiếp cận.
Ngay thời khắc này, đột nhiên một đạo kiếm ý bay vút lên giữa không trung.
Chúng nhân vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên mặt đất tuy vẫn im ắng bất động, Kim Hàn Tuyết vẫn đang một mực nắm chặt tay hắn, bản thân thì lại bị vô số kiếm quang cắt cho đẫm máu, nhưng ngoài người ý liệu chính là, nàng làm vậy tựa hồ có tác dụng, Phương Nguyên nhìn vốn đã nhập tà quá sâu, nay trên đỉnh đầu lại ẩn ẩn sáng lên kim mang.
Tà khí khi trước đang dần tan biến, thay vào là một cỗ hạo nhiên chính ý.
Ngay cả mèo trắng một mực ngồi ở bên cạnh cũng lộ ra thần sắc mừng rỡ, đột nhiên nhảy dựng lên, bắt đầu không ngừng đi vòng quanh Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết, mỗi đi một vòng, thân hình hai người lại mơ hồ một phần, khí cơ yếu đi một phần, tựa hồ sắp tan biến khỏi vùng không gian này, không biết là sẽ đi đâu...
Chứng kiến cảnh đó, nhất là khi cảm nhận được khí cơ biến hóa trên người Phương Nguyên, sắc mặt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì bất giác hiện đầy vẻ kinh hoàng.
--------
Chương 1143 Nhìn lầm (2)
Kiếm Tử Tuyên Trì cũng nhìn sang Nguyên Anh Kiếm Tiên, thảng thốt nói:
Sư thúc, vừa rồi chúng ta nhìn lầm...
Ngữ điệu xen lẫn đắng chát không cách nào dấu giếm:
Vừa rồi không phải hắn nhập ma, mà là đang kháng cự ma niệm!
- Thứ hắn tu luyện không phải Thừa Thiên Kiếm Điển...
Đám tà kiếm tu lại càng thêm kinh hãi quát to:
Không thể nào, sao kiếm ý của hắn đề thăng nhanh như vậy?
Lần đầu tiên đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy Phương Nguyên, vốn tưởng rằng hắn đang nhập ma, khi đó một thân tà khí trên thân hắn quả thực rất đáng sợ.
Hơn nữa cốt đàn màu trắng bên cạnh hắn khi đó càng là thứ mà Tẩy Kiếm Trì căm hận đến tận xương tủy, cộng thêm ấn tượng chẳng tốt lành gì trước đây, thế là nhận định hắn sẽ nhập ma, sau đó liền lập tức ra tay không chút mảy may do dự nào, dù ngại bởi lệnh từ kiếm thủ, không trực tiếp chém giết Phương Nguyên, nhưng cũng dùng kiếm ý công kích khiếu huyệt, ý đồ cường hoành ngăn hắn hành công, mặc kệ thương tàn, trực tiếp mang về Tẩy Kiếm Trì.
Nhưng không nghĩ tới chính là, hiện tại tà khí trên thân Phương Nguyên lại từ từ tan biến, hạo nhiên chính khí dần bành trướng, đến lúc này rốt cục bọn hắn mới hiểu ra, mình đã nhìn lầm.
Nếu Phương Nguyên quả thực đang nhập ma, như vậy với trạng thái tà khí đại thịnh khi nãy của hắn, hiện tại hẳn là đã thành công, dù cho nhập ma thất bại, như vậy cũng sẽ là kiếm ý uể oải, thân tử đạo tiêu, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cảnh tượng đạo tâm thủ vững, hạo nhiên chính khí tăng vọt như bây giờ.
Tình cảnh như vậy, bọn hắn làm sao còn có thể nhìn không rõ ràng?
Phương Nguyên không nhập ma, ngược lại chính đang hành công bức lui tà khí trên người!
Biến hóa này vượt ngoài dự liệu của vị Nguyên Anh Kiếm Tiên vừa quyết ý liều chết, tâm niệm theo đó khẽ chuyển, không tiếp tục tự hủy nữa.
Riêng đám tà kiếm tu thì lại đầy mặt hoảng sợ.
Thân là người tu hành Thừa Thiên kiếm đạo, bọn hắn đều biết với kiếm đạo bản thân mà muốn đề thăng kiếm ý thì khó tới cỡ nào.
Tuy trên lý luận tuyệt tình tuyệt tính có thể trợ giúp bọn hắn ngưng luyện kiếm ý, nhưng người chân chính làm được lại không nhiều, chính điều này mới dẫn đến về cơ bản người tu hành Thừa Thiên kiếm đạo rất khó thành tựu kiếm ý.
Nhưng lúc này, bọn hắn lại hoảng sợ phát hiện, Phương Nguyên rõ ràng không tu luyện pháp môn trong Thừa Thiên Kiếm Điển, nhưng kiếm ý lại vẫn cứ ầm ầm tăng vọt, hơn nữa còn hoàn toàn khác biệt với kiếm ý của bọn hắn. Kiếm ý này đường đường chính chính, chứa đầy một cỗ hạo nhiên chính khí, điều này quả thực không khác gì người bình thường thói quen đi đường nhỏ, trèo qua vách dốc leo lên đỉnh núi mới chợt phát hiện đã có người thuận theo đại lộ leo đến đỉnh phong!
Xung kích này không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
- Thiếu chủ, nếu chúng ta cũng có thể có được kiếm ý bậc này, như vậy ẩn tật trong người...
Một vị trưởng lão nghĩ đến vấn đề này, vội thất thanh la lên.
- Bắt lấy hắn!
Sắc mặt Thừa Thiên thiếu chủ không giấu được vẻ ngưng trọng, tựa hồ rất kinh ngạc, cũng rất nghi hoặc.
Nhưng mắt thấy con mèo trắng kia chạy vòng quanh Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết hai vòng, sau đó bóng dáng hai người bọn họ liền càng lúc càng mờ nhạt, tựa hồ sắp tan biến khỏi phiến không gian này, lập tức hắn không cố được suy nghĩ quá nhiều, vội hét lớn một tiếng, thúc giục kiếm linh Mẫn trưởng lão đánh tới.
Đồng thời với đó, bốn tên trưởng lão còn lại cũng đều vứt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì sang một bên, liều mạng ra tay về phía Phương Nguyên, mới đầu bọn hắn tưởng rằng vô luận Phương Nguyên hành công thế nào, sau cùng nhất định vẫn sẽ bị khống chế, nhưng giờ tình thế đại biến, Phương Nguyên chẳng những không nhập ma, ngược lại còn kháng cự ma niệm, khủng bố hơn chính là, không ngờ hắn lại dưỡng thành kiếm ý hùng hậu đến vậy...
Nếu bọn hắn cũng có thể được đến phương pháp dưỡng thành kiếm ý này, chẳng phải sẽ chữa khỏi ẩn tật trên người?
Thế là, lúc này bọn hắn đã không cố được cái khác, cứ phải trước bắt lại Phương Nguyên rồi tính!
- Làm sao bây giờ?
Sát na này, đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đều thần sắc phức tạp ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn hắn cũng không nghĩ tới trên thân Phương Nguyên sẽ xuất hiện biến hóa bực này, càng không nghĩ tới, chớp mắt khi biến hóa vừa xuất hiện, Thừa Thiên kiếm đạo lại bỏ qua bọn hắn, quay đầu chuyển sang tấn công Phương Nguyên. Như thế không nghi ngờ bằng với cho bọn hắn cơ hội, thừa lúc người Thừa Thiên kiếm đạo tấn công Phương Nguyên liền mau chóng trốn đi, mặc dù bên ngoài băng thiên tuyết địa, nhưng rốt cuộc có thể trốn được người nào hay người đó.
Song bọn hắn mới vừa ý thức được, hóa ra bên mình đều hiểu lầm Phương Nguyên, giờ chẳng lẽ lại cắm đầu chạy thẳng?
- Ngươi dẫn bọn hắn đi trước...
Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ là lời này lại thoát ra từ miệng hai người.
Hiện tại trong đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì, người còn sức đánh một trận chỉ có mỗi Nguyên Anh Kiếm Tiên và Kiếm Tử Tuyên Trì, hai người bọn hắn gần như cùng lúc làm ra quyết định, đồng thời quát lớn, sau đó liền cũng đồng thời vọt tới Phương Nguyên.
Thẳng đến khi ra tay, bọn hắn mới phát hiện đối phương đều công tới, biểu tình không khỏi hiện vẻ đắng chát.
Chỉ là đã ra tay, tự nhiên không cách nào thu hồi, lúc này chỉ còn nước liều chết đến cùng.
Một đoàn kiếm ý, một mảnh gió tuyết đồng thời đánh tới sau lưng đám tà kiếm tu.
Thừa Thiên thiếu chủ và bốn đại trưởng lão đều đại nộ:
Đến lúc này rồi còn có tâm tư nhúng mũi vào chuyện người khác?
Ầm ầm!
Bọn hắn không dám giơ lưng đón lấy Vạn Niên Băng Phách Kiếm và thế công từ một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên, lúc này đành chỉ còn cách vội vã xoay người, mười mấy đạo kiếm linh phóng đại giữa không trung, giống như một mảnh sóng cả, hung hăng quất đánh về phía Nguyên Anh Kiếm Tiên và Tuyên Trì.
--------
Chương 1144 Ta không phụ đạo, trời không phụ ta (1)
Soạt...
Hai người bọn họ đều như nỏ mạnh hết đà, đón lấy mảnh kiếm ý kia, trực tiếp ngã văng ra sau.
Tuyên Trì ọe ra một búng máu tươi, thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên cũng gần như vỡ nát, bị ép về lại nhục thân.
- Đây là chính đạo mà các ngươi tự nhận?
Trên mặt Thừa Thiên thiếu chủ chớp qua ý cười lạnh lùng:
Vì chút chuyện không liên quan đến mình mà hại chết lẫn nhau?
Dứt lời, hắn quay người chém xuống một kiếm.
Meo...
Lúc này mèo trắng đã chạy hai vòng rưỡi quanh Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết.
Mắt thấy chỉ còn nửa vòng liền có thể mang hai người này đi, nhưng kiếm của Thừa Thiên thiếu chủ rốt cuộc vẫn kịp thời chém tới trước mắt.
Mèo trắng phẫn nộ kêu một tiếng, từ đáy lòng chán ghét đám sinh linh cấp thấp này.
Chẳng qua, dù sao kiếm của đối phương cũng tương đối nhanh, nó vẫn rất là cơ cảnh “Sưu” một tiếng nhảy sang bên cạnh tránh né.
Thân hình Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết vốn đã có chút mơ hồ, lúc này lần nữa trở nên rõ ràng.
Sau cùng Nguyên Anh Kiếm Tiên và Kiếm Tử Tuyên Trì vẫn chẳng thay đổi được gì, Thừa Thiên thiếu chủ vẫn có đầy đủ thời gian ngăn cản mèo trắng mang đi Phương Nguyên, nhưng bọn hắn lại đã tiêu hao mất cơ hội đào tẩu duy nhất, nếu tính ra, quả thực ngu xuẩn dị thường!
Nhưng chớp mắt vừa rồi, với chuyện nào đó, lại cũng đã đủ.
...
...
- Đây... Đây là cái gì?
Kinh văn màu vàng óng kia xuất hiện, toả ra ánh sáng chói lọi, khiến thức hải Phương Nguyên sáng bừng cả lên.
Ở chiều ngược lại, huyết hải vô biên kia lại đột nhiên như băng tuyết gặp phải trời hè, nhanh chóng tiêu tán đi.
Ý chí ẩn thân trong huyết hải căn bản không biết đây là chuyện gì, cũng không biết được Phương Nguyên rõ ràng đang ở bước đường cùng, khăng khăng bởi vì hai câu không đầu không đuôi kia, đột nhiên đạo tâm lại lần nữa trở nên kiên định, so với thái độ chấp ảo lúc trước thì còn kiên định hơn mấy lần...
Nhưng dù nó nghĩ không thông, lại cũng ý thức được tình thế hung hiểm hiện tại, loại lực lượng kia quá mức đáng sợ, căn bản không phải thứ hiện tại nó có thể ngăn cản.
Trước đây hắn còn mừng thầm, bởi vì đạo tâm Phương Nguyên bị tổn hại mình mới sớm thức tỉnh, nhưng giờ lại bắt đầu hối hận.
Thật là xui xẻo, thức tỉnh sớm, lực lượng không đủ, lại phải tranh đấu đạo tâm với quái thai như Phương Nguyên, vậy khác gì tìm chết đâu!
Hắn không cam tâm cứ thế bị trấn áp, bèn liều mạng cuộn lên lực lượng huyết hải vô biên, ý đồ cường hoành luyện hóa Chân Linh Phương Nguyên, nhưng vừa rồi, nó thừa lúc Phương Nguyên đạo tâm thất thủ mới thế như vô địch, còn lúc này, bên người Phương Nguyên có kinh văn vàng óng chói lòa như mặt trời giữa trưa, ở trước mặt kim quang đó, lực lượng huyết hải của nó hoàn toàn không có chút năng lực chống đỡ nào.
- Không thể... Không thể nào...
Ý chí kia liều mạng kêu to, nhưng huyết hải vẫn cứ dần rụt nhỏ, lộ ra một thanh kiếm trong thức hải Phương Nguyên.
Đó chính là Ma Ấn Kiếm lúc trước được Phương Nguyên nuôi dưỡng trong cơ thể để ôn dưỡng kiếm ý, đến sau hắn tu thành Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, kiếm này lại ở trong cơ thể Lôi Linh Cáp Mô, lúc nuôi ở huyết trì, tựa hồ luôn luôn có được liên hệ nào đó với hắn, lại một mực tận hết khả năng rời xa hắn, trước sau mấy năm, kiếm này mãi vẫn chưa thành, kiếm ý Phương Nguyên cũng không thấy tăng trưởng, thẳng đến hôm nay.
Hiện tại, thanh kiếm này rốt cục lần nữa xuất hiện trước mắt Phương Nguyên.
Hắn cúi đầu nhìn xuống thanh kiếm, cảm thụ được ý chí còn sót lại trên thân kiếm đang gầm gào không cam tâm, Phương Nguyên nhàn nhạt khẽ cười, nói:
Đấy đều là lời thánh hiền nói, nếu ngươi có thể hiểu được đại đạo nhân gian, vậy ngươi liền đã không phải chỉ là một kiện ma vật...
Lúc nói chuyện, thần sắc hắn rất lạnh lùng, thậm chí có chút khinh bỉ, cứ thế vươn tay bắt tới Ma Kiếm.
Luận lực lượng, ma ấn này cuồng bạo vô biên, quỷ dị không gì sánh được, có thể nói là khủng bố khó diễn tả bằng lời.
Nhưng luận về đạo lý, nó thực sự kém không chỉ một điểm nửa điểm...
- Ngươi sẽ thất bại...
- Ngươi sẽ thất vọng...
Ma Kiếm run rẩy trong lòng bàn tay Phương Nguyên, giận dữ kêu hét:
Sớm muộn rồi cũng có lúc đạo tâm ngươi sụp đổ!
Sẽ không sụp đổ nữa đâu!
Phương Nguyên bình tĩnh đáp, vững vàng siết chặt thanh kiếm trong tay, tùy theo hắn nắm chặt, thần niệm ba động của ý chí còn sót lại trên thân kiếm càng lúc càng yếu, cuối cùng hoàn toàn mất đi tiếng thở, trốn vào sâu trong Ma Kiếm, trầm ngủ không thấy động tĩnh, trên mặt Phương Nguyên bất giác hiện lên ý cười thản nhiên, nhẹ giọng lẩm bẩm trong thức hải.
- Đại đạo tàn khuyết, nhưng cầu tự thân viên mãn!
- Nhân gian xấu xí, nguyện thủ một tuyến thanh trọc!
Khe khẽ nói xong hai câu kia, hắn đột nhiên mở mắt ra.
...
...
Cũng sát na này, Thừa Thiên thiếu chủ đã thúc giục thần hồn Mẫn trưởng lão đánh tới, Phương Nguyên chỉ cảm thấy hư không chung quanh toàn là kiếm ý cuồng bạo vô tận, hệt như gió tuyết trên tuyết nguyên đang bao bọc lấy mình. Hắn mặt không đổi sắc, đưa tay nắm lấy Kim Hàn Tuyết, cấp tốc bước ra mấy bước trong hư không, thân hình vô cùng quỷ dị đi đến bên ngoài phạm vi kiếm ý bao phủ.
Sau đó hắn đứng thẳng dậy, vỗ vỗ bả vai Kim Hàn Tuyết lúc này vẫn còn đang ngấn lệ, nói:
Cám ơn ngươi!
Tiếp sau, trong ánh mắt ngạc nhiên của Kim Hàn Tuyết, hắn từ từ tiến thẳng về phía trước.
Mèo trắng thấy bộ dáng này của hắn, ngược lại bị câu lên hứng thú, nhàn nhã nằm xuống xem kịch hay.
Một kiếm thất bại, Thừa Thiên thiếu chủ lại không có vẻ gì là thất vọng.
Vừa nãy hắn chỉ lo lắng Phương Nguyên sẽ đột nhiên đào tẩu mà thôi, giờ thấy đối phương không thể đào tẩu, hắn liền cũng yên tâm.
--------
Chương 1145 Ta không phụ đạo, trời không phụ ta (2)
Trước là kinh ngạc nhìn con mèo trắng kia một cái, sau đó liền lạnh lùng quay sang Phương Nguyên, quanh người hiện ra hàn ý sâm nhiên, như cười mà không phải cười nói:
Phương đạo hữu, bản tọa tự nghĩ một mực đối xử với ngươi không sai, trước sau cũng đã hai lần cứu mạng ngươi, giờ ta cũng không nhiều lời, ngươi làm sao dưỡng thành kiếm ý bậc này, thống khoái nói cho ta, chúng ta liền không ai nợ ai!
Nghe vậy Phương Nguyên bất giác hơi ngớ, kinh ngạc nói:
Ta dưỡng thành kiếm ý?
Tử tế cảm nhận, trên mặt từ từ chớp qua một tia cả kinh.
Kiếm ý hắn đình trệ đã lâu, không ngờ sau khi trải qua phen tâm kiếp vừa rồi lại đã bắt đầu đề thăng.
Sau một hồi trầm mặc hắn mới dần hiểu ra.
Trên mặt không khỏi chớp qua ý cười, thấp giọng lẩm bẩm:
Ta không phụ đạo, trời không phụ ta...
Lòng bàn tay mở ra, một sợi kiếm ý lưu chuyển, như chùm sương khói nho nhỏ, biến ảo khôn lường.
Phương Nguyên cảm nhận kiếm ý biến hóa, tâm tình thực sự có chút phức tạp.
Trải qua phen đạo tâm chi kiếp này, kiếm ý theo đó tăng vọt, điều này có phần nằm ngoài dự liệu của hắn, chẳng qua tử tế hồi tưởng một phen, liền cũng cảm thấy đây là chuyện hẳn nên.
Chặng đường vừa qua, hắn vượt ngang chín đạo tuyết tuyến, tiến vào sâu trong tuyết nguyên, không biết gặp bao trắc trở, nhất là ở trong địa cung, bị Nguyên Anh Kiếm Tiên truy sát hơn vạn dặm, nhiều lần đi giữa lằn ranh sinh tử, bản thân cũng được ma luyện đến cực trí, vô luận là một thân pháp lực hay lĩnh ngộ đối với kiếm đạo, hết thảy đều được đề thăng một bậc. Thật ra ngay từ lúc ở địa cung, hắn sớm đã có cơ hội thành tựu kiếm ý đại thành, chỉ là khi ấy đạo tâm hắn đã bất ổn, chưa kịp phát giác thời cơ.
Thẳng đến hôm nay, chém đi ma ý trong lòng, đạo tâm ổn định, kiếm ý liền cũng theo đó phóng đại.
Cũng chính bởi thế, trong lòng hắn lại càng thêm vui sướng, thầm nhủ đúng là người có tâm trời không phụ, đạo tâm mình bị tổn hại, nhưng sau cùng vẫn thủ vững, chưa từng nhập ma, mà sau khi vượt qua tâm kiếp, lập tức liền được đến đại lễ từ thượng thiên!
Đồng thời, trong lòng ẩn ẩn suy tư, dần dần hiểu được nguyên nhân vì sao Vô Khuyết Kiếm Kinh khó thành kiếm ý, chẳng qua là kiếm đạo này quá mức tuyệt đối, yêu cầu người tu kiếm phải một lòng si tâm với kiếm, tâm ý thủ vững đến không rảnh để ý tới bên ngoài mới có thể thành tựu kiếm ý đại thành, trong khi thời gian hắn bỏ ra cho kiếm đạo vẫn xa xa không đủ, tự nhiên không cách nào giành được kiếm ý đề thăng.
Thẳng đến lần này, bản thân trải qua rèn luyện trên tuyết nguyên, cuối cùng mới đạt đủ yêu cầu.
Xét theo khía cạnh nào đó mà tới, thậm chí là đã rèn luyện quá mức cần thiết, trong Vô Sinh kiếm trủng, bởi vì nhìn thấy kiếm trủng trống không mà thất vọng, suýt nữa đạo tâm thất thủ, lại bởi áp lực quá lớn, cho nên đạo tâm suýt nữa sụp đổ, bị ma ý thừa cơ xâm thực!
Nhưng sau khi vượt qua kiếp nạn, lập tức công đến viên mãn, gần tới đại thành...
Đương nhiên, chỉ là gần tới đại thành mà thôi, còn thiếu một vài thứ, thế nên kiếm ý chưa thể đạt tới viên mãn đại thành.
Thừa Thiên thiếu chủ lại không để ý tới cảm khái trong lòng Phương Nguyên, thấy hắn như có điều suy nghĩ, không khỏi lạnh giọng nói:
Phương đạo hữu, từ khi ngươi ta gặp nhau, ta liền lấy lễ đối đãi ngươi, lúc trước vị Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì này truy sát ngươi vạn dặm, chính là ta cứu ngươi, vừa nãy những đệ tử Tẩy Kiếm Trì này muốn giết ngươi, cũng là ta cứu ngươi. Mới cách đây không lâu, vì con đường tu hành của ngươi, ta thậm chí thoải mái đưa tặng Thừa Thiên Kiếm Điển, giờ ta muốn cầu ngươi pháp môn tu luyện kiếm ý, không quá phận chứ?
Lúc này, không chỉ hắn, ngay cả bốn tên Thừa Thiên trưởng lão đều đầy mặt kích động.
Đối với người ngoài mà nói, thực sự rất khó để tưởng tượng tâm tình bọn hắn lúc này.
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy Phương Nguyên kiếm ý đại thành, thần sắc chỉ hơi chút kinh ngạc mà thôi, dù sao bọn hắn cũng khác với người tu luyện Thừa Thiên Kiếm Đạo, một thân kiếm ý có mạnh có yếu, dù không nhiều người tu luyện tới cảnh giới được như Phương Nguyên, nhưng cũng chưa đủ để khiến bọn hắn quá mức chú ý.
Song đệ tử Thừa Thiên Kiếm Đạo lại khác, nhìn bộ dạng cuồng nhiệt của bọn hắn, quả thực chỉ hận không thể trực tiếp bắt lại Phương Nguyên để truy hỏi.
- Ngươi quan tâm pháp môn tu luyện kiếm ý của ta như vậy, là bởi tu hành của các ngươi có vấn đề?
Phương Nguyên nhìn sang Thừa Thiên thiếu chủ, trầm ngâm nói:
Ta xem qua pháp môn trong Thừa Thiên Kiếm Điển của các ngươi, mặc dù có pháp môn tuyệt tâm tuyệt tính để tu luyện kiếm ý, nhưng cũng giống pháp môn tu luyện kiếm linh, đều là một đường tà đạo, không khả năng tu luyện được đến kiếm ý đại thành, mà con đường tiếp sau, các ngươi lại trực tiếp tu luyện pháp môn kiếm linh, nhìn qua thì có vẻ thực lực cực mạnh, thậm chí không thua gì pháp môn Tẩy Kiếm Trì, nhưng nếu ta đoán không lầm, tu luyện đến càng cao, liền sẽ sinh ra một ít ẩn tật không cách nào giải quyết, điều này có liên quan đến kiếm ý, đúng chứ?
Nghe hắn nhẹ nhàng nói ra lời này, Thừa Thiên thiếu chủ và bốn tên trưởng lão đều kinh hãi.
Có người nhịn không được quát to:
Nói hươu nói vượn cái gì, ngươi cứ giao pháp môn tu luyện kiếm ý ra đây là được!
--------
Bình luận facebook