-
Chương 1131-1135
Chương 1131 Vô Sinh kiếm trủng (2)
...
Tìm được vực sâu còn không đáng để mừng rỡ, mặt trước Vô Sinh kiếm trủng không khả năng không có thử thách, cây cầu này hẳn chỉ là một thử thách trong đó, chưa hẳn đã có thể dễ dàng bước qua, nhưng đến bước này, Phương Nguyên đã không có càng nhiều tâm thần đi suy nghĩ cân nhắc, hắn ngưng tụ lại toàn bộ tâm thần, thôi diễn một phen, xác định trên cầu không có cấm chế nào, sau đó liền bước lên.
Gió thổi cầu động, đung đưa không thôi.
Phía dưới là vực sâu không đáy, giữa trời là cương phong cuồng loạn.
Không thể bay lượn, chỉ có thể đi qua, mà nếu ngã xuống, tất sẽ bị cương phong phía dưới xoắn thành mảnh vụn.
Phương Nguyên thu hồi tâm thần, trực tiếp tiến thẳng về phía trước.
Lấy tu vi hắn còn nhìn không ra được cấm chế trên cầu, vậy nên chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Rốt cuộc, cầu đặt ở chỗ này, mục đích chính là để cho người thông qua.
Trong lòng ôm theo ý niệm đó, Phương Nguyên có thể nói là đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón hết thảy mọi bất trắc, nhưng ngoài dự liệu của hắn là, hắn đi ở phía trước, Kim Hàn Tuyết đi ở phía sau, hai người một trước một sau, nơm nớp lo sợ, nhưng đi thẳng đến đầu bên kia cầu sắt vẫn không thấy xuất hiện dị trạng gì, thẳng đến xuyên qua gió tuyết mênh mang giữa không trung, hai chân bước lên mặt đất cứng rắn, trên mặt vẫn có chút khó mà tưởng tượng.
- Chẳng lẽ là thời gian quá lâu, cấm chế trên cầu đều đã bị hủ hóa?
Phương Nguyên chỉ có thể tự mình giải thích như vậy, sau đó liền tiếp tục đi tới.
Xuyên qua một đoạn đường nhỏ vòng quanh khúc khuỷu, vượt qua một vách núi dựng thẳng như kiếm, trước mặt Phương Nguyên hiện ra một con sông.
Ngay từ đạo tuyết tuyến thứ nhất, nước đã bị đóng thành băng, nhưng bây giờ trên tuyết nguyên, ở sau đạo tuyết tuyến thứ chín, lại bất ngờ xuất hiện một dòng sông rộng lớn vô biên, nước chảy rầm rầm vang dậy, kéo dài từ đông sang tây!
Nước sông trong vắt, lạnh lẽo, vô cùng mỹ lệ, cũng vô cùng quỷ dị!
- Đây là đạo thử thách thứ hai?
Phương Nguyên đứng bên bờ sông, cảm thấy đây nhất định là thử thách nào đó.
Kim Hàn Tuyết nhìn dòng sông, cũng kinh ngạc thốt lên:
Chẳng lẽ đây chính là U Hà vĩnh viễn không kết băng mà trong điển tích Kim gia chúng ta từng ghi lại? Đây chính là đạo chủng có thể giúp người thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ a, không ngờ lại cứ vậy tồn tại ở nơi này...
Sau đó ánh mắt nàng chớp qua một tia hoảng sợ:
Sông như thế chảy ngang qua đây, khẳng định là có cổ quái?
Mèo trắng cảm giác được nhịp tim của nàng tăng lên, không khỏi có chút khinh thường sự nhát gan của nàng.
Sau đó nó lười nhác duỗi lưng một cái, hình như chuẩn bị làm gì đó.
Nhưng Phương Nguyên không chờ nó đi ra liền đã lung la lung lay bước đến bờ sông.
Nhìn sông băng, hắn dùng chút tư duy còn sót lại không nhiều để suy xét một phen, nhưng thực sự không nhìn ra được gì, cuối cùng đành phải quét mắt đánh giá xung quanh vài lần, liền thấy được cách đó vài chục trượng, lại có một chiếc thạch điêu quái chu (thuyền đá cổ quái) nổi trên mặt nước, đỗ ở bên bờ, nước sông trong vắt, thuyền đá như mực, tạo nên một bức cảnh tượng tuyệt mỹ quỷ dị...
Đã có thuyền, vậy cứ chèo thuyền đi qua thôi...
Phương Nguyên trực tiếp bước lên quái chu, lấy băng làm gậy, từ từ chèo đi.
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi...
Kim Hàn Tuyết gấp gáp kêu to, bị hù cho cả người lạnh toát.
Quái chu cứ vậy đặt ở đó, nhất định là có huyền cơ...
Sao ngươi lại trực tiếp bước lên?
Muốn ngăn cản, nhưng ở trong băng thiên tuyết địa này, chính nàng đều không có bao nhiêu sinh cơ để dùng, làm sao có thể ngăn cản cho được?
Bởi vậy nàng đành chỉ biết ngơ ngác nhìn theo Phương Nguyên chèo quái chu lướt sang bờ bên kia.
Không chỉ nàng sửng sốt, mèo trắng mới vừa thò đầu ra từ trong ngực nàng cũng ngây dại.
... Đứa ngu này, muốn bị chết trôi à?
Chẳng qua trong ánh mắt kinh ngạc của bọn hắn, chỉ thấy Phương Nguyên cứ vậy thật chèo đến bờ bên kia, nhảy xuống, sau đó quái chu thuận theo dòng nước, tự động trôi ngược trở về. Phương Nguyên quay đầu nhìn, tựa hồ đang chờ bọn hắn cũng chèo thuyền đi qua...
Kim Hàn Tuyết triệt để sửng sốt, nghĩ mãi mà không thông, cuối cùng đành cũng phải đạp lên quái chu đi sang.
Tiếp sau, bọn hắn lại một đường tiến về phía trước, qua Thiết Kiếm Lâm, xuyên Hỏa Hôi cốc, lại đi đến một mảnh hang động bị gió tuyết lấp kín, mỗi nơi, nhìn qua tựa hồ đều hung hiểm vô cùng, khiến người không dám mạo hiểm xuyên qua, nhưng khăng khăng bọn hắn lại cứ dùng phương pháp an toàn nhất thông qua, không chỉ mỗi Kim Hàn Tuyết, ngay cả mèo trắng núp trong ngực nàng cũng phải hai mắt trợn tròn.
Từng chút từng chút đi về phía trước, cuối cùng xuyên qua một mảnh sương mù tuyết mênh mông, đi tới trước một phiến tuyết cốc.
Phương Nguyên đi ở phía trước đột nhiên chợt dừng lại, ngơ ngác nhìn lên tiền phương, thật lâu mà vẫn bất động.
Kim Hàn Tuyết vội vàng tiến sát lại, thuận theo ánh mắt hắn vừa nhìn, trong lòng lập tức dâng lên một hồi tình tự phức tạp.
Không sinh ngũ thế, táng kiếm nơi này!
Ở trước mặt Phương Nguyên là một bia đá màu đen, mặt trên có chữ do vết kiếm vạch ra.
Bia đá kia nhìn không ra niên đại, tựa hồ mấy vạn năm qua nó một mực nằm tại đây, nhưng chữ viết trên đó lại vẫn rất rõ nét.
- Nơi này chính là Vô Sinh kiếm trủng?
Trong lòng Kim Hàn Tuyết không khỏi dâng lên cảm giác vui sướng:
Nơi này chính là truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma?
Nàng cứ cảm thấy mình như đang ở trong mơ, cơ hồ không dám tin tưởng, Vô Sinh kiếm trủng trong truyền thuyết không ngờ lại được tìm thấy dễ dàng đến vậy?
--------
Chương 1132 Một trò đùa (1)
Trên mặt Phương Nguyên lại rõ ràng không có quá nhiều vui sướng, thậm chí nếu nhìn kỹ tựa hồ còn có một vệt sầu lo. Hắn nhìn chăm chú tấm bia đá hồi lâu, sau đó mới vòng qua bia đá, đi thẳng về phía trước, chưa đi được mấy bước liền cảm giác băng tuyết dưới mặt đất sụp xuống, sau đó cả người hắn thẳng tắp té ngã trên tuyết đọng, phí sức ngẩng đầu lên, liền thấy được một tòa động phủ.
Đó là một tòa động phủ xa xưa, tĩnh mịch hắc ám.
Hoặc nói cách khác, đây là một tòa cung điện bằng đá, một tòa cung điện bằng đá rộng lớn vô biên.
Rất khó khiến người tưởng tượng, ở trong cực bắc tuyết nguyên lạnh giá vô cùng này, làm sao dựng lên được một tòa cung điện bằng đá như thế.
Chẳng qua điều này cũng có thể hiểu được, nếu thật không có điểm nào thần dị, làm sao sẽ là Vô Sinh kiếm trủng?
Rốt cục đã tìm tới Vô Sinh kiếm trủng …
Phương Nguyên đứng trong Vô Sinh kiếm trủng, có lẽ là bởi thể xác tinh thần đều đã bị đông cứng, thế nên trong lòng không có vẻ gì là kích động, qua nửa buổi mới bắt đầu đánh giá hết thảy chung quanh, thấy được nơi mình rơi xuống vừa khéo chính là mặt chính diện của toà thạch cung (cung điện bằng đá), chắc vì thời gian quá xa xưa, mặt đá bị gió tuyết ăn mòn, nứt vỡ mất vài mảng, cũng không biết kiếm trủng vốn đã không có cấm trận, hay là thời gian quá lâu, toàn bộ cấm trận đều đã hủ hóa, tóm lại bọn hắn cứ vậy nhẹ nhàng rớt xuống.
Vách tường kiếm trủng tương đối kín đáo, ngăn phần lớn gió tuyết ở bên ngoài, khiến người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Phương Nguyên khôi phục một chút khí lực, sau đó mới tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, trên đường lại quét mắt chăm chú đánh giá đạo điện cũ nát, giường đá phủ đầy bụi, bích họa mục nát, Kiếm Đường loang lổ và vô số thạch thất …vân vân...
Cũng không biết trong kiếm trủng này vốn đã không có cấm chế, hay là thời gian quá xa xưa, cấm chế đều bị hủ hóa, ngược lại không thấy gặp nguy hiểm gì, khiến hắn có thể thảnh thơi đánh giá hết thảy mọi thứ trong địa cung.
Địa cung rất lớn, hoặc nói cách khác là rất trống trải, xung quanh đều là Huyền Cương Nham kết băng, nhìn rất là xa xưa, có thể thấy, tòa địa cung này đã từng sâm nghiêm huy hoàng, nhưng giờ, chỉ còn lại vẻ trống rỗng lạnh lẽo.
Lúc đi tới một phương đạo điện to lớn, có thể thấy được nơi đây có một giá sách vừa cao vừa dài;
Ở phía đối diện đạo điện còn có một đan thất, bên trong đan thất là một lò đan bằng Huyền Thạch màu đen nhìn rất là cổ xưa, bên trong toàn là bụi đan sớm đã kết thành đá cứng, ở chung quanh là từng hàng từng hàng giá đựng đan.
Sâu nhất trong kiếm trủng thậm chí có một khối Thí Kiếm Thạch rộng chừng mấy chục trượng, làm bằng Huyền Thạch, trên đó vẫn còn kiếm ý.
Kim Hàn Tuyết cũng một đường đi theo Phương Nguyên quan sát địa cung này, tâm thần dần dần trầm xuống.
Có thể nhìn ra được, Vô Sinh kiếm trủng này quả thực từng có được vô số dị bảo và truyền thừa.
Nhưng giờ, lại chẳng còn gì nữa cả...
Giá sách trong đạo điện không biết từng cất giữ qua những điển tịch gì, mà giờ, lại hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lưa thưa mấy đoạn thẻ tre, rải tán loạn trong góc, chữ khắc trên đó cũng đã mơ hồ không rõ, căn bản không thấy được rõ ràng.
Trong đan thất to lớn trống rỗng chỉ có lò đan bằng Huyền Thạch nằm lẻ loi ở đó, ngoài ra không còn vật nào, chỉ thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy rải rác vài mảnh vụn đan bình tựa hồ có chất liệu không thấp, ngoài thứ đó ra, đến cả một viên đan dược đều cũng không thừa.
Trên Thí Kiếm Thạch ở sâu nhất kia có rất nhiều lỗ thủng, nhìn vết tích thì tựa hồ đã từng có vô số thanh kiếm cắm trên đó, song hiện tại chỉ còn lại mỗi lỗ thủng... Đạo quyển, dị bảo, tàng kiếm, không còn bất cứ một thứ gì nữa cả.
Có chăng, chỉ là một ít vết tích chứng minh bọn chúng đã từng tồn tại!
Trong mắt Kim Hàn Tuyết chớp qua một tia kinh hoảng!
Nàng nghĩ đến một vấn đề, khó trách nàng và Phương Nguyên lại đi đến đây thuận lợi như vậy, trên đường cũng nhìn thấy mấy vết tích, tựa hồ là nơi từng được bố trí cấm chế, nhưng bọn hắn lại trực tiếp đi qua mà không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, khi trước bọn hắn còn tưởng là bởi thời gian quá xa xưa, tất cả cấm trận đều đã hủ hóa, nhưng trên thực tế, đây là đã bị người phá hết cả rồi...
Trước khi bọn hắn tới đây, sớm đã có người từng tới qua Vô Sinh kiếm trủng!
Sớm đã có người dời sạch đồ vật bên trong.
Giờ bọn hắn tìm tới, chỉ còn lại một tòa kiếm trủng trống rỗng, không sót lại thứ gì...
Thật ra không cần hao phí quá nhiều tâm thần, Kim Hàn Tuyết liền hiểu được nguyên do trong đó.
Kỳ thật đây vốn là một vấn đề rất đơn giản...
Nếu không phải có người từng tới qua Vô Sinh kiếm trủng, trên thế gian làm sao lại có địa đồ lưu truyền? Mà Tam Thế Kiếm Ma, dù sao cũng là nhân vật mấy vạn năm trước, từ thời đó đến nay, không biết đã có bao nhiêu người thông minh xuất thế, làm sao còn sẽ có truyền thừa hoàn chỉnh lưu lại đến bây giờ?
Về phần tại sao không ai biết tin Vô Sinh kiếm trủng đã bị dời không, lời giải thích liền càng đơn giản.
Nếu không vì bất đắc dĩ, ai lại đi công khai tuyên bố mình đã tìm được Vô Sinh kiếm trủng?
Lẳng lặng phát tài mới là lựa chọn chính xác!
Những vấn đề này tương đối dễ để tìm ra lời giải thích, song Kim Hàn Tuyết vẫn có chút lo lắng nhìn Phương Nguyên.
Trên đường đi tới đây, nàng và Phương Nguyên nói chuyện với nhau không nhiều, nhưng có thể cảm giác được hi vọng trong lòng hắn, cũng biết hắn đang một mực tìm kiếm cái gì, đồng thời biết tâm lý hắn một mực có cảm giác mệt mỏi khó nói nên lời, nhất là sau khi xâm nhập tuyết nguyên, hắn tiến vào đây dường như là để né tránh phiền toái nào đó bên ngoài vậy, mà giờ, bọn hắn rốt cuộc tìm được Vô Sinh kiếm trủng, lại phát hiện kiếm trủng này hoàn toàn trống không...
Nàng khó mà tưởng tượng điều này sẽ tạo thành đả kích thế nào với Phương Nguyên...
...
...
--------
Chương 1133 Một trò đùa (2)
Lúc này Phương Nguyên đang mặt không biểu tình ngồi xuống trong đại điện trống rỗng, thần tình mệt nhọc, đồng thời có chút tự giễu, trầm mặc hồi lâu, hắn mới lẩm bẩm nói:
Tia hi vọng sau cùng cũng tan biến?
Ông trời, nhất định phải đùa ta thế ư?
...
...
Tiếng nói của hắn có vẻ rất bình thản, thậm chí rất tỉnh táo, nhưng Kim Hàn Tuyết lại nghe ra được cảm giác thất vọng cực độ ở trong đó.
Nàng không khỏi lo lắng, ngồi xổm trên đất, nắm lấy bàn tay Phương Nguyên, nói:
Phương Nguyên sư huynh, ngươi đừng quá thất vọng, nơi này tuy trống rỗng, nhưng vẫn còn rất nhiều cách khác, chúng ta trước cứ về Cửu Châu cái đã. Thế gian này có vô số điển tịch, kiếm đạo cũng nhiều không kể xiết, rồi sẽ tìm được cách thôi, thế gian có thần quyết, có tiên pháp, thậm chí thiên công đều có, ngươi không cần...
Thật ra, vô dụng cả thôi!
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười lên nhàn nhạt, thấp giọng nói tiếp:
Hàn Tuyết sư muội, ngươi biết không, kỳ thật ta đã sớm biết con đường này đi không thông, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Ta chỉ đang dùng Vô Sinh kiếm trủng để duy trì tâm niệm của mình...
Nói đến đây, thần sắc trên mặt hắn càng thêm phần mỏi mệt, nhưng trong tiếng nói lại tựa hồ nhiều thêm chút kích động:
Ngay từ khi phát hiện những người kia làm ra địa cung, ta liền đã biết con đường này đi không thông, ha ha, Vô Khuyết Kiếm Đạo yêu cầu phải kết thành kiếm tâm vô khuyết, nhưng nhân tâm vốn là tàn khuyết, đây là đạo lý đơn giản cỡ nào, nhân tâm tàn khuyết, làm sao lại có thể kết thành kiếm tâm vô khuyết? Thật ra ta đã sớm biết đây là tử lộ, mặc kệ trong Vô Sinh kiếm trủng có cái gì, thì đều không giải quyết được tử lộ này...
Ngươi...
Nghe hắn nói vậy, nhất thời Kim Hàn Tuyết không biết nên đối đáp thế nào.
Nàng có chút nghe không hiểu Phương Nguyên đang nói cái gì, chỉ là nhìn ra được hắn đang thất vọng, vô cùng thất vọng.
Trong lòng bất giác thăng lên lo lắng khó nói nên lời, lại chỉ biết nhìn mà không làm được gì.
Tiếng cười Phương Nguyên càng lúc càng lớn, trong mắt tựa hồ cũng xuất hiện một tia điên cuồng, miệng lẩm bẩm nói:
Có lẽ, ngay từ đầu ta đã sai, ta tưởng rằng chỉ cần đạo tâm đầy đủ kiên định, liền có thể đi ra con đường người khác chưa từng đi, nhưng nếu vốn đã không có đường thì sao?
Ta cảm thấy điều mình làm là đúng, không tiếc cam tâm mạo hiểm, nguy cơ trùng trùng, nhưng ta lại đang làm cho ai xem, liệu có ai để ý những gì ta làm? Ta một lòng muốn phù chính trừ tà, nhưng nếu Thiên Đạo vốn đã như vậy, nhân tâm có khuyết, bởi vậy thế nhân vừa có chính vừa có tà, đây đều là Thiên Đạo chú định, ta lại có tư cách gì đi bình phán hết thảy?
- Ngàn vạn năm qua đi, con người vẫn cứ sẽ như thế...
- Vô luận là Cửu Châu hay tuyết nguyên, hay là Ma Biên, Yêu Vực, ngàn vạn sinh linh trên thế gian, vô luận yêu ma quỷ quái, thần tiên tu nho, tất cả đều như thế, bất cứ lúc nào, bất kỳ ở đâu, thứ có linh liền sẽ có tà niệm ác niệm, không khác được...
- Bởi vì đại đạo là năm mươi trừ đi một...
- Chỉ có tàn khuyết mới là đại đạo a...
...
...
Tiếng nói của hắn thanh âm càng lúc càng thấp, trên mặt chất đầy một mảnh mỏi mệt, cô đơn, hệt như một tờ giấy trắng bệch.
Kim Hàn Tuyết đã hoàn toàn không biết hắn đang nói gì, nhưng lại có thể cảm giác được thống khổ trong lòng hắn, thậm chí ẩn ẩn còn có thể phát giác ra trong cô đơn và thống khổ bắt đầu nảy sinh một tia điên dại.
Ngay cả mèo trắng lúc này cũng chăm chú lên, con ngươi dựng đứng nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
- Thượng thiên, ngươi khiến ta truy đuổi một thứ căn bản không tồn tại, chính là để ta hiểu được đạo lý này sao?
Phương Nguyên thấp giọng cười khổ, vẻ mỏi mệt trong mắt đã lên tới đỉnh điểm.
Ngay cả chính hắn đều không ý thức được, ở trong thức hải hắn, giữa thời khắc nản lòng này, đột nhiên có huyết sắc nhàn nhạt bừng lên, đó là một thanh kiếm, một thanh tà kiếm chôn dấu trong cơ thể Cáp Mô Lôi Linh, được huyết khí vô tận tẩm bổ, kiếm này trước giờ chưa từng thức tỉnh, mà nay, trong thanh kiếm lại ẩn ẩn có một ý thức ngủ say từ lâu đang dần thức tỉnh.
Tùy theo ý thức này thức tỉnh, lập tức có huyết khí nhàn nhạt lộ ra, bò vào trong thức hải Phương Nguyên.
Tiếp sau đó, ý thức Phương Nguyên rơi vào một tình trạng hết sức đáng sợ...
Trong lòng có một cỗ phẫn uất không cách nào diễn tả bằng lời!
- Ôm đầy hi vọng, kết cục lại thành công dã tràng...
- Nhận hết trắc trở, lại chỉ thấy mình như một trò đùa...
- Cho nên cuối cùng ta chỉ có thể đi con đường kia ư?
Hắn một bên thì thào lẩm bẩm, một bên như là mất đi khống chế, lấy ra Túi Càn Khôn bên hông, trực tiếp đổ nghiêng xuống đất, thứ có trong Túi Càn Khôn vốn đã không nhiều, ánh mắt đã tràn ngập huyết vụ của Phương Nguyên càng như bị thứ gì đó điều khiển, rất nhanh liền dừng ở trên một chiếc cốt đàn (hũ bằng xương) hoa văn quỷ dị.
Đây là đại lễ gặp mặt kiếm tu Thừa Thiên Kiếm Đạo đưa cho lúc hắn xuyên qua đạo tuyết tuyến thứ ba...
Hắn biết bên trong đó chứa thứ gì!
Lúc này, trên người hắn hiện lên huyết khí như có như không, tâm thần tuyệt vọng, hối hận không thôi.
Trong lòng bất ngờ nảy sinh khát vọng nào đó, từ từ đưa tay ra...
... Hắn đưa tay về phía chiếc cốt đàn màu trắng!
Trên mặt lộ ra biểu tình thất vọng cùng cực:
Nếu đại đạo vốn đã không toàn, ta cần gì phải để ý chính tà?
- Dựa vào cái gì?
--------
Chương 1134 Ma niệm tứ khởi (1)
- Dựa vào cái gì mà giữa lúc đại kiếp sắp đến, những thế gia đạo thống kia lại tự hủy góc tường, tìm chỗ tránh nạn, dựng lên địa cung trên tuyết nguyên, thậm chí cướp đoạt tài nguyên Ma Biên để làm lợi cho mình, cuối cùng không ngờ lại xử lý qua loa, hết thảy tiêu tán thành vô hình, chỉ vài con dê thế tội bị ném ra liền muốn biến chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, bọn hắn dựa vào cái gì mà vẫn được bình yên vô sự?
- Dựa vào cái gì chúng ta vì chuyện này mà bốc lên phong hiểm, vô số lần đi giữa lằn ranh sinh tử, rốt cục giải quyết xong chuyện có công với thế gian này, lại không ai nhắc đến chúng ta một câu, không có ca ngợi và tán dương, không có bảo hộ tương ứng, thậm chí không có ai đứng bên nói giúp, rõ ràng làm chuyện đúng đắn, lại bị vô số kẻ ngu dốt đuổi giết trên tuyết nguyên?
...
...
- Vì sao?
- Vì sao rõ ràng ta đã hạ khổ công, rõ ràng ta đã chứng minh tư cách bản thân trong lục đạo đại khảo, khăng khăng nhiều người như vậy tiến vào Côn Lôn sơn, vô số tạo hóa được đến dễ như trở bàn tay, thế mà ta lại không có gì, còn phải tới trên tuyết nguyên ăn gió nằm sương?
- Vì sao ta đã đầy đủ kiên định, trải qua gian khổ đi tới trên tuyết nguyên này, đội gió đạp tuyết tiến vào đạo tuyết tuyến thứ chín, lại phát hiện Vô Sinh kiếm trủng trống không, vì sao những kẻ tu luyện tà pháp kia đều có thể đi ra con đường cho riêng mình, sao ta luôn kiên định ranh giới chính tà, ông trời lại phải bắt đi lên con đường không có hi vọng này?
...
...
Năm đó ở ngoài Thái Nhạc thành, Phương Nguyên trong lúc vô tình được đến Huyết Hải Ma Ấn đến từ Ma Vực, từ đó liền một mực dây dưa với nó đến nay, chẳng qua ma ấn này tuy lợi hại, song còn chưa có đủ lực lượng huyết tế để thức tỉnh, lại thêm trước nay Phương Nguyên luôn là người đạo tâm kiên định người, cho nên một mực chưa từng bị nó ảnh hưởng, dần dà, Phương Nguyên thậm chí đã sắp quên mất sự tồn tại của ma ấn, nhưng ai ngờ, nay trên tuyết nguyên, giữa thời khắc đạo tâm hắn thất thủ, ma ấn lại nhảy đi ra làm loạn!
Từng tiếng thì tầm, từng tia ma niệm lặng lẽ tràn ngập thức hải Phương Nguyên.
Sát na đó, Phương Nguyên vốn đang uể oải trong lòng, lại bị ma ý ảnh hưởng, buồn bực trong lòng không khỏi càng thêm phần trầm trọng, khiến cho hắn gần như muốn triệt để quên đi hết thảy, chỉ là dù sao trong nội tâm vẫn còn một tia chấp niệm nên còn có chút do dự.
Cũng chính bởi vì tia do dự này, cánh tay đưa về phía cốt đàn càng lúc càng chậm...
- Ha ha, ngươi còn chờ cái gì nữa?
- Ngươi tưởng rằng chuyện mình đang làm là đúng ư?
- Ở trong mắt người khác ngươi chỉ là kẻ ngốc, đứa điên xuất lực mà không được lợi lộc gì!
...
...
- Những thế gia bị ngươi hủy đi hi vọng tránh khỏi kiếp nạn kia tự nhiên hận ngươi, hận không thể chém ngươi thành muôn mảnh, Tẩy Kiếm Trì cũng hận ngươi, hận ngươi khiến tiên uy bọn hắn bị tổn hại, tà kiếm tu cũng hận ngươi, hận ngươi mượn lực lượng bọn hắn, lại đùa bỡn bọn hắn...
- Dù có là Tiên Minh, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng bọn họ thật cảm kích ngươi?
- Không, ngươi thật cho rằng Tiên Minh trải khắp thiên hạ, lại không biết chuyện xảy ra trên tuyết nguyên? Có lẽ bọn hắn sớm đã biết, chỉ là giả bộ như không biết mà thôi, bởi vì Tiên Minh cũng muốn các đại thế gia, đại đạo thống kia an tâm, cho bọn hắn có cơ hội sinh tồn lớn hơn người khác, có khả năng giác trục thiên hạ sau đại kiếp, như vậy mới có thể khiến bọn hắn cam tâm tình nguyện lấy ra càng nhiều tài nguyên...
- Cho nên ngươi tưởng mình lập được đại công, nhưng trên thực tế ngay cả Tiên Minh cũng cảm thấy ngươi đang làm điều thừa thãi...
...
...
- Ngươi tưởng rằng con đường mình đang đi là chính đạo ư?
- Trong mắt người khác ai hơi đâu quan tâm ngươi đi đường nào, bọn hắn chỉ biết ngươi là tán tu xuất thân hàn môn, không có chút quan hệ nào. Lúc cần ngươi, ngươi liền có mấy phần giá trị, lúc không cần ngươi, thì ngươi chẳng qua là chiếc giày vứt đi. Ngươi cảm thấy bản thân thật vĩ đại, chịu hết đau khổ vẫn giữ lấy ranh giới chính tà, nhưng trong mắt người ta, ngươi lại chẳng qua là một kẻ đáng thương đã đứt đường tu hành, tiền đồ hủy hết...
- Thực lực, duy có thực lực bản thân mới là thật...
...
...
Tùy theo đủ loại ma niệm sinh ra, trong thức hải Phương Nguyên cuộn lên huyết hải vô biên, huyết quang vạn trượng.
Quay đầu nhìn lại, vạn trượng huyết quang kia tựa như từng tên từng tên huyết nhân ôm đoàn với nhau, giãy dụa kêu khóc, lao thẳng về phía Phương Nguyên, tiếp thì thào vô tận vang lên bên tai hắn, có phẫn nộ, có thương cảm, tất cả đều hệt như là tiếng nói của chính bản thân Phương Nguyên.
Những tiếng kêu đó hóa thành lực lượng đáng sợ, liều mạng kéo Phương Nguyên vào trong huyết hải.
Rất nhiều vấn đề trong đó Phương Nguyên đều đã sớm nghĩ tới, cũng nghĩ rõ ràng không ít chuyện, tựa như xử lý của Tiên Minh đối với những thế gia đạo thống kia, Tiên Minh chỉ còn cách vậy, bởi vì đại kiếp sắp đến, chuyện xấu xa này không thể công khai, bằng không tất khiến tu sĩ trong thiên hạ thất vọng, ở thời khắc cần hội tụ nhân tâm này, một chút thỏa hiệp tất yếu là điều không thể không làm...
Nhưng dù nghĩ rõ ràng thì đã sao?
Trong lòng vẫn cứ không thoải mái!
Trong lòng không thoải mái, liền xuất hiện vết rách, thế là Huyết Hải Ma Ấn mới nhân cơ hội!
Phương Nguyên sư huynh...
Ở bên ngoài, Kim Hàn Tuyết ngơ ngác nhìn Phương Nguyên, nàng không biết làm sao, chỉ biết nắm thật chặt tay Phương Nguyên.
--------
Chương 1135 Ma niệm tứ khởi (2)
Lúc này nàng tự nhiên không biết hết thảy những gì đang xảy ra trong thức hải Phương Nguyên, nàng chỉ nhìn thấy, hiện tại trên người Phương Nguyên có huyết khí bao phủ, dù tùy theo mình cất tiếng, tốc độ tăng trưởng huyết khí tựa hồ đình chỉ, nhưng vẫn không tán đi. Trong khi đó Phương Nguyên lại có vẻ càng thống khổ, tựa hồ đang kiệt tận toàn lực ngăn cản thứ gì, lại như hãm thân trong vũng bùn, đang liều mạng bò lên.
Cũng lúc này, mèo trắng ngồi xổm cách đó không xa, mắt lạnh nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
Trong kiếm trủng lạnh lẽo mà cô quạnh, âm phong gào thét, hàn ý vô biên.
Sát na ấy, thời không phảng phất ngưng cố lại...
...
...
- Nơi này chính là Vô Sinh kiếm trủng?
Ngay khi Kim Hàn Tuyết đang lo lắng tới cùng cực, siết lấy tay Phương Nguyên, một lòng cầu nguyện cho hắn, đột nhiên sau lưng cách đó không xa, có tiếng người vang lên, nàng kinh hãi, vội quay đầu, liền thấy được mấy người áo trắng lao đến.
Mấy người áo trắng kia cũng một thân hàn khí, sau lưng buộc một thanh băng kiếm bán trong suốt, nhìn có vẻ khá là chật vật, vừa nhảy vào kiếm trủng, trước là thở hổn hển mấy hơi, sau mới đánh giá bốn phía, rất nhanh ánh mắt liền rơi trên người Phương Nguyên, vừa nhìn thấy hắn, ai nấy đều kinh hãi, có người tức giận hét lớn:
Đứa này quả nhiên ở đây...
Mấy người khác tự nhiên cũng để ý tới Phương Nguyên, vội vàng chạy lại chỗ này.
Kim Hàn Tuyết kinh hoàng thất thố, không biết những người này từ đâu chui ra.
Mèo trắng cũng hiện vẻ giận dữ, tung bước nhảy tới trước mặt Phương Nguyên, hướng những người kia hung hăng kêu một tiếng.
Thấy lúc này Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng bất động trên mặt đất, bên cạnh chỉ có một nữ tử khí tức yếu ớt, đám người kia cũng cảm thấy có chút cổ quái, ánh mắt lạnh lùng quét qua trên thân Phương Nguyên, rất nhanh liền chú ý tới một thân huyết khí quỷ dị của Phương Nguyên, cùng với cốt đàn màu trắng đặt trước mặt hắn, lập tức trên mặt người cầm đầu lộ ra vẻ vừa chán ghét vừa tiếc hận:
Hắn quả nhiên đang nhập ma!
Trong tiếng hét phẫn hận, người đó càng không khách khí, đưa tay vung kiếm chém tới!
Sưu
Kiếm quang lạnh thấu xương, chém thẳng tới trước mặt Phương Nguyên.
Mèo trắng chính đang hướng về phía đám người này hung hăng gầm gừ, một thân lông tóc dựng đứng cả lên, bộ dạng rất là uy phong lẫm liệt.
Nhưng tiếng kêu còn chưa dứt, đã thấy kiếm quang đi đến trước mặt, nó cả kinh, không ngờ những người này lại hoàn toàn không sợ mình, cũng không nói đạo lý, trực tiếp liền động thủ, lập tức thu lại uy phong cảnh giác nhảy sang một bên, trước tránh khỏi kiếm này rồi tính.
Mà nó vừa nhường lối, kiếm kia liền thẳng tắp chém tới Phương Nguyên.
- Không...
Sát na này, Kim Hàn Tuyết chỉ còn biết hoảng sợ gào thét, chạy tới chắn ngang trước người Phương Nguyên.
Chỉ là dựa vào thân thể đan bạc kia của nàng, làm sao có thể ngăn nổi kiếm của Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì?
Mắt thấy sắp bị kiếm quang xé nát, bỗng đột nhiên, bên cạnh chợt có một đạo kiếm quang đánh tới, cản lại kiếm vừa rồi, người xuất kiếm là một vị nam tử áo trắng thân hình thấp bé, hắn trầm giọng quát:
Trước khoan vội hạ sát thủ!
Đệ tử áo trắng vừa xuất kiếm lúc nãy kinh hãi kêu lên:
Tuyên Trì sư huynh...
Nam tử áo trắng thân hình thấp bé nói:
Kiếm thủ có lệnh, sai chúng ta mang hắn về!
Một tên đệ tử khác ở bên cạnh không cam tâm nói:
Nhưng mà... Hắn giết Mẫn trưởng lão...
Đệ tử tên gọi Tuyên Trì cau mày, trong mắt cũng lóe lên hận ý, trên thân ẩn ẩn chớp hiện sát khí, nhưng sau một lát trầm mặc, hắn vẫn nói:
Áp tải hắn về Tẩy Kiếm Trì, sau đó nên xử trí thế nào, kiếm thủ tự có chủ ý, dụng ý chúng ta tới đây chỉ là mang hắn về mà thôi, không cần lấy mạng của hắn, trước trấn áp lại là được!
Mấy người áo trắng bên cạnh đều có chút do dự, quay đầu nhìn về hướng Nguyên Anh Kiếm Tiên.
Người kia tựa hồ đang bị thương, sắc mặt rất khó coi, trầm mặc một lát mới nói:
Không sai, cứ làm theo lệnh!
Tên đệ tử khi nãy muốn giết Phương Nguyên đành phải oán hận thu tay lại, một tên áo trắng bên cạnh lại đánh giá Phương Nguyên, trên mặt lộ ra mấy phần hận ý, nói:
Người này hình như đang vận chuyển tà công, chúng ta còn phải chờ hắn hành công hoàn tất ư?
Người bên cạnh nhìn thoáng qua cốt đàn màu trắng trước mặt Phương Nguyên, sát bên cốt đàn còn có Thừa Thiên Kiếm Điển, lập tức cười lạnh nói:
Tu luyện tà công, tội đáng chết vạn lần, chúng ta quả nhiên không nhìn lầm hắn, lúc này không trực tiếp chém hắn đã là ân lớn bằng trời, để hắn hành công hoàn tất, chẳng lẽ phải đợi hắn tu luyện xong tà công?
Không sai, lúc trước Lý Bạch Hồ sư huynh dùng bản mệnh đạo kiếm bảo đảm cho hắn, thật sự là đáng tiếc!
Người bên cạnh nghe vậy cũng lạnh giọng thở dài, thúc giục kiếm khí đánh tới các đại huyệt trên người Phương Nguyên.
- Hắn không tu luyện tà công... Hắn không phải...
Kim Hàn Tuyết nghe được, gấp đến đỏ mắt, liều mạng vươn ra hai tay che chở Phương Nguyên.
Dù tu vi nàng không cao, nhưng cũng có chút phiền phức, người thúc giục kiếm khí kia nhịn không được nhướng mày, kiếm khí cuộn trào mà ra, đẩy nàng trùng trùng ngã xuống đất, sau đó kiếm khí cứ thế đâm thẳng tới ngực Phương Nguyên.
Đạo kiếm khí vượt qua Kim Hàn Tuyết, nhắm thẳng đến các đại huyệt pháp khiếu trên người Phương Nguyên, giữa lúc huyết khí dâng trào, pháp lực hỗn loạn thế này, nếu bị đạo kiếm khí kia cứ vậy kích thẳng pháp khiếu, hung hiểm trong đó thực sự không cách nào dự liệu. Nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, tu vi Kim Hàn Tuyết lại không đủ, khó mà ngăn cản, mèo trắng dù bản sự thông thiên, song với khoảng cách gần như thế thì cũng đành bó tay hết cách.
Đúng lúc này, phía sau lưng đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì chợt từ từ hiển hiện một bóng đen quỷ dị.
--------
...
Tìm được vực sâu còn không đáng để mừng rỡ, mặt trước Vô Sinh kiếm trủng không khả năng không có thử thách, cây cầu này hẳn chỉ là một thử thách trong đó, chưa hẳn đã có thể dễ dàng bước qua, nhưng đến bước này, Phương Nguyên đã không có càng nhiều tâm thần đi suy nghĩ cân nhắc, hắn ngưng tụ lại toàn bộ tâm thần, thôi diễn một phen, xác định trên cầu không có cấm chế nào, sau đó liền bước lên.
Gió thổi cầu động, đung đưa không thôi.
Phía dưới là vực sâu không đáy, giữa trời là cương phong cuồng loạn.
Không thể bay lượn, chỉ có thể đi qua, mà nếu ngã xuống, tất sẽ bị cương phong phía dưới xoắn thành mảnh vụn.
Phương Nguyên thu hồi tâm thần, trực tiếp tiến thẳng về phía trước.
Lấy tu vi hắn còn nhìn không ra được cấm chế trên cầu, vậy nên chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Rốt cuộc, cầu đặt ở chỗ này, mục đích chính là để cho người thông qua.
Trong lòng ôm theo ý niệm đó, Phương Nguyên có thể nói là đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón hết thảy mọi bất trắc, nhưng ngoài dự liệu của hắn là, hắn đi ở phía trước, Kim Hàn Tuyết đi ở phía sau, hai người một trước một sau, nơm nớp lo sợ, nhưng đi thẳng đến đầu bên kia cầu sắt vẫn không thấy xuất hiện dị trạng gì, thẳng đến xuyên qua gió tuyết mênh mang giữa không trung, hai chân bước lên mặt đất cứng rắn, trên mặt vẫn có chút khó mà tưởng tượng.
- Chẳng lẽ là thời gian quá lâu, cấm chế trên cầu đều đã bị hủ hóa?
Phương Nguyên chỉ có thể tự mình giải thích như vậy, sau đó liền tiếp tục đi tới.
Xuyên qua một đoạn đường nhỏ vòng quanh khúc khuỷu, vượt qua một vách núi dựng thẳng như kiếm, trước mặt Phương Nguyên hiện ra một con sông.
Ngay từ đạo tuyết tuyến thứ nhất, nước đã bị đóng thành băng, nhưng bây giờ trên tuyết nguyên, ở sau đạo tuyết tuyến thứ chín, lại bất ngờ xuất hiện một dòng sông rộng lớn vô biên, nước chảy rầm rầm vang dậy, kéo dài từ đông sang tây!
Nước sông trong vắt, lạnh lẽo, vô cùng mỹ lệ, cũng vô cùng quỷ dị!
- Đây là đạo thử thách thứ hai?
Phương Nguyên đứng bên bờ sông, cảm thấy đây nhất định là thử thách nào đó.
Kim Hàn Tuyết nhìn dòng sông, cũng kinh ngạc thốt lên:
Chẳng lẽ đây chính là U Hà vĩnh viễn không kết băng mà trong điển tích Kim gia chúng ta từng ghi lại? Đây chính là đạo chủng có thể giúp người thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ a, không ngờ lại cứ vậy tồn tại ở nơi này...
Sau đó ánh mắt nàng chớp qua một tia hoảng sợ:
Sông như thế chảy ngang qua đây, khẳng định là có cổ quái?
Mèo trắng cảm giác được nhịp tim của nàng tăng lên, không khỏi có chút khinh thường sự nhát gan của nàng.
Sau đó nó lười nhác duỗi lưng một cái, hình như chuẩn bị làm gì đó.
Nhưng Phương Nguyên không chờ nó đi ra liền đã lung la lung lay bước đến bờ sông.
Nhìn sông băng, hắn dùng chút tư duy còn sót lại không nhiều để suy xét một phen, nhưng thực sự không nhìn ra được gì, cuối cùng đành phải quét mắt đánh giá xung quanh vài lần, liền thấy được cách đó vài chục trượng, lại có một chiếc thạch điêu quái chu (thuyền đá cổ quái) nổi trên mặt nước, đỗ ở bên bờ, nước sông trong vắt, thuyền đá như mực, tạo nên một bức cảnh tượng tuyệt mỹ quỷ dị...
Đã có thuyền, vậy cứ chèo thuyền đi qua thôi...
Phương Nguyên trực tiếp bước lên quái chu, lấy băng làm gậy, từ từ chèo đi.
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi...
Kim Hàn Tuyết gấp gáp kêu to, bị hù cho cả người lạnh toát.
Quái chu cứ vậy đặt ở đó, nhất định là có huyền cơ...
Sao ngươi lại trực tiếp bước lên?
Muốn ngăn cản, nhưng ở trong băng thiên tuyết địa này, chính nàng đều không có bao nhiêu sinh cơ để dùng, làm sao có thể ngăn cản cho được?
Bởi vậy nàng đành chỉ biết ngơ ngác nhìn theo Phương Nguyên chèo quái chu lướt sang bờ bên kia.
Không chỉ nàng sửng sốt, mèo trắng mới vừa thò đầu ra từ trong ngực nàng cũng ngây dại.
... Đứa ngu này, muốn bị chết trôi à?
Chẳng qua trong ánh mắt kinh ngạc của bọn hắn, chỉ thấy Phương Nguyên cứ vậy thật chèo đến bờ bên kia, nhảy xuống, sau đó quái chu thuận theo dòng nước, tự động trôi ngược trở về. Phương Nguyên quay đầu nhìn, tựa hồ đang chờ bọn hắn cũng chèo thuyền đi qua...
Kim Hàn Tuyết triệt để sửng sốt, nghĩ mãi mà không thông, cuối cùng đành cũng phải đạp lên quái chu đi sang.
Tiếp sau, bọn hắn lại một đường tiến về phía trước, qua Thiết Kiếm Lâm, xuyên Hỏa Hôi cốc, lại đi đến một mảnh hang động bị gió tuyết lấp kín, mỗi nơi, nhìn qua tựa hồ đều hung hiểm vô cùng, khiến người không dám mạo hiểm xuyên qua, nhưng khăng khăng bọn hắn lại cứ dùng phương pháp an toàn nhất thông qua, không chỉ mỗi Kim Hàn Tuyết, ngay cả mèo trắng núp trong ngực nàng cũng phải hai mắt trợn tròn.
Từng chút từng chút đi về phía trước, cuối cùng xuyên qua một mảnh sương mù tuyết mênh mông, đi tới trước một phiến tuyết cốc.
Phương Nguyên đi ở phía trước đột nhiên chợt dừng lại, ngơ ngác nhìn lên tiền phương, thật lâu mà vẫn bất động.
Kim Hàn Tuyết vội vàng tiến sát lại, thuận theo ánh mắt hắn vừa nhìn, trong lòng lập tức dâng lên một hồi tình tự phức tạp.
Không sinh ngũ thế, táng kiếm nơi này!
Ở trước mặt Phương Nguyên là một bia đá màu đen, mặt trên có chữ do vết kiếm vạch ra.
Bia đá kia nhìn không ra niên đại, tựa hồ mấy vạn năm qua nó một mực nằm tại đây, nhưng chữ viết trên đó lại vẫn rất rõ nét.
- Nơi này chính là Vô Sinh kiếm trủng?
Trong lòng Kim Hàn Tuyết không khỏi dâng lên cảm giác vui sướng:
Nơi này chính là truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma?
Nàng cứ cảm thấy mình như đang ở trong mơ, cơ hồ không dám tin tưởng, Vô Sinh kiếm trủng trong truyền thuyết không ngờ lại được tìm thấy dễ dàng đến vậy?
--------
Chương 1132 Một trò đùa (1)
Trên mặt Phương Nguyên lại rõ ràng không có quá nhiều vui sướng, thậm chí nếu nhìn kỹ tựa hồ còn có một vệt sầu lo. Hắn nhìn chăm chú tấm bia đá hồi lâu, sau đó mới vòng qua bia đá, đi thẳng về phía trước, chưa đi được mấy bước liền cảm giác băng tuyết dưới mặt đất sụp xuống, sau đó cả người hắn thẳng tắp té ngã trên tuyết đọng, phí sức ngẩng đầu lên, liền thấy được một tòa động phủ.
Đó là một tòa động phủ xa xưa, tĩnh mịch hắc ám.
Hoặc nói cách khác, đây là một tòa cung điện bằng đá, một tòa cung điện bằng đá rộng lớn vô biên.
Rất khó khiến người tưởng tượng, ở trong cực bắc tuyết nguyên lạnh giá vô cùng này, làm sao dựng lên được một tòa cung điện bằng đá như thế.
Chẳng qua điều này cũng có thể hiểu được, nếu thật không có điểm nào thần dị, làm sao sẽ là Vô Sinh kiếm trủng?
Rốt cục đã tìm tới Vô Sinh kiếm trủng …
Phương Nguyên đứng trong Vô Sinh kiếm trủng, có lẽ là bởi thể xác tinh thần đều đã bị đông cứng, thế nên trong lòng không có vẻ gì là kích động, qua nửa buổi mới bắt đầu đánh giá hết thảy chung quanh, thấy được nơi mình rơi xuống vừa khéo chính là mặt chính diện của toà thạch cung (cung điện bằng đá), chắc vì thời gian quá xa xưa, mặt đá bị gió tuyết ăn mòn, nứt vỡ mất vài mảng, cũng không biết kiếm trủng vốn đã không có cấm trận, hay là thời gian quá lâu, toàn bộ cấm trận đều đã hủ hóa, tóm lại bọn hắn cứ vậy nhẹ nhàng rớt xuống.
Vách tường kiếm trủng tương đối kín đáo, ngăn phần lớn gió tuyết ở bên ngoài, khiến người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Phương Nguyên khôi phục một chút khí lực, sau đó mới tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, trên đường lại quét mắt chăm chú đánh giá đạo điện cũ nát, giường đá phủ đầy bụi, bích họa mục nát, Kiếm Đường loang lổ và vô số thạch thất …vân vân...
Cũng không biết trong kiếm trủng này vốn đã không có cấm chế, hay là thời gian quá xa xưa, cấm chế đều bị hủ hóa, ngược lại không thấy gặp nguy hiểm gì, khiến hắn có thể thảnh thơi đánh giá hết thảy mọi thứ trong địa cung.
Địa cung rất lớn, hoặc nói cách khác là rất trống trải, xung quanh đều là Huyền Cương Nham kết băng, nhìn rất là xa xưa, có thể thấy, tòa địa cung này đã từng sâm nghiêm huy hoàng, nhưng giờ, chỉ còn lại vẻ trống rỗng lạnh lẽo.
Lúc đi tới một phương đạo điện to lớn, có thể thấy được nơi đây có một giá sách vừa cao vừa dài;
Ở phía đối diện đạo điện còn có một đan thất, bên trong đan thất là một lò đan bằng Huyền Thạch màu đen nhìn rất là cổ xưa, bên trong toàn là bụi đan sớm đã kết thành đá cứng, ở chung quanh là từng hàng từng hàng giá đựng đan.
Sâu nhất trong kiếm trủng thậm chí có một khối Thí Kiếm Thạch rộng chừng mấy chục trượng, làm bằng Huyền Thạch, trên đó vẫn còn kiếm ý.
Kim Hàn Tuyết cũng một đường đi theo Phương Nguyên quan sát địa cung này, tâm thần dần dần trầm xuống.
Có thể nhìn ra được, Vô Sinh kiếm trủng này quả thực từng có được vô số dị bảo và truyền thừa.
Nhưng giờ, lại chẳng còn gì nữa cả...
Giá sách trong đạo điện không biết từng cất giữ qua những điển tịch gì, mà giờ, lại hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lưa thưa mấy đoạn thẻ tre, rải tán loạn trong góc, chữ khắc trên đó cũng đã mơ hồ không rõ, căn bản không thấy được rõ ràng.
Trong đan thất to lớn trống rỗng chỉ có lò đan bằng Huyền Thạch nằm lẻ loi ở đó, ngoài ra không còn vật nào, chỉ thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy rải rác vài mảnh vụn đan bình tựa hồ có chất liệu không thấp, ngoài thứ đó ra, đến cả một viên đan dược đều cũng không thừa.
Trên Thí Kiếm Thạch ở sâu nhất kia có rất nhiều lỗ thủng, nhìn vết tích thì tựa hồ đã từng có vô số thanh kiếm cắm trên đó, song hiện tại chỉ còn lại mỗi lỗ thủng... Đạo quyển, dị bảo, tàng kiếm, không còn bất cứ một thứ gì nữa cả.
Có chăng, chỉ là một ít vết tích chứng minh bọn chúng đã từng tồn tại!
Trong mắt Kim Hàn Tuyết chớp qua một tia kinh hoảng!
Nàng nghĩ đến một vấn đề, khó trách nàng và Phương Nguyên lại đi đến đây thuận lợi như vậy, trên đường cũng nhìn thấy mấy vết tích, tựa hồ là nơi từng được bố trí cấm chế, nhưng bọn hắn lại trực tiếp đi qua mà không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, khi trước bọn hắn còn tưởng là bởi thời gian quá xa xưa, tất cả cấm trận đều đã hủ hóa, nhưng trên thực tế, đây là đã bị người phá hết cả rồi...
Trước khi bọn hắn tới đây, sớm đã có người từng tới qua Vô Sinh kiếm trủng!
Sớm đã có người dời sạch đồ vật bên trong.
Giờ bọn hắn tìm tới, chỉ còn lại một tòa kiếm trủng trống rỗng, không sót lại thứ gì...
Thật ra không cần hao phí quá nhiều tâm thần, Kim Hàn Tuyết liền hiểu được nguyên do trong đó.
Kỳ thật đây vốn là một vấn đề rất đơn giản...
Nếu không phải có người từng tới qua Vô Sinh kiếm trủng, trên thế gian làm sao lại có địa đồ lưu truyền? Mà Tam Thế Kiếm Ma, dù sao cũng là nhân vật mấy vạn năm trước, từ thời đó đến nay, không biết đã có bao nhiêu người thông minh xuất thế, làm sao còn sẽ có truyền thừa hoàn chỉnh lưu lại đến bây giờ?
Về phần tại sao không ai biết tin Vô Sinh kiếm trủng đã bị dời không, lời giải thích liền càng đơn giản.
Nếu không vì bất đắc dĩ, ai lại đi công khai tuyên bố mình đã tìm được Vô Sinh kiếm trủng?
Lẳng lặng phát tài mới là lựa chọn chính xác!
Những vấn đề này tương đối dễ để tìm ra lời giải thích, song Kim Hàn Tuyết vẫn có chút lo lắng nhìn Phương Nguyên.
Trên đường đi tới đây, nàng và Phương Nguyên nói chuyện với nhau không nhiều, nhưng có thể cảm giác được hi vọng trong lòng hắn, cũng biết hắn đang một mực tìm kiếm cái gì, đồng thời biết tâm lý hắn một mực có cảm giác mệt mỏi khó nói nên lời, nhất là sau khi xâm nhập tuyết nguyên, hắn tiến vào đây dường như là để né tránh phiền toái nào đó bên ngoài vậy, mà giờ, bọn hắn rốt cuộc tìm được Vô Sinh kiếm trủng, lại phát hiện kiếm trủng này hoàn toàn trống không...
Nàng khó mà tưởng tượng điều này sẽ tạo thành đả kích thế nào với Phương Nguyên...
...
...
--------
Chương 1133 Một trò đùa (2)
Lúc này Phương Nguyên đang mặt không biểu tình ngồi xuống trong đại điện trống rỗng, thần tình mệt nhọc, đồng thời có chút tự giễu, trầm mặc hồi lâu, hắn mới lẩm bẩm nói:
Tia hi vọng sau cùng cũng tan biến?
Ông trời, nhất định phải đùa ta thế ư?
...
...
Tiếng nói của hắn có vẻ rất bình thản, thậm chí rất tỉnh táo, nhưng Kim Hàn Tuyết lại nghe ra được cảm giác thất vọng cực độ ở trong đó.
Nàng không khỏi lo lắng, ngồi xổm trên đất, nắm lấy bàn tay Phương Nguyên, nói:
Phương Nguyên sư huynh, ngươi đừng quá thất vọng, nơi này tuy trống rỗng, nhưng vẫn còn rất nhiều cách khác, chúng ta trước cứ về Cửu Châu cái đã. Thế gian này có vô số điển tịch, kiếm đạo cũng nhiều không kể xiết, rồi sẽ tìm được cách thôi, thế gian có thần quyết, có tiên pháp, thậm chí thiên công đều có, ngươi không cần...
Thật ra, vô dụng cả thôi!
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười lên nhàn nhạt, thấp giọng nói tiếp:
Hàn Tuyết sư muội, ngươi biết không, kỳ thật ta đã sớm biết con đường này đi không thông, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Ta chỉ đang dùng Vô Sinh kiếm trủng để duy trì tâm niệm của mình...
Nói đến đây, thần sắc trên mặt hắn càng thêm phần mỏi mệt, nhưng trong tiếng nói lại tựa hồ nhiều thêm chút kích động:
Ngay từ khi phát hiện những người kia làm ra địa cung, ta liền đã biết con đường này đi không thông, ha ha, Vô Khuyết Kiếm Đạo yêu cầu phải kết thành kiếm tâm vô khuyết, nhưng nhân tâm vốn là tàn khuyết, đây là đạo lý đơn giản cỡ nào, nhân tâm tàn khuyết, làm sao lại có thể kết thành kiếm tâm vô khuyết? Thật ra ta đã sớm biết đây là tử lộ, mặc kệ trong Vô Sinh kiếm trủng có cái gì, thì đều không giải quyết được tử lộ này...
Ngươi...
Nghe hắn nói vậy, nhất thời Kim Hàn Tuyết không biết nên đối đáp thế nào.
Nàng có chút nghe không hiểu Phương Nguyên đang nói cái gì, chỉ là nhìn ra được hắn đang thất vọng, vô cùng thất vọng.
Trong lòng bất giác thăng lên lo lắng khó nói nên lời, lại chỉ biết nhìn mà không làm được gì.
Tiếng cười Phương Nguyên càng lúc càng lớn, trong mắt tựa hồ cũng xuất hiện một tia điên cuồng, miệng lẩm bẩm nói:
Có lẽ, ngay từ đầu ta đã sai, ta tưởng rằng chỉ cần đạo tâm đầy đủ kiên định, liền có thể đi ra con đường người khác chưa từng đi, nhưng nếu vốn đã không có đường thì sao?
Ta cảm thấy điều mình làm là đúng, không tiếc cam tâm mạo hiểm, nguy cơ trùng trùng, nhưng ta lại đang làm cho ai xem, liệu có ai để ý những gì ta làm? Ta một lòng muốn phù chính trừ tà, nhưng nếu Thiên Đạo vốn đã như vậy, nhân tâm có khuyết, bởi vậy thế nhân vừa có chính vừa có tà, đây đều là Thiên Đạo chú định, ta lại có tư cách gì đi bình phán hết thảy?
- Ngàn vạn năm qua đi, con người vẫn cứ sẽ như thế...
- Vô luận là Cửu Châu hay tuyết nguyên, hay là Ma Biên, Yêu Vực, ngàn vạn sinh linh trên thế gian, vô luận yêu ma quỷ quái, thần tiên tu nho, tất cả đều như thế, bất cứ lúc nào, bất kỳ ở đâu, thứ có linh liền sẽ có tà niệm ác niệm, không khác được...
- Bởi vì đại đạo là năm mươi trừ đi một...
- Chỉ có tàn khuyết mới là đại đạo a...
...
...
Tiếng nói của hắn thanh âm càng lúc càng thấp, trên mặt chất đầy một mảnh mỏi mệt, cô đơn, hệt như một tờ giấy trắng bệch.
Kim Hàn Tuyết đã hoàn toàn không biết hắn đang nói gì, nhưng lại có thể cảm giác được thống khổ trong lòng hắn, thậm chí ẩn ẩn còn có thể phát giác ra trong cô đơn và thống khổ bắt đầu nảy sinh một tia điên dại.
Ngay cả mèo trắng lúc này cũng chăm chú lên, con ngươi dựng đứng nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
- Thượng thiên, ngươi khiến ta truy đuổi một thứ căn bản không tồn tại, chính là để ta hiểu được đạo lý này sao?
Phương Nguyên thấp giọng cười khổ, vẻ mỏi mệt trong mắt đã lên tới đỉnh điểm.
Ngay cả chính hắn đều không ý thức được, ở trong thức hải hắn, giữa thời khắc nản lòng này, đột nhiên có huyết sắc nhàn nhạt bừng lên, đó là một thanh kiếm, một thanh tà kiếm chôn dấu trong cơ thể Cáp Mô Lôi Linh, được huyết khí vô tận tẩm bổ, kiếm này trước giờ chưa từng thức tỉnh, mà nay, trong thanh kiếm lại ẩn ẩn có một ý thức ngủ say từ lâu đang dần thức tỉnh.
Tùy theo ý thức này thức tỉnh, lập tức có huyết khí nhàn nhạt lộ ra, bò vào trong thức hải Phương Nguyên.
Tiếp sau đó, ý thức Phương Nguyên rơi vào một tình trạng hết sức đáng sợ...
Trong lòng có một cỗ phẫn uất không cách nào diễn tả bằng lời!
- Ôm đầy hi vọng, kết cục lại thành công dã tràng...
- Nhận hết trắc trở, lại chỉ thấy mình như một trò đùa...
- Cho nên cuối cùng ta chỉ có thể đi con đường kia ư?
Hắn một bên thì thào lẩm bẩm, một bên như là mất đi khống chế, lấy ra Túi Càn Khôn bên hông, trực tiếp đổ nghiêng xuống đất, thứ có trong Túi Càn Khôn vốn đã không nhiều, ánh mắt đã tràn ngập huyết vụ của Phương Nguyên càng như bị thứ gì đó điều khiển, rất nhanh liền dừng ở trên một chiếc cốt đàn (hũ bằng xương) hoa văn quỷ dị.
Đây là đại lễ gặp mặt kiếm tu Thừa Thiên Kiếm Đạo đưa cho lúc hắn xuyên qua đạo tuyết tuyến thứ ba...
Hắn biết bên trong đó chứa thứ gì!
Lúc này, trên người hắn hiện lên huyết khí như có như không, tâm thần tuyệt vọng, hối hận không thôi.
Trong lòng bất ngờ nảy sinh khát vọng nào đó, từ từ đưa tay ra...
... Hắn đưa tay về phía chiếc cốt đàn màu trắng!
Trên mặt lộ ra biểu tình thất vọng cùng cực:
Nếu đại đạo vốn đã không toàn, ta cần gì phải để ý chính tà?
- Dựa vào cái gì?
--------
Chương 1134 Ma niệm tứ khởi (1)
- Dựa vào cái gì mà giữa lúc đại kiếp sắp đến, những thế gia đạo thống kia lại tự hủy góc tường, tìm chỗ tránh nạn, dựng lên địa cung trên tuyết nguyên, thậm chí cướp đoạt tài nguyên Ma Biên để làm lợi cho mình, cuối cùng không ngờ lại xử lý qua loa, hết thảy tiêu tán thành vô hình, chỉ vài con dê thế tội bị ném ra liền muốn biến chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, bọn hắn dựa vào cái gì mà vẫn được bình yên vô sự?
- Dựa vào cái gì chúng ta vì chuyện này mà bốc lên phong hiểm, vô số lần đi giữa lằn ranh sinh tử, rốt cục giải quyết xong chuyện có công với thế gian này, lại không ai nhắc đến chúng ta một câu, không có ca ngợi và tán dương, không có bảo hộ tương ứng, thậm chí không có ai đứng bên nói giúp, rõ ràng làm chuyện đúng đắn, lại bị vô số kẻ ngu dốt đuổi giết trên tuyết nguyên?
...
...
- Vì sao?
- Vì sao rõ ràng ta đã hạ khổ công, rõ ràng ta đã chứng minh tư cách bản thân trong lục đạo đại khảo, khăng khăng nhiều người như vậy tiến vào Côn Lôn sơn, vô số tạo hóa được đến dễ như trở bàn tay, thế mà ta lại không có gì, còn phải tới trên tuyết nguyên ăn gió nằm sương?
- Vì sao ta đã đầy đủ kiên định, trải qua gian khổ đi tới trên tuyết nguyên này, đội gió đạp tuyết tiến vào đạo tuyết tuyến thứ chín, lại phát hiện Vô Sinh kiếm trủng trống không, vì sao những kẻ tu luyện tà pháp kia đều có thể đi ra con đường cho riêng mình, sao ta luôn kiên định ranh giới chính tà, ông trời lại phải bắt đi lên con đường không có hi vọng này?
...
...
Năm đó ở ngoài Thái Nhạc thành, Phương Nguyên trong lúc vô tình được đến Huyết Hải Ma Ấn đến từ Ma Vực, từ đó liền một mực dây dưa với nó đến nay, chẳng qua ma ấn này tuy lợi hại, song còn chưa có đủ lực lượng huyết tế để thức tỉnh, lại thêm trước nay Phương Nguyên luôn là người đạo tâm kiên định người, cho nên một mực chưa từng bị nó ảnh hưởng, dần dà, Phương Nguyên thậm chí đã sắp quên mất sự tồn tại của ma ấn, nhưng ai ngờ, nay trên tuyết nguyên, giữa thời khắc đạo tâm hắn thất thủ, ma ấn lại nhảy đi ra làm loạn!
Từng tiếng thì tầm, từng tia ma niệm lặng lẽ tràn ngập thức hải Phương Nguyên.
Sát na đó, Phương Nguyên vốn đang uể oải trong lòng, lại bị ma ý ảnh hưởng, buồn bực trong lòng không khỏi càng thêm phần trầm trọng, khiến cho hắn gần như muốn triệt để quên đi hết thảy, chỉ là dù sao trong nội tâm vẫn còn một tia chấp niệm nên còn có chút do dự.
Cũng chính bởi vì tia do dự này, cánh tay đưa về phía cốt đàn càng lúc càng chậm...
- Ha ha, ngươi còn chờ cái gì nữa?
- Ngươi tưởng rằng chuyện mình đang làm là đúng ư?
- Ở trong mắt người khác ngươi chỉ là kẻ ngốc, đứa điên xuất lực mà không được lợi lộc gì!
...
...
- Những thế gia bị ngươi hủy đi hi vọng tránh khỏi kiếp nạn kia tự nhiên hận ngươi, hận không thể chém ngươi thành muôn mảnh, Tẩy Kiếm Trì cũng hận ngươi, hận ngươi khiến tiên uy bọn hắn bị tổn hại, tà kiếm tu cũng hận ngươi, hận ngươi mượn lực lượng bọn hắn, lại đùa bỡn bọn hắn...
- Dù có là Tiên Minh, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng bọn họ thật cảm kích ngươi?
- Không, ngươi thật cho rằng Tiên Minh trải khắp thiên hạ, lại không biết chuyện xảy ra trên tuyết nguyên? Có lẽ bọn hắn sớm đã biết, chỉ là giả bộ như không biết mà thôi, bởi vì Tiên Minh cũng muốn các đại thế gia, đại đạo thống kia an tâm, cho bọn hắn có cơ hội sinh tồn lớn hơn người khác, có khả năng giác trục thiên hạ sau đại kiếp, như vậy mới có thể khiến bọn hắn cam tâm tình nguyện lấy ra càng nhiều tài nguyên...
- Cho nên ngươi tưởng mình lập được đại công, nhưng trên thực tế ngay cả Tiên Minh cũng cảm thấy ngươi đang làm điều thừa thãi...
...
...
- Ngươi tưởng rằng con đường mình đang đi là chính đạo ư?
- Trong mắt người khác ai hơi đâu quan tâm ngươi đi đường nào, bọn hắn chỉ biết ngươi là tán tu xuất thân hàn môn, không có chút quan hệ nào. Lúc cần ngươi, ngươi liền có mấy phần giá trị, lúc không cần ngươi, thì ngươi chẳng qua là chiếc giày vứt đi. Ngươi cảm thấy bản thân thật vĩ đại, chịu hết đau khổ vẫn giữ lấy ranh giới chính tà, nhưng trong mắt người ta, ngươi lại chẳng qua là một kẻ đáng thương đã đứt đường tu hành, tiền đồ hủy hết...
- Thực lực, duy có thực lực bản thân mới là thật...
...
...
Tùy theo đủ loại ma niệm sinh ra, trong thức hải Phương Nguyên cuộn lên huyết hải vô biên, huyết quang vạn trượng.
Quay đầu nhìn lại, vạn trượng huyết quang kia tựa như từng tên từng tên huyết nhân ôm đoàn với nhau, giãy dụa kêu khóc, lao thẳng về phía Phương Nguyên, tiếp thì thào vô tận vang lên bên tai hắn, có phẫn nộ, có thương cảm, tất cả đều hệt như là tiếng nói của chính bản thân Phương Nguyên.
Những tiếng kêu đó hóa thành lực lượng đáng sợ, liều mạng kéo Phương Nguyên vào trong huyết hải.
Rất nhiều vấn đề trong đó Phương Nguyên đều đã sớm nghĩ tới, cũng nghĩ rõ ràng không ít chuyện, tựa như xử lý của Tiên Minh đối với những thế gia đạo thống kia, Tiên Minh chỉ còn cách vậy, bởi vì đại kiếp sắp đến, chuyện xấu xa này không thể công khai, bằng không tất khiến tu sĩ trong thiên hạ thất vọng, ở thời khắc cần hội tụ nhân tâm này, một chút thỏa hiệp tất yếu là điều không thể không làm...
Nhưng dù nghĩ rõ ràng thì đã sao?
Trong lòng vẫn cứ không thoải mái!
Trong lòng không thoải mái, liền xuất hiện vết rách, thế là Huyết Hải Ma Ấn mới nhân cơ hội!
Phương Nguyên sư huynh...
Ở bên ngoài, Kim Hàn Tuyết ngơ ngác nhìn Phương Nguyên, nàng không biết làm sao, chỉ biết nắm thật chặt tay Phương Nguyên.
--------
Chương 1135 Ma niệm tứ khởi (2)
Lúc này nàng tự nhiên không biết hết thảy những gì đang xảy ra trong thức hải Phương Nguyên, nàng chỉ nhìn thấy, hiện tại trên người Phương Nguyên có huyết khí bao phủ, dù tùy theo mình cất tiếng, tốc độ tăng trưởng huyết khí tựa hồ đình chỉ, nhưng vẫn không tán đi. Trong khi đó Phương Nguyên lại có vẻ càng thống khổ, tựa hồ đang kiệt tận toàn lực ngăn cản thứ gì, lại như hãm thân trong vũng bùn, đang liều mạng bò lên.
Cũng lúc này, mèo trắng ngồi xổm cách đó không xa, mắt lạnh nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
Trong kiếm trủng lạnh lẽo mà cô quạnh, âm phong gào thét, hàn ý vô biên.
Sát na ấy, thời không phảng phất ngưng cố lại...
...
...
- Nơi này chính là Vô Sinh kiếm trủng?
Ngay khi Kim Hàn Tuyết đang lo lắng tới cùng cực, siết lấy tay Phương Nguyên, một lòng cầu nguyện cho hắn, đột nhiên sau lưng cách đó không xa, có tiếng người vang lên, nàng kinh hãi, vội quay đầu, liền thấy được mấy người áo trắng lao đến.
Mấy người áo trắng kia cũng một thân hàn khí, sau lưng buộc một thanh băng kiếm bán trong suốt, nhìn có vẻ khá là chật vật, vừa nhảy vào kiếm trủng, trước là thở hổn hển mấy hơi, sau mới đánh giá bốn phía, rất nhanh ánh mắt liền rơi trên người Phương Nguyên, vừa nhìn thấy hắn, ai nấy đều kinh hãi, có người tức giận hét lớn:
Đứa này quả nhiên ở đây...
Mấy người khác tự nhiên cũng để ý tới Phương Nguyên, vội vàng chạy lại chỗ này.
Kim Hàn Tuyết kinh hoàng thất thố, không biết những người này từ đâu chui ra.
Mèo trắng cũng hiện vẻ giận dữ, tung bước nhảy tới trước mặt Phương Nguyên, hướng những người kia hung hăng kêu một tiếng.
Thấy lúc này Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng bất động trên mặt đất, bên cạnh chỉ có một nữ tử khí tức yếu ớt, đám người kia cũng cảm thấy có chút cổ quái, ánh mắt lạnh lùng quét qua trên thân Phương Nguyên, rất nhanh liền chú ý tới một thân huyết khí quỷ dị của Phương Nguyên, cùng với cốt đàn màu trắng đặt trước mặt hắn, lập tức trên mặt người cầm đầu lộ ra vẻ vừa chán ghét vừa tiếc hận:
Hắn quả nhiên đang nhập ma!
Trong tiếng hét phẫn hận, người đó càng không khách khí, đưa tay vung kiếm chém tới!
Sưu
Kiếm quang lạnh thấu xương, chém thẳng tới trước mặt Phương Nguyên.
Mèo trắng chính đang hướng về phía đám người này hung hăng gầm gừ, một thân lông tóc dựng đứng cả lên, bộ dạng rất là uy phong lẫm liệt.
Nhưng tiếng kêu còn chưa dứt, đã thấy kiếm quang đi đến trước mặt, nó cả kinh, không ngờ những người này lại hoàn toàn không sợ mình, cũng không nói đạo lý, trực tiếp liền động thủ, lập tức thu lại uy phong cảnh giác nhảy sang một bên, trước tránh khỏi kiếm này rồi tính.
Mà nó vừa nhường lối, kiếm kia liền thẳng tắp chém tới Phương Nguyên.
- Không...
Sát na này, Kim Hàn Tuyết chỉ còn biết hoảng sợ gào thét, chạy tới chắn ngang trước người Phương Nguyên.
Chỉ là dựa vào thân thể đan bạc kia của nàng, làm sao có thể ngăn nổi kiếm của Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì?
Mắt thấy sắp bị kiếm quang xé nát, bỗng đột nhiên, bên cạnh chợt có một đạo kiếm quang đánh tới, cản lại kiếm vừa rồi, người xuất kiếm là một vị nam tử áo trắng thân hình thấp bé, hắn trầm giọng quát:
Trước khoan vội hạ sát thủ!
Đệ tử áo trắng vừa xuất kiếm lúc nãy kinh hãi kêu lên:
Tuyên Trì sư huynh...
Nam tử áo trắng thân hình thấp bé nói:
Kiếm thủ có lệnh, sai chúng ta mang hắn về!
Một tên đệ tử khác ở bên cạnh không cam tâm nói:
Nhưng mà... Hắn giết Mẫn trưởng lão...
Đệ tử tên gọi Tuyên Trì cau mày, trong mắt cũng lóe lên hận ý, trên thân ẩn ẩn chớp hiện sát khí, nhưng sau một lát trầm mặc, hắn vẫn nói:
Áp tải hắn về Tẩy Kiếm Trì, sau đó nên xử trí thế nào, kiếm thủ tự có chủ ý, dụng ý chúng ta tới đây chỉ là mang hắn về mà thôi, không cần lấy mạng của hắn, trước trấn áp lại là được!
Mấy người áo trắng bên cạnh đều có chút do dự, quay đầu nhìn về hướng Nguyên Anh Kiếm Tiên.
Người kia tựa hồ đang bị thương, sắc mặt rất khó coi, trầm mặc một lát mới nói:
Không sai, cứ làm theo lệnh!
Tên đệ tử khi nãy muốn giết Phương Nguyên đành phải oán hận thu tay lại, một tên áo trắng bên cạnh lại đánh giá Phương Nguyên, trên mặt lộ ra mấy phần hận ý, nói:
Người này hình như đang vận chuyển tà công, chúng ta còn phải chờ hắn hành công hoàn tất ư?
Người bên cạnh nhìn thoáng qua cốt đàn màu trắng trước mặt Phương Nguyên, sát bên cốt đàn còn có Thừa Thiên Kiếm Điển, lập tức cười lạnh nói:
Tu luyện tà công, tội đáng chết vạn lần, chúng ta quả nhiên không nhìn lầm hắn, lúc này không trực tiếp chém hắn đã là ân lớn bằng trời, để hắn hành công hoàn tất, chẳng lẽ phải đợi hắn tu luyện xong tà công?
Không sai, lúc trước Lý Bạch Hồ sư huynh dùng bản mệnh đạo kiếm bảo đảm cho hắn, thật sự là đáng tiếc!
Người bên cạnh nghe vậy cũng lạnh giọng thở dài, thúc giục kiếm khí đánh tới các đại huyệt trên người Phương Nguyên.
- Hắn không tu luyện tà công... Hắn không phải...
Kim Hàn Tuyết nghe được, gấp đến đỏ mắt, liều mạng vươn ra hai tay che chở Phương Nguyên.
Dù tu vi nàng không cao, nhưng cũng có chút phiền phức, người thúc giục kiếm khí kia nhịn không được nhướng mày, kiếm khí cuộn trào mà ra, đẩy nàng trùng trùng ngã xuống đất, sau đó kiếm khí cứ thế đâm thẳng tới ngực Phương Nguyên.
Đạo kiếm khí vượt qua Kim Hàn Tuyết, nhắm thẳng đến các đại huyệt pháp khiếu trên người Phương Nguyên, giữa lúc huyết khí dâng trào, pháp lực hỗn loạn thế này, nếu bị đạo kiếm khí kia cứ vậy kích thẳng pháp khiếu, hung hiểm trong đó thực sự không cách nào dự liệu. Nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, tu vi Kim Hàn Tuyết lại không đủ, khó mà ngăn cản, mèo trắng dù bản sự thông thiên, song với khoảng cách gần như thế thì cũng đành bó tay hết cách.
Đúng lúc này, phía sau lưng đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì chợt từ từ hiển hiện một bóng đen quỷ dị.
--------
Bình luận facebook