• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 1126-1130

Chương 1126 Thừa Thiên kiếm điển (1)

Kế hoạch thật ra không khó an bài, rốt cuộc hiện nay trọn cả tuyết nguyên đều đang tìm mình, chỉ sợ mình vừa lộ diện liền sẽ dẫn tới truy sát vô cùng vô tận, thế nên giờ hắn chỉ còn một con đường, đó là tiến vào càng sâu trong tuyết nguyên, càng vào sâu người liền càng ít, như vậy bản thân mình lại càng an toàn, hơn nữa vị trí Vô Sinh kiếm trủng theo như địa đồ chỉ dẫn vốn cũng nằm sâu trong tuyết nguyên...

Trong khoảng thời gian này, hắn đã từng chút từng chút hiểu rõ về pháp môn Thừa Thiên Kiếm Đạo mà trước khi lúc ở Lục Tuyệt cung từng dùng Lăng Chiêu Kiếm Kinh nhìn thấy trong Lang Gia các đổi với Thừa Thiên thiếu chủ, ngược lại phát hiện, pháp môn này quả thực cao thâm, tinh diệu phi thường, đáng tiếc phần lớn là nội dung tu luyện kiếm linh, hơn nữa một ít quan khiếu trong đó, mặc dù đã ẩn tàng rất khéo léo, song Phương Nguyên vẫn có thể nhìn ra được. Thật ra những điểm then chốt này chắc cũng là Thừa Thiên thiếu chủ cố ý làm ra, nhằm dùng để đề phòng chính mình...

Đương nhiên, với Thiên Diễn chi thuật trong tay, có hay không có chút thủ đoạn kia, đối với Phương Nguyên mà nói thì cũng ảnh hưởng không lớn, hắn vẫn có thể từ đó nhìn ra được phương pháp tu hành và lý niệm kiếm đạo của Thừa Thiên Kiếm Đạo, cũng thử lĩnh ngộ, tham khảo đạo lý bên trong kiếm đạo của bọn hắn.

Chỉ là cuối cùng vẫn không có tác dụng gì.

Trên bản chất, Vô Khuyết Kiếm Kinh hắn tu luyện và Thừa Thiên Kiếm Đạo cùng xuất từ một môn.

Bởi vậy vấn đề kiếm đạo bọn hắn gặp phải hoặc nhiều hoặc ít đều giống nhau, đó chính là kiếm ý trì trệ không tiến, trước đây Phương Nguyên còn tưởng phải đợi sau khi kiếm ý đại thành mới có thể đoạt thần hồn, tu luyện kiếm linh, giờ mới phát hiện căn bản không phải như vậy, dựa theo giải thích trên Thừa Thiên Kiếm Điển, tuy kiếm ý có cách tu luyện khác, nhưng cũng không cần đợi đến kiếm ý đại thành mới tu luyện kiếm linh.

Kiếm ý đình trệ vẫn có thể đoạt thần hồn, tu luyện kiếm linh.

Chẳng qua, bởi vì tư chất, đạo tâm của mỗi người là khác nhau, dẫn đến tình trạng của mỗi người cũng có khác biệt, có người vừa bước vào cảnh giới Kiếm Ý không lâu liền đoạt được kiếm linh, thực lực đại tiến, cũng có người phải chờ đến khi kiếm ý tiếp cận đại thành mới có thể đi đoạt lấy kiếm linh của những người khác.

Trong đó đương nhiên cũng có khác biệt, kiếm ý càng mạnh liền có thể điều khiển càng nhiều kiếm linh, phẩm giai cũng càng cao.

Theo như Phương Nguyên suy đoán, vị Thừa Thiên thiếu chủ kia dám đoạt lấy thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì, kiếm ý nhất định phải cực kỳ cường đại.

Mà trên Thừa Thiên Kiếm Điển, lại chỉ có một bí quyết đối với tu luyện kiếm ý.

Tuyệt tình tuyệt tính, ma luyện đạo tâm, trong tâm càng không lo lắng, liền càng dễ dàng dưỡng thành kiếm ý cường đại.

Phương Nguyên cân nhắc pháp môn này hồi lâu, ngược lại ẩn ẩn cảm thấy, kết hợp cách này với vài loại bí pháp khác, quả thực có khả năng khiến cho kiếm ý tăng lên.

- Đạo uẩn của Vô Khuyết Kiếm Kinh là viên mãn, mà bởi vì nhân tâm không toàn vẹn, cho nên chú định không được viên mãn, cũng chính vì nguyên nhân này, người tu luyện kiếm này đều gặp tình trạng kiếm ý đình trệ, không cách nào tiếp tục tu luyện. Những tu sĩ tà kiếm kia đành chịu mới nghĩ ra pháp môn này, tuyệt tâm tuyệt tính, chém đi hết thảy phiền não trong lòng, càng tiệm cận hư không, nội tâm liền càng viên mãn, chẳng lẽ chính là đạo lý này?

Phương Nguyên suy nghĩ hồi lâu, sau đó quyết định vứt Thừa Thiên Kiếm Điển sang một bên.

Hắn thậm chí không dám nhìn tiếp.

Thừa Thiên Kiếm Điển là một bộ Kiếm Đạo đi lên tà đồ.

Nhưng dù là đi lên tà đồ, vậy cũng là tà đồ cất chứa đại trí tuệ!

Đáng tiếc chính là, thứ mình muốn tu là “Nhất”, trong khi bọn hắn lại tu luyện “Vô”!

Dù cùng xuất từ một môn, nhưng trên thực tế bắt đầu từ phương pháp ma luyện kiếm ý đã đi lên hai con đường khác nhau.

Buông xuống Thừa Thiên Kiếm Điển, Phương Nguyên lại suy tư tới kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì, hắn đã từng cùng Lý Bạch Hồ kề vai sát cánh trong lục đạo đại khảo, lại từng bị Nguyên Anh Kiếm Tiên truy sát hơn vạn dặm, đối với kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì nhiều ít cũng nhìn ra vài điều.

Nếu hắn đoán không sai, thứ Tẩy Kiếm Trì tu luyện chính là ý cảnh.

Bọn hắn thông qua truy cầu một loại ý cảnh nào đó, đề thăng kiếm ý bản thân, sau cùng lại luyện ý cảnh này vào trong đạo tâm, thành tựu kiếm tâm, cho nên, nếu thật luận ra, cách của Tẩy Kiếm Trì mới là phương pháp tiến giai tiêu chuẩn nhất, còn Vô Khuyết Kiếm Kinh thì lại dã tâm bừng bừng, truy cầu kiếm đạo toàn vẹn không chút thiếu sót, áp đảo hết thảy.

- Kiếm tâm vô khuyết thực sự tồn tại ư?

Phương Nguyên có chút sợ run, qua hồi lâu mới buông xuống kiếm điển, thu lại tâm tư.

Vuốt vuốt mi tâm, hắn vứt những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, lấy ra địa đồ Vô Sinh kiếm trủng, tử tế thôi diễn.

Việc đã đến nước này, cũng chỉ có nước gửi gắm hi vọng vào Vô Sinh kiếm trủng, trong kiếm kinh tiền bối Kiếm Sư Ngự Kiếm tông Tuyết Châu lưu lại nhắc tới rất nhiều đạo lý kiếm đạo cao thâm, có thể thấy được sự tồn tại của Vô Sinh kiếm trủng là thật, bên trong có kiếm đạo truyền thừa cũng là thật, cũng có thể thấy vị tuyệt thế cuồng nhân Tam Thế Kiếm Ma kia quả thực là một vị cường giả kiếm đạo, trong truyền thừa hắn lưu lại nhất định có bí pháp kiếm đạo...

Hiện tại hắn cũng đã thôi diễn ra đại bộ phận thông tin về vị trí Vô Sinh kiếm trủng, chỉ còn lại một góc sau cùng.

Có thể xác định, Vô Sinh kiếm trủng nằm ở đối diện Vô Ngạn Hà ở đạo tuyết tuyến thứ chín, chỉ có điều Phương Nguyên không ngờ tới là, một góc sau cùng kia nhìn qua chỉ là mấy điểm nối lại thành một hình vẽ kỳ quái, lại không biết rốt cục đại biểu cho thứ gì?
Chương 1127 Thừa Thiên kiếm điển (2)

Cũng lười suy nghĩ nhiều, trước cứ đi tìm Vô Sinh kiếm trủng rồi tính!

Mà khi bọn hắn vừa đi ra từ trong tòa tuyết cốc đang ẩn thân, rất nhanh liền bị người truy sát.

Hiện tại trên tuyết nguyên đang đồn ầm lên nói cái đầu hắn có giá trị liên thành, bởi vậy chỉ vừa lộ diện, bất luận là ai, đều sẽ lập tức dẫn lên lượng lớn nhân mã truy sát, trong đó có người đã nương nhờ Tẩy Kiếm Trì, cũng có người âm thầm nghe lệnh từ Thừa Thiên Kiếm Đạo, thậm chí có cả một ít thích khách sát thủ được cao thủ Trung Châu thu mua làm tử sĩ sai phái tới tuyết nguyên, tất cả đều như ruồi nhặng ngửi được mùi thịt thối ùn ùn truy tung mà tới.

Đến lúc này, Phương Nguyên chỉ còn một lựa chọn, đó chính là tránh.

Hiện tại dù thương thế hắn đã thuyên giảm phần nào, lại tâm ý chây lười, không muốn tranh đấu với đám người kia làm gì.

Gặp phải, có thể trốn liền trốn, thực sự trốn không thoát, nếu có thể để ba vị lão ma giải quyết, liền cũng mặc cho bọn họ giải quyết.

Đối với ba lão ma đầu, Phương Nguyên đối xử khá là thoải mái, trước đây hắn chẳng qua là dùng độc đan chế trụ, ý đồ mượn dùng chút khí lực của bọn họ mà thôi, nhưng giờ, trong tay hắn không thiếu bảo đan, pháp bảo, mỗi loại đều cho bọn họ một ít, thậm chí còn giúp bọn họ thôi diễn mấy phần công pháp, khiến cho thực lực ba lão ma đầu đề thăng không ít.

Điều này tự nhiên khiến ba lão ma đầu vừa mừng vừa sợ, hoàn toàn không rõ làm sao Phương Nguyên lại đột nhiên hào phóng với mình đến vậy?

Có chỗ tốt, đương nhiên cũng phải ra sức làm việc, trên đường đã thay Phương Nguyên giải quyết không ít phiền phức.

Chẳng qua rốt cuộc căn cơ bọn hắn đặt ở đó, một chút vấn đề nhỏ có thể giải quyết, nhưng đến lúc gặp phải cao thủ chân chính liền tuyệt không phải đối thủ. Cũng chỉ khi gặp phải chướng ngại ba lão ma đầu không thể giải quyết, Phương Nguyên mới ngẫu nhiên ra tay một lần.

Song chỉ cần là hắn ra tay, liền không một ai sống sót.

Ba vị ma đầu và Kim Hàn Tuyết đều cảm nhận được lửa giận kiềm nén trong lòng Phương Nguyên, trên đường rất ít khi dám nói chuyện cùng hắn.

Cứ vậy từ từ đi tới, dần dần vượt qua đại bộ phận khu vực ở đạo tuyết tuyến thứ bảy, tiếp cận đạo tuyết tuyến thứ tám, đến nơi này, hàn phong càng thêm khốc liệt, gió tuyết như đao, dù là tu vi Kim Đan cũng đỡ không nổi, bình thường chỉ có thể trốn trong pháp chu, ngẫu nhiên hiện thân gần như lập tức liền sẽ bị đóng băng, gió tuyết ở mức độ này, quả thực đáng sợ không thua gì thần thông của đại tu Nguyên Anh.

Rốt cục đến một ngày, ba vị lão ma đầu chịu không nổi.

Bọn hắn cùng nhau đến tìm Phương Nguyên, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, cuối cùng đẩy tới chỗ Phi Quỷ Nhi.

Phi Quỷ Nhi phù phù một tiếng liền quỳ xuống, than thở nói:

Công tử, chúng ta thực sự chịu không được, giá lạnh nơi này quá đáng sợ, dù mỗi ngày núp trong tầng tầng đại trận của pháp chu, chúng ta cũng bị đông cứng đến độ pháp lực như bị đóng băng. Tuy biết thời gian qua công tử đối với chúng ta ân trọng như núi, đáng nên hiệu lực, nhưng cứ tiếp tục tiến vào trong, sợ rằng chúng ta phải vĩnh viễn lưu lại nơi này!

Nghiêm lão ma cũng ra vẻ đáng thương nói:

Đúng a công tử, chúng ta biết ngươi có địa đồ Vô Sinh kiếm trủng, muốn đi tìm Kiếm Ma truyền thừa, nhưng so với tạo hóa tuyệt thế trong truyền thuyết kia, chúng ta càng muốn sống sót trở về đoàn tụ với tám mươi mốt tiểu thiếp a...

Bách Tri Tẩu thở dài một tiếng, nói:

Công tử chớ giận, không phải ba người chúng ta nhát gan, không muốn đi theo công tử, thật sự là sau khi vượt qua đạo tuyết tuyến thứ tám, ba người chúng ta đã không còn mấy tác dụng, chỉ biết cả ngày trốn trong pháp chu, không thể chạy trước chạy sau vì công tử, mà lại, nếu cứ tiếp tục đi tới, đối thủ khả năng gặp phải e rằng cũng vượt xa tu vi ba người chúng ta, ngược lại liên lụy đến công tử...

Phương Nguyên nghe bọn hắn nói nửa ngày mới như chợt hiểu ra, liếc mắt nhìn ba người bọn họ một cái.

Ba lão ma lập tức đồng thời lộ vẻ đáng thương!

Trong lòng thở dài một tiếng, Phương Nguyên trực tiếp cầm một viên đan dược đặt xuống trên bàn, nói:

Lấy nước hòa tan viên đan dược này, ba người các ngươi chia ra uống, đan độc trong cơ thể liền sẽ hóa thành vật đại bổ, có thể đề thăng tu vi cho các ngươi!

Ba vị ma đầu không ngờ Phương Nguyên lại trực tiếp đáp ứng, ai nấy đều hơi ngớ, nửa ngày sau mới vội tiến lại cướp lấy đan dược.

Sau khi đan dược được Nghiêm lão ma gắt gao siết chặt trong tay, ba người mới bình tĩnh lại, ngập ngừng bước xuống pháp chu, thấy Phương Nguyên quả thực thả cho bọn hắn rời đi, nghi ngờ trong lòng mới tan biến, lớn tiếng thề thốt nói:

Công tử, chúng ta nhất định sẽ không tiết lộ hành tung của ngươi...

Phương Nguyên không đáp lời bọn hắn mà quay sang nhìn Kim Hàn Tuyết.

Kim Hàn Tuyết ôm mèo trắng vào trong ngực, vừa thấy Phương Nguyên nhìn sang, lập tức lắc đầu nói:

Ta không đi!

Phương Nguyên nói:

Bên trong quá lạnh, chính ta đều không chịu nổi, ngươi tiến vào quá nguy hiểm!

Nghe vậy, Kim Hàn Tuyết thở nhẹ một hơi, nói:

Ta ôm theo Bảo Nhi liền không cảm thấy lạnh, ngươi không cần lo lắng cho ta!

Bảo Nhi?

Phương Nguyên ngây người mất một lúc mới phản ứng ra, cúi xuống nhìn con mèo già kia một cái.

Thật không ngờ con mèo trắng này còn có bản lĩnh như thế, khó trách từ sau khi qua đạo tuyết tuyến thứ ba Kim Hàn Tuyết một mực ôm theo mèo trắng. Xem ra nguyên nhân nàng có thể một mực an ổn đến bây giờ, ngoại trừ phần lớn thời gian đều trốn trong đại trận pháp chu ra thì cũng có một phần nhờ ôm theo mèo trắng, nếu thật như thế, vậy mình ôm mèo trắng liệu cũng có hiệu quả tương tự không?

Mèo trắng phát giác được ánh mắt hắn, lại chỉ ghét bỏ nhìn hắn một cái.

Phương Nguyên cười cười đành chịu, dù sao giờ người trong thiên hạ đều ghét bỏ mình, thêm một con mèo cũng chẳng sao.

Tiếp tục đi tới, đạo tuyết tuyến thứ tám đã hiện ra trước mắt, mình cũng sắp có thể bắt đầu quá trình ma luyện chân chính!
Chương 1128 Thâm nhập tuyết nguyên không quay đầu (1)

Nhân tâm khiến hắn thất vọng, nhưng chắc gió rét trên tuyết nguyên sẽ không khiến hắn thất vọng...

Sau khi ba vị lão ma rời đi, pháp chu khải hành, tiếp tục hướng bắc mà đi.

Xuyên qua đạo tuyết tuyến thứ tám, rét lạnh càng tăng lên, đất trời tràn đầy tuyết trắng, cuồng phong như đao, đến lúc này, ngay cả pháp chu đều không cách nào phi hành, cương phong gào thét mãnh liệt, tưởng như xé nát pháp chu thành mảnh nhỏ, bởi vậy Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết đành phải bỏ lại pháp chu trong một thung lũng tuyết, sau đó mang theo toàn bộ noãn ngọc và cấm trận đi bộ về phía trước.

Lần đi này mất hơn tháng, mỗi ngày chỉ có thể hành tẩu một đoạn rất ngắn, sau đó liền phải đào ra một huyệt động để nghỉ ngơi.

Trên tuyết nguyên có tổng cộng chín đạo tuyết tuyến, mỗi đạo đều là một lạch trời.

Theo truyền thuyết, đạo tuyết tuyến thứ nhất chính là phàm nhân cấm địa, bởi vì phàm nhân tiến đến liền chịu không nổi phong tuyết vô biên trong đó.

Đến đạo tuyết tuyến thứ ba thì là Trúc Cơ cấm địa, phong tuyết sau đạo tuyết tuyến này, đến cả Trúc Cơ cũng chịu không nổi.

Đạo tuyết tuyến thứ bảy là Kim Đan cấm địa.

Đương nhiên, phân chia như thế không hoàn toàn tinh chuẩn, mà chỉ là một cách tính đại khái, dùng để hình dung độ lạnh giá của gió tuyết trên tuyết nguyên.

Nếu mang theo đầy đủ bảo vật chống lạnh, lại chuẩn bị kỹ càng, không đụng phải thứ gì hung hiểm, như vậy dù là phàm nhân cũng chưa hẳn không thể xâm nhập tuyết nguyên, tu sĩ Trúc Cơ cũng có khả năng sống sót sau đạo tuyết tuyến thứ ba, còn nếu không phải có việc thực sự quan trọng, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám tuỳ tiện vượt qua đạo tuyết tuyến thứ tám, thậm chí là đạo tuyết tuyến thứ bảy, làm vậy không khác gì tìm ngược.

Từ sau đạo tuyết tuyến thứ tám, cuồng phong bạo tuyết cơ hồ mãnh liệt theo cấp số nhân, trước đó, gió tuyết mới chỉ sẽ thổi tan linh khí và thần thức, đến sau đạo tuyết tuyến thứ tám, gần như đã có thể thổi tan pháp lực phóng ra ngoài, nói cách khác, đừng nói Nguyên Anh thoát xác, đến cả thần thông đều không tung ra được, bởi vậy Nguyên Anh đến đây cũng chỉ hơn được cảnh giới Kim Đan một hơi nội tức mà thôi.

Điều này tương tự như một ông lão thân thể ốm yếu và một thanh niên to xác cùng xông vào trong băng thiên tuyết địa, dù quả thực thanh niên to xác có thể gắng gượng được lâu hơn chút, nhưng so với ông lão thì cũng không có ưu thế quá lớn, bởi vì ai cũng đều không phải đối thủ của phương thiên địa này.

Đạo tuyết tuyến thứ tám còn có tên là Bất Quy Lộ (đường không lối về).

Ý là xuyên qua đạo tuyết tuyến này, liền không còn ai có thể sống sót đi về.

Chẳng qua Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết không suy xét được nhiều như vậy, cứ thế trực tiếp đâm thẳng mà vào.

Phương Nguyên coi đây là rèn luyện cho bản thân, đồng thời xem thiên địa nơi này như là một đối thủ càng lúc càng cường đại.

Sau khi tiến vào đạo tuyết tuyến thứ tám, hắn không có một giây phút nào là không đang đối kháng với thiên địa, toàn bộ một thân sở học đều dùng ra, trước đó lúc ma luyện chính mình, hắn còn gỡ xuống vật chống lạnh trên người, tận lực thi triển kiếm đạo đối kháng gió tuyết, nhưng đến lúc này liền không cần phải phiền phức như thế, hết thảy mọi cách, hết thảy pháp bảo, tất cả đều tận hết khả năng dùng ra...

Sống sót, mới là mục đích quan trọng nhất.

Khác hẳn với Phương Nguyên, sau khi tiến vào đạo tuyết tuyến thứ tám, Kim Hàn Tuyết ngược lại có vẻ nhẹ nhàng rất nhiều.

Lúc ở đạo tuyết tuyến thứ ba, nàng có vẻ đã sắp gắng gượng không được, giờ xuyên qua đạo tuyết tuyến thứ tám, bộ dạng vẫn cứ là sắp gắng gượng không được, trên thân bọc áo lông gấu trắng dày cộm, trước ngực, sau lưng, hai đầu gối, hai vai đều đệm lên noãn ngọc thượng giai, cách mỗi nửa canh giờ lại phải nuốt một viên Hỏa Đan, gian nan hành tẩu theo sau lưng Phương Nguyên.

Mèo trắng núp trong ngực nàng, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, thần thái tò mò ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Thiên địa gian nan như vậy, ngược lại cũng có chút chỗ tốt.

Đó chính là trước khi tới đạo tuyết tuyến thứ tám, bọn hắn còn gặp mấy đợt đối thủ, phải trải qua vài lần ác chiến, nhưng từ sau khi tiến vào đạo tuyết tuyến thứ tám, đối thủ lập tức tuyệt tích, đừng nói là người, dù có là tuyết thú đều không thấy bóng dáng đâu.

Ở chỗ này, chỉ cần đối kháng thiên địa là được, không cần cân nhắc đến những chuyện khác.

Cứ vậy gian nan vượt qua một tháng, Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết đều rơi vào tình trạng kiệt sức, rốt cục khó khăn lắm mới chạy tới một mảnh Băng Cức Lâm (rừng táo), nơi này chính là một đạo kỳ quan trên tuyết nguyên, trên mặt đất xuất hiện một rừng táo rộng chừng ba bốn dặm, cây nào cây ấy chỉ thẳng trời cao, phảng phất như rừng kiếm trải dài xa tít tắp, cũng không biết làm sao hình thành ra được thiên địa kỳ quan thế này.

Băng Cức Lâm chính là đạo tuyết tuyến thứ chín.

Nhìn băng cức phát ra quang mang quỷ dị dưới ánh mặt trời, Phương Nguyên gần như ngất xỉu.

Hắn đã nhớ không rõ, một tháng nay rốt cục mình đã vượt qua bằng cách nào.

Trong thời gian một tháng này, thậm chí đại não hắn đều đã đình chỉ vận chuyển, chỉ lưu lại một tia tinh lực yếu ớt, nhục thân sớm đã rã rời tới cực điểm, pháp lực gần như đã không tồn tại.

Hắn nhớ khi còn bé Thái Nhạc thành từng hạ xuống một trận tuyết lớn.

--------
Chương 1129 Thâm nhập tuyết nguyên không quay đầu (2)

Trong ngày đông giá rét căm căm khi đó, bởi vì hắn làm việc không nhanh nhẹn, đánh nát một chiếc bát, bị thẩm thẩm vứt vào trong băng thiên tuyết địa giữa trời đêm, trên người chỉ mặc một chiếc áo gai rách rưới, cũng như bây giờ nhìn lên đất trời cô địch và tuyết trắng mênh mông, bốn phương tám hướng đều là giá lạnh vô biên vù vù thổi tới, cảm giác được thân thể từ từ mất đi tri giác, nỗi sợ hãi vô biên dần dần xâm chiếm toàn bộ tâm trí.

Lần đó, sau cùng vẫn là thúc thúc mềm lòng, sau nửa đêm ôm hắn trở về trong nhà.

Nhưng lần này, lại có ai đến ôm mình trở về đây?

Phương Nguyên ngốc trệ hồi lâu mới lấy lại tinh thần, không ngờ mình lại thất thần ngay giữa lúc này.

Ý thức như tơ, tựa hồ đang lặng lẽ len lỏi trong thức hải.

Hắn lắc lư thân mình, cười khổ một tiếng … Chẳng biết nét mặt đã đông cứng có biến hóa gì không, nhưng hắn cảm giác được mình tựa hồ đang cười... Sau đó liền tiếp tục đi về phía trước, giẫm lên mặt đất bóng loáng, chầm chậm xuyên qua Băng Cức Lâm.

Gần gần xuyên qua mảnh Băng Cức Lâm dài chỉ mấy dặm đã mất của Phương Nguyên bốn ngày.

Sau đó hắn đối mặt với đạo tuyết tuyến thứ chín, phong tuyết vô tận không chút do dự vù vù thổi tới.

...

...

- Không ngờ thằng nhãi kia thật vượt qua đạo tuyết tuyến thứ chín, còn đuổi nữa không?

Có một điều Phương Nguyên không biết, đó là không đến mười dặm sau lưng hắn, có một nhóm người đang tồn tại.

Nhóm này ước chừng có năm sáu người, trên thân đều cõng một thanh băng kiếm bán trong suốt, kiếm này cực kỳ thần dị, ngay cả cái rét lạnh của nơi sâu trong tuyết nguyên đều không bằng được cái lạnh của chúng, cột nó trên lưng, lập tức liền khiến toàn bộ khí cơ mấy người tu hành này đều như dung nhập vào trong gió tuyết, đất trời giá lạnh, cương phong gào thét, nhưng đại bộ phận hàn ý đều bị chặn ở bên ngoài.

Đương nhiên, nơi đây dù sao cũng đã tiếp cận đạo tuyết tuyến thứ chín, dù có băng kiếm thần dị cỡ đó hộ thể, mấy người này cũng không hề nhẹ nhàng, từ khuôn mặt bị đông cứng đến tái nhợt và pháp lực gần như ngưng trệ bất động liền đủ biết, bọn hắn cũng sắp đến cực hạn, sắc mặt tiều tụy vô cùng, nhìn Băng Cức Lâm như một mảnh loạn kiếm đâm lên bầu trời phía xa xa, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi.

- Tẩy Kiếm Trì chúng ta xuất động ba mươi sáu đệ tử, hai vị trưởng lão Nguyên Anh, một đường truy tung tặc tử này, kết quả trong gió tuyết không ngừng có người tụt lại phía sau, ngay cả Ngụy trưởng lão đều vì cứu hai tên đệ tử ngã vào trong băng nhai mà bị thương, bắt buộc phải trở về, giờ chỉ còn lại sáu người chúng ta, cũng là dựa vào Vạn Niên Băng Phách Kiếm tiên môn ban cho mới miễn cưỡng chạy tới đây, giờ tiếp tục đi tới...

Có người xanh mặt nói tiếp:

- E rằng ngay cả Vạn Niên Băng Phách Kiếm đều không giúp được chúng ta, kiếm này có thể giúp chúng ta chống cự giá lạnh, bảo vệ tâm, nhưng đằng sau đạo tuyết tuyến thứ chín, gió tuyết quá kinh khủng, sợ là chúng ta chịu không nổi...

Nghe lời này, dù là vị trưởng lão Nguyên Anh kia cũng đều không khỏi trầm ngâm.

Hắn là Nguyên Anh, tu vi cao hơn những người còn lại, nhưng vượt qua đạo tuyết tuyến thứ chín, đồng dạng cũng không biết có mạng để trở về hay không.

- Rốt cuộc chúng ta còn có Vạn Niên Băng Phách Kiếm hộ thể, đứa kia lại không có được dị bảo này, hắn dám đi vào, chúng ta chẳng lẽ lại yếu hơn hắn?

Trong bầu không khí thinh lặng, một thanh niên vóc dáng thấp bé dùng sức xoa xoa hai tay, thở ra một hơi, cười lạnh nói:

- Huống hồ, đã nhận được lệnh kiếm thủ phải dẫn người này trở về, há có thể vì sợ sệt tuyết nguyên rét lạnh mà giẫm chân tại chỗ?

Vừa nói vừa đảo mắt quét qua chúng nhân:

- Ta định tiếp tục đuổi theo, các ngươi thì sao?

- Tuyên Trì, ngươi...

Nghe được lời này, vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia không khỏi biến sắc, bộ dạng muốn nói lại thôi, mắt lại nhìn băng kiếm sau lưng tên đệ tử tên Tuyên Trì kia, nghĩ thầm, thanh này của ngươi mới thật sự là Vạn Niên Băng Phách Kiếm, một trong bảy đại danh kiếm Tẩy Kiếm Trì, còn những đệ tử khác chỉ là Huyền Băng Chi Kiếm mô phỏng Vạn Niên Băng Phách mà thôi...

Nhưng mấy tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì xung quanh lại quay sang nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên một tia hàn ý, trầm giọng nói:

- Tuyên sư huynh đã nói vậy, chúng ta há lại e sợ, nghe nói sau đạo tuyết tuyến thứ chín có truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma. Ha ha, chúng ta cũng vào đó xem sao, không biết kiếm đạo của vị đại ma đầu thời kỳ Thượng Cổ kia có thật mạnh hơn kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì chúng ta không...

Gió tuyết gào thét, Nguyên Anh Kiếm Tiên không tiện nói gì thêm, cả đám cùng nhau cất bước, lặng lẽ hướng về Băng Cức Lâm.

...

...

- Thật to gan, không ngờ lại cứ thế xông vào?

Ở một nơi khác cách đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì chừng ba bốn dặm cũng đang có người tiến hành đối thoại, Thừa Thiên thiếu chủ móc một tấm ngọc bàn màu đỏ lửa lên ngực, lại nuốt xuống bảy tám viên tuyết đan trắng nõn như long châu, đón lấy gió tuyết thở một hơi thật dài, đưa mắt nhìn mảnh Băng Cức Lâm sáng ngời phía tiền phương, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng.

- Thiếu chủ, đạo tuyết tuyến thứ chín này còn khủng bố hơn cả đồn đại, chúng ta thật muốn tiến vào ư?

Ở bên cạnh hắn, bốn vị trưởng lão và ba bốn tên tu sĩ tà kiếm áo đen khẽ biến sắc, lo lắng hỏi.

- Chuyện sắp thành đến nơi, lý nào lại từ bỏ!

--------
Chương 1130 Vô Sinh kiếm trủng (1)

Thừa Kiếm thiếu chủ cười lạnh nói:

- Một đường đuổi theo, cố ý không hạ sát thủ với hắn, thậm chí còn bốc lên phong hiểm giúp hắn xử lý một nhóm người Tẩy Kiếm Trì, chẳng phải là vì để hắn đi trước dẫn đường, mang chúng ta tới Vô Sinh kiếm trủng? Bây giờ Vô Sinh kiếm trủng đã ở ngay trước mắt, các ngươi lại vì sợ sệt gió tuyết trên tuyết nguyên mà không dám tiếp tục đi nữa?

Đón lấy chất vấn từ Thừa Kiếm thiếu chủ, trên mặt chư tu chung quanh đều lộ vẻ khó xử.

Ai nấy đều nghĩ thầm: Ngươi có Chu Tước Thần Thạch hộ thân, chúng ta làm gì có...

Vốn không có tâm đi khiêu chiến gió tuyết có thể đòi mạng đằng sau đạo tuyết tuyến thứ chín, nhưng nghĩ đến ẩn tật tu vi còn cần truyền thừa trong Vô Sinh kiếm trủng cứu chữa, liền đành phải hạ ngoan tâm, cắn răng nói:

- Vậy liền cùng tiến vào!

Phi Bàn sơn, Lưu Ly Tuyết, Vân Hạ phong... Phương Nguyên vượt qua đạo tuyết tuyến thứ chín, từng chút từng chút đối chiếu với địa thế đã tính toán ra được trên bản đồ, xác định hướng mình đang đi là chính xác, đương nhiên, những điều này chỉ được làm khi phản ứng đã chậm chạp tới cực điểm, từ sau đạo tuyết tuyến thứ chín, sự đáng sợ của gió tuyết hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hắn, đây gần như đã không phải thứ con người có thể chống cự, mỗi một tia gió tuyết đều có thể trực tiếp xỏ xuyên thân người, phảng phất như bị lăng trì, ngàn đao cắt thịt mà vẫn không chết.

Ngay cả Phương Nguyên đều không hiểu tại sao mình vẫn không bị chết cóng, hoặc nói cách khác hắn đã không rảnh để suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ là trong tâm ôm theo một tia hi vọng, liền giữ lấy một hơi, nhấc lên hai chân đã cứng đờ tê dại, từng bước từng bước đi thẳng về phía trước.

Một thân pháp lực tựa hồ cũng bị đông kết, chẳng qua cũng may, tu vi Phương Nguyên vững chắc vô cùng, lúc Trúc Cơ hắn vốn đã là Ngũ Hành Trúc Cơ, bên trong có lực lượng hành Thủy, có thể hóa gió tuyết, sau đó lại tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, đem biến hóa thôi diễn đến cực hạn, hiện tại vận chuyển phong hàn chi pháp cũng có thể miễn cưỡng bảo vệ tâm mạch, giúp hắn chống đỡ lâu hơn một chút.

Chẳng qua hoàn cảnh bây giờ bằng với mỗi thời mỗi khắc đều phải gánh chịu thần thông đáng sợ không ngừng tập kích, áp lực lớn đến khó mà tưởng tượng...

Chính bản thân Phương Nguyên đều không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu, hoặc là nói, hắn không dám nghĩ đến điều này.

Vứt sinh tử sang một bên, trước mắt chỉ có mỗi đại đạo.

Dù tư duy đã xơ cứng, nhưng bản năng vẫn thúc giục hắn bước về phía trước.

...

...

Từng chút từng chút, từng bước từng bước một, để lại trên tuyết nguyên một hàng dấu chân thật sâu.

Thời gian dần trôi, hắn không biết đã xâm nhập được bao xa trong tuyết nguyên, lúc ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt chợt thấy được một vầng ánh sáng chói lòa, giống như mặt trời, lại như tiên ý, vắt ngang phía chân trời, ngưng mà không tán, thời khắc ấy, hắn si ngốc nhìn chằm chằm vầng sáng kia thật lâu, thẳng đến khi có tiếng mèo kêu gọi tỉnh mới cúi đầu, tiếp tục đi trên cánh đồng tuyết trắng tựa hồ không có điểm cuối.

Thật ra qua đạo tuyết tuyến thứ chín, khoảng cách đến vị trí Vô Sinh kiếm trủng trên địa đồ đã rất gần, chỉ là hiện giờ hắn lẻ loi độc hành, tốc độ lại cực chậm, thế nên đoạn đường này mới có vẻ vô cùng dài lâu, dài đến tựa hồ đi mãi không hết.

Nhưng bây giờ Phương Nguyên đã quên mất khái niệm thời gian và hết thảy những thứ chung quanh, trong đầu chỉ ôm theo một ý niệm, hoặc là đi đến chết, hoặc là đi đến điểm cuối cùng, bởi vậy hắn mới gắng gượng chống đỡ, chưa từng dừng lại, lúc này ưu thế của người tu hành mới sẽ hiện ra, nếu là phàm nhân, rơi vào hoàn cảnh như vậy sớm đã chết cóng chết mệt, nhưng người tu hành lại có thể cường hành khống chế nhục thân chính mình.

Chỉ cần ý niệm còn tồn tại, dù là nhục thân đã chết, cũng vẫn có thể tiếp tục cất bước.

Phương Nguyên không biết mình chết chưa, nhưng hắn biết mình còn chưa đi đến điểm cuối cùng, vậy nên một mực không hề dừng bước.

Trước đó mỗi cách một đoạn hắn thường sẽ nghỉ ngơi một lúc, nhưng giờ ngay cả nghỉ ngơi cũng lược bỏ, bởi vì hắn biết, một khi mình ngừng lại, trạng thái hiện có liền sẽ triệt để tiêu vong, đồng nghĩa với không bao giờ có khả năng đi tới điểm cuối cùng nữa.

...

...

- Phương Nguyên sư huynh... Phương Nguyên sư huynh...

Bên tai tựa hồ truyền đến huyễn âm, thần thức Phương Nguyên đã bị đông cứng, bởi vậy cứ mơ mơ hồ hồ, giống như là tiếng trống từ hư không truyền lại, qua thật lâu, thanh âm này mới dần rõ ràng, hắn lấy lại bình tĩnh, ý thức được đây là Kim Hàn Tuyết đang hô mình, hiện tại mặt nàng đã bị gió tuyết đông cứng rất khó coi, lại chính đang lộ vẻ mặt kinh hỉ, một bên nắm lấy mình, một bên chỉ ra phía sau...

Ánh mắt Phương Nguyên đờ đẫn ngốc trệ, phải phí sức một lúc mới chuyển tầm mắt qua được.

Sau đó hắn thấy một đoạn vực sâu không thấy đáy!

Vực sâu khó mà tưởng tượng, trên trời gió tuyết cuồng vũ, căn bản không khả năng nhảy qua. Nơi mép vực sâu có một cửa đá màu đen, phía sau cửa đá là một chiếc cầu treo bằng sắt chỉ đủ cho một người thông qua, cầu treo vắt ngang mấy trăm trượng giữa trời, một đầu đâm vào trong gió tuyết mênh mông, thân cầu lung la lung lay, phát ra tiếng “két két” rợn người.

- Huyền Kiếm Chi Môn?

Phương Nguyên phải mất một lúc mới có phản ứng.

Trong lòng không khỏi sinh ra một tia vui sướng xen lẫn đắng chát.

Trên địa đồ Vô Sinh kiếm trủng, vị trí đánh dấu sau cùng chính là một vực sâu như thế này.

Nói cách khác, dựa vào chỉ dẫn của địa đồ Vô Sinh kiếm trủng, thấy được vực sâu, bằng với đã tìm tới Vô Sinh kiếm trủng.

Con đường mình đi sắp tới được điểm cuối.

- Đi thôi!

Phương Nguyên gian nan bật ra hai chữ, sau đó chậm rãi tiến thẳng về phía trước.

...

--------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom