-
Chương 1121-1125
Chương 1121 Ba trăm áo trắng tiến vào tuyết nguyên (cánh đồng tuyết) (2)
Phụ cận địa cung, loạn tượng càng lúc càng tăng, càng lúc càng nhiều tu sĩ được đến tin tức chạy tới, dồn dập xông vào địa cung, giảo loạn hết thảy, vô luận là linh tinh, dị bảo, thần dược hay đạo quyển, tất cả đều bị chúng nhân cướp sạch, có người liều mạng nhét đồ cướp được vào Túi Càn Khôn, có người dùng Động Thiên Chỉ Hoàn, có người cầm ra pháp bảo, thậm chí có người ôm đầy cả hai tay...
Điên cuồng!
Chung quanh địa cung toàn là một mảnh điên cuồng.
Có người cuồng tiếu, có người kêu khóc, có người tuyệt vọng tìm người liều mạng, có người kích động tìm người đánh nhau!
Từ trên cao nhìn xuống, như thấy được vô số kiến hôi đang điên cuồng bay múa!
Chẳng qua ngay khi loạn tượng đạt đến đỉnh điểm, thì chợt từ phía mặt nam xa xa, đột nhiên truyền đến một tiếng kiếm âm!
Tiếng kiếm âm réo rắt, trong loạn tượng đều nghe được rõ ràng!
...
...
-Đó là cái gì?
Có người cảnh giác dị thường, vội quay đầu nhìn về phía nam!
Cũng có người căn bản không hề để ý, tiếp tục lao tới cướp giật tài nguyên.
Nhưng mà, sau khi tiếng kiếm âm kia vang lên, lại tiếp tục có một tiếng kiếm âm khác truyền đến.
Lần này, kiếm âm rõ ràng đã cách càng gần, mọi người cũng nghe được càng rõ ràng!
Tiếp sau, liền một chuỗi kiếm âm như là thuỷ triều cuồn cuộn kéo tới.
-Không hay!
Sắc mặt Thừa Thiên thiếu chủ đột nhiên đại biến, thấp giọng hét lớn.
-Xảy ra chuyện gì?
Chúng tu tại trường cũng kịp có phản ứng, ngơ ngác nhìn về phía nam.
Riêng Phương Nguyên chính đang khổ sở chống đỡ dưới sự vây công của chúng tu thì lại khẽ cười nhẹ.
"Vèo vèo vèo!"
Kiếm âm tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới, một ít tu sĩ tu vị cao thâm đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đằng sau gió tuyết phía nam đang có một mảnh kiếm quang chói mắt lao vút mà tới, trong mảnh kiếm quang đó, rõ ràng thấy được mấy trăm kiếm tu áo đen, mặt trước đám kiếm tu áo đen còn có gần trăm kiếm tu áo trắng, ngoài ra phía trước kiếm tu áo trắng còn có thể cảm nhận được ba đạo kiếm ý mạnh mẽ.
-Là đệ tử Tẩy Kiếm Trì...
Có lão quái đột nhiên sợ hãi kêu to:
-Sao bọn họ lại tới?
-Đệ tử Tẩy Kiếm Trì...
Không chỉ mỗi hắn kinh ngạc, đám cao thủ còn lại trong địa cung cũng mê mang nói:
-Sao bọn họ lại tới?
...
...
Ào ào ào...
Địa cung vốn đã một mảnh đại loạn, nay lại càng thêm rối loạn.
Không biết bao nhiêu người cảm nhận được kiếm quang sâm nghiêm kia, trong lòng không khỏi hoảng hốt, sống lưng lạnh toát, tiếc nuối nhìn tài nguyên như núi trước mặt, không biết là nên trốn hay nên xông vào cướp tiếp, tuy bọn họ đều cho rằng Vô Sinh kiếm trủng này là của chung, người người đều có phần, nhưng nhìn thấy cao thủ Tẩy Kiếm Trì toàn lực mà tới, nỗi hoảng sợ trong lòng có xua cũng không đi, khiến bọn họ không cách nào tự tin cho được.
Kiếm Thủ nghe lệnh, phong cấm địa cung, không ai được tự tiện cướp đoạt...
Mảnh kiếm quang kia như mây đen rợp trời, trút nghiêng mà tới.
Lúc này, trong địa cung bất kể là chính là tà, ai nấy đều đã kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
-Xong rồi, lẽ nào chuyện kiếm tức Mẫn trưởng lão có biến đã kinh động Kiếm Thủ, chạy tới điều tra?
Cao thủ tọa trấn trong địa cung đồng loạt biến sắc, không khỏi kinh ngạc thốt lên:
-Không đúng, dù chuyện Mẫn trưởng lão đã kinh động mặt trên, nhưng bọn họ cũng không tới được nhanh như vậy, từ Tuyết Châu tới đây, nhanh nhất cũng phải vài ngày, sao lại...
Nhất thời tâm lý lạnh như băng, cũng không hơi đâu để ý tới vây công Phương Nguyên nữa.
Mà Phương Nguyên liền nhân cơ hội này hít sâu một hơi, vội lướt nhanh ra sau.
Cùng lúc, trên mặt hắn chớp qua một tia khoái ý.
-Là ngươi dẫn người Tẩy Kiếm Trì tới?
Có người để ý đến nét cười trên mặt hắn, lập tức ý thức được điều gì, trầm giọng hét lớn.
-Phương Nguyên...
Trong hỗn loạn, Thừa Thiên thiếu chủ cũng ý thức được điểm này, ánh mắt vội vã quét hướng Phương Nguyên.
Lúc hắn luyện hóa thần hồn Mẫn trưởng lão, vốn đã nắm giữ được không ít bí mật, giờ nhìn thấy cảnh ba trăm Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì tiến vào tuyết nguyên, trong lòng đột nhiên nghĩ thông rất nhiều chuyện, nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Thì ra, mục đích thực sự của tên lục đạo khôi thủ này là ở đây...
-Xong rồi, chuyện chúng ta làm bị đám Kiếm Thủ biết được, tất phải bị nhốt vào Kiếm Ngục...
Đám Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì vây công Phương Nguyên vừa giận vừa sợ, lạnh lùng hét lớn, kiếm quang cấp tốc triển khai tấn công về phía Phương Nguyên.
-Thằng nhãi, bỡn cợt chúng ta, ngươi phải chết...
Cùng lúc, trong hư không cũng có một đạo kiếm có khủng bố lao thẳng tới Phương Nguyên.
Ra tay chính là trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo nãy giờ vẫn âm thầm theo dõi Phương Nguyên, tránh cho hắn thật bị đệ tử Tẩy Kiếm trì vây giết. Trước đây nhiệm vụ chủ yếu của hắn là bảo vệ Phương Nguyên, nhưng giờ ý thức được bị lừa, chỉ hận không thể lập tức giết hắn!
Có thể nói từ trước tới nay đây là lần đầu tiên có người bị Thừa Thiên kiếm đạo và Tẩy Kiếm Trì đồng thời muốn chém giết.
Kiếm khí cường hoành vô biên, như là sóng triều cuốn thẳng tới trước mặt Phương Nguyên, tựa hồ phải muốn xé hắn thành mảnh vụn.
-Kết quả này mới là điều ta muốn...
Phương Nguyên vốn thương thế chưa lành, lại lập tức phải gánh chịu áp lực lớn như vậy, quả thực hung hiểm trước nay chưa từng có, nhưng chứng kiến thần tình hận đến nghiến răng nghiến lợi của hai nhóm người kia, trong lòng Phương Nguyên không khỏi có chút thống khoái, thấp giọng rống to, giơ kiếm lên chắn ngang trước người.
Trước khi đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia chạy đến, không ai từng nghĩ tới tâm tư trong đầu Phương Nguyên...
Tên lục đạo khôi thủ này tựa hồ chỉ vì phát giác địa cung tồn tại, liền cam tâm mạo hiểm, lẻn vào địa cung điều tra, lại vì truyền tin tức này ra ngoài mà không tiếc bị Nguyên Anh Kiếm Tiên truy sát vạn dặm, hành vi từ đầu chí cuối hệt như một kẻ lỗ mãng.
Chương 1122 Phong hàn tuyết lãnh, nhất ý cô hành (1)
Đến sau, hắn mượn lực Thừa Thiên Kiếm Đạo, lại dùng Vô Sinh kiếm trủng làm mồi nhử, kích động tham niệm của chúng tu trên tuyết nguyên, xông phá đại trận địa cung, điên cuồng cướp đoạt vật tư. Chấp nhất và điên cuồng như thế, quả thực là đã triệt để điên rồi. Vì hủy đi địa cung, hắn không tiếc chắp tay đưa tặng nhiều tài nguyên như vậy cho Thừa Thiên Kiếm Đạo, trợ lực cho tà kiếm, tựa hồ dù phải khiến đạo tiêu ma trường, chọc cho tuyết nguyên không được một ngày yên tĩnh, cũng nhất định phải đánh nát tâm huyết của người trong địa cung, phơi bày bọn hắn trước mắt người thiên hạ...
Nhưng sau cùng, sự xuất hiện của đệ tử Tẩy Kiếm Trì khiến rất nhiều người bất chợt hiểu ra.
Thì ra tâm tư hắn không chỉ đơn giản như vậy...
Hắn không phải thật sự tặng cho Thừa Thiên Kiếm Đạo một phần đại lễ, mà chỉ mượn tay Thừa Thiên Kiếm Đạo giảo loạn bố cục trong địa cung, đồng thời kéo chậm tốc độ xóa sạch dấu vết của bọn hắn, nhờ đó phơi bày sự tồn tại của địa cung ra khắp thiên hạ, bảo đảm Tiên Minh sẽ nhận được tin tức...
- Đứa nhãi này, sao tâm địa lại ác độc như vậy?
Dù còn một vài điểm chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng Thừa Thiên Kiếm Đạo và đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì, cao thủ địa cung đều hận chết Phương Nguyên.
Đứng ở góc độ bọn hắn, phe nào cũng đều ý thức được Phương Nguyên đang đối địch với mình.
Đối với đệ tử Tẩy Kiếm Trì và cao thủ địa cung mà nói, địa cung này đã giấu không nổi nữa, đại thế đều mất, hậu quả khó lường, tự nhiên hận kẻ đầu têu phơi bày chuyện này đến tận xương cốt. Thế là một bên hét lớn, một bên cuồng bạo ra tay, chỉ muốn chém đầu Phương Nguyên.
- Làm như thế, với ngươi lại có ích lợi gì?
Trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng phẫn hận không thôi, từ trong bóng tối bất thần đâm kiếm tới.
Sát na này, khó mà hình dung kiếm quang đâm tới Phương Nguyên đáng sợ cỡ nào, ba tên Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì, một vị trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo, chỉ vẻn vẹn bốn kiếm, lại đã cường hoành đến mức không ngôn từ nào tả xiết, huống hồ chung quanh còn có rất nhiều người?
Cứ thế trùng trùng như thủy triều cuốn hướng Phương Nguyên.
Oanh...
Thời khắc này, dù Phương Nguyên đã dùng hết toàn bộ khí lực, đề thăng kiếm ý đến cực hạn, thậm chí sớm có chuẩn bị, tế ra gần như tất cả ngọc giản cấm trận trên thân, bảo hộ quanh mình, nhưng vẫn bị cỗ hung triều kia đánh bay, từng đạo ngọc giản dồn dập nứt vụn như pháo hoa, khói lửa tung tóe, tràn ngập ra giữa không trung.
Phốc...
Hắn phun ra một búng máu tươi, sau lưng xuất hiện Bất Tử Liễu, cố gắng duy trì chút sinh cơ còn sót lại không nhiều.
Đồng thời hắn cũng nương theo lực lượng cường hoành của đối phương, mượn khói lửa chung quanh che lấp, thân hình cấp tốc độn đi, vọt vào trong đám đông.
Lúc này chung quanh địa cung sớm đã hoàn toàn đại loạn, dòng người như thác, bảo quang như mưa, lại thêm vị trí đang đứng hiện tại chính là do Phương Nguyên cố ý lựa chọn, bởi vậy khi hắn vừa tiến vào, lập tức liền được đám đông hỗn loạn chìm ngập, khí tức cũng được Huyền Hoàng diệu pháp che giấu, tựa như cá nhảy vào trong biển, chớp mắt liền tan biến không thấy tăm hơi, chỉ có mỗi gợn sóng nhàn nhạt.
- Tặc tử này...
Đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì cấp tốc chạy tới, lại bị người chung quanh kéo lại.
Lúc này, chỉ thấy phiến đệ tử Tẩy Kiếm Trì phía nam đã chạy tới gần địa cung, người còn chưa đến nơi, từ xa xa đã có vô số kiếm quang bay tới, phần phật bày bố ra một mảnh kiếm trận trong hư không địa cung, phong tỏa hết mọi ngóc ngách bốn phía, sau đó chúng kiếm tu hội tụ, rồi chia ra mấy phương vị xung quanh, hình thành nên Thiên Kiếm đại trận.
Một vài người trong đó ngay từ xa xa đã quét mắt nhìn về phía bọn hắn, ánh mắt lạnh lùng hét:
Bỏ kiếm xuống!
Đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì này tuyệt vọng, buông tay cắm trường kiếm xuống đất.
- Còn định đào tẩu?
Riêng vị trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo đang trong cơn tức giận thì vẫn không cam tâm, chính định đuổi theo, lại nghe được bên cạnh vang lên tiếng truyền âm:
Trên người thằng nhãi kia còn có địa đồ chân chính của Vô Sinh kiếm trủng, chẳng lẽ ngươi thật muốn giết hắn? Đi mau!
Được lời này nhắc nhở, hắn vội quét mắt nhìn bốn phía, thấy vô số đệ tử Tẩy Kiếm Trì chạy đến, trong lòng lập tức khiếp đảm, lúc này càng không dám dừng lại, cũng vội gấp gáp che giấu khí cơ, cùng các tu sĩ Thừa Thiên Kiếm Đạo khác lặng không tiếng thở lẻn vào trong đám đông hỗn loạn chung quanh, nương theo dòng người vội vàng bỏ chạy ra ngoài khu vực địa cung.
Đối với tu sĩ Tẩy Kiếm Trì vừa tới mà nói, tuy thấy được tu sĩ tuyết nguyên trong địa cung đang liều mạng tháo chạy, cũng biết bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều cướp đi một ít tài nguyên, thậm chí đoán được trong đó khả năng có cả tà tu Thừa Thiên Kiếm Đạo, chỉ là dù bọn hắn tới đây tận mấy trăm người, song không thể thật giết sạch tất cả mọi người tại hiện trường được. Hơn nữa lấy nhân số bọn họ thì cũng không cách nào ngay lập tức hoàn toàn phong tỏa địa cung. Bởi vậy đành phải mặc theo đại thế, nhíu mày nhìn đám người kia tán đi.
Bất luận thế nào, những người này chỉ mang đi được một phần nhỏ, đại bộ phận vật tư trong địa cung đã được bảo vệ kịp thời!
- Các ngươi, rốt cục đã làm gì cái gì...
Giữa không trung, chư đệ tử lao đến các vị trí then chốt, phong tỏa bốn phía địa cung.
Trong đám người lại đi ra một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên áo lam, hắn đạp lên gió tuyết giữa trời, kiếm thức khẽ động, quét nhìn trên dưới địa cung một lượt, mắt thấy vô số vật tư tán loạn, đồng thời chứng kiến vô số người tử thương trong đại loạn vừa rồi, sắc mặt càng thêm phần khó coi, cuối cùng, hắn lạnh lùng quét mắt nhìn đám tu sĩ Trung Châu tọa trấn địa cung, mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh lẽo.
Chương 1123 Phong hàn tuyết lãnh, nhất ý cô hành (2)
Lúc thấy được đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì lẫn trong những người kia, lập tức không khỏi dâng lên sát ý vô tận:
-Uổng cho các ngươi cũng là đệ tử Tẩy Kiếm Trì, không ngờ lại làm ra chuyện hèn hạ thế này, các ngươi có xứng đáng với thanh kiếm trong tay không?
Xoạt!
Nói đến đây, hắn đưa tay vung lên, một đạo kiếm cương gào thét, quét qua những thanh kiếm đang cắm trước mặt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì, từng thanh kiếm theo đó dồn dập vỡ vụn, nghiêm giọng quát to:
Nếu không phải mèo trắng mang thư bỏ trên bàn kiếm thủ, chúng ta còn không biết các ngươi giấu diếm Kiếm Trì, làm ra chuyện ác thế này, càng không biết các ngươi rốt cục sẽ làm chuyện này tới trình độ nào!
Nguyên một đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì sắc mặt xám trắng, ánh mắt tuyệt vọng.
Bọn hắn không biết mèo trắng mang thư là cái quỷ gì, nhưng lại biết lần này phiền phức to rồi.
Thấy Nguyên Anh Kiếm Tiên tức giận như thế, bọn hắn liền ý thức được, trừng phạt chờ đợi bọn hắn có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả vào Kiếm Ngục!
Dù sao chuyện này cũng là bọn hắn giấu diếm kiếm thủ làm ra, nếu đã bị tiên môn biết được, bằng với đại thế đã mất, chuyện tới nước này, cũng không dám chắc rốt cục có phải do tên lục đạo kiếm thủ kia một tay an bài hay không? Bọn hắn chỉ mơ hồ, nếu thật là do lục đạo khôi thủ kia làm, vậy hắn làm thế là có mục đích gì? Ngươi hại thảm chúng ta, sau này sợ rằng không còn cơ hội lật người, nhưng còn ngươi thì sao?
Ngươi làm ra chuyện như thế, Thừa Thiên Kiếm Đạo còn có thể dung được ngươi?
Vì sao rõ ràng là chuyện nước sông không phạm nước giếng, lại nhất định phải có kết cục thảm đạm thế này?
...
...
Trước đó chúng tu từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, dẫn lên một mảnh đại loạn.
Bây giờ chúng tu đều trốn, lại cũng dẫn lên một mảnh đại loạn!
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì chạy tới khu vực địa cung liền như xông vào tổ ong, dọa chạy vô số ong vò vẽ, cả đàn kinh hoàng thất thố chạy ra khắp bốn phương tám hướng, tiến vào trong gió tuyết mênh mông, tựa như khi trước lúc tới đây.
Mà trong loạn tượng đó, Phương Nguyên cũng rình cơ trốn ra ngoài, bay vút tới nơi sâu nhất trong tuyết nguyên.
Lúc này thương thế hắn đã cực nặng, trước đây tuy mượn một thân kiếm ý, cùng với vô số ngọc giản sớm được luyện sẵn, miễn cưỡng đón đỡ một kiếm đáng sợ không gì sánh được kia, song vẫn khiến cho trọng thương phát tác, hiện tại đã cực suy yếu, giờ lại tiến vào trong tuyết nguyên mênh mông, bốn phía đều là hàn ý lạnh lẽo, tựa hồ mỗi tia đều thấm vào tận sâu trong cốt tủy.
Chỉ mới lướt đi được hơn trăm dặm, hắn đã ngừng lại, thật sự là điều khiển vân khí hết nổi.
Lúc rơi xuống đất, một trận gió rét thổi tới, hắn suýt nữa đứng không vững, tí thì ngã sấp xuống, gió tuyết xung quanh như cát, từ bốn phương tám hướng ùn ùn gào thét mà đến, đánh lên người, sắc mặt Phương Nguyên càng lúc càng trắng bệch, vội nuốt vào mấy viên bảo đan, chỉ là hiện giờ gió hàn tuyết lạnh, cương phong gào thét, không có thời gian hay nơi nghỉ chân để luyện hóa tử tế, tác dụng của mấy viên bảo đan này chắc cũng sẽ không lớn.
Miễn cưỡng đi vài bước đường, hắn lại nôn ra một búng máu tươi.
Hết cách, hắn đành phải tạm thời tìm một nơi thung lũng tuyết, lẳng lặng đợi nửa ngày.
Chung quanh là gió tuyết cuồn cuộn vô biên, mặt đất một mảnh trắng mênh mông, thân hình hắn nhìn càng có vẻ mỏi mệt, cũng có chút cô tịch.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó, hắn quay đầu nhìn về hướng địa cung.
- Lý Bạch Hồ lấy bản mạng Kiếm Đạo bảo đảm với ta, khiến ta nguyện ý lần nữa tin tưởng Tẩy Kiếm Trì vẫn là có giới hạn...
Nhìn kiếm quang tựa hồ như ẩn như hiện trong gió tuyết, hắn từ từ đứng dậy, đi tiến vào sâu trong tuyết nguyên, lúc này tâm thần hắn đều đã rất mệt, không muốn nghĩ chuyện gì nữa cả, trong lòng chỉ không ngừng thán nói:
... Chuyện này ta làm đến trình độ như thế cũng là đã tận lực, phần còn lại đã không phải ta có thể khống chế, hy vọng kết quả xử lý sau cùng của các ngươi không khiến ta thất vọng...
Phương Nguyên sư huynh...
Công tử, sao bị thương nặng thế này?
Ở một tòa tuyết cốc sau đạo tuyết tuyến thứ bảy chừng một ngàn hai trăm dặm, Phương Nguyên cuối cùng thấy được chiếc pháp chu (thuyền) đã dừng ở đây từ rất lâu, cũng thấy được người trên pháp chu vội vã chạy xuống đỡ lấy hắn, lúc này tâm thần một mực căng cứng rốt cục mới được nới lỏng.
Hắn đã hành tẩu trong gió tuyết suốt ba ngày.
Sau khi vượt qua đạo tuyết tuyến thứ bảy, hoàn cảnh xung quanh càng thêm phần rét lạnh, dù là tu sĩ Kim Đan cao giai cũng cần lượng lớn các vật chống lạnh như noãn ngọc và Hỏa Đan mới có thể chống chịu được, nhưng tài nguyên trên người hắn thì gần như đều đã tiêu hao sạch, lại bị trọng thương, chỉ có thể gượng gánh mà đi, trên đường không biết đã bao lần thiếu chút gục ngã, chẳng qua cũng may, rốt cục đã đi đến điểm cuối.
May hơn nữa là đám người Kim Hàn Tuyết quả nhiên vẫn đợi hắn ở chỗ này.
Hai tháng trước, Phương Nguyên từng hẹn ước với Kim Hàn Tuyết, nếu trong vòng một tháng bọn hắn vẫn không nhận được tin tức từ mình, liền đưa một phong thư hắn viết sẵn từ trước cho kiếm thủ Tẩy Kiếm Trì, sau đó tới tòa tuyết cốc phía sau đạo tuyết tuyến thứ bảy chờ đợi. Một là đợi mình đi qua, hai là được đến tin tức về cái chết của mình mới hẵng rời đi, xem ra, Kim Hàn Tuyết vẫn khá là đáng tin cậy.
Thẳng đến khi leo lên pháp chu, Phương Nguyên mới thở phào một hơi, lấy ra đan dược chữa thương.
Chương 1124 Trời chán, đất ghét, quỷ cũng khinh (1)
Trước đây hắn bị thương quá nặng, đầu tiên là bị Nguyên Anh Kiếm Tiên truy sát vạn dặm, trong địa cung lại bị đám người liên thủ phục kích, nhục thân gần như sụp đổ, sau đó dù được nghỉ ngơi hai ngày ở Lục Tuyệt cung, nhưng một mực không có thời gian rảnh rỗi chữa thương, sau đó lại trốn thoát ra khỏi địa cung, mấy ngày nay trên đường chạy về tuyết cốc đều là ăn gió nằm sương, chỉ riêng chuyện sống sót được đã không dễ dàng, huống chi là chữa thương?
Cũng may, còn có chiếc pháp chu này.
Ở các nơi khác trong Cửu Châu, pháp chu chẳng qua là thứ dùng để vận chuyển, hoặc là công cụ di chuyển thay cho bắp chân, không tính là thứ gì hiếm lạ, nhưng trên tuyết nguyên, pháp chu cao cấp như này lại thành bùa cứu mạng, cộng thêm trước đó Phương Nguyên bố trí ra tầng tầng đại trận, có thể che chắn được gió tuyết bên ngoài tuyết nguyên cánh, nhờ đó mang đến cho Phương Nguyên một nơi thoải mái ấm áp để an tâm điều dưỡng.
...
...
- Phương Nguyên sư huynh, khoảng thời gian này rốt cuộc ngươi đã làm gì?
Trong khoang thuyền, Kim Hàn Tuyết thấy Phương Nguyên vết thương chồng chất, pháp lực cũng gần như khô kiệt, vành mắt bất giác ửng đỏ.
Dù lúc trước khi Phương Nguyên rời đi nàng đã đoán được phần nào, nhưng vẫn khó mà ngờ được những gì Phương Nguyên trải qua trong khoảng thời gian này, dù sao với nàng, hình tượng vô địch của Phương Nguyên đã in sâu trong lòng, nàng không biết đã trải qua chuyện gì mới có thể khiến Phương Nguyên bị thương đến vậy.
- Chỉ là đi làm chút chuyện thôi!
Phương Nguyên giải thích rất ngắn gọn, an ủi Kim Hàn Tuyết một câu, tiếp sau liền bế quan ngay trong khoang thuyền.
Lần tĩnh dưỡng này kéo dài tận nửa tháng.
Cũng may, trước khi Phương Nguyên tiến vào tuyết nguyên đã chuẩn bị rất kỹ, mang theo rất nhiều thần đan bảo dược, lại thêm bản thân hắn cũng là đại Đan Sư, hiểu rất rõ về thương thế bản thân, cũng có thể đúng bệnh luyện đan, lại thêm hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, Đan phẩm cũng là Tử Đan, căn cơ nhục thân cực thâm hậu, nhờ đó thương thế rốt cục từ từ được khống chế, đồng thời bắt đầu cảm giác khí lực dần khôi phục.
Cũng lúc này, Phi Quỷ Nhi ra ngoài thăm dò tin tức đã trở về.
- Công tử, chuyện lần này lớn lắm...
Phi Quỷ Nhi đi đến đạo tuyết tuyến thứ bảy, tu vi cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, dù trên người mang theo noãn ngọc thượng giai, song vẫn bị đông không nhẹ, bộ dạng nhìn rất đáng thương, chẳng qua hắn vừa xông vào pháp chu, còn chưa kịp kêu khổ, liền đã sắc mặt hoảng sợ đi tới trước mặt Phương Nguyên, nhìn bộ dáng này của hắn, người không biết chuyện còn tưởng rằng đại kiếp sớm một bước hàng lâm...
- Đừng có gấp, từ từ nói đi!
Phương Nguyên đưa cho hắn một chén đan trà, nói:
- Chuyện địa cung xử lý thế nào?
Phi Quỷ Nhi uống một hớp trà nóng nhuận giọng, lúc này mới vội nói:
- Sự tình đã truyền khắp tuyết nguyên, quả thực dẫn lên biến hóa long trời lở đất, chúng tu đều đang đồn thổi đủ mọi phiên bản về chuyện Vô Sinh kiếm trủng, hiện tại phiên bản lưu truyền công khai về chuyện này là, đệ tử Tẩy Kiếm Trì và một số cao thủ đạo thống Trung Châu cùng lúc phát hiện sự tồn tại của Vô Sinh kiếm trủng trên tuyết nguyên, đồng thời phát hiện lượng lớn tài nguyên dị bảo ở trong đó, nhưng vì đối kháng đại kiếp, bọn hắn không nuốt riêng nhóm tài nguyên này, mà đều hiến tặng cho Ma Biên...
- Quả nhiên là chuyển đến Ma Biên?
Nghe được kết quả này, sắc mặt Phương Nguyên thoáng nhẹ nhàng đi mấy phần.
Kết quả ngược lại không khác dự tưởng trước đó của hắn là mấy.
Chuyện địa cung đã lộ ra ngoài, Tiên Minh không phải người ngu, chỉ cần tra một cái, liền có thể nghe ngóng được chân tướng, Tẩy Kiếm Trì dù thế lực lớn đến mấy cũng không khả năng hoàn toàn giấu nhẹm chuyện này. Như vậy, xử lý lượng lớn vật tư trong địa cung sẽ là một chuyện khiến người đau đầu vô cùng, để lấp kín mồm miệng người trong thiên hạ, đành phải đâm lao theo lao, giải thích rằng những vật tư này được phát hiện ra trong Vô Sinh kiếm trủng, sau đó mượn danh nghĩa khẳng khái hiến vật tư, vận chuyển chúng tới Ma Biên làm vốn liếng chống đỡ đại kiếp, đây cũng là lựa chọn duy nhất dành cho Tẩy Kiếm Trì!
Trước kia Phương Nguyên làm ra nhiều bố trí như vậy, mục đích vốn cũng là vì điểm này.
Đây cũng là lý do vì sao trước đây Thừa Thiên Kiếm Đạo và cao thủ địa cung đều nghĩ không ra mục đích Phương Nguyên khi làm vậy...
Bọn hắn không nghĩ ra được Phương Nguyên làm vậy thì có lợi lộc gì cho bản thân.
Nhưng Phương Nguyên vốn đã không có ý mưu lợi cho mình.
- Những cái khác thì sao?
Sau một thoáng trầm mặc, Phương Nguyên mở miệng hỏi tiếp.
Phi Quỷ Nhi sớm đã đợi đến bực mình, lập tức vỗ đùi nói:
- Cái khác lại càng lợi hại, chư cung Tẩy Kiếm Trì đột nhiên bắt đầu đại tẩy bài, nghe nói không biết đệ tử Tẩy Kiếm Trì phạm phải sai lớn gì, chọc cho kiếm thủ tức giận, bảy tám vị áo trắng, gần trăm tên áo đen bị đoạt đi bản mệnh đạo kiếm, phế bỏ tu vi, trục xuất Kiếm Trì, không dừng lại ở đó, dọa người hơn chính là, lại có một vị đại trưởng lão cũng bị đoạt đạo kiếm, nhốt vào Kiếm Ngục, đây chính là đại sự mấy ngàn năm chưa từng nghe qua trong Tẩy Kiếm Trì a...
Hắn vừa nói vừa trộm nhìn Phương Nguyên.
Chân tướng sự thật thế nào, hắn tự nhiên cũng biết, chẳng qua lúc này chỉ án theo tin tức nghe ngóng được mà kể.
Phương Nguyên nghe xong, lại chỉ khe khẽ gật đầu, hỏi tiếp:
- Còn nữa không?
Chương 1125 Trời chán, đất ghét, quỷ cũng khinh (2)
Phi Quỷ Nhi nói:
- Lại có chính là tin tức truyền tới từ Trung Châu, nghe nói mấy đại gia tộc đều có đại nhân vật phạm sai, bị gia tộc đưa đến Ma Biên kháng cự đại kiếp, ngoài ra có mấy đại gia tộc và đạo thống cùng liên thủ lại, vì đối kháng đại kiếp, tự nguyện dâng ra một nhóm lớn trân bảo trợ giúp Tiên Minh, chẳng qua tin này đối với Trung Châu mà nói thì là đại sự, nhưng người tuyết nguyên lại không mấy quan tâm!
- Dê thế tội ư?
Phương Nguyên gật gật đầu, tựa hồ không mấy ngạc nhiên đối với kết quả này.
Cuối cùng vẫn là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tựa hồ đại giá nên trả ra đều trả ra, nên bị phạt cũng đều bị phạt.
Nhưng sau cùng chuyện địa cung vẫn bị che đậy.
Bắt đầu từ nay, sẽ không còn người nhắc tới chuyện xấu xa sâu trong tuyết nguyên này nữa, những đại gia tộc, đại đạo thống kia vẫn cứ cao cao tại thượng, đạo mạo ảm nhiên, Tẩy Kiếm Trì cũng vẫn là một trong bảy đại thánh địa, một lòng chấp kiếm phục ma...
... Tâm tình Phương Nguyên đột nhiên có chút mệt nhọc!
Thật ra kết quả này đã không khác với tưởng tượng của hắn là mấy.
Lúc trong địa cung, khi thấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì xuất hiện, hắn sớm đã nghĩ đến kết quả này, chẳng qua đến khi kết quả thực sự đi đến, trong lòng lại vẫn có chút không thoải mái, có chút chán nản.
Nhìn nét mặt phiền muộn của Phương Nguyên, Phi Quỷ Nhi thoáng do dự một lúc, nhỏ giọng nói:
- Còn chuyện này nữa...
- Hả?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn.
Phi Quỷ Nhi đánh bạo nói:
- Là liên quan tới công tử ngươi...
Phương Nguyên mặt không biểu tình, nói:
- Ngươi cứ nói, không sao!
Phi Quỷ Nhi lui ra sau nửa bước, sau đó mới vẻ mặt đau khổ nói:
- Công tử, hiện tại ngươi rất nổi danh, trọn cả tuyết nguyên đều đang tìm ngươi, nghe nói, Tẩy Kiếm Trì cũng đang tìm ngươi, sau khi chuyện ở địa cung kết thúc, ít nhất có một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên và hơn mười vị Kiếm Sư áo trắng lưu lại, hình như là vì chuyện ngươi giết Nguyên Anh Kiếm Tiên và mấy vị Kiếm Sư áo trắng của bọn họ, bộ dạng có vẻ quyết phải tìm ra ngươi cho bằng được...
Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng đằng đằng sát khí tìm ngươi, rất nhiều ma đầu ẩn núp các ngươi đều bị điều động...
Ngoài ra còn có rất nhiều người không rõ lai lịch, theo như kể lại, tựa hồ là khẩu âm bên phía Trung Châu, bọn họ cũng đang đi khắp nơi tìm hiểu tin tức về ngươi...
Nghe xong tường thuật từ Phi Quỷ Nhi, cả tòa pháp chu đều yên ắng như tờ.
Bầu không khí đột nhiên có chút đè nén.
- Sao lại thế...
Nghiêm lão ma ở bên khẽ biến sắc, run giọng nói:
- Làm sao lại tới mức này?
Vấn đề này, Phi Quỷ Nhi tự nhiên không trả lời được, hắn chỉ là người đi thăm dò tin tức, Bách Tri Tẩu tuy biết được phần nào, lại không dám trả lời, Kim Hàn Tuyết càng không hiểu, chỉ là lòng đầy lo lắng, mèo trắng thì duỗi lưng một cái, lười nghĩ ngợi làm gì cho mệt óc.
Cuối cùng vẫn chỉ có Phương Nguyên trả lời.
Hắn trầm mặc rất lâu mới cười khổ một tiếng, nói:
- Ta cũng không quá rõ ràng!
Ba vị lão ma đối mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
- Hiện tại những người kia xây địa cung thất bại, tất cả vật tư cũng bị chuyển đến Ma Biên, người nên bị trừng phạt đều bị trừng phạt, nên đày đi Ma Biên đều đày đi Ma Biên, Tiên Minh đào ra mấy con sâu mọt béo tốt, chắc về sau sẽ càng cảnh giác, những thế gia đạo thống lòng mang hai ý đều bị chấn nhiếp, đoán rằng cũng sẽ thành thật không ít, nhưng công tử ngươi thì sao?
Trong bầu không khí trầm mặc, Bách Tri Tẩu bình thường nói chuyện ít nhất bỗng chợt cười khổ nói:
Ngươi trước trước sau sau bôn ba mấy tháng, một thân đều là thương, kết quả lại chẳng được gì, còn rơi đến kết cục trời chán, đất ghét, quỷ cũng khinh, rốt cục có đáng không?
- Trời chán, đất ghét, quỷ cũng khinh?
Phương Nguyên nghe, cũng trầm mặc nửa ngày, sau đó mới nhếch lên ý cười tự giễu.
Ý cười này, hệt như người nhiều năm sau này nhìn lại chính mình của quá khứ.
Giống như đang nhìn một kẻ ngu!
Nhắm mắt lại, trước mắt hắn chớp qua ánh mắt vừa ghét bỏ lại vừa phẫn hận của Mẫn trưởng lão trước khi chết, tâm lý bất giác trở nên càng trầm trọng, qua một lúc lâu hắn mới nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Đúng nhỉ, rốt cục có đáng không?
- Công tử, cần gì chán nản như vậy...
Bộ dạng chán nản của Phương Nguyên khiến cho ba vị ma đầu và Kim Hàn Tuyết đều không khỏi lo lắng, do dự nửa ngày mới vội khuyên nhủ:
- Sự tình chưa hẳn đã tới bước kia, dù sao vẫn phải nói lý chứ, những đạo thống kia cũng chưa hẳn có thể một tay che trời, mặt trên còn có Tiên Minh nữa mà. Nói không chừng hiện tại người Tiên Minh chính đang tới tuyết nguyên tìm ngươi cũng nên. Chúng ta lui về đi, rồi sẽ có cách thoát khỏi tuyết nguyên thôi, công tử đi nói chuyện với người Tiên Minh thử xem, bọn hắn đã từng chọn trúng ngươi, tất sẽ đứng ra làm chủ...
Bọn hắn nói mãi một lúc lâu, Phương Nguyên mới phản ứng lại.
- Không rời đi, phải tiến vào càng sâu trong tuyết nguyên!
Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, cuối cùng bình tĩnh mở miệng nói:
- Ta có đường đi của riêng mình, nào có thời gian cân nhắc bọn hắn!
Ba vị ma đầu nghe mà hơi ngớ, không dám nhiều lời nữa.
Phương Nguyên sau một hồi trầm mặc liền đứng dậy đi tới mép thuyền, để cho gió tuyết thanh tỉnh chút đầu óc.
Ba vị lão ma đã hiểu sai ý hắn, với hắn mà nói, sẽ không bởi vì bị chúng tu tuyết nguyên truy sát hay cái gì khác mà cảm thấy sợ hãi, hay là tuyệt vọng. Chuyện này hắn cũng chưa từng hối hận, chỉ là ẩn ẩn cảm thấy có chút không đáng mà thôi!
Chuyện không đáng, liền không nghĩ tới nữa.
Gió rét thổi phất qua, tâm tạng không vui trong lòng Phương Nguyên rất nhanh liền tiêu tán.
Sau đó hắn liền quyết định chủ ý, ngưng thần suy tư bước kế hoạch tiếp theo.
Phụ cận địa cung, loạn tượng càng lúc càng tăng, càng lúc càng nhiều tu sĩ được đến tin tức chạy tới, dồn dập xông vào địa cung, giảo loạn hết thảy, vô luận là linh tinh, dị bảo, thần dược hay đạo quyển, tất cả đều bị chúng nhân cướp sạch, có người liều mạng nhét đồ cướp được vào Túi Càn Khôn, có người dùng Động Thiên Chỉ Hoàn, có người cầm ra pháp bảo, thậm chí có người ôm đầy cả hai tay...
Điên cuồng!
Chung quanh địa cung toàn là một mảnh điên cuồng.
Có người cuồng tiếu, có người kêu khóc, có người tuyệt vọng tìm người liều mạng, có người kích động tìm người đánh nhau!
Từ trên cao nhìn xuống, như thấy được vô số kiến hôi đang điên cuồng bay múa!
Chẳng qua ngay khi loạn tượng đạt đến đỉnh điểm, thì chợt từ phía mặt nam xa xa, đột nhiên truyền đến một tiếng kiếm âm!
Tiếng kiếm âm réo rắt, trong loạn tượng đều nghe được rõ ràng!
...
...
-Đó là cái gì?
Có người cảnh giác dị thường, vội quay đầu nhìn về phía nam!
Cũng có người căn bản không hề để ý, tiếp tục lao tới cướp giật tài nguyên.
Nhưng mà, sau khi tiếng kiếm âm kia vang lên, lại tiếp tục có một tiếng kiếm âm khác truyền đến.
Lần này, kiếm âm rõ ràng đã cách càng gần, mọi người cũng nghe được càng rõ ràng!
Tiếp sau, liền một chuỗi kiếm âm như là thuỷ triều cuồn cuộn kéo tới.
-Không hay!
Sắc mặt Thừa Thiên thiếu chủ đột nhiên đại biến, thấp giọng hét lớn.
-Xảy ra chuyện gì?
Chúng tu tại trường cũng kịp có phản ứng, ngơ ngác nhìn về phía nam.
Riêng Phương Nguyên chính đang khổ sở chống đỡ dưới sự vây công của chúng tu thì lại khẽ cười nhẹ.
"Vèo vèo vèo!"
Kiếm âm tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới, một ít tu sĩ tu vị cao thâm đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đằng sau gió tuyết phía nam đang có một mảnh kiếm quang chói mắt lao vút mà tới, trong mảnh kiếm quang đó, rõ ràng thấy được mấy trăm kiếm tu áo đen, mặt trước đám kiếm tu áo đen còn có gần trăm kiếm tu áo trắng, ngoài ra phía trước kiếm tu áo trắng còn có thể cảm nhận được ba đạo kiếm ý mạnh mẽ.
-Là đệ tử Tẩy Kiếm Trì...
Có lão quái đột nhiên sợ hãi kêu to:
-Sao bọn họ lại tới?
-Đệ tử Tẩy Kiếm Trì...
Không chỉ mỗi hắn kinh ngạc, đám cao thủ còn lại trong địa cung cũng mê mang nói:
-Sao bọn họ lại tới?
...
...
Ào ào ào...
Địa cung vốn đã một mảnh đại loạn, nay lại càng thêm rối loạn.
Không biết bao nhiêu người cảm nhận được kiếm quang sâm nghiêm kia, trong lòng không khỏi hoảng hốt, sống lưng lạnh toát, tiếc nuối nhìn tài nguyên như núi trước mặt, không biết là nên trốn hay nên xông vào cướp tiếp, tuy bọn họ đều cho rằng Vô Sinh kiếm trủng này là của chung, người người đều có phần, nhưng nhìn thấy cao thủ Tẩy Kiếm Trì toàn lực mà tới, nỗi hoảng sợ trong lòng có xua cũng không đi, khiến bọn họ không cách nào tự tin cho được.
Kiếm Thủ nghe lệnh, phong cấm địa cung, không ai được tự tiện cướp đoạt...
Mảnh kiếm quang kia như mây đen rợp trời, trút nghiêng mà tới.
Lúc này, trong địa cung bất kể là chính là tà, ai nấy đều đã kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
-Xong rồi, lẽ nào chuyện kiếm tức Mẫn trưởng lão có biến đã kinh động Kiếm Thủ, chạy tới điều tra?
Cao thủ tọa trấn trong địa cung đồng loạt biến sắc, không khỏi kinh ngạc thốt lên:
-Không đúng, dù chuyện Mẫn trưởng lão đã kinh động mặt trên, nhưng bọn họ cũng không tới được nhanh như vậy, từ Tuyết Châu tới đây, nhanh nhất cũng phải vài ngày, sao lại...
Nhất thời tâm lý lạnh như băng, cũng không hơi đâu để ý tới vây công Phương Nguyên nữa.
Mà Phương Nguyên liền nhân cơ hội này hít sâu một hơi, vội lướt nhanh ra sau.
Cùng lúc, trên mặt hắn chớp qua một tia khoái ý.
-Là ngươi dẫn người Tẩy Kiếm Trì tới?
Có người để ý đến nét cười trên mặt hắn, lập tức ý thức được điều gì, trầm giọng hét lớn.
-Phương Nguyên...
Trong hỗn loạn, Thừa Thiên thiếu chủ cũng ý thức được điểm này, ánh mắt vội vã quét hướng Phương Nguyên.
Lúc hắn luyện hóa thần hồn Mẫn trưởng lão, vốn đã nắm giữ được không ít bí mật, giờ nhìn thấy cảnh ba trăm Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì tiến vào tuyết nguyên, trong lòng đột nhiên nghĩ thông rất nhiều chuyện, nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Thì ra, mục đích thực sự của tên lục đạo khôi thủ này là ở đây...
-Xong rồi, chuyện chúng ta làm bị đám Kiếm Thủ biết được, tất phải bị nhốt vào Kiếm Ngục...
Đám Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì vây công Phương Nguyên vừa giận vừa sợ, lạnh lùng hét lớn, kiếm quang cấp tốc triển khai tấn công về phía Phương Nguyên.
-Thằng nhãi, bỡn cợt chúng ta, ngươi phải chết...
Cùng lúc, trong hư không cũng có một đạo kiếm có khủng bố lao thẳng tới Phương Nguyên.
Ra tay chính là trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo nãy giờ vẫn âm thầm theo dõi Phương Nguyên, tránh cho hắn thật bị đệ tử Tẩy Kiếm trì vây giết. Trước đây nhiệm vụ chủ yếu của hắn là bảo vệ Phương Nguyên, nhưng giờ ý thức được bị lừa, chỉ hận không thể lập tức giết hắn!
Có thể nói từ trước tới nay đây là lần đầu tiên có người bị Thừa Thiên kiếm đạo và Tẩy Kiếm Trì đồng thời muốn chém giết.
Kiếm khí cường hoành vô biên, như là sóng triều cuốn thẳng tới trước mặt Phương Nguyên, tựa hồ phải muốn xé hắn thành mảnh vụn.
-Kết quả này mới là điều ta muốn...
Phương Nguyên vốn thương thế chưa lành, lại lập tức phải gánh chịu áp lực lớn như vậy, quả thực hung hiểm trước nay chưa từng có, nhưng chứng kiến thần tình hận đến nghiến răng nghiến lợi của hai nhóm người kia, trong lòng Phương Nguyên không khỏi có chút thống khoái, thấp giọng rống to, giơ kiếm lên chắn ngang trước người.
Trước khi đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia chạy đến, không ai từng nghĩ tới tâm tư trong đầu Phương Nguyên...
Tên lục đạo khôi thủ này tựa hồ chỉ vì phát giác địa cung tồn tại, liền cam tâm mạo hiểm, lẻn vào địa cung điều tra, lại vì truyền tin tức này ra ngoài mà không tiếc bị Nguyên Anh Kiếm Tiên truy sát vạn dặm, hành vi từ đầu chí cuối hệt như một kẻ lỗ mãng.
Chương 1122 Phong hàn tuyết lãnh, nhất ý cô hành (1)
Đến sau, hắn mượn lực Thừa Thiên Kiếm Đạo, lại dùng Vô Sinh kiếm trủng làm mồi nhử, kích động tham niệm của chúng tu trên tuyết nguyên, xông phá đại trận địa cung, điên cuồng cướp đoạt vật tư. Chấp nhất và điên cuồng như thế, quả thực là đã triệt để điên rồi. Vì hủy đi địa cung, hắn không tiếc chắp tay đưa tặng nhiều tài nguyên như vậy cho Thừa Thiên Kiếm Đạo, trợ lực cho tà kiếm, tựa hồ dù phải khiến đạo tiêu ma trường, chọc cho tuyết nguyên không được một ngày yên tĩnh, cũng nhất định phải đánh nát tâm huyết của người trong địa cung, phơi bày bọn hắn trước mắt người thiên hạ...
Nhưng sau cùng, sự xuất hiện của đệ tử Tẩy Kiếm Trì khiến rất nhiều người bất chợt hiểu ra.
Thì ra tâm tư hắn không chỉ đơn giản như vậy...
Hắn không phải thật sự tặng cho Thừa Thiên Kiếm Đạo một phần đại lễ, mà chỉ mượn tay Thừa Thiên Kiếm Đạo giảo loạn bố cục trong địa cung, đồng thời kéo chậm tốc độ xóa sạch dấu vết của bọn hắn, nhờ đó phơi bày sự tồn tại của địa cung ra khắp thiên hạ, bảo đảm Tiên Minh sẽ nhận được tin tức...
- Đứa nhãi này, sao tâm địa lại ác độc như vậy?
Dù còn một vài điểm chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng Thừa Thiên Kiếm Đạo và đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì, cao thủ địa cung đều hận chết Phương Nguyên.
Đứng ở góc độ bọn hắn, phe nào cũng đều ý thức được Phương Nguyên đang đối địch với mình.
Đối với đệ tử Tẩy Kiếm Trì và cao thủ địa cung mà nói, địa cung này đã giấu không nổi nữa, đại thế đều mất, hậu quả khó lường, tự nhiên hận kẻ đầu têu phơi bày chuyện này đến tận xương cốt. Thế là một bên hét lớn, một bên cuồng bạo ra tay, chỉ muốn chém đầu Phương Nguyên.
- Làm như thế, với ngươi lại có ích lợi gì?
Trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng phẫn hận không thôi, từ trong bóng tối bất thần đâm kiếm tới.
Sát na này, khó mà hình dung kiếm quang đâm tới Phương Nguyên đáng sợ cỡ nào, ba tên Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì, một vị trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo, chỉ vẻn vẹn bốn kiếm, lại đã cường hoành đến mức không ngôn từ nào tả xiết, huống hồ chung quanh còn có rất nhiều người?
Cứ thế trùng trùng như thủy triều cuốn hướng Phương Nguyên.
Oanh...
Thời khắc này, dù Phương Nguyên đã dùng hết toàn bộ khí lực, đề thăng kiếm ý đến cực hạn, thậm chí sớm có chuẩn bị, tế ra gần như tất cả ngọc giản cấm trận trên thân, bảo hộ quanh mình, nhưng vẫn bị cỗ hung triều kia đánh bay, từng đạo ngọc giản dồn dập nứt vụn như pháo hoa, khói lửa tung tóe, tràn ngập ra giữa không trung.
Phốc...
Hắn phun ra một búng máu tươi, sau lưng xuất hiện Bất Tử Liễu, cố gắng duy trì chút sinh cơ còn sót lại không nhiều.
Đồng thời hắn cũng nương theo lực lượng cường hoành của đối phương, mượn khói lửa chung quanh che lấp, thân hình cấp tốc độn đi, vọt vào trong đám đông.
Lúc này chung quanh địa cung sớm đã hoàn toàn đại loạn, dòng người như thác, bảo quang như mưa, lại thêm vị trí đang đứng hiện tại chính là do Phương Nguyên cố ý lựa chọn, bởi vậy khi hắn vừa tiến vào, lập tức liền được đám đông hỗn loạn chìm ngập, khí tức cũng được Huyền Hoàng diệu pháp che giấu, tựa như cá nhảy vào trong biển, chớp mắt liền tan biến không thấy tăm hơi, chỉ có mỗi gợn sóng nhàn nhạt.
- Tặc tử này...
Đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì cấp tốc chạy tới, lại bị người chung quanh kéo lại.
Lúc này, chỉ thấy phiến đệ tử Tẩy Kiếm Trì phía nam đã chạy tới gần địa cung, người còn chưa đến nơi, từ xa xa đã có vô số kiếm quang bay tới, phần phật bày bố ra một mảnh kiếm trận trong hư không địa cung, phong tỏa hết mọi ngóc ngách bốn phía, sau đó chúng kiếm tu hội tụ, rồi chia ra mấy phương vị xung quanh, hình thành nên Thiên Kiếm đại trận.
Một vài người trong đó ngay từ xa xa đã quét mắt nhìn về phía bọn hắn, ánh mắt lạnh lùng hét:
Bỏ kiếm xuống!
Đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì này tuyệt vọng, buông tay cắm trường kiếm xuống đất.
- Còn định đào tẩu?
Riêng vị trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo đang trong cơn tức giận thì vẫn không cam tâm, chính định đuổi theo, lại nghe được bên cạnh vang lên tiếng truyền âm:
Trên người thằng nhãi kia còn có địa đồ chân chính của Vô Sinh kiếm trủng, chẳng lẽ ngươi thật muốn giết hắn? Đi mau!
Được lời này nhắc nhở, hắn vội quét mắt nhìn bốn phía, thấy vô số đệ tử Tẩy Kiếm Trì chạy đến, trong lòng lập tức khiếp đảm, lúc này càng không dám dừng lại, cũng vội gấp gáp che giấu khí cơ, cùng các tu sĩ Thừa Thiên Kiếm Đạo khác lặng không tiếng thở lẻn vào trong đám đông hỗn loạn chung quanh, nương theo dòng người vội vàng bỏ chạy ra ngoài khu vực địa cung.
Đối với tu sĩ Tẩy Kiếm Trì vừa tới mà nói, tuy thấy được tu sĩ tuyết nguyên trong địa cung đang liều mạng tháo chạy, cũng biết bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều cướp đi một ít tài nguyên, thậm chí đoán được trong đó khả năng có cả tà tu Thừa Thiên Kiếm Đạo, chỉ là dù bọn hắn tới đây tận mấy trăm người, song không thể thật giết sạch tất cả mọi người tại hiện trường được. Hơn nữa lấy nhân số bọn họ thì cũng không cách nào ngay lập tức hoàn toàn phong tỏa địa cung. Bởi vậy đành phải mặc theo đại thế, nhíu mày nhìn đám người kia tán đi.
Bất luận thế nào, những người này chỉ mang đi được một phần nhỏ, đại bộ phận vật tư trong địa cung đã được bảo vệ kịp thời!
- Các ngươi, rốt cục đã làm gì cái gì...
Giữa không trung, chư đệ tử lao đến các vị trí then chốt, phong tỏa bốn phía địa cung.
Trong đám người lại đi ra một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên áo lam, hắn đạp lên gió tuyết giữa trời, kiếm thức khẽ động, quét nhìn trên dưới địa cung một lượt, mắt thấy vô số vật tư tán loạn, đồng thời chứng kiến vô số người tử thương trong đại loạn vừa rồi, sắc mặt càng thêm phần khó coi, cuối cùng, hắn lạnh lùng quét mắt nhìn đám tu sĩ Trung Châu tọa trấn địa cung, mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh lẽo.
Chương 1123 Phong hàn tuyết lãnh, nhất ý cô hành (2)
Lúc thấy được đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì lẫn trong những người kia, lập tức không khỏi dâng lên sát ý vô tận:
-Uổng cho các ngươi cũng là đệ tử Tẩy Kiếm Trì, không ngờ lại làm ra chuyện hèn hạ thế này, các ngươi có xứng đáng với thanh kiếm trong tay không?
Xoạt!
Nói đến đây, hắn đưa tay vung lên, một đạo kiếm cương gào thét, quét qua những thanh kiếm đang cắm trước mặt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì, từng thanh kiếm theo đó dồn dập vỡ vụn, nghiêm giọng quát to:
Nếu không phải mèo trắng mang thư bỏ trên bàn kiếm thủ, chúng ta còn không biết các ngươi giấu diếm Kiếm Trì, làm ra chuyện ác thế này, càng không biết các ngươi rốt cục sẽ làm chuyện này tới trình độ nào!
Nguyên một đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì sắc mặt xám trắng, ánh mắt tuyệt vọng.
Bọn hắn không biết mèo trắng mang thư là cái quỷ gì, nhưng lại biết lần này phiền phức to rồi.
Thấy Nguyên Anh Kiếm Tiên tức giận như thế, bọn hắn liền ý thức được, trừng phạt chờ đợi bọn hắn có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả vào Kiếm Ngục!
Dù sao chuyện này cũng là bọn hắn giấu diếm kiếm thủ làm ra, nếu đã bị tiên môn biết được, bằng với đại thế đã mất, chuyện tới nước này, cũng không dám chắc rốt cục có phải do tên lục đạo kiếm thủ kia một tay an bài hay không? Bọn hắn chỉ mơ hồ, nếu thật là do lục đạo khôi thủ kia làm, vậy hắn làm thế là có mục đích gì? Ngươi hại thảm chúng ta, sau này sợ rằng không còn cơ hội lật người, nhưng còn ngươi thì sao?
Ngươi làm ra chuyện như thế, Thừa Thiên Kiếm Đạo còn có thể dung được ngươi?
Vì sao rõ ràng là chuyện nước sông không phạm nước giếng, lại nhất định phải có kết cục thảm đạm thế này?
...
...
Trước đó chúng tu từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, dẫn lên một mảnh đại loạn.
Bây giờ chúng tu đều trốn, lại cũng dẫn lên một mảnh đại loạn!
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì chạy tới khu vực địa cung liền như xông vào tổ ong, dọa chạy vô số ong vò vẽ, cả đàn kinh hoàng thất thố chạy ra khắp bốn phương tám hướng, tiến vào trong gió tuyết mênh mông, tựa như khi trước lúc tới đây.
Mà trong loạn tượng đó, Phương Nguyên cũng rình cơ trốn ra ngoài, bay vút tới nơi sâu nhất trong tuyết nguyên.
Lúc này thương thế hắn đã cực nặng, trước đây tuy mượn một thân kiếm ý, cùng với vô số ngọc giản sớm được luyện sẵn, miễn cưỡng đón đỡ một kiếm đáng sợ không gì sánh được kia, song vẫn khiến cho trọng thương phát tác, hiện tại đã cực suy yếu, giờ lại tiến vào trong tuyết nguyên mênh mông, bốn phía đều là hàn ý lạnh lẽo, tựa hồ mỗi tia đều thấm vào tận sâu trong cốt tủy.
Chỉ mới lướt đi được hơn trăm dặm, hắn đã ngừng lại, thật sự là điều khiển vân khí hết nổi.
Lúc rơi xuống đất, một trận gió rét thổi tới, hắn suýt nữa đứng không vững, tí thì ngã sấp xuống, gió tuyết xung quanh như cát, từ bốn phương tám hướng ùn ùn gào thét mà đến, đánh lên người, sắc mặt Phương Nguyên càng lúc càng trắng bệch, vội nuốt vào mấy viên bảo đan, chỉ là hiện giờ gió hàn tuyết lạnh, cương phong gào thét, không có thời gian hay nơi nghỉ chân để luyện hóa tử tế, tác dụng của mấy viên bảo đan này chắc cũng sẽ không lớn.
Miễn cưỡng đi vài bước đường, hắn lại nôn ra một búng máu tươi.
Hết cách, hắn đành phải tạm thời tìm một nơi thung lũng tuyết, lẳng lặng đợi nửa ngày.
Chung quanh là gió tuyết cuồn cuộn vô biên, mặt đất một mảnh trắng mênh mông, thân hình hắn nhìn càng có vẻ mỏi mệt, cũng có chút cô tịch.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó, hắn quay đầu nhìn về hướng địa cung.
- Lý Bạch Hồ lấy bản mạng Kiếm Đạo bảo đảm với ta, khiến ta nguyện ý lần nữa tin tưởng Tẩy Kiếm Trì vẫn là có giới hạn...
Nhìn kiếm quang tựa hồ như ẩn như hiện trong gió tuyết, hắn từ từ đứng dậy, đi tiến vào sâu trong tuyết nguyên, lúc này tâm thần hắn đều đã rất mệt, không muốn nghĩ chuyện gì nữa cả, trong lòng chỉ không ngừng thán nói:
... Chuyện này ta làm đến trình độ như thế cũng là đã tận lực, phần còn lại đã không phải ta có thể khống chế, hy vọng kết quả xử lý sau cùng của các ngươi không khiến ta thất vọng...
Phương Nguyên sư huynh...
Công tử, sao bị thương nặng thế này?
Ở một tòa tuyết cốc sau đạo tuyết tuyến thứ bảy chừng một ngàn hai trăm dặm, Phương Nguyên cuối cùng thấy được chiếc pháp chu (thuyền) đã dừng ở đây từ rất lâu, cũng thấy được người trên pháp chu vội vã chạy xuống đỡ lấy hắn, lúc này tâm thần một mực căng cứng rốt cục mới được nới lỏng.
Hắn đã hành tẩu trong gió tuyết suốt ba ngày.
Sau khi vượt qua đạo tuyết tuyến thứ bảy, hoàn cảnh xung quanh càng thêm phần rét lạnh, dù là tu sĩ Kim Đan cao giai cũng cần lượng lớn các vật chống lạnh như noãn ngọc và Hỏa Đan mới có thể chống chịu được, nhưng tài nguyên trên người hắn thì gần như đều đã tiêu hao sạch, lại bị trọng thương, chỉ có thể gượng gánh mà đi, trên đường không biết đã bao lần thiếu chút gục ngã, chẳng qua cũng may, rốt cục đã đi đến điểm cuối.
May hơn nữa là đám người Kim Hàn Tuyết quả nhiên vẫn đợi hắn ở chỗ này.
Hai tháng trước, Phương Nguyên từng hẹn ước với Kim Hàn Tuyết, nếu trong vòng một tháng bọn hắn vẫn không nhận được tin tức từ mình, liền đưa một phong thư hắn viết sẵn từ trước cho kiếm thủ Tẩy Kiếm Trì, sau đó tới tòa tuyết cốc phía sau đạo tuyết tuyến thứ bảy chờ đợi. Một là đợi mình đi qua, hai là được đến tin tức về cái chết của mình mới hẵng rời đi, xem ra, Kim Hàn Tuyết vẫn khá là đáng tin cậy.
Thẳng đến khi leo lên pháp chu, Phương Nguyên mới thở phào một hơi, lấy ra đan dược chữa thương.
Chương 1124 Trời chán, đất ghét, quỷ cũng khinh (1)
Trước đây hắn bị thương quá nặng, đầu tiên là bị Nguyên Anh Kiếm Tiên truy sát vạn dặm, trong địa cung lại bị đám người liên thủ phục kích, nhục thân gần như sụp đổ, sau đó dù được nghỉ ngơi hai ngày ở Lục Tuyệt cung, nhưng một mực không có thời gian rảnh rỗi chữa thương, sau đó lại trốn thoát ra khỏi địa cung, mấy ngày nay trên đường chạy về tuyết cốc đều là ăn gió nằm sương, chỉ riêng chuyện sống sót được đã không dễ dàng, huống chi là chữa thương?
Cũng may, còn có chiếc pháp chu này.
Ở các nơi khác trong Cửu Châu, pháp chu chẳng qua là thứ dùng để vận chuyển, hoặc là công cụ di chuyển thay cho bắp chân, không tính là thứ gì hiếm lạ, nhưng trên tuyết nguyên, pháp chu cao cấp như này lại thành bùa cứu mạng, cộng thêm trước đó Phương Nguyên bố trí ra tầng tầng đại trận, có thể che chắn được gió tuyết bên ngoài tuyết nguyên cánh, nhờ đó mang đến cho Phương Nguyên một nơi thoải mái ấm áp để an tâm điều dưỡng.
...
...
- Phương Nguyên sư huynh, khoảng thời gian này rốt cuộc ngươi đã làm gì?
Trong khoang thuyền, Kim Hàn Tuyết thấy Phương Nguyên vết thương chồng chất, pháp lực cũng gần như khô kiệt, vành mắt bất giác ửng đỏ.
Dù lúc trước khi Phương Nguyên rời đi nàng đã đoán được phần nào, nhưng vẫn khó mà ngờ được những gì Phương Nguyên trải qua trong khoảng thời gian này, dù sao với nàng, hình tượng vô địch của Phương Nguyên đã in sâu trong lòng, nàng không biết đã trải qua chuyện gì mới có thể khiến Phương Nguyên bị thương đến vậy.
- Chỉ là đi làm chút chuyện thôi!
Phương Nguyên giải thích rất ngắn gọn, an ủi Kim Hàn Tuyết một câu, tiếp sau liền bế quan ngay trong khoang thuyền.
Lần tĩnh dưỡng này kéo dài tận nửa tháng.
Cũng may, trước khi Phương Nguyên tiến vào tuyết nguyên đã chuẩn bị rất kỹ, mang theo rất nhiều thần đan bảo dược, lại thêm bản thân hắn cũng là đại Đan Sư, hiểu rất rõ về thương thế bản thân, cũng có thể đúng bệnh luyện đan, lại thêm hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, Đan phẩm cũng là Tử Đan, căn cơ nhục thân cực thâm hậu, nhờ đó thương thế rốt cục từ từ được khống chế, đồng thời bắt đầu cảm giác khí lực dần khôi phục.
Cũng lúc này, Phi Quỷ Nhi ra ngoài thăm dò tin tức đã trở về.
- Công tử, chuyện lần này lớn lắm...
Phi Quỷ Nhi đi đến đạo tuyết tuyến thứ bảy, tu vi cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, dù trên người mang theo noãn ngọc thượng giai, song vẫn bị đông không nhẹ, bộ dạng nhìn rất đáng thương, chẳng qua hắn vừa xông vào pháp chu, còn chưa kịp kêu khổ, liền đã sắc mặt hoảng sợ đi tới trước mặt Phương Nguyên, nhìn bộ dáng này của hắn, người không biết chuyện còn tưởng rằng đại kiếp sớm một bước hàng lâm...
- Đừng có gấp, từ từ nói đi!
Phương Nguyên đưa cho hắn một chén đan trà, nói:
- Chuyện địa cung xử lý thế nào?
Phi Quỷ Nhi uống một hớp trà nóng nhuận giọng, lúc này mới vội nói:
- Sự tình đã truyền khắp tuyết nguyên, quả thực dẫn lên biến hóa long trời lở đất, chúng tu đều đang đồn thổi đủ mọi phiên bản về chuyện Vô Sinh kiếm trủng, hiện tại phiên bản lưu truyền công khai về chuyện này là, đệ tử Tẩy Kiếm Trì và một số cao thủ đạo thống Trung Châu cùng lúc phát hiện sự tồn tại của Vô Sinh kiếm trủng trên tuyết nguyên, đồng thời phát hiện lượng lớn tài nguyên dị bảo ở trong đó, nhưng vì đối kháng đại kiếp, bọn hắn không nuốt riêng nhóm tài nguyên này, mà đều hiến tặng cho Ma Biên...
- Quả nhiên là chuyển đến Ma Biên?
Nghe được kết quả này, sắc mặt Phương Nguyên thoáng nhẹ nhàng đi mấy phần.
Kết quả ngược lại không khác dự tưởng trước đó của hắn là mấy.
Chuyện địa cung đã lộ ra ngoài, Tiên Minh không phải người ngu, chỉ cần tra một cái, liền có thể nghe ngóng được chân tướng, Tẩy Kiếm Trì dù thế lực lớn đến mấy cũng không khả năng hoàn toàn giấu nhẹm chuyện này. Như vậy, xử lý lượng lớn vật tư trong địa cung sẽ là một chuyện khiến người đau đầu vô cùng, để lấp kín mồm miệng người trong thiên hạ, đành phải đâm lao theo lao, giải thích rằng những vật tư này được phát hiện ra trong Vô Sinh kiếm trủng, sau đó mượn danh nghĩa khẳng khái hiến vật tư, vận chuyển chúng tới Ma Biên làm vốn liếng chống đỡ đại kiếp, đây cũng là lựa chọn duy nhất dành cho Tẩy Kiếm Trì!
Trước kia Phương Nguyên làm ra nhiều bố trí như vậy, mục đích vốn cũng là vì điểm này.
Đây cũng là lý do vì sao trước đây Thừa Thiên Kiếm Đạo và cao thủ địa cung đều nghĩ không ra mục đích Phương Nguyên khi làm vậy...
Bọn hắn không nghĩ ra được Phương Nguyên làm vậy thì có lợi lộc gì cho bản thân.
Nhưng Phương Nguyên vốn đã không có ý mưu lợi cho mình.
- Những cái khác thì sao?
Sau một thoáng trầm mặc, Phương Nguyên mở miệng hỏi tiếp.
Phi Quỷ Nhi sớm đã đợi đến bực mình, lập tức vỗ đùi nói:
- Cái khác lại càng lợi hại, chư cung Tẩy Kiếm Trì đột nhiên bắt đầu đại tẩy bài, nghe nói không biết đệ tử Tẩy Kiếm Trì phạm phải sai lớn gì, chọc cho kiếm thủ tức giận, bảy tám vị áo trắng, gần trăm tên áo đen bị đoạt đi bản mệnh đạo kiếm, phế bỏ tu vi, trục xuất Kiếm Trì, không dừng lại ở đó, dọa người hơn chính là, lại có một vị đại trưởng lão cũng bị đoạt đạo kiếm, nhốt vào Kiếm Ngục, đây chính là đại sự mấy ngàn năm chưa từng nghe qua trong Tẩy Kiếm Trì a...
Hắn vừa nói vừa trộm nhìn Phương Nguyên.
Chân tướng sự thật thế nào, hắn tự nhiên cũng biết, chẳng qua lúc này chỉ án theo tin tức nghe ngóng được mà kể.
Phương Nguyên nghe xong, lại chỉ khe khẽ gật đầu, hỏi tiếp:
- Còn nữa không?
Chương 1125 Trời chán, đất ghét, quỷ cũng khinh (2)
Phi Quỷ Nhi nói:
- Lại có chính là tin tức truyền tới từ Trung Châu, nghe nói mấy đại gia tộc đều có đại nhân vật phạm sai, bị gia tộc đưa đến Ma Biên kháng cự đại kiếp, ngoài ra có mấy đại gia tộc và đạo thống cùng liên thủ lại, vì đối kháng đại kiếp, tự nguyện dâng ra một nhóm lớn trân bảo trợ giúp Tiên Minh, chẳng qua tin này đối với Trung Châu mà nói thì là đại sự, nhưng người tuyết nguyên lại không mấy quan tâm!
- Dê thế tội ư?
Phương Nguyên gật gật đầu, tựa hồ không mấy ngạc nhiên đối với kết quả này.
Cuối cùng vẫn là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tựa hồ đại giá nên trả ra đều trả ra, nên bị phạt cũng đều bị phạt.
Nhưng sau cùng chuyện địa cung vẫn bị che đậy.
Bắt đầu từ nay, sẽ không còn người nhắc tới chuyện xấu xa sâu trong tuyết nguyên này nữa, những đại gia tộc, đại đạo thống kia vẫn cứ cao cao tại thượng, đạo mạo ảm nhiên, Tẩy Kiếm Trì cũng vẫn là một trong bảy đại thánh địa, một lòng chấp kiếm phục ma...
... Tâm tình Phương Nguyên đột nhiên có chút mệt nhọc!
Thật ra kết quả này đã không khác với tưởng tượng của hắn là mấy.
Lúc trong địa cung, khi thấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì xuất hiện, hắn sớm đã nghĩ đến kết quả này, chẳng qua đến khi kết quả thực sự đi đến, trong lòng lại vẫn có chút không thoải mái, có chút chán nản.
Nhìn nét mặt phiền muộn của Phương Nguyên, Phi Quỷ Nhi thoáng do dự một lúc, nhỏ giọng nói:
- Còn chuyện này nữa...
- Hả?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn.
Phi Quỷ Nhi đánh bạo nói:
- Là liên quan tới công tử ngươi...
Phương Nguyên mặt không biểu tình, nói:
- Ngươi cứ nói, không sao!
Phi Quỷ Nhi lui ra sau nửa bước, sau đó mới vẻ mặt đau khổ nói:
- Công tử, hiện tại ngươi rất nổi danh, trọn cả tuyết nguyên đều đang tìm ngươi, nghe nói, Tẩy Kiếm Trì cũng đang tìm ngươi, sau khi chuyện ở địa cung kết thúc, ít nhất có một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên và hơn mười vị Kiếm Sư áo trắng lưu lại, hình như là vì chuyện ngươi giết Nguyên Anh Kiếm Tiên và mấy vị Kiếm Sư áo trắng của bọn họ, bộ dạng có vẻ quyết phải tìm ra ngươi cho bằng được...
Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng đằng đằng sát khí tìm ngươi, rất nhiều ma đầu ẩn núp các ngươi đều bị điều động...
Ngoài ra còn có rất nhiều người không rõ lai lịch, theo như kể lại, tựa hồ là khẩu âm bên phía Trung Châu, bọn họ cũng đang đi khắp nơi tìm hiểu tin tức về ngươi...
Nghe xong tường thuật từ Phi Quỷ Nhi, cả tòa pháp chu đều yên ắng như tờ.
Bầu không khí đột nhiên có chút đè nén.
- Sao lại thế...
Nghiêm lão ma ở bên khẽ biến sắc, run giọng nói:
- Làm sao lại tới mức này?
Vấn đề này, Phi Quỷ Nhi tự nhiên không trả lời được, hắn chỉ là người đi thăm dò tin tức, Bách Tri Tẩu tuy biết được phần nào, lại không dám trả lời, Kim Hàn Tuyết càng không hiểu, chỉ là lòng đầy lo lắng, mèo trắng thì duỗi lưng một cái, lười nghĩ ngợi làm gì cho mệt óc.
Cuối cùng vẫn chỉ có Phương Nguyên trả lời.
Hắn trầm mặc rất lâu mới cười khổ một tiếng, nói:
- Ta cũng không quá rõ ràng!
Ba vị lão ma đối mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
- Hiện tại những người kia xây địa cung thất bại, tất cả vật tư cũng bị chuyển đến Ma Biên, người nên bị trừng phạt đều bị trừng phạt, nên đày đi Ma Biên đều đày đi Ma Biên, Tiên Minh đào ra mấy con sâu mọt béo tốt, chắc về sau sẽ càng cảnh giác, những thế gia đạo thống lòng mang hai ý đều bị chấn nhiếp, đoán rằng cũng sẽ thành thật không ít, nhưng công tử ngươi thì sao?
Trong bầu không khí trầm mặc, Bách Tri Tẩu bình thường nói chuyện ít nhất bỗng chợt cười khổ nói:
Ngươi trước trước sau sau bôn ba mấy tháng, một thân đều là thương, kết quả lại chẳng được gì, còn rơi đến kết cục trời chán, đất ghét, quỷ cũng khinh, rốt cục có đáng không?
- Trời chán, đất ghét, quỷ cũng khinh?
Phương Nguyên nghe, cũng trầm mặc nửa ngày, sau đó mới nhếch lên ý cười tự giễu.
Ý cười này, hệt như người nhiều năm sau này nhìn lại chính mình của quá khứ.
Giống như đang nhìn một kẻ ngu!
Nhắm mắt lại, trước mắt hắn chớp qua ánh mắt vừa ghét bỏ lại vừa phẫn hận của Mẫn trưởng lão trước khi chết, tâm lý bất giác trở nên càng trầm trọng, qua một lúc lâu hắn mới nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Đúng nhỉ, rốt cục có đáng không?
- Công tử, cần gì chán nản như vậy...
Bộ dạng chán nản của Phương Nguyên khiến cho ba vị ma đầu và Kim Hàn Tuyết đều không khỏi lo lắng, do dự nửa ngày mới vội khuyên nhủ:
- Sự tình chưa hẳn đã tới bước kia, dù sao vẫn phải nói lý chứ, những đạo thống kia cũng chưa hẳn có thể một tay che trời, mặt trên còn có Tiên Minh nữa mà. Nói không chừng hiện tại người Tiên Minh chính đang tới tuyết nguyên tìm ngươi cũng nên. Chúng ta lui về đi, rồi sẽ có cách thoát khỏi tuyết nguyên thôi, công tử đi nói chuyện với người Tiên Minh thử xem, bọn hắn đã từng chọn trúng ngươi, tất sẽ đứng ra làm chủ...
Bọn hắn nói mãi một lúc lâu, Phương Nguyên mới phản ứng lại.
- Không rời đi, phải tiến vào càng sâu trong tuyết nguyên!
Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, cuối cùng bình tĩnh mở miệng nói:
- Ta có đường đi của riêng mình, nào có thời gian cân nhắc bọn hắn!
Ba vị ma đầu nghe mà hơi ngớ, không dám nhiều lời nữa.
Phương Nguyên sau một hồi trầm mặc liền đứng dậy đi tới mép thuyền, để cho gió tuyết thanh tỉnh chút đầu óc.
Ba vị lão ma đã hiểu sai ý hắn, với hắn mà nói, sẽ không bởi vì bị chúng tu tuyết nguyên truy sát hay cái gì khác mà cảm thấy sợ hãi, hay là tuyệt vọng. Chuyện này hắn cũng chưa từng hối hận, chỉ là ẩn ẩn cảm thấy có chút không đáng mà thôi!
Chuyện không đáng, liền không nghĩ tới nữa.
Gió rét thổi phất qua, tâm tạng không vui trong lòng Phương Nguyên rất nhanh liền tiêu tán.
Sau đó hắn liền quyết định chủ ý, ngưng thần suy tư bước kế hoạch tiếp theo.
Bình luận facebook