-
Chương 1111-1115
Chương 1111 Vô Sinh Kiếm Trủng xuất thế (2)
Hắn tìm cớ phải dưỡng thương, là bởi vì hiện tại hắn cần tỉnh táo tìm đối sách, dù sao hắn vào Lục Tuyệt Cung, cũng không khác gì xâm nhập vào hang hổ, điều mấu chốt là việc cung diện dưới lòng đất, cũng không thể trì hoãn quá lâu, bằng không chắc chắn sẽ sinh biến.
Hai đại Nguyên Anh truy sát hắn, kết quả một người đều không trở lại, tất nhiên sẽ khiến cho cung điện dưới lòng đất cảnh giác.
Những người kia nói vậy cũng sẽ lo lắng chuyện tình bại lộ, nhanh chóng tính toán, cho dù bọn họ đổi chỗ khác xây dựng cung điện dưới lòng đất, trước tiên tạm thời sẽ hủy diệt cung điện dưới lòng đất vốn có, che giấu tài nguyên, dùng thủ đoạn ứng đối, nếu hắn không tìm cơ hội, chữa khỏi thương thế rồi thoát khỏi Lục Tuyệt Cung, nghĩ biện pháp thông báo để người Tiên Minh đến đây điều tra, e là đến lúc đó, trên Tuyết Nguyên đã không còn gì.
Lần này, chuyện cung điện dưới lòng đất, liên lụy đến mấy đại gia tộc và đạo thống, hàng ngũ năng lượng rất lớn, huống chi còn liên lụy đến Tẩy Kiếm Trì, nếu bọn họ muốn che giấu chuyện này, có lẽ trong mấy ngày ngắn ngủi, liền xóa sạch không để lại chút vết tích.
Mà nếu đem việc này nói cho Tà kiếm tu.
Ánh mắt Phương Nguyên lạnh lùng.
- Điều này cũng nhất định không thể!
Làm sao để có sách lược giải quyết chuyện này vẹn toàn?
Đi tới Lục Tuyệt Cung này, mệt mỏi, trong lòng chỉ có một ý niệm, bây giờ cần có mưu kế thật tốt.
Dù sao, chuyện gì nên làm thì làm.
...
...
- Thiếu chủ, người xem người đứng đầu Lục đạo thật tâm muốn nhập Thừa Thiên Kiếm Đạo chúng ta sao?
Mà trong lúc Phương Nguyên ngưng thần suy nghĩ đối sách, bên trong một đại diện hoa lệ trong Lục Tuyệt Cung, vị thiếu chủ Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng cười tủm tỉm đánh giá bạch cốt đàn trong tay mình. Ở bên cạnh hắn, tứ đại trưởng lão cùng các trợ thủ đắc lực, có người nghe nói Phương Nguyên bây giờ nghỉ dưỡng thương, không nhịn được trong lòng sinh nghi, thấp giọng tiến lên thương thảo.
- Ha ha, hắn đem Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì đưa đến trong tay ta, có thật lòng hay không có gì khác biệt?
Vị chủ nhân Thừa Thiên Kiếm Đạo Thiếu cười lạnh, hỏi ngược lại.
- Chẳng lẽ hắn có lựa chọn khác?
Trưởng lão bên cạnh không nhịn được nói:
- Nhưng ta thấy đứa nhỏ này có chút không muốn.
Thiếu chủ Thừa Thiên Kiếm Đạo cười nói:
- Những thứ này gọi là nhân sĩ chính đạo, mỗi khi đưa ra một lựa chọn, không phải đều có dáng dấp này sao, Phi Du trưởng lão, khi đó ngươi quyết định muốn tu luyện Kiếm linh, không phải cũng dây dưa ba ngày ba đêm sao?
Vị Phi Du trưởng lão nghe xong, sắc mặt hơi ngạc nhiên, cười khổ lắc đầu.
Vị trưởng lão khác bên cạnh nhíu mày nói:
- Thiếu chủ cảm thấy không cần đề phòng người này sao?
Thiếu chủ Thừa Thiên liếc mắt nhìn hắn, trả lời.
- Vậy thì đợi xem hắn có nói bí mật này ra không đã.
Vị trưởng lão kia hơi ngẩn ra, ngước nhìn về phía hắn.
Thừa Thiên thiếu chủ cười nhạt, nói:
- Tẩy Kiếm Trì sẽ không vì ngăn hắn nhập Thừa Thiên Kiếm Đạo mà phái một Nguyên Anh Kiếm Tiên không ngừng truy sát hắn, thậm chí không tiếc đánh giết tới đạo tuyết tuyến thứ bảy, trong này nhất định có chuyện gì chúng ta không biết, huống hồ tiểu nhi ở đạo tuyết tuyến thứ ba bị Tẩy Kiếm Trì ngăn lại, nhiều lần phân tán ra bản đồ Vô Sinh Kiếm Trủng của Tam Thế Kiếm Ma, ngàn vạn tu sĩ nhập Tuyết Nguyên, trợ giúp hắn đột phá phòng tuyến, ngươi nói bên trong chuyện này không có quan hệ gì đến hắn, ta vạn lần không tin.
- Vô Sinh Kiếm Trủng?
Mấy vị trưởng lão nghe xong, sắc mặt đều biến đổi, một lát sau, vị Phi Du trưởng lão mới thấp giọng nói:
- Một năm trước, thiếu chủ sai Ma Hồ Tam Quái tiến vào Lang Gia Các, tìm đạo kiếm kinh của Ngự Kiếm Tông. Có người nói bên trong kiếm kinh có bí pháp giải quyết Kiếm linh của chúng ta, chỉ tiếc Ma Hồ Tam Quái vừa đi, lại không nghe tin tức, chắc trộm kinh thất bại, nhưng bây giờ trên Tuyết Nguyên lưu truyền bản đồ Vô Sinh Kiếm Trủng, lại phù hợp với manh mối chúng ta có. Nghe nói người đứng đầu Lục đạo mấy năm trước vẫn luôn ở trong Lang Gia Các, trùng hợp bây giờ lại đến Tuyết Nguyên, thiếu chủ cảm thấy, hắn cũng vì Vô Sinh Kiếm Trủng mà đến sao?
Vị Thừa Thiên thiếu chủ kia lắc đầu, cười nói:
- Tất cả đều có thể, trước tiên phải xem hắn thành thực hay không.
...
...
Đến buổi chiều, trong đại điện Lục Tuyệt Cung đã bố trí yến tiệc.
Thừa Thiên thiếu chủ, tứ đại trưởng lão, chấp sự khắp nơi đều ngồi vào chỗ, mà ngồi bên trái Thừa Thiên thiếu chủ là nhân vật chính của buổi yến tiệc này, Phương Nguyên, vì tôn trọng, tứ đại trưởng lão đều thu lại vẻ mặt khó coi, lấy dáng vẻ gặp người, cạn chén chúc mừng, món ngon nhiều vô số, yêu cơ nhảy múa, nói cười vui vẻ, trên Tuyết Nguyên lạnh lẽo, bữa tiệc này thật sự xa xỉ hiếm thấy.
Mà các vị trưởng lão và chấp sự, không ngừng mời rượu Phương Nguyên, tỏ vẻ thân mật.
Tuy nhiên trong sự thân mật này, cũng không thiếu ánh mắt ám chỉ, đưa tin cho nhau, không biết vô tình hay cố ý, bọn họ đều đang âm thầm đánh giá Phương Nguyên.
Trong lòng bọn họ đều muốn thăm dò lựa chọn của Phương Nguyên thế nào, nhưng trong yến tiệc Phương Nguyên không uống rượu, không ăn gì, không nói chuyện, vẻ mặt không cảm xúc ngồi nơi đó, khiến trong lòng bọn họ có chút bất mãn.
Trước sau không được đáp lại, khuôn mặt giả vờ tươi cười cũng trở nên cứng ngắc, gò má đều đau.
Có người đã không nhịn được, ra hiệu cho Thừa Thiên thiếu chủ, chuẩn bị nói chuyện với Phương Nguyên, lại chợt thấy Phương Nguyên thở dài thật sâu, đẩy người mềm mại ôm lấy hắn mời rượu, chậm rãi đứng lên.
Chương 1112 Bảy phần thật, ba phần giả (1)
Theo hành động của hắn, tiếng sáo trúc biến mất, mọi người xung quanh đều nhìn về phía hắn.
- Ha ha, Phương tiểu hữu không hài lòng sao?
Vị Thừa Thiên thiếu chủ cười hỏi:
- Là Lục Tuyệt Cung ta rượu không ngon hay mỹ nhân không đẹp?
Mặt Phương Nguyên có chút chần chờ, lại vừa giống như có chút do dự, mới hạ quyết tâm, nặng nề thở dài, chắp tay nói với Thừa Thiên thiếu chủ.
- Thiếu minh chủ có ân cứu mạng với ta, lại thiết yến đãi tiệc, thực sự khiến Phương mỗ vô cùng cảm kích, trong lòng có chút do dự, luôn cảm thấy trước mặt Thiếu minh chủ không cần nói dối, thẳng thắn nói ra có lợi hơn đối với ta.
- Hả?
Ánh mắt Thừa Thiên thiếu chủ khẽ biến, nhưng chỉ lóe lên một chút rồi biến mất, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi muốn nói gì cho ta?
Phương Nguyên trầm mặc chốc lát, liền trực tiếp nói:
- Trên thực tế ta đến Tuyết Nguyên, vốn là vì Vô Sinh Kiếm Trủng.
Sắc mặt Tứ đại trưởng lão bỗng nhiên biến sắc, lỗ tai dựng lên.
Sau đó Phương Nguyên liền tiếp tục nhìn Thừa Thiên thiếu chủ, trầm giọng nói:
- Ta ở Lang Gia Các từng nhìn thấy có người nhập điện trộm kinh, những người kia đều bị đại viện chủ Lang Gia Các trấn áp, nhưng ta lần qua một vài manh mối, tìm được một quyển kiếm kinh, từ phía trên phát hiện một bản địa đồ, một đường đi tới Tuyết Nguyên, trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng tìm được nơi bản đồ đã chỉ, sau đó ta mới phát hiện...
Hắn nói đến chỗ này, khẽ trầm mặc một chút, than thở:
- Ta tới chậm, Vô Sinh Kiếm Trủng đã bị người ta phát hiện!
- Vô Sinh Kiếm Trủng đã rơi vào tay Tẩy Kiếm Trì.
Cũng vì ta phát hiện ra chuyện này, mới bị Nguyên Anh Kiếm Tiên bọn họ truy sát!
- Hả?
- Cái gì?
- Thật hay giả?
Phương Nguyên nói chuyện này hầu như không thăng trầm biến hóa, nhưng lại như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
Trong đại điện trở nên yên lặng như tờ, tiếp sau đó, tiếng nghị luận khiếp sợ nổi lên, trong tứ đại trưởng lão có mấy người đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phương Nguyên, như thú hoang muốn nhắm con mồi, tỏ vẻ nếu một lời nào của Phương Nguyên là giả, liền lập tức xông lên phân thây hắn, mỗi người quỷ khí âm trầm.
Mà đón ánh mắt này, mặt Phương Nguyên không chút cảm xúc, ánh mắt thản nhiên, không hề bị lay động.
Thừa Thiên thiếu chủ ngồi trên chủ vị, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, qua một lát, hắn nhẹ nhàng nâng tay, tiếng ồn ào lập tức dừng lại, sau đó ánh mắt của hắn nhàn nhạt, dừng lại trên mặt Phương Nguyên.
- Lời của ngươi nói là thật sao?
Phương Nguyên ngẩng đầu đón nhận ánh mắt hắn.
- Vết thương trên người Phương mỗ chính là bằng chứng!
Theo bản năng, có không ít người nhìn Phương Nguyên, phỏng đoán thân thể hắn bị thương như thế nào
Thừa Thiên thiếu chủ trầm mặc một lúc, cười tủm tỉm hỏi:
- Vô Sinh Kiếm Trủng có dáng dấp ra sao?
Phương Nguyên nói:
- Dáng dấp cụ thể ta cũng không thấy, ta chỉ biết nó là một cung điện rất lớn dưới lòng đất, ngoài vạn dặm về phía đông, gần đạo tuyết tuyến thứ bảy, nó kẹp ở giữa ba tòa núi tuyết thật to.
Vị Phi Du trưởng lão bên cạnh nghe xong, trái tim khẽ động, thấp gọng nói với Thừa Thiên thiếu chủ.
- Hắn nói hẳn là một vùng Tuyết Nữ Sơn, nơi đó liền có ba ngọn núi bắt nguồn từ bình nguyên, giống như thần tướng, đè ép một vực, gió tuyết nơi đó cương phong khốc liệt đều bị ba ngọn núi chặn lại không ít, nhờ thế khu vực kia trở nên ấm áp hơn rất nhiều, đúng là nơi lập mộ không sai.
Sau khi do dự một chút, liền bổ sung một câu:
- Hơn nữa, đệ tử bên dưới đến báo có không ít đệ tử Tẩy Kiếm Trì qua lại nơi đó, trước đây chúng ta còn cho rằng bọn họ muốn xây dựng kiếm lư, bây giờ xem ra…
Thừa Thiên thiếu chủ nghe xong, không tỏ rõ ý kiến, nhẹ nhàng nâng tay, bên cạnh có Yêu Cơ, đưa tới một quyển sách.
Hắn mở quyển sách ra, nhìn thấy bên trong là một bản đồ, biểu hiện rất nhiều địa thế, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên nói:
- Theo như lời ngươi nói, cung điện dưới lòng đất ở gần đạo tuyết tuyến thứ bảy, đây có thể xem là bản đồ Vô Sinh Kiếm Trủng trong truyền thuyết, tuy rằng ta vẫn chưa hoàn toàn thôi diễn ra nguyên trạng của nó, nhưng cũng có thể thấy được, điểm cuối của bản đồ là ở đạo tuyết tuyến thứ chín.
Chúng tu xung quanh nghe qua, sắc mặt hơi có chút ngạc nhiên.
Lời của Thừa Thiên thiếu chủ đã nói đến điểm mấu chốt của vấn đề, hiện tại bản đồ này truyền rộng rãi khắp trên Tuyết Nguyên, đã được công nhận đây là bản đồ Vô Sinh Kiếm Trủng, khớp với một vài manh mối bọn họ nắm giữ. Dù thế nào, bản đồ này cần thôi diễn thật nhiều, mới có thể xác định nguyên trạng chân thực của nó, nhìn tổng thể, nó nhắm thẳng đến nơi sâu thẳm nhất trên Tuyết Nguyên.
Mà Phương Nguyên lại nói Vô Sinh Kiếm Trủng ở gần đạo tuyết tuyến thứ bảy, chuyện này là thế nào?
- Thiếu minh chủ nói rất có lý, nhưng ngươi có biết…
Phương Nguyên nghe xong vấn đề này, sắc mặt lại không chút biến đổi, nhàn nhạt nói:
- Bản đồ này vốn là ta tung ra?
Chúng Tà kiếm tu xung quanh đều yên tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn Phương Nguyên.
Chuyện này, vốn bọn họ hoài nghi nên không có gì bất ngờ.
Phương Nguyên nói tiếp:
- Trước đây ta đã nói, lúc ta ở Lang Gia Các đọc sách, phát hiện một cuốn kiếm kinh do Kiếm sư Lăng Chiêu tiền bối tự tay viết, mới nhìn rất qua loa, không có gì lạ.
Chương 1113 Bảy phần thật, ba phần giả (2)
- Nhưng trang cuối tấm bản đồ lại khiến ta hứng thú, vì thế ta mới chạy tới Tuyết Nguyên, nhưng vì muốn thoát khỏi sự vây đuổi của Tẩy Kiếm Trì, bất đắc dĩ ta mới tung bản đồ ra, để chúng tu giúp ta đi vào, nhưng ta cũng không phải người ngu, làm sao có thể đem bản đồ giao cho người khác?
Nói đến chỗ này hắn thì hơi dừng lại một chút, nói tiếp:
- Tất cả bản đồ phóng ra đều bảy phần thật, ba phần giả, có thể để chúng tu làm việc cho ta, đạt được mục đích, nhưng sẽ không để người khác chân chính tìm ra Vô Sinh Kiếm Trủng, bản đồ thật sự chỉ ở trong lòng ta, nhưng đáng tiếc ta cũng không biết làm sao Tẩy Kiếm Trì tới trước tìm được tòa cung điện kia, Vô Sinh Kiếm Trủng và dị bảo bên trong truyền thừa ta vốn sẽ không có dự định chia sẽ cho bất cứ ai, dù người đó là Thừa Thiên Kiếm Đạo các ngươi.
Hắn ngừng lại một chút, mới nói:
- Lúc đầu ta tiếp xúc cùng các ngươi, chẳng qua cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.
Nghe hắn nói lời này, cả tòa đại điện lập tức yên tĩnh lại.
Là thật sao?
Đây chính là người có danh tiếng rất tốt, tiền đồ vô lượng, người đứng đầu Lục đạo sao? Hắn không phải là người đạo mạo, lễ nghĩa nhân đức sao?
Rất nhiều người Thừa Thiên Kiếm Đạo mới vừa nhập đạo, miệng luôn nói lời hoa mỹ, sao người này không chút khách khí, nói ra tất cả ý nghĩ đen tối của mình, thậm chí ngay cả chuyện muốn lợi dụng Thừa Thiên Kiếm Đạo đều thừa nhận?
Tuy nhiên, sau khi cảm thán cũng có không ít người âm thầm gật đầu.
Trong chúng tu Thừa Thiên Kiếm Đạo, nội tâm của mỗi người đều là bóng tối.
Như vậy, Phương Nguyên nói nội tâm đen tối của bản thân, nhìn lại càng chân thực hơn.
Ngay cả Thừa Thiên thiếu chủ cũng trầm mặc, nhìn Phương Nguyên một chút, ánh mắt có chút phức tạp, trên mặt mang theo vẻ cười như có như không.
Trong lòng hắn âm thầm cân nhắc những lời Phương Nguyên nói qua, chậm rãi ngẩng đầu lên nói:
- Tẩy Kiếm Trì phát hiện Vô Sinh Kiếm Trủng bao lâu rồi?
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Không biết!
Thừa Thiên thiếu chủ nhíu nhíu mày, hỏi:
- Bọn họ có bao nhiêu người, đóng giữ ở nơi nào?
Phương Nguyên lần thứ hai lắc đầu.
- Cũng không biết!
Chúng Tà kiếm tu xung quanh, mày nhíu càng chặt hơn.
Mà Thừa Thiên thiếu chủ lai cười tủm tỉm nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên thở dài, nói:
- Nói thật, ta trải qua không biết bao nhiêu khổ sở mới đến đươc tòa cung điện dưới lòng đất kia, nhưng vừa đuổi tới nơi liền phát hiện có rất nhiều người vận chuyển vật tư ra ngoài, trong lòng hụt hẫng, ở bên cạnh dòm ngó vài lần, liền bị mấy vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì phát hiện, trong đó có một người gọi là Tiêu Cầm, là áo bào trắng ta đã từng thấy qua, hai bên va chạm, ta giết nàng, nhưng động tĩnh này, cũng đã kinh động đến cao thủ trong cung điện dưới lòng đất, Nguyên Anh Kiếm Tiên một đường truy giết tới!
- Áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì?
Một trưởng lão bên cạnh nghe nói, trong lòng kích động, ân cần hỏi:
- Thần hồn của nàng đâu?
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn:
- Vào lúc đó, ta còn có thời gian cân nhắc chuyện này sao?
Vị trưởng lão kia xấu hổ cúi đầu.
Mấy trưởng lão bên cạnh đều lườm hắn một cái, sau đó trao đổi ánh mắt lẫn nhau, không khó phát hiện ánh mắt bọn họ, tràn đầy ý vừa mừng vừa lo, mừng là có tin tức chính xác về Vô Sinh Kiếm Trủng, lo lắng vì không ngờ Tẩy Kiếm Trì lại nhanh chân đến trước, đương nhiên, bọn họ cũng là hạng người gian trá xảo quyệt, trong bóng tối giao lưu một phen, liền tiếp tục đặt câu hỏi.
- Bản đồ chân chính như thế nào?
- Làm sao ngươi chạy trốn được sự truy sát của Nguyên Anh Kiếm Tiên?
- Ngươi ở Lang Gia Các làm thế nào tìm thấy cuốn kiếm kinh kia?
- ...
- ...
Lời nói dối kín đáo, hỏi nhiều chi tiết nhỏ, cũng luôn có lúc bại lộ, nói vậy trong lòng bọn họ ôm ý niệm này. Tuy nhiên, khi trong lòng Phương Nguyên định ra kế hoạch kia cũng đã cân nhắc đến mọi phương diện, nhiều chỗ đều thông thuận, những người này cũng không thể phát hiện kẽ hở, mà càng hỏi, càng cảm thấy lời nói Phương Nguyên là đúng.
Dù sao, thoạt nhìn dáng dấp nho nhã của Phương Nguyên, cũng không giống sẽ tùy tiện nói dối.
Đương nhiên, những người này không biết là người đọc sách càng nhiều, nhìn qua bọn họ không giống như nói dối, chỉ vì bọn họ xem thường nói dối, nếu như bọn họ thật sự quyết định muốn nói dối, thì lời nói dối sẽ giống như thật.
- Nếu đúng như vậy, không có gì lạ khi khoảng thời gian này đệ tử Kiếm Trì xuất hiện càng ngày trên Tuyết Nguyên.
- Đúng vậy, ở bên ngoài nói là phong sơn, bên trong là ẩn giấu kho tàng.
Có người nghi hoặc:
- Bọn họ đã tìm vị trí Vô Sinh Kiếm Trủng trước mặt tất cả mọi người?
Nhưng rất nhanh liền có người cười lạnh nói:
- Ha ha, năm đó chúng ta nghe nói Vô Sinh Kiếm Trủng bị người ta phát hiện, giết tiến vào Tuyết Châu Ngự Kiếm Tông tìm kiếm manh mối, khi đó không phải còn có đệ tử Tẩy Kiếm Trì đến quản chuyện không đâu sao? Nói cái gì mà gặp chuyện bất bình, trên thực tế, ta thấy bọn họ tới cũng có mục đích, cuối cùng Ngự Kiếm Tông cũng bị tiêu diệt, chúng ta lấy được tất cả điển tịch của bọn họ, tìm kiếm manh mối, kết quả thu hoạch không nhiều, nói không chừng, trước lúc chúng ta đến, cũng đã bị Tẩy Kiếm Trì hoàn toàn lấy được.
Ngươi một lời, ta một lời, nói càng ngày càng lớn.
Bên trong lời nói của Phương Nguyên, một số điểm không nghĩ tới hắn cũng giải thích luôn.
Chương 1114 Tấn công đến cửa (1)
Mà nói đến cuối cùng lại không nhịn được thở dài một tiếng, chính là Phi Du trưởng lão, mày hắn chăm chú cau lại, cười khổ.
- Mà dù chúng ta biết chuyện này rồi thì thế nào, Tẩy Kiếm Trì thế lớn, chúng ta có thể liều mạng với bọn họ sao?
Một câu nói khiến mấy vị trưởng lão trong sân trầm lặng, không nói tiếng nào, câu nói này, nói đến điểm mấu chốt.
Trong mắt người khác, Thừa Thiên Kiếm Đạo và Tẩy Kiếm Trì đối kháng mấy trăm năm, khiến Tẩy Kiếm Trì bị thiệt thòi không nhỏ, nhưng vẫn không bị tiêu diệt, Thừa Thiên Kiếm Đạo tồn tại như có địa vị ngang cùng Tẩy Kiếm Trì, nhưng chỉ có bọn hắn biết những tháng ngày này làm sao qua nổi, nếu thật sự có thể địa vị ngang nhau, cớ gì cứ phải trốn trốn tránh tránh?
Bên trong tiếng nghị luận trầm thấp có người nhìn về phía Phương Nguyên, nói :
- Phương tiểu hữu, ngươi nói nhiều như vậy, ngươi có biện pháp nào không?
Phương Nguyên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhàn nhạt nói:
- Ta có một biện pháp, nhưng ta không tiện nói!
Chúng Tà tu nghe vậy, hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn.
Mà vào lúc này, Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn Thừa Thiên thiếu chủ.
Thừa Thiên thiếu chủ thấy thế, cười một tiếng.
- Ta biết biện pháp mà ngươi nói.
Sau khi trầm mặc một lát, âm thầm phỏng đoán qua.
- Lão nói thật, biện pháp kia của ngươi, không phải một biện pháp hay, nhưng cũng là biện pháp duy nhất, trước đó ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi...
Dứt lời, hắn hơi trầm ngâm, nói:
- Ngươi ở Lang Gia Các phát hiện cuốn kiếm kinh kia, bây giờ ở nơi nào?
Vừa nghe hắn hỏi, chúng Tà tu xung quang tinh thần tỉnh táo hẳn lên, thân thiết nhìn Phương Nguyên.
- Cuốn kiếm kinh kia đương nhiên vẫn ở Lang Gia Các, không ai dễ dàng mang kinh thư đi ra khỏi Lang Gia Các.
Phương Nguyên cau mày trả lời, sắc mặt chúng Tà tu liền trở nên ảm đạm.
Nhưng Phương Nguyên suy nghĩ một chút, lại nói:
- Tuy nhiên, một chữ trên kiếm kinh ta đều nhớ!
Chúng Tà tu nghe được cả kinh, nhất thời lộ vẻ vui mừng, vội la lên:
- Nhanh viết lại đi, ngàn vạn không thể sai sót.
Phương Nguyên gật gật đầu, suy nghĩ một chút, nhìn Thừa Thiên thiếu chủ, nói:
- Kiếm kinh ta có thể viết ra, nhưng ít nhất thiếu chủ cũng phải lấy bí pháp Thừa Thiên Kiếm Đạo mà trao đổi với ta chứ?
Thừa Thiên thiếu chủ cười nói:
- Không thành vấn đề!
- Cái gì?
- Viên tứ gia thần hồn bị phá hủy, kiếm khí Mẫn trưởng lão biến sắc?
Trên đạo tuyết tuyết thứ bảy, một vùng trên Tuyết Nữ Sơn, bên trong cung điện ngầm dưới lòng đất, nghe được tin tức này hai Nguyên Anh trưởng lão vô cùng khiếp sợ, thậm chí khó có thể tin.
Lúc trước bốn vị Nguyên Anh lao ra khỏi cung, ngăn cản Phương Nguyên, nhưng do đại trận trong cung điện dưới lòng đất có biến, hai người bọn họ không dám trì hoãn, sợ tâm huyết mấy năm của các đại gia tộc bị hủy trong một ngày, vội vàng trở về trấn thủ, nghiêm tra đại trận, kết quả đúng thật có một vài nơi trên đại trận bị người ta động tay động chân, khổ cực một phen mới ổn định tình thế, nhưng để hoàn toàn điều tra đại trận, cũng đã mất hơn thời gian nửa ngày, nên không có thời gian đuổi theo đi tiêu diệt Phương Nguyên.
Bọn họ cảm thấy, tuy rằng chỉ có hai người truy sát người đứng đầu Lục đạo, nhưng dù sao hai vị này đều có tu vi Nguyên Anh, đặc biệt là Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, lại là Nguyên Anh Kiếm Tiên, thực lực khủng bố, vượt xa mấy người bọn họ, có hai người bọn họ thì người đứng đầu Lục đạo dù có cánh cũng không trốn được, bọn họ cũng không cần chạy đến hỗ trợ.
Trên thực tế, chỉ hai người này truy sát một Kim Đan như hắn, cũng đủ cho hắn mặt mũi rồi, bọn họ chỉ cần tọa trấn cung điện dưới lòng đất, chờ hai vị mang tiểu nhi kia trở về là được.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới chờ trong hai ngày.
Sau đó, cho người ra ngoài tuần tra, phát hiện thần hồn Viên gia tứ gia đã không còn, chỉ còn xác không hồn, đến lúc này, bọn họ cực kỳ khiếp sợ, nhưng tốt xấu gì vẫn còn có Mẫn trưởng lão, thực lực Mẫn trưởng lão vượt xa Viên tứ gia, nàng không thể nào thất bại được.
Nhưng đợi mãi cũng không thấy Mẫn trưởng lão trở về, lại thấy đệ Tẩy Kiếm Trì gửi thư đến.
Trong thư hỏi thẳng vì sao kiếm tức của Mẫn trưởng lão lại trở nên biến sắc?
Sau khi nghe được tin tức này, hai Nguyên Anh tọa trấn trong cung điện dưới lòng đất cả người phát lạnh.
Kiếm tức chính là mệnh đăng đệ tử Tẩy Kiếm Trì, dẫn dắt thần hồn bọn họ, có thể phản ứng khi đệ tử bọn họ đến Tiên Môn, dù gió tuyết trên Tuyết Nguyên, cũng không có cách nào ngăn cản được biến hóa này, mà khi màu sắc kiếm tức thay đổi, như vậy có nghĩa là Mẫn trưởng lão có chuyện.
Tất cả mọi người không dự đoán được chuyện gì xảy ra, nếu kiếm tức Mẫn trưởng lão trực tiếp biến mất, vậy cũng chỉ đại biểu Mẫn trưởng lão gặp phải bất trắc, thế nhưng lại biến sắc...
Điều này cho thấy Mẫn trưởng lão trốn vào tà phái, tu luyện công pháp hoàn toàn khác Tẩy Kiếm Trì.
Hoặc đại diện cho... Ác mộng!
Tẩy Kiếm Trì mấy trăm năm đến nay, đã có không ít đệ tử có kiếm tức biến thành loại màu sắc này, nhưng hầu hết đều là đệ tử áo bào đen, đệ tử áo bào trắng số lượng không nhiều, mà đường đường Nguyên Anh Kiếm Tiên lại biến thành màu sắc này, đây là lần đầu tiên!
Điều này thật đáng sợ!
Tọa trấn tại Tẩy Kiếm Trì, người đầu tiên phát hiện kiếm tức Mẫn trưởng lão biến sắc chính là mạch của Mẫn trưởng lão.
Chương 1115 Tấn công đến cửa (2)
Biết được cung điện dưới lòng đất tồn tại một đại tu, hắn lập tức tạm thời giấu việc này xuống, sai đệ tử đưa thư đến cung điện dưới lòng đất, truy hỏi việc này, thực sự không dám trực tiếp đem chuyện này báo lên Tiên Môn, nếu không, một Nguyên Anh Kiếm Tiên gặp nạn, đủ để kinh động toàn bộ đại sự Tẩy Kiếm Trì.
Một khi bại lộ, trên dưới Tẩy Kiếm Trì đều biết được cung điện tồn tại dưới lòng đất, nhất định sẽ có nhiều biến cố ngoài ý muốn.
- Tiểu nhi... Tiểu nhi kia...
Lão bà Nguyên Anh trên người khoác kim bào, đến lúc này, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, hét lớn:
- Dù tiểu nhi kia có bản lĩnh thế nào đi nữa cũng chỉ là một Kim Đan, sao hắn có thể sống sót dưới sự truy đuổi của hai Nguyên Anh, làm sao có khả năng hại Viên tứ gia và Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì, chuyện này không thể nào, căn bản không thể nào.
- Trong này có gì không đúng.
Nguyên Anh đại tu, sắc mặt âm trầm, điềm nhiên nói:
- Không thấy trong thư nói kiếm tức Mẫn trưởng lão biến sắc sao, theo ta được biết, chỉ có một loại người có bản lãnh này, khà khà, trước đây chúng đồng đạo Tẩy Kiếm Trì có nói, khi mới bước vào Tuyết Nguyên, tên đứng đầu Lục đạo kia có được bí pháp kiếm đạo của Tà tu, bây giờ nhìn kết cục của Mẫn trưởng lão, chỉ sợ bọn họ đã sớm cấu kết với nhau.
- Tiểu nhi này tự cam đọa lạc, đường đường là người đứng đầu Lục đạo, lại vào tà đạo!
Lão bà kim bào vỗ bàn mạnh mẽ đứng dậy, lớn tiếng hét:
- Chúng ta ra ngoài làm thịt hắn...
Hổ chân nhân thấp giọng nói:
- Mẫn trưởng lão cũng chết, ngươi cảm giác chúng ta đi hữu dụng sao?
Lão bà kim bào Lục gia khí thế cản trở, thốt lên:
- Vậy ngươi nói chúng ta phải làm sao?
Hổ chân nhân nặng nề thở dài, nắm chặt phong thư trên bàn, nói:
- Văn trưởng lão tạm thời áp xuống tin tức kiếm tức Mẫn trưởng lão khác thường, trước tiên sai người truyền đưa thư cho chúng ta, chính là nhắc nhở chúng ta Mẫn trưởng lão đã có chuyện, mà nếu Mẫn trưởng lão có chuyện, bí mật trong cung điện dưới lòng đất sẽn không giấu được, nhiệm vụ cấp thiết, là đề phòng có người đến kiểm tra.
Lão bà Lục gia ngớ ra, sắc mặt âm trầm:
- Ý của ngươi là...
Hổ chân nhân mặt không cảm xúc, nói:
- Có thể chở đi thì chở đi, có thể che giấu thì che giấu, còn lại đều phá huỷ đi!
Lão bà Lục gia thay đổi sắc mặt, vội la lên:
- Mất mấy năm mới có thể xây dựng được tòa cung điện dưới lòng đất, bây giờ mới thành hình, nói một tiếng bỏ liền bỏ sao? Không biết chúng ta còn cơ hội chế tạo ra tòa cung điện dưới lòng đất thứ hai không? Cũng không ai biết kế hoạch vượt qua đại kiếp nạn của Tiên Minh sẽ thành công hay không, nếu đại kiếp nạn ập đến, chúng ta cũng không còn đường lui…
Mặt Hổ chân nhân lạnh xuống, gầm thét lên:
- Còn có lựa chọn khác sao?
Lão bà Lục gia nhất thời ngậm miệng.
Trong lòng bà đương nhiên không muốn, nhưng cũng rõ ràng...
Không có lựa chọn khác!
Mấy đại thế gia bọn họ, liên thủ với đạo thống mấy phương, bố trí cung điện dưới lòng đất, việc Tiên môn không thể chịu đựng nhất là một khi bị người ta phát hiện đầu mối, nhất định sẽ tạo nên sóng lớn, hậu quả rất đáng sợ. Dù tâm huyết mấy năm quan trọng nhưng việc đã đến nước này, phải nhanh chóng dọn sạch, tránh nhược điểm rơi vào tay Tiên Minh mới là điều quan trọng nhất.
- Phương Nguyên...
Bà không cam lòng, cắn chặt răng, mắt giận như phun lửa.
- Tên đáng chết, tội không thể tha thứ!
...
...
Một đạo tiên chỉ hạ xuống, trong cung điện dưới lòng đất lập tức loạn cả lên.
Trước đây Phương Nguyên ở bên trong Lục Tuyệt Cung đoán không sai, từ lúc bố trí cung điện dưới lòng đất, các đại thế gia và đạo thống, đã chuẩn bị các loại tình huống, ứng đối với tình hình diễn ra.
Trong đó điểm quan trọng nhất, chính là một khi tin tức bại lộ, làm sao trong thời gian ngắn nhất dọn sạch tất cả, để tránh khỏi bị người ta bắt được nhược điểm, bây giờ tuy rằng tin tức này để lộ không ứng phó kịp, nhưng bọn họ cũng đã sớm có đối sách, các cao thủ, đều triệu tập trở về, tất cả vật tư, cấp thiết vận chuyển về nơi sâu nhất trong Tuyết Nguyên.
Về phần cung điện dưới lòng đất này và một những vật liệu có giá trị thấp, đều sẽ bị phá hủy cùng cung điện, chìm xuống lòng đất, hòa quyện vào dung nham, lại bị gió tuyết bao trùm, cuối cùng mất đi tất cả vết tích...
Mà làm tốt tất cả những việc này, chỉ cần ba ngày mà thôi!
Cung điện dưới lòng khó khăn mấy năm, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết nhưng chỉ cần ba ngày liền có thể xóa đi.
Bọn họ tính toán, bên ngoài Tuyết Nguyên cũng có người của bọn họ, dù là Phương Nguyên hay Tà kiếm tu sĩ, muốn truyền tin tức này cho Tiên Minh, cũng không dễ dàng, mà chờ khi người Tiên Minh chạy tới thì nơi này ngoại trừ một mảnh Tuyết cốc, cũng chẳng còn lại gì, gió tuyết dọn dẹp hết thẩy mọi vết tích từng tồn tại, cũng hoàn toàn che lấp cung điện dưới lòng đất.
Cho dù có người cố ý thâm nhập vào lòng đất, tìm một số vết tích, cũng hoàn toàn không có biện pháp chỉ trích bọn họ.
Dù sao, quyền lực và lý lịch của những người này, bên ngoài cũng không thể tùy tiện giao động.
Đương nhiên, tuy nghĩ như vậy nghĩ, nhưng mọi người trong cung điện dưới lòng đất tâm trạng vẫn rất nặng nề, mặc dù một ít vật tư cần thiết cũng có thể chở đi, lưu lại những vật tư bình mà thôi, nhưng trên thực tế, nhưng những thứ này thật sự bình thường sao?
Hắn tìm cớ phải dưỡng thương, là bởi vì hiện tại hắn cần tỉnh táo tìm đối sách, dù sao hắn vào Lục Tuyệt Cung, cũng không khác gì xâm nhập vào hang hổ, điều mấu chốt là việc cung diện dưới lòng đất, cũng không thể trì hoãn quá lâu, bằng không chắc chắn sẽ sinh biến.
Hai đại Nguyên Anh truy sát hắn, kết quả một người đều không trở lại, tất nhiên sẽ khiến cho cung điện dưới lòng đất cảnh giác.
Những người kia nói vậy cũng sẽ lo lắng chuyện tình bại lộ, nhanh chóng tính toán, cho dù bọn họ đổi chỗ khác xây dựng cung điện dưới lòng đất, trước tiên tạm thời sẽ hủy diệt cung điện dưới lòng đất vốn có, che giấu tài nguyên, dùng thủ đoạn ứng đối, nếu hắn không tìm cơ hội, chữa khỏi thương thế rồi thoát khỏi Lục Tuyệt Cung, nghĩ biện pháp thông báo để người Tiên Minh đến đây điều tra, e là đến lúc đó, trên Tuyết Nguyên đã không còn gì.
Lần này, chuyện cung điện dưới lòng đất, liên lụy đến mấy đại gia tộc và đạo thống, hàng ngũ năng lượng rất lớn, huống chi còn liên lụy đến Tẩy Kiếm Trì, nếu bọn họ muốn che giấu chuyện này, có lẽ trong mấy ngày ngắn ngủi, liền xóa sạch không để lại chút vết tích.
Mà nếu đem việc này nói cho Tà kiếm tu.
Ánh mắt Phương Nguyên lạnh lùng.
- Điều này cũng nhất định không thể!
Làm sao để có sách lược giải quyết chuyện này vẹn toàn?
Đi tới Lục Tuyệt Cung này, mệt mỏi, trong lòng chỉ có một ý niệm, bây giờ cần có mưu kế thật tốt.
Dù sao, chuyện gì nên làm thì làm.
...
...
- Thiếu chủ, người xem người đứng đầu Lục đạo thật tâm muốn nhập Thừa Thiên Kiếm Đạo chúng ta sao?
Mà trong lúc Phương Nguyên ngưng thần suy nghĩ đối sách, bên trong một đại diện hoa lệ trong Lục Tuyệt Cung, vị thiếu chủ Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng cười tủm tỉm đánh giá bạch cốt đàn trong tay mình. Ở bên cạnh hắn, tứ đại trưởng lão cùng các trợ thủ đắc lực, có người nghe nói Phương Nguyên bây giờ nghỉ dưỡng thương, không nhịn được trong lòng sinh nghi, thấp giọng tiến lên thương thảo.
- Ha ha, hắn đem Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì đưa đến trong tay ta, có thật lòng hay không có gì khác biệt?
Vị chủ nhân Thừa Thiên Kiếm Đạo Thiếu cười lạnh, hỏi ngược lại.
- Chẳng lẽ hắn có lựa chọn khác?
Trưởng lão bên cạnh không nhịn được nói:
- Nhưng ta thấy đứa nhỏ này có chút không muốn.
Thiếu chủ Thừa Thiên Kiếm Đạo cười nói:
- Những thứ này gọi là nhân sĩ chính đạo, mỗi khi đưa ra một lựa chọn, không phải đều có dáng dấp này sao, Phi Du trưởng lão, khi đó ngươi quyết định muốn tu luyện Kiếm linh, không phải cũng dây dưa ba ngày ba đêm sao?
Vị Phi Du trưởng lão nghe xong, sắc mặt hơi ngạc nhiên, cười khổ lắc đầu.
Vị trưởng lão khác bên cạnh nhíu mày nói:
- Thiếu chủ cảm thấy không cần đề phòng người này sao?
Thiếu chủ Thừa Thiên liếc mắt nhìn hắn, trả lời.
- Vậy thì đợi xem hắn có nói bí mật này ra không đã.
Vị trưởng lão kia hơi ngẩn ra, ngước nhìn về phía hắn.
Thừa Thiên thiếu chủ cười nhạt, nói:
- Tẩy Kiếm Trì sẽ không vì ngăn hắn nhập Thừa Thiên Kiếm Đạo mà phái một Nguyên Anh Kiếm Tiên không ngừng truy sát hắn, thậm chí không tiếc đánh giết tới đạo tuyết tuyến thứ bảy, trong này nhất định có chuyện gì chúng ta không biết, huống hồ tiểu nhi ở đạo tuyết tuyến thứ ba bị Tẩy Kiếm Trì ngăn lại, nhiều lần phân tán ra bản đồ Vô Sinh Kiếm Trủng của Tam Thế Kiếm Ma, ngàn vạn tu sĩ nhập Tuyết Nguyên, trợ giúp hắn đột phá phòng tuyến, ngươi nói bên trong chuyện này không có quan hệ gì đến hắn, ta vạn lần không tin.
- Vô Sinh Kiếm Trủng?
Mấy vị trưởng lão nghe xong, sắc mặt đều biến đổi, một lát sau, vị Phi Du trưởng lão mới thấp giọng nói:
- Một năm trước, thiếu chủ sai Ma Hồ Tam Quái tiến vào Lang Gia Các, tìm đạo kiếm kinh của Ngự Kiếm Tông. Có người nói bên trong kiếm kinh có bí pháp giải quyết Kiếm linh của chúng ta, chỉ tiếc Ma Hồ Tam Quái vừa đi, lại không nghe tin tức, chắc trộm kinh thất bại, nhưng bây giờ trên Tuyết Nguyên lưu truyền bản đồ Vô Sinh Kiếm Trủng, lại phù hợp với manh mối chúng ta có. Nghe nói người đứng đầu Lục đạo mấy năm trước vẫn luôn ở trong Lang Gia Các, trùng hợp bây giờ lại đến Tuyết Nguyên, thiếu chủ cảm thấy, hắn cũng vì Vô Sinh Kiếm Trủng mà đến sao?
Vị Thừa Thiên thiếu chủ kia lắc đầu, cười nói:
- Tất cả đều có thể, trước tiên phải xem hắn thành thực hay không.
...
...
Đến buổi chiều, trong đại điện Lục Tuyệt Cung đã bố trí yến tiệc.
Thừa Thiên thiếu chủ, tứ đại trưởng lão, chấp sự khắp nơi đều ngồi vào chỗ, mà ngồi bên trái Thừa Thiên thiếu chủ là nhân vật chính của buổi yến tiệc này, Phương Nguyên, vì tôn trọng, tứ đại trưởng lão đều thu lại vẻ mặt khó coi, lấy dáng vẻ gặp người, cạn chén chúc mừng, món ngon nhiều vô số, yêu cơ nhảy múa, nói cười vui vẻ, trên Tuyết Nguyên lạnh lẽo, bữa tiệc này thật sự xa xỉ hiếm thấy.
Mà các vị trưởng lão và chấp sự, không ngừng mời rượu Phương Nguyên, tỏ vẻ thân mật.
Tuy nhiên trong sự thân mật này, cũng không thiếu ánh mắt ám chỉ, đưa tin cho nhau, không biết vô tình hay cố ý, bọn họ đều đang âm thầm đánh giá Phương Nguyên.
Trong lòng bọn họ đều muốn thăm dò lựa chọn của Phương Nguyên thế nào, nhưng trong yến tiệc Phương Nguyên không uống rượu, không ăn gì, không nói chuyện, vẻ mặt không cảm xúc ngồi nơi đó, khiến trong lòng bọn họ có chút bất mãn.
Trước sau không được đáp lại, khuôn mặt giả vờ tươi cười cũng trở nên cứng ngắc, gò má đều đau.
Có người đã không nhịn được, ra hiệu cho Thừa Thiên thiếu chủ, chuẩn bị nói chuyện với Phương Nguyên, lại chợt thấy Phương Nguyên thở dài thật sâu, đẩy người mềm mại ôm lấy hắn mời rượu, chậm rãi đứng lên.
Chương 1112 Bảy phần thật, ba phần giả (1)
Theo hành động của hắn, tiếng sáo trúc biến mất, mọi người xung quanh đều nhìn về phía hắn.
- Ha ha, Phương tiểu hữu không hài lòng sao?
Vị Thừa Thiên thiếu chủ cười hỏi:
- Là Lục Tuyệt Cung ta rượu không ngon hay mỹ nhân không đẹp?
Mặt Phương Nguyên có chút chần chờ, lại vừa giống như có chút do dự, mới hạ quyết tâm, nặng nề thở dài, chắp tay nói với Thừa Thiên thiếu chủ.
- Thiếu minh chủ có ân cứu mạng với ta, lại thiết yến đãi tiệc, thực sự khiến Phương mỗ vô cùng cảm kích, trong lòng có chút do dự, luôn cảm thấy trước mặt Thiếu minh chủ không cần nói dối, thẳng thắn nói ra có lợi hơn đối với ta.
- Hả?
Ánh mắt Thừa Thiên thiếu chủ khẽ biến, nhưng chỉ lóe lên một chút rồi biến mất, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi muốn nói gì cho ta?
Phương Nguyên trầm mặc chốc lát, liền trực tiếp nói:
- Trên thực tế ta đến Tuyết Nguyên, vốn là vì Vô Sinh Kiếm Trủng.
Sắc mặt Tứ đại trưởng lão bỗng nhiên biến sắc, lỗ tai dựng lên.
Sau đó Phương Nguyên liền tiếp tục nhìn Thừa Thiên thiếu chủ, trầm giọng nói:
- Ta ở Lang Gia Các từng nhìn thấy có người nhập điện trộm kinh, những người kia đều bị đại viện chủ Lang Gia Các trấn áp, nhưng ta lần qua một vài manh mối, tìm được một quyển kiếm kinh, từ phía trên phát hiện một bản địa đồ, một đường đi tới Tuyết Nguyên, trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng tìm được nơi bản đồ đã chỉ, sau đó ta mới phát hiện...
Hắn nói đến chỗ này, khẽ trầm mặc một chút, than thở:
- Ta tới chậm, Vô Sinh Kiếm Trủng đã bị người ta phát hiện!
- Vô Sinh Kiếm Trủng đã rơi vào tay Tẩy Kiếm Trì.
Cũng vì ta phát hiện ra chuyện này, mới bị Nguyên Anh Kiếm Tiên bọn họ truy sát!
- Hả?
- Cái gì?
- Thật hay giả?
Phương Nguyên nói chuyện này hầu như không thăng trầm biến hóa, nhưng lại như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
Trong đại điện trở nên yên lặng như tờ, tiếp sau đó, tiếng nghị luận khiếp sợ nổi lên, trong tứ đại trưởng lão có mấy người đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phương Nguyên, như thú hoang muốn nhắm con mồi, tỏ vẻ nếu một lời nào của Phương Nguyên là giả, liền lập tức xông lên phân thây hắn, mỗi người quỷ khí âm trầm.
Mà đón ánh mắt này, mặt Phương Nguyên không chút cảm xúc, ánh mắt thản nhiên, không hề bị lay động.
Thừa Thiên thiếu chủ ngồi trên chủ vị, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, qua một lát, hắn nhẹ nhàng nâng tay, tiếng ồn ào lập tức dừng lại, sau đó ánh mắt của hắn nhàn nhạt, dừng lại trên mặt Phương Nguyên.
- Lời của ngươi nói là thật sao?
Phương Nguyên ngẩng đầu đón nhận ánh mắt hắn.
- Vết thương trên người Phương mỗ chính là bằng chứng!
Theo bản năng, có không ít người nhìn Phương Nguyên, phỏng đoán thân thể hắn bị thương như thế nào
Thừa Thiên thiếu chủ trầm mặc một lúc, cười tủm tỉm hỏi:
- Vô Sinh Kiếm Trủng có dáng dấp ra sao?
Phương Nguyên nói:
- Dáng dấp cụ thể ta cũng không thấy, ta chỉ biết nó là một cung điện rất lớn dưới lòng đất, ngoài vạn dặm về phía đông, gần đạo tuyết tuyến thứ bảy, nó kẹp ở giữa ba tòa núi tuyết thật to.
Vị Phi Du trưởng lão bên cạnh nghe xong, trái tim khẽ động, thấp gọng nói với Thừa Thiên thiếu chủ.
- Hắn nói hẳn là một vùng Tuyết Nữ Sơn, nơi đó liền có ba ngọn núi bắt nguồn từ bình nguyên, giống như thần tướng, đè ép một vực, gió tuyết nơi đó cương phong khốc liệt đều bị ba ngọn núi chặn lại không ít, nhờ thế khu vực kia trở nên ấm áp hơn rất nhiều, đúng là nơi lập mộ không sai.
Sau khi do dự một chút, liền bổ sung một câu:
- Hơn nữa, đệ tử bên dưới đến báo có không ít đệ tử Tẩy Kiếm Trì qua lại nơi đó, trước đây chúng ta còn cho rằng bọn họ muốn xây dựng kiếm lư, bây giờ xem ra…
Thừa Thiên thiếu chủ nghe xong, không tỏ rõ ý kiến, nhẹ nhàng nâng tay, bên cạnh có Yêu Cơ, đưa tới một quyển sách.
Hắn mở quyển sách ra, nhìn thấy bên trong là một bản đồ, biểu hiện rất nhiều địa thế, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên nói:
- Theo như lời ngươi nói, cung điện dưới lòng đất ở gần đạo tuyết tuyến thứ bảy, đây có thể xem là bản đồ Vô Sinh Kiếm Trủng trong truyền thuyết, tuy rằng ta vẫn chưa hoàn toàn thôi diễn ra nguyên trạng của nó, nhưng cũng có thể thấy được, điểm cuối của bản đồ là ở đạo tuyết tuyến thứ chín.
Chúng tu xung quanh nghe qua, sắc mặt hơi có chút ngạc nhiên.
Lời của Thừa Thiên thiếu chủ đã nói đến điểm mấu chốt của vấn đề, hiện tại bản đồ này truyền rộng rãi khắp trên Tuyết Nguyên, đã được công nhận đây là bản đồ Vô Sinh Kiếm Trủng, khớp với một vài manh mối bọn họ nắm giữ. Dù thế nào, bản đồ này cần thôi diễn thật nhiều, mới có thể xác định nguyên trạng chân thực của nó, nhìn tổng thể, nó nhắm thẳng đến nơi sâu thẳm nhất trên Tuyết Nguyên.
Mà Phương Nguyên lại nói Vô Sinh Kiếm Trủng ở gần đạo tuyết tuyến thứ bảy, chuyện này là thế nào?
- Thiếu minh chủ nói rất có lý, nhưng ngươi có biết…
Phương Nguyên nghe xong vấn đề này, sắc mặt lại không chút biến đổi, nhàn nhạt nói:
- Bản đồ này vốn là ta tung ra?
Chúng Tà kiếm tu xung quanh đều yên tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn Phương Nguyên.
Chuyện này, vốn bọn họ hoài nghi nên không có gì bất ngờ.
Phương Nguyên nói tiếp:
- Trước đây ta đã nói, lúc ta ở Lang Gia Các đọc sách, phát hiện một cuốn kiếm kinh do Kiếm sư Lăng Chiêu tiền bối tự tay viết, mới nhìn rất qua loa, không có gì lạ.
Chương 1113 Bảy phần thật, ba phần giả (2)
- Nhưng trang cuối tấm bản đồ lại khiến ta hứng thú, vì thế ta mới chạy tới Tuyết Nguyên, nhưng vì muốn thoát khỏi sự vây đuổi của Tẩy Kiếm Trì, bất đắc dĩ ta mới tung bản đồ ra, để chúng tu giúp ta đi vào, nhưng ta cũng không phải người ngu, làm sao có thể đem bản đồ giao cho người khác?
Nói đến chỗ này hắn thì hơi dừng lại một chút, nói tiếp:
- Tất cả bản đồ phóng ra đều bảy phần thật, ba phần giả, có thể để chúng tu làm việc cho ta, đạt được mục đích, nhưng sẽ không để người khác chân chính tìm ra Vô Sinh Kiếm Trủng, bản đồ thật sự chỉ ở trong lòng ta, nhưng đáng tiếc ta cũng không biết làm sao Tẩy Kiếm Trì tới trước tìm được tòa cung điện kia, Vô Sinh Kiếm Trủng và dị bảo bên trong truyền thừa ta vốn sẽ không có dự định chia sẽ cho bất cứ ai, dù người đó là Thừa Thiên Kiếm Đạo các ngươi.
Hắn ngừng lại một chút, mới nói:
- Lúc đầu ta tiếp xúc cùng các ngươi, chẳng qua cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.
Nghe hắn nói lời này, cả tòa đại điện lập tức yên tĩnh lại.
Là thật sao?
Đây chính là người có danh tiếng rất tốt, tiền đồ vô lượng, người đứng đầu Lục đạo sao? Hắn không phải là người đạo mạo, lễ nghĩa nhân đức sao?
Rất nhiều người Thừa Thiên Kiếm Đạo mới vừa nhập đạo, miệng luôn nói lời hoa mỹ, sao người này không chút khách khí, nói ra tất cả ý nghĩ đen tối của mình, thậm chí ngay cả chuyện muốn lợi dụng Thừa Thiên Kiếm Đạo đều thừa nhận?
Tuy nhiên, sau khi cảm thán cũng có không ít người âm thầm gật đầu.
Trong chúng tu Thừa Thiên Kiếm Đạo, nội tâm của mỗi người đều là bóng tối.
Như vậy, Phương Nguyên nói nội tâm đen tối của bản thân, nhìn lại càng chân thực hơn.
Ngay cả Thừa Thiên thiếu chủ cũng trầm mặc, nhìn Phương Nguyên một chút, ánh mắt có chút phức tạp, trên mặt mang theo vẻ cười như có như không.
Trong lòng hắn âm thầm cân nhắc những lời Phương Nguyên nói qua, chậm rãi ngẩng đầu lên nói:
- Tẩy Kiếm Trì phát hiện Vô Sinh Kiếm Trủng bao lâu rồi?
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Không biết!
Thừa Thiên thiếu chủ nhíu nhíu mày, hỏi:
- Bọn họ có bao nhiêu người, đóng giữ ở nơi nào?
Phương Nguyên lần thứ hai lắc đầu.
- Cũng không biết!
Chúng Tà kiếm tu xung quanh, mày nhíu càng chặt hơn.
Mà Thừa Thiên thiếu chủ lai cười tủm tỉm nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên thở dài, nói:
- Nói thật, ta trải qua không biết bao nhiêu khổ sở mới đến đươc tòa cung điện dưới lòng đất kia, nhưng vừa đuổi tới nơi liền phát hiện có rất nhiều người vận chuyển vật tư ra ngoài, trong lòng hụt hẫng, ở bên cạnh dòm ngó vài lần, liền bị mấy vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì phát hiện, trong đó có một người gọi là Tiêu Cầm, là áo bào trắng ta đã từng thấy qua, hai bên va chạm, ta giết nàng, nhưng động tĩnh này, cũng đã kinh động đến cao thủ trong cung điện dưới lòng đất, Nguyên Anh Kiếm Tiên một đường truy giết tới!
- Áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì?
Một trưởng lão bên cạnh nghe nói, trong lòng kích động, ân cần hỏi:
- Thần hồn của nàng đâu?
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn:
- Vào lúc đó, ta còn có thời gian cân nhắc chuyện này sao?
Vị trưởng lão kia xấu hổ cúi đầu.
Mấy trưởng lão bên cạnh đều lườm hắn một cái, sau đó trao đổi ánh mắt lẫn nhau, không khó phát hiện ánh mắt bọn họ, tràn đầy ý vừa mừng vừa lo, mừng là có tin tức chính xác về Vô Sinh Kiếm Trủng, lo lắng vì không ngờ Tẩy Kiếm Trì lại nhanh chân đến trước, đương nhiên, bọn họ cũng là hạng người gian trá xảo quyệt, trong bóng tối giao lưu một phen, liền tiếp tục đặt câu hỏi.
- Bản đồ chân chính như thế nào?
- Làm sao ngươi chạy trốn được sự truy sát của Nguyên Anh Kiếm Tiên?
- Ngươi ở Lang Gia Các làm thế nào tìm thấy cuốn kiếm kinh kia?
- ...
- ...
Lời nói dối kín đáo, hỏi nhiều chi tiết nhỏ, cũng luôn có lúc bại lộ, nói vậy trong lòng bọn họ ôm ý niệm này. Tuy nhiên, khi trong lòng Phương Nguyên định ra kế hoạch kia cũng đã cân nhắc đến mọi phương diện, nhiều chỗ đều thông thuận, những người này cũng không thể phát hiện kẽ hở, mà càng hỏi, càng cảm thấy lời nói Phương Nguyên là đúng.
Dù sao, thoạt nhìn dáng dấp nho nhã của Phương Nguyên, cũng không giống sẽ tùy tiện nói dối.
Đương nhiên, những người này không biết là người đọc sách càng nhiều, nhìn qua bọn họ không giống như nói dối, chỉ vì bọn họ xem thường nói dối, nếu như bọn họ thật sự quyết định muốn nói dối, thì lời nói dối sẽ giống như thật.
- Nếu đúng như vậy, không có gì lạ khi khoảng thời gian này đệ tử Kiếm Trì xuất hiện càng ngày trên Tuyết Nguyên.
- Đúng vậy, ở bên ngoài nói là phong sơn, bên trong là ẩn giấu kho tàng.
Có người nghi hoặc:
- Bọn họ đã tìm vị trí Vô Sinh Kiếm Trủng trước mặt tất cả mọi người?
Nhưng rất nhanh liền có người cười lạnh nói:
- Ha ha, năm đó chúng ta nghe nói Vô Sinh Kiếm Trủng bị người ta phát hiện, giết tiến vào Tuyết Châu Ngự Kiếm Tông tìm kiếm manh mối, khi đó không phải còn có đệ tử Tẩy Kiếm Trì đến quản chuyện không đâu sao? Nói cái gì mà gặp chuyện bất bình, trên thực tế, ta thấy bọn họ tới cũng có mục đích, cuối cùng Ngự Kiếm Tông cũng bị tiêu diệt, chúng ta lấy được tất cả điển tịch của bọn họ, tìm kiếm manh mối, kết quả thu hoạch không nhiều, nói không chừng, trước lúc chúng ta đến, cũng đã bị Tẩy Kiếm Trì hoàn toàn lấy được.
Ngươi một lời, ta một lời, nói càng ngày càng lớn.
Bên trong lời nói của Phương Nguyên, một số điểm không nghĩ tới hắn cũng giải thích luôn.
Chương 1114 Tấn công đến cửa (1)
Mà nói đến cuối cùng lại không nhịn được thở dài một tiếng, chính là Phi Du trưởng lão, mày hắn chăm chú cau lại, cười khổ.
- Mà dù chúng ta biết chuyện này rồi thì thế nào, Tẩy Kiếm Trì thế lớn, chúng ta có thể liều mạng với bọn họ sao?
Một câu nói khiến mấy vị trưởng lão trong sân trầm lặng, không nói tiếng nào, câu nói này, nói đến điểm mấu chốt.
Trong mắt người khác, Thừa Thiên Kiếm Đạo và Tẩy Kiếm Trì đối kháng mấy trăm năm, khiến Tẩy Kiếm Trì bị thiệt thòi không nhỏ, nhưng vẫn không bị tiêu diệt, Thừa Thiên Kiếm Đạo tồn tại như có địa vị ngang cùng Tẩy Kiếm Trì, nhưng chỉ có bọn hắn biết những tháng ngày này làm sao qua nổi, nếu thật sự có thể địa vị ngang nhau, cớ gì cứ phải trốn trốn tránh tránh?
Bên trong tiếng nghị luận trầm thấp có người nhìn về phía Phương Nguyên, nói :
- Phương tiểu hữu, ngươi nói nhiều như vậy, ngươi có biện pháp nào không?
Phương Nguyên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhàn nhạt nói:
- Ta có một biện pháp, nhưng ta không tiện nói!
Chúng Tà tu nghe vậy, hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn.
Mà vào lúc này, Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn Thừa Thiên thiếu chủ.
Thừa Thiên thiếu chủ thấy thế, cười một tiếng.
- Ta biết biện pháp mà ngươi nói.
Sau khi trầm mặc một lát, âm thầm phỏng đoán qua.
- Lão nói thật, biện pháp kia của ngươi, không phải một biện pháp hay, nhưng cũng là biện pháp duy nhất, trước đó ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi...
Dứt lời, hắn hơi trầm ngâm, nói:
- Ngươi ở Lang Gia Các phát hiện cuốn kiếm kinh kia, bây giờ ở nơi nào?
Vừa nghe hắn hỏi, chúng Tà tu xung quang tinh thần tỉnh táo hẳn lên, thân thiết nhìn Phương Nguyên.
- Cuốn kiếm kinh kia đương nhiên vẫn ở Lang Gia Các, không ai dễ dàng mang kinh thư đi ra khỏi Lang Gia Các.
Phương Nguyên cau mày trả lời, sắc mặt chúng Tà tu liền trở nên ảm đạm.
Nhưng Phương Nguyên suy nghĩ một chút, lại nói:
- Tuy nhiên, một chữ trên kiếm kinh ta đều nhớ!
Chúng Tà tu nghe được cả kinh, nhất thời lộ vẻ vui mừng, vội la lên:
- Nhanh viết lại đi, ngàn vạn không thể sai sót.
Phương Nguyên gật gật đầu, suy nghĩ một chút, nhìn Thừa Thiên thiếu chủ, nói:
- Kiếm kinh ta có thể viết ra, nhưng ít nhất thiếu chủ cũng phải lấy bí pháp Thừa Thiên Kiếm Đạo mà trao đổi với ta chứ?
Thừa Thiên thiếu chủ cười nói:
- Không thành vấn đề!
- Cái gì?
- Viên tứ gia thần hồn bị phá hủy, kiếm khí Mẫn trưởng lão biến sắc?
Trên đạo tuyết tuyết thứ bảy, một vùng trên Tuyết Nữ Sơn, bên trong cung điện ngầm dưới lòng đất, nghe được tin tức này hai Nguyên Anh trưởng lão vô cùng khiếp sợ, thậm chí khó có thể tin.
Lúc trước bốn vị Nguyên Anh lao ra khỏi cung, ngăn cản Phương Nguyên, nhưng do đại trận trong cung điện dưới lòng đất có biến, hai người bọn họ không dám trì hoãn, sợ tâm huyết mấy năm của các đại gia tộc bị hủy trong một ngày, vội vàng trở về trấn thủ, nghiêm tra đại trận, kết quả đúng thật có một vài nơi trên đại trận bị người ta động tay động chân, khổ cực một phen mới ổn định tình thế, nhưng để hoàn toàn điều tra đại trận, cũng đã mất hơn thời gian nửa ngày, nên không có thời gian đuổi theo đi tiêu diệt Phương Nguyên.
Bọn họ cảm thấy, tuy rằng chỉ có hai người truy sát người đứng đầu Lục đạo, nhưng dù sao hai vị này đều có tu vi Nguyên Anh, đặc biệt là Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, lại là Nguyên Anh Kiếm Tiên, thực lực khủng bố, vượt xa mấy người bọn họ, có hai người bọn họ thì người đứng đầu Lục đạo dù có cánh cũng không trốn được, bọn họ cũng không cần chạy đến hỗ trợ.
Trên thực tế, chỉ hai người này truy sát một Kim Đan như hắn, cũng đủ cho hắn mặt mũi rồi, bọn họ chỉ cần tọa trấn cung điện dưới lòng đất, chờ hai vị mang tiểu nhi kia trở về là được.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới chờ trong hai ngày.
Sau đó, cho người ra ngoài tuần tra, phát hiện thần hồn Viên gia tứ gia đã không còn, chỉ còn xác không hồn, đến lúc này, bọn họ cực kỳ khiếp sợ, nhưng tốt xấu gì vẫn còn có Mẫn trưởng lão, thực lực Mẫn trưởng lão vượt xa Viên tứ gia, nàng không thể nào thất bại được.
Nhưng đợi mãi cũng không thấy Mẫn trưởng lão trở về, lại thấy đệ Tẩy Kiếm Trì gửi thư đến.
Trong thư hỏi thẳng vì sao kiếm tức của Mẫn trưởng lão lại trở nên biến sắc?
Sau khi nghe được tin tức này, hai Nguyên Anh tọa trấn trong cung điện dưới lòng đất cả người phát lạnh.
Kiếm tức chính là mệnh đăng đệ tử Tẩy Kiếm Trì, dẫn dắt thần hồn bọn họ, có thể phản ứng khi đệ tử bọn họ đến Tiên Môn, dù gió tuyết trên Tuyết Nguyên, cũng không có cách nào ngăn cản được biến hóa này, mà khi màu sắc kiếm tức thay đổi, như vậy có nghĩa là Mẫn trưởng lão có chuyện.
Tất cả mọi người không dự đoán được chuyện gì xảy ra, nếu kiếm tức Mẫn trưởng lão trực tiếp biến mất, vậy cũng chỉ đại biểu Mẫn trưởng lão gặp phải bất trắc, thế nhưng lại biến sắc...
Điều này cho thấy Mẫn trưởng lão trốn vào tà phái, tu luyện công pháp hoàn toàn khác Tẩy Kiếm Trì.
Hoặc đại diện cho... Ác mộng!
Tẩy Kiếm Trì mấy trăm năm đến nay, đã có không ít đệ tử có kiếm tức biến thành loại màu sắc này, nhưng hầu hết đều là đệ tử áo bào đen, đệ tử áo bào trắng số lượng không nhiều, mà đường đường Nguyên Anh Kiếm Tiên lại biến thành màu sắc này, đây là lần đầu tiên!
Điều này thật đáng sợ!
Tọa trấn tại Tẩy Kiếm Trì, người đầu tiên phát hiện kiếm tức Mẫn trưởng lão biến sắc chính là mạch của Mẫn trưởng lão.
Chương 1115 Tấn công đến cửa (2)
Biết được cung điện dưới lòng đất tồn tại một đại tu, hắn lập tức tạm thời giấu việc này xuống, sai đệ tử đưa thư đến cung điện dưới lòng đất, truy hỏi việc này, thực sự không dám trực tiếp đem chuyện này báo lên Tiên Môn, nếu không, một Nguyên Anh Kiếm Tiên gặp nạn, đủ để kinh động toàn bộ đại sự Tẩy Kiếm Trì.
Một khi bại lộ, trên dưới Tẩy Kiếm Trì đều biết được cung điện tồn tại dưới lòng đất, nhất định sẽ có nhiều biến cố ngoài ý muốn.
- Tiểu nhi... Tiểu nhi kia...
Lão bà Nguyên Anh trên người khoác kim bào, đến lúc này, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, hét lớn:
- Dù tiểu nhi kia có bản lĩnh thế nào đi nữa cũng chỉ là một Kim Đan, sao hắn có thể sống sót dưới sự truy đuổi của hai Nguyên Anh, làm sao có khả năng hại Viên tứ gia và Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì, chuyện này không thể nào, căn bản không thể nào.
- Trong này có gì không đúng.
Nguyên Anh đại tu, sắc mặt âm trầm, điềm nhiên nói:
- Không thấy trong thư nói kiếm tức Mẫn trưởng lão biến sắc sao, theo ta được biết, chỉ có một loại người có bản lãnh này, khà khà, trước đây chúng đồng đạo Tẩy Kiếm Trì có nói, khi mới bước vào Tuyết Nguyên, tên đứng đầu Lục đạo kia có được bí pháp kiếm đạo của Tà tu, bây giờ nhìn kết cục của Mẫn trưởng lão, chỉ sợ bọn họ đã sớm cấu kết với nhau.
- Tiểu nhi này tự cam đọa lạc, đường đường là người đứng đầu Lục đạo, lại vào tà đạo!
Lão bà kim bào vỗ bàn mạnh mẽ đứng dậy, lớn tiếng hét:
- Chúng ta ra ngoài làm thịt hắn...
Hổ chân nhân thấp giọng nói:
- Mẫn trưởng lão cũng chết, ngươi cảm giác chúng ta đi hữu dụng sao?
Lão bà kim bào Lục gia khí thế cản trở, thốt lên:
- Vậy ngươi nói chúng ta phải làm sao?
Hổ chân nhân nặng nề thở dài, nắm chặt phong thư trên bàn, nói:
- Văn trưởng lão tạm thời áp xuống tin tức kiếm tức Mẫn trưởng lão khác thường, trước tiên sai người truyền đưa thư cho chúng ta, chính là nhắc nhở chúng ta Mẫn trưởng lão đã có chuyện, mà nếu Mẫn trưởng lão có chuyện, bí mật trong cung điện dưới lòng đất sẽn không giấu được, nhiệm vụ cấp thiết, là đề phòng có người đến kiểm tra.
Lão bà Lục gia ngớ ra, sắc mặt âm trầm:
- Ý của ngươi là...
Hổ chân nhân mặt không cảm xúc, nói:
- Có thể chở đi thì chở đi, có thể che giấu thì che giấu, còn lại đều phá huỷ đi!
Lão bà Lục gia thay đổi sắc mặt, vội la lên:
- Mất mấy năm mới có thể xây dựng được tòa cung điện dưới lòng đất, bây giờ mới thành hình, nói một tiếng bỏ liền bỏ sao? Không biết chúng ta còn cơ hội chế tạo ra tòa cung điện dưới lòng đất thứ hai không? Cũng không ai biết kế hoạch vượt qua đại kiếp nạn của Tiên Minh sẽ thành công hay không, nếu đại kiếp nạn ập đến, chúng ta cũng không còn đường lui…
Mặt Hổ chân nhân lạnh xuống, gầm thét lên:
- Còn có lựa chọn khác sao?
Lão bà Lục gia nhất thời ngậm miệng.
Trong lòng bà đương nhiên không muốn, nhưng cũng rõ ràng...
Không có lựa chọn khác!
Mấy đại thế gia bọn họ, liên thủ với đạo thống mấy phương, bố trí cung điện dưới lòng đất, việc Tiên môn không thể chịu đựng nhất là một khi bị người ta phát hiện đầu mối, nhất định sẽ tạo nên sóng lớn, hậu quả rất đáng sợ. Dù tâm huyết mấy năm quan trọng nhưng việc đã đến nước này, phải nhanh chóng dọn sạch, tránh nhược điểm rơi vào tay Tiên Minh mới là điều quan trọng nhất.
- Phương Nguyên...
Bà không cam lòng, cắn chặt răng, mắt giận như phun lửa.
- Tên đáng chết, tội không thể tha thứ!
...
...
Một đạo tiên chỉ hạ xuống, trong cung điện dưới lòng đất lập tức loạn cả lên.
Trước đây Phương Nguyên ở bên trong Lục Tuyệt Cung đoán không sai, từ lúc bố trí cung điện dưới lòng đất, các đại thế gia và đạo thống, đã chuẩn bị các loại tình huống, ứng đối với tình hình diễn ra.
Trong đó điểm quan trọng nhất, chính là một khi tin tức bại lộ, làm sao trong thời gian ngắn nhất dọn sạch tất cả, để tránh khỏi bị người ta bắt được nhược điểm, bây giờ tuy rằng tin tức này để lộ không ứng phó kịp, nhưng bọn họ cũng đã sớm có đối sách, các cao thủ, đều triệu tập trở về, tất cả vật tư, cấp thiết vận chuyển về nơi sâu nhất trong Tuyết Nguyên.
Về phần cung điện dưới lòng đất này và một những vật liệu có giá trị thấp, đều sẽ bị phá hủy cùng cung điện, chìm xuống lòng đất, hòa quyện vào dung nham, lại bị gió tuyết bao trùm, cuối cùng mất đi tất cả vết tích...
Mà làm tốt tất cả những việc này, chỉ cần ba ngày mà thôi!
Cung điện dưới lòng khó khăn mấy năm, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết nhưng chỉ cần ba ngày liền có thể xóa đi.
Bọn họ tính toán, bên ngoài Tuyết Nguyên cũng có người của bọn họ, dù là Phương Nguyên hay Tà kiếm tu sĩ, muốn truyền tin tức này cho Tiên Minh, cũng không dễ dàng, mà chờ khi người Tiên Minh chạy tới thì nơi này ngoại trừ một mảnh Tuyết cốc, cũng chẳng còn lại gì, gió tuyết dọn dẹp hết thẩy mọi vết tích từng tồn tại, cũng hoàn toàn che lấp cung điện dưới lòng đất.
Cho dù có người cố ý thâm nhập vào lòng đất, tìm một số vết tích, cũng hoàn toàn không có biện pháp chỉ trích bọn họ.
Dù sao, quyền lực và lý lịch của những người này, bên ngoài cũng không thể tùy tiện giao động.
Đương nhiên, tuy nghĩ như vậy nghĩ, nhưng mọi người trong cung điện dưới lòng đất tâm trạng vẫn rất nặng nề, mặc dù một ít vật tư cần thiết cũng có thể chở đi, lưu lại những vật tư bình mà thôi, nhưng trên thực tế, nhưng những thứ này thật sự bình thường sao?
Bình luận facebook