-
Chương 1101-1105
Chương 1101 Ngũ Hành Độn Thuật (2)
Trước đây Phương Nguyên bên trên núi tuyết, mượn Thổ tướng địa mạch bỏ chạy về hướng đông, bây giờ trong hồ tuyết chợt thay đổi Thủy mạch, bên trong kiếm thức của Mẫn trưởng lão, như đột nhiên biến mất trong địa mạch, nhưng cũng may nhờ tu vi Mẫn trưởng lão cao thâm, kiếm thức nhạy bén, mới nhanh chóng đoán được mục đích của hắn, xác định phương hướng hắn bỏ chạy nên chạy theo.
- Tiểu nhi, ngươi mang theo chúng ta qua lại, cũng đủ rồi...
Mẫn trưởng lão vút qua mấy trăm dặm, kiếm thức ngưng lại, khóa chặt bóng dáng Phương Nguyên phía dưới Thủy mạch, trái tim than nhỏ một tiếng, khẽ quát:
- Bằng vào tu vi của ngươi, trên Tuyết Nguyên muốn trốn hai người chúng ta không phải là chuyện rất khổ sở sao?
Ầm ầm!
Vừa nói nàng vừa ngưng tụ kiếm quang, đột nhiên một kiếm chém xuống.
Rào!
Một đạo kiếm ý mắt thường có thể nhìn thấy, chia thiên địa làm hai nửa, gió tuyết xoay quanh không ngớt, đại địa rạn nứt, Thủy mạch dưới nền đất bị một kiếm này trực tiếp chém thành hai nửa, nước suối mát lạnh phun lên không trung, cao mấy chục trượng, nhưng còn chưa rơi xuống đất, đã bị giá lạnh đông thành tượng băng, thế duy trì dâng lên, tạo nên vẻ đẹp vô cùng quỷ dị.
Lúc này, Mẫn trưởng lão đã bị Phương Nguyên làm cho mất kiên nhẫn, một kiếm này đã vận dụng chân ý.
Dưới một kiếm, trực tiếp chém nứt địa mạch, cũng bọc Phương Nguyên bên trên địa mạch vào, muốn trực tiếp chém giết.
- Haizzz.
Lão giả lưng rùa vội vã chạy tới, nhìn thấy màn này, sắc mặt hơi mất mát.
Hắn vốn định tự tay chém giết Phương Nguyên, nhưng thấy tốc độ bản thân không bằng Mẫn trưởng lão, vẫn không thể nào theo kịp.
- Không đúng...
Một kiếm Mẫn trưởng lão chém xuống, vốn định thu rồi kiếm thức, nhưng đến thời khắc cuối cùng, lại gắt gao nhíu mày, trong kiếm thức của nàng rõ ràng có thể nhìn thấy, nhưng bóng người Phương Nguyên bị một kiếm của nàng chém thành hai nửa, chầm chậm biến mất, hóa thành thanh khí nhàn nhạt, tàn phá Thủy mạch trong phạm vi rộng lớn, tràn ngập giữa đất trời, nhưng không còn chút dấu vết nào.
- Đây là giả thân sao?
Sắc mặt nàng vô cùng kinh ngạc, có chút mờ mịt nhìn bốn phía.
- Giả thân?
Lão giả lưng rùa miễn cưỡng chạy tới, nghe vậy kinh ngạc:
- Giả thân gì?
Ánh mắt vội vàng quét nhìn xuống dưới, sắc mặt càng kinh ngạc hơn, ngơ ngác hỏi:
- Tiểu nhi kia đâu?
- Chúng ta tính sai rồi.
Đột nhiên Mẫn trưởng lão xoay người lại, trong thời gian uống cạn nửa chén trà miễn cưỡng chạy về hồ tuyết gần đó.
Vội vã kiểm tra, sau đó sắc mặt càng lạnh xuống.
Chỉ thấy hồ tuyết bị băng tuyết phủ kín, xung quanh còn mọc ra vài gai khô, nàng chậm rãi đánh giá, trong lòng đoán được Phương Nguyên làm thế nào rời đi, sắc mặt càng thêm uy nghiêm đáng sợ, mắt lộ ra sát cơ.
- Sau khi tiểu nhi này đến hồ tuyết, không phải mượn Thủy mạch rời đi, mà là Hỏa mạch.
Nàng chỉ về một chỗ trên hồ tuyết, mặt như dán lên một tầng khí lạnh.
- Nơi này có một Hỏa mạch bí ẩn, có hỏa khí sinh sôi, nên trên Tuyết Nguyên mới xuất hiện một hồ tuyết như vậy, lại sinh ra một ít gai. Có điều Hỏa mạch bây giờ đã vô cùng ảm đạm, dưới gió tuyết lạnh lẽo ăn mòn càng làm cho chúng ta khó mà phát hiện ra, tiểu nhi mượn điều này mới phân ra giả thân, mượn Thủy mạch bỏ chạy, hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, còn chân thân lại dọc theo Hỏa mạch gần như khô cạn rời đi.
- Thậm chí ngay cả Hỏa hành độn pháp cũng biết? ...
Lão giả lưng rùa ngẩn ngơ, lại vội la lên:
- Vốn sắp đuổi kịp, bây giờ lại để hắn đào tẩu hay sao?
- Hắn liên tục triển khai ba dạo độn pháp Địa mạch, Thủy mạch, Hỏa mạch, nói không chừng am hiểu cả Ngũ Hành Độn Thuật, bây giờ đã chạy ra rất xa, nếu chúng ta vẫn đuổi theo, ai biết hắn còn có thể có kỳ chiêu quái pháp gì, bỏ chạy lần nữa?
Thân hình Mẫn trưởng lão vẫn không nhúc nhích, sắc mặt trở nên âm trầm, lạnh giọng nói.
Lão giả lưng rùa cảm giác được nàng tức giận, vội vàng nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Không thể lại cùng hắn chơi tiếp!
Mẫn trưởng lão nhíu mày, đưa ra một cái quyết định quan trọng, trầm giọng nói:
- Viên đạo hữu, ta muốn lấy Kiếm Tâm điều động Đồ Thế kiếm ý, ép hắn đi ra, nhưng tiểu nhi kia đã chạy rất xa, sau khi hắn hiện thân, chuyện cần ngươi tới làm.
- Đồ Thế kiếm ý?
Lão giả lưng rùa nghe xong, sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh lại vui vẻ, gật đầu nói:
- Được!
Mẫn trưởng lão nghe xong, cũng không nói nhiều, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, kiếm ý quanh người nàng bỗng nhiên trở nên mãnh liệt, như một đoàn sương trắng, phủ xuống đỉnh đầu, đột nhiên lóe lên linh quang, lại xuất hiện một vệt ánh kiếm màu trắng, lúc ẩn lúc hiện, thoạt nhìn giống nàng đến mấy phần, nhảy đến giữa không trung, ánh kiếm màu trắng nắm kiếm quyết, vung múa một thanh tiểu kiếm trong suốt, bỗng nhiên trong lúc đó, chém ra từng kiếm về bốn phương tám hướng.
- Vù...
Chém ra mấy kiếm, thiên địa gió tuyết đột nhiên dừng lại ở giữa không trung.
Chương 1102 Nguyên Anh thì làm sao? (1)
Hơn nữa loại ý này đọng lại, còn đang không ngừng khuếch tán về phương xa, bao phủ trong địa vực vô tận.
Ba trăm dặm... Một ngàn dặm... Ba ngàn dặm...
Gió tuyết vào khu vực này, liền dừng lại ở giữa không trung.
Có Tuyết Thú bị bao phủ trong khu vực này, cả người lập tức chảy máu, chết lặng không một tiếng động.
Loại kiếm này quả thực vô cùng khủng bố.
Hầu như trong khoảnh khắc đó, kiếm ý của nàng bao phủ trong phạm vi ba ngàn dặm.
Sau đó, kiếm ý hơn ba ngàn dặm, lướt qua chỗ nào nơi đó bị phá nát, mang theo mấy điểm Hỏa tinh, sắc mặt Phương Nguyên tái nhợt, từ dưới nền đất nhảy ra ngoài, nôn ra ngụm máu tươi, ánh mắt có chút sợ hãi.
- Tiểu nhi, xem lần này ngươi chạy đi đâu...
Mà Lão giả lưng rùa được nhắc nhở, trong nháy mắt trên đỉnh đầu xuất hiện một đạo linh quang, nhào thẳng về phía Phương Nguyên.
Chuyện đến nước này, hắn cũng không kịp nhớ, trực tiếp lấy ra Nguyên Anh.
Mây đen giăng kín, pháp lực ngập trời, Nguyên Anh Lão giả lưng rùa thoát xác, tốc độ thật khủng bố, như một tia chớp từ bầu trời phía này phóng về phía khác, ôm theo một loại nhuệ khí xông thẳng về phía Phương Nguyên.
Lần này hắn cũng biết bức Phương Nguyên xuất hiện không phải chuyện dễ dàng, dùng hết toàn lực, trực tiếp lấy Nguyên Anh chạy tới.
Đến cảnh giới cỡ này như bọn họ, luyện ra Nguyên Anh, có thể thần du vạn dặm, giết người trong chớp mắt, mà trong cơ thể bọn họ, ít nhất ở tốc độ trên, liền trở thành gánh nặng của bọn họ, trước đây bọn họ cũng không dám tùy tiện thoát xác Nguyên Anh, là bởi vì Tuyết Nguyên không giống những nơi khác, nơi này trời đông lạnh lẽo, cương phong khủng bố, Nguyên Anh đi khắp trong gió tuyết rất dễ bị thương tổn.
Mà hiện tại cũng không chắc được, dưới tay hai người bọn họ, Phương Nguyên đã chạy trốn mấy lần, khiến trong lòng bọn họ cũng có chút không chắc chắn, bởi vậy mới triển khai Kiếm Tâm, khi Nguyên Anh thoát xác, khoảng khắc đi đến, nghĩ chỉ thoát xác trong thời gian ngắn ngủi, chém Phương Nguyên xong liền lập tức trở lại thân thể, có lẽ cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Dù sao đứng đầu Lục đạo cũng đã đạt đến cực hạn, khí cơ uể oải suy sụp, như không thể động đậy.
Trước đó hắn bị thương nặng, còn mạnh mẽ mượn Ngũ Hành Độn Pháp mà đi, cực kỳ tiêu hao pháp lực, có thể chịu đựng lâu như vậy, hắn đã có Tử đan đan phẩm, nguyên nhân căn cơ vững chắc. Quan trong hơn, làm cho tâm Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì rung động, sao có hể bình thường, lúc bị ép đi ra cũng là lúc bị kiếm khí ăn mòn, cả người đã đạt đến sức chịu đựng cực hạn.
Hắn đường đường là Nguyên Anh, chẳng lẽ còn không bắt được một tiểu bối Kim Đan cung giương hết đà sao?
- Nếu là một Nguyên Anh thì tốt rồi...
Trong chốc lát, Phương Nguyên cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo giữa không trung, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Thậm chí hắn không nhịn được xuất hiện một vài ý nghĩ.
Như chỉ là một Nguyên Anh, chỉ là Nguyên Anh bình thường, nói vậy hiện tại hắn vẫn còn cơ hội đào tẩu?
Nhưng đáng tiếc, người đến lại là hai Nguyên Anh, một người trong đó thực lực bất phàm, vượt xa trưởng lão Nguyên Anh Tẩy Kiếm Trì bình thường, Nguyên Anh Kiếm Tiên tu ra Kiếm Tâm, trước mặt loại người có thực lực như vậy, chênh lệch giữa hắn vào Nguyên Anh thể hiện rất rõ ràng.
Rất nhanh, hắn lại cảm thấy rất buồn cười!
Muốn những thứ này có ích lợi gì?
Nếu nghĩ như thế hắn không đến Tuyết Nguyên chẳng phải tốt hơn sao?
Hắn biết rõ bọn họ đang làm một vài chuyên, lại giả bộ như không biết, né xa không phải là càng tốt hơn sao?
Trên đời này không có nếu như!
Chính hắn yêu cầu Kiếm Tâm, đương nhiên muốn tới Tuyết Nguyên, gặp phải loại chuyện mờ ám, đương nhiên muốn tra rõ ràng.
Những người đó đã làm những việc bê bối đến xấu hổ đến tột cùng, vì vậy phải có những người hăn hắn điều tra làm rõ sự việc, cho dù có vô cùng nguy hiểm, hắn cũng phải làm, dù người ta nói hắn làm chuyện không đâu, cho dù có tìm đường chết, hắn cũng phải làm như thế.
Bởi vì, bản thân hắn là người như vậy!
Dù có quay về một trăm lần, hắn vẫn muốn làm như thế!
Mà bây giờ, cho dù hoàn cảnh khó khăn thế nào cũng phải nghĩ biện pháp để sống sót.
Đối mặt với lão giả lưng rùa Nguyên Anh thoát xác, vội vã áp sát khí tức hắn, Phương Nguyên nặng nề phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cắn chặt răng ngồi dậy, dùng hết toàn lực, bóp pháp ấn, ở bên cạnh hắn, thanh khí lưu chuyển, một cây liễu cuốn theo sấm sét xuất hiện ở phía sau hắn, vạn ngàn cành liễu vung múa, như một đám Linh Xà, nhắm về giữa không trung.
- Hừ, thủ đoạn này cũng dám dùng trước mặt lão phu?
Lão giả lưng rùa cười gằn, từ xa vung chưởng, một đạo linh quang đánh lại đây.
- Đùng đùng đùng đùng.
Hai đạo khí cơ tại giữa không trung giao nhau, trăm nghìn cành liễu trong nháy mắt bị chấn động chia năm xẻ bảy.
Đối với cảnh giới Nguyên Anh như hắn, Bất Tử Liễu thực sự quá yếu.
Hắn không để thần thông này vào trong mắt, cũng không phải tính khí ngông cuồng, mà lẽ ra nên như vậy!
Đương nhiên, nếu là Thiên Lai Kim lão thái quân triển khai một đạo thần thông, còn có chút tư cách giao thủ với hắn.
Pháp lực ngất trời, đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
Có điều, hình như hắn có chút đoán sai.
Phương Nguyên tế lên Bất Tử Liễu, cũng không phải nhằm chống đối thế công của hắn!
- Thần liễu bất tử, thân thể bất diệt...
Chương 1103 Nguyên Anh thì làm sao? (2)
Tế nổi lên Bất Tử Liễu, Phương Nguyên cũng không lo lắng cành liễu này có thể ngăn cản Lão giả lưng rùa hay không, răng nghiến chặt, trầm giọng hét lớn, Bất Tử Liễu lóe lên chói mắt, bỗng nhiên trở nên ảm đạm.
Có loại sinh cơ khó có thể hình dung, nhanh chóng từ Bất Tử Liễu tràn vào trong cơ thể hắn, làm cho trăm ngàn lỗ thủng trên thân thể hắn, sinh cơ tăng vọt, vô số vết thương nhỏ bé nhanh chóng trở lại bình thường, pháp lực cũng tăng lên theo.
Bất Tử Liễu, vốn không phải dùng để tấn công Lôi Linh!
Bản thân cây Liễu chính là một cây thần vật, lúc trước Kim gia Thiên Lai Thành Trấn tộc, nếu không phải Kim lão thái quân xem trọng Phương Nguyên, muốn kéo hắn vào Kim gia, cuối cùng đánh cắp một thân tạo hóa của cháy người ta, nên dù như thế nào, cũng sẽ không cam lòng đem một cây thần vật mạnh mẽ trồng vào trong cơ thể Phương Nguyên, tự nhiên làm lợi cho người ngoài không có liên quan.
Mà tiềm lực một cây thần vật, khi tu vi Phương Nguyên tăng lên, cũng dần dần nắm giữ huyền diệu trong đó.
- Huyền Hoàng Nhất Tiễn...
Trong khoảnh khắc đó, Bất Tử Liễu đã trở nên lu mờ ảm đạm, mà Phương Nguyên thì lại dựa vào nó sinh cơ mạnh mẽ tăng lên, vội vã vận chuyển một thân pháp lực, thanh khí quanh người cuồn cuộn, lại nhanh chóng ngưng tụ, trước người hóa ra một tấm cung lớn vô cùng quái lạ.
- Sinh cơ trong nháy mắt tăng trưởng rất nhiều?
Biến hóa trên người Phương Nguyên, cho dù là lão giả lưng rùa cũng không nhịn được hoảng sợ.
Nhưng ý nghĩ chỉ lóe qua một chút, vẫn vội vã vọt tới, đối với hắn mà nói, dù Phương Nguyên ở trạng thái viên mãn cũng không để trong mắt, huống chi bây giờ một người bị thương nặng nề
Tuy rằng thần thông kia ngưng luyện mà thành cung lớn, mang theo một thân khí tức khiến hắn không dám khinh thường, nhưng hắn vẫn đầy đủ tự tin một đòn đánh chết Phương Nguyên.
- Tiểu nhi, hồ đồ đủ lâu rồi, chịu chết đi!
Lúc này hắn đã chạy tới trước người Phương Nguyên khoảng trăm trượng, hóa thành dáng dấp lão giả lưng rùa ba thước, ánh mắt nhìn thẳng Phương Nguyên, vô cùng tức giận, trực tiếp tăng lên một thân pháp lực, hóa thành một đòn cuồng bạo, hư không trước người đều trở nên tầng tầng lớp lớp, giống như sóng gợn, tích trữ sức mạnh lớn vô cùng, bỗng nhiên run rẩy, hạ thẳng xuống người Phương Nguyên.
- Người phải chết, là ngươi!
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên đột nhiên trầm giọng quát khẽ, đem một mũi tên khoát lên.
Huyền Hoàng Nhất Tiễn, vốn Huyền Hoàng Khí làm cung, Thiên Cương Lôi Lực làm tiễn, nhưng vào lúc này, Phương Nguyên cũng biết đối với một cường giả Nguyên Anh mà nói, Huyền Hoàng Nhất Tiễn không thể tổn thương hắn, bởi vậy Phương Nguyên không lựa chọn lôi điện làm tiễn, mà chọn một cây Hoàng kim xử.
Chính là Thần khí hắn đoạt được từ trên tay những người áp vận vật tư Viên gia.
Trong chốc lát, hắn trực tiếp đem pháp lực vô tận rót vào bảo vật, phá hủy thần khí bên trong trung tâm trận pháp, sau đó dựa vào sức lực của Huyền Hoàng Cung, bắn Thần khí bay ra ngoài.
Lúc Thần khí rời dây cung, cũng đã loé lên một số ánh sáng quỷ dị, có từng đạo khí tức chôn vùi giống như khí tức đang ngưng tụ, kịch liệt co rút lại, sau đó thả ra một loại kim quang khủng bố.
...
...
- Trấn Thế Bảo Xử?
Trong nháy mắt, khi Lão giả lưng rùa nhìn thấy Hoàng kim xử, hai mắt trợn tròn, sao hắn lại không biết lai lịch của bảo vật này chứ, bởi vì đây vốn là một trong thần khí trấn tộc của Viên gia.
Một đạo Thần khí này trước đây giao cho đệ tử trong tộc phòng thân, đi áp giải những vật tư trọng đại, sau đó Viên Tiểu Uyển trở về, thì lại nói cho hắn Thần khí này trong lúc hỗn chiến đã mất...
Nàng không nói một chữ nào chuyện Bảo Xử rơi vào tay người đứng đầu Lục đạo.
- Tên hỗn trướng chết tiệt này.
Lão giả lưng rùa vô cùng kinh hãi, vận chuyển toàn lực ngừng lại thân hình, vội vã lùi về sau.
Khi đến nhanh bao nhiêu, lúc này lùi càng nhanh bấy nhiêu.
Thế nhưng Phương Nguyên lấy Huyền Hoàng nhất mạch làm cung, trong thời gian ngắn, Nguyên Anh càng nhanh hơn hắn.
Trốn không xong!
Lão giả lưng rùa Nguyên Anh nhanh chóng tụng ẩn chú, phải khống chế Xử này lại, nếu Phương Nguyên chỉ điều động Bảo Xử dùng để đánh hắn, hắn còn có thể dùng bí thuật của Viên gia khống chế lại, nhưng Phương Nguyên lại trực tiếp cho nổ Bảo Xử, hắn lấy thần khí hủy diệt để đánh đổi, đổi lấy một đòn cuồng bạo, dù là hắn, hay Lão giả lưng rùa, đều khống chế không được Bảo Xử.
Sau đó Lão giả lưng rùa bắt đầu hối hận.
Hắn không nên xuất Nguyên Anh đến đây, mà thân thể của hắn đến mới đúng.
Thân thể đến, hắn còn có thể tế lên một số pháp bảo chống đỡ, nhưng Nguyên Anh thoát xác không mang được pháp bảo, trừ phi hắn đem một số pháp bảo luyện vào thần hồn của hắn, nhưng hắn không tu qua loại bí pháp này.
Dù có hối hận thế nào, trong nháy mắt chuyện đã xảy ra.
Ầm ầm!
Mũi tên Hoàng kim xử bị Phương Nguyên bắn ra, trong nháy mắt liền theo Nguyên Anh của lão giả lưng rùa trốn ra ngoài mấy trăm trượng, sau đó bỗng nhiên sụp đổ, khí tức hủy diệt vô biên tràn ngập hư không phạm vi mấy trăm trượng, đập tan hư không, cuốn ngược gió tuyết về phía cửu thiên, gió gào thét cuồng bạo mà đến, đánh trúng Phương Nguyên bay ra ngoài mấy trăm trượng.
- Ta...
Mà thần khí của Lão giả lưng rùa trong trung tâm chỉ phát ra một tiếng phẫn nộ ngắn ngủi, đã bị ánh sáng vô biên bao trùm.
Chương 1104 Kiếm khí tung hoành ba ngàn dặm (1)
Hắn không có Cóc Lôi Linh bảo mệnh dùng lúc cần thiết như Phương Nguyên, bởi vậy Thần khí tự bạo sức mạnh vô cùng lớn, Nguyên Anh như hắn chịu đựng được, một chút cũng không lãng phí.
Vốn Nguyên Anh thoát xác trong hoàn cảnh ở Tuyết Nguyên có chút đặc biệt, hơi yếu ớt, có vẻ hơi yếu ớt, bây giờ thì tốt rồi. .
Thần khí tự bạo, thanh thế kinh người, một loạt khí tức cuồng bạo hủy diệt đạt tới cực điểm, ầm ầm đẩy ra, bao phủ phạm vi ba trăm trượng, phá hủy tất cả quanh thân, thậm chí hóa đại địa thành lưu ly, sau đó mới chậm rãi tản đi...
Mà vào lúc này, trong một vùng hư không, cái gì đều không có.
Cũng không ai biết lão giả lưng rùa cuối cùng muốn nói cái gì.
Phương Nguyên cũng không biết, càng không muốn biết, hắn chỉ dùng hết toàn lực, đứng lên.
Nhìn hư không đã không còn thứ gì, hắn nặng nề nuốt nước xuống một ngụm nước miếng, sau đó lảo đảo, tiếp tục bỏ chạy về phía trước.
- Phốc...
Sau khi Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì Mẫn trưởng lão bức Phương Nguyên ra, liền chậm rãi thu hồi kiếm ý trải rộng trên Tuyết Nguyên.
Một lần điều động Kiếm Tâm, kiếm ý trải ra ngàn dặm đối với nàng mà nói cũng là một chuyện cực kỳ dùng sức, tuy rằng làm như vậy, tất nhiên có thể bức Phương Nguyên từ linh mạch ra ngoài, nhưng cũng phải nàng sử dụng kiếm ý đối kháng với tất cả sinh linh trong ngàn dặm, thậm chí đối với kháng với gió tuyết, thực tại hung hiểm tới cực điểm, đối với Kiếm Tâm của nàng gánh nặng cũng đạt tới cực điểm.
Cũng chính vì nguyên nhân chính này, sau khi bức ra Phương Nguyên, nàng lập tức chậm rãi thu hồi kiếm ý, để tránh khỏi tâm thần đổ nát.
Đối với những chuyện khác, nàng cũng không lo lắng, nàng rất vững tin kiếm ý của chính mình sẽ thương tổn được Phương Nguyên, cũng xác định bây giờ Phương Nguyên đã không có lực để chống lại.Viên tứ gia, Lão giả lưng rùa của Viên gia dù không phải là Nguyên Anh đỉnh cấp, nhưng tốt xấu gì cũng là lão quái vật tu hành gần ngàn năm, không lẽ không đối phó được một tên tiểu bối bị thương nặng sao? nếu đúng thế thì sẽ thành chuyện cười.
Nhưng nàng không nghĩ tới, khi nàng thu hồi kiếm ý, lúc chuẩn bị hỏi dò kết quả, liền nhìn thấy người đứng bên cạnh nàng, Viên tứ gia vẫn không nhúc nhích, đột nhiên sắc mặt thay đổi, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, trên mặt hiện ra một loại sợ hãi và phẫn hận.
Sau một khắc, hắn không còn nhúc nhích, khí tức tán dật bên trong đất trời, như trở thành một cái xác không hồn.
- Chuyện này…
Mẫn trưởng lão kinh hãi, dùng gấp kiếm thức dò xét, sau đó vẻ mặt như dại ra.
- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Theo bản năng nàng muốn hỏi, nhưng lập tức liền phản ứng lại, Viên tứ gia đã không trả lời được vấn đề của nàng, bởi vậy trong lòng nàng khiếp sợ vô cùng, nàng không thể nào tưởng tượng được, đường đường Nguyên Anh đại tu, điều động Nguyên Anh thoát xác, đi ra chém giết một tiểu bối bị thương ngoài ngàn dặm, sao Nguyên Anh lại tiêu tan, thân thể như chết đứng?
Hắn làm cái gì thế?
Vào đúng lúc này, nàng tình nguyện tin tưởng sau khi Nguyên Anh Viên tứ gia thoát xác, bị cương phong trên Tuyết Nguyên thổi tan.
Bởi vì chuyện này không thể nào!
Nếu Phương Nguyên là Kim Đan cảnh giới đỉnh phong, ở trong trạng thái tốt nhất, thực lực cường thịnh nhất, cũng có thể hắn có cơ hội thương tổn được Nguyên Anh Viên tứ gia, nàng còn miễn cưỡng có thể tin tưởng, nhưng bây giờ, người đứng đầu Lục đạo chẳng khác nào tên đã hết đà, sao mà làm được chứ?
- Phương Nguyên…
Sau khi hét khiếp sợ, sắc mặt của nàng chìm xuống.
Trên người nàng, dâng lên một cỗ khí cơ âm lãnh, sát khí phân tán.
Tuy rằng không có giao tình với Viên tứ gia, hơn nữa lấy thân phận Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì của nàng, cũng không xem vị đại tu Nguyên Anh Viên tứ gia là nhân vật xuất chúng, nhưng dù sao cũng cùng đi giải quyết, cũng đều cao thủ Nguyên Anh trấn thủ cung điện dưới lòng, bây giờ nhìn thấy tứ gia của Viên gia chết đi, trong lòng nàng sinh ra một loại bi thương.
Mà ngoài bi thương còn có sát cơ dày đặc, hai đại Nguyên Anh truy sát một tiểu bối bị thương nặng, không những không đắc thủ, còn bị tiểu nhi kia dùng loại thủ đoạn nào đó chém chết một người, cũng làm cho trong lòng nàng sinh ra một loại cảm giác phẫn nộ khó có thể dùng lời diễn tả được.
- Ta thật muốn xem, đến tột cùng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!
Căm hận nói nhỏ, nàng cất bước, chậm rãi đi về phía trước.
Sau khi bước đi vài bước, kiếm ý trong cơ thể bắt đầu trở nên trôi chảy, tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, đến bên ngoài trăm trượng thì nàng đã một bước đạp về không trung, người theo kiếm đi, hóa thành một luồng ánh kiếm phá tan gió tuyết, nhảy vào trong hư không.
Người tu luyện Kiếm Tâm rất ít khi thoát xác Nguyên Anh, ngoại trừ một số người tu hành qua bí pháp, phần lớn đều không thể thoát xác, nàng cũng giống như thế, chỉ là, coi như không cần Nguyên Anh thoát xác, đem ngự kiếm pháp điều động đến cực điểm, tốc độ kia cũng vô cùng khủng bố.
Quan trọng hơn chính là lúc trước nàng điều động Kiếm Tâm đã lưu lại một tia kiếm ý ở trên người Phương Nguyên.
Dựa vào tu vi của Phương Nguyên bây giờ tuyệt đối không cách nào loại bỏ một tia kiếm ý đó.
Điều này cũng có nghĩa là Phương Nguyên trốn về phía nào, nàng đều có thể tìm thấy hắn.
Nhất định có thể tìm thấy hắn!
- Nhất định có thể sống sót!
Chương 1105 Kiếm khí tung hoành ba ngàn dặm (2)
Mà Phương Nguyên bây giờ cố gắng chạy về phía trước.
Hắn vốn là sức cùng lực kiệt, nhưng mượn sự thần diệu của Bất Tử Liễu, lại miễn cưỡng làm cho bản thân ở thời khắc yếu ớt nhất sinh ra một cỗ sinh cơ dư thừa sau đó dựa vào một cỗ sinh cơ này cố hết sức chạy về phía trước, hắn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo phía sau lưng, như mũi kiếm róc xương, biết một Nguyên Anh Kiếm Tiên bị bức ép liền sinh ra sát cơ lẫm liệt.
Nhưng dù như thế nào, hắn cũng phải sống sót!
Cho dù thực lực Nguyên Anh Kiếm Tiên mạnh đến đâu, cũng phải sống sót!
Trái tim ôm ý niệm này, trong đầu của hắn bắt đầu có vô số ý nghĩ lóe qua, khổ cực đọc sách ở Lang Gia Các hơn ba năm, kiến thức vô tạn, đều lật hết lên, tìm kiếm những cách có thể giúp hắn lúc này.
...
...
- Ngươi cảm giác mình có thể chạy thoát sao?
Gió tuyết mênh mông, Phương Nguyên có thể cảm giác được phía sau lưng truyền đến sát ý lạnh lẽo, biết Mẫn trưởng lão đuổi sát phía sau, dĩ nhiên ở ngoài ba trăm dặm mà nàng dốc toàn lực ngự kiếm, tốc độ của hắn căn bản không thể so sánh với nàng, hắn chỉ có thể cắn chặt răng, tùy tiện tìm kiếm một mảnh tuyết cốc, sau đó bắt đầu đem hết những vật liệu đắt giá trên người hắn dùng bày trận .
- Bạch!
Thân hình Mẫn trưởng lão lúc ẩn lúc hiện, xuất hiện ở bên ngoài gió tuyết mấy chục dặm thì đại trận của Phương Nguyên sắp thành hình, nhưng một đạo kiếm thức của Mẫn trưởng lão quét tới, đương nhiên đoán được ý nghĩ của hắn, nàng cười lạnh “Chỉ là một Kim Đan, lại vẫn dùng lại kế cũ, bố trí một tòa đại trận để mai phục ta, chỉ tiếc ta không phải tứ gia của Viên gia, ta chính là Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì!”
Ở ngoài mấy chục dặm, nàng liền trực tiếp chém ra một kiếm!
Sau đó liền thấy được một luồng ánh kiếm tách ra bên trong đất trời gió tuyết, cuốn thẳng về phía Phương Nguyên.
Ầm!
Cả toà đại trận đều bị chém đến xiểng liểng, kiếm quang vô tận tràn ngập, dư uy còn lại vẫn trực tiếp cuốn về phía Phương Nguyên, cuối cùng trong lúc nguy cấp, Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp triệu hoán Cóc Lôi Linh, nuốt hắn vào trong, tuy nhiên ánh kiếm kia đến quá nhanh, dư uy của nó vẫn có một đạo quét trên đùi của hắn, lập tức chém ra một vết thương, lộ xương khớp.
- Ngươi còn có thể trốn sao?
Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì nhận ra được Phương Nguyên bị thương, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, điều khiển kiếm quang liền vọt tới.
Phương Nguyên không dám khinh thường, sau khi tránh thoát một kiếm này lập tức từ bên trong Cóc Lôi Linh nhảy ra ngoài, xoay người lại ôm cóc vào trong lòng, tiếp đến lại vội vã gọi ra Chu Tước Lôi Linh, nhanh chóng bước lên, vội vã phi trong gió tuyết vô biên.
Chân của hắn đã bị thương, tốc độ bị ảnh hưởng lớn, thậm chí bởi vì một kiếm này của Nguyên Anh Kiếm Tiên, làm cho trên đùi hắn bị thương tới xương, hiện tại Bất Tử Liễu không thể trở lại bình thường, tốc độ Chu Tước Lôi Linh trong thời gian ngắn rất khá, nhưng triển khai trong thời gian dài, đối với pháp lực của hắn tiêu hao rất nghiêm trọng, cho nên thoát thân bằng cách này cũng không phải là kế lâu dài, nhưng hắn không còn cách nào.
- Phần phật…
Sau lưng ở bên ngoài hơn trăm dặm, Mẫn trưởng lão từ xa chạy tới, tay áo huy động mãnh liệt không ngừng kéo ngắn khoảng cách.
Hiển nhiên trong thời gian uống cạn chén trà, nàng có thể đuổi kịp hắn, Phương Nguyên cắn chặt răng, gẩng đầu nhìn về giữa không trung.
Bầu trời Tuyết Nguyên vẫn luôn u ám ngột ngạt, lúc nào cũng có mây đen ngưng tụ.
Mà trên mây đen, cương phong vô biên, tung hoành thiên địa, đủ để xé nát cả thế gian, cho nên trên Tuyết Nguyên, rất ít người sẽ phi hành trốn vào trời cao, bất kể là tu sĩ, hay pháp chu, đều sẽ chọn giữa không trung, hoặc ép sát mặt đất mà đi, nhưng đến lúc này, Phương Nguyên lại không có lựa chọn khác, hắn âm thầm cắn răng, trực tiếp vọt về phía mây đen.
- Muốn chết!
Mẫn trưởng lão từ xa chạy tới, chỉ nhìn thấy một tia điện quang xông thẳng lên cửu tiêu, sắc mặt khẽ biến.
Cương phong trên mây đen quá mức mãnh liệt, đối với Tu hành giả mà nói không khác gì cối xay thịt, một Nguyên Anh Kiếm Tiên như nàng, thân thể mạnh mẽ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không lựa chọn lấy thân thể trực tiếp chịu đựng cương phong cấp độ kia tẩy lễ, mà tiểu nhi cảnh giới Kim Đan lại tiến vào trong đó, chỉ còn một con đường chết, trong lòng nàng kinh ngạc vô cùng, cho rằng Phương Nguyên muốn tự mình kết thúc.
Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa lóe lên, lại nhìn thấy Phương Nguyên khi vọt vào trong cương phong lại dùng lại kế cũ, dùng con cóc xấu xa nuốt hắn vào trong, sau đó nhảy ngay trên lưng Chu Tước Lôi Linh, vọt vào trong cương phong.
Cũng không biết là trùng hợp hay hắn cố ý lựa chọn, đạo cương phong kia lại là cương phong ôn hòa nhất trong cửu thiên hỗn loạn, nên không trực tiếp xé nát hắn cùng con cóc kia, mà giống như sóng lớn hồng triều, trực tiếp cuốn lấy vọt thẳng về phía đông, tốc độ của cương phong nhanh chóng biết bao, trong nháy mắt đã mang hắn đi xa mấy trăm dặm.
- Lại còn có quái pháp như thế này.
Mẫn trưởng lão căm hận nói nhỏ, liền ngự kiếm quang chạy về phía trước:
- Ta xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!
Ầm ầm ầm!
Trên chín tầng trời, cương phong hỗn loạn, gào thét tàn phá bừa bãi.
Trong cương phong gào thét tàn phá bừa bãi, có thể nhìn thấy một con cóc lăn lộn trên sóng, có khi lộ ra cái bụng, có khi lại xoay chuyển một vòng.
Trước đây Phương Nguyên bên trên núi tuyết, mượn Thổ tướng địa mạch bỏ chạy về hướng đông, bây giờ trong hồ tuyết chợt thay đổi Thủy mạch, bên trong kiếm thức của Mẫn trưởng lão, như đột nhiên biến mất trong địa mạch, nhưng cũng may nhờ tu vi Mẫn trưởng lão cao thâm, kiếm thức nhạy bén, mới nhanh chóng đoán được mục đích của hắn, xác định phương hướng hắn bỏ chạy nên chạy theo.
- Tiểu nhi, ngươi mang theo chúng ta qua lại, cũng đủ rồi...
Mẫn trưởng lão vút qua mấy trăm dặm, kiếm thức ngưng lại, khóa chặt bóng dáng Phương Nguyên phía dưới Thủy mạch, trái tim than nhỏ một tiếng, khẽ quát:
- Bằng vào tu vi của ngươi, trên Tuyết Nguyên muốn trốn hai người chúng ta không phải là chuyện rất khổ sở sao?
Ầm ầm!
Vừa nói nàng vừa ngưng tụ kiếm quang, đột nhiên một kiếm chém xuống.
Rào!
Một đạo kiếm ý mắt thường có thể nhìn thấy, chia thiên địa làm hai nửa, gió tuyết xoay quanh không ngớt, đại địa rạn nứt, Thủy mạch dưới nền đất bị một kiếm này trực tiếp chém thành hai nửa, nước suối mát lạnh phun lên không trung, cao mấy chục trượng, nhưng còn chưa rơi xuống đất, đã bị giá lạnh đông thành tượng băng, thế duy trì dâng lên, tạo nên vẻ đẹp vô cùng quỷ dị.
Lúc này, Mẫn trưởng lão đã bị Phương Nguyên làm cho mất kiên nhẫn, một kiếm này đã vận dụng chân ý.
Dưới một kiếm, trực tiếp chém nứt địa mạch, cũng bọc Phương Nguyên bên trên địa mạch vào, muốn trực tiếp chém giết.
- Haizzz.
Lão giả lưng rùa vội vã chạy tới, nhìn thấy màn này, sắc mặt hơi mất mát.
Hắn vốn định tự tay chém giết Phương Nguyên, nhưng thấy tốc độ bản thân không bằng Mẫn trưởng lão, vẫn không thể nào theo kịp.
- Không đúng...
Một kiếm Mẫn trưởng lão chém xuống, vốn định thu rồi kiếm thức, nhưng đến thời khắc cuối cùng, lại gắt gao nhíu mày, trong kiếm thức của nàng rõ ràng có thể nhìn thấy, nhưng bóng người Phương Nguyên bị một kiếm của nàng chém thành hai nửa, chầm chậm biến mất, hóa thành thanh khí nhàn nhạt, tàn phá Thủy mạch trong phạm vi rộng lớn, tràn ngập giữa đất trời, nhưng không còn chút dấu vết nào.
- Đây là giả thân sao?
Sắc mặt nàng vô cùng kinh ngạc, có chút mờ mịt nhìn bốn phía.
- Giả thân?
Lão giả lưng rùa miễn cưỡng chạy tới, nghe vậy kinh ngạc:
- Giả thân gì?
Ánh mắt vội vàng quét nhìn xuống dưới, sắc mặt càng kinh ngạc hơn, ngơ ngác hỏi:
- Tiểu nhi kia đâu?
- Chúng ta tính sai rồi.
Đột nhiên Mẫn trưởng lão xoay người lại, trong thời gian uống cạn nửa chén trà miễn cưỡng chạy về hồ tuyết gần đó.
Vội vã kiểm tra, sau đó sắc mặt càng lạnh xuống.
Chỉ thấy hồ tuyết bị băng tuyết phủ kín, xung quanh còn mọc ra vài gai khô, nàng chậm rãi đánh giá, trong lòng đoán được Phương Nguyên làm thế nào rời đi, sắc mặt càng thêm uy nghiêm đáng sợ, mắt lộ ra sát cơ.
- Sau khi tiểu nhi này đến hồ tuyết, không phải mượn Thủy mạch rời đi, mà là Hỏa mạch.
Nàng chỉ về một chỗ trên hồ tuyết, mặt như dán lên một tầng khí lạnh.
- Nơi này có một Hỏa mạch bí ẩn, có hỏa khí sinh sôi, nên trên Tuyết Nguyên mới xuất hiện một hồ tuyết như vậy, lại sinh ra một ít gai. Có điều Hỏa mạch bây giờ đã vô cùng ảm đạm, dưới gió tuyết lạnh lẽo ăn mòn càng làm cho chúng ta khó mà phát hiện ra, tiểu nhi mượn điều này mới phân ra giả thân, mượn Thủy mạch bỏ chạy, hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, còn chân thân lại dọc theo Hỏa mạch gần như khô cạn rời đi.
- Thậm chí ngay cả Hỏa hành độn pháp cũng biết? ...
Lão giả lưng rùa ngẩn ngơ, lại vội la lên:
- Vốn sắp đuổi kịp, bây giờ lại để hắn đào tẩu hay sao?
- Hắn liên tục triển khai ba dạo độn pháp Địa mạch, Thủy mạch, Hỏa mạch, nói không chừng am hiểu cả Ngũ Hành Độn Thuật, bây giờ đã chạy ra rất xa, nếu chúng ta vẫn đuổi theo, ai biết hắn còn có thể có kỳ chiêu quái pháp gì, bỏ chạy lần nữa?
Thân hình Mẫn trưởng lão vẫn không nhúc nhích, sắc mặt trở nên âm trầm, lạnh giọng nói.
Lão giả lưng rùa cảm giác được nàng tức giận, vội vàng nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Không thể lại cùng hắn chơi tiếp!
Mẫn trưởng lão nhíu mày, đưa ra một cái quyết định quan trọng, trầm giọng nói:
- Viên đạo hữu, ta muốn lấy Kiếm Tâm điều động Đồ Thế kiếm ý, ép hắn đi ra, nhưng tiểu nhi kia đã chạy rất xa, sau khi hắn hiện thân, chuyện cần ngươi tới làm.
- Đồ Thế kiếm ý?
Lão giả lưng rùa nghe xong, sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh lại vui vẻ, gật đầu nói:
- Được!
Mẫn trưởng lão nghe xong, cũng không nói nhiều, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, kiếm ý quanh người nàng bỗng nhiên trở nên mãnh liệt, như một đoàn sương trắng, phủ xuống đỉnh đầu, đột nhiên lóe lên linh quang, lại xuất hiện một vệt ánh kiếm màu trắng, lúc ẩn lúc hiện, thoạt nhìn giống nàng đến mấy phần, nhảy đến giữa không trung, ánh kiếm màu trắng nắm kiếm quyết, vung múa một thanh tiểu kiếm trong suốt, bỗng nhiên trong lúc đó, chém ra từng kiếm về bốn phương tám hướng.
- Vù...
Chém ra mấy kiếm, thiên địa gió tuyết đột nhiên dừng lại ở giữa không trung.
Chương 1102 Nguyên Anh thì làm sao? (1)
Hơn nữa loại ý này đọng lại, còn đang không ngừng khuếch tán về phương xa, bao phủ trong địa vực vô tận.
Ba trăm dặm... Một ngàn dặm... Ba ngàn dặm...
Gió tuyết vào khu vực này, liền dừng lại ở giữa không trung.
Có Tuyết Thú bị bao phủ trong khu vực này, cả người lập tức chảy máu, chết lặng không một tiếng động.
Loại kiếm này quả thực vô cùng khủng bố.
Hầu như trong khoảnh khắc đó, kiếm ý của nàng bao phủ trong phạm vi ba ngàn dặm.
Sau đó, kiếm ý hơn ba ngàn dặm, lướt qua chỗ nào nơi đó bị phá nát, mang theo mấy điểm Hỏa tinh, sắc mặt Phương Nguyên tái nhợt, từ dưới nền đất nhảy ra ngoài, nôn ra ngụm máu tươi, ánh mắt có chút sợ hãi.
- Tiểu nhi, xem lần này ngươi chạy đi đâu...
Mà Lão giả lưng rùa được nhắc nhở, trong nháy mắt trên đỉnh đầu xuất hiện một đạo linh quang, nhào thẳng về phía Phương Nguyên.
Chuyện đến nước này, hắn cũng không kịp nhớ, trực tiếp lấy ra Nguyên Anh.
Mây đen giăng kín, pháp lực ngập trời, Nguyên Anh Lão giả lưng rùa thoát xác, tốc độ thật khủng bố, như một tia chớp từ bầu trời phía này phóng về phía khác, ôm theo một loại nhuệ khí xông thẳng về phía Phương Nguyên.
Lần này hắn cũng biết bức Phương Nguyên xuất hiện không phải chuyện dễ dàng, dùng hết toàn lực, trực tiếp lấy Nguyên Anh chạy tới.
Đến cảnh giới cỡ này như bọn họ, luyện ra Nguyên Anh, có thể thần du vạn dặm, giết người trong chớp mắt, mà trong cơ thể bọn họ, ít nhất ở tốc độ trên, liền trở thành gánh nặng của bọn họ, trước đây bọn họ cũng không dám tùy tiện thoát xác Nguyên Anh, là bởi vì Tuyết Nguyên không giống những nơi khác, nơi này trời đông lạnh lẽo, cương phong khủng bố, Nguyên Anh đi khắp trong gió tuyết rất dễ bị thương tổn.
Mà hiện tại cũng không chắc được, dưới tay hai người bọn họ, Phương Nguyên đã chạy trốn mấy lần, khiến trong lòng bọn họ cũng có chút không chắc chắn, bởi vậy mới triển khai Kiếm Tâm, khi Nguyên Anh thoát xác, khoảng khắc đi đến, nghĩ chỉ thoát xác trong thời gian ngắn ngủi, chém Phương Nguyên xong liền lập tức trở lại thân thể, có lẽ cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Dù sao đứng đầu Lục đạo cũng đã đạt đến cực hạn, khí cơ uể oải suy sụp, như không thể động đậy.
Trước đó hắn bị thương nặng, còn mạnh mẽ mượn Ngũ Hành Độn Pháp mà đi, cực kỳ tiêu hao pháp lực, có thể chịu đựng lâu như vậy, hắn đã có Tử đan đan phẩm, nguyên nhân căn cơ vững chắc. Quan trong hơn, làm cho tâm Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì rung động, sao có hể bình thường, lúc bị ép đi ra cũng là lúc bị kiếm khí ăn mòn, cả người đã đạt đến sức chịu đựng cực hạn.
Hắn đường đường là Nguyên Anh, chẳng lẽ còn không bắt được một tiểu bối Kim Đan cung giương hết đà sao?
- Nếu là một Nguyên Anh thì tốt rồi...
Trong chốc lát, Phương Nguyên cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo giữa không trung, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Thậm chí hắn không nhịn được xuất hiện một vài ý nghĩ.
Như chỉ là một Nguyên Anh, chỉ là Nguyên Anh bình thường, nói vậy hiện tại hắn vẫn còn cơ hội đào tẩu?
Nhưng đáng tiếc, người đến lại là hai Nguyên Anh, một người trong đó thực lực bất phàm, vượt xa trưởng lão Nguyên Anh Tẩy Kiếm Trì bình thường, Nguyên Anh Kiếm Tiên tu ra Kiếm Tâm, trước mặt loại người có thực lực như vậy, chênh lệch giữa hắn vào Nguyên Anh thể hiện rất rõ ràng.
Rất nhanh, hắn lại cảm thấy rất buồn cười!
Muốn những thứ này có ích lợi gì?
Nếu nghĩ như thế hắn không đến Tuyết Nguyên chẳng phải tốt hơn sao?
Hắn biết rõ bọn họ đang làm một vài chuyên, lại giả bộ như không biết, né xa không phải là càng tốt hơn sao?
Trên đời này không có nếu như!
Chính hắn yêu cầu Kiếm Tâm, đương nhiên muốn tới Tuyết Nguyên, gặp phải loại chuyện mờ ám, đương nhiên muốn tra rõ ràng.
Những người đó đã làm những việc bê bối đến xấu hổ đến tột cùng, vì vậy phải có những người hăn hắn điều tra làm rõ sự việc, cho dù có vô cùng nguy hiểm, hắn cũng phải làm, dù người ta nói hắn làm chuyện không đâu, cho dù có tìm đường chết, hắn cũng phải làm như thế.
Bởi vì, bản thân hắn là người như vậy!
Dù có quay về một trăm lần, hắn vẫn muốn làm như thế!
Mà bây giờ, cho dù hoàn cảnh khó khăn thế nào cũng phải nghĩ biện pháp để sống sót.
Đối mặt với lão giả lưng rùa Nguyên Anh thoát xác, vội vã áp sát khí tức hắn, Phương Nguyên nặng nề phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cắn chặt răng ngồi dậy, dùng hết toàn lực, bóp pháp ấn, ở bên cạnh hắn, thanh khí lưu chuyển, một cây liễu cuốn theo sấm sét xuất hiện ở phía sau hắn, vạn ngàn cành liễu vung múa, như một đám Linh Xà, nhắm về giữa không trung.
- Hừ, thủ đoạn này cũng dám dùng trước mặt lão phu?
Lão giả lưng rùa cười gằn, từ xa vung chưởng, một đạo linh quang đánh lại đây.
- Đùng đùng đùng đùng.
Hai đạo khí cơ tại giữa không trung giao nhau, trăm nghìn cành liễu trong nháy mắt bị chấn động chia năm xẻ bảy.
Đối với cảnh giới Nguyên Anh như hắn, Bất Tử Liễu thực sự quá yếu.
Hắn không để thần thông này vào trong mắt, cũng không phải tính khí ngông cuồng, mà lẽ ra nên như vậy!
Đương nhiên, nếu là Thiên Lai Kim lão thái quân triển khai một đạo thần thông, còn có chút tư cách giao thủ với hắn.
Pháp lực ngất trời, đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
Có điều, hình như hắn có chút đoán sai.
Phương Nguyên tế lên Bất Tử Liễu, cũng không phải nhằm chống đối thế công của hắn!
- Thần liễu bất tử, thân thể bất diệt...
Chương 1103 Nguyên Anh thì làm sao? (2)
Tế nổi lên Bất Tử Liễu, Phương Nguyên cũng không lo lắng cành liễu này có thể ngăn cản Lão giả lưng rùa hay không, răng nghiến chặt, trầm giọng hét lớn, Bất Tử Liễu lóe lên chói mắt, bỗng nhiên trở nên ảm đạm.
Có loại sinh cơ khó có thể hình dung, nhanh chóng từ Bất Tử Liễu tràn vào trong cơ thể hắn, làm cho trăm ngàn lỗ thủng trên thân thể hắn, sinh cơ tăng vọt, vô số vết thương nhỏ bé nhanh chóng trở lại bình thường, pháp lực cũng tăng lên theo.
Bất Tử Liễu, vốn không phải dùng để tấn công Lôi Linh!
Bản thân cây Liễu chính là một cây thần vật, lúc trước Kim gia Thiên Lai Thành Trấn tộc, nếu không phải Kim lão thái quân xem trọng Phương Nguyên, muốn kéo hắn vào Kim gia, cuối cùng đánh cắp một thân tạo hóa của cháy người ta, nên dù như thế nào, cũng sẽ không cam lòng đem một cây thần vật mạnh mẽ trồng vào trong cơ thể Phương Nguyên, tự nhiên làm lợi cho người ngoài không có liên quan.
Mà tiềm lực một cây thần vật, khi tu vi Phương Nguyên tăng lên, cũng dần dần nắm giữ huyền diệu trong đó.
- Huyền Hoàng Nhất Tiễn...
Trong khoảnh khắc đó, Bất Tử Liễu đã trở nên lu mờ ảm đạm, mà Phương Nguyên thì lại dựa vào nó sinh cơ mạnh mẽ tăng lên, vội vã vận chuyển một thân pháp lực, thanh khí quanh người cuồn cuộn, lại nhanh chóng ngưng tụ, trước người hóa ra một tấm cung lớn vô cùng quái lạ.
- Sinh cơ trong nháy mắt tăng trưởng rất nhiều?
Biến hóa trên người Phương Nguyên, cho dù là lão giả lưng rùa cũng không nhịn được hoảng sợ.
Nhưng ý nghĩ chỉ lóe qua một chút, vẫn vội vã vọt tới, đối với hắn mà nói, dù Phương Nguyên ở trạng thái viên mãn cũng không để trong mắt, huống chi bây giờ một người bị thương nặng nề
Tuy rằng thần thông kia ngưng luyện mà thành cung lớn, mang theo một thân khí tức khiến hắn không dám khinh thường, nhưng hắn vẫn đầy đủ tự tin một đòn đánh chết Phương Nguyên.
- Tiểu nhi, hồ đồ đủ lâu rồi, chịu chết đi!
Lúc này hắn đã chạy tới trước người Phương Nguyên khoảng trăm trượng, hóa thành dáng dấp lão giả lưng rùa ba thước, ánh mắt nhìn thẳng Phương Nguyên, vô cùng tức giận, trực tiếp tăng lên một thân pháp lực, hóa thành một đòn cuồng bạo, hư không trước người đều trở nên tầng tầng lớp lớp, giống như sóng gợn, tích trữ sức mạnh lớn vô cùng, bỗng nhiên run rẩy, hạ thẳng xuống người Phương Nguyên.
- Người phải chết, là ngươi!
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên đột nhiên trầm giọng quát khẽ, đem một mũi tên khoát lên.
Huyền Hoàng Nhất Tiễn, vốn Huyền Hoàng Khí làm cung, Thiên Cương Lôi Lực làm tiễn, nhưng vào lúc này, Phương Nguyên cũng biết đối với một cường giả Nguyên Anh mà nói, Huyền Hoàng Nhất Tiễn không thể tổn thương hắn, bởi vậy Phương Nguyên không lựa chọn lôi điện làm tiễn, mà chọn một cây Hoàng kim xử.
Chính là Thần khí hắn đoạt được từ trên tay những người áp vận vật tư Viên gia.
Trong chốc lát, hắn trực tiếp đem pháp lực vô tận rót vào bảo vật, phá hủy thần khí bên trong trung tâm trận pháp, sau đó dựa vào sức lực của Huyền Hoàng Cung, bắn Thần khí bay ra ngoài.
Lúc Thần khí rời dây cung, cũng đã loé lên một số ánh sáng quỷ dị, có từng đạo khí tức chôn vùi giống như khí tức đang ngưng tụ, kịch liệt co rút lại, sau đó thả ra một loại kim quang khủng bố.
...
...
- Trấn Thế Bảo Xử?
Trong nháy mắt, khi Lão giả lưng rùa nhìn thấy Hoàng kim xử, hai mắt trợn tròn, sao hắn lại không biết lai lịch của bảo vật này chứ, bởi vì đây vốn là một trong thần khí trấn tộc của Viên gia.
Một đạo Thần khí này trước đây giao cho đệ tử trong tộc phòng thân, đi áp giải những vật tư trọng đại, sau đó Viên Tiểu Uyển trở về, thì lại nói cho hắn Thần khí này trong lúc hỗn chiến đã mất...
Nàng không nói một chữ nào chuyện Bảo Xử rơi vào tay người đứng đầu Lục đạo.
- Tên hỗn trướng chết tiệt này.
Lão giả lưng rùa vô cùng kinh hãi, vận chuyển toàn lực ngừng lại thân hình, vội vã lùi về sau.
Khi đến nhanh bao nhiêu, lúc này lùi càng nhanh bấy nhiêu.
Thế nhưng Phương Nguyên lấy Huyền Hoàng nhất mạch làm cung, trong thời gian ngắn, Nguyên Anh càng nhanh hơn hắn.
Trốn không xong!
Lão giả lưng rùa Nguyên Anh nhanh chóng tụng ẩn chú, phải khống chế Xử này lại, nếu Phương Nguyên chỉ điều động Bảo Xử dùng để đánh hắn, hắn còn có thể dùng bí thuật của Viên gia khống chế lại, nhưng Phương Nguyên lại trực tiếp cho nổ Bảo Xử, hắn lấy thần khí hủy diệt để đánh đổi, đổi lấy một đòn cuồng bạo, dù là hắn, hay Lão giả lưng rùa, đều khống chế không được Bảo Xử.
Sau đó Lão giả lưng rùa bắt đầu hối hận.
Hắn không nên xuất Nguyên Anh đến đây, mà thân thể của hắn đến mới đúng.
Thân thể đến, hắn còn có thể tế lên một số pháp bảo chống đỡ, nhưng Nguyên Anh thoát xác không mang được pháp bảo, trừ phi hắn đem một số pháp bảo luyện vào thần hồn của hắn, nhưng hắn không tu qua loại bí pháp này.
Dù có hối hận thế nào, trong nháy mắt chuyện đã xảy ra.
Ầm ầm!
Mũi tên Hoàng kim xử bị Phương Nguyên bắn ra, trong nháy mắt liền theo Nguyên Anh của lão giả lưng rùa trốn ra ngoài mấy trăm trượng, sau đó bỗng nhiên sụp đổ, khí tức hủy diệt vô biên tràn ngập hư không phạm vi mấy trăm trượng, đập tan hư không, cuốn ngược gió tuyết về phía cửu thiên, gió gào thét cuồng bạo mà đến, đánh trúng Phương Nguyên bay ra ngoài mấy trăm trượng.
- Ta...
Mà thần khí của Lão giả lưng rùa trong trung tâm chỉ phát ra một tiếng phẫn nộ ngắn ngủi, đã bị ánh sáng vô biên bao trùm.
Chương 1104 Kiếm khí tung hoành ba ngàn dặm (1)
Hắn không có Cóc Lôi Linh bảo mệnh dùng lúc cần thiết như Phương Nguyên, bởi vậy Thần khí tự bạo sức mạnh vô cùng lớn, Nguyên Anh như hắn chịu đựng được, một chút cũng không lãng phí.
Vốn Nguyên Anh thoát xác trong hoàn cảnh ở Tuyết Nguyên có chút đặc biệt, hơi yếu ớt, có vẻ hơi yếu ớt, bây giờ thì tốt rồi. .
Thần khí tự bạo, thanh thế kinh người, một loạt khí tức cuồng bạo hủy diệt đạt tới cực điểm, ầm ầm đẩy ra, bao phủ phạm vi ba trăm trượng, phá hủy tất cả quanh thân, thậm chí hóa đại địa thành lưu ly, sau đó mới chậm rãi tản đi...
Mà vào lúc này, trong một vùng hư không, cái gì đều không có.
Cũng không ai biết lão giả lưng rùa cuối cùng muốn nói cái gì.
Phương Nguyên cũng không biết, càng không muốn biết, hắn chỉ dùng hết toàn lực, đứng lên.
Nhìn hư không đã không còn thứ gì, hắn nặng nề nuốt nước xuống một ngụm nước miếng, sau đó lảo đảo, tiếp tục bỏ chạy về phía trước.
- Phốc...
Sau khi Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì Mẫn trưởng lão bức Phương Nguyên ra, liền chậm rãi thu hồi kiếm ý trải rộng trên Tuyết Nguyên.
Một lần điều động Kiếm Tâm, kiếm ý trải ra ngàn dặm đối với nàng mà nói cũng là một chuyện cực kỳ dùng sức, tuy rằng làm như vậy, tất nhiên có thể bức Phương Nguyên từ linh mạch ra ngoài, nhưng cũng phải nàng sử dụng kiếm ý đối kháng với tất cả sinh linh trong ngàn dặm, thậm chí đối với kháng với gió tuyết, thực tại hung hiểm tới cực điểm, đối với Kiếm Tâm của nàng gánh nặng cũng đạt tới cực điểm.
Cũng chính vì nguyên nhân chính này, sau khi bức ra Phương Nguyên, nàng lập tức chậm rãi thu hồi kiếm ý, để tránh khỏi tâm thần đổ nát.
Đối với những chuyện khác, nàng cũng không lo lắng, nàng rất vững tin kiếm ý của chính mình sẽ thương tổn được Phương Nguyên, cũng xác định bây giờ Phương Nguyên đã không có lực để chống lại.Viên tứ gia, Lão giả lưng rùa của Viên gia dù không phải là Nguyên Anh đỉnh cấp, nhưng tốt xấu gì cũng là lão quái vật tu hành gần ngàn năm, không lẽ không đối phó được một tên tiểu bối bị thương nặng sao? nếu đúng thế thì sẽ thành chuyện cười.
Nhưng nàng không nghĩ tới, khi nàng thu hồi kiếm ý, lúc chuẩn bị hỏi dò kết quả, liền nhìn thấy người đứng bên cạnh nàng, Viên tứ gia vẫn không nhúc nhích, đột nhiên sắc mặt thay đổi, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, trên mặt hiện ra một loại sợ hãi và phẫn hận.
Sau một khắc, hắn không còn nhúc nhích, khí tức tán dật bên trong đất trời, như trở thành một cái xác không hồn.
- Chuyện này…
Mẫn trưởng lão kinh hãi, dùng gấp kiếm thức dò xét, sau đó vẻ mặt như dại ra.
- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Theo bản năng nàng muốn hỏi, nhưng lập tức liền phản ứng lại, Viên tứ gia đã không trả lời được vấn đề của nàng, bởi vậy trong lòng nàng khiếp sợ vô cùng, nàng không thể nào tưởng tượng được, đường đường Nguyên Anh đại tu, điều động Nguyên Anh thoát xác, đi ra chém giết một tiểu bối bị thương ngoài ngàn dặm, sao Nguyên Anh lại tiêu tan, thân thể như chết đứng?
Hắn làm cái gì thế?
Vào đúng lúc này, nàng tình nguyện tin tưởng sau khi Nguyên Anh Viên tứ gia thoát xác, bị cương phong trên Tuyết Nguyên thổi tan.
Bởi vì chuyện này không thể nào!
Nếu Phương Nguyên là Kim Đan cảnh giới đỉnh phong, ở trong trạng thái tốt nhất, thực lực cường thịnh nhất, cũng có thể hắn có cơ hội thương tổn được Nguyên Anh Viên tứ gia, nàng còn miễn cưỡng có thể tin tưởng, nhưng bây giờ, người đứng đầu Lục đạo chẳng khác nào tên đã hết đà, sao mà làm được chứ?
- Phương Nguyên…
Sau khi hét khiếp sợ, sắc mặt của nàng chìm xuống.
Trên người nàng, dâng lên một cỗ khí cơ âm lãnh, sát khí phân tán.
Tuy rằng không có giao tình với Viên tứ gia, hơn nữa lấy thân phận Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì của nàng, cũng không xem vị đại tu Nguyên Anh Viên tứ gia là nhân vật xuất chúng, nhưng dù sao cũng cùng đi giải quyết, cũng đều cao thủ Nguyên Anh trấn thủ cung điện dưới lòng, bây giờ nhìn thấy tứ gia của Viên gia chết đi, trong lòng nàng sinh ra một loại bi thương.
Mà ngoài bi thương còn có sát cơ dày đặc, hai đại Nguyên Anh truy sát một tiểu bối bị thương nặng, không những không đắc thủ, còn bị tiểu nhi kia dùng loại thủ đoạn nào đó chém chết một người, cũng làm cho trong lòng nàng sinh ra một loại cảm giác phẫn nộ khó có thể dùng lời diễn tả được.
- Ta thật muốn xem, đến tột cùng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!
Căm hận nói nhỏ, nàng cất bước, chậm rãi đi về phía trước.
Sau khi bước đi vài bước, kiếm ý trong cơ thể bắt đầu trở nên trôi chảy, tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, đến bên ngoài trăm trượng thì nàng đã một bước đạp về không trung, người theo kiếm đi, hóa thành một luồng ánh kiếm phá tan gió tuyết, nhảy vào trong hư không.
Người tu luyện Kiếm Tâm rất ít khi thoát xác Nguyên Anh, ngoại trừ một số người tu hành qua bí pháp, phần lớn đều không thể thoát xác, nàng cũng giống như thế, chỉ là, coi như không cần Nguyên Anh thoát xác, đem ngự kiếm pháp điều động đến cực điểm, tốc độ kia cũng vô cùng khủng bố.
Quan trọng hơn chính là lúc trước nàng điều động Kiếm Tâm đã lưu lại một tia kiếm ý ở trên người Phương Nguyên.
Dựa vào tu vi của Phương Nguyên bây giờ tuyệt đối không cách nào loại bỏ một tia kiếm ý đó.
Điều này cũng có nghĩa là Phương Nguyên trốn về phía nào, nàng đều có thể tìm thấy hắn.
Nhất định có thể tìm thấy hắn!
- Nhất định có thể sống sót!
Chương 1105 Kiếm khí tung hoành ba ngàn dặm (2)
Mà Phương Nguyên bây giờ cố gắng chạy về phía trước.
Hắn vốn là sức cùng lực kiệt, nhưng mượn sự thần diệu của Bất Tử Liễu, lại miễn cưỡng làm cho bản thân ở thời khắc yếu ớt nhất sinh ra một cỗ sinh cơ dư thừa sau đó dựa vào một cỗ sinh cơ này cố hết sức chạy về phía trước, hắn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo phía sau lưng, như mũi kiếm róc xương, biết một Nguyên Anh Kiếm Tiên bị bức ép liền sinh ra sát cơ lẫm liệt.
Nhưng dù như thế nào, hắn cũng phải sống sót!
Cho dù thực lực Nguyên Anh Kiếm Tiên mạnh đến đâu, cũng phải sống sót!
Trái tim ôm ý niệm này, trong đầu của hắn bắt đầu có vô số ý nghĩ lóe qua, khổ cực đọc sách ở Lang Gia Các hơn ba năm, kiến thức vô tạn, đều lật hết lên, tìm kiếm những cách có thể giúp hắn lúc này.
...
...
- Ngươi cảm giác mình có thể chạy thoát sao?
Gió tuyết mênh mông, Phương Nguyên có thể cảm giác được phía sau lưng truyền đến sát ý lạnh lẽo, biết Mẫn trưởng lão đuổi sát phía sau, dĩ nhiên ở ngoài ba trăm dặm mà nàng dốc toàn lực ngự kiếm, tốc độ của hắn căn bản không thể so sánh với nàng, hắn chỉ có thể cắn chặt răng, tùy tiện tìm kiếm một mảnh tuyết cốc, sau đó bắt đầu đem hết những vật liệu đắt giá trên người hắn dùng bày trận .
- Bạch!
Thân hình Mẫn trưởng lão lúc ẩn lúc hiện, xuất hiện ở bên ngoài gió tuyết mấy chục dặm thì đại trận của Phương Nguyên sắp thành hình, nhưng một đạo kiếm thức của Mẫn trưởng lão quét tới, đương nhiên đoán được ý nghĩ của hắn, nàng cười lạnh “Chỉ là một Kim Đan, lại vẫn dùng lại kế cũ, bố trí một tòa đại trận để mai phục ta, chỉ tiếc ta không phải tứ gia của Viên gia, ta chính là Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì!”
Ở ngoài mấy chục dặm, nàng liền trực tiếp chém ra một kiếm!
Sau đó liền thấy được một luồng ánh kiếm tách ra bên trong đất trời gió tuyết, cuốn thẳng về phía Phương Nguyên.
Ầm!
Cả toà đại trận đều bị chém đến xiểng liểng, kiếm quang vô tận tràn ngập, dư uy còn lại vẫn trực tiếp cuốn về phía Phương Nguyên, cuối cùng trong lúc nguy cấp, Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp triệu hoán Cóc Lôi Linh, nuốt hắn vào trong, tuy nhiên ánh kiếm kia đến quá nhanh, dư uy của nó vẫn có một đạo quét trên đùi của hắn, lập tức chém ra một vết thương, lộ xương khớp.
- Ngươi còn có thể trốn sao?
Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì nhận ra được Phương Nguyên bị thương, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, điều khiển kiếm quang liền vọt tới.
Phương Nguyên không dám khinh thường, sau khi tránh thoát một kiếm này lập tức từ bên trong Cóc Lôi Linh nhảy ra ngoài, xoay người lại ôm cóc vào trong lòng, tiếp đến lại vội vã gọi ra Chu Tước Lôi Linh, nhanh chóng bước lên, vội vã phi trong gió tuyết vô biên.
Chân của hắn đã bị thương, tốc độ bị ảnh hưởng lớn, thậm chí bởi vì một kiếm này của Nguyên Anh Kiếm Tiên, làm cho trên đùi hắn bị thương tới xương, hiện tại Bất Tử Liễu không thể trở lại bình thường, tốc độ Chu Tước Lôi Linh trong thời gian ngắn rất khá, nhưng triển khai trong thời gian dài, đối với pháp lực của hắn tiêu hao rất nghiêm trọng, cho nên thoát thân bằng cách này cũng không phải là kế lâu dài, nhưng hắn không còn cách nào.
- Phần phật…
Sau lưng ở bên ngoài hơn trăm dặm, Mẫn trưởng lão từ xa chạy tới, tay áo huy động mãnh liệt không ngừng kéo ngắn khoảng cách.
Hiển nhiên trong thời gian uống cạn chén trà, nàng có thể đuổi kịp hắn, Phương Nguyên cắn chặt răng, gẩng đầu nhìn về giữa không trung.
Bầu trời Tuyết Nguyên vẫn luôn u ám ngột ngạt, lúc nào cũng có mây đen ngưng tụ.
Mà trên mây đen, cương phong vô biên, tung hoành thiên địa, đủ để xé nát cả thế gian, cho nên trên Tuyết Nguyên, rất ít người sẽ phi hành trốn vào trời cao, bất kể là tu sĩ, hay pháp chu, đều sẽ chọn giữa không trung, hoặc ép sát mặt đất mà đi, nhưng đến lúc này, Phương Nguyên lại không có lựa chọn khác, hắn âm thầm cắn răng, trực tiếp vọt về phía mây đen.
- Muốn chết!
Mẫn trưởng lão từ xa chạy tới, chỉ nhìn thấy một tia điện quang xông thẳng lên cửu tiêu, sắc mặt khẽ biến.
Cương phong trên mây đen quá mức mãnh liệt, đối với Tu hành giả mà nói không khác gì cối xay thịt, một Nguyên Anh Kiếm Tiên như nàng, thân thể mạnh mẽ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không lựa chọn lấy thân thể trực tiếp chịu đựng cương phong cấp độ kia tẩy lễ, mà tiểu nhi cảnh giới Kim Đan lại tiến vào trong đó, chỉ còn một con đường chết, trong lòng nàng kinh ngạc vô cùng, cho rằng Phương Nguyên muốn tự mình kết thúc.
Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa lóe lên, lại nhìn thấy Phương Nguyên khi vọt vào trong cương phong lại dùng lại kế cũ, dùng con cóc xấu xa nuốt hắn vào trong, sau đó nhảy ngay trên lưng Chu Tước Lôi Linh, vọt vào trong cương phong.
Cũng không biết là trùng hợp hay hắn cố ý lựa chọn, đạo cương phong kia lại là cương phong ôn hòa nhất trong cửu thiên hỗn loạn, nên không trực tiếp xé nát hắn cùng con cóc kia, mà giống như sóng lớn hồng triều, trực tiếp cuốn lấy vọt thẳng về phía đông, tốc độ của cương phong nhanh chóng biết bao, trong nháy mắt đã mang hắn đi xa mấy trăm dặm.
- Lại còn có quái pháp như thế này.
Mẫn trưởng lão căm hận nói nhỏ, liền ngự kiếm quang chạy về phía trước:
- Ta xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!
Ầm ầm ầm!
Trên chín tầng trời, cương phong hỗn loạn, gào thét tàn phá bừa bãi.
Trong cương phong gào thét tàn phá bừa bãi, có thể nhìn thấy một con cóc lăn lộn trên sóng, có khi lộ ra cái bụng, có khi lại xoay chuyển một vòng.
Bình luận facebook