-
Chương 1086-1090
Chương 1086 Khẩu vị quá lớn (1)
Mà hiện giờ bọn họ lại trộm nhiều tài nguyên rồi vận chuyển tới Tuyết Nguyên như vậy, vậy cần phải tìm hiểu nó từ đâu đến?
Một điểm nữa chính là có ai tham dự?
Đặt đại trận phải chú ý tới sự phù hợp chính xác, không có bất kỳ sự khác biệt nào, người không hiểu trận đạo sẽ vô cùng khó khăn, nhưng đối với người có tu vi cùng tạo nghệ trận thuật như Phương Nguyên, làm việc cấp thấp thế này thật sự không hề khó khăn. Nhưng Phương Nguyên cũng rất cẩn mật, không dám để lộ thân phận ra ngoài, một tia thần thức lại hỏi Lục Tiểu Ất trong Linh Lôi Cáp kia:
- Tiêu chuẩn trận thuật của ngươi thế nào?
Lục Tiểu Ất kia mơ mơ màng màng nói:
- Cũng không tệ lắm...
Thấy hắn tự tin như thế, Phương Nguyên cũng yên tâm, chậm rãi làm việc theo một phần mười tiêu chuẩn.
Thà rằng khiến tốc độ chậm hơn so với Lục Tiểu Ất kia một chút, còn hơn bị người khác sinh lòng nghi ngờ.
Nhưng sự tình phát triển không giống với điều hắn nghĩ.
Tiêu Cầm dẫn bọn họ lại đây, cũng không lập tức rời đi mà lạnh nhạt đánh giá bọn họ.
Chỉ một lúc sau ánh mắt lại rơi xuống trên người Phương Nguyên.
Trước đây Lục Tiểu Ất này thấy nàng liền ngây người, dựa vào kiếm pháp của nàng tất nhiên không thể không có cảm ứng. Mà bị một người có thân phận như vậy nhìn trộm, trong lòng nàng cũng khó nén có chút cảm giác bị mạo phạm, bởi vậy thật sự có chút không thích hắn. Nhưng lúc này nhìn thấy hắn bố trí đại trận, cái nhìn đối với hắn cũng dần tốt lên, chỉ thấy lúc tộc vệ Triệu gia này bố trí đại trận vô cùng chậm chạp, lại giống như không biết rõ về đại trận, nhưng lúc làm việc lại vô cùng chuyên tâm, lại khiến cái nhìn của nàng đối với hắn tốt hơn một chút nữa.
Lúc này ngọc phù bên hông lại không tiếng động sáng lên, giống như có người kích phát.
Nàng bất lực thở dài, nói với Phương Nguyên:
- Ngươi không cần làm việc ở trong này, đi theo ta!
Phương Nguyên theo bản năng đặt hai khối gạch một cách kín kẽ, không có chút kẽ hở liền nhíu mày...
- Vì sao vẫn bị chọn...
Không nhịn được lại nghĩ:
- Rốt cục vì sao lại bắt chước không giống?
Có lẽ địa cung đã tích luỹ an toàn của những người này, nhưng Phương Nguyên lại cảm thấy nơi này hung hiểm âm u như đi trên miếng băng mỏng. Hắn biết rõ tầm quan trọng của nó nên lúc nào cũng lưu tâm, chú ý, làm việc vô cùng cẩn thận, khi bố trị đại trận làm rất chậm, nhưng không ngờ vẫn bị người khác chọn ra. Hắn không biết làm sao xảy ra vấn đề, cũng không biết nữ nhân này gọi hắn đi theo làm gì, chỉ có thể thành thật cùng với hai tộc vệ khác cũng được chọn đi theo nàng.
- Nhìn ngươi làm việc có chút nghiêm túc, ở đây thu xếp hồ sơ lại.
Tiêu Cầm dẫn Phương Nguyên đi đến phía bắc địa cung, tới trong một động phủ nhỏ mới thấp giọng dặn dò.
Không gian động phủ không lớn, lúc này cũng có mấy người ở trong, Phương Nguyên cũng biết một người trong đó, chính là Đại tiểu thư Viên gia từng đánh nhau ở Lang Gia Các với hắn, ngoài hắn ra mấy người còn lại đều là tu sĩ trẻ tuổi.
Mà trước mặt bọn họ đặt một trường án dài, phía trên đặt đủ loại hồ sơ cùng bản đồ, đã được xếp lại gọn gàng.
- Hiện giờ phía trên Tuyết Nguyên đã vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người xâm nhập vào trên Tuyết Nguyên, chúng ta muốn làm gì cũng không thể làm, việc này cũng khiến vật tư dừng lại trên đường không thể vận chuyển tới, lại không dám mạo muội đi ra để tránh người khác phát hiện, nhưng để ở bên ngoài vẫn không thể yên tâm, các ngươi giúp chúng ta phân tích những bản đồ cùng đường đi này, tiếp ứng tốt để bọn họ lại đây!
Tiêu Cầm thấp giọng phân phó mấy người Phương Nguyên xong liền chậm rãi ngồi xuống một bên.
Vị đại tiểu thư Viên gia phía xa nhẹ nhàng tiêu sái tiến lại, cười nói:
- Vị này chắc hẳn là Tiêu Cầm Tiêu sư tỷ, ta đã sớm nghe nói về ngươi, đây là lần đầu tiên gặp, ta là người Viên gia, tên là Viên Tiểu Uyển, xin chào tỷ tỷ…
Tiêu Cầm cũng đứng lên hoàn lễ nói:
- Sư muội khách khí rồi!
Viên Tiểu Uyển ngồi xuống bên người Tiêu Cầm, tuỳ ý hàn huyên mấy câu, đơn giản chính là đang nịnh hót Kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì huyền ảo, trong lòng đã ngưỡng mộ từ lâu, sau đó mới nói:
- Nghe nói thời gian này vẫn là do Tiêu sư tỷ phụ trách truy bắt tên họ Phương kia, hiện giờ đã qua lâu như vậy vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, hay là hắn đã chạy xa rồi?
Tiêu Cầm thản nhiên liếc mắt nhìn Viên Tiểu Uyển, nói:
- Phụ trách việc này là Mẫn sư thúc của ta, ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi, nhưng quả thật vẫn không tìm được hắn. Lúc trước sư thúc Viên gia từng nói để cho người theo dõi hành tung của hắn, chỉ đích danh là Uyển Nhi tiểu thư đi, nhưng con đường được vạch ra lại là giả, chúng ta lần lượt tìm trong phạm vi ngàn dặm cũng không tìm được hắn.
Sắc mặt Viên Tiểu Uyển hơi trầm xuống, cười cười nói:
- Có lẽ người nọ cũng là kẻ giảo hoạt, hoặc đã đoán được gì nó, trong lòng sợ hãi trốn đi, dựa vào bản lĩnh của các sư phụ và sư huynh Tẩy Kiếm Trì, sao có thể không tìm thấy hắn, phái thêm nhiều người nữa là được!
- Đây đã là cực hạn của Tẩy Kiếm Trì chúng ta!
Tiêu Cầm trầm mặc một lúc mới nói:
- Tuyết Nguyên quá lớn, chúng ta vừa muốn phân công nhân thủ mang pháp chu bị lạc tại Tuyết Nguyên trở về, vừa muốn phụ trách đề phòng, căn bản không thể xuất ra nhiều người quay lại tìm hắn!
Chương 1087 Khẩu vị quá lớn (2)
Vân Tiểu Uyển nghe được lời này, trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn ra vẻ thoải mái cười nói:
- Người Tẩy Kiếm Trì ít như vậy sao?
Sắc mặt Tiêu Cầm có chút không vui, một lát sau mới nói:
- Viên gia sư muội, tuy Tẩy Kiếm Trì chúng ta đồng ý giúp các ngươi kiến tạo Thiên Địa cung nhưng cũng không nói lên thái độ của tất cả mọi người Tẩy Kiếm Trì đều như thế. Trên thực tế lúc này chỉ có ba trăm đệ tử nhất mạch chúng ta tới đây, nếu mấy trưởng lão nhất mạch khác biết được, theo ta thấy chỉ sợ không tới hỗ trợ, ngược lại còn phản đối…
Viên Tiểu Uyển nghe xong lời này, nụ cười cứng ngắc, một lát sau mới thở dài nói:
- Đại kiếp nạn qua đi, chủ yếu cũng là xây dựng lại, chúng ta cũng vì lưu lại một chút hương khói ở nhân gian, nếu các sư phụ không đồng ý thì thật có chút ngoan cố…
- Ngoan cố?
Tiêu Cầm nheo mắt lại, nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
- Viên sư muội, ta nghĩ cần phải nói rõ một chút chuyện. Lúc này sư tổ Tẩy Kiếm trì chúng ta đã gật đầu, chúng ta đương nhiên phải theo mệnh làm việc, nhưng đúng sai thế nào cũng không tới lượt một áo bào trắng nhỏ nhoi có thể bình xét. Sau khi giúp các ngươi làm xong chuyện này, ta dự định quay lại Ma Biên đánh úp Ma Vật, sinh tử khó đoán, sợ rằng ta không có phúc khí hưởng đám vật tư trong địa cung này, cho nên…
Nàng trầm mặc một lúc mới nói:
- Chúng ta cũng không được xem là người một phe!
Lời này vừa nói xong, không riêng gì Viên Tiểu Uyển, mấy người khác bên trong động phủ cũng mang vẻ mặt xấu hổ.
Viên Tiểu Uyển suy nghĩ một lát mới cười nói:
- Tiêu sư tỷ thật lo xa, sau khi đại kiếp nạn qua đi chẳng lẽ không cần người...
Lúc này Tiêu Cầm đột nhiên đứng dậy, thản nhiên nói:
- Ta quả thật lo lắng thái quá, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy cần phải tính xem phải trải qua đại kiếp nạn này thế nào, quan trọng hơn việc bây giờ lo lắng sau khi đại kiếp nạn đi qua cần phải làm gì.
Một câu dứt khoát cuối cùng, sau đó không nói thêm.
Không khí bên trong động phú có chút áp lực lại xấu hổ.
Mà Phương Nguyên lại yên lặng ghi nhớ những lời này, trên tay cũng không dừng lại, cẩn thận lật xem các loại hồ sơ và bản đồ trên bàn, bị phân tâm hai lần nhưng cũng không làm việc chậm trễ, một lát sau lại phát hiện một hồ sơ khả nghi.
Hắn nhìn chằm chằm hồ sơ này một lúc liền cảm thấy kỳ quái, trầm ngâm một lúc liền cố ý đứng lên nói với Tiêu Cầm:
- Tiêu sư tỷ, những vật tư khác đều được sắp xếp xong, bây giờ chỉ là vấn đề sớm muộn. Chỉ là Viên gia có một ít vật tư tới từ phía tây, nơi đó Tà tu thường xuyên lui tới, Tuyết Thú hoành hành, cách địa cung cũng khá xa, không biết làm sao có thể an bài tiếp ứng bọn họ...
- Phía tây?
Tiêu Cầm nghe xong khẽ ngẩn người, ôm hồ sơ qua, vẻ mặt cổ quái nói:
- Viên gia sao có thể có được vật tư ở phía tây?
Nói tới đây nàng nhìn hồ sơ vài lần, sau đó lại ngưng thần nhìn về phía Viên Tiểu Uyển.
Thần sắc Viên Tiểu Uyển có chút không vui, cười nói:
- Ta cũng không biết an bài của gia tộc...
- Nếu Viên gia đã phái tiểu thư chính thất như ngươi tại đây, ngươi sao lại không biết.
Tiêu Cầm có chút nghiêm túc nhìn nàng nói:
- Nói cho ta biết vì sao lại có vật tư tới từ phía tây?
Không khí trong động phủ có chút áp lực.
Ánh mắt Viên Tiểu Uyển lạnh nhạt đảo qua người Phương Nguyên, vẻ mặt có chút không vui.
Đón ánh mắt Tiêu Cầm, nàng như ngậm quả đắng, không chịu mở miệng giải thích.
Vào lúc này một thanh niên mặt trắng trong động phủ bỗng nhiên vỗ tay, cười nói:
- Tuyệt vời, tuyệt vời, Viên gia thật sự đi một bước hay, chả trách Viên gia các ngươi lại vận chuyển vật tư về Ma Biên phải đi băng hải, nghĩ tới lúc chạy trên biển, có thể bị yêu thú trên biển nuốt gọn, hoặc không cẩn thận chọc phải kẻ điên đứng đầu Hắc ám đều có thể bị nuốt chửng, đến lúc đó tuỳ tiện cho Tiên Minh một câu trả lời thỏa đáng, lại âm thầm vận chuyển tới Tuyết Nguyên, đây cũng là một nước cờ hay…
Mọi người nghe xong cũng giật mình, nhất thời cứng người không thể mở miệng.
Thanh niên mặt trắng này thuận miệng nói một câu liền nói trúng suy đoán của mọi người.
Sắc mặt Tiêu Cầm thay đổi, trầm giọng nói:
- Các ngươi… các ngươi lại dám có ý đồ với vật tư Ma Biên?
Sắc mặt Viên Tiểu Uyển lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía thanh niên mặt trắng kia, hừ lạnh nói:
- Vậy Chu gia các ngươi vận chuyển hàng giả thay hàng tốt về phía Ma Biên là sao? Còn có một năm trước, lúc Chu gia các ngươi vận chuyển vật tư, đại trận truyền tống bỗng nhiên bị vỡ khiến vật tư rơi vào trong hư không là thế nào? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều muốn tìm hiểu ra tất cả những chuyện này sao?
Người thanh niên mặt trắng mở quạt xếp, lắc lư cười tươi, không thèm nói thêm.
- Các ngươi… các ngươi thật quá đáng…
Thời điểm này Tiêu Cầm đã có chút không thể kiềm chế, căm giận nói:
- Không thể động vào vật tư Ma Biên, đây là giới hạn!
- Tiêu sư tỷ đúng là chuyện bé xé ra to…
Viên Tiểu Uyển thấy Tiêu Cầm nhìn chằm chằm mình nói những lời này, trong lòng có chút khó chịu, mặt không thay đổi nói:
- Tích luỹ ba ngàn năm của các đại đạo thống đều được vận chuyển tới Ma Biên, có biết bao nhiêu, chẳng lẽ còn quan tâm tới thiếu của chúng ta sao?
- Ngươi…
Chương 1088 Rời khỏi địa cung (1)
Tới lúc này Tiêu Cầm không thể nói ra lời, sắc mặt đại biến, một lát sau mới lạnh lùng nói:
- Ta sẽ đi tìm Mẫn trưởng lão nói rõ việc này!
Vừa dứt lời, ánh mắt nàng lạnh lùng đảo qua mọi người, oán hận xoay người đi ra bên ngoài.
Mà đám người bên trong động phủ cũng hai mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Tới lúc này Phương Nguyên cũng giải đáp được nghi ngờ trong lòng, cũng không nhiều lời, vội vàng cúi đầu tiếp tục sửa sang hồ sơ.
Nhưng vị Viên tiểu thư kia lại cười hì hì nhìn hắn nói:
- Không biết vị sư huynh này xưng hô như thế nào?
Động tác trên tay Phương Nguyên chậm lại, vội vàng hành lễ nói:
- Tiểu thư đừng gọi ta là sư huynh, ta là tộc vệ nhất mạch Triệu tam gia, gọi là Lục Tiểu Ất, vừa rồi đã lắm lời... dường như đã nói chuyện không nên nói, tiểu thư đừng trách...
Viên Tiểu Uyển kia khoát tay áo nói:
- Không có gì, dù sao sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết!
Nói xong liếc mắt đánh giá Lục Tiểu Ất, cười như không cười nói:
- Ngươi rất tốt, làm việc lại kỹ càng, ta cũng quen biết Thiếu chủ Phi Nham sư huynh của Triệu gia các ngươi, là bạn tốt thâm giao với hắn, chờ tới khi ta gặp hắn nhất định sẽ giúp ngươi nói tốt vài câu!
Trên mặt Phương Nguyên cố ý hiện ra chút sợ hãi, vội cúi đầu nói:
- Tiểu nhân đã biết!
- Được rồi, làm xong thì ra ngoài đi!
Viên Tiểu Uyển thản nhiên nở nụ cười nói:
- Còn lại cứ để ta tiện tay sắp xếp.
Phương Nguyên gật đầu đồng ý, đưa tay sửa sang lại hồ sơ một chút, đặt ở trên trường án, sau đó xoay người ra ngoài. Hắn cảm thấy phía sau có hai ánh mắt đang thản nhiên nhìn mình, biết ánh mắt kia chính là tới từ Viên Tiểu Uyển, cũng có thể cảm giác được vừa rồi vì mình lắm chuyện khiến cho nàng cảm thấy mình có chút không vừa mắt, nhưng trong lòng hắn bây giờ lại không rảnh bận tâm tới nàng.
Lúc này hắn thậm chí không có hơi sức phân tích vai trò của Tẩy Kiếm Trì trong chuyện này.
Trong lòng chỉ nghĩ tới một chuyện:
- Những người này thật điên rồ, khẩu vị cũng quá lớn…
Trong lòng Phương Nguyên mang theo chút buồn bực rời khỏi động phủ thu xếp hồ sơ này, tuy rằng trong lòng có chút tức giận vẫn khiến bản thân bình tĩnh, chậm rãi đi trong địa cung, vừa âm thầm lưu ý cảnh tượng xung quanh hắn có thể thấy, nghe được một số câu của người ở đây, lại chậm rãi đi tới nơi tu sửa đại trận. Hắn đã biết mình phải ngây ngốc ở đây mấy ngày, tốt xấu gì cũng phải làm rõ một số việc mới không phí liều mạng tiến vào này.
Đương nhiên chưa cần lo lắng thắng, trước tiên phải lo bại, Phương Nguyên đang ở hiểm cảnh tất nhiên cũng muốn bố trí thêm vài thứ, hơn nữa bất kể cuối cùng có dùng được công cũng phải làm tốt một ít chuẩn bị sau cùng, dù sao bảo vệ mạng trong hoàn cảnh này là nhiệm vụ đầu tiên.
Cũng may vừa rồi hắn vẫn luôn nhớ kỹ con đường đi tới, dọc theo đường đi luôn cúi đầu, chậm rãi đi tới, về tới nơi tu sửa đại trận chỉ thấy một ít tộc về trở về cùng hắn đều đang làm cu li nơi này. Thấy hắn trở về lại có chút bất ngờ, không hiểu vì sao hắn lại trở lại nhanh như vậy, chẳng lẽ thấy một thân kiếm khí của nữ Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì nên bị doạ sợ tới hỏng?
- Bên kia đã được sửa sang xong, trở về giúp các ngươi…
Phương Nguyên ồm ồm trả lời một câu.
Bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt người xung quanh nhìn hắn có chút không đúng, trong lòng Phương Nguyên lập tức báo động.
Chẳng lẽ là do biểu hiện rất trượng nghĩa của hắn?
Vì thế hắn trầm mặc một lúc, lại cố ý hỏi một câu:
- Tiêu sư tỷ không trở lại nơi này sao?
Đám tộc vệ xung quanh nhất thời cười ha ha, không khí dần dịu đi.
Còn có người vỗ bả vai Phương Nguyên cười nói:
- Tiểu tử nhà ngươi thật đúng là si tâm vọng tưởng...
- Tiêu sư tỷ không trở về, nói không chừng là cùng với ai kia…
Sau một lúc trêu đùa liền hoá giải vấn đề không biết có được xem là nguy cơ hay không, Phương Nguyên lại bố trí đại trận cùng những người này, ước chừng trải qua ba bốn canh giờ cũng bố trí hoàn thiện cửa bính, sau khi chờ một vị trận sư lại đây kiểm tra đo lường một chút, lại điều chỉnh một số chỗ mới giơ cao đánh khẽ, thả bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Sau khi trở về động phủ của tộc vệ Triệu gia, nghỉ ngơi mấy canh giờ liền bị một trưởng lão mặc áo bào xám tới hạ lệnh tiếp tục đi tu sửa đại trận. Một đám tộc vệ đều vô cùng vui vẻ, tuy rằng bố trí đại trận cũng không nhẹ nhàng, nhưng cũng thoải mái hơn so với việc ngược xuôi trong băng tuyết bên ngoài...
Mà Phương Nguyên cũng đàn trà trộn trong đám người nhưng trong lòng lại suy nghĩ một việc khác.
Đối với hắn, lẫn vào địa cung là cửa ải đại nạn đầu tiên, như vậy rời khỏi địa cung chính là cửa ải đại nạn thứ hai.
Nếu những tộc vệ này vẫn bị an bài đi ra ngoài tuần tra, hắn có thể thoải mái tìm cơ hội rời đi, nhưng nếu bọn họ vẫn ở lại trong địa cung tu sửa đại trận, vậy Phương Nguyên muốn thoát khỏi nơi này sẽ vô cùng khó khăn, cần phải chờ đợi thêm cơ hội.
Nhưng trong lòng Phương Nguyên cũng không sốt ruột, chỉ thành thật ở lại.
Liên tục mấy ngày, hắn chú ý nghe, nhìn, tra xét cũng dần dần hiểu rõ ràng tất cả trong địa cung, bao gồm các đại gia tộc cùng đạo nho chính thống tham dự vào, với các cao thủ được một ít gia tộc phái tới đây đóng quân, với thực lực của bọn họ, sức mạnh tổng thể cùng vị trí, số lượng, thậm chí là nguồn gốc của một số vật tư...
Chương 1089 Rời khỏi địa cung (2)
Vấn đề duy nhất chính là tới bây giờ Phương Nguyên cũng không có được cơ hội theo những tộc vệ này rời khỏi địa cung.
Nhưng Phương Nguyên cũng không sốt ruột, tuy rằng trà trộn cùng một chỗ với những tộc vệ này càng lâu càng dễ bị phát hiện, nhưng hắn cũng suy nghĩ ra một biện pháp, chính là hoá trang mình thành một kẻ cuồng dại Tiêu Cầm tận xương, là người trà không nhớ cơm không nghĩ. Một người như vậy, bình thường nếu đứng ở một góc không nói lời nào, thậm chí nói chuyện mơ hồ, nói một đằng nghĩ một nẻo cũng sẽ không trở thành việc lạ...
Mắt thấy mình chia tay với đám người Kim Hàn Tuyết đã gần được một tháng, cũng sắp tới thời gian ước định của bọn họ.
Phương Nguyên bình thường làm việc rất cẩn thận, thà rằng chuẩn bị thêm một số việc nhìn như vô dụng cũng sẽ không khiến bản thân lâm vào tình thế khó xử.
Tới ngày hôm nay, tuy rằng hắn vẫn không có cơ hội rời khỏi địa cung nhưng trong lòng cũng không kích động, biết thời gian vừa tới, đám người Kim Hàn Tuyết sẽ tung ra tin tức chỗ hắn thường lui tới ở bên ngoài, đến lúc đó địa cung sẽ phái người ra ngoài tuần tra. Mà hiện giờ thứ thiếu nhất trong địa cung chính là nhân thủ, nói như vậy tộc vệ của các gia tộc đều sẽ bị điều động, hắn cũng có cơ hội rời đi.
Hiện giờ vẫn nên kiên nhẫn chờ.
Nhưng Phương Nguyên không ngờ, bản thân chưa kịp đợi tới thời gian ước định với Kim Hàn Tuyết đã có một người khác tìm tới, chính là Tiêu Cầm đã biến mất mấy ngày, lại lần nữa xuất hiện tại chỗ bọn họ tu sửa đại trận, yên lặng đánh giá.
Vài tộc vệ xung quanh thấy thế liền nháy mắt với Phương Nguyên.
Phương Nguyên bất đắc dĩ đành phải làm ra bộ dạng si ngốc nhìn về phía Tiêu Cầm.
- Ngươi đi theo ta...
Ánh mắt Tiêu Cầm quét một lúc, bỗng nhiên chỉ về phía Phương Nguyên.
Biểu tình trên mặt mấy tộc vệ bên cạnh lập tức trở nên phấn khích...
Trong lòng Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, đành phải đi theo nàng ta, vốn nghĩ sẽ đi sửa sang hồ sơ và một vài thứ linh tinh, không ngờ Tiêu Cầm lại trực tiếp dẫn hắn tới gặp chưởng sự của Triệu gia, sau đó lại tự mình cùng hắn đi nhận Ấm Ngọc Hỏa Đan cùng một số vật khác, trong lòng Phương Nguyên cảm thấy có chút kinh ngạc, mấy thứ này chỉ nhận vào thời điểm cần ra ngoài.
Dù sao hiện giờ địa cung đã ở bên cạnh đạo tuyết tuyến thứ bảy, vô cùng rét lạnh, cho dù tu sĩ Kim Đan lỗ mãng đi ra ngoài cũng nhanh chóng bị đông cứng, bởi vậy tộc vệ bọn họ khi ra ngoài đều cần số lượng lớn vật chống lạnh mới có thể miễn cưỡng đi xuyên qua băng thiên tuyết địa, về phần tu sĩ Trúc Cơ lại không thể lộ diện, vì nháy mắt sẽ đông lạnh thành băng.
- Tiêu sư tỷ, chúng ta...
Phương Nguyên có chút kinh ngạc, trên mặt xuất hiện vẻ chần chừ nhìn về phía Tiêu Cầm.
- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã được phái ra ngoài, thuộc hạ ta thiếu người đành tạm điều ngươi tới giúp đỡ làm nhiệm vụ!
Sắc mặt Tiêu Cầm vô cùng đạm mạc, thuận miệng giải thích một câu, Phương Nguyên lại chỉ biết ngậm miệng.
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì có địa vị cao ở trong địa cung, huống chi là vị Kiếm Sư áo bào trắng này, hắn không có tư cách từ chối.
Đương nhiên nếu có thể nhân cơ hội này rời khỏi địa cung cũng là việc tốt.
Lúc rời khỏi địa cung lại trải qua đại trận kiểm tra thực lực, Phương Nguyên liền lo lắng đề phòng một lúc, nhưng cũng may đại trận này vẫn không thể phát hiện điều lạ, nghĩ tới cũng có thể do Hoàn Thiên Ngự Cung trận còn chưa hoàn toàn thành hình, nếu không một khi toà đại trận kia được khởi động, dựa vào tu vi bản thân muốn trà trộn đi ra ngoài sẽ trở thành một chuyện rất khó...
Tiêu Cầm xuất kiếm ra, Phương Nguyên cùng hai vị áo bào đen Tẩy Kiếm Trì khác bước lên trên chống lại gió tuyết, đi vào bên trong trời cao.
Khi cảm nhận được gió tuyết ở ngoài địa cung, Phương Nguyên cũng thở nhẹ một hơi.
Thành công đi vào, lại thành công đi ra, với hắn mà nói đã thành công hơn phân nửa, chỉ cần tìm một cơ hội rời đi là được.
Nhưng vừa mới rời khỏi địa cung hơn trăm dặm, Tiêu Cầm liền ngừng lại, thản nhiên dặn dò hai áo bào đen kia một câu, liền thấy bọn họ đi về hướng khác. Sau khi những người này rời đi, Tiêu Cầm không biết là cố ý hay vô tình, không vội vã rời đi mà dẫn theo Phương Nguyên bay về bên cạnh một ao hồ, chậm rãi hạ xuống, trầm mặc không nói.
Phương Nguyên nhìn thấy biểu tình của nữ nhân này, lông mày khẽ nhíu lại...
Tiêu Cầm trầm mặc một lúc, bỗng nhiên thấp giọng nói với Phương Nguyên
- Ngươi khác với bọn họ, ta còn một việc phải giao cho ngươi!
Từ đáy lòng Phương Nguyên xuất hiện chút không vui, những trên mặt vẫn lộ ra vẻ như đang khách khí nói:
- Xin mời sư tỷ!
Tiêu Cầm trầm mặc nhìn hắn một lúc lâu mới nói:
- Ngươi phải thề nhất định phải giúp ta làm!
Trong lòng Phương Nguyên không vui, nhưng vì nghĩ tới đại cục vẫn phải thề.
Mãi tới lúc này Tiêu Cầm mới đặt vào tay hắn một ngọc giản:
- Ta mang ngươi đi chính là hiện giờ ta chỉ có thể tin tưởng mình ngươi, ta hy vọng ngươi có thể mang ngọc giản này tới trong một Kiếm Lưu ở phía đông Lưu Đình Sơn, nơi đó có một vị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, hắn gọi là Huyền Minh, ngươi phải gặp được hắn, sau đó tự tay giao ngọc giản này cho hắn, hắn tự nhiên sẽ hiểu!
Phương Nguyên giật mình, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
Chương 1090 Mệnh trên một đường! (1)
Tiêu Cầm thở dài một tiếng, nhe nhàng đè tay hắn nói:
- Ta chỉ có thể tin tưởng ngươi, hy vọng ngươi có thể giúp ta!
Trái tim Phương Nguyên đập mạnh liếc nhìn Tiêu Cầm.
Ai nói đệ tử Tẩy Kiếm Trì chỉ biết dùng kiếm chém người, nữ nhân này lại có thể sử dụng mỹ nhân kế?
Mà Tiêu Cầm làm ra hành động này cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng chỉ có thể đè nén trái tim, bình tĩnh nhìn người tự xưng là kẻ mê luyến mình, hy vọng hành động này có thể khiến hắn trở nên hăng hái...
Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Phương Nguyên có phản ứng gì đặc biệt, liền nói
- Ngươi không muốn sao?
Trong lòng Phương Nguyên không biết làm sao, thầm than:
- Sao ngươi không đợi cách xa địa cung tý nữa rồi mới giao ngọc phù cho ta?
Tiêu Cầm không thấy trên mặt Phương Nguyên xuất hiện vẻ kích động, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Há miệng thở dốc, đang muốn trấn an vài câu liền nghe được một thanh âm truyền tới từ trong gió tuyết:
- Tiêu Cầm Tiêu sư tỷ, không biết có chuyện cơ mật gì mà lại muốn rời khỏi địa cung, sau đó lại cố ý tìm người yêu của mình tới?
Phương Nguyên nghe được những lời này chỉ cúi đầu thở dài.
Mà sắc mặt Tiêu Cầm lại đại biến.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên một sức mạng ngang trời vô cùng lớn đánh úp lại, đánh thẳng vào giữa Tiêu Cầm và Phương Nguyên. Sắc mặt hai người đều thay đổi, cùng phi thân lui về phía sau, trước mắt lập tức xuất hiện gió tuyết vô tận...
- Các ngươi...
Thanh âm run rẩy của Tiêu Cầm vang lên.
Đưa mắt nhìn bốn phía liền thấy xung quanh gió tuyết mờ mịt, mấy thân ảnh chậm rãi xuất hiện, lúc này có Viên gia Viên Tiểu Uyển, thanh niên mặt trắng Lục gia, nam tử trung niên tử y Tôn gia cùng với đám người đại chấp sự của Khương gia đang vây quanh một chỗ này.
- Tiêu sư tỷ, ngươi không biết làm lộ việc của địa cung là tử tội sao?
Viên gia đại tiểu thư cười nhạt, lại chậm rãi đi tới trước, ánh mắt nhìn Tiêu Cầm mang theo chút đùa bỡn:
- Cho dù ngươi là Kiếm sư áo bào trắng của Tẩy Kiếm Trì, cho dù ngươi chỉ muốn tiết lộ việc này cho một trưởng lão khác của Tẩy Kiểm Trì...
- Ta có việc quan trọng trên người, thời gian cấp bách, các ngươi lại ngăn cản đường đi của ta, xấc xược ra tay là muốn thế nào?
Tiêu Cầm thấy mấy người này xuất hiện, sắc mặt liền thay đổi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ trấn định thong dong, lạnh giọng quát.
Nhưng phản ứng hiện giờ của nàng lại vô dụng đối với những người này.
Viên Tiểu Uyển dẫn đầu nhìn vẻ mặt của nàng liền cảm thấy vô cùng thú vị, cười nói:
- Tiêu sư tỷ, việc đã tới nước này còn ra vẻ như vậy để ai xem? Ngày ấy ngươi tìm Mẫn trưởng lão nói chuyện lại bị răn dạy, không vui ra về, lúc ấy ta thấy bộ dạng của ngươi liền biết ngươi có ý phản nghịch. Lần này ngươi âm thầm chép lại hồ sơ, lại chủ động yêu cầu ra ngoài làm việc, còn dẫn theo tộc vệ Triệu gia, bọn ta sao lại không đoán được mục đích của ngươi? Mẫn trưởng lão mềm lòng, không muốn tự mình tới diệt ngươi, các sư huynh khác của Tẩy Kiếm Trì lại có nhiệm vụ trong người nên đã ra ngoài, cho nên lệnh chúng ta phải mang ngươi trở về, ngươi nói chúng ta có cần động thủ không?
Tiêu Cầm nghe xong sắc mặt liền thay đổi, điềm tĩnh nói:
- Ta phụng mệnh đi tra soát người đứng đầu Lục đạo kia, ngươi đừng bôi nhọ ta!
Tới lúc này vị thanh niên mặt trắng của Lục gia cười nói:
- Việc đã tới nước này, nói thêm gì cũng không có tác dụng, Tiêu sư tỷ theo chúng ta trở về soát người liền biết, nếu ngươi mang theo hồ sơ ghi chép kia, không phải mọi chuyện đều được sáng tỏ sao?
Tiêu Cầm nghe xong lời ấy liền trầm mặc, sắc mặt âm tình bất định.
Mà Phương Nguyên nghe xong lời ấy lại cảm thấy hiếu kỳ, nghĩ thầm vừa rồi nàng chỉ đưa cho mình một ngọc giản, không có hồ sơ gì cả?
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Cầm lại không nói thêm gì, sắc mặt trở nên u ám, trầm mặc một lúc cũng không biết nói cái gì, đột nhiên thở dài một hơi nói với Phương Nguyên:
- Ngươi rời đi trước, ta sẽ ngăn bọn họ lại!
Phương Nguyên đứng bất động, chỉ có chân mày cau lại, nghĩ thầm nếu không phải ngươi nhiều chuyện ta đã rời đi.
Tiêu Cầm khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- Sao ngươi còn chưa đi?
Phương Nguyên trầm mặc một lúc nói:
- Ta với ngươi không phải cùng một bọn...
Tiêu Cầm:...
Ánh mắt nàng mang theo chút kinh ngạc và thất vọng nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên lắc đầu, lại bổ sung một câu:
- Ta cũng không yêu ngươi sâu đậm như vậy...
Sắc mặt Tiêu Cầm vô cùng thất vọng, trầm giọng quát khẽ:
- Ngươi là kẻ tiểu nhân sợ chết…
Người vây quanh bọn họ nghe được lời ấy lại cười ha ha, dường như không nghĩ sẽ xuất hiện một màn như vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, Viên Tiểu Uyển cùng nam tử trung niên Tôn gia đi lên trước, âm thầm khởi động pháp lực, thản nhiên cười nói với Tiêu Cầm:
- Việc đã tới nước này, Tiêu Kiếm sư cũng không cần phải nhiều lời, theo chúng ta trở về gặp Mẫn trưởng lão!
- Đừng có mơ…
Tiêu Cầm trầm giọng quát một tiếng, đột nhiên rút trường kiếm bên hông ra, thân kiếm run lên, vang lên tiếng rồng ngâm.
Phần phật...
Khắp nơi tuyết bay mù mịt đột nhiên thổi quét thiên địa, giống như một đám mây mù lớn, lại giống như sóng lớn trên biển ầm ầm cuốn về phía Viên Tiểu Uyên cùng nam tử trung niên mặt tím, lại bao vây xung quanh, mắt thường khó có thể thấy rõ.
Mà hiện giờ bọn họ lại trộm nhiều tài nguyên rồi vận chuyển tới Tuyết Nguyên như vậy, vậy cần phải tìm hiểu nó từ đâu đến?
Một điểm nữa chính là có ai tham dự?
Đặt đại trận phải chú ý tới sự phù hợp chính xác, không có bất kỳ sự khác biệt nào, người không hiểu trận đạo sẽ vô cùng khó khăn, nhưng đối với người có tu vi cùng tạo nghệ trận thuật như Phương Nguyên, làm việc cấp thấp thế này thật sự không hề khó khăn. Nhưng Phương Nguyên cũng rất cẩn mật, không dám để lộ thân phận ra ngoài, một tia thần thức lại hỏi Lục Tiểu Ất trong Linh Lôi Cáp kia:
- Tiêu chuẩn trận thuật của ngươi thế nào?
Lục Tiểu Ất kia mơ mơ màng màng nói:
- Cũng không tệ lắm...
Thấy hắn tự tin như thế, Phương Nguyên cũng yên tâm, chậm rãi làm việc theo một phần mười tiêu chuẩn.
Thà rằng khiến tốc độ chậm hơn so với Lục Tiểu Ất kia một chút, còn hơn bị người khác sinh lòng nghi ngờ.
Nhưng sự tình phát triển không giống với điều hắn nghĩ.
Tiêu Cầm dẫn bọn họ lại đây, cũng không lập tức rời đi mà lạnh nhạt đánh giá bọn họ.
Chỉ một lúc sau ánh mắt lại rơi xuống trên người Phương Nguyên.
Trước đây Lục Tiểu Ất này thấy nàng liền ngây người, dựa vào kiếm pháp của nàng tất nhiên không thể không có cảm ứng. Mà bị một người có thân phận như vậy nhìn trộm, trong lòng nàng cũng khó nén có chút cảm giác bị mạo phạm, bởi vậy thật sự có chút không thích hắn. Nhưng lúc này nhìn thấy hắn bố trí đại trận, cái nhìn đối với hắn cũng dần tốt lên, chỉ thấy lúc tộc vệ Triệu gia này bố trí đại trận vô cùng chậm chạp, lại giống như không biết rõ về đại trận, nhưng lúc làm việc lại vô cùng chuyên tâm, lại khiến cái nhìn của nàng đối với hắn tốt hơn một chút nữa.
Lúc này ngọc phù bên hông lại không tiếng động sáng lên, giống như có người kích phát.
Nàng bất lực thở dài, nói với Phương Nguyên:
- Ngươi không cần làm việc ở trong này, đi theo ta!
Phương Nguyên theo bản năng đặt hai khối gạch một cách kín kẽ, không có chút kẽ hở liền nhíu mày...
- Vì sao vẫn bị chọn...
Không nhịn được lại nghĩ:
- Rốt cục vì sao lại bắt chước không giống?
Có lẽ địa cung đã tích luỹ an toàn của những người này, nhưng Phương Nguyên lại cảm thấy nơi này hung hiểm âm u như đi trên miếng băng mỏng. Hắn biết rõ tầm quan trọng của nó nên lúc nào cũng lưu tâm, chú ý, làm việc vô cùng cẩn thận, khi bố trị đại trận làm rất chậm, nhưng không ngờ vẫn bị người khác chọn ra. Hắn không biết làm sao xảy ra vấn đề, cũng không biết nữ nhân này gọi hắn đi theo làm gì, chỉ có thể thành thật cùng với hai tộc vệ khác cũng được chọn đi theo nàng.
- Nhìn ngươi làm việc có chút nghiêm túc, ở đây thu xếp hồ sơ lại.
Tiêu Cầm dẫn Phương Nguyên đi đến phía bắc địa cung, tới trong một động phủ nhỏ mới thấp giọng dặn dò.
Không gian động phủ không lớn, lúc này cũng có mấy người ở trong, Phương Nguyên cũng biết một người trong đó, chính là Đại tiểu thư Viên gia từng đánh nhau ở Lang Gia Các với hắn, ngoài hắn ra mấy người còn lại đều là tu sĩ trẻ tuổi.
Mà trước mặt bọn họ đặt một trường án dài, phía trên đặt đủ loại hồ sơ cùng bản đồ, đã được xếp lại gọn gàng.
- Hiện giờ phía trên Tuyết Nguyên đã vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người xâm nhập vào trên Tuyết Nguyên, chúng ta muốn làm gì cũng không thể làm, việc này cũng khiến vật tư dừng lại trên đường không thể vận chuyển tới, lại không dám mạo muội đi ra để tránh người khác phát hiện, nhưng để ở bên ngoài vẫn không thể yên tâm, các ngươi giúp chúng ta phân tích những bản đồ cùng đường đi này, tiếp ứng tốt để bọn họ lại đây!
Tiêu Cầm thấp giọng phân phó mấy người Phương Nguyên xong liền chậm rãi ngồi xuống một bên.
Vị đại tiểu thư Viên gia phía xa nhẹ nhàng tiêu sái tiến lại, cười nói:
- Vị này chắc hẳn là Tiêu Cầm Tiêu sư tỷ, ta đã sớm nghe nói về ngươi, đây là lần đầu tiên gặp, ta là người Viên gia, tên là Viên Tiểu Uyển, xin chào tỷ tỷ…
Tiêu Cầm cũng đứng lên hoàn lễ nói:
- Sư muội khách khí rồi!
Viên Tiểu Uyển ngồi xuống bên người Tiêu Cầm, tuỳ ý hàn huyên mấy câu, đơn giản chính là đang nịnh hót Kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì huyền ảo, trong lòng đã ngưỡng mộ từ lâu, sau đó mới nói:
- Nghe nói thời gian này vẫn là do Tiêu sư tỷ phụ trách truy bắt tên họ Phương kia, hiện giờ đã qua lâu như vậy vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, hay là hắn đã chạy xa rồi?
Tiêu Cầm thản nhiên liếc mắt nhìn Viên Tiểu Uyển, nói:
- Phụ trách việc này là Mẫn sư thúc của ta, ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi, nhưng quả thật vẫn không tìm được hắn. Lúc trước sư thúc Viên gia từng nói để cho người theo dõi hành tung của hắn, chỉ đích danh là Uyển Nhi tiểu thư đi, nhưng con đường được vạch ra lại là giả, chúng ta lần lượt tìm trong phạm vi ngàn dặm cũng không tìm được hắn.
Sắc mặt Viên Tiểu Uyển hơi trầm xuống, cười cười nói:
- Có lẽ người nọ cũng là kẻ giảo hoạt, hoặc đã đoán được gì nó, trong lòng sợ hãi trốn đi, dựa vào bản lĩnh của các sư phụ và sư huynh Tẩy Kiếm Trì, sao có thể không tìm thấy hắn, phái thêm nhiều người nữa là được!
- Đây đã là cực hạn của Tẩy Kiếm Trì chúng ta!
Tiêu Cầm trầm mặc một lúc mới nói:
- Tuyết Nguyên quá lớn, chúng ta vừa muốn phân công nhân thủ mang pháp chu bị lạc tại Tuyết Nguyên trở về, vừa muốn phụ trách đề phòng, căn bản không thể xuất ra nhiều người quay lại tìm hắn!
Chương 1087 Khẩu vị quá lớn (2)
Vân Tiểu Uyển nghe được lời này, trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn ra vẻ thoải mái cười nói:
- Người Tẩy Kiếm Trì ít như vậy sao?
Sắc mặt Tiêu Cầm có chút không vui, một lát sau mới nói:
- Viên gia sư muội, tuy Tẩy Kiếm Trì chúng ta đồng ý giúp các ngươi kiến tạo Thiên Địa cung nhưng cũng không nói lên thái độ của tất cả mọi người Tẩy Kiếm Trì đều như thế. Trên thực tế lúc này chỉ có ba trăm đệ tử nhất mạch chúng ta tới đây, nếu mấy trưởng lão nhất mạch khác biết được, theo ta thấy chỉ sợ không tới hỗ trợ, ngược lại còn phản đối…
Viên Tiểu Uyển nghe xong lời này, nụ cười cứng ngắc, một lát sau mới thở dài nói:
- Đại kiếp nạn qua đi, chủ yếu cũng là xây dựng lại, chúng ta cũng vì lưu lại một chút hương khói ở nhân gian, nếu các sư phụ không đồng ý thì thật có chút ngoan cố…
- Ngoan cố?
Tiêu Cầm nheo mắt lại, nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
- Viên sư muội, ta nghĩ cần phải nói rõ một chút chuyện. Lúc này sư tổ Tẩy Kiếm trì chúng ta đã gật đầu, chúng ta đương nhiên phải theo mệnh làm việc, nhưng đúng sai thế nào cũng không tới lượt một áo bào trắng nhỏ nhoi có thể bình xét. Sau khi giúp các ngươi làm xong chuyện này, ta dự định quay lại Ma Biên đánh úp Ma Vật, sinh tử khó đoán, sợ rằng ta không có phúc khí hưởng đám vật tư trong địa cung này, cho nên…
Nàng trầm mặc một lúc mới nói:
- Chúng ta cũng không được xem là người một phe!
Lời này vừa nói xong, không riêng gì Viên Tiểu Uyển, mấy người khác bên trong động phủ cũng mang vẻ mặt xấu hổ.
Viên Tiểu Uyển suy nghĩ một lát mới cười nói:
- Tiêu sư tỷ thật lo xa, sau khi đại kiếp nạn qua đi chẳng lẽ không cần người...
Lúc này Tiêu Cầm đột nhiên đứng dậy, thản nhiên nói:
- Ta quả thật lo lắng thái quá, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy cần phải tính xem phải trải qua đại kiếp nạn này thế nào, quan trọng hơn việc bây giờ lo lắng sau khi đại kiếp nạn đi qua cần phải làm gì.
Một câu dứt khoát cuối cùng, sau đó không nói thêm.
Không khí bên trong động phú có chút áp lực lại xấu hổ.
Mà Phương Nguyên lại yên lặng ghi nhớ những lời này, trên tay cũng không dừng lại, cẩn thận lật xem các loại hồ sơ và bản đồ trên bàn, bị phân tâm hai lần nhưng cũng không làm việc chậm trễ, một lát sau lại phát hiện một hồ sơ khả nghi.
Hắn nhìn chằm chằm hồ sơ này một lúc liền cảm thấy kỳ quái, trầm ngâm một lúc liền cố ý đứng lên nói với Tiêu Cầm:
- Tiêu sư tỷ, những vật tư khác đều được sắp xếp xong, bây giờ chỉ là vấn đề sớm muộn. Chỉ là Viên gia có một ít vật tư tới từ phía tây, nơi đó Tà tu thường xuyên lui tới, Tuyết Thú hoành hành, cách địa cung cũng khá xa, không biết làm sao có thể an bài tiếp ứng bọn họ...
- Phía tây?
Tiêu Cầm nghe xong khẽ ngẩn người, ôm hồ sơ qua, vẻ mặt cổ quái nói:
- Viên gia sao có thể có được vật tư ở phía tây?
Nói tới đây nàng nhìn hồ sơ vài lần, sau đó lại ngưng thần nhìn về phía Viên Tiểu Uyển.
Thần sắc Viên Tiểu Uyển có chút không vui, cười nói:
- Ta cũng không biết an bài của gia tộc...
- Nếu Viên gia đã phái tiểu thư chính thất như ngươi tại đây, ngươi sao lại không biết.
Tiêu Cầm có chút nghiêm túc nhìn nàng nói:
- Nói cho ta biết vì sao lại có vật tư tới từ phía tây?
Không khí trong động phủ có chút áp lực.
Ánh mắt Viên Tiểu Uyển lạnh nhạt đảo qua người Phương Nguyên, vẻ mặt có chút không vui.
Đón ánh mắt Tiêu Cầm, nàng như ngậm quả đắng, không chịu mở miệng giải thích.
Vào lúc này một thanh niên mặt trắng trong động phủ bỗng nhiên vỗ tay, cười nói:
- Tuyệt vời, tuyệt vời, Viên gia thật sự đi một bước hay, chả trách Viên gia các ngươi lại vận chuyển vật tư về Ma Biên phải đi băng hải, nghĩ tới lúc chạy trên biển, có thể bị yêu thú trên biển nuốt gọn, hoặc không cẩn thận chọc phải kẻ điên đứng đầu Hắc ám đều có thể bị nuốt chửng, đến lúc đó tuỳ tiện cho Tiên Minh một câu trả lời thỏa đáng, lại âm thầm vận chuyển tới Tuyết Nguyên, đây cũng là một nước cờ hay…
Mọi người nghe xong cũng giật mình, nhất thời cứng người không thể mở miệng.
Thanh niên mặt trắng này thuận miệng nói một câu liền nói trúng suy đoán của mọi người.
Sắc mặt Tiêu Cầm thay đổi, trầm giọng nói:
- Các ngươi… các ngươi lại dám có ý đồ với vật tư Ma Biên?
Sắc mặt Viên Tiểu Uyển lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía thanh niên mặt trắng kia, hừ lạnh nói:
- Vậy Chu gia các ngươi vận chuyển hàng giả thay hàng tốt về phía Ma Biên là sao? Còn có một năm trước, lúc Chu gia các ngươi vận chuyển vật tư, đại trận truyền tống bỗng nhiên bị vỡ khiến vật tư rơi vào trong hư không là thế nào? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều muốn tìm hiểu ra tất cả những chuyện này sao?
Người thanh niên mặt trắng mở quạt xếp, lắc lư cười tươi, không thèm nói thêm.
- Các ngươi… các ngươi thật quá đáng…
Thời điểm này Tiêu Cầm đã có chút không thể kiềm chế, căm giận nói:
- Không thể động vào vật tư Ma Biên, đây là giới hạn!
- Tiêu sư tỷ đúng là chuyện bé xé ra to…
Viên Tiểu Uyển thấy Tiêu Cầm nhìn chằm chằm mình nói những lời này, trong lòng có chút khó chịu, mặt không thay đổi nói:
- Tích luỹ ba ngàn năm của các đại đạo thống đều được vận chuyển tới Ma Biên, có biết bao nhiêu, chẳng lẽ còn quan tâm tới thiếu của chúng ta sao?
- Ngươi…
Chương 1088 Rời khỏi địa cung (1)
Tới lúc này Tiêu Cầm không thể nói ra lời, sắc mặt đại biến, một lát sau mới lạnh lùng nói:
- Ta sẽ đi tìm Mẫn trưởng lão nói rõ việc này!
Vừa dứt lời, ánh mắt nàng lạnh lùng đảo qua mọi người, oán hận xoay người đi ra bên ngoài.
Mà đám người bên trong động phủ cũng hai mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Tới lúc này Phương Nguyên cũng giải đáp được nghi ngờ trong lòng, cũng không nhiều lời, vội vàng cúi đầu tiếp tục sửa sang hồ sơ.
Nhưng vị Viên tiểu thư kia lại cười hì hì nhìn hắn nói:
- Không biết vị sư huynh này xưng hô như thế nào?
Động tác trên tay Phương Nguyên chậm lại, vội vàng hành lễ nói:
- Tiểu thư đừng gọi ta là sư huynh, ta là tộc vệ nhất mạch Triệu tam gia, gọi là Lục Tiểu Ất, vừa rồi đã lắm lời... dường như đã nói chuyện không nên nói, tiểu thư đừng trách...
Viên Tiểu Uyển kia khoát tay áo nói:
- Không có gì, dù sao sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết!
Nói xong liếc mắt đánh giá Lục Tiểu Ất, cười như không cười nói:
- Ngươi rất tốt, làm việc lại kỹ càng, ta cũng quen biết Thiếu chủ Phi Nham sư huynh của Triệu gia các ngươi, là bạn tốt thâm giao với hắn, chờ tới khi ta gặp hắn nhất định sẽ giúp ngươi nói tốt vài câu!
Trên mặt Phương Nguyên cố ý hiện ra chút sợ hãi, vội cúi đầu nói:
- Tiểu nhân đã biết!
- Được rồi, làm xong thì ra ngoài đi!
Viên Tiểu Uyển thản nhiên nở nụ cười nói:
- Còn lại cứ để ta tiện tay sắp xếp.
Phương Nguyên gật đầu đồng ý, đưa tay sửa sang lại hồ sơ một chút, đặt ở trên trường án, sau đó xoay người ra ngoài. Hắn cảm thấy phía sau có hai ánh mắt đang thản nhiên nhìn mình, biết ánh mắt kia chính là tới từ Viên Tiểu Uyển, cũng có thể cảm giác được vừa rồi vì mình lắm chuyện khiến cho nàng cảm thấy mình có chút không vừa mắt, nhưng trong lòng hắn bây giờ lại không rảnh bận tâm tới nàng.
Lúc này hắn thậm chí không có hơi sức phân tích vai trò của Tẩy Kiếm Trì trong chuyện này.
Trong lòng chỉ nghĩ tới một chuyện:
- Những người này thật điên rồ, khẩu vị cũng quá lớn…
Trong lòng Phương Nguyên mang theo chút buồn bực rời khỏi động phủ thu xếp hồ sơ này, tuy rằng trong lòng có chút tức giận vẫn khiến bản thân bình tĩnh, chậm rãi đi trong địa cung, vừa âm thầm lưu ý cảnh tượng xung quanh hắn có thể thấy, nghe được một số câu của người ở đây, lại chậm rãi đi tới nơi tu sửa đại trận. Hắn đã biết mình phải ngây ngốc ở đây mấy ngày, tốt xấu gì cũng phải làm rõ một số việc mới không phí liều mạng tiến vào này.
Đương nhiên chưa cần lo lắng thắng, trước tiên phải lo bại, Phương Nguyên đang ở hiểm cảnh tất nhiên cũng muốn bố trí thêm vài thứ, hơn nữa bất kể cuối cùng có dùng được công cũng phải làm tốt một ít chuẩn bị sau cùng, dù sao bảo vệ mạng trong hoàn cảnh này là nhiệm vụ đầu tiên.
Cũng may vừa rồi hắn vẫn luôn nhớ kỹ con đường đi tới, dọc theo đường đi luôn cúi đầu, chậm rãi đi tới, về tới nơi tu sửa đại trận chỉ thấy một ít tộc về trở về cùng hắn đều đang làm cu li nơi này. Thấy hắn trở về lại có chút bất ngờ, không hiểu vì sao hắn lại trở lại nhanh như vậy, chẳng lẽ thấy một thân kiếm khí của nữ Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì nên bị doạ sợ tới hỏng?
- Bên kia đã được sửa sang xong, trở về giúp các ngươi…
Phương Nguyên ồm ồm trả lời một câu.
Bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt người xung quanh nhìn hắn có chút không đúng, trong lòng Phương Nguyên lập tức báo động.
Chẳng lẽ là do biểu hiện rất trượng nghĩa của hắn?
Vì thế hắn trầm mặc một lúc, lại cố ý hỏi một câu:
- Tiêu sư tỷ không trở lại nơi này sao?
Đám tộc vệ xung quanh nhất thời cười ha ha, không khí dần dịu đi.
Còn có người vỗ bả vai Phương Nguyên cười nói:
- Tiểu tử nhà ngươi thật đúng là si tâm vọng tưởng...
- Tiêu sư tỷ không trở về, nói không chừng là cùng với ai kia…
Sau một lúc trêu đùa liền hoá giải vấn đề không biết có được xem là nguy cơ hay không, Phương Nguyên lại bố trí đại trận cùng những người này, ước chừng trải qua ba bốn canh giờ cũng bố trí hoàn thiện cửa bính, sau khi chờ một vị trận sư lại đây kiểm tra đo lường một chút, lại điều chỉnh một số chỗ mới giơ cao đánh khẽ, thả bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Sau khi trở về động phủ của tộc vệ Triệu gia, nghỉ ngơi mấy canh giờ liền bị một trưởng lão mặc áo bào xám tới hạ lệnh tiếp tục đi tu sửa đại trận. Một đám tộc vệ đều vô cùng vui vẻ, tuy rằng bố trí đại trận cũng không nhẹ nhàng, nhưng cũng thoải mái hơn so với việc ngược xuôi trong băng tuyết bên ngoài...
Mà Phương Nguyên cũng đàn trà trộn trong đám người nhưng trong lòng lại suy nghĩ một việc khác.
Đối với hắn, lẫn vào địa cung là cửa ải đại nạn đầu tiên, như vậy rời khỏi địa cung chính là cửa ải đại nạn thứ hai.
Nếu những tộc vệ này vẫn bị an bài đi ra ngoài tuần tra, hắn có thể thoải mái tìm cơ hội rời đi, nhưng nếu bọn họ vẫn ở lại trong địa cung tu sửa đại trận, vậy Phương Nguyên muốn thoát khỏi nơi này sẽ vô cùng khó khăn, cần phải chờ đợi thêm cơ hội.
Nhưng trong lòng Phương Nguyên cũng không sốt ruột, chỉ thành thật ở lại.
Liên tục mấy ngày, hắn chú ý nghe, nhìn, tra xét cũng dần dần hiểu rõ ràng tất cả trong địa cung, bao gồm các đại gia tộc cùng đạo nho chính thống tham dự vào, với các cao thủ được một ít gia tộc phái tới đây đóng quân, với thực lực của bọn họ, sức mạnh tổng thể cùng vị trí, số lượng, thậm chí là nguồn gốc của một số vật tư...
Chương 1089 Rời khỏi địa cung (2)
Vấn đề duy nhất chính là tới bây giờ Phương Nguyên cũng không có được cơ hội theo những tộc vệ này rời khỏi địa cung.
Nhưng Phương Nguyên cũng không sốt ruột, tuy rằng trà trộn cùng một chỗ với những tộc vệ này càng lâu càng dễ bị phát hiện, nhưng hắn cũng suy nghĩ ra một biện pháp, chính là hoá trang mình thành một kẻ cuồng dại Tiêu Cầm tận xương, là người trà không nhớ cơm không nghĩ. Một người như vậy, bình thường nếu đứng ở một góc không nói lời nào, thậm chí nói chuyện mơ hồ, nói một đằng nghĩ một nẻo cũng sẽ không trở thành việc lạ...
Mắt thấy mình chia tay với đám người Kim Hàn Tuyết đã gần được một tháng, cũng sắp tới thời gian ước định của bọn họ.
Phương Nguyên bình thường làm việc rất cẩn thận, thà rằng chuẩn bị thêm một số việc nhìn như vô dụng cũng sẽ không khiến bản thân lâm vào tình thế khó xử.
Tới ngày hôm nay, tuy rằng hắn vẫn không có cơ hội rời khỏi địa cung nhưng trong lòng cũng không kích động, biết thời gian vừa tới, đám người Kim Hàn Tuyết sẽ tung ra tin tức chỗ hắn thường lui tới ở bên ngoài, đến lúc đó địa cung sẽ phái người ra ngoài tuần tra. Mà hiện giờ thứ thiếu nhất trong địa cung chính là nhân thủ, nói như vậy tộc vệ của các gia tộc đều sẽ bị điều động, hắn cũng có cơ hội rời đi.
Hiện giờ vẫn nên kiên nhẫn chờ.
Nhưng Phương Nguyên không ngờ, bản thân chưa kịp đợi tới thời gian ước định với Kim Hàn Tuyết đã có một người khác tìm tới, chính là Tiêu Cầm đã biến mất mấy ngày, lại lần nữa xuất hiện tại chỗ bọn họ tu sửa đại trận, yên lặng đánh giá.
Vài tộc vệ xung quanh thấy thế liền nháy mắt với Phương Nguyên.
Phương Nguyên bất đắc dĩ đành phải làm ra bộ dạng si ngốc nhìn về phía Tiêu Cầm.
- Ngươi đi theo ta...
Ánh mắt Tiêu Cầm quét một lúc, bỗng nhiên chỉ về phía Phương Nguyên.
Biểu tình trên mặt mấy tộc vệ bên cạnh lập tức trở nên phấn khích...
Trong lòng Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, đành phải đi theo nàng ta, vốn nghĩ sẽ đi sửa sang hồ sơ và một vài thứ linh tinh, không ngờ Tiêu Cầm lại trực tiếp dẫn hắn tới gặp chưởng sự của Triệu gia, sau đó lại tự mình cùng hắn đi nhận Ấm Ngọc Hỏa Đan cùng một số vật khác, trong lòng Phương Nguyên cảm thấy có chút kinh ngạc, mấy thứ này chỉ nhận vào thời điểm cần ra ngoài.
Dù sao hiện giờ địa cung đã ở bên cạnh đạo tuyết tuyến thứ bảy, vô cùng rét lạnh, cho dù tu sĩ Kim Đan lỗ mãng đi ra ngoài cũng nhanh chóng bị đông cứng, bởi vậy tộc vệ bọn họ khi ra ngoài đều cần số lượng lớn vật chống lạnh mới có thể miễn cưỡng đi xuyên qua băng thiên tuyết địa, về phần tu sĩ Trúc Cơ lại không thể lộ diện, vì nháy mắt sẽ đông lạnh thành băng.
- Tiêu sư tỷ, chúng ta...
Phương Nguyên có chút kinh ngạc, trên mặt xuất hiện vẻ chần chừ nhìn về phía Tiêu Cầm.
- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã được phái ra ngoài, thuộc hạ ta thiếu người đành tạm điều ngươi tới giúp đỡ làm nhiệm vụ!
Sắc mặt Tiêu Cầm vô cùng đạm mạc, thuận miệng giải thích một câu, Phương Nguyên lại chỉ biết ngậm miệng.
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì có địa vị cao ở trong địa cung, huống chi là vị Kiếm Sư áo bào trắng này, hắn không có tư cách từ chối.
Đương nhiên nếu có thể nhân cơ hội này rời khỏi địa cung cũng là việc tốt.
Lúc rời khỏi địa cung lại trải qua đại trận kiểm tra thực lực, Phương Nguyên liền lo lắng đề phòng một lúc, nhưng cũng may đại trận này vẫn không thể phát hiện điều lạ, nghĩ tới cũng có thể do Hoàn Thiên Ngự Cung trận còn chưa hoàn toàn thành hình, nếu không một khi toà đại trận kia được khởi động, dựa vào tu vi bản thân muốn trà trộn đi ra ngoài sẽ trở thành một chuyện rất khó...
Tiêu Cầm xuất kiếm ra, Phương Nguyên cùng hai vị áo bào đen Tẩy Kiếm Trì khác bước lên trên chống lại gió tuyết, đi vào bên trong trời cao.
Khi cảm nhận được gió tuyết ở ngoài địa cung, Phương Nguyên cũng thở nhẹ một hơi.
Thành công đi vào, lại thành công đi ra, với hắn mà nói đã thành công hơn phân nửa, chỉ cần tìm một cơ hội rời đi là được.
Nhưng vừa mới rời khỏi địa cung hơn trăm dặm, Tiêu Cầm liền ngừng lại, thản nhiên dặn dò hai áo bào đen kia một câu, liền thấy bọn họ đi về hướng khác. Sau khi những người này rời đi, Tiêu Cầm không biết là cố ý hay vô tình, không vội vã rời đi mà dẫn theo Phương Nguyên bay về bên cạnh một ao hồ, chậm rãi hạ xuống, trầm mặc không nói.
Phương Nguyên nhìn thấy biểu tình của nữ nhân này, lông mày khẽ nhíu lại...
Tiêu Cầm trầm mặc một lúc, bỗng nhiên thấp giọng nói với Phương Nguyên
- Ngươi khác với bọn họ, ta còn một việc phải giao cho ngươi!
Từ đáy lòng Phương Nguyên xuất hiện chút không vui, những trên mặt vẫn lộ ra vẻ như đang khách khí nói:
- Xin mời sư tỷ!
Tiêu Cầm trầm mặc nhìn hắn một lúc lâu mới nói:
- Ngươi phải thề nhất định phải giúp ta làm!
Trong lòng Phương Nguyên không vui, nhưng vì nghĩ tới đại cục vẫn phải thề.
Mãi tới lúc này Tiêu Cầm mới đặt vào tay hắn một ngọc giản:
- Ta mang ngươi đi chính là hiện giờ ta chỉ có thể tin tưởng mình ngươi, ta hy vọng ngươi có thể mang ngọc giản này tới trong một Kiếm Lưu ở phía đông Lưu Đình Sơn, nơi đó có một vị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, hắn gọi là Huyền Minh, ngươi phải gặp được hắn, sau đó tự tay giao ngọc giản này cho hắn, hắn tự nhiên sẽ hiểu!
Phương Nguyên giật mình, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
Chương 1090 Mệnh trên một đường! (1)
Tiêu Cầm thở dài một tiếng, nhe nhàng đè tay hắn nói:
- Ta chỉ có thể tin tưởng ngươi, hy vọng ngươi có thể giúp ta!
Trái tim Phương Nguyên đập mạnh liếc nhìn Tiêu Cầm.
Ai nói đệ tử Tẩy Kiếm Trì chỉ biết dùng kiếm chém người, nữ nhân này lại có thể sử dụng mỹ nhân kế?
Mà Tiêu Cầm làm ra hành động này cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng chỉ có thể đè nén trái tim, bình tĩnh nhìn người tự xưng là kẻ mê luyến mình, hy vọng hành động này có thể khiến hắn trở nên hăng hái...
Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Phương Nguyên có phản ứng gì đặc biệt, liền nói
- Ngươi không muốn sao?
Trong lòng Phương Nguyên không biết làm sao, thầm than:
- Sao ngươi không đợi cách xa địa cung tý nữa rồi mới giao ngọc phù cho ta?
Tiêu Cầm không thấy trên mặt Phương Nguyên xuất hiện vẻ kích động, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Há miệng thở dốc, đang muốn trấn an vài câu liền nghe được một thanh âm truyền tới từ trong gió tuyết:
- Tiêu Cầm Tiêu sư tỷ, không biết có chuyện cơ mật gì mà lại muốn rời khỏi địa cung, sau đó lại cố ý tìm người yêu của mình tới?
Phương Nguyên nghe được những lời này chỉ cúi đầu thở dài.
Mà sắc mặt Tiêu Cầm lại đại biến.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên một sức mạng ngang trời vô cùng lớn đánh úp lại, đánh thẳng vào giữa Tiêu Cầm và Phương Nguyên. Sắc mặt hai người đều thay đổi, cùng phi thân lui về phía sau, trước mắt lập tức xuất hiện gió tuyết vô tận...
- Các ngươi...
Thanh âm run rẩy của Tiêu Cầm vang lên.
Đưa mắt nhìn bốn phía liền thấy xung quanh gió tuyết mờ mịt, mấy thân ảnh chậm rãi xuất hiện, lúc này có Viên gia Viên Tiểu Uyển, thanh niên mặt trắng Lục gia, nam tử trung niên tử y Tôn gia cùng với đám người đại chấp sự của Khương gia đang vây quanh một chỗ này.
- Tiêu sư tỷ, ngươi không biết làm lộ việc của địa cung là tử tội sao?
Viên gia đại tiểu thư cười nhạt, lại chậm rãi đi tới trước, ánh mắt nhìn Tiêu Cầm mang theo chút đùa bỡn:
- Cho dù ngươi là Kiếm sư áo bào trắng của Tẩy Kiếm Trì, cho dù ngươi chỉ muốn tiết lộ việc này cho một trưởng lão khác của Tẩy Kiểm Trì...
- Ta có việc quan trọng trên người, thời gian cấp bách, các ngươi lại ngăn cản đường đi của ta, xấc xược ra tay là muốn thế nào?
Tiêu Cầm thấy mấy người này xuất hiện, sắc mặt liền thay đổi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ trấn định thong dong, lạnh giọng quát.
Nhưng phản ứng hiện giờ của nàng lại vô dụng đối với những người này.
Viên Tiểu Uyển dẫn đầu nhìn vẻ mặt của nàng liền cảm thấy vô cùng thú vị, cười nói:
- Tiêu sư tỷ, việc đã tới nước này còn ra vẻ như vậy để ai xem? Ngày ấy ngươi tìm Mẫn trưởng lão nói chuyện lại bị răn dạy, không vui ra về, lúc ấy ta thấy bộ dạng của ngươi liền biết ngươi có ý phản nghịch. Lần này ngươi âm thầm chép lại hồ sơ, lại chủ động yêu cầu ra ngoài làm việc, còn dẫn theo tộc vệ Triệu gia, bọn ta sao lại không đoán được mục đích của ngươi? Mẫn trưởng lão mềm lòng, không muốn tự mình tới diệt ngươi, các sư huynh khác của Tẩy Kiếm Trì lại có nhiệm vụ trong người nên đã ra ngoài, cho nên lệnh chúng ta phải mang ngươi trở về, ngươi nói chúng ta có cần động thủ không?
Tiêu Cầm nghe xong sắc mặt liền thay đổi, điềm tĩnh nói:
- Ta phụng mệnh đi tra soát người đứng đầu Lục đạo kia, ngươi đừng bôi nhọ ta!
Tới lúc này vị thanh niên mặt trắng của Lục gia cười nói:
- Việc đã tới nước này, nói thêm gì cũng không có tác dụng, Tiêu sư tỷ theo chúng ta trở về soát người liền biết, nếu ngươi mang theo hồ sơ ghi chép kia, không phải mọi chuyện đều được sáng tỏ sao?
Tiêu Cầm nghe xong lời ấy liền trầm mặc, sắc mặt âm tình bất định.
Mà Phương Nguyên nghe xong lời ấy lại cảm thấy hiếu kỳ, nghĩ thầm vừa rồi nàng chỉ đưa cho mình một ngọc giản, không có hồ sơ gì cả?
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Cầm lại không nói thêm gì, sắc mặt trở nên u ám, trầm mặc một lúc cũng không biết nói cái gì, đột nhiên thở dài một hơi nói với Phương Nguyên:
- Ngươi rời đi trước, ta sẽ ngăn bọn họ lại!
Phương Nguyên đứng bất động, chỉ có chân mày cau lại, nghĩ thầm nếu không phải ngươi nhiều chuyện ta đã rời đi.
Tiêu Cầm khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- Sao ngươi còn chưa đi?
Phương Nguyên trầm mặc một lúc nói:
- Ta với ngươi không phải cùng một bọn...
Tiêu Cầm:...
Ánh mắt nàng mang theo chút kinh ngạc và thất vọng nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên lắc đầu, lại bổ sung một câu:
- Ta cũng không yêu ngươi sâu đậm như vậy...
Sắc mặt Tiêu Cầm vô cùng thất vọng, trầm giọng quát khẽ:
- Ngươi là kẻ tiểu nhân sợ chết…
Người vây quanh bọn họ nghe được lời ấy lại cười ha ha, dường như không nghĩ sẽ xuất hiện một màn như vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, Viên Tiểu Uyển cùng nam tử trung niên Tôn gia đi lên trước, âm thầm khởi động pháp lực, thản nhiên cười nói với Tiêu Cầm:
- Việc đã tới nước này, Tiêu Kiếm sư cũng không cần phải nhiều lời, theo chúng ta trở về gặp Mẫn trưởng lão!
- Đừng có mơ…
Tiêu Cầm trầm giọng quát một tiếng, đột nhiên rút trường kiếm bên hông ra, thân kiếm run lên, vang lên tiếng rồng ngâm.
Phần phật...
Khắp nơi tuyết bay mù mịt đột nhiên thổi quét thiên địa, giống như một đám mây mù lớn, lại giống như sóng lớn trên biển ầm ầm cuốn về phía Viên Tiểu Uyên cùng nam tử trung niên mặt tím, lại bao vây xung quanh, mắt thường khó có thể thấy rõ.
Bình luận facebook