-
Chương 1096-1100
Chương 1096 Bát Hoang Bộ Pháp và Bế Thiên Môn (1)
Nàng vốn nghĩ Phương Nguyên đột nhiên bày ra đại trận là muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, không ngờ hắn biết mình không thể ngăn cản được liền trực tiếp phá mở đại trận, suýt nữa khiến Nguyên Anh chịu thiệt, còn thuận tay làm loạn tình thế, phần quyết đoán và phản ứng này khiến nàng có chút xem trọng liếc mắt nhìn Phương Nguyên một cái.
Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một thanh khí nhanh chóng đi ra từ trong mây khói cuồn cuộn, nhanh chóng chạy trốn về phía xa. Kiếm Thức của Mẫn trưởng lão này tìm tòi một lúc liền biết đó chính là thực thân của Phương Nguyên liền khẽ thở dài, chậm rãi lắc đầu…
- Thực lực chênh lệch tuyệt đối, làm những cái này có tác dụng gì chứ?
Thở dài một tiếng, đột nhiên rút ra Mộc kiếm bên hông, từ giữa không trung chém xuống một kiếm.
Chốc lát sau kiếm khí vượt qua đất trời trảm thẳng về phía sau Phương Nguyên!
Nguyên Anh Kiếm Tiên, uy lực của một kiếm này dữ dội thế nào?
Mẫn trưởng lão chỉ tiện tay vung kiếm, giữa thiên địa liền xuất hiện một tuyết tuyến tinh tế, thoạt nhìn giống như lúc này phong tuyết đầy trời đều đọng lại thành một bức tranh, sau đó bức tranh lại bị một kiếm của nàng cắt ra làm hai nửa.
Mà chỗ vết nứt chính là nơi Phương Nguyên vừa vội vàng bỏ chạy.
Thật khó để hình dung tốc độ đó, trong khoảnh khắc đã tới trước người Phương Nguyên.
Giữa Nguyên Anh và Kim Đan nhìn chỉ kém nhau một cấp, hơn nữa với tu vi của Phương Nguyên, kết Anh là chuyện tất nhiên. Trên trình độ nào đó, trong giới tu hành, địa vị của hắn, mức độ coi trọng của người khác thậm chí còn cao hơn Nguyên Anh, nhưng dù sao hắn cũng không phải Nguyên Anh, lĩnh ngộ thần thông và thiên địa cũng không tới mức cực hạn, đây chính là một khác biệt lớn nhất!
Cho dù Phương Nguyên được công nhận là người nổi bật nhất trong cảnh giới Kim Đan, Mẫn trưởng lão cũng không dùng toàn lực xuất ra một kiếm này, nhưng lúc kiếm chém ra nàng đã đoán Phương Nguyên không thể tránh né, trong lòng đã nghĩ hắn dù không chết cũng sẽ trọng thương…
Nhưng nàng không ngờ, mắt thấy kiếm này đã tới phía sau Phương Nguyên, thoạt nhìn hắn không phát hiện ra, đột nhiên lại bước ra từng bước, chỉ là bước đi này giống như địa vực cùng không gian quanh hắn đã thay đổi.
Mẫn trưởng lão xuất ra một kiếm kia vốn không sợ đối thủ né tránh.
Một là bởi vì một kiếm này quá nhanh, rất khó có người có thể phản ứng lại đúng lúc để né.
Hơn nữa, cho dù né tránh, nhưng kiếm ý tràn ngập khắp nơi, đối phương cũng không thể tránh.
Nhưng màn này xuất hiện khiến Mẫn trưởng lão, Phương Nguyên bước ra từng bước liền giống như bước vào một không gian khác, thân hình trực tiếp biến mất. Lần nữa xuất hiện ở nơi khác vô cùng huyền bí, tiếp tục trốn về phía trước.
Thân pháp của hắn quỷ dị và xảo diệu khó có thể hình dung, cố tình né tránh một kiếm này.
- Đây là bộ pháp gì?
Trong lòng Mẫn trưởng lão sinh ra chút nghi ngờ, ánh mắt vô cùng cổ quái.
- Là Long Du Thiên Hạ của Thái Hợp Môn Trung Châu?
- Phiếu Miểu Vân Thân của Mạc Bắc Thương Lan Sơn?
- Hay là... Bộ Bộ Thăng Tiên của Đông Hoàng Sơn.
…...
Kiến thức của Mẫn trưởng lão sâu rộng, cộng thêm việc tu luyện Kiếm tu, thân pháp kiếm đạo cũng không kém, bởi vậy cho dù chưa từng tận mắt nhìn thấy những thân pháp huyền diệu của các đại đạo thống trong thiên hạ, cũng đều sẽ nghe qua. Vào thời điểm này thấy bộ pháp của Phương Nguyên liền cảm thấy có chút kinh ngạc, chỉ cảm thấy bộ pháp này vô cùng huyền diệu, nhưng lại không giống với bất kỳ bộ pháp nào mình đã từng nghe qua.
Ầm ầm…
Lúc này Phương Nguyên không biết suy nghĩ trong lòng Mẫn trưởng lão, sau khi tránh thoát đường kiếm nguy hiểm của Nguyên Anh Kiếm Tiên, sau lưng toát mồ hôi lạnh, không chút do dự bước nhanh ra, vội vã trốn chạy về phía tây.
Lúc này lại càng có thể thấy thân pháp của hắn kỳ diệu thế nào.
Rõ ràng là một người, nhưng những nơi hắn đi qua dường như trong phạm vi trăm trượng đều có bóng dáng của hắn.
Mà hắn cũng khiến người ta có cảm giác hắn có thể tới bất cứ chỗ nào trong vòng một trăm trượng.
Mà đây cũng là bộ pháp Phương Nguyên ngộ ra từ trong trận pháp.
Trước khi hắn tiến vào Lang Gia Các, bộ pháp này đã có chút thành tựu, sau đó hắn tiến vào Lang Gia Các ba năm, ngoại trừ kiếm đạo, các loại tu vi cùng lĩnh ngộ khác đều rất bổ ích, bộ pháp này cũng như vậy. Phương Nguyên kết hợp lĩnh ngộ về trận đạo, lĩnh ngộ đối với các loại biến hoá trong Huyền Hoàng Nhất Mạch Bí Quyết, cùng những thứ hắn bồi dưỡng được từ bên trong khổ tu kiếm đạo lại với nhau, tạo nên một bộ pháp này.
Bởi vì bộ pháp này dùng trận pháp là chính, mà trận pháp lại được xưng là nghệ thuật của Bát Hoang, bởi vậy hắn gọi bộ pháp này là Bát Hoang Bộ Pháp.
Lúc này sau khi chạy trối chết tránh thoát một kiếm, Phương Nguyên liền kích phát bộ pháp tới cực hạn, giống như một làn khói nhẹ đi qua trong gió tuyết, như ẩn như hiện, nhanh như điện, trong chớp mắt đã trốn ra bên ngoài hơn mười dặm, giống như trực tiếp biến mất.
- Này này này…
Nhưng vào lúc này, lão giả lưng rùa liều lĩnh ra tay, suýt nữa bị Phương Nguyên dùng đại trận hãm hại cũng đã chạy tới, liếc nhìn bộ dạng trốn chạy của Phương Nguyên, trên mặt vô cùng tức giận, quát lớn:
- Chúng ta đường đường là hai Nguyên Anh, chẳng lẽ lại để tiểu nhi này chạy thoát. Mẫn trưởng lão, đuổi theo tiểu nhi này, lão phu sẽ không thủ hạ lưu tình nữa…
Chương 1097 Bát Hoang Bộ Pháp và Bế Thiên Môn (2)
Hắn quát lớn một tiếng, sau đó vung quải trượng, thân hình như cuồng phong trực tiếp biến mất trong thiên địa.
Mà trong hư không có thể nhìn thấy một luồng khí có giống như tiễn rời cung, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tiến tới gần Phương Nguyên.
Hiện giờ tốc độ trốn chạy của Phương Nguyên không chậm, có thể nói hắn đã dùng hết sức lực có thể, cộng thêm Bát Hoang Bộ Pháp huyền diệu khiến tốc độ hắn càng tăng thêm. Nhưng lão giả lưng rùa gào thét mà tới, không phí quá nhiều sức liền tới phía sau hắn, sau đó lão giả cười lạnh một tiếng lao xuống từ giữa không trung, nâng quải trượng lên muốn đập vào đầu Phương Nguyên.
Nhưng vào lúc này bộ pháp của Phương Nguyên biến đổi, đột nhiên nhanh chóng quay ngược trở lại, bay nhanh về phía nam.
Cái rẽ này không hề có dấu hiệu, lão giả lưng rùa đã đuổi tới nhưng lại không kịp phản ứng, lập tức quay đầu đuổi theo.
Giống như đang bị trêu chọc, lão giả lưng rùa tức giận kêu to, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng lúc hắn sắp chạy tới chỗ Phương Nguyên lần thứ hai, Phương Nguyên cũng lại rẽ qua trái.
Lão giả không chú ý lại tiếp tục lao đi…
- Oa, ngươi là chuột sao?
Lão giả lưng rùa vô cùng tức giận.
Những đứa trẻ bướng bỉnh phàm tục bình thường đều đùa giỡn, trêu chọc đồng bạn như vậy, nhưng hắn là đứa trẻ bướng bỉnh sao?
Đây chính là một tu sĩ Tử Đan và một Nguyên Anh, ngươi lại ở đây đùa ta cái gì vậy chứ?
Mà mấu chốt chính là bộ pháp của Phương Nguyên rất xảo diệu, không bàn mà hợp với trận đạo, hắn trốn chạy vô cùng lưu loát, tuy rằng bản thân là tu vi Nguyên Anh, tốc độ nhanh như điện, nhưng mỗi khi tới gần cũng chỉ có thể bắt, cấu, cào cũng không thể chạm vào được Phương Nguyên. Điều này khiến mặt lão giả lưng rùa vốn không có ánh sáng càng thêm u ám, cũng may không ai nhìn thấy, nếu không phải vứt bộ mặt già nua này ở đâu?
…...Không đúng, Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì đã nhìn thấy, không biết nàng có nói với bên ngoài hay không?
Phía xa, Mẫn trưởng lão cũng khởi động Kiếm Tiên nhanh chóng chạy qua. Nàng vô cùng thờ ơ lạnh nhát, thấy cảnh Phương Nguyên trêu đùa lão giả lưng rùa này nhưng lại không hề có ý định cười nhạo, ngược lại ánh mắt lại càng thêm bình tĩnh.
Dưới cái nhìn của nàng, bên trong thân pháp nhìn như đang trêu đùa của Phương Nguyên, mỗi một bước chân đều không bàn mà hợp với trận đạo, biến hoá có một không hai, thật sự có thể nói là huyền diệu. Mà quan trọng hơn chính là, thoạt nhìn thân pháp của hắn chỉ là quẹo trái phải, vô cùng rối loạn, không có một con đường chính xác, nhưng ẩn ẩn bên trong vẫn luôn duy trì một phương hướng không hề thay đổi, ngay cả lão giả lưng rùa dường như cũng không thể phát hiện lại càng thêm đáng sợ.
- Người mang theo thân pháp cỡ này, nếu thật sự bước vào Tà Tu Môn, đoạt được Kiếm Linh trở thành Nguyên Anh…
Trong lòng Mẫn trưởng lão đột nhiên xuất hiện chút lo lắng.
Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Phương Nguyên quẹo trái rẽ phải, rõ ràng muốn vọt vào Vu Tuyết Sơn cao ngất phía trời phía nam, trong lòng nàng cũng có chút mệt mõi, nghĩ thầm hai đại Nguyên Anh quả thực không thể tiếp tục làm loạn với một tiểu nhi như vậy…
Âm thầm đưa ra quyết định, sau đó lăng không từng bước tiến ra ngoài.
Kiếm gỗ vẩy nhẹ, ngưng tụ gió tuyết, một kiếm khí giống như ngân hà buông xuống giữa không trung.
- Ha ha, tiểu nhi, ngươi đã sắp chết còn giãy dụa như thế, có tác dụng gì chứ?
Mà lúc này lão giả lưng rùa cũng lại lần nữa đuổi tới phía sau Phương Nguyên, hắn cũng thông minh không đuổi theo từng bước nữa, chỉ chậm rãi tới gần, sau đó xuất ra pháp lực toàn thân, phía trên đỉnh đầu xuất hiện bóng dáng pháp tướng của mình, pháp lực toàn thân cuộn cuộn từ giữa không trung bao phủ xuống dưới, ngưng kết thành một pháp ấn, vô cùng rắn chắc đập về phía Phương Nguyên.
Lúc Phương Nguyên gấp rút chạy trốn, kiếm khí như dãy ngân hà trước mặt đã phong kín đường lui của hắn.
Lúc này cho dù thế nào cũng không thể trốn thoát.
Bát Hoang Bộ Pháp dù huyền diệu cũng không mạnh tới mức có thể cùng lúc tránh được công kích của hai cao thủ Nguyên Anh...
Vì thế vào Phương Nguyên chợt cắn chặt khớp hàm, điên cuồng quát khẽ:
- Bế Thiên Môn!
Trong tiếng quát này, thân hình đang ở giữa không trung liền vội vàng quay người lại, sau đó hai tay dùng sức nắm chặt lại với nhau.
Mà theo động tác này của hắn, pháp lực toàn thân cũng tuôn ra, Tử Đan xoay tròn trong cơ thể, mỗi một tia pháp lực đều được phóng ra, lại hoá thành hai thanh đồng trước người hắn, theo hai tay của hắn hợp lại với nhau, hai thanh đồng đại môn này cũng mang theo sức mạnh khó có thể hình dung, chầm chậm ầm vang khép lại.
Mà chiêu thức thần thông này chính là Bế Thiên Môn!
Phương Nguyên đọc sách ở Lang Gia Các hơn ba năm, thân thông tiến bộ nhanh, biến hoá khôn lường.
Mà biến hoá này được thôi diễn tới cực hạn, vô cùng mạnh, nhưng cũng chỉ là ba chiêu thức thần thông một công, một thủ, một biến đổi mà thôi.
Biến đổi trong đó chính là khi Phương Nguyên lĩnh ngộ được gì đó bên trong một pháp môn liền dung nhập vào Huyền Hoàng Nhất Mạch Bí Quyết, có thể biến đổi, xảo diệu vô cùng. Hắn có thể lẫn vào Địa cung mà không bị cao thủ đại trận nhìn ra sơ hở này.
Mà bảo vệ trong đó chính là thần thông này: Bế Thiên Môn!
Thiên Môn đóng lại, đường đi của nhân quỷ khác biệt, tiên phàm chia cắt…
Chương 1098 Lo trước khỏi họa (1)
Đại ấn của lão giả lưng rùa gào thét đánh tới, hoà cùng phong tuyết vô tận đánh mạnh vào thanh đồng kia.
Ầm ầm một tiếng, đại môn run rẩy kịch liệt.
Sắc mặt Phương Nguyên trở nên trắng bệch, lợi chảy máu, hai tay hợp lại không ngừng run rẩy.
Nhưng thanh đồng đại môn này vẫn chưa bị đánh nát.
Nhưng vào lúc kiếm khí vô tận cuồn cuộn như sông dài biển rộng kéo tới, một lần lại một lần đánh tới, Thiên Môn kia rốt cục không thể kiên trì, sau khi chống cự được ba kiếm ý đánh úp liền ầm ầm vỡ nát. Thân thể Phương Nguyên như diều đứt dây, quân thân đều tràn ngập máu tươi đỏ sẫm, ngã thật mạnh vào trong núi tuyết rộng lớn.
Tay áo hai Nguyên Anh tung bay, khi đi lên lại trầm giọng thở dài:
- Tiểu nhi này đích thật có chút bản lĩnh, nhưng vẫn vô dụng…
- Phốc…
Bế Thiên Môn của Phương Nguyên bị phá, cả người dường như không còn sức lực ngã vào trên tuyết sơn, sau đó lại ngã nhào xuống dưới, tạo ra một khẽ rãnh thật sâu phía trên tuyết dày. Bên ngoài thân thể bị sức lực mạnh mẽ đè ép, xé rách, xuất hiện không ít vết thương, máu tươi bắn ra nhuộm dần, trên mặt đất hình thành một huyết tuyến đỏ sẫm, cuối cùng khi đụng vào một hòn đá liền khiến nó khẽ nứt, sau đó nằm yên trên mặt đất không nhúc nhích.
Lão giả lưng rùa cùng Nguyên Anh Kiếm Tiên thấy thương thế của hắn rất nặng, trái tim yên tâm hơn một chút.
Liếc nhìn nhau, trong mắt đều mang theo kinh ngạc, tuy rằng bọn họ đã nhốt Phương Nguyên vào bên trong một tuyết sơn, cũng khiến hắn trọng thương, nhưng nghĩ tới một màn vừa rồi vẫn có chút bất ngờ. Dù thế nào người đứng đầu Lục đạo cũng chỉ có cảnh giới Kim Đan mà thôi, vẫn chưa đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh cao, làm sao có thể thi triển thần thông tiếp được một kích của Nguyên Anh?
Thần thông hai người chồng chéo lên nhau mới có thể đánh vỡ một chiêu thần thông kia của hắn...
... nếu chỉ có một người trong số bọn họ, chẳng phải sẽ bị hắn hạ gục sao?
Trái tim hai người có một áp lực vô cùng lớn, chỉ cảm thấy người đứng đầu Lục đạo này được xếp hàng đầu thật đúng là không sai, cho dù thế này, chiêu thức thần thông này nếu được truyền ra ngoài cũng khiến hắn nổi danh khắp Cửu Châu…
Nếu để hắn sống sót trở thành Nguyên Anh, không biết lúc đó sẽ có tiềm lực đáng sợ thế nào?
- Quả là một thiên kiêu thật sự...
Ánh mắt Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì quét qua, dường như mang theo chút tiếc hận.
Lão giả lưng rùa nhìn về phía Phương Nguyên, sắc mặt có chút tức giận, dù sao một chiêu thức thần thông vừa rồi của hắn đã bị Phương Nguyên cản lại, chỉ tới khi kiếm khí của Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì đánh tới mới có thể đánh vỡ thần thông phòng ngự của Phương Nguyên, cũng khiến trên mặt hắn không có chút ánh sáng, tâm tình không vui, hừ lạnh nói:
- Thiên kiêu với không thiên kiêu gì chứ, thiên kiêu đã chết sẽ không được gọi là thiên kiêu...
- Rầm!
Khi nói tới đây hắn lại từng bước tiến về phía trước, đi tới túm lấy Phương Nguyên không biết sống chết thế nào đang nằm trên tuyết sơn.
Chưởng pháp ầm ầm rơi xuống che lấp bầu trời…
Mà cả người Phương Nguyên trọng thương nằm trên đất tuyết, dường như cũng không thể đứng dậy...
……
- Nguyên Anh Đại tu quả thật cường đại...
Đón lấy một chưởng của lão giả lưng rùa kia, Phương Nguyên thầm than trong lòng.
Hắn nằm bất động trên mặt đất, không phải vì ngất đi mà muốn tranh thủ thời gian để khôi phục pháp lực của mình. Vừa rồi hắn dùng thần thông Bế Thiên Môn của hắn chịu một kích của hai Nguyên Anh đã bị thương vào tận sâu bên trong, khắp miệng nồng nặc mùi máu tươi, thân thể lại nặng nề mệt mỏi, hận không thể nằm trên tuyết không động đậy. Nhưng thấy đối phương không chút chậm trễ đánh sát lại đây, trong lòng hắn càng thêm nặng nề, không nhịn được cắn chặt răng.
Chỉ hy vọng sắp xếp lúc đầu của mình có tác dụng…
...
- Tiểu nhi, nhận lấy cái chết đi!
Một kích của Nguyên Anh dữ dội nhanh chóng, trong lúc đó bàn tay to của lão giả lưng rùa liền trực tiếp đánh tới trên đỉnh đầu Phương Nguyên.
Nhưng vào lúc này Phương Nguyên bỗng nhiên xoay người.
Hắn lạnh lùng nhìn lão giả lưng rùa, sau đó mặt không chút thay đổi tạo ra pháp ấn.
Ầm ầm!
Lúc này thân thể hắn bị thương, pháp lực cạn kiệt, trong lúc vội vàng chỉ có thể dẫn ra một chút pháp lực. Nhưng khi chút pháp thuật này được thi triển ra bám vào phía trên tuyết sơn, chợt có tiếng rung động ầm vang, cả tuyết sơn đều bắt đầu lắc lư. Ngay sau đó trước núi, sườn núi, phía sau núi, trước núi cùng một số chỗ đều vỡ vụn, hiện ra vực sâu đáng sợ...
Mà bên trong vực sâu có tám toà huyền thạch cao tới vài chục trượng, tản mát ra sát khí nồng đậm, có các thú tôn bộ dạng khác nhau bay ra, lơ lửng trên không, sau đó tạo thành một đại trận khủng bố!
- Ầm!
Một chưởng kia của lão giả lưng rùa đánh tới, trấn áp hư không, vốn nghĩ bắt được Phương Nguyên nhưng lại đụng phải đại trận.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lão giả lưng rùa kia kinh hãi, nhanh chóng thu tay lại.
Hắn quả thật không rõ đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng vừa rồi lúc Phương Nguyên té trên tuyết sơn, khí lực đã uể oải tới cực hạn, thoạt nhìn đã hoàn toàn bước vào con đường chết, vì sao lúc này bỗng nhiên lại xuất hiện một đại trận phía trên tuyết sơn?
Trong đầu vội vàng xẹt qua một ý nghĩ, nhanh chóng đưa ra một giải thích.
Đại trận này đã được hắn bố trí từ trước…
...
Chương 1099 Lo trước khỏi họa (2)
Nhìn tám thú tôn đáng sợ cùng đại trận phía được bố trí tỉ mỉ trên Vu Tuyết Sơn cũng vô cùng đáng sợ, hắn không dám khinh thường, điên cuồng rống một tiếng muốn quay trở lại, nhưng đại trận này sao có thể cho hắn thoát thân, trực tiếp hấp thu chưởng ấn của hắn, sau đó sức mạnh tám thú tôn cùng lúc bùng nổ dẫn động đại trận bao vây hắn!
- Ngươi đã vào trận, sao có thể dễ dàng để ngươi thoát thân như vậy?
Lúc này tâm thần Phương Nguyên nâng cao tới cực điểm, sâu trong ánh mắt lộ ra chút ngoan độc.
Hắn là người tình nguyện làm thêm nhiều chuẩn bị cũng không muốn tới thời điểm mấu chốt phải bó tay chịu trói, trước khi tiến vào Địa cung hắn đã lo lắng có thể xuất hiện hậu quả như vậy, bởi thế đã bố trí mấy chỗ ở ngoài địa cung. Đại trận trên Tuyết Sơn này chính là một trong số đó, mà vừa rồi hắn liều mạng trốn tới tuyết sơn cũng là vì muốn dùng đại trận này ngăn địch.
Mà đại trận này cũng là tâm huyết của hắn.
Tám thú tôn, cộng thêm các loại bố trí tinh xảo đã khiến uy lực đại trận trên tuyết sơn trở nên đáng sợ, tuy tu vi lão giả lưng rùa không kém nhưng vẫn không thể thoải mái đối phó đại trận này. Trong lúc sức lực dây dưa, sức mạnh đại trận đã kéo hắn vào trong núi, bốn thú tôn bay giữa không trung bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, như thủy triều trấn áp về phía hắn.
- Không ổn...
Lão giả lưng rùa cảm thấy bản thân bị hãm vào trong bóng tối dưới sức mạnh cuồng bạo này, bốn phương tám hướng đều trận lực cuồng bạo.
Cho dù người có tu vi như hắn cũng cảm thấy hết hồn, thất thanh kêu lớn.
- Tiểu nhi này thật ác độc...
May mắn lúc này phía trước tuyết sơn không chỉ có một Nguyên Anh, Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão của Tẩy Kiếm Trì thấy một màn này liền nhướn mày, mộc kiếm đột nhiên phóng ra, từng tầng kiếm khí nhuộm cả không khung, tiếng phần phật thổi quét qua, mang theo sắc bén khó tả, như bẻ gãy nghiền nát tiến thẳng về phía tám thú tôn giữa không trung!
Ầm ầm ầm!
Chỉ chốc lát có ba thú tôn trong số tám thú tôn giữa không trung bị kiếm khí của nàng chém thành mảnh nhỏ.
Năm thú tôn còn lại cũng bị kiếm khí cuồng bạo của nàng lay động, loạng choạng ngồi xuống một nơi trên tuyết sơn, chúng nó biến hoá khiến đại trận cũng biến hoá, đại trận khắp nơi trở nên ảm đạm không ánh sáng, lực xé rách mạnh mẽ khiến cả toà Tuyết Sơn phát ra âm thanh trầm đục, sau đó từ từ sụp đổ, cả tuyết sơn chậm rãi ngã xuống.
- Lách cách…
Thời điểm lão giả lưng rùa sắp bị tuyết sơn nện vào trên lưng, vội vàng trốn thoát, sắc mặt vừa sợ vừa thẹn, mãi tới khi chạy trốn tới giữa không trung mới phun ra một ngụm máu tươi, vừa rồi đại trận trấn áp đã khiến hắn bị thương.
- Tiểu nhi âm độc, tiểu nhi âm độc...
Hắn hung hăng lau vết máu trên khoé miệng, phẫn nộ kêu to:
- Nếu lần này lại bỏ qua cho ngươi, lão phu thề không làm người!
Mẫn trưởng lão Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì liếc nhìn hắn một cái, nhưng có thể hiểu suy nghĩ của hắn.
Đường đường là Nguyên Anh Đại Tu lại suýt nữa bị một tu sĩ cảnh giới Kim Đan giẫm đạp giữa không trung, nếu không có mình cứu giúp chỉ sợ ngay cả mạng cũng mất. Nếu việc này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ trở thành trò cười trong mắt nhóm đồng đạo sao?
Nhưng vẫn phải thừa nhận tâm cơ người đứng đầu khôi thủ này vô cùng sâu...
- Trước khi tiến vào địa cung hắn đã thiết lập tốt đại trận cứu mạng này sao?
- Vào thời điểm đó hắn đã chuẩn bị tốt đường lui nếu bị người khác đuổi giết, chính là lo trước khỏi hoạ.
Mẫn trưởng lão nhíu mày, sau đó lại thở dài một tiếng.
May mắn là hai người bọn họ ở lại đối phó tiểu nhi này, nếu chỉ có một Nguyên Anh thật sự đúng là không thể trốn thoát!
- Không biết hắn đã chết chưa, đào hắn ra!
Lão giả lưng rùa thấy Tuyết Sơn chỉ còn một mảnh di tích, phẫn nộ quát khẽ.
Cùng lúc đó thần thức vội vàng dò xét ra ngoài, đảo qua Tuyết Sơn to lớn.
Mẫn trưởng lão cũng lắc đầu, ngưng thần nhìn về phía Tuyết Sơn.
Tuyết Sơn đã sụp đổ, trở thành một mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều có đá bay núi vỡ.
Tuyết sơn kia ngã xuống, cho dù tu vi như nàng sợ cũng không dám đỡ, mà lúc này bản thân Phương Nguyên lại trọng thương, xác suất bảo toàn tánh mạng bên trong loạn thế này lại càng thấp.
Nhưng nếu các nàng qua đây tất nhiên nói rõ, dù Phương Nguyên sống hay chết cũng phải mang hắn trở về!
Ngay lúc trong đầu hai người sinh ra ý niệm này, thi triển thần thức tra xét, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
- Tiểu nhi kia đâu?
Sắc mặt lão giả lưng rùa đại biến, nặng nề quát:
- Cho dù hắn chết cũng phải còn sót lại chút khí tức...
Sắc mặt Mẫn trưởng lão cũng thay đổi, lại lần nữa tra xét, xác định bên trong loạn thạch này thật sự không có chút khí cơ của Phương Nguyên, giống như hắn đã biến mất trong hư không, trái tim lập tức đập loạn, lần nữa thi triển thần thức tra xét, cũng ngoài ý muốn phát hiện một Linh mạch dưới nền đất, ngay chỗ Tuyết Sơn sụp nát.
- Là Linh mạch...
Nàng vội vàng lên tiếng, quát khẽ:
- Hắn ta dựa vào Linh mạch dưới nền đất để chạy trốn…
Sắc mặt lão giả lưng rùa lập tức trầm xuống:
- Không phải hắn là Thiên Đạo Cơ Trúc Cơ sao, sao lại có Độn Thuật tà môn thế này?
- Người này không thể dùng lẽ thường để suy xét...
Sắc mặt Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì cũng trầm xuống, đột nhiên phi thân lên bấm tay bắn ra, một tiếng rồng ngâm réo vang lên tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Chương 1100 Ngũ Hành Độn Thuật (1)
Thanh âm này trên trời dưới đất, dường như không chỗ nào không dung, khiến thiên địa xung quanh trở nên run rẩy, mà Mẫn trưởng lão lại dựa theo cộng hưởng thiên địa này thu hết tất cả dấu vết trong vòng mấy trăm dặm vào trong đầu...
- Hắn ở nơi đó!
Sau vài lần tốn sức, Mẫn trưởng lão đột nhiên nhướn mày, thân hình như điện vọt thẳng về phía tây.
Ngũ Hành Độn Thuật, chính là một loại thần thông Thượng cổ, lưu truyền rất rộng.
Lão giả lưng rùa nói nó tà môn, không phải nói đây là một loại tà thuật, mà hắn không nghĩ tới Phương Nguyên biết độn thuật này.
Thuật này tu luyện tới cực điểm, có thể mượn Địa mạch đi lại khắp nơi, tới lui tự nhiên, độn pháp, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng thuận tiện là khí tức phát ra cực nhỏ, rất khó bị người ta phát hiện, dùng để thoát thân cũng không tệ. Tuy nhiên muốn tu luyện thuật này, cần có sức mạnh Địa mạch, bởi vậy chỉ có tu sĩ Ngũ Hành Trúc Cơ mới có khả năng tu luyện thành công, mà tu sĩ Tử Đan như Phương Nguyên, đều từ Thiên Đạo Trúc Cơ đi tới, cho nên ở mức độ nào đó mà nói, hắn thực sự hoàn toàn không tiếp xúc với loại thần thông này.
Càng khó có thể tưởng tượng, dưới núi tuyết lại có một cái linh mạch, hắn thừa dịp núi tuyết sụp đổ, mượn linh mạch bỏ chạy, lẽ nào hắn đã sớm tính toán, đã nghĩ muốn mượn linh mạch bên dưới mà bỏ chạy sao?
Dù là Mẫn trưởng lão, hay lão giả lưng rùa trong lòng đều có chút khó mà tin nổi.
Nhưng đến lúc này, bọn họ không còn tâm tình đi tìm tòi nghiên cứu, chỉ vội vã chạy tới.
Ngũ Hành Độn Thuật, tuy rằng bí mật, khó có thể phát hiện, nhưng tốc độ sẽ không quá nhanh, càng hiếm thấy hơn chính là kiếm thức nhạy bén của Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, tra khắp thiên địa, trong vài hơi thở đã khóa chặt hướng đào tẩu của Phương Nguyên. Dưới tốc độ khủng bố của Nguyên Anh tu sĩ, người đứng đầu Lục đạo muốn chạy trốn là điều không thể, tối đa chỉ mang lại cho bọn họ thêm một chút phiền phức mà thôi.
- Ong ong...
Hai vị Nguyên Anh triển khai tốc độ cực đại, vội vã đuổi dọc theo địa mạch, thời khắc nguy cấp đã đuổi theo ra mấy trăm dặm, Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì không ngừng gảy kiếm ý, dưới kiếm thức mạnh mẽ đã rõ ràng đường lối trong địa mạch như lòng bàn tay, rõ ràng cảm giác được bọn họ đang nhanh chóng áp sát Phương Nguyên, kiếm ý Mẫn trưởng lão đã nâng lên, chuẩn bị gồ lên kiếm ý, chém thẳng hướng về phía dưới.
- Hả?
Đuổi gần tới nơi, bỗng nhiên mày Mẫn trưởng lão ngưng lại, thu lại thân hình.
- Ô là la, tìm được hắn…
Mà ở phía sau, Lão giả lưng rùa kêu to chạy tới, ánh mắt quét xuống, cố tập trung phía trước, pháp lực ầm ầm, trực tiếp lướt qua Mẫn trưởng lão, sau đó hai tay vỗ một cái, sức mạnh cuồng bạo hạ xuống địa mạch phía trước.
Trước đây hắn ở trong đại trận bị Phương Nguyên bố trí ăn nhiều thiệt thòi, lúc này càng hận không thể lập tức tự tay đập chết Phương Nguyên.
- Thu tay lại!
Nhưng cũng trong chốc lát, đột nhiên Mẫn trưởng lão giơ tay kéo hắn lại.
- Mẫn trưởng lão, đến lúc này ngươi còn yêu nhân tài?
Lão giả lưng rùa mạnh mẽ thu hồi pháp lực, giận dữ nhìn Mẫn trưởng lão.
Sắc mặc Mẫn trưởng có chút không vui, chỉ cười lạnh nói:
- Ngươi nhìn phía trước xem.
Vừa nói chuyện, bàn tay nàng nhấc lên, pháp lực xoay tròn, dẫn động gió tuyết tụ tập đến, trên tay nàng hình thành quả tuyết cầu cực lớn, rồi sau đó cong ngón tay búng một cái, tuyết cầu bay về phía địa mạch, rơi vào xuống mặt đất thì đột nhiên mặt đất vỡ tan, lộ ra hồ nước màu xanh thăm thẳm, lại hóa ra phía trước địa mạch, lại là một hồ tuyết.
Hồ tuyết kết băng, đặt băng tuyết dày đặc, thoạt nhìn xung quanh cũng tương đồng, khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, không cẩn thận dò xét, căn bản không phát hiện được.
Mà đáng sợ hơn khi tuyết cầu rơi vào trên hồ, trong giây lát đó tạo nên biến hóa khủng bố, từng mảnh băng bay như kiếm, bỗng nhiên từ hồ tuyết phóng ra, nhắm thẳng vào bầu trời, từng đạo trận quang bí ẩn lan rộng, hóa hồ tuyết thành màu xanh.
- Đó là...
Lão giả lưng rùa nhìn một chút, sắc mặt cũng thay đổi.
Rất khó tưởng tượng, nếu bản thân bị một chưởng này đánh trúng sẽ bị thế nào.
- Kế cũ này tiểu nhi kia dùng lại, trong hồ tuyết cũng sớm bày xuống cấm trận, mà hắn cũng đã thay đổi độn pháp, chẳng trách đột nhiên mất đi khí tức của hắn, lúc này hắn đã dựa vào Thủy mạch dưới nền đất mà bỏ chạy, chúng ta nên truy đuổi về hướng phía nam.
Mẫn trưởng lão cau mày, nói nhiều như vậy hẳn đã nắm chắc, đột ngột thay đổi phương hướng, một lần nữa điều chỉnh kiếm thức, nhắm thẳng vào Thủy mạch dưới nền đất, rồi sau đó rất nhanh liền phát hiện tung tích của Phương Nguyên, thậm chí mơ hồ nhìn thấy bóng của Phương Nguyên dưới Thủy mạch trong lòng đất điên cuồng bỏ chạy về phía nam, trong lòng hơi trầm xuống, trực tiếp ngự lên kiếm quang, chạy về phía xa, tích tụ kiếm khí.
- Ngay cả Thủy mạch độn pháp cũng hiểu, lẽ nào tiểu nhi này là Ngũ Hành Trúc Cơ hay sao?
Lão giả lưng rùa tức giận vô cùng, nhanh chóng chạy sau lưng Mẫn trưởng lão.
Ngũ Hành Độn Pháp, cũng có đặc điểm này.
Chính những Nguyên Anh tu sĩ mới có thể phá địa mạch, tìm được tung tích của Phương Nguyên, nhưng cũng không phải bất cứ đạo thần thức nào cũng có thể khám phá, mỗi một Địa mạch, đều có đặc điểm không giống nhau, cần điều chỉnh thần thức đúng lúc mới có thể phát hiện.
Nàng vốn nghĩ Phương Nguyên đột nhiên bày ra đại trận là muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, không ngờ hắn biết mình không thể ngăn cản được liền trực tiếp phá mở đại trận, suýt nữa khiến Nguyên Anh chịu thiệt, còn thuận tay làm loạn tình thế, phần quyết đoán và phản ứng này khiến nàng có chút xem trọng liếc mắt nhìn Phương Nguyên một cái.
Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một thanh khí nhanh chóng đi ra từ trong mây khói cuồn cuộn, nhanh chóng chạy trốn về phía xa. Kiếm Thức của Mẫn trưởng lão này tìm tòi một lúc liền biết đó chính là thực thân của Phương Nguyên liền khẽ thở dài, chậm rãi lắc đầu…
- Thực lực chênh lệch tuyệt đối, làm những cái này có tác dụng gì chứ?
Thở dài một tiếng, đột nhiên rút ra Mộc kiếm bên hông, từ giữa không trung chém xuống một kiếm.
Chốc lát sau kiếm khí vượt qua đất trời trảm thẳng về phía sau Phương Nguyên!
Nguyên Anh Kiếm Tiên, uy lực của một kiếm này dữ dội thế nào?
Mẫn trưởng lão chỉ tiện tay vung kiếm, giữa thiên địa liền xuất hiện một tuyết tuyến tinh tế, thoạt nhìn giống như lúc này phong tuyết đầy trời đều đọng lại thành một bức tranh, sau đó bức tranh lại bị một kiếm của nàng cắt ra làm hai nửa.
Mà chỗ vết nứt chính là nơi Phương Nguyên vừa vội vàng bỏ chạy.
Thật khó để hình dung tốc độ đó, trong khoảnh khắc đã tới trước người Phương Nguyên.
Giữa Nguyên Anh và Kim Đan nhìn chỉ kém nhau một cấp, hơn nữa với tu vi của Phương Nguyên, kết Anh là chuyện tất nhiên. Trên trình độ nào đó, trong giới tu hành, địa vị của hắn, mức độ coi trọng của người khác thậm chí còn cao hơn Nguyên Anh, nhưng dù sao hắn cũng không phải Nguyên Anh, lĩnh ngộ thần thông và thiên địa cũng không tới mức cực hạn, đây chính là một khác biệt lớn nhất!
Cho dù Phương Nguyên được công nhận là người nổi bật nhất trong cảnh giới Kim Đan, Mẫn trưởng lão cũng không dùng toàn lực xuất ra một kiếm này, nhưng lúc kiếm chém ra nàng đã đoán Phương Nguyên không thể tránh né, trong lòng đã nghĩ hắn dù không chết cũng sẽ trọng thương…
Nhưng nàng không ngờ, mắt thấy kiếm này đã tới phía sau Phương Nguyên, thoạt nhìn hắn không phát hiện ra, đột nhiên lại bước ra từng bước, chỉ là bước đi này giống như địa vực cùng không gian quanh hắn đã thay đổi.
Mẫn trưởng lão xuất ra một kiếm kia vốn không sợ đối thủ né tránh.
Một là bởi vì một kiếm này quá nhanh, rất khó có người có thể phản ứng lại đúng lúc để né.
Hơn nữa, cho dù né tránh, nhưng kiếm ý tràn ngập khắp nơi, đối phương cũng không thể tránh.
Nhưng màn này xuất hiện khiến Mẫn trưởng lão, Phương Nguyên bước ra từng bước liền giống như bước vào một không gian khác, thân hình trực tiếp biến mất. Lần nữa xuất hiện ở nơi khác vô cùng huyền bí, tiếp tục trốn về phía trước.
Thân pháp của hắn quỷ dị và xảo diệu khó có thể hình dung, cố tình né tránh một kiếm này.
- Đây là bộ pháp gì?
Trong lòng Mẫn trưởng lão sinh ra chút nghi ngờ, ánh mắt vô cùng cổ quái.
- Là Long Du Thiên Hạ của Thái Hợp Môn Trung Châu?
- Phiếu Miểu Vân Thân của Mạc Bắc Thương Lan Sơn?
- Hay là... Bộ Bộ Thăng Tiên của Đông Hoàng Sơn.
…...
Kiến thức của Mẫn trưởng lão sâu rộng, cộng thêm việc tu luyện Kiếm tu, thân pháp kiếm đạo cũng không kém, bởi vậy cho dù chưa từng tận mắt nhìn thấy những thân pháp huyền diệu của các đại đạo thống trong thiên hạ, cũng đều sẽ nghe qua. Vào thời điểm này thấy bộ pháp của Phương Nguyên liền cảm thấy có chút kinh ngạc, chỉ cảm thấy bộ pháp này vô cùng huyền diệu, nhưng lại không giống với bất kỳ bộ pháp nào mình đã từng nghe qua.
Ầm ầm…
Lúc này Phương Nguyên không biết suy nghĩ trong lòng Mẫn trưởng lão, sau khi tránh thoát đường kiếm nguy hiểm của Nguyên Anh Kiếm Tiên, sau lưng toát mồ hôi lạnh, không chút do dự bước nhanh ra, vội vã trốn chạy về phía tây.
Lúc này lại càng có thể thấy thân pháp của hắn kỳ diệu thế nào.
Rõ ràng là một người, nhưng những nơi hắn đi qua dường như trong phạm vi trăm trượng đều có bóng dáng của hắn.
Mà hắn cũng khiến người ta có cảm giác hắn có thể tới bất cứ chỗ nào trong vòng một trăm trượng.
Mà đây cũng là bộ pháp Phương Nguyên ngộ ra từ trong trận pháp.
Trước khi hắn tiến vào Lang Gia Các, bộ pháp này đã có chút thành tựu, sau đó hắn tiến vào Lang Gia Các ba năm, ngoại trừ kiếm đạo, các loại tu vi cùng lĩnh ngộ khác đều rất bổ ích, bộ pháp này cũng như vậy. Phương Nguyên kết hợp lĩnh ngộ về trận đạo, lĩnh ngộ đối với các loại biến hoá trong Huyền Hoàng Nhất Mạch Bí Quyết, cùng những thứ hắn bồi dưỡng được từ bên trong khổ tu kiếm đạo lại với nhau, tạo nên một bộ pháp này.
Bởi vì bộ pháp này dùng trận pháp là chính, mà trận pháp lại được xưng là nghệ thuật của Bát Hoang, bởi vậy hắn gọi bộ pháp này là Bát Hoang Bộ Pháp.
Lúc này sau khi chạy trối chết tránh thoát một kiếm, Phương Nguyên liền kích phát bộ pháp tới cực hạn, giống như một làn khói nhẹ đi qua trong gió tuyết, như ẩn như hiện, nhanh như điện, trong chớp mắt đã trốn ra bên ngoài hơn mười dặm, giống như trực tiếp biến mất.
- Này này này…
Nhưng vào lúc này, lão giả lưng rùa liều lĩnh ra tay, suýt nữa bị Phương Nguyên dùng đại trận hãm hại cũng đã chạy tới, liếc nhìn bộ dạng trốn chạy của Phương Nguyên, trên mặt vô cùng tức giận, quát lớn:
- Chúng ta đường đường là hai Nguyên Anh, chẳng lẽ lại để tiểu nhi này chạy thoát. Mẫn trưởng lão, đuổi theo tiểu nhi này, lão phu sẽ không thủ hạ lưu tình nữa…
Chương 1097 Bát Hoang Bộ Pháp và Bế Thiên Môn (2)
Hắn quát lớn một tiếng, sau đó vung quải trượng, thân hình như cuồng phong trực tiếp biến mất trong thiên địa.
Mà trong hư không có thể nhìn thấy một luồng khí có giống như tiễn rời cung, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tiến tới gần Phương Nguyên.
Hiện giờ tốc độ trốn chạy của Phương Nguyên không chậm, có thể nói hắn đã dùng hết sức lực có thể, cộng thêm Bát Hoang Bộ Pháp huyền diệu khiến tốc độ hắn càng tăng thêm. Nhưng lão giả lưng rùa gào thét mà tới, không phí quá nhiều sức liền tới phía sau hắn, sau đó lão giả cười lạnh một tiếng lao xuống từ giữa không trung, nâng quải trượng lên muốn đập vào đầu Phương Nguyên.
Nhưng vào lúc này bộ pháp của Phương Nguyên biến đổi, đột nhiên nhanh chóng quay ngược trở lại, bay nhanh về phía nam.
Cái rẽ này không hề có dấu hiệu, lão giả lưng rùa đã đuổi tới nhưng lại không kịp phản ứng, lập tức quay đầu đuổi theo.
Giống như đang bị trêu chọc, lão giả lưng rùa tức giận kêu to, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng lúc hắn sắp chạy tới chỗ Phương Nguyên lần thứ hai, Phương Nguyên cũng lại rẽ qua trái.
Lão giả không chú ý lại tiếp tục lao đi…
- Oa, ngươi là chuột sao?
Lão giả lưng rùa vô cùng tức giận.
Những đứa trẻ bướng bỉnh phàm tục bình thường đều đùa giỡn, trêu chọc đồng bạn như vậy, nhưng hắn là đứa trẻ bướng bỉnh sao?
Đây chính là một tu sĩ Tử Đan và một Nguyên Anh, ngươi lại ở đây đùa ta cái gì vậy chứ?
Mà mấu chốt chính là bộ pháp của Phương Nguyên rất xảo diệu, không bàn mà hợp với trận đạo, hắn trốn chạy vô cùng lưu loát, tuy rằng bản thân là tu vi Nguyên Anh, tốc độ nhanh như điện, nhưng mỗi khi tới gần cũng chỉ có thể bắt, cấu, cào cũng không thể chạm vào được Phương Nguyên. Điều này khiến mặt lão giả lưng rùa vốn không có ánh sáng càng thêm u ám, cũng may không ai nhìn thấy, nếu không phải vứt bộ mặt già nua này ở đâu?
…...Không đúng, Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì đã nhìn thấy, không biết nàng có nói với bên ngoài hay không?
Phía xa, Mẫn trưởng lão cũng khởi động Kiếm Tiên nhanh chóng chạy qua. Nàng vô cùng thờ ơ lạnh nhát, thấy cảnh Phương Nguyên trêu đùa lão giả lưng rùa này nhưng lại không hề có ý định cười nhạo, ngược lại ánh mắt lại càng thêm bình tĩnh.
Dưới cái nhìn của nàng, bên trong thân pháp nhìn như đang trêu đùa của Phương Nguyên, mỗi một bước chân đều không bàn mà hợp với trận đạo, biến hoá có một không hai, thật sự có thể nói là huyền diệu. Mà quan trọng hơn chính là, thoạt nhìn thân pháp của hắn chỉ là quẹo trái phải, vô cùng rối loạn, không có một con đường chính xác, nhưng ẩn ẩn bên trong vẫn luôn duy trì một phương hướng không hề thay đổi, ngay cả lão giả lưng rùa dường như cũng không thể phát hiện lại càng thêm đáng sợ.
- Người mang theo thân pháp cỡ này, nếu thật sự bước vào Tà Tu Môn, đoạt được Kiếm Linh trở thành Nguyên Anh…
Trong lòng Mẫn trưởng lão đột nhiên xuất hiện chút lo lắng.
Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Phương Nguyên quẹo trái rẽ phải, rõ ràng muốn vọt vào Vu Tuyết Sơn cao ngất phía trời phía nam, trong lòng nàng cũng có chút mệt mõi, nghĩ thầm hai đại Nguyên Anh quả thực không thể tiếp tục làm loạn với một tiểu nhi như vậy…
Âm thầm đưa ra quyết định, sau đó lăng không từng bước tiến ra ngoài.
Kiếm gỗ vẩy nhẹ, ngưng tụ gió tuyết, một kiếm khí giống như ngân hà buông xuống giữa không trung.
- Ha ha, tiểu nhi, ngươi đã sắp chết còn giãy dụa như thế, có tác dụng gì chứ?
Mà lúc này lão giả lưng rùa cũng lại lần nữa đuổi tới phía sau Phương Nguyên, hắn cũng thông minh không đuổi theo từng bước nữa, chỉ chậm rãi tới gần, sau đó xuất ra pháp lực toàn thân, phía trên đỉnh đầu xuất hiện bóng dáng pháp tướng của mình, pháp lực toàn thân cuộn cuộn từ giữa không trung bao phủ xuống dưới, ngưng kết thành một pháp ấn, vô cùng rắn chắc đập về phía Phương Nguyên.
Lúc Phương Nguyên gấp rút chạy trốn, kiếm khí như dãy ngân hà trước mặt đã phong kín đường lui của hắn.
Lúc này cho dù thế nào cũng không thể trốn thoát.
Bát Hoang Bộ Pháp dù huyền diệu cũng không mạnh tới mức có thể cùng lúc tránh được công kích của hai cao thủ Nguyên Anh...
Vì thế vào Phương Nguyên chợt cắn chặt khớp hàm, điên cuồng quát khẽ:
- Bế Thiên Môn!
Trong tiếng quát này, thân hình đang ở giữa không trung liền vội vàng quay người lại, sau đó hai tay dùng sức nắm chặt lại với nhau.
Mà theo động tác này của hắn, pháp lực toàn thân cũng tuôn ra, Tử Đan xoay tròn trong cơ thể, mỗi một tia pháp lực đều được phóng ra, lại hoá thành hai thanh đồng trước người hắn, theo hai tay của hắn hợp lại với nhau, hai thanh đồng đại môn này cũng mang theo sức mạnh khó có thể hình dung, chầm chậm ầm vang khép lại.
Mà chiêu thức thần thông này chính là Bế Thiên Môn!
Phương Nguyên đọc sách ở Lang Gia Các hơn ba năm, thân thông tiến bộ nhanh, biến hoá khôn lường.
Mà biến hoá này được thôi diễn tới cực hạn, vô cùng mạnh, nhưng cũng chỉ là ba chiêu thức thần thông một công, một thủ, một biến đổi mà thôi.
Biến đổi trong đó chính là khi Phương Nguyên lĩnh ngộ được gì đó bên trong một pháp môn liền dung nhập vào Huyền Hoàng Nhất Mạch Bí Quyết, có thể biến đổi, xảo diệu vô cùng. Hắn có thể lẫn vào Địa cung mà không bị cao thủ đại trận nhìn ra sơ hở này.
Mà bảo vệ trong đó chính là thần thông này: Bế Thiên Môn!
Thiên Môn đóng lại, đường đi của nhân quỷ khác biệt, tiên phàm chia cắt…
Chương 1098 Lo trước khỏi họa (1)
Đại ấn của lão giả lưng rùa gào thét đánh tới, hoà cùng phong tuyết vô tận đánh mạnh vào thanh đồng kia.
Ầm ầm một tiếng, đại môn run rẩy kịch liệt.
Sắc mặt Phương Nguyên trở nên trắng bệch, lợi chảy máu, hai tay hợp lại không ngừng run rẩy.
Nhưng thanh đồng đại môn này vẫn chưa bị đánh nát.
Nhưng vào lúc kiếm khí vô tận cuồn cuộn như sông dài biển rộng kéo tới, một lần lại một lần đánh tới, Thiên Môn kia rốt cục không thể kiên trì, sau khi chống cự được ba kiếm ý đánh úp liền ầm ầm vỡ nát. Thân thể Phương Nguyên như diều đứt dây, quân thân đều tràn ngập máu tươi đỏ sẫm, ngã thật mạnh vào trong núi tuyết rộng lớn.
Tay áo hai Nguyên Anh tung bay, khi đi lên lại trầm giọng thở dài:
- Tiểu nhi này đích thật có chút bản lĩnh, nhưng vẫn vô dụng…
- Phốc…
Bế Thiên Môn của Phương Nguyên bị phá, cả người dường như không còn sức lực ngã vào trên tuyết sơn, sau đó lại ngã nhào xuống dưới, tạo ra một khẽ rãnh thật sâu phía trên tuyết dày. Bên ngoài thân thể bị sức lực mạnh mẽ đè ép, xé rách, xuất hiện không ít vết thương, máu tươi bắn ra nhuộm dần, trên mặt đất hình thành một huyết tuyến đỏ sẫm, cuối cùng khi đụng vào một hòn đá liền khiến nó khẽ nứt, sau đó nằm yên trên mặt đất không nhúc nhích.
Lão giả lưng rùa cùng Nguyên Anh Kiếm Tiên thấy thương thế của hắn rất nặng, trái tim yên tâm hơn một chút.
Liếc nhìn nhau, trong mắt đều mang theo kinh ngạc, tuy rằng bọn họ đã nhốt Phương Nguyên vào bên trong một tuyết sơn, cũng khiến hắn trọng thương, nhưng nghĩ tới một màn vừa rồi vẫn có chút bất ngờ. Dù thế nào người đứng đầu Lục đạo cũng chỉ có cảnh giới Kim Đan mà thôi, vẫn chưa đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh cao, làm sao có thể thi triển thần thông tiếp được một kích của Nguyên Anh?
Thần thông hai người chồng chéo lên nhau mới có thể đánh vỡ một chiêu thần thông kia của hắn...
... nếu chỉ có một người trong số bọn họ, chẳng phải sẽ bị hắn hạ gục sao?
Trái tim hai người có một áp lực vô cùng lớn, chỉ cảm thấy người đứng đầu Lục đạo này được xếp hàng đầu thật đúng là không sai, cho dù thế này, chiêu thức thần thông này nếu được truyền ra ngoài cũng khiến hắn nổi danh khắp Cửu Châu…
Nếu để hắn sống sót trở thành Nguyên Anh, không biết lúc đó sẽ có tiềm lực đáng sợ thế nào?
- Quả là một thiên kiêu thật sự...
Ánh mắt Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì quét qua, dường như mang theo chút tiếc hận.
Lão giả lưng rùa nhìn về phía Phương Nguyên, sắc mặt có chút tức giận, dù sao một chiêu thức thần thông vừa rồi của hắn đã bị Phương Nguyên cản lại, chỉ tới khi kiếm khí của Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì đánh tới mới có thể đánh vỡ thần thông phòng ngự của Phương Nguyên, cũng khiến trên mặt hắn không có chút ánh sáng, tâm tình không vui, hừ lạnh nói:
- Thiên kiêu với không thiên kiêu gì chứ, thiên kiêu đã chết sẽ không được gọi là thiên kiêu...
- Rầm!
Khi nói tới đây hắn lại từng bước tiến về phía trước, đi tới túm lấy Phương Nguyên không biết sống chết thế nào đang nằm trên tuyết sơn.
Chưởng pháp ầm ầm rơi xuống che lấp bầu trời…
Mà cả người Phương Nguyên trọng thương nằm trên đất tuyết, dường như cũng không thể đứng dậy...
……
- Nguyên Anh Đại tu quả thật cường đại...
Đón lấy một chưởng của lão giả lưng rùa kia, Phương Nguyên thầm than trong lòng.
Hắn nằm bất động trên mặt đất, không phải vì ngất đi mà muốn tranh thủ thời gian để khôi phục pháp lực của mình. Vừa rồi hắn dùng thần thông Bế Thiên Môn của hắn chịu một kích của hai Nguyên Anh đã bị thương vào tận sâu bên trong, khắp miệng nồng nặc mùi máu tươi, thân thể lại nặng nề mệt mỏi, hận không thể nằm trên tuyết không động đậy. Nhưng thấy đối phương không chút chậm trễ đánh sát lại đây, trong lòng hắn càng thêm nặng nề, không nhịn được cắn chặt răng.
Chỉ hy vọng sắp xếp lúc đầu của mình có tác dụng…
...
- Tiểu nhi, nhận lấy cái chết đi!
Một kích của Nguyên Anh dữ dội nhanh chóng, trong lúc đó bàn tay to của lão giả lưng rùa liền trực tiếp đánh tới trên đỉnh đầu Phương Nguyên.
Nhưng vào lúc này Phương Nguyên bỗng nhiên xoay người.
Hắn lạnh lùng nhìn lão giả lưng rùa, sau đó mặt không chút thay đổi tạo ra pháp ấn.
Ầm ầm!
Lúc này thân thể hắn bị thương, pháp lực cạn kiệt, trong lúc vội vàng chỉ có thể dẫn ra một chút pháp lực. Nhưng khi chút pháp thuật này được thi triển ra bám vào phía trên tuyết sơn, chợt có tiếng rung động ầm vang, cả tuyết sơn đều bắt đầu lắc lư. Ngay sau đó trước núi, sườn núi, phía sau núi, trước núi cùng một số chỗ đều vỡ vụn, hiện ra vực sâu đáng sợ...
Mà bên trong vực sâu có tám toà huyền thạch cao tới vài chục trượng, tản mát ra sát khí nồng đậm, có các thú tôn bộ dạng khác nhau bay ra, lơ lửng trên không, sau đó tạo thành một đại trận khủng bố!
- Ầm!
Một chưởng kia của lão giả lưng rùa đánh tới, trấn áp hư không, vốn nghĩ bắt được Phương Nguyên nhưng lại đụng phải đại trận.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lão giả lưng rùa kia kinh hãi, nhanh chóng thu tay lại.
Hắn quả thật không rõ đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng vừa rồi lúc Phương Nguyên té trên tuyết sơn, khí lực đã uể oải tới cực hạn, thoạt nhìn đã hoàn toàn bước vào con đường chết, vì sao lúc này bỗng nhiên lại xuất hiện một đại trận phía trên tuyết sơn?
Trong đầu vội vàng xẹt qua một ý nghĩ, nhanh chóng đưa ra một giải thích.
Đại trận này đã được hắn bố trí từ trước…
...
Chương 1099 Lo trước khỏi họa (2)
Nhìn tám thú tôn đáng sợ cùng đại trận phía được bố trí tỉ mỉ trên Vu Tuyết Sơn cũng vô cùng đáng sợ, hắn không dám khinh thường, điên cuồng rống một tiếng muốn quay trở lại, nhưng đại trận này sao có thể cho hắn thoát thân, trực tiếp hấp thu chưởng ấn của hắn, sau đó sức mạnh tám thú tôn cùng lúc bùng nổ dẫn động đại trận bao vây hắn!
- Ngươi đã vào trận, sao có thể dễ dàng để ngươi thoát thân như vậy?
Lúc này tâm thần Phương Nguyên nâng cao tới cực điểm, sâu trong ánh mắt lộ ra chút ngoan độc.
Hắn là người tình nguyện làm thêm nhiều chuẩn bị cũng không muốn tới thời điểm mấu chốt phải bó tay chịu trói, trước khi tiến vào Địa cung hắn đã lo lắng có thể xuất hiện hậu quả như vậy, bởi thế đã bố trí mấy chỗ ở ngoài địa cung. Đại trận trên Tuyết Sơn này chính là một trong số đó, mà vừa rồi hắn liều mạng trốn tới tuyết sơn cũng là vì muốn dùng đại trận này ngăn địch.
Mà đại trận này cũng là tâm huyết của hắn.
Tám thú tôn, cộng thêm các loại bố trí tinh xảo đã khiến uy lực đại trận trên tuyết sơn trở nên đáng sợ, tuy tu vi lão giả lưng rùa không kém nhưng vẫn không thể thoải mái đối phó đại trận này. Trong lúc sức lực dây dưa, sức mạnh đại trận đã kéo hắn vào trong núi, bốn thú tôn bay giữa không trung bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, như thủy triều trấn áp về phía hắn.
- Không ổn...
Lão giả lưng rùa cảm thấy bản thân bị hãm vào trong bóng tối dưới sức mạnh cuồng bạo này, bốn phương tám hướng đều trận lực cuồng bạo.
Cho dù người có tu vi như hắn cũng cảm thấy hết hồn, thất thanh kêu lớn.
- Tiểu nhi này thật ác độc...
May mắn lúc này phía trước tuyết sơn không chỉ có một Nguyên Anh, Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão của Tẩy Kiếm Trì thấy một màn này liền nhướn mày, mộc kiếm đột nhiên phóng ra, từng tầng kiếm khí nhuộm cả không khung, tiếng phần phật thổi quét qua, mang theo sắc bén khó tả, như bẻ gãy nghiền nát tiến thẳng về phía tám thú tôn giữa không trung!
Ầm ầm ầm!
Chỉ chốc lát có ba thú tôn trong số tám thú tôn giữa không trung bị kiếm khí của nàng chém thành mảnh nhỏ.
Năm thú tôn còn lại cũng bị kiếm khí cuồng bạo của nàng lay động, loạng choạng ngồi xuống một nơi trên tuyết sơn, chúng nó biến hoá khiến đại trận cũng biến hoá, đại trận khắp nơi trở nên ảm đạm không ánh sáng, lực xé rách mạnh mẽ khiến cả toà Tuyết Sơn phát ra âm thanh trầm đục, sau đó từ từ sụp đổ, cả tuyết sơn chậm rãi ngã xuống.
- Lách cách…
Thời điểm lão giả lưng rùa sắp bị tuyết sơn nện vào trên lưng, vội vàng trốn thoát, sắc mặt vừa sợ vừa thẹn, mãi tới khi chạy trốn tới giữa không trung mới phun ra một ngụm máu tươi, vừa rồi đại trận trấn áp đã khiến hắn bị thương.
- Tiểu nhi âm độc, tiểu nhi âm độc...
Hắn hung hăng lau vết máu trên khoé miệng, phẫn nộ kêu to:
- Nếu lần này lại bỏ qua cho ngươi, lão phu thề không làm người!
Mẫn trưởng lão Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì liếc nhìn hắn một cái, nhưng có thể hiểu suy nghĩ của hắn.
Đường đường là Nguyên Anh Đại Tu lại suýt nữa bị một tu sĩ cảnh giới Kim Đan giẫm đạp giữa không trung, nếu không có mình cứu giúp chỉ sợ ngay cả mạng cũng mất. Nếu việc này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ trở thành trò cười trong mắt nhóm đồng đạo sao?
Nhưng vẫn phải thừa nhận tâm cơ người đứng đầu khôi thủ này vô cùng sâu...
- Trước khi tiến vào địa cung hắn đã thiết lập tốt đại trận cứu mạng này sao?
- Vào thời điểm đó hắn đã chuẩn bị tốt đường lui nếu bị người khác đuổi giết, chính là lo trước khỏi hoạ.
Mẫn trưởng lão nhíu mày, sau đó lại thở dài một tiếng.
May mắn là hai người bọn họ ở lại đối phó tiểu nhi này, nếu chỉ có một Nguyên Anh thật sự đúng là không thể trốn thoát!
- Không biết hắn đã chết chưa, đào hắn ra!
Lão giả lưng rùa thấy Tuyết Sơn chỉ còn một mảnh di tích, phẫn nộ quát khẽ.
Cùng lúc đó thần thức vội vàng dò xét ra ngoài, đảo qua Tuyết Sơn to lớn.
Mẫn trưởng lão cũng lắc đầu, ngưng thần nhìn về phía Tuyết Sơn.
Tuyết Sơn đã sụp đổ, trở thành một mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều có đá bay núi vỡ.
Tuyết sơn kia ngã xuống, cho dù tu vi như nàng sợ cũng không dám đỡ, mà lúc này bản thân Phương Nguyên lại trọng thương, xác suất bảo toàn tánh mạng bên trong loạn thế này lại càng thấp.
Nhưng nếu các nàng qua đây tất nhiên nói rõ, dù Phương Nguyên sống hay chết cũng phải mang hắn trở về!
Ngay lúc trong đầu hai người sinh ra ý niệm này, thi triển thần thức tra xét, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
- Tiểu nhi kia đâu?
Sắc mặt lão giả lưng rùa đại biến, nặng nề quát:
- Cho dù hắn chết cũng phải còn sót lại chút khí tức...
Sắc mặt Mẫn trưởng lão cũng thay đổi, lại lần nữa tra xét, xác định bên trong loạn thạch này thật sự không có chút khí cơ của Phương Nguyên, giống như hắn đã biến mất trong hư không, trái tim lập tức đập loạn, lần nữa thi triển thần thức tra xét, cũng ngoài ý muốn phát hiện một Linh mạch dưới nền đất, ngay chỗ Tuyết Sơn sụp nát.
- Là Linh mạch...
Nàng vội vàng lên tiếng, quát khẽ:
- Hắn ta dựa vào Linh mạch dưới nền đất để chạy trốn…
Sắc mặt lão giả lưng rùa lập tức trầm xuống:
- Không phải hắn là Thiên Đạo Cơ Trúc Cơ sao, sao lại có Độn Thuật tà môn thế này?
- Người này không thể dùng lẽ thường để suy xét...
Sắc mặt Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì cũng trầm xuống, đột nhiên phi thân lên bấm tay bắn ra, một tiếng rồng ngâm réo vang lên tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Chương 1100 Ngũ Hành Độn Thuật (1)
Thanh âm này trên trời dưới đất, dường như không chỗ nào không dung, khiến thiên địa xung quanh trở nên run rẩy, mà Mẫn trưởng lão lại dựa theo cộng hưởng thiên địa này thu hết tất cả dấu vết trong vòng mấy trăm dặm vào trong đầu...
- Hắn ở nơi đó!
Sau vài lần tốn sức, Mẫn trưởng lão đột nhiên nhướn mày, thân hình như điện vọt thẳng về phía tây.
Ngũ Hành Độn Thuật, chính là một loại thần thông Thượng cổ, lưu truyền rất rộng.
Lão giả lưng rùa nói nó tà môn, không phải nói đây là một loại tà thuật, mà hắn không nghĩ tới Phương Nguyên biết độn thuật này.
Thuật này tu luyện tới cực điểm, có thể mượn Địa mạch đi lại khắp nơi, tới lui tự nhiên, độn pháp, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng thuận tiện là khí tức phát ra cực nhỏ, rất khó bị người ta phát hiện, dùng để thoát thân cũng không tệ. Tuy nhiên muốn tu luyện thuật này, cần có sức mạnh Địa mạch, bởi vậy chỉ có tu sĩ Ngũ Hành Trúc Cơ mới có khả năng tu luyện thành công, mà tu sĩ Tử Đan như Phương Nguyên, đều từ Thiên Đạo Trúc Cơ đi tới, cho nên ở mức độ nào đó mà nói, hắn thực sự hoàn toàn không tiếp xúc với loại thần thông này.
Càng khó có thể tưởng tượng, dưới núi tuyết lại có một cái linh mạch, hắn thừa dịp núi tuyết sụp đổ, mượn linh mạch bỏ chạy, lẽ nào hắn đã sớm tính toán, đã nghĩ muốn mượn linh mạch bên dưới mà bỏ chạy sao?
Dù là Mẫn trưởng lão, hay lão giả lưng rùa trong lòng đều có chút khó mà tin nổi.
Nhưng đến lúc này, bọn họ không còn tâm tình đi tìm tòi nghiên cứu, chỉ vội vã chạy tới.
Ngũ Hành Độn Thuật, tuy rằng bí mật, khó có thể phát hiện, nhưng tốc độ sẽ không quá nhanh, càng hiếm thấy hơn chính là kiếm thức nhạy bén của Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, tra khắp thiên địa, trong vài hơi thở đã khóa chặt hướng đào tẩu của Phương Nguyên. Dưới tốc độ khủng bố của Nguyên Anh tu sĩ, người đứng đầu Lục đạo muốn chạy trốn là điều không thể, tối đa chỉ mang lại cho bọn họ thêm một chút phiền phức mà thôi.
- Ong ong...
Hai vị Nguyên Anh triển khai tốc độ cực đại, vội vã đuổi dọc theo địa mạch, thời khắc nguy cấp đã đuổi theo ra mấy trăm dặm, Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì không ngừng gảy kiếm ý, dưới kiếm thức mạnh mẽ đã rõ ràng đường lối trong địa mạch như lòng bàn tay, rõ ràng cảm giác được bọn họ đang nhanh chóng áp sát Phương Nguyên, kiếm ý Mẫn trưởng lão đã nâng lên, chuẩn bị gồ lên kiếm ý, chém thẳng hướng về phía dưới.
- Hả?
Đuổi gần tới nơi, bỗng nhiên mày Mẫn trưởng lão ngưng lại, thu lại thân hình.
- Ô là la, tìm được hắn…
Mà ở phía sau, Lão giả lưng rùa kêu to chạy tới, ánh mắt quét xuống, cố tập trung phía trước, pháp lực ầm ầm, trực tiếp lướt qua Mẫn trưởng lão, sau đó hai tay vỗ một cái, sức mạnh cuồng bạo hạ xuống địa mạch phía trước.
Trước đây hắn ở trong đại trận bị Phương Nguyên bố trí ăn nhiều thiệt thòi, lúc này càng hận không thể lập tức tự tay đập chết Phương Nguyên.
- Thu tay lại!
Nhưng cũng trong chốc lát, đột nhiên Mẫn trưởng lão giơ tay kéo hắn lại.
- Mẫn trưởng lão, đến lúc này ngươi còn yêu nhân tài?
Lão giả lưng rùa mạnh mẽ thu hồi pháp lực, giận dữ nhìn Mẫn trưởng lão.
Sắc mặc Mẫn trưởng có chút không vui, chỉ cười lạnh nói:
- Ngươi nhìn phía trước xem.
Vừa nói chuyện, bàn tay nàng nhấc lên, pháp lực xoay tròn, dẫn động gió tuyết tụ tập đến, trên tay nàng hình thành quả tuyết cầu cực lớn, rồi sau đó cong ngón tay búng một cái, tuyết cầu bay về phía địa mạch, rơi vào xuống mặt đất thì đột nhiên mặt đất vỡ tan, lộ ra hồ nước màu xanh thăm thẳm, lại hóa ra phía trước địa mạch, lại là một hồ tuyết.
Hồ tuyết kết băng, đặt băng tuyết dày đặc, thoạt nhìn xung quanh cũng tương đồng, khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, không cẩn thận dò xét, căn bản không phát hiện được.
Mà đáng sợ hơn khi tuyết cầu rơi vào trên hồ, trong giây lát đó tạo nên biến hóa khủng bố, từng mảnh băng bay như kiếm, bỗng nhiên từ hồ tuyết phóng ra, nhắm thẳng vào bầu trời, từng đạo trận quang bí ẩn lan rộng, hóa hồ tuyết thành màu xanh.
- Đó là...
Lão giả lưng rùa nhìn một chút, sắc mặt cũng thay đổi.
Rất khó tưởng tượng, nếu bản thân bị một chưởng này đánh trúng sẽ bị thế nào.
- Kế cũ này tiểu nhi kia dùng lại, trong hồ tuyết cũng sớm bày xuống cấm trận, mà hắn cũng đã thay đổi độn pháp, chẳng trách đột nhiên mất đi khí tức của hắn, lúc này hắn đã dựa vào Thủy mạch dưới nền đất mà bỏ chạy, chúng ta nên truy đuổi về hướng phía nam.
Mẫn trưởng lão cau mày, nói nhiều như vậy hẳn đã nắm chắc, đột ngột thay đổi phương hướng, một lần nữa điều chỉnh kiếm thức, nhắm thẳng vào Thủy mạch dưới nền đất, rồi sau đó rất nhanh liền phát hiện tung tích của Phương Nguyên, thậm chí mơ hồ nhìn thấy bóng của Phương Nguyên dưới Thủy mạch trong lòng đất điên cuồng bỏ chạy về phía nam, trong lòng hơi trầm xuống, trực tiếp ngự lên kiếm quang, chạy về phía xa, tích tụ kiếm khí.
- Ngay cả Thủy mạch độn pháp cũng hiểu, lẽ nào tiểu nhi này là Ngũ Hành Trúc Cơ hay sao?
Lão giả lưng rùa tức giận vô cùng, nhanh chóng chạy sau lưng Mẫn trưởng lão.
Ngũ Hành Độn Pháp, cũng có đặc điểm này.
Chính những Nguyên Anh tu sĩ mới có thể phá địa mạch, tìm được tung tích của Phương Nguyên, nhưng cũng không phải bất cứ đạo thần thức nào cũng có thể khám phá, mỗi một Địa mạch, đều có đặc điểm không giống nhau, cần điều chỉnh thần thức đúng lúc mới có thể phát hiện.
Bình luận facebook