-
Chương 1076-1080
Chương 1076 Thuyền Dị Bảo (1)
Tuy ba vị ma đầu vẫn theo lệnh đi qua bên cạnh nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào trong pháp chu.
Nhìn bộ dạng này giống như không nỡ dời mắt.
Sau khi Phương Nguyên nhìn thấy cũng hơi híp mắt lại.
Rốt cục biết vì sao ba ma đầu này giật mình.
Phẩm chất ba pháp chu đều cực cao, cao hơn so với pháp chu mà Phương Nguyên dùng mối quan hệ với Tôn Quản sự mua được, thậm chí cao hơn rất nhiều lần. Không chỉ có chất lượng cực tốt, mà quan trọng hơn chính là ba pháp chu đều mang theo chút Động Thiên, không gian bên trong vô cùng lớn so với nhìn thoáng qua, lớn hơn không chỉ gấp mười lần, mà bên trong pháp chu thứ nhất ba vị lão ma đầu mở ra lại tràn ngập linh tinh... chói mắt!
Không sai, là linh tinh chứ không phải linh thạch
Ở trong đó rõ ràng đều là linh tinh trong suốt màu tím, phẩm chất cao tới cực điểm, tràn ngập trong pháp chu Động Thiên này. Sau khi ba lão ma dầu mở cửa, linh tinh bên trong liền ào ào chảy ra giống như suối phun, không lâu sau xung quanh pháp chu đều tràn đầy linh tinh, mà lúc này nó vẫn chưa chảy ra được một nửa...
Phương Nguyên không phải kẻ tham của, nhưng lúc này nhìn thấy một kho linh tinh tràn đầy chói mắt, trái tim cũng khẽ trầm xuống.
- Nhiều linh tinh như vậy, đây là có... mười vạn... không đúng... mẹ nó, chí ít phải hơn trăm vạn linh tinh...
Phi Quỷ Nhi thấp giọng gào lên, con mắt sắp bị linh tinh chọc mù.
Nghiêm lão ma lại bưng linh tinh này, cả người sửng sốt, chỉ ngơ ngác nói:
- Cái này có thể nuôi bao nhiêu tiểu thiếp chứ?
Bách Tri Tẩu lại nhíu mày, mang theo hoảng sợ cùng kinh ngạc, mặt mo nhíu lại:
- Không đúng, không đúng, sao lại có nhiều linh tinh như vậy. Đưa nhiều linh tinh thế này vào Tuyết Nguyên làm cái gì, cũng không xài được, mà nhiều linh tinh quý giá như vậy, sao lại tìm mấy người cảnh giới Kim Đan tới phụ trách áp giải chứ...
- Úc...
- A...
Thấy được cảnh tượng kinh người bên trong pháp chu đầu tiên, hai chiếc pháp chu còn lại cũng được mở ra.
Mỗi khi mở ra một chiếc pháp chu, ba vị lão ma liền kêu một tiếng, giọng nói như mất hồn.
Trang bị bên trong chiếc Pháp chu thứ hai chính là số lượng lớn đan dược, nhất thời không thể thống kê rõ nhưng chất lượng lại cao tới mức dọa người.
Hai phần ba trong đó chính là linh đan, một phần ba còn lại chính là bảo đan khó gặp.
Tổng thể số lượng sợ là lên tới hơn mấy vạn viên.
Với kiến thức của Phương Nguyên cùng ba vị lão ma, tất nhiên không phải chưa từng thấy bảo đan, nhưng lại chưa từng thấy nhiều bảo đan như vậy.
Bàn về giá trị của bảo đan này, chỉ sợ bảo đan trong pháp chu này không hề thua kém số linh tinh trong pháp chu đầu tiên!
Mà bên trong pháp chu thứ ba lại là một khối Thần Thiết to...
Chính là Thần Thiết vô số thợ thủ công rèn giũa, vượt qua phạm trù huyền thiết, chuyên dùng để luyện chế pháp bảo, ngay cả thời điểm luyện chế binh khí cùng pháp khí bình thường, chỉ cần bỏ thêm một chút thần thiết nhỏ cũng có thể ngay lập tức rèn ra thần binh lợi khí!
Lúc trước khảo hạch trên Lục đạo, Phương Nguyên dùng tử đan của bản thân, lại liều mạng già vung vẩy đại chùy siêu nặng, rèn mười canh giờ cũng chỉ luyện ra được một khối Thần Thiết to chừng quả đấm, mà bây giờ khối Thần Thiết trong pháp chu này lại giống như một hòn núi nhỏ...
- Rốt cục là muốn làm gì...
Đừng nói ba vị lão ma đầu, ngay cả Phương Nguyên lúc này cũng nhịn không được xúc động.
Đồ vật bên trong ba pháp chu này thực tế không có tác dụng lớn đối với tu vi của hắn, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn có thể giữ vững tỉnh táo, nhưng giá trị của nó lại không thể khinh thường, không cần nói nhiều, chỉ cần ba pháp chu này cũng đủ để có được mấy trung tiểu tiên môn, cũng có thể nói, tư nguyên bên trong đủ để tập hợp hơn ngàn tiên binh tu giới...
... Mà thực lực cường đại, có thể đọ sức với Kim Đan!
Lúc này mặt ba vị lão ma chảy đầy nước mắt, ôm đầu khóc rống, bọn họ theo Phương Nguyên tiến vào Tuyết Nguyên là vì cái gì... đương nhiên là bởi vì Phương Nguyên bắt bọn họ nuốt độc đan... nhưng ngoại trừ độc đan, chính là bọn họ hiểu rõ trên người Phương Nguyên có địa đồ của Vô Sinh Kiếm Trủng trong truyền thuyết, muốn theo hắn đi qua xem thử có thu hoạch được gì không.
Nhưng hôm nay sau khi thấy được ba pháp chu, Vô Sinh Kiếm Trủng kia có là cái gì?
Mang theo ba Pháp chu này trở về cũng đủ cho bọn họ tiêu xài thoải mái trong mấy trăm năm...
Thậm chí dựa vào việc này, không khó để lập nên một tiên môn truyền thừa mấy ngàn năm!
...
...
- Công tử, vận khí của ngài quá tốt...
Bọn họ dường như đều muốn mang ơn Phương Nguyên, vô cùng cảm khái.
Còn có ai có vận may tốt hơn Phương Nguyên chứ?
Vốn muốn ma luyện thật tốt trên Tuyết Nguyên, không trêu chọc tới ai, đột nhiên lại có người thiết lập bẫy hại cái, nhưng cái bẫy này lại không hề có tác dụng, rất dễ bị phá, sau đó lần theo tung tích tìm tới liền thấy một đám tu sĩ muốn tìm cái chết, cũng không phí nhiều sức lực liền giết chết, sau đó lại nhặt được ba pháp chu tràn đầy chí bảo.
Đúng là đĩa bánh rơi từ trên trời xuống.
- Vì sao lại có nhiều tư nguyên xuất hiện trên Tuyết Nguyên như vậy?
Sau khi Phương Nguyên nhìn qua ba Pháp chu này liền xuất hiện một chút hồi hộp, nhưng sau đó liền nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thay vào đó chính là nghi ngờ khó có thể ngăn cản...
Chương 1077 Thuyền Dị Bảo (2)
Nếu ba pháp chu này vận chuyển một số dị bảo trên Tuyết Nguyên thì không cần phải nói, bên trên Tuyết Nguyên sinh trưởng một ít gốc bảo dược cùng các loại thần khoán bảo thạch khan hiếm, thường xuyên có những thương đội thu mua xuất hiện trên Tuyết Nguyên cũng là chuyện không hiếm, cũng không kỳ lạ, thế nhưng tại sao lại có nhiều linh tinh, đan dược, thần thiết chế tạo pháp bảo vũ khí xuất hiện trên Tuyết Nguyên này như vậy?
Có thể xác định những vật này không phải muốn chở từ trên Tuyết Nguyên ra ngoài, bởi vì không thể nào tinh luyện được mấy linh tinh, đan dược cùng thần thiết này trên Tuyết Nguyên...
Một điểm khác chính là, bên trên Tuyết Nguyên cũng không có đạo thống gì có thể nuốt được những tư nguyên này...
Từ đạo tuyết tuyến thứ ba trở đi, khí hậu trên Tuyết Nguyên đã ác liệt tới mức người tu hành bình thường không thể chấp nhận, không có kẻ điên nào lựa chọn thành lập đạo thống trên Tuyết Nguyên, ngay cả sơn môn Tẩy Kiếm Trì cũng ở lại trong Tuyết Châu, nhiều nhất cũng chỉ là xây dựng mấy Kiếm Lư trên Tuyết Nguyên, thuận tiện một số đệ tử trong môn ma luyện mà thôi...
Sau đó ngoại trừ những Kiếm Lư này, còn có tu sĩ Tà Kiếm, bên trên Tuyết Nguyên to như vậy cũng chỉ có một ít lão quái vật vì lý do gì đó ẩn cư trên Tuyết Nguyên, trăm ngàn năm không xuất thế mà thôi...
Những người này không giống nhóm người thu nhận tư nguyên!
Hơn nữa Phương Nguyên còn nhớ rõ thời điểm giao đấu với những người này rõ ràng không phải đường lối của Tuyết Nguyên, mà giống tu sĩ Trung Châu.
- Đúng vậy, bọn họ áp giải nhiều tư nguyên như vậy tới trên Tuyết Nguyên để làm gì?
Ba ma đầu đã đỏ mắt nhìn nhau, thấy bộ dạng cau mày khổ sở của Phương Nguyên cũng dần bình tĩnh lại.
Sau đó ba người liếc nhìn nhau, vẻ mặt có chút cổ quái.
Có thể trà trộn bên trên Tuyết Nguyên lâu như vậy, ba người bọn hắn tất nhiên không phải kẻ ngốc, ngược lại đều là kẻ cáo già, chỉ là bình thường sợ khiến Phương Nguyên cảnh giác mới cố ý cười giả ngu khoe mẽ mà thôi.
Ba người bọn họ nhanh chóng ý thức được vấn đề Phương Nguyên đang nghĩ tới.
Sau đó bốn người trầm tư nhìn số lượng lớn tài bảo trong ba pháp chu...
- Công tử, nói không chừng những bảo bối này vô cùng khó giải quyết...
Nửa ngày sau bốn người bọn họ chợt nhớ tới gì đó, sắc mặt trở nên có chút khó coi. Nghiêm lão ma cẩn thận nhìn về phía Phương Nguyên, thấp giọng nói:
- Có thể lấy ra được nhiều tư nguyên như vậy, nhất định không phải môn phái nhỏ, mà có thể vận chuyển nhiều đồ như vậy lên Tuyết Nguyên cũng nói rõ bọn họ tính toán không nhỏ, vô cùng coi trọng, cho nên chúng ta...
Hắn do dự một chút, nghĩ tới tám mươi mốt vị tiểu thiếp trong nhà liền chép miệng một cái:
- Chỉ lấy một nửa?
- Chỉ lấy một nửa khác gì với việc lấy hết?
Phi Quỷ Nhi lắc đầu, cảnh giác nhìn bốn phía, nói:
- Quan trọng là có ai biết chúng ta lấy không...
- Nhất định có người biết!
Phương Nguyên liếc mắt nhìn Phi Quỷ Nhi, thản nhiên nói:
- Vừa rồi sợ rằng những người này không có bản lãnh điều khiển Tuyết Thú vây công chúng ta, nói cách khác, kẻ hãm hại chúng ta là một người khác hoàn toàn, mà những người này vừa gặp chúng ta liền không nói một lời xông lên liều mạng, nói rõ bọn họ biết người kia là ai, như vậy có thể đoán ra người kia đã bỏ trốn trước khi chúng ta tới...
Phi Quỷ Nhi nghe xong liền giận dữ vỗ đùi đứng lên nói:
- Ta đợi hắn trở về sẽ diệt khẩu...
Hai ma đầu khác đều khinh bỉ nhìn hắn một cái, đối phương rời đi dứt khoát như vậy, có thể trở về mới là lạ.
- Cái này...
Nghiêm lão ma có chút không cam lòng nói:
- Chẳng lẽ vứt bỏ nhiều bảo bối như vậy ở đây sao?
Nghe xong lời ấy, Phi Quỷ Nhi có chút tội nghiệp nhìn Phương Nguyên.
- Vô dụng, cũng đã tạo ra phiền phức rồi!
Phương Nguyên nghe thấy lại lắc đầu nói:
- Mang hết đi, ta tin đối phương rất nhanh sẽ tới lấy lại!
Phi Quỷ Nhi cùng Nghiêm lão ma nghe thấy liền vui mừng.
Tuy biết rõ đây là củ khoai nóng bỏng tay, nhưng bọn hắn được Phương Nguyên cho phép mang theo liền vô cùng hưng phấn...
... Dù sao cái này cũng là một củ khoai vàng.
Vào lúc này chỉ có Bách Tri Tẩu là không lộ ra thần sắc vui mừng!
Ánh mắt lặng lẽ đảo qua cốc tuyết, cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì, dường như có chút lo lắng.
Tư nguyên bên trong ba pháp chu đều lộ ra ngoài, ba vị lão ma ba chân bốn căng nhét tất cả linh tinh cùng đan dược tràn ra ngoài vào trong pháp chu, lại lần nữa gia cốc phong ấn, lúc này mới dùng Khổn Tiên Tác nối liền với sau, sau đó khởi động trận pháp của pháp chu từ từ di chuyển phương hướng, một đường đạp tuyết trượt sát mặt đất, tiến về phía pháp chu của bọn họ.
Trong lòng bốn người là bốn suy nghĩ, ý nghĩ vui sướng khi thu hoạch được dị bảo dần biến mất, thay vào đó là càng nghĩ càng kinh hãi.
Mà thời điểm bốn người bọn họ mang pháp chu rời đi, Uyển Nhi tiểu thư lúc trước ngồi trên lưng Hắc Vượn trốn thoát cũng đã chạy tới bên ngoài mấy trăm dặm, sau đó nàng lấy Ngọc Phù nhanh chóng liên lạc với người nào đó, chỉ tiếc bên trên Tuyết Nguyên vô cùng băng giá, linh khí hỗn loạn, ngay cả thần thức tu sĩ cũng sẽ bị áp chế tới cực thấp, ngọc giản này tất nhiên không có tác dụng.
Nàng liên tục đổi bảy tám đỉnh núi mới thấy Ngọc Phù sáng lên, có chút động tĩnh.
Chương 1078 Dị biến trên Tuyết Nguyên (1)
Sau đó nàng mới có cảm giác xúc động, kinh hoàng thông qua Ngọc Phù truyền âm, khóc ròng nói:
- Tứ thúc, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn. Sau khi ta cùng mấy tộc vệ vận chuyển vật tư tới vùng núi ở đạo tuyết tuyến thứ tư, ban đầu nghe theo lệnh của Tẩy Kiểm Trì án binh bất động ở chỗ này, chờ bọn họ tới đón, không ngờ trong lúc đó vô tình đụng phải người đứng đầu Lục đạo Phương Nguyên kia, hắn thấy chúng ta áp giải vật tư liền sinh lòng nghi ngờ, muốn hỏi tới tột cùng, chúng ta chỉ đành sử dụng Thần khí, dựa vào gia tộc phân phó muốn giết hắn diệt khẩu...
- Thế nhưng không ngờ người này lại chiếm Thần khí của chúng ta, lại có pháp lực áp chế Thần Thú, Vượn Tổ Tông của chúng ta cũng không làm gì được hắn, cuối cùng tất cả tộc vệ đều bị hắn chém chết, vật tư cũng bị rơi vào tay hắn, chỉ có ta cùng Vượn Tổ Tông chạy thoát...
Ngọc Phù trầm mặc một lúc lâu.
Uyển Nhi tiểu thư lại giữ im lặng, yên tĩnh ngồi ở nơi đó chờ đợi.
Sau khoảng thời gian uống cạn chung trà, Ngọc Phù lại phát sáng, sau đó liền nghe bên trong truyền tới một thanh âm phẫn nộ khó có thể hình dung:
- Cái gì? Loại chuyện này cũng có thể làm loạn như vậy?
- Phế vật, tất cả các ngươi đều là phế vật, nếu hắn không phải đối thủ của các ngươi, các ngươi có thể diệt khẩu, nhưng đã đấu không lại người ta còn đòi diệt khẩu? Các ngươi có biết chuyện này nếu bị người khác phát hiện sẽ xảy ra hậu quả thế nào không? Có biết tầm quan trọng của những vật tư này không?
- Ngươi bây giờ lập tức theo sau, bất kể thế nào cũng phải theo dõi hắn, không tiếc bất cứ giá nào phải đoạt lại đồ đạc, sau đó giết chết kẻ này trước khi mọi chuyện bại lộ...
- Vâng... được...
Uyển Nhi tiểu thư nức nở đồng ý.
Sau đó nàng cất Ngọc Phù, quay đầu nhìn về phía Hắc Vượn nói:
- Vượn thúc thúc, chúng ta thật sự phải theo dõi hắn sao?
Hắc Vượn nhớ tới hung uy cảm nhận được lúc trước, sắc mặt đại biến, liên tục lắc đầu.
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Uyển Nhi tiểu thư vô cùng đồng ý nói:
- Vừa rồi cách xa như vậy cũng bị hắn phát hiện, hiện tại không thể tới gần!
Nói xong, trên mặt lại lộ ra biểu lộ hả giận, nói:
- Dù sao khi nhóm Tử thúc tới, hắn nhất định phải chết, ta không cần phải mạo hiểm như vậy...
Cuồng phong gào thét, tuyết lớn ngập trời.
Một đám tu sĩ mặc áo bào đen tụ thành một đội tiến tới, cầm kiếm bay lướt qua trên không Tuyết Nguyên.
Tốc độ của họ không nhanh, cũng không ngừng thi triển thần thức, từng chút một quét trên không Tuyết Nguyên.
Vẻ mặt nghiêm túc giống như sẽ không bỏ qua cho từng không gian bí ẩn nào, có thể thấy bọn họ vô cùng nghiêm túc.
Mà nửa canh giờ trước cũng có một nhóm tu sĩ thế này đi qua bên ngoài trăm dặm.
Bắt đầu từ đạo tuyết tuyến thứ tư, trong vòng ngàn dặm đều có người đi tra xét thường xuyên.
Nhưng những người này không biết, bên ngoài chỗ bọn hắn tập trung tinh lực tìm kiếm trăm dặm, bên dưới một Tuyết Nguyên vuông vức nhìn như không có gì tại ranh giới đạo tuyết tuyến thứ năm đãbị người ta tạo ra một hang đá to lớn.
Chu vi hang đá này khoảng mấy chục trượng, một nửa là hang động thiên nhiên, Phương Nguyên cùng bốn pháp chu đang ở bên trong hang đá, xung quanh được Phương Nguyên cẩn thận bố trí đại trận phòng ngự, không chỉ từ trên không nhìn xuống không phát hiện ra gì, cho dù kề sát mặt đất dùng thần thức nhìn cũng không thể phát hiện sự tồn tại của hang đá này, những người kia tìm kiếm phía trên vốn là phí công.
- Ai, xem ra chuyện lần này quả thật không nhỏ…
Bên trong hang đá, Nghiêm lã ma vừa lải nhải vừa nấu trà, trên mặt có vẻ lo lắng không thể giấu, không nhịn được nói với Phương Nguyên:
- Công tử đoán không sai, quả nhiên rất nhanh có người tìm tới đây, chúng ta trốn ở chỗ này vô cùng an toàn, nhưng cuối cùng cũng không phải kế lâu dài, chẳng khác gì việc chúng ta bị nhốt ở đây, cũng không thể trốn đi!
Phương Nguyên không trả lời hắn, chỉ xếp bằng ngồi trên một bệ đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ tới điểm này.
Trước đây hắn dự đoán sẽ có người tới.
Cũng đoán được sẽ có người dựa vào đường đi lúc trước của hắn mà tìm ra vị trí, bởi vậy hắn lựa chọn một chỗ trên Tuyết Nguyên để ba vị lão ma đào hang, sau đó bản thân một đường chạy về trước, tru sát không ít Tuyết Thú, lừa gạt người khác truy đuổi về phía trước, sau đó bản thân lại quay trở về bày đại trận xung quanh hang đá, che dấu khí thế bản thân.
Sau khi hắn hoàn thành xong tất cả liền quay đầu chạy về, ẩn nấp trong hang đá này.
Từ chỗ hắn ở có thể dễ dàng nhìn thấy biết bao người đuổi theo mê trận hắn bày ra, kết quả khiến hắn có chút kinh hãi, trước sau có tới mấy trăm tu sĩ tìm tới, trong đó hơn phân nửa là đệ tử Tẩy Kiếm Trì, còn có không ít người không giống với tu sĩ trên Tuyết Nguyên, mạnh hơn mấy lần so với tu sĩ Tẩy Kiếm Trì tới tìm hắn lúc trước...
Xem ra hắn đã bị quấn vào bên trong chuyện nào đó rồi.
Trước đó Tẩy Kiếm Trì rõ ràng không muốn hắn tiến vào Tuyết Nguyên, nhưng sau khi hắn trà trộn vào cũng không có cho quá nhiều người truy tìm, dường như có chút không thể phân thân, nhưng bây giờ lại phái số lượng lớn kiếm đồ ra tìm kiếm...
Điều này chỉ có thể nói rõ, đối với Tẩy Kiếm Trì, chuyện hắn gặp phải bây giờ quan trọng hơn so với việc nhập ma.
Chương 1079 Dị biến trên Tuyết Nguyên (2)
- Như vậy...
Hắn không nhịn được khẽ nhìn về phía ba pháp chu.
- Rốt cục đã có chuyện gì?
Kế hoạch lúc đầu của hắn chính là từ từ rèn luyện bên trên Tuyết Nguyên, sau đó tìm kiếm nơi Vô Sinh Kiếm Trủng hạ xuống, nhưng hôm nay lại bị ép không thể rời đi, yên lặng nhìn biến cố, nếu không chỉ sợ vừa lộ diện liền bị người khác để mắt tới...
- Cốc cốc cốc... soạt...
Không biết trải qua bao lâu, phía trên hang đá bỗng nhiên vang lên thanh âm gõ trầm đục, bên trong hang đá lập tức yên tĩnh trở lại, Nghiêm lão ma cẩn thận nghe quy luật của tiếng gõ này, sau đó mới thở phài nhẹ nhõm, gật đầu nói với Phương Nguyên:
- Phi Quỷ Nhi về tới rồi!
Phương Nguyên khởi động đại trận, phía trên hang đá liền xuất hiện một kẽ nứt, chỉ thấy Phi Quỷ Nhi thò đầu ra từ phía trên nhìn vào.
Đây cũng là sự sắp xếp bí mật của Phương Nguyên, hang đá này ở dưới Tuyết Nguyên, bên ngoài không có gì cả nhưng phía dưới lại ẩn giấu càn khôn, mà phía trên lại có một tảng đá xanh không đáng chú ý nằm trong đống tuyết, chỉ có khi đánh vào tảng đá xanh kia làm ám hiệu như đã bàn luận, Phương Nguyên ở trong hang đá mới có thể tạo ra một khe hở trên đại trận, cho phép người bên ngoài tiến vào.
Cả người Phi Quỷ Nhi đều là hàn khí, bay vào bên trong hang đá, chậm rãi tới trước người Phương Nguyên.
- Đã thăm dò được!
Nhìn bộ dáng môi đông đỏ bừng của hắn, Phương Nguyên bảo hắn không cần sốt ruột, bảo Nghiêm lão ma rót một chén trà đan cho hắn uống.
Phi Quỷ Nhi uống một hớp sạch sẽ, trên người xuất hiện chút ấm áp, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi nói:
- Công tử, bây giờ trên Tuyết Nguyên đã vô cùng loạn, ta ra ngoài nghe ngóng một lúc, phát hiện tu sĩ Tuyết Châu tiến vào Tuyết Nguyên để tìm Vô Sinh Kiếm Trủng. Chỉ có khi tới gần đạo tuyết tuyến thứ tư số lượng người mới giảm đi, có người nói Tà Tu Thừa Thiên Kiếm Đạo đi ra đoạt thần hồn con người, cũng có người nói nhóm lão quái vật trốn sâu trong Tuyết Nguyên bị người khác quấy rầy, đại khai sát giới, nhưng có thể xác định có rất nhiều người biến mất một cách bí ẩn...
- Biến mất?
Nghiêm lão ma mang theo ấm trà tiến lại, vô cùng choáng váng.
Phi Quỷ Nhi nhẹ gật đầu nói:
- Đúng, tuy rằng tiến vào Tuyết Nguyên sẽ có rất nhiều tu sĩ không có kinh nghiệm bị chết cóng, bị Tuyết Thú vây giết, nhưng cũng không thể biến mất nhiều như vậy. Ta cảm thấy có chút kỳ quái liền chạy tới mấy nơi cẩn thận nghe ngóng, phát hiện vẫn có một ít người sống sót, nghe theo lời đồn dường như có không ít người đều đụng phải một nhóm tu sĩ áp tải vật liệu không rõ lai lịch, có rất nhiều người không cẩn thận gặp phải, nhưng vừa mới đối mặt liền bị tru sát...
Phương Nguyên nghe xong những lời này, sắc mặt liền trầm xuống nói:
- Còn nữa không?
Phi Quỷ Nhi đưa bát trà cho Nghiêm lão ma, ra hiệu hắn rót thêm cho mình một bát nữa, sau đó mới thấp giọng nói:
- Còn, công tử cũng biết bên trên Tuyết Nguyên luôn không thiếu ma đầu, ta biết có một nhóm từ trước tới nay đều trốn ở bên cạnh đạo tuyết tuyến thứ tư, giết người đoạt bảo, lần này ta ra ngoài liền tới tìm bọn hắn lại phát hiện đa số bọn họ đều biến mất, chỉ tìm được một người bị trọng thương phải chạy trốn không dám lộ diện, nếu không phải hắn muốn tìm ta lấy mấy thứ thuốc trị thương giữ mệnh cũng sẽ không gặp ta...
Nói tới chỗ này hắn liền thở phào, hạ giọng nói:
- Ta nghe hắn nói nửa năm trước đám nhân mã bọn họ đã để ý tới một nhóm người thoạt nhìn như tu sĩ Trung Châu, dường như đang áp tải một số bảo bối, bọn họ nhìn thấy mà thèm, lại thấy thực lực đám tu sĩ kia không mạnh liền muốn động thủ cướp đoạt, không ngờ những người này mang theo Thần khí, sau khi xuất ra liền khiến cả đám bọn họ bị tru diệt, chỉ có mình hắn chạy trốn. Sau khi trốn tới trong đạo tuyết tuyết thứ năm liền không dám gặp người khác, luôn nói là đang bị người Tẩy Kiếm Trì tru sát.
Thần sắc Phương Nguyên lạnh lùng, trầm mặc một lúc mới nói:
- Bọn họ có phát hiện ra cái gì không?
Phi Quỷ Nhi nói:
- Đây chính là chỗ thú vị, lúc đó bọn họ cũng được xem là một nhóm ma đầu thế lực lớn nhất trên Tuyết Nguyên này, tu vi không yếu lại mang theo huyết bảo, thấy mấy người đó ra tay tàn nhẫn cũng chỉ có thể liều mạng chém giết, mặc dù thua thiệt lớn nhưng đối phương cũng bị hao tổn không ít, còn bị bọn họ phá vỡ một pháp chu, bên trong... không ngờ đều là các loại bảo dược!
Nghiêm lão ma bên cạnh nhất thời ngẩn ngơ, thất thanh nói:
- Đây chẳng phải cũng giống chúng ta sao?
Phi Quỷ Nhi nhẹ gật đầu nói:
- Không khác lắm, nhưng chúng ta may mắn hơn là cướp được những vật này, mà bọn họ lại gặp vận xui, trực tiếp bị người khác giết người diệt khẩu. Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, sợ là có mười mấy tốp nhân mã đều cho thấy những chuyện này mới bị diệt khẩu, cái này cũng nói lên có không ít người áp giải vật liệu trên Tuyết Nguyên...
Nghiêm lão ma nghe được cũng không nhịn được mà ngẩn người:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ra tay ác như vậy...
Mà lúc này Bách Tri Tẩu phía sau bọn họ lại lặng lẽ rụt cổ lại, dường như có chút hoảng sợ.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng bất động, trong lòng lại nhanh chóng xoay chuyển:
- Là vì ta mới gây ra nhiều chuyện như vậy sao?
Hắn không nhịn được nghĩ tới, ngày bình thường trên Tuyết Nguyên này, mấy vạn dặm không thấy một người, rất thích hợp làm một số chuyện bí ẩn.
Chương 1080 Theo dấu ngàn dặm (1)
Giống như người bạn kia của Phi Quỷ Nhi, xác xuất đụng phải chuyện này thật sự rất nhỏ.
Nhưng trước đây không lâu vì hắn thuận lợi đột phá ngăn cản của Tẩy Kiếm Trì, phân tán địa đồ Kiếm Trủng khiến vô số người vọt vào trên Tuyết Nguyên, điều này khiến nhân số bên trên Tuyết Nguyên lúc bình thường trong mấy vạn dặm không gặp một người bỗng nhiên tăng lên vô số lần, cũng khiến xác suất bại lộ của một số sự vật không muốn bị người khác phát hiện tăng lên nhiều.
Mà kết cục sau cùng của những người phá vỡ những chuyện này đều không ngoại lệ, đều bị diệt khẩu.
Tuy nhiên nghe Phi Quỷ Nhi nói cũng có mấy con cá lọt lưới, chết nhiều người như vậy lại chỉ có rải rác mấy người trốn thoát, có thể thấy đối phương ra tay hung ác, trình độ giữ bí mật nghiêm ngặt tới trình độ vượt qua sức tưởng tượng của mọi người...
- Không biết những chuyện này có liên quan tới Thừa Thiên Kiếm Đạo không?
Nghiêm lão ma suy nghĩ nửa ngày, không nhịn được hỏi một câu như vậy.
Như Phi Quỷ Nhi nghe thấy lại cười khổ nói:
- Thừa Thiên Kiếm Đạo có bản lãnh lớn như vậy sao?
Nghiêm lão ma nhanh chóng ngậm miệng, không nói gì nữa.
Mà Phương Nguyên cũng chỉ trầm mặc không nói, ngồi im tính toán.
Những người này đột nhiên áp tải nhiều vật tư như thế tới trên Tuyết Nguyên, thật sự quá thần bí, cũng không thể nghĩ ra bọn họ rốt cục đang làm cái gì, bên ngoài có nhiều người tìm kiếm hắn như vậy lại càng khiến bọn họ kinh ngạc...
Kim Hàn Tuyết ôm mèo trắng ra ngoài, nhìn mấy người đang thương lượng liền quay đầu trở lại.
Bây giờ nàng chỉ quan tâm tu hành, không để ý tới chuyện khác, cũng biết Phương Nguyên ngại nàng ngu dốt nên không đến thêm phiền.
- Các người đi xuống dưới nghỉ ngơi trước đi!
Phương Nguyên suy nghĩ nửa ngày, sau đó thấp giọng dặn dò.
Phi Quỷ Nhi cùng Nghiêm lão ma liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm bây giờ đang ở trong lòng đất, có thể đi xuống đâu, cái này rõ ràng có ý muốn chúng ta nhanh chóng tránh đi, hai người im lặng liếc mắt nhìn Bách Tri Tẩu, sau đó mang theo ấm trà đi ra ngoài.
Bách Tri Tẩu cũng muốn rời đi theo bọn hắn, nhưng sau khi cảm nhận được ánh mắt của Phương Nguyên phía sau đành phải đứng lại.
- Công tử...
Hắn chậm rãi quay người, lúng túng gọi Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi muốn sống thì không nên giấu diếm ta!
Bách Tri Tẩu nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, vội vàng quỳ xuống nói:
- Trời đất chứng giám, tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa gạt công tử, chỉ là ta cũng từng nghe nói qua một ít tin tức ngầm, nhưng việc này không hợp lý, mà ảnh hưởng của nó lại quá lớn, không biết rõ ngọn nguồn nên không dám nói cho công tử...
Phương Nguyên nói:
- Nói đi!
Bách Tri Tẩu trầm mặc một lúc mới lấy hết dũng khí nói:
- Công tử, tiểu nhân chỉ có thể nói một câu...
Phương Nguyên nhẹ gật đầu.
Bách Tri Tẩu hít một tiếng, như có như không nói:
- Không biết công tử có nghe nói qua chuyện lúc đại kiếp nạn giáng xuống hay không, tiểu nhân lại nghe được một ít, nghe nói mỗi lần đại kiếp tiến tới, Tuyết Nguyên luôn là nơi cuối cùng bị ảnh hưởng...
Mọi người đều biết sự đáng sợ của đại kiếp nạn, cũng biết không thể sống an ổn, nhưng sau khi đại kiếp nạn hạ xuống lại không có nhiều người nghĩ tới việc tai hoạ bắt đầu từ đâu, lại chấm dứt trên người kẻ nào, hoặc có thể nói rất ít người để ý. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ sẽ phát hiện ra một quy luật, luôn bắt đầu từ cánh đồng hoang vu phía tây, sau đó tiến tới nhuộm cả Yêu Vực, Nam Hải, Cửu Châu…
Trong lịch sử có hai lần đại kiếp nạn nghiêm trọng nhất, cả Cửu Châu đều bị đại kiếp nạn phá hủy.
Nhưng được nhắc tới nhiều nhất trong sử sách chính là Tuyết Nguyên…
Có lẽ vì Tuyết Nguyên có ít người, nhưng có lẽ đúng như lời Bách Tri Tẩu nói, Tuyết Nguyên luôn là nơi cuối cùng bị đại kiếp nạn ngấm dần, nhưng bởi vì đại kiếp nạn liên tiếp đều bị người kháng lại, cho nên Tuyết Nguyên vẫn không bị phá hủy hoàn toàn…
Bách Tri Tẩu chỉ nói một câu như vậy liền lặng yên lui xuống.
Bộ dạng này khác với vẻ cung kính thường ngày đối với Phương Nguyên của hắn, nhưng đây không phải bởi vì hắn cố ý che dấu gì đó trước mặt Phương Nguyên, mà bởi vì hắn biết nếu mình nói ra những lời này, Phương Nguyên có thể hiểu ra…
Phương Nguyên quả thật cũng nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Sau đó hắn bình tĩnh ngồi xếp bằng thật lâu trên bãi đá, âm thầm đưa ra một quyết định.
Lúc này ánh mắt hắn có chút hồng.
Bên ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như lửa đốt.
Trầm ngâm một lúc lâu liền đứng dậy, gọi đám người Nghiêm Lão Ma, Phi Quỷ Nhân và Kim Hàn Tuyết, bình tĩnh phân phó bọn họ cẩn thận trốn ở chỗ này, sau đó nói bản thân chuẩn bị ra ngoài xác định một chuyện khiến đám người giật nảy mình.
Phi Quỷ Nhân nói:
- Công tử, lúc này bên ngoài có nhiều người tìm ngươi như vậy…
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Không cần bọn họ tìm ta, lúc này ta muốn đi tìm bọn họ.
Nghiêm Lão Ma thấy vậy liền nói:
- Vậy nếu công tử giao thủ với người khác, đừng chỉ dùng vận dụng kiếm đạo, mặc kệ hắn có bí pháp thần thông gì đều phải thi triển ra hết. Những người này không giống mấy ma đầu hài hước trên Tuyết Nguyên…
Phương Nguyên nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười lạ lẫm, thở dài nói:
- Lúc này còn có tâm tình sử dụng kiếm sao?
Lại triệu hồi Kim Hàn Tuyết về trong thuyền.
Tuy ba vị ma đầu vẫn theo lệnh đi qua bên cạnh nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào trong pháp chu.
Nhìn bộ dạng này giống như không nỡ dời mắt.
Sau khi Phương Nguyên nhìn thấy cũng hơi híp mắt lại.
Rốt cục biết vì sao ba ma đầu này giật mình.
Phẩm chất ba pháp chu đều cực cao, cao hơn so với pháp chu mà Phương Nguyên dùng mối quan hệ với Tôn Quản sự mua được, thậm chí cao hơn rất nhiều lần. Không chỉ có chất lượng cực tốt, mà quan trọng hơn chính là ba pháp chu đều mang theo chút Động Thiên, không gian bên trong vô cùng lớn so với nhìn thoáng qua, lớn hơn không chỉ gấp mười lần, mà bên trong pháp chu thứ nhất ba vị lão ma đầu mở ra lại tràn ngập linh tinh... chói mắt!
Không sai, là linh tinh chứ không phải linh thạch
Ở trong đó rõ ràng đều là linh tinh trong suốt màu tím, phẩm chất cao tới cực điểm, tràn ngập trong pháp chu Động Thiên này. Sau khi ba lão ma dầu mở cửa, linh tinh bên trong liền ào ào chảy ra giống như suối phun, không lâu sau xung quanh pháp chu đều tràn đầy linh tinh, mà lúc này nó vẫn chưa chảy ra được một nửa...
Phương Nguyên không phải kẻ tham của, nhưng lúc này nhìn thấy một kho linh tinh tràn đầy chói mắt, trái tim cũng khẽ trầm xuống.
- Nhiều linh tinh như vậy, đây là có... mười vạn... không đúng... mẹ nó, chí ít phải hơn trăm vạn linh tinh...
Phi Quỷ Nhi thấp giọng gào lên, con mắt sắp bị linh tinh chọc mù.
Nghiêm lão ma lại bưng linh tinh này, cả người sửng sốt, chỉ ngơ ngác nói:
- Cái này có thể nuôi bao nhiêu tiểu thiếp chứ?
Bách Tri Tẩu lại nhíu mày, mang theo hoảng sợ cùng kinh ngạc, mặt mo nhíu lại:
- Không đúng, không đúng, sao lại có nhiều linh tinh như vậy. Đưa nhiều linh tinh thế này vào Tuyết Nguyên làm cái gì, cũng không xài được, mà nhiều linh tinh quý giá như vậy, sao lại tìm mấy người cảnh giới Kim Đan tới phụ trách áp giải chứ...
- Úc...
- A...
Thấy được cảnh tượng kinh người bên trong pháp chu đầu tiên, hai chiếc pháp chu còn lại cũng được mở ra.
Mỗi khi mở ra một chiếc pháp chu, ba vị lão ma liền kêu một tiếng, giọng nói như mất hồn.
Trang bị bên trong chiếc Pháp chu thứ hai chính là số lượng lớn đan dược, nhất thời không thể thống kê rõ nhưng chất lượng lại cao tới mức dọa người.
Hai phần ba trong đó chính là linh đan, một phần ba còn lại chính là bảo đan khó gặp.
Tổng thể số lượng sợ là lên tới hơn mấy vạn viên.
Với kiến thức của Phương Nguyên cùng ba vị lão ma, tất nhiên không phải chưa từng thấy bảo đan, nhưng lại chưa từng thấy nhiều bảo đan như vậy.
Bàn về giá trị của bảo đan này, chỉ sợ bảo đan trong pháp chu này không hề thua kém số linh tinh trong pháp chu đầu tiên!
Mà bên trong pháp chu thứ ba lại là một khối Thần Thiết to...
Chính là Thần Thiết vô số thợ thủ công rèn giũa, vượt qua phạm trù huyền thiết, chuyên dùng để luyện chế pháp bảo, ngay cả thời điểm luyện chế binh khí cùng pháp khí bình thường, chỉ cần bỏ thêm một chút thần thiết nhỏ cũng có thể ngay lập tức rèn ra thần binh lợi khí!
Lúc trước khảo hạch trên Lục đạo, Phương Nguyên dùng tử đan của bản thân, lại liều mạng già vung vẩy đại chùy siêu nặng, rèn mười canh giờ cũng chỉ luyện ra được một khối Thần Thiết to chừng quả đấm, mà bây giờ khối Thần Thiết trong pháp chu này lại giống như một hòn núi nhỏ...
- Rốt cục là muốn làm gì...
Đừng nói ba vị lão ma đầu, ngay cả Phương Nguyên lúc này cũng nhịn không được xúc động.
Đồ vật bên trong ba pháp chu này thực tế không có tác dụng lớn đối với tu vi của hắn, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn có thể giữ vững tỉnh táo, nhưng giá trị của nó lại không thể khinh thường, không cần nói nhiều, chỉ cần ba pháp chu này cũng đủ để có được mấy trung tiểu tiên môn, cũng có thể nói, tư nguyên bên trong đủ để tập hợp hơn ngàn tiên binh tu giới...
... Mà thực lực cường đại, có thể đọ sức với Kim Đan!
Lúc này mặt ba vị lão ma chảy đầy nước mắt, ôm đầu khóc rống, bọn họ theo Phương Nguyên tiến vào Tuyết Nguyên là vì cái gì... đương nhiên là bởi vì Phương Nguyên bắt bọn họ nuốt độc đan... nhưng ngoại trừ độc đan, chính là bọn họ hiểu rõ trên người Phương Nguyên có địa đồ của Vô Sinh Kiếm Trủng trong truyền thuyết, muốn theo hắn đi qua xem thử có thu hoạch được gì không.
Nhưng hôm nay sau khi thấy được ba pháp chu, Vô Sinh Kiếm Trủng kia có là cái gì?
Mang theo ba Pháp chu này trở về cũng đủ cho bọn họ tiêu xài thoải mái trong mấy trăm năm...
Thậm chí dựa vào việc này, không khó để lập nên một tiên môn truyền thừa mấy ngàn năm!
...
...
- Công tử, vận khí của ngài quá tốt...
Bọn họ dường như đều muốn mang ơn Phương Nguyên, vô cùng cảm khái.
Còn có ai có vận may tốt hơn Phương Nguyên chứ?
Vốn muốn ma luyện thật tốt trên Tuyết Nguyên, không trêu chọc tới ai, đột nhiên lại có người thiết lập bẫy hại cái, nhưng cái bẫy này lại không hề có tác dụng, rất dễ bị phá, sau đó lần theo tung tích tìm tới liền thấy một đám tu sĩ muốn tìm cái chết, cũng không phí nhiều sức lực liền giết chết, sau đó lại nhặt được ba pháp chu tràn đầy chí bảo.
Đúng là đĩa bánh rơi từ trên trời xuống.
- Vì sao lại có nhiều tư nguyên xuất hiện trên Tuyết Nguyên như vậy?
Sau khi Phương Nguyên nhìn qua ba Pháp chu này liền xuất hiện một chút hồi hộp, nhưng sau đó liền nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thay vào đó chính là nghi ngờ khó có thể ngăn cản...
Chương 1077 Thuyền Dị Bảo (2)
Nếu ba pháp chu này vận chuyển một số dị bảo trên Tuyết Nguyên thì không cần phải nói, bên trên Tuyết Nguyên sinh trưởng một ít gốc bảo dược cùng các loại thần khoán bảo thạch khan hiếm, thường xuyên có những thương đội thu mua xuất hiện trên Tuyết Nguyên cũng là chuyện không hiếm, cũng không kỳ lạ, thế nhưng tại sao lại có nhiều linh tinh, đan dược, thần thiết chế tạo pháp bảo vũ khí xuất hiện trên Tuyết Nguyên này như vậy?
Có thể xác định những vật này không phải muốn chở từ trên Tuyết Nguyên ra ngoài, bởi vì không thể nào tinh luyện được mấy linh tinh, đan dược cùng thần thiết này trên Tuyết Nguyên...
Một điểm khác chính là, bên trên Tuyết Nguyên cũng không có đạo thống gì có thể nuốt được những tư nguyên này...
Từ đạo tuyết tuyến thứ ba trở đi, khí hậu trên Tuyết Nguyên đã ác liệt tới mức người tu hành bình thường không thể chấp nhận, không có kẻ điên nào lựa chọn thành lập đạo thống trên Tuyết Nguyên, ngay cả sơn môn Tẩy Kiếm Trì cũng ở lại trong Tuyết Châu, nhiều nhất cũng chỉ là xây dựng mấy Kiếm Lư trên Tuyết Nguyên, thuận tiện một số đệ tử trong môn ma luyện mà thôi...
Sau đó ngoại trừ những Kiếm Lư này, còn có tu sĩ Tà Kiếm, bên trên Tuyết Nguyên to như vậy cũng chỉ có một ít lão quái vật vì lý do gì đó ẩn cư trên Tuyết Nguyên, trăm ngàn năm không xuất thế mà thôi...
Những người này không giống nhóm người thu nhận tư nguyên!
Hơn nữa Phương Nguyên còn nhớ rõ thời điểm giao đấu với những người này rõ ràng không phải đường lối của Tuyết Nguyên, mà giống tu sĩ Trung Châu.
- Đúng vậy, bọn họ áp giải nhiều tư nguyên như vậy tới trên Tuyết Nguyên để làm gì?
Ba ma đầu đã đỏ mắt nhìn nhau, thấy bộ dạng cau mày khổ sở của Phương Nguyên cũng dần bình tĩnh lại.
Sau đó ba người liếc nhìn nhau, vẻ mặt có chút cổ quái.
Có thể trà trộn bên trên Tuyết Nguyên lâu như vậy, ba người bọn hắn tất nhiên không phải kẻ ngốc, ngược lại đều là kẻ cáo già, chỉ là bình thường sợ khiến Phương Nguyên cảnh giác mới cố ý cười giả ngu khoe mẽ mà thôi.
Ba người bọn họ nhanh chóng ý thức được vấn đề Phương Nguyên đang nghĩ tới.
Sau đó bốn người trầm tư nhìn số lượng lớn tài bảo trong ba pháp chu...
- Công tử, nói không chừng những bảo bối này vô cùng khó giải quyết...
Nửa ngày sau bốn người bọn họ chợt nhớ tới gì đó, sắc mặt trở nên có chút khó coi. Nghiêm lão ma cẩn thận nhìn về phía Phương Nguyên, thấp giọng nói:
- Có thể lấy ra được nhiều tư nguyên như vậy, nhất định không phải môn phái nhỏ, mà có thể vận chuyển nhiều đồ như vậy lên Tuyết Nguyên cũng nói rõ bọn họ tính toán không nhỏ, vô cùng coi trọng, cho nên chúng ta...
Hắn do dự một chút, nghĩ tới tám mươi mốt vị tiểu thiếp trong nhà liền chép miệng một cái:
- Chỉ lấy một nửa?
- Chỉ lấy một nửa khác gì với việc lấy hết?
Phi Quỷ Nhi lắc đầu, cảnh giác nhìn bốn phía, nói:
- Quan trọng là có ai biết chúng ta lấy không...
- Nhất định có người biết!
Phương Nguyên liếc mắt nhìn Phi Quỷ Nhi, thản nhiên nói:
- Vừa rồi sợ rằng những người này không có bản lãnh điều khiển Tuyết Thú vây công chúng ta, nói cách khác, kẻ hãm hại chúng ta là một người khác hoàn toàn, mà những người này vừa gặp chúng ta liền không nói một lời xông lên liều mạng, nói rõ bọn họ biết người kia là ai, như vậy có thể đoán ra người kia đã bỏ trốn trước khi chúng ta tới...
Phi Quỷ Nhi nghe xong liền giận dữ vỗ đùi đứng lên nói:
- Ta đợi hắn trở về sẽ diệt khẩu...
Hai ma đầu khác đều khinh bỉ nhìn hắn một cái, đối phương rời đi dứt khoát như vậy, có thể trở về mới là lạ.
- Cái này...
Nghiêm lão ma có chút không cam lòng nói:
- Chẳng lẽ vứt bỏ nhiều bảo bối như vậy ở đây sao?
Nghe xong lời ấy, Phi Quỷ Nhi có chút tội nghiệp nhìn Phương Nguyên.
- Vô dụng, cũng đã tạo ra phiền phức rồi!
Phương Nguyên nghe thấy lại lắc đầu nói:
- Mang hết đi, ta tin đối phương rất nhanh sẽ tới lấy lại!
Phi Quỷ Nhi cùng Nghiêm lão ma nghe thấy liền vui mừng.
Tuy biết rõ đây là củ khoai nóng bỏng tay, nhưng bọn hắn được Phương Nguyên cho phép mang theo liền vô cùng hưng phấn...
... Dù sao cái này cũng là một củ khoai vàng.
Vào lúc này chỉ có Bách Tri Tẩu là không lộ ra thần sắc vui mừng!
Ánh mắt lặng lẽ đảo qua cốc tuyết, cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì, dường như có chút lo lắng.
Tư nguyên bên trong ba pháp chu đều lộ ra ngoài, ba vị lão ma ba chân bốn căng nhét tất cả linh tinh cùng đan dược tràn ra ngoài vào trong pháp chu, lại lần nữa gia cốc phong ấn, lúc này mới dùng Khổn Tiên Tác nối liền với sau, sau đó khởi động trận pháp của pháp chu từ từ di chuyển phương hướng, một đường đạp tuyết trượt sát mặt đất, tiến về phía pháp chu của bọn họ.
Trong lòng bốn người là bốn suy nghĩ, ý nghĩ vui sướng khi thu hoạch được dị bảo dần biến mất, thay vào đó là càng nghĩ càng kinh hãi.
Mà thời điểm bốn người bọn họ mang pháp chu rời đi, Uyển Nhi tiểu thư lúc trước ngồi trên lưng Hắc Vượn trốn thoát cũng đã chạy tới bên ngoài mấy trăm dặm, sau đó nàng lấy Ngọc Phù nhanh chóng liên lạc với người nào đó, chỉ tiếc bên trên Tuyết Nguyên vô cùng băng giá, linh khí hỗn loạn, ngay cả thần thức tu sĩ cũng sẽ bị áp chế tới cực thấp, ngọc giản này tất nhiên không có tác dụng.
Nàng liên tục đổi bảy tám đỉnh núi mới thấy Ngọc Phù sáng lên, có chút động tĩnh.
Chương 1078 Dị biến trên Tuyết Nguyên (1)
Sau đó nàng mới có cảm giác xúc động, kinh hoàng thông qua Ngọc Phù truyền âm, khóc ròng nói:
- Tứ thúc, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn. Sau khi ta cùng mấy tộc vệ vận chuyển vật tư tới vùng núi ở đạo tuyết tuyến thứ tư, ban đầu nghe theo lệnh của Tẩy Kiểm Trì án binh bất động ở chỗ này, chờ bọn họ tới đón, không ngờ trong lúc đó vô tình đụng phải người đứng đầu Lục đạo Phương Nguyên kia, hắn thấy chúng ta áp giải vật tư liền sinh lòng nghi ngờ, muốn hỏi tới tột cùng, chúng ta chỉ đành sử dụng Thần khí, dựa vào gia tộc phân phó muốn giết hắn diệt khẩu...
- Thế nhưng không ngờ người này lại chiếm Thần khí của chúng ta, lại có pháp lực áp chế Thần Thú, Vượn Tổ Tông của chúng ta cũng không làm gì được hắn, cuối cùng tất cả tộc vệ đều bị hắn chém chết, vật tư cũng bị rơi vào tay hắn, chỉ có ta cùng Vượn Tổ Tông chạy thoát...
Ngọc Phù trầm mặc một lúc lâu.
Uyển Nhi tiểu thư lại giữ im lặng, yên tĩnh ngồi ở nơi đó chờ đợi.
Sau khoảng thời gian uống cạn chung trà, Ngọc Phù lại phát sáng, sau đó liền nghe bên trong truyền tới một thanh âm phẫn nộ khó có thể hình dung:
- Cái gì? Loại chuyện này cũng có thể làm loạn như vậy?
- Phế vật, tất cả các ngươi đều là phế vật, nếu hắn không phải đối thủ của các ngươi, các ngươi có thể diệt khẩu, nhưng đã đấu không lại người ta còn đòi diệt khẩu? Các ngươi có biết chuyện này nếu bị người khác phát hiện sẽ xảy ra hậu quả thế nào không? Có biết tầm quan trọng của những vật tư này không?
- Ngươi bây giờ lập tức theo sau, bất kể thế nào cũng phải theo dõi hắn, không tiếc bất cứ giá nào phải đoạt lại đồ đạc, sau đó giết chết kẻ này trước khi mọi chuyện bại lộ...
- Vâng... được...
Uyển Nhi tiểu thư nức nở đồng ý.
Sau đó nàng cất Ngọc Phù, quay đầu nhìn về phía Hắc Vượn nói:
- Vượn thúc thúc, chúng ta thật sự phải theo dõi hắn sao?
Hắc Vượn nhớ tới hung uy cảm nhận được lúc trước, sắc mặt đại biến, liên tục lắc đầu.
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Uyển Nhi tiểu thư vô cùng đồng ý nói:
- Vừa rồi cách xa như vậy cũng bị hắn phát hiện, hiện tại không thể tới gần!
Nói xong, trên mặt lại lộ ra biểu lộ hả giận, nói:
- Dù sao khi nhóm Tử thúc tới, hắn nhất định phải chết, ta không cần phải mạo hiểm như vậy...
Cuồng phong gào thét, tuyết lớn ngập trời.
Một đám tu sĩ mặc áo bào đen tụ thành một đội tiến tới, cầm kiếm bay lướt qua trên không Tuyết Nguyên.
Tốc độ của họ không nhanh, cũng không ngừng thi triển thần thức, từng chút một quét trên không Tuyết Nguyên.
Vẻ mặt nghiêm túc giống như sẽ không bỏ qua cho từng không gian bí ẩn nào, có thể thấy bọn họ vô cùng nghiêm túc.
Mà nửa canh giờ trước cũng có một nhóm tu sĩ thế này đi qua bên ngoài trăm dặm.
Bắt đầu từ đạo tuyết tuyến thứ tư, trong vòng ngàn dặm đều có người đi tra xét thường xuyên.
Nhưng những người này không biết, bên ngoài chỗ bọn hắn tập trung tinh lực tìm kiếm trăm dặm, bên dưới một Tuyết Nguyên vuông vức nhìn như không có gì tại ranh giới đạo tuyết tuyến thứ năm đãbị người ta tạo ra một hang đá to lớn.
Chu vi hang đá này khoảng mấy chục trượng, một nửa là hang động thiên nhiên, Phương Nguyên cùng bốn pháp chu đang ở bên trong hang đá, xung quanh được Phương Nguyên cẩn thận bố trí đại trận phòng ngự, không chỉ từ trên không nhìn xuống không phát hiện ra gì, cho dù kề sát mặt đất dùng thần thức nhìn cũng không thể phát hiện sự tồn tại của hang đá này, những người kia tìm kiếm phía trên vốn là phí công.
- Ai, xem ra chuyện lần này quả thật không nhỏ…
Bên trong hang đá, Nghiêm lã ma vừa lải nhải vừa nấu trà, trên mặt có vẻ lo lắng không thể giấu, không nhịn được nói với Phương Nguyên:
- Công tử đoán không sai, quả nhiên rất nhanh có người tìm tới đây, chúng ta trốn ở chỗ này vô cùng an toàn, nhưng cuối cùng cũng không phải kế lâu dài, chẳng khác gì việc chúng ta bị nhốt ở đây, cũng không thể trốn đi!
Phương Nguyên không trả lời hắn, chỉ xếp bằng ngồi trên một bệ đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ tới điểm này.
Trước đây hắn dự đoán sẽ có người tới.
Cũng đoán được sẽ có người dựa vào đường đi lúc trước của hắn mà tìm ra vị trí, bởi vậy hắn lựa chọn một chỗ trên Tuyết Nguyên để ba vị lão ma đào hang, sau đó bản thân một đường chạy về trước, tru sát không ít Tuyết Thú, lừa gạt người khác truy đuổi về phía trước, sau đó bản thân lại quay trở về bày đại trận xung quanh hang đá, che dấu khí thế bản thân.
Sau khi hắn hoàn thành xong tất cả liền quay đầu chạy về, ẩn nấp trong hang đá này.
Từ chỗ hắn ở có thể dễ dàng nhìn thấy biết bao người đuổi theo mê trận hắn bày ra, kết quả khiến hắn có chút kinh hãi, trước sau có tới mấy trăm tu sĩ tìm tới, trong đó hơn phân nửa là đệ tử Tẩy Kiếm Trì, còn có không ít người không giống với tu sĩ trên Tuyết Nguyên, mạnh hơn mấy lần so với tu sĩ Tẩy Kiếm Trì tới tìm hắn lúc trước...
Xem ra hắn đã bị quấn vào bên trong chuyện nào đó rồi.
Trước đó Tẩy Kiếm Trì rõ ràng không muốn hắn tiến vào Tuyết Nguyên, nhưng sau khi hắn trà trộn vào cũng không có cho quá nhiều người truy tìm, dường như có chút không thể phân thân, nhưng bây giờ lại phái số lượng lớn kiếm đồ ra tìm kiếm...
Điều này chỉ có thể nói rõ, đối với Tẩy Kiếm Trì, chuyện hắn gặp phải bây giờ quan trọng hơn so với việc nhập ma.
Chương 1079 Dị biến trên Tuyết Nguyên (2)
- Như vậy...
Hắn không nhịn được khẽ nhìn về phía ba pháp chu.
- Rốt cục đã có chuyện gì?
Kế hoạch lúc đầu của hắn chính là từ từ rèn luyện bên trên Tuyết Nguyên, sau đó tìm kiếm nơi Vô Sinh Kiếm Trủng hạ xuống, nhưng hôm nay lại bị ép không thể rời đi, yên lặng nhìn biến cố, nếu không chỉ sợ vừa lộ diện liền bị người khác để mắt tới...
- Cốc cốc cốc... soạt...
Không biết trải qua bao lâu, phía trên hang đá bỗng nhiên vang lên thanh âm gõ trầm đục, bên trong hang đá lập tức yên tĩnh trở lại, Nghiêm lão ma cẩn thận nghe quy luật của tiếng gõ này, sau đó mới thở phài nhẹ nhõm, gật đầu nói với Phương Nguyên:
- Phi Quỷ Nhi về tới rồi!
Phương Nguyên khởi động đại trận, phía trên hang đá liền xuất hiện một kẽ nứt, chỉ thấy Phi Quỷ Nhi thò đầu ra từ phía trên nhìn vào.
Đây cũng là sự sắp xếp bí mật của Phương Nguyên, hang đá này ở dưới Tuyết Nguyên, bên ngoài không có gì cả nhưng phía dưới lại ẩn giấu càn khôn, mà phía trên lại có một tảng đá xanh không đáng chú ý nằm trong đống tuyết, chỉ có khi đánh vào tảng đá xanh kia làm ám hiệu như đã bàn luận, Phương Nguyên ở trong hang đá mới có thể tạo ra một khe hở trên đại trận, cho phép người bên ngoài tiến vào.
Cả người Phi Quỷ Nhi đều là hàn khí, bay vào bên trong hang đá, chậm rãi tới trước người Phương Nguyên.
- Đã thăm dò được!
Nhìn bộ dáng môi đông đỏ bừng của hắn, Phương Nguyên bảo hắn không cần sốt ruột, bảo Nghiêm lão ma rót một chén trà đan cho hắn uống.
Phi Quỷ Nhi uống một hớp sạch sẽ, trên người xuất hiện chút ấm áp, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi nói:
- Công tử, bây giờ trên Tuyết Nguyên đã vô cùng loạn, ta ra ngoài nghe ngóng một lúc, phát hiện tu sĩ Tuyết Châu tiến vào Tuyết Nguyên để tìm Vô Sinh Kiếm Trủng. Chỉ có khi tới gần đạo tuyết tuyến thứ tư số lượng người mới giảm đi, có người nói Tà Tu Thừa Thiên Kiếm Đạo đi ra đoạt thần hồn con người, cũng có người nói nhóm lão quái vật trốn sâu trong Tuyết Nguyên bị người khác quấy rầy, đại khai sát giới, nhưng có thể xác định có rất nhiều người biến mất một cách bí ẩn...
- Biến mất?
Nghiêm lão ma mang theo ấm trà tiến lại, vô cùng choáng váng.
Phi Quỷ Nhi nhẹ gật đầu nói:
- Đúng, tuy rằng tiến vào Tuyết Nguyên sẽ có rất nhiều tu sĩ không có kinh nghiệm bị chết cóng, bị Tuyết Thú vây giết, nhưng cũng không thể biến mất nhiều như vậy. Ta cảm thấy có chút kỳ quái liền chạy tới mấy nơi cẩn thận nghe ngóng, phát hiện vẫn có một ít người sống sót, nghe theo lời đồn dường như có không ít người đều đụng phải một nhóm tu sĩ áp tải vật liệu không rõ lai lịch, có rất nhiều người không cẩn thận gặp phải, nhưng vừa mới đối mặt liền bị tru sát...
Phương Nguyên nghe xong những lời này, sắc mặt liền trầm xuống nói:
- Còn nữa không?
Phi Quỷ Nhi đưa bát trà cho Nghiêm lão ma, ra hiệu hắn rót thêm cho mình một bát nữa, sau đó mới thấp giọng nói:
- Còn, công tử cũng biết bên trên Tuyết Nguyên luôn không thiếu ma đầu, ta biết có một nhóm từ trước tới nay đều trốn ở bên cạnh đạo tuyết tuyến thứ tư, giết người đoạt bảo, lần này ta ra ngoài liền tới tìm bọn hắn lại phát hiện đa số bọn họ đều biến mất, chỉ tìm được một người bị trọng thương phải chạy trốn không dám lộ diện, nếu không phải hắn muốn tìm ta lấy mấy thứ thuốc trị thương giữ mệnh cũng sẽ không gặp ta...
Nói tới chỗ này hắn liền thở phào, hạ giọng nói:
- Ta nghe hắn nói nửa năm trước đám nhân mã bọn họ đã để ý tới một nhóm người thoạt nhìn như tu sĩ Trung Châu, dường như đang áp tải một số bảo bối, bọn họ nhìn thấy mà thèm, lại thấy thực lực đám tu sĩ kia không mạnh liền muốn động thủ cướp đoạt, không ngờ những người này mang theo Thần khí, sau khi xuất ra liền khiến cả đám bọn họ bị tru diệt, chỉ có mình hắn chạy trốn. Sau khi trốn tới trong đạo tuyết tuyết thứ năm liền không dám gặp người khác, luôn nói là đang bị người Tẩy Kiếm Trì tru sát.
Thần sắc Phương Nguyên lạnh lùng, trầm mặc một lúc mới nói:
- Bọn họ có phát hiện ra cái gì không?
Phi Quỷ Nhi nói:
- Đây chính là chỗ thú vị, lúc đó bọn họ cũng được xem là một nhóm ma đầu thế lực lớn nhất trên Tuyết Nguyên này, tu vi không yếu lại mang theo huyết bảo, thấy mấy người đó ra tay tàn nhẫn cũng chỉ có thể liều mạng chém giết, mặc dù thua thiệt lớn nhưng đối phương cũng bị hao tổn không ít, còn bị bọn họ phá vỡ một pháp chu, bên trong... không ngờ đều là các loại bảo dược!
Nghiêm lão ma bên cạnh nhất thời ngẩn ngơ, thất thanh nói:
- Đây chẳng phải cũng giống chúng ta sao?
Phi Quỷ Nhi nhẹ gật đầu nói:
- Không khác lắm, nhưng chúng ta may mắn hơn là cướp được những vật này, mà bọn họ lại gặp vận xui, trực tiếp bị người khác giết người diệt khẩu. Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, sợ là có mười mấy tốp nhân mã đều cho thấy những chuyện này mới bị diệt khẩu, cái này cũng nói lên có không ít người áp giải vật liệu trên Tuyết Nguyên...
Nghiêm lão ma nghe được cũng không nhịn được mà ngẩn người:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ra tay ác như vậy...
Mà lúc này Bách Tri Tẩu phía sau bọn họ lại lặng lẽ rụt cổ lại, dường như có chút hoảng sợ.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng bất động, trong lòng lại nhanh chóng xoay chuyển:
- Là vì ta mới gây ra nhiều chuyện như vậy sao?
Hắn không nhịn được nghĩ tới, ngày bình thường trên Tuyết Nguyên này, mấy vạn dặm không thấy một người, rất thích hợp làm một số chuyện bí ẩn.
Chương 1080 Theo dấu ngàn dặm (1)
Giống như người bạn kia của Phi Quỷ Nhi, xác xuất đụng phải chuyện này thật sự rất nhỏ.
Nhưng trước đây không lâu vì hắn thuận lợi đột phá ngăn cản của Tẩy Kiếm Trì, phân tán địa đồ Kiếm Trủng khiến vô số người vọt vào trên Tuyết Nguyên, điều này khiến nhân số bên trên Tuyết Nguyên lúc bình thường trong mấy vạn dặm không gặp một người bỗng nhiên tăng lên vô số lần, cũng khiến xác suất bại lộ của một số sự vật không muốn bị người khác phát hiện tăng lên nhiều.
Mà kết cục sau cùng của những người phá vỡ những chuyện này đều không ngoại lệ, đều bị diệt khẩu.
Tuy nhiên nghe Phi Quỷ Nhi nói cũng có mấy con cá lọt lưới, chết nhiều người như vậy lại chỉ có rải rác mấy người trốn thoát, có thể thấy đối phương ra tay hung ác, trình độ giữ bí mật nghiêm ngặt tới trình độ vượt qua sức tưởng tượng của mọi người...
- Không biết những chuyện này có liên quan tới Thừa Thiên Kiếm Đạo không?
Nghiêm lão ma suy nghĩ nửa ngày, không nhịn được hỏi một câu như vậy.
Như Phi Quỷ Nhi nghe thấy lại cười khổ nói:
- Thừa Thiên Kiếm Đạo có bản lãnh lớn như vậy sao?
Nghiêm lão ma nhanh chóng ngậm miệng, không nói gì nữa.
Mà Phương Nguyên cũng chỉ trầm mặc không nói, ngồi im tính toán.
Những người này đột nhiên áp tải nhiều vật tư như thế tới trên Tuyết Nguyên, thật sự quá thần bí, cũng không thể nghĩ ra bọn họ rốt cục đang làm cái gì, bên ngoài có nhiều người tìm kiếm hắn như vậy lại càng khiến bọn họ kinh ngạc...
Kim Hàn Tuyết ôm mèo trắng ra ngoài, nhìn mấy người đang thương lượng liền quay đầu trở lại.
Bây giờ nàng chỉ quan tâm tu hành, không để ý tới chuyện khác, cũng biết Phương Nguyên ngại nàng ngu dốt nên không đến thêm phiền.
- Các người đi xuống dưới nghỉ ngơi trước đi!
Phương Nguyên suy nghĩ nửa ngày, sau đó thấp giọng dặn dò.
Phi Quỷ Nhi cùng Nghiêm lão ma liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm bây giờ đang ở trong lòng đất, có thể đi xuống đâu, cái này rõ ràng có ý muốn chúng ta nhanh chóng tránh đi, hai người im lặng liếc mắt nhìn Bách Tri Tẩu, sau đó mang theo ấm trà đi ra ngoài.
Bách Tri Tẩu cũng muốn rời đi theo bọn hắn, nhưng sau khi cảm nhận được ánh mắt của Phương Nguyên phía sau đành phải đứng lại.
- Công tử...
Hắn chậm rãi quay người, lúng túng gọi Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi muốn sống thì không nên giấu diếm ta!
Bách Tri Tẩu nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, vội vàng quỳ xuống nói:
- Trời đất chứng giám, tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa gạt công tử, chỉ là ta cũng từng nghe nói qua một ít tin tức ngầm, nhưng việc này không hợp lý, mà ảnh hưởng của nó lại quá lớn, không biết rõ ngọn nguồn nên không dám nói cho công tử...
Phương Nguyên nói:
- Nói đi!
Bách Tri Tẩu trầm mặc một lúc mới lấy hết dũng khí nói:
- Công tử, tiểu nhân chỉ có thể nói một câu...
Phương Nguyên nhẹ gật đầu.
Bách Tri Tẩu hít một tiếng, như có như không nói:
- Không biết công tử có nghe nói qua chuyện lúc đại kiếp nạn giáng xuống hay không, tiểu nhân lại nghe được một ít, nghe nói mỗi lần đại kiếp tiến tới, Tuyết Nguyên luôn là nơi cuối cùng bị ảnh hưởng...
Mọi người đều biết sự đáng sợ của đại kiếp nạn, cũng biết không thể sống an ổn, nhưng sau khi đại kiếp nạn hạ xuống lại không có nhiều người nghĩ tới việc tai hoạ bắt đầu từ đâu, lại chấm dứt trên người kẻ nào, hoặc có thể nói rất ít người để ý. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ sẽ phát hiện ra một quy luật, luôn bắt đầu từ cánh đồng hoang vu phía tây, sau đó tiến tới nhuộm cả Yêu Vực, Nam Hải, Cửu Châu…
Trong lịch sử có hai lần đại kiếp nạn nghiêm trọng nhất, cả Cửu Châu đều bị đại kiếp nạn phá hủy.
Nhưng được nhắc tới nhiều nhất trong sử sách chính là Tuyết Nguyên…
Có lẽ vì Tuyết Nguyên có ít người, nhưng có lẽ đúng như lời Bách Tri Tẩu nói, Tuyết Nguyên luôn là nơi cuối cùng bị đại kiếp nạn ngấm dần, nhưng bởi vì đại kiếp nạn liên tiếp đều bị người kháng lại, cho nên Tuyết Nguyên vẫn không bị phá hủy hoàn toàn…
Bách Tri Tẩu chỉ nói một câu như vậy liền lặng yên lui xuống.
Bộ dạng này khác với vẻ cung kính thường ngày đối với Phương Nguyên của hắn, nhưng đây không phải bởi vì hắn cố ý che dấu gì đó trước mặt Phương Nguyên, mà bởi vì hắn biết nếu mình nói ra những lời này, Phương Nguyên có thể hiểu ra…
Phương Nguyên quả thật cũng nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Sau đó hắn bình tĩnh ngồi xếp bằng thật lâu trên bãi đá, âm thầm đưa ra một quyết định.
Lúc này ánh mắt hắn có chút hồng.
Bên ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như lửa đốt.
Trầm ngâm một lúc lâu liền đứng dậy, gọi đám người Nghiêm Lão Ma, Phi Quỷ Nhân và Kim Hàn Tuyết, bình tĩnh phân phó bọn họ cẩn thận trốn ở chỗ này, sau đó nói bản thân chuẩn bị ra ngoài xác định một chuyện khiến đám người giật nảy mình.
Phi Quỷ Nhân nói:
- Công tử, lúc này bên ngoài có nhiều người tìm ngươi như vậy…
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Không cần bọn họ tìm ta, lúc này ta muốn đi tìm bọn họ.
Nghiêm Lão Ma thấy vậy liền nói:
- Vậy nếu công tử giao thủ với người khác, đừng chỉ dùng vận dụng kiếm đạo, mặc kệ hắn có bí pháp thần thông gì đều phải thi triển ra hết. Những người này không giống mấy ma đầu hài hước trên Tuyết Nguyên…
Phương Nguyên nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười lạ lẫm, thở dài nói:
- Lúc này còn có tâm tình sử dụng kiếm sao?
Lại triệu hồi Kim Hàn Tuyết về trong thuyền.
Bình luận facebook