• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (2 Viewers)

  • Chương 1081-1085

Chương 1081 Theo dấu ngàn dặm (2)

Sau khi giao phó một vài chuyện, Phương Nguyên chậm rãi rời khỏi đại trận.

Đứng trên không Tuyết Nguyên, nhìn về phía xa.

Không lâu trước đây có một đội tu sĩ đi ngang qua mảnh hư không này, bây giờ là thời điểm an toàn. Trong cơn gió lạnh thấu xương ở đạo tuyết tuyến thứ năm , ngay cả Phương Nguyên cũng có chút rét lạnh, cúi đầu thở dài, sau đó khởi động pháp lực toàn thân, thanh khí cuồn cuộn hiện lên bao phủ bên ngoài thân thể hắn, từng chút một thay đổi…

Pháp lực xuất hiện kim quang nhàn nhạt, thoạt nhìn như một tu sĩ Kim Sắc Đan Phẩm cao giai, thanh bào trên người đã đổi thành áo bào trắng, khí chất cả người hoàn toàn biến hoá, giống như biến thành một người khác.

Đây là thần thông hắn khổ cực tu luyện ra trong hơn ba năm học ở Lang Gia Các.

Thời gian ba năm này, tu vi của hắn lúc mới vào chỉ là Kim Đan trung giai, tu luyện tới hiện tại đã đến Kim Đan cao giai.

Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cũng từ mức độ mới dung nhập hiện giờ đã thay đổi rất nhiều, ngay cả chính hắn cũng không biết thần thông của mình hiện giờ tới đạt tới trình độ nào, chỉ cần ngẫu nhiên vận chuyển liền cảm nhận bản thân không gì không làm được…

Loại biến hoá thế này quả thật rất dễ dàng đối với hắn.

Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn biến hoá khiến bản thân cũng có những biến hoá vô tận.

Ngẩng đầu nhìn về bốn phía, quan sát địa thế xung quanh, trong đầu hiện lên khung cảnh phía trên Tuyết Nguyên này, ghi nhớ bản đồ trong lòng, lại kiểm tra một chút kế hoạch của mình, sau đó hắn nâng bước chậm rãi tiến vào bên trong gió tuyết.

Cuồng phong gào thét, hắn giống như một u linh biến mất trong gió tuyết.

...

Phương Nguyên ẩn mình bên trong gió tuyết, hoá thân trở thành một khối băng tuyết bình thường, hiên ngang đứng phía trên đỉnh núi tuyết, từ phía xa nhìn đám tu sĩ đang tuần tra trong gió tuyết. Những người này chắc hẳn đều được phái ra ngoài tìm hắn, có điều không ai biết lúc này Phương Nguyên đang ở cách đó mười dặm nhìn chằm chằm bọn họ.

Phương Nguyên ngây người ở đây ba ngày, tính toán tần suất xuất hiện của bọn họ, suy nghĩ về phương hướng và con đường bọn họ biến mất.

…...

Một thung lũng tuyết đối diện với hồ băng, địa hình hiểm trở, có thể ngăn cản gió lạnh.

Phương Nguyên từ đám tu sĩ đang tuần tra tìm ra được thung lũng tuyết này, cho rằng đó là nơi đám tu sĩ này lựa chọn nghỉ ngơi, vì thế hắn im lặng tìm kiếm lại đây, thân hình chìm xuống trong hồ băng, dựa theo sức mạnh nước cùng lôi linh che lấp khí tức, hoá thành một thể với hồ băng, sau đó lẳng lặng đợi đám người tới mắc câu…

Hắn ẩn nấp trong này ba ngày, dựa vào một viên hỏa đan để duy trì sự sống.

Nhưng hắn cũng không chờ ở đây vô ích, trong thời gian ba ngày này, có ba đợt tu sĩ tuần tra đi ngang qua hắn, cũng nghỉ ngơi chút ít ở chỗ này, sau đó lời nói trong lúc nghỉ ngơi của bọn họ đều được hắn ghi nhớ rõ.

Phía sau đạo tuyết tuyến thứ năm, người tới càng lúc càng nhiều, cần một chỗ nghỉ ngơi phải tạm thời dựng lên hành cung. Bí mật khó giữ nếu có nhiều người biết, người tới đều là kẻ muốn tiến vào Tuyết Nguyên tìm Vô Sinh Kiếm Trủng, kiếm được một ít tiền phi nghĩa. Phương Nguyên ngây người ở trong này hai ngày liền thấy người của Tẩy Kiếm Trì tiến vào hành cung hỏi thăm hành tung của hắn.

Những người đó cũng không biết Phương Nguyên đang bên cạnh, đều ghi nhớ rõ lời nói của họ trong lòng.

Ngày thứ bảy, từ một vài tin tức do đám người hỏi thăm, cộng với mấy câu nghe được trong hành cung, Phương Nguyên xác định chỗ bị người khác coi là cấm địa được đám tu sĩ nhắc tới chính là tuyết cốc, đoán chừng nơi đó chắc hẳn có người hắn muốn tìm.

Vì thế hắn liên tục tìm kiếm về trước, nhưng khi tới nơi này lại thấy trong cốc sớm đã không có người, chỉ có một ít hài cốt của đám người từng ở trong này cũng dấu vết từng có người ở đây. Nhưng cũng may Phương Nguyên từng xem qua Thuật Truy Tung, đã sớm ghi nhớ trong lòng, vì thế hắn liền dựa vào một chút dấu vết để lại tìm kiếm, rốt cục tìm được chỗ ẩn thân mới của đám người đó.

Nhưng lúc này Phương Nguyên biết thực lực bọn họ tuy không mạnh nhưng mỗi người đều có sát khí, bởi vậy không mạo hiểm vọt vào mà kiên nhẫn tìm một nơi ẩn nấp, chờ đợi hai ngày mới bắt được một người.

Sau đó hắn mang theo người này độn thổ ra bên ngoài năm trăm dặm, thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật ép hỏi lai lịch bọn họ.

Chỉ tiếc tuy người này có nói một ít, nhưng chưa tới trọng điểm đột nhiên thần hồn bị diệt.

Phương Nguyên ý thức được những người này đã bị hạ cấm chế, không thể nói ra bí mật nơi này…

Nhưng hắn vẫn không bỏ qua, lại tiến về chỗ khác!

Trong quá trình này Phương Nguyên đều thi triển hết tất cả sở học của mình…

Không riêng gì thần thông biến hoá mà còn trận đạo, thân pháp, trận thuật, đan thuật, cũng vô số tạp học hắn có được từ trong Lang Gia Các.

Phương Nguyên thật sự coi trọng vấn đề này, cũng vận dụng hết tất cả sở học của mình liền khiến hắn giống như mộ u linh xuất hiện bên cạnh đám tu sĩ Trung Châu và đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang tìm kiếm hắn, nắm giữ nhất cử nhất động của bọn họ, lại tìm được chút giải đáp có ích cho nghi ngờ của hắn từ trong lời nói của bọn họ…

Tính toán thời gian cũng đã trải qua hơn mười ngày.

Cuối cùng hắn tìm một hang động tuyết, cẩn thận tập hợp hết tất cả manh mối mình có được, sau đó đối chiếu, sửa sang một chút, lại mở bản đồ trên Tuyết Nguyên ra, cuối cùng xác định được một chỗ trên đó.
Chương 1082 Địa cung thần bí (1)

Nơi đây là một chỗ ở sâu trong Tuyết Nguyên, bên cạnh đạo tuyết tuyến thứ năm, lại đi sâu vào bên trong, đạo tuyết tuyến thứ tám và đạo tuyết tuyến thứ chín là cấm địa trong truyền thuyết của nhân loại, rất ít người có thể đi vào đó.

Mà bên cạnh đạo tuyết tuyến thứ bảy, bất kể là địa hình, trận đạo hay một số thứ khác đều đúng với suy đoán trong lòng Phương Nguyên, mà quan trọng hơn chính là dựa vào manh mối Phương Nguyên có được, những người này cũng xuất hiện ở nơi đó.

Hiện giờ hắn nắm giữ một ít thứ công khai và bí mật của người khác, dựa vào lộ tuyến giao nhau của bọn họ cũng có thể nhìn ra nơi đó.

Nói như vậy nơi đó chắc hẳn là chỗ hắn đang tìm.

Sau khi chuẩn bị xong tâm lý, Phương Nguyên nhanh chóng chạy về trước.

Dọc đường đi ngược gió tuyết, che giấu tung tích, mượn dùng trận đạo, thân pháp, thần thông và pháp bảo, trong lòng vẫn luôn lo sợ.

Phương Nguyên cũng không rõ bản thân trải qua bao nhiêu cơ sở ngầm và hung hiểm mới có thể từ từ tiếp cận địa vực thần bí này.

Lúc này hắn thật có chút cảm kích tật xấu thấy cái gì cũng muốn học của mình…

Một đường tìm kiếm có thể hiểu được gần như toàn bộ thần thông cùng kiếm đạo!

Tránh ở sau lưng Vu Tuyết Sơn cao lớn, hắn khẽ nhìn về phía trước.

Chỉ thấy phía sau Vu Tuyết Sơn là một vùng đất trũng vô cùng lớn, thoạt nhìn không có gì, trống trơn thoáng đãng, nhưng dựa theo phương hướng linh khí vận chuyển, Phương Nguyên có thể đoán ra phía dưới đất trũng kia có một đại trận vô cùng lợi hại.

Phương Nguyên che dấu khí tức, đợi ở phía sau Vệ Tuyết Sơn khoảng chừng bảy tám ngày.

Trong thời gian này hắn thấy hơn mười đội người tu hành, lặng yên không tiếng động ra vào từ khắp nơi quanh đây, có thể thấy được bọn họ vô cùng quy cũ, con đường ra vào tới lui không giống nhau, dường như có một loại phân chia pháp ấn và ám hiệu.

Phương Nguyên vẫn đang đợi thời cơ, chỉ có thể tiếp tục ngủ đông ở trong này, không dám thở mạnh, giống như đã chết cứng.

Mãi tới ngày thứ chín hắn mới gặp được một nữ tử ngồi trên lưng Hắc Vượn tiến vào khu vực này, nhưng sau khi nhận ra thân phận nữ tử này, trong lòng hắn mơ hồ hiểu được vì sao hắn bị tuyết thú tập kích.

Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa tìm được cơ hội, vì thế chỉ có thể kiềm chế.

Mãi tới hai ngày sau Phương Nguyên mới gặp một đội tu sĩ bay cách mình không xa.

Lúc này phía xa nổi lên một trận cuồng phong, tuyết trắng bay khắp trời, một mảng trắng xoá thổi quét về phía bọn họ.

Đúng lúc này đột nhiên Phương Nguyên bay tới, đánh bay người cuối cùng trong đám tu sĩ, vận chuyển Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hoá thành bộ dạng của hắn, lại khoác thêm áo cừu trắng cùng bội kiếm của hắn, sau đó nhét hắn vào trong miệng cóc…

Sau khi trận cuồng phong này qua đi, hắn nói nói cười cười với những người khác, cùng nhau đi về khu vực kia.

- Bây giờ đã tuần tra ở bên ngoài khoảng bốn năm ngày, thật sự đã đủ, cuối cùng có thể trở về nghỉ ngơi một chút!

Đệ tử dẫn đầu cười, thu lệnh bài lại, sau đó khởi động pháp lực toàn thân bay thẳng về phía cửa lớn kia.

Thời điểm này đầu óc Phương Nguyên căng thẳng, ngũ quan chấn động, thoạt nhìn giống như không quan tâm nhưng mỗi một động tác, mỗi một lần vận chuyển pháp lực đều cực kỳ cẩn thận, không dám có chút sai sót nào.

Sau đó từng đệ tử phía sau cũng làm theo cách đó, khởi động pháp lực mới đi vào.

Thông qua tình hình cùng cách vận chuyển công pháp của họ, Phương Nguyên lập tức suy đoán đây là một Cửu U Huyền Quan trận, là một đại trận thủ quan quý giá và nghiêm ngặt, đặc điểm của nó chính là khi vào trong trận, tuy chỉ cần pháp lệnh nhưng đại trận sẽ ghi lại tính chất pháp lực của mỗi một người, chỉ có pháp ấn phù hợp mới có thể tiến vào trong trận, nếu không sẽ bị trấn áp.

Cho dù là Phương Nguyên cũng không cách nào phá vỡ đại trận cỡ này, nhưng cũng may vài năm ở trong Lang Gia Các cũng không phải làm kẻ ngốc, cũng có chút hiểu biết với các loại pháp trận, tuy không nắm chắc có thể phá vỡ, nhưng dựa vào đặc điểm đại trận cũng có thể thông qua.

Đến phiên mình hắn liền chậm rãi vận chuyển pháp lực.

Lúc này trong bụng Lôi Linh Cáp, vị nam tử bị lấy đi áo khoác ngoài đang bị Phương Nguyên dùng Tiểu Thanh Mông Thuật thôi miên, hỏi ra thân phận danh tính của hắn, công pháp tu luyện. Nhưng Phương Nguyên lại không dám hỏi tin tức mấu chốt, bởi vì trong thức hải của những người này đều bị hạ cấm chế, chỉ cần nhắc tới tin tức mấu chốt sẽ tự hủy kim đan, hắn không thể mạo hiểm.

Mà Phương Nguyên thế thân hắn, trên đường vượt qua gió tuyết đi tới trước huyền quan đã hỏi ra được thân phận, thế lực cùng gia tộc, lại dùng thần thức mạnh mẽ cảm ứng ra sức mạnh thân pháp của hắn, sau đó bắt chước theo.

Dù sao nói Huyền Hoàng Nhất Quyết bao hàm toàn diện cũng không phải chuyện đùa, cái gọi là bao hàm toàn diện chính là dựa theo bản chất pháp lực của người tu hành, dựa theo phạm vi pháp lực của Phương Nguyên mà biến hoá sẽ có thể lấy giả đánh tráo, cộng thêm người này chỉ là một tu sĩ Kim Đan đê giai, một Tử Đan đỉnh giai như Phương Nguyên dùng Huyền Hoàng Nhất Khí bắt chước hắn sẽ giống tới chín phần.

Đương nhiên!

Vẫn có một chút không thể bắt chước được…

Bởi vậy khi tiến vào cánh cửa này Phương Nguyên cũng âm thầm chuẩn bị tốt.
Chương 1083 Địa cung thần bí (2)

Từng bước đi vào trong, nếu không thể lừa dối, như vậy hắn cảnh giác khắp mọi nơi. Đây là nơi vô cùng nguy hiểm, không ai biết có bao nhiêu cao thủ, một khi thân phận bị lộ sẽ tạo ra kết cục khó có thể hình dung!

- Muốn thành chuyện lớn sao có thể không mạo hiểm?

Trong lòng Phương Nguyên nghĩ thầm, cắn răng từng bước đi vào.

Trong chốc lát hắn liền cảm nhận có một trận quang từ từ tiến tới, xuyên qua thân thể hắn, hình thành một loại cộng minh đối với pháp lực bản thân, trong lòng hiểu được đây là trận xu đại trận đang xác minh pháp lực của hắn nên đứng yên không nhúc nhích.

Thật ra quá trình này rất nhanh nhưng Phương Nguyên lại cảm giác dài như vô tận.

- Ha ha, tiểu Ất này sao lại ngây ngốc thế, còn không mau tiến vào?

Mãi tới khi phía trước vang lên tiếng trêu đùa, Phương Nguyên mới phản ứng lại, ý thức được bản thân đã được vào.

Thầm thở dài một hơi, bình ổn trái tim đang đập loạn.

Mãi tới lúc này mới ý thức được bàn tay hắn mồ hôi nhuễ nhại, có thể thấy được bản thân sợ hãi thế nào.

Vội vàng tiến vào, theo bậc thang xuống dưới liền thấy một dãy hành lang hơi tối, hai bên đều là đá Huyền Cương cứng rắn, hơn nữa còn phủ kín phù văn. Phương Nguyên cẩn thận đánh giá, nhanh chóng nhận ra đá Huyền Cương này đã đóng băng hơn mười vạn năm ở trong gió tuyết Tuyết Nguyên, vô cùng cứng rắn, mà phù văn này lại là quy trình luyện khí bên trong Kim Minh Đạo Văn, vô cùng kì diệu.

Kim Minh Đạo Văn khắc trên thiết kiếm bình thường sẽ biến thành thần binh lợi khí, không thể phá hủy, nhưng phía trên Huyền Cương Nham này lại cứng rắn tới trình độ khó có thể tưởng tượng, cho dù bản thân dùng toàn lực đánh một kích cũng không thể làm gì...

Bởi vậy có thể nhận ra địa cung này chắc chắn thế nào.

Một đường dọc theo hành lang đi xuống dưới, ước chừng khoảng hơn trăm trượng, trước mặt rốt cục trống trải, Phương Nguyên liền hít một hơi thậy sâu.

Bên trong rõ ràng là một địa cung khổng lồ, được khảm vô số dạ minh châu khiến bên trong địa cung tràn ngập ánh sáng nhu hoà, từ xa nhìn lại khó có thể tưởng tượng địa cung này lớn thế nào, chỉ có thể nhìn thấy phía trước có một con đường sâu thẳm, mang theo bóng tối vô tận, không biết đi tới chỗ nào. Mà bản thân đứng trên cửa vào, nhìn về phía trước liền phát hiện địa cung rộng lớn này vô cùng hỗn loạn, khắp nơi chứa đầy các loại vật tư chưa được tháo dỡ xuống trên pháp chu, cùng với không ít người đang kiểm kê.

- Nếu như pháp chu này đều từng vận chuyển vật tư tới, như vậy nơi này…

Phương Nguyên thoáng ước tính liền có chút khó tin.

Số lượng vật tư cỡ này đã vượt xa phạm vi tính toán của hắn.

- Tiểu Ất, đi mau lên, sau lại sững sờ như thế?

Nhìn thấy Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về bên kia, người phía trước liền lên tiếng thúc giục.

- Gọi tiểu Ất gì chứ, sao không gọi tiểu Giáp?

Phương Nguyên thuận miệng trả lời, trong lòng oán thầm, sau đó cúi đầu đi theo.

Đám người cùng nhóm khi ở bên ngoài còn vô cùng cảnh giác, nhưng sau khi tới địa cung liền thả lỏng. Trải qua bốn năm ngày trong băng tuyết, suốt ngày đối kháng với gió băng đã có chút mệt mỏi, lúc này cũng không phát hiện sự khác lạ của Phương Nguyên, có người nở nụ cười nói:

- Ta thấy tiểu Ất này chắc là vẫn đang suy nghĩ về vị Tiêu sư tỷ của Tẩy Kiếm Trì kia…

- Ha ha, không sai, lúc trước khi tiểu Ất thấy Tiêu sư tỷ kia đã bị mất hồn!

- Thật đáng tiếc, người ta là thiên kiêu áo bào trắng của Tẩy Kiếm Trì, vô cùng chán ghét ngươi…

Nghe thanh âm trêu chọc của một đám người, trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ:

- Ta cũng có để ý nàng ta đâu…

- Địa cung nghiêm cấm ồn ào, các ngươi không biết sao?

Trong lúc đám người đang cười nói vui vẻ, ba vị nam tử mặc áo bào đen từ phía đông đi tới, khí vũ hiên ngang, bên hông mang bội kiếm, thần sắc lãnh khốc, chính là kiếm đồ áo bào đen của Tẩy Kiếm Trì. Những người này đi tới cạnh bọn họ, người dẫn đầu lộ ra khuôn mặt băng lãnh, khiển trách một tiếng, lời nói mang theo ngạo ý ngút trời.

- Chuyện này... Sư huynh bớt giận.

Nhóm người lập tức cúi đầu, người dẫn đầu vội vàng khom lưng cúi đầu cười nói.

- Mau vào thôi!

Ba vị kiếm đồ áo bào trắng kia cũng không nhiều lời, lạnh lùng nói một câu liền tiếp tục đi về trước.

Mãi tới khi họ đi xa, đám người mới khẽ ngẩng đầu, nhỏ giọng mắng:

- Vênh váo gì chứ, cũng chỉ là kiếm đồ áo bào đen, địa vị thấp mà thôi, còn uy phong hơn Nguyên Anh trưởng lão nhà chúng ta, thấy chúng ta lại mắng như trẻ nít…

Bên cạnh có người khuyên nhủ:

- Chịu đựng chút, ai bảo cao thủ tộc chúng ta không tới, chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của bọn họ…

Lại có người cười lạnh nói:

- Dựa vào bọn họ sợ rằng cũng đã sớm tiêu đời, người đứng đầu Lục đạo kia đã đoạt đi vật tư trong một thời gian dài nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn không thể tìm ra người, vốn chúng ta chỉ xử lý một chút chuyện trong này nhưng lại bị điều động ra bên ngoài, chạy tới trên Tuyết Nguyên tìm người, nếu bọn họ thật sự có bản lĩnh còn cần chúng ta ra ngoài làm gì?

- Haizzz, người kia trốn ở bên ngoài càng lâu, khả năng rò rỉ ra ngoài lại càng lớn hơn...

- Tìm lâu như vậy cũng không thấy hắn, chẳng lẽ đã chạy ra khỏi Tuyết Nguyên?

- Hừ, vẫn là Tẩy Kiếm Trì có tiếng không có miếng, đều là thứ vô dụng...
Chương 1084 Không thể hiểu (1)

Phương Nguyên nghe xong trong lòng liền trầm xuống, cũng khàn giọng nói:

- Đúng vậy, chỉ cần chờ cao thủ tộc chúng ta tới là tốt rồi!

Hắn đã nghe được tiếng của nam tử tên là “Lục Tiểu Ất” này bên trong Lôi Linh Cáp, lúc này học theo dùng pháp lực nói ra, vốn là mười phần giống mười, lúc này lại đè thấp thanh âm khiến người khác khó có thể nhận ra.

Nhưng Phương Nguyên vẫn không dám nói nhiều, nếu không chỉ dựa vào vẻ mặt và thói quen nói chuyện cũng có thể khiến hắn bại lộ.

Những người đồng hành xung quanh quả nhiên không hề nghi ngờ, chỉ thuận thế vỗ bả vai hắn, sau đó khoát vai hắn vừa đi vừa thở dài:

- Tuy rằng nói như vậy, nhưng đáng tiếc cao thủ tộc chúng ta lại không đến. Ánh mắt Tiên Minh tinh tường như vậy, cao thủ các gia tộc lại rất chói mắt, bọn họ vừa động liền khiến Tiên Minh dễ dàng nhìn ra vấn đề bên trong, hơn nữa không nói tới cao thủ các gia tộc, cho dù là tinh binh cho các gia tộc bồi dưỡng nên cũng không thể tuỳ tiện điều động, nếu không chỉ cần có người thấy liền đoán được bên trong có vấn đề.

Một người bên cạnh tiếp lời, cười nói:

- Nhưng cũng phải nói lại, nếu không phải gia tộc làm việc cẩn thận, không muốn điều động tinh binh khiến Tiên Minh hoài nghi, như vậy chuyện tốt trên Tuyết Nguyên cũng không tới lượt những người như chúng ta!

Phương Nguyên phụ hoạ gật đầu nhưng lại không hề trả lời.

Lúc này hắn thật sự muốn hất cánh tay người này từ trên vai mình xuống, nhưng lại không dám.

Đoàn người chậm rãi đi về trước, thông qua một dãy đại điện tiến về phía đông địa cung.

Chỉ thấy nơi này có không ít hành cung, mỗi một chỗ đều chiếm cứ bốn năm dặm kéo dài thành một hàng dài. Mà phía sau từng cung điện lại là một khối phòng vô cùng rộng lớn, thậm chí phía sau còn có một ít Kinh Điện, Luyện Đan Các và Đoán Binh Lô, giống như một sơn môn với đầy đủ mọi thứ.

Nhìn thấy nơi này đã kiểm chứng tin tức trong đầu Phương Nguyên, làm sao có thể không rõ?

Sau khi hiểu được vấn đề, trong lòng hắn có chút tức giận, thiếu chút nữa bộc phát…

- Đám người này thật là can đảm…

Ba ngàn năm có đại kiếp nạn tới trái đất hủy diệt tất cả.

Ba ngàn năm có phá cũ xây mới, kiến tạo từ trên phế tích!

Ba ngàn năm luân hồi, xuất hiện vô số anh hùng thiên kiêu, cũng xuất hiện vô số việc hắc ám…

Khoảnh khắc tiến vào trong địa cung, Phương Nguyên đã xác thực được những suy đoán trong lòng, thấy được những thứ hắn nghĩ có thể thấy, sau đó ngược lại trong lòng hắn không có chút thoả mãn mà lại sinh ra bi thương khó có thể nói nên lời.

Hắn thà rằng bản thân không thấy tất cả, hoặc đứng trên góc độ quân tử cẩn thận nhìn, kết quả cuối cùng đúng như suy đoán của hắn, hắn nhìn thấy bên trong địa cung chứa số lượng lớn tài nguyên liền hiểu được bản thân đoán đứng.

Từ khi Bách Tri Tẩu nói cho hắn biết “Tuyết Nguyên chính là nơi cuối cùng đại kiếp nạn bao phủ”, hắn đã đoán được kết quả này.

Những chuyện hắn làm phía sau đều được kiểm chứng ở đây.

Hiện giờ chuyện đã vô cùng rõ ràng…

Đại kiếp nạn rất nhanh sẽ tới!

Trên thực tế, dựa theo ghi chép, hiện giờ đại kiếp nạn vốn dĩ đã tới.

Chính là bởi vì ngàn năm trước Côn Lôn Sơn bị tai kiếp, rất nhiều cường giả chết đi khiến thực lực giới tu hành bị tổn hại lớn, dường như là lúc suy yếu nhất từ trước tới nay, bởi vậy lúc này không ai tin tưởng thảm họa, cũng không lựa chọn trực tiếp nghênh chiến mà dùng tất cả phương pháp làm chậm thời gian thảm hoạ xảy ra, khiến người ta có thêm chút thời gian khôi phục nguyên khí…

Nhưng cho dù thế, thực lực nhân gian vẫn không thể đủ.

Nếu nhìn lại đại kiếp nạn trong quá khứ, lúc này lực đối kháng vô cùng yếu, vì thế Tiên Minh và Cửu Châu, Ma Biên và vô số đạo thống đều đang ráo riết chuẩn bị, cùng đương đầu chém chết con quái vật tựa hồ như vĩnh viễn cũng không thể chém chết, vắt óc cố gắng giành lấy hy vọng có thể thắng lợi, nhưng vào thời điểm này phía trên Tuyết Nguyên…

... Lại có người đang lo lắng, thậm chí tìm cách trốn thảm hoạ?

Khi mọi người trên đời đang suy nghĩ làm sao vượt qua thảm hoạ, bọn họ lại lo lắng làm sao có thể tránh thoát một kiếp này ở trên Tuyết Nguyên.

Đương nhiên, nếu chỉ nghĩ tới việc tránh thảm họa thì cũng không sao.

Bởi vì Phương Nguyên đã từng đọc trong sử sách ở Lang Gia các, biết mỗi lần đại kiếp nạn đều không hề ít, thậm chí trong truyền thuyết còn nói phía trên Tuyết Nguyên có không ít lão quái vật ngủ say, bọn họ tránh ở trên Tuyết Nguyên là muốn trường sinh bất lão…

Nhưng những người này chỉ là đang độ kiếp thôi sao?

Nếu đang độ kiếp, tại sao bọn họ phải chuẩn bị nhiều vật tư như thế?

Trong lòng Phương Nguyên thật sự hiểu rất rõ.

Mỗi một lần đại kiếp nạn qua đi đều phải quy định lại pháp tắc của thế gian!

Cũng là lúc kiêu hùng thiên kiêu xuất thế, tranh đoạt thiên hạ!

Cho nên cũng có thể hiểu được lý do vì sao bọn họ trữ nhiều vật tư như thế…

Bọn họ chuẩn bị sau đại kiếp nạn sẽ đi ra tranh đoạt thiên hạ…

Nhiều vật tư như vậy, tới lúc đó bọn họ có thể đánh bại quần hùng, tranh giành thiên hạ…

Giấu tài, ngồi xem ngư cá tranh nhau, sau đó lựa thời cơ bùng nổ chính là phương pháp mưu quyền soán vị thường thấy trong vương triều nhân gian. Phương Nguyên đã đọc được không ít những điều này trong sổ sách, nhưng mấu chốt đây không phải là thời gian mọi người tranh giành thiên hạ, mà đang chống lại đại kiếp nạn!
Chương 1085 Không thể hiểu (2)

Nếu không chống lại được đại kiếp nạn sẽ không ai còn sống.

Cho dù Tuyết Nguyên là nơi cuối cùng bị đại kiếp nạn ập đến, cũng không nói nơi này sẽ bị nuốt hết, chỉ là trễ hơn một chút mà thôi. Nếu theo lời nói Ma Biên chống lại không được, Cửu Châu và Nam Hải to như vậy cũng lần lượt bị hỏng, như vậy trốn ở Tuyết Nguyên thì có tác dụng gì?

Nhất là một ngàn năm trước từng xảy ra rất nhiều chuyện ở đây, dưới tình huống thực lực nhân gian bị tổn hại lớn như vậy, lại còn giở trò, những người này không sợ sẽ bị hủy cùng thế gian sao?

Hay là nói bọn họ tình nguyện ngồi nhìn thế gian hủy diệt cũng phải hủy đi một cơ hội như vậy?

Trong chốc lát khi di chuyển vào bên trong địa cung với mọi người, Phương Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu và phiền muộn.

Môi hở răng lạnh, tổ lật trứng nghiêng.

Hắn quả thật không rõ.

Vì sao đạo lý ngay cả một thanh niên như hắn cũng có thể hiểu, nhưng những người này lại không hiểu?



- Tiểu Ất, cúi đầu xuống…

Bên cạnh có người nhỏ giọng nhắc nhở Phương Nguyên.

Lúc này bọn họ tiến vào một cung điện, bên trong bố trí cực kỳ hoa lệ, phía trên trụ ở hành lang che kín linh văn thêu hình con rùa, người dẫn đầu nộp lệnh bài, coi như hoàn thành nhiệm vụ ra ngoài tuần tra.

Vào lúc này lại có thể nhìn thấy một vị nam tử mặt trắng ngồi xếp bằng phía sau Ngọc Tháp trong chính điện địa cung, khí tức thâm sâu, thoạt nhìn thực lực không yếu, trên người lại mang theo khí chất chỉ có đại thế gia mới có thể dưỡng ra, ngồi xếp bằng phía trên bồ đoàn, tay trái hắn là một nữ tử bộ dạng lạnh lùng diễm lệ, chính là áo bào trắng Tiêu Cầm của Tẩy Kiếm Trì.

Thời điểm Phương Nguyên tới đây có chút thất thần, vẻ mặt thoạt nhìn có chút dại ra.

Trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện khác, nhưng dưới ánh mắt của những người này lại như bỗng nhiên thấy Tiêu Cầm liền ngốc ra.

Nhìn chăm chú vô lễ như thế, mọi người xung quanh tự nhiên cảm thấy vừa buồn cười lại có chút hoang đường.

Trong lòng thầm nghĩ:

- Lục Tiểu Ất này thật là can đảm...

Ngay cả vị nam tử trung niên ngồi xếp bằng trên Ngọc Án cũng có chút bất mãn liếc mắt nhìn Phương Nguyên, sau đó nhẹ nhàng ho một tiếng nói:

- Tiên Minh đang nhìn chăm chú vào Tiêu Kiếm sư, hiện giờ Lục gia ta điều động tới đây hơn trăm người, lại còn khiến ta phải tọa trấn ở chỗ này, thật là xấu hổ, nhưng tu sửa đại trận là chuyện chính, các tộc đều phải phối hợp. Vài người này vừa mới tuần tra trở về, tổng cộng có mười tám người, hơn nữa phía sau còn có mười một người, đó là số nhân thủ Triệu gia ta có thể điều động ra!

Mặt Tiêu Cầm không chút thay đổi, thản nhiên nói:

- Có thể được bao nhiêu thì cứ tính bấy nhiêu!

Khi nói chuyện liền đứng lên nói:

- Các ngươi trực tiếp đi theo ta!

Những tu sĩ này vừa mới tuần tra trở về, vốn định nghĩ ngơi một lát lại không ngờ vừa trở về liền bị người khác điều đi, cảm thấy có chút không vui nhưng lại không dám kháng mệnh, vô cùng phiền nhiễu, nhưng Phương Nguyên lại không hề nói nhiều, trực tiếp đi lên.

Người xung quanh thấy đều cười lạnh một tiếng, mắng thầm:

- Thật là can đảm!

Đoàn người theo Tiêu Cầm đi ra, nhanh chóng đi tới một mảnh đất bên cạnh địa cung, lại thấy có rất nhiều người đang trải Ngọc Trụ, Đá Lửa cùng những thứ khác. Nhìn khắp xung quanh có thể thấy được khắp nơi trong hang đá này bày rất nhiều đồ vật khổng lồ, ánh mắt Phương Nguyên chậm rãi quét xung quanh một lần, trong lòng hiểu ra những người này đang thiết lập đại trận Huyền Thiên Ngự Cung.

Hắn có chút kinh hãi khi phát hiện ra điều này.

Rốt cục hiểu được đây mới là chủ trận thật sự của địa cung này, nhưng hiện giờ vẫn chưa hoàn thiện, bên ngoài cũng chỉ là đại trận tạm thời mà thôi, cho nên hắn mới có cơ hội trà trộn vào trong. Nếu đợi tới khi Huyền Thiên Ngự Cung trận được hoàn thiện, chỉ sợ bản thân tiến vào cũng không được mà muốn ra cũng không xong, nghĩ như thế khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút may mắn.

- Mau lên, các ngươi tới Thất Bính Bộ Cấm Vực bố trí đại trận theo trận đồ, chỉ cần sai lầm một tý cũng phải dùng mạng để đền.

Bên cạnh đã có mấy vị trận sư đang bận rộn, thấy Tiêu Cầm dẫn những người này lại liền không chút khách khí dặn dò.

Tộc vệ Triệu gia bất đắc dĩ chỉ có thể tiến lên chỗ các loại Ngọc Phù cùng Đá Lấy Lửa mà các vị trận sư đã an bài. Phương Nguyên cũng trà trộn bên trong, âm thầm làm việc, nhưng đầu vẫn xoay qua xoay lại, cố ý đánh giá mọi thứ xung quanh, lại lắng nghe đối thoại của những người này, sau đó cẩn thận ghi lại cách bố trí bên trong địa cung.

Hiện giờ hắn đã đưa ra quyết định, nếu đã tới đây thì nhất định phải làm rõ tất cả, sau đó mang ra ngoài.

... tương đối mà nói chính là quan trọng hơn việc đi ra ngoài.

Hắn xác định Tiên Minh không hề cảm kích chuyện này.

Bởi vì bên trong tứ đại pháp lệnh của Tiên Minh có một cái như vậy, chỉ chuyên nhằm vào hạng người lâm nạn bỏ chạy.

Huống hồ nếu thật sự thế gia đó là Cổ Thế Gia ở Trung Châu như lời nói, như vật nhất định cũng đã bị Minh Ước Thượng Cổ trói buộc.

Minh Ước Thượng Cổ chính là thiết kế nhằm vào đại kiếm nạn. Trước khi đại kiếp nạn tới, các Cổ thế gia, đạo thống và Tiên Môn phải dâng ra bảy phần nội tình trong nhà mình, chuyển vận ma biên, cung cấp cho những người ở tuyến đầu sử dụng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom