-
Chương 1071-1075
Chương 1071 Chuyện lớn của gia tộc (2)
- Rào...
Qua nửa ngày đột nhiên trên mặt kính run rẩy, lộ ra một khuôn mặt.
Chỉ thấy bên trong là một người mặc áo bào xanh, lúc này đang một người một kiếm ác chiến với ba con Tuyết Mãng dài hơn mười trượng, thô to như ma bàn, kiếm quang sắc bén, gió tuyết tung bay, vô cùng hung mãng, vậy mà lại không hề rơi vào thế hạ phong.
- Đang ở phía bắc, bên ngoài hai trăm dặm...
Thần sắc người điều khiển kính cứng lại, nhìn nữ tử trên vai Hắc Vượn:
- Uyển Nhi tiểu thư, là hắn sao?
- Đúng!
Nữ tử ngồi trên vai Hắc Vượn chăm chú đánh giá bóng người trong gương đồng, trong ánh mắt bắn ra hai luồng hận ý, một lát sau lại điềm tĩnh nói:
- Đúng là người này, là một kẻ tiểu nhân hèn hạ. Lúc trước, khi Lão Thái Công tự mình tới Lang Gia Các cầu một cơ hội có truyền thừa tiên pháp cho ta, bỏ ra vô số đại giới, cuối cùng lại bị hắn chiếm mất, làm hại ta bị Lão Thái Công răn dạy, nói ta không tốt, còn trục xuất ta tới trên Tuyết Nguyên rèn luyện... ta có hoá thành tro cũng sẽ không quên hắn!
- Quả nhiên chính là người đứng đầu Lục đạo đã phá hoại cơ hội của tiểu thư bốn năm trước!
Đám tu sĩ xung quanh liếc nhau, trầm giọng nói:
- Tiểu thư không cần oán giận, lần này người gây ra phiền toái chính là hắn, là hắn khiến hàng ngàn tu sĩ Tuyết Châu tiến vào Tuyết Nguyên, khiến nơi này nhiều người phúc tạp, cũng hại chúng ta phải chờ ở đây. Bây giờ chỉ sợ Tẩy Kiếm Trì rất muốn lấy mạng hắn, chỉ cần chúng ta thông báo cho Tẩy Kiếm Trì, nhất định sẽ có người tới tìm hắn...
- Thông báo cho Tẩy Kiếm Trì sao?
Nữ tử trên vai Hắc Vượn bực tức nói:
- Chờ người Tẩy Kiếm Trì chạy tới không biết hắn đã đi tới đâu, Tuyết Nguyên mênh mông như vậy, biết đi đâu để tìm hắn? Vẫn nên thừa dịp lúc hắn chưa phát hiện ra chúng ta, giữ chân hắn trên Tuyết Nguyên rồi nói tiếp...
- Tuyệt đối không được...
Tu sĩ xung quanh kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ:
- Uyển Nhi tiểu thư đừng nên xúc động, chúng ta tuân theo mệnh lệnh gia tộc tới Tuyết Nguyên làm chuyện liên quan với vận mệnh gia tộc, tuyệt đối không được bại lộ hành tung. Bây giờ trên Tuyết Nguyên đều là người, chúng ta cũng vì lo lắng bị phát hiện mới phải co đầu rút cổ trong cốc tuyết này, chờ Tẩy Kiếm Trì tạo ra một con đường an toàn lại tiếp tục lên đường. Bây giờ Tẩy Kiếm Trì còn chưa truyền tin tức tới, làm sao có thể tạo ra chuyện bạo loạn vào thời điểm then chốt này?
Nói tới đây, trên mặt đám tu sĩ đều lộ ra vẻ lo lắng tới cùng cực.
Nhanh chóng nói:
- Đúng vậy, tiểu thư, hiện giờ chúng ta vẫn nên trông giữ những thứ này, chờ tín hiệu tốt của Tẩy Kiếm Trì!
- Đúng đúng đúng, dù thế nào ân oán cá nhân cũng không thể sánh được với đại sự quan trọng của gia tộc.
Nghe mọi người xung quanh khuyên can, vẻ mặt nữ tử khẽ đổi, dường như có chút không vui, nhưng một lúc sau liền khôi phục như thường, trên mặt lộ ra thần sắc ôn thuần nhu thuận, cười nói với mọi người xung quanh:
- Các vị tiền bối thật coi thường ta quá, ta cũng không phải người không hiểu chuyện, sao có thể vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng đại kế của gia tộc?
Nghe lời này, mấy tu sĩ kia đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng Uyển Nhi tiểu thư lại thấp giọng cười một tiếng, nói:
- Các ngươi lo lắng bại lộ hành tung cũng đúng, nhưng ta là muốn mượn tay người khác lấy tính mạng hắn, cần gì phải lộ diện?
Vừa nói xong, trong mắt lại hiện ra chút khoái ý, thở dài:
- Thật sự là ông trời đã cho ta cơ hội, lại gặp hắn trên Tuyết Nguyên này, nếu đổi lại nơi khác, ta thật sự không thể làm gì hắn, nhưng lúc này dù gì ta cũng có Vượn Tổ Tông bên người...
Mấy tu sĩ khác nghe nói đều mang ánh mắt lo lắng, muốn mở miệng khuyên can.
Nhưng Uyển Nhi tiểu thư lại lạnh lùng khoát tay chặn ngang, nói:
- Các ngươi yên tâm, hắn sẽ không biết mình chết như thế nào!
Giải thích xong lại nhìn về phía Hung Vượn, làm nũng nói:
- Vượn Tổ Tông, lần này ngươi không giúp ta sao?
- Hống...
Hung Vượn đấm lồng ngực, biểu thị có chết cũng không từ.
Uyển Nhi tiểu thư lập tức cười vui vẻ...
- Xuỳ...
Phương Nguyên thi triển kiếm đạo, khó khăn lắm mới giết được hai Tuyết Mãng, mà bản thân cũng bị thương tổn, nhưng vẫn không dám thả lỏng, giữ vững tinh thần đối mặt với Tuyết Mãng cuối cùng. Lúc này hai bên thực lực kẻ tám lạng người nửa cân, Tuyết Mãng bị thương không nhẹ, mà Phương Nguyên cũng sức cùng lực kiệt, nhân lúc không có người trợ giúp, vòng quanh Vu Tuyết Sơn, muốn xuất ra một kích trí mạng.
- Bá...
Sau khi hai bên tìm được cơ hội liền ráng sức đánh ra.
Thân thể Tuyết Mãng quấn lại, cuốn chặt Phương Nguyên, miệng rắn há lớn phun ra sương độc về phía Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên cũng nhanh chóng vung trường kiếm, phát ra kiếm khí đánh tan màn sương độc kia, sau đó chém về chỗ bảy tấc của Tuyết Mãng.
- Một trận chiến này vẫn là thắng hiểm, nhưng về sau phải khuyên hắn một chút, không thể trực tiếp chém giết như vậy!
Trên pháp chu, Nghiêm lão ma mặt mũi hiền lành thở dài:
- Tuyết Thú bên trong quá cường hãn, không phải thứ hắn có thể dùng kiếm đạo đối phó.
Vài người khác cũng gật đầu biểu lộ sự đồng ý.
Sức mạnh của Phương Nguyên vẫn không giảm bớt sau khi vượt qua đạo tuyết tuyến thứ ba, nhưng bây giờ đã tới lúc.
Dọc theo con đường này đều là Tuyết Thú gặp xui, nhưng nếu hắn cứ tiếp tục chém giết như thế, người gặp xui xẻo chính là hắn.
Chương 1072 Đồ vô liêm sỉ (1)
- Soạt...
Chỉ là khi mọi người không ngờ, ngay lúc Phương Nguyên khó khăn lắm mới đánh một kiếm chém giết Tuyết Mãng, đột nhiên có một luồng sức mạnh vô hình đánh tới từ phía chân trời, trong nháy mắt đất tuyết xung quanh đột nhiên thay đổi, một đàn ong độc trắng như tuyết điên cuồng chui ra từ trong đống tuyết, vểnh đuôi ong giống như lợi kiếm, điên cuồng vọt về phía Phương Nguyên.
Cùng lúc đó xung quanh tràn ngập bông tuyết, lại có thêm một đám Tuyết Lang từ xa đánh về phía pháp chu.
Trên đỉnh đầu lại có sương mù gió tuyết đọng lại, là một Cự Ưng vô cùng lớn bay tới, tấn công về phía Phương Nguyên.
Một màn này đột nhiên xuất hiện khiến mấy người trong pháp chu không kịp phản ứng.
Nghiêm lão ma sửng sốt nửa ngày, kêu một tiếng:
- Không xong rồi, báo ứng tới rồi...
Một đám Tuyết Thú này xuất hiện quá mức dọa người, bọn họ vẫn chưa thể hoàn hồn.
Phía sau đạo tuyết tuyến thứ tư, số lượng Tuyết Thú vốn không có nhiều như vậy, bình thường Phương Nguyên điều khiển Pháp chu đi lại trong Tuyết Nguyên mênh mông này nửa ngày mới gặp được mấy con, không ai ngờ lại có nhiều Tuyết Thú cùng lúc xuất hiện như vậy. Mà mấu chốt chính là, thời khắc hắn sức cùng lực kiệt sau khi chém chết ba Tuyết Mãng, gặp phải cảnh này tất nhiên sẽ càng thêm nguy hiểm.
- Vù vù...
Một đám ong độc vừa nhìn không đáng chú ý lại phóng tới cực nhanh, đuôi ong nhọn phát ra một vòng hồng sắc quỷ dị, hung hăng đốt về phía lưng Phương Nguyên, mà vào lúc này nửa người của Phương Nguyên vẫn bị Tuyết Mãng vòng quanh, không thể trốn thoát.
Loại ong độc này nhìn qua đã biết cực kỳ lợi hại, giờ khắc này đầu Phương Nguyên có chút tê dại!
Dù sao thì... ong độc không lợi hại sao có thể sinh trưởng bên trong băng tuyết ngập trời?
- Bạch!
Trong lúc cấp thiết Phương Nguyên không kịp phá giải phong ấn thần thông, ở giữa nguy cơ sinh tử mãnh liệt, trái tim của hắn khẽ nhúc nhích, kiếm ý vốn đã kiệt sức đột nhiên xuất hiện vạch một vòng quanh người, mấy chục ong tuyết xuất hiện trước mặt chợt hoá thành bột mịn, sau đó cả người hắn nhanh chóng thoát ra khỏi Tuyết Mãng, bay người ra hơn mười trượng, đưa ngang kiếm cản lại trước ngực.
Đến lúc này hắn đột nhiên ngẩn người:
- Vừa rồi dường như kiếm ý của ta có đột phá?
Nhưng lúc này cũng chỉ kịp loé lên một ý nghĩ như thế.
Chỉ thấy Tuyết Mãng vừa rồi chiến đấu với hắn nửa ngày đã bị số ong tuyết còn lại đốt, trên thân thể lập tức xuất hiện một tầng hắc khí, sau đó da rắn nhanh chóng bong ra từng mãng, độc tính kia quá mạnh, thật khó có thể tưởng tượng nếu hắn bị đốt sẽ như thế nào?
Nhưng vào lúc này, cuồng phong gào thét trên đỉnh đầu, một con Tuyết Ưng lao nhanh từ trên trời xuống!
Trong lòng Phương Nguyên giật mình không nhỏ.
Hắn muốn triệu hoán con cóc nuốt chửng mình vào, nhưng trong lòng lại hơi do dự, chỉ thấy một đám Tuyết Lang đã vây quanh pháp chu, mà mặt đất lại bị rạn nứt, bên dưới có mấy trăm con chuột trắng lớn nhỏ chui ra, giống như tuyết cầu nhấp nhô tản ra bốn phía, lộ ra móng vuốt sắc bén, vô cùng hung tàn...
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Phương Nguyên trầm xuống, trong lòng xuất hiện một ý niệm, muốn phá vỡ phong ấn bản thân.
Nhưng lúc này, ba vị ma đầu cùng Kim Hàn Tuyết trên pháp chu kinh hoàng thất thố, cũng bị tình cảnh này dọa sợ. Ba vị ma đầu nhanh chóng chạy vào trong pháp chu, nhưng Kim Hàn Tuyết lại vội vã nhảy xuống pháp chu muốn tới giúp đỡ Phương Nguyên, khi nàng vừa nhảy xuống liền bị gió tanh đập vào mặt, lại là ba con Tuyết Lang nhanh chóng lao tới.
Dựa vào tu vi của nàng, xuất hiện trong đạo tuyết tuyến thứ tư đã có chút khó có thể chịu đựng, lại bị ba con Tuyết Lang có tu vi ngang với hung thú cấp thấp đánh tới, không hề có lực chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mạng bị mất dưới mõm sói.
May mắn là trong ngực nàng vẫn còn ôm mèo trắng kia.
Sau khi nhận ra xung quanh khác lạ, hai tai mèo trắng cũng dựng lên.
Tâm tình của nó dường như có chút không vui, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về giữa hư không, nơi đó có một loại khí thế con người không thể cảm nhận, nhưng bọn nó lại có thể cảm nhận rõ ràng, mà khí thế này là một tồn tại khó có thể chấp nhận đối với nó...
- Meo...
Nó thò đầu ra từ trong ngực Kim Hàn Tuyết, thấp giọng kêu một tiếng.
Tiếng kêu này cực nhỏ, ẩn trong gió tuyết lại như không thể nghe thấy.
Thế nhưng theo tiếng kêu này, Tuyết Thú xung quanh đột nhiên sửng sốt, giống như có một cảm giác tỉnh lại sau cơn mộng, sau đó từng con một kinh ngạc nhìn thoáng qua nhau, đột nhiên trong mắt cùng dâng lên một loại cảm giác sợ hãi cùng kiêng kị, trong miệng liên tục gào thét, vô cùng hung ác, nhưng dưới chân lại chậm rãi lui lại, một lúc sau nhanh chóng chạy trốn.
- Rầm rầm...
Tuyết Ưng trên đầu vỗ cánh bay đi.
Những con chuột chạy khắp mặt đất lại chui vào trong khe.
Tuyết Lang vây quanh pháp chu cũng ngơ ngác nhìn mèo trắng, sau đó kẹp chặt đuôi chạy mất.
Một đám Ong Tuyết lại quấn mình trong cuồng phong, nhanh chóng biến mất không thấy tung tích...
...
...
Đến nhanh mà đi cũng nhanh!
Trong chốc lát xung quanh chỉ còn lại một mảnh trắng xoá cùng ba con Tuyết Mãng chết thê thảm.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Mãi tới khi xung quanh trở lại yên tĩnh, ba ma đầu kia mới chậm rãi thò đầu từ trong pháp chu ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn khắp nơi, nếu không phải Tuyết Mãng bị chết bởi nọc ong, bọn họ còn tưởng chuyện vừa rồi là ảo giác...
Chương 1073 Đồ vô liêm sỉ (2)
- Vì sao những Tuyết Thú này lại cùng xuất hiện vây đánh ta?
Phương Nguyên cũng thở dài một hơi, đi tới trước người Kim Hàn Tuyết, nhấc tay vịn chặt, ánh mắt lại nhìn về phía ngực nàng.
- Meo...
Mèo trắng kia nhẹ nhàng kêu một tiếng, thần sắc như có chút khinh thường.
- Những Tuyết Thú này giống như bị người khác gọi tới...
Lúc này Bách Tri Tẩu trên pháp chu bị hù tới mặt mũi trắng bệch run giọng nói:
- Hành tung chúng ta bí ẩn như thế, vì sao vẫn bị người khác phát hiện, chẳng lẽ... chẳng lẽ Tẩy Kiếm Trì đã phát hiện ra chúng ta, sau đó đuổi tới?
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Tẩy Kiếm Trì chỉ dùng kiếm giết người, sẽ không dùng loại thủ đoạn này!
Vừa nói chuyện hắn vừa nhìn về phía Bạch Miêu.
Bạch Miêu uể oải lắc lắc đầu, cái đuôi thật dài nhẹ nhàng nhấc lên chỉ về một hướng.
- Ta đã biết!
Sắc mặt Phương Nguyên trầm xuống, quay đầu quát khẽ ba ma đầu kia:
- Các ngươi đi theo ta!
Ba ma đầu kia lắp bắp, thật sự không dám cự tuyệt, nhanh chóng nhảy xuống khỏi pháp chu.
Sau đó Phương Nguyên thở dài một hơi, tràn ngập sát khí nhảy vào giữa không trung, vọt về phía mèo trắng chỉ.
...
...
Mà trước đó, trong cốc tuyết bên ngoài ba trăm dặm, Uyển Nhi tiểu thư đang thuyết phục Hung Vượn giúp nàng báo thù, thấy đám tu sĩ xung quanh đều mang bộ dạng lo lắng, nặng nề liền cười lạnh nói:
- Ta đã nói sẽ làm việc cẩn thận, các ngươi cần gì phải sợ ha ha, nếu đổi lại nơi khác chỉ sợ ngay cả Vượn Tổ Tông cũng không thể đối phó hắn, nhưng hắn lại chết chắc khi ở trên Tuyết Nguyên này.
Thời điểm nàng nói chuyện, Hắc Vượn kia đã đứng thẳng lên, liên tục đấm vào trên ngực mình mấy lần, nặng nề gầm nhẹ.
Bên trong tiếng rống này tràn ngập uy nghiêm khiến gió tuyết xung quanh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Mà sau khi nó rống một tiếng, xung quanh sơn cốc này đột nhiên vang lên thanh âm vỡ nát, có rất nhiều Tuyết Trùng đang ngủ đông ẩn nấp sâu trong lòng đất đều chui ra từ sâu trong lòng đất, đang chạy tại chỗ.
- Đây là...
Sắc mặt một đám tu sĩ kinh hãi, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lại.
Uyển Nhi tiểu thư thấp giọng cười nói:
- Các ngươi nghĩ Lão Thái Công để Hắc Vượn đuổi tới trên Tuyết Nguyên này là có ý gì. Có Vượn Tổ Tông ở đây, có hơn phân nửa hung thú bên trên Tuyết Nguyên sẽ không tạo thành uy hiếp với chúng ta, thậm chí trong lúc mấu chốt có thể hỗ trợ, chúng ta không cần lộ diện đối phó với tên đứng đầu Lục đạo kia, chỉ cần những Tuyết Thú này là đủ...
- Đây là... uy của Thú Vương sao?
Mấy tu sĩ kia không nói được là vui hay sợ, ánh mắt nhìn Hung Vượn lại càng thêm kính sợ mấy phần.
Uyển Nhi tiểu thư nhẹ gật đầu, có chút đắc ý nói:
- Phàm là Thần Thú đều là Thú Vương, một ý niệm phát ra có thể dọa sợ tất cả hung thú cùng yêu thú, có thể khiến chúng nó làm bất cứ chuyện gì. Nhưng lúc này Vượn Tổ Tông mới lột xác thành Thần Thú không lâu, uy của Thú Vương vẫn chưa được tạo thành hoàn toàn. Bây giờ trong ba ngày cũng chỉ có thể xuất động một lần như thế mà thôi, nhưng cho dù chỉ một lần cũng đã đủ...
Sau khi nàng đắc ý giải thích xong liền quay đầu đi, muốn nhìn thảm trạng Phương Nguyên bị Tuyết Thú phân thây trong gương, chợt lúc đó xuất hiện điều bất ổn, hai chân Hắc Vượn đứng thẳng, lạnh lùng nhìn phương xa, rõ ràng chính là đang ngưng thần khởi động uy Thú Vương, nhưng cái này kéo dài chưa tới thời gian uống cạn một chung trà đã run lên, giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Cũng trong nháy mắt đó, những Tuyết Trùng đang mê mang trong Cốc tuyết bỗng nhiên nhanh chóng chui vào lòng đất.
- Vượn Tổ Tông, đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Uyển Nhi tiểu thư giật mình, vội vàng hỏi.
Hắc Vượn kia có chút hoảng sợ nhìn về phía bắc, đầu to lắc lắc, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
Chỉ thấy lông đen như cương châm toàn thân nó đều nằm xẹp xuống.
Cùng lúc đó ánh mắt Uyển Nhi tiểu thư vội vàng quét qua gương đồng, sau đó liền thấy bóng dáng Phương Nguyên đằng đằng sát khí xuất hiện phía trên, nhanh chóng lướt đi trong hư không, mà cái bóng này chỉ thoáng qua, dường như vừa rồi hắn thu lại thần thức khiến thân ảnh bị gương đồng bắt giữ, hiện giờ thần thức được phá vỡ, thân hình liền biến mất.
Vừa nhìn đã thấy được hắn đang tiến về phía cốc tuyết bên này.
Vẻ mặt kinh hãi thốt lên:
- Sao hắn có thể sống sót... làm sao hắn phát hiện được nơi ẩn thân của chúng ta?
Hắc Vượn bên cạnh gầm nhẹ một tiếng, cũng có thể nhìn ra nó vô cùng hoảng sợ.
- Vượn Tổ Tông, ngươi... ngươi có thể chém chết người này không?
Uyển Nhi tiểu thư lại nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng hỏi Hắc Vượn.
Hắc Vượn nhớ tới Phương Nguyên, vốn dĩ muốn gật đầu, nhưng sau khi nhớ lại màn kia khiến từ sâu trong lòng nó xuất hiện cảm giác kinh ngạc cùng hung uy khó hiểu, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu, bộ dạng nôn nóng bất an.
- Uyển Nhi tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?
Mấy vị tu sĩ xung quanh đều sợ hãi, vội vàng hỏi nữ tử.
Uyển Nhi tiểu thư cúi đầu suy nghĩ nửa ngày... trên thực tế chỉ trong một hơi thở, nhìn nét mặt của nàng giống như trải qua suy nghĩ phức tạp và rắc rối, lúc ngẩng đầu lên sắc mặt nàng tràn ngập áy náy, thậm chí trong hốc mắt còn có hơi nước, đôi mắt đỏ lên, run giọng mở miệng nói với người tu hành thận trọng kia:
- Chú Kiều, là ta không đúng, ta... nên nghe ngươi!
Chương 1074 Không rõ lai lịch (1)
Người tu hành thận trọng kia ngây người:
- Rốt cuộc là thế nào...
Uyển Nhi tiểu thư dụi mắt, cắn răng nói:
- Nhưng các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mời thúc công tới báo thù giúp các ngươi!
Mấy vị tu hành xung quanh trợn tròn mắt, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Mà vào lúc này Uyển Nhi tiểu thư đã phi thân nhảy trên vai Hắc Vượn, lại quay đầu nhìn những người tu hành này một cái, âm thầm hít sâu một tiếng, Hắc Vượn liền gầm nhẹ, nhảy lên mấy chục trượng, biến mất trong gió tuyết.
Bên trong cốc tuyết chỉ còn lại một đám người tu hành hai mặt nhìn nhau.
Qua hồi lâu mới có người thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ và tức giận, thấp giọng mắng:
- Đồ vô liêm sỉ!
- Các ngươi là ai?
- Tại sao các ngươi lại hại ta?
- Nếu không dừng tay ta sẽ không lưu tình...
Phương Nguyên phi thân tiến về trước, thần thức quét chung quanh, rất nhanh liền phát hiện bên trong cốc tuyết bí ẩn trên Tuyết Nguyên này, cùng những người núp trong cốc trông giữ ba pháp chu màu trắng. Nguyên nhân rất đơn giản, phương hướng mèo trắng chỉ rất chính xác, mà Phương Nguyên lại có bản lĩnh thật sự trong việc nghiên cứu đường. Nhưng người này bao phủ một đại trận che giấu bên trong cốc tuyết, tuy có thể giấu người khác nhưng lại không thể giấu được Phương Nguyên, đại trận này ngược lại khiến hắn càng thêm nhanh chóng tìm được bọn họ.
Sau khi tới trong cốc tuyết hắn chỉ nói ba câu này.
Thời điểm hắn nói câu đầu tiên, trên mặt người trong cốc đều hiện lên vẻ u ám, không hề đáp lại, nhanh chóng xuất ra các loại pháp bảo, phù triện, liều chết xông về phía Phương Nguyên.
Thậm chí bên trong đó còn có một người lấy ra một pháp bảo Thần khí!
Nhìn bộ dạng của bọn hắn không đơn giản chỉ là muốn lấy mạng Phương Nguyên, còn hận không thể cung Phương Nguyên đồng quy vu tận.
Ầm ầm...
Hoàng Kim Xử tràn ra kim mang chói mắt đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
Thời điểm Phương Nguyên cảm nhận được một chút khí thế thuộc về Thần khí liền hoảng sợ biến sắc, nhưng cũng may trước khi tới hắn cũng không dám coi thường, chuẩn bị đầy đủ, sớm đã bày ra hậu chiêu, uy của Thần khí này còn chưa kịp phát huy tới mức lớn nhất đã bị hắn hiện thân bày ra cấm chế, thoáng ngăn cản trong một khoảng thời gian...
Mà trong lúc này Phương Nguyên không chút do dự lôi ra Lôi Linh Cáp nuốt chửng bản thân.
Một tiếng rền vang,
Cho dù Phương Nguyên núp ở bên trong Lôi Linh Cáp cũng cảm thấy một loại sức mạnh đánh tới cuồng bạo.
- Vèo!
Lôi Linh Cáp trực tiếp há mồm bắn vào một luồng kiếm quang, bay xa tới mấy chục trượng.
Những người kia vốn có chút sợ mất mật xem thử Phương Nguyên chết hay chưa, lại bất ngờ bị một luồng kiếm quang bay tới chặt đứt cánh tay người cầm Thần khí, sau đó Thần khí này liền bị Phương Nguyên thi triển Bất Tử Liễu Lôi Linh kéo tới trước người.
Nhìn Hoàng Kim Xử rơi xuống trước mặt mình, Phương Nguyên cảm thấy sau lưng ướt sũng.
Ai có thể ngờ bọn tu sĩ có tu vi không cao lại mang theo Thần khí trên người?
Cái này cần gì phải khách khí nữa?
Đám người thấy hắn hiện thân liền hạ sát thủ, như vậy người vừa rồi điều khiển Tuyết Thú muốn hại hắn nhất định cũng là bọn họ.
Nếu không đám người trên Tuyết Nguyên dù hung hãn tới đâu cũng sẽ không bày ra bộ dạng chưa chào hỏi liền đánh giết.
Mà đám người kia thấy Thần khí được xuất ra, còn chưa phát huy uy lực vốn có đã Phương Nguyên bày ra cấm chế ngăn cản, lập tức không nhiều lời nữa, điên cuồng xông lên vây quanh Phương Nguyên, bắt đầu liều mạng.
Mà Phương Nguyên bị những người này dùng Thần khí làm bị thương cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Sau khi hắn đưa ra một tiếng cảnh cáo, thấy mấy người này vẫn không có ý định dừng tay, Phương Nguyên tự nhiên cũng sẽ không lưu tình.
Một màn vừa rồi hung hiểm vạn phần, nếu không phải có mèo trắng thần thông tọa trấn, cho dù hắn chết cũng không biết chết như thế nào, mà bây giờ chạy tới lại bị bọn họ dùng Thần khí đả thương, lúc này còn khách khí làm gì?
- Bá...
Hắn đỏ hồng mắt vọt tới, kiếm khí khuấy động, gió cuốn mây tan.
Vừa động thủ liền cảm thấy thực lực mười mấy người trong cốc đều không tầm thường, trong đó có hai ba người có tu vi Kim Đan cao giai, mà người thấp nhất cũng là Kim Đan trung giai, lợi hại hơn mười ma đầu hắn chém giết lúc trước ở Vu Tuyết Sơn, mà quan trọng hơn là thần thông của bọn họ không giống với tu sĩ trên Tuyết Nguyên mà giống với tu sĩ Trung Châu.
- Vì sao tu sĩ Trung Châu lại xuất hiện ở nơi này?
Phương Nguyên cảm thấy có chút kinh ngạc.
Tuy tu vi những người này không yếu, nhưng lại mất đi Thần khí, không đủ để đối kháng với Phương Nguyên.
Dù sao trong này không có Nguyên Anh Đại Tu toạ trấn, thần thông xao động, kiếm ý tung hoành, Phương Nguyên mang theo chút nghĩ mà sợ cùng phẫn nộ, điên cuồng giết hơn mười tu sĩ đang liều mạng với hắn, sau cùng chỉ còn lại hai người, một người là nam tử trung niên vẻ mặt trầm ổn, tu vi cũng cao nhất, người còn lại là một thanh thiếu niên tuổi còn trẻ, sắc mặt non nớt.
Cho tới lúc này Phương Nguyên mới thoáng dừng tay, trở tay cầm kiếm nhìn bọn họ, thấp giọng nói:
- Chính các ngươi cũng biết mình không phải đối thủ của ta, cần gì phải chịu chết, ta chỉ hỏi các ngươi, vì sao muốn hại ta, vì sao lại liều mạng như vậy?
- Tần thúc thúc...
Nhìn áo bào xanh của Phương Nguyên phần phật, cả người tràn ngập hàn khí, trong lòng người trẻ tuổi kia đã có chút tuyệt vọng.
Chương 1075 Không rõ lai lịch (2)
Hắn khóc nức nở nhìn về phía nam tử trung niên kêu một tiếng, tỏ ý muốn sống.
Nhưng nam tử trung niên kia lại thở dài một tiếng, đột nhiên đưa tay liên tiếp đánh vào trên ót người trẻ tuổi kia.
Phốc một tiếng, đầu người trẻ tuổi này bị vỡ nát, thần hồn bị diệt.
Một kích này đánh bất ngờ, cực kỳ đột ngột, ngay cả Phương Nguyên cũng không thể ngăn cản, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn về phía nam tử trung niên.
- Ngươi đừng nên trách Tần thúc.
Nam tử trung niên kia nhìn về phía Phương Nguyên, trên mặt mang theo nụ cười khổ, thế nhưng lại không có nỗi uất hận, chỉ có sự bất lực cùng cảm khái sâu sắc, thấp giọng nói:
- Nếu như không phải vì nàng, chúng ta sẽ không chết ở đây, ngươi cũng không chọc phải đại họa, ai... Nhi tử ta từng thấy Lục đạo đại khảo của ngươi ở Vấn Đạo Sơn, vẫn luôn nói muốn học trở thành người như ngươi...
- Ngươi...
Phương Nguyên bước về trước một bước, nhưng đột nhiên sắc mặt lại thay đổi, đưa tay chụp tới.
Ầm ầm!
Một luồng thanh khí tuôn ra cuốn nam tử kia tới giữa không trung, gắt gao áp chế hắn, mà lúc này trên mặt nam tử trung niên kia đã bắt đầu xuất hiện vết nứt màu vàng óng, bên trong vết rách có kim quang chói mắt bắn ra. Rõ ràng vừa rồi lúc hắn nói chuyện liền muốn xông về phía Phương Nguyên, sau đó tự bạo Kim Đan, ôm hắn cùng chết, nhưng Phương Nguyên đã đề phòng không cho hắn thành công.
Mà tới lúc này nam tử trung niên vẫn mang sắc mặt tuyệt vọng, thế nhưng ánh mắt nhìn qua Phương Nguyên lại không có hận ý, chỉ thở dài:
- Có lẽ dù thế nào nhi tử của ta vẫn không ngờ ta sẽ chết trong tay người đứng đầu Lục đạo nhà ngươi...
Sau khi nói xong câu cuối cùng kia, Kim Đan của hắn bỗng nhiên vỡ nát, tạo nên một mảnh Kim Vân.
Trùng kích to lớn đánh về bốn phía, toàn bộ thung lũng đều bị đánh sụp, ầm ầm cuốn ngược lấp kín cả toà sơn cốc.
- Vì sao chứ?
Phương Nguyên vô cùng kinh ngạc, vô cùng nghi hoặc nhìn sơn cốc đã sụp đổ.
Hắn chưa từng gặp những người này, cũng không có cừu hận, lại càng không biết vì sao những người này vừa tới lại liều mạng với hắn.
Mà tới cuối cùng đối phương rõ ràng biết không địch lại nhưng vẫn không chịu cúi đầu, đầu tiên đánh chết thanh thiếu niên có khả năng vì cầu tha chết mà tiết lộ thứ gì đó, sau đấy bản thân lại thở dài một tiếng, cũng thấy chết không sờn lựa chọn tự huỷ Kim Đan!
Thống hận hắn đến cỡ nào mới có thể làm tới trình độ này?
Nhưng sau khi nghe lời nói cuối cùng của đối phương mới biết đối phương không hận hắn.
- Đám người điên này từ đâu tới vậy chứ?
Lúc này ba lão ma đầu cũng bu lại, bọn họ đều nghi ngờ giống Phương Nguyên.
Bên trên Tuyết Nguyên có không ít người hung hãn, nhưng khi đối phương yếu ta làm chủ, lúc đối phương mạnh liền quỳ xuống, đây là cách hành xử của người bình thường, nhưng loại kia vừa tới liền đánh, sau đó đánh không lại liền tự mình kết thúc, theo bọn hắn nghĩ đó cũng là chuyện khó có thể hiểu.
- Lấy ba pháp chu trong sơn cốc này ra...
Phương Nguyên chỉ trầm mặc một lát liền thấp giọng phân phó một câu với ba người họ.
Hắn không phải kẻ ngu, dựa vào kinh nghiệm đã trải qua, như mơ hồ đoán được cái gì đó...
Ba vị ma đầu liếc nhìn nhau một cái, đành phải ngoan ngoãn tiến tới đào đất.
Vừa rồi lúc ba người bọn họ tới cũng nghĩ góp thêm một phần sức lực, nhưng vừa chạy tới ngửi được một chút nguy cơ, biết có người xuất ra Thần khí liền không chút nghĩ ngợi quay đầu chạy, mãi tới khi bọn họ trở về, đại cục đã định.
Tuy không biết vừa rồi Phương Nguyên làm sao lấy được Thần khí, những bọn họ cũng cảm thấy vui mừng khi mình có thể sống sót trong một cuộc chiến sinh tử, mà một câu nói kia của Phương Nguyên lại khiến bọn họ phải ngồi xổm ở chỗ này như một con cu li để đào tuyết...
Uy lực khi vị nam tử trung niên tự huỷ Kim Đan rất đáng sợ, tuy nhiên Phương Nguyên đã kịp thời cảm giác được, dùng pháp lực trói hắn ở giữa không trung khiến hắn không thể tổn thương người khác, nhưng lại khiến cả sơn cốc bị sập, ba chiếc Pháp chu dưới đáy cốc cũng bị chôn ở bên trong.
Dù tu vi của ba lão ma không thấp, không làm được việc khác nhưng đào đất lại không có vấn đề, chỉ tốn một chút sức lực liền đào cả vùng thung lũng này lên, sau đó liền thấy ba pháp chu êm đẹp nằm dưới đáy cốc. Vừa rồi núi đá sụp đã khiến bọn chúng bị che lấp phía dưới, sức lực trùng kích cùng trọng lượng to lớn lại không thể gây thương tổn đến chúng, có thể thấy phòng ngự của chúng vô cùng vững vàng.
- Những người này vừa tới liền liều mạng, chẳng lẽ là vì ba pháp chu này?
Ba lão ma đầu không cần Phương Nguyên phân phó liền đi tới phá vỡ phong ấn phía trên Pháp chu, đồng thời có chút kỳ quái ghé đầu bàn luận:
- Cho dù đồ vật bên trong Pháp chu này đáng tiền cũng không cần từng người phải dùng tính mạng để đền?
- Đúng vậy, đám ma đầu trên Tuyết Nguyên như chúng ta cũng không phải là kẻ vì tài mà giết hại người khác...
- Nhìn thử bên trong pháp chu rốt cục có thứ gì tốt... trời ơi!
Ba Lão Ma Đầu tay chân luống cuống đào một chiếc Pháp chu lên, sau khi mở phong ấn bên trên liền kinh hô một tiếng, liên tiếp hít vào một ngụm khí lạnh, từng người như hoá đá khi nhìn thấy đồ vật bên trongpPháp chu.
- Các ngươi tránh ra!
Trái tim Phương Nguyên cũng run lên, thấp giọng phân phó, tiến lên trước.
- Rào...
Qua nửa ngày đột nhiên trên mặt kính run rẩy, lộ ra một khuôn mặt.
Chỉ thấy bên trong là một người mặc áo bào xanh, lúc này đang một người một kiếm ác chiến với ba con Tuyết Mãng dài hơn mười trượng, thô to như ma bàn, kiếm quang sắc bén, gió tuyết tung bay, vô cùng hung mãng, vậy mà lại không hề rơi vào thế hạ phong.
- Đang ở phía bắc, bên ngoài hai trăm dặm...
Thần sắc người điều khiển kính cứng lại, nhìn nữ tử trên vai Hắc Vượn:
- Uyển Nhi tiểu thư, là hắn sao?
- Đúng!
Nữ tử ngồi trên vai Hắc Vượn chăm chú đánh giá bóng người trong gương đồng, trong ánh mắt bắn ra hai luồng hận ý, một lát sau lại điềm tĩnh nói:
- Đúng là người này, là một kẻ tiểu nhân hèn hạ. Lúc trước, khi Lão Thái Công tự mình tới Lang Gia Các cầu một cơ hội có truyền thừa tiên pháp cho ta, bỏ ra vô số đại giới, cuối cùng lại bị hắn chiếm mất, làm hại ta bị Lão Thái Công răn dạy, nói ta không tốt, còn trục xuất ta tới trên Tuyết Nguyên rèn luyện... ta có hoá thành tro cũng sẽ không quên hắn!
- Quả nhiên chính là người đứng đầu Lục đạo đã phá hoại cơ hội của tiểu thư bốn năm trước!
Đám tu sĩ xung quanh liếc nhau, trầm giọng nói:
- Tiểu thư không cần oán giận, lần này người gây ra phiền toái chính là hắn, là hắn khiến hàng ngàn tu sĩ Tuyết Châu tiến vào Tuyết Nguyên, khiến nơi này nhiều người phúc tạp, cũng hại chúng ta phải chờ ở đây. Bây giờ chỉ sợ Tẩy Kiếm Trì rất muốn lấy mạng hắn, chỉ cần chúng ta thông báo cho Tẩy Kiếm Trì, nhất định sẽ có người tới tìm hắn...
- Thông báo cho Tẩy Kiếm Trì sao?
Nữ tử trên vai Hắc Vượn bực tức nói:
- Chờ người Tẩy Kiếm Trì chạy tới không biết hắn đã đi tới đâu, Tuyết Nguyên mênh mông như vậy, biết đi đâu để tìm hắn? Vẫn nên thừa dịp lúc hắn chưa phát hiện ra chúng ta, giữ chân hắn trên Tuyết Nguyên rồi nói tiếp...
- Tuyệt đối không được...
Tu sĩ xung quanh kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ:
- Uyển Nhi tiểu thư đừng nên xúc động, chúng ta tuân theo mệnh lệnh gia tộc tới Tuyết Nguyên làm chuyện liên quan với vận mệnh gia tộc, tuyệt đối không được bại lộ hành tung. Bây giờ trên Tuyết Nguyên đều là người, chúng ta cũng vì lo lắng bị phát hiện mới phải co đầu rút cổ trong cốc tuyết này, chờ Tẩy Kiếm Trì tạo ra một con đường an toàn lại tiếp tục lên đường. Bây giờ Tẩy Kiếm Trì còn chưa truyền tin tức tới, làm sao có thể tạo ra chuyện bạo loạn vào thời điểm then chốt này?
Nói tới đây, trên mặt đám tu sĩ đều lộ ra vẻ lo lắng tới cùng cực.
Nhanh chóng nói:
- Đúng vậy, tiểu thư, hiện giờ chúng ta vẫn nên trông giữ những thứ này, chờ tín hiệu tốt của Tẩy Kiếm Trì!
- Đúng đúng đúng, dù thế nào ân oán cá nhân cũng không thể sánh được với đại sự quan trọng của gia tộc.
Nghe mọi người xung quanh khuyên can, vẻ mặt nữ tử khẽ đổi, dường như có chút không vui, nhưng một lúc sau liền khôi phục như thường, trên mặt lộ ra thần sắc ôn thuần nhu thuận, cười nói với mọi người xung quanh:
- Các vị tiền bối thật coi thường ta quá, ta cũng không phải người không hiểu chuyện, sao có thể vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng đại kế của gia tộc?
Nghe lời này, mấy tu sĩ kia đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng Uyển Nhi tiểu thư lại thấp giọng cười một tiếng, nói:
- Các ngươi lo lắng bại lộ hành tung cũng đúng, nhưng ta là muốn mượn tay người khác lấy tính mạng hắn, cần gì phải lộ diện?
Vừa nói xong, trong mắt lại hiện ra chút khoái ý, thở dài:
- Thật sự là ông trời đã cho ta cơ hội, lại gặp hắn trên Tuyết Nguyên này, nếu đổi lại nơi khác, ta thật sự không thể làm gì hắn, nhưng lúc này dù gì ta cũng có Vượn Tổ Tông bên người...
Mấy tu sĩ khác nghe nói đều mang ánh mắt lo lắng, muốn mở miệng khuyên can.
Nhưng Uyển Nhi tiểu thư lại lạnh lùng khoát tay chặn ngang, nói:
- Các ngươi yên tâm, hắn sẽ không biết mình chết như thế nào!
Giải thích xong lại nhìn về phía Hung Vượn, làm nũng nói:
- Vượn Tổ Tông, lần này ngươi không giúp ta sao?
- Hống...
Hung Vượn đấm lồng ngực, biểu thị có chết cũng không từ.
Uyển Nhi tiểu thư lập tức cười vui vẻ...
- Xuỳ...
Phương Nguyên thi triển kiếm đạo, khó khăn lắm mới giết được hai Tuyết Mãng, mà bản thân cũng bị thương tổn, nhưng vẫn không dám thả lỏng, giữ vững tinh thần đối mặt với Tuyết Mãng cuối cùng. Lúc này hai bên thực lực kẻ tám lạng người nửa cân, Tuyết Mãng bị thương không nhẹ, mà Phương Nguyên cũng sức cùng lực kiệt, nhân lúc không có người trợ giúp, vòng quanh Vu Tuyết Sơn, muốn xuất ra một kích trí mạng.
- Bá...
Sau khi hai bên tìm được cơ hội liền ráng sức đánh ra.
Thân thể Tuyết Mãng quấn lại, cuốn chặt Phương Nguyên, miệng rắn há lớn phun ra sương độc về phía Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên cũng nhanh chóng vung trường kiếm, phát ra kiếm khí đánh tan màn sương độc kia, sau đó chém về chỗ bảy tấc của Tuyết Mãng.
- Một trận chiến này vẫn là thắng hiểm, nhưng về sau phải khuyên hắn một chút, không thể trực tiếp chém giết như vậy!
Trên pháp chu, Nghiêm lão ma mặt mũi hiền lành thở dài:
- Tuyết Thú bên trong quá cường hãn, không phải thứ hắn có thể dùng kiếm đạo đối phó.
Vài người khác cũng gật đầu biểu lộ sự đồng ý.
Sức mạnh của Phương Nguyên vẫn không giảm bớt sau khi vượt qua đạo tuyết tuyến thứ ba, nhưng bây giờ đã tới lúc.
Dọc theo con đường này đều là Tuyết Thú gặp xui, nhưng nếu hắn cứ tiếp tục chém giết như thế, người gặp xui xẻo chính là hắn.
Chương 1072 Đồ vô liêm sỉ (1)
- Soạt...
Chỉ là khi mọi người không ngờ, ngay lúc Phương Nguyên khó khăn lắm mới đánh một kiếm chém giết Tuyết Mãng, đột nhiên có một luồng sức mạnh vô hình đánh tới từ phía chân trời, trong nháy mắt đất tuyết xung quanh đột nhiên thay đổi, một đàn ong độc trắng như tuyết điên cuồng chui ra từ trong đống tuyết, vểnh đuôi ong giống như lợi kiếm, điên cuồng vọt về phía Phương Nguyên.
Cùng lúc đó xung quanh tràn ngập bông tuyết, lại có thêm một đám Tuyết Lang từ xa đánh về phía pháp chu.
Trên đỉnh đầu lại có sương mù gió tuyết đọng lại, là một Cự Ưng vô cùng lớn bay tới, tấn công về phía Phương Nguyên.
Một màn này đột nhiên xuất hiện khiến mấy người trong pháp chu không kịp phản ứng.
Nghiêm lão ma sửng sốt nửa ngày, kêu một tiếng:
- Không xong rồi, báo ứng tới rồi...
Một đám Tuyết Thú này xuất hiện quá mức dọa người, bọn họ vẫn chưa thể hoàn hồn.
Phía sau đạo tuyết tuyến thứ tư, số lượng Tuyết Thú vốn không có nhiều như vậy, bình thường Phương Nguyên điều khiển Pháp chu đi lại trong Tuyết Nguyên mênh mông này nửa ngày mới gặp được mấy con, không ai ngờ lại có nhiều Tuyết Thú cùng lúc xuất hiện như vậy. Mà mấu chốt chính là, thời khắc hắn sức cùng lực kiệt sau khi chém chết ba Tuyết Mãng, gặp phải cảnh này tất nhiên sẽ càng thêm nguy hiểm.
- Vù vù...
Một đám ong độc vừa nhìn không đáng chú ý lại phóng tới cực nhanh, đuôi ong nhọn phát ra một vòng hồng sắc quỷ dị, hung hăng đốt về phía lưng Phương Nguyên, mà vào lúc này nửa người của Phương Nguyên vẫn bị Tuyết Mãng vòng quanh, không thể trốn thoát.
Loại ong độc này nhìn qua đã biết cực kỳ lợi hại, giờ khắc này đầu Phương Nguyên có chút tê dại!
Dù sao thì... ong độc không lợi hại sao có thể sinh trưởng bên trong băng tuyết ngập trời?
- Bạch!
Trong lúc cấp thiết Phương Nguyên không kịp phá giải phong ấn thần thông, ở giữa nguy cơ sinh tử mãnh liệt, trái tim của hắn khẽ nhúc nhích, kiếm ý vốn đã kiệt sức đột nhiên xuất hiện vạch một vòng quanh người, mấy chục ong tuyết xuất hiện trước mặt chợt hoá thành bột mịn, sau đó cả người hắn nhanh chóng thoát ra khỏi Tuyết Mãng, bay người ra hơn mười trượng, đưa ngang kiếm cản lại trước ngực.
Đến lúc này hắn đột nhiên ngẩn người:
- Vừa rồi dường như kiếm ý của ta có đột phá?
Nhưng lúc này cũng chỉ kịp loé lên một ý nghĩ như thế.
Chỉ thấy Tuyết Mãng vừa rồi chiến đấu với hắn nửa ngày đã bị số ong tuyết còn lại đốt, trên thân thể lập tức xuất hiện một tầng hắc khí, sau đó da rắn nhanh chóng bong ra từng mãng, độc tính kia quá mạnh, thật khó có thể tưởng tượng nếu hắn bị đốt sẽ như thế nào?
Nhưng vào lúc này, cuồng phong gào thét trên đỉnh đầu, một con Tuyết Ưng lao nhanh từ trên trời xuống!
Trong lòng Phương Nguyên giật mình không nhỏ.
Hắn muốn triệu hoán con cóc nuốt chửng mình vào, nhưng trong lòng lại hơi do dự, chỉ thấy một đám Tuyết Lang đã vây quanh pháp chu, mà mặt đất lại bị rạn nứt, bên dưới có mấy trăm con chuột trắng lớn nhỏ chui ra, giống như tuyết cầu nhấp nhô tản ra bốn phía, lộ ra móng vuốt sắc bén, vô cùng hung tàn...
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Phương Nguyên trầm xuống, trong lòng xuất hiện một ý niệm, muốn phá vỡ phong ấn bản thân.
Nhưng lúc này, ba vị ma đầu cùng Kim Hàn Tuyết trên pháp chu kinh hoàng thất thố, cũng bị tình cảnh này dọa sợ. Ba vị ma đầu nhanh chóng chạy vào trong pháp chu, nhưng Kim Hàn Tuyết lại vội vã nhảy xuống pháp chu muốn tới giúp đỡ Phương Nguyên, khi nàng vừa nhảy xuống liền bị gió tanh đập vào mặt, lại là ba con Tuyết Lang nhanh chóng lao tới.
Dựa vào tu vi của nàng, xuất hiện trong đạo tuyết tuyến thứ tư đã có chút khó có thể chịu đựng, lại bị ba con Tuyết Lang có tu vi ngang với hung thú cấp thấp đánh tới, không hề có lực chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mạng bị mất dưới mõm sói.
May mắn là trong ngực nàng vẫn còn ôm mèo trắng kia.
Sau khi nhận ra xung quanh khác lạ, hai tai mèo trắng cũng dựng lên.
Tâm tình của nó dường như có chút không vui, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về giữa hư không, nơi đó có một loại khí thế con người không thể cảm nhận, nhưng bọn nó lại có thể cảm nhận rõ ràng, mà khí thế này là một tồn tại khó có thể chấp nhận đối với nó...
- Meo...
Nó thò đầu ra từ trong ngực Kim Hàn Tuyết, thấp giọng kêu một tiếng.
Tiếng kêu này cực nhỏ, ẩn trong gió tuyết lại như không thể nghe thấy.
Thế nhưng theo tiếng kêu này, Tuyết Thú xung quanh đột nhiên sửng sốt, giống như có một cảm giác tỉnh lại sau cơn mộng, sau đó từng con một kinh ngạc nhìn thoáng qua nhau, đột nhiên trong mắt cùng dâng lên một loại cảm giác sợ hãi cùng kiêng kị, trong miệng liên tục gào thét, vô cùng hung ác, nhưng dưới chân lại chậm rãi lui lại, một lúc sau nhanh chóng chạy trốn.
- Rầm rầm...
Tuyết Ưng trên đầu vỗ cánh bay đi.
Những con chuột chạy khắp mặt đất lại chui vào trong khe.
Tuyết Lang vây quanh pháp chu cũng ngơ ngác nhìn mèo trắng, sau đó kẹp chặt đuôi chạy mất.
Một đám Ong Tuyết lại quấn mình trong cuồng phong, nhanh chóng biến mất không thấy tung tích...
...
...
Đến nhanh mà đi cũng nhanh!
Trong chốc lát xung quanh chỉ còn lại một mảnh trắng xoá cùng ba con Tuyết Mãng chết thê thảm.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Mãi tới khi xung quanh trở lại yên tĩnh, ba ma đầu kia mới chậm rãi thò đầu từ trong pháp chu ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn khắp nơi, nếu không phải Tuyết Mãng bị chết bởi nọc ong, bọn họ còn tưởng chuyện vừa rồi là ảo giác...
Chương 1073 Đồ vô liêm sỉ (2)
- Vì sao những Tuyết Thú này lại cùng xuất hiện vây đánh ta?
Phương Nguyên cũng thở dài một hơi, đi tới trước người Kim Hàn Tuyết, nhấc tay vịn chặt, ánh mắt lại nhìn về phía ngực nàng.
- Meo...
Mèo trắng kia nhẹ nhàng kêu một tiếng, thần sắc như có chút khinh thường.
- Những Tuyết Thú này giống như bị người khác gọi tới...
Lúc này Bách Tri Tẩu trên pháp chu bị hù tới mặt mũi trắng bệch run giọng nói:
- Hành tung chúng ta bí ẩn như thế, vì sao vẫn bị người khác phát hiện, chẳng lẽ... chẳng lẽ Tẩy Kiếm Trì đã phát hiện ra chúng ta, sau đó đuổi tới?
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Tẩy Kiếm Trì chỉ dùng kiếm giết người, sẽ không dùng loại thủ đoạn này!
Vừa nói chuyện hắn vừa nhìn về phía Bạch Miêu.
Bạch Miêu uể oải lắc lắc đầu, cái đuôi thật dài nhẹ nhàng nhấc lên chỉ về một hướng.
- Ta đã biết!
Sắc mặt Phương Nguyên trầm xuống, quay đầu quát khẽ ba ma đầu kia:
- Các ngươi đi theo ta!
Ba ma đầu kia lắp bắp, thật sự không dám cự tuyệt, nhanh chóng nhảy xuống khỏi pháp chu.
Sau đó Phương Nguyên thở dài một hơi, tràn ngập sát khí nhảy vào giữa không trung, vọt về phía mèo trắng chỉ.
...
...
Mà trước đó, trong cốc tuyết bên ngoài ba trăm dặm, Uyển Nhi tiểu thư đang thuyết phục Hung Vượn giúp nàng báo thù, thấy đám tu sĩ xung quanh đều mang bộ dạng lo lắng, nặng nề liền cười lạnh nói:
- Ta đã nói sẽ làm việc cẩn thận, các ngươi cần gì phải sợ ha ha, nếu đổi lại nơi khác chỉ sợ ngay cả Vượn Tổ Tông cũng không thể đối phó hắn, nhưng hắn lại chết chắc khi ở trên Tuyết Nguyên này.
Thời điểm nàng nói chuyện, Hắc Vượn kia đã đứng thẳng lên, liên tục đấm vào trên ngực mình mấy lần, nặng nề gầm nhẹ.
Bên trong tiếng rống này tràn ngập uy nghiêm khiến gió tuyết xung quanh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Mà sau khi nó rống một tiếng, xung quanh sơn cốc này đột nhiên vang lên thanh âm vỡ nát, có rất nhiều Tuyết Trùng đang ngủ đông ẩn nấp sâu trong lòng đất đều chui ra từ sâu trong lòng đất, đang chạy tại chỗ.
- Đây là...
Sắc mặt một đám tu sĩ kinh hãi, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lại.
Uyển Nhi tiểu thư thấp giọng cười nói:
- Các ngươi nghĩ Lão Thái Công để Hắc Vượn đuổi tới trên Tuyết Nguyên này là có ý gì. Có Vượn Tổ Tông ở đây, có hơn phân nửa hung thú bên trên Tuyết Nguyên sẽ không tạo thành uy hiếp với chúng ta, thậm chí trong lúc mấu chốt có thể hỗ trợ, chúng ta không cần lộ diện đối phó với tên đứng đầu Lục đạo kia, chỉ cần những Tuyết Thú này là đủ...
- Đây là... uy của Thú Vương sao?
Mấy tu sĩ kia không nói được là vui hay sợ, ánh mắt nhìn Hung Vượn lại càng thêm kính sợ mấy phần.
Uyển Nhi tiểu thư nhẹ gật đầu, có chút đắc ý nói:
- Phàm là Thần Thú đều là Thú Vương, một ý niệm phát ra có thể dọa sợ tất cả hung thú cùng yêu thú, có thể khiến chúng nó làm bất cứ chuyện gì. Nhưng lúc này Vượn Tổ Tông mới lột xác thành Thần Thú không lâu, uy của Thú Vương vẫn chưa được tạo thành hoàn toàn. Bây giờ trong ba ngày cũng chỉ có thể xuất động một lần như thế mà thôi, nhưng cho dù chỉ một lần cũng đã đủ...
Sau khi nàng đắc ý giải thích xong liền quay đầu đi, muốn nhìn thảm trạng Phương Nguyên bị Tuyết Thú phân thây trong gương, chợt lúc đó xuất hiện điều bất ổn, hai chân Hắc Vượn đứng thẳng, lạnh lùng nhìn phương xa, rõ ràng chính là đang ngưng thần khởi động uy Thú Vương, nhưng cái này kéo dài chưa tới thời gian uống cạn một chung trà đã run lên, giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Cũng trong nháy mắt đó, những Tuyết Trùng đang mê mang trong Cốc tuyết bỗng nhiên nhanh chóng chui vào lòng đất.
- Vượn Tổ Tông, đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Uyển Nhi tiểu thư giật mình, vội vàng hỏi.
Hắc Vượn kia có chút hoảng sợ nhìn về phía bắc, đầu to lắc lắc, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
Chỉ thấy lông đen như cương châm toàn thân nó đều nằm xẹp xuống.
Cùng lúc đó ánh mắt Uyển Nhi tiểu thư vội vàng quét qua gương đồng, sau đó liền thấy bóng dáng Phương Nguyên đằng đằng sát khí xuất hiện phía trên, nhanh chóng lướt đi trong hư không, mà cái bóng này chỉ thoáng qua, dường như vừa rồi hắn thu lại thần thức khiến thân ảnh bị gương đồng bắt giữ, hiện giờ thần thức được phá vỡ, thân hình liền biến mất.
Vừa nhìn đã thấy được hắn đang tiến về phía cốc tuyết bên này.
Vẻ mặt kinh hãi thốt lên:
- Sao hắn có thể sống sót... làm sao hắn phát hiện được nơi ẩn thân của chúng ta?
Hắc Vượn bên cạnh gầm nhẹ một tiếng, cũng có thể nhìn ra nó vô cùng hoảng sợ.
- Vượn Tổ Tông, ngươi... ngươi có thể chém chết người này không?
Uyển Nhi tiểu thư lại nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng hỏi Hắc Vượn.
Hắc Vượn nhớ tới Phương Nguyên, vốn dĩ muốn gật đầu, nhưng sau khi nhớ lại màn kia khiến từ sâu trong lòng nó xuất hiện cảm giác kinh ngạc cùng hung uy khó hiểu, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu, bộ dạng nôn nóng bất an.
- Uyển Nhi tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?
Mấy vị tu sĩ xung quanh đều sợ hãi, vội vàng hỏi nữ tử.
Uyển Nhi tiểu thư cúi đầu suy nghĩ nửa ngày... trên thực tế chỉ trong một hơi thở, nhìn nét mặt của nàng giống như trải qua suy nghĩ phức tạp và rắc rối, lúc ngẩng đầu lên sắc mặt nàng tràn ngập áy náy, thậm chí trong hốc mắt còn có hơi nước, đôi mắt đỏ lên, run giọng mở miệng nói với người tu hành thận trọng kia:
- Chú Kiều, là ta không đúng, ta... nên nghe ngươi!
Chương 1074 Không rõ lai lịch (1)
Người tu hành thận trọng kia ngây người:
- Rốt cuộc là thế nào...
Uyển Nhi tiểu thư dụi mắt, cắn răng nói:
- Nhưng các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mời thúc công tới báo thù giúp các ngươi!
Mấy vị tu hành xung quanh trợn tròn mắt, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Mà vào lúc này Uyển Nhi tiểu thư đã phi thân nhảy trên vai Hắc Vượn, lại quay đầu nhìn những người tu hành này một cái, âm thầm hít sâu một tiếng, Hắc Vượn liền gầm nhẹ, nhảy lên mấy chục trượng, biến mất trong gió tuyết.
Bên trong cốc tuyết chỉ còn lại một đám người tu hành hai mặt nhìn nhau.
Qua hồi lâu mới có người thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ và tức giận, thấp giọng mắng:
- Đồ vô liêm sỉ!
- Các ngươi là ai?
- Tại sao các ngươi lại hại ta?
- Nếu không dừng tay ta sẽ không lưu tình...
Phương Nguyên phi thân tiến về trước, thần thức quét chung quanh, rất nhanh liền phát hiện bên trong cốc tuyết bí ẩn trên Tuyết Nguyên này, cùng những người núp trong cốc trông giữ ba pháp chu màu trắng. Nguyên nhân rất đơn giản, phương hướng mèo trắng chỉ rất chính xác, mà Phương Nguyên lại có bản lĩnh thật sự trong việc nghiên cứu đường. Nhưng người này bao phủ một đại trận che giấu bên trong cốc tuyết, tuy có thể giấu người khác nhưng lại không thể giấu được Phương Nguyên, đại trận này ngược lại khiến hắn càng thêm nhanh chóng tìm được bọn họ.
Sau khi tới trong cốc tuyết hắn chỉ nói ba câu này.
Thời điểm hắn nói câu đầu tiên, trên mặt người trong cốc đều hiện lên vẻ u ám, không hề đáp lại, nhanh chóng xuất ra các loại pháp bảo, phù triện, liều chết xông về phía Phương Nguyên.
Thậm chí bên trong đó còn có một người lấy ra một pháp bảo Thần khí!
Nhìn bộ dạng của bọn hắn không đơn giản chỉ là muốn lấy mạng Phương Nguyên, còn hận không thể cung Phương Nguyên đồng quy vu tận.
Ầm ầm...
Hoàng Kim Xử tràn ra kim mang chói mắt đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
Thời điểm Phương Nguyên cảm nhận được một chút khí thế thuộc về Thần khí liền hoảng sợ biến sắc, nhưng cũng may trước khi tới hắn cũng không dám coi thường, chuẩn bị đầy đủ, sớm đã bày ra hậu chiêu, uy của Thần khí này còn chưa kịp phát huy tới mức lớn nhất đã bị hắn hiện thân bày ra cấm chế, thoáng ngăn cản trong một khoảng thời gian...
Mà trong lúc này Phương Nguyên không chút do dự lôi ra Lôi Linh Cáp nuốt chửng bản thân.
Một tiếng rền vang,
Cho dù Phương Nguyên núp ở bên trong Lôi Linh Cáp cũng cảm thấy một loại sức mạnh đánh tới cuồng bạo.
- Vèo!
Lôi Linh Cáp trực tiếp há mồm bắn vào một luồng kiếm quang, bay xa tới mấy chục trượng.
Những người kia vốn có chút sợ mất mật xem thử Phương Nguyên chết hay chưa, lại bất ngờ bị một luồng kiếm quang bay tới chặt đứt cánh tay người cầm Thần khí, sau đó Thần khí này liền bị Phương Nguyên thi triển Bất Tử Liễu Lôi Linh kéo tới trước người.
Nhìn Hoàng Kim Xử rơi xuống trước mặt mình, Phương Nguyên cảm thấy sau lưng ướt sũng.
Ai có thể ngờ bọn tu sĩ có tu vi không cao lại mang theo Thần khí trên người?
Cái này cần gì phải khách khí nữa?
Đám người thấy hắn hiện thân liền hạ sát thủ, như vậy người vừa rồi điều khiển Tuyết Thú muốn hại hắn nhất định cũng là bọn họ.
Nếu không đám người trên Tuyết Nguyên dù hung hãn tới đâu cũng sẽ không bày ra bộ dạng chưa chào hỏi liền đánh giết.
Mà đám người kia thấy Thần khí được xuất ra, còn chưa phát huy uy lực vốn có đã Phương Nguyên bày ra cấm chế ngăn cản, lập tức không nhiều lời nữa, điên cuồng xông lên vây quanh Phương Nguyên, bắt đầu liều mạng.
Mà Phương Nguyên bị những người này dùng Thần khí làm bị thương cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Sau khi hắn đưa ra một tiếng cảnh cáo, thấy mấy người này vẫn không có ý định dừng tay, Phương Nguyên tự nhiên cũng sẽ không lưu tình.
Một màn vừa rồi hung hiểm vạn phần, nếu không phải có mèo trắng thần thông tọa trấn, cho dù hắn chết cũng không biết chết như thế nào, mà bây giờ chạy tới lại bị bọn họ dùng Thần khí đả thương, lúc này còn khách khí làm gì?
- Bá...
Hắn đỏ hồng mắt vọt tới, kiếm khí khuấy động, gió cuốn mây tan.
Vừa động thủ liền cảm thấy thực lực mười mấy người trong cốc đều không tầm thường, trong đó có hai ba người có tu vi Kim Đan cao giai, mà người thấp nhất cũng là Kim Đan trung giai, lợi hại hơn mười ma đầu hắn chém giết lúc trước ở Vu Tuyết Sơn, mà quan trọng hơn là thần thông của bọn họ không giống với tu sĩ trên Tuyết Nguyên mà giống với tu sĩ Trung Châu.
- Vì sao tu sĩ Trung Châu lại xuất hiện ở nơi này?
Phương Nguyên cảm thấy có chút kinh ngạc.
Tuy tu vi những người này không yếu, nhưng lại mất đi Thần khí, không đủ để đối kháng với Phương Nguyên.
Dù sao trong này không có Nguyên Anh Đại Tu toạ trấn, thần thông xao động, kiếm ý tung hoành, Phương Nguyên mang theo chút nghĩ mà sợ cùng phẫn nộ, điên cuồng giết hơn mười tu sĩ đang liều mạng với hắn, sau cùng chỉ còn lại hai người, một người là nam tử trung niên vẻ mặt trầm ổn, tu vi cũng cao nhất, người còn lại là một thanh thiếu niên tuổi còn trẻ, sắc mặt non nớt.
Cho tới lúc này Phương Nguyên mới thoáng dừng tay, trở tay cầm kiếm nhìn bọn họ, thấp giọng nói:
- Chính các ngươi cũng biết mình không phải đối thủ của ta, cần gì phải chịu chết, ta chỉ hỏi các ngươi, vì sao muốn hại ta, vì sao lại liều mạng như vậy?
- Tần thúc thúc...
Nhìn áo bào xanh của Phương Nguyên phần phật, cả người tràn ngập hàn khí, trong lòng người trẻ tuổi kia đã có chút tuyệt vọng.
Chương 1075 Không rõ lai lịch (2)
Hắn khóc nức nở nhìn về phía nam tử trung niên kêu một tiếng, tỏ ý muốn sống.
Nhưng nam tử trung niên kia lại thở dài một tiếng, đột nhiên đưa tay liên tiếp đánh vào trên ót người trẻ tuổi kia.
Phốc một tiếng, đầu người trẻ tuổi này bị vỡ nát, thần hồn bị diệt.
Một kích này đánh bất ngờ, cực kỳ đột ngột, ngay cả Phương Nguyên cũng không thể ngăn cản, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn về phía nam tử trung niên.
- Ngươi đừng nên trách Tần thúc.
Nam tử trung niên kia nhìn về phía Phương Nguyên, trên mặt mang theo nụ cười khổ, thế nhưng lại không có nỗi uất hận, chỉ có sự bất lực cùng cảm khái sâu sắc, thấp giọng nói:
- Nếu như không phải vì nàng, chúng ta sẽ không chết ở đây, ngươi cũng không chọc phải đại họa, ai... Nhi tử ta từng thấy Lục đạo đại khảo của ngươi ở Vấn Đạo Sơn, vẫn luôn nói muốn học trở thành người như ngươi...
- Ngươi...
Phương Nguyên bước về trước một bước, nhưng đột nhiên sắc mặt lại thay đổi, đưa tay chụp tới.
Ầm ầm!
Một luồng thanh khí tuôn ra cuốn nam tử kia tới giữa không trung, gắt gao áp chế hắn, mà lúc này trên mặt nam tử trung niên kia đã bắt đầu xuất hiện vết nứt màu vàng óng, bên trong vết rách có kim quang chói mắt bắn ra. Rõ ràng vừa rồi lúc hắn nói chuyện liền muốn xông về phía Phương Nguyên, sau đó tự bạo Kim Đan, ôm hắn cùng chết, nhưng Phương Nguyên đã đề phòng không cho hắn thành công.
Mà tới lúc này nam tử trung niên vẫn mang sắc mặt tuyệt vọng, thế nhưng ánh mắt nhìn qua Phương Nguyên lại không có hận ý, chỉ thở dài:
- Có lẽ dù thế nào nhi tử của ta vẫn không ngờ ta sẽ chết trong tay người đứng đầu Lục đạo nhà ngươi...
Sau khi nói xong câu cuối cùng kia, Kim Đan của hắn bỗng nhiên vỡ nát, tạo nên một mảnh Kim Vân.
Trùng kích to lớn đánh về bốn phía, toàn bộ thung lũng đều bị đánh sụp, ầm ầm cuốn ngược lấp kín cả toà sơn cốc.
- Vì sao chứ?
Phương Nguyên vô cùng kinh ngạc, vô cùng nghi hoặc nhìn sơn cốc đã sụp đổ.
Hắn chưa từng gặp những người này, cũng không có cừu hận, lại càng không biết vì sao những người này vừa tới lại liều mạng với hắn.
Mà tới cuối cùng đối phương rõ ràng biết không địch lại nhưng vẫn không chịu cúi đầu, đầu tiên đánh chết thanh thiếu niên có khả năng vì cầu tha chết mà tiết lộ thứ gì đó, sau đấy bản thân lại thở dài một tiếng, cũng thấy chết không sờn lựa chọn tự huỷ Kim Đan!
Thống hận hắn đến cỡ nào mới có thể làm tới trình độ này?
Nhưng sau khi nghe lời nói cuối cùng của đối phương mới biết đối phương không hận hắn.
- Đám người điên này từ đâu tới vậy chứ?
Lúc này ba lão ma đầu cũng bu lại, bọn họ đều nghi ngờ giống Phương Nguyên.
Bên trên Tuyết Nguyên có không ít người hung hãn, nhưng khi đối phương yếu ta làm chủ, lúc đối phương mạnh liền quỳ xuống, đây là cách hành xử của người bình thường, nhưng loại kia vừa tới liền đánh, sau đó đánh không lại liền tự mình kết thúc, theo bọn hắn nghĩ đó cũng là chuyện khó có thể hiểu.
- Lấy ba pháp chu trong sơn cốc này ra...
Phương Nguyên chỉ trầm mặc một lát liền thấp giọng phân phó một câu với ba người họ.
Hắn không phải kẻ ngu, dựa vào kinh nghiệm đã trải qua, như mơ hồ đoán được cái gì đó...
Ba vị ma đầu liếc nhìn nhau một cái, đành phải ngoan ngoãn tiến tới đào đất.
Vừa rồi lúc ba người bọn họ tới cũng nghĩ góp thêm một phần sức lực, nhưng vừa chạy tới ngửi được một chút nguy cơ, biết có người xuất ra Thần khí liền không chút nghĩ ngợi quay đầu chạy, mãi tới khi bọn họ trở về, đại cục đã định.
Tuy không biết vừa rồi Phương Nguyên làm sao lấy được Thần khí, những bọn họ cũng cảm thấy vui mừng khi mình có thể sống sót trong một cuộc chiến sinh tử, mà một câu nói kia của Phương Nguyên lại khiến bọn họ phải ngồi xổm ở chỗ này như một con cu li để đào tuyết...
Uy lực khi vị nam tử trung niên tự huỷ Kim Đan rất đáng sợ, tuy nhiên Phương Nguyên đã kịp thời cảm giác được, dùng pháp lực trói hắn ở giữa không trung khiến hắn không thể tổn thương người khác, nhưng lại khiến cả sơn cốc bị sập, ba chiếc Pháp chu dưới đáy cốc cũng bị chôn ở bên trong.
Dù tu vi của ba lão ma không thấp, không làm được việc khác nhưng đào đất lại không có vấn đề, chỉ tốn một chút sức lực liền đào cả vùng thung lũng này lên, sau đó liền thấy ba pháp chu êm đẹp nằm dưới đáy cốc. Vừa rồi núi đá sụp đã khiến bọn chúng bị che lấp phía dưới, sức lực trùng kích cùng trọng lượng to lớn lại không thể gây thương tổn đến chúng, có thể thấy phòng ngự của chúng vô cùng vững vàng.
- Những người này vừa tới liền liều mạng, chẳng lẽ là vì ba pháp chu này?
Ba lão ma đầu không cần Phương Nguyên phân phó liền đi tới phá vỡ phong ấn phía trên Pháp chu, đồng thời có chút kỳ quái ghé đầu bàn luận:
- Cho dù đồ vật bên trong Pháp chu này đáng tiền cũng không cần từng người phải dùng tính mạng để đền?
- Đúng vậy, đám ma đầu trên Tuyết Nguyên như chúng ta cũng không phải là kẻ vì tài mà giết hại người khác...
- Nhìn thử bên trong pháp chu rốt cục có thứ gì tốt... trời ơi!
Ba Lão Ma Đầu tay chân luống cuống đào một chiếc Pháp chu lên, sau khi mở phong ấn bên trên liền kinh hô một tiếng, liên tiếp hít vào một ngụm khí lạnh, từng người như hoá đá khi nhìn thấy đồ vật bên trongpPháp chu.
- Các ngươi tránh ra!
Trái tim Phương Nguyên cũng run lên, thấp giọng phân phó, tiến lên trước.
Bình luận facebook