-
Chương 1061-1065
Chương 1061 Nguyên Anh Kiếm Tiên (2)
Không nói tới những Kiếm đồ áo bào đen, hai Áo bào trắng này chính là sư đệ và sư muội của Lý Bạch Hồ, tu kiếm đạo sợ chưa bằng Lý Bạch Hồ ba năm trước. Mà ba năm trước Phương Nguyên đã có thực lực ngang với Lý Bạch Hồ, bây giờ đã trải qua ba năm, hắn đã học hết thần công huyền pháp khắp thiên hạ ở Lang Gia Các, tu vi tăng mạnh, tuy hiện giờ hắn chỉ mới bước vào Kim Đan Hậu Kỳ không lâu, chỉ có thể được xem là Kim Đan Thất Chuyển, nhưng chỉ dựa vào uy lực thần thông, sợ rằng dưới Nguyên Anh không có mấy người có thể làm đối thủ với hắn.
Bây giờ tâm tình hắn không vui kéo theo khí thế biến đổi, những đệ tử Tẩy Kiếm Trì này cũng cảm nhận được áp lực to lớn.
- Có lẽ không thể cản được Phương Nguyên đạo huynh...
Mà lúc này, Áo bào trắng họ Lục đã không nói ra lời, nhưng Tiêu Cầm vẫn gắng gượng duy trì trấn định, một lát sau mới thấp giọng nói ra:
- Nhưng chúng ta cũng không phải hạng người không biết lượng sức mình, cho nên sau khi thấy Phương Nguyên đạo huynh hiện thân lại chần chừ tới bây giờ mới tới gặp ngươi, bởi vì chúng ta đã sớm dùng kiếm thư thông báo với trưởng bối Kiếm Trì, chắc hẳn lúc này lão nhân gia cũng sắp tới rồi...
- Hả?
Phương Nguyên nghe lời nói của nàng liền khẽ ngừng lại, sau đó chậm rãi nhìn về phía tây.
Hắn nói:
- Nếu ta đoán không lầm, có lẽ vị trưởng bối này đã tới!
Gió tuyết xung quanh đột nhiên bay cuốn lên trời, dường như bị một loại khí thế tác động.
Tuyết lớn như màn lụa che đi tầm mắt vô số người.
Sau khi tuyết lớn chậm rãi rơi xuống, mọi người liền thấy giữa không trung trên đỉnh núi tuyết đã xuất hiện một cô gái mặc áo trắng.
Người này khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ váy màu trắng tinh, đầu tóc rối tung, không có bất kỳ đồ trang sức nào, cả trên người cũng không có trang sức, chỉ có một thanh Tử kiếm treo nghiêng bên hông, nhìn qua giống như bằng gỗ. Nàng cứ như vậy nhẹ nhàng đứng trong không trung, như cười như không nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vô cùng tán thưởng.
- Cũng không tệ, tu vi Kim Đan lại có thể nhìn thấu Kiếm Ẩn Pháp của ta!
Phương Nguyên thi lễ với nàng, nói:
- Tiền bối vừa tới, tuyết không dám rơi, cho dù không muốn phát hiện cũng khó!
Áo bào trắng và áo bào đen phía dưới nghe được lời này cũng vô cùng kinh hãi, vội vàng hành lễ với cô gái mặc áo trắng này.
- Bái kiến Mẫn trưởng lão...
Nghe được xưng hô của những người này, trong lòng Phương Nguyên hơi chấn động.
Lần nữa ngưng thần liếc mắt đánh giá nữ tử này.
Chỉ thấy nàng tuy trẻ tuổi nhưng trên mặt lại không có chút non nớt, chắc là dùng tu vi che giấu tuổi tác thật sự. Mặc dù Tẩy Kiếm Trì có không ít trưởng lão, nhưng người được Kiếm Sư Áo bào trắng hành lễ trịnh trọng như vậy, chắc hẳn không phải dựa vào tuổi tác cùng bối phận mà trở thành trưởng lão. Nói như vậy, nữ tử trước mắt là tồn tại có cấp bậc cao hơn Kiếm sư Áo bào trắng.
Ở bên ngoài đều gọi những người này là Nguyên Anh Kiếm Tiên!
Vì ngăn cản hắn, Tẩy Kiếm Trì lại xuất động một Nguyên Anh Kiếm Tiên?
Trong lòng của hắn không biết làm sao, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Xem ra không thể trực tiếp đánh tới, cần phải đổi phương pháp...
...
...
- Tiểu tử, bọn họ không ngăn được ngươi, vậy ta thì sao?
Mẫn trưởng lão cũng không để ý tới đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang hành lễ với mình phía dưới, chỉ liếc mắt đánh giá Phương Nguyên, trên mặt lộ ra ý cười, nói:
- Nhìn vẻ mặt lớn lên không khiến người ta ghét của ngươi, bản trưởng lão cũng không muốn bắt nạt ngươi, ngoan ngoãn trở về đi, tà kiếm không dễ tu như vậy, ngươi nên thành thật tới Ma Biên lịch luyện mấy năm, để Côn Lôn Sơn chấp nhận thu lại ngươi thì tốt hơn!
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, nói:
- Tiền bối cũng không tin ta thật sự không phải tới tìm Tà Kiếm Tu sao?
Mẫn trưởng lão nói:
- Ngươi nhìn ta giống kẻ ngu sao?
- Dáng dấp không giống, nhưng nói chuyện lại giống!
Trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ, sau đó hắn suy nghĩ nửa ngày, thở dài:
- Phải thế nào tiền bối mới có thể tin ta?
Mẫn trưởng lão thở dài:
- Cái này không liên quan tới tin hay không, ngươi vốn tu luyện ra một thân căn cơ Thừa Thiên Kiếm Đạo, khẽ động tà niệm sẽ nhập ma đạo. Nói Tẩy Kiếm Trì ta vô cùng quý trọng nhân tài cũng được, hoặc nói trắng ra là không muốn có thêm một cường địch, cho dù thế nào cũng không thể đồng ý cho ngươi tiến vào Tuyết Nguyên. Nhưng nếu ngươi đồng ý tới Tẩy Kiếm Trì chúng ta, dùng Kiếm Ao Thuỷ tẩy đi kiếm ý bản thân, vậy Tẩy Kiếm Trì ta sẽ không ngăn cản ngươi tiến vào Tuyết Nguyên, thậm chí còn đền bù tổn thất cho ngươi, cho ngươi một cơ hội lĩnh hội kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì, thế nào?
- Tẩy đi một thân kiếm ý?
Phương Nguyên nghe được lời đó, sắc mặt liền thay đổi.
Hắn bây giờ không không còn là thiếu niên ngây ngô, tất nhiên biết hàm ý phía sau câu nói nhẹ nhàng này.
Nhìn qua giống như tẩy đi căn cơ kiếm đạo Vô Khuyết Kiếm Kinh hắn luyện thành, cũng không ảnh hưởng tới thần thông của hắn, nhưng trên thực tế, từ khi hắn bắt đầu tu hành vẫn luôn đau khổ luyện kiếm, đã sớm ngưng tụ Vô Khuyết Kiếm đạo vào trong thân, thậm chí khắc họa vào thần hồn, lại nuôi dưỡng một thanh kiếm trong cơ thể, nếu dùng Kiếm Ao Thuỷ tẩy đi sẽ phải diệt trừ tận gốc mọi thứ.
Chương 1062 Một kiếm ổn định gió tuyết (1)
Không chỉ nhục thể của hắn bị tổn hại căn cơ, lại không tu được võ pháp, thậm chí thần hồn sẽ trở nên tàn khuyết, ảnh hưởng tới việc Kết Anh.
Mà điều này thật ra cũng là chỗ cực khổ vị Kiếm Si Thanh Dương Tông năm đó đã trải qua...
Lúc đó Tẩy Kiếm Trì phế bỏ hắn, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn tàn khuyết, thật ra chính là dùng Tẩy Kiếm Pháp.
- Xem ra ngươi không đồng ý...
Mẫn trưởng lão nhìn sắc mặt Phương Nguyên cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, lắc đầu trả lời nàng một câu:
- Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao?
Mẫn trưởng lão thở dài.
- Tiểu tử, từ bỏ đi, ngươi đã đi lên con đường như vậy sẽ không có lựa chọn khác. Một là hoàn toàn quên đi kiếm đạo, hoặc là đi trên con đường tà đạo, nhưng con đường tà kiếm tu trên Tuyết Nguyên đáng sợ hơn con đường chết rất nhiều, Tẩy Kiếm Trì chúng ta nể mặt Tiên Minh sẽ không thương tổn ngươi, nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp đi vào sâu trong Tuyết Nguyên, liên hệ với đám Tà tu kia, vậy đừng trách ta, cho dù chém chết ngươi Tiên Minh cũng sẽ không nói gì!
Phương Nguyên trầm mặc, rất lâu không lên tiếng.
Trên cự kiếm, mấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì lại mang theo dáng vẻ hả hê nhìn hắn.
Tẩy Kiếm Trì chính là Tẩy Kiếm Trì, bên trên Tuyết Nguyên này, đặc biệt là bên ngoài đạo Tuyến tuyến thứ ba vẫn luôn có sức ảnh hưởng không gì sánh kịp, nói sao làm vậy, không ai dám không nghe, cho dù người đứng đầu Lục đạo Tiên Minh cũng không dám tuỳ tiện làm trái.
Ngược lại lúc này ba đại ma đầu bên trên pháp chu lại thò đầu ra nhìn.
Trong lòng lại càng có thêm cảm giác công tử nhà mình thật sự có mặt mũi quá lớn.
Tẩy Kiếm Trì chưa từng khách khí nói đạo lý với người khác như vậy, cứ trực tiếp chém ra một kiếm.
Ngay cả Nguyên Ảnh trưởng lão của Tẩy Kiếm Trì cũng giảng đạo lý, xem ra mặt mũi của công tử quả thật không nhỏ.
- Thật sự hết cách rồi sao?
Mà lúc này Phương Nguyên cũng trầm mặc, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì?
Thật lâu sau, lúc những đệ tử Tẩy Kiếm Trì như không còn kiên nhẫn, hắn mới ngẩng đầu lên nói:
- Tiền bối, có lẽ Tẩy Kiếm Trì nói đúng, ta tu kiếm đạo đúng là một con đường chết, nhưng vãn bối vẫn muốn đi ma luyện một lần, cho dù đây là con đường chết cũng phải tự mình tới xem thử. Ai có thể chứng minh vãn bối không thể đi qua con đường chết này chứ?
- Ngươi...
- Ha ha, quả không hổ là người đứng đầu Lục Đạo, vô cùng cuồng vọng…
- Ngươi nghĩ mình là kiếp trước của Tam Thế Kiếm Ma sao, hay là quái thai bảy trăm năm trước?
Nghe được lời nói nghiêm túc này của hắn...
Nhưng lại có chút ngây thơ, đệ tử Tẩy Kiếm Trì bên trên cự kiếm nở nụ cười.
Ngay cả vị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì kia cũng không nhịn nổi, cười nói:
- Ta có chút tán thưởng tấm lòng hướng đạo của tiểu tử ngươi, trước đây ta không tin ngươi đi tới Tuyết Nguyên rèn luyện, tìm kiếm đạo tâm là thật, bây giờ có chút tin. Chỉ là ta không thể nào thả ngươi qua, ngươi cũng không thể không gặp trở ngại, bởi vì Tẩy Kiếm Trì không muốn cược ngươi có thể có bản lãnh đi thông con đường chết hay là trở thành một Tà tu, cho nên đạo Tuyến tuyến thứ ba này chính là cấm địa Tuyết Nguyên của ngươi…
Nói xong nàng nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay.
Thanh kiếm gỗ bên hông nàng đột nhiên bay lên rơi vào trong tay.
Mẫn trưởng lão ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh nhưng lại mang theo chút hoài nghi nói:
- Đây chính là giới hạn cuối cùng của Tẩy Kiếm Trì, chúng ta sẽ không bức ngươi phá bỏ Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng là sự nhượng bộ vô cùng lớn, cũng vì tiểu chất nhi Bạch Hồ dùng bản mệnh đạo kiếm bảo đảm nên ngươi mới có được sự tín nhiệm, nhưng sự tín nhiệm này chỉ là không chủ động tới tìm ngươi mà thôi, những việc còn lại không cần nhiều lời.
- Vèo!
Sau khi giải thích xong, nàng đưa tay xuất kiếm, nhẹ nhàng vạch một đường về phía Phương Nguyên.
Kiếm này nhìn qua chỉ là gỗ nhưng vào lúc này lại bộc phát ra kiếm khí khó có thể hình dung, gào thét phóng qua trước mặt Phương Nguyên. Bên trong một kiếm kia như ẩn chứa sức mạnh khó có thể hình dung, kích thích tuyết đọng xung quanh, một luồng sương mù như Bạch Long cuồn cuộn phóng tới, từ trước người Phương Nguyên vòng thẳng về phía cực đông.
Đáng sợ hơn chính là, sau khi một kiếm này xẹt qua thật lâu, sương mù vẫn bất động, vắt ngang giữa thiên địa.
Gió tuyết bị đánh vỡ cũng ngưng kết giữa thiên địa, không hề bị ảnh hưởng.
- Trời ơi…
Mấy vị ma đầu trên pháp chu thấy kiếm này cũng cứng người, không thể nhúc nhích.
Bọn họ có một cảm giác, nếu vị Nguyên Anh Tiên Kiếm kia muốn giết họ, sợ rằng bản thân không kịp phản kháng.
Cũng có một loại xúc động hận không thể mang cổ tới cho nàng giết.
Một kiếm kia không chỉ ảnh hưởng tới thiên địa, thậm chí còn ảnh hưởng tới nhân tâm.
…
…
- Đây là uy lực của Kiếm Tâm sao?
Lúc này Phương Nguyên cũng không động đậy, hắn chỉ ngơ ngác nhìn một luồng tuyết sương mù này.
Hắn cẩn thận cảm nhận tuyết sương mù cùng kiếm ý giống như thật, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bên trong ánh mắt kia mang theo kính sợ, có hâm mộ, cũng có vẻ không cam lòng.
Đây chính là Kiếm Tâm…
Là Kiếm Tâm bản thân cầu mãi không được…
- Tiểu bối, ngươi đã biết tư vị khi một kiếm này chém trên người ngươi chưa?
Chương 1063 Một kiếm ổn định gió tuyết (2)
Mẫn trưởng lão chậm rãi thu kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên nói:
- Quay về đi, bỏ đi suy nghĩ đi vào Tuyết Nguyên, sự kiên nhẫn của ta có hạn, lần ra kiếm tiếp theo sẽ không phải chỉ là một ranh giới, mà trực tiếp chém về đầu của ngươi!
Nghe xong Phương Nguyên trầm mặc thật lâu, không nói một lời, quay người về trong pháp chu.
Nửa ngày sau pháp chu vang lên ầm ầm, chậm rãi lui về phía nam.
Bên trên cự kiếm, vẻ mặt một đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đều có chút cổ quái, giống như không ngờ Phương Nguyên lại ra đi quả quyết như vậy, một lát sau mới có người cười lạnh một tiếng, nói:
- Xem ra vị đứng đầu Lục đạo này cũng là người thông minh, nói đi liền đi!
Áo bào trắng Lục Bạc Viễn đứng trên cự kiếm cười lạnh nói:
- Hắn không đi, chẳng lẽ còn muốn nếm thử uy lực một kiếm này của Mẫn sư thúc?
Áo bào trắng Tiêu Cầm trầm mặc một lúc, nhìn sắc mặt Mẫn trưởng lão, thấp giọng nói:
- Mẫn trưởng lão, nhìn qua vị đứng đầu Lục đạo này không giống hạng người dễ chịu thua, đệ tử đề nghị phái người theo dõi hắn, mãi tới khi hắn hoàn toàn rời khỏi Tuyết Nguyên, thậm chí đi khỏi Tuyết Châu, sau đó lại gởi thư tới cho Tiên Minh, báo lại chuyện hắn có ý đồ tiến vào Tuyết Nguyên tìm Tà Kiếm.
Mẫn trưởng lão nhìn về phương hướng Phương Nguyên rời đi, ánh mắt hơi trầm xuống, nửa ngày sau mới nói:
- Người cầu kiếm, nếu tuỳ tiện nhận thua như vậy sẽ thành trò cười, nhưng nếu hắn không phải kẻ ngu sẽ không ở lại tìm cái chết. Lần này ta xuất quan, lúc đầu chính là vì chuyện kia, ít ngày nữa muốn đi về phía bắc một chuyến, không rãnh dây dưa với hắn. Cứ theo ý của ngươi đi, nếu hắn dám tới gần Tuyến tuyến, hoặc ở mãi không đi, như vậy ta cũng không cần khách khí với hắn…
…
…
- Việc đã tới nước này cũng không còn cách nào khác…
Sau khi pháp chu của Phương Nguyên từ Vu Tuyết Sơn trở lại liền đi về phía nam, mãi tới khi tới gần đạo tuyết tuyến thứ hai Bạch Thi Hà mới ngừng lại. Phương Nguyên vẫn luôn ở trong khoang thuyền, không hề hiện thân. Kim Hàn Tuyết đang bế quan, ba vị ma đầu không có việc gì, cảm thấy tâm thần bất định liền âm thầm thương nghị, nghĩ thầm lần này chỉ sợ thật sự không có cách nào trở lại Tuyết Nguyên.
Bọn họ thật sự có chút bội phục công tử nhà mình, dưới tình huống thái độ Tẩy Kiểm Trì cứng rắn như thế lại dám đi lêu lổng lâu như vậy, lá gan thật sự lớn, nhưng thế thì sao, bây giờ cũng xem như đã hết…
Lời nói của Nguyên Anh Kiếm Tiên chính là quy tắc thép trên Tuyết Nguyên.
Bọn họ cũng nhìn ra trong lòng Phương Nguyên không cam tâm, nhưng không cam tâm thì thế nào?
Bên trên Tuyết Nguyên có rất nhiều người không cam tâm, nhưng ai có thể làm gì Nguyên Anh Kiếm Tiền Tẩy Kiếm Trì?
...
…...
- Đó chính là Kiếm Tâm?
Mà lúc này Phương Nguyên cũng ngồi xếp bằng trong khoang thuyền.
Hắn không chút bất mãn, ngược lại vẫn đắm chìm bên trong một kiếm của Mẫn trưởng lão.
Hắn thấy một màn kiếm kia ngang trời, kiếm ý ngưng tụ không rời liền cảm thấy bên trong một kiếm kia có loại ý tứ bất động siêu thoát khỏi thiên địa biến hoá, thật sự khó có thể hình dung cảm giác trong lòng, đó là một loại vô cùng kính sợ, cảm giác cực kỳ khát vọng.
Chẳng qua hắn cũng cảm nhận được Vô Khuyết Kiếm đạo mình tu luyện khác biệt với kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì từ trong một kiếm này.
Loại khác biệt kia chính là tích luỹ từ cái nhỏ nhất khi mới bắt đầu luyện kiếm.
- Khó trách Tẩy Kiếm Trì có thể đạt được Kiếm Tâm, nhưng tu luyện Vô Khuyết Kiếm đạo lại không thể, bởi vì Vô Khuyết Kiếm đạo quá mức hoàn mỹ…
Hồi tưởng lại một kiếm của Mẫn trưởng lão, trái tim Phương Nguyên liền xuất hiện tạp niệm.
Một kiếm kia vô cùng kinh diễm, nhưng lại không hoàn mỹ…
Hoặc là nói, một kiếm kia không phải tu luyện theo hướng hoàn mỹ, thứ nàng theo đuổi chính là sức mạnh cùng cấp độ cao minh hơn, mà Vô Khuyết Kiếm đạo lại theo đuổi từng chút một viên mãn. Nếu tính toán ra, kiếm đạo Vô Khuyết Kiếm Kinh mạnh hơn kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì, nhưng kết quả sau cùng lại là Tẩy Kiếm Trì có thể đi thẳng lên trên, nhưng Vô Khuyết Kiếm đạo lại vẫn như dậm chân tại chỗ.
- Năm đó vị Kiếm Si kia phải có bao nhiêu cuồng vọng mới có thể sáng chế ra một Kiếm Kinh như thế?
- Loại Kiếm đạo này thật sự có thể ngưng luyện thành Kiếm Tâm sao?
Nghĩ như vậy hắn lại nhớ tới vị Thanh Dương Kiếm Si kia, nhớ tới ba quyển Kiếm Kinh người này lưu lại Thanh Dương Tông. Trong quyển Kiếm Kinh thứ ba có ghi lại phương pháp tu luyện Kiếm Tâm, mà phương pháp này hoàn toàn khác với con đường Tà kiếm tu tu luyện Kiếm Linh, như vậy không phải nói rõ, thời điểm người này lưu lại Kiếm đạo đã đạt được Kiếm Tâm sao?
Nhưng nghĩ lại, thời điểm này vị Thanh Dương Kiếm Si kia đã bị phế bỏ, chẳng phải nói lên Vô Khuyết Kiếm đạo bên trong quyển thứ ba thật ra chỉ là do vị Thanh Dương Kiếm Si kia suy nghĩ ra mà thôi?
... Phương Nguyên lại nguyện ý tin giả thuyết đầu tiên hơn.
Hắn tin vị Thanh Dương Kiếm Si kia đã luyện thành Kiếm Tâm…
Như vậy, nếu hắn có thể, vậy mình cũng có thể…
Hắn suy nghĩ lúc lâu mới chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt như có như không quét qua hộp băng do Tà kiếm tu đưa tới.
Sau đó ánh mắt hắn lại dời đi chỗ khác, trầm ngâm một lúc liền đi ra ngoài khoang thuyền.
Chương 1064 Xảy ra chuyện lớn (1)
Sau đó nhìn thấy ba ma đầu đang tụ lại một chỗ châu đầu nghiêng tai, nhìn thấy hắn đi ra liền đứng lên, cười nói:
- Công tử, chúng ta đã tới Bạch Thi Hà, vẫn có cảm giác bị người khác theo dõi, có cần trực tiếp rời đi không...
- Rời đi?
Phương Nguyên ngẩn người nói:
- Ai nói muốn rời đi?
Ba ma đầu ngẩn ngơ nói:
- Vừa rồi vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia đã…
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Ta không đánh lại nàng, đương nhiên phải nhượng bộ nàng, nhưng ai nói ta muốn rút lui?
Ba vị ma đầu ngây dại:
- Nhưng bây giờ phải làm sao?
Phương Nguyên nói:
- Các ngươi giúp ta nghĩ cách!
Ba ma đầu:
- Như vậy cũng được sao?
- Hay âm thầm đi tới, lén lút đột nhập vào Tuyết Nguyên…
- Đừng nói bậy, Nguyên Anh Kiếm Tiên có bản lĩnh gì chứ, chỉ một thức kiếm quét ra, tất cả hư không sẽ không có chỗ che thân…
- Vậy thì lách qua Vu Tuyết Sơn, từ đường nhỏ tiến vào Tuyết Nguyên?
- Tẩy Kiếm Trì đã bố trí phòng vệ ở đây, sẽ có người quan sát, cho dù chúng ta vòng qua Tuyết Sơn, chỉ sợ bên trong Tuyết Nguyên cũng có không ít đệ tử Tẩy Kiếm Trì bố trí kiếm lư động phủ, tai mắt khắp nơi, chỉ sợ qua nửa canh giờ đã bị truy giết rồi!
- Hay là dịch dung đổi mặt, trà trộn đi vào?
- … Ngươi là đang xem thường ánh mắt đệ tử Tẩy Kiếm Trì sao? Hay là đầu óc của bọn hắn?
Tuy trong lòng cảm thấy đang đùa, nhưng Phương Nguyên đã mở miệng, ba lão ma đầu cũng chỉ đành moi ruột gan đưa ra một số ý nghĩ, nhưng vừa nói ra liền bị ma đầu khác phủ nhận.
Bởi vì Tẩy Kiếm Trì quá cường đài, người trong môn thực lực mạnh mẽ, lại có một Nguyên Anh Kiếm Tiên toạ trấn, dưới tình huống thế này, Phương Nguyên muốn lẫn vào bên trong Tuyết Nguyên là việc nói dễ hơn làm?
Biết đâu vừa tiến gần tới đạo tuyết tuyến thứ ba lại bị kiếm quang của vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia chém tới…
Đối với tồn tại như Tẩy Kiếm Trì, nếu đã không cho một người tiến vào Tuyết Nguyên, trên cơ bản người này sẽ không bao giờ tới gần được, một là không thể tiến vào, hai là cho dù vào cũng chẳng mấy chốc bị phát hiện và truy sát, không đáng!
Đương nhiên, một số phương pháp ba ma đầu này nói ra cũng đều là một số cách thường thấy nhất, không phải bọn họ không biết một số tà thuật hiệu quả hơn, nhưng ba người bọn họ đều biết tâm tư của Phương Nguyên, trong lòng dù biết một số tà pháp ác độc cũng không dám nói ra, nếu không chẳng những không lập được công lao, ngược lại còn bị hắn tức giận chém chết.
Nói nửa ngày, ba lão ma đầu miệng đắng lưỡi khô, thật sự không nói nổi, tội nghiệp nhìn Phương Nguyên.
- Công tử, thật sự không được thì quay về thôi…
Qua nửa ngày, vẫn là Nghiêm lão ma trung thực nói ra lời trong lòng.
Ba người bọn hắn thật không muốn Phương Nguyên tìm cái chết.
- Không thể nào trở về!
Phương Nguyên nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ của bọn họ.
Trầm tư một chút, bỗng nhiên nói:
- Miêu huynh đâu?
Hắn lại nghĩ ra mèo trắng có một loại thần thông, dường như có thể mang người qua lại những vùng đất khác nhau. Bây giờ hắn bị Tẩy Kiếm Trì để mắt tới, hành động bất tiện, nếu có thể cầu mèo trắng xuất thủ tương trợ, nói không chừng có thể dễ dàng tiến vào Tuyết Nguyên.
- Hình như đang ở trong phòng Tuyết tiên tử…
Ba lão ma đầu liếc nhau một cái, lặng lẽ nói.
Phi Quỷ Nhi còn bổ sung một câu:
- Sau khi Tuyết tiên tử lên thuyền, lão nhân gia đó phần lớn thời gian đều ở bên người nàng!
- Được!
Phương Nguyên thở dài, lại bỏ đi suy nghĩ nhờ vị đại gia này tới giúp đỡ. Tuy vị đại gia này thần dị, nhưng chung quy nên dùng lúc nguy cấp, nếu cầu nó hỗ trợ, vậy hắn còn tu hành làm gì. Cửa ải trước mắt này nói khó cũng khó, nhưng dù sao chưa tới thời khắc sống còn, muốn xin nó hỗ trợ chỉ sợ nó càng xem thường hắn hơn.
Trong hai ngày này, đôi lúc Phương Nguyên cảm thấy ánh mắt nó nhìn hắn có chút châm chọc
Chuyện này không thể được, đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, sao có thể bị một con mèo coi thường?
Thu lại suy nghĩ này, hắn cẩn thận xem xét.
Dù có thế nào hắn cũng phải đi vào Tuyết Nguyên một chuyến…
Tuy lần này đánh nhau với quần ma, thí luyện thất bại, nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ, sâu bên trong Tuyết Nguyên còn có thiên địa tàn khốc hơn, Tuyết Thú hung mãnh hơn, ai có thể chứng minh bản thân sẽ không ma luyện ra kiếm ý cường đại hơn bên trong hoàn cảnh kia?
Hơn nữa bây giờ mộ của Tam Thế Kiếm Ma vẫn không biết thật giả kia cũng ở sâu bên trong Tuyết Nguyên.
Cho dù mình không thể đạt được kiếm ý, chẳng lẽ không thể tìm được chút cơ duyên gì trong mộ này sao?
Không chừng bên trong còn có truyền thừa, có thể giải quyết vấn đề của mình một cách hoàn mỹ hơn.
Mà điểm mấu chốt nhất chính là, bây giờ Phương Nguyên thật muốn nhìn thử pháp môn cao thâm hơn của Thừa Thiên Kiếm Đạo…
… Dù sao kinh nghiệm giải quyết kiếm ý của bọn họ nhiều hơn hắn, tuy nhiên sau cùng bọn họ đều lựa chọn tà pháp, nhưng có thể tưởng tượng được bên trong Thừa Thiên Kiếm Đạo nhất định tích luỹ rất nhiều kinh nghiệm giải quyết vấn đề kiếm ý này!
Như vậy nhất định phải đi tới Tuyết Nguyên một lần!
Nhưng mấy phương pháp suy nghĩ trong lòng cũng không nắm chắc có thể thuyết phục Tẩy Kiếm Trì tin tưởng mình, nghĩ tới việc Thừa Thiên Kiếm Đạo tạo ra phiền phức quá lớn đối với Tẩy Kiếm trì đã khiến Tẩy Kiếm Trì vô cùng đau đầu, thậm chí nghe thấy liền biến sắc.
Chương 1065 Xảy ra chuyện lớn (2)
Bản thân tu luyện Vô Khuyết Kiếm đạo, lại vào Tuyết Nguyên, cho dù có thêm nhiều người cam đoan mình không nhập tà cũng sẽ không ai tin tưởng…
Giống như Mẫn trưởng lão đã nói, bọn họ thà tự sát giải quyết xong mọi chuyện.
Thấy Phương Nguyên trầm ngâm không nói, ba vị lão ma đầu nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng Phương Nguyên tới vì Kiếm Linh Tà Pháp, bây giờ dường như không phải thế, tự nhiên cảm thấy có chút nghi ngờ.
Mà Phương Nguyên đang lẳng lặng ngồi yên lại nhẹ nhàng thả quyển sổ trong tay xuống.
Hắn quay đầu nhìn về người cuối cùng trong ba lão ma, người này tên là Bách Tri Tẩu, chính là người buôn bán tin tức bên ngoài biên cảnh Tuyết Nguyên cùng Tuyết Châu, tiết lộ cơ yếu, tạo nên sóng gió, thực lực cũng không quá cao minh, cũng không quá ác độc, nhưng bởi vì hắn mua bán tin tức nên gặp phải không ít tai vạ, lại thêm chuyện hắn nắm giữ không ít tin tức và bí ẩn trên Tuyết Nguyên, Phương Nguyên mới thu nhận trên pháp chu, lúc cần sẽ hỏi một chút, không cần thì phụ trách việc quét dọn trên khoang thuyền…
Bách Tri Tẩu nhìn ánh mắt của Phương Nguyên, cổ co rụt lại nói:
- Công tử có việc cứ nói, không cần nhìn ta như vậy…
Ngừng lại một chút lại nói:
- Thật sự trong lòng có chút không nỡ…
Phương Nguyên đưa ra chủ ý, liền nói khẽ:
- Lần này xem ra phải để ngươi tới giải quyết chuyện này.
Bách Tri Tẩu ngẩn ngơ, vội vàng nói:
- Công tử, ngài có thể cân nhắc, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta cũng không phải kẻ vô dụng…
…
…
Trên Vu Tuyết Sơn, trong một khách điếm trên đỉnh núi, đèn đuốc sáng trưng, một kiếm khí Nguyên Anh Kiếm Tiên treo lơ lửng trên không khách điếm, ngăn cản gió tuyết đầy trời cùng gió lạnh vô biên, cũng khiến trong khách điếm trở nên ấm áp như mùa xuân.
Mà ở trong khách điếm, vị Mẫn Nguyên Anh Kiếm Tiên kia đang thương lượng với hai Kiếm sư Áo bào trắng cùng mấy vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì chạy tới sau, không khí trang nghiêm, nhưng nhìn sắc mặt bọn họ giống như có chuyện không dễ giải quyết.
- Trước tiên cứ như vậy đi…
Không biết trải qua bao lâu, vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia thở nhẹ, gõ gõ bàn, vẻ mặt có chút không vui.
Tiêu Cầm thấp giọng khuyên nhủ:
- Những người kia vốn là như thế, sư thúc không cần quá để ý…
Mẫn trưởng lão hừ lạnh một tiếng, giống như không muốn tiếp tục vấn đề này, miễn cưỡng quay đầu nhìn lại cửa ra vào, nhìn Kiếm sư Áo bào trắng Lục Bạc Viễn phụ trách giữ cửa nói:
- Tiểu nhi họ Phương kia đã rời đi chưa?
Vị Kiếm sư áo bào trắng Lục Bạc Viễn vội vàng nói:
- Vừa rồi có Kiếm Âm truyền tin qua, mấy ngày nay người kia vẫn ở trên Bạch Thi Hồ không đi, ngược lại ba vị ma đầu trên thuyền đều rời đi. Sư thúc, ta thấy tiểu nhi này tâm không thiện, bây giờ xung quanh chúng ta lại xuất hiện bóng dáng tu sĩ Tà kiếm, nói không chừng bọn họ đã đi cùng một đường, chi bằng trục xuất hắn rời đi…
Mẫn trưởng lão nghe vậy không thích, lạnh lùng nói:
- Người ta một lòng cầu đạo, trục xuất hắn làm gì?
Kiếm sư áo bào trắng Lục Bạc Viễn có chút xấu hổ nói:
- Dù sao hắn cũng muốn vào Tà kiếm, thật đáng ghét…
- Nói về đáng ghét, những người kia cũng không thua kém hắn!
Mẫn trưởng lão hừ lạnh một tiếng liền không nói thêm, Tiêu Cầm vội vàng đứng lên rót cho nàng chén trà, nàng nâng lên, suy nghĩ nửa ngày nói:
- Nhưng không sao, mấy ngày nay chúng ta đều đi về phía bắc, không ai rãnh quay lại dây dưa với tiểu nhi kia, kéo dài quá lâu sẽ không ổn, ngày mai nếu trước khi mặt trời lặn hắn không rời đi, vậy ta sẽ tự mình tìm tới cửa trục xuất hắn!
Kiếm sư áo bào trắng Lục Bạc Viễn nghe vậy liền vui mừng, cười nói:
- Hay hiện tại trục xuất hắn đi, tránh làm hỏng việc lớn?
Mẫn trưởng lão nghe xong liền tức giận nói:
- Ngươi ra ngoài cửa canh giữ!
Kiếm sư áo bào trắng Lục Bạc Viễn có chút xấu hồ, vừa rồi bị đuổi từ bàn bên cạnh tới cửa canh giữ, không ngờ lúc này phải chạy ra ngoài cửa trông chừng, nhưng lời nói của trưởng lão không dám không nghe, đành quấn chặt áo bào đứng ở ngoài cửa…
- Hừ, thân phận ta cao như vậy, thế mà lại bảo ta nửa đêm đi tìm tiểu nhi kia?
Mà bên trong đại đường, Mẫn trưởng lão tức giận nói với Tiêu Cầm:
- Hơn nữa có ta tọa trấn ở đây, cho dù lá gan tiểu nhi kia lớn hơn nữa cũng không dám lại gần Tuyến tuyến. Trước đó ta nói rõ ràng với hắn, cũng coi như nể mặt Tiên Minh, nếu tiểu nhi này lại không tuân thủ quy củ, vậy ta cũng chỉ có thể dùng thanh kiếm này dạy hắn làm người... tuy nhiên nhìn hắn có vẻ ngoan ngoãn!
- Đúng vậy, đúng vậy.
Tiêu Cầm nhếch miệng cười, thấp giọng khuyên Mẫn trưởng lão uống trà.
Mà Lục Bạc Viễn ở ngoài cửa đã đông lạnh cả người, trên lông mày có sương đọng, trong lòng lại tức giận bất bình, thầm nghĩ “Họ Phương chết tiệt kia hại Lệ sư đệ của ta bị trưởng lão trách phạt, nhốt vào trong Kiếm Ngục, bây giờ lại hại ta bị Mẫn trưởng lão đuổi ra ngoài cửa chịu lạnh, thật đáng giận, chờ tới ngày mai nhất định phải nhờ Mẫn trưởng lão trục xuất ngươi đi xa, thậm chí phải để ngươi chịu đau khổ.”
Cứ như thế trong một đêm, tới ngày thứ hai trời sáng lên, gió tuyết hơi yếu.
Hắn tính toán giờ cảm thấy đã tới lúc đi phá Mẫn trưởng lão một chút.
Tròng lòng suy nghĩ tìm lí do thoái thác, cảm thấy mình nên nhẹ nhàng một chút, tránh lại chịu giáo huấn, nhưng vào lúc này lại ngẩn người quay đầu nhìn về phía nam, cả người ngẩn ngơ, dùng sức dụi mắt, con ngươi đột nhiên trợn tròn.
Không nói tới những Kiếm đồ áo bào đen, hai Áo bào trắng này chính là sư đệ và sư muội của Lý Bạch Hồ, tu kiếm đạo sợ chưa bằng Lý Bạch Hồ ba năm trước. Mà ba năm trước Phương Nguyên đã có thực lực ngang với Lý Bạch Hồ, bây giờ đã trải qua ba năm, hắn đã học hết thần công huyền pháp khắp thiên hạ ở Lang Gia Các, tu vi tăng mạnh, tuy hiện giờ hắn chỉ mới bước vào Kim Đan Hậu Kỳ không lâu, chỉ có thể được xem là Kim Đan Thất Chuyển, nhưng chỉ dựa vào uy lực thần thông, sợ rằng dưới Nguyên Anh không có mấy người có thể làm đối thủ với hắn.
Bây giờ tâm tình hắn không vui kéo theo khí thế biến đổi, những đệ tử Tẩy Kiếm Trì này cũng cảm nhận được áp lực to lớn.
- Có lẽ không thể cản được Phương Nguyên đạo huynh...
Mà lúc này, Áo bào trắng họ Lục đã không nói ra lời, nhưng Tiêu Cầm vẫn gắng gượng duy trì trấn định, một lát sau mới thấp giọng nói ra:
- Nhưng chúng ta cũng không phải hạng người không biết lượng sức mình, cho nên sau khi thấy Phương Nguyên đạo huynh hiện thân lại chần chừ tới bây giờ mới tới gặp ngươi, bởi vì chúng ta đã sớm dùng kiếm thư thông báo với trưởng bối Kiếm Trì, chắc hẳn lúc này lão nhân gia cũng sắp tới rồi...
- Hả?
Phương Nguyên nghe lời nói của nàng liền khẽ ngừng lại, sau đó chậm rãi nhìn về phía tây.
Hắn nói:
- Nếu ta đoán không lầm, có lẽ vị trưởng bối này đã tới!
Gió tuyết xung quanh đột nhiên bay cuốn lên trời, dường như bị một loại khí thế tác động.
Tuyết lớn như màn lụa che đi tầm mắt vô số người.
Sau khi tuyết lớn chậm rãi rơi xuống, mọi người liền thấy giữa không trung trên đỉnh núi tuyết đã xuất hiện một cô gái mặc áo trắng.
Người này khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ váy màu trắng tinh, đầu tóc rối tung, không có bất kỳ đồ trang sức nào, cả trên người cũng không có trang sức, chỉ có một thanh Tử kiếm treo nghiêng bên hông, nhìn qua giống như bằng gỗ. Nàng cứ như vậy nhẹ nhàng đứng trong không trung, như cười như không nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vô cùng tán thưởng.
- Cũng không tệ, tu vi Kim Đan lại có thể nhìn thấu Kiếm Ẩn Pháp của ta!
Phương Nguyên thi lễ với nàng, nói:
- Tiền bối vừa tới, tuyết không dám rơi, cho dù không muốn phát hiện cũng khó!
Áo bào trắng và áo bào đen phía dưới nghe được lời này cũng vô cùng kinh hãi, vội vàng hành lễ với cô gái mặc áo trắng này.
- Bái kiến Mẫn trưởng lão...
Nghe được xưng hô của những người này, trong lòng Phương Nguyên hơi chấn động.
Lần nữa ngưng thần liếc mắt đánh giá nữ tử này.
Chỉ thấy nàng tuy trẻ tuổi nhưng trên mặt lại không có chút non nớt, chắc là dùng tu vi che giấu tuổi tác thật sự. Mặc dù Tẩy Kiếm Trì có không ít trưởng lão, nhưng người được Kiếm Sư Áo bào trắng hành lễ trịnh trọng như vậy, chắc hẳn không phải dựa vào tuổi tác cùng bối phận mà trở thành trưởng lão. Nói như vậy, nữ tử trước mắt là tồn tại có cấp bậc cao hơn Kiếm sư Áo bào trắng.
Ở bên ngoài đều gọi những người này là Nguyên Anh Kiếm Tiên!
Vì ngăn cản hắn, Tẩy Kiếm Trì lại xuất động một Nguyên Anh Kiếm Tiên?
Trong lòng của hắn không biết làm sao, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Xem ra không thể trực tiếp đánh tới, cần phải đổi phương pháp...
...
...
- Tiểu tử, bọn họ không ngăn được ngươi, vậy ta thì sao?
Mẫn trưởng lão cũng không để ý tới đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang hành lễ với mình phía dưới, chỉ liếc mắt đánh giá Phương Nguyên, trên mặt lộ ra ý cười, nói:
- Nhìn vẻ mặt lớn lên không khiến người ta ghét của ngươi, bản trưởng lão cũng không muốn bắt nạt ngươi, ngoan ngoãn trở về đi, tà kiếm không dễ tu như vậy, ngươi nên thành thật tới Ma Biên lịch luyện mấy năm, để Côn Lôn Sơn chấp nhận thu lại ngươi thì tốt hơn!
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, nói:
- Tiền bối cũng không tin ta thật sự không phải tới tìm Tà Kiếm Tu sao?
Mẫn trưởng lão nói:
- Ngươi nhìn ta giống kẻ ngu sao?
- Dáng dấp không giống, nhưng nói chuyện lại giống!
Trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ, sau đó hắn suy nghĩ nửa ngày, thở dài:
- Phải thế nào tiền bối mới có thể tin ta?
Mẫn trưởng lão thở dài:
- Cái này không liên quan tới tin hay không, ngươi vốn tu luyện ra một thân căn cơ Thừa Thiên Kiếm Đạo, khẽ động tà niệm sẽ nhập ma đạo. Nói Tẩy Kiếm Trì ta vô cùng quý trọng nhân tài cũng được, hoặc nói trắng ra là không muốn có thêm một cường địch, cho dù thế nào cũng không thể đồng ý cho ngươi tiến vào Tuyết Nguyên. Nhưng nếu ngươi đồng ý tới Tẩy Kiếm Trì chúng ta, dùng Kiếm Ao Thuỷ tẩy đi kiếm ý bản thân, vậy Tẩy Kiếm Trì ta sẽ không ngăn cản ngươi tiến vào Tuyết Nguyên, thậm chí còn đền bù tổn thất cho ngươi, cho ngươi một cơ hội lĩnh hội kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì, thế nào?
- Tẩy đi một thân kiếm ý?
Phương Nguyên nghe được lời đó, sắc mặt liền thay đổi.
Hắn bây giờ không không còn là thiếu niên ngây ngô, tất nhiên biết hàm ý phía sau câu nói nhẹ nhàng này.
Nhìn qua giống như tẩy đi căn cơ kiếm đạo Vô Khuyết Kiếm Kinh hắn luyện thành, cũng không ảnh hưởng tới thần thông của hắn, nhưng trên thực tế, từ khi hắn bắt đầu tu hành vẫn luôn đau khổ luyện kiếm, đã sớm ngưng tụ Vô Khuyết Kiếm đạo vào trong thân, thậm chí khắc họa vào thần hồn, lại nuôi dưỡng một thanh kiếm trong cơ thể, nếu dùng Kiếm Ao Thuỷ tẩy đi sẽ phải diệt trừ tận gốc mọi thứ.
Chương 1062 Một kiếm ổn định gió tuyết (1)
Không chỉ nhục thể của hắn bị tổn hại căn cơ, lại không tu được võ pháp, thậm chí thần hồn sẽ trở nên tàn khuyết, ảnh hưởng tới việc Kết Anh.
Mà điều này thật ra cũng là chỗ cực khổ vị Kiếm Si Thanh Dương Tông năm đó đã trải qua...
Lúc đó Tẩy Kiếm Trì phế bỏ hắn, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn tàn khuyết, thật ra chính là dùng Tẩy Kiếm Pháp.
- Xem ra ngươi không đồng ý...
Mẫn trưởng lão nhìn sắc mặt Phương Nguyên cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, lắc đầu trả lời nàng một câu:
- Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao?
Mẫn trưởng lão thở dài.
- Tiểu tử, từ bỏ đi, ngươi đã đi lên con đường như vậy sẽ không có lựa chọn khác. Một là hoàn toàn quên đi kiếm đạo, hoặc là đi trên con đường tà đạo, nhưng con đường tà kiếm tu trên Tuyết Nguyên đáng sợ hơn con đường chết rất nhiều, Tẩy Kiếm Trì chúng ta nể mặt Tiên Minh sẽ không thương tổn ngươi, nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp đi vào sâu trong Tuyết Nguyên, liên hệ với đám Tà tu kia, vậy đừng trách ta, cho dù chém chết ngươi Tiên Minh cũng sẽ không nói gì!
Phương Nguyên trầm mặc, rất lâu không lên tiếng.
Trên cự kiếm, mấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì lại mang theo dáng vẻ hả hê nhìn hắn.
Tẩy Kiếm Trì chính là Tẩy Kiếm Trì, bên trên Tuyết Nguyên này, đặc biệt là bên ngoài đạo Tuyến tuyến thứ ba vẫn luôn có sức ảnh hưởng không gì sánh kịp, nói sao làm vậy, không ai dám không nghe, cho dù người đứng đầu Lục đạo Tiên Minh cũng không dám tuỳ tiện làm trái.
Ngược lại lúc này ba đại ma đầu bên trên pháp chu lại thò đầu ra nhìn.
Trong lòng lại càng có thêm cảm giác công tử nhà mình thật sự có mặt mũi quá lớn.
Tẩy Kiếm Trì chưa từng khách khí nói đạo lý với người khác như vậy, cứ trực tiếp chém ra một kiếm.
Ngay cả Nguyên Ảnh trưởng lão của Tẩy Kiếm Trì cũng giảng đạo lý, xem ra mặt mũi của công tử quả thật không nhỏ.
- Thật sự hết cách rồi sao?
Mà lúc này Phương Nguyên cũng trầm mặc, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì?
Thật lâu sau, lúc những đệ tử Tẩy Kiếm Trì như không còn kiên nhẫn, hắn mới ngẩng đầu lên nói:
- Tiền bối, có lẽ Tẩy Kiếm Trì nói đúng, ta tu kiếm đạo đúng là một con đường chết, nhưng vãn bối vẫn muốn đi ma luyện một lần, cho dù đây là con đường chết cũng phải tự mình tới xem thử. Ai có thể chứng minh vãn bối không thể đi qua con đường chết này chứ?
- Ngươi...
- Ha ha, quả không hổ là người đứng đầu Lục Đạo, vô cùng cuồng vọng…
- Ngươi nghĩ mình là kiếp trước của Tam Thế Kiếm Ma sao, hay là quái thai bảy trăm năm trước?
Nghe được lời nói nghiêm túc này của hắn...
Nhưng lại có chút ngây thơ, đệ tử Tẩy Kiếm Trì bên trên cự kiếm nở nụ cười.
Ngay cả vị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì kia cũng không nhịn nổi, cười nói:
- Ta có chút tán thưởng tấm lòng hướng đạo của tiểu tử ngươi, trước đây ta không tin ngươi đi tới Tuyết Nguyên rèn luyện, tìm kiếm đạo tâm là thật, bây giờ có chút tin. Chỉ là ta không thể nào thả ngươi qua, ngươi cũng không thể không gặp trở ngại, bởi vì Tẩy Kiếm Trì không muốn cược ngươi có thể có bản lãnh đi thông con đường chết hay là trở thành một Tà tu, cho nên đạo Tuyến tuyến thứ ba này chính là cấm địa Tuyết Nguyên của ngươi…
Nói xong nàng nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay.
Thanh kiếm gỗ bên hông nàng đột nhiên bay lên rơi vào trong tay.
Mẫn trưởng lão ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh nhưng lại mang theo chút hoài nghi nói:
- Đây chính là giới hạn cuối cùng của Tẩy Kiếm Trì, chúng ta sẽ không bức ngươi phá bỏ Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng là sự nhượng bộ vô cùng lớn, cũng vì tiểu chất nhi Bạch Hồ dùng bản mệnh đạo kiếm bảo đảm nên ngươi mới có được sự tín nhiệm, nhưng sự tín nhiệm này chỉ là không chủ động tới tìm ngươi mà thôi, những việc còn lại không cần nhiều lời.
- Vèo!
Sau khi giải thích xong, nàng đưa tay xuất kiếm, nhẹ nhàng vạch một đường về phía Phương Nguyên.
Kiếm này nhìn qua chỉ là gỗ nhưng vào lúc này lại bộc phát ra kiếm khí khó có thể hình dung, gào thét phóng qua trước mặt Phương Nguyên. Bên trong một kiếm kia như ẩn chứa sức mạnh khó có thể hình dung, kích thích tuyết đọng xung quanh, một luồng sương mù như Bạch Long cuồn cuộn phóng tới, từ trước người Phương Nguyên vòng thẳng về phía cực đông.
Đáng sợ hơn chính là, sau khi một kiếm này xẹt qua thật lâu, sương mù vẫn bất động, vắt ngang giữa thiên địa.
Gió tuyết bị đánh vỡ cũng ngưng kết giữa thiên địa, không hề bị ảnh hưởng.
- Trời ơi…
Mấy vị ma đầu trên pháp chu thấy kiếm này cũng cứng người, không thể nhúc nhích.
Bọn họ có một cảm giác, nếu vị Nguyên Anh Tiên Kiếm kia muốn giết họ, sợ rằng bản thân không kịp phản kháng.
Cũng có một loại xúc động hận không thể mang cổ tới cho nàng giết.
Một kiếm kia không chỉ ảnh hưởng tới thiên địa, thậm chí còn ảnh hưởng tới nhân tâm.
…
…
- Đây là uy lực của Kiếm Tâm sao?
Lúc này Phương Nguyên cũng không động đậy, hắn chỉ ngơ ngác nhìn một luồng tuyết sương mù này.
Hắn cẩn thận cảm nhận tuyết sương mù cùng kiếm ý giống như thật, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bên trong ánh mắt kia mang theo kính sợ, có hâm mộ, cũng có vẻ không cam lòng.
Đây chính là Kiếm Tâm…
Là Kiếm Tâm bản thân cầu mãi không được…
- Tiểu bối, ngươi đã biết tư vị khi một kiếm này chém trên người ngươi chưa?
Chương 1063 Một kiếm ổn định gió tuyết (2)
Mẫn trưởng lão chậm rãi thu kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên nói:
- Quay về đi, bỏ đi suy nghĩ đi vào Tuyết Nguyên, sự kiên nhẫn của ta có hạn, lần ra kiếm tiếp theo sẽ không phải chỉ là một ranh giới, mà trực tiếp chém về đầu của ngươi!
Nghe xong Phương Nguyên trầm mặc thật lâu, không nói một lời, quay người về trong pháp chu.
Nửa ngày sau pháp chu vang lên ầm ầm, chậm rãi lui về phía nam.
Bên trên cự kiếm, vẻ mặt một đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đều có chút cổ quái, giống như không ngờ Phương Nguyên lại ra đi quả quyết như vậy, một lát sau mới có người cười lạnh một tiếng, nói:
- Xem ra vị đứng đầu Lục đạo này cũng là người thông minh, nói đi liền đi!
Áo bào trắng Lục Bạc Viễn đứng trên cự kiếm cười lạnh nói:
- Hắn không đi, chẳng lẽ còn muốn nếm thử uy lực một kiếm này của Mẫn sư thúc?
Áo bào trắng Tiêu Cầm trầm mặc một lúc, nhìn sắc mặt Mẫn trưởng lão, thấp giọng nói:
- Mẫn trưởng lão, nhìn qua vị đứng đầu Lục đạo này không giống hạng người dễ chịu thua, đệ tử đề nghị phái người theo dõi hắn, mãi tới khi hắn hoàn toàn rời khỏi Tuyết Nguyên, thậm chí đi khỏi Tuyết Châu, sau đó lại gởi thư tới cho Tiên Minh, báo lại chuyện hắn có ý đồ tiến vào Tuyết Nguyên tìm Tà Kiếm.
Mẫn trưởng lão nhìn về phương hướng Phương Nguyên rời đi, ánh mắt hơi trầm xuống, nửa ngày sau mới nói:
- Người cầu kiếm, nếu tuỳ tiện nhận thua như vậy sẽ thành trò cười, nhưng nếu hắn không phải kẻ ngu sẽ không ở lại tìm cái chết. Lần này ta xuất quan, lúc đầu chính là vì chuyện kia, ít ngày nữa muốn đi về phía bắc một chuyến, không rãnh dây dưa với hắn. Cứ theo ý của ngươi đi, nếu hắn dám tới gần Tuyến tuyến, hoặc ở mãi không đi, như vậy ta cũng không cần khách khí với hắn…
…
…
- Việc đã tới nước này cũng không còn cách nào khác…
Sau khi pháp chu của Phương Nguyên từ Vu Tuyết Sơn trở lại liền đi về phía nam, mãi tới khi tới gần đạo tuyết tuyến thứ hai Bạch Thi Hà mới ngừng lại. Phương Nguyên vẫn luôn ở trong khoang thuyền, không hề hiện thân. Kim Hàn Tuyết đang bế quan, ba vị ma đầu không có việc gì, cảm thấy tâm thần bất định liền âm thầm thương nghị, nghĩ thầm lần này chỉ sợ thật sự không có cách nào trở lại Tuyết Nguyên.
Bọn họ thật sự có chút bội phục công tử nhà mình, dưới tình huống thái độ Tẩy Kiểm Trì cứng rắn như thế lại dám đi lêu lổng lâu như vậy, lá gan thật sự lớn, nhưng thế thì sao, bây giờ cũng xem như đã hết…
Lời nói của Nguyên Anh Kiếm Tiên chính là quy tắc thép trên Tuyết Nguyên.
Bọn họ cũng nhìn ra trong lòng Phương Nguyên không cam tâm, nhưng không cam tâm thì thế nào?
Bên trên Tuyết Nguyên có rất nhiều người không cam tâm, nhưng ai có thể làm gì Nguyên Anh Kiếm Tiền Tẩy Kiếm Trì?
...
…...
- Đó chính là Kiếm Tâm?
Mà lúc này Phương Nguyên cũng ngồi xếp bằng trong khoang thuyền.
Hắn không chút bất mãn, ngược lại vẫn đắm chìm bên trong một kiếm của Mẫn trưởng lão.
Hắn thấy một màn kiếm kia ngang trời, kiếm ý ngưng tụ không rời liền cảm thấy bên trong một kiếm kia có loại ý tứ bất động siêu thoát khỏi thiên địa biến hoá, thật sự khó có thể hình dung cảm giác trong lòng, đó là một loại vô cùng kính sợ, cảm giác cực kỳ khát vọng.
Chẳng qua hắn cũng cảm nhận được Vô Khuyết Kiếm đạo mình tu luyện khác biệt với kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì từ trong một kiếm này.
Loại khác biệt kia chính là tích luỹ từ cái nhỏ nhất khi mới bắt đầu luyện kiếm.
- Khó trách Tẩy Kiếm Trì có thể đạt được Kiếm Tâm, nhưng tu luyện Vô Khuyết Kiếm đạo lại không thể, bởi vì Vô Khuyết Kiếm đạo quá mức hoàn mỹ…
Hồi tưởng lại một kiếm của Mẫn trưởng lão, trái tim Phương Nguyên liền xuất hiện tạp niệm.
Một kiếm kia vô cùng kinh diễm, nhưng lại không hoàn mỹ…
Hoặc là nói, một kiếm kia không phải tu luyện theo hướng hoàn mỹ, thứ nàng theo đuổi chính là sức mạnh cùng cấp độ cao minh hơn, mà Vô Khuyết Kiếm đạo lại theo đuổi từng chút một viên mãn. Nếu tính toán ra, kiếm đạo Vô Khuyết Kiếm Kinh mạnh hơn kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì, nhưng kết quả sau cùng lại là Tẩy Kiếm Trì có thể đi thẳng lên trên, nhưng Vô Khuyết Kiếm đạo lại vẫn như dậm chân tại chỗ.
- Năm đó vị Kiếm Si kia phải có bao nhiêu cuồng vọng mới có thể sáng chế ra một Kiếm Kinh như thế?
- Loại Kiếm đạo này thật sự có thể ngưng luyện thành Kiếm Tâm sao?
Nghĩ như vậy hắn lại nhớ tới vị Thanh Dương Kiếm Si kia, nhớ tới ba quyển Kiếm Kinh người này lưu lại Thanh Dương Tông. Trong quyển Kiếm Kinh thứ ba có ghi lại phương pháp tu luyện Kiếm Tâm, mà phương pháp này hoàn toàn khác với con đường Tà kiếm tu tu luyện Kiếm Linh, như vậy không phải nói rõ, thời điểm người này lưu lại Kiếm đạo đã đạt được Kiếm Tâm sao?
Nhưng nghĩ lại, thời điểm này vị Thanh Dương Kiếm Si kia đã bị phế bỏ, chẳng phải nói lên Vô Khuyết Kiếm đạo bên trong quyển thứ ba thật ra chỉ là do vị Thanh Dương Kiếm Si kia suy nghĩ ra mà thôi?
... Phương Nguyên lại nguyện ý tin giả thuyết đầu tiên hơn.
Hắn tin vị Thanh Dương Kiếm Si kia đã luyện thành Kiếm Tâm…
Như vậy, nếu hắn có thể, vậy mình cũng có thể…
Hắn suy nghĩ lúc lâu mới chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt như có như không quét qua hộp băng do Tà kiếm tu đưa tới.
Sau đó ánh mắt hắn lại dời đi chỗ khác, trầm ngâm một lúc liền đi ra ngoài khoang thuyền.
Chương 1064 Xảy ra chuyện lớn (1)
Sau đó nhìn thấy ba ma đầu đang tụ lại một chỗ châu đầu nghiêng tai, nhìn thấy hắn đi ra liền đứng lên, cười nói:
- Công tử, chúng ta đã tới Bạch Thi Hà, vẫn có cảm giác bị người khác theo dõi, có cần trực tiếp rời đi không...
- Rời đi?
Phương Nguyên ngẩn người nói:
- Ai nói muốn rời đi?
Ba ma đầu ngẩn ngơ nói:
- Vừa rồi vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia đã…
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Ta không đánh lại nàng, đương nhiên phải nhượng bộ nàng, nhưng ai nói ta muốn rút lui?
Ba vị ma đầu ngây dại:
- Nhưng bây giờ phải làm sao?
Phương Nguyên nói:
- Các ngươi giúp ta nghĩ cách!
Ba ma đầu:
- Như vậy cũng được sao?
- Hay âm thầm đi tới, lén lút đột nhập vào Tuyết Nguyên…
- Đừng nói bậy, Nguyên Anh Kiếm Tiên có bản lĩnh gì chứ, chỉ một thức kiếm quét ra, tất cả hư không sẽ không có chỗ che thân…
- Vậy thì lách qua Vu Tuyết Sơn, từ đường nhỏ tiến vào Tuyết Nguyên?
- Tẩy Kiếm Trì đã bố trí phòng vệ ở đây, sẽ có người quan sát, cho dù chúng ta vòng qua Tuyết Sơn, chỉ sợ bên trong Tuyết Nguyên cũng có không ít đệ tử Tẩy Kiếm Trì bố trí kiếm lư động phủ, tai mắt khắp nơi, chỉ sợ qua nửa canh giờ đã bị truy giết rồi!
- Hay là dịch dung đổi mặt, trà trộn đi vào?
- … Ngươi là đang xem thường ánh mắt đệ tử Tẩy Kiếm Trì sao? Hay là đầu óc của bọn hắn?
Tuy trong lòng cảm thấy đang đùa, nhưng Phương Nguyên đã mở miệng, ba lão ma đầu cũng chỉ đành moi ruột gan đưa ra một số ý nghĩ, nhưng vừa nói ra liền bị ma đầu khác phủ nhận.
Bởi vì Tẩy Kiếm Trì quá cường đài, người trong môn thực lực mạnh mẽ, lại có một Nguyên Anh Kiếm Tiên toạ trấn, dưới tình huống thế này, Phương Nguyên muốn lẫn vào bên trong Tuyết Nguyên là việc nói dễ hơn làm?
Biết đâu vừa tiến gần tới đạo tuyết tuyến thứ ba lại bị kiếm quang của vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia chém tới…
Đối với tồn tại như Tẩy Kiếm Trì, nếu đã không cho một người tiến vào Tuyết Nguyên, trên cơ bản người này sẽ không bao giờ tới gần được, một là không thể tiến vào, hai là cho dù vào cũng chẳng mấy chốc bị phát hiện và truy sát, không đáng!
Đương nhiên, một số phương pháp ba ma đầu này nói ra cũng đều là một số cách thường thấy nhất, không phải bọn họ không biết một số tà thuật hiệu quả hơn, nhưng ba người bọn họ đều biết tâm tư của Phương Nguyên, trong lòng dù biết một số tà pháp ác độc cũng không dám nói ra, nếu không chẳng những không lập được công lao, ngược lại còn bị hắn tức giận chém chết.
Nói nửa ngày, ba lão ma đầu miệng đắng lưỡi khô, thật sự không nói nổi, tội nghiệp nhìn Phương Nguyên.
- Công tử, thật sự không được thì quay về thôi…
Qua nửa ngày, vẫn là Nghiêm lão ma trung thực nói ra lời trong lòng.
Ba người bọn hắn thật không muốn Phương Nguyên tìm cái chết.
- Không thể nào trở về!
Phương Nguyên nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ của bọn họ.
Trầm tư một chút, bỗng nhiên nói:
- Miêu huynh đâu?
Hắn lại nghĩ ra mèo trắng có một loại thần thông, dường như có thể mang người qua lại những vùng đất khác nhau. Bây giờ hắn bị Tẩy Kiếm Trì để mắt tới, hành động bất tiện, nếu có thể cầu mèo trắng xuất thủ tương trợ, nói không chừng có thể dễ dàng tiến vào Tuyết Nguyên.
- Hình như đang ở trong phòng Tuyết tiên tử…
Ba lão ma đầu liếc nhau một cái, lặng lẽ nói.
Phi Quỷ Nhi còn bổ sung một câu:
- Sau khi Tuyết tiên tử lên thuyền, lão nhân gia đó phần lớn thời gian đều ở bên người nàng!
- Được!
Phương Nguyên thở dài, lại bỏ đi suy nghĩ nhờ vị đại gia này tới giúp đỡ. Tuy vị đại gia này thần dị, nhưng chung quy nên dùng lúc nguy cấp, nếu cầu nó hỗ trợ, vậy hắn còn tu hành làm gì. Cửa ải trước mắt này nói khó cũng khó, nhưng dù sao chưa tới thời khắc sống còn, muốn xin nó hỗ trợ chỉ sợ nó càng xem thường hắn hơn.
Trong hai ngày này, đôi lúc Phương Nguyên cảm thấy ánh mắt nó nhìn hắn có chút châm chọc
Chuyện này không thể được, đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, sao có thể bị một con mèo coi thường?
Thu lại suy nghĩ này, hắn cẩn thận xem xét.
Dù có thế nào hắn cũng phải đi vào Tuyết Nguyên một chuyến…
Tuy lần này đánh nhau với quần ma, thí luyện thất bại, nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ, sâu bên trong Tuyết Nguyên còn có thiên địa tàn khốc hơn, Tuyết Thú hung mãnh hơn, ai có thể chứng minh bản thân sẽ không ma luyện ra kiếm ý cường đại hơn bên trong hoàn cảnh kia?
Hơn nữa bây giờ mộ của Tam Thế Kiếm Ma vẫn không biết thật giả kia cũng ở sâu bên trong Tuyết Nguyên.
Cho dù mình không thể đạt được kiếm ý, chẳng lẽ không thể tìm được chút cơ duyên gì trong mộ này sao?
Không chừng bên trong còn có truyền thừa, có thể giải quyết vấn đề của mình một cách hoàn mỹ hơn.
Mà điểm mấu chốt nhất chính là, bây giờ Phương Nguyên thật muốn nhìn thử pháp môn cao thâm hơn của Thừa Thiên Kiếm Đạo…
… Dù sao kinh nghiệm giải quyết kiếm ý của bọn họ nhiều hơn hắn, tuy nhiên sau cùng bọn họ đều lựa chọn tà pháp, nhưng có thể tưởng tượng được bên trong Thừa Thiên Kiếm Đạo nhất định tích luỹ rất nhiều kinh nghiệm giải quyết vấn đề kiếm ý này!
Như vậy nhất định phải đi tới Tuyết Nguyên một lần!
Nhưng mấy phương pháp suy nghĩ trong lòng cũng không nắm chắc có thể thuyết phục Tẩy Kiếm Trì tin tưởng mình, nghĩ tới việc Thừa Thiên Kiếm Đạo tạo ra phiền phức quá lớn đối với Tẩy Kiếm trì đã khiến Tẩy Kiếm Trì vô cùng đau đầu, thậm chí nghe thấy liền biến sắc.
Chương 1065 Xảy ra chuyện lớn (2)
Bản thân tu luyện Vô Khuyết Kiếm đạo, lại vào Tuyết Nguyên, cho dù có thêm nhiều người cam đoan mình không nhập tà cũng sẽ không ai tin tưởng…
Giống như Mẫn trưởng lão đã nói, bọn họ thà tự sát giải quyết xong mọi chuyện.
Thấy Phương Nguyên trầm ngâm không nói, ba vị lão ma đầu nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng Phương Nguyên tới vì Kiếm Linh Tà Pháp, bây giờ dường như không phải thế, tự nhiên cảm thấy có chút nghi ngờ.
Mà Phương Nguyên đang lẳng lặng ngồi yên lại nhẹ nhàng thả quyển sổ trong tay xuống.
Hắn quay đầu nhìn về người cuối cùng trong ba lão ma, người này tên là Bách Tri Tẩu, chính là người buôn bán tin tức bên ngoài biên cảnh Tuyết Nguyên cùng Tuyết Châu, tiết lộ cơ yếu, tạo nên sóng gió, thực lực cũng không quá cao minh, cũng không quá ác độc, nhưng bởi vì hắn mua bán tin tức nên gặp phải không ít tai vạ, lại thêm chuyện hắn nắm giữ không ít tin tức và bí ẩn trên Tuyết Nguyên, Phương Nguyên mới thu nhận trên pháp chu, lúc cần sẽ hỏi một chút, không cần thì phụ trách việc quét dọn trên khoang thuyền…
Bách Tri Tẩu nhìn ánh mắt của Phương Nguyên, cổ co rụt lại nói:
- Công tử có việc cứ nói, không cần nhìn ta như vậy…
Ngừng lại một chút lại nói:
- Thật sự trong lòng có chút không nỡ…
Phương Nguyên đưa ra chủ ý, liền nói khẽ:
- Lần này xem ra phải để ngươi tới giải quyết chuyện này.
Bách Tri Tẩu ngẩn ngơ, vội vàng nói:
- Công tử, ngài có thể cân nhắc, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta cũng không phải kẻ vô dụng…
…
…
Trên Vu Tuyết Sơn, trong một khách điếm trên đỉnh núi, đèn đuốc sáng trưng, một kiếm khí Nguyên Anh Kiếm Tiên treo lơ lửng trên không khách điếm, ngăn cản gió tuyết đầy trời cùng gió lạnh vô biên, cũng khiến trong khách điếm trở nên ấm áp như mùa xuân.
Mà ở trong khách điếm, vị Mẫn Nguyên Anh Kiếm Tiên kia đang thương lượng với hai Kiếm sư Áo bào trắng cùng mấy vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì chạy tới sau, không khí trang nghiêm, nhưng nhìn sắc mặt bọn họ giống như có chuyện không dễ giải quyết.
- Trước tiên cứ như vậy đi…
Không biết trải qua bao lâu, vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia thở nhẹ, gõ gõ bàn, vẻ mặt có chút không vui.
Tiêu Cầm thấp giọng khuyên nhủ:
- Những người kia vốn là như thế, sư thúc không cần quá để ý…
Mẫn trưởng lão hừ lạnh một tiếng, giống như không muốn tiếp tục vấn đề này, miễn cưỡng quay đầu nhìn lại cửa ra vào, nhìn Kiếm sư Áo bào trắng Lục Bạc Viễn phụ trách giữ cửa nói:
- Tiểu nhi họ Phương kia đã rời đi chưa?
Vị Kiếm sư áo bào trắng Lục Bạc Viễn vội vàng nói:
- Vừa rồi có Kiếm Âm truyền tin qua, mấy ngày nay người kia vẫn ở trên Bạch Thi Hồ không đi, ngược lại ba vị ma đầu trên thuyền đều rời đi. Sư thúc, ta thấy tiểu nhi này tâm không thiện, bây giờ xung quanh chúng ta lại xuất hiện bóng dáng tu sĩ Tà kiếm, nói không chừng bọn họ đã đi cùng một đường, chi bằng trục xuất hắn rời đi…
Mẫn trưởng lão nghe vậy không thích, lạnh lùng nói:
- Người ta một lòng cầu đạo, trục xuất hắn làm gì?
Kiếm sư áo bào trắng Lục Bạc Viễn có chút xấu hổ nói:
- Dù sao hắn cũng muốn vào Tà kiếm, thật đáng ghét…
- Nói về đáng ghét, những người kia cũng không thua kém hắn!
Mẫn trưởng lão hừ lạnh một tiếng liền không nói thêm, Tiêu Cầm vội vàng đứng lên rót cho nàng chén trà, nàng nâng lên, suy nghĩ nửa ngày nói:
- Nhưng không sao, mấy ngày nay chúng ta đều đi về phía bắc, không ai rãnh quay lại dây dưa với tiểu nhi kia, kéo dài quá lâu sẽ không ổn, ngày mai nếu trước khi mặt trời lặn hắn không rời đi, vậy ta sẽ tự mình tìm tới cửa trục xuất hắn!
Kiếm sư áo bào trắng Lục Bạc Viễn nghe vậy liền vui mừng, cười nói:
- Hay hiện tại trục xuất hắn đi, tránh làm hỏng việc lớn?
Mẫn trưởng lão nghe xong liền tức giận nói:
- Ngươi ra ngoài cửa canh giữ!
Kiếm sư áo bào trắng Lục Bạc Viễn có chút xấu hồ, vừa rồi bị đuổi từ bàn bên cạnh tới cửa canh giữ, không ngờ lúc này phải chạy ra ngoài cửa trông chừng, nhưng lời nói của trưởng lão không dám không nghe, đành quấn chặt áo bào đứng ở ngoài cửa…
- Hừ, thân phận ta cao như vậy, thế mà lại bảo ta nửa đêm đi tìm tiểu nhi kia?
Mà bên trong đại đường, Mẫn trưởng lão tức giận nói với Tiêu Cầm:
- Hơn nữa có ta tọa trấn ở đây, cho dù lá gan tiểu nhi kia lớn hơn nữa cũng không dám lại gần Tuyến tuyến. Trước đó ta nói rõ ràng với hắn, cũng coi như nể mặt Tiên Minh, nếu tiểu nhi này lại không tuân thủ quy củ, vậy ta cũng chỉ có thể dùng thanh kiếm này dạy hắn làm người... tuy nhiên nhìn hắn có vẻ ngoan ngoãn!
- Đúng vậy, đúng vậy.
Tiêu Cầm nhếch miệng cười, thấp giọng khuyên Mẫn trưởng lão uống trà.
Mà Lục Bạc Viễn ở ngoài cửa đã đông lạnh cả người, trên lông mày có sương đọng, trong lòng lại tức giận bất bình, thầm nghĩ “Họ Phương chết tiệt kia hại Lệ sư đệ của ta bị trưởng lão trách phạt, nhốt vào trong Kiếm Ngục, bây giờ lại hại ta bị Mẫn trưởng lão đuổi ra ngoài cửa chịu lạnh, thật đáng giận, chờ tới ngày mai nhất định phải nhờ Mẫn trưởng lão trục xuất ngươi đi xa, thậm chí phải để ngươi chịu đau khổ.”
Cứ như thế trong một đêm, tới ngày thứ hai trời sáng lên, gió tuyết hơi yếu.
Hắn tính toán giờ cảm thấy đã tới lúc đi phá Mẫn trưởng lão một chút.
Tròng lòng suy nghĩ tìm lí do thoái thác, cảm thấy mình nên nhẹ nhàng một chút, tránh lại chịu giáo huấn, nhưng vào lúc này lại ngẩn người quay đầu nhìn về phía nam, cả người ngẩn ngơ, dùng sức dụi mắt, con ngươi đột nhiên trợn tròn.
Bình luận facebook