-
Chương 1056-1060
Chương 1056 Thừa Thiên Kiếm Đạo (1)
- Tại sao không được chứ?
Hắn biết rõ không nghĩ ra kết quả nhưng vẫn không ngừng mà suy nghĩ.
Chính hắn ở trong giá lạnh đạo tuyết tuyến thứ ba trên Vu Tuyết Sơn, đối kháng giá lạnh của thiên địa, đối kháng quần ma thằng hề, đối kháng một đạo đại trận, đối kháng áp lực cực hạn vượt xa sức mạnh của chính hắn, thậm chí trải qua nguy cơ sống còn, vốn tưởng rằng dựa vào loại mài giũa này, có thể khiến cho Kiếm Ý của hắn tăng lên, hoặc ít gì cũng cải thiện được khả năng của hắn chứ?
Giống như Kim Hàn Tuyết, nàng lịch luyện, còn chưa thành công, nhưng nàng nhìn thấy con đường của nàng đi là đúng.
Nhưng hắn không có, hoàn toàn không có!
Điều này làm cho Phương Nguyên có chút khổ sở.
- Tại sao không có?
Vốn tưởng rằng có thể dựa vào trận chiến ác liệt, mài giũa ra một thân Kiếm Ý, nhưng chung quy vẫn không làm được, điều này khiến tâm tình Phương Nguyên có chút ngột ngạt. Trước đó, dù Lý Bạch Hồ đã từng nói qua, Kiếm Ý của hắn sẽ không tăng lên, hắn cũng không tin, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn đều tin tưởng đạo lý trả giá cái gì thì sẽ có báo đáp, đối với kiếm đạo, hắn cũng có tự tin này, có điều lần này lại không giống nhau, từ nơi sâu xa, như có người nói cho hắn, lần này, con đường thật sự bị đứt đoạn.
Hắn biết tu hành và nghiên cứu học vấn, tối kỵ nhất là phập phồng thấp thỏm, nên lẳng lặng uống trà, muốn đè buồn bực này xuống nhưng không hiệu quả, qua đi nửa canh giờ, cứ nghĩ đến lại cảm thấy thất thần.
- Cốc cốc.
Bên ngoài khoang thuyền, vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Phương Nguyên nhíu mày, hỏi:
- Có chuyện gì?
Bên ngoài khoang thuyền Phi Quỷ hơi co người lại, do dự một chút, mới nhỏ giọng nói:
- Công tử, có người cầu kiến.
- Có người cầu kiến
Phương Nguyên nhíu mày.
Nghĩ thầm bên trong Tuyến Nguyên mênh mông, vốn không có bao nhiêu người, càng không có bao nhiêu người hắn quen, ai sẽ đến gặp?
Buồn bực mất tập trung, vốn định từ chối.
Nhưng cũng vào lúc này, bên ngoài pháp chu, bỗng nhiên vang lên một tiếng rồng gầm.
Phương Nguyên lập tức trầm mặc, hắn phân biệt ra được, tiếng rồng gầm kia chính là cao thủ kiếm đạo phát ra, đây là một loại thủ đoạn cực kỳ lợi hại, hiển nhiên đối phương dùng loại thủ đoạn này để cho Phương Nguyên thấy tu vi kiếm đạo của họ.
- Haizzzz...
Phương Nguyên thở một hơi, cố gắng kiềm chế trái tim buồn bực, đứng dậy ra khỏi pháp chu.
Ở ngoài pháp chu, gió tuyết lướt nhẹ qua mặt hắn, Phương Nguyên mới cảm thấy lòng yên tĩnh một chút.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhìn thấy trên sườn dốc tuyết cách pháp chu chừng trăm trượng, có mấy nam tử đứng thẳng tắp, trên người bọn họ mặt tuyết bào thường thấy trên Tuyết Nguyên, sau lưng lại có áo choàng đen cực lớn, thân hình ưỡn cao, khí cơ thâm trầm, góc cạnh sắc bén, ngay cả gió tuyết phủ xuống bên cạnh họ, vô hình suy sụp rất nhiều.
- Cao thủ kiếm đạo từ đâu tới mà nhiều như vậy?
Phương Nguyên nhìn bọn họ, ánh mắt hơi ngẩn ra.
Sau khi hắn vào Tuyết Nguyên, đương nhiên cũng tìm hiểu thế lực phân bố trong đó, biết trên nơi đây có một vài môn phái Tà tu, hành tung thần bí, hay là ma đầu phân chia tang vật. Tuy nhiên, hiện tại ở đạo tuyết tuyến thứ ba, tài nguyên ít, gió tuyết lại lạnh lẽo, nên cũng không có quá nhiều cao thủ, cấp độ như Đồng lão ma cũng xem như là đứng đầu.
Mà bây giờ mấy người trên sườn dốc tuyết, thoạt nhìn rõ ràng đều là cao thủ cảnh giới Kim Đan nhất lưu, trên người tu vi khí cơ, hay khí thế, hạng người tán tu ma đầu không thể so sánh được, bọn họ từ đâu xuất hiện?
Điều quan trọng là nhìn những người này Phương Nguyên mơ hồ cảm giác được một loại quen thuộc nào đó.
- Ha ha, người đứng đầu Lục đạo, một mình đến Tuyết Nguyên, chém hết yêu ma, lại giấu diếm hành tung, thực khiến chúng ta xấu hổ.
Lúc nhìn thấy Phương Nguyên hiện thân, người cầm đầu trên sườn dốc tuyết bỗng nhiên cười nhẹ, chắp tay về phía Phương Nguyên, tiếng nói cũng không dùng sức lại xuyên thấu gió tuyết, truyền tới rõ ràng trong tai hắn, có thể thấy được người này tu vi không kém.
- Các ngươi nhận ra ta?
Phương Nguyên nghe xong, ánh mắt híp lại, ngẩng đầu bọn họ.
Đến lúc này, hắn cũng gần như đoán ra thân phận của đối phương.
- Tuổi còn trẻ song tu võ đạo, tinh hiểu đan trận vũ khí, lại có thể một kiếm đánh bại mười ma đầu, nhân vật như vậy, cũng không phải dễ dàng dưỡng ra trong Tuyết Nguyên nghèo nàng, mà cấp độ khí hậu như Trung Châu mới dưỡng ra được thiên kiêu đến cỡ này. Phương Nguyên đạo hữu đã ở Vu Tuyết Sơn lộ khả năng, nếu chúng ta còn không nhận ra thân phận của ngươi, vậy thực sự Thừa Thiên Kiếm Đạo chúng ta trà trộn trong Tuyết Nguyên nhiều năm như vậy.
Người nói chuyện là nam tử da mặt trắn nõn, để râu dài nho nhã, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, nói chuyện vô cùng khách khí, nhưng cũng mang theo một loại sức mạnh quỷ dị, nhìn qua, như muốn nhìn thấu lòng người.
- Thừa Thiên Kiếm Đạo.
Phương Nguyên nghe hắn tự thừa nhận thân phận, trong lòng cũng lập tức xác định, quả nhiên là bọn họ.
Hắn đi tới Tuyết Nguyên lâu như vậy, đương nhiên sẽ không phải không biết các thế lực trên Tuyết Nguyên, thậm chí trước khi tiến vào Tuyết Nguyên cũng đã hiểu rõ không ít, mà Thừa Thiên Kiếm Đạo, vốn khi bắt đầu vào đã muốn tiếp xúc một chút.
Thừa Thiên Kiếm Đạo, không phải một môn phái, mà là vô số người liên minh.
Theo như đệ tử Tẩy Kiếm Trì thường nói thì đó gọi là "Tà kiếm tu".
Chương 1057 Thừa Thiên Kiếm Đạo (2)
Như lời Lý Bạch Hồ, Phương Nguyên tu luyện Vô Khuyết Kiếm Kinh nhất mạch, trên Tuyết Nguyên cũng có truyền thừa, không biết bắt nguồn từ khi nào, nhưng cũng đã thịnh hành mấy trăm năm. Loại kiếm đạo này tinh diệu đạo lý, truyền lưu rộng khắp, lại thu hút vô số người theo, giống như Tuyêt Lang Kiếm trước đó giao thủ cùng Phương Nguyên, hắn cũng triển khai kiếm đạo, ngay cả một ít Vô Khuyết Kiếm Kinh mà hắn sử dụng, cũng có chút tương đồng với Phương Nguyên.
Mà người tu luyện loại kiếm đạo này, bắt đầu lấy tà pháp đột phá bức tường Kiếm Tâm, kết thâm cừu cùng Tẩy Kiếm Trì, dựa vào thực lực mạnh mẽ của Tẩy Kiếm Trì, vô số cao thủ trên Tuyết Nguyên, đương nhiên không ai có bản lãnh đối kháng chính diện, nhưng những người tu luyện tà kiếm, lại không ít, mà càng ngày càng nhiều, trong bóng tối kết liên minh, chống lại Tẩy Kiếm Trì nhiều năm.
Trong mắt Tẩy Kiếm Trì, bọn họ là yêu ma, là Tà tu, hơn nữa là loại Tà tu không thể tha thứ nhất.
Nhưng chính bọn họ, lại không cho là như vậy, mà tự thừa nhận là nhất mạch.
Chúng người tu hành trên Tuyết Nguyên cũng không có ai dám gọi bọn họ là Tà tu, tất cả truyền thừa Kiếm Điển của bọn họ đều từ pháp môn tu luyện, có người nói công pháp chiếm được có tên là Thừa Thiên Kiếm Điển nên tự xưng là Thừa Thiên Kiếm Đạo.
Những người này thường rất cẩn thận, để không bị Tẩy Kiếm Trì phát hiện, cho nên rất nhiều người lúc tu luyện, đều tình nguyện ra giá cao, điều động những đám người ma đầu vì bọn họ săn bắt thần hồn tu sĩ, còn bản thân lại trốn nơi sâu trong Tuyết Nguyên, hoặc ẩn giấu tại môn phái nào đó, để không phát hiện nhưng Phương Nguyên lại không nghĩ rằng, hắn vừa mới vừa để lộ thực lực chân thực, bọn họ lại ngang nhiên tới cửa.
- Như vậy, các ngươi tìm tới là có gì chỉ giáo?
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, nhàn nhạt mở miệng, trên người khí cơ như có như không bay vọt lên.
Kỳ thực hắn cũng biết, hắn một đường tiến vào Tuyết Nguyên, chém giết chúng ma đầu, chắc chắn cũng có phần những Tà tu trong bóng tối xuất lực, những ma đầu kia được như tu sĩ tà kiếm này thuê săn bắt hồn tu sĩ, mà dọc đường đi hắn chém giết vô số ma đầu, kỳ thực cũng chẳng khác nào chém nanh vuốt của bọn họ, đứt đoạn mất người bắt đoạt thần hồn cho bọn họ.
Đặc biệt là trận chiến trên Vu Tuyết Sơn này, giết Đồng lão ma chẳng khác nào nhổ cỏ tận gốc, khiến bọn họ mất đi tay sai đắc lực, đối phương tìm tới cửa, tám chín phần là đến báo thù.
- Ha ha, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chúng ta vì sao mà đến, Phương Nguyên đạo hữu còn không rõ sao?
Nhưng vị Kiếm tu râu dài kia nghe Phương Nguyên nói, lại cười nhẹ, khách khí nói:
- Trước Vân Đạo Sơn Trung Châu, Phương Nguyên đạo hữu dũng đoạt đứng đầu Lục đạo, vang danh khắp thiên hạ, tiền đồ vô lượng, chỉ đáng tiếc, vì đánh với Âm Sơn Tông một trận, khiến Tiên Minh đố kỵ, mạnh mẽ đè ép cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn, giảm đi Tiên pháp truyền thừa, hiển nhiên đoạn đường tu hành tiền đồ mịt mờ, trái tim buồn khổ, đến Tuyết Nguyên giải sầu, chúng ta cũng hiểu được, nêu đã chuẩn bị thật tốt, chiêu đãi đạo hữu một phen.
- Hả?
Phương Nguyên đối phương nói, trong lòng nhất thời ngưng lại.
Chậm rãi, hắn có chút hiểu được ý của những người này.
Khẽ trầm mặc một chút, hắn nhàn nhạt nói:
- Chiêu đãi thì không cần, đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau!
- Ha ha, dường như Phương Nguyên đạo hữu có chút ý lo lắng!
Kiếm tu râu dài kia như đã sớm đoán được phản ứng của Phương Nguyên, cười nói:
- Ba ngàn đại đạo, Phương Nguyên đạo hữu cần gì phải vì một đại đạo bị chém đứt mà trở nên không vui, khí hậu Tuyết Nguyên không sánh được với Đông Thổ, nhưng nói chung vẫn có thể cho ngươi nhìn thấy một quang cảnh khác.
Dứt lời, nhẹ nhàng phất tay, nói:
- Hãy cho phép chúng ta đem hậu lễ dâng lên!
Bên cạnh Kiếm tu râu dài, lập tức có một người tay nâng một hộp băng màu trắng, thả người lướt về phía trước, đến trước mặt Phương Nguyên, ngẩng đầu nhìn hắn, cười nhẹ, đặt hộp bên trên pháp chu, sau đó phi thân trở lại.
Trong quá trình này, Phương Nguyên vẫn trầm mặc, không lên tiếng.
- Chờ Phương Nguyên tiểu hữu cân nhắc xong, liền mời đến ngươi đến Lục Nguyệt Cung trong Tuyết Nguyên một chuyến.
Mà nam tử râu dài kia, làm tất cả những thứ này, lại ngẩng đầu nhìn về phía đông, cũng không ở lại lâu, chỉ cười một tiếng, chậm rãi lùi về sau. Gió tuyết mạnh mẽ che khuất thân hình bọn họ, khi gió tuyết đi qua, bọn họ cũng đã hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ có giọng nói nhàn nhạt, từ trong gió tiếng xa xôi truyền ra, như kiếm ngân vang tiếng.
- Haizz, đi rồi?
Mãi đến khi những người kia biến mất đã lâu, Phi Quỷ bên cạnh mới thò đầu đến, sắc mặt biến ảo không ngừng, nói:
- Ta còn tưởng những quái vật này đến trả thù, không nghĩ tới lại khách khí như vậy, công tử, lẽ nào ngươi thật sự là Lục đạo kia.
Sắc mặt Phương Nguyên cũng trở nên âm trầm, nói:
- Không cần hỏi nhiều, mang hộp này đi vào!
Ngồi trong khoang thuyền pháp chu, Phương Nguyên cau mày, đánh giá một phen, nhìn hộp băng này vuông vức, không phải bảo vật, hóa băng tuyết tạm thời, dùng thần thức dò xét một phen, mới xác định phía trên không có cấm chế hay khí độc. Sau khi quan sát một lát, Phương Nguyên hạ quyết tâm, mở hộp kia ra.
Sau đó, nhìn đồ vật trong hộp, hắn trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng tự nói:
- Quả nhiên có lòng!
Chương 1058 Thừa Thiên Kiếm Đạo và Tẩy Kiếm Trì (1)
Trong hộp băng, có đặt một cuốn sách, còn có xương đàn màu trắng, phía trên xăm lên nhừng hoa văn quỷ dị, mới nhìn qua, xương đàn bình thường không có gì lạ, nhưng nếu tập trung tinh lực nhìn nó, tựa như mơ hồ nghe được thét tiếng thét.
Phương Nguyên chỉ nhìn qua xương đàn màu trắng kia, liền thu hồi ánh mắt, trước tiên lấy quyển sách ra xem.
Chỉ thấy trong quyển sách này chính là một đạo kiếm kinh, phía trên ghi chép một ít pháp môn tu luyện, điểm quan trọng nhất là làm thế nào lấy ra thần hồn của người khác, dung luyện Kiếm Ý của chính mình vào trong đó, cuối cùng đem thần hồn kia hóa thành một đạo Kiếm linh của chính mình, trợ giúp pháp môn, pháp môn này huyền ảo, quỷ dị vô cùng nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều tài tình độc đáo.
Ánh mắt Phương Nguyên đảo qua, trong lòng nắm chắc.
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, một lát mới nhẹ nhàng thở ra.
Tà kiếm đạo tu luyện Kiếm linh pháp!
Những thứ tu sĩ tà kiếm này thật hào phóng, đúng là vừa gặp mặt đã tặng hắn một món lễ lớn, đây là mơ ước của hầu hết ma đầu trên Tuyết Nguyên, xem như là chí bảo tu luyện Tà linh công pháp, lại dễ dàng cho hắn như vậy.
Quan trọng nhất, xương đàn màu trắng kia là món đồ gì, Phương Nguyên cũng đoán được.
Đó là một thần hồn mới mẻ!
Những người này không chỉ cho hắn pháp môn tu luyện Kiếm linh, còn đem thần hồn của tu sĩ Kim Đan cho hắn.
...
...
- Thi đạo huynh, huynh không chỉ đem bí pháp cho hắn, còn đem xương đàn bản thân chuẩn bị để tu luyện đạo Kiếm linh thứ bảy cho hắn, đáng giá sao? Đây chính là bí mật bất truyền của Thừa Thiên Kiếm Đạo chúng ta, trên Tuyết Nguyên, không biết có bao nhiêu người muốn có được nó.
Mà lúc này, ngoài ba trăm dặm, một đám tu sĩ Thừa Thiên Kiếm Đạo ngự kiếm rời đi, cũng thấp giọng bàn luận. Mấy người bên cạnh thật sự không hiểu diễn xuất của vị tu sĩ họ Thi này, sau khi bọn họ phát hiện thân phật thật sự của Phương Nguyên, cũng đoán được ý đồ của hắn, đi tới thăm dò một chút, tiếp dẫn một chút, có thể hiểu được, không đến mức phải trực tiếp đưa ra hậu lễ như vậy chứ?
Phải biết rằng, trên Tuyết Nguyên, người mới gia nhập Thừa Thiên Kiếm Đạo, đều cần trải qua mấy đại khảo nghiệm.
Mà nam nhân họ Thi, nghe vậy lại chỉ thấp cười, nói:
- Vị đứng đầu Lục đạo này không phải người bình thường, hắn vốn là mầm Tiên do Tiên Minh tuyển chọn, chỉ vì hắn phạm phải sai lầm, bị người căm hận, cuối cùng cũng bị Tiên Minh bỏ, mới đến Tuyết Nguyên tới tìm một con đường sinh cơ, người thiên phú cỡ này, nếu gia nhập Thừa Thiên Kiếm Đạo chúng ta, tương lai có thành tựu Nguyên Anh, như vậy đối với Thừa Thiên Kiếm Đạo là một sự giúp đỡ lớn, ha ha, nếu Tiên Minh biết được, chỉ sợ tiếc đến đứt ruột.
Có người nghe xong, cười lạnh:
- Nhìn hắn nói cái gì đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau, như không cam lòng gia nhập Thừa Thiên Kiếm Đạo chúng ta.
- Nếu thật sự cảm thấy đạo bất đồng mưu cầu khác nhau, vậy hắn một người đứng đầu Lục đạo như hắn đến Tuyết Nguyên làm cái gì?
Nam tử họ Thi cười lạnh.
- Huống chi, dù hắn thật sự muốn giả vờ rụt rè, sau khi ở đây xem qua pháp môn tu luyện, hắn còn có thể rút ra sao?
Có người kinh ngạc nói:
- Vậy vì sao chúng ta không trực tiếp mang hắn về?
Nam tử họ Thi cười nhạt, nói:
- Ta đã truyền tin cho Thiếu minh chủ, làm thế này là theo ý hắn, tuy rằng người này rất thích hợp với Thừa Thiên Kiếm Đạo chúng ta, nhưng chúng ta cũng không cần quá vội vàng, ha ha, nhìn trận chiến giữa hắn và Đồng lão ma, bên trên kiếm đạo, cũng khổ luyện không ít, căn cơ Thừa Thiên Kiếm Đạo trên người, sợ là không cách nào bứt ra.
Vừa nói chuyện, ánh mắt đều híp lại, mang theo nụ cười tự tin.
- Mà pháp môn ta cho hắn, chỉ là pháp môn sơ giai, chờ sau khi xem qua, trong lòng như có một cây gai, sớm muộn hắn không kiềm chế nổi chính mình, tới tìm chúng ta cầu xin pháp môn cao siêu hơn, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, hiện tại cần gì phải đuổi tới bức bách hắn?
Gió tuyết gào thét khắp đại địa, thân hình mấy người này lóe lên rồi biến mất trong tuyết lớn mênh mông.
Nhưng tiếng cười của bọn họ chậm rãi tan trong gió tuyết, lại ở trong gió tuyết chậm rãi tản đi, đột nhiên dừng.
...
...
- Thì ra là như vậy.
Phương Nguyên không chỉ nhìn qua quyền sách mà cẩn thận xem qua nhiều lần.
Thậm chí hắn còn âm thầm cân nhắn xem bên trong pháp môn này ẩn chứa đạo lý cùng độ khả thi thành công.
Cuối cùng, hắn dần dần hiểu rõ.
Rất lâu trước đó hắn nghe Lý Bạch Hồ nói về những chuyện này, tu sĩ tà kiếm Tuyết Nguyên luyện pháp môn, thậm chí còn từng giao thủ bên trong Lang Gia, trên cơ bản hắn hiểu rõ những người này không tu Kiếm Tâm mà tu Kiếm linh, đến hiện tại hắn mới nhìn thấy bọn họ tu luyện cụ thể thế nào, lấy Kiếm linh thay pháp môn Kiếm Tâm, tâm tình phức tạp đến cực điểm.
- Tà kiếm tu sĩ, cũng quả thật có bản lãnh của chính mình.
Hắn không nhịn được thở dài một người.
Bây giờ, nỗ lực mượn áp lực mài giũa Kiếm Ý thất bại, nhìn thấy pháp môn này, đối với hắn có ảnh hưởng càng sâu.
Hắn nhìn thấy cuốn pháp môn này, tuy rằng có vẻ hơi thô ráp, như công pháp nhập môn, nhưng mà bên trong chỉ ra rất nhiều đạo lý.
Hắn xem qua những thứ này, cũng đã có thể thôi diễn ra nhiều cái đường.
Chương 1059 Thừa Thiên Kiếm Đạo và Tẩy Kiếm Trì (2)
Trong đó, bao quát phương pháp tu luyện, làm cho bản thân kiếm đạo tu luyện tới trình độ nào.
Cũng bao gồm lấy Kiếm linh để thay thế đạo tâm, sẽ làm cho bản thân nắm mấy phần thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh.
Mà kết quả cuối cùng, lại khiến tâm tình hắn nóng nảy.
Chỗ lợi hại của Tà tu là tuy hắn tà ác nhưng cũng không phải vô dụng.
Chút thời gian chỉ cần trả giá đánh đổi những thứ này, như vậy, xác thực có thể cho được kết quả hắn muốn.
Trong nháy mắt, thậm chí Phương Nguyên còn cảm thấy xương đàn có lực hấp dẫn vô cùng kỳ dị.
Tay của hắn vươn ra ngoài, cuối cùng, chỉ nhẹ nhàng đậy nắp hộp lại.
Thở dài một hơi, ngẩng đầu lên!
Sau đó hắn nhìn thấy con mèo trắng đứng ở cửa sâu thẳm nhìn hắn.
Phương Nguyên cũng ngẩng đầu nhìn nó, khẽ cười khổ một tiếng.
Mèo trắng nhìn hắn với vẻ mặt xem thường.
...
...
Mà bên ngoài pháp chu, ba ma đầu lẳng lặng chờ một loại khí cơ đặc biệt nào đó từ trong pháp chu truyền ra, cũng không dám thở mạnh, nhưng đợi đã lâu vẫn không thấy bên trong pháp chu có động tĩnh gì, đưa mắt nhìn nhau, người nọ đẩy người kia, muốn tìm người hỏi thăm tin tức, bỗng nhiên nhận ra điều gì, đồng thời quay đầu, kinh ngạc nhìn bầu trời phía đông.
Phía sau gió tuyết mênh mông, một thanh kiếm dài hơn mười trượng, rộng hơn ba trượng, dày nửa trượng, chậm rãi xuyên qua gió tuyết, chậm rãi lơ lửng bên trên pháp chu, kiếm khí thực chất như một ngọn núi lớn hàng lâm.
Bên trên phi kiếm, có thể nhìn thấy đang có hai tu sĩ áo bào trắng, một nam một nữ, cùng bốn tu sĩ áo bào đen, ánh mắt bọn họ uy nghiêm đáng sợ, ở trên cao nhìn pháp chu phía dưới, trên mặt mang theo vẻ mặt lạnh nhạt.
- Tiêu Cầm, Lục Bạc Viễn áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì kính xin Phương Nguyên đạo hữu ra mặt gặp một lần!
- ...
- ...
Nghe được lời này, ba vị lão ma nhất thời giật mình kinh hãi.
Người của Thừa Thiên Kiếm Đạo vừa đi, người của Tẩy Kiếm Trì liền tới?
Vị Tuyết công tử này mặt mũi cũng thật lớn.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía pháp chu, nhưng cũng biết không cần hắn đi vào thông báo, mấy vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì tiếng nói hùng hồn như vậy, đến mức chấn động bên ngoài pháp chu, tất cả đồ sắt đều vang lên ong ong, dù công tử nhà bọn hắn nhập định, lúc này cũng bị thức tỉnh.
- Muộn như vậy, đồng đạo Tẩy Kiếm Trì tới làm gì?
Quả nhiên, sau khi giọng nói đối phương vang lên, thân ảnh Phương Nguyên xuất hiện trên pháp chu, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn người ở trên thanh kiếm lớn kia, biểu hiện có chút khách khí, khó có thể che giấu, vẻ thiếu kiên nhân không cố ý che giấu trên mặt, mèo trắng bên người cũng đi theo ra ngoài, đi tới đi lui bên chân hắn.
- Nếu chúng ta lại không đến, sợ là chậm mất.
Bên trên thanh cự kiếm, nữ kiếm tu áo trắng Tiêu Cầm áo cười tủm tỉm, cúi chào Phương Nguyên, nói:
- Đạo huynh Phương Nguyên có giao tình với đệ tử áo trắng Lý Bạch Hồ của Tẩy Kiếm Trì, đều là đồng liệt Trung Châu Tiểu Thất Quân, bây giờ lặng lẽ tiến vào Tuyết Nguyên, Tẩy Kiếm Trì chúng ta biết được, sao có thể không đến đón tiếp chứ?
- Hiện tại hẳn Lý Bạch Hồ đã đi Côn Luân Sơn, ta cùng các đệ tử Tẩy Kiếm Trì khác không quen, cũng không có gì hay mà tiếp!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Tuy nhiên vẫn muốn cám ơn Tẩy Kiếm Trì có lòng!
Tên Kiếm sư áo bào trắng Tiêu Cầm lần thứ hai cúi chào, bỗng nhiên nói:
- Vậy không biết Phương Nguyên đạo huynh đến Tuyết Nguyên làm gì?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn mắt nàng, một lát sau, mới nói:
- Giải sầu!
Ánh mắt Tiêu Cầm nhất thời chậm rãi cúi xuống.
- Ha ha, chạy đến một nơi không có một ngọn cỏ như Tuyết Nguyên để giải sầu sao?
Cũng vào lúc này, vị kiếm sư Bạch Bào họ Lục cười lạnh nói:
- Phương Nguyên đạo hữu, ngươi xem Tẩy Kiếm Trì chúng ta là kẻ ngu sao, ngươi ở Vân Châu không tuân quy củ, giết Tiên Minh ám tử, kết quả bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, chúng ta cũng đều biết, nhưng hi vọng ngươi hiểu rõ, tuy Côn Luân Sơn bỏ quên ngươi, nhưng bên trên Tuyết Nguyên không có đồ thích hợp với ngươi, mau trở về đi thôi!
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
- Làm sao ngươi biết ta tới tìm đồ vật gì?
Bạch Bào họ Lục cười gằn một tiếng, ánh mắt tức giận, thấp giọng nói:
- Ngươi là thủ lĩnh Lục đạo, nổi danh khắp thiên hạ, cũng rất yêu quý danh tiếng. Chuyện trước đây ngươi tu Thừa Thiên Kiếm Đạo, từ lâu Tẩy Kiếm Trì ta đã nhận được danh sách, có điều sau khi Lý Bạch Hồ Lý sư huynh ở Lục đạo khảo tra, trở về Tẩy Kiếm Trì một chuyến, dùng bản mệnh đạo kiếm của mình đảm bảo cho ngươi, nói ngươi sẽ không đi con đường xấu xa, lúc đó Tẩy Kiếm Trì mới không đi tìm ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại xâm nhập Tuyết Nguyên, gây rối loạn, mục đích này còn không rõ ràng sao?
Phương Nguyên nghe xong, trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói:
- Đúng thật là ta bị Côn Luân Sơn bỏ, các ngươi muốn như thế nào?
Bạch Bào họ Lục trầm mặc một lát, điềm nhiên nói:
- Quay đầu trở lại, chúng ta xem như ngươi chưa từng tới.
- Bảo ta rời đi?
Phương Nguyên nghe được lời nói của Áo bào trắng họ Lục liền ngẩn người.
Trên mặt có chút biến hóa, nhẹ nhàng nhìn về phía hắn nói:
- Dựa vào cái gì?
Áo bào trắng họ Lục lạnh lùng trả lời:
- Tất nhiên là dựa vào kiếm trong tay ta...
Phương Nguyên không nói thêm, thanh khí dần dần nổi lên quanh người, từng sợi giống như một khối tơ lụa to lớn...
Chương 1060 Nguyên Anh Kiếm Tiên (1)
Khí thế xung quanh có chút dày đặc khiến người ta cảm thấy bị đè nén.
- Bình tĩnh đừng nóng...
Cũng vào lúc này, Kiếm sư Áo bào trắng Tiêu Cầm thở dài một tiếng, sau đó yên lặng nhìn về phía Phương Nguyên, nụ cười mang theo chút áy náy.
- Phương Nguyên đạo huynh, có kiếm đạo Lý Bạch Hồ sư huynh bảo đảm cho ngươi, chúng ta cũng không muốn trực tiếp xuất thủ, chỉ là ngươi không nên đến Tuyết Nguyên này, nghe ta khuyên một câu, bỏ đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thế nào?
- Chúng ta vốn nước sông không phạm nước giếng!
Phương Nguyên liếc mắt nhìn nữ tử kia, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
- Ta biết Tẩy Kiếm Trì đang lo lắng cái gì, nhưng phiền các ngươi chuyển lời với sư trưởng, Phương mỗ không có hứng thú, cũng sẽ không rơi vào ma đạo. Ta tới Tuyết Nguyên này chỉ để mài giũa kiếm ý, luyện thành Kiếm Tâm. Mọi người đều là người tu kiếm đạo, biết muốn thành đạo rất khó khăn, cũng mong mọi người hiểu cho Phương mỗ. Nếu ta nhập ma, các ngươi có thể chém ta, nhưng trước đó đừng nên ngăn cản tấm lòng hướng đạo của ta.
Những lời này đều là lời thật lòng của Phương Nguyên, vô cùng thành khẩn.
- Ha ha, ngươi nói mình không nhập ma sẽ không nhập ma sao?
Áo bào trắng họ Lục kia điềm nhiên nói:
- Lúc trước chúng ta ngăn cản ngươi cũng là vì nể mặt Bạch Hồ sư huynh, nếu không một yêu nhân tìm kiếm tà đạo, nói một tiếng liền chém, sao có thể ở nơi này mệt nhọc thuyết phục ngươi, ngươi còn không biết điều!
Phương Nguyên nổi giận, im lặng nửa ngày nói:
- Vậy nếu ta không biết điều thì sao?
Áo bào trắng họ Lục nghẹn họng, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, sát khí dày đặc.
Phương Nguyên nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi, ngươi không thể ngăn cản ta!
- Vậy thì cứ thử một chút!
Áo bào trắng họ Lục khẽ quát một tiếng, các vị Kiếm Sư áo bào đen của Tẩy Kiếm Trì bên cạnh cũng nhanh chóng rút bảo kiếm ra.
Xung quanh đột nhiên giương cung bạt kiếm, một trận đại chiến vô cùng căng thẳng.
Ba lão ma âm thầm kêu khổ, không ngờ ác danh Tà tu lại tới Tuyết Nguyên này, Phương Nguyên còn chém sạch nanh vuốt của bọn họ, kết quả bọn họ không nói gì, lại còn khách khí tặng lễ. Mà Tẩy Kiếm Trì này tới lại mang theo một quang cảnh khác, hiển nhiên sắp nổi lên một trận đại chiến, bọn họ cũng lộ vẻ do dự, nếu phải động thủ thì làm sao?
Không giúp công tử nhà bọn họ, trên thân còn mang theo độc đan, thế nhưng...
... Tẩy Kiếm Trì cũng không phải dễ trêu chọc.
Tiêu Cầm nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài, ấn bả vai Áo bào trắng họ Lục, nói với Phương Nguyên:
- Xin Phương Nguyên đạo huynh thứ lỗi, Lục sư đệ bị Tà tu làm hại, bởi vậy hắn vô cùng thống hận kiếm tu tà đạo, nhưng ta hy vọng Phương Nguyên sư huynh có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng ta. Sở dĩ Tà kiếm được xưng một chữ tà bởi vì bọn hắn không chuyện ác nào là không làm, chạm tới giới hạn thấp nhất. Ngươi đường đường là người đứng đầu Lục đạo, tiền đồ sáng lạn, cho dù Côn Lôn Sơn bỏ ngươi cũng còn vô số con đường có thể đi.
Nói xong khẽ trầm mặc, lại nhíu mày nhìn Phương Nguyên.
- Vì sao phải đi vào Tà đồ?
Từ trong ánh mắt này, Phương Nguyên nhìn ra được một chút ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, sau khi im lặng nửa ngày lại thấp giọng thở dài nói:
- Các ngươi đã nhận định Phương mỗ đi trên con đường tà kiếm, xem ra Phương mỗ có giải thích thế nào cũng vô dụng. Bình thường Phương mỗ không phải người là người lắm lời, nhưng lúc này vẫn muốn nói thêm một câu, các ngươi không tin ta, chẳng lẽ cũng không tin Lý Bạch Hồ sư huynh của các ngươi sao?
Vừa nói xong liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Cầm, thản nhiên nói:
- Hắn đã đồng ý dùng bản mệnh đạo kiếm bảo đảm cho ta là bởi vì hắn tin tưởng Phương mỗ sẽ không đi vào Tà đồ, Phương mỗ cũng không hứng thú, sẽ không vì thế mà để bằng hữu của mình thất vọng...
Tiêu Cầm nghe xong hơi trầm ngâm, nói:
- Vậy Phương Nguyên đạo huynh đi vào Tuyết Nguyên để làm cái gì?
Nghe lời này Phương Nguyên lại im lặng một lúc, nói:
- Ma luyện kiếm ý, tìm kiếm Kiếm Tâm!
Áo bào trắng họ Lục nghe lời ấy lại cười lạnh.
- Nếu Kiếm Tâm có thể dễ dàng tu luyện thành công như vậy, cũng sẽ không có nhiều người vô tội bị Tà tu bắt thần hồn, họ Phương kia, với thân phận này của ngươi, nói láo như thế không biết xấu hổ sao?
Phương Nguyên nhíu mày, không muốn nhiều lời.
- Thừa Thiên Kiếm Đạo, ngay từ đầu đã đi vào con đường tà đạo, có ma luyện thêm cũng vô dụng!
Mà Tiêu Cầm nói xong lại càng thêm dứt khoát:
- Phương Nguyên đại huynh, quay về đi, Tẩy Kiếm Trì chúng ta xem như ngươi chưa từng tới đây!
Tính nhẫn nại của Phương Nguyên đã đạt tới cực hạn, trầm ngâm một chút lại nói:
- Nếu ta nhất định phải qua, các ngươi có thể ngăn được ta sao?
...
...
Ầm ầm!
Bởi vì một câu nói kia, gió tuyết xung quanh dường như trở nên dày đặc hơn!
Một áp lực như có như không bay lên quanh người Phương Nguyên, thanh khí lượn lờ giống như dẫn động hư không xung quanh, khiến một mảng gió tuyết mênh mông đều trở nên nặng nề vô biên. Đệ tử Tẩy Kiếm Trì bên kia vào lúc này lại cảm nhận được một loại sức mạnh thiên đại trấn áp, thân hình đệ tử áo bào đen lúc này đã lay động không thể đứng vững.
Mà sắc mặt hai Kiếm sư Áo bào trắng cũng biến đổi, như gặp phải đại địch.
- Tại sao không được chứ?
Hắn biết rõ không nghĩ ra kết quả nhưng vẫn không ngừng mà suy nghĩ.
Chính hắn ở trong giá lạnh đạo tuyết tuyến thứ ba trên Vu Tuyết Sơn, đối kháng giá lạnh của thiên địa, đối kháng quần ma thằng hề, đối kháng một đạo đại trận, đối kháng áp lực cực hạn vượt xa sức mạnh của chính hắn, thậm chí trải qua nguy cơ sống còn, vốn tưởng rằng dựa vào loại mài giũa này, có thể khiến cho Kiếm Ý của hắn tăng lên, hoặc ít gì cũng cải thiện được khả năng của hắn chứ?
Giống như Kim Hàn Tuyết, nàng lịch luyện, còn chưa thành công, nhưng nàng nhìn thấy con đường của nàng đi là đúng.
Nhưng hắn không có, hoàn toàn không có!
Điều này làm cho Phương Nguyên có chút khổ sở.
- Tại sao không có?
Vốn tưởng rằng có thể dựa vào trận chiến ác liệt, mài giũa ra một thân Kiếm Ý, nhưng chung quy vẫn không làm được, điều này khiến tâm tình Phương Nguyên có chút ngột ngạt. Trước đó, dù Lý Bạch Hồ đã từng nói qua, Kiếm Ý của hắn sẽ không tăng lên, hắn cũng không tin, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn đều tin tưởng đạo lý trả giá cái gì thì sẽ có báo đáp, đối với kiếm đạo, hắn cũng có tự tin này, có điều lần này lại không giống nhau, từ nơi sâu xa, như có người nói cho hắn, lần này, con đường thật sự bị đứt đoạn.
Hắn biết tu hành và nghiên cứu học vấn, tối kỵ nhất là phập phồng thấp thỏm, nên lẳng lặng uống trà, muốn đè buồn bực này xuống nhưng không hiệu quả, qua đi nửa canh giờ, cứ nghĩ đến lại cảm thấy thất thần.
- Cốc cốc.
Bên ngoài khoang thuyền, vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Phương Nguyên nhíu mày, hỏi:
- Có chuyện gì?
Bên ngoài khoang thuyền Phi Quỷ hơi co người lại, do dự một chút, mới nhỏ giọng nói:
- Công tử, có người cầu kiến.
- Có người cầu kiến
Phương Nguyên nhíu mày.
Nghĩ thầm bên trong Tuyến Nguyên mênh mông, vốn không có bao nhiêu người, càng không có bao nhiêu người hắn quen, ai sẽ đến gặp?
Buồn bực mất tập trung, vốn định từ chối.
Nhưng cũng vào lúc này, bên ngoài pháp chu, bỗng nhiên vang lên một tiếng rồng gầm.
Phương Nguyên lập tức trầm mặc, hắn phân biệt ra được, tiếng rồng gầm kia chính là cao thủ kiếm đạo phát ra, đây là một loại thủ đoạn cực kỳ lợi hại, hiển nhiên đối phương dùng loại thủ đoạn này để cho Phương Nguyên thấy tu vi kiếm đạo của họ.
- Haizzzz...
Phương Nguyên thở một hơi, cố gắng kiềm chế trái tim buồn bực, đứng dậy ra khỏi pháp chu.
Ở ngoài pháp chu, gió tuyết lướt nhẹ qua mặt hắn, Phương Nguyên mới cảm thấy lòng yên tĩnh một chút.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhìn thấy trên sườn dốc tuyết cách pháp chu chừng trăm trượng, có mấy nam tử đứng thẳng tắp, trên người bọn họ mặt tuyết bào thường thấy trên Tuyết Nguyên, sau lưng lại có áo choàng đen cực lớn, thân hình ưỡn cao, khí cơ thâm trầm, góc cạnh sắc bén, ngay cả gió tuyết phủ xuống bên cạnh họ, vô hình suy sụp rất nhiều.
- Cao thủ kiếm đạo từ đâu tới mà nhiều như vậy?
Phương Nguyên nhìn bọn họ, ánh mắt hơi ngẩn ra.
Sau khi hắn vào Tuyết Nguyên, đương nhiên cũng tìm hiểu thế lực phân bố trong đó, biết trên nơi đây có một vài môn phái Tà tu, hành tung thần bí, hay là ma đầu phân chia tang vật. Tuy nhiên, hiện tại ở đạo tuyết tuyến thứ ba, tài nguyên ít, gió tuyết lại lạnh lẽo, nên cũng không có quá nhiều cao thủ, cấp độ như Đồng lão ma cũng xem như là đứng đầu.
Mà bây giờ mấy người trên sườn dốc tuyết, thoạt nhìn rõ ràng đều là cao thủ cảnh giới Kim Đan nhất lưu, trên người tu vi khí cơ, hay khí thế, hạng người tán tu ma đầu không thể so sánh được, bọn họ từ đâu xuất hiện?
Điều quan trọng là nhìn những người này Phương Nguyên mơ hồ cảm giác được một loại quen thuộc nào đó.
- Ha ha, người đứng đầu Lục đạo, một mình đến Tuyết Nguyên, chém hết yêu ma, lại giấu diếm hành tung, thực khiến chúng ta xấu hổ.
Lúc nhìn thấy Phương Nguyên hiện thân, người cầm đầu trên sườn dốc tuyết bỗng nhiên cười nhẹ, chắp tay về phía Phương Nguyên, tiếng nói cũng không dùng sức lại xuyên thấu gió tuyết, truyền tới rõ ràng trong tai hắn, có thể thấy được người này tu vi không kém.
- Các ngươi nhận ra ta?
Phương Nguyên nghe xong, ánh mắt híp lại, ngẩng đầu bọn họ.
Đến lúc này, hắn cũng gần như đoán ra thân phận của đối phương.
- Tuổi còn trẻ song tu võ đạo, tinh hiểu đan trận vũ khí, lại có thể một kiếm đánh bại mười ma đầu, nhân vật như vậy, cũng không phải dễ dàng dưỡng ra trong Tuyết Nguyên nghèo nàng, mà cấp độ khí hậu như Trung Châu mới dưỡng ra được thiên kiêu đến cỡ này. Phương Nguyên đạo hữu đã ở Vu Tuyết Sơn lộ khả năng, nếu chúng ta còn không nhận ra thân phận của ngươi, vậy thực sự Thừa Thiên Kiếm Đạo chúng ta trà trộn trong Tuyết Nguyên nhiều năm như vậy.
Người nói chuyện là nam tử da mặt trắn nõn, để râu dài nho nhã, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, nói chuyện vô cùng khách khí, nhưng cũng mang theo một loại sức mạnh quỷ dị, nhìn qua, như muốn nhìn thấu lòng người.
- Thừa Thiên Kiếm Đạo.
Phương Nguyên nghe hắn tự thừa nhận thân phận, trong lòng cũng lập tức xác định, quả nhiên là bọn họ.
Hắn đi tới Tuyết Nguyên lâu như vậy, đương nhiên sẽ không phải không biết các thế lực trên Tuyết Nguyên, thậm chí trước khi tiến vào Tuyết Nguyên cũng đã hiểu rõ không ít, mà Thừa Thiên Kiếm Đạo, vốn khi bắt đầu vào đã muốn tiếp xúc một chút.
Thừa Thiên Kiếm Đạo, không phải một môn phái, mà là vô số người liên minh.
Theo như đệ tử Tẩy Kiếm Trì thường nói thì đó gọi là "Tà kiếm tu".
Chương 1057 Thừa Thiên Kiếm Đạo (2)
Như lời Lý Bạch Hồ, Phương Nguyên tu luyện Vô Khuyết Kiếm Kinh nhất mạch, trên Tuyết Nguyên cũng có truyền thừa, không biết bắt nguồn từ khi nào, nhưng cũng đã thịnh hành mấy trăm năm. Loại kiếm đạo này tinh diệu đạo lý, truyền lưu rộng khắp, lại thu hút vô số người theo, giống như Tuyêt Lang Kiếm trước đó giao thủ cùng Phương Nguyên, hắn cũng triển khai kiếm đạo, ngay cả một ít Vô Khuyết Kiếm Kinh mà hắn sử dụng, cũng có chút tương đồng với Phương Nguyên.
Mà người tu luyện loại kiếm đạo này, bắt đầu lấy tà pháp đột phá bức tường Kiếm Tâm, kết thâm cừu cùng Tẩy Kiếm Trì, dựa vào thực lực mạnh mẽ của Tẩy Kiếm Trì, vô số cao thủ trên Tuyết Nguyên, đương nhiên không ai có bản lãnh đối kháng chính diện, nhưng những người tu luyện tà kiếm, lại không ít, mà càng ngày càng nhiều, trong bóng tối kết liên minh, chống lại Tẩy Kiếm Trì nhiều năm.
Trong mắt Tẩy Kiếm Trì, bọn họ là yêu ma, là Tà tu, hơn nữa là loại Tà tu không thể tha thứ nhất.
Nhưng chính bọn họ, lại không cho là như vậy, mà tự thừa nhận là nhất mạch.
Chúng người tu hành trên Tuyết Nguyên cũng không có ai dám gọi bọn họ là Tà tu, tất cả truyền thừa Kiếm Điển của bọn họ đều từ pháp môn tu luyện, có người nói công pháp chiếm được có tên là Thừa Thiên Kiếm Điển nên tự xưng là Thừa Thiên Kiếm Đạo.
Những người này thường rất cẩn thận, để không bị Tẩy Kiếm Trì phát hiện, cho nên rất nhiều người lúc tu luyện, đều tình nguyện ra giá cao, điều động những đám người ma đầu vì bọn họ săn bắt thần hồn tu sĩ, còn bản thân lại trốn nơi sâu trong Tuyết Nguyên, hoặc ẩn giấu tại môn phái nào đó, để không phát hiện nhưng Phương Nguyên lại không nghĩ rằng, hắn vừa mới vừa để lộ thực lực chân thực, bọn họ lại ngang nhiên tới cửa.
- Như vậy, các ngươi tìm tới là có gì chỉ giáo?
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, nhàn nhạt mở miệng, trên người khí cơ như có như không bay vọt lên.
Kỳ thực hắn cũng biết, hắn một đường tiến vào Tuyết Nguyên, chém giết chúng ma đầu, chắc chắn cũng có phần những Tà tu trong bóng tối xuất lực, những ma đầu kia được như tu sĩ tà kiếm này thuê săn bắt hồn tu sĩ, mà dọc đường đi hắn chém giết vô số ma đầu, kỳ thực cũng chẳng khác nào chém nanh vuốt của bọn họ, đứt đoạn mất người bắt đoạt thần hồn cho bọn họ.
Đặc biệt là trận chiến trên Vu Tuyết Sơn này, giết Đồng lão ma chẳng khác nào nhổ cỏ tận gốc, khiến bọn họ mất đi tay sai đắc lực, đối phương tìm tới cửa, tám chín phần là đến báo thù.
- Ha ha, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chúng ta vì sao mà đến, Phương Nguyên đạo hữu còn không rõ sao?
Nhưng vị Kiếm tu râu dài kia nghe Phương Nguyên nói, lại cười nhẹ, khách khí nói:
- Trước Vân Đạo Sơn Trung Châu, Phương Nguyên đạo hữu dũng đoạt đứng đầu Lục đạo, vang danh khắp thiên hạ, tiền đồ vô lượng, chỉ đáng tiếc, vì đánh với Âm Sơn Tông một trận, khiến Tiên Minh đố kỵ, mạnh mẽ đè ép cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn, giảm đi Tiên pháp truyền thừa, hiển nhiên đoạn đường tu hành tiền đồ mịt mờ, trái tim buồn khổ, đến Tuyết Nguyên giải sầu, chúng ta cũng hiểu được, nêu đã chuẩn bị thật tốt, chiêu đãi đạo hữu một phen.
- Hả?
Phương Nguyên đối phương nói, trong lòng nhất thời ngưng lại.
Chậm rãi, hắn có chút hiểu được ý của những người này.
Khẽ trầm mặc một chút, hắn nhàn nhạt nói:
- Chiêu đãi thì không cần, đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau!
- Ha ha, dường như Phương Nguyên đạo hữu có chút ý lo lắng!
Kiếm tu râu dài kia như đã sớm đoán được phản ứng của Phương Nguyên, cười nói:
- Ba ngàn đại đạo, Phương Nguyên đạo hữu cần gì phải vì một đại đạo bị chém đứt mà trở nên không vui, khí hậu Tuyết Nguyên không sánh được với Đông Thổ, nhưng nói chung vẫn có thể cho ngươi nhìn thấy một quang cảnh khác.
Dứt lời, nhẹ nhàng phất tay, nói:
- Hãy cho phép chúng ta đem hậu lễ dâng lên!
Bên cạnh Kiếm tu râu dài, lập tức có một người tay nâng một hộp băng màu trắng, thả người lướt về phía trước, đến trước mặt Phương Nguyên, ngẩng đầu nhìn hắn, cười nhẹ, đặt hộp bên trên pháp chu, sau đó phi thân trở lại.
Trong quá trình này, Phương Nguyên vẫn trầm mặc, không lên tiếng.
- Chờ Phương Nguyên tiểu hữu cân nhắc xong, liền mời đến ngươi đến Lục Nguyệt Cung trong Tuyết Nguyên một chuyến.
Mà nam tử râu dài kia, làm tất cả những thứ này, lại ngẩng đầu nhìn về phía đông, cũng không ở lại lâu, chỉ cười một tiếng, chậm rãi lùi về sau. Gió tuyết mạnh mẽ che khuất thân hình bọn họ, khi gió tuyết đi qua, bọn họ cũng đã hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ có giọng nói nhàn nhạt, từ trong gió tiếng xa xôi truyền ra, như kiếm ngân vang tiếng.
- Haizz, đi rồi?
Mãi đến khi những người kia biến mất đã lâu, Phi Quỷ bên cạnh mới thò đầu đến, sắc mặt biến ảo không ngừng, nói:
- Ta còn tưởng những quái vật này đến trả thù, không nghĩ tới lại khách khí như vậy, công tử, lẽ nào ngươi thật sự là Lục đạo kia.
Sắc mặt Phương Nguyên cũng trở nên âm trầm, nói:
- Không cần hỏi nhiều, mang hộp này đi vào!
Ngồi trong khoang thuyền pháp chu, Phương Nguyên cau mày, đánh giá một phen, nhìn hộp băng này vuông vức, không phải bảo vật, hóa băng tuyết tạm thời, dùng thần thức dò xét một phen, mới xác định phía trên không có cấm chế hay khí độc. Sau khi quan sát một lát, Phương Nguyên hạ quyết tâm, mở hộp kia ra.
Sau đó, nhìn đồ vật trong hộp, hắn trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng tự nói:
- Quả nhiên có lòng!
Chương 1058 Thừa Thiên Kiếm Đạo và Tẩy Kiếm Trì (1)
Trong hộp băng, có đặt một cuốn sách, còn có xương đàn màu trắng, phía trên xăm lên nhừng hoa văn quỷ dị, mới nhìn qua, xương đàn bình thường không có gì lạ, nhưng nếu tập trung tinh lực nhìn nó, tựa như mơ hồ nghe được thét tiếng thét.
Phương Nguyên chỉ nhìn qua xương đàn màu trắng kia, liền thu hồi ánh mắt, trước tiên lấy quyển sách ra xem.
Chỉ thấy trong quyển sách này chính là một đạo kiếm kinh, phía trên ghi chép một ít pháp môn tu luyện, điểm quan trọng nhất là làm thế nào lấy ra thần hồn của người khác, dung luyện Kiếm Ý của chính mình vào trong đó, cuối cùng đem thần hồn kia hóa thành một đạo Kiếm linh của chính mình, trợ giúp pháp môn, pháp môn này huyền ảo, quỷ dị vô cùng nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều tài tình độc đáo.
Ánh mắt Phương Nguyên đảo qua, trong lòng nắm chắc.
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, một lát mới nhẹ nhàng thở ra.
Tà kiếm đạo tu luyện Kiếm linh pháp!
Những thứ tu sĩ tà kiếm này thật hào phóng, đúng là vừa gặp mặt đã tặng hắn một món lễ lớn, đây là mơ ước của hầu hết ma đầu trên Tuyết Nguyên, xem như là chí bảo tu luyện Tà linh công pháp, lại dễ dàng cho hắn như vậy.
Quan trọng nhất, xương đàn màu trắng kia là món đồ gì, Phương Nguyên cũng đoán được.
Đó là một thần hồn mới mẻ!
Những người này không chỉ cho hắn pháp môn tu luyện Kiếm linh, còn đem thần hồn của tu sĩ Kim Đan cho hắn.
...
...
- Thi đạo huynh, huynh không chỉ đem bí pháp cho hắn, còn đem xương đàn bản thân chuẩn bị để tu luyện đạo Kiếm linh thứ bảy cho hắn, đáng giá sao? Đây chính là bí mật bất truyền của Thừa Thiên Kiếm Đạo chúng ta, trên Tuyết Nguyên, không biết có bao nhiêu người muốn có được nó.
Mà lúc này, ngoài ba trăm dặm, một đám tu sĩ Thừa Thiên Kiếm Đạo ngự kiếm rời đi, cũng thấp giọng bàn luận. Mấy người bên cạnh thật sự không hiểu diễn xuất của vị tu sĩ họ Thi này, sau khi bọn họ phát hiện thân phật thật sự của Phương Nguyên, cũng đoán được ý đồ của hắn, đi tới thăm dò một chút, tiếp dẫn một chút, có thể hiểu được, không đến mức phải trực tiếp đưa ra hậu lễ như vậy chứ?
Phải biết rằng, trên Tuyết Nguyên, người mới gia nhập Thừa Thiên Kiếm Đạo, đều cần trải qua mấy đại khảo nghiệm.
Mà nam nhân họ Thi, nghe vậy lại chỉ thấp cười, nói:
- Vị đứng đầu Lục đạo này không phải người bình thường, hắn vốn là mầm Tiên do Tiên Minh tuyển chọn, chỉ vì hắn phạm phải sai lầm, bị người căm hận, cuối cùng cũng bị Tiên Minh bỏ, mới đến Tuyết Nguyên tới tìm một con đường sinh cơ, người thiên phú cỡ này, nếu gia nhập Thừa Thiên Kiếm Đạo chúng ta, tương lai có thành tựu Nguyên Anh, như vậy đối với Thừa Thiên Kiếm Đạo là một sự giúp đỡ lớn, ha ha, nếu Tiên Minh biết được, chỉ sợ tiếc đến đứt ruột.
Có người nghe xong, cười lạnh:
- Nhìn hắn nói cái gì đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau, như không cam lòng gia nhập Thừa Thiên Kiếm Đạo chúng ta.
- Nếu thật sự cảm thấy đạo bất đồng mưu cầu khác nhau, vậy hắn một người đứng đầu Lục đạo như hắn đến Tuyết Nguyên làm cái gì?
Nam tử họ Thi cười lạnh.
- Huống chi, dù hắn thật sự muốn giả vờ rụt rè, sau khi ở đây xem qua pháp môn tu luyện, hắn còn có thể rút ra sao?
Có người kinh ngạc nói:
- Vậy vì sao chúng ta không trực tiếp mang hắn về?
Nam tử họ Thi cười nhạt, nói:
- Ta đã truyền tin cho Thiếu minh chủ, làm thế này là theo ý hắn, tuy rằng người này rất thích hợp với Thừa Thiên Kiếm Đạo chúng ta, nhưng chúng ta cũng không cần quá vội vàng, ha ha, nhìn trận chiến giữa hắn và Đồng lão ma, bên trên kiếm đạo, cũng khổ luyện không ít, căn cơ Thừa Thiên Kiếm Đạo trên người, sợ là không cách nào bứt ra.
Vừa nói chuyện, ánh mắt đều híp lại, mang theo nụ cười tự tin.
- Mà pháp môn ta cho hắn, chỉ là pháp môn sơ giai, chờ sau khi xem qua, trong lòng như có một cây gai, sớm muộn hắn không kiềm chế nổi chính mình, tới tìm chúng ta cầu xin pháp môn cao siêu hơn, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, hiện tại cần gì phải đuổi tới bức bách hắn?
Gió tuyết gào thét khắp đại địa, thân hình mấy người này lóe lên rồi biến mất trong tuyết lớn mênh mông.
Nhưng tiếng cười của bọn họ chậm rãi tan trong gió tuyết, lại ở trong gió tuyết chậm rãi tản đi, đột nhiên dừng.
...
...
- Thì ra là như vậy.
Phương Nguyên không chỉ nhìn qua quyền sách mà cẩn thận xem qua nhiều lần.
Thậm chí hắn còn âm thầm cân nhắn xem bên trong pháp môn này ẩn chứa đạo lý cùng độ khả thi thành công.
Cuối cùng, hắn dần dần hiểu rõ.
Rất lâu trước đó hắn nghe Lý Bạch Hồ nói về những chuyện này, tu sĩ tà kiếm Tuyết Nguyên luyện pháp môn, thậm chí còn từng giao thủ bên trong Lang Gia, trên cơ bản hắn hiểu rõ những người này không tu Kiếm Tâm mà tu Kiếm linh, đến hiện tại hắn mới nhìn thấy bọn họ tu luyện cụ thể thế nào, lấy Kiếm linh thay pháp môn Kiếm Tâm, tâm tình phức tạp đến cực điểm.
- Tà kiếm tu sĩ, cũng quả thật có bản lãnh của chính mình.
Hắn không nhịn được thở dài một người.
Bây giờ, nỗ lực mượn áp lực mài giũa Kiếm Ý thất bại, nhìn thấy pháp môn này, đối với hắn có ảnh hưởng càng sâu.
Hắn nhìn thấy cuốn pháp môn này, tuy rằng có vẻ hơi thô ráp, như công pháp nhập môn, nhưng mà bên trong chỉ ra rất nhiều đạo lý.
Hắn xem qua những thứ này, cũng đã có thể thôi diễn ra nhiều cái đường.
Chương 1059 Thừa Thiên Kiếm Đạo và Tẩy Kiếm Trì (2)
Trong đó, bao quát phương pháp tu luyện, làm cho bản thân kiếm đạo tu luyện tới trình độ nào.
Cũng bao gồm lấy Kiếm linh để thay thế đạo tâm, sẽ làm cho bản thân nắm mấy phần thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh.
Mà kết quả cuối cùng, lại khiến tâm tình hắn nóng nảy.
Chỗ lợi hại của Tà tu là tuy hắn tà ác nhưng cũng không phải vô dụng.
Chút thời gian chỉ cần trả giá đánh đổi những thứ này, như vậy, xác thực có thể cho được kết quả hắn muốn.
Trong nháy mắt, thậm chí Phương Nguyên còn cảm thấy xương đàn có lực hấp dẫn vô cùng kỳ dị.
Tay của hắn vươn ra ngoài, cuối cùng, chỉ nhẹ nhàng đậy nắp hộp lại.
Thở dài một hơi, ngẩng đầu lên!
Sau đó hắn nhìn thấy con mèo trắng đứng ở cửa sâu thẳm nhìn hắn.
Phương Nguyên cũng ngẩng đầu nhìn nó, khẽ cười khổ một tiếng.
Mèo trắng nhìn hắn với vẻ mặt xem thường.
...
...
Mà bên ngoài pháp chu, ba ma đầu lẳng lặng chờ một loại khí cơ đặc biệt nào đó từ trong pháp chu truyền ra, cũng không dám thở mạnh, nhưng đợi đã lâu vẫn không thấy bên trong pháp chu có động tĩnh gì, đưa mắt nhìn nhau, người nọ đẩy người kia, muốn tìm người hỏi thăm tin tức, bỗng nhiên nhận ra điều gì, đồng thời quay đầu, kinh ngạc nhìn bầu trời phía đông.
Phía sau gió tuyết mênh mông, một thanh kiếm dài hơn mười trượng, rộng hơn ba trượng, dày nửa trượng, chậm rãi xuyên qua gió tuyết, chậm rãi lơ lửng bên trên pháp chu, kiếm khí thực chất như một ngọn núi lớn hàng lâm.
Bên trên phi kiếm, có thể nhìn thấy đang có hai tu sĩ áo bào trắng, một nam một nữ, cùng bốn tu sĩ áo bào đen, ánh mắt bọn họ uy nghiêm đáng sợ, ở trên cao nhìn pháp chu phía dưới, trên mặt mang theo vẻ mặt lạnh nhạt.
- Tiêu Cầm, Lục Bạc Viễn áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì kính xin Phương Nguyên đạo hữu ra mặt gặp một lần!
- ...
- ...
Nghe được lời này, ba vị lão ma nhất thời giật mình kinh hãi.
Người của Thừa Thiên Kiếm Đạo vừa đi, người của Tẩy Kiếm Trì liền tới?
Vị Tuyết công tử này mặt mũi cũng thật lớn.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía pháp chu, nhưng cũng biết không cần hắn đi vào thông báo, mấy vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì tiếng nói hùng hồn như vậy, đến mức chấn động bên ngoài pháp chu, tất cả đồ sắt đều vang lên ong ong, dù công tử nhà bọn hắn nhập định, lúc này cũng bị thức tỉnh.
- Muộn như vậy, đồng đạo Tẩy Kiếm Trì tới làm gì?
Quả nhiên, sau khi giọng nói đối phương vang lên, thân ảnh Phương Nguyên xuất hiện trên pháp chu, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn người ở trên thanh kiếm lớn kia, biểu hiện có chút khách khí, khó có thể che giấu, vẻ thiếu kiên nhân không cố ý che giấu trên mặt, mèo trắng bên người cũng đi theo ra ngoài, đi tới đi lui bên chân hắn.
- Nếu chúng ta lại không đến, sợ là chậm mất.
Bên trên thanh cự kiếm, nữ kiếm tu áo trắng Tiêu Cầm áo cười tủm tỉm, cúi chào Phương Nguyên, nói:
- Đạo huynh Phương Nguyên có giao tình với đệ tử áo trắng Lý Bạch Hồ của Tẩy Kiếm Trì, đều là đồng liệt Trung Châu Tiểu Thất Quân, bây giờ lặng lẽ tiến vào Tuyết Nguyên, Tẩy Kiếm Trì chúng ta biết được, sao có thể không đến đón tiếp chứ?
- Hiện tại hẳn Lý Bạch Hồ đã đi Côn Luân Sơn, ta cùng các đệ tử Tẩy Kiếm Trì khác không quen, cũng không có gì hay mà tiếp!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Tuy nhiên vẫn muốn cám ơn Tẩy Kiếm Trì có lòng!
Tên Kiếm sư áo bào trắng Tiêu Cầm lần thứ hai cúi chào, bỗng nhiên nói:
- Vậy không biết Phương Nguyên đạo huynh đến Tuyết Nguyên làm gì?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn mắt nàng, một lát sau, mới nói:
- Giải sầu!
Ánh mắt Tiêu Cầm nhất thời chậm rãi cúi xuống.
- Ha ha, chạy đến một nơi không có một ngọn cỏ như Tuyết Nguyên để giải sầu sao?
Cũng vào lúc này, vị kiếm sư Bạch Bào họ Lục cười lạnh nói:
- Phương Nguyên đạo hữu, ngươi xem Tẩy Kiếm Trì chúng ta là kẻ ngu sao, ngươi ở Vân Châu không tuân quy củ, giết Tiên Minh ám tử, kết quả bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, chúng ta cũng đều biết, nhưng hi vọng ngươi hiểu rõ, tuy Côn Luân Sơn bỏ quên ngươi, nhưng bên trên Tuyết Nguyên không có đồ thích hợp với ngươi, mau trở về đi thôi!
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
- Làm sao ngươi biết ta tới tìm đồ vật gì?
Bạch Bào họ Lục cười gằn một tiếng, ánh mắt tức giận, thấp giọng nói:
- Ngươi là thủ lĩnh Lục đạo, nổi danh khắp thiên hạ, cũng rất yêu quý danh tiếng. Chuyện trước đây ngươi tu Thừa Thiên Kiếm Đạo, từ lâu Tẩy Kiếm Trì ta đã nhận được danh sách, có điều sau khi Lý Bạch Hồ Lý sư huynh ở Lục đạo khảo tra, trở về Tẩy Kiếm Trì một chuyến, dùng bản mệnh đạo kiếm của mình đảm bảo cho ngươi, nói ngươi sẽ không đi con đường xấu xa, lúc đó Tẩy Kiếm Trì mới không đi tìm ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại xâm nhập Tuyết Nguyên, gây rối loạn, mục đích này còn không rõ ràng sao?
Phương Nguyên nghe xong, trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói:
- Đúng thật là ta bị Côn Luân Sơn bỏ, các ngươi muốn như thế nào?
Bạch Bào họ Lục trầm mặc một lát, điềm nhiên nói:
- Quay đầu trở lại, chúng ta xem như ngươi chưa từng tới.
- Bảo ta rời đi?
Phương Nguyên nghe được lời nói của Áo bào trắng họ Lục liền ngẩn người.
Trên mặt có chút biến hóa, nhẹ nhàng nhìn về phía hắn nói:
- Dựa vào cái gì?
Áo bào trắng họ Lục lạnh lùng trả lời:
- Tất nhiên là dựa vào kiếm trong tay ta...
Phương Nguyên không nói thêm, thanh khí dần dần nổi lên quanh người, từng sợi giống như một khối tơ lụa to lớn...
Chương 1060 Nguyên Anh Kiếm Tiên (1)
Khí thế xung quanh có chút dày đặc khiến người ta cảm thấy bị đè nén.
- Bình tĩnh đừng nóng...
Cũng vào lúc này, Kiếm sư Áo bào trắng Tiêu Cầm thở dài một tiếng, sau đó yên lặng nhìn về phía Phương Nguyên, nụ cười mang theo chút áy náy.
- Phương Nguyên đạo huynh, có kiếm đạo Lý Bạch Hồ sư huynh bảo đảm cho ngươi, chúng ta cũng không muốn trực tiếp xuất thủ, chỉ là ngươi không nên đến Tuyết Nguyên này, nghe ta khuyên một câu, bỏ đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thế nào?
- Chúng ta vốn nước sông không phạm nước giếng!
Phương Nguyên liếc mắt nhìn nữ tử kia, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
- Ta biết Tẩy Kiếm Trì đang lo lắng cái gì, nhưng phiền các ngươi chuyển lời với sư trưởng, Phương mỗ không có hứng thú, cũng sẽ không rơi vào ma đạo. Ta tới Tuyết Nguyên này chỉ để mài giũa kiếm ý, luyện thành Kiếm Tâm. Mọi người đều là người tu kiếm đạo, biết muốn thành đạo rất khó khăn, cũng mong mọi người hiểu cho Phương mỗ. Nếu ta nhập ma, các ngươi có thể chém ta, nhưng trước đó đừng nên ngăn cản tấm lòng hướng đạo của ta.
Những lời này đều là lời thật lòng của Phương Nguyên, vô cùng thành khẩn.
- Ha ha, ngươi nói mình không nhập ma sẽ không nhập ma sao?
Áo bào trắng họ Lục kia điềm nhiên nói:
- Lúc trước chúng ta ngăn cản ngươi cũng là vì nể mặt Bạch Hồ sư huynh, nếu không một yêu nhân tìm kiếm tà đạo, nói một tiếng liền chém, sao có thể ở nơi này mệt nhọc thuyết phục ngươi, ngươi còn không biết điều!
Phương Nguyên nổi giận, im lặng nửa ngày nói:
- Vậy nếu ta không biết điều thì sao?
Áo bào trắng họ Lục nghẹn họng, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, sát khí dày đặc.
Phương Nguyên nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi, ngươi không thể ngăn cản ta!
- Vậy thì cứ thử một chút!
Áo bào trắng họ Lục khẽ quát một tiếng, các vị Kiếm Sư áo bào đen của Tẩy Kiếm Trì bên cạnh cũng nhanh chóng rút bảo kiếm ra.
Xung quanh đột nhiên giương cung bạt kiếm, một trận đại chiến vô cùng căng thẳng.
Ba lão ma âm thầm kêu khổ, không ngờ ác danh Tà tu lại tới Tuyết Nguyên này, Phương Nguyên còn chém sạch nanh vuốt của bọn họ, kết quả bọn họ không nói gì, lại còn khách khí tặng lễ. Mà Tẩy Kiếm Trì này tới lại mang theo một quang cảnh khác, hiển nhiên sắp nổi lên một trận đại chiến, bọn họ cũng lộ vẻ do dự, nếu phải động thủ thì làm sao?
Không giúp công tử nhà bọn họ, trên thân còn mang theo độc đan, thế nhưng...
... Tẩy Kiếm Trì cũng không phải dễ trêu chọc.
Tiêu Cầm nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài, ấn bả vai Áo bào trắng họ Lục, nói với Phương Nguyên:
- Xin Phương Nguyên đạo huynh thứ lỗi, Lục sư đệ bị Tà tu làm hại, bởi vậy hắn vô cùng thống hận kiếm tu tà đạo, nhưng ta hy vọng Phương Nguyên sư huynh có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng ta. Sở dĩ Tà kiếm được xưng một chữ tà bởi vì bọn hắn không chuyện ác nào là không làm, chạm tới giới hạn thấp nhất. Ngươi đường đường là người đứng đầu Lục đạo, tiền đồ sáng lạn, cho dù Côn Lôn Sơn bỏ ngươi cũng còn vô số con đường có thể đi.
Nói xong khẽ trầm mặc, lại nhíu mày nhìn Phương Nguyên.
- Vì sao phải đi vào Tà đồ?
Từ trong ánh mắt này, Phương Nguyên nhìn ra được một chút ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, sau khi im lặng nửa ngày lại thấp giọng thở dài nói:
- Các ngươi đã nhận định Phương mỗ đi trên con đường tà kiếm, xem ra Phương mỗ có giải thích thế nào cũng vô dụng. Bình thường Phương mỗ không phải người là người lắm lời, nhưng lúc này vẫn muốn nói thêm một câu, các ngươi không tin ta, chẳng lẽ cũng không tin Lý Bạch Hồ sư huynh của các ngươi sao?
Vừa nói xong liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Cầm, thản nhiên nói:
- Hắn đã đồng ý dùng bản mệnh đạo kiếm bảo đảm cho ta là bởi vì hắn tin tưởng Phương mỗ sẽ không đi vào Tà đồ, Phương mỗ cũng không hứng thú, sẽ không vì thế mà để bằng hữu của mình thất vọng...
Tiêu Cầm nghe xong hơi trầm ngâm, nói:
- Vậy Phương Nguyên đạo huynh đi vào Tuyết Nguyên để làm cái gì?
Nghe lời này Phương Nguyên lại im lặng một lúc, nói:
- Ma luyện kiếm ý, tìm kiếm Kiếm Tâm!
Áo bào trắng họ Lục nghe lời ấy lại cười lạnh.
- Nếu Kiếm Tâm có thể dễ dàng tu luyện thành công như vậy, cũng sẽ không có nhiều người vô tội bị Tà tu bắt thần hồn, họ Phương kia, với thân phận này của ngươi, nói láo như thế không biết xấu hổ sao?
Phương Nguyên nhíu mày, không muốn nhiều lời.
- Thừa Thiên Kiếm Đạo, ngay từ đầu đã đi vào con đường tà đạo, có ma luyện thêm cũng vô dụng!
Mà Tiêu Cầm nói xong lại càng thêm dứt khoát:
- Phương Nguyên đại huynh, quay về đi, Tẩy Kiếm Trì chúng ta xem như ngươi chưa từng tới đây!
Tính nhẫn nại của Phương Nguyên đã đạt tới cực hạn, trầm ngâm một chút lại nói:
- Nếu ta nhất định phải qua, các ngươi có thể ngăn được ta sao?
...
...
Ầm ầm!
Bởi vì một câu nói kia, gió tuyết xung quanh dường như trở nên dày đặc hơn!
Một áp lực như có như không bay lên quanh người Phương Nguyên, thanh khí lượn lờ giống như dẫn động hư không xung quanh, khiến một mảng gió tuyết mênh mông đều trở nên nặng nề vô biên. Đệ tử Tẩy Kiếm Trì bên kia vào lúc này lại cảm nhận được một loại sức mạnh thiên đại trấn áp, thân hình đệ tử áo bào đen lúc này đã lay động không thể đứng vững.
Mà sắc mặt hai Kiếm sư Áo bào trắng cũng biến đổi, như gặp phải đại địch.
Bình luận facebook