-
Chương 1026-1030
Chương 1026 Đi thẳng đến Tuyết Hải Tầm Kiếm Tâm (1)
Trong lòng Phương Nguyên chợt hiểu rõ, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm.
Nghĩ đến Kiếm Ý của bản thân hắn vẫn không cách nào đại thành, chạm không tới biên giới kiếm, trong lòng hắn nhưng cũng không chỉ nghĩ đến một vấn đề.
- Tuy nhiên, nếu ta vẫn không có cách nào tu luyện thành Kiếm Tâm, khó có thể đi tới cùng con đường như những Tà tu kia.
- Chẳng lẽ lo lắng năm đó của Lý Bạch Hồ về ta lại là thật sự?
Trong lòng xuất hiện một chút mê man, nhưng cũng chỉ nháy mắt mà thôi! Phương Nguyên nhanh chóng kiên định.
Đường nào, cũng phải đi qua mới biết.
Rất nhanh, hắn làm theo dòng suy nghĩ, lại lật giở xem đạo kiếm kinh kia, bên trong kiếm kinh không có pháp môn tu luyện cụ thể, chỉ có một vài ý niệm, nhưng những ý niệm này lại là thứ Phương Nguyên cần nhất bây giờ. Có điều bên trong kiếm kinh, ghi chép không chỉ liên quan tới ý niệm Kiếm Tâm Hóa Anh mà còn có nhiều đạo lý cổ quái kỳ lạ, ngay cả Phương Nguyên cũng không thể hoàn toàn lĩnh ngộ, cũng không xác định cái nào hữu dụng, cái nào chỉ là ý nghĩ dị thường của kiếm sư Lăng Chiêu, nhưng Phương Nguyên vẫn ghi xuống.
Tuy rằng Lang Gia Các không cho phép tùy tiện sao chép, nhưng hắn trực tiếp nhớ hết cũng không sao, toàn bộ kiếm kinh cũng chỉ có mấy ngàn chữ, ghi nhớ hết thẩy không quá khó khăn với hắn, trước sau đọc chừng mười lần, liền thuộc.
Hơn nữa, đến lúc này, hắn cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân ba vị tà kiếm tu tìm kiếm.
Có lẽ, bọn họ cũng vì đạo lý Kiếm Tâm Hóa Anh mà tới...
Bởi vì Kiếm Tâm Hóa Anh, dường như tương tự với nguyên lý kiếm linh của bọn họ, có thể ba người cũng vì pháp môn tu luyện kiếm này mà đến, chỉ không biết lý luận kiếm kinh cũng được ghi chép lại ở đây.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ là Phương Nguyên suy đoán.
Nói không chừng những Kiếm tu này đến vì một lý do nào khác, cũng có thể, bọn họ đúng như Lang Gia Các suy đoán, chạy đến vì Bạch Du Nhiên, những chuyện này còn chưa có đầu mối, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể hiểu rõ.
Ai bảo Lang Gia Các không lưu lại một người sống làm gì.
Mà bản lãnh của ba vị này cũng không nhỏ, dưới cao nhân Lang Gia Các vây quanh chỉ có con đường chết, nhưng thực lực cũng rất mạnh.
Sau khi đọc thuộc lòng bản kiếm kinh, Phương Nguyên lại chăm chú xem kỹ trang cuối cùng của kiếm kinh này.
Đoạn kiếm kinh phía trước, đều lấy văn tự kể mà viết lại, nhưng trang cuối cùng lại không có ghi chép một chữ nào, chỉ có một vài đường nét phức tạp, cũng không giống như văn tự, lại không giống tranh ảnh, giống như vẽ một con nhím, vòng vo vặn vẹo, đan xen lẫn nhau, hỗn loạn không chịu nổi, không thể nhận biết là cái gì nhưng Phương Nguyên suy nghĩ một chút, cũng ghi nhớ chúng.
Với hắn ghi nhớ không phải là chuyện khó khăn, dù sao vết nứt tàn tạ trên phiến đá của Thanh Dương Tông hắn đều có thể nhớ rõ tới từng chi tiết.
Mãi cho đến khi nhớ xong tất cả những thứ này, Phương Nguyên mới thả kiếm kinh lại chỗ cũ, đứng dậy đi ra khỏi Kiếm các.
Lúc này, bước chân của hắn nhẹ nhàng hơn không ít.
Tuy rằng tiền đồ chưa biết thế nào, nhưng chung quy đã có phương hướng.
...
...
Khi Phương Nguyên nhanh chân đi về phía tinh xá chủ phong Lang Gia Các thì đã thấy trong tinh xá, Bạch phu nhân, tiểu công tử Bạch Du Nhiên, đại viện chủ thư viện Thanh Ngô Ô Mộc tiên sinh, cùng với mấy vị viện chủ và trưởng lão khác hắn chưa từng gặp mặt đều chờ ở nơi này. Từ lúc Phương Nguyên rời đi đến điện thứ mười, đã có người bẩm báo cho bọn họ, bọn họ biết Phương Nguyên muốn cho bọn họ một đáp án, bởi vậy liền ở đây chờ đợi, tuy rằng trên đường Phương Nguyên lại đi tới Kiếm các một chuyến, nhưng cuối cùng vẫn lại đây.
Nhìn vẻ mặt thấu hiểu của Phương Nguyên, trong lòng bọn họ cũng có chút vui mừng.
Cho rằng hiện tại Phương Nguyên đã có quyết định, nhưng khi hắn đi vào, sau khi cúi chào, câu nói đầu tiên đã khiến bọn họ kinh ngạc đến ngây người.
- Phu nhân, ô Mộc tiền bối, các vị tiền bối...
Sau khi hành lễ, Phương Nguyên đứng lên, nói:
- Hôm nay vãn bối đến chào từ biệt!
- Cái gì?
Ô Mộc tiên sinh ngây người, mấy vị trưởng lão cũng đều không hiểu.
Muốn truyền cho Phương Nguyên Tiên pháp là kết quả sau khi bọn họ nghiêm túc cẩn thận cân nhắc quyết định, hơn nữa quyết định này, nếu không phải Bạch phu nhân khư khư cố chấp, sợ cũng không dễ dàng thống nhất. Mặc dù Lang Gia Các không chỉ có một đạo Tiên pháp, mà còn có vô số tài nguyên, bản thân cũng có thật nhiều đệ tử cùng hậu bối, trong đó có không ít người tài có thể dạy, nếu cơ hội này đã quyết định không cho Viên gia, không phải cho hậu bối bọn họ sẽ tốt hơn sao, vì sao phải cho một người ngoài?
Càng không nghĩ tới người ngoài này đột nhiên muốn rời đi trước bước ngoặt này.
Bạch phu nhân nghe xong, mày hơi nhíu lại, nhẹ nhàng đứng dậy đáp lễ.
Đây là đãi ngộ độc nhất giành cho khai sáng tiên sinh của Bạch Du Nhiên, chứ không phải bản thân Phương Nguyên có phân lượng này.
Sau khi thi lễ, Bạch phu nhân mới ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
- Không biết vì sao Phương Nguyên tiên sinh phải đi, lẽ nào Lang Gia Các ta làm gì khiến tiên sinh bất mãn sao?
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Lang Gia Các đối với Phương mỗ ơn trọng như núi, không có chút bất mãn.
Bạch phu nhân lại hỏi:
- Không lẽ bên trong Lang Gia Các có người bất kính với tiên sinh sao?
Chương 1027 Đi thẳng đến Tuyết Hải Tầm Kiếm Tâm (2)
- Trên dưới Lang Gia Các đều tuân theo lễ nghĩa, trong lòng Phương Nguyên cảm kích vô cùng.
Phương Nguyên vội nói.
Bạch phu nhân không nhịn được nhíu mày.
Bạch Du Nhiên có chút lo lắng hỏi theo.
- Tiên sinh rời đi vì ta không nghe lời à?
Phương Nguyên chỉ cười cười.
- Ngươi vẫn được xem là ngoan ngoãn!
Trên mặt Bạch Du Nhiên lộ ra nụ cười đắc ý.
- Vậy chắc tiên sinh lo lắng sợ ta bắt đầu tu hành, thực lực sẽ vượt quá ngươi cho nên mới rời đi chứ gì? Việc đó tiên sinh cứ yên tâm, ta cũng không phải là người dễ giận như vậy.
Dứt lời lại bổ sung một câu.
- Nhiều nhất cũng chỉ buộc ngươi viết một trăm lần “Không dám tiếp tục đánh Bạch Du Nhiên nữa.”
Phương Nguyên cười nói:
- Ta rất trông đợi có ngày này.
Bạch phu nhân nhẹ nhàng vỗ sau lưng Bạch Du Nhiên một cái, phạt hắn tội bất kính, sau đó nói với Phương Nguyên.
- Nếu Phương Nguyên đều hài lòng, vậy vì sao muốn rời đi? Thực không dám giấu giếm, thiếp thân đã thương lượng cùng mấy vị Viện chủ, nếu Phương Nguyên tiên sinh có thể lưu lại, Lang Gia Các ta sẽ không coi tiên sinh là người ngoài, có thể tu hành như tiên sinh mong muốn...
- Đa tạ phu nhân.
Phương Nguyên không nghĩ tới Bạch phu nhân sẽ nói như vậy, hắn cũng biết câu hứa hẹn này nặng thế nào, thật lòng cảm tạ Bạch phu nhân, sau đó mới nói:
- Kỳ thực Phương mỗ rời đi, cũng vì tu hành, ta từ ba năm trước gia nhập Lang Gia Các, bây giờ đã hơn ba năm, học được rất nhiều, nhưng tu hành không phải là chuyện nhắm mắt làm liều, Phương mỗ cũng nên đi ra ngoài học hỏi.
Bạch phu nhân thấy hắn nói như vậy liền trầm mặc.
Những người như bọn họ, tự nhiên cũng cố giữ Phương Nguyên lại, cho thấy thành ý của Lang Gia Các, khi xác định Phương Nguyên thật lòng muốn đi, cũng không nói thêm, mấy người Ô Mộc tiên sinh nhìn nhau, đưa ra quyết định.
- Vậy mời tiên sinh lưu lại một đêm, cho phép chúng ta đưa tiễn tiên sinh.
- Phu nhân có lệnh, không dám không tuân,
Phương Nguyên cúi người thi lễ, cảm ơn Bạch phu nhân.
Ngay đêm đó, mấy vị Viện chủ đều rời đi, Ô Mộc lưu lại, bồi tiếp Phương Nguyên uống vài chén, lần này Bạch phu nhân lại lấy một bình Thanh Trúc của Lang Gia Các, hơn nữa nhìn Phương Nguyên cũng không có ý rời đi, Ô Mộc tiên sinh rất yên tâm, nhưng không nghĩ tới Phương Nguyên lại dứt khoát, trực tiếp cất bình rượu trân quý đi, sau đó uống rượu Lê Hoa cùng Ô Mộc tiên sinh.
Trong lòng Ô Mộc tiên sinh rất không vừa ý, làm bộ không thèm để ý cười nói:
- Phương tiểu hữu phải mang rượu Thanh Trúc về nhà sao?
Phương Nguyên trả lời.
- Ta định đem nó cho một vị bằng hữu!
Ô Mộc tiên sinh có chút không vui.
- Chúng ta qua lại hơn ba năm, không được xem là bằng hữu sao?
Phương Nguyên nói:
- Vị bằng hữu kia là nữ.
Ô Mộc tiên sinh:
- ...
Hắn không có gì để nói, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc uống một ly Lê Hoa.
Uống ba vòng rượu, Bạch Du Nhiên cũng được Bạch phu nhân dắt tới trước mặt Phương Nguyên, mời một chén.
Tuy rằng Phương Nguyên vừa mới chính thức trở thành khai sáng tiên sinh trên danh phận của hắn, lại muốn rời khỏi, nhưng dù sao trước đây cũng đã dạy hắn gần hai năm, có danh phận thầy trò, phần cơ duyên này không thể tự cắt bỏ được, huống chi bây giờ Bạch Du Nhiên cũng sắp đến tuổi tu hành, dù Phương Nguyên có lưu lại, cũng không dạy hắn được mấy ngày.
Một đêm uống say, đàm kinh thuyết đạo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Nguyên liền thu dọn hành lý, lên pháp chu, chậm rãi chạy khỏi Lang Gia Các.
Phương Nguyên đứng ở đầu thuyền, hé mắt đón ánh mặt trời.
Ba năm trước, hắn theo Ô Mộc tiến vào Lang Gia Các, thế gian phong vân biến ảo, hắn thì lại tĩnh tọa thư các.
Hiện tại, cuối cùng cũng xem như hắn công đức viên mãn, từ Lang Gia Các đi ra.
Trong lòng cũng không có gì xúc động, chỉ có sự bình tĩnh, kiên nghị không bao giờ thay đổi.
...
...
Chậm rãi chạy khỏi Vấn Thương Sơn, pháp chu vòng quanh trên không trung sau đó đi thẳng về phương bắc.
Lần này hắn muốn đi cực bắc Tuyết Nguyên, tìm kiếm phương pháp luyện thành Kiếm Tâm.
Hiện tại, con đường tu hành của hắn khá rõ ràng, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thôi diễn đã hoàn thành, chỉ kém bước cuối cùng, đó chính là tu luyện Kiếm Tâm, rồi sau đó biến hóa vô tận quy về làm một, bước vào một cảnh giới mới!
Hắn tin tưởng, lúc tìm được một kiếm kia cũng là ngày Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn có thành tựu Tiên pháp, cũng là ngày hắn có thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh.
Tuy nhiên, nhìn pháp chu nhanh chóng chạy về phía trước, Lang Gia Các sau lưng càng lúc càng xa, sương mù bao phủ, cuối cùng chân trời mây khói liền làm một thể, kể cả Vấn Thương Sơn cũng dần dần ẩn vào thiên địa hư không, trái tim hắn đột nhiên chìm xuống.
Ngẫm lại hắn từ Thanh Dương Tông, trong lúc vô tình có được truyền thừa Vô Khuyết Kiếm Kinh, khổ tâm tu luyện, thăng cấp nhảy vọt nhưng lại kẹt ở quyển thứ hai, Kiếm Ý trước sau ôn dưỡng vẫn không được, đây vốn là mầm họa tiềm ẩn trong việc tu luyện. Trước kia, hắn còn có lựa chọn, hoàn toàn có thể tạm thời bỏ quên Kiếm Ý, chỉ tu luyện thần thông, nổ lực không ngừng hắn mới có thể bước ra con đường rộng lớn.
Nhưng hôm nay, lại không có lựa chọn.
Hắn nhất định phải đột phá cảnh giới Kiếm Ý, tu luyện ra Kiếm Tâm.
Chương 1028 Bắc Địa tuyết mênh mông (1)
Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn đi về cực bắc Tuyết Nguyên, bởi vì ở đó mới có thể tìm ra truyền thừa kiếm đạo chân chính, tìm tới pháp môn đột phá Kiếm Ý cảnh, tuy rằng trong miêu tả của Lý Bạch Hồ, vừa bắt đầu đã nói đây là ngõ cụt, nhưng Phương Nguyên không tin!
Hắn không tin trên gió tuyết Tuyết Nguyên mênh mông lại không cách nào mài giũa ra Kiếm Tâm của chính hắn.
Cực bắc Tuyết Nguyên, ở phía bắc Cửu Châu, rộng rãi vô biên.
Ở Cửu Châu, cũng có một vực, gọi là Tuyết Châu.
Tuyết Châu chính là nơi giao nhau của Đông Thổ đại lục và cực bắc Tuyết Nguyên, nơi nho nhỏ giao nhau này thuộc Đông Thổ đại lục, trở thành một trong Cửu Châu, nhưng trên thực tế cực bắc Tuyết Nguyên, địa vực rộng rãi, lại không nhỏ hơn Cửu Châu bao nhiêu.
Trong truyền thuyết, địa vực cực bắc Tuyết Nguyên còn lớn hơn Cửu Châu, có điều xưa nay chưa một ai tìm hiểu qua mà thôi, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nơi này vô cùng giá lạnh, càng đi sâu vào trong, càng lạnh lẽo, ngay cả người tu hành cũng không cách nào chịu được.
Phương Nguyên rời khỏi Lang Gia Các, một đường đi về phía Tuyết Châu.
Hiện tại hắn muốn tìm đến tông môn của tu sĩ kiếm đạo tên Lăng Chiêu kia, người này lưu lại bên trong Lang Gia Các một đạo kiếm kinh, quá mức đơn giản, chỉ có một vài ý niệm và suy đoán ngoài dự đoán của mọi người, tuy rằng ý niệm kia đã khiến Phương Nguyên hiểu rõ một vấn đề vô cùng quan trọng, nên hắn vẫn muốn tới xem một chút, xem người kia có lưu lại pháp môn tu hành cụ thể nào không.
Cũng chính vì nguyên nhân này, mục đích đầu tiên của Phương Nguyên là đi thăm hỏi Tiên môn một phen.
Trên đường đi, ngang qua hơn nửa khu vực Trung Châu, Lôi Châu, diễn ra ba tháng, rốt cục cũng tiến vào địa giới Tuyết Châu.
Đến nơi này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng con người, cảnh vật rất khác so với ở Trung Châu và Vân Châu.
Nơi đây đầu tiên cho người ta cảm giác khí hậu rất lạnh, tuyết rơi xuống không ngừng, bao phủ dày đặc, mênh mông rộng lớn, những người sống ở nơi này mặc quần áo dày cộm nặng nề, có người nói, nơi này chỉ ở biên giới Tuyết Châu mà thôi, nếu lại đi về phía bắc, người càng ngày càng thưa thớt, cho đến khi không gặp người phàm, chỉ có một ít Tu hành giả và yêu thú.
Lại lướt qua biên giới Tuyết Châu, chân chính tiến vào trong cực bắc Tuyết Nguyên, đến nơi đó, ngay cả Tu hành giả bình thường cũng hiếm thấy, có người nói chỉ có một ít yêu thú Tuyết Vực lợi hại và tà phái bị Tẩy Kiếm Trì đẩy vào sâu trong Tuyết Nguyên mà thôi.
Những thứ yêu ma ngoại đạo không có danh tiếng ở Trung Châu, nhưng ở Bắc Địa lại có thực lực và ảnh hưởng không nhỏ, tuy nhiên, Tẩy Kiếm Trì – một trong bảy đại thánh địa đặt ở đây, mạnh mẽ đè ép bọn họ, không để bọn họ làm điều xằng bậy, gió tuyết và cái lạnh trong Tuyết Nguyên là một nơi giết người vô hình, mới bảo hộ được bọn họ, nhờ gió tuyết trong Tuyết Nguyên bảo vệ bọn họ mới không bị Tẩy Kiếm Trì diệt trừ tận gốc.
- Chẳng biết vì sao Kiếm tu cao minh ở Bắc Địa này nhiều, chẳng lẽ thiên địa lạnh lẽo có thể mài giũa ra Kiếm Tâm sao?
Phương Nguyên ngồi trong pháp chu, một đường chậm rãi đi về Tuyết Nhạn Lĩnh.
Đây là tin tức trên đường đi hắn nghe được, vị Kiếm tu Lăng Chiêu xuất thân Tiên môn là Ngự Kiếm Tông, chỉ được xem là Tiên môn số hai ở Tuyết Châu, vị trí sơn môn đặt trên Tuyết Nhạn Lĩnh, cũng là một trong Tiên môn chính đạo, tuy cùng sử dụng kiếm nhưng cách biệt Tẩy Kiếm Trì rất xa, mà có thể xem là yêu nhân tà phái qua lại Tuyết Nguyên, cũng được xem có chút bản lĩnh...
Mà chậm rãi lật xem một vài thế lực liên quan tới Tuyết Châu và những thế lực phân bố trong vạn lý vân thư, Phương Nguyên đã nghĩ đến một vấn đề.
Kiếm đạo đại tông trên thế gian phần lớn phân bố ở Bắc Địa.
Nguyên nhân, có thể Tẩy Kiếm Trì làm ảnh hưởng đến kiếm đạo thánh địa này, hấp dẫn rất nhiều Kiếm tu lại đây, hoặc vì nơi này giá lạnh, tuy rằng nghèo khổ, nhưng lại có thể mài giũa ra người có ý chí, dù sao bản thân kiếm đạo không ảnh hưởng đến thần thông pháp thuật. Thần thông pháp thuật theo đuổi chính là biến hóa tinh diệu, nắm căn cơ vững chắc, nhưng uy lực kiếm đạo lại thường thường được thể hiện ở ý cảnh và tâm thần.
Hơn nữa trên con đường này, Phương Nguyên cũng đã tìm hiểu kiếm kinh của Kiếm tu lưu lại, trong lòng nổi lên một điểm nghi vấn.
Lúc vị Kiếm tu này viết ra cuốn kiếm kinh, tu vi còn không quá cao thâm, bên trong có rất nhiều tư tưởng kỳ diệu, không chỉ có Kiếm Tâm Hóa Anh, còn có rất nhiều suy đoán phương diện tu khác, nhưng lại không có pháp môn tu hành cụ thể, cho nên hiện tại ngoại trừ hắn biết Kiếm Tâm Hóa Anh là đáng tin, những thứ còn lại hắn không biết có phải chỉ là một người ngông cuồng nói hưu nói vượn hay không.
Mà lúc đó ba vị tà kiếm tu lẻn vào Lang Gia Các, lập tức cho thấy thực lực mạnh mẽ cực kỳ, dù là ở Tuyết Nguyên cũng là đại nhân vật một phương, ba người bọn họ liều chết tiến vào Lang Gia Các, lẽ nào thật sự chỉ vì một quyển lý luận kiếm kinh?
Mà tờ vẽ loạn phía sau quyển kiếm kinh kia là gì?
Đăm chiêu hồi lâu, Phương Nguyên thở dài.
Hắn không thể nào nghĩ ra được, hi vọng đến Tuyết Nhạn Lĩnh sẽ có kết quả.
- Khách quan, đến Tuyết Nhạn Lĩnh rồi.
Bên ngoài pháp chu, vang lên một tiếng nói đôn hậu.
Chương 1029 Bắc Địa tuyết mênh mông (2)
Phương Nguyên ra khoang thuyền, liền thấy một nam tử mặc quần áo lông cừu đứng trên boong thuyền, người này có tu vi Trúc Cơ trung cảnh, bị cái lạnh lẽo của Tuyết Nguyên làm cho mặt đỏ lên. Đây là tán tu sau khi đi tới, Phương Nguyên bỏ ra một trăm linh tinh thuê đến dẫn đường, dù sao hắn cũng vạn dặm xa xôi mà đến, chưa quen thuộc mảnh đất này, tìm một người dẫn đường là tốt nhất.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, dọc theo đường đi phải phân thần điều khiển pháp chu, cũng rất uể oải, mời một người đến giúp hắn điều khiển pháp chu, hắn sẽ ở trong khoang thuyền thoải mái đọc sách, điểm này Phương Nguyên vẫn hiểu rất rõ ràng.
- Meo…
Phương Nguyên mở khoang thuyền, bên ngoài gió tuyết thổi vào, mèo trắng liền cũng lười biếng chậm uốn người, tỉnh lại.
Bây giờ đã mấy năm trôi qua, con mèo trắng này lại phì thêm một vòng, lông cũng dài ra.
Bình thường nó cùng Phương Nguyên không can thiệp vào trạng thái của nhau, đặc biệt là mấy năm ở Lang Gia Các, Phương Nguyên say mê đọc sách, có lúc như quên đi sự tồn tại của nó, thế mà nó cũng không để ý tới Phương Nguyên, thường xuyên chạy ra ngoài chơi vui vẻ, thường biến mất mười mấy ngày một tháng, đó cũng là chuyện thường, nhưng nó vẫn rất tốt, vẫn còn nhớ mà chạy đến tìm hắn.
Lần này Phương Nguyên chạy tới Tuyết Châu, nó cũng lười biếng mà theo, dọc đường đi rất thành thật.
Thấy nó cũng chạy tới, Phương Nguyên liền ôm lấy, dùng tay áo giúp nó cản chắn gió tuyết, sau đó đưa mắt nhìn ra xa.
Chỉ thấy bên trong đất trời, một mảnh mênh mông, tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, xa xa núi non vờn quanh, đường nét chằng chịt, đều bị tuyết trắng che phủ, chỉ có thể mơ hồ phân biệt ra được một vài chỗ gồ lên, mà những dãy núi xung quanh tuyết đã đọng dày đặc, sâu ba thước. Trong đất trời, khắp nơi là biển tuyết, không thấy con chim nào lượn qua, yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nhìn trên sườn núi, có thể nhìn thấy một vài cây tùng bách cao vút, tăng thêm chút màu sắc cho mảnh thiên địa rộng lớn này.
- Ngự Kiếm Tông ở sâu trong Tuyết Nhạn Lĩnh sao?
Phương Nguyên khẽ cau mày, hỏi.
Tán tu kia chỉ cười nói:
- Điều này ta không biết, xung quanh đây tu đạo Tiên môn rất nhiều, ta cũng không quen thuộc tất cả, khách quan, tốt nhất ngài nên cẩn trọng một chút, có người nói mấy năm qua đám người Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì giết người không ít, những tà phái kia rất hung hăng ngang ngược, thường xuyên có tin tức bọn họ xuất hiện ở phía bắc Tuyết Châu, những người này đều cực kỳ hung hãn, không chuyện ác nào không làm...
- Ha ha, đa tạ nhắc nhở.
Phương Nguyên gật gật đầu, để tán tu này chờ đợi ở đây, hắn ôm mèo trắng, phi thân lên.
Nhìn bóng lưng Phương Nguyên rời đi, tán tu thở dài, bỗng nhiên trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.
Nhưng vào lúc này, mèo trắng trong lồng ngực Phương Nguyên ngóc đầu lên nhìn vị tán tu kia.
Trên gương mặt cũng như nở nụ cười.
...
...
Phương Nguyên một thân áo bào xanh phần phật, lóe lên trong hư không, nhanh chóng biến mất ở nơi sâu trong Tuyết Nhạn Lĩnh.
Lướt người trên không trung, thần thức cũng nhanh chóng triển khai, tuần tra xung quanh.
Rất nhanh, hắn đi sâu vào mấy trăm dặm trong Tuyết Nhạn Lĩnh, chỉ thấy phía tây bắc, bên trong vùng thung lũng tựa như có lầu các, thân hình nhanh chóng gập lại trên không trung, đạp tuyết bay lên, đi tới phía trên thung lũng, cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt ngưng lại.
Hắn nhìn thấy nơi xa đúng thật có tòa sơn môn tồn tại, có điều lúc này đã bị hủy, những kiến trúc lầu các đều bị đẩy ngã, xung quanh còn mơ hồ có thể nhìn thấy vết đất cháy xém, hài cốt khắp nơi, có dấu vết đại trận hộ sơn bị hủy bỏ.
Nhìn qua vài lần, Phương Nguyên hạ xuống sơn môn, thấy nơi này đã từng có một tấm bia đá, bây giờ đã bị phá nát, ẩn trong gió tuyết. Tay áo Phương Nguyên run lên, cuồng phong đảo qua, phủi sạch gió tuyết, bia đá tập hợp đến cùng một chỗ, nhìn thấy phía trên viết mấy chữ “Ngự Kiếm sơn môn, người tới giấu kiếm”, có thể thấy được nơi này đúng là Ngự Kiếm Tông, nhưng dường như đã bị người ta phá huỷ.
Hơn nữa nhìn thấy tàn tích, sợ là đã bị phá huỷ một hai năm rồi.
- Người tông môn này lại bị người ta diệt?
Trong lòng Phương Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, bước đi khắp nơi trong Ngự Kiếm Tông, khắp nơi chỉ còn một mảnh tàn dư vung vãi, kinh các cũng bị phá huỷ, bên trong không lưu lại văn tự, giống như bị nước rửa qua, trống rỗng, không lưu lại chút gì.
Xác định không phát hiện ra manh mối, Phương Nguyên hít sâu một hơi, đưa tay đón nhận hoa tuyết trên không trung.
Trầm ngâm một lát, hắn xoay người, đi về phía bên trái đại điện bị phá vỡ.
Trong đại điện này, đang có một cái nam tử mặc áo trắng lặng yên ẩn núp, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đến gần, trong tay hắn, còn nắm một khối thẻ ngọc, lại khống chế một vài cấm chế vô hình bên ngoài, hiển nhiên Phương Nguyên đã đi càng lúc càng gần, tiếp cận nơi cấm chế mai phục, tâm thần nam tử này tăng cao, gửi ám hiệu cho đồng bọn, chuẩn bị động thủ.
- Động thủ...
Ngay khi Phương Nguyên đi tới cách đại điện khoảng ba mươi trượng, tiến vào vòng vây cấm chế thì nam tử kia cũng không kiềm chế nổi, vội vã điều động cấm chế bên ngoài, sau đó rống to một tiếng, nhanh chóng nhảy từ trong tòa đại điện ra ngoài.
Nhưng hắn còn chưa nhảy lên cao bao nhiêu, trên đầu vai bỗng nhiên có một cánh tay kéo hắn xuống.
Chương 1030 Tam Thế Kiếm Ma (1)
Nam tử áo bào trắng nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, thấy nam tử vốn nên bị vây trong cấm chế, ánh mắt yên tĩnh đứng trước mặt hắn, một tay ôm mèo trắng béo ú, tay còn lại khoác lên bả vai hắn, giống như một người vô cùng thân thiết, đến chào hỏi hắn.
- Định làm gì?
Nam tử áo bào trắng bối rối, cảm giác như hắn đang nằm mơ.
- Vị đạo hữu này…
Phương Nguyên chỉ cười cười, nói:
- Muốn hỏi thăm ngươi chút chuyện, Ngự Kiếm Tông xảy ra chuyện gì, vì sao bị người ta phá huỷ Tiên môn?
Nhìn thấy nam tử áo bào trắng đờ ra, hắn khẽ cau mày, sau đó lại khách khí nhắc nhở:
- Nếu như ngươi không trả lời được, ta sẽ giết ngươi và toàn bộ bảy người bạn đồng hành của ngươi đang mai phục ở nơi này.
- Chuyện này… chuyện này…
Nam tử áo bào trắng thoạt nhìn khoảng ba, bốn mươi tuổi, tu vi Kim Đan cấp thấp, vẻ mặt hung hãn, hắn ta không nghĩ sẽ xuất hiện cảnh tượng này, nhất thời bối rối, vẻ hung ác trên mặt còn chưa rút đi, vẫn ngưng trệ trên mặt.
Sửng sốt một lúc mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Tuy hắn không biết làm thế nào Phương Nguyên phát hiện hiện sự tồn tại của hắn, lại dễ dàng thoát khỏi cấm chế bước ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hắn cũng hiểu được một vấn đề.
Người trước mắt này không thể chọc.
Không trêu chọc nổi thì phải cố gắng trả lời.
Bỗng nhiên hắn phất ra, ra hiệu cho mấy người anh em ẩn trong phế tích mau lui lại, sau đó vội vã đứng dậy, muốn dập đầu trước Phương Nguyên.
Thế nhưng bàn tay Phương Nguyên nhẹ nhàng dùng sức, kéo hắn về chỗ, nhàn nhạt nói:
- Trực tiếp trả lời vấn đề là được rồi.
- Tiểu nhân có mắt mà không thấy thái sơn, làm Tiên sư tức giận, xin Tiên sư tha mạng.
Nam tử áo bào trắng không thể làm gì khác hơn là vội vã xin tha, khí độ và thực lực của Phương Nguyên thực sự khién hắn hoảng sợ, chỉ cho rằng chọc tới một vị đại thế gia Đạo tử nào đó, liên tiếp nói xin tha, thấy Phương Nguyên khẽ cau mày, dường như rất không hài lòng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội nhanh chóng trả lời.
- Bẩm Tiên sư, một năm trước Ngự Kiếm môn cũng đã bị người diệt môn rồi, có người nói bên trong Ngự Kiếm môn, có người phát hiện manh mối Vô Sinh kiếm trủng, bởi vậy có vô số người mơ ước.
- Vô Sinh kiếm trủng?
Phương Nguyên nhíu nhíu mày, hỏi tiếp:
- Đó là cái gì?
Nam tử áo bào trắng nghẹn lời, như không nghĩ tới Phương Nguyên sẽ hỏi vấn đề này.
Thấy Phương Nguyên thật sự không biết, mới cười khổ nói:
- Vô Sinh kiếm trủng, chính là nơi chôn cất Tam Thế Kiếm Ma.
- Tam Thế Kiếm Ma?
Phương Nguyên có chút kinh hãi, lúc này mới chợt hiểu ra.
Hắn ở Lang Gia Các đọc sách hơn ba năm, ngoại trừ lật xem huyền công thần pháp, trong lúc rảnh rỗi cũng đọc không ít tác phẩm kinh điển trong giới tu hành để giải buồn, dần dần hiểu rõ không ít nhân vật truyền thuyết trong giới tu hành các nơi, và những đại nhân vật đã biến mất trong dòng sông lịch sử, đương nhiên, quan trọng hơn lại vị Tam Thế Kiếm Ma, hắn thật sự quá nổi tiếng.
Nhắc tới Tam Thế Kiếm Ma, dường như có chút quan hệ đến Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên, tổ tiên của Lý Hồng Kiêu.
Có người nói từ lúc thượng cổ, có hai lần đại kiếp nạn giáng xuống, khiến lòng người lo sợ. Có người cho rằng, đây là lúc nên tập hợp sức mạnh thiên địa, chống lại đại kiếp nạn, bởi vậy, tiên triều hình thành khắp nơi, trải qua vô số năm phân tranh, rốt cục cũng có một Tu hành giả cường đại xuất hiện, được gọi là Chí Tôn Tiên Đế, hắn suất binh đánh đông đánh tây, rốt cục cũng thống nhất giới tu hành, thành lập tiên triều thượng cổ.
Sau khi đại kiếp nạn lần thứ ba giáng xuống, Tiên Đế suất lĩnh vương triều thượng cổ chống đỡ, nhưng dần dần, tiên triều bắt đầu xuất hiện rạn nứt, vì bảo đảm địa vị của mình không bị dao động, hoàng triều càng nghiêm khắc trong sự thống trị thiên hạ, chèn ép hãm hại không dứt, nghiêm trọng nhất là lúc ban bố Cấm Tiên Lệnh, không cho phép nhân gian pháp môn tu hành mới xuất hiện, để tránh uy hiếp đến sự thống trị của chính mình.
Mấy trăm năm đi qua, Tu Chân giới không còn phồn vinh như ngày xưa, trái lại thực lực càng ngày càng suy yếu và hỗn loạn, hiển nhiên đại kiếp nạn lần thứ tư sắp xảy ra, các chư hầu hoàng triều thượng cổ không những không lo chống đỡ, mà còn cấu xé lẫn nhau, chỉ muốn bảo tồn lực lượng của mình.
Đúng lúc này, đột nhiên có một dị nhân xuất hiện, người được đời sau gọi là Tam Thế Kiếm Ma.
Liên quan tới người này, trên giới tu hành không ghi lại được, nhưng trong dã sử lại có vô số truyền thuyết.
Phương Nguyên từng đọc truyện ký về hắn viết rõ trong Lang Gia Các.
Có người nói, người này vốn là cô nhi Ma Châu, sinh cuối kiếp nguyên thứ hai.
Đại kiếp nạn Ma Uyên lần thứ ba ập đến, những người trong bộ tộc chết hết, lên mười tuổi, hắn trốn trong vực thâm uyên Hắc Ám, ăn thi thể tộc nhân, chịu đựng nửa năm mới bị người ta phát hiện. Sau lần đó bởi vì thiên tư không yếu, bắt đầu tu hành, người này cả đời hành động ác độc vô thường, tàn bạo vô biên, vì tăng cao tu vi, không chuyện ác nào không làm, luyện chế sinh linh đan, đoạt Tiên pháp, thậm chí cuối cùng chém vợ giết con.
Nói tóm lại, hắn đã làm gần như tất cả những điều xấu mà người thường có thể nghĩ đến, ngay cả những điều người ta không thể tưởng tượng ra hắn cũng đã làm vô số.
Trong lòng Phương Nguyên chợt hiểu rõ, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm.
Nghĩ đến Kiếm Ý của bản thân hắn vẫn không cách nào đại thành, chạm không tới biên giới kiếm, trong lòng hắn nhưng cũng không chỉ nghĩ đến một vấn đề.
- Tuy nhiên, nếu ta vẫn không có cách nào tu luyện thành Kiếm Tâm, khó có thể đi tới cùng con đường như những Tà tu kia.
- Chẳng lẽ lo lắng năm đó của Lý Bạch Hồ về ta lại là thật sự?
Trong lòng xuất hiện một chút mê man, nhưng cũng chỉ nháy mắt mà thôi! Phương Nguyên nhanh chóng kiên định.
Đường nào, cũng phải đi qua mới biết.
Rất nhanh, hắn làm theo dòng suy nghĩ, lại lật giở xem đạo kiếm kinh kia, bên trong kiếm kinh không có pháp môn tu luyện cụ thể, chỉ có một vài ý niệm, nhưng những ý niệm này lại là thứ Phương Nguyên cần nhất bây giờ. Có điều bên trong kiếm kinh, ghi chép không chỉ liên quan tới ý niệm Kiếm Tâm Hóa Anh mà còn có nhiều đạo lý cổ quái kỳ lạ, ngay cả Phương Nguyên cũng không thể hoàn toàn lĩnh ngộ, cũng không xác định cái nào hữu dụng, cái nào chỉ là ý nghĩ dị thường của kiếm sư Lăng Chiêu, nhưng Phương Nguyên vẫn ghi xuống.
Tuy rằng Lang Gia Các không cho phép tùy tiện sao chép, nhưng hắn trực tiếp nhớ hết cũng không sao, toàn bộ kiếm kinh cũng chỉ có mấy ngàn chữ, ghi nhớ hết thẩy không quá khó khăn với hắn, trước sau đọc chừng mười lần, liền thuộc.
Hơn nữa, đến lúc này, hắn cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân ba vị tà kiếm tu tìm kiếm.
Có lẽ, bọn họ cũng vì đạo lý Kiếm Tâm Hóa Anh mà tới...
Bởi vì Kiếm Tâm Hóa Anh, dường như tương tự với nguyên lý kiếm linh của bọn họ, có thể ba người cũng vì pháp môn tu luyện kiếm này mà đến, chỉ không biết lý luận kiếm kinh cũng được ghi chép lại ở đây.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ là Phương Nguyên suy đoán.
Nói không chừng những Kiếm tu này đến vì một lý do nào khác, cũng có thể, bọn họ đúng như Lang Gia Các suy đoán, chạy đến vì Bạch Du Nhiên, những chuyện này còn chưa có đầu mối, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể hiểu rõ.
Ai bảo Lang Gia Các không lưu lại một người sống làm gì.
Mà bản lãnh của ba vị này cũng không nhỏ, dưới cao nhân Lang Gia Các vây quanh chỉ có con đường chết, nhưng thực lực cũng rất mạnh.
Sau khi đọc thuộc lòng bản kiếm kinh, Phương Nguyên lại chăm chú xem kỹ trang cuối cùng của kiếm kinh này.
Đoạn kiếm kinh phía trước, đều lấy văn tự kể mà viết lại, nhưng trang cuối cùng lại không có ghi chép một chữ nào, chỉ có một vài đường nét phức tạp, cũng không giống như văn tự, lại không giống tranh ảnh, giống như vẽ một con nhím, vòng vo vặn vẹo, đan xen lẫn nhau, hỗn loạn không chịu nổi, không thể nhận biết là cái gì nhưng Phương Nguyên suy nghĩ một chút, cũng ghi nhớ chúng.
Với hắn ghi nhớ không phải là chuyện khó khăn, dù sao vết nứt tàn tạ trên phiến đá của Thanh Dương Tông hắn đều có thể nhớ rõ tới từng chi tiết.
Mãi cho đến khi nhớ xong tất cả những thứ này, Phương Nguyên mới thả kiếm kinh lại chỗ cũ, đứng dậy đi ra khỏi Kiếm các.
Lúc này, bước chân của hắn nhẹ nhàng hơn không ít.
Tuy rằng tiền đồ chưa biết thế nào, nhưng chung quy đã có phương hướng.
...
...
Khi Phương Nguyên nhanh chân đi về phía tinh xá chủ phong Lang Gia Các thì đã thấy trong tinh xá, Bạch phu nhân, tiểu công tử Bạch Du Nhiên, đại viện chủ thư viện Thanh Ngô Ô Mộc tiên sinh, cùng với mấy vị viện chủ và trưởng lão khác hắn chưa từng gặp mặt đều chờ ở nơi này. Từ lúc Phương Nguyên rời đi đến điện thứ mười, đã có người bẩm báo cho bọn họ, bọn họ biết Phương Nguyên muốn cho bọn họ một đáp án, bởi vậy liền ở đây chờ đợi, tuy rằng trên đường Phương Nguyên lại đi tới Kiếm các một chuyến, nhưng cuối cùng vẫn lại đây.
Nhìn vẻ mặt thấu hiểu của Phương Nguyên, trong lòng bọn họ cũng có chút vui mừng.
Cho rằng hiện tại Phương Nguyên đã có quyết định, nhưng khi hắn đi vào, sau khi cúi chào, câu nói đầu tiên đã khiến bọn họ kinh ngạc đến ngây người.
- Phu nhân, ô Mộc tiền bối, các vị tiền bối...
Sau khi hành lễ, Phương Nguyên đứng lên, nói:
- Hôm nay vãn bối đến chào từ biệt!
- Cái gì?
Ô Mộc tiên sinh ngây người, mấy vị trưởng lão cũng đều không hiểu.
Muốn truyền cho Phương Nguyên Tiên pháp là kết quả sau khi bọn họ nghiêm túc cẩn thận cân nhắc quyết định, hơn nữa quyết định này, nếu không phải Bạch phu nhân khư khư cố chấp, sợ cũng không dễ dàng thống nhất. Mặc dù Lang Gia Các không chỉ có một đạo Tiên pháp, mà còn có vô số tài nguyên, bản thân cũng có thật nhiều đệ tử cùng hậu bối, trong đó có không ít người tài có thể dạy, nếu cơ hội này đã quyết định không cho Viên gia, không phải cho hậu bối bọn họ sẽ tốt hơn sao, vì sao phải cho một người ngoài?
Càng không nghĩ tới người ngoài này đột nhiên muốn rời đi trước bước ngoặt này.
Bạch phu nhân nghe xong, mày hơi nhíu lại, nhẹ nhàng đứng dậy đáp lễ.
Đây là đãi ngộ độc nhất giành cho khai sáng tiên sinh của Bạch Du Nhiên, chứ không phải bản thân Phương Nguyên có phân lượng này.
Sau khi thi lễ, Bạch phu nhân mới ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
- Không biết vì sao Phương Nguyên tiên sinh phải đi, lẽ nào Lang Gia Các ta làm gì khiến tiên sinh bất mãn sao?
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Lang Gia Các đối với Phương mỗ ơn trọng như núi, không có chút bất mãn.
Bạch phu nhân lại hỏi:
- Không lẽ bên trong Lang Gia Các có người bất kính với tiên sinh sao?
Chương 1027 Đi thẳng đến Tuyết Hải Tầm Kiếm Tâm (2)
- Trên dưới Lang Gia Các đều tuân theo lễ nghĩa, trong lòng Phương Nguyên cảm kích vô cùng.
Phương Nguyên vội nói.
Bạch phu nhân không nhịn được nhíu mày.
Bạch Du Nhiên có chút lo lắng hỏi theo.
- Tiên sinh rời đi vì ta không nghe lời à?
Phương Nguyên chỉ cười cười.
- Ngươi vẫn được xem là ngoan ngoãn!
Trên mặt Bạch Du Nhiên lộ ra nụ cười đắc ý.
- Vậy chắc tiên sinh lo lắng sợ ta bắt đầu tu hành, thực lực sẽ vượt quá ngươi cho nên mới rời đi chứ gì? Việc đó tiên sinh cứ yên tâm, ta cũng không phải là người dễ giận như vậy.
Dứt lời lại bổ sung một câu.
- Nhiều nhất cũng chỉ buộc ngươi viết một trăm lần “Không dám tiếp tục đánh Bạch Du Nhiên nữa.”
Phương Nguyên cười nói:
- Ta rất trông đợi có ngày này.
Bạch phu nhân nhẹ nhàng vỗ sau lưng Bạch Du Nhiên một cái, phạt hắn tội bất kính, sau đó nói với Phương Nguyên.
- Nếu Phương Nguyên đều hài lòng, vậy vì sao muốn rời đi? Thực không dám giấu giếm, thiếp thân đã thương lượng cùng mấy vị Viện chủ, nếu Phương Nguyên tiên sinh có thể lưu lại, Lang Gia Các ta sẽ không coi tiên sinh là người ngoài, có thể tu hành như tiên sinh mong muốn...
- Đa tạ phu nhân.
Phương Nguyên không nghĩ tới Bạch phu nhân sẽ nói như vậy, hắn cũng biết câu hứa hẹn này nặng thế nào, thật lòng cảm tạ Bạch phu nhân, sau đó mới nói:
- Kỳ thực Phương mỗ rời đi, cũng vì tu hành, ta từ ba năm trước gia nhập Lang Gia Các, bây giờ đã hơn ba năm, học được rất nhiều, nhưng tu hành không phải là chuyện nhắm mắt làm liều, Phương mỗ cũng nên đi ra ngoài học hỏi.
Bạch phu nhân thấy hắn nói như vậy liền trầm mặc.
Những người như bọn họ, tự nhiên cũng cố giữ Phương Nguyên lại, cho thấy thành ý của Lang Gia Các, khi xác định Phương Nguyên thật lòng muốn đi, cũng không nói thêm, mấy người Ô Mộc tiên sinh nhìn nhau, đưa ra quyết định.
- Vậy mời tiên sinh lưu lại một đêm, cho phép chúng ta đưa tiễn tiên sinh.
- Phu nhân có lệnh, không dám không tuân,
Phương Nguyên cúi người thi lễ, cảm ơn Bạch phu nhân.
Ngay đêm đó, mấy vị Viện chủ đều rời đi, Ô Mộc lưu lại, bồi tiếp Phương Nguyên uống vài chén, lần này Bạch phu nhân lại lấy một bình Thanh Trúc của Lang Gia Các, hơn nữa nhìn Phương Nguyên cũng không có ý rời đi, Ô Mộc tiên sinh rất yên tâm, nhưng không nghĩ tới Phương Nguyên lại dứt khoát, trực tiếp cất bình rượu trân quý đi, sau đó uống rượu Lê Hoa cùng Ô Mộc tiên sinh.
Trong lòng Ô Mộc tiên sinh rất không vừa ý, làm bộ không thèm để ý cười nói:
- Phương tiểu hữu phải mang rượu Thanh Trúc về nhà sao?
Phương Nguyên trả lời.
- Ta định đem nó cho một vị bằng hữu!
Ô Mộc tiên sinh có chút không vui.
- Chúng ta qua lại hơn ba năm, không được xem là bằng hữu sao?
Phương Nguyên nói:
- Vị bằng hữu kia là nữ.
Ô Mộc tiên sinh:
- ...
Hắn không có gì để nói, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc uống một ly Lê Hoa.
Uống ba vòng rượu, Bạch Du Nhiên cũng được Bạch phu nhân dắt tới trước mặt Phương Nguyên, mời một chén.
Tuy rằng Phương Nguyên vừa mới chính thức trở thành khai sáng tiên sinh trên danh phận của hắn, lại muốn rời khỏi, nhưng dù sao trước đây cũng đã dạy hắn gần hai năm, có danh phận thầy trò, phần cơ duyên này không thể tự cắt bỏ được, huống chi bây giờ Bạch Du Nhiên cũng sắp đến tuổi tu hành, dù Phương Nguyên có lưu lại, cũng không dạy hắn được mấy ngày.
Một đêm uống say, đàm kinh thuyết đạo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Nguyên liền thu dọn hành lý, lên pháp chu, chậm rãi chạy khỏi Lang Gia Các.
Phương Nguyên đứng ở đầu thuyền, hé mắt đón ánh mặt trời.
Ba năm trước, hắn theo Ô Mộc tiến vào Lang Gia Các, thế gian phong vân biến ảo, hắn thì lại tĩnh tọa thư các.
Hiện tại, cuối cùng cũng xem như hắn công đức viên mãn, từ Lang Gia Các đi ra.
Trong lòng cũng không có gì xúc động, chỉ có sự bình tĩnh, kiên nghị không bao giờ thay đổi.
...
...
Chậm rãi chạy khỏi Vấn Thương Sơn, pháp chu vòng quanh trên không trung sau đó đi thẳng về phương bắc.
Lần này hắn muốn đi cực bắc Tuyết Nguyên, tìm kiếm phương pháp luyện thành Kiếm Tâm.
Hiện tại, con đường tu hành của hắn khá rõ ràng, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thôi diễn đã hoàn thành, chỉ kém bước cuối cùng, đó chính là tu luyện Kiếm Tâm, rồi sau đó biến hóa vô tận quy về làm một, bước vào một cảnh giới mới!
Hắn tin tưởng, lúc tìm được một kiếm kia cũng là ngày Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn có thành tựu Tiên pháp, cũng là ngày hắn có thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh.
Tuy nhiên, nhìn pháp chu nhanh chóng chạy về phía trước, Lang Gia Các sau lưng càng lúc càng xa, sương mù bao phủ, cuối cùng chân trời mây khói liền làm một thể, kể cả Vấn Thương Sơn cũng dần dần ẩn vào thiên địa hư không, trái tim hắn đột nhiên chìm xuống.
Ngẫm lại hắn từ Thanh Dương Tông, trong lúc vô tình có được truyền thừa Vô Khuyết Kiếm Kinh, khổ tâm tu luyện, thăng cấp nhảy vọt nhưng lại kẹt ở quyển thứ hai, Kiếm Ý trước sau ôn dưỡng vẫn không được, đây vốn là mầm họa tiềm ẩn trong việc tu luyện. Trước kia, hắn còn có lựa chọn, hoàn toàn có thể tạm thời bỏ quên Kiếm Ý, chỉ tu luyện thần thông, nổ lực không ngừng hắn mới có thể bước ra con đường rộng lớn.
Nhưng hôm nay, lại không có lựa chọn.
Hắn nhất định phải đột phá cảnh giới Kiếm Ý, tu luyện ra Kiếm Tâm.
Chương 1028 Bắc Địa tuyết mênh mông (1)
Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn đi về cực bắc Tuyết Nguyên, bởi vì ở đó mới có thể tìm ra truyền thừa kiếm đạo chân chính, tìm tới pháp môn đột phá Kiếm Ý cảnh, tuy rằng trong miêu tả của Lý Bạch Hồ, vừa bắt đầu đã nói đây là ngõ cụt, nhưng Phương Nguyên không tin!
Hắn không tin trên gió tuyết Tuyết Nguyên mênh mông lại không cách nào mài giũa ra Kiếm Tâm của chính hắn.
Cực bắc Tuyết Nguyên, ở phía bắc Cửu Châu, rộng rãi vô biên.
Ở Cửu Châu, cũng có một vực, gọi là Tuyết Châu.
Tuyết Châu chính là nơi giao nhau của Đông Thổ đại lục và cực bắc Tuyết Nguyên, nơi nho nhỏ giao nhau này thuộc Đông Thổ đại lục, trở thành một trong Cửu Châu, nhưng trên thực tế cực bắc Tuyết Nguyên, địa vực rộng rãi, lại không nhỏ hơn Cửu Châu bao nhiêu.
Trong truyền thuyết, địa vực cực bắc Tuyết Nguyên còn lớn hơn Cửu Châu, có điều xưa nay chưa một ai tìm hiểu qua mà thôi, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nơi này vô cùng giá lạnh, càng đi sâu vào trong, càng lạnh lẽo, ngay cả người tu hành cũng không cách nào chịu được.
Phương Nguyên rời khỏi Lang Gia Các, một đường đi về phía Tuyết Châu.
Hiện tại hắn muốn tìm đến tông môn của tu sĩ kiếm đạo tên Lăng Chiêu kia, người này lưu lại bên trong Lang Gia Các một đạo kiếm kinh, quá mức đơn giản, chỉ có một vài ý niệm và suy đoán ngoài dự đoán của mọi người, tuy rằng ý niệm kia đã khiến Phương Nguyên hiểu rõ một vấn đề vô cùng quan trọng, nên hắn vẫn muốn tới xem một chút, xem người kia có lưu lại pháp môn tu hành cụ thể nào không.
Cũng chính vì nguyên nhân này, mục đích đầu tiên của Phương Nguyên là đi thăm hỏi Tiên môn một phen.
Trên đường đi, ngang qua hơn nửa khu vực Trung Châu, Lôi Châu, diễn ra ba tháng, rốt cục cũng tiến vào địa giới Tuyết Châu.
Đến nơi này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng con người, cảnh vật rất khác so với ở Trung Châu và Vân Châu.
Nơi đây đầu tiên cho người ta cảm giác khí hậu rất lạnh, tuyết rơi xuống không ngừng, bao phủ dày đặc, mênh mông rộng lớn, những người sống ở nơi này mặc quần áo dày cộm nặng nề, có người nói, nơi này chỉ ở biên giới Tuyết Châu mà thôi, nếu lại đi về phía bắc, người càng ngày càng thưa thớt, cho đến khi không gặp người phàm, chỉ có một ít Tu hành giả và yêu thú.
Lại lướt qua biên giới Tuyết Châu, chân chính tiến vào trong cực bắc Tuyết Nguyên, đến nơi đó, ngay cả Tu hành giả bình thường cũng hiếm thấy, có người nói chỉ có một ít yêu thú Tuyết Vực lợi hại và tà phái bị Tẩy Kiếm Trì đẩy vào sâu trong Tuyết Nguyên mà thôi.
Những thứ yêu ma ngoại đạo không có danh tiếng ở Trung Châu, nhưng ở Bắc Địa lại có thực lực và ảnh hưởng không nhỏ, tuy nhiên, Tẩy Kiếm Trì – một trong bảy đại thánh địa đặt ở đây, mạnh mẽ đè ép bọn họ, không để bọn họ làm điều xằng bậy, gió tuyết và cái lạnh trong Tuyết Nguyên là một nơi giết người vô hình, mới bảo hộ được bọn họ, nhờ gió tuyết trong Tuyết Nguyên bảo vệ bọn họ mới không bị Tẩy Kiếm Trì diệt trừ tận gốc.
- Chẳng biết vì sao Kiếm tu cao minh ở Bắc Địa này nhiều, chẳng lẽ thiên địa lạnh lẽo có thể mài giũa ra Kiếm Tâm sao?
Phương Nguyên ngồi trong pháp chu, một đường chậm rãi đi về Tuyết Nhạn Lĩnh.
Đây là tin tức trên đường đi hắn nghe được, vị Kiếm tu Lăng Chiêu xuất thân Tiên môn là Ngự Kiếm Tông, chỉ được xem là Tiên môn số hai ở Tuyết Châu, vị trí sơn môn đặt trên Tuyết Nhạn Lĩnh, cũng là một trong Tiên môn chính đạo, tuy cùng sử dụng kiếm nhưng cách biệt Tẩy Kiếm Trì rất xa, mà có thể xem là yêu nhân tà phái qua lại Tuyết Nguyên, cũng được xem có chút bản lĩnh...
Mà chậm rãi lật xem một vài thế lực liên quan tới Tuyết Châu và những thế lực phân bố trong vạn lý vân thư, Phương Nguyên đã nghĩ đến một vấn đề.
Kiếm đạo đại tông trên thế gian phần lớn phân bố ở Bắc Địa.
Nguyên nhân, có thể Tẩy Kiếm Trì làm ảnh hưởng đến kiếm đạo thánh địa này, hấp dẫn rất nhiều Kiếm tu lại đây, hoặc vì nơi này giá lạnh, tuy rằng nghèo khổ, nhưng lại có thể mài giũa ra người có ý chí, dù sao bản thân kiếm đạo không ảnh hưởng đến thần thông pháp thuật. Thần thông pháp thuật theo đuổi chính là biến hóa tinh diệu, nắm căn cơ vững chắc, nhưng uy lực kiếm đạo lại thường thường được thể hiện ở ý cảnh và tâm thần.
Hơn nữa trên con đường này, Phương Nguyên cũng đã tìm hiểu kiếm kinh của Kiếm tu lưu lại, trong lòng nổi lên một điểm nghi vấn.
Lúc vị Kiếm tu này viết ra cuốn kiếm kinh, tu vi còn không quá cao thâm, bên trong có rất nhiều tư tưởng kỳ diệu, không chỉ có Kiếm Tâm Hóa Anh, còn có rất nhiều suy đoán phương diện tu khác, nhưng lại không có pháp môn tu hành cụ thể, cho nên hiện tại ngoại trừ hắn biết Kiếm Tâm Hóa Anh là đáng tin, những thứ còn lại hắn không biết có phải chỉ là một người ngông cuồng nói hưu nói vượn hay không.
Mà lúc đó ba vị tà kiếm tu lẻn vào Lang Gia Các, lập tức cho thấy thực lực mạnh mẽ cực kỳ, dù là ở Tuyết Nguyên cũng là đại nhân vật một phương, ba người bọn họ liều chết tiến vào Lang Gia Các, lẽ nào thật sự chỉ vì một quyển lý luận kiếm kinh?
Mà tờ vẽ loạn phía sau quyển kiếm kinh kia là gì?
Đăm chiêu hồi lâu, Phương Nguyên thở dài.
Hắn không thể nào nghĩ ra được, hi vọng đến Tuyết Nhạn Lĩnh sẽ có kết quả.
- Khách quan, đến Tuyết Nhạn Lĩnh rồi.
Bên ngoài pháp chu, vang lên một tiếng nói đôn hậu.
Chương 1029 Bắc Địa tuyết mênh mông (2)
Phương Nguyên ra khoang thuyền, liền thấy một nam tử mặc quần áo lông cừu đứng trên boong thuyền, người này có tu vi Trúc Cơ trung cảnh, bị cái lạnh lẽo của Tuyết Nguyên làm cho mặt đỏ lên. Đây là tán tu sau khi đi tới, Phương Nguyên bỏ ra một trăm linh tinh thuê đến dẫn đường, dù sao hắn cũng vạn dặm xa xôi mà đến, chưa quen thuộc mảnh đất này, tìm một người dẫn đường là tốt nhất.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, dọc theo đường đi phải phân thần điều khiển pháp chu, cũng rất uể oải, mời một người đến giúp hắn điều khiển pháp chu, hắn sẽ ở trong khoang thuyền thoải mái đọc sách, điểm này Phương Nguyên vẫn hiểu rất rõ ràng.
- Meo…
Phương Nguyên mở khoang thuyền, bên ngoài gió tuyết thổi vào, mèo trắng liền cũng lười biếng chậm uốn người, tỉnh lại.
Bây giờ đã mấy năm trôi qua, con mèo trắng này lại phì thêm một vòng, lông cũng dài ra.
Bình thường nó cùng Phương Nguyên không can thiệp vào trạng thái của nhau, đặc biệt là mấy năm ở Lang Gia Các, Phương Nguyên say mê đọc sách, có lúc như quên đi sự tồn tại của nó, thế mà nó cũng không để ý tới Phương Nguyên, thường xuyên chạy ra ngoài chơi vui vẻ, thường biến mất mười mấy ngày một tháng, đó cũng là chuyện thường, nhưng nó vẫn rất tốt, vẫn còn nhớ mà chạy đến tìm hắn.
Lần này Phương Nguyên chạy tới Tuyết Châu, nó cũng lười biếng mà theo, dọc đường đi rất thành thật.
Thấy nó cũng chạy tới, Phương Nguyên liền ôm lấy, dùng tay áo giúp nó cản chắn gió tuyết, sau đó đưa mắt nhìn ra xa.
Chỉ thấy bên trong đất trời, một mảnh mênh mông, tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, xa xa núi non vờn quanh, đường nét chằng chịt, đều bị tuyết trắng che phủ, chỉ có thể mơ hồ phân biệt ra được một vài chỗ gồ lên, mà những dãy núi xung quanh tuyết đã đọng dày đặc, sâu ba thước. Trong đất trời, khắp nơi là biển tuyết, không thấy con chim nào lượn qua, yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nhìn trên sườn núi, có thể nhìn thấy một vài cây tùng bách cao vút, tăng thêm chút màu sắc cho mảnh thiên địa rộng lớn này.
- Ngự Kiếm Tông ở sâu trong Tuyết Nhạn Lĩnh sao?
Phương Nguyên khẽ cau mày, hỏi.
Tán tu kia chỉ cười nói:
- Điều này ta không biết, xung quanh đây tu đạo Tiên môn rất nhiều, ta cũng không quen thuộc tất cả, khách quan, tốt nhất ngài nên cẩn trọng một chút, có người nói mấy năm qua đám người Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì giết người không ít, những tà phái kia rất hung hăng ngang ngược, thường xuyên có tin tức bọn họ xuất hiện ở phía bắc Tuyết Châu, những người này đều cực kỳ hung hãn, không chuyện ác nào không làm...
- Ha ha, đa tạ nhắc nhở.
Phương Nguyên gật gật đầu, để tán tu này chờ đợi ở đây, hắn ôm mèo trắng, phi thân lên.
Nhìn bóng lưng Phương Nguyên rời đi, tán tu thở dài, bỗng nhiên trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.
Nhưng vào lúc này, mèo trắng trong lồng ngực Phương Nguyên ngóc đầu lên nhìn vị tán tu kia.
Trên gương mặt cũng như nở nụ cười.
...
...
Phương Nguyên một thân áo bào xanh phần phật, lóe lên trong hư không, nhanh chóng biến mất ở nơi sâu trong Tuyết Nhạn Lĩnh.
Lướt người trên không trung, thần thức cũng nhanh chóng triển khai, tuần tra xung quanh.
Rất nhanh, hắn đi sâu vào mấy trăm dặm trong Tuyết Nhạn Lĩnh, chỉ thấy phía tây bắc, bên trong vùng thung lũng tựa như có lầu các, thân hình nhanh chóng gập lại trên không trung, đạp tuyết bay lên, đi tới phía trên thung lũng, cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt ngưng lại.
Hắn nhìn thấy nơi xa đúng thật có tòa sơn môn tồn tại, có điều lúc này đã bị hủy, những kiến trúc lầu các đều bị đẩy ngã, xung quanh còn mơ hồ có thể nhìn thấy vết đất cháy xém, hài cốt khắp nơi, có dấu vết đại trận hộ sơn bị hủy bỏ.
Nhìn qua vài lần, Phương Nguyên hạ xuống sơn môn, thấy nơi này đã từng có một tấm bia đá, bây giờ đã bị phá nát, ẩn trong gió tuyết. Tay áo Phương Nguyên run lên, cuồng phong đảo qua, phủi sạch gió tuyết, bia đá tập hợp đến cùng một chỗ, nhìn thấy phía trên viết mấy chữ “Ngự Kiếm sơn môn, người tới giấu kiếm”, có thể thấy được nơi này đúng là Ngự Kiếm Tông, nhưng dường như đã bị người ta phá huỷ.
Hơn nữa nhìn thấy tàn tích, sợ là đã bị phá huỷ một hai năm rồi.
- Người tông môn này lại bị người ta diệt?
Trong lòng Phương Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, bước đi khắp nơi trong Ngự Kiếm Tông, khắp nơi chỉ còn một mảnh tàn dư vung vãi, kinh các cũng bị phá huỷ, bên trong không lưu lại văn tự, giống như bị nước rửa qua, trống rỗng, không lưu lại chút gì.
Xác định không phát hiện ra manh mối, Phương Nguyên hít sâu một hơi, đưa tay đón nhận hoa tuyết trên không trung.
Trầm ngâm một lát, hắn xoay người, đi về phía bên trái đại điện bị phá vỡ.
Trong đại điện này, đang có một cái nam tử mặc áo trắng lặng yên ẩn núp, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đến gần, trong tay hắn, còn nắm một khối thẻ ngọc, lại khống chế một vài cấm chế vô hình bên ngoài, hiển nhiên Phương Nguyên đã đi càng lúc càng gần, tiếp cận nơi cấm chế mai phục, tâm thần nam tử này tăng cao, gửi ám hiệu cho đồng bọn, chuẩn bị động thủ.
- Động thủ...
Ngay khi Phương Nguyên đi tới cách đại điện khoảng ba mươi trượng, tiến vào vòng vây cấm chế thì nam tử kia cũng không kiềm chế nổi, vội vã điều động cấm chế bên ngoài, sau đó rống to một tiếng, nhanh chóng nhảy từ trong tòa đại điện ra ngoài.
Nhưng hắn còn chưa nhảy lên cao bao nhiêu, trên đầu vai bỗng nhiên có một cánh tay kéo hắn xuống.
Chương 1030 Tam Thế Kiếm Ma (1)
Nam tử áo bào trắng nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, thấy nam tử vốn nên bị vây trong cấm chế, ánh mắt yên tĩnh đứng trước mặt hắn, một tay ôm mèo trắng béo ú, tay còn lại khoác lên bả vai hắn, giống như một người vô cùng thân thiết, đến chào hỏi hắn.
- Định làm gì?
Nam tử áo bào trắng bối rối, cảm giác như hắn đang nằm mơ.
- Vị đạo hữu này…
Phương Nguyên chỉ cười cười, nói:
- Muốn hỏi thăm ngươi chút chuyện, Ngự Kiếm Tông xảy ra chuyện gì, vì sao bị người ta phá huỷ Tiên môn?
Nhìn thấy nam tử áo bào trắng đờ ra, hắn khẽ cau mày, sau đó lại khách khí nhắc nhở:
- Nếu như ngươi không trả lời được, ta sẽ giết ngươi và toàn bộ bảy người bạn đồng hành của ngươi đang mai phục ở nơi này.
- Chuyện này… chuyện này…
Nam tử áo bào trắng thoạt nhìn khoảng ba, bốn mươi tuổi, tu vi Kim Đan cấp thấp, vẻ mặt hung hãn, hắn ta không nghĩ sẽ xuất hiện cảnh tượng này, nhất thời bối rối, vẻ hung ác trên mặt còn chưa rút đi, vẫn ngưng trệ trên mặt.
Sửng sốt một lúc mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Tuy hắn không biết làm thế nào Phương Nguyên phát hiện hiện sự tồn tại của hắn, lại dễ dàng thoát khỏi cấm chế bước ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hắn cũng hiểu được một vấn đề.
Người trước mắt này không thể chọc.
Không trêu chọc nổi thì phải cố gắng trả lời.
Bỗng nhiên hắn phất ra, ra hiệu cho mấy người anh em ẩn trong phế tích mau lui lại, sau đó vội vã đứng dậy, muốn dập đầu trước Phương Nguyên.
Thế nhưng bàn tay Phương Nguyên nhẹ nhàng dùng sức, kéo hắn về chỗ, nhàn nhạt nói:
- Trực tiếp trả lời vấn đề là được rồi.
- Tiểu nhân có mắt mà không thấy thái sơn, làm Tiên sư tức giận, xin Tiên sư tha mạng.
Nam tử áo bào trắng không thể làm gì khác hơn là vội vã xin tha, khí độ và thực lực của Phương Nguyên thực sự khién hắn hoảng sợ, chỉ cho rằng chọc tới một vị đại thế gia Đạo tử nào đó, liên tiếp nói xin tha, thấy Phương Nguyên khẽ cau mày, dường như rất không hài lòng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội nhanh chóng trả lời.
- Bẩm Tiên sư, một năm trước Ngự Kiếm môn cũng đã bị người diệt môn rồi, có người nói bên trong Ngự Kiếm môn, có người phát hiện manh mối Vô Sinh kiếm trủng, bởi vậy có vô số người mơ ước.
- Vô Sinh kiếm trủng?
Phương Nguyên nhíu nhíu mày, hỏi tiếp:
- Đó là cái gì?
Nam tử áo bào trắng nghẹn lời, như không nghĩ tới Phương Nguyên sẽ hỏi vấn đề này.
Thấy Phương Nguyên thật sự không biết, mới cười khổ nói:
- Vô Sinh kiếm trủng, chính là nơi chôn cất Tam Thế Kiếm Ma.
- Tam Thế Kiếm Ma?
Phương Nguyên có chút kinh hãi, lúc này mới chợt hiểu ra.
Hắn ở Lang Gia Các đọc sách hơn ba năm, ngoại trừ lật xem huyền công thần pháp, trong lúc rảnh rỗi cũng đọc không ít tác phẩm kinh điển trong giới tu hành để giải buồn, dần dần hiểu rõ không ít nhân vật truyền thuyết trong giới tu hành các nơi, và những đại nhân vật đã biến mất trong dòng sông lịch sử, đương nhiên, quan trọng hơn lại vị Tam Thế Kiếm Ma, hắn thật sự quá nổi tiếng.
Nhắc tới Tam Thế Kiếm Ma, dường như có chút quan hệ đến Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên, tổ tiên của Lý Hồng Kiêu.
Có người nói từ lúc thượng cổ, có hai lần đại kiếp nạn giáng xuống, khiến lòng người lo sợ. Có người cho rằng, đây là lúc nên tập hợp sức mạnh thiên địa, chống lại đại kiếp nạn, bởi vậy, tiên triều hình thành khắp nơi, trải qua vô số năm phân tranh, rốt cục cũng có một Tu hành giả cường đại xuất hiện, được gọi là Chí Tôn Tiên Đế, hắn suất binh đánh đông đánh tây, rốt cục cũng thống nhất giới tu hành, thành lập tiên triều thượng cổ.
Sau khi đại kiếp nạn lần thứ ba giáng xuống, Tiên Đế suất lĩnh vương triều thượng cổ chống đỡ, nhưng dần dần, tiên triều bắt đầu xuất hiện rạn nứt, vì bảo đảm địa vị của mình không bị dao động, hoàng triều càng nghiêm khắc trong sự thống trị thiên hạ, chèn ép hãm hại không dứt, nghiêm trọng nhất là lúc ban bố Cấm Tiên Lệnh, không cho phép nhân gian pháp môn tu hành mới xuất hiện, để tránh uy hiếp đến sự thống trị của chính mình.
Mấy trăm năm đi qua, Tu Chân giới không còn phồn vinh như ngày xưa, trái lại thực lực càng ngày càng suy yếu và hỗn loạn, hiển nhiên đại kiếp nạn lần thứ tư sắp xảy ra, các chư hầu hoàng triều thượng cổ không những không lo chống đỡ, mà còn cấu xé lẫn nhau, chỉ muốn bảo tồn lực lượng của mình.
Đúng lúc này, đột nhiên có một dị nhân xuất hiện, người được đời sau gọi là Tam Thế Kiếm Ma.
Liên quan tới người này, trên giới tu hành không ghi lại được, nhưng trong dã sử lại có vô số truyền thuyết.
Phương Nguyên từng đọc truyện ký về hắn viết rõ trong Lang Gia Các.
Có người nói, người này vốn là cô nhi Ma Châu, sinh cuối kiếp nguyên thứ hai.
Đại kiếp nạn Ma Uyên lần thứ ba ập đến, những người trong bộ tộc chết hết, lên mười tuổi, hắn trốn trong vực thâm uyên Hắc Ám, ăn thi thể tộc nhân, chịu đựng nửa năm mới bị người ta phát hiện. Sau lần đó bởi vì thiên tư không yếu, bắt đầu tu hành, người này cả đời hành động ác độc vô thường, tàn bạo vô biên, vì tăng cao tu vi, không chuyện ác nào không làm, luyện chế sinh linh đan, đoạt Tiên pháp, thậm chí cuối cùng chém vợ giết con.
Nói tóm lại, hắn đã làm gần như tất cả những điều xấu mà người thường có thể nghĩ đến, ngay cả những điều người ta không thể tưởng tượng ra hắn cũng đã làm vô số.
Bình luận facebook