• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 1031-1035

Chương 1031 Tam Thế Kiếm Ma (2)

Nguyên kỷ đệ tam kiếp, Ma danh của hắn truyền khắp thiên hạ, bị hoàng triều thượng cổ truy nã, nhưng thực lực của hắn mạnh mẽ, không bị người ta bắt được.

Mà thời khắc đại kiếp nạn lần thứ tư đến, hoàng triều Hắc Ám phân tranh không ngớt, không lo chống lại, người này chợt ra tay, không biết dùng thủ đoạn gì, đem cảnh giới thông thiên, giết được Tiên Đế đã hết thọ nguyên, dùng các loại thủ đoạn tà ác không chịu nổi, buộc trọng quân chư hầu nắm giữ tiên triều chống đỡ đại kiếp nạn, rốt cục cũng vượt qua được, thiên hạ được cứu thoát khỏi thảm họa.

Mà sau khi vượt qua đại kiếp nạn lần thứ tư, Tam Thế Kiếm Ma cũng nhận lấy thanh trừ, mỗi Thái tử tiên triều được lập nên đều muốn tập kết cao thủ vây giết hắn.

Có lời thề được lập ra, ai có thể chém giết Tam Thế Kiếm Ma mới có tư cách leo lên ngôi vị hoàng đế.

Nhưng Tam Thế Kiếm Ma tu vi cao thâm, cảnh giới thông thiên, không những cao thủ tiên triều giết hắn không được, trái lại chọc giận hắn, sau đó hắn bắt đầu trốn tránh, chuyên đối phó tiên triều. Cứ mỗi một vị hoàng tử được lập nên, hắn liền ám sát một người, trước sau chém giết chín vị hoàng tử, khiến tiên triều hoàn toàn đại loạn, không người nào dám xưng Vương.

Sau đó, tiên triều thượng cổ dần dần đánh mất hoàng quyền, các đại chư hầu tự lập môn hộ, trải qua thời gian dài hỗn loạn và chinh phạt lẫn nhau, tiên triều đã không còn khí thế, thế gian hình thành các đại gia tộc, đạo thống địa vị ngang nhau.

Vì người nọ trước sau trải qua ba kiếp, bởi vậy bị người sau này gọi là Tam Thế Kiếm Ma.

Cũng vì hàng loạt hành động của hắn đã đẩy nhanh sự hủy diệt của Hắc Ám hoàng triều, là giới tu hành lâu đời trong lịch sử duy nhất đã từng nhất thống hoàng quyền thiên hạ, mà hắn là người xoay chuyển. Cũng vì nguyên nhân này, rất nhiều tác phẩm kinh điển và dã sử đều ghi chép lại, nói Hắc Ám hoàng triều kỳ thực do một mình Tam Thế Kiếm Ma diệt vong.

Tuy nhiên, sau đại kiếp nạn lần thứ tư, Tam Thế Kiếm Ma cũng biệt tăm biệt tích.

Sau đó, rất ít người gặp được hắn, đại kiếp nạn lần thứ năm ập xuống, hắn cũng không hiện thân.

Bởi vậy người đời suy đoán rằng, có lẽ hắn đã chết trước khi đại kiếp thứ năm đến, nhưng sau đó không biết có bao nhiêu người tìm kiếm hài cốt hắn, cũng không ít người phát hiện tin tức về điều này, nhưng chỉ tiếc, cuối cùng mọi thứ đều là giả, chẳng qua chỉ là tin đồn truyền miệng mà thôi.

Liên quan tới Tam Thế Kiếm Ma, đến tột cùng hắn ngã xuống ở đâu cũng còn là một nỗi nghi vấn.

Phương Nguyên không nghĩ tới hắn chỉ muốn dò hỏi về lai lịch của kiếm kính vô danh, lại nghe một chuyện thế này.

Điều này làm cho cảm thấy hoang đường.

- Tiên sư, ta nói chính là thật sự.

Nhìn thấy Phương Nguyên không tin, nam tử áo bào trắng lập tức giải thích:

- Ngự Kiếm môn ba trăm năm trước đã từng xuất hiện một Kiếm Tiên, hắn vốn là hậu bối vô danh đột nhiên quật khởi, đánh bại tất cả các cao thủ, thậm chí cả kiếm sư áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì, phong quang vô hạn. Tuy nhiên, người này phong quang cũng không bao lâu, liền bị mấy vị cao thủ liên thủ vây giết, thậm chí Ngự Kiếm Tông cũng không dám báo thù. Sau đó có người phát hiện, bọn họ vẫn đang không ngừng đưa ngươi đi sâu vào trong Tuyết Nguyên, như đang tìm gì đó, điều này khiến vài người khác chú ý, bọn họ tìm mọi cách cuối cùng cũng nghe được những người này đang tìm kiếm Vô Sinh kiếm trủng!

- Lúc đầu các môn các phái cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng nghe nói, ngay cả Tẩy Kiếm Trì và Thừa Thiên kiếm đạo đều phái người đến đây điều tra, mới biết việc này đúng là thật, cũng từng có cao thủ Dịch Lâu chỉ điểm, nói truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma thật sự đã xuất thế, lúc này các môn phái mới sốt sắng lên, lúc đầu nghĩ hết biện pháp hỏi manh mối từ Ngự Kiếm Tông, nhưng sau đó có mấy đại tà môn trực tiếp tiêu diệt bọn họ, mỗi một trang kinh văn của Ngự Kiếm Tông trong Tàng Kinh Các đều bị các môn các phái đoạt đi, liều mạng tìm kiếm manh mối.

Phương Nguyên nghe xong, khẽ cau mày, hỏi:

- Vậy các ngươi...

Nam tử áo bào trắng lập tức trở nên lúng túng, cười nói:

- Tiên sư, chúng ta cũng nghĩ đến thử vận may, xem có tìm được manh mối Vô Sinh kiếm trủng hay không, không ngờ Tiên sư đến, chúng ta sợ gặp phải đối thủ, nên mới nghĩ muốn ra tay trước.

- À . .

Phương Nguyên gật gật đầu, hết mối nghi ngờ trong lòng, lúc này mới xoay người rời đi.

Nhưng thời khắc thân hình hắn xoay chuyển, đột nhiên góc tay áo nhẹ nhàng phất một cái, hào quang màu xanh lam lóe lên liền biến mất.

Vẻ mặt nam tử áo bào trắng lộ ra vẻ si mê, qua một lát, mới phản ứng lại, nói:

- Tiên sư còn có gì muốn hỏi sao?

Phương Nguyên chỉ cươi cười.

- Các ngươi ở đây làm gì?

Nam tử áo bào trắng nam hơi ngẩn ngơ.

- Chúng ta tới bắt người, tin tức Vô Sinh kiếm trủng truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu kẻ ngu si tự cho mình thông minh đi tới Tuyết Nhạn Lĩnh tìm manh mối, ta và các anh em ở đây bảo vệ, chỉ cần có người đến đây, liền dẫn vào trận, nhanh chóng bắt lấy, đoạt linh tinh và pháp bảo trên người bọn họ.

Nói đến chỗ này, dường như hắn cảm thấy có chút không thích hợp, dừng lại một chút.

Phương Nguyên chỉ cươi cười, lại hỏi:

- Chỉ có như vậy sao?

Nam tử áo bào trắng có chút chống cự, nhưng vẫn nói ra.
Chương 1032 Khổ tu Tuyết Nguyên (1)

- Quan trọng nhất là thần hồn của tu sĩ Kim Đan, hiện tại bán rất chạy, tu sĩ Thừa Thiên kiếm đạo thu mua với giá cao, một thần hồn tu sĩ Kim Đan cấp thấp cũng có thể bán đến ba ngàn lượng linh tinh, thần hồn tu sĩ trung giai cũng có thể bán đến sáu ngàn hai linh tinh, tu sĩ cấp cao lợi hại đến mười ngàn lượng.

Sắc mặt Phương Nguyên nhất thời chìm xuống, lại hỏi thêm mấy vấn đề, tay áo nhẹ nhàng phất qua.

Nam tử áo bào trắng bị kích động tỉnh lại, ánh mắt có chút sợ hãi, run giọng hỏi :

- Vừa nãy … ta nói cái gì?

- Ngươi không nói gì.

Phương Nguyên như cười như không liếc mắt nhìn hắn.

- Vừa nãy có phải muốn ta bỏ qua cho ngươi?

Nam tử áo bào trắng vội vàng gật đầu, kêu lên:

- Tiên sư nói ta chỉ cần trả lời tất cả vấn đề, vậy nên...

Phương Nguyên nói:

- Vậy thì ngại quá.

Vừa nói chuyện, nhẹ nhàng vỗ một chưởng trên trán của hắn, sau đó tay phải hắn vung trong hư không, thanh khí hóa thành một thanh trường kiếm, bắt đầu đi khắp phế tích, vung kiếm giết người.

Sớm biết Tuyết Châu hỗn loạn, có nhiều người Tà tu qua lại, nhưng Phương Nguyên không nghĩ tới Tuyết Châu sẽ hỗn loạn đến thế này. Nếu những người này chỉ là những tên cướp đường, cướp vài thứ có thể trừng phạt bọn họ ít thôi, không nghĩ tới bọn họ lại hung hãn đến mức muốn cướp đến thần hồn Kim Đan, đem bán, điều này hắn không thể tha thứ, hắn thật có lỗi khi thất hứa nhưng cũng phải giết bọn họ.

Thế là bên trong tàn dư Ngự Kiếm Tông có kiếm quang nhàn nhạt lóe qua, từng đạo tuyết ngân, sau một vài tiếng động vang lên, dần dần cũng lắng xuống.

Phương Nguyên bước ra từ trong đống đỗ nát, đạp tuyết mà đi, trong lòng đang âm thầm cân nhắc “Ngự Kiếm Tông vì tin tức liên quan đến Vô Sinh kiếm trủng mà bị tiêu diệt, chẳng lẽ Kiếm Trủng thật sự tồn tại?”

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn không nhịn được nổi lên một mảnh gợn sóng, chẳng lẽ bên trong Lang Gia Các, hắn nhìn thấy những nét vẽ loạn trên trang kiếm kinh cuối cùng cũng không phải vẽ bùa vẽ quỷ, mà là bản đồ đến Vô Sinh kiếm trủng?

Trong đầu chậm rãi lóe qua những đường nét trên bản đồ, trái tim Phương Nguyên hơi trầm xuống.

Trước đây không nghĩ tới phương diện này thì không sao, nhưng bây giờ trong đầu có ý niệm này, càng nghĩ càng thấy trên đó có nhiều đường nét kỳ quái, bởi vì hắn đã ghi nhớ vào trong đầu, nghĩ lại càng cảm thấy nó rất khớp với địa hình Tuyết Châu, thậm chí địa hình bản đồ Tuyết Nguyên mà hắn đã xem qua trong những ngày vừa rồi.

Điều này làm cho hắn không cách nào tiếp tục bình tĩnh.

Tam Thế Kiếm Ma, là nhân vật cỡ nào!

Nếu Vô Sinh kiếm trủng thực sự là nơi hắn ngã xuống, vậy nó quý giá đến cỡ nào?

Đối với truyền thừa của một vị cường giả tồn tại ở năm kiếp trước, ai lại không thèm nhỏ dãi chứ?

Càng làm cho Phương Nguyên suy nghĩ sâu xa hơn là nếu vị kiếm sư Ngự Kiếm Tông thật sự đã từng tiến vào Vô Sinh kiếm trủng, sau khi đi ra, kiếm đạo thăng tiến khá nhanh, như vậy cái tư tưởng kỳ diệu bên trong cuốn kiếm kinh vô danh kia cùng các loại công pháp hắn ghi lại trong cuốn vô danh kiếm kinh, với các loại công pháp khó tin nổi, lẽ nào cũng không phải chính hắn bỗng dưng nghĩ ra được, mà chính là truyền thừa của Tam Thế Kiếm Ma lưu lại?

Nếu như vậy, hắn phải đi sâu vào trong Tuyết Nguyên một lần.

...

...

Nghĩ như vậy nên Phương Nguyên đã chậm rãi đi trở về bên cạnh pháp chu.

Vào lúc này, trên pháp chu, tu sĩ dẫn đường mà Phương Nguyên thuê đến đang đợi, vẻ mặt mong chờ. Theo quy cũ như trước, hắn dẫn tới không ít tu sĩ Kim Đan, như vậy cũng nhận không ít chỗ tốt, nhưng thật kỳ quái, đã lâu vậy rồi, nhóm người Tào lão đại còn chưa gửi thư báo lại đây, làm cho bọn hắn lo lắng.

Sau đó, ngay khi hắn vạn phần thiếu kiên nhẫn thì liền nhìn thấy một bóng dáng từ xa trên mặt tuyết đi tới.

Người kia vóc dáng thon dài, mặc áo bào xanh, nhanh chóng quay trở về.

- Sao hắn lại không chết?

Tu sĩ dẫn đường vô cùng kinh hãi, không chút nghĩ ngợi, tế lên một đạo pháp khí, xoay người trốn đi.

Thế nhưng vị tu sĩ áo bào xanh vừa cau mày, nghĩ một số vấn đề, vừa nhẹ nhàng nâng tay, một sợi dây đan dài trăm thước, có ánh chớp quấn quanh, nhanh chóng vọt tới, trói pháp khí hắn lại, kéo trở về.

Tu sĩ dẫn đường lạnh run, quỳ trên mặt đất, không dám cử động.

Phương Nguyên trở về pháp chu, liền lấy một đạo pháp trục, nhẹ nhàng vẽ trên đó, vẫn không để ý đến tu sĩ dẫn đường này.

Qua một lát, hắn mới ngẩng đầu lên, nói:

- Còn chờ gì nữa, tới điều khiển pháp chu!

Tu sĩ dẫn đường ngẩn ngơ, có chút khó tin ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.

Một lát sau hắn mới phản ứng lại, hỏi:

- Tiên sư... Muốn đi đâu?

Phương Nguyên nhấc tay chỉ hướng.

- Đi về phía bắc.

Tu sĩ dẫn đường lập tức nhảy lên, cúi đầu khom lưng.

- Dạ, dạ, tiểu nhân biết rồi!

Nhìn hắn dễ bảo thành thật, nhưng trong đáy mắt hung quang lóe lên, Phương Nguyên cũng không nhịn được lại cân nhắc đến một vấn đề.

Tuyết Châu quá rối loạn, vô pháp vô thiên, bố trí mai phục, bắt thần hồn người khác, sau đó bán giá cao cho Tà tu, chuyện này quả thật khó có thể tưởng tượng được. Đừng nói ở Trung Châu, dù Vân Châu xa xôi, Âm Sơn Tông không có giới hạn thấp nhất tồn tại cũng không dám làm ra chuyện vậy, khó có thể tưởng tượng sau khi lướt qua tuyết tuyến, tiến vào Tuyết Nguyên, sẽ loạn thành như vậy.
Chương 1033 Khổ tu Tuyết Nguyên (2)

Mà đối mặt sự hỗn loạn này, hắn phải nghĩ ra chút phương pháp đối ứng mới được.

Ở Lang Gia Các đọc sách mấy năm, kiến thức của Phương Nguyên tăng lên không ít, đối nhân xử thế cũng cân nhắc chu toàn. Lúc này mới nhìn thoáng qua hắn đã biết được toàn bộ sự việc, sự hỗn loạn ở Tuyết Châu hay Tuyết Nguyên, hắn cũng nghĩ ra đối sách rất nhanh.

Mặc dù hắn là người đọc sách, nói đạo lý, nhưng nếu loạn đến cỡ này liệu nói đạo lý có hữu dụng không?

Nếu như nói đạo lý vô dụng, vậy thì càng không nên nói đạo lý.

...

...

Biên giới Tuyết Châu, chính là tuyết tuyến.

Xuyên qua tuyết tuyến, sẽ tiến vào Tuyết Nguyên rộng lớn.

Nếu nói ở Tuyết Châu có Tẩy Kiếm Trì tồn tại, mới có thể nói chút quy củ, như vậy sau khi qua tuyết tuyến, thật sự trở thành một nơi có môi trường khắc nghiệt, nơi đây có cái lạnh buốt giá, dù là nham thạch, cũng có thể bị đông cứng thành vết nứt nẻ, dù là băng cứng, cũng có thể bị gió thổi làm trầy xước, không có một ngọn cỏ tồn tại, như địa ngục màu trắng.

Tuy nhiên, dù hoàn cảnh có khắc nghiệt cũng không cản được bước tiến của Tu hành giả.

Dù có thể đông chết người, thì bên trong cũng có hình bóng tu hành giả.

Bọn họ cam tâm ở đây đấu với Tuyết thú, chịu băng tuyết tẩy lễ.

Trong tình huống bình thường, người tới nơi này được chia làm ba loại.

Loại thứ nhất chính là Tà tu, bọn họ không có đất dung thân ở Cửu Châu, chỉ có thể giành không gian sinh tồn ở đây.

Loại thứ hai là Khổ Tu giả, bọn họ theo đuổi hoàn cảnh khắc nghiệt thế này để mài giũa đạo tâm, theo đuổi tiến cảnh.

Người còn lại là chính là thợ săn kho báu.

Bên trên Tuyết Nguyên, tuy rằng khó có thể sinh tồn, nhưng cũng có vô số bảo vật sinh trưởng trong hoàn cảnh này, chỉ cần tìm được một cây, cũng có thể bán ra với giá rất cao. Hơn nữa, những Tuyết thú ngủ đông bên trong băng tuyết kia cũng vô cùng nguy hiểm, hơi một tí là muốn tính mạng người, nó cũng là một loại bảo bối, khắp người đều là bảo vật, đánh chết một con, máu thịt lân sừng, đều có thể bán ra với giá rất cao.

Mặt khác, bên trên Tuyết Nguyên cũng có vô số truyền thuyết, có người nói có rất nhiều đại tu, trước khi tọa hóa, đều sẽ tới đến Tuyết Nguyên, dựa vào cái lạnh của thiên địa, phong ấn cơ thể, chờ mong có một ngày tỉnh lại, mà truyền thừa của bọn họ, cũng sẽ ở lại trong Tuyết Nguyên, dù là ai tìm tới, cũng gặp vận may lớn, từ đây quật khởi cũng không phải là chuyện không thể.

Cũng chính vì nguyên nhân này, trên Tuyết Nguyên mênh mông không phải hoàn toàn không có dấu vết tồn tại của con người.

Từ đường băng sương vượt qua tuyết tuyến, một đường đi về phía bắc, có một con đường tương đối bằng phẳng.

Con đường đã được vô số người tu hành đi qua, là con đường khó gặp trên Tuyết Nguyên. Mà cuối con đường này, chính là Vu Tuyết Sơn, nó cao vút trong mây, trên núi cao nhất thiên địa lại tồn tại một khách sạn, khách sạn này không lớn, lại là khách sạn duy nhất trong phạm vi vạn dặm, bởi vậy người ở trên Tuyết Nguyên dù là Tà tu, Khổ Tu giả, hay là thợ săn báu vật đều sẽ xem nơi này là nơi dừng chân của mình, trong biển tuyết mênh mông, tìm thấy một tia an ủi.

Lúc này, cửa quán trọ bị một người gầy yếu dùng sức đẩy ra, bên ngoài gió tuyết tàn phá bừa bãi, lập tức điên cuồng tiến vào quán, bóng dáng gầy yếu ngã xuống đất, tựa như dùng hết khí lực, một lát đứng lên không nổi.

- Mẹ nhà nó, lại để cho gió tuyết thổi vào, mau đóng cửa!

Trong khách sạn, trên hàng chục bàn gỗ lớn, có không ít người vây quanh ăn uống, lập tức quát mắng.

Bóng người gầy yếu ngã nhào trên mặt đất, thở hổn hển mấy hơi mới chịu bò lên đóng cửa, tuy nhiên vào lúc này, hầu bàn trong quán trọ, một tu sĩ Trúc Cơ cao giai, cũng đã sớm hùng hùng hổ hổ chạy tới, dùng sức đóng cửa lại, sau đó đá một cước vào người nằm phục trên mặt đất, căm giận mắng:

- Người ăn mày này, còn chưa chết trên Thiên sơn.

Nữ tử dáng người gầy gò bò lên, tuy rằng trên mặt nàng có chút bẩn thỉu, nhưng ngũ quan thanh lệ, môi khô nứt, trên mặt cũng có không ít vết máu, đã che đậy không ít sự quyết rũ của nàng.

Trúng một cước của gã hầu bàn, nàng cũng im lặng không lên tiếng, chỉ yên lặng bò lên, chậm rãi đi về phía bàn không người.

Còn chưa ngồi xuống, hầu bàn lại đẩy mạnh nàng một cái, nói:

- Đây là nơi để ngươi ngồi sao?

Nữ tử thon gầy mím môi, như đã quen, lại yên lặng đi tới bàn đất nhỏ trong góc, kéo một ghế ngồi xuống, âm thanh khàn khàn nói:

- Ta muốn một bình rượu Băng Thảo, thêm ba cân thịt dê tuyết!

Tiểu nhị kia như cười như không nhìn nàng lên tiếng:

- Được, một trăm lạng linh tinh!

Nữ tử thon gầy ngẩng đầu lên, hỏi:

- Không phải trước đây chỉ lấy ba mươi hai linh tinh sao?

Tiểu nhị kia cười lạnh.

- Hiện tại chính là cái giá này, không muốn thì cút ra ngoài!

Nữ tử thon gầy trầm mặc một chút, sờ sờ túi càn khôn của nàng, sắc mặt hơi ảm đạm, một lát sau, nàng dứt khoá lấy ra một cây bảo dược lá đỏ thân trắng đặt trên bàn, nói:

- Tiền của ta không đủ, nhưng một cây sâm tuyết này là ta đoạt từ trong miệng một con trăng tuyết, giá trị của nó trên ba trăm hai linh tinh, ngươi cần trả lại ta hai trăm linh tinh...

- Ngươi có vận may đến vậy sao?

Tiểu nhị kia có chút bất ngờ nhìn nàng, cầm qua sâm tuyết, cười lạnh nói:

- Nó đáng giá trả một bữa ăn của ngươi.
Chương 1034 Tuyết công tử Tuyết Nguyên (1)

Nữ tử thon gầy vội la lên:

- Cái này đáng giá ba trăm linh tinh...

Hầu bàn cười lạnh.

- Nếu như Cửu Châu, cái này còn đáng giá ba ngàn lượng linh tinh, nhưng trong Tuyết Nguyên này, giá trị chỉ bằng ba cân thịt dê tuyết!

Nữ tử thon gầy dường như có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn hầu bàn, trầm mặc không nói.

Hầu bàn ở trên cao nhìn xuống, dương dương tự đắc nhìn nàng.

Thực khách xung quanh, lúc này một đám tụm năm tụm ba đều ngừng lại, nhìn nàng cười hì hì.

Cuối cùng nữ tử thon gầy cũng đành gật gật đầu, thỏa hiệp.

- Rượu phải thuần một chút, thịt dê tuyết béo một chút.

Hầu bàn cười gằn một tiếng, cầm sâm tuyết rời đi.

- Đùng.

Không lâu sau, một mâm sắt bẩn thỉu, một bầu rượu xẹp xẹp, ném tới trước mặt nữ tử.

Rượu lập tức bị vơi hết phân nửa, hơn nữa rượu chỉ có hơi màu lam, rõ ràng là đã pha rất nhiều nước.

Mà trên mâm toàn thịt vụn, lại không đủ ba cân, còn có rất nhiều xương vụn xen lẫn trong đó, dính trây ra, đừng nói không phì, thậm chí còn không giống mẻ thịt dê tuyết, giống như phần thực khách ăn còn thừa lại trộn lẫn vào nhau.

Nữ tử thon gầy nhìn mâm như cho heo ăn, trầm mặc rất lâu.

Sau đó nàng bắt đầu dùng sức nhét thịt vào miệng nhai ngấu nghiến, trông như lang hùm sói đói.

Thực khách xung quanh ồn ào cười to:

- Sao lại có người như chó lợn thế này?

Mùi thịt không ngon, nữ tử thon gầy mấy lần suýt nữa phun ra ngoài, nhưng vẫn liều mạng nuốt chúng nó xuống, ít thịt nát cuối cùng đều dùng lương thực phụ bánh ngô trám đưa vào trong bụng.

Mà bình rượu kia, bởi vì pha quá nhiều nước, mùi vị không còn tự nhiên, không chỉ nhạt nhẽo, hơn nữa có vị cay cay xông thẳng lên trán, nhưng nữ tử vẫn uống vào từng hớp, uống không bỏ một giọt, mới để bình rượu qua một bên.

Thoạt nhìn, nàng như quỷ đói đầu thai.

Nhưng nàng làm thế không phải vì no bụng.

Trong Tuyết Nguyên nghèo nàn, gió sương giá lạnh, tuyệt không phải người thường có thể chống đỡ, dù là người tu hành thân thể cường tráng cũng phải vận chuyển pháp lực không ngừng mới có thể chống đỡ gió lạnh.

Ăn thịt dê tuyết, là bởi vì dê tuyết sinh ra ở Tuyết Nguyên lạnh lẽo, lại là một yêu thú tính hỏa, vì lẽ đó, thịt của nó ngoại trừ để người tu hành bổ sung năng lượng cần thiết còn giúp bọn họ chống đỡ giá lạnh ở mức nào đó.

Mà rượu Băng Thảo lại lại rượu độc nhất ở Tuyết Nguyên, lúc nấu rượu có bỏ linh dược Băng Tinh thảo, giúp thân thể người ta duy trì ở nhiệt độ thấp hơn trong thời gian dài, như vậy thời gian duy trì thể lực dài hơn.

Hai thứ này, thường thấy nhất trên Tuyết Nguyên, cũng là tài nguyên tu hành cấp thấp nhất, hoặc cũng có thể nói là tài nguyên sinh tồn.

Đương nhiên còn có rất nhiều tài nguyên càng tốt hơn, khiến người ta có thể chống đỡ được giá lạnh trên Tuyết Nguyên này.

Tuy nhiên, những đồ vật kia giá trị rất cao, hiện tại nữ tử thon gầy không thể thể mua được.

Sau khi ăn như hùm như sói, nữ tử thon gầy không lập tức rời đi, mà thu mình vào trong góc tường, thân thể co ro ngồi giữ ấm bên bếp lửa thịt dê tuyết cách đó không xa, hơi thở lặng yên không một tiếng động, thoạt nhìn nàng mệt mỏi đến cực điểm, dường như đang ngủ.

- Tiên sư nó, lại ở đây không chịu đi!

Hầu bàn qua tới thu dọn mâm gỗ và bầu rượu, căm ghét nhìn nữ tử đá tới một cước.

Nữ tử lệch qua bên cạnh, hơi di chuyển về một bên khác, lại chôn đầu trong cánh tay, giả vờ không nghe thấy.

Trên Tuyết Nguyên, giấc ngủ rất quan trọng với người tu hành.

Bởi vì trên Tuyết Nguyên quanh năm gió lớn, linh tính dao động, rất khó thông qua thổ nạp đưa vật chất vào trong cơ thể, vì lẽ đó so với tĩnh tọa thổ tức, thì một giấc ngủ có thể khiến cho bọn hắn nghỉ ngơi tốt hơn, sẽ không vì mệt nhọc quá độ mà kiệt sức.

Vì được ngủ yên, dù có bị la mắng một chút cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Tựa như da mặt rất dày, nhưng bị kẹp trong thế giới gió tuyết này, người da mặt mỏng làm sao tiếp tục sống được?

Nhìn nữ tử ngủ gục, trên người tấm da cừu dơ bẩn dầy cộm nặng nề, nhưng vẫn không thể che giấu được tư thái đẹp tinh thế của nàng. Khách trong khách sạn cười nói, bọn nói chuyện không ngừng, ánh mắt thường xuyên lướt nhìn nữ tử thon gầy này, nữ tử làm như không nghe thấy, lẳng lặng ôm đầu gối ngủ một canh giờ.

Lúc này, gió tuyết bên ngoài khách sạn như nhỏ đi một chút, sắc trời trong xanh hơn.

Thân thể nữ tử cử động, lại từ từ đứng lên, bước chân nặng nề, đi ra ngoài khách sạn.

- Nàng còn muốn đi sao?

- Không phải bị điên rồi chứ, không sợ chết trên Vu Tuyết Sơn?

- Cảnh giới Trúc Cơ, làm sao có khả năng vượt qua được ngọn núi kia?

- ...

- ...

Thực khách xung quanh không nhịn được bàn luận, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.

Nhưng nữ tử này tựa như không nghe không thấy, ánh mắt yên tĩnh mà kiên nghị, đi ra cánh cửa khách sạn, sau đó chậm rãi lê từng bước trên lớp tuyết dày đặc, đón gió tuyết gào thét như lưỡi đao ập tới, đi thẳng về phương bắc.

Ở nơi đó, mây đen giữa không trung dày đặc có một ngọn núi sừng sững, nó như là nơi giao hợp đất trời, cao cao tại thượng, như bước thang lên trời, gió tuyết từ trên cao ập xuống, tựa như sóng dữ cuộn trào, người đi lên núi như đi ngược dòng nước, chống chọi với gió tuyết lạnh giá nhất, như cá chép vượt Long Môn trong truyền thuyết vậy.
Chương 1035 Tuyết công tử Tuyết Nguyên (2)

Không biết đây là lần thứ mấy nữ tử ôm tín nhiệm không cách nào lại trở về, đi lên ngọn núi.

- Đúng là một nữ tử quật cường, chắc nàng đến từ Cửu Châu trung vực?

- Ha ha, nơi đó phồn hoa vô cùng, tài nguyên lại phong phú, nghe nói các tiểu thư nơi đó đều cầm phi kiếm thêu hoa, không nghĩ tới sẽ có tính tình thế này, muốn vượt qua Vu Tuyết Sơn, nơi nuốt không biết bao nhiêu tính mạng ngươi.

- Đều nói Tuyết Nguyên là nơi mài giũa người, nhưng lại có biết bao Khổ Tu giả chết ở nơi này?

Sau khi nữ tử thon gầy rời đi, cũng có không ít thực khách thấp tiếng bắt đầu bàn luận.

Dù có người nói như nhạo báng, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút kính phục.

- Ha ha, nếu ngươi đau lòng, giữ nàng lại, ôm vào trong phòng giúp nàng sưởi ấm, chẳng phải rất tốt sao?

Nói là nói vậy để vui vẻ, những người bên cạnh đều nở nụ cười.

- Ha ha, cô nàng này tu vi không cao, nhưng cũng không dễ chọc!

Lập tức có người nở nụ cười.

- Trước đó không phải là không có người có ý đồ với nàng, tuy rằng nàng tu vị không cao, thần hồn không bán được, nhưng mang về làm lò sưởi ấm cũng không tệ, nhưng Tà tu trước đó đánh chủ ý lên nàng, lại bị mất mặt lớn, mạnh mẽ bị nàng kéo lấy, muốn tự bạo Lôi Thần Hoàn cùng chết, khiến Đoàn lão nhị sợ hãi không ít. Từ sau chuyện đó, Tà tu đánh chủ ý lên nàng ít đi.

- Ha ha, ngươi cho rằng nàng dựa vào cái gì sống đến hiện tại?

Chưởng quỷ trong khách sạn cười lạnh, nói:

- Nàng có thể sống đến hiện tại, không người nào dám trêu chọc nàng, đó là bởi vì đại danh đỉnh đỉnh Đồng lão ma coi trọng nàng, bắn tiếng muốn tóm nàng trở lại song tu. Có uy danh của Đồng lão ma ở đây, ai dám cá có ý đồ với nàng? Bất quá Đồng lão ma là người không thích ép buộc người khác, lúc này mới cho phép nàng ở đây tự tại mấy ngày, biết đâu, ngày nào đó Đồng lão ma không còn kiên nhẫn, trực tiếp bắt nàng trở về.

- Ồ.

Vừa nghe lời này, những người khách lập tức trở nên hứng thú, cười nói:

- Đồng lão ma thủ đoạn và trò gian có tiếng, không biết cô nàng gầy yếu này ở trên giường Đồng lão ma có thể chịu đựng được mấy hiệp.

- Ha ha, chẳng khác nào gấu lợn ôm cây, ngọc núi treo ngược.

Mọi người cười nói không ngừng, ánh mắt tỏa sáng, như nhìn thấy một số hình ảnh đặc sắc.

Nhưng cũng vào lúc này, chợt nghe một người cười lạnh nói:

- Tuy Đồng lão ma danh tiếng vang dội, nhưng cũng nhiều năm chưa từng ra tay, bây giờ trên Tuyết Nguyên xuất hiện không ít kẻ tàn nhẫn như Bạch Cẩu Nhi Bạch Thi Hà, thiếu chủ nhân Cực Lạc Cốc, còn có Tuyết Lang Liếm thành danh nhờ một trận chiến Bạch Ma Cốc, bọn họ đều không phải là những nhân vật đơn giản, mỗi người đều khá tàn nhẫn.

Mấy người này nghe tên, tiếng nghị luận rất nhỏ nhưng rất nhanh cũng có người cười lạnh nói:

- Hiện tại thế hệ trẻ nổi lên, tàn nhẫn có đủ nhưng nói về người có bản lãnh, ai có thể gian trá xảo quyệt bằng Đồng lão ma?

Người lúc trước như đã sớm đoán tới sẽ có người nói như vậy, bằng cười gằn một tiếng.

- Nếu mấy người này còn kém hơn Đồng lão ma một chút, như vậy người cuối cùng trong bốn vị mới đến Tuyết Nguyên, Tuyết công tử, có thể chứ?

Vừa nghe đến cái tên “Tuyết công tử”, trong lòng mọi người nơi này đều trầm xuống.

Có người không nhịn được than thở:

- Kẻ tàn nhẫn như vậy va chạm cùng Đồng lão ma chắc sẽ có trò hay để xem.

- Tuyết công tử, Huyết công tử... Haizzz, các đời trên Tuyết Nguyên có không ít người tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn đến như vậy thật sự không nhiều.

Nghe mọi người nghị luận sôi nổi, khiến tên hầu bàn nghe đến bối rối, vội hỏi:

- Đây là người nào, tại sao ta chưa từng nghe qua?

Có thực khách bảo hắn lại đây rót rượu, giả vờ thần bí nói:

- Ngươi chưa từng nghe tới, cũng cũng không trách ngươi được, vị Tuyết công tử này xuất hiện trên Tuyết Nguyên không lâu, chúng ta cũng là từ Bạch Thi Hà bên kia lại đây, mới biết được tên tuổi của hắn, có người nói tuổi của hắn không lớn, không biết đến từ phương nào, nhìn khá thư sinh, trên tay ôm một con mèo trắng, bình thường đối với người nào cũng đều khách khí, nhưng ra tay thì không nhẹ chút nào, Tứ Quái Bạch Thi Hà, Thất Ma Hà Tử Băng, Thập Ác Hắc Phần Cung, tất cả đều bị hắn giết...

- Rào...

Hầu bàn đang rót rượu, tay run lên, lập tức tung hơn nửa, sắc mặt trở nên trắng bệch.

- Những người này đều thành danh đã lâu.

Thực khách kia cũng không trách tội, thở dài khoát tay áo một cái, nói:

- Ai nói không phải đâu, đám lão gia hỏa này, gian trá xảo quyệt, thực lực lại mạnh, ngay cả đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng không bắt bọn họ được, nhưng vị Tuyết công tử vừa vào Tuyết Nguyên, lại chém giết hết bọn họ, dù đối phương chịu thua xin tha cũng không tha một ai, có thể nói lòng dạ độc ác, ra tay vô tình.

Vừa nói, vừa nhẹ nhàng hít một hơi.

- Mà đây cũng là nguyên nhân tạo nên tên tuổi Tuyết công tử, kỳ thực chữ 'Tuyết', nguyên bản bắt nguồn từ chữ 'Máu', người khác giết người, còn có lý do, hắn vui thích liền muốn ra tay giết người, chúng ta đoán, có khả năng hắn vừa vào Tuyết Nguyên không lâu, cố ý giết nhiều người để lập uy

- Ma đầu, đúng là tên ma đầu.

- Không sai, lão phu ở Tuyết Nguyên này lâu rồi, còn chưa từng thấy người nào có lòng dạ độc ác đến vậy.

- ...

- ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom