-
Chương 1046-1050
Chương 1046 Ma đầu thằng hề đều đến (1)
Trong lời nói của hắn có chút địch ý, nhưng dáng dấp lại ôn hòa, cười ha ha nói tiếp:
- Đương nhiên, mọi người nghĩa khí làm đầu, lão Đồng ta cũng không phải một kẻ hẹp hòi, chỉ là đỉnh lô mà thôi, nếu ngươi xem trọng, lão Đồng ta thấy mọi người đều ở Tuyết Nguyên nhất mạch, tặng cho ngươi cũng không sao cả, nhưng ngươi phải chào hỏi ta trước, ngươi nói có phải hay không?
Mấy người chưởng quỹ nghe Đồng lão ma nói chuyện khách khí, trong lòng cả kinh:
- Lẽ nào không đánh?
Nhưng rất nhanh, bọn họ lại yên tâm.
Bởi vì bọn họ nghe được Phương Nguyên không khách khí trả lời.
- Vậy xin hỏi... Ngươi tính là thứ gì?
- Ha ha, quả nhiên là trẻ con miệng còn hôi sữa.
Bên dưới núi tuyết, mấy người chưởng quỹ nghe Phương Nguyên nói, hận không thể vỗ tay khen hay.
Nhìn biểu hiện của Đồng lão ma khách sáo như vậy dường như không muốn đánh với Phương Nguyên đến một mất một còn, bọn họ thật sự lo lắng vì những lời này nên có chút bận tâm, nhưng thấy Phương Nguyên vô lễ như vậy, liền biết hôm nay nhất định sẽ có trò hay để nhìn. Tuyết công tử lòng dạ độc ác, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đã tạo nên tên tuổi trên Tuyết Nguyên, ở đạo tuyết tuyến thứ ba lộ ra bản lĩnh, tự hắn đưa khách sạn bọn họ lên trên Vu Tuyết Sơn, không chỉ nổi tiếng tàn nhẫn, mà bản thân hắn thật sự có thực lực.
Một người như vậy, đương nhiên bọn họ không trêu chọc nổi.
E là cũng chỉ có người tung hoành trên Tuyết Nguyên mấy trăm năm như Đồng lão ma mới có khả năng trị được hắn.
- Ha ha, tiểu nhi thật vô lễ.
Đồng lão ma nghe Phương Nguyên nói, mặt biến sắc.
Hắn thành danh trên Tuyết Nguyên từ rất lâu, thân kiều nhục quý, không giống với trẻ on miệng còn hôi sữa vừa đến Tuyết Nguyên, hắn bây giờ dựa vào thanh danh của chính mình, dễ dàng có thể đạt được không ít chỗ tốt, nhưng những tên gia hỏa mới quật khởi, ai cũng nghĩ rằng chỉ cần độc ác sẽ nhanh chóng tạo nên tên tuổi trên Tuyết Nguyên, hắn cho rằng Phương Nguyên cũng là người như vậy, một lòng muốn tạo danh tiếng.
Cũng vì nguyên nhân này, hắn mới biểu hiện khách khí, không đúng như ý nguyện của Phương Nguyên, tới liền giao thủ.
- Đại danh Tuyết công tử của ngươi, lão phu đã từng nghe nói, quả thật có thủ đoạn cao cường, đủ tàn nhẫn, lão phu có lòng yêu tài, nên mới cùng ngươi nói chuyện, thậm chí còn muốn làm bạn của ngươi, nhưng ngươi cần phải hiểu, bên trên Tuyết Nguyên, cũng có quy tắc của nó, người trẻ tuổi, ngươi không tuân quy củ, lại muốn tìm đường chết, lão phu cũng không giúp được ngươi.
Nói lời này xong Đồng lão ma cuốn người trên bên mây đen, cuồng phong gào thét, che thân hình của hắn như ẩn như hiện.
- Ta chỉ biết trên Tuyết Nguyên coi trời bằng vung, lại còn có quy tắc gì?
Phương Nguyên nghe hắn nói xong, cười nhạt nói:
- Ngươi nói xem, còn có quy củ gì?
- Nơi có người, liền có quy tắc.
Đồng lão ma lạnh lùng nói:
- Ở trên Tuyết Nguyên cũng không ngoại lệ, nếu hôm nay ngươi nguyện gọi ta một tiếng Lão tổ, dâng một chén trà cho ta, lão phu kia liền cho phép ngươi đặt chân trên Tuyết Nguyên này, thậm chí xây dựng đạo thống, tiêu dao tháng ngày, đỉnh lô này tu luyện Phong Sương Quyết từ nhỏ, còn chưa bị phá thân, vốn lão phu giữ lại cho mình hưởng dụng, tiện nghi cho ngươi xem như quà ra mắt.
- Ồ...
Mọi người nghe xong, hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm "Đồng lão ma đang muốn thu phục hắn."
Trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, Đồng lão ma nói như vậy, thật ra có ý lấy lòng.
Nghĩ đến danh tiếng Tuyết công tử bây giờ truyền khắp Tuyết Nguyên, Đồng lão ma không có khả năng không biết, bây giờ đến đây lấy lòng, chính là để phục vụ cho hắn, tựa như đế vương cùng chư hầu, chỉ cần Phương Nguyên xưng thần, hắn liền cho phép Phương Nguyên tạo thế lực trên Tuyết Nguyên.
Đương nhiên, trong ngày thường hiếu kính, khi nào Đồng lão ma cần hắn, hắn phải phục vụ.
Đối với người vừa tới Tuyết Nguyên không lâu, có kết quả này kỳ thật cũng không tệ.
Nhưng Phương Nguyên nghe xong câu nói này, nụ cười trên mặt có chút quái lạ.
- Quy củ này là ai định ra?
Đồng lão ma cười lạnh.
- Đương nhiên là lão phu định ra.
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn.
- Dựa vào đâu?
Lúc này, Đồng lão ma tức giận mà cười, hắn cũng nhìn ra được Tuyết công tử này kiêu căng tự mãn, tuyệt đối không thể hàng phục hắn, liền thở dài một tiếng, nói:
- Đương nhiên chỉ cần dựa vào nắm đấm lão phu lớn.
Hắn vừa nói chuyện, đột nhiên tay áo rung lên, khẽ quát một tiếng.
- Đi ra!
Ầm ầm!
Trong phạm vi bốn phương tám hướng trên bầu trời, từng mảnh từng mảnh tuyết tuyến bay ra, chỉ thấy được trên bầu trời âm u, bốn phương tám hướng, bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo khí thế hùng hậu, trang phục khác nhau, theo sau có mấy chục đến mấy trăm tán tu khác nhau, bên người còn có trận quang lóe qua, trong phạm vi mười dặm đã sớm bị người ta bao vây.
- Quỷ Yêu Hồn Quái, đó là tứ đại hộ pháp bên người Đồng lão ma sao?
- Người mặc áo trắng kia chính là Tuyết Hài Nhi Bạch Thi Hà trong truyền thuyết.
- Làm sao Tuyết Lang Kiếm cũng ở đây, bọn họ trong bóng tối bị Đồng lão ma thu phục sao?
- ...
- ...
Người trong khách sạn nhìn được khắp mọi nơi, nghe được tứ phương, tin tức nhất rất nhạy bén, kiến thức cũng rộng rãi, lúc này lập tức phát hiện, Đồng lão ma đột nhiên dẫn tới bảy, tám vị cao thủ, hơn nữa mỗi người đều có thủ đoạn không thấp.
Chương 1047 Ma đầu thằng hề đều đến (2)
Lúc này trong lòng mọi người mới hiểu rõ, có lẽ Đồng lão ma muốn thu phục Tuyết công tử chỉ là giả, vừa bắt đầu, hắn đã có chủ ý muốn nhổ cỏ tận gốc.
Dù sao vị Tuyết công tử này cũng quá ngông cuồng, vừa vào Tuyết Nguyên đã đại khai sát giới, chém giết vô số ma đầu thành danh.
Bây giờ ngay cả những thực khách trong khách sạn đều mơ hồ so sánh thực lực của Đồng lão ma và hắn, làm thế nào Đồng lão ma không sinh cảnh giác, so với việc chờ đợi Tuyết công tử tìm tới cửa, thì ra tay trước dành được lợi thế hơn.
Phục binh vừa ra, cố gắng thể hiện.
Ngay cả ba vị ma đầu trong pháp chu Phương Nguyên, cũng không nhịn được hơi thay đổi sắc mặt, thấp giọng nói:
- Công tử, Đồng lão ma thật sự nổi sát tâm với ngươi, sợ là ma đầu trong phạm vi mười dặm đều bị hắn mang tới, nếu cảm thấy không được trước cứ giả bộ nhận làm cháu hắn.
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Không cần!
Ba vị ma đầu nói:
- Để ba người chúng ta đánh giết ra ngoài bảo hộ ngươi.
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Không cần!
Nghiêm lão quỷ thăm dò tiếp.
- Vậy chúng ta ở đây chống, ngươi đi trước?
Phương Nguyên nói:
- Không cần!
Ba lão ma đầu nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi kinh ngạc, hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
Phương Nguyên:
- Các ngươi ở đây nhìn là được rồi.
Vừa nói chuyện, hắn liền đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi pháp chu.
Ba ma đầu nhìn hắn, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, đưa mắt nhìn nhau, nếu hắn thật sự chết đi thì ba người bọn họ phải làm sao bây giờ, có nên xin thuốc giải độc trước hay không?
Nhưng bọn họ không dám.
- Ha ha, Tuyết tiểu hữu, ngươi nghĩ kỹ nên làm như thế nào chưa?
Đồng lão ma ẩn trên mây đen phía tây, nhìn thấy Phương Nguyên hiện thân, cười trầm thấp.
Phương Nguyên:
- Ngươi có một câu nói ta rất tán thành.
Đồng lão ma cười ha ha.
- Câu nói gì?
Phương Nguyên:
- Nơi có người, liền có quy củ!
Đồng lão ma nghe xong, có chút kiên định, thoáng khoe khoang.
- Vậy ngươi phải làm thế nào?
Phương Nguyên nói:
- Vậy hãy để cho Tuyết Nguyên tuân theo quy củ của ta.
Vừa nói chuyện, thanh khí bên cạnh hắn rung động, liền có đạo đạo thanh khí lưu chuyển, sau đó chậm rãi hóa thành một thanh trường kiếm màu xanh, giống như thực chất, cùng lúc đó, khí tức bên cạnh hắn cũng dần dần trầm ổn, gió tuyết xung quanh như đã ngừng.
Đồng lão ma nghe xong, sắc mặt âm trầm cực kỳ, lạnh giọng nói:
- Chỉ bằng ngươi, cũng muốn làm đệ nhất ma đầu ở Tuyết Nguyên?
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Ta muốn làm ma đầu duy nhất trên Tuyết Nguyên.
...
...
Ầm ầm!
Ngay khi lời nói của Phương Nguyên và Đồng lão ma còn chưa hạ xuống, xung quanh đã bị gió tuyết bao phủ, những người ở xung quanh ẩn núp lâu như vậy, đương nhiên họ không đứng hứng gió tuyết mà bày ra đại trận, bây giờ thấy được hai bên đã đối đầu, không cần Đồng lão ma hạ lệnh, đột nhiên trận kỳ đưa ra, vận chuyển đại trận.
Ào ào ào...
Mây gió xung quanh cuồn cuộn như thủy triều, trong nháy mắt như lớn gấp mười lần, che ngợp bầu trời, kéo về phía Phương Nguyên.
Trận pháp vận chuyển lớn như vậy, ngay cả khu vực phía trước Vu Tuyết Sơn đều bị bao phủ. Trên không Vu Tuyết Sơn, khối tuyết lớn rơi xuống sườn dốc, hình thành sóng lớn tuyết lở, lăn về phía ngọn núi. Thân thể thon gầy của Kim Hàn Tuyết cũng bị sóng tuyết cuốn vào, dù nàng kiên định cầu đạo thế nào, lúc này sắc mặt biến đổi trầm trọng, ngẩng đầu nhìn lên.
Băng tuyết vô tận trượt xuống, mang theo sức mạnh khổng lồ của thiên địa, sức người tuyệt đối không thể kháng cự.
Nhưng ngay vào lúc này, Phương Nguyên hít sâu một hơi, áo bào xanh lay động, đột nhiên vút qua hơn mười dặm, vọt tới trước người Kim Hàn Tuyết, vung chuyển kiếm quang, một đường cong tròn xuất hiện, chống đỡ tuyết lớn xung quanh, bảo vệ Kim Hàn Tuyết.
- An tâm, ngươi cứ tiếp tục thí luyện!
Phương Nguyên một kiếm chống đỡ gió tuyết vô biên, trầm giọng nói:
- Ta nói sẽ hộ pháp giúp ngươi!
Lúc này Kim Hàn Tuyết đang leo núi trong cái lạnh cực độ, rõ ràng sắp đạt đến cực hạn.
Nàng nhìn Phương Nguyên một chút, không còn sức để nói, chỉ dùng sức gật đầu, sau đó quay người sang, tiếp tục leo núi!
- Ha ha...
Đồng lão ma ở giữa không trung, nhìn Phương Nguyên chịu áp chế của đại trận vẫn muốn một kiếm che chở Kim Hàn Tuyết lên núi, sắc mặt đại biến, qua một lát, vẻ mặt uy nghiêm đáng sợ, cười nói:
- Khá lắm tiểu nhi, ngươi nhất định phải dùng loại phương pháp này để khinh miệt lão phu sao?
- Lão phu thật muốn xem, thịt mỡ ta không chiếm được, ngươi có thể ăn nuốt được không.
Vừa nói chuyện, lệnh kỳ ma đã vươn cao trên không trung.
Ma đầu bảo vệ bốn phương, thấy được lệnh kỳ này lập tức sinh ra sát ý vô biên.
- Hống.
Tứ đại hộ pháp Quỷ Yêu Hồn Quái bên cạnh Đồng lão ma đồng thời nhào ra, vọt thẳng về phía Phương Nguyên trên sườn núi.
Tiểu ma đầu Tuyết Hài Nhi cũng kêu to một tiếng, Tuyết Trùng dưới Tuyết Nguyên lít nha lít nhít chui ra, mỗi con vóc người cứng như kim thạch, toàn thân như ngọc, răng chúng dày đặc, có thể cắn nát băng cứng, tuôn trào về phía Phương Nguyên.
Tuyết Lang Kiếm khẽ kêu một tiếng, Kiếm Ý mông lung, lại có chút giống Phương Nguyên, từ xa lao tới.
Hầu như trong giây phút đó, những người này dựa vào đại trận áp chế, vọt tới trước người Phương Nguyên.
Đồng lão ma thấy cảnh ấy, mặt cười gằn.
Mấy người chưởng quỹ trong khe tuyết tâm thần kích động vô cùng.
Chương 1048 Thiên địa như lò luyện chân ý (1)
- Rốt cuộc bọn họ cũng vì bảo vệ danh tiếng ma đầu đệ nhất mà đấu rồi.
Ba ma đầu trong pháp chu, trong lòng thầm hối hận.
- Ta đã sớm nói nên hỏi hắn thuốc giải rồi.
- ...
- ...
- Kim Hàn Tuyết sư muội thí luyện cũng giống như ta thí luyện.
- Uy thiên địa Vu Tuyết Sơn vẫn không đủ áp lực cho ta, để ta tăng lên Kiếm Ý, nhưng nếu là thiên uy Vu Tuyết Sơn, cộng với đại trận áp chế một phương, đồng thời đám ma đầu kia mạnh mẽ tấn công, chẳng lẽ không thể giúp ta ngưng luyện Kiếm Ý sao?
Mà ở trên núi, đón nhận sự tấn công mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng kéo tới, Phương Nguyên chỉ cảm thấy buồn bực vô cùng, tay cầm kiếm nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn, kiếm khí uy nghiêm đáng sợ mà lên, giống như bầu trời bao phủ lên bảo vệ xung quanh hắn và Kim Hàn Tuyết, áo bào xanh ở trong gió rét bay phần phật, gầm thét một tiếng thật lớn, từ trong gió tuyết xông thẳng lên cửu tiêu.
- Ma đầu thằng hề, lại đến cùng nhau, ta sợ cái gì?
Ầm ầm ầm!
Trong chốc lát bắt đầu trận đại chiến, vô số tuyết thú, kiếm quang, thần thông, yêu pháp, đều chen lẫn trong gió tuyết, vọt thẳng về phía Phương Nguyên.
Tứ đại hộ pháp Quỷ Yêu Hồn Quái bên cạnh Đồng lão ma đều tu một thân yêu pháp, lúc này phân ra bốn phương vọt tới.
Gió tuyết đầy trời giống như không ảnh hưởng đến bọn họ khi bay trong không trung, mỗi người nắm một tia ô quang, từ giữa không trung đánh xuống. Tuy bốn người này ở dưới Đồng lão ma, nhưng tu vi Kim Đan trung cảnh, hơn nữa chỉ có đan phẩm màu trắng, nhưng sau khi tu luyện yêu pháp, thần thông mạnh mẽ không thua gì đan phẩm màu vàng, càng thêm ác độc.
- Rầm rầm rầm rầm.
Bốn đạo ô quang rơi xuống, lập tức quấn ở bên người, bị tà thuật nhuộm dần, hoa tuyết bay lượn bên người Phương Nguyên đều đã biến thành màu đen, lấm ta lấm tấm, tỏa ra mùi tanh hôi, cũng mang theo kịch độc khủng bố, mượn gió thổi ùa về phía Phương Nguyên.
Tuyết Hài Nhi cũng giống Phương Nguyên, danh tiếng nổi lên trong Tuyết Nguyên cách đây không lâu, nhưng thanh thế thật hung mãnh, điều khiển vô số Tuyết Trùng, thành đàn liên miên, lít nha lít nhít, sợ lên đến hàng ngàn, hàng vạn con, bám trên mặt đất lao thẳng về phía Phương Nguyên. Những nơi nó đi qua, ngay cả băng cứng phía dưới tầng tuyết dày đặc đều bị chúng nó cắn xé ra những rãnh sâu hoắm.
Một vị khác cũng nổi danh cùng Tuyết Hài Nhi là Tuyết Lang Kiếm, đang vội vã triển khai thân pháp, lựa chọn chính diện giao thủ cùng Phương Nguyên, trong lòng bàn tay kiếm quang như điện, xúc động thiên địa gió tuyết, như một hung thần vọt tới trước mặt Phương Nguyên.
Mà đón nhận vô số đạo công kích này, tâm tư Phương Nguyên hơi trầm xuống.
Hắn không triển khai thần thông ngăn địch, mà ngưng thần tĩnh khí, kiếm quang xoay tròn, cánh tay thả lỏng, xa hơn một chút.
Gió mát lướt nhẹ qua.
Khi một chiêu thức kiếm này được sử dụng, kiếm quang trong tay Phương Nguyên như biến mất, giống như hòa vào trong hư không, nhưng vào lúc này, xung quanh như có gió thoảng qua, tứ đại hộ pháp bên người Đồng lão ma lấy tà pháp nhuộm thành hoa tuyết kịch độc, như tơ liễu bay trong gió, rất nhanh bị bay ra ngoài, không thể tiếp xúc gần Phương Nguyên.
Mà ở một khắc tiếp theo, Tuyết Hài Nhi điều khiển Tuyết Trùng vô tận kéo tới, lít nha lít nhít, khiến người nhìn phải sợ hãi. Phương Nguyên nghe tiếng sàn sạt nhỏ bé, cũng hơi nhướng mày, sau đó kiếm ngang trước ngực, ngưng luyện khí cơ, như vực sâu dừng lại núi cao sừng sững.
Thiết Tỏa Hoành Giang!
Một kiếm này nằm ngang trước ngực, Kiếm Ý xúc động, khiến hắn như trực tiếp phân cực cùng thế giới này. Tuyết Trùng vô tận được Tuyết Hài Nhi điều động, vốn phải gặm hết thẩy trước mặt gặm thành bạch cốt, nhưng vào lúc này, chợt mất cảm giác phương hướng, dừng lại bất động trên mặt đất, từng lớp từng lớp chồng chất lên nhau, chốc lát chúng nuốt chửng lẫn nhau.
Tuyết Hài Nhi kinh hãi, ngưng thần nhìn tới, mới ý thức được một kiếm đưa ngang ngực của Phương Nguyên đã chặt đứt khí cơ.
Cảm ứng Tuyết Trùng đã biến mất khỏi thế giới.
Một chiêu thức phòng ngự có thể đạt đến cảnh giới cỡ này, thực sự khiến Tuyết Hài Nhi ngạc nhiên đến không thể nào hiểu được.
Tuy nhiên cũng vào lúc này, Tuyết Lang Kiếm đến!
Kiếm khí trước người hắn như hóa thành hư ảnh một đám Tuyết Lang, mênh mông cuồn cuộn, đánh về phía Phương Nguyên.
Thoạt nhìn người này trẻ tuổi nhưng kiếm khí cường thịnh, lại vượt xa kiếm đạo của nhiều Đại Kiếm Sư đắm chìm mấy trăm năm, mỗi một con Tuyết Lang, đều là một đạo kiếm khí mạnh mẽ, không kém gì thần thông tu sĩ Kim Đan, không gì không phá.
Cũng khó trách hắn tự tin chính diện so chiêu với Phương Nguyên!
Trong lòng Phương Nguyên lại không chút kinh hoảng, hắn đạp bước, chém ra một kiếm.
Ầm!
Kiếm khí trong tay của hắn lúc này xuất hiện biến hóa, hóa thành một con mãnh hổ, thân thể cực lớn, gấp bốn năm lần Tuyết Lang, một tiếng gào thét mơ hồ lao thẳng ra ngoài, giống như mãnh hổ lao vào bầy dê, khiến hư ảnh mà Tuyết Lang Kiếm hóa thành Tuyết Lang chia năm xẻ bảy, vô cùng chật vật, dư lực còn chưa ngừng, xông thẳng đến trước mặt Tuyết Lang Kiếm.
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Trong giây lát đó, kiếm khí giao kích, chia năm xẻ bảy.
Kiếm khí cuồng bạo khuấy động bốn phía, đánh bay gió tuyết vô tận, Tuyết Lang Kiếm lảo đảo, lùi lại mười mấy bước.
- Bày trận, vây hắn.
Không chờ Phương Nguyên đi theo sát, trong hư không liền vang lên một tiếng quát to, rồi sau đó, bốn phương tám hướng, đều có trận quang lấp loé, như mạng nhện, phủ xuống che ngợp bầu trời, đè ép đại trận xung quanh.
Chương 1049 Thiên địa như lò luyện chân ý (2)
Đối mặt với tấm lưới lớn không tưởng này, Phương Nguyên rút kiếm về, di chuyển lộn ngược.
Hầu như không ai nhìn rõ được hắn làm thế nào, thế nhưng dưới trận quang trấn áp, hắn né tránh một cách quỷ dị, sau đó thân hình đột ngột xoay lại, vẫn đứng ở nơi đó, núi đá xung quanh đổ nát, kiếm của hắn lại đưa ngang ngực, áo bào xanh phần phật, đứng thẳng tắp giữa thiên địa!
Quả Phụ Phiên Tường!
- Ngươi...
Nhìn thấy một màn này, những ma đầu vây quanh vô cùng kinh hãi.
Động thủ trước đó bọn họ đã đánh giá qua thực lực của Phương Nguyên, cũng không xem thường hắn, nếu không vừa bắt đầu sẽ không bao vây tấn công, nhưng không nghĩ tới, thế tấn công mạnh mẽ như vậy đều bị hắn một kiếm đón lấy, tâm trạng kinh hoàng tột cùng, đặc biệt là Tuyết Lang Kiếm, nhìn dáng dáp Phương Nguyên trong áo bào xanh phần phật, vừa sợ vừa ao ước, quát to:
- Đây là loại kiếm đạo gì?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía không trung, hờ hững lên tiếng.
- Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm!
...
...
- Tiên sư nó, quá kiêu ngạo.
Giữa không trung, quần ma đều ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Nguyên, nhưng rất nhanh lại hung ác tàn nhẫn quát lớn:
- Ngươi xem mình là Thừa Thiên kiếm tu hay Bạch Bào Tẩy Kiếm Trì, mà dám gọi tên cuồng như thế?
- Tên này cuồng sao?
Phương Nguyên lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ này, kiếm khí tung hoành, tiếp xuống thế tiến công của quần ma.
Trận đại đại chiến triển khai nhanh chóng trở nên kịch liệt.
Sáu đại ma đầu cùng nhau tấn công, thần thông yêu pháp, kiếm đạo Tuyết Trùng, mang theo uy đại trận như hung thần ác sát mà tới.
Nhưng Phương Nguyên chỉ dùng một kiếm bảo vệ, kín kẽ không một lỗ hổng.
- Đồng lão tổ, vị Tuyết công tử này dám ương ngạnh trên Tuyết Nguyên, cũng có mấy phần bản lãnh.
Trong mây đen phía tây, ba bóng người nhàn nhạt đứng bên cạnh Đồng lão ma, thoạt nhìn là người tu vi tinh thâm, nhưng không vội vã ra tay, một tên trong đó cười nhạt nói:
- Nhìn hắn một tay kiếm đạo cũng không tồi, căn cơ vững chắc, nếu lão phu không nhìn lầm, cũng có mấy phần Thừa Thiên Kiếm Đạo, nói không chừng cũng muốn tiến vào Thừa Thiên Kiếm Đạo.
Đồng lão ma vẫn âm thầm quan sát trận chiến, lúc này mới cười lạnh một tiếng, nói:
- Người muốn đi vào Thừa Thiên Kiếm Đạo rất nhiều, người chịu ảnh hưởng của Thừa Thiên Kiếm Đạo càng nhiều hơn, hắn là như vậy, tên Tuyết Kiếm Lang cũng giống như thế, Thừa Thiên Kiếm Đạo là tồn tại thế nào, bọn họ muốn đi vào lại dễ dàng như vậy sao, cũng chỉ là tiểu nhi điên cuồng dã tâm bừng bừng mà thôi.
Cũng vào lúc này, trên đỉnh núi cách phía tây Vu Tuyết Sơn ước chừng ba trăm dặm, mấy vị tu sĩ áo bào trắng, sau lưng mang kiếm, một người trong đó kiếm rút ra, để ngang trên đầu gối, một tia khí cơ như có như không bay về phía không trung, dẫn dắt một cái bóng rất xa, cái bóng kia ở bên ngoài ba trăm dặm, nhìn trận đại chiến.
- Người này xứng đáng để chúng ta hiện thân sao?
Người ở bên cạnh người rút kiếm, một kiếm khách áo bào trắng thấp giọng nói.
Người dùng kiếm linh theo dõi trận đại chiến Vu Tuyết Sơn trầm mặc một lát, nói:
- Kiếm pháp cũng giống chúng ta tu luyện nhưng có chút không giống, hẳn có được truyền thừa chúng ta tung ra ngoài, bây giờ vẫn còn không nhìn ra Kiếm Ý mạnh yếu thế nào, tuy nhiên, căn cơ rất vững chắc, còn mạnh hơn Tuyết Lang Kiếm kia nhiều, nhưng có dẫn vào Thừa Thiên Kiếm Đạo hay không vẫn chờ xem kết quả của trận chiến.
Người bên cạnh gật đầu.
- Nói cũng đúng, có thể tạo nên tên tuổi như vậy trên Tuyết Nguyên, Tuyết công tử này cũng có mấy phần thiên tư, nhưng cũng thật ngu ngốc, nếu như hắn có thể chém Đồng lão ma, còn có thể dẫn vào, nhưng nếu bị Đồng lão ma liên thủ với chúng ma đầu trấn áp, thì chỉ là một thằng hề không biết trời cao đất rộng, dẫn vào Thừa Thiên Kiếm Đạo, cũng chỉ có thể gây rắc rối!
Người cuối cùng đột nhiên cười lên tiếng.
- Thần hồn của hắn thật không tệ, có thể luyện ra một cái Kiếm linh thượng giai.
Mà ngoài phía đông Vu Tuyết Sơn mấy chục dặm, một đạo phi kiếm to lớn lơ lửng giữa không trung, trên đó có mấy Kiếm tu khí vũ hiên ngang đang đứng, một nữ tử lười biếng nói:
- Không phải Tẩy Kiếm Trì chúng ta muốn phong kiếm, chuẩn bị độ kiếp sao? Những trò đùa trẻ con, tranh cướp địa bàn Tuyết Nguyên cũng cần chúng ta ba chạy đến nhìn một chút?
Kiếm đồ mặc áo choàng đen nói:
- Dù Tẩy Kiếm Trì không chưởng quản quy cũ trên Tuyết Nguyên nhưng cũng không thể mặc những ma đầu này làm bậy, vì thế sư tôn mới để chúng ta đến, Đồng lão ma vẫn được xem khá ngoan ngoãn, chuyện được giao đều hoàn thành tốt. Nếu tên trẻ con miệng còn hôi sữa có thể đánh bại Đồng lão ma, trở thành đệ nhất ma đầu trên Tuyết Nguyên thì chúng ta có chuyện làm rồi, để xem hắn có hiểu chuyện hay không, nghe theo Tẩy Kiếm Trì chúng ta, liền tạm thời lưu lại, còn không nghe vậy thì chém!
Mà ở xung quanh ám lưu nước cuồn cuộn, Phương Nguyên vẫn rất trầm ổn, một kiếm đấu quần ma.
Dưới một kiếm hắn bảo vệ, Kim Hàn Tuyết không hề dao động, ngưng thần đối kháng lại giá rét của thiên địa, từng bước từng bước lên đỉnh núi Vu Tuyết Sơn, dù cho đến lúc này, trình độ giá lạnh đã vượt xa tu vi nàng có thể chống đối nhưng nàng vẫn không có ý muốn lùi bước, trong đầu chỉ có một mục tiêu, dù có thế nào cũng phải leo lên ngọn núi này.
Chương 1050 Nhất kiếm đấu thập ma (1)
Đối với Phương Nguyên mà nói, cũng giống như thế.
Bây giờ những quần ma vây quanh, thế tiến công khủng bố, nhưng hắn vẫn chỉ đơn thuần lấy Kiếm đạo ngăn địch.
Hiện tại, gió tuyết, ma đầu, đại trận, ba cái chồng chất, làm cho hắn cảm nhận được áp lực của đạo tuyết tuyến thứ ba, thậm chí đạt đến cũng vượt qua đạo tuyết tuyến thứ tư, thứ năm trên Tuyết Nguyên, như bầu trời rủ xuống, thiên địa treo ngược, đặt trên một kiếm của hắn.
Mà vào lúc này, hắn lại không những không sợ hãi, trái lại có chút mừng rỡ lật vọt lên.
- Thiên địa như lò rèn vàng thật, như thế này còn không ngưng luyện Kiếm Ý, còn đợi thế nào?
Kiếm Ý, chính là pháp môn bên trong quyển thứ hai Vô Khuyết Kiếm Kinh, cũng cần trải qua quá trình tu luyện kiếm đạo.
Quá trình này, chính là khổ luyện kiếm chiêu, đặt xuống cơ căn, sau đó lĩnh ngộ những biến hóa bên trong kiếm, điều động kiếm khí, mà khi kiếm khí trưởng thành đến Kiếm Ý, liền cần lĩnh ngộ tuyệt chiêu Kiếm Ý, cẩn thận tu luyện, cuối cùng Kiếm Ý đạt đến đại thành, ngưng luyện ra Kiếm Tâm!
Khi lần đầu tiên Phương Nguyên tu luyện kiếm đạo, hắn đã thăng tiến nhảy vọt, lúc ở Trúc Cơ, trong lòng ngộ ra, bước vào cảnh giới Kiếm Ý, lưu danh thiên hạ, thành tự này quả thật đáng được khen ngợi. Nhưng sau đó vấn đề liền xuất hiện, tuy tu vi hắn tiến bộ nhanh, Kiếm Ý lại không có cách nào phát triển, vì thế đầu tiên hắn dưỡng kiếm trong cơ thể, trầm tâm tĩnh khí, sau đó lại nhiều lần lấy kiếm ngăn địch, hi vọng có lĩnh ngộ, mãi đến khi tu vi hắn tăng dần, tử đan đã thành, thần thông hơn người, Kiếm Ý tăng trưởng, vẫn có vẻ vô cùng đáng thương.
Mà cũng chính vì vậy hắn cố ý đón lấy gió tuyết vô biên, khiêu chiến quần ma, với mục đích để mài giũa.
Hắn cũng tin chắc, tu luyện kiếm đạo không có đường tắt để đi.
Nếu lúc trước hắn rèn luyện ít thì bây giờ hắn phải rèn luyện gấp bội.
Tuy nhiên tình cảnh như vậy trong mắt mọi người lại không giống nhau, bọn họ chỉ cảm thấy Phương Nguyên căn cơ không yếu, kiếm khí cũng mạnh, kiếm đạo tu hành cũng khá tinh diệu, dùng một kiếm đối kháng đại trận, quần ma, gió tuyết, mỗi lần nhìn như không chịu được nữa, lại luôn tiếp tục kiên trì, thành tựu kiếm đạo cũng phát triển không thể nghi ngờ, tuy nhiên vẫn còn có chút không đủ.
- Thực lực kiếm đạo của người này ít nhất cũng đạt đến trình độ của Kiếm Sư áo bào trắng của Tẩy Kiếm Trì, quả thật không kém!
Đồng lão ma nhìn một lát, không phải không thừa nhận sự thực này, nhưng ánh mắt lại càng trở nên thâm trầm.
- Tuy nhiên cũng vì vậy, càng không thể để hắn tồn tại, ba người các ngươi cũng không nên ở chỗ này xem cuộc vui, đồng loạt ra tay chém hắn, đỡ đêm dài lắm mộng!
Ba người phía sau hắn đều nhìn ra tâm ý kiêng kỵ của Đồng lão ma, liền cười đồng ý.
Lúc mới bắt đầu, bọn họ còn tưởng Tuyết công tử cũng chỉ bình thường không có gì lạ, nhưng đến bây giờ, mới phát hiện người này không kém.
Ít nhất tu vi kiếm đạo vô cùng khủng bố, tứ đại hộ pháp, cộng với hai cao thủ Tuyết Hài Nhi và Tuyết Lang Kiếm vẫn không cách nào bắt được hắn. Điều này cũng đã chứng minh vị Tuyết công tử có tư cách tranh cướp vị trí bá chủ của Đồng lão ma trên Tuyết Nguyên, huống chi, hắn am hiểu kiếm đạo, vạn nhất được người của Thừa Thiên Kiếm Đạo xem trọng, lúc đó Đồng lão ma khóc cũng không có chỗ để khóc.
- Vậy thì liên thủ bắt hắn lại, thần hồn của người này nói không chừng có thể bán đến mấy vạn linh tinh.
Ba người kia cười ha hả, đồng thời bay ra, ba người chia ra ba phương hướng khác nhau, ôm theo uy gió tuyết vô biên, đánh về phía Phương Nguyên. Ba người bọn họ, đều có tu vi Kim Đan cao giai, một thân pháp lực ngưng đọng, tuy rằng đan phẩm không cao, ba người đều có đan cơ màu xanh, lại là loại dùng tà pháp để tu vi tăng lên tới Kim Đan đỉnh cao.
Tu sĩ như vậy, đời này không thể Hóa Anh, nhưng ở cảnh giới Kim Đan, đều có sức mạnh không thể khinh thường.
- Giết!
Cùng lúc đó, mấy người tứ đại hộ pháp, Tuyết Hài Nhi, Tuyết Lang Kiếm nhìn thấy ba vị cung phụng đều ra tay, sắc mặt cũng biến đổi, trong lòng có một chút nghĩ muốn cướp công, cũng đồng thời triển khai thế tiến công mạnh nhất, trấn ép về phía Phương Nguyên.
Mà ở xung quanh điều khiển đại trận ma đồ một phương, cũng đều thức thời nhấc lên đại trận.
Ầm ầm ầm!
Nước thủy triều như từ cửu thiên ầm ầm mà rơi xuống.
Phương Nguyên ở trong trung tâm áp lực cực lớn, nếu như bình thường, hắn còn có thể tránh né, nhưng bây giờ, Kim Hàn Tuyết được hắn bảo hộ, lại làm cho hắn không có cách né tránh, mà bản thân hắn cũng không có ý né tránh, cũng chỉ có thể điều động tất cả Kiếm Ý, như một mảnh mây bay phóng lên trời, mạnh mẽ mở ra một phương bầu trời, đồng thời ngăn chặn thế công kích vô biên ở bên ngoài.
- Xì!
Khi sức mạnh kia điên cuồng kéo tới, bản thân hắn cũng không nhịn được hai chân run lên, lún xuống đất hơn một thước.
Sắc mặt của hắn mơ hồ trở nên tái nhợt.
Như cảm ứng được điều gì, Kim Hàn Tuyết không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không đành lòng.
- Lên núi!
Phương Nguyên gầm thét, biểu hiện vô cùng căng thẳng.
Kim Hàn Tuyết dùng hết khí lực, thấp giọng nói:
- Ta nghe lời ngươi.
Sau đó, lần thứ hai nàng quay người đi, liều mạng đẩy lên một thân pháp lực, đón gió tuyết, từng bước từng bước đi lên núi.
Trong lời nói của hắn có chút địch ý, nhưng dáng dấp lại ôn hòa, cười ha ha nói tiếp:
- Đương nhiên, mọi người nghĩa khí làm đầu, lão Đồng ta cũng không phải một kẻ hẹp hòi, chỉ là đỉnh lô mà thôi, nếu ngươi xem trọng, lão Đồng ta thấy mọi người đều ở Tuyết Nguyên nhất mạch, tặng cho ngươi cũng không sao cả, nhưng ngươi phải chào hỏi ta trước, ngươi nói có phải hay không?
Mấy người chưởng quỹ nghe Đồng lão ma nói chuyện khách khí, trong lòng cả kinh:
- Lẽ nào không đánh?
Nhưng rất nhanh, bọn họ lại yên tâm.
Bởi vì bọn họ nghe được Phương Nguyên không khách khí trả lời.
- Vậy xin hỏi... Ngươi tính là thứ gì?
- Ha ha, quả nhiên là trẻ con miệng còn hôi sữa.
Bên dưới núi tuyết, mấy người chưởng quỹ nghe Phương Nguyên nói, hận không thể vỗ tay khen hay.
Nhìn biểu hiện của Đồng lão ma khách sáo như vậy dường như không muốn đánh với Phương Nguyên đến một mất một còn, bọn họ thật sự lo lắng vì những lời này nên có chút bận tâm, nhưng thấy Phương Nguyên vô lễ như vậy, liền biết hôm nay nhất định sẽ có trò hay để nhìn. Tuyết công tử lòng dạ độc ác, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đã tạo nên tên tuổi trên Tuyết Nguyên, ở đạo tuyết tuyến thứ ba lộ ra bản lĩnh, tự hắn đưa khách sạn bọn họ lên trên Vu Tuyết Sơn, không chỉ nổi tiếng tàn nhẫn, mà bản thân hắn thật sự có thực lực.
Một người như vậy, đương nhiên bọn họ không trêu chọc nổi.
E là cũng chỉ có người tung hoành trên Tuyết Nguyên mấy trăm năm như Đồng lão ma mới có khả năng trị được hắn.
- Ha ha, tiểu nhi thật vô lễ.
Đồng lão ma nghe Phương Nguyên nói, mặt biến sắc.
Hắn thành danh trên Tuyết Nguyên từ rất lâu, thân kiều nhục quý, không giống với trẻ on miệng còn hôi sữa vừa đến Tuyết Nguyên, hắn bây giờ dựa vào thanh danh của chính mình, dễ dàng có thể đạt được không ít chỗ tốt, nhưng những tên gia hỏa mới quật khởi, ai cũng nghĩ rằng chỉ cần độc ác sẽ nhanh chóng tạo nên tên tuổi trên Tuyết Nguyên, hắn cho rằng Phương Nguyên cũng là người như vậy, một lòng muốn tạo danh tiếng.
Cũng vì nguyên nhân này, hắn mới biểu hiện khách khí, không đúng như ý nguyện của Phương Nguyên, tới liền giao thủ.
- Đại danh Tuyết công tử của ngươi, lão phu đã từng nghe nói, quả thật có thủ đoạn cao cường, đủ tàn nhẫn, lão phu có lòng yêu tài, nên mới cùng ngươi nói chuyện, thậm chí còn muốn làm bạn của ngươi, nhưng ngươi cần phải hiểu, bên trên Tuyết Nguyên, cũng có quy tắc của nó, người trẻ tuổi, ngươi không tuân quy củ, lại muốn tìm đường chết, lão phu cũng không giúp được ngươi.
Nói lời này xong Đồng lão ma cuốn người trên bên mây đen, cuồng phong gào thét, che thân hình của hắn như ẩn như hiện.
- Ta chỉ biết trên Tuyết Nguyên coi trời bằng vung, lại còn có quy tắc gì?
Phương Nguyên nghe hắn nói xong, cười nhạt nói:
- Ngươi nói xem, còn có quy củ gì?
- Nơi có người, liền có quy tắc.
Đồng lão ma lạnh lùng nói:
- Ở trên Tuyết Nguyên cũng không ngoại lệ, nếu hôm nay ngươi nguyện gọi ta một tiếng Lão tổ, dâng một chén trà cho ta, lão phu kia liền cho phép ngươi đặt chân trên Tuyết Nguyên này, thậm chí xây dựng đạo thống, tiêu dao tháng ngày, đỉnh lô này tu luyện Phong Sương Quyết từ nhỏ, còn chưa bị phá thân, vốn lão phu giữ lại cho mình hưởng dụng, tiện nghi cho ngươi xem như quà ra mắt.
- Ồ...
Mọi người nghe xong, hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm "Đồng lão ma đang muốn thu phục hắn."
Trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, Đồng lão ma nói như vậy, thật ra có ý lấy lòng.
Nghĩ đến danh tiếng Tuyết công tử bây giờ truyền khắp Tuyết Nguyên, Đồng lão ma không có khả năng không biết, bây giờ đến đây lấy lòng, chính là để phục vụ cho hắn, tựa như đế vương cùng chư hầu, chỉ cần Phương Nguyên xưng thần, hắn liền cho phép Phương Nguyên tạo thế lực trên Tuyết Nguyên.
Đương nhiên, trong ngày thường hiếu kính, khi nào Đồng lão ma cần hắn, hắn phải phục vụ.
Đối với người vừa tới Tuyết Nguyên không lâu, có kết quả này kỳ thật cũng không tệ.
Nhưng Phương Nguyên nghe xong câu nói này, nụ cười trên mặt có chút quái lạ.
- Quy củ này là ai định ra?
Đồng lão ma cười lạnh.
- Đương nhiên là lão phu định ra.
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn.
- Dựa vào đâu?
Lúc này, Đồng lão ma tức giận mà cười, hắn cũng nhìn ra được Tuyết công tử này kiêu căng tự mãn, tuyệt đối không thể hàng phục hắn, liền thở dài một tiếng, nói:
- Đương nhiên chỉ cần dựa vào nắm đấm lão phu lớn.
Hắn vừa nói chuyện, đột nhiên tay áo rung lên, khẽ quát một tiếng.
- Đi ra!
Ầm ầm!
Trong phạm vi bốn phương tám hướng trên bầu trời, từng mảnh từng mảnh tuyết tuyến bay ra, chỉ thấy được trên bầu trời âm u, bốn phương tám hướng, bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo khí thế hùng hậu, trang phục khác nhau, theo sau có mấy chục đến mấy trăm tán tu khác nhau, bên người còn có trận quang lóe qua, trong phạm vi mười dặm đã sớm bị người ta bao vây.
- Quỷ Yêu Hồn Quái, đó là tứ đại hộ pháp bên người Đồng lão ma sao?
- Người mặc áo trắng kia chính là Tuyết Hài Nhi Bạch Thi Hà trong truyền thuyết.
- Làm sao Tuyết Lang Kiếm cũng ở đây, bọn họ trong bóng tối bị Đồng lão ma thu phục sao?
- ...
- ...
Người trong khách sạn nhìn được khắp mọi nơi, nghe được tứ phương, tin tức nhất rất nhạy bén, kiến thức cũng rộng rãi, lúc này lập tức phát hiện, Đồng lão ma đột nhiên dẫn tới bảy, tám vị cao thủ, hơn nữa mỗi người đều có thủ đoạn không thấp.
Chương 1047 Ma đầu thằng hề đều đến (2)
Lúc này trong lòng mọi người mới hiểu rõ, có lẽ Đồng lão ma muốn thu phục Tuyết công tử chỉ là giả, vừa bắt đầu, hắn đã có chủ ý muốn nhổ cỏ tận gốc.
Dù sao vị Tuyết công tử này cũng quá ngông cuồng, vừa vào Tuyết Nguyên đã đại khai sát giới, chém giết vô số ma đầu thành danh.
Bây giờ ngay cả những thực khách trong khách sạn đều mơ hồ so sánh thực lực của Đồng lão ma và hắn, làm thế nào Đồng lão ma không sinh cảnh giác, so với việc chờ đợi Tuyết công tử tìm tới cửa, thì ra tay trước dành được lợi thế hơn.
Phục binh vừa ra, cố gắng thể hiện.
Ngay cả ba vị ma đầu trong pháp chu Phương Nguyên, cũng không nhịn được hơi thay đổi sắc mặt, thấp giọng nói:
- Công tử, Đồng lão ma thật sự nổi sát tâm với ngươi, sợ là ma đầu trong phạm vi mười dặm đều bị hắn mang tới, nếu cảm thấy không được trước cứ giả bộ nhận làm cháu hắn.
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Không cần!
Ba vị ma đầu nói:
- Để ba người chúng ta đánh giết ra ngoài bảo hộ ngươi.
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Không cần!
Nghiêm lão quỷ thăm dò tiếp.
- Vậy chúng ta ở đây chống, ngươi đi trước?
Phương Nguyên nói:
- Không cần!
Ba lão ma đầu nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi kinh ngạc, hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
Phương Nguyên:
- Các ngươi ở đây nhìn là được rồi.
Vừa nói chuyện, hắn liền đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi pháp chu.
Ba ma đầu nhìn hắn, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, đưa mắt nhìn nhau, nếu hắn thật sự chết đi thì ba người bọn họ phải làm sao bây giờ, có nên xin thuốc giải độc trước hay không?
Nhưng bọn họ không dám.
- Ha ha, Tuyết tiểu hữu, ngươi nghĩ kỹ nên làm như thế nào chưa?
Đồng lão ma ẩn trên mây đen phía tây, nhìn thấy Phương Nguyên hiện thân, cười trầm thấp.
Phương Nguyên:
- Ngươi có một câu nói ta rất tán thành.
Đồng lão ma cười ha ha.
- Câu nói gì?
Phương Nguyên:
- Nơi có người, liền có quy củ!
Đồng lão ma nghe xong, có chút kiên định, thoáng khoe khoang.
- Vậy ngươi phải làm thế nào?
Phương Nguyên nói:
- Vậy hãy để cho Tuyết Nguyên tuân theo quy củ của ta.
Vừa nói chuyện, thanh khí bên cạnh hắn rung động, liền có đạo đạo thanh khí lưu chuyển, sau đó chậm rãi hóa thành một thanh trường kiếm màu xanh, giống như thực chất, cùng lúc đó, khí tức bên cạnh hắn cũng dần dần trầm ổn, gió tuyết xung quanh như đã ngừng.
Đồng lão ma nghe xong, sắc mặt âm trầm cực kỳ, lạnh giọng nói:
- Chỉ bằng ngươi, cũng muốn làm đệ nhất ma đầu ở Tuyết Nguyên?
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Ta muốn làm ma đầu duy nhất trên Tuyết Nguyên.
...
...
Ầm ầm!
Ngay khi lời nói của Phương Nguyên và Đồng lão ma còn chưa hạ xuống, xung quanh đã bị gió tuyết bao phủ, những người ở xung quanh ẩn núp lâu như vậy, đương nhiên họ không đứng hứng gió tuyết mà bày ra đại trận, bây giờ thấy được hai bên đã đối đầu, không cần Đồng lão ma hạ lệnh, đột nhiên trận kỳ đưa ra, vận chuyển đại trận.
Ào ào ào...
Mây gió xung quanh cuồn cuộn như thủy triều, trong nháy mắt như lớn gấp mười lần, che ngợp bầu trời, kéo về phía Phương Nguyên.
Trận pháp vận chuyển lớn như vậy, ngay cả khu vực phía trước Vu Tuyết Sơn đều bị bao phủ. Trên không Vu Tuyết Sơn, khối tuyết lớn rơi xuống sườn dốc, hình thành sóng lớn tuyết lở, lăn về phía ngọn núi. Thân thể thon gầy của Kim Hàn Tuyết cũng bị sóng tuyết cuốn vào, dù nàng kiên định cầu đạo thế nào, lúc này sắc mặt biến đổi trầm trọng, ngẩng đầu nhìn lên.
Băng tuyết vô tận trượt xuống, mang theo sức mạnh khổng lồ của thiên địa, sức người tuyệt đối không thể kháng cự.
Nhưng ngay vào lúc này, Phương Nguyên hít sâu một hơi, áo bào xanh lay động, đột nhiên vút qua hơn mười dặm, vọt tới trước người Kim Hàn Tuyết, vung chuyển kiếm quang, một đường cong tròn xuất hiện, chống đỡ tuyết lớn xung quanh, bảo vệ Kim Hàn Tuyết.
- An tâm, ngươi cứ tiếp tục thí luyện!
Phương Nguyên một kiếm chống đỡ gió tuyết vô biên, trầm giọng nói:
- Ta nói sẽ hộ pháp giúp ngươi!
Lúc này Kim Hàn Tuyết đang leo núi trong cái lạnh cực độ, rõ ràng sắp đạt đến cực hạn.
Nàng nhìn Phương Nguyên một chút, không còn sức để nói, chỉ dùng sức gật đầu, sau đó quay người sang, tiếp tục leo núi!
- Ha ha...
Đồng lão ma ở giữa không trung, nhìn Phương Nguyên chịu áp chế của đại trận vẫn muốn một kiếm che chở Kim Hàn Tuyết lên núi, sắc mặt đại biến, qua một lát, vẻ mặt uy nghiêm đáng sợ, cười nói:
- Khá lắm tiểu nhi, ngươi nhất định phải dùng loại phương pháp này để khinh miệt lão phu sao?
- Lão phu thật muốn xem, thịt mỡ ta không chiếm được, ngươi có thể ăn nuốt được không.
Vừa nói chuyện, lệnh kỳ ma đã vươn cao trên không trung.
Ma đầu bảo vệ bốn phương, thấy được lệnh kỳ này lập tức sinh ra sát ý vô biên.
- Hống.
Tứ đại hộ pháp Quỷ Yêu Hồn Quái bên cạnh Đồng lão ma đồng thời nhào ra, vọt thẳng về phía Phương Nguyên trên sườn núi.
Tiểu ma đầu Tuyết Hài Nhi cũng kêu to một tiếng, Tuyết Trùng dưới Tuyết Nguyên lít nha lít nhít chui ra, mỗi con vóc người cứng như kim thạch, toàn thân như ngọc, răng chúng dày đặc, có thể cắn nát băng cứng, tuôn trào về phía Phương Nguyên.
Tuyết Lang Kiếm khẽ kêu một tiếng, Kiếm Ý mông lung, lại có chút giống Phương Nguyên, từ xa lao tới.
Hầu như trong giây phút đó, những người này dựa vào đại trận áp chế, vọt tới trước người Phương Nguyên.
Đồng lão ma thấy cảnh ấy, mặt cười gằn.
Mấy người chưởng quỹ trong khe tuyết tâm thần kích động vô cùng.
Chương 1048 Thiên địa như lò luyện chân ý (1)
- Rốt cuộc bọn họ cũng vì bảo vệ danh tiếng ma đầu đệ nhất mà đấu rồi.
Ba ma đầu trong pháp chu, trong lòng thầm hối hận.
- Ta đã sớm nói nên hỏi hắn thuốc giải rồi.
- ...
- ...
- Kim Hàn Tuyết sư muội thí luyện cũng giống như ta thí luyện.
- Uy thiên địa Vu Tuyết Sơn vẫn không đủ áp lực cho ta, để ta tăng lên Kiếm Ý, nhưng nếu là thiên uy Vu Tuyết Sơn, cộng với đại trận áp chế một phương, đồng thời đám ma đầu kia mạnh mẽ tấn công, chẳng lẽ không thể giúp ta ngưng luyện Kiếm Ý sao?
Mà ở trên núi, đón nhận sự tấn công mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng kéo tới, Phương Nguyên chỉ cảm thấy buồn bực vô cùng, tay cầm kiếm nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn, kiếm khí uy nghiêm đáng sợ mà lên, giống như bầu trời bao phủ lên bảo vệ xung quanh hắn và Kim Hàn Tuyết, áo bào xanh ở trong gió rét bay phần phật, gầm thét một tiếng thật lớn, từ trong gió tuyết xông thẳng lên cửu tiêu.
- Ma đầu thằng hề, lại đến cùng nhau, ta sợ cái gì?
Ầm ầm ầm!
Trong chốc lát bắt đầu trận đại chiến, vô số tuyết thú, kiếm quang, thần thông, yêu pháp, đều chen lẫn trong gió tuyết, vọt thẳng về phía Phương Nguyên.
Tứ đại hộ pháp Quỷ Yêu Hồn Quái bên cạnh Đồng lão ma đều tu một thân yêu pháp, lúc này phân ra bốn phương vọt tới.
Gió tuyết đầy trời giống như không ảnh hưởng đến bọn họ khi bay trong không trung, mỗi người nắm một tia ô quang, từ giữa không trung đánh xuống. Tuy bốn người này ở dưới Đồng lão ma, nhưng tu vi Kim Đan trung cảnh, hơn nữa chỉ có đan phẩm màu trắng, nhưng sau khi tu luyện yêu pháp, thần thông mạnh mẽ không thua gì đan phẩm màu vàng, càng thêm ác độc.
- Rầm rầm rầm rầm.
Bốn đạo ô quang rơi xuống, lập tức quấn ở bên người, bị tà thuật nhuộm dần, hoa tuyết bay lượn bên người Phương Nguyên đều đã biến thành màu đen, lấm ta lấm tấm, tỏa ra mùi tanh hôi, cũng mang theo kịch độc khủng bố, mượn gió thổi ùa về phía Phương Nguyên.
Tuyết Hài Nhi cũng giống Phương Nguyên, danh tiếng nổi lên trong Tuyết Nguyên cách đây không lâu, nhưng thanh thế thật hung mãnh, điều khiển vô số Tuyết Trùng, thành đàn liên miên, lít nha lít nhít, sợ lên đến hàng ngàn, hàng vạn con, bám trên mặt đất lao thẳng về phía Phương Nguyên. Những nơi nó đi qua, ngay cả băng cứng phía dưới tầng tuyết dày đặc đều bị chúng nó cắn xé ra những rãnh sâu hoắm.
Một vị khác cũng nổi danh cùng Tuyết Hài Nhi là Tuyết Lang Kiếm, đang vội vã triển khai thân pháp, lựa chọn chính diện giao thủ cùng Phương Nguyên, trong lòng bàn tay kiếm quang như điện, xúc động thiên địa gió tuyết, như một hung thần vọt tới trước mặt Phương Nguyên.
Mà đón nhận vô số đạo công kích này, tâm tư Phương Nguyên hơi trầm xuống.
Hắn không triển khai thần thông ngăn địch, mà ngưng thần tĩnh khí, kiếm quang xoay tròn, cánh tay thả lỏng, xa hơn một chút.
Gió mát lướt nhẹ qua.
Khi một chiêu thức kiếm này được sử dụng, kiếm quang trong tay Phương Nguyên như biến mất, giống như hòa vào trong hư không, nhưng vào lúc này, xung quanh như có gió thoảng qua, tứ đại hộ pháp bên người Đồng lão ma lấy tà pháp nhuộm thành hoa tuyết kịch độc, như tơ liễu bay trong gió, rất nhanh bị bay ra ngoài, không thể tiếp xúc gần Phương Nguyên.
Mà ở một khắc tiếp theo, Tuyết Hài Nhi điều khiển Tuyết Trùng vô tận kéo tới, lít nha lít nhít, khiến người nhìn phải sợ hãi. Phương Nguyên nghe tiếng sàn sạt nhỏ bé, cũng hơi nhướng mày, sau đó kiếm ngang trước ngực, ngưng luyện khí cơ, như vực sâu dừng lại núi cao sừng sững.
Thiết Tỏa Hoành Giang!
Một kiếm này nằm ngang trước ngực, Kiếm Ý xúc động, khiến hắn như trực tiếp phân cực cùng thế giới này. Tuyết Trùng vô tận được Tuyết Hài Nhi điều động, vốn phải gặm hết thẩy trước mặt gặm thành bạch cốt, nhưng vào lúc này, chợt mất cảm giác phương hướng, dừng lại bất động trên mặt đất, từng lớp từng lớp chồng chất lên nhau, chốc lát chúng nuốt chửng lẫn nhau.
Tuyết Hài Nhi kinh hãi, ngưng thần nhìn tới, mới ý thức được một kiếm đưa ngang ngực của Phương Nguyên đã chặt đứt khí cơ.
Cảm ứng Tuyết Trùng đã biến mất khỏi thế giới.
Một chiêu thức phòng ngự có thể đạt đến cảnh giới cỡ này, thực sự khiến Tuyết Hài Nhi ngạc nhiên đến không thể nào hiểu được.
Tuy nhiên cũng vào lúc này, Tuyết Lang Kiếm đến!
Kiếm khí trước người hắn như hóa thành hư ảnh một đám Tuyết Lang, mênh mông cuồn cuộn, đánh về phía Phương Nguyên.
Thoạt nhìn người này trẻ tuổi nhưng kiếm khí cường thịnh, lại vượt xa kiếm đạo của nhiều Đại Kiếm Sư đắm chìm mấy trăm năm, mỗi một con Tuyết Lang, đều là một đạo kiếm khí mạnh mẽ, không kém gì thần thông tu sĩ Kim Đan, không gì không phá.
Cũng khó trách hắn tự tin chính diện so chiêu với Phương Nguyên!
Trong lòng Phương Nguyên lại không chút kinh hoảng, hắn đạp bước, chém ra một kiếm.
Ầm!
Kiếm khí trong tay của hắn lúc này xuất hiện biến hóa, hóa thành một con mãnh hổ, thân thể cực lớn, gấp bốn năm lần Tuyết Lang, một tiếng gào thét mơ hồ lao thẳng ra ngoài, giống như mãnh hổ lao vào bầy dê, khiến hư ảnh mà Tuyết Lang Kiếm hóa thành Tuyết Lang chia năm xẻ bảy, vô cùng chật vật, dư lực còn chưa ngừng, xông thẳng đến trước mặt Tuyết Lang Kiếm.
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Trong giây lát đó, kiếm khí giao kích, chia năm xẻ bảy.
Kiếm khí cuồng bạo khuấy động bốn phía, đánh bay gió tuyết vô tận, Tuyết Lang Kiếm lảo đảo, lùi lại mười mấy bước.
- Bày trận, vây hắn.
Không chờ Phương Nguyên đi theo sát, trong hư không liền vang lên một tiếng quát to, rồi sau đó, bốn phương tám hướng, đều có trận quang lấp loé, như mạng nhện, phủ xuống che ngợp bầu trời, đè ép đại trận xung quanh.
Chương 1049 Thiên địa như lò luyện chân ý (2)
Đối mặt với tấm lưới lớn không tưởng này, Phương Nguyên rút kiếm về, di chuyển lộn ngược.
Hầu như không ai nhìn rõ được hắn làm thế nào, thế nhưng dưới trận quang trấn áp, hắn né tránh một cách quỷ dị, sau đó thân hình đột ngột xoay lại, vẫn đứng ở nơi đó, núi đá xung quanh đổ nát, kiếm của hắn lại đưa ngang ngực, áo bào xanh phần phật, đứng thẳng tắp giữa thiên địa!
Quả Phụ Phiên Tường!
- Ngươi...
Nhìn thấy một màn này, những ma đầu vây quanh vô cùng kinh hãi.
Động thủ trước đó bọn họ đã đánh giá qua thực lực của Phương Nguyên, cũng không xem thường hắn, nếu không vừa bắt đầu sẽ không bao vây tấn công, nhưng không nghĩ tới, thế tấn công mạnh mẽ như vậy đều bị hắn một kiếm đón lấy, tâm trạng kinh hoàng tột cùng, đặc biệt là Tuyết Lang Kiếm, nhìn dáng dáp Phương Nguyên trong áo bào xanh phần phật, vừa sợ vừa ao ước, quát to:
- Đây là loại kiếm đạo gì?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía không trung, hờ hững lên tiếng.
- Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm!
...
...
- Tiên sư nó, quá kiêu ngạo.
Giữa không trung, quần ma đều ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Nguyên, nhưng rất nhanh lại hung ác tàn nhẫn quát lớn:
- Ngươi xem mình là Thừa Thiên kiếm tu hay Bạch Bào Tẩy Kiếm Trì, mà dám gọi tên cuồng như thế?
- Tên này cuồng sao?
Phương Nguyên lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ này, kiếm khí tung hoành, tiếp xuống thế tiến công của quần ma.
Trận đại đại chiến triển khai nhanh chóng trở nên kịch liệt.
Sáu đại ma đầu cùng nhau tấn công, thần thông yêu pháp, kiếm đạo Tuyết Trùng, mang theo uy đại trận như hung thần ác sát mà tới.
Nhưng Phương Nguyên chỉ dùng một kiếm bảo vệ, kín kẽ không một lỗ hổng.
- Đồng lão tổ, vị Tuyết công tử này dám ương ngạnh trên Tuyết Nguyên, cũng có mấy phần bản lãnh.
Trong mây đen phía tây, ba bóng người nhàn nhạt đứng bên cạnh Đồng lão ma, thoạt nhìn là người tu vi tinh thâm, nhưng không vội vã ra tay, một tên trong đó cười nhạt nói:
- Nhìn hắn một tay kiếm đạo cũng không tồi, căn cơ vững chắc, nếu lão phu không nhìn lầm, cũng có mấy phần Thừa Thiên Kiếm Đạo, nói không chừng cũng muốn tiến vào Thừa Thiên Kiếm Đạo.
Đồng lão ma vẫn âm thầm quan sát trận chiến, lúc này mới cười lạnh một tiếng, nói:
- Người muốn đi vào Thừa Thiên Kiếm Đạo rất nhiều, người chịu ảnh hưởng của Thừa Thiên Kiếm Đạo càng nhiều hơn, hắn là như vậy, tên Tuyết Kiếm Lang cũng giống như thế, Thừa Thiên Kiếm Đạo là tồn tại thế nào, bọn họ muốn đi vào lại dễ dàng như vậy sao, cũng chỉ là tiểu nhi điên cuồng dã tâm bừng bừng mà thôi.
Cũng vào lúc này, trên đỉnh núi cách phía tây Vu Tuyết Sơn ước chừng ba trăm dặm, mấy vị tu sĩ áo bào trắng, sau lưng mang kiếm, một người trong đó kiếm rút ra, để ngang trên đầu gối, một tia khí cơ như có như không bay về phía không trung, dẫn dắt một cái bóng rất xa, cái bóng kia ở bên ngoài ba trăm dặm, nhìn trận đại chiến.
- Người này xứng đáng để chúng ta hiện thân sao?
Người ở bên cạnh người rút kiếm, một kiếm khách áo bào trắng thấp giọng nói.
Người dùng kiếm linh theo dõi trận đại chiến Vu Tuyết Sơn trầm mặc một lát, nói:
- Kiếm pháp cũng giống chúng ta tu luyện nhưng có chút không giống, hẳn có được truyền thừa chúng ta tung ra ngoài, bây giờ vẫn còn không nhìn ra Kiếm Ý mạnh yếu thế nào, tuy nhiên, căn cơ rất vững chắc, còn mạnh hơn Tuyết Lang Kiếm kia nhiều, nhưng có dẫn vào Thừa Thiên Kiếm Đạo hay không vẫn chờ xem kết quả của trận chiến.
Người bên cạnh gật đầu.
- Nói cũng đúng, có thể tạo nên tên tuổi như vậy trên Tuyết Nguyên, Tuyết công tử này cũng có mấy phần thiên tư, nhưng cũng thật ngu ngốc, nếu như hắn có thể chém Đồng lão ma, còn có thể dẫn vào, nhưng nếu bị Đồng lão ma liên thủ với chúng ma đầu trấn áp, thì chỉ là một thằng hề không biết trời cao đất rộng, dẫn vào Thừa Thiên Kiếm Đạo, cũng chỉ có thể gây rắc rối!
Người cuối cùng đột nhiên cười lên tiếng.
- Thần hồn của hắn thật không tệ, có thể luyện ra một cái Kiếm linh thượng giai.
Mà ngoài phía đông Vu Tuyết Sơn mấy chục dặm, một đạo phi kiếm to lớn lơ lửng giữa không trung, trên đó có mấy Kiếm tu khí vũ hiên ngang đang đứng, một nữ tử lười biếng nói:
- Không phải Tẩy Kiếm Trì chúng ta muốn phong kiếm, chuẩn bị độ kiếp sao? Những trò đùa trẻ con, tranh cướp địa bàn Tuyết Nguyên cũng cần chúng ta ba chạy đến nhìn một chút?
Kiếm đồ mặc áo choàng đen nói:
- Dù Tẩy Kiếm Trì không chưởng quản quy cũ trên Tuyết Nguyên nhưng cũng không thể mặc những ma đầu này làm bậy, vì thế sư tôn mới để chúng ta đến, Đồng lão ma vẫn được xem khá ngoan ngoãn, chuyện được giao đều hoàn thành tốt. Nếu tên trẻ con miệng còn hôi sữa có thể đánh bại Đồng lão ma, trở thành đệ nhất ma đầu trên Tuyết Nguyên thì chúng ta có chuyện làm rồi, để xem hắn có hiểu chuyện hay không, nghe theo Tẩy Kiếm Trì chúng ta, liền tạm thời lưu lại, còn không nghe vậy thì chém!
Mà ở xung quanh ám lưu nước cuồn cuộn, Phương Nguyên vẫn rất trầm ổn, một kiếm đấu quần ma.
Dưới một kiếm hắn bảo vệ, Kim Hàn Tuyết không hề dao động, ngưng thần đối kháng lại giá rét của thiên địa, từng bước từng bước lên đỉnh núi Vu Tuyết Sơn, dù cho đến lúc này, trình độ giá lạnh đã vượt xa tu vi nàng có thể chống đối nhưng nàng vẫn không có ý muốn lùi bước, trong đầu chỉ có một mục tiêu, dù có thế nào cũng phải leo lên ngọn núi này.
Chương 1050 Nhất kiếm đấu thập ma (1)
Đối với Phương Nguyên mà nói, cũng giống như thế.
Bây giờ những quần ma vây quanh, thế tiến công khủng bố, nhưng hắn vẫn chỉ đơn thuần lấy Kiếm đạo ngăn địch.
Hiện tại, gió tuyết, ma đầu, đại trận, ba cái chồng chất, làm cho hắn cảm nhận được áp lực của đạo tuyết tuyến thứ ba, thậm chí đạt đến cũng vượt qua đạo tuyết tuyến thứ tư, thứ năm trên Tuyết Nguyên, như bầu trời rủ xuống, thiên địa treo ngược, đặt trên một kiếm của hắn.
Mà vào lúc này, hắn lại không những không sợ hãi, trái lại có chút mừng rỡ lật vọt lên.
- Thiên địa như lò rèn vàng thật, như thế này còn không ngưng luyện Kiếm Ý, còn đợi thế nào?
Kiếm Ý, chính là pháp môn bên trong quyển thứ hai Vô Khuyết Kiếm Kinh, cũng cần trải qua quá trình tu luyện kiếm đạo.
Quá trình này, chính là khổ luyện kiếm chiêu, đặt xuống cơ căn, sau đó lĩnh ngộ những biến hóa bên trong kiếm, điều động kiếm khí, mà khi kiếm khí trưởng thành đến Kiếm Ý, liền cần lĩnh ngộ tuyệt chiêu Kiếm Ý, cẩn thận tu luyện, cuối cùng Kiếm Ý đạt đến đại thành, ngưng luyện ra Kiếm Tâm!
Khi lần đầu tiên Phương Nguyên tu luyện kiếm đạo, hắn đã thăng tiến nhảy vọt, lúc ở Trúc Cơ, trong lòng ngộ ra, bước vào cảnh giới Kiếm Ý, lưu danh thiên hạ, thành tự này quả thật đáng được khen ngợi. Nhưng sau đó vấn đề liền xuất hiện, tuy tu vi hắn tiến bộ nhanh, Kiếm Ý lại không có cách nào phát triển, vì thế đầu tiên hắn dưỡng kiếm trong cơ thể, trầm tâm tĩnh khí, sau đó lại nhiều lần lấy kiếm ngăn địch, hi vọng có lĩnh ngộ, mãi đến khi tu vi hắn tăng dần, tử đan đã thành, thần thông hơn người, Kiếm Ý tăng trưởng, vẫn có vẻ vô cùng đáng thương.
Mà cũng chính vì vậy hắn cố ý đón lấy gió tuyết vô biên, khiêu chiến quần ma, với mục đích để mài giũa.
Hắn cũng tin chắc, tu luyện kiếm đạo không có đường tắt để đi.
Nếu lúc trước hắn rèn luyện ít thì bây giờ hắn phải rèn luyện gấp bội.
Tuy nhiên tình cảnh như vậy trong mắt mọi người lại không giống nhau, bọn họ chỉ cảm thấy Phương Nguyên căn cơ không yếu, kiếm khí cũng mạnh, kiếm đạo tu hành cũng khá tinh diệu, dùng một kiếm đối kháng đại trận, quần ma, gió tuyết, mỗi lần nhìn như không chịu được nữa, lại luôn tiếp tục kiên trì, thành tựu kiếm đạo cũng phát triển không thể nghi ngờ, tuy nhiên vẫn còn có chút không đủ.
- Thực lực kiếm đạo của người này ít nhất cũng đạt đến trình độ của Kiếm Sư áo bào trắng của Tẩy Kiếm Trì, quả thật không kém!
Đồng lão ma nhìn một lát, không phải không thừa nhận sự thực này, nhưng ánh mắt lại càng trở nên thâm trầm.
- Tuy nhiên cũng vì vậy, càng không thể để hắn tồn tại, ba người các ngươi cũng không nên ở chỗ này xem cuộc vui, đồng loạt ra tay chém hắn, đỡ đêm dài lắm mộng!
Ba người phía sau hắn đều nhìn ra tâm ý kiêng kỵ của Đồng lão ma, liền cười đồng ý.
Lúc mới bắt đầu, bọn họ còn tưởng Tuyết công tử cũng chỉ bình thường không có gì lạ, nhưng đến bây giờ, mới phát hiện người này không kém.
Ít nhất tu vi kiếm đạo vô cùng khủng bố, tứ đại hộ pháp, cộng với hai cao thủ Tuyết Hài Nhi và Tuyết Lang Kiếm vẫn không cách nào bắt được hắn. Điều này cũng đã chứng minh vị Tuyết công tử có tư cách tranh cướp vị trí bá chủ của Đồng lão ma trên Tuyết Nguyên, huống chi, hắn am hiểu kiếm đạo, vạn nhất được người của Thừa Thiên Kiếm Đạo xem trọng, lúc đó Đồng lão ma khóc cũng không có chỗ để khóc.
- Vậy thì liên thủ bắt hắn lại, thần hồn của người này nói không chừng có thể bán đến mấy vạn linh tinh.
Ba người kia cười ha hả, đồng thời bay ra, ba người chia ra ba phương hướng khác nhau, ôm theo uy gió tuyết vô biên, đánh về phía Phương Nguyên. Ba người bọn họ, đều có tu vi Kim Đan cao giai, một thân pháp lực ngưng đọng, tuy rằng đan phẩm không cao, ba người đều có đan cơ màu xanh, lại là loại dùng tà pháp để tu vi tăng lên tới Kim Đan đỉnh cao.
Tu sĩ như vậy, đời này không thể Hóa Anh, nhưng ở cảnh giới Kim Đan, đều có sức mạnh không thể khinh thường.
- Giết!
Cùng lúc đó, mấy người tứ đại hộ pháp, Tuyết Hài Nhi, Tuyết Lang Kiếm nhìn thấy ba vị cung phụng đều ra tay, sắc mặt cũng biến đổi, trong lòng có một chút nghĩ muốn cướp công, cũng đồng thời triển khai thế tiến công mạnh nhất, trấn ép về phía Phương Nguyên.
Mà ở xung quanh điều khiển đại trận ma đồ một phương, cũng đều thức thời nhấc lên đại trận.
Ầm ầm ầm!
Nước thủy triều như từ cửu thiên ầm ầm mà rơi xuống.
Phương Nguyên ở trong trung tâm áp lực cực lớn, nếu như bình thường, hắn còn có thể tránh né, nhưng bây giờ, Kim Hàn Tuyết được hắn bảo hộ, lại làm cho hắn không có cách né tránh, mà bản thân hắn cũng không có ý né tránh, cũng chỉ có thể điều động tất cả Kiếm Ý, như một mảnh mây bay phóng lên trời, mạnh mẽ mở ra một phương bầu trời, đồng thời ngăn chặn thế công kích vô biên ở bên ngoài.
- Xì!
Khi sức mạnh kia điên cuồng kéo tới, bản thân hắn cũng không nhịn được hai chân run lên, lún xuống đất hơn một thước.
Sắc mặt của hắn mơ hồ trở nên tái nhợt.
Như cảm ứng được điều gì, Kim Hàn Tuyết không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không đành lòng.
- Lên núi!
Phương Nguyên gầm thét, biểu hiện vô cùng căng thẳng.
Kim Hàn Tuyết dùng hết khí lực, thấp giọng nói:
- Ta nghe lời ngươi.
Sau đó, lần thứ hai nàng quay người đi, liều mạng đẩy lên một thân pháp lực, đón gió tuyết, từng bước từng bước đi lên núi.
Bình luận facebook