-
Chương 1066-1070
Chương 1066 Phiền toái lớn (1)
- Không xong rồi…
Hắn vội vàng phá nát cửa khách điếm, trầm giọng kêu lên:
- Có chuyện lớn!
- Đường đường là Kiếm tu áo bào trắng lại không giữ được bình tĩnh như thế, ngươi xuống dưới núi đứng cho ta.
Trong khách điếm vang lên tiếng nói không vui của Mẫn trưởng lão khiến Lục Bạc Viễn sững sờ.
Sau đó lại thấy Mẫn trưởng lão cùng Tiêu Cầm chậm rãi đi xuống từ lầu hai, những đệ tử Tẩy Kiếm Trì khác cũng bị kinh động thò đầu ra từ khắp nơi, ánh mắt đều có chút kỳ quái nhìn hắn, dường như cảm thấy đường đường là Kiếm sư áo bào trắng lại thất lễ như thế, thật sự là không xứng với tên tuổi của Tẩy Kiếm Trì.
Nhưng Lục Bạc Viễn lại không quản nổi, chỉ sững sờ một chút liền nói với Mẫn trưởng lão:
- Ngài nhìn thử chút đi!
Mẫn trưởng lão nhíu mày, không đi ra ngoài mà lại đánh ra một kiếm.
Một kiếm khí từ trong khách điếm trực tiếp bay ra ngoài, chém nơi này thành hai nửa, các loại cỏ cây bụi bặm rơi xuống đều bị kiếm khí còn sót lại của nàng quét sạch, chỉ có chỗ thang lầu của nàng vẫn hoàn chỉnh.
Tầm mắt lại trực tiếp mở ra, nhìn không sót thứ gì, đôi mày thanh tú của nàng nhăn lại, lạnh lùng quét về phía nam.
Sau khi xem xét, sắc mặt liền biến hoá, kinh ngạc nói:
- Bọn họ muốn làm gì?
Đám người Tiêu Cầm cũng nhìn sang, sau đó trong lòng cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Rốt cục bọn họ đã biết vì sao Lục Bạc Viễn thất thố như vậy.
Chỉ thấy phía nam, phía sau gió tuyết mênh mông có thể thấy vô số pháp chu đang chạy trốn, ở giữa có nam có nữ, có trẻ có già, có kẻ một mình vội vã chạy tới, cũng có người mang theo cả nhà phi độn tới đây. Nhìn thoáng qua sợ không dưới mấy trăm người, đối với số người thưa thớt ở trên Tuyết Nguyên, đây quả thật là một màn cực kỳ hiếm thấy.
Loại khí thế kia vô cùng nghiêm ngặt, giống như một đống người vây thành một đám đánh qua, Lục Bạc Viễn trong lúc vô tình nhìn thấy còn tưởng Phương Nguyên mang theo người chém tới.
- Mẫn trưởng lão…
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Tiêu Cầm nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề, đáy lòng hơi trầm xuống, nhanh chóng hỏi Mẫn trưởng lão.
Mẫn trưởng lão cũng ý thức được vấn đề, sắc mặt trầm xuống, nhẹ gật đầu.
Tiêu Cầm lập tức phóng lên tận trời, cổ tay vung lên, một thanh trường kiếm màu đỏ nhạt xuất hiện trong tay, vạch một đường về phía hư không, kiếm ý ngập trời cuốn bay gió tuyết, tạo thành một tuyến tuyến như có như không trước Vu Tuyết Sơn.
Một kiếm đó tuy kém một kiếm lúc trước của Mẫn trưởng lão, nhưng cũng lộ ra sức mạnh kinh người, tuy nhiên vẫn chưa tới mức ngăn lại nhiều người như thế, nhưng cũng đủ khiến đám tu sĩ phía nam chú ý tới. Sắc mặt một đám tu sĩ xông vào đều biến đổi, vội vàng hạ đám mây, dừng bay lượn, sắc mặt có chút không tốt nhìn về phía Vu Tuyết Sơn.
- Phía trước sao lại dừng?
- Mới vừa rồi là ai ra tay cản đường?
- Hình như là áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì, nàng xuất thủ cản ta làm gì?
Phía trước dừng lại, đằng sau lập tức hỗn loạn, người đi đường có chút vội vã đụng vào nhau, đồ đạc trong lòng rơi xuống, một đám người bị ép lại liên ồn ào không ngừng, trước Vu Tuyết Sơn tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn.
- Xin hỏi áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì sao lại cản đường đi của ta?
Sắc mặt một lão giả râu tím đứng đầu ngạc nhiên, thay mặt mọi người lên tiếng hỏi.
Mặt Tiêu Cầm lạnh băng, lông mày nhíu lại, quát:
- Các ngươi như ong vỡ tổ chạy tới là muốn làm gì?
Mặt lão giả râu tím khó xử, dừng lại một chút mới nói:
- Ta có chuyện quan trọng chạy vào trong Tuyết Nguyên, lại không biết đệ tử Tẩy Kiếm Trì ở đây, nếu có mạo phạm xin được thứ tội, bọn ta sẽ đi đường vòng, không làm ảnh hưởng tới đệ tử Tẩy Kiếm Trì…
Lời này vô cùng khách khí, nhưng lại không trả lời vấn đề của Tiêu Cầm.
Mà vừa nói xong lại muốn phi đám mây mà đi, người phía sau cũng nhanh chóng đi theo.
Nhất là hư không phía sau vẫn không ngừng có người chạy tới, càng lúc càng nhiều, nhìn thấy phía trước có người cản đường, không chút nghĩ ngợi liền vòng về hai phía đông tây, muốn đi về phía trước.
- Các ngươi…
Sắc mặt Tiêu Cầm bất ngờ, thậm chí còn có chút lo lắng quát to:
- Dừng lại hết cho ta!
Những lời này truyền ra bên ngoài, nhưng đám người phía sau lại không để ý, vẫn đâm đầu đi về phía khác, ngược lại mấy người phía trước không dám ngó lơ nàng, có chút xấu hổ cùng lo lắng ngừng lại, nhìn về phía đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì cùng Tiêu Cầm liên tục thở dài:
- Chúng ta có việc trong người... không biết Tiên gia còn việc gì phân phó?
Tiêu Cầm nhìn bộ dạng lo lắng của bọn hắn, trong lòng lại có chút không hiểu, quát khẽ nói:
- Ta hỏi các ngươi đi làm gì?
Sắc mặt lão giả râu tím càng thêm khó coi, rõ ràng không muốn nói thêm.
Ngược lại người phía sau lại to gan hơn, trong lòng gấp gáp, nhịn không được núp bên cạnh quát to một tiếng:
- Chúng ta muốn đi làm gì, Tẩy Kiếm Trì các ngươi không biết sao, nếu không biết sao lại ngăn cản chúng ta ở chỗ này?
- Đúng vậy, khẩu vị Tẩy Kiếm Trì thật lớn, muốn một mình nuốt bảo tàng sao?
- Bình thường chúng ta rất coi trọng Tẩy Kiếm Trì, nhưng lúc này Tẩy Kiếm Trì ngăn cản chúng ta cũng thật quá đáng…
Ngay cả Tiêu Cầm cũng không ngờ, mình chỉ hỏi như vậy lại khiến nhiều người tức giận, trong lòng khẽ giật mình.
Chương 1067 Phiền toái lớn (2)
Nghĩ lại, lo lắng thầm nói:
- Chẳng lẽ chuyện kia đã bị lộ?
Nhìn dáng vẻ phấn khích của đám người, nàng nhất thời không biết nên hỏi cái gì, với thân phận đệ tử Tẩy Kiếm Trì của mình không nên giải thích với những người này, quá thấp kém, bởi vậy khi bị hỏi lại á khẩu không thể trả lời, nên xác định suy nghĩ trong lòng mọi người, càng khiến bọn họ tức giận.
- Đi thôi, mọi người đi vòng qua…
- Phùng lão quái đã sớm đi từ Tây Lương tới, chúng ta còn chần chừ chỉ sợ tới canh cũng không có để uống…
- Lúc trước ta vẫn chưa xác định tin tức này là thật hay giả, nhưng giờ Tẩy Kiếm Trì đứng ở nơi này ngăn đón càng nói lên việc này là thật…
Chỉ ngây người trong một lúc liền thấy tu sĩ trước Tuyết Sơn càng ngày càng nhiều, mấy trăm, thậm chí cón hơn ngàn người đang không ngừng chạy tới, ngay cả Tiêu Cầm cũng chưa từng nhìn thấy nhiều người như vậy ở Tuyết Sơn, thậm chí nghi ngờ sao Tuyết Nguyên lại có nhiều tu sĩ như vậy? Hay toàn bộ tu sĩ Tuyết Châu đều chạy tới đây?
- Im ngay!
Đúng lúc này vị Mẫn trưởng lão kia không chịu nổi, đột nhiên khẽ quát một tiếng.
- Ồn ào…
Thân hình nàng đột nhiên xông lên giữa không trung, kiếm khí bên người thổi quét về bốn phía, lập tức cuồng phong gào thét cuốn ra khắp khuôn viên mười dặm, giống như ông trời sụp xuống khiến cả đám tu sĩ nháo nhào ngậm gió tuyết đầy miệng, đành phải nuốt xuống một bụng oán giận, nhất thời trở nên vô cùng an tĩnh, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn về phía không trung.
- Nguyên Anh Kiếm Tiên?
- Tẩy Kiếm Trì vì muốn độc chiếm bảo tàng này, ngay cả Nguyên Anh Kiếm Tiên cũng được phái ra sao?
- Cũng đúng, vì bảo tàng này, đừng nói một Nguyên Anh Kiếm Tiên, ngay cả phái ra mười vị cũng đáng giá…
Nhưng những lời này cũng chỉ suy nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.
Ánh mắt Mẫn trưởng lão quét qua, đột nhiên nhấc tay chụp một cái, lão giả râu tím kia liền bị nàng bắt tới trước mặt. Nàng lạnh lùng quét mắt nhìn lão giả này, giọng nói điềm tĩnh.
- Rốt cục vì sao các ngươi tới chỗ này, mau nói đi?
Lão giả râu tím hoảng sợ, tâm thần bất ổn, tuôn ra một tràng:
- Sâu trong Tuyết Nguyên xuất hiện Vô Sinh Kiếm Trủng, Bách Tri Tẩu lại bán địa đồ Vô Sinh Kiếm Trủng với giá cao. Chỉ là tâm địa lão nhi này không tốt, một bản địa đồ lại bán cho bảy nhà, không cẩn thận lộ ra ngoài, thậm chí có người còn làm ra mấy trăm bản, địa đồ lập tức được công khai, tất cả mọi người đều tiến về sâu trong Tuyết Nguyên tìm bảo vật…
- Vô Sinh Kiếm Trủng?
Mẫn trưởng lão nghe xong liền ngẩn người:
- Đó là truyền thừa của Tam Thế Kiếm Ma trong truyền thuyết, được lưu truyền trên Tuyết Nguyên không tới vạn năm cũng hơn mấy ngàn năm, nhưng từ trước tới nay chưa ai tìm được, các ngươi sao có thể xác định đó là thật?
Lão giả râu tím cuống tới mức phát khóc:
- Nếu không phải thật, vì sao lại có nhiều người tin tưởng như thế?
Mẫn trưởng lão bỗng nhiên ý thức được một vấn đề đáng sợ, vội la lên:
- Ai cũng biết tin tức này?
Lão giả râu tím kêu lên:
- Sợ rằng không chỉ toàn bộ Tuyết Châu đều biết, chúng ta gặp xui xẻo mới chọn đi con đường này…
Sắc mặt Mẫn trưởng lão biến đổi.
Nàng đột nhiên xông thẳng lên trời, mãi tới khi lên tới ngàn trường, thân thể ẩn bên trong đám mây, ngón tay phủi kiếm, một thanh âm kiếm ngân nhanh chóng khuếch tán ra ngoài. Kiếm âm réo rắt truyền tới mấy ngàn dặm, mà mỗi chỗ kiếm âm truyền tới, quang cảnh bên trên Tuyết Nguyên đều được thu vào trong thức hải của nàng, sau khi quét hết một lượt, nàng kinh sợ tới mức trái tim chùn xuống, dường như có chút đứng không vững.
Khắp nơi bên trên Tuyết Nguyên mênh mông đều là đám người đen nghịt, vội vàng chạy tới chỗ sâu trong Tuyết Nguyên.
Hiện giờ ở trước Vu Tuyết Sơn chỉ có một ít, những nơi khác lại vô cùng nhiều người.
Lại như kiến hôi từ khắp bốn phương tám hướng tụ hội tới, kéo dài mấy vạn dặm…
Nàng ngây ngẩn cả người, nếu chỉ có mấy người, thậm chí là vài trăm người, nàng còn có thể mượn kiếm uy ngăn lại, nhưng nhiều người cùng lúc chạy vào Tuyết Nguyên, bản thân sao có thể ngăn cản, mà nên bắt đầu ngăn cản từ chỗ nào?
Bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, kiếm quang bên người nàng run lên.
Vèo một tiếng, một luồng kiếm quang phá không phóng tới, chém thẳng ra bên ngoài mấy ngàn dặm.
Đây đạo tuyết tuyến thứ hai trên Tuyết Nguyên, bên cạnh Bạch Thi hồ, trong một chỗ tương đối bí mật ẩn chứa một pháp chu, một kiếm này trực tiếp chém pháp chu thành hai nửa. Chỉ là bên trong pháp chu không có người nàng muốn gặp, toàn bộ pháp chu đều từ từ biến mất, hoá thành thanh khí, sau đó biến mất ở giữa gió tuyết.
- Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ…
Lúc này sắc mặt Mẫn trưởng lão biến đổi dị thường:
- Tiểu nhi, ngươi có biết mình đã gây ra phiền toái lớn không?
Từ khi truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma và địa đồ Vô Sinh Kiếm Trủng lưu truyền ra ngoài từ trên Tuyết Nguyên, toàn bộ Tuyết Nguyên cùng Tuyết Châu đều trở nên sôi trào, dù sao tin tức truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma ở Tuyết Nguyên đã được lưu truyền rất lâu, đã trên vạn năm, có điều không có người tìm ra mà thôi, mà trong mấy năm trước cũng từng tạo ra một trận phong ba.
Tương truyền rằng phía bắc Tuyết Châu đã từng có tiên môn nhỏ nằm ở Tuyết Nhạn Lĩnh, vì phát hiện Vô Sinh Kiếm Trủng khiến thực lực tăng mạnh, nhưng về sau cũng vì chuyện này mà bị diệt môn.
Chương 1068 Một đường rèn luyện (1)
Bất kể tiên môn nào muốn có được tin tức liên quan tới Vô Sinh Kiếm Trủng từ chỗ bọn họ đều theo Thiên Đạo Kiếm và Tẩy Kiếm Trì quấn vào trong cuộc phong ba này, tiểu tiên môn này cũng trở thành đầu mối tìm kiếm vô số lần.
Sở dĩ như thế là bởi vì người trên Tuyết Nguyên tin tưởng sự tồn tại của Vô Sinh Kiếm Trủng!
Cũng vì nguyên nhân này, sau khi địa đồ xuất hiện đã thu hút sự chú ý của toàn bộ Tuyết Nguyên và Tuyết Châu.
Lúc đầu người lấy được địa đồ sẽ nghi ngờ, không biết thực hư, nhưng bản đồ này dù sao cũng là trên Tuyết Nguyên, dựa vào việc Bách Tri Tẩu tinh thông tin tức, bán các loại bí mật lâu năm truyền tới liền miễn cưỡng tin chuyện này, âm thầm xác minh.
Trong lúc mọi người kiểm nghiệm, tự nhiên cũng có một ít người trước kia có đầu mối từ trong Ngự Kiếm Tông phát hiện, địa thế trên bản địa đồ lại có chút giống với con đường lúc trước Ngự Kiếm Tông phái đệ tử tiến vào Tuyết Nguyên, vì vậy lại càng thêm tin tưởng. Ngoài ra còn có một số người tinh thông trận lý, sau khi dùng trận thuật cẩn thận cân nhắc, cho rằng bản đồ này hợp với tuyết mạch, vô cùng tinh diệu, cũng phù hợp với thân phận Thượng Cổ Đại Năng của Tam Thế Kiếm Ma, lại khiến tính chân thật của bản đồ này tăng thêm mấy phần…
Mà sau đó người tiến vào trên Tuyết Nguyên càng ngày càng nhiều, như vậy có tin hay không đã không còn quan trọng.
Địa đồ đều giống nhau, người khác đã tiến vào Tuyết Nguyên, vì sao mình còn không đi. Nếu có người nói đây là giả, nếu có âm mưu khác, như vậy những người tiến vào Tuyết Nguyên đều không phải kẻ ngu, bọn họ sao có thể mắc câu?
Cũng chính vì vậy, chuyện này đã không thể kiềm chế, không biết bao nhiêu tu sĩ đỏ mắt điên cuồng tiến vào bên trong Tuyết Nguyên.
- Mau lên, nếu tới trễ, sợ rằng ngay cả một cộng lông cũng không còn…
- Trời ơi, nhiều người như vậy, chúng ta còn có thể cướp được cái gì?
- Cho dù cướp được một thanh Thần Kiếm Thượng Cổ cũng được…
- Các ngươi yên tâm, ta nghe người ta nói đồ tốt bên trong Vô Sinh Kiếm Trủng nhiều tới mức khó có thể tưởng tượng. Vị Tam Thế Kiếm Ma này lại là một đại năng Thượng Cổ Kiếm Đạo, đất truyền thừa của hắn lại được xưng là Vô Sinh Kiếm Trủng, bên trong chắc hẳn không thiếu bí quyển kiếm đạo?
- Trong tryền thuyết, trước khi vị Kiếm Ma này tu hành có thành tựu, không chuyện ác nào không làm, không biết đã đoạt bao nhiêu đạo pháp bí quyển của các môn phái, nói không chừng những bí quyển kia đều ở bên trong, lúc đó cả Hắc Ám Hoàng Triều cũng bị hắn ám sát không ít, truyền thừa pháp bảo của những người kia tất nhiên cũng ở trong tay hắn, không nói tới thiên công bí pháp của Cửu Trùng Thiên khiến người ta nhìn mà thèm, ta nghĩ chắc hẳn không thiếu các loại cổ bảo hoàng triều?
- Tu vi Tam Thế Kiếm Ma thông thiên, khí thế cải biến thiên địa, chỗ hắn tán thân và khí tức cuối cùng trước khi biến mất chắc chắn sẽ thúc đẩy một số Linh Chu bảo dược sinh trưởng, được nuôi dưỡng trong thời gian vài vạn năm, không biết khi trưởng thành sẽ trở thành loại bảo dược thần thảo gì?
- Đi đi đi, đi nhanh lên, đi trễ sẽ bị người khác đoạt mất...
...
...
Dưới ý niệm điên cuồng cỡ này, không biết có bao nhiêu tu sĩ tiến vào Tuyết Nguyên, điên cuồng chạy vào chỗ sâu bên trong, cho dù gió tuyết rét căm căm cũng không ngăn được cước bộ của bọn hắn, càng không cần nhắc tới Tẩy Kiếm Trì trở tay không kịp. Có lẽ vô số cao thủ Tẩy Kiếm Trì cũng chẳng thể chém hết đám người này, mà một đạo tuyến tuyến kéo dài mười vạn dặm, bọn họ muốn cản cũng không thể được.
Bên trong tình cảnh hỗn loạn này, Tẩy Kiếm Trì muốn tìm bóng dáng Phương Nguyên tất nhiên là chuyện không dễ dàng.
Trên thực tế đám người bọn họ bây giờ cũng không mấy quan tâm tới Phương Nguyên.
Mà phía sau đạo tuyết tuyến thứ ba, trước đạo tuyết tuyến thứ tư, trong gió tuyết mênh mông, Phương Nguyên tự mình khống chế pháp chu chậm rãi đi tới, chung quanh pháp chu được hắn tỉ mỉ bố trí trận pháp và nguỵ trang, khiến pháp chu này dường như ẩn nấp vào trong gió tuyết, cho dù Nguyên Anh Đại Tu lướt qua giữa không trung, chỉ sợ cũng không dễ phát hiện sự tồn tại của nó, trừ phi trực diện đụng phải.
Mà bên trong Pháp chu, Phương Nguyên vừa thôi diễn địa đồ, vừa cảm ngộ Kiếm Tâm.
Lúc trước phát tán ra tấm địa đồ hắn vẫn chưa hoàn toàn thôi diễn ra, muốn thôi diễn ra địa đồ này, một là phải cực kỳ thấu hiểu địa thế của Tuyết Nguyên, cộng thêm phải có tạo nghệ trận đạo cực cao, bởi vậy Phương Nguyên cũng không vội, trong số những người lấy được địa đồ cũng có một vài kẻ thông minh, muốn dùng bản lĩnh của mình khiến bản đồ này trở lại như cũ, chỉ sợ tốc độ sẽ không nhanh hơn hắn.
Hơn nữa trong lòng hắn, lĩnh ngộ Kiếm Tâm quan trọng hơn so với Vô Sinh Kiếm Trủng.
- Rống...
Bây giờ Phương Nguyên âm thầm tiến vào Tuyết Nguyên, cũng phải phòng người bị người khác chú ý, bởi vậy nếu không muốn bị ta phát hiện, pháp chu chỉ có thể đi sát đất, không dám đi trên không. Nhưng vì thế lại gây ra không ít phiền phức, thời khắc trải qua băng hồ, mặt hồ trắng loá như tuyết, nhìn qua vô cùng tịch mịch bỗng nhiên vỡ vụn, một Tuyết Ngạc toàn thân băng giáp nhảy ra ngoài.
Tuyết Ngạc này dài hơn ba mươi trượng, khí huyết toàn thân bị băng sương thiên địa ngưng kết thành chì thuỷ ngân, thực lực hung hãn, là hung thú trung giai, vừa nhảy ra liền ngẩng đầu vung đuôi cắn về phía pháp chu.
Chương 1069 Một đường rèn luyện (2)
Nhìn dáng vẻ dữ tợn của nó dường như muốn cắn Pháp chu này thành hai đoạn.
Nhưng khi thấy nó xuất hiện, bên trong Pháp chu lại vang lên tiếng reo hò:
- Có thịt Tuyết Ngạc để ăn...
Thời điểm chưa nói xong liền thấy một luồng thanh ảnh bay ra từ trong Pháp chu...
Phương Nguyên tay cầm trường kiếm màu xanh, quần áo đơn bạc, phi thân đánh ra, kiếm quang trong tay khuếch tán, nhưng ngoài dự liệu là toàn thân Tuyết Ngạc mọc đầy băng giáp không thể chém xuyên qua, Phương Nguyên vừa thấy nó muốn cắn pháp chu liền nhăn mày, đổi kiếm chém tới, một thân kiếm ý vỡ nát đánh bay thân thể khổng lồ của Tuyết Ngạc ra hơn trăm trượng.
- Rắc...
Tuyết Ngạc cắn trật liền giận dữ, hai mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm về phía Phương Nguyên, điên cuồng lao tới.
Mà mặt Phương Nguyên không chút biểu tình, cầm trường kiếm trong tay xông thẳng về phía Tuyết Ngạc.
Lúc này hắn không hề thi triển thần thông, thậm chí phong ấn cả một thân pháp lực, chỉ dựa vào kiếm ý bản thân cùng kiếm khí ngăn cản địch. Bây giờ đón nhận một hung thú sinh trưởng bên trong Tuyết Nguyên ngập trời như vậy, có thể nói hung hiểm vạn phần, nhưng hắn lại không nói một lời, cho dù nhiều lần gặp nạn, ánh mắt vẫn không hề nháy, nếu nhìn kỹ có thể thấy trong mắt hắn mơ hồ ẩn chứa chút tàn nhẫn.
- Ta vẫn nghĩ mình rèn luyện mấy năm trên Tuyết Nguyên rất vất vả, nhưng Phương Nguyên sư huynh lúc này mới thật sự gọi là rèn luyện...
Lúc này pháp chu đã thừa cơ đi xa, ở bên ngoài trăm trượng, Kim Hàn Tuyết ôm mèo trắng trong ngực yên lặng nhìn, trong mắt mang theo sự ngưỡng mộ khó có thể xoá nhoà, cũng có thể nói, bây giờ chính nàng cũng không rõ đây là sự ngưỡng mộ hay là cái gì.
- Ai nha, Tuyết tiên tử đừng tự ti, tu vi của hắn là gì, của ngươi là gì?
Trên mặt Nghiêm lão ma kế bên nở nụ cười, sắm vai lão gia gia thâm tình, khuyên nàng:
- Ngươi có tu vi Trúc Cơ vượt qua Vu Tuyết Sơn, bây giờ lại sinh ra Ngũ Hành Đạo Cơ cho bản thân, dung nhập một sợi hàn khí thiên địa, nếu tiếp tục rèn luyện, nói không chừng thật sự có thể sáng tạo kỳ tích, mà kiếm đạo của công tử không yếu, đối mặt Tuyết Ngạc này cũng không xem là vấn đề lớn...
- Meo...
Bạch Miêu uể oải kêu một tiếng, dường như đang phụ họa cho hắn.
Ngược lại Kim Hàn Tuyết có chút tức giận yên lặng nhìn Nghiêm lão ma.
Ầm ầm!
Phương Nguyên triền đấu với Tuyết Ngạc trong thời gian uống cạn một chung trà, rốt cục tìm được vỏ bọc của nó, ngưng tụ ra kiếm ý, hung hăng đâm về phía dưới cổ ba tấc, xoắn nát thú đan của nó. Chỉ thấy Tuyết Ngạc vô cùng tức giận, thân thể to lớn chậm rãi ngã xuống đất, tạo ra vụn băng vô biên, bên trong pháp chu vang lên tiếng reo hò, Phi Quỷ Nhi nhanh chóng nhảy ra ngoài cắt đi phần thịt mập nhất trên thân Tuyết Ngạc.
Mà Phương Nguyên lại chậm rãi thu kiếm, nhíu mày nửa ngày, trong lòng suy nghĩ:
- Tuyết Thú ở đạo tuyết tuyết thứ tư mạnh hơn đạo tuyết tuyến thứ ba, nhưng vẫn không đủ, áp lực đối với ta không lớn, hy vọng Tuyết Thú phía sau sẽ không khiến ta thất vọng!
Tuy nhiên lúc ở Vu Tuyết Sơn hắn đã rèn luyện thất bại, phát hiện không thể ngưng luyện ra thêm nhiều kiếm ý, nhưng vẫn không muốn từ bỏ ma luyện.
Dù sao trong lòng hắn, suy nghĩ khổ công mới có may mắn đã ăn sâu trong đầu.
Bởi vậy sau khi tiến vào Tuyết Nguyên, hắn chưa từng quên ma luyện bản thân, cho dù không thể tạo ra kiếm ý cũng phải khiến kiếm đạo càng thêm thuần thục!
Dù sao hắn cũng tự kiểm điểm bản thân, công phu của hắn trên kiếm đạo mấy năm qua xác thực không đủ lớn mạnh.
Có lẽ không thể ngưng luyện Kiếm Tâm chính là do công phu mình không đủ!
.....
...
Tuyết Ngạc bị giết, thịt khoẻ béo nhất trên thân bị Phi Quỷ Nhi cắt đi, buổi tối tự nhiên sẽ trở thành đồ nhắm của ba ma đầu bọn hắn cùng mèo trắng, mà thân thể tàn phế của Tuyết Ngạc lại trực tiếp chìm vào trong hồ băng, nhanh chóng bị băng tuyết bao phủ. Pháp chu lại tiếp tục chạy về trước, tiếp tục đi theo con đường ma luyện của Phương Nguyên, gió tuyết trong thiên địa tăng lên, gào thét không ngừng, che dấu mọi dấu vết...
Nhưng không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên bên trên tuyết hồ vang lên tiếng gầm giận dữ, chỉ thấy một Hắc Vượn thân hình to lớn phóng qua hai đỉnh núi, nhảy tới nơi này, mà trên đầu vai Hắc Vượn này lại có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi, đằng sau lại có hai ba vị nam tử mặc Hắc Bào đi theo, đi đứng vô cùng nhẹ nhàng, lặng lẽ không dấu vết đi qua trong đống tuyết.
Bọn họ đi tới trước hồ tuyết, Hắc Vượn hít hà giống như có chút phẫn nộ, rít lên một tiếng, đầu quyền hung hăng nện trên mặt đất.
Soạt...
Nước tuyết hồ bị đánh cao mấy chục trượng, một thân thể Tuyết Ngạc trắng bệch hiện ra trên mặt nước.
Nhìn thấy Tuyết Ngạc đã chết đi, thịt bị hỏng, mà thịt ngon lại bị lấy đi, chỉ còn xót lại một ít thi thể thưa thớt khiến Hắc Vượn càng thêm phẫn nộ, nhấc hai tay đánh về lồng ngực, giận dữ phát tiết bất mãn của mình.
Nữ tử trên vai Hắc Vượn cũng nhíu mày, có chút giận dữ nói:
- Rốt cục là kẻ mù nào thế, dám chém giết hết Tuyết thú chung quanh đây, Vượn tổ tông thích nhất là đồ ăn sống, mấy thứ vụn vặt còn thừa này sao có thể ăn?
Những người bên cạnh nhăn mày, giọng lạnh lùng nói:
- Nhìn thử là ai, có tạo thành uy hiếp với chúng ta hay không...
Nói xong liền có mấy người vọt tới bên cạnh Tuyết Ngạc, nhanh chóng tạo thành một vòng tròn, thi triển đủ loại thần thông.
Chương 1070 Chuyện lớn của gia tộc (1)
Hư không xung quanh dần biến hoá, nhanh chóng xua tan khí thế còn sót lại bên trong, giống như thời gian quay lại, mơ hồ tạo thành một tàn ảnh đấu với Tuyết Ngạc, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy được thân hình của đối phương, sau khi mấy người kia nhìn qua, tâm thần hơi thả lỏng, thấp giọng nói:
- Có lẽ ngẫu nhiên chỉ là đi ngang qua, sẽ không tạo ra uy hiếp với chúng ta...
Mấy người khác nghe xong chuẩn bị rời đi, lúc này nữ tử trên vai Hắc Vượn bỗng nhiên kinh hãi.
Nàng chăm chú đánh giá tàn ảnh, nửa ngày sau mới điềm tĩnh nói:
- Ta biết người này...
Khí hậu trên Tuyết Nguyên khắc nghiệt, ngược lại sinh ra một nhóm Tuyết Thú, thật sự khó có thể tưởng tượng chúng nó sao có thể sinh trưởng trong gió tuyết rét lạnh thế này, nhưng bên trong gió tuyết mênh mông lại sinh ra những Tuyết Thú cường đại.
Từ bên ngoài Tuyết Nguyên, càng vào trong, số lượng Tuyết Thú càng nhỏ, nhưng tương ứng thực lực lại cường đại hơn, từ sau đạo tuyết tuyến thứ tư này đã xuất hiện một số hung thú đỉnh phong, mỗi một con đều có thể đấu với cường giả Kim Đan, mà nghe nói bên trong Tuyết Nguyên còn có hung thú đáng sợ hơn, có thể nuốt sống Nguyên Anh.
Đương nhiên, những Tuyết Thú này là tồn tại kinh khủng trong gió tuyết đối với người tu hành thông thường, nhưng lại chỉ như vật luyện kiếm đối với Phương Nguyên.
Một đường tiến thẳng về sâu trong Tuyết Nguyên, gặp phải Tuyết thú càng ngày càng đang sợ, nhưng Phương Nguyên vẫn không khai mở phong ấn thần thông của mình, bất luận gặp hung hiểm gì cũng luôn dùng kiếm đạo ngăn địch, chém giết Tuyết Thú.
Bây giờ trong lòng hắn như đang có lửa đốt, cũng có loại tư thế không thèm quan tâm tới.
Tuy nhiên, hiện tại hắn đã xác định lần ma luyện này, tác dụng giúp kiếm ý nâng cao không nhiều, nhưng vẫn liều mạng tu luyện, dù không thể khiến kiếm ý tăng lên nhưng lại lĩnh ngộ thêm mấy phần đối với kiếm đạo, khiến bản thân ngưng tụ ra mấy phần kiếm khí cũng tốt...
Mà trong quá trình này hắn vẫn luôn hồi tưởng lại quá trình tu luyện kiếm ý của mình.
Lúc trước khi hắn rời khỏi Thanh Dương Tông, cả đường bị người đuổi giết, nhưng lại được đệ tử Thanh Dương, trong đó còn bao gồm Chu tiên sinh, sư phụ của hắn, liều mình bảo trợ, nhất thời khiến trái tim xúc động, cuối cùng lúc tử chiến với Cam Long Kiếm Sinh, trong lúc vô tình đạt được kiếm ý, bây giờ hắn có cảm giác, chỉ cần mình xúc động sẽ khiến kiếm ý được nâng cao thêm.
Dạng xúc động như thế vốn chính là trong lúc vô tình cảm nhận được.
Bây giờ cố gắng suy nghĩ sợ là không có tác dụng gì...
Vậy thì thôi!
Con đường nếu gian nan, vậy cứ đi từng bước là được!
Đương nhiên, hắn đi từng bước như vậy sẽ khiến hung thú trên Tuyết Nguyên gặp tai vạ.
Lúc đi qua đạo tuyết tuyến thứ tư đã gặp một đám Tuyết Lang, mỗi một con đều là hung thú thực lực cấp thấp, nhưng lại mạnh ở số lượng, khoảng chừng trên trăm con, do một con Tuyết Lang Vương thực lực trung giai dẫn đầu, khuấy động gió tuyết, vây quanh Pháp chu.
Phương Nguyên một mình cầm kiếm xông vào trong bầy Tuyết Lang, chém giết mấy chục con, sau đó nhìn chằm chằm Tuyết Lang Vương.
Tuyết Lang Vương bị ánh mắt hắn hù dọa, chậm rãi mang theo Tuyết Lang còn lại lui vào trong gió tuyết.
Thời điểm tới giữa đạo tuyết tuyến thứ tư lại gặp một đám Tuyết Giáp Trùng, đây là một loại tồn tại đáng sợ hơn so với Tuyết Thú bình thường, không nuốt người khác thành xương trắng nhất định sẽ không bỏ qua. Phương Nguyên một mình cầm kiếm ngăn ở trước pháp chu, chém giết trong bảy tám canh giờ, thi thể Tuyết Giáp Trùng chất thành một ngọn núi lớn trước pháp chu, mà bản thân cũng trở thành huyết hồ lô, cả người tràn ngập vết máu.
Cuối cùng Phương Nguyên vẫn liều mạng tìm được vị trí trùng mẹ, một kiếm tiêu diệt.
Sau đó thời điểm trong đạo tuyết tuyến thứ tư lại gặp phải một con Tuyết Hùng.
Sau khi Tuyết Hùng thấy bộ dạng không cần mạng của Phương Nguyên liền mang theo con bỏ chạy!
...
...
Mà thời điểm Phương Nguyên chậm rãi đi trên đường, một đường chém giết Tuyết Thú ma luyện bản thân, bên trong một cốc tuyết cách hắn không tới ba trăm trượng, lại có một đám người đang thấp giọng nghị luận. Bên trong cốc tuyết có ba bốn chiếc pháp chu toàn thân trắng như tuyết, phía trên vẽ pháp ấn khắc nghiệt, bảo đảm bảo vệ kĩ càng, không ngại gió tuyết, có thể thấy được vật trên pháp chu vô cùng quan trọng.
Mà bên cạnh pháp chu lại có hơn mười người tu hành mặc áo khoác màu tuyết, cùng một con Hung Vượn hắc sắc toàn thân mọc đầy lông đen như cương châm, thân hình to lớn, lúc này đang vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm bảo kính.
Bảo kính này đang xoay tròn trên không trung, trong kính có một vệt sáng yếu ớt bay ra, mờ nhạt quét qua chung quanh, mà trong quá trình này, cảnh sắc trong kính đang không ngừng biến hoá, dường như đang dựa vào bảo bối này tìm kiếm gì đó.
- Không thể mạnh hơn sao?
Nữ tử mặc áo khoác trắng ngồi trên vai Hắc Vượn, chờ nửa ngày không thấy liền thúc giục nói.
- Tuy Thiên Lý Lưu Quang Kính này có thể dùng để tìm người, nhưng không thể kích phát quá nhanh. Nếu như người kia thật sự là người đứng đầu Lục đạo, như vậy thần thức nhất định mạnh mẽ, nếu ánh sáng kính quá mạnh, lúc chiếu tới hắn sẽ bị hắn phát hiện...
Bên cạnh có người thấp giọng giải thích, vừa nói vừa nhìn nữ tử mặc áo choàng trắng này.
Nữ tử kia không nói gì thêm, nhưng thái độ vẫn không thay đổi.
Sau đó người điều khiển kính cũng chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
- Không xong rồi…
Hắn vội vàng phá nát cửa khách điếm, trầm giọng kêu lên:
- Có chuyện lớn!
- Đường đường là Kiếm tu áo bào trắng lại không giữ được bình tĩnh như thế, ngươi xuống dưới núi đứng cho ta.
Trong khách điếm vang lên tiếng nói không vui của Mẫn trưởng lão khiến Lục Bạc Viễn sững sờ.
Sau đó lại thấy Mẫn trưởng lão cùng Tiêu Cầm chậm rãi đi xuống từ lầu hai, những đệ tử Tẩy Kiếm Trì khác cũng bị kinh động thò đầu ra từ khắp nơi, ánh mắt đều có chút kỳ quái nhìn hắn, dường như cảm thấy đường đường là Kiếm sư áo bào trắng lại thất lễ như thế, thật sự là không xứng với tên tuổi của Tẩy Kiếm Trì.
Nhưng Lục Bạc Viễn lại không quản nổi, chỉ sững sờ một chút liền nói với Mẫn trưởng lão:
- Ngài nhìn thử chút đi!
Mẫn trưởng lão nhíu mày, không đi ra ngoài mà lại đánh ra một kiếm.
Một kiếm khí từ trong khách điếm trực tiếp bay ra ngoài, chém nơi này thành hai nửa, các loại cỏ cây bụi bặm rơi xuống đều bị kiếm khí còn sót lại của nàng quét sạch, chỉ có chỗ thang lầu của nàng vẫn hoàn chỉnh.
Tầm mắt lại trực tiếp mở ra, nhìn không sót thứ gì, đôi mày thanh tú của nàng nhăn lại, lạnh lùng quét về phía nam.
Sau khi xem xét, sắc mặt liền biến hoá, kinh ngạc nói:
- Bọn họ muốn làm gì?
Đám người Tiêu Cầm cũng nhìn sang, sau đó trong lòng cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Rốt cục bọn họ đã biết vì sao Lục Bạc Viễn thất thố như vậy.
Chỉ thấy phía nam, phía sau gió tuyết mênh mông có thể thấy vô số pháp chu đang chạy trốn, ở giữa có nam có nữ, có trẻ có già, có kẻ một mình vội vã chạy tới, cũng có người mang theo cả nhà phi độn tới đây. Nhìn thoáng qua sợ không dưới mấy trăm người, đối với số người thưa thớt ở trên Tuyết Nguyên, đây quả thật là một màn cực kỳ hiếm thấy.
Loại khí thế kia vô cùng nghiêm ngặt, giống như một đống người vây thành một đám đánh qua, Lục Bạc Viễn trong lúc vô tình nhìn thấy còn tưởng Phương Nguyên mang theo người chém tới.
- Mẫn trưởng lão…
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Tiêu Cầm nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề, đáy lòng hơi trầm xuống, nhanh chóng hỏi Mẫn trưởng lão.
Mẫn trưởng lão cũng ý thức được vấn đề, sắc mặt trầm xuống, nhẹ gật đầu.
Tiêu Cầm lập tức phóng lên tận trời, cổ tay vung lên, một thanh trường kiếm màu đỏ nhạt xuất hiện trong tay, vạch một đường về phía hư không, kiếm ý ngập trời cuốn bay gió tuyết, tạo thành một tuyến tuyến như có như không trước Vu Tuyết Sơn.
Một kiếm đó tuy kém một kiếm lúc trước của Mẫn trưởng lão, nhưng cũng lộ ra sức mạnh kinh người, tuy nhiên vẫn chưa tới mức ngăn lại nhiều người như thế, nhưng cũng đủ khiến đám tu sĩ phía nam chú ý tới. Sắc mặt một đám tu sĩ xông vào đều biến đổi, vội vàng hạ đám mây, dừng bay lượn, sắc mặt có chút không tốt nhìn về phía Vu Tuyết Sơn.
- Phía trước sao lại dừng?
- Mới vừa rồi là ai ra tay cản đường?
- Hình như là áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì, nàng xuất thủ cản ta làm gì?
Phía trước dừng lại, đằng sau lập tức hỗn loạn, người đi đường có chút vội vã đụng vào nhau, đồ đạc trong lòng rơi xuống, một đám người bị ép lại liên ồn ào không ngừng, trước Vu Tuyết Sơn tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn.
- Xin hỏi áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì sao lại cản đường đi của ta?
Sắc mặt một lão giả râu tím đứng đầu ngạc nhiên, thay mặt mọi người lên tiếng hỏi.
Mặt Tiêu Cầm lạnh băng, lông mày nhíu lại, quát:
- Các ngươi như ong vỡ tổ chạy tới là muốn làm gì?
Mặt lão giả râu tím khó xử, dừng lại một chút mới nói:
- Ta có chuyện quan trọng chạy vào trong Tuyết Nguyên, lại không biết đệ tử Tẩy Kiếm Trì ở đây, nếu có mạo phạm xin được thứ tội, bọn ta sẽ đi đường vòng, không làm ảnh hưởng tới đệ tử Tẩy Kiếm Trì…
Lời này vô cùng khách khí, nhưng lại không trả lời vấn đề của Tiêu Cầm.
Mà vừa nói xong lại muốn phi đám mây mà đi, người phía sau cũng nhanh chóng đi theo.
Nhất là hư không phía sau vẫn không ngừng có người chạy tới, càng lúc càng nhiều, nhìn thấy phía trước có người cản đường, không chút nghĩ ngợi liền vòng về hai phía đông tây, muốn đi về phía trước.
- Các ngươi…
Sắc mặt Tiêu Cầm bất ngờ, thậm chí còn có chút lo lắng quát to:
- Dừng lại hết cho ta!
Những lời này truyền ra bên ngoài, nhưng đám người phía sau lại không để ý, vẫn đâm đầu đi về phía khác, ngược lại mấy người phía trước không dám ngó lơ nàng, có chút xấu hổ cùng lo lắng ngừng lại, nhìn về phía đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì cùng Tiêu Cầm liên tục thở dài:
- Chúng ta có việc trong người... không biết Tiên gia còn việc gì phân phó?
Tiêu Cầm nhìn bộ dạng lo lắng của bọn hắn, trong lòng lại có chút không hiểu, quát khẽ nói:
- Ta hỏi các ngươi đi làm gì?
Sắc mặt lão giả râu tím càng thêm khó coi, rõ ràng không muốn nói thêm.
Ngược lại người phía sau lại to gan hơn, trong lòng gấp gáp, nhịn không được núp bên cạnh quát to một tiếng:
- Chúng ta muốn đi làm gì, Tẩy Kiếm Trì các ngươi không biết sao, nếu không biết sao lại ngăn cản chúng ta ở chỗ này?
- Đúng vậy, khẩu vị Tẩy Kiếm Trì thật lớn, muốn một mình nuốt bảo tàng sao?
- Bình thường chúng ta rất coi trọng Tẩy Kiếm Trì, nhưng lúc này Tẩy Kiếm Trì ngăn cản chúng ta cũng thật quá đáng…
Ngay cả Tiêu Cầm cũng không ngờ, mình chỉ hỏi như vậy lại khiến nhiều người tức giận, trong lòng khẽ giật mình.
Chương 1067 Phiền toái lớn (2)
Nghĩ lại, lo lắng thầm nói:
- Chẳng lẽ chuyện kia đã bị lộ?
Nhìn dáng vẻ phấn khích của đám người, nàng nhất thời không biết nên hỏi cái gì, với thân phận đệ tử Tẩy Kiếm Trì của mình không nên giải thích với những người này, quá thấp kém, bởi vậy khi bị hỏi lại á khẩu không thể trả lời, nên xác định suy nghĩ trong lòng mọi người, càng khiến bọn họ tức giận.
- Đi thôi, mọi người đi vòng qua…
- Phùng lão quái đã sớm đi từ Tây Lương tới, chúng ta còn chần chừ chỉ sợ tới canh cũng không có để uống…
- Lúc trước ta vẫn chưa xác định tin tức này là thật hay giả, nhưng giờ Tẩy Kiếm Trì đứng ở nơi này ngăn đón càng nói lên việc này là thật…
Chỉ ngây người trong một lúc liền thấy tu sĩ trước Tuyết Sơn càng ngày càng nhiều, mấy trăm, thậm chí cón hơn ngàn người đang không ngừng chạy tới, ngay cả Tiêu Cầm cũng chưa từng nhìn thấy nhiều người như vậy ở Tuyết Sơn, thậm chí nghi ngờ sao Tuyết Nguyên lại có nhiều tu sĩ như vậy? Hay toàn bộ tu sĩ Tuyết Châu đều chạy tới đây?
- Im ngay!
Đúng lúc này vị Mẫn trưởng lão kia không chịu nổi, đột nhiên khẽ quát một tiếng.
- Ồn ào…
Thân hình nàng đột nhiên xông lên giữa không trung, kiếm khí bên người thổi quét về bốn phía, lập tức cuồng phong gào thét cuốn ra khắp khuôn viên mười dặm, giống như ông trời sụp xuống khiến cả đám tu sĩ nháo nhào ngậm gió tuyết đầy miệng, đành phải nuốt xuống một bụng oán giận, nhất thời trở nên vô cùng an tĩnh, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn về phía không trung.
- Nguyên Anh Kiếm Tiên?
- Tẩy Kiếm Trì vì muốn độc chiếm bảo tàng này, ngay cả Nguyên Anh Kiếm Tiên cũng được phái ra sao?
- Cũng đúng, vì bảo tàng này, đừng nói một Nguyên Anh Kiếm Tiên, ngay cả phái ra mười vị cũng đáng giá…
Nhưng những lời này cũng chỉ suy nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.
Ánh mắt Mẫn trưởng lão quét qua, đột nhiên nhấc tay chụp một cái, lão giả râu tím kia liền bị nàng bắt tới trước mặt. Nàng lạnh lùng quét mắt nhìn lão giả này, giọng nói điềm tĩnh.
- Rốt cục vì sao các ngươi tới chỗ này, mau nói đi?
Lão giả râu tím hoảng sợ, tâm thần bất ổn, tuôn ra một tràng:
- Sâu trong Tuyết Nguyên xuất hiện Vô Sinh Kiếm Trủng, Bách Tri Tẩu lại bán địa đồ Vô Sinh Kiếm Trủng với giá cao. Chỉ là tâm địa lão nhi này không tốt, một bản địa đồ lại bán cho bảy nhà, không cẩn thận lộ ra ngoài, thậm chí có người còn làm ra mấy trăm bản, địa đồ lập tức được công khai, tất cả mọi người đều tiến về sâu trong Tuyết Nguyên tìm bảo vật…
- Vô Sinh Kiếm Trủng?
Mẫn trưởng lão nghe xong liền ngẩn người:
- Đó là truyền thừa của Tam Thế Kiếm Ma trong truyền thuyết, được lưu truyền trên Tuyết Nguyên không tới vạn năm cũng hơn mấy ngàn năm, nhưng từ trước tới nay chưa ai tìm được, các ngươi sao có thể xác định đó là thật?
Lão giả râu tím cuống tới mức phát khóc:
- Nếu không phải thật, vì sao lại có nhiều người tin tưởng như thế?
Mẫn trưởng lão bỗng nhiên ý thức được một vấn đề đáng sợ, vội la lên:
- Ai cũng biết tin tức này?
Lão giả râu tím kêu lên:
- Sợ rằng không chỉ toàn bộ Tuyết Châu đều biết, chúng ta gặp xui xẻo mới chọn đi con đường này…
Sắc mặt Mẫn trưởng lão biến đổi.
Nàng đột nhiên xông thẳng lên trời, mãi tới khi lên tới ngàn trường, thân thể ẩn bên trong đám mây, ngón tay phủi kiếm, một thanh âm kiếm ngân nhanh chóng khuếch tán ra ngoài. Kiếm âm réo rắt truyền tới mấy ngàn dặm, mà mỗi chỗ kiếm âm truyền tới, quang cảnh bên trên Tuyết Nguyên đều được thu vào trong thức hải của nàng, sau khi quét hết một lượt, nàng kinh sợ tới mức trái tim chùn xuống, dường như có chút đứng không vững.
Khắp nơi bên trên Tuyết Nguyên mênh mông đều là đám người đen nghịt, vội vàng chạy tới chỗ sâu trong Tuyết Nguyên.
Hiện giờ ở trước Vu Tuyết Sơn chỉ có một ít, những nơi khác lại vô cùng nhiều người.
Lại như kiến hôi từ khắp bốn phương tám hướng tụ hội tới, kéo dài mấy vạn dặm…
Nàng ngây ngẩn cả người, nếu chỉ có mấy người, thậm chí là vài trăm người, nàng còn có thể mượn kiếm uy ngăn lại, nhưng nhiều người cùng lúc chạy vào Tuyết Nguyên, bản thân sao có thể ngăn cản, mà nên bắt đầu ngăn cản từ chỗ nào?
Bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, kiếm quang bên người nàng run lên.
Vèo một tiếng, một luồng kiếm quang phá không phóng tới, chém thẳng ra bên ngoài mấy ngàn dặm.
Đây đạo tuyết tuyến thứ hai trên Tuyết Nguyên, bên cạnh Bạch Thi hồ, trong một chỗ tương đối bí mật ẩn chứa một pháp chu, một kiếm này trực tiếp chém pháp chu thành hai nửa. Chỉ là bên trong pháp chu không có người nàng muốn gặp, toàn bộ pháp chu đều từ từ biến mất, hoá thành thanh khí, sau đó biến mất ở giữa gió tuyết.
- Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ…
Lúc này sắc mặt Mẫn trưởng lão biến đổi dị thường:
- Tiểu nhi, ngươi có biết mình đã gây ra phiền toái lớn không?
Từ khi truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma và địa đồ Vô Sinh Kiếm Trủng lưu truyền ra ngoài từ trên Tuyết Nguyên, toàn bộ Tuyết Nguyên cùng Tuyết Châu đều trở nên sôi trào, dù sao tin tức truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma ở Tuyết Nguyên đã được lưu truyền rất lâu, đã trên vạn năm, có điều không có người tìm ra mà thôi, mà trong mấy năm trước cũng từng tạo ra một trận phong ba.
Tương truyền rằng phía bắc Tuyết Châu đã từng có tiên môn nhỏ nằm ở Tuyết Nhạn Lĩnh, vì phát hiện Vô Sinh Kiếm Trủng khiến thực lực tăng mạnh, nhưng về sau cũng vì chuyện này mà bị diệt môn.
Chương 1068 Một đường rèn luyện (1)
Bất kể tiên môn nào muốn có được tin tức liên quan tới Vô Sinh Kiếm Trủng từ chỗ bọn họ đều theo Thiên Đạo Kiếm và Tẩy Kiếm Trì quấn vào trong cuộc phong ba này, tiểu tiên môn này cũng trở thành đầu mối tìm kiếm vô số lần.
Sở dĩ như thế là bởi vì người trên Tuyết Nguyên tin tưởng sự tồn tại của Vô Sinh Kiếm Trủng!
Cũng vì nguyên nhân này, sau khi địa đồ xuất hiện đã thu hút sự chú ý của toàn bộ Tuyết Nguyên và Tuyết Châu.
Lúc đầu người lấy được địa đồ sẽ nghi ngờ, không biết thực hư, nhưng bản đồ này dù sao cũng là trên Tuyết Nguyên, dựa vào việc Bách Tri Tẩu tinh thông tin tức, bán các loại bí mật lâu năm truyền tới liền miễn cưỡng tin chuyện này, âm thầm xác minh.
Trong lúc mọi người kiểm nghiệm, tự nhiên cũng có một ít người trước kia có đầu mối từ trong Ngự Kiếm Tông phát hiện, địa thế trên bản địa đồ lại có chút giống với con đường lúc trước Ngự Kiếm Tông phái đệ tử tiến vào Tuyết Nguyên, vì vậy lại càng thêm tin tưởng. Ngoài ra còn có một số người tinh thông trận lý, sau khi dùng trận thuật cẩn thận cân nhắc, cho rằng bản đồ này hợp với tuyết mạch, vô cùng tinh diệu, cũng phù hợp với thân phận Thượng Cổ Đại Năng của Tam Thế Kiếm Ma, lại khiến tính chân thật của bản đồ này tăng thêm mấy phần…
Mà sau đó người tiến vào trên Tuyết Nguyên càng ngày càng nhiều, như vậy có tin hay không đã không còn quan trọng.
Địa đồ đều giống nhau, người khác đã tiến vào Tuyết Nguyên, vì sao mình còn không đi. Nếu có người nói đây là giả, nếu có âm mưu khác, như vậy những người tiến vào Tuyết Nguyên đều không phải kẻ ngu, bọn họ sao có thể mắc câu?
Cũng chính vì vậy, chuyện này đã không thể kiềm chế, không biết bao nhiêu tu sĩ đỏ mắt điên cuồng tiến vào bên trong Tuyết Nguyên.
- Mau lên, nếu tới trễ, sợ rằng ngay cả một cộng lông cũng không còn…
- Trời ơi, nhiều người như vậy, chúng ta còn có thể cướp được cái gì?
- Cho dù cướp được một thanh Thần Kiếm Thượng Cổ cũng được…
- Các ngươi yên tâm, ta nghe người ta nói đồ tốt bên trong Vô Sinh Kiếm Trủng nhiều tới mức khó có thể tưởng tượng. Vị Tam Thế Kiếm Ma này lại là một đại năng Thượng Cổ Kiếm Đạo, đất truyền thừa của hắn lại được xưng là Vô Sinh Kiếm Trủng, bên trong chắc hẳn không thiếu bí quyển kiếm đạo?
- Trong tryền thuyết, trước khi vị Kiếm Ma này tu hành có thành tựu, không chuyện ác nào không làm, không biết đã đoạt bao nhiêu đạo pháp bí quyển của các môn phái, nói không chừng những bí quyển kia đều ở bên trong, lúc đó cả Hắc Ám Hoàng Triều cũng bị hắn ám sát không ít, truyền thừa pháp bảo của những người kia tất nhiên cũng ở trong tay hắn, không nói tới thiên công bí pháp của Cửu Trùng Thiên khiến người ta nhìn mà thèm, ta nghĩ chắc hẳn không thiếu các loại cổ bảo hoàng triều?
- Tu vi Tam Thế Kiếm Ma thông thiên, khí thế cải biến thiên địa, chỗ hắn tán thân và khí tức cuối cùng trước khi biến mất chắc chắn sẽ thúc đẩy một số Linh Chu bảo dược sinh trưởng, được nuôi dưỡng trong thời gian vài vạn năm, không biết khi trưởng thành sẽ trở thành loại bảo dược thần thảo gì?
- Đi đi đi, đi nhanh lên, đi trễ sẽ bị người khác đoạt mất...
...
...
Dưới ý niệm điên cuồng cỡ này, không biết có bao nhiêu tu sĩ tiến vào Tuyết Nguyên, điên cuồng chạy vào chỗ sâu bên trong, cho dù gió tuyết rét căm căm cũng không ngăn được cước bộ của bọn hắn, càng không cần nhắc tới Tẩy Kiếm Trì trở tay không kịp. Có lẽ vô số cao thủ Tẩy Kiếm Trì cũng chẳng thể chém hết đám người này, mà một đạo tuyến tuyến kéo dài mười vạn dặm, bọn họ muốn cản cũng không thể được.
Bên trong tình cảnh hỗn loạn này, Tẩy Kiếm Trì muốn tìm bóng dáng Phương Nguyên tất nhiên là chuyện không dễ dàng.
Trên thực tế đám người bọn họ bây giờ cũng không mấy quan tâm tới Phương Nguyên.
Mà phía sau đạo tuyết tuyến thứ ba, trước đạo tuyết tuyến thứ tư, trong gió tuyết mênh mông, Phương Nguyên tự mình khống chế pháp chu chậm rãi đi tới, chung quanh pháp chu được hắn tỉ mỉ bố trí trận pháp và nguỵ trang, khiến pháp chu này dường như ẩn nấp vào trong gió tuyết, cho dù Nguyên Anh Đại Tu lướt qua giữa không trung, chỉ sợ cũng không dễ phát hiện sự tồn tại của nó, trừ phi trực diện đụng phải.
Mà bên trong Pháp chu, Phương Nguyên vừa thôi diễn địa đồ, vừa cảm ngộ Kiếm Tâm.
Lúc trước phát tán ra tấm địa đồ hắn vẫn chưa hoàn toàn thôi diễn ra, muốn thôi diễn ra địa đồ này, một là phải cực kỳ thấu hiểu địa thế của Tuyết Nguyên, cộng thêm phải có tạo nghệ trận đạo cực cao, bởi vậy Phương Nguyên cũng không vội, trong số những người lấy được địa đồ cũng có một vài kẻ thông minh, muốn dùng bản lĩnh của mình khiến bản đồ này trở lại như cũ, chỉ sợ tốc độ sẽ không nhanh hơn hắn.
Hơn nữa trong lòng hắn, lĩnh ngộ Kiếm Tâm quan trọng hơn so với Vô Sinh Kiếm Trủng.
- Rống...
Bây giờ Phương Nguyên âm thầm tiến vào Tuyết Nguyên, cũng phải phòng người bị người khác chú ý, bởi vậy nếu không muốn bị ta phát hiện, pháp chu chỉ có thể đi sát đất, không dám đi trên không. Nhưng vì thế lại gây ra không ít phiền phức, thời khắc trải qua băng hồ, mặt hồ trắng loá như tuyết, nhìn qua vô cùng tịch mịch bỗng nhiên vỡ vụn, một Tuyết Ngạc toàn thân băng giáp nhảy ra ngoài.
Tuyết Ngạc này dài hơn ba mươi trượng, khí huyết toàn thân bị băng sương thiên địa ngưng kết thành chì thuỷ ngân, thực lực hung hãn, là hung thú trung giai, vừa nhảy ra liền ngẩng đầu vung đuôi cắn về phía pháp chu.
Chương 1069 Một đường rèn luyện (2)
Nhìn dáng vẻ dữ tợn của nó dường như muốn cắn Pháp chu này thành hai đoạn.
Nhưng khi thấy nó xuất hiện, bên trong Pháp chu lại vang lên tiếng reo hò:
- Có thịt Tuyết Ngạc để ăn...
Thời điểm chưa nói xong liền thấy một luồng thanh ảnh bay ra từ trong Pháp chu...
Phương Nguyên tay cầm trường kiếm màu xanh, quần áo đơn bạc, phi thân đánh ra, kiếm quang trong tay khuếch tán, nhưng ngoài dự liệu là toàn thân Tuyết Ngạc mọc đầy băng giáp không thể chém xuyên qua, Phương Nguyên vừa thấy nó muốn cắn pháp chu liền nhăn mày, đổi kiếm chém tới, một thân kiếm ý vỡ nát đánh bay thân thể khổng lồ của Tuyết Ngạc ra hơn trăm trượng.
- Rắc...
Tuyết Ngạc cắn trật liền giận dữ, hai mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm về phía Phương Nguyên, điên cuồng lao tới.
Mà mặt Phương Nguyên không chút biểu tình, cầm trường kiếm trong tay xông thẳng về phía Tuyết Ngạc.
Lúc này hắn không hề thi triển thần thông, thậm chí phong ấn cả một thân pháp lực, chỉ dựa vào kiếm ý bản thân cùng kiếm khí ngăn cản địch. Bây giờ đón nhận một hung thú sinh trưởng bên trong Tuyết Nguyên ngập trời như vậy, có thể nói hung hiểm vạn phần, nhưng hắn lại không nói một lời, cho dù nhiều lần gặp nạn, ánh mắt vẫn không hề nháy, nếu nhìn kỹ có thể thấy trong mắt hắn mơ hồ ẩn chứa chút tàn nhẫn.
- Ta vẫn nghĩ mình rèn luyện mấy năm trên Tuyết Nguyên rất vất vả, nhưng Phương Nguyên sư huynh lúc này mới thật sự gọi là rèn luyện...
Lúc này pháp chu đã thừa cơ đi xa, ở bên ngoài trăm trượng, Kim Hàn Tuyết ôm mèo trắng trong ngực yên lặng nhìn, trong mắt mang theo sự ngưỡng mộ khó có thể xoá nhoà, cũng có thể nói, bây giờ chính nàng cũng không rõ đây là sự ngưỡng mộ hay là cái gì.
- Ai nha, Tuyết tiên tử đừng tự ti, tu vi của hắn là gì, của ngươi là gì?
Trên mặt Nghiêm lão ma kế bên nở nụ cười, sắm vai lão gia gia thâm tình, khuyên nàng:
- Ngươi có tu vi Trúc Cơ vượt qua Vu Tuyết Sơn, bây giờ lại sinh ra Ngũ Hành Đạo Cơ cho bản thân, dung nhập một sợi hàn khí thiên địa, nếu tiếp tục rèn luyện, nói không chừng thật sự có thể sáng tạo kỳ tích, mà kiếm đạo của công tử không yếu, đối mặt Tuyết Ngạc này cũng không xem là vấn đề lớn...
- Meo...
Bạch Miêu uể oải kêu một tiếng, dường như đang phụ họa cho hắn.
Ngược lại Kim Hàn Tuyết có chút tức giận yên lặng nhìn Nghiêm lão ma.
Ầm ầm!
Phương Nguyên triền đấu với Tuyết Ngạc trong thời gian uống cạn một chung trà, rốt cục tìm được vỏ bọc của nó, ngưng tụ ra kiếm ý, hung hăng đâm về phía dưới cổ ba tấc, xoắn nát thú đan của nó. Chỉ thấy Tuyết Ngạc vô cùng tức giận, thân thể to lớn chậm rãi ngã xuống đất, tạo ra vụn băng vô biên, bên trong pháp chu vang lên tiếng reo hò, Phi Quỷ Nhi nhanh chóng nhảy ra ngoài cắt đi phần thịt mập nhất trên thân Tuyết Ngạc.
Mà Phương Nguyên lại chậm rãi thu kiếm, nhíu mày nửa ngày, trong lòng suy nghĩ:
- Tuyết Thú ở đạo tuyết tuyết thứ tư mạnh hơn đạo tuyết tuyến thứ ba, nhưng vẫn không đủ, áp lực đối với ta không lớn, hy vọng Tuyết Thú phía sau sẽ không khiến ta thất vọng!
Tuy nhiên lúc ở Vu Tuyết Sơn hắn đã rèn luyện thất bại, phát hiện không thể ngưng luyện ra thêm nhiều kiếm ý, nhưng vẫn không muốn từ bỏ ma luyện.
Dù sao trong lòng hắn, suy nghĩ khổ công mới có may mắn đã ăn sâu trong đầu.
Bởi vậy sau khi tiến vào Tuyết Nguyên, hắn chưa từng quên ma luyện bản thân, cho dù không thể tạo ra kiếm ý cũng phải khiến kiếm đạo càng thêm thuần thục!
Dù sao hắn cũng tự kiểm điểm bản thân, công phu của hắn trên kiếm đạo mấy năm qua xác thực không đủ lớn mạnh.
Có lẽ không thể ngưng luyện Kiếm Tâm chính là do công phu mình không đủ!
.....
...
Tuyết Ngạc bị giết, thịt khoẻ béo nhất trên thân bị Phi Quỷ Nhi cắt đi, buổi tối tự nhiên sẽ trở thành đồ nhắm của ba ma đầu bọn hắn cùng mèo trắng, mà thân thể tàn phế của Tuyết Ngạc lại trực tiếp chìm vào trong hồ băng, nhanh chóng bị băng tuyết bao phủ. Pháp chu lại tiếp tục chạy về trước, tiếp tục đi theo con đường ma luyện của Phương Nguyên, gió tuyết trong thiên địa tăng lên, gào thét không ngừng, che dấu mọi dấu vết...
Nhưng không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên bên trên tuyết hồ vang lên tiếng gầm giận dữ, chỉ thấy một Hắc Vượn thân hình to lớn phóng qua hai đỉnh núi, nhảy tới nơi này, mà trên đầu vai Hắc Vượn này lại có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi, đằng sau lại có hai ba vị nam tử mặc Hắc Bào đi theo, đi đứng vô cùng nhẹ nhàng, lặng lẽ không dấu vết đi qua trong đống tuyết.
Bọn họ đi tới trước hồ tuyết, Hắc Vượn hít hà giống như có chút phẫn nộ, rít lên một tiếng, đầu quyền hung hăng nện trên mặt đất.
Soạt...
Nước tuyết hồ bị đánh cao mấy chục trượng, một thân thể Tuyết Ngạc trắng bệch hiện ra trên mặt nước.
Nhìn thấy Tuyết Ngạc đã chết đi, thịt bị hỏng, mà thịt ngon lại bị lấy đi, chỉ còn xót lại một ít thi thể thưa thớt khiến Hắc Vượn càng thêm phẫn nộ, nhấc hai tay đánh về lồng ngực, giận dữ phát tiết bất mãn của mình.
Nữ tử trên vai Hắc Vượn cũng nhíu mày, có chút giận dữ nói:
- Rốt cục là kẻ mù nào thế, dám chém giết hết Tuyết thú chung quanh đây, Vượn tổ tông thích nhất là đồ ăn sống, mấy thứ vụn vặt còn thừa này sao có thể ăn?
Những người bên cạnh nhăn mày, giọng lạnh lùng nói:
- Nhìn thử là ai, có tạo thành uy hiếp với chúng ta hay không...
Nói xong liền có mấy người vọt tới bên cạnh Tuyết Ngạc, nhanh chóng tạo thành một vòng tròn, thi triển đủ loại thần thông.
Chương 1070 Chuyện lớn của gia tộc (1)
Hư không xung quanh dần biến hoá, nhanh chóng xua tan khí thế còn sót lại bên trong, giống như thời gian quay lại, mơ hồ tạo thành một tàn ảnh đấu với Tuyết Ngạc, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy được thân hình của đối phương, sau khi mấy người kia nhìn qua, tâm thần hơi thả lỏng, thấp giọng nói:
- Có lẽ ngẫu nhiên chỉ là đi ngang qua, sẽ không tạo ra uy hiếp với chúng ta...
Mấy người khác nghe xong chuẩn bị rời đi, lúc này nữ tử trên vai Hắc Vượn bỗng nhiên kinh hãi.
Nàng chăm chú đánh giá tàn ảnh, nửa ngày sau mới điềm tĩnh nói:
- Ta biết người này...
Khí hậu trên Tuyết Nguyên khắc nghiệt, ngược lại sinh ra một nhóm Tuyết Thú, thật sự khó có thể tưởng tượng chúng nó sao có thể sinh trưởng trong gió tuyết rét lạnh thế này, nhưng bên trong gió tuyết mênh mông lại sinh ra những Tuyết Thú cường đại.
Từ bên ngoài Tuyết Nguyên, càng vào trong, số lượng Tuyết Thú càng nhỏ, nhưng tương ứng thực lực lại cường đại hơn, từ sau đạo tuyết tuyến thứ tư này đã xuất hiện một số hung thú đỉnh phong, mỗi một con đều có thể đấu với cường giả Kim Đan, mà nghe nói bên trong Tuyết Nguyên còn có hung thú đáng sợ hơn, có thể nuốt sống Nguyên Anh.
Đương nhiên, những Tuyết Thú này là tồn tại kinh khủng trong gió tuyết đối với người tu hành thông thường, nhưng lại chỉ như vật luyện kiếm đối với Phương Nguyên.
Một đường tiến thẳng về sâu trong Tuyết Nguyên, gặp phải Tuyết thú càng ngày càng đang sợ, nhưng Phương Nguyên vẫn không khai mở phong ấn thần thông của mình, bất luận gặp hung hiểm gì cũng luôn dùng kiếm đạo ngăn địch, chém giết Tuyết Thú.
Bây giờ trong lòng hắn như đang có lửa đốt, cũng có loại tư thế không thèm quan tâm tới.
Tuy nhiên, hiện tại hắn đã xác định lần ma luyện này, tác dụng giúp kiếm ý nâng cao không nhiều, nhưng vẫn liều mạng tu luyện, dù không thể khiến kiếm ý tăng lên nhưng lại lĩnh ngộ thêm mấy phần đối với kiếm đạo, khiến bản thân ngưng tụ ra mấy phần kiếm khí cũng tốt...
Mà trong quá trình này hắn vẫn luôn hồi tưởng lại quá trình tu luyện kiếm ý của mình.
Lúc trước khi hắn rời khỏi Thanh Dương Tông, cả đường bị người đuổi giết, nhưng lại được đệ tử Thanh Dương, trong đó còn bao gồm Chu tiên sinh, sư phụ của hắn, liều mình bảo trợ, nhất thời khiến trái tim xúc động, cuối cùng lúc tử chiến với Cam Long Kiếm Sinh, trong lúc vô tình đạt được kiếm ý, bây giờ hắn có cảm giác, chỉ cần mình xúc động sẽ khiến kiếm ý được nâng cao thêm.
Dạng xúc động như thế vốn chính là trong lúc vô tình cảm nhận được.
Bây giờ cố gắng suy nghĩ sợ là không có tác dụng gì...
Vậy thì thôi!
Con đường nếu gian nan, vậy cứ đi từng bước là được!
Đương nhiên, hắn đi từng bước như vậy sẽ khiến hung thú trên Tuyết Nguyên gặp tai vạ.
Lúc đi qua đạo tuyết tuyến thứ tư đã gặp một đám Tuyết Lang, mỗi một con đều là hung thú thực lực cấp thấp, nhưng lại mạnh ở số lượng, khoảng chừng trên trăm con, do một con Tuyết Lang Vương thực lực trung giai dẫn đầu, khuấy động gió tuyết, vây quanh Pháp chu.
Phương Nguyên một mình cầm kiếm xông vào trong bầy Tuyết Lang, chém giết mấy chục con, sau đó nhìn chằm chằm Tuyết Lang Vương.
Tuyết Lang Vương bị ánh mắt hắn hù dọa, chậm rãi mang theo Tuyết Lang còn lại lui vào trong gió tuyết.
Thời điểm tới giữa đạo tuyết tuyến thứ tư lại gặp một đám Tuyết Giáp Trùng, đây là một loại tồn tại đáng sợ hơn so với Tuyết Thú bình thường, không nuốt người khác thành xương trắng nhất định sẽ không bỏ qua. Phương Nguyên một mình cầm kiếm ngăn ở trước pháp chu, chém giết trong bảy tám canh giờ, thi thể Tuyết Giáp Trùng chất thành một ngọn núi lớn trước pháp chu, mà bản thân cũng trở thành huyết hồ lô, cả người tràn ngập vết máu.
Cuối cùng Phương Nguyên vẫn liều mạng tìm được vị trí trùng mẹ, một kiếm tiêu diệt.
Sau đó thời điểm trong đạo tuyết tuyến thứ tư lại gặp phải một con Tuyết Hùng.
Sau khi Tuyết Hùng thấy bộ dạng không cần mạng của Phương Nguyên liền mang theo con bỏ chạy!
...
...
Mà thời điểm Phương Nguyên chậm rãi đi trên đường, một đường chém giết Tuyết Thú ma luyện bản thân, bên trong một cốc tuyết cách hắn không tới ba trăm trượng, lại có một đám người đang thấp giọng nghị luận. Bên trong cốc tuyết có ba bốn chiếc pháp chu toàn thân trắng như tuyết, phía trên vẽ pháp ấn khắc nghiệt, bảo đảm bảo vệ kĩ càng, không ngại gió tuyết, có thể thấy được vật trên pháp chu vô cùng quan trọng.
Mà bên cạnh pháp chu lại có hơn mười người tu hành mặc áo khoác màu tuyết, cùng một con Hung Vượn hắc sắc toàn thân mọc đầy lông đen như cương châm, thân hình to lớn, lúc này đang vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm bảo kính.
Bảo kính này đang xoay tròn trên không trung, trong kính có một vệt sáng yếu ớt bay ra, mờ nhạt quét qua chung quanh, mà trong quá trình này, cảnh sắc trong kính đang không ngừng biến hoá, dường như đang dựa vào bảo bối này tìm kiếm gì đó.
- Không thể mạnh hơn sao?
Nữ tử mặc áo khoác trắng ngồi trên vai Hắc Vượn, chờ nửa ngày không thấy liền thúc giục nói.
- Tuy Thiên Lý Lưu Quang Kính này có thể dùng để tìm người, nhưng không thể kích phát quá nhanh. Nếu như người kia thật sự là người đứng đầu Lục đạo, như vậy thần thức nhất định mạnh mẽ, nếu ánh sáng kính quá mạnh, lúc chiếu tới hắn sẽ bị hắn phát hiện...
Bên cạnh có người thấp giọng giải thích, vừa nói vừa nhìn nữ tử mặc áo choàng trắng này.
Nữ tử kia không nói gì thêm, nhưng thái độ vẫn không thay đổi.
Sau đó người điều khiển kính cũng chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
Bình luận facebook