• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 1091-1095

Chương 1091 Mệnh trên một đường! (2)

Đón một kiếm toàn lực của Kiếm sư áo bào trắng Tẩy Kiểm Trì, Viên Tiểu Uyển và nam tử trung niên mặt tím không dám sơ suất.

Sắc mặt Viên Tiểu Uyển đại biến, nhanh chóng lui về sau, mà nam tử trung niên mặt tím kia lại kêu lên một tiếng đau đớn, tay áo phất lên xuất ra một tấm chắn màu đen to khoảng một trượng, đen nhánh không biết do vật gì tạo thành, nhấn mạnh một cái trên mặt đất. Tấm chắn kia đột nhiên lớn dần tạo thành một tường sắt cao tới mấy trượng, phong tuyết vô tận đánh vào phía trên tường sắt liền bị nghẽn, cuốn ngược về phía sau...

Mà khi Tiêu Cấm đánh ra một kiếm này, nhìn như kiếm khí tung hoành giống như dồn hết sức, trên thực tế kiếm quang đột nhiên run lên, hoá thành một luồng kiếm khí sắc bén bao phủ cả người, mượn kiếm quang chạy trốn về phía đông!

- Tiêu Kiếm sư, tới lúc này ngươi vẫn muốn trốn sao?

Người canh giữ ở phía đông chính là một lão giả dáng người nhỏ gầy mặc lam bào, là đại chấp sự của Khương gia, hai tay hắn để trong tay áo, thấy Tiêu Cầm điều khiển kiếm quang vọt về phía mình cũng thấp giọng thở dài, vội vàng nâng tay hợp lại trước ngực.

Mặt đất cứng rắn bên người hắn đột nhiên vỡ tan, từ phía dưới chui ra hai thần tướng bằng đá, cao tới bảy tám trượng, thần tướng bên trái cầm đao, thần tướng bên phải cầm kiếm, hô to một tiếng liền chém về phía đạo kiếm quang của Tiêu Cầm.

Tiêu Cầm bị một đao một kiếm ngăn cản, kiếm quang nhất thời khẽ run, bị bắt trở lại chỗ cũ.

Mà thừa dịp này, nam tử trung niên mặt tím của Tôn gia cùng thanh niên mặt trắng của Lục gia cũng ra tay.

Khiên sắt như núi đánh tới, mà tay áo thanh niên mặt trắng Lục gia lại như rắn cuốn thẳng về phía hông Tiêu Cầm, thoạt nhìn bọn họ đều nương tay, không sử dụng sát chiêu, dường như chỉ muốn bắt giữ Tiêu Cầm trở về, sau đó báo cáo kết quả với Mẫn trưởng lão.

Tuy rằng thực lực Tiêu Cầm không kém, nhưng bị mấy người ở đây liên thủ cũng bị rơi vào thế hạ phong.

Ở lại địa cung nhiều ngày, Phương Nguyên cũng hỏi thăm rõ thân phận của những người này, sự ra đời của địa cung vô cùng trọng yếu, lại không thể quá mức ồn ào, bởi vậy truyền thừa chính thống của các đại gia tộc đều chưa tới, một ít người có tiếng tăm hoặc tu vi quá mạnh cũng không xuất hiện, bởi vì những người này quá chói mắt, nhất cử nhất động của họ đều có thể khiến người khác chú ý.

Nhưng địa cung lại liên quan tới vận mệnh các gia tộc, cần phái người mình yên tâm tới canh giữ, bởi vậy người được phái tới canh giữ trên Tuyết Nguyên này đều là một số con cháu không quá thu hút, không đủ năng lực tiến vào Côn Lôn Sơn, cũng không làm mất thể diện gia tộc, nhưng duy nhất có thể cam đoan chính là người đó trung thành với gia tộc, còn có năng lực làm việc.

Cho dù thực lực không mạnh cũng không sao, ban thưởng thêm chút pháp bảo thần khí là được.

Nhưng hiện giờ bọn họ lại không dám trực tiếp hạ sát thủ với Tiêu Cầm, dù sao phải nể mặt Tẩy Kiếm Trì, cho nên lúc động thủ có chút kiêng dị, cho dù trên người mang theo pháp bảo cũng không dám trực tiếp xuất ra, thời điểm này vây quanh Tiêu Cầm chủ yếu cũng chỉ là đánh nhau.

Thấy bọn họ càng đấu càng náo nhiệt, trong lòng Phương Nguyên cũng có suy đoán.

- Tiêu Cầm là một người có lương tâm, có cần cứu nàng không?

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu liền bị Phương Nguyên gạt bỏ:

- Không nên cứu thì tốt hơn!

Lúc này Tiêu Cầm bị bắt về cũng sẽ không rơi vào con đường chết.

Tẩy Kiếm Trì luôn là nơi bao che khuyết điểm, hiện giờ trong địa cung lại rất cần người, hơn phân nửa chỉ là chịu chút trừng phạt, sau đó để nàng lập công chuộc tội mà thôi, bản thân không cần thiết phải nhúng tay vào, chi bằng thừa dịp bọn họ đang đấu hăng say, nhanh chóng tìm cơ hội thoát thân...

Trong lòng vừa xuất hiện chủ ý này, Phương Nguyên liền chậm rãi rút đi.

Nhưng vào lúc này bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ:

- Vừa rồi có phải nàng đưa cho ngươi cái gì đúng không?

Phương Nguyên quay đầu liền thấy vị tiểu thư Viên Tiểu Uyển của Triệu gia cười nhìn hắn, dường như rất vui vẻ.

Phương Nguyên liền nghĩ ra ngọc giản lúc trước Tiêu Cầm giao cho hắn.

Viên Tiểu Uyển nhận ngọc gian, thấy phía trên có phong ấn, không thể đọc được nội dung bên trong liền cất đi.

Phương Nguyên đang trông mong nàng nhanh trở về, lại không ngờ nàng chỉ đi hai bước liền lui lại.

- Vẫn thấy ngươi có chút không vừa mắt…

Nàng cười cười nhìn Phương Nguyên, sau đó tiện tay vỗ nhẹ một cái.

Cái vỗ này vận dụng thần pháp nào đó, hư không xung quanh chịu ảnh hưởng giống như bị sức mạnh nào đó phong ấn lại. Sau đó nàng duỗi ngón tay nhỏ dài ra, trên đầu ngón tay hiện ra mũi nhọn màu vàng nhàn nhạt, lúc xẹt qua hư không có thể nhìn thấy bên trên xuất hiện hoa ngân, dường như lần này nàng muốn xé nhỏ hư không, nhẹ nhàng chụp lên đầu Phương Nguyên.

Phương Nguyên nhíu mày lui về phía sau từng bước.

Cái vỗ của Viên Tiểu Uyển đột nhiên rơi vào khoảng không.

Nàng ngây người một chút, dường như không ngờ một tộc vệ Triệu gia bình thường lại có thể tránh thoát chiêu thức thần thông này.

Nàng còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, từng bước tiến lên trước, vẽ ra kim quang phóng thẳng về phía Phương Nguyên.

Phương Nguyên thở dài, lại bước về bên trái một bước.

Viên Tiểu Uyển có chút ngây dại nhìn cánh tay mình, dường như không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chương 1092 Phong Hoả Lôi Tín (1)

Nhưng vào lúc này, phía bên kia, dưới sự hợp lực thanh niên mặt trắng Lục gia, lão chấp sự Khương gia, nam tử trung niên mặt tím Tôn gia cuối cùng bức ép Tiêu Cầm vào một góc, sau đó nhanh chóng lựa cơ hội cùng ra tay. Tiêu Cầm bắn ra kiếm quang phòng ngự, nam tử mặt tím Tôn gia nhìn vào chỗ trống, thiết thuẫn đánh thật mạnh vào phía sau lưng Tiêu Cầm, mãi tới khi nàng phun ra máu tươi mới dừng lại.

Chuyện lớn đã xong, trái tim bọn họ cũng ổn định, nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng ngay lúc này Viên Tiểu Uyển đột nhiên nghĩ tới gì đó, quá sợ hãi, liều mạng kêu lên:

- Hắn…

Phương Nguyên cúi đầu thở dài, cuối cùng vẫn không tránh được.

- Vèo!

Hắn đi từng bước về phía trước, lôi quang xuất hiện, một quyền đánh xuyên qua ngực Viên Tiểu Uyển.

Động tác vô cùng nhanh lẹ, khó có thể hình dung ra, ngay cả Viên Tiểu Uyển cũng không kịp xuất ra pháp lực chống đỡ, người xung quanh cũng không kịp phản ứng, lúc này mới bị ánh mắt Viên Tiểu Uyển hấp dẫn, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Sau đó Phương Nguyên thừa dịp này, dưới chân nhanh chóng thi triển bộ pháp ngộ ra từ trong trận đạo, loé lên đi thẳng tới sau lưng nam tử trung niên mặt tím, kiếm quang màu xanh bay xẹt qua, ánh mắt người này lập tức lồi ra, một khắc tiếp theo thiên địa trước mắt liền quay cuồng, cái đầu thật lớn nhanh chóng lăn trên mặt đất, bị gió tuyết che lấp.

Trong thiên địa rét căm căm này, tu sĩ Kim Đan cũng không thể khiến thần hồn rời xác, đầu rớt chính là đã chết.

Mà thừa dịp đầu nam tử trung niên mặt tím rơi xuống, hoặc có thể nói Phương Nguyên nháy mắt tới gần người, chém ra một kiếm tới trước người thanh niên mặt trắng Lục gia, pháp lực bản thân khởi động tới cực điểm, điên cuồng tăng vọt, lôi quang vô tận gào thét phóng ra, dùng hết toàn lực nghiền ép ra ngoài. Thanh niên Lục gia kia vốn đã dùng tới pháp lực trong lúc cấp thiết nhưng chung quy vẫn không có căn cơ vững chắc bằng Phương Nguyên, dưới lực nghiền áp mạnh mẽ này, cốt cách cùng lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị vỡ nát, sau đó biến thành một bãi thịt nát...

- Rốt cục ngươi là ai...

Đại chấp sự Khương gia là người cuối cùng bị chém, sắc mặt đại biến, hai đại thần tướng bên người lập tức vung đao kiếm chém về phía Phương Nguyên.

Cùng lúc đó hắn cũng vội vàng trốn chạy, tay phải vung lên cao.

Trong tay hắn nắm một thiết đồng màu đen, chính là Phong Hoả Lôi Tín.

Lúc này thần thức vận chuyển bên trên Tuyết Nguyên vô cùng gian nan, Phong Hoả Lôi Tín chính là phương pháp hiệu quả nhất.

Nơi đây cách địa cung rất gần, nếu để hắn đưa tin tức ra ngoài, chỉ sợ cao thủ Nguyên Anh bên trong địa cung sẽ lập tức tới đây!

Sinh tử cũng chỉ trong gang tấc…

Tuy rằng ra tay đột ngột, thậm chí gần như đánh lén, hơn nữa những người này đều không phải cao thủ đứng đầu trong các gia tộc, nháy mắt khi Phương Nguyên ra tay họ đều không kịp phản ứng, nhưng liên tục chém giết nhiều người như vậy khiến Phương Nguyên đã tới cực hạn.

Bởi vì trong lòng Phương Nguyên rất rõ, hiện giờ thứ tạo ra uy hiếp với hắn không phải những người này mà là Phong Hoả Lôi Tín trong tay bọn họ. Gió tuyết trên Tuyết Nguyên mãnh liệt, cuồng phong gào thét khiến thần thức truyền âm và ngọc phù truyền âm đều bị suy yếu, bởi vậy những cao thủ trong địa cung liền tìm thợ thủ công tạo ra bảo bối đưa tin này, một khi nổ, ở ngoài ngàn dặm cũng có thể cảnh báo đúng lúc.

Bản thân lo lắng đề phòng như đứng trên miếng băng mỏng, thật vất vả mới có thể an toàn rời khỏi địa cung, nếu thời điểm này lại bị bọn họ phát ra tin này, khiến cao thủ địa cung bị kéo tới, như vậy hắn sẽ chịu kết cục thất bại trong gang tấc.

Cũng vì thế, sau khi thấy được thiết đồng trong tay lão giả gầy yếu, lòng Phương Nguyên nhanh chóng trầm xuống.

Sau khi đại chấp sự Khương gia liều mạng lui về phía sau, hai đại thần tướng bên người lại vội vàng múa đao kiếm chém về phía Phương Nguyên. Phương Nguyên nhanh chóng vẽ ám thư, Bất Tử Liễu Lôi Linh, Thanh Lí cùng Chu Tước đều từ bên người hắn vọt tới, nhanh chóng đuổi về phía trước.

- Ầm!

Thanh Lí cùng Chu Tước tiến về hai đại thần tướng kia, khoá chặt đao kiếm của bọn họ, mà Bất Tử Liễu Lôi Linh lại hoá ra trăm ngàn cành liễu quấn quanh, như linh xà bay ra bên ngoài, nháy mắt tới trước mặt lão chấp sự kia.

- Thì ra là ngươi...

Hiện giờ Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn đã là biết chiêu bài thần thông của Phương Nguyên, còn nổi tiếng hơn so với Thành Thiên Lai Kim Gia, lão giả kia thấy vài Lôi Linh liền đoán ra thân phận của Phương Nguyên.

Trái tim lại kinh hãi, vội vàng bay vút về phía sau, tay áo tung bay xuất hiện một phi kiếm màu đen, hung hăng đánh về phía cành liễu trước người, đồng thời tay phải vẫn liều mạng đưa lên cao.

Vội vàng vận chuyển pháp lực bản thân, chuẩn bị rót vào bên trong Phong Hoả Lôi Tín này.

Bảo vật đưa tin thế này, chỉ cần rót vào chút pháp lực sẽ được mở ra...

Thời điểm chưa bộc phát hoàn toàn, Phương Nguyên không kịp thi triển Huyền Hoàng Nhất Tiễn, cái đó cần có một khoảng thời gian nhất định, bởi vậy lúc này hắn chỉ có thể cắn chặt răng, thân hình bắn ra, đồng thời liều mạng kích phát kiếm ý, cho dù thế nào thì kiếm ý vẫn là nhanh nhất, cũng là thủ đoạn công kích hữu hiệu nhất, nhất là vào thời điểm cần tranh thủ cướp lấy một con đường sống.

Lúc này ngay cả Phương Nguyên cũng cảm giác cả người mình run lên.

Kiếm ý gào thét nhanh chóng phóng ra.
Chương 1093 Phong Hoả Lôi Tín (2)

Vào thời điểm này, Phương Nguyên lại cảm thấy kiếm ý bản thân dường như tăng lên không ít, xuất hiện xung quanh, sau đó tạo thành một hình vòng cung, nhanh chóng bay ra bên ngoài hơn mười trượng, loé lên bên trong phong tuyết…

- Phương Nguyên láo toét, ngươi chết chắc rồi...

Vào thời điểm đó đại chấp sự Khương gia kia đã rót pháp lực vào, quát chói tai nhìn Phương Nguyên.

Nhưng sau đó hắn lại cảm giác không ổn, vừa quay đầu liền thấy tay phải của mình rơi xuống dưới.

Trong nháy mắt Phương Nguyên đã chặt cánh tay phải của hắn.

Đại chấp sự Khương gia kinh hãi, liều mạng tiến lên, muốn dùng tay trái bắt lấy Phong Hoả Lôi Tín kia.

Nhưng Bất Tử Liễu Lôi Linh đã sớm đi lên giữ chặt hắn giống như cái bánh chưng.

Vẻ mặt Phương Nguyên căng thẳng, bay một vòng, nhào tới trên người lão giả, trực tiếp chụp nát đầu của hắn, sau đó vội vàng quay người liền thấy Phong Hoả Tín kia nở rộ một tia hồng quang, bộ dạng giống như sắp nở rộ, vậy mới biết vừa rồi lão giả kia đã rót vào bên trong Phong Hoả Lôi Tín một chút pháp lực, hiện giờ vật ấy đã bị dẫn động, sắp bùng nổ.

Trên trán hắn tràn ngập gân xanh, vội vàng tạo ra một pháp ấn.

- Xôn xao…

Cóc Lôi Linh bên người hắn bỗng nhảy ra, há to miệng.

Mà Phương Nguyên lại nhấc chân, nhanh chóng bỏ Phong Hoả Lôi Tín vào trong miệng Cóc trước khi nó bùng nổ.

Ầm!

Phong Hoả Lôi Tín tạo thành một hồng quang rộng lớn trong bụng cóc, lao nhanh khắp nơi, cuối cùng hoá thành một trận mưa ánh sáng.

Chẳng qua không ai có thể xem được.

Mãi tới khi làm xong tất cả, Phương Nguyên mới chậm rãi thở ra một hơi, thần kinh căng thẳng khẽ buông lỏng.

Gió lạnh đập vào mặt, chỉ cảm thấy băng hàn thấu xương, hẳn là đã toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi thật sự rất hung hiểm.

Chỉ cần xuất hiện một chút sai lầm, Phong Hoả Lôi Tín phát nổ sẽ thông báo tới các cao thủ địa cung.

Nhưng cũng may, cuối cùng vẫn không gặp chút nguy hiểm nào.

Mấy người này không truyền tin thành công, bản thân sẽ có cơ hội trốn thoát.

Ít nhất hắn có thể tranh thủ thời gian chạy trối chết trước khi địa cung phát hiện ra thi thể bọn họ…

Trong lòng lo lắng, cũng không dám chậm trễ, Phương Nguyên nhanh chóng nuốt hai viên Đan hệ Hoả trong bảo khố, vội vàng vận chuyển pháp lực muốn chạy trốn.

Nhưng lúc này hắn đột nhiên ngẩn người, phát hiện có chút không ổn.

- Phụt!

Phía sau hắn đột nhiên vang lên tiếng vang nhỏ!

Hắn di chuyển thân mình, sau đó liền thấy một đoàn hồng quang bay thẳng về phía chân trời, bay tới giữa không trung đột nhiên hoá thành nhiều điểm sáng rực rỡ bay múa, chậm rãi rơi xuống, hào quang kia cực kỳ chói mắt, cho dù phía trên Tuyết Nguyên ở cách mấy trăm dặm cũng có thể thấy...

Đáy lòng Phương Nguyên bỗng nhiên lạnh lẽo.

Ánh mắt hắn theo mưa ánh sáng nhìn xuống liền thấy Tiêu Cầm nằm trên băng tuyết.

Lúc này ánh mắt nàng có chút hoảng sợ nhìn Phương Nguyên, trong tay đưa ra một thiết đồng màu đen, khói nhẹ chậm rãi tản ra ngoài.

- Không ngờ lại là ngươi...

Ánh mắt Tiêu Cầm và Phương Nguyên đan xen nhau, sắc mặt nàng nháy mắt trở nên phức tạp, nhưng rất nhanh lại bị ý xấu hổ thay thế, lớn tiếng hét:

- Lá gan của ngươi thật lớn, chúng ta đi khắp nơi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại dám trà trộn vào trong địa cung, còn muốn lừa bịp ta, nhưng cũng vô dụng, Phong Hoả Lôi Tín vừa phát ra, vài vị trưởng lão sẽ lập tức chạy tới giết ngươi, ngươi chạy không thoát đâu...

Phương Nguyên bình tĩnh tới lạ thường, ngay cả chút cấp bách vừa rồi cũng biến mất.

Hắn lẳng lặng nhìn Tiêu Cầm, thản nhiên nói:

- Chẳng phải lúc đó ngươi muốn truyền tin tức này ra ngoài sao?

- Không hẳn là vậy!

Tiêu Cầm cắn răng nói:

- Ta chỉ muốn nói cho Đạo Hoá trưởng lão Tẩy Kiếm Trì ta...

- Không sai, ta cũng hiểu.

Phương Nguyên đi từng bước tới trước người nàng, mặt không thay đổi nói:

- Ngươi chung quy cũng giống bọn họ, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ tạo ra tổn hại thanh danh vô cùng lớn đối với Tẩy Kiếm Trì, cho nên mang chuyện này nói cho trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, nhưng ngươi lại nghĩ nếu nói cho người khác sẽ lại gây ảnh hưởng tới ích lợi của Tẩy Kiếm Trì…

Hắn cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên lại nói:

- Hiện tại ngẫm lại, ngọc giản vừa rồi ngươi đưa ta cũng là giả đúng không? Ngươi muốn ta đi truyền tin, hấp dẫn sự chú ý của người bên ngoài, sau đó tự mình mang theo hồ sơ đi bằng một con đường khác...

Tiêu Cầm nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, sắc mặt có chút hoảng sợ:

- Ta…

Phương Nguyên thở dài nói:

- Không cần nhiều lời!

Vừa nói xong liền chụp tới, đánh nát xương sọ của nàng.

Vẻ mặt Tiêu Cầm cứng ngắc, mang theo sự ngỡ ngàng.

Phương Nguyên duỗi tay lấy túi Càn Khôn bên hông này xuống, nghĩ thầm nếu Tiêu Cầm thật sự chép lại hồ sơ, như vậy những hồ sơ này ở ngay trong túi Càn Khôn của nàng, nói không chừng hồ sơ này có tác dụng hơn so với việc bản thân tự đi tra xét.

Khi hắn đứng thẳng liền cảm ứng hư không phía xa dường như đọng lại.

Có bốn luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ lần lượt tiến tới.

Trong lòng nhanh chóng đưa ra một lựa chọn, Phương Nguyên không trực tiếp trốn thoát mà lấy ra vô số Trận Kỳ, Thu Cấm, Linh tinh, Ngọc Trụ và vài thứ khác từ trong Càn Khôn túi, sau đó tay trái hắn thôi diễn, tay phải bày trận, thân hình chạy bốn phương tám hướng.

Chỉ trong vòng chưa tới mấy nhịp thở hắn đã bày ra một đại trận bảo vệ mình ở chính giữa.
Chương 1094 Không thể trốn thoát (1)

Nhưng vào lúc này có bốn luồng khí tức hùng hồn tới cạnh hắn, dường như đối phương xé rách hư không tiến tới. Lúc khí tức xuất hiện đã khiến gió tuyết thiên địa đọng lại, một khắc này liền thấy gió tuyết bão táp quanh thân Phương Nguyên hoá thành một lốc xoáy thật lớn, sau đó lốc xoáy này chậm rãi tiêu tán, gió tuyết ngừng thổi, bốn vị tu sĩ mặc bào phục khác nhau xuất hiện ở bốn phía.

Chỉ dựa vào khí tức trên người bọn họ, Phương Nguyên có thể nhìn ra tu vi.

Nguyên Anh!

Bốn vị cao thủ Nguyên Anh toạ trấn ở Địa cung đều tới đây!

Chuyện địa cung ở Tuyết Nguyên liên quan tới nhiều vật tư như vậy, lại có tác dụng trọng yếu, những gia tộc phía sau tất nhiên không dám lơ là. Chẳng qua bọn họ làm việc cẩn thận, lại không muốn để Tiên Minh chú ý, bởi vậy cao thủ được phái tới trên Tuyết Nguyên không nhiều, ngoại trừ một số chỗ trọng yếu, cũng không có trên Tuyết Nguyên. Hiện giờ trấn thủ tại địa cung cũng chỉ có bốn vị Nguyên Anh, với một nơi có tầm quan trọng như Địa cung, bốn vị Nguyên Anh không được xem là nhiều, nhưng dù sao cũng là Nguyên Anh...

Mà hiện giờ bốn vị Nguyên Anh đều đuổi theo ra ngoài, vây quanh mình...

Phương Nguyên cúi đầu thở dài, càng vào thời điểm nên kinh hoảng, hắn lại càng thêm bình tĩnh một cách kỳ dị.

Tới lúc này cho dù kinh hoảng cũng đã muộn.

- Ngươi… thật to gan…

Người nói chính là Nguyên Anh phía đông, tướng mạo người này cao gầy, như một con hổ bệnh, khí tức trên người trầm ổn, y bào của hắn chậm rãi tung bay trong gió tuyết, có thể thấy được chân thân hắn tới. Những Nguyên Anh tu sĩ này vốn có thể mượn Nguyên Anh thoát xác, ngưng tụ pháp tướng, một ý niệm ngàn dặm, nhưng bọn họ lại không dám làm vậy trên Tuyết Nguyên.

Bởi vì phía trên Tuyết Nguyên quá mức rét lạnh, cuồng phong gào thét, xuất động pháp tướng rất dễ bị âm phong thổi tan.

Ánh mắt đại tu Nguyên Anh này chậm rãi nhìn xuống phía dưới, thời điểm thấy thi thể đám người Viên Tiểu Uyển, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, một chút thần niệm phóng ra tiến vào trong thi thể những người kia, ngăn cản gió tuyết, sau đó nhìn về phía Phương Nguyên.

Nơi đáy mắt mang theo chút phẫn hận khó có thể hình dung.

- Lá gan lớn là nhóm các ngươi mới đúng!

Phương Nguyên đứng bên trong pháp trận, trên mặt không có chút biểu tình gì.

Giống như quên đi sợ hãi cùng lo lắng, loại bỏ tất cả cảm xúc tiêu cực, sau khi nghe được lời nói của đối phương lại trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía đại tu Nguyên Anh kia.

Đón ánh mắt của hắn, quát khẽ:

- Đại kiếp nạn sắp buông xuống, thiên hạ nguy nan, các ngươi lại sinh ra hai lòng vào thời điểm thiên hạ gặp phải bước ngoặt to lớn, xây dựng địa cung ở đây để tránh đại kiếp nạn, ai có thể có lá gan lớn hơn các ngươi?

Vị đại tu Nguyên Anh như hổ bệnh kia nghe xong lời này liền nhướn mày, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên:

- Con kiến còn muốn sống, huống chi con người, mấy thế gia bọn ta xuất lực mấy ngàn năm cho Tiên Minh, giúp đỡ hắn có thành tựu cỡ đó, công lao lập được chẳng lẽ còn ít hơn tiểu nhi nhà ngươi sao? Hiện giờ chúng ta xây dựng địa cung trên Tuyết Nguyên cũng là vì lưu lại một đường hương khói cho nhân gian, thế thì có gì sai?

- Lưu lại hương khói cho nhân gian?

Trong lòng Phương Nguyên tức giận, ngẩng đầu nhìn hắn quát lạnh:

- Các ngươi là đang làm bẩn khí vận nhân gian!

Hắn vô cùng phẫn nộ, lời nói nghẹn lại nhiều ngày trong trái tim đều được bộc phát:

- Đại kiếp nạn không phải loạn thế, loạn thế tới rồi cũng sẽ qua, lúc long xà nổi lên bốn phía, tranh giành thiên hạ là vì mưu quyền, nhưng hôm nay chúng ta đang độ kiếp, nếu không thể độ được đại kiếp nạn, tất cả sẽ thành vô ích. Các ngươi để lại nhiều tài nguyên như vậy trên Tuyết Nguyên có tác dụng gì, cũng chỉ là chết chậm hơn người ở Ma Biên một chút mà thôi...

- Lúc đó ngay cả Thiên Nguyên cũng không còn tồn tại, các ngươi mưu quyền để làm gì?

Lời này nói trước mặt Nguyên Anh thật là sảng khoái.

Mà nghe hắn nói xong, trên mặt các vị Nguyên Anh đều hiện lên chút tức giận, thậm chí có chút xấu hổ. Một lão bà mặc kim bào bước lên phía trước, khẽ quát to:

- Tiểu nhi ngu ngốc, ngươi tu luyện được bao nhiêu mà dám chỉ điểm thiên hạ như vậy?

Phương Nguyên xoay người nhìn nàng, điềm tĩnh nói:

- Mặc dù tu vi của ta không cao, nhưng có thể biết thiên hạ hưng vong là do thất phu!

Thanh âm của hắn vô cùng phẫn nộ, truyền đi rất xa trong gió tuyết.

Sau đó hơi thở hắn có chút hỗn loạn, ánh mắt trầm thấp chờ mấy người này trả lời.

Nhưng đối phương rõ ràng không trả lời hắn, vẻ xấu hổ trên mặt càng lúc càng sâu, một lão giả lưng rùa phía nam đã có chút không còn kiên nhẫn, hung hăng vung quải trượng lên, cười lạnh nói:

- Cần gì nói nhảm với tiểu tử đọc sách ngu dốt này, trực tiếp giết chết!

Mấy vị Nguyên Anh ở đây đều có ý này, từng bước tiến về phía trước.

Phong tuyết ở đây nhanh chóng tăng lên, chậm rãi gào thét.

Nhưng vào lúc này một tiếng kiếm ngâm đột nhiên vang lên, réo rắt tới cực điểm, chính là một nữ tử cầm kiếm đứng ở phía bắc, là Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão của Tẩy Kiếm Trì, nàng thản nhiên nhìn Phương Nguyên nói:

- Ta thật sự không ngờ gan của tiểu nhi ngươi lại lớn như vậy, không cho ngươi vào Tuyết Nguyên, ngươi không nên tiến vào, khắp nơi cho người tìm ngươi, ngươi lại thay đổi diện mạo chạy vào trong địa cung...
Chương 1095 Không thể trốn thoát (2)

Nàng vừa nói vừa hạ thấp âm lượng, dường như đang lo lắng, một lúc sau mới ngẩng đầu nói:

- Lúc này chúng ta không có lý do tha cho ngươi, nhưng ta không muốn trực tiếp chém chết ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!

Những vị Nguyên Anh khác nghe xong đều có chút khó hiểu nhìn nàng.

Dường như không rõ, đã tới lúc này vì sao không trực tiếp chém xuống một kiếm, lại muốn mang hắn về?

Mà Phương Nguyên nghe xong những lời này lại đứng thẳng lưng đón phong tuyết.

Hắn nhìn chăm chú vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia, thấp giọng nói:

- Ngươi có thể hạ ta sao?

...

Những vị Nguyên Anh xung quanh nghe được lời ấy đều ngẩn ra, sau đó phá lên cười. Tiếng cười này không phải giả bộ, là thật sự cảm thấy vô cùng thú vị, giống như thấy một tiểu hài tư đang uy hiếp người lớn. Lão giả phía nam cười khanh khách vài tiếng, sau đó đánh giá Phương Nguyên, cười nhẹ nói:

- Tiểu nhi nhà ngươi được người ta gọi là người đứng đầu Lục đạo liền không biết tự lượng sức mình sao?

- Hiện giờ bốn người chúng ta ở trong này nhìn đều nhìn thấy ngươi, ngươi cảm thấy mình còn có thể thoát được sao?

Bọn họ đều cảm thấy giống như trò đùa, bất lực thở dài một tiếng, chuẩn bị ra tay bắt Phương Nguyên lại.

Nhưng vào lúc này Phương Nguyên lại có chút bình tĩnh, chỉ cúi đầu yên lặng tính toán, lúc sau hắn ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo ý cười nhìn Nguyên Anh tu sĩ nói:

- Hiện tại cũng đã tới lúc!

Vài vị Nguyên Anh nhìn thấy vẻ nghiêm túc của hắn liền ngẩn người.

Nhưng vào lúc này đột nhiên nghe được tiếng rầm rầm liên tiếp truyền tới từ phía đông địa cung, ngay sau đó đột nhiên nhìn thấy phía địa cung có vô số hồng quang phóng lên không trung, sau đó hoá thành mưa quang phủ kín nửa bầu trời...

Vài vị Nguyên Anh nhất thời kinh hãi, cùng quát lên:

- Ngươi đã làm cái gì?

Phương Nguyên canh giữ ở trong trận, vẻ mặt không thay đổi nói:

- Nhiều ngày nay ta vẫn luôn ở trong địa cung, bị các ngươi an bài đi tu sửa đại trận, nhóm các ngươi đã biết ta là người đứng đầu Lục đạo, chắc chắn biết sở trưởng của ta là trận đạo, cộng thêm việc ta khổ công tu luyện, nếu có thể bày trận cũng có thể phá trận, lại âm thầm thay đổi một số chỗ quan trọng, có thể khiến đại trận của các ngươi bị hủy!

Mấy vị Nguyên Anh nghe thấy liền giận tím mặt, có người trực tiếp đánh ra một chưởng chụp xuống phía dưới.

Nhưng vào lúc này lão giả lưng rùa kia lại quát to:

- Đại trận địa cung quan trọng hơn, đó là mạch máu. Lục sư tỷ, Hổ chân nhân, hai người các ngươi nhanh chóng trở về xem xét địa cung, không thể để hắn phá hủy căn cơ đại trận, hai người chúng ta ở lại đây bắt hắn!

Nghe xong lời nói của hắn, lão bà áo vàng cùng nam tử như hổ bệnh chỉ do dự chốc lát liền lập tức xoay người bước đi.

Trong lòng họ cũng vô cùng lo lắng, thứ quan trọng nhất trong địa cung chính là Huyền Thiên Ngự Cung đại trận kia, đó là mạch máu của địa cung, hiện giờ nghe nói xảy ra vấn đề, lại thấy địa cung phóng ra tín hiệu khẩn cấp như vậy, sao có thể không lo?

Hơn nữa hiện giờ người đứng đầu Lục đạo kia tự vây mình trong trận, chỉ cần hai Nguyên Anh cũng đủ bắt hắn.

Điều quan trọng nhất bây giờ chính là giải quyết những phiền toái trong Địa cung trước, tránh cho việc nó bị phá hủy thêm nữa.

- Mẫn trưởng lão, chúng ta không cần khách khí với hắn, trước tiên phải đập nát tiểu tử này thành từng mảnh...

Trong hai vị Nguyên Anh còn lại, vị lão giả lưng rùa kia cũng không khách khí nữa.

Hắn biết rõ đạo lý đêm dài lắm mộng, trực tiếp phi thân lên gõ thật mạnh xuống chỗ Phương Nguyên.

Nguyên Anh toàn lực xuất ra một kích, uy lực đáng sợ tới mức nào?

Một trượng đánh xuống khiến cuồng phong tàn sát bừa bãi trong hư không, linh quang mắt thường có thể thấy tràn ngập hơn nửa không trung, giống như ngọn núi lớn mạnh mẽ trấn áp xuống. Nếu so sánh với những hiện tượng biến hoá trên bầu trời do cây gậy này gây ra, pháp trận của Phương Nguyên quả thật vô cùng ảm đạm.

Vào lúc này Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão vẫn thờ ơ lạnh nhạt, dường như đang bảo vệ hư không phía nam.

Tuy rằng nàng nhìn ra được đại trận Phương Nguyên bày ra không phải tầm thường, nhưng cũng biết đại trận này không có tác dụng gì dưới một kích toàn lực của cao thủ Nguyên Anh. Lão giả lưng rùa cũng không đi phân tích đại trận của Phương Nguyên là gì, trận tuyến ở chỗ nào, trực tiếp đập mạnh xuống một gậy cũng đủ khiến toà tại trận này biến thành những mảnh nhỏ.

...

Đương nhiên Phương Nguyên cũng biết được điều này, nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn lão giả lưng rùa kia gõ xuống một trượng như vậy.

Ngay lúc một trượng này gõ xuống đại trận, hắn thở dài một hơi.

Đột nhiên xoay người, đại trận nhanh chóng nghịch chuyển, tất cả sức mạnh đều kéo về phía trung tâm. Lão già lưng rùa gõ xuống một trượng kia vốn đã chuẩn bị việc trận quang đại trận chống cự lại, nhưng không ngờ đại trận này bỗng nhiên sinh ra một lực hấp dẫn mãnh liệt, ngược lại kéo quải trượng của hắn tới khiến đáy lòng hắn nhất thời kinh hãi.

Tâm thần thay đổi, vận chuyển thần lực hung hăng kéo quải trượng lại.

Mà tiếp theo, sau khi đại trận co rút tới cực điểm lại đột nhiên khuếch tán, lực kéo của lão giả quá nặng, nhất thời không thể thu, trực tiếp lui lại trong hư không, trước mắt xuất hiện một mảnh phong tuyết cuồn cuộn...

- Hử?

Dị biến bất thình lình xảy ra như vậy, ngay cả vị Mẫn trưởng lão ở giữa không trung cũng khẽ nhíu mày, tâm tư rối bời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom