• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (6 Viewers)

  • Chương 1201-1205

Chương 1201 Đại điện nghị sự (2)

Nếu đã được tham dự hội nghị này, đương nhiên vẫn phải quan tâm tới đại thế, hiện giờ so với một đống lộn xộn này, hắn quan tâm tới những đại nhân vật đó sẽ xử trí thế nào hơn!

- Hiện giờ tình thế thiên hạ chính là như vậy, chư vị đồng đạo có ý kiến gì?

Sau khi không khí ngưng trọng trầm mặc qua đi, trong đại điện vang lên một thanh âm thương lão mà uy nghiêm.

- Tình thế nguy cấp như vậy, Hồng Thiên Hội lần này mở hơi muộn, lúc ấy nên mau chóng đưa cao thủ thế gian, tinh binh lương tướng tới Ma Biên, đại kiếp các thời kỳ, tuy các nơi Thiên Nguyên đều sẽ có một số rối loạn nho nhỏ, nhưng thế của đại kiếp vẫn sẽ từ Ma Biên mà đến, ta nghĩ có một điểm quan trọng là vật chớ hoài nghi, vẫn phải tận hết nỗ lực, cản đại kiếp ở vùng Ma Biên!

Có người trầm giọng lên tiếng, nhìn thì rất ổn trọng.

- Tình thế Ma Biên không quá xấu, nhưng lần này khác với lần trước, Yêu vực đã tan rã, tinh binh cường tướng của chúng ta mà phái tới Ma Biên, nếu Yêu vực có dị động, có thể nhanh chóng tiến vào, làm loạn Cửu Châu ta, đến lúc đó hai mặt thụ địch càng khó chịu hơn, theo ý kiến của lão phu, trước tiên nên phát binh Yêu vực, trảm sát đám người yêu ngôn hoặc chúng đó, ngưng tụ một lòng, rồi cùng với đại quân Yêu vực chạy tới Ma Biên chống kiếp!

Có người căm giận không thôi, dường như có phẫn uất cực lớn đối với Yêu vực.

- Nói hưu nói vượn, hiện giờ đại kiếp buông xuống, các ngươi lại muốn phát binh tới Yêu vực ta?

Có người vỗ bàn đứng lên, giận tím mặt, dường như là đại yêu nào đó của Yêu vực.

- Ha ha, Thanh Khâu Đạo Nhân gấp cái gì, phát binh Yêu vực cũng không phải phát binh Thanh Hồ Sơn các ngươi, chúng ta cũng chỉ là muốn trừ bỏ những kẻ dưới đại kiếp nguy cấp hiện giờ lại không lo chống đỡ đại kiếp, ngược lại muốn mắt đi mày lại với Hắc Ám Chi Chủ mà thôi, có những người này tồn tại, không chỉ là sau lưng chúng ta lạnh toát, mà ngay cả Thanh Hồ Sơn các ngươi trong lòng cũng khó chịu, đề nghị của lão phu chẳng lẽ lại sai à?

- Ha ha, nếu ngươi thực sự phát binh, tình thế há có thể thực sự như lời ngươi nói, Thiên Nguyên hiện giờ vốn là tình thế nguy cấp, ngươi lại vì chút ân oán ngàn năm trước, lúc nào cũng không quên làm khó Yêu vực ta, Đại Xung Đạo Chủ, nếu ngươi thực sự dám tới Yêu vực, Thanh Hồ Sơn ta sẽ là người đầu tiên đứng ra cản ngươi!

- Thanh Khâu Đạo Nhân, ngươi ăn nói cho nói cẩn thận, Yêu vực làm loạn, không lo chống đỡ đại kiếp, không nói cái khác, ngươi xem Hồng Thiên Thịnh Hội này đi, trong Thập Đại Yêu Mạch, không ngờ chỉ có ba tộc Thanh Khâu, Hắc Thạch, Bích Ngô các ngươi tới tham dự nghị sự, người khác lòng lang dạ thú, không biết trong lòng đang nghĩ gì, lão phu chỉ lo bọn họ làm hỏng đại sự, mới đưa ra đề nghị này, chẳng lẽ ta nói sai à?

Người lúc trước lên tiếng lại phẫn nộ quát:

- Huống hồ, cho dù lui một bước mà nói, chuyện ngàn năm trước cũng là các ngươi xuất thủ trước, lão phu chỉ là vì thiên hạ này mới không nhắc lại, từ khi nào thành vừa nhắc tới lại khiến Yêu vực các ngươi không vui?

- ...

- ...

Mắt thấy vừa bắt đầu đã có hai vị cãi nhau, mọi người chung quanh vội vàng khuyên bảo.

Lại có người nói:

- Phát binh Yêu vực là rất không khôn ngoan, bất kể thắng thua thế nào, đều có tổn hại đối với thế lực Thiên Nguyên, lại dễ khiến tu sĩ thiên hạ lạnh lòng, hơn nữa là trừ ngọn không trừ gốc, tra xét ngọn nguồn, chính là đồng đạo mấy mạch Yêu tộc đó không muốn đến tham dự Hồng Thiên Đại Hội, cũng bởi vì bị Hắc Ám Chi Chủ mê hoặc mà thôi, theo ta thấy, người này mới là họa lớn chân chính của Thiên Nguyên, hiện giờ việc cấp bách chính là phải tập kết cao thủ, nhất thiết phải trảm sát hắn, đoạn tuyết căn cơ của hắn ở Thiên Nguyên, nếu không, cứ để mặc cho kẻ này nhảy nhót, rất khó yên ổn!

Người bên cạnh nghe vậy, khó hiểu hỏi:

- Tiên Minh không phải vẫn đang đuổi giết hắn à? Không ngờ vẫn chưa thành công?

Có người trong Tiên Minh thẹn thùng nói:

- Hắc Ám Chi Chủ đó xuất quỷ nhập thần, dưới tay lại có có không ít tùy tùng tài giỏi, không nói hắn thần thông quảng đại, lại còn quỷ kế đa đoan, chúng ta trước sau đã phái vô số cao thủ đi tìm hắn, kết quả mấy lần giao phong, luôn bị hắn chuồn mất!

Có người nghe vậy, lạnh lùng nói:

- Đâu chỉ là chuồn mất, nếu lão phu nghe nói không sai, Tiên Minh các ngươi hẳn là ăn quả đắng dưới tay hắn, ài, bảy vị Nguyên Anh, trăm tên Kim Đan, đều bị người đó một kế mai phục, tất cả đều bỏ mạng, thậm chí còn kèm theo tính mạng của một vị Trấn Thủ, Tiên Minh các ngươi nhiều năm được người ta cung phụng, sao ngay cả ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được?

Lời này vừa được nói ra, người Tiên Minh trong điện, thậm chí là một số thanh niên được Tiên Minh bồi dưỡng ra, trên mặt đều lộ ra vẻ căm giận, vô cùng khuất nhục, cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng lại có một số người thì nhìn người của Tiên Minh, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.

Qua hồi lâu, mới có một người thở dài một tiếng, nói:

- Việc này quả thật là Tiên Minh ta làm việc bất lợi, nên nhận trừng phạt!

Người lúc trước lại cười lạnh nói:

- Các ngươi tự mình phạt mình à? Ai biết các ngươi là năng lực không đủ hay là không tận tâm làm việc?

Trong đại điện lặng ngắt như tờ, không khí có chút áp lực.

Qua hồi lâu, mới có một giọng nói già nua vang lên:

- Vậy nếu theo ý của Lục tộc trưởng, nên làm như thế nào?

Người lúc trước lên tiếng cũng trầm mặc một lúc, dường như đang thương lượng với người khác.
Chương 1202 Thánh địa chi uy (1)

Qua một hồi hắn mới cười lạnh nói:

- Ba ngàn năm qua, Tiên Minh luôn lấy giám thị thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, nhưng theo ta thấy, chỉ sợ Tiên Minh các ngươi cũng nên để người ta giám thị một chút!

Có người nghe vậy lập tức giận dữ nói:

- Đại kiếp buông xuống, các ngươi còn không quên muốn đoạt quyền?

Người kia cũng không khoan nhượng:

- Ta là lo nghĩ cho thiên hạ thiên hạ, ngươi sao dám dùng lời ấy để vũ nhục ta?

...

Trong đại điện đã thành một mảng đại loạn, các tu sĩ ngươi tới ta đi, cãi nhau rất kịch liệt.

Mà trong thiên điện,các tiểu bối trẻ tuổi nghe thấy những lời này, lại ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm phức tạp, trong lòng dường như cũng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là tiểu bối, vào thiên điện chỉ có nước ngồi nghe, chứ không có chuyện được phát biểu ý kiến.

Mà Phương Nguyên lẳng lặng lắng nghe thảo luận trong chính điện, trong lòng hơi trầm xuống.

Cảm thấy có chút bất đắc dĩ, một đống loạn tượng như vậy, làm sao có thể chống đỡ đại kiếp?

Trước khi Tham gia Hồng Thiên Hội, Phương Nguyên đã cân nhắc rất nhiều về bộ dạng và phương pháp nghị sự của các đại nhân vật này, nhưng khi thực sự nhìn thấy, mới phát hiện lại khác xa với trong tưởng tượng của mình, tuy với đạo tâm và sự lĩnh ngộ đối với nhân gian hiện giờ của Phương Nguyên, xuất hiện loại loạn tượng này cũng là chuyện trong dự kiến, nhưng sau khi thực sự nhìn thấy, vẫn cảm thấy vô cùng hoang đường, thậm chí là... Vô nghĩa!

Nghe thì mỗi người nói đều có lý, đều xuất phát từ đại nghĩa, đều có thể tìm thấy một phen đại nghĩa trong lời nói của mình, nhưng khi các loại ý kiến, các loại đề nghị xen lẫn vào nhau, liền xuất hiện một loại hiện tượng, đó chính là loạn!

Trong chủ điện, cãi nhau tới không thể bung keo, ai nấy đều mồm năm miệng mười.

Mỗi người đều há miệng đại kiếp, ngậm miệng thiên hạ, tựa hồ là miệng đầy đạo lý, nhưng lại vẫn loạn thành một đống.

Trong thiên điện, sắc mặt các tu sĩ tiểu bối đều lộ ra có chút khó coi, thậm chí là xấu hổ.

Bọn họ không phải đồ ngốc, tất nhiên nghe ra trong lời nói của trưởng bối nhà mình nhìn thì rất có đạo lý, nhưng trong những đề nghị hiên ngang lẫm liệt đó lại hoặc nhiều hoặc ít mang theo suy tính nhân tố khác, có mưu hoạch đối với thế cục tương lai, có lát đường cho quan hệ lợi ích, thậm chí còn có một số tranh đấu gay gắt thù cũ hận mới, điều này ít nhiều khiến cho những đề nghị này đều thay đổi vị đạo.

Người trẻ tuổi luôn là lý tưởng hơn một chút, tất nhiên bọn họ cũng hy vọng thịnh hội này có thể giống như trong tưởng tượng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, ngưng tụ một ý, trừ bỏ tai hoạ ngầm cho thế gian này, tụ tập những lực lượng thế gian lại chống đỡ đại kiếp!

Nhưng bọn họ kỳ thật cũng biết, điều này trên cơ bản là không thể...

Bọn họ có thể nói trưởng bối của mình sai sao?

Bởi vì cho dù là chính bọn họ, nếu nghĩ kỹ lại, cũng không thể không thừa nhận sự tồn tại của những vấn đề đó.

Nếu ở vị trí đó, tất nhiên cũng phải lo lắng tới những vấn đề này.

Thậm chí có thể nói, trên trình độ nào đó, bọn họ đến thiên điện dự thính nghị sự này, bản thân có hàm nghĩa học hỏi ở bên trong.

Bởi vậy, bất kể là như thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể lắng nghe...

Từ kích động hưng phấn lúc ban đầu, rồi đến xấu hổ, hổ thẹn, mệt mỏi về sau, kỳ thật chỉ trong thời gian rất ngắn, trong thiên điện, các tu sĩ tiểu bối không còn loại thần sắc ngưng trọng, như lâm đại địch giống như lúc trước, bọn họ biết đây chỉ là bắt đầu, một số vấn đề mấu chốt vẫn chưa nói đến, đại nhân vật tay nắm quyền cao chân chính thậm chí còn chưa lên tiếng.

Mà đây chắc cũng là lệ thường của Hồng Thiên Thịnh Hội.

Hồng Thiên Thịnh Hội, bảy ngày trước chính là nghị sự kiểu này, ba ngày sau thì đến Nam Hải Thịnh Yến.

Có lẽ, đây là bởi vì người lúc ban đầu mở ra hội này minh bạch rằng, trong loại nghị sự này không thể thiếu được sẽ có rất nhiều người cãi nhau tới mặt đỏ tai hồng, giương cung bạt kiếm, bởi vậy mới cố ý vào ba ngày sau an bài Nam Hải Thịnh Yến, khiến cho những người tranh cãi kịch liệt trên nghị sự có dư địa để làm dịu, để tránh tới lúc đại kiếp lại hục hặc với nhau, âm thầm làm ra chuyện bất lợi tới đại cục?

Nghĩ tới điều này, cũng không thể không bội phục người lúc ban đầu thiết lập Hồng Thiên Thịnh Hội này.

Nếu là Phương Nguyên trước kia, nghe thấy loạn tượng lúc này, đoán được tư tâm dưới khuôn mặt hiên ngang lẫm liệt của những người đó, có lẽ sẽ lòng đầy căm phẫn, nhưng trải qua việc ở Tuyết Nguyên, đạo tâm của hắn đã vững vàng, lúc này lại vẫn lạnh lùng quan sát, chỉ là trong lòng không vui.

Lạc Phi Linh bên cạnh hắn dường như cảm nhận được một tia lo âu trong lòng hắn, liền ghé tới.

Nhẹ nhàng nắm tay hắn, thấp giọng nói:

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi có phải cảm thấy hơi phiền không?

Phương Nguyên nhìn nàng ta, thấp giọng thở dài:

- Ta chỉ đang nghĩ, như vậy thì thực sự có thể thương nghị ra sách lược hữu dụng sao?

Lạc Phi Linh lắc đầu, nói:

- Bọn họ nghị sự đều là như vậy!

Phương Nguyên nghe thấy thế, mặt càng nhăn hơn, thở hắt ra một hơi, không muốn phát biểu ý kiến gì.

Lạc Phi Linh dường như có chút giảo hoạt, cười cười:

- Lão tổ tông từ lâu đã dạy ta, trên đời này có cảnh giới Thánh Nhân, lại không có Thánh Nhân tồn tại, cho dù có Thánh Nhân, cũng chỉ có thể là Thánh Nhân của một vực, một quốc gia, thậm chí là một tộc, chứ không thể là Thánh Nhân của thiên hạ, Thánh Nhân của mọi người, chúng ta cũng không thể trông cậy tất cả mọi người đều nguyện vì thiên hạ trước, chỉ có thể thừa nhận thế nhân vốn là như vậy, mới có thể từ trong cục diện hiện tại, tìm được phương pháp chân chính có thể giải quyết!
Chương 1203 Thánh địa chi uy (2)

Phương Nguyên nghe Lạc Phi Linh nói ra những lời như vậy, cũng hơi ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng ta.

Lạc Phi Linh có chút ngượng ngùng cười nói:

- Ngươi thông minh như vậy, nhất định có thể minh bạch những lời này, ngươi xem, hiện tại vẫn đang thảo luận, kỳ thật chỉ có người của những thế gia, đạo thống đó, mà người của Thất Đại Thánh Địa kỳ thật đều chưa lên tiếng, bởi vì bọn họ đều biết, hiện tại căn bản chưa phải lúc nghị sự chân chính, mà là để những người này nói ra ý tứ của bọn họ trước, chỉ có bọn họ đều nói ra yêu cầu chân chính trong lòng mình, mới có thể từ trong cân nhắc ra đường lối, mới có thể định ra kế hoạch chân chính!

- Vậy...

Phương Nguyên ngây ra một lúc, nhớ tới những gì từng đọc được trong điển tịch:

- ... Thỏa hiệp?

Lạc Phi Linh ra sức gật đầu, nói:

- Nói là là thỏa hiệp thì không dễ nghe cho lắm, nên nói là... Cân bằng!

Phương Nguyên vốn không phải là một kẻ ngốc, một số đạo lý, cho dù hắn không có hứng thú, cũng loáng thoáng hiểu được, lúc này tận mắt thấy loạn tượng này, trong lòng vốn đang có chút bực dọc, nhưng lúc này qua sự nhắc nhở của Lạc Phi Linh, trong lòng lập tức cởi mở, nghĩ tới đủ loại thế gian, không thể không thở dài trong lòng, thừa nhận lời nói của Lạc Phi Linh chính là hiện trạng thế gian.

Lạc Phi Linh cũng nhìn ra suy nghĩ của Phương Nguyên, nói:

- Ngươi xem đi, mấy ngày đầu khẳng định là không thương lượng được gì, nhưng ba ngày sau sẽ lục tục có trưởng lão thánh địa, hoặc là trưởng bối Tiên Minh mở miệng, gõ chùy quyết định một số chuyện, đương nhiên, kết quả thương lượng ra có lẽ có chút khác với suy nghĩ lúc ban đầu, nhưng trên đại cục chắc sẽ không lệch khỏi phương hướng lúc đầu đâu!

Phương Nguyên lẳng lặng gật đầu, áp chế sự nóng vội trong lòng.

Hắn bắt đầu nghe theo lời Lạc Phi Linh, dùng một loại thái độ thờ ơ quan sát đại hội này.

...

Qua mấy ngày, quả thực giống như lời Lạc Phi Linh nói, chủ điện thảo luận vô số, lại thủy chung không có kết quả.

Từ thái độ đối với Yêu vực, rồi đến tiếp viện cho Ma Biên, rồi đến kế hoạch đối với Hắc Ám Ma Chủ, mỗi một vấn đề đều thảo luận rất lâu, mà mỗi khi thảo luận một vấn đề, lại sẽ đều kéo theo ra thêm nhiều vấn đề hơn, một lúc nào đó, vấn đề này thậm chí sẽ chạy xa đến một trình độ khiến người ta trố mắt đứng nhìn, trên trình độ nào đó, quả thực khiến người ta cảm thấy có chút hoang đường, bất khả tư nghị.

Chỉ có điều, sau khi loại loạn tượng này đạt tới trình độ nhất định, sẽ bắt đầu có các đại nhân vật tay nắm quyền cao lên tiếng.

Nghe vì chuyện tấn công Yêu vực mà cãi tới không thể dừng được, cơ hồ muốn đánh nhau ngay tại chỗ, hai bên tranh chấp không ngừng, mấy vị ngồi ở thượng thủ đại điện nhìn nhau một cái, sau đó Tẩy Kiếm Trì Kiếm Thủ dường như vẫn luôn sống chết mặc bây, thảnh thơi xem kịch liền lên tiếng:

- Đại Xung Đạo Chủ, ngươi nhiệt tình vì lợi ích chung, một lòng lo lắng cho thiên hạ, bổn tọa lý giải, có điều ngươi vẫn muốn tấn công Yêu vực, dẹp yên thất đại yêu mạch đó, nhưng phái binh mã phương nào tới đây? Không bằng Đại Xung Đạo Tràng ngươi làm tiên phong nhé?

Vị Đại Xung Đạo Chủ đang cãi nhau tới mặt đỏ tai hồng với Thanh Khâu Đạo Nhân lập tức đỏ mặt, lại không dám bác bỏ lời nói của Tẩy Kiếm Trì Kiếm Thủ, mà Kiếm Thủ đó sau khi nói Đại Xung Đạo Chủ xong, lại nhìn về phía Thanh Khâu Đạo Nhân, cười dài nói:

- Thanh Khâu lão đệ, ngươi cũng đừng lo lắng như vậy, thất đại yêu mạch, rốt cuộc vì sao lại bất hòa với Tiên Minh, chắc hẳn ngươi cũng không phải hoàn toàn không biết, cực lực ngăn cản Tiên Minh phát binh, cũng không phải một lòng vì Yêu vực như ngươi nói, theo bổn tọa thấy, thất đại yêu mạch vẫn phải ra sức lôi kéo, chuyện Bạch Phong tộc phục sát sứ giả Tiên Minh, cũng phải có giải thích, chuyện này là do Thanh Khâu Hồ mạch các ngươi làm chủ có được không?

Vị Thanh Khâu Đạo Nhân đến từ Yêu vực liền trầm mặc, một lúc sau chắp tay nói:

- Việc này có thể làm!

Khi vì vấn đề lúc chi viện Ma Biên, quân mã các ai đi trước, ai theo sau mà cãi nhau không ngớt, Cửu Trùng Thiên Tiên Hoàng lạnh lùng cười một tiếng, nói:

- Nếu ai cũng hy vọng quân mã nhà mình tới Ma Biên sau, không muốn chịu thiệt, vậy đừng khiến các tộc phải đau đầu như vậy, tất cả quân mã giao cho Tiên Minh, để Tiên Minh điều khiển tiên tướng là được, Cửu Trùng Thiên ta nguyện giao mười vạn binh mã!

Những lời này mang theo hoàng uy trấn áp tới, vấn đề điều động viện quân kiếp liền được quyết định.

Có hai đại đạo thống vì ai nên giao thêm một linh mạch, ai nên giao bớt một linh mạch mà tranh chấp không ngừng, liền có trưởng lão đến từ Dịch Lâu cười khẽ lên tiếng:

- Ma Biên nghèo nàn, tài nguyên vẫn luôn không đủ dùng, nếu chư vị không nỡ bỏ tài nguyên ra duy trì, vậy sẽ do Dịch Lâu chúng ta ra mặt, thay đổi một chút hướng đi linh mạch của U Châu bắc vực, nhường cho Ma Biên thêm mấy linh mạch được không?

Những lời này khiến cho hai đại đạo thống đó biến sắc, rất nhanh liền có một ý kiến trung hòa.

Người Dịch Lâu cũng không thể đắc tội, bọn họ động tay động chân, linh mạch nhà mình sẽ không còn.

Có đạo thống hy vọng có được tam đại tiên pháp của Lang Gia Các, mà Lang Gia Các Bạch phu nhân chỉ cười dài lắc đầu:

- Không được!

- Vì sao không được?

Bạch phu nhân cười dài nói:

- Bởi vì ta không muốn cho các ngươi!

Khiến Phương Nguyên trợn mắt há hốc mồm là tộc nhân của Lục gia, dường như vị Lục gia tộc trưởng kia rất có thành kiến với Tiên Minh, luôn miệng ồn ào, nhất định muốn bố trí Tuần Giám Sứ giám sát Tiên Minh.
Chương 1204 Nam Hải Long Tích (1)

Hơn nữa hắn rõ ràng cũng đã làm đủ chuẩn bị, miệng lưỡi lưu loát, nói rất có lý lại náo nhiệt không nói, còn âm thầm kết hợp rất nhiều đồng minh, không ngờ đã nói cho người của Tiên Minh không thể chống đỡ.

Sau đó lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo liền tức giận, vỗ bàn quát:

- Giám sát cái con mẹ ngươi!

Tộc nhân Lục gia lập tức câm miệng, không dám lên tiếng nữa.

...

- Phương Nguyên sư huynh, ta nói không sai chứ?

Lạc Phi Linh vẫn ở bên cạnh vui vẻ xem kịch, lúc này có chút đắc ý ghé tới tranh công.

Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ, đây là Thất Đại Thánh Địa à?

... Cũng không giống lắm với trong tưởng tượng!

Tuy chuyện lúc ban đầu có thể hơi loạn, có điều cũng may vẫn bắt đầu phát triển theo một phương hướng khiến người ta có thể chấp nhận được.

Mà định luận của sự việc cơ bản có liên quan tới số lần mà chư vị đại nhân vật lên tiếng cùng với nổi giận, thế cục loạn tới mấy, chỉ cần bọn họ lên tiếng, sẽ bắt đầu phát triển theo một phương hướng chính xác, bất kể bọn họ là hảo ngôn khuyên bảo hay là trực tiếp phát hỏa.

Phương Nguyên tính trước tíh sau, Tẩy Kiếm Trì Kiếm Thủ phát hỏa một lần, lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo phát hỏa ba lần, Bạch phu nhân của Lang Gia Các phát hỏa một lần, Cửu Trùng Thiên Tiên Hoàng mở miệng một lần, một vị lão tổ tông nào đó của đạo thống Trung Châu điều giải vài lần, có vị sứ giả thân phận không rõ, nhưng nghe ngôn ngữ thì chắc là đến từ Ma Biên Bát Hoang Thành phát hỏa mười tám lần, động thủ ba lần...

Nếu cứ muốn hình dung tiến trình của đại hội lần này, đó chính là nghiêng ngả lảo đảo.

Giống như trẻ con vừa học đi, ngã xuống rồi lại đứng lên, rồi lại ngã rồi lại đứng, rồi ngã xuống nằm một lần, sau đó cường hành bị người ta lôi dậy, sau đó thì cứ vậy dừng ngắt, chậm rãi từng bước một tiến về phía trước.

Giống như vài ngày sau, mấy vấn đề lớn, tóm lại vẫn có kết quả.

Ví dụ như việc Yêu vực, vẫn phải sai người đi đàm phán, ví dụ như việc Ma Biên, vẫn phải phái một số đạo thống nhỏ đi trước, đại quân chỉ có thể tạm thời bất động, ví dụ như việc Hắc Ám Ma Chủ, Tiên Minh vẫn sẽ tiếp tục tìm hắn, chỉ là có thêm nhân mã của một số thế gia đạo thống đi theo, lại ví dụ như vấn đề điều phối tài nguyên, vẫn là dựa theo kết quả lúc trước rồi từ từ thảo luận sau!

Nếu nói cảm thụ trực quan của Phương Nguyên đối với những thảo luận này, đó chính là lắm lời thừa.

Có rất nhiều chuyện một câu là có thể quyết định, lại vẫn cứ thảo luận đi thảo luận lại, vòng tới mấy vòng, ai nấy trong lời có lời, thăm dò một chút rồi lại thỏa hiệp từng chút, từ tranh cãi gay gắt tới đạt thành nhận thức chung.

May mà lần Hồng Thiên Đại Hội này chỉ thảo luận một số đại sự có ảnh hưởng sâu xa.

Nếu mỗi một chuyện nhỏ đều đề xuất ra, chỉ sợ sẽ thành một hồi nghị sự vĩnh viễn không kết thúc.

Mà đối với Phương Nguyên thì cũng hiểu ra không ít.

Hắn thờ ơ quan sát quá trình nghị sự mấy ngày nay, nhìn phương thức nói chuyện của vị đại nhân nào đó, nghe ẩn ý trong lời nói của bọn họ, thôi diễn biến hóa nội tâm của bọn họ, nhìn ra được, những đại nhân vật cao cao tại thượng chân chính đó trong lúc này đều nói rất ít. Trừ vị trưởng lão của Bát Hoang Thành kia... Bọn họ dường như đều đã có tính toán trong lòng, chỉ để mặc mọi người phát biểu cái nhìn của mình, quan sát biến hóa nội tâm của những người này, sau đó cân nhắc xung đột lợi ích bên trong, từ trong một đống loạn tượng tìm kiếm một tia cân bằng hiếm có!

Chỉ là, một khi như vậy, tuy ít nhiều cũng có kết quả, nhưng hiệu suất này và lực lượng phát huy ra này...

Dù sao Phương Nguyên cũng là tu kiếm, hơn nữa là Vô Khuyết Kiếm Đạo, tu luyện cũng là tâm kiếm.

Cái chú ý chính là một kiếm ngưng tụ lực lượng toàn thân, kiếm trảm vạn vật.

Mà loại diễn xuất này tuy hắn cũng thừa nhận là hữu hiệu, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy có chút không lanh lẹ.

May mà lần Hồng Thiên Đại Hội này chỉ thảo luận một số đại sự ảnh hưởng sâu xa.

Nếu mỗi một chuyện nhỏ đều đề xuất, vậy bọn họ chẳng lẽ cứ vậy thảo luận mãi không ngừng à?

Dường như nhìn ra sự không vui trong lòng Phương Nguyên, Lạc Phi Linh nói:

- Trước kia Lão tổ tông từng nói, đại đạo chính là lòng người, lòng người thì không trọn vẹn, không thể tùy tâm sở dục, bất kể là Tiên Minh hay thánh địa, nếu đã cao cao tại thượng thì phải dẫn dắt lòng người, từ trong loạn tượng tìm kiếm cân bằng, dẫn lực lượng mạnh nhất thế gian theo một phương hướng chính xác, đạt tới hiệu quả tốt nhất..

- Đại đạo chính là lòng người...

Phương Nguyên cúi đầu, nghĩ tới những lời này, không thể không thừa nhận Lạc Phi Linh, hoặc là lão tổ tông nói rất đúng.

Lòng người chính là đại đạo.

Lòng người hướng về đâu, đại đạo chỉ tới đó.

Các đại nhân vật này đều là người có trí tuệ nhất thế gian, xử lý chuyện cũng tính là xảo diệu.

Hoặc là nói, chuyện thế gian chính là phải xử lý như vậy.

... Chỉ là, căn nguyên như vậy là đúng à?

...

- Trong mấy ngày này, tranh chấp vô số, nhưng cuối cùng cũng có mấy kết quả, có điều, Hồng Thiên Đại Hội vẫn phải quyết định một sự kiện cuối cùng, đó chính là nếu Nam Hải đã xuất hiện hồng quang, như vậy, có phải cũng tới lúc chúng ta tế ra Độ Kiếp Đại Kỳ không?

Hồng Thiên Đại Hội, tuy là mười ngày, nhưng chỉ có bảy ngày trước là nghị sự, ba ngày sau là một hồi tiên yến.

Mà hiện giờ, cuộc nghị sự này đã trôi qua năm ngày, chỉ còn hai ngày cuối cùng, cũng đại thể có kết quả liên quan tới một số an bài lúc đại kiếp tiến đến.
Chương 1205 Nam Hải Long Tích (2)

Nói trắng ra cũng rất đơn giản, đại đa số đều theo lệ cũ, chỉ điều chỉnh một số chi tiết nhỏ, mỗi loại an bài, ngoài mặt nhìn thì đều bình thường không gì lạ, có điều lại rất vững trãi.

Mà theo đại hội trôi qua từng ngày, vấn đề mới được đề xuất càng lúc càng ít, cho tới ngày cuối cùng của đại hội, mới có một vị trưởng lão Tiên Minh cảm thấy thời cơ đã tới, liền đứng lên, trầm giọng hỏi ra một vấn đề.

Nghe thấy những lời này, trong lòng các tu sĩ đều trầm xuống, cúi đầu không nói gì.

Độ Kiếp Đại Kỳ chính là một đạo tiên chỉ quan trọng nhất của Thiên Nguyên, ý nghĩa tượng trưng phi phàm.

Đại kỳ xuất hiện, giống như chiếu lệnh thiên hạ, lập tức tiến vào trạng thái ngự kiếp, tu sĩ từ Kim Đan trở lên, trừ sự đặc biệt cho phép của Tiên Minh ra, còn lại đều phải chạy tới Ma Biên, tu sĩ từ Kim Đan trở xuống cũng phải dưới sự kêu gọi của Tiên Minh tụ lại ở chung quanh Ma Tức Hồ, đề phòng có biến, mà quyền lực của Tiên Minh cũng sẽ sau khi đại kỳ này được tế ra mà đạt tới đỉnh cao chưa từng có, nếu có người không tuân, người trong thiên hạ thảo phạt.

Sự ước thúc của đại kỳ này được viết lại trong minh ước thượng cổ, dù là ai cũng phải tuân theo!

- Tuy Nam Hải Hồng Quang đã xuất hiện, nhưng dường như vẫn chưa tới lúc tế ra đại kỳ mà?

Có người trầm mặc rất lâu, mới thấp giọng mở miệng:

- Đại kỳ phất lên, thiên hạ sẽ loạn, nếu không thể tập trung lực lượng thiên hạ này, như vậy kết quả tế ra đại kỳ sẽ chỉ là đại loạn mà không ai muốn nhìn thấy, khi đại kiếp thực sự xuất hiện sẽ rất phiền!

Có người khác nói:

- Nhưng Nam Hải Hồng Quang vừa hiện, đại kiếp đã không xa!

Có người suy nghĩ một lúc, nói:

- Thiên Nguyên hiện giờ kỳ thật vẫn chưa chuẩn bị tốt!

Thương nghị như vậy, liền có người đưa ra một ý kiến:

- Việc cấp bách không phải là tế ra đại kỳ, mà là làm chậm đại kiếp!

Nhắc tới vấn đề này, tâm tình của các tu sĩ lập tức trở nên trầm trọng.

Có người cười lạnh nói:

- Kỳ thật có làm chậm đại kiếp tới mấy cũng vô dụng, không nói đến phương pháp làm chậm đại kiếp có thực sự hữu dụng hay không, cho dù hữu dụng, làm chậm mấy năm thì được gì? Ài, nghĩ kỹ mà xem, trước đây chúng ta nhất trí cho rằng làm chậm đại kiếp là hữu dụng, là để bồi dưỡng ra nhiều lực lượng hơn, nhưng tiểu bối Nguyên Anh Côn Luân Sơn mấy năm nay bồi dưỡng ra đã làm hao hết tất cả tiềm lực của giới tu hành hiện giờ, cho dù chậm lại mấy năm, chẳng lẽ có thể hy vọng trong đám tiểu bối này sẽ xuất hiện một đám cao thủ à?

- Cho dù là đám tiểu bối này cũng cần thời gian để trưởng thành!

Có người khác nói:

- Ta cũng biết trong lòng chư vị rốt cuộc có không lòng tin đối với làm chậm đại kiếp, không muốn làm nhiều chuyện vô ích như vậy, nhưng Nam Hải Hồng Quang chậm hơn mười năm so với dự tính của chúng ta liền đã chứng tỏ, phương pháp lúc trước là hữu dụng!

Trong đại điện, lập tức có người nói:

- Nhưng trong thôi diễn của Dịch Lâu các ngươi, hồng quang này hẳn là nên tới chậm trăm năm mới đúng!

Có người thở dài một tiếng, nói:

- Nếu theo thôi diễn lúc ban đầu của Dịch Lâu chúng ta, làm những chuyện đó, hồng quang này quả thật nên tới muộn hơn, nhưng trong đây hẳn là có nguyên do Hắc Ám Chi Chủ vẫn đang mưu đồ, cũng có nguyên do là một số kế hoạch thất bại, nhưng nhìn từ chỉnh thể, những phương pháp này vẫn có tác dụng, mấy kiếp nguyên trước đây, cũng có người chứng minh cách làm này hữu dụng!

Các tu sĩ trong điện, bất kể có cao ngạo tới đâu, vẫn phải có chút kính trọng đối với Dịch Lâu.

Thấy trong Dịch Lâuđã có người lên tiếng, các tu sĩ đều trầm mặc một lúc mới có người trầm ngâm mở miệng:

- Nếu chỉ làm chậm đại kiếp mấy năm, thực sự là vô ích với đại sự, không biết Dịch Lâu đối với chuyện này đã có kế hoạch xác thực hơn chưa?

Người trong Dịch Lâu nói:

- Việc Nam Hải nếu thành, có thể làm chậm đại kiếp hai mươi năm trở lên!

Các tu sĩ nghe thấy những lời này, đều cả kinh:

- Nam Hải?

Mà trong thiên điện, Lạc Phi Linh bên cạnh Phương Nguyên nghe thấy câu này, trên mặt cũng bỗng nhiên xuất hiện vẻ kích động.

- Sự kiện Nam Hải, bọn họ là đang ám chỉ cái gì?

Phương Nguyên lưu ý đến biến hóa sắc mặt của Lạc Phi Linh, biết nàng ta tất nhiên biết gì đó, liền thấp giọng hỏi.

Lạc Phi Linh nghĩ nghĩ, nói khẽ:

- Bọn họ chắc là nói về Nam Hải Long Tích, Phương Nguyên sư huynh, ta cũng không biết nhiều lắm về Nam Hải Long Tích, nhưng ta biết chuyện này vô cùng trọng yếu, ngươi phải đáp ứng ta, nếu thực sự phải làm chuyện này, như vậy ngươi nhất định phải giúp chúng ta làm thành, chuyện này đối với Nam Hải chúng ta, thậm chí đối với người thiên hạ này đều thật sự quá quan trọng!

Phương Nguyên nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, gật đầu.

Đối với cái tên Nam Hải Long Tích, hắn nhỡ kỹ lại, dường như cũng từng thấy trong điển tịch nào đó, tựa hồ là di tích lưu lại sau khi Long tộcbị chôn diệt ở thời kì thái cổ, vẫn luôn là một trong những địa điểm thần bí nhất trong truyền thuyết thế gian, chỉ có thể nhìn thấy manh mối trong điển tịch cổ xưa nhất, mà đối với miêu tả của nó cũng là các loại huyền bí, không có định luận, có người nói bên trong có tạo hóa vô cùng, cũng có người nói bên trong là một mảng tuyệt địa, người vào tấc chết, chỉ là cách nói tuy nhiều, lại không có thấy có ai chính mắt nhìn thấy, rất khó phân biệt thật giả.

Lúc này cũng khó có thể hiểu được, những đại nhân vật này vì sao lại nhắc tới chuyện này vào thời điểm mấu chốt nhất?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom