-
Chương 1246-1250
Chương 1246 Một đạo diệu pháp (1)
Mà lúc này, Vương Trụ cũng giống như hoàn toàn biến thành một người khác, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo, quanh người cũng dấy lên huyết quang ngập trời, lực lượng giống như trong nháy mắt tăng cường mấy lần, không chỉ thương thế lúc trước đã mất sạch, thậm chí lực lượng còn đề thăng mấy lần, quát khẽ một tiếng, cả người giống như quỷ mỵ, xông tới trước người Huyền Tông Thánh Nữ, hung hăng đánh tới một quyền.
- Ầm!
Một quyền này của hắn không ngờ trực tiếp đốt cháy huyết khí, lực lượng cường hãn tới kinh người.
Hơn nữa Huyền Tông Thánh Nữ này vốn không lấy võ đạo làm sở trường, lại thân chịu trọng thương, cũng bị Phân Thần Đinh đóng đinh, Nguyên Anh lại không thể rời xác, lập tức bị một quyền này của Vương Trụ đánh cho va vào vách đá, một thân tạng phủ dường như đều vỡ nát, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, miệng phun máu tươi, ngạc nhiên nhìn Vương Trụ, run giọng nói:
- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi... Điên rồi à?
- Ha ha ha ha.
Vương Trụ xuất quyền như mưa, hung hăngđánh về phía Huyền Tông Thánh Nữ, một quyền nối tiếp một quyền, thế như hổ điên. Ngay cả chính hắn cả người trên dưới đều bắn ra từng lỗ máu, đây là hắn không để ý tới bản thân, liều mạng ra quyền dẫn động pháp lực phản phệ, nói cách khác hắn lúc này đã hoàn toàn mặc kệ nhục thân của mình, liều mạng đánh tới Huyền Tông Thánh Nữ.
- Các ngươi vẫn chưa nhìn ra à?
Mà lúc này, nghe Huyền Tông Thánh Nữ hét lớn, Tần Loạn Ngô bỗng nhiên cười khổ.
Hắn vừa cười, khóe miệng liền có máu tươi trào ra, người trúng năm cây Phân Thần Đinh, thương thế của hắn không nghi ngờ gì nữa là rất nặng, nhưng lúc này, trên mặt hắn lại chỉ mang theo vẻ bất đắc dĩ, cùng với tự giễu rất sâu:
- Hắn không phải điên rồi, hắn là trúng tà pháp...
- Trúng tà pháp...
Các tu sĩ chung quanh nghe thấy những lời này, trong lòng giống như trúng đòn nặng.
Ai nấy đều biến sắc, giật mình như thấy quỷ, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Bọn họ bỗng nhiên nhớ tới những lời Phương Nguyên đã nói trước khi đào tẩu.
... Chẳng lẽ những gì hắn nói mới là thật?
Nhìn bộ dạng điên cuồng của Vương Trụ, trong lòng bọn họ liền dâng lên sự kinh sợ vô tận và cảm thụ phức tạp!
- Mau giết hắn...
Trong đại điện là một mảng ngưng trọng, ai nấy đều bị bộ dạng điên cuồng của Vương Trụ khiến cho khiếp sợ.
Cũng không biết vì sao, bọn họ nhìn thấy Vương Trụ đã phát cuồng, suy nghĩ đầu tiên không ngờ đều là không muốn tin vào một màn này.
Qua hồi lâu, mới có người đầu tiên có phản ứng, tế ra pháp bảo hung hăng đánh tới sau lưng Vương Trụ.
Trong nhất thời, vô số người theo sát sau, thần thông như mưa, điên cuồng đánh xuống Vương Trụ.
- Ha ha ha ha, đám ngu xuẩn các ngươi còn dám xuất thủ với ta à?
Pháp bảo như mưa, bao phủ Vương Trụ ở giữa.
Nhưng Vương Trụ nghênh đón các pháp bảo và thần thông đang gào thét điên cuồng ập tới, không ngờ không hề sợ hãi.
Một thoáng này, hắn đấm ngực hét lớn, trong tiếng hét, chân phải giậm mạnh xuống đất, liền nghe thấy dưới mặt đất, có tiếng vang trầm đục giống như trăn bùn đang rúc đất, trên trời dưới đất dường như có huyết lượng nào đó lúc này đang nối vào nhau, sau đó giống như cuồng phong nổi lên, kéo theo trận lực vô biên, từ bốn phương tám hướng tuôn ra, dường như có một ngọn núi lớn đang đè lên trên đỉnh đầu các tu sĩ.
- Là đại trận... Đại trận chúng ta vừa rồi bày ra...
Nghênh đón biến động này, các tu sĩ có chút trở tay không kịp, Ban Phi Diên thất thanh kêu to.
Vừa rồi bọn họ ý thức được trận thế có biến, dường như bị lực lượng nào đó ở bên ngoài thay đổi, Tần Loạn Ngô và Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ lúc này mới không tiếc tất cả, chạy tới ngăn cản, lại không ngờ rằng đó chỉ là nghi trận mà thôi, trận thế kỳ thật sớm đã thay đổi rồi.
Hơn nữa không phải thay đổi từ bên ngoài, mà là từ bên trong.
Lúc này bị Vương Trụ dẫn động, lực lượng đại trận lập tức trào ra, đại trận này vốn là để phòng thủ tổ điện, đây cũng là hành động để bọn họ phòng ngừa lúc nghị sự ở đây sẽ có hung hiểm xuất hiện, nhưng lại không ngờ rằng, lúc này trận thế bị thay đổi, chẳng những không mang tới hiệu quả phòng ngự đối với bên ngoài, ngược lại lâm vào biến đổi, mang theo cự lực vô biên, trấn áp thẳng về phía bọn họ.
Mà bị đại trận này trấn áp, mỗi người đều cảm thấy muốn cất bước cũng khó khăn, hành động ngưng trệ, nặng chậm hơn mấy lần.
- Thì ra là ngươi... Quả nhiên là ngươi...
Ban Phi Diên có phản ứng nhanh nhất, đã ý thức được huyền cơ trong đây, chỉ vào Vương Trụ thất thanh hô to.
Hắn đã minh bạch, đây nhất định là sau khi Vương Trụ tới, đã động tay động chân trên đại trận.
Nhưng khiến hắn vừa phẫn nộ lại bất đắc dĩ là, mình trước nay được người ta tôn là tiểu bối trận đạo đệ nhất nhân, cũng luôn tự cho mình là như vậy, nhưng ở trong đại điện này lâu như vậy, vẫn không cảm ứng được đại trận này đã lờ mờ có biến hóa nào đó!
Mà trong tiếng hô này của hắn, khí cơ mang theo mùi máu tươi từ sâu trong đại điện đang chậm rãi lan ra cũng đột nhiên đậm hơn, mắt thường có thể nhìn thấy, giống như một biển máu nháy mắt từ sâu trong đại điện trào ra, giống như một mảng sóng triều, tràn ngập toàn bộ đại điện.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ vừa bị đại trận trấn áp, tâm thần bối rối, vừa không để ý đã chạm phải huyết khí này.
Huyết khí đó không biết là cái gì, không ngờ giống như thực chất, chỉ cần dính phải một chút liền có từng đợt huyết khí nhè nhẹ giống như linh xà, ra sức chui vào dưới da thịt bọn họ, nháy mắt đã tràn ngập kỳ kinh bát mạch, gặm nhấm pháp lực, trên da đã xuất hiện những vết đỏ, mà dưới vết đỏ giống như có vật sống đang di động.
Chương 1247 Một đạo diệu pháp (2)
- Không tốt, đây là Nam Cương Huyết Cổ?
Các tu sĩ đều kêu to, có người đã nhận ra huyết khí khủng bố này.
Đây chính là một trong những tà cổ lợi hại được thịnh truyền trong Yêu vực, tương truyền là dùng Kim Đan huyết dịch nuôi nấng mà thành, cực kỳ ác độc, cho dù là đối với đại tu Nguyên Anh, cũng có hiệu quả thần kỳ, nếu bọn họ bình thường gặp phải tà cổ này, tất nhiên cũng có một số phương pháp ứng đối, nhưng hiện giờ lại bị nhốt trong đại trận của mình, lại bị tà cổ bao vây, trong nhất thời làm sao có thể phản ứng được?
Lập tức ai nấy đều kinh hô, ngồi xếp bằng tại chỗ, chỉ lo liều mạng khởi động pháp lực chống đỡ sự ăn mòn của huyết cổ.
- Ha ha ha ha...
Mà lúc này, Vương Trụ lại phá lên cười điên cuồng, lộ ra vẻ cực kỳ thích thú, một quyền đánh cho ngực Huyền Tông Thánh Nữ đang đau khổ chống đỡ lõm xuống, cả người đã bị hủy hơn nửa, vẻ mặt tái nhợt ngã xuống đất, không thể động đậy.
Huyết khí lan ra, chui vào trong thân thể nàng ta, khiến nàng ta rên rỉ tuyệt vọng.
Sau đó lại nhảy bật lên, xông vào trong đám người đại khai sát giới!
Một vị thế gia tử không chống đỡ được, kêu to lao ra ngoài, bị hắn túm lấy, xé thành hai nửa.
- Ầm!
Một vị tu sĩ ngồi xếp bằng trên đất, chỉ lo thôi động một thân pháp lực, chống đỡ lực lượng đại trận từ chung quanh ập tới và huyết cổ ác độc đáng sợ, hoàn toàn không để ý tới biến hóa chung quanh, bị Vương Trụ thuận tay đấm một cú vào gáy, đầu giống như một quả dưa hấu nổ tung, một đoàn tử quang muốn đào tẩu, lại bị huyết khí chung quanh quấn lấy, kêu thảm một tiếng rồi bị cắn nuốt từ từ.
Có một vị tu sĩ trên cánh tay trái xuất hiện vết đỏ, hắn lập tức giơ tay phải lên, dứt khoát chém đứt cánh tay trái.
Ngay sau đó liền phát hiện trên chân trái cũng xuất hiện vết đỏ, liền cắn răng chặt cả chân trái của mình xuống.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn liền cứng đờ, ngơ ngác nhìn về phía háng của mình.
Chỉ trong chốc lát, dị biến nổi lên, trong đại điện giống như tu la trường.
Thực lực của các tu sĩ đều không tồi, dù sao cũng là cao thủ được Tiên Minh lựa chọn, nhưng dị biến này thực sự quá đột ngột, bọn họ dưới tình huống hoàn toàn không đề phòng, liền lâm vào trong sự bao vây vô cùng hung hiểm, vừa phải đối kháng lực lượng đại trận chung quanh, lại phải đề phòng huyết cổ quỷ dị này, người pháp lực hơi thấp liền trực tiếp bỏ mạng, cho dù là người pháp lực cao thì liệu có thể chống đỡ được tới khi nào?
Đã thế còn có một cuồng nhân như Vương Trụ, triển khai toàn lực, chạy quanh trong đại điện, điên cuồng tàn sát, hắn vốn là một trong Trung Châu Tứ Tiểu Thánh, thực lực đáng sợ, lại thêm các tu sĩ bị đại trận và huyết cổ trói buộc nghiêm trọng, còn có mấy phần lực lượng để ngăn cản?
- Ha ha ha ha...
Vương Trụ giết liền mấy người, cả người đẫm máu, đứng trong đại điện cười to.
Chỉ là khi cười, thanh âm đã khàn khàn, đáy mắt đầy tơ đỏ, dường như hiện lên một tia thống khổ.
- Chạy mau, chạy mau...
Trong một mảng đại loạn, có người liều mạng hô to.
Bọn họ ở gần ngoại vi đại trận, hơn nữa dù sao cũng có thủ đoạn của mình, liều mạng cũng miễn cưỡng phá ra một lỗ hổng của đại trận, kêu thảm chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy chưa được bao lâu, đột nhiên mất đi âm thanh.
Bên ngoài bỗng nhiên có mấy cái đầu bay vào, chính là mấy tu sĩ vừa bỏ chạy.
- Làm tốt lắm, làm tốt lắm!
Bên ngoài đại điện, một thanh âm âm trầm vang lên.
Theo thanh âm này, bên ngoài đại điện, bỗng nhiên có một đóa hoa sen màu đen cực lớn tỏa ra.
Hoa sen này mọc ra từ dưới lòng đất, vô cùng to lớn, giống như một cái lồng, úp cả đại điện vào trong.
Sau đó, từ xung quanh hoa sen này có từng bóng đen hiện ra.
Phía đông chính là một thanh niên mặt trắng mặc áo đay, hắn đang cười khẽ, vô cùng hài lòng nhìn đại điện hỗn loạn, cuối cùng là hài lòng nhìn Vương Trụ một thân đẫm máu đứng trong đại điện, thấp giọng khen:
- Vô Tâm Sứ, trước đây không nói, hiện giờ ta thực sự phục ngươi rồi, lúc trước mai phục vô dụng, mượn tên lỗ mãng này thiết lập mưu kế thứ hai, quả thực chính là thiên y vô phùng, có điều chỉ là một đạo huyễn pháp, lại có thể khiến những thiên kiêu này tổn hại hơn nửa...
- Khà khà, có gì đâu?
Phía tây, một tên gù cả người chùm trong áo choàng màu đen, tuổi tác có vẻ đã không nhỏ, nghe vậy lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Đầu tiên là ở sâu trong núi bày ra đại trận, kết quả bị người ta phát giác, may mà có thằng ngốc này một mình tìm tới, Vô Tâm Sứ không phải tự tin nói có thể lợi dụng hắn, một lưới bắt hết đám thiên kiêu này ư? Sao vẫn để một tên chạy mất.
Đứng ở phía bắc chính là Vô Tâm Sứ mà bọn họ nói, cũng là một nữ tử dung nhan xinh đẹp.
Nàng ta lúc này nghe người khác trào phúng, vẫn im lặng không lên tiếng, ánh mắt chỉ nhìn ra ngoài điện, dường như đang chờ đợi gì đó.
Không lâu sau, ngoài điện quả nhiên có mấy bóng đen xuất hiện, giống như u linh hiện lên, trực tiếp quỳ xuống trước người nàng ta.
- Nhanh như vậy đã quay lại rồi à?
Nữ tử dung nhan xinh đẹp đó nhíu mày, nhìn mấy bóng đen này.
Một người trong đó quỳ trước nàng ta, thấp giọng nói:
- Vừa rồi lục đạo khôi thủ đó vừa chạy ra, chúng ta liền phụng lệnh Vô Tâm Sứ một đường đi theo, muốn tìm thời cơ bắt hắn, nhưng lại không ngờ rằng, thằng ôn đó vô cùng nhát gan, chúng ta vốn tưởng rằng hắn chạy khoảng ba ngàn dặm sẽ dừng lại, nhưng không ngờ hắn một hơi chạy hơn vạn dặm, lại vẫn đang chạy tiếp, hơn nữa thân pháp của hắn thật sự quá nhanh, chúng ta không thể theo kịp hắn, để hắn chạy mất, cho nên cũng chỉ đành về phục mệnh ngài trước!
Chương 1248 Đi tìm Phương Nguyên (1)
- Đúng là để hắn chạy thoát rồi...
Vô Tâm Sứ đó nghe thấy những lời này, trên mặt cũng hiện ra thần sắc phức tạp, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, dường như có chút tiếc nuối thở dài:
- Ta đã nói với các ngươi rồi, tên gia hỏa đó rất thông minh, trước giờ người có thể nhìn thấu thần thông của ta, sợ là cũng chỉ có một mình hắn, mai phục phục binh, cũng không đuổi kịp hắn, có điều, ta cũng không vội, cứ từ từ tìm hắn là được!
Nghe mấy người này nói cười, giống như coi mình là người chết, các tu sĩ trong điện lập tức mặt như màu đất.
Nhìn bốn người này, lại nhìn Vương Trụ đứng trong điện, mặt không biểu tình, bọn họ sao có thể không rõ đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ là không hiểu, trong Long Tích này từ khi nào lại xuất hiện mấy ma đầu như vậy?
Lai lịch của họ là gì?
- Chưa thỉnh giáo tục danh của chư vị đạo hữu?
Cũng đúng vào lúc này, Tần Loạn Ngô trên người găm năm đạo Phân Thần Đinh thở dài một tiếng, mở miệng hỏi.
Hắn bị găm Phân Thần Đinh, trên người cũng mọc đầy vết đỏ, nhưng lúc này vẫn duy trì sắc mặt trầm tĩnh.
- Chúng ta?
Ba bóng đen nghe thấy những lời này, đều chỉ cười lạnh, chỉ có nam tử thân hình mập mạp, da lộ ngoài áo choàng giống như phết một lớp phấn vàng, vẻ mặt dữ tợn, giống như núi sắt lạnh lùng cười một tiếng, kiêu căng nhìn về phía Tần Loạn Ngô, nói:
- Tứ Đại Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ, đặc biệt tới bái phỏng những thiên kiêu Đạo Tử các ngươi...
- Hắc Ám Chi Chủ?
Lúc này trong đại điện, vẫn còn hơn mười người đang khổ sở chống đỡ.
Chỉ là bị đại trận trấn áp, huyết cổ bao vây, hung hiểm vạn phần, chỉ lo dùng một thân pháp lực đối kháng với huyết cổ quỷ dị.
Nhưng sau khi nghe thấy đối phương tự xưng, lập tức trong lòng kinh hãi, thậm chí không để ý tới lực lượng đại trận và huyết cổ quỷ dị chung quanh, kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút không thể tin nổi nhìn mấy người đang bao vây bọn họ.
Bốn chữ Hắc Ám Chi Chủ, trong giới tu hành hiện giờ, nhất là người tu hành cao tầng, có thể nói là không ai không biết.
Thậm chí ở trên trường hợp như Hồng Thiên Hội, người này cũng không ngừng được nhắc tới, có thể thấy được sức ảnh hưởng của hắn đối với Thiên Nguyên là lớn tới mức nào.
Mà sự thật cũng chính là như vậy, bao gồm cả bí cảnh ở Thiên Lai Thành mà Phương Nguyên từng trải qua, cùng với chuyện đại đạo lục khảo, Hắc Ám Chi Chủ này không biết đã làm bao nhiêu chuyện trái với sách lược của Tiên Minh, cũng không biết đã thành công hoặc chưa thành công phá hủy bao nhiêu kế hoạch của Tiên Minh, bởi vậy vừa nghe thấy mấy người này tự báo lai lịch, các tu sĩ trong điện đã biết, không nghi ngờ gì nữa, bọn họ lại xuất thủ rồi.
Chỉ khiến người ta nghĩ không thông, nơi này chính là Long Tích.
Long Tích muốn Tiến vào cũng muôn vàn khó khăn, đám người mình đã trải qua ngàn chọn vạn chọn, trải qua bao vất vả mới vào được, có thể nói nhiệm vụ lần này căn bản chính là bí mật tuyệt đối, mà đây cũng là nguyên nhất mà bọn họ lúc trước bất kể có như thế nào, cũng không muốn tin Vương Trụ bị người ta khống chế, bởi vì trong Long Tích, không thể có sinh linh có trí tuệ sinh tồn, mà người ngoài căn bản cũng không thể vào được.
Nhưng những hộ pháp dưới tay Hắc Ám Chi Chủ này lại vẫn vào được.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn họ, quả thực chính là nắm rõ hành động của đám người mình như lòng bàn tay.
Chính bởi vì bọn họ ở trong bóng tối, một mực nhìn trộm, cho nên bọn họ mới có thể trước tiên lập ra cạm bẫy nhằm vào đội ba, mà cạm bẫy đó lại bị Phương Nguyên nhìn thấu, sau đó thì tránh thoát, lại lập tức lợi dụng Vương Trụ chủ động tìm đến cửa, bày ra cạm bẫy thứ hai, cuối cùng nhân lúc các tu sĩ hội hợp trong đại điện này, nổi lên nội loạn, liền nhảy ra xuất thủ, trực tiếp một lưới bắt hết tất cả mọi người!
Đưa nhiều người như vậy vào, còn khiến bọn họ nắm giữ hướng đi của ba đội, là ai làm được?
Trong đại điện không có ai ngốc, rất nhanh liền có người ý thức được sự đáng sợ của vấn đề này.
Chẳng lẽ trong Tiên Minh cũng có người của Hắc Ám Chi Chủ à?
...
- Chư vị muốn gặp thiên kiêu Đạo Tử, có lẽ là khiến các ngươi thất vọng rồi, hôm nay trong điện, không có thiên kiêu Đạo Tử gì cả, chỉ có một đám ngốc tự cho là thông minh, một lòng tư lợi, bị người ta lợi dụng mà không biết, cuối cùng để người ta dễ dàng một lưới bắt hết mà thôi!
Tần Loạn Ngô nghe thấy đối phương tự báo thân phận, cười khổ một tiếng, có chút tự giễu hồi đáp.
- Ha ha, cái này cũng không trách được các ngươi!
Thanh niên mặt trắng mặc áo đay của đối phương nghe vậy thì bật cười nói:
- Thủ đoạn của Vô Tâm Sứ Nhà chúng ta rất tinh diệu, đó chính là thiên hạ độc nhất...
Nói xong nhìn về phía nữ tử dung mạo kiều diễm đó, thở dài:
- Nếu không phải ta có đôi khi sinh ra ý đồ muốn giết ngươi, chắc cũng hoài nghi bản thân phải chăng đã thích ngươi, đó có phải cũng trúng thủ đoạn của ngươi rồi không?
Nữ tử kiều diễm đó nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, sắc mặt đạm mạc, không nói gì.
Nam tử gù ở bên cạnh lại cười lạnh nói:
- Nhiều lời với họ như vậy làm gì, lấy hoàn thành mệnh lệnh của Chúa thượng làm trọng, trước tiên làm thịt những người này đã, hoặc là luyện thành tà thi, sau đó lại đi bắt vị hôn phu của Vô Tâm Sứ rồi nói sau!
Nữ tử kiều diễm đó nghe vậy, sắc mặt lập tức giận dữ, lạnh lùng liếc tên gù đó một cái.
Ngay cả thanh niên mặt trắng cũng lộ ra sắc mặt không vui, nói:
- Phụ Sơn Sứ đừng nói bậy, cái đó không tính!
Chương 1249 Đi tìm Phương Nguyên (2)
Tâm tình của nam tử gù rất tốt, chẳng buồn để ý tới thanh niên mặt trắng, chỉ nhìn Vô Tâm Sứ đó, lạnh lùng cười nói:
- Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thi triển tà pháp đâu, chỉ cần ngươi đến gần ta trong vòng mười trượng, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tần Loạn Ngô chỉ nghiêm túc lắng nghe, giống như một người xem rất lịch sự.
Cho tới khi bọn họ cãi nhau ầm ĩ, hắn mới cười khẽ, nhìn vị Vô Tâm Sứ kia, nói:
- Tuổi tác của vị tiên tử này dường như không lớn, lại có thủ đoạn thiên y vô phùng như vậy, Tần mỗ rất là bội phục, cả đời này ta đã thấy vô số huyễn pháp, cũng đã gặp không ít đối thủ am hiểu ảo thuật, nhưng luận về sự tinh diệu của huyễn pháp, thật sự là tiên tử đứng đầu, Tần mỗ không thể không khen một tiếng quá giỏi!
Bốn vị hộ pháp đó nghe vậy đều nhìn nhau.
Tần Loạn Ngô dừng một chút, lại cười nói:
- Chỉ là Tần mỗ có chút tò mò, chư vị tiến vào Long Tích, trừ muốn thử phân lượng, đấu pháp một chút với chúng ta ra, còn có mục đích gì khác không? Việc đã đến nước này, có thể nói một chút không?
- Ha ha, đến lúc này mà vẫn muốn tìm hiểu thêm tin tức à?
Nam tử gù cười lạnh, thanh âm khàn khàn, nói:
- Ngươi chính là vị Loạn Thiên Tiểu Thánh kia à? Phần khí độ này cũng không tệ lắm, chỉ tiếc, Trung Châu Tứ Thánh Bát Kiệt, thanh danh cũng đủ vang dội, chỉ tiếc ai nấy đều là phế vật, vốn định đọ sức chính diện với các ngươi, móc gan ruột của các ngươi ra, không ngờ các ngươi lại dễ dàng bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay tới vậy, thật sự khiến bổn tọa cảm thấy có chút thất vọng, thôi, may mà còn có hai tiểu thánh nữa ở Ma Biên, sớm muộn gì cũng có cơ hội để bổn tọa được như ước nguyện!
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, quát khẽ:
- Còn muốn nhìn thêm tác phẩm đắc ý của mình à? Đêm dài lắm mộng, nếu đã bắt được người rồi, vậy thì mau giết đi, sớm muộn gì cũng phải bắt mấy tên chạy thoát đó thì mới có thể vô tư được!
Nam tử mặt trắng cười lạnh, không trả lời hắn, chỉ cười hì hì nhìn Vô Tâm Sứ.
Mà Vô Tâm Sứ đó thì sắc mặt đạm mạc, ánh mắt đảo qua sân, dường như lười chẳng muốn nói gì.
Cũng là tên mập một thân màu da đồng vàng, hình thể như núi đó lạnh lùng gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Tên mập này rất ít lên tiếng, nhưng vừa mở miệng, người khác đều lập tức im lặng.
Sen đen dường như khẽ động, giống như đang co cánh hoa lại.
Mà cánh hoa vừa thu lại, hư không trong đại điện giống như bị đè ép, lộ ra ngưng trọng hơn rất nhiều.
Mà trong đại điện, một đám tu sĩ bị trận lực và huyết cổ song song áp chế lập tức biến sắc, luận về thực lực, bọn họ cũng không tồi, bình thường gặp phải mấy vị sứ giả này, chưa chắc đã không có sức đánh một trận, nhưng mưu kế đối phương thiết lập quá âm độc, lại khiến bọn họ thân lâm vào hiểm cảnh bực này, lực lượng bị suy yếu trên diện rộng, cho dù đối phương không ra tay đã vô cùng cật lực, huống chi là gì khác?
Ai nấy trong lòng đều tuyệt vọng, lại uất nghẹn, có một loại cảm giác bị khinh miệt.
- Ngân châm quán đỉnh, đánh tan Nguyên Anh, chuẩn bị luyện thi đi!
Tên mập da vàng óng ánh đó mặt không biểu tình, lạnh lùng hét lớn, chung quanh lập tức có mấy chục nam tử mặc áo đen bước vào, trên tay đều cầm một cây châm đặc chế dài hơn một thước, vô cùng sắc bén, bên trên có hoa văn quỷ dị, rõ ràng chính là một loại pháp bảo, thấy bọn họ chuẩn bị đầy đủ như vậy, rõ ràng là sớm có kế hoạch, vừa rồi không giết hết các tu sĩ trong điện chính là muốn lưu lại để dùng sau.
- Đao kiếm trước mắt, chẳng lẽ lại khoanh tay chịu chết à?
- Liều mạng với bọn họ...
Mà thấy một màn này, người hữu tâm phẫn uất, lớn tiếng hô to.
Nhưng nộ khí trong lòng có thịnh tới mấy, dưới sức ép nặng nề như vậy, làm sao có thể phản kháng được?
Đại trận bị động tay động chân ở xung quanh là một tầng, huyết cổ giống như thủy triều đó lại là một tầng, Vương Trụ đứng trong sân, lúc này giống như đã biến thành rối gỗ cùng bốn vị sứ giả lại là một tầng, mà hoa sen màu đen bên ngoài nhìn thì cũng vô cùng quỷ dị.
Dưới tình huống như vậy, bọn họ thật sự đã không còn đường thoát.
Đường đường đều là thiên kiêu Trung Châu, Đạo Tử thế gia, lúc này không ngờ giống như thịt cá đợi làm thịt!
Mà lúc này, Tần Loạn Ngô bỗng nhiên thở dài một tiếng.
Mấy vị sứ giả đó bất kể là như thế nào cũng không dám không để Tần Loạn Ngô vào mắt, nghe vậy đều lạnh lùng nhìn về phía hắn.
- Loạn Thiên Tiểu Thánh, còn gì để nói không?
Tần Loạn Ngô lúc này nhìn đã vô cùng thê thảm, trên người trúng năm cây Phân Thần Đinh, khiến cho khí cơ của hắn uể oải, giống như một lão nhân, chung quanh huyết cổ xộc tới, lại ăn mòn người hắn ra một mảng vết đỏ, dường như ngay cả da thịt cũng đã bị hủy hơn nửa, tuy hắn vẫn miễn cưỡng duy trì được phong độ và bình tĩnh, nhưng ai nấy đều thấy được hắn là bị thương nặng nhất.
Hắn thậm chí không cần Hắc Ám Sứ Giả đâm tới một châm, chỉ cần để mặc ở đây, sớm muộn gì cũng vẫn chết.
Nhưng lúc này, sắc mặt hắn lại bình tĩnh nhất.
- Vẫn có một câu muốn nói!
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bốn vị sứ giả đó, bình tĩnh nói.
- Ha ha, là gì?
Nam tử áo đay mặt trắng nhíu mày, có chút hứng thú hỏi.
Sắc mặt Tần Loạn Ngô lộ ra vẻ bình tĩnh dị thường, thấp giọng nói:
- Tu sĩ Trung Châu ta có lẽ có đôi lúc sẽ làm chuyện ngu ngốc.
Hắn tạm dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- ... Nhưng dù sao cũng không phải phế vật!
Chương 1250 Còn lại giao cho ngươi (1)
- Ngươi...
Nghe hắn nói một câu như vậy, các tu sĩ trong sân bỗng nhiên đều cả kinh.
Cũng vào một thoáng này, hai mắt Tần Loạn Ngô đột nhiên nghiêm lại, pháp lực cả người ầm ầm tăng lên.
Cũng vào lúc này, trên trán hắn, ba đạo kim tuyến đột nhiên lặng lẽ mở ra, nhìn thì không ngờ là ba con mắt dọc, một đỏ, một lam, một vàng, ba màu khác nhau đều từ trong ba con mắt thẳng giữa trán hắn bắn ra, mà theo ba con mắt này mở ra, pháp lực cả người bỗng nhiên tăng vọt, mỗi khi mở một con mắt, pháp lực trong chốc lát liền đề thăng mấy lần.
Năm đạo Phân Thần Đinh trên người hắn vào lúc này đồng thời bị bắn ra, găm vào vách đá chung quanh.
- Không tốt, thằng ôn này còn để lại một hậu thủ.
Tứ Đại Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ đều kinh hãi, vội vàng tiến lên.
Mà Tần Loạn Ngô vào lúc này lại vô cùng bình tĩnh, bức ra năm cây Phân Thần Đinh, đột nhiên hít sâu một hơi, một hơi này giống như cái voi hút nước, huyết cổ ác độc tràn ngập chung quanh đại điện không ngờ giống như sương đỏ, tất cả đều bị một hơi này của hắn hút tới, sau đó trong khoảnh khắc liền liền bị hắn nuốt vào trong thân thể.
Nhục thân của hắn theo một mảng huyết cổ này tiến vào, lại bắt đầu thối rữa từng tấc.
Nhưng trên nhục thân của hắn lại bắt đầu tỏa ra quang mang màu đỏ, áp chế huyết cổ đáng sợ đó.
- Muốn chết!
Tứ Đại Sứ Giả biến sắc, chia làm bốn phương hướng oanh kích về phía hắn, lực đạo hùng hồn này giống như muốn ép hắn thành mảnh vụn.
Nhưng Tần Loạn Ngô lại không hề để ý, thân hình đột nhiên đứng lên, quanh người có luồng sáng màu lam lưu chuyển.
Luồng sáng màu lam đó giống như thủy tướng, rất có sức dẻo.
Lực lượng của Tứ Đại Sứ Giả ập tới, luồng sáng màu lam cũng chỉ co rút vào phía trong, sau đó thì bung ra.
Không ngờ khiến cho lực lượng của Tứ Đại Sứ Giả không thể tới gần người Tần Loạn Ngô.
Mà nhân cơ hội này, một thân pháp lực của Tần Loạn Ngô đã hóa thành một cự chưởng màu vàng kim.
Cự chưởng màu vàng này hung hăng vỗ lên trời cao.
Chỉ nghe rầm một tiếng, ngay cả đại trận trong đại điện, cùng với hoa sen màu đen ở bên ngoài đại điện, đều bị một chưởng này của hắn vỗ cho lay động không thôi, đại trận vỡ nát, loạn lưu tỏa ra xung quanh, từng đạo ngọc giản đều bị đánh nát bấy, đại trận đã triệt để mất đi hiệu quả.
Mà một chưởng này vẫn mang theo vĩ lực vô biên, bức thẳng ra ngoài trận.
- Rắc.
Lực lượng đó khó có thể hình dung, cho dù hoa sen màu đen bên ngoài cũng bị một chưởng này đánh ra một khe hở.
- Các ngươi đi đi!
Mà làm xong tất cả, Tần Loạn Ngô liền xông tới tứ đại hộ pháp, đưa lưng về phía các tu sĩ, cũng không quay đầu lại hô to.
- Đi tìm Phương Nguyên, hiện tại hắn chính là đội trưởng của ba đội!
- Ái chà, Phương đạo hữu, ngươi đừng vậy có được không?
Đám người Phương Nguyên sau khi thoát khỏi đại điện, liền một đường bay nhanh, lướt về phía không trung xa xa.
Sau khi trốn được mấy ngàn dặm, xác định sau lưng không có ai đuổi theo, nhưng Phương Nguyên vẫn chưa dừng lại, thi triển Bát Hoang Bộ Pháp, vẫn vội vàng bỏ chạy, cũng không biết chạy bao xa, mới chọn một sơn cốc bí mật rồi hạ xuống.
Không dám chậm trễ, lập tức tỏa thanh khí ra, che phủ toàn bộ sơn cốc, sau đó lại lấy ra một số vật như trận cấm đã chuẩn bị trước trong túi Càn Khôn, bố trí ở xung quanh thật nhanh, bảo đảm vạn vô nhất thất, lúc này mới thả đám người Tống Long Chúc trong Lôi Linh Cáp Mô ra, Tống Long Chúc đó vừa thấy ánh mặt trời, lập tức mặt mày đau khổ, nói:
- Chúng ta đã rất đủ ý tốt rồi, cho dù không tin ngươi, cũng giúp ngươi trốn đi, nhưng ngươi thì ngược lại, bản thân muốn chạy còn mang chúng ta theo, lão nhân gia ngươi...
Hắn gào thét, khóc không ra nước mắt:
- Đây là cứ muốn để người ta hiểu lầm chúng ta là đồng mưu với ngươi à?
Phương Nguyên thì nuốt một viên đan dược, trấn định tâm thần, thấp giọng nói:
- Bất kể các ngươi có tin hay không, ta vẫn là vừa cứu các ngươi một mạng đó!
- Cứu chúng ta một mạng...
Tống Long Chúc than thở, cười khổ nói:
- Lão Phương, chúng ta từng đồng sinh cộng tử, lúc ấy ta không nói mà lấy, cầm đi một bình bảo dịch của ngươi, về sau ngươi thấy ta cũng không đòi, có thể thấy được tình cảm giữa hai ta là thật, ta cũng nguyện ý tin ngươi là muốn tốt cho chúng ta, nhưng mấu chốt là, lần này ngươi nói chuyện thái quá, bảo chúng ta làm sao mà tin ngươi được.
Phương Nguyên đã khôi phục một chút tinh lực, tâm thần cũng bình tĩnh trở lại, lúc này mới nói:
- Ngay cả các ngươi cũng không tin ta, người khác càng không thể tin ta, cho nên ta mới không giải thích nhiều, chỉ có thể cứu được người nào hay người đó, trước tiên dẫn các ngươi ra rồi nói.
Khi nói đến đây, hắn quay đầu lại, nhìn về phương hướng đại điện, trầm mặc.
Sắc mặt Lạc Phi Linh cũng có chút phức tạp, thấp giọng nói:
- Phương Nguyên sư huynh...
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Đến lúc này, chắc hẳn người trong đại điện đã không còn lại mấy!
Thấy hắn nói rất ngưng trọng, đám người Tống Long Chúc cũng biến sắc, đều đứng lên.
Mà Phương Nguyên lại không nói gì, chỉ xòe tay ra, trong lòng bàn tay hắn có một vòng vàng nho nhỏ.
Đám người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân đều không hiểu gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn.
Nhưng không lâu sau, bọn họ liền đột nhiên nhìn thấy, trên vòng vàng đó không ngờ sinh ra một ánh sáng vàng, sau đó, rất nhiều phù văn bán trong suốt từ trên vòng vàng tỏa ra, chấn động trong hư không, sau đó xuất hiện những tiếng kêu to kinh hoàng.
- Vương đạo huynh, ngươi đang làm gì thế?
- Đương nhiên là dẫn các ngươi quy thiên!
Mà lúc này, Vương Trụ cũng giống như hoàn toàn biến thành một người khác, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo, quanh người cũng dấy lên huyết quang ngập trời, lực lượng giống như trong nháy mắt tăng cường mấy lần, không chỉ thương thế lúc trước đã mất sạch, thậm chí lực lượng còn đề thăng mấy lần, quát khẽ một tiếng, cả người giống như quỷ mỵ, xông tới trước người Huyền Tông Thánh Nữ, hung hăng đánh tới một quyền.
- Ầm!
Một quyền này của hắn không ngờ trực tiếp đốt cháy huyết khí, lực lượng cường hãn tới kinh người.
Hơn nữa Huyền Tông Thánh Nữ này vốn không lấy võ đạo làm sở trường, lại thân chịu trọng thương, cũng bị Phân Thần Đinh đóng đinh, Nguyên Anh lại không thể rời xác, lập tức bị một quyền này của Vương Trụ đánh cho va vào vách đá, một thân tạng phủ dường như đều vỡ nát, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, miệng phun máu tươi, ngạc nhiên nhìn Vương Trụ, run giọng nói:
- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi... Điên rồi à?
- Ha ha ha ha.
Vương Trụ xuất quyền như mưa, hung hăngđánh về phía Huyền Tông Thánh Nữ, một quyền nối tiếp một quyền, thế như hổ điên. Ngay cả chính hắn cả người trên dưới đều bắn ra từng lỗ máu, đây là hắn không để ý tới bản thân, liều mạng ra quyền dẫn động pháp lực phản phệ, nói cách khác hắn lúc này đã hoàn toàn mặc kệ nhục thân của mình, liều mạng đánh tới Huyền Tông Thánh Nữ.
- Các ngươi vẫn chưa nhìn ra à?
Mà lúc này, nghe Huyền Tông Thánh Nữ hét lớn, Tần Loạn Ngô bỗng nhiên cười khổ.
Hắn vừa cười, khóe miệng liền có máu tươi trào ra, người trúng năm cây Phân Thần Đinh, thương thế của hắn không nghi ngờ gì nữa là rất nặng, nhưng lúc này, trên mặt hắn lại chỉ mang theo vẻ bất đắc dĩ, cùng với tự giễu rất sâu:
- Hắn không phải điên rồi, hắn là trúng tà pháp...
- Trúng tà pháp...
Các tu sĩ chung quanh nghe thấy những lời này, trong lòng giống như trúng đòn nặng.
Ai nấy đều biến sắc, giật mình như thấy quỷ, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Bọn họ bỗng nhiên nhớ tới những lời Phương Nguyên đã nói trước khi đào tẩu.
... Chẳng lẽ những gì hắn nói mới là thật?
Nhìn bộ dạng điên cuồng của Vương Trụ, trong lòng bọn họ liền dâng lên sự kinh sợ vô tận và cảm thụ phức tạp!
- Mau giết hắn...
Trong đại điện là một mảng ngưng trọng, ai nấy đều bị bộ dạng điên cuồng của Vương Trụ khiến cho khiếp sợ.
Cũng không biết vì sao, bọn họ nhìn thấy Vương Trụ đã phát cuồng, suy nghĩ đầu tiên không ngờ đều là không muốn tin vào một màn này.
Qua hồi lâu, mới có người đầu tiên có phản ứng, tế ra pháp bảo hung hăng đánh tới sau lưng Vương Trụ.
Trong nhất thời, vô số người theo sát sau, thần thông như mưa, điên cuồng đánh xuống Vương Trụ.
- Ha ha ha ha, đám ngu xuẩn các ngươi còn dám xuất thủ với ta à?
Pháp bảo như mưa, bao phủ Vương Trụ ở giữa.
Nhưng Vương Trụ nghênh đón các pháp bảo và thần thông đang gào thét điên cuồng ập tới, không ngờ không hề sợ hãi.
Một thoáng này, hắn đấm ngực hét lớn, trong tiếng hét, chân phải giậm mạnh xuống đất, liền nghe thấy dưới mặt đất, có tiếng vang trầm đục giống như trăn bùn đang rúc đất, trên trời dưới đất dường như có huyết lượng nào đó lúc này đang nối vào nhau, sau đó giống như cuồng phong nổi lên, kéo theo trận lực vô biên, từ bốn phương tám hướng tuôn ra, dường như có một ngọn núi lớn đang đè lên trên đỉnh đầu các tu sĩ.
- Là đại trận... Đại trận chúng ta vừa rồi bày ra...
Nghênh đón biến động này, các tu sĩ có chút trở tay không kịp, Ban Phi Diên thất thanh kêu to.
Vừa rồi bọn họ ý thức được trận thế có biến, dường như bị lực lượng nào đó ở bên ngoài thay đổi, Tần Loạn Ngô và Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ lúc này mới không tiếc tất cả, chạy tới ngăn cản, lại không ngờ rằng đó chỉ là nghi trận mà thôi, trận thế kỳ thật sớm đã thay đổi rồi.
Hơn nữa không phải thay đổi từ bên ngoài, mà là từ bên trong.
Lúc này bị Vương Trụ dẫn động, lực lượng đại trận lập tức trào ra, đại trận này vốn là để phòng thủ tổ điện, đây cũng là hành động để bọn họ phòng ngừa lúc nghị sự ở đây sẽ có hung hiểm xuất hiện, nhưng lại không ngờ rằng, lúc này trận thế bị thay đổi, chẳng những không mang tới hiệu quả phòng ngự đối với bên ngoài, ngược lại lâm vào biến đổi, mang theo cự lực vô biên, trấn áp thẳng về phía bọn họ.
Mà bị đại trận này trấn áp, mỗi người đều cảm thấy muốn cất bước cũng khó khăn, hành động ngưng trệ, nặng chậm hơn mấy lần.
- Thì ra là ngươi... Quả nhiên là ngươi...
Ban Phi Diên có phản ứng nhanh nhất, đã ý thức được huyền cơ trong đây, chỉ vào Vương Trụ thất thanh hô to.
Hắn đã minh bạch, đây nhất định là sau khi Vương Trụ tới, đã động tay động chân trên đại trận.
Nhưng khiến hắn vừa phẫn nộ lại bất đắc dĩ là, mình trước nay được người ta tôn là tiểu bối trận đạo đệ nhất nhân, cũng luôn tự cho mình là như vậy, nhưng ở trong đại điện này lâu như vậy, vẫn không cảm ứng được đại trận này đã lờ mờ có biến hóa nào đó!
Mà trong tiếng hô này của hắn, khí cơ mang theo mùi máu tươi từ sâu trong đại điện đang chậm rãi lan ra cũng đột nhiên đậm hơn, mắt thường có thể nhìn thấy, giống như một biển máu nháy mắt từ sâu trong đại điện trào ra, giống như một mảng sóng triều, tràn ngập toàn bộ đại điện.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ vừa bị đại trận trấn áp, tâm thần bối rối, vừa không để ý đã chạm phải huyết khí này.
Huyết khí đó không biết là cái gì, không ngờ giống như thực chất, chỉ cần dính phải một chút liền có từng đợt huyết khí nhè nhẹ giống như linh xà, ra sức chui vào dưới da thịt bọn họ, nháy mắt đã tràn ngập kỳ kinh bát mạch, gặm nhấm pháp lực, trên da đã xuất hiện những vết đỏ, mà dưới vết đỏ giống như có vật sống đang di động.
Chương 1247 Một đạo diệu pháp (2)
- Không tốt, đây là Nam Cương Huyết Cổ?
Các tu sĩ đều kêu to, có người đã nhận ra huyết khí khủng bố này.
Đây chính là một trong những tà cổ lợi hại được thịnh truyền trong Yêu vực, tương truyền là dùng Kim Đan huyết dịch nuôi nấng mà thành, cực kỳ ác độc, cho dù là đối với đại tu Nguyên Anh, cũng có hiệu quả thần kỳ, nếu bọn họ bình thường gặp phải tà cổ này, tất nhiên cũng có một số phương pháp ứng đối, nhưng hiện giờ lại bị nhốt trong đại trận của mình, lại bị tà cổ bao vây, trong nhất thời làm sao có thể phản ứng được?
Lập tức ai nấy đều kinh hô, ngồi xếp bằng tại chỗ, chỉ lo liều mạng khởi động pháp lực chống đỡ sự ăn mòn của huyết cổ.
- Ha ha ha ha...
Mà lúc này, Vương Trụ lại phá lên cười điên cuồng, lộ ra vẻ cực kỳ thích thú, một quyền đánh cho ngực Huyền Tông Thánh Nữ đang đau khổ chống đỡ lõm xuống, cả người đã bị hủy hơn nửa, vẻ mặt tái nhợt ngã xuống đất, không thể động đậy.
Huyết khí lan ra, chui vào trong thân thể nàng ta, khiến nàng ta rên rỉ tuyệt vọng.
Sau đó lại nhảy bật lên, xông vào trong đám người đại khai sát giới!
Một vị thế gia tử không chống đỡ được, kêu to lao ra ngoài, bị hắn túm lấy, xé thành hai nửa.
- Ầm!
Một vị tu sĩ ngồi xếp bằng trên đất, chỉ lo thôi động một thân pháp lực, chống đỡ lực lượng đại trận từ chung quanh ập tới và huyết cổ ác độc đáng sợ, hoàn toàn không để ý tới biến hóa chung quanh, bị Vương Trụ thuận tay đấm một cú vào gáy, đầu giống như một quả dưa hấu nổ tung, một đoàn tử quang muốn đào tẩu, lại bị huyết khí chung quanh quấn lấy, kêu thảm một tiếng rồi bị cắn nuốt từ từ.
Có một vị tu sĩ trên cánh tay trái xuất hiện vết đỏ, hắn lập tức giơ tay phải lên, dứt khoát chém đứt cánh tay trái.
Ngay sau đó liền phát hiện trên chân trái cũng xuất hiện vết đỏ, liền cắn răng chặt cả chân trái của mình xuống.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn liền cứng đờ, ngơ ngác nhìn về phía háng của mình.
Chỉ trong chốc lát, dị biến nổi lên, trong đại điện giống như tu la trường.
Thực lực của các tu sĩ đều không tồi, dù sao cũng là cao thủ được Tiên Minh lựa chọn, nhưng dị biến này thực sự quá đột ngột, bọn họ dưới tình huống hoàn toàn không đề phòng, liền lâm vào trong sự bao vây vô cùng hung hiểm, vừa phải đối kháng lực lượng đại trận chung quanh, lại phải đề phòng huyết cổ quỷ dị này, người pháp lực hơi thấp liền trực tiếp bỏ mạng, cho dù là người pháp lực cao thì liệu có thể chống đỡ được tới khi nào?
Đã thế còn có một cuồng nhân như Vương Trụ, triển khai toàn lực, chạy quanh trong đại điện, điên cuồng tàn sát, hắn vốn là một trong Trung Châu Tứ Tiểu Thánh, thực lực đáng sợ, lại thêm các tu sĩ bị đại trận và huyết cổ trói buộc nghiêm trọng, còn có mấy phần lực lượng để ngăn cản?
- Ha ha ha ha...
Vương Trụ giết liền mấy người, cả người đẫm máu, đứng trong đại điện cười to.
Chỉ là khi cười, thanh âm đã khàn khàn, đáy mắt đầy tơ đỏ, dường như hiện lên một tia thống khổ.
- Chạy mau, chạy mau...
Trong một mảng đại loạn, có người liều mạng hô to.
Bọn họ ở gần ngoại vi đại trận, hơn nữa dù sao cũng có thủ đoạn của mình, liều mạng cũng miễn cưỡng phá ra một lỗ hổng của đại trận, kêu thảm chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy chưa được bao lâu, đột nhiên mất đi âm thanh.
Bên ngoài bỗng nhiên có mấy cái đầu bay vào, chính là mấy tu sĩ vừa bỏ chạy.
- Làm tốt lắm, làm tốt lắm!
Bên ngoài đại điện, một thanh âm âm trầm vang lên.
Theo thanh âm này, bên ngoài đại điện, bỗng nhiên có một đóa hoa sen màu đen cực lớn tỏa ra.
Hoa sen này mọc ra từ dưới lòng đất, vô cùng to lớn, giống như một cái lồng, úp cả đại điện vào trong.
Sau đó, từ xung quanh hoa sen này có từng bóng đen hiện ra.
Phía đông chính là một thanh niên mặt trắng mặc áo đay, hắn đang cười khẽ, vô cùng hài lòng nhìn đại điện hỗn loạn, cuối cùng là hài lòng nhìn Vương Trụ một thân đẫm máu đứng trong đại điện, thấp giọng khen:
- Vô Tâm Sứ, trước đây không nói, hiện giờ ta thực sự phục ngươi rồi, lúc trước mai phục vô dụng, mượn tên lỗ mãng này thiết lập mưu kế thứ hai, quả thực chính là thiên y vô phùng, có điều chỉ là một đạo huyễn pháp, lại có thể khiến những thiên kiêu này tổn hại hơn nửa...
- Khà khà, có gì đâu?
Phía tây, một tên gù cả người chùm trong áo choàng màu đen, tuổi tác có vẻ đã không nhỏ, nghe vậy lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Đầu tiên là ở sâu trong núi bày ra đại trận, kết quả bị người ta phát giác, may mà có thằng ngốc này một mình tìm tới, Vô Tâm Sứ không phải tự tin nói có thể lợi dụng hắn, một lưới bắt hết đám thiên kiêu này ư? Sao vẫn để một tên chạy mất.
Đứng ở phía bắc chính là Vô Tâm Sứ mà bọn họ nói, cũng là một nữ tử dung nhan xinh đẹp.
Nàng ta lúc này nghe người khác trào phúng, vẫn im lặng không lên tiếng, ánh mắt chỉ nhìn ra ngoài điện, dường như đang chờ đợi gì đó.
Không lâu sau, ngoài điện quả nhiên có mấy bóng đen xuất hiện, giống như u linh hiện lên, trực tiếp quỳ xuống trước người nàng ta.
- Nhanh như vậy đã quay lại rồi à?
Nữ tử dung nhan xinh đẹp đó nhíu mày, nhìn mấy bóng đen này.
Một người trong đó quỳ trước nàng ta, thấp giọng nói:
- Vừa rồi lục đạo khôi thủ đó vừa chạy ra, chúng ta liền phụng lệnh Vô Tâm Sứ một đường đi theo, muốn tìm thời cơ bắt hắn, nhưng lại không ngờ rằng, thằng ôn đó vô cùng nhát gan, chúng ta vốn tưởng rằng hắn chạy khoảng ba ngàn dặm sẽ dừng lại, nhưng không ngờ hắn một hơi chạy hơn vạn dặm, lại vẫn đang chạy tiếp, hơn nữa thân pháp của hắn thật sự quá nhanh, chúng ta không thể theo kịp hắn, để hắn chạy mất, cho nên cũng chỉ đành về phục mệnh ngài trước!
Chương 1248 Đi tìm Phương Nguyên (1)
- Đúng là để hắn chạy thoát rồi...
Vô Tâm Sứ đó nghe thấy những lời này, trên mặt cũng hiện ra thần sắc phức tạp, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, dường như có chút tiếc nuối thở dài:
- Ta đã nói với các ngươi rồi, tên gia hỏa đó rất thông minh, trước giờ người có thể nhìn thấu thần thông của ta, sợ là cũng chỉ có một mình hắn, mai phục phục binh, cũng không đuổi kịp hắn, có điều, ta cũng không vội, cứ từ từ tìm hắn là được!
Nghe mấy người này nói cười, giống như coi mình là người chết, các tu sĩ trong điện lập tức mặt như màu đất.
Nhìn bốn người này, lại nhìn Vương Trụ đứng trong điện, mặt không biểu tình, bọn họ sao có thể không rõ đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ là không hiểu, trong Long Tích này từ khi nào lại xuất hiện mấy ma đầu như vậy?
Lai lịch của họ là gì?
- Chưa thỉnh giáo tục danh của chư vị đạo hữu?
Cũng đúng vào lúc này, Tần Loạn Ngô trên người găm năm đạo Phân Thần Đinh thở dài một tiếng, mở miệng hỏi.
Hắn bị găm Phân Thần Đinh, trên người cũng mọc đầy vết đỏ, nhưng lúc này vẫn duy trì sắc mặt trầm tĩnh.
- Chúng ta?
Ba bóng đen nghe thấy những lời này, đều chỉ cười lạnh, chỉ có nam tử thân hình mập mạp, da lộ ngoài áo choàng giống như phết một lớp phấn vàng, vẻ mặt dữ tợn, giống như núi sắt lạnh lùng cười một tiếng, kiêu căng nhìn về phía Tần Loạn Ngô, nói:
- Tứ Đại Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ, đặc biệt tới bái phỏng những thiên kiêu Đạo Tử các ngươi...
- Hắc Ám Chi Chủ?
Lúc này trong đại điện, vẫn còn hơn mười người đang khổ sở chống đỡ.
Chỉ là bị đại trận trấn áp, huyết cổ bao vây, hung hiểm vạn phần, chỉ lo dùng một thân pháp lực đối kháng với huyết cổ quỷ dị.
Nhưng sau khi nghe thấy đối phương tự xưng, lập tức trong lòng kinh hãi, thậm chí không để ý tới lực lượng đại trận và huyết cổ quỷ dị chung quanh, kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút không thể tin nổi nhìn mấy người đang bao vây bọn họ.
Bốn chữ Hắc Ám Chi Chủ, trong giới tu hành hiện giờ, nhất là người tu hành cao tầng, có thể nói là không ai không biết.
Thậm chí ở trên trường hợp như Hồng Thiên Hội, người này cũng không ngừng được nhắc tới, có thể thấy được sức ảnh hưởng của hắn đối với Thiên Nguyên là lớn tới mức nào.
Mà sự thật cũng chính là như vậy, bao gồm cả bí cảnh ở Thiên Lai Thành mà Phương Nguyên từng trải qua, cùng với chuyện đại đạo lục khảo, Hắc Ám Chi Chủ này không biết đã làm bao nhiêu chuyện trái với sách lược của Tiên Minh, cũng không biết đã thành công hoặc chưa thành công phá hủy bao nhiêu kế hoạch của Tiên Minh, bởi vậy vừa nghe thấy mấy người này tự báo lai lịch, các tu sĩ trong điện đã biết, không nghi ngờ gì nữa, bọn họ lại xuất thủ rồi.
Chỉ khiến người ta nghĩ không thông, nơi này chính là Long Tích.
Long Tích muốn Tiến vào cũng muôn vàn khó khăn, đám người mình đã trải qua ngàn chọn vạn chọn, trải qua bao vất vả mới vào được, có thể nói nhiệm vụ lần này căn bản chính là bí mật tuyệt đối, mà đây cũng là nguyên nhất mà bọn họ lúc trước bất kể có như thế nào, cũng không muốn tin Vương Trụ bị người ta khống chế, bởi vì trong Long Tích, không thể có sinh linh có trí tuệ sinh tồn, mà người ngoài căn bản cũng không thể vào được.
Nhưng những hộ pháp dưới tay Hắc Ám Chi Chủ này lại vẫn vào được.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn họ, quả thực chính là nắm rõ hành động của đám người mình như lòng bàn tay.
Chính bởi vì bọn họ ở trong bóng tối, một mực nhìn trộm, cho nên bọn họ mới có thể trước tiên lập ra cạm bẫy nhằm vào đội ba, mà cạm bẫy đó lại bị Phương Nguyên nhìn thấu, sau đó thì tránh thoát, lại lập tức lợi dụng Vương Trụ chủ động tìm đến cửa, bày ra cạm bẫy thứ hai, cuối cùng nhân lúc các tu sĩ hội hợp trong đại điện này, nổi lên nội loạn, liền nhảy ra xuất thủ, trực tiếp một lưới bắt hết tất cả mọi người!
Đưa nhiều người như vậy vào, còn khiến bọn họ nắm giữ hướng đi của ba đội, là ai làm được?
Trong đại điện không có ai ngốc, rất nhanh liền có người ý thức được sự đáng sợ của vấn đề này.
Chẳng lẽ trong Tiên Minh cũng có người của Hắc Ám Chi Chủ à?
...
- Chư vị muốn gặp thiên kiêu Đạo Tử, có lẽ là khiến các ngươi thất vọng rồi, hôm nay trong điện, không có thiên kiêu Đạo Tử gì cả, chỉ có một đám ngốc tự cho là thông minh, một lòng tư lợi, bị người ta lợi dụng mà không biết, cuối cùng để người ta dễ dàng một lưới bắt hết mà thôi!
Tần Loạn Ngô nghe thấy đối phương tự báo thân phận, cười khổ một tiếng, có chút tự giễu hồi đáp.
- Ha ha, cái này cũng không trách được các ngươi!
Thanh niên mặt trắng mặc áo đay của đối phương nghe vậy thì bật cười nói:
- Thủ đoạn của Vô Tâm Sứ Nhà chúng ta rất tinh diệu, đó chính là thiên hạ độc nhất...
Nói xong nhìn về phía nữ tử dung mạo kiều diễm đó, thở dài:
- Nếu không phải ta có đôi khi sinh ra ý đồ muốn giết ngươi, chắc cũng hoài nghi bản thân phải chăng đã thích ngươi, đó có phải cũng trúng thủ đoạn của ngươi rồi không?
Nữ tử kiều diễm đó nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, sắc mặt đạm mạc, không nói gì.
Nam tử gù ở bên cạnh lại cười lạnh nói:
- Nhiều lời với họ như vậy làm gì, lấy hoàn thành mệnh lệnh của Chúa thượng làm trọng, trước tiên làm thịt những người này đã, hoặc là luyện thành tà thi, sau đó lại đi bắt vị hôn phu của Vô Tâm Sứ rồi nói sau!
Nữ tử kiều diễm đó nghe vậy, sắc mặt lập tức giận dữ, lạnh lùng liếc tên gù đó một cái.
Ngay cả thanh niên mặt trắng cũng lộ ra sắc mặt không vui, nói:
- Phụ Sơn Sứ đừng nói bậy, cái đó không tính!
Chương 1249 Đi tìm Phương Nguyên (2)
Tâm tình của nam tử gù rất tốt, chẳng buồn để ý tới thanh niên mặt trắng, chỉ nhìn Vô Tâm Sứ đó, lạnh lùng cười nói:
- Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thi triển tà pháp đâu, chỉ cần ngươi đến gần ta trong vòng mười trượng, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tần Loạn Ngô chỉ nghiêm túc lắng nghe, giống như một người xem rất lịch sự.
Cho tới khi bọn họ cãi nhau ầm ĩ, hắn mới cười khẽ, nhìn vị Vô Tâm Sứ kia, nói:
- Tuổi tác của vị tiên tử này dường như không lớn, lại có thủ đoạn thiên y vô phùng như vậy, Tần mỗ rất là bội phục, cả đời này ta đã thấy vô số huyễn pháp, cũng đã gặp không ít đối thủ am hiểu ảo thuật, nhưng luận về sự tinh diệu của huyễn pháp, thật sự là tiên tử đứng đầu, Tần mỗ không thể không khen một tiếng quá giỏi!
Bốn vị hộ pháp đó nghe vậy đều nhìn nhau.
Tần Loạn Ngô dừng một chút, lại cười nói:
- Chỉ là Tần mỗ có chút tò mò, chư vị tiến vào Long Tích, trừ muốn thử phân lượng, đấu pháp một chút với chúng ta ra, còn có mục đích gì khác không? Việc đã đến nước này, có thể nói một chút không?
- Ha ha, đến lúc này mà vẫn muốn tìm hiểu thêm tin tức à?
Nam tử gù cười lạnh, thanh âm khàn khàn, nói:
- Ngươi chính là vị Loạn Thiên Tiểu Thánh kia à? Phần khí độ này cũng không tệ lắm, chỉ tiếc, Trung Châu Tứ Thánh Bát Kiệt, thanh danh cũng đủ vang dội, chỉ tiếc ai nấy đều là phế vật, vốn định đọ sức chính diện với các ngươi, móc gan ruột của các ngươi ra, không ngờ các ngươi lại dễ dàng bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay tới vậy, thật sự khiến bổn tọa cảm thấy có chút thất vọng, thôi, may mà còn có hai tiểu thánh nữa ở Ma Biên, sớm muộn gì cũng có cơ hội để bổn tọa được như ước nguyện!
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, quát khẽ:
- Còn muốn nhìn thêm tác phẩm đắc ý của mình à? Đêm dài lắm mộng, nếu đã bắt được người rồi, vậy thì mau giết đi, sớm muộn gì cũng phải bắt mấy tên chạy thoát đó thì mới có thể vô tư được!
Nam tử mặt trắng cười lạnh, không trả lời hắn, chỉ cười hì hì nhìn Vô Tâm Sứ.
Mà Vô Tâm Sứ đó thì sắc mặt đạm mạc, ánh mắt đảo qua sân, dường như lười chẳng muốn nói gì.
Cũng là tên mập một thân màu da đồng vàng, hình thể như núi đó lạnh lùng gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Tên mập này rất ít lên tiếng, nhưng vừa mở miệng, người khác đều lập tức im lặng.
Sen đen dường như khẽ động, giống như đang co cánh hoa lại.
Mà cánh hoa vừa thu lại, hư không trong đại điện giống như bị đè ép, lộ ra ngưng trọng hơn rất nhiều.
Mà trong đại điện, một đám tu sĩ bị trận lực và huyết cổ song song áp chế lập tức biến sắc, luận về thực lực, bọn họ cũng không tồi, bình thường gặp phải mấy vị sứ giả này, chưa chắc đã không có sức đánh một trận, nhưng mưu kế đối phương thiết lập quá âm độc, lại khiến bọn họ thân lâm vào hiểm cảnh bực này, lực lượng bị suy yếu trên diện rộng, cho dù đối phương không ra tay đã vô cùng cật lực, huống chi là gì khác?
Ai nấy trong lòng đều tuyệt vọng, lại uất nghẹn, có một loại cảm giác bị khinh miệt.
- Ngân châm quán đỉnh, đánh tan Nguyên Anh, chuẩn bị luyện thi đi!
Tên mập da vàng óng ánh đó mặt không biểu tình, lạnh lùng hét lớn, chung quanh lập tức có mấy chục nam tử mặc áo đen bước vào, trên tay đều cầm một cây châm đặc chế dài hơn một thước, vô cùng sắc bén, bên trên có hoa văn quỷ dị, rõ ràng chính là một loại pháp bảo, thấy bọn họ chuẩn bị đầy đủ như vậy, rõ ràng là sớm có kế hoạch, vừa rồi không giết hết các tu sĩ trong điện chính là muốn lưu lại để dùng sau.
- Đao kiếm trước mắt, chẳng lẽ lại khoanh tay chịu chết à?
- Liều mạng với bọn họ...
Mà thấy một màn này, người hữu tâm phẫn uất, lớn tiếng hô to.
Nhưng nộ khí trong lòng có thịnh tới mấy, dưới sức ép nặng nề như vậy, làm sao có thể phản kháng được?
Đại trận bị động tay động chân ở xung quanh là một tầng, huyết cổ giống như thủy triều đó lại là một tầng, Vương Trụ đứng trong sân, lúc này giống như đã biến thành rối gỗ cùng bốn vị sứ giả lại là một tầng, mà hoa sen màu đen bên ngoài nhìn thì cũng vô cùng quỷ dị.
Dưới tình huống như vậy, bọn họ thật sự đã không còn đường thoát.
Đường đường đều là thiên kiêu Trung Châu, Đạo Tử thế gia, lúc này không ngờ giống như thịt cá đợi làm thịt!
Mà lúc này, Tần Loạn Ngô bỗng nhiên thở dài một tiếng.
Mấy vị sứ giả đó bất kể là như thế nào cũng không dám không để Tần Loạn Ngô vào mắt, nghe vậy đều lạnh lùng nhìn về phía hắn.
- Loạn Thiên Tiểu Thánh, còn gì để nói không?
Tần Loạn Ngô lúc này nhìn đã vô cùng thê thảm, trên người trúng năm cây Phân Thần Đinh, khiến cho khí cơ của hắn uể oải, giống như một lão nhân, chung quanh huyết cổ xộc tới, lại ăn mòn người hắn ra một mảng vết đỏ, dường như ngay cả da thịt cũng đã bị hủy hơn nửa, tuy hắn vẫn miễn cưỡng duy trì được phong độ và bình tĩnh, nhưng ai nấy đều thấy được hắn là bị thương nặng nhất.
Hắn thậm chí không cần Hắc Ám Sứ Giả đâm tới một châm, chỉ cần để mặc ở đây, sớm muộn gì cũng vẫn chết.
Nhưng lúc này, sắc mặt hắn lại bình tĩnh nhất.
- Vẫn có một câu muốn nói!
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bốn vị sứ giả đó, bình tĩnh nói.
- Ha ha, là gì?
Nam tử áo đay mặt trắng nhíu mày, có chút hứng thú hỏi.
Sắc mặt Tần Loạn Ngô lộ ra vẻ bình tĩnh dị thường, thấp giọng nói:
- Tu sĩ Trung Châu ta có lẽ có đôi lúc sẽ làm chuyện ngu ngốc.
Hắn tạm dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- ... Nhưng dù sao cũng không phải phế vật!
Chương 1250 Còn lại giao cho ngươi (1)
- Ngươi...
Nghe hắn nói một câu như vậy, các tu sĩ trong sân bỗng nhiên đều cả kinh.
Cũng vào một thoáng này, hai mắt Tần Loạn Ngô đột nhiên nghiêm lại, pháp lực cả người ầm ầm tăng lên.
Cũng vào lúc này, trên trán hắn, ba đạo kim tuyến đột nhiên lặng lẽ mở ra, nhìn thì không ngờ là ba con mắt dọc, một đỏ, một lam, một vàng, ba màu khác nhau đều từ trong ba con mắt thẳng giữa trán hắn bắn ra, mà theo ba con mắt này mở ra, pháp lực cả người bỗng nhiên tăng vọt, mỗi khi mở một con mắt, pháp lực trong chốc lát liền đề thăng mấy lần.
Năm đạo Phân Thần Đinh trên người hắn vào lúc này đồng thời bị bắn ra, găm vào vách đá chung quanh.
- Không tốt, thằng ôn này còn để lại một hậu thủ.
Tứ Đại Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ đều kinh hãi, vội vàng tiến lên.
Mà Tần Loạn Ngô vào lúc này lại vô cùng bình tĩnh, bức ra năm cây Phân Thần Đinh, đột nhiên hít sâu một hơi, một hơi này giống như cái voi hút nước, huyết cổ ác độc tràn ngập chung quanh đại điện không ngờ giống như sương đỏ, tất cả đều bị một hơi này của hắn hút tới, sau đó trong khoảnh khắc liền liền bị hắn nuốt vào trong thân thể.
Nhục thân của hắn theo một mảng huyết cổ này tiến vào, lại bắt đầu thối rữa từng tấc.
Nhưng trên nhục thân của hắn lại bắt đầu tỏa ra quang mang màu đỏ, áp chế huyết cổ đáng sợ đó.
- Muốn chết!
Tứ Đại Sứ Giả biến sắc, chia làm bốn phương hướng oanh kích về phía hắn, lực đạo hùng hồn này giống như muốn ép hắn thành mảnh vụn.
Nhưng Tần Loạn Ngô lại không hề để ý, thân hình đột nhiên đứng lên, quanh người có luồng sáng màu lam lưu chuyển.
Luồng sáng màu lam đó giống như thủy tướng, rất có sức dẻo.
Lực lượng của Tứ Đại Sứ Giả ập tới, luồng sáng màu lam cũng chỉ co rút vào phía trong, sau đó thì bung ra.
Không ngờ khiến cho lực lượng của Tứ Đại Sứ Giả không thể tới gần người Tần Loạn Ngô.
Mà nhân cơ hội này, một thân pháp lực của Tần Loạn Ngô đã hóa thành một cự chưởng màu vàng kim.
Cự chưởng màu vàng này hung hăng vỗ lên trời cao.
Chỉ nghe rầm một tiếng, ngay cả đại trận trong đại điện, cùng với hoa sen màu đen ở bên ngoài đại điện, đều bị một chưởng này của hắn vỗ cho lay động không thôi, đại trận vỡ nát, loạn lưu tỏa ra xung quanh, từng đạo ngọc giản đều bị đánh nát bấy, đại trận đã triệt để mất đi hiệu quả.
Mà một chưởng này vẫn mang theo vĩ lực vô biên, bức thẳng ra ngoài trận.
- Rắc.
Lực lượng đó khó có thể hình dung, cho dù hoa sen màu đen bên ngoài cũng bị một chưởng này đánh ra một khe hở.
- Các ngươi đi đi!
Mà làm xong tất cả, Tần Loạn Ngô liền xông tới tứ đại hộ pháp, đưa lưng về phía các tu sĩ, cũng không quay đầu lại hô to.
- Đi tìm Phương Nguyên, hiện tại hắn chính là đội trưởng của ba đội!
- Ái chà, Phương đạo hữu, ngươi đừng vậy có được không?
Đám người Phương Nguyên sau khi thoát khỏi đại điện, liền một đường bay nhanh, lướt về phía không trung xa xa.
Sau khi trốn được mấy ngàn dặm, xác định sau lưng không có ai đuổi theo, nhưng Phương Nguyên vẫn chưa dừng lại, thi triển Bát Hoang Bộ Pháp, vẫn vội vàng bỏ chạy, cũng không biết chạy bao xa, mới chọn một sơn cốc bí mật rồi hạ xuống.
Không dám chậm trễ, lập tức tỏa thanh khí ra, che phủ toàn bộ sơn cốc, sau đó lại lấy ra một số vật như trận cấm đã chuẩn bị trước trong túi Càn Khôn, bố trí ở xung quanh thật nhanh, bảo đảm vạn vô nhất thất, lúc này mới thả đám người Tống Long Chúc trong Lôi Linh Cáp Mô ra, Tống Long Chúc đó vừa thấy ánh mặt trời, lập tức mặt mày đau khổ, nói:
- Chúng ta đã rất đủ ý tốt rồi, cho dù không tin ngươi, cũng giúp ngươi trốn đi, nhưng ngươi thì ngược lại, bản thân muốn chạy còn mang chúng ta theo, lão nhân gia ngươi...
Hắn gào thét, khóc không ra nước mắt:
- Đây là cứ muốn để người ta hiểu lầm chúng ta là đồng mưu với ngươi à?
Phương Nguyên thì nuốt một viên đan dược, trấn định tâm thần, thấp giọng nói:
- Bất kể các ngươi có tin hay không, ta vẫn là vừa cứu các ngươi một mạng đó!
- Cứu chúng ta một mạng...
Tống Long Chúc than thở, cười khổ nói:
- Lão Phương, chúng ta từng đồng sinh cộng tử, lúc ấy ta không nói mà lấy, cầm đi một bình bảo dịch của ngươi, về sau ngươi thấy ta cũng không đòi, có thể thấy được tình cảm giữa hai ta là thật, ta cũng nguyện ý tin ngươi là muốn tốt cho chúng ta, nhưng mấu chốt là, lần này ngươi nói chuyện thái quá, bảo chúng ta làm sao mà tin ngươi được.
Phương Nguyên đã khôi phục một chút tinh lực, tâm thần cũng bình tĩnh trở lại, lúc này mới nói:
- Ngay cả các ngươi cũng không tin ta, người khác càng không thể tin ta, cho nên ta mới không giải thích nhiều, chỉ có thể cứu được người nào hay người đó, trước tiên dẫn các ngươi ra rồi nói.
Khi nói đến đây, hắn quay đầu lại, nhìn về phương hướng đại điện, trầm mặc.
Sắc mặt Lạc Phi Linh cũng có chút phức tạp, thấp giọng nói:
- Phương Nguyên sư huynh...
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Đến lúc này, chắc hẳn người trong đại điện đã không còn lại mấy!
Thấy hắn nói rất ngưng trọng, đám người Tống Long Chúc cũng biến sắc, đều đứng lên.
Mà Phương Nguyên lại không nói gì, chỉ xòe tay ra, trong lòng bàn tay hắn có một vòng vàng nho nhỏ.
Đám người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân đều không hiểu gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn.
Nhưng không lâu sau, bọn họ liền đột nhiên nhìn thấy, trên vòng vàng đó không ngờ sinh ra một ánh sáng vàng, sau đó, rất nhiều phù văn bán trong suốt từ trên vòng vàng tỏa ra, chấn động trong hư không, sau đó xuất hiện những tiếng kêu to kinh hoàng.
- Vương đạo huynh, ngươi đang làm gì thế?
- Đương nhiên là dẫn các ngươi quy thiên!
Bình luận facebook