-
Chương 1256-1260
Chương 1256 Biện pháp duy nhất (1)
Hắn nói đến đây, hơi trầm mặc, ánh mắt quét qua mặt các tu sĩ, các tu sĩ biết hắn muốn nói đến ai, lúc này tâm thần cũng không khỏi căng thẳng, sau đó nghe hắn nói:
- Là do những người tu vi khá cao, nên gánh trọng trách, do Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá, Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly, Cửu Thánh Đường Đạo Tử Thương Cơ Tử, tán tu Tống Long Chúc tạo thành, do tán tu Tống Long Chúc làm đội trưởng.
Nghe vậy, chung quanh lập tức xôn xao.
Tống Long Chúc lại sắp khóc rồi, mặt như đưa đám nói:
- Lão Phương, ngươi thực sự không phải đang chơi ta chứ?
Các tu sĩ chung quanh đều có chút khó hiểu nhìn Phương Nguyên, hiện giờ từ việc chia làm bốn đội đã nhìn ra được phong cách hành sự của Phương Nguyên.
Tuy chia đội không có vấn đề, nhưng khi bổ nhiệm đội trưởng lại hoàn toàn là không luận uy vọng và địa vị của mọi người, đội trưởng mỗi đội đều là người quen của mình, nhất là đội bốn, dưới tình huống có Lục gia Đạo Tử, Mạnh gia Đạo Tử, không ngờ lại để Tống Long Chúc thân phận tu vi đều không bằng bọn họ làm đội trưởng.
Lại nhớ tới những lời trước đó của Phương Nguyên, liền có thể thấy được hắn đã phạm phải một loạt sai lầm "Chuyên quyền độc đoán", "Bổ nhiệm người thân", thái độ như vậy quả thật là bộ dạng muốn hoàn thành nhiệm vụ à?
Mà Phương Nguyên đã nhận ra suy nghĩ của các tu sĩ, trả lời vô cùng đơn giản:
- Ai không phục thì vẫn có thể rời khỏi!
Đã đến nước này, đi thì tất nhiên là không thể rồi.
Tuy cảm thấy phương pháp chia làm bốn tiểu đội, bổ nhiệm đội trưởng mỗi đội của Phương Nguyên thật sự rõ ràng là bổ nhiệm người thân, nhưng dù sao lúc trước cũng đã đáp ứng phải nghe lệnh hắn, lúc này cũng chỉ có thể bịt mũi mà chịu, hơn nữa hiện giờ cho thấy, chia làm bốn tiểu đội vẫn không tính là gì, quan trọng nhất tất nhiên vẫn phải xem nhiệm vụ nên chia thế nào, hắn có phải thực sự có biện pháp hay không.
Phương Nguyên thấy các tu sĩ đều không có ý kiến, liền cứ như vậy quyết định.
Bình thường hắn làm việc vốn chính là trước nay vẫn vậy, khi nghiêm túc muốn làm một việc, vậy thì mặt mũi và lời nói đều lạnh toát, cũng không phải là cố ý, chỉ là theo bản năng muốn dồn hết tinh lực vào bản thân sự việc, chuyện khác thì không bận tâm.
- Lần này dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ có bao nhiêu người?
Phân xong bốn tiểu đội, định ra bốn đội trưởng, Phương Nguyên liền ngưng thần hỏi.
Thông qua vòng vàng đó, Tần Loạn Ngô đã nói cho Phương Nguyên tất cả những gì hắn nhìn thấy và tin tức hắn biết, nhưng mấy tin tức này kỳ thật vẫn không đủ, mà đám người bọn họ lại trốn thoát từ trong đại điện, lại một đường bị đuổi giết, có lẽ biết được nhiều hơn, đối với hiện trạng của bọn họ mà nói, đương nhiên là phải nắm giữ càng nhiều càng tốt.
- Chắc là bốn vị sứ giả, ngoài ra có ít nhất năm mươi cấp dưới trở lên, những cấp dưới đó thực lực rất mạnh, người mạnh cũng có cảnh giới Nguyên Anh, người yếu thì cũng là tồn tại Kim Đan cao cấp, đều thân mang pháp bảo quỷ dị, rất khó giải quyết, không thể khinh thường bọn họ!
Các tu sĩ nhìn nhau một cái, là đội trưởng đội một Lý Hồng Kiêu hơi trầm mặc rồi lên tiếng, sau đó đưa một tấm gương đồng cho Phương Nguyên, nói:
- Lúc ấy Tần Loạn Ngô thế huynh sáng tạo cơ hội cho chúng ta, bảo chúng ta chạy trốn, trước khi rời đi, hắn đã đưa gương đồng này cho ta, lúc ấy ta vẫn không biết hắn có ý gì, về sau mới ý thức được tác dụng của gương này...
Nói đến đây, Lý Hồng Kiêu cũng hơi trầm mặc, nói:
- Tần Loạn Ngô sư huynh ít nhất cũng cầm chân Tứ Đại Sứ Giả đó thời gian một nén hương, cho nên mới giúp chúng ta có cơ hội chạy trốn, mà trong thời gian một nén hương đó hắn đã để lại rất nhiều thứ.
Khi nói đã đưa gương đồng ra.
Phương Nguyên đánh thần niệm vào gương đồng, liền nhìn thấy một màn Tần Loạn Ngô lực chiến Tứ Đại Sứ Giả.
Thảm thiết không nói nên lời, cũng vũ dũng vô cùng.
Tiên quang vô tận, xé trời rạch đất!
Bóng lưng đó chống đỡ sen đen, cản lại Tứ Đại Sứ Giả!
...
Sắc mặt Phương Nguyên cũng trở nên có chút trầm thấp.
Không ngờ Tần Loạn Ngô ngay cả những điều này cũng đã nghĩ tới.
Lúc trước hắn thông qua vòng vàng truyền tin, chính là phỏng đoán về mục đích và miêu tả quan hệ của các Hắc Ám Sứ Giả.
Mà hiện giờ, hắn thông qua gương đồng lưu lại biến hóa thần thông của đối phương mà mình chứng kiến khi đấu pháp với Tứ Đại Sứ Giả, hết sức chi tiết, cũng hết sức khủng bố, nhưng cũng vô cùng hữu dụng, đặc biệt là đối với Phương Nguyên hiện tại.
Thậm chí, hắn giao cho Lý Hồng Kiêu những di vật này, liệu có phải cũng có thâm ý hay không?
Phải chăng hắn lo lắng khi các tu sĩ đào tẩu, sẽ bỏ mặc Lý Hồng Kiêu tu vi hơi yếu?
Mà nếu vòng vàng, ngọc quyết, gương đồng đều ở trong tay Lý Hồng Kiêu, các tu sĩ nhất định sẽ bảo vệ tốt Lý Hồng Kiêu.
Người này lại nghĩ tới nhiều thứ như vậy à?
Phương Nguyên thầm nghĩ.
Nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn, mình còn có chút địch ý với hắn, trong lòng liền có chút tiếc nuối!
Nên tâm sự nhiều hơn với người này!
...
Thấy Phương Nguyên nhìn gương đồng tới ngẩn người, Lạc Phi Linh cũng ghé tới.
Nhưng Phương Nguyên lại vội vàng thu gương đồng lại, nói:
- Ngươi tốt nhất không nên nhìn những cái này!
Lạc Phi Linh đoán được dụng ý của Phương Nguyên, hốc mắt ửng đỏ, vẫn gật đầu.
Tần Loạn Ngô từng tu hành ở Nam Hải Vong Tình Đảo rất nhiều năm, cũng coi như là bạn thơ ấu của Lạc Phi Linh, quan hệ tất nhiên không tồi, mà cảnh tượng Tần Loạn Ngô dùng hết tất cả, lực chiến Tứ Đại Sứ Giả này thực sự quá thảm thiết, nếu Lạc Phi Linh thấy, không nói đến có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của nàng ta hay không, nhưng trên tình cảm sẽ không chịu nổi, bởi vậy Phương Nguyên mới không muốn để nàng ta nhìn thấy những cái này.
Chương 1257 Biện pháp duy nhất (2)
Mà Lý Hồng Kiêu nghe thấy Phương Nguyên nói vậy, yên lặng nhìn Phương Nguyên, không lên tiếng.
...
- Thực lực của đối phương cao hơn chúng ta, thậm chí là hơn xa chúng ta hiện tại.
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, sau đó thấp giọng nói:
- Trong Tứ Đại Sứ Giả đó có hai vị chính là Chí Tôn Nguyên Anh, hai vị khác mặc dù không phải Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng cũng có thiên phú thần thông độc đáo, thực lực mạnh mẽ, cộng với Vương gia đã là khôi lỗi của bọn họ, mà đồng bạn còn ở lại trong đại điện chưa trốn được, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người bị bọn họ luyện thành tà thi, đạo tiêu ma trướng, đối phương thực lực vô cùng mạnh mẽ, chúng ta không thể đối kháng chính diện với thực lực của bọn họ!
Các tu sĩ nghe vậy đều im lặng.
Trên thực tế nội tình của Tiên Minh tất nhiên hơn xa Hắc Ám Chi Chủ, bọn họ lần này tiến vào Long Tích cũng có nhiều cao thủ, nếu lúc ban đầu đụng phải những Tứ Đại Sứ Giả này, chắc đối phương có mạnh tới mấy cũng không chịu nổi một kích, nhưng bọn họ trúng quỷ kế của đối phương, suýt nữa thì toàn quân bị diệt, tuy Tần Loạn Ngô cuối cùng cũng ngăn cơn sóng dữ, để lại một chút lực lượng, đối phương cũng có thể mượn cơ hội này để lớn mạnh hơn.
Mà nguyên nhân tạo thành cục diện này thật sự là một lời khó nói hết!
Phương Nguyên không có ý định thảo luận với họ về những chuyện này, chỉ tự thuật một sự thực, nói:
- Mà chúng ta muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này, vẫn phải tìm được Tam Thốn Linh Sơn, ba kết quả trắc lượng đó, phần của ta thì đã nhớ kỹ trong lòng, còn các ngươi thì sao?
Các tu sĩ nghe vậy, ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn nặng nề lắc đầu.
Kết quả trắc lượng đó vô cùng phức tạp, hơn nữa lại không thể có chút sai sót, lúc ấy bọn họ lại ai làm việc nấy, mới hoàn thành tất cả kết quả trắc lượng, cuối cùng tập hợp đến trong tay đội trưởng, nhưng đội trưởng đội một và đội trưởng đội hai đều đã vẫn lạc trong Long tộc tổ điện, kết quả trắc lượng đó tất nhiên cũng thất lạc, dù sao cũng không phải ai cũng giống như Phương Nguyên, có thể ghi nhớ tất cả kết quả.
Trên thực tế, rất nhiều người thậm chí không tin Phương Nguyên có thể ghi nhớ nhiều kết quả trắc lượng như vậy.
Chỉ là hiện giờ Phương Nguyên dù sao cũng là đội trưởng, không ai dám lên tiếng phản bác hắn.
- Hiện giờ là vấn đề khó khăn nhất...
Ban Phi Diên cười khổ một tiếng, thở dài nói:
- Ta thật sự không biết phải làm gì, nhưng nếu trắc lượng lại, vậy thì vô cùng khó giải quyết, lúc trước khi nhân thủ của chúng ta đầy đủ, còn phải mất bảy ngày, hiện giờ lại chỉ còn từng này người, muốn trắc lượng lại không biết phải mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa sứ giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ lại đang ở trong Long Tích, sẽ không để chúng ta dễ dàng hoàn thành!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Trên thực tế lại khác!
Các tu sĩ hơi ngây ra, có chút khó hiểu nhìn hắn.
Phương Nguyên nói:
- Hiện giờ bọn họ chắc hẳn đã lấy được ba kết quả trắc lượng trong tổ điện, cũng không khó thôi diễn ra vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, mà bọn họ, cũng biết chúng ta là phải tìm đến Tam Thốn Linh Sơn, cho nên mới không dồn hết lực lượng tìm tới chúng ta, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần tìm được Tam Thốn Linh Sơn, thủ ở đó, vậy thì có thể một lưới bắt hết chúng ta!
Nói xong, hơi trầm mặc, nói:
- Nói không chừng, bọn họ còn hy vọng chúng ta mau chóng tìm được vị trí của Tam Thốn Linh Sơn!
- Vậy... phải làm sao bây giờ?
Nghe Phương Nguyên nói vậy, các tu sĩ lập tức ngạc nhiên.
Dưới loại cục diện này, muốn một lần nữa thôi diễn ra vị trí của Tam Thốn Linh Sơn vốn là rất khó, càng tuyệt vọng hơn là cho dù tìm được, cũng chỉ tổ lao vào cạm bẫy của đối phương, thế không phải là dẫn đám người mình vào trong tuyệt cảnh à?
Lúc trước bọn họ đã có chút tuyệt vọng, hiện giờ nghe Phương Nguyên phân tích một phen, lại càng tuyệt vọng hơn.
...
- Trước đó ngươi không phải nói có biện pháp sao?
Không biết trầm mặc bao lâu, Lý Hồng Kiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có chút do dự nhìn Phương Nguyên.
Trong lòng các tu sĩ cũng thắt lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Bọn họ lúc trước là vì Phương Nguyên nói có biện pháp, có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mới đều cam tâm tình nguyện phụng hắn làm đội trưởng ba đội, nhưng hiện giờ nhìn thế cục này, căn bản chính là một tử lộ, thật sự không ngờ, Phương Nguyên còn có thể có biện pháp nào khác?
Mà nghênh đón nhiều ánh mắt như vậy, Phương Nguyên nói:
- Ta quả thật là có biện pháp!
Các tu sĩ vi đều xôn xao, theo bản năng ưỡn thẳng lương, ngừng hô hấp nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên không lập tức nói ra, mà là nhìn về phía Ban Phi Diên.
Khẽ nhíu mày, nói:
- Nếu bảo ngươi phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, đại khái cần bao nhiêu thời gian?
Ban Phi Diên không ngờ Phương Nguyên lại nhìn mình, vẻ mặt ngẩn ra, vẫn nghiêm túc suy nghĩ một phen, nói:
- Ngươi sẽ giúp chứ?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Ta có việc phải làm, chuyện này chỉ có thể do đội một của các ngươi xử lý!
Sắc mặt Ban Phi Diên trở nên ngưng trọng, tay trái nhanh chóng bấm ngón tay, qua một lúc mới nói:
- Ta trước khi đến đã nghiên cứu vấn đề phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, lúc ấy suy tính ra là ba canh giờ, nhưng đó là dưới tình huống mười hai Đại Trận Sư cao cấp đồng thời xuất thủ, lại có rất nhiều người tương trợ, nếu chỉ trông vào bốn người chúng ta, đại khái cần... Ba ngày!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Quá lâu!
Ban Phi Diên biến sắc, cắn chặt răng, nói:
- Nếu cố hết sức, có lẽ có thể hoàn thành trong hai ngày!
Phương Nguyên nói:
- Vẫn quá lâu!
Chương 1258 Thôi diễn tàn trận bắt rồng lớn (1)
Ban Phi Diên trầm mặc rất lâu, sắc mặt âm tình bất định, dường như làm ra một quyết định dứt khoát, ngẩng đầu lên, nói:
- Phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, cần đại lượng thôi diễn, với tu vi của bốn người chúng ta, cho dù là nhanh tới mấy, chỉ sợ cũng phải hai ngày, nhưng nếu thế vẫn chưa đủ... Ta có một đạo bí pháp, có thể vào lúc thi triển, khống chế thời gian trong vòng một ngày!
Các tu sĩ nghe hắn nói vậy đều ý thức được bí pháp mà hắn nói chỉ sợ không đơn giản.
Phương Nguyên tất nhiên cũng nghe ra, nhưng không nhiều lời, chỉ hơi ngưng thần, nói:
- Có thể đảm bảo chứ?
Ban Phi Diên cười thảm, trong nụ cười lại có vẻ kiêu ngạo, nói:
- Phương Nguyên đạo huynh, lúc trước ta quả thật phạm sai lầm, ngươi khinh thường ta cũng là bình thường, nhưng ta muốn nói, thanh danh trận đạo của Ban mỗ cũng không phải gió thổi đến!
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt!
Ngừng lại một chút, hắn vẫn nhìn về phía Ban Phi Diên, nói:
- Ta trực tiếp hỏi ngươi vấn đề này, không phải có ý khinh thường ngươi!
Sắc mặt Ban Phi Diên bỗng nhiên trở nên dễ coi hơn, nhẹ nhàng vỗ tay, nói:
- Vậy ta cũng sẽ không để ngươi thất vọng!
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Vậy dùng thời gian một ngày làm giới hạn!
Nói xong, lại nhìn về phía mấy đội trưởng khác, trầm ngâm một phen, mới nói:
- Nếu ta vạch cho các ngươi một giới hạn, để các ngươi thủ ở đó, bất kể là như thế nào cũng phải phòng thủ được một ngày, vậy các ngươi có thể làm được không?
Nghe vậy, sắc mặt người của ba đội khác đều trở nên thê lương.
- Chúng ta không thể cam đoan nhất định sẽ thủ được một ngày, nhưng có thể cam đoan sẽ thủ đến khoảnh khắc cuối cùng!
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly bỗng nhiên thấp giọng lên tiếng.
Ánh mắt của Các tu sĩ đều có chút ngưng trọng nhìn về phía hắn.
Tống Long Chúc cười thảm, nói:
- Lão huynh, có cần phải nghiêm trọng vậy không?
Mạnh Thiên Ly nhìn Tống Long Chúc một cái, cười buồn, thấp giọng nói:
- Ngươi thực sự coi các thế gia tử là phế vật không có trách nhiệm à?
Các tu sĩ trong sân không có ai lên tiếng, sắc mặt đều ngưng trọng hơn mấy phần.
- Hiện tại, đội trưởng có thể nói ra phương pháp rồi chứ?
Sau một phen phân công, thần sắc các tu sĩ ngược lại trở nên trấn định hơn, cũng tự nhiên hơn rất nhiều, có người nhẹ nhàng cười.
Phương Nguyên gật đầu, nói xong những lời này, trong lòng hắn cũng không còn áp lực như trước, tâm tình thoải mái hơn nhiều, lời nói ra cũng nhẹ nhàng hơn không ít:
- Chỗ khó nhất trong nhiệm vụ hiện giờ là tìm được Tam Thốn Linh Sơn, cũng sáng tạo cơ hội để phong ấn nó, có người của Hắc Ám Chi Chủ thủ ở đó, chúng ta cơ hồ là không thể làm được chuyện này, cho nên...
Hắn cười khẽ, nói, cười khẽ, nói:
- Chúng ta không đi tìm Tam Thốn Linh Sơn, chúng ta kéo nó tới!
- Kéo Tam Thốn Linh Sơn tới đây?
Vừa nghe thấy những lời này, các tu sĩ trong sân đều nghẹn một hơi, biến sắc, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
Suy nghĩ đầu tiên là bọn họ còn tưởng rằng Phương Nguyên đang nói đùa, chỉ là câu nói đùa này rất không đúng lúc mà thôi, suy nghĩ thứ hai là cảm thấy Phương Nguyên không giống như đang nói đùa, nhưng hắn nhất định là nói sai rồi, hoặc chính là mình nghe nhầm rồi.
Tam Thốn Linh Sơn, ngọn nguồn của các mạch, lại được coi là chỗ hạch tâm của Long Tích này, lưu chuyển liên tục, khó có thể nắm bắt, sau khi các tu sĩ vào Long Tích, hao phí rất nhiều tinh lực, vô số tâm huyết, dùng tới sở học cả đời, xung phong liều chết với di chủng, không phải để từ trong ngàn vạn linh mạch phức tạp huyền bí ở Long Tích, tra căn nguyên tìm nguồn gốc, tìm được ngọn nguồn của các mạch à?
Nhưng hiện giờ Phương Nguyên lại muốn kéo Tam Thốn Linh Sơn tới?
Nếu có thể kéo tới, vậy lúc trước các tu sĩ còn khổ cực trắc lượng làm gì?
Ngay cả Ban Phi Diên lúc này cũng không nhịn được mà nhướn mày, hắn được gọi là tiểu bối trận đạo đệ nhất, trên trận đạo trước nay có quyền uy không ai sánh bằng, trừ một số lão tiền bối của Dịch Lâu ra, có thể nói không ai có đủ tư cách luận đạo với hắn!
Lúc này nghe Phương Nguyên nói vậy, hắn theo bản năng muốn bác bỏ ý nghĩ kỳ lạ của Phương Nguyên, có điều cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lúc trước hắn cảm thấy phía trước không có hung hiểm, kết quả chứng minh là có.
Trong đại điện, Vương Trụ động tay động chân với đại trận hộ, hắn không ngờ không nhìn ra, càng là một lỗi lớn.
Hai đả kích này cũng khiến tính tình của hắn lúc này thu liễm hơn rất nhiều.
Bởi vậy, hắn chỉ nhíu mày, sau đó cười khổ nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Ngươi làm thế nào để kéo tới?
- Lúc trước ta từng nói với ngươi rồi, ta được dị nhân truyền thụ, biết một chút về trận đạo thái cổ!
Phương Nguyên nhìn Ban Phi Diên, nói:
- Lúc ấy thời gian cấp bách, ta không có nhiều nhiều thời gian để giải thích cho các ngươi, có điều những lời này không phải giả, đối với trận đạo thái cổ, ta quả thật có biết một hai, mà Long Tích tàn trận này kỳ thật cũng thuộc về trận đạo thái cổ, ta có thể nắm giữ một số quy luật của chúng, mà ngươi là thiên kiêu trận đạo, nên hiểu rõ, tàn trận của Long Tích bí cảnh, lực lượng đều tới từ Tam Thốn Linh Sơn, hoàn toàn là dựa vào pháp lực cuồn cuộn không ngừng của Tam Thốn Linh Sơn mới có thể giữ lại, nếu không thì đã sớm khô kiệt rồi!
- Tam Thốn Linh Sơn duy trì sự vận chuyển của Long Tích tàn trận này, cũng chính là giữa Tam Thốn Linh Sơn và những Long Tích tàn trận có ảnh hưởng rất sâu, mà những tàn trận này cũng không ngừng sinh ra biến hóa, kỳ thật chính bởi vì Tam Thốn Linh Sơn luôn biến hóa, cho nên dẫn động những tàn trận này biến hóa theo.
Chương 1259 Thôi diễn tàn trận bắt rồng lớn (2)
- Cứ như vậy cân nhắc ngược lại, nếu chúng ta có thể nắm giữ đủ tàn trận, vậy cũng chưa chắc không thể cường hành thay đổi quỹ tích di động của Tam Thốn Linh Sơn, cường hành kéo nó tới vị trí mà chúng ta bố trí.
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, nói:
- Như vậy, phong ấn Tam Thốn Linh Sơn này cũng đơn giản hơn!
- Cái này....
Các tu sĩ chung quanh nghe vậy đều cảm thấy lờ mờ.
Bọn họ tu luyện đến cảnh giới này, tất nhiên không xa lạ gì với trận đạo, tùy tiện đều có thể bày ra mấy đạo trận pháp, nhưng nghe Phương Nguyên nói xong, ai nấy lại giống như lọt vào trong sương mù, bởi vì điều này đã ra khỏi phạm trù trận pháp, thuộc về đạo trận lý.
Chỉ có người chuyên về trận đạo như Ban Phi Diên còn miễn cưỡng theo kịp, nhưng sau khi do dự một lúc, Ban Phi Diên vẫn nói:
- Nếu theo đạo lý mà ngươi nói, chuyện này có lẽ thật sự có thể đi thông, chỉ có điều... Phương Nguyên đội trưởng, ta hiện giờ cũng không nghi ngờ ngươi quả thật có nắm giữ một bộ phận trận đạo thái cổ, nhưng cho dù ngươi tinh thông đạo này, nhưng nếu muốn thông qua thay đổi Long Tích tàn trận, kéo Tam Thốn Linh Sơn tới đây, vậy cũng cần thôi diễn và thay đổi Long Tích tàn trận, ngươi ... Xác định mình làm được chứ?
- Đúng, cái này cần bỏ công sức rất lớn!
Phương Nguyên nghe vậy chỉ gật đầu, nói:
- Nhưng đây dù sao cũng là phương pháp có lợi nhất đối với chúng ta!
Các tu sĩ nghe vậy đều im lặng.
Tuy phương pháp này, quả thật có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể không thừa nhận, phương pháp này quả thật hữu dụng!
Vạn nhất có thể thành, bọn họ đúng là sẽ nắm chắc thành công hơn không ít!
- Vậy nếu không thành thì sao?
Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly bỗng nhiên mở miệng, nghiêm túc nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Nếu thất bại, vậy chúng ta cũng chỉ có đi tìm Hắc Ám Sứ Giả mà liều mạng thôi!
Trong lòng các tu sĩ lập tức giống như bị một ngọn núi lớn đè lên.
Không biết qua bao lâu, các tu sĩ trao đổi ánh mắt, sắc mặt lại đều trở nên ngưng trọng, bọn họ tất nhiên cũng biết nếu cường công với các Hắc Ám Sứ Giả sẽ là kết quả gì, cơ hồ không có phần thắng, vừa nghĩ như vậy, hy vọng duy nhất để nhóm bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, thực sự chỉ đành mong Phương Nguyên có thể thực hiện được ý tưởng cơ hồ xem như là viễn vông này của hắn mà thôi.
- Chúng ta có thể giúp ngươi được gì
Lý Hồng Kiêu đại biểu cho các tu sĩ, mặt ngưng trọng hỏi hắn một câu.
Mà Phương Nguyên chỉ lắc đầu, nói:
- Chuyện này các ngươi không thể giúp ta!
Dứt lời, tự mình lấy ra mấy đạo ngọc giản, chính là kế hoạch mà lúc trước hắn đã cân nhắc kỹ, phân biệt đưa cho các đội trưởng, sau đó liền chậm rãi đứng lên, nói:
- Ta cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể làm xong chuyện này, các ngươi cứ chờ mệnh lệnh của ta!
Các tu sĩ chỉ có thể gật đầu, ánh mắt trầm trọng nhìn hắn.
Mà Phương Nguyên thì không nhiều lời, tay áo tung bay, chậm rãi từ trong sơn cốc đi ra, lập tức đi tới một ngọn núi.
Ngọn núi này là một ngọn núi cao nhất trong phạm vi vạn dặm rồi.
Phương Nguyên đứng trên đỉnh núi, mắt nhìn về nơi xa, thu hết non xanh nước biếc mênh mông vô bờ, đại địa nhấp nhô bao la chung quanh vào trong mắt, sau đó hắn ngưng thần một lúc, chậm rãi mở mắt, lần này mở mắt đã vận chuyển thần thông, thần thức cường đại từ trên đỉnh đầu trào ra, giống như một con mắt thần nhìn về phía tứ phương, lúc này, vạn vật trong Long Tích lại thay đổi bộ dạng.
Trong tầm nhìn của hắn, xuất hiện rất trận quang của các đạo tàn trận lúc ẩn lúc hiện, trải rộng khắp nơi trong Long Tích, những trận quang đó giống như là từng dòng, nhìn thì rải rác lung tung trong thiên địa, nhưng lại lờ mờ có quy luật của mình.
Phương Nguyên nhớ lại kế hoạch, trong lòng hơi trầm xuống.
Hắn biết lời nói vừa rồi của Ban Phi Diên là đúng, muốn kéo Tam Thốn Linh Sơn tới, độ khó là rất lớn.
Ý tưởng này của hắn đương nhiên là hợp đạo lý, nhưng muốn làm được lại tuyệt không dễ dàng, nhìn trong thiên địa này tàn trận vô số, đều có liên hệ với Tam Thốn Linh Sơn, nhưng một hai đạo tàn trận trong đó thì căn bản không thể ảnh hưởng tới Tam Thốn Linh Sơn, muốn cường hành thay đổi quỹ tích vận chuyển của Tam Thốn Linh Sơn, vậy cần hắn mượn vô số lực lượng tàn trận, có thể chính là ngàn vạn đạo tàn trận...
Chỉ có lực lượng của nhiều tàn trận như vậy mới có khả năng kéo được Tam Thốn Linh Sơn!
Điều này đối với cho Phương Nguyên mà nói, cũng là một khiêu chiến cực lớn!
- Ngày đó rùa già truyền pháp, dạy ta đọc hiểu quyển Tam Sinh Trúc Thư này, nhưng sách này huyền ảo khó lường, thiên thư văn lại ẩn chứa đạo lý lớn, trong thời gian ngắn ngủi,ta muốn hoàn toàn hiểu thấu đáo là căn bản không thể, cần thời gian dài lắng đọng và tích lũy mới được, chỉ có điều, ta muốn kéo được Tam Thốn Linh Sơn, vốn cũng không cần phải nắm giữ quá nhiều trận đạo chi lý thái cổ, chỉ cần biết làm thế nào để luyện hóa những Long Tích tàn trận này là được, số lượng thôi diễn và tâm huyết tiêu hao rất nhiều, nhưng pháp môn thôi diễn cũng không khó.
Trong lòng thầm nghĩ, Phương Nguyên cũng dần dần có chủ ý.
Hắn trong đoạn thời gian này đã tham ngộ một số bộ phận đơn giản của Vạn Linh Quyển trên Tam Sinh Trúc Thư, đối với trận đạo thái cổ cũng có hiểu biết bước đầu, hơn nữa bản thân hắn chính là Đại Trận Sư, cho nên cũng minh bạch được không ít.
Trước đây sau khi trốn thoát khỏi đại điện, hắn vẫn nghĩ làm thế nào để tiếp tục nhiệm vụ này.
Bởi vậy ở trong sơn cốc, hắn không quan tâm gì khác, nghiêm túc tham ngộ, thôi diễn, cuối cùng nghĩ ra chủ ý này.
Chương 1260 Thay trời đổi đất là Trận Sư (1)
Hiện giờ, chuẩn bị bước đầu hắn đã có, chỉ phải xem cụ thể về sau nên làm như thế nào.
Người trong sơn cốc phía dưới đều đang khẩn trương nhìn người áo xanh đứng trên đỉnh núi, thở mạnh cũng không dám.
Mà Phương Nguyên sau khi chuẩn bị một lúc, liền hít sâu một hơi, tay áo rung lên, chéo áo cũng bị gió thổi tung, đây là dấu hiệu một thân pháp lực của hắn đã được thôi động đến mức cao nhất, mà đồng thời, thần niệm của hắn cũng đề thăng giống như không có chừng mực, lờ mờ có một luồng ánh sáng tím xoay quanh trên đỉnh đầu hắn, giống như một long ảnh như ẩn như hiện.
Bên cạnh hắn có hơn hai trăm thẻ tính dùng tử ngọc khảm thành không ngừng xoay tròn, một mảng tử ý mờ mờ ảo ảo, nhưng thế vẫn chưa hết, sau khi Phương Nguyên hơi trầm ngâm, lại lấy những ngọc trù còn lại.
Ba trăm sáu mươi thẻ!
Những thẻ tính này chính là phần thưởng lúc trước hắn có được sau khi đạt được khôi thủ trận đạo trong đại đạo lục khảo.
Thẻ tính này được cao nhân chạm khắc, có thể thừa nhận gia trì thần thức rất mạnh.
Đổi cách nói khác, đây chính là pháp bảo độc hữu của Trận Sư, hơn nữa là loại hàng xa xỉ trong pháp bảo.
...
- Không ngờ lập tức thôi động ba trăm sáu mươi thẻ tính.
Lúc này phía dưới sơn cốc, Ban Phi Diên nhìn bộ dạng của Phương Nguyên, hơi biến sắc, thở khẽ một tiếng.
Tống Long Chúc ôm vai hắn, nói:
- Lão Ban, ngươi có thể vận chuyển bao nhiêu thẻ?
Ban Phi Diên nói:
- Cũnglà ba trăm sáu mươi thẻ!
Tống Long Chúc vừa định khen Phương Nguyên mấy câu lại lập tức khựng lại, nói:
- Vậy ngươi kêu gào cái gì...
Sắc mặt Ban Phi Diên lại có chút ảm đạm, nói:
- Ta tiến vào Dịch Lâu tu hành, hắn thì lại không.
Tống Long Chúc lập tức vui vẻ, xem ra không cần mình khen!
...
Mà lúc này sau ngọn núi, Phương Nguyên thôi động ba trăm sáu mươi thẻ tính, bay múa quanh người người, quỹ tích đều vô cùng phức tạp, thậm chí là huyền bí, hoàn toàn khác với thôi diễn trận pháp được thịnh truyền đời này, người không hiểu trận đạo nhìn thấy vô số thẻ tính đó bay múa, chỉ chốc lát là đầu óc choáng váng, người tu vi thấp thậm chí vội vàng nhắm mắt lại.
Bọn họ biết, toán pháp đáng sợ cỡ đó, nếu nhìn lâu, thậm chí sẽ làm bị thương thần hồn của mình.
Mà nếu phàm nhân ở đây, ngưng thần nhìn, không tới thời gian một chén trà, sẽ trực tiếp thần tiêu hồn táng, chết cả đống.
Mà Phương Nguyên trong toán pháp này lại biểu hiện rất tự nhiên, thậm chí còn lộ ra có chút thoải mái, sau khi thẻ tính bay múa một lúc, hắn đã tính ra quỹ tích vận chuyển của Long Tích tàn trận gần nhất, sắc mặt nghiêm lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Bên cạnh hắn, thanh khí đột nhiên di động.
Giống như một bàn tay khổng lồ đột nhiên thò ra, cuốn đạo tàn trận đó tới, như là bắt một con rồng.
Các tu sĩ pía dưới thấy một màn này, tâm thần bỗng nhiên trở nên kích động:
- Khả thi rồi... Cách này khả thi rồi, có hy vọng!
Ba trăm sáu mươi đạo thần trù, thôi diễn tiên cơ bắt rồng lớn!
Lúc này Phương Nguyên đứng trên đỉnh núi, quanh người có Huyền Mộc Tử Ngọc Trù bay múa, trên mỗi một đạo ngọc trù đều có một dòng thần thức của hắn, mà thông qua sử dụng những Huyền Mộc Tử Ngọc Trù này, thôi diễn ra quy luật của Long Tích tàn trận, sau đó mỗi lần có kết quả, thanh khí bên cạnh hắn giống như bàn tay bay ra, kéo từng đạo tàn trận đó về!
Sau khi thành công tóm được đạo tàn trận thứ nhất, hắn thôi diễn cũng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thông thuận.
Một đạo, hai đạo... Trăm đạo, ba trăm đạo, ngàn đạo.
Lực lượng của từng đạo tàn trận bị hắn dẫn động, giống như vô số con rồng bị hắn hàng phục, không ngừng quay chung quanh hắn, thỉnh thoảng lại dẫn động thiên tượng, mây đen trên đỉnh đầu tụ lại, sau đó lại tản ra, nhật nguyệt tinh thần đều theo đó mà vận chuyển...
Mà trong sơn cốc phía dưới, mọi người nhìn hắn ngưng thần thôi diễn, dẫn động tàn trận, ai nấy đều hoa mắt.
Tu sĩ bình thường còn đỡ, chỉ cảm thấy lúc này tuy Phương Nguyên không phải vận chuyển thần thông, nhưng không ngờ cũng sinh ra một loại khí tượng tuyệt thế ngạo nghễ đứng trong thiên địa, giống như hắn trở thành trung tâm của thiên địa, có thể chưởng ngự tất cả lực lượng trong thiên địa.
Mà Ban Phi Diên thì lại không đơn giản như vậy.
Lúc ban đầu, hắn nhìn Phương Nguyên thôi diễn tàn trận, còn chỉ ngưng thần quan sát, mang theo chút nghi hoặc.
Mắt nhìn kỹ, dường như muốn xem Phương Nguyên có thực sự vận dụng được ba trăm sáu mươi thẻ tính đó hay không, hay là chỉ lấy ra cho đẹp mà thôi, dù sao, đối với loại tu vi này của bọn họ mà nói, đừng nói ba trăm sáu mươi thẻ tính, cho dù là ba vạn sáu ngàn thẻ cũng có thể dùng pháp lực nâng thoải mái, nhưng chỉ có thực sự dùng đến những thẻ tính này mới xem như đạt tới cảnh giới!
Nhưng theo Phương Nguyên bắt giữ từng con rồng, sắc mặt hắn lại dần dần thay đổi.
Từ xem kỹ biến thành kinh ngạc, cuối cùng thậm chí trở nên có chút kích động, có chút kính sợ, cũng có chút ảm đạm.
- Ban sư huynh, ngươi không sao chứ?
Tiên Cơ Đường Mạc Diễn chính là bạn tốt của Ban Phi Diên, lúc này không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Ban Phi Diên giống như khóc lại giống như cười, trầm mặc rất lâu, mới thấp giọng nói:
- Ta từ nhỏ đến lớn vẫn là đệ nhất trận đạo trong đồng lứa, sau khi tu vi có thành tựu, cho dù vô số đại gia trận đạo cũng đều bị ta bỏ lại phía sau, ở trong Dịch Lâu, có nhiều thiên kiêu trận đạo xuất thân Dịch Lâu như vậy, nhưng ta cũng không thua bọn họ, còn rất nhanh đạt được sự tán thành của các tiên sư trận đạo, người khác đều nói ta là tiểu bối trận đạo đệ nhất nhân, nói cách khác ta là đệ nhất Trận Sư trừ vài đại tông sư trận đạo đương thời...
Hắn nói đến đây, hơi trầm mặc, ánh mắt quét qua mặt các tu sĩ, các tu sĩ biết hắn muốn nói đến ai, lúc này tâm thần cũng không khỏi căng thẳng, sau đó nghe hắn nói:
- Là do những người tu vi khá cao, nên gánh trọng trách, do Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá, Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly, Cửu Thánh Đường Đạo Tử Thương Cơ Tử, tán tu Tống Long Chúc tạo thành, do tán tu Tống Long Chúc làm đội trưởng.
Nghe vậy, chung quanh lập tức xôn xao.
Tống Long Chúc lại sắp khóc rồi, mặt như đưa đám nói:
- Lão Phương, ngươi thực sự không phải đang chơi ta chứ?
Các tu sĩ chung quanh đều có chút khó hiểu nhìn Phương Nguyên, hiện giờ từ việc chia làm bốn đội đã nhìn ra được phong cách hành sự của Phương Nguyên.
Tuy chia đội không có vấn đề, nhưng khi bổ nhiệm đội trưởng lại hoàn toàn là không luận uy vọng và địa vị của mọi người, đội trưởng mỗi đội đều là người quen của mình, nhất là đội bốn, dưới tình huống có Lục gia Đạo Tử, Mạnh gia Đạo Tử, không ngờ lại để Tống Long Chúc thân phận tu vi đều không bằng bọn họ làm đội trưởng.
Lại nhớ tới những lời trước đó của Phương Nguyên, liền có thể thấy được hắn đã phạm phải một loạt sai lầm "Chuyên quyền độc đoán", "Bổ nhiệm người thân", thái độ như vậy quả thật là bộ dạng muốn hoàn thành nhiệm vụ à?
Mà Phương Nguyên đã nhận ra suy nghĩ của các tu sĩ, trả lời vô cùng đơn giản:
- Ai không phục thì vẫn có thể rời khỏi!
Đã đến nước này, đi thì tất nhiên là không thể rồi.
Tuy cảm thấy phương pháp chia làm bốn tiểu đội, bổ nhiệm đội trưởng mỗi đội của Phương Nguyên thật sự rõ ràng là bổ nhiệm người thân, nhưng dù sao lúc trước cũng đã đáp ứng phải nghe lệnh hắn, lúc này cũng chỉ có thể bịt mũi mà chịu, hơn nữa hiện giờ cho thấy, chia làm bốn tiểu đội vẫn không tính là gì, quan trọng nhất tất nhiên vẫn phải xem nhiệm vụ nên chia thế nào, hắn có phải thực sự có biện pháp hay không.
Phương Nguyên thấy các tu sĩ đều không có ý kiến, liền cứ như vậy quyết định.
Bình thường hắn làm việc vốn chính là trước nay vẫn vậy, khi nghiêm túc muốn làm một việc, vậy thì mặt mũi và lời nói đều lạnh toát, cũng không phải là cố ý, chỉ là theo bản năng muốn dồn hết tinh lực vào bản thân sự việc, chuyện khác thì không bận tâm.
- Lần này dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ có bao nhiêu người?
Phân xong bốn tiểu đội, định ra bốn đội trưởng, Phương Nguyên liền ngưng thần hỏi.
Thông qua vòng vàng đó, Tần Loạn Ngô đã nói cho Phương Nguyên tất cả những gì hắn nhìn thấy và tin tức hắn biết, nhưng mấy tin tức này kỳ thật vẫn không đủ, mà đám người bọn họ lại trốn thoát từ trong đại điện, lại một đường bị đuổi giết, có lẽ biết được nhiều hơn, đối với hiện trạng của bọn họ mà nói, đương nhiên là phải nắm giữ càng nhiều càng tốt.
- Chắc là bốn vị sứ giả, ngoài ra có ít nhất năm mươi cấp dưới trở lên, những cấp dưới đó thực lực rất mạnh, người mạnh cũng có cảnh giới Nguyên Anh, người yếu thì cũng là tồn tại Kim Đan cao cấp, đều thân mang pháp bảo quỷ dị, rất khó giải quyết, không thể khinh thường bọn họ!
Các tu sĩ nhìn nhau một cái, là đội trưởng đội một Lý Hồng Kiêu hơi trầm mặc rồi lên tiếng, sau đó đưa một tấm gương đồng cho Phương Nguyên, nói:
- Lúc ấy Tần Loạn Ngô thế huynh sáng tạo cơ hội cho chúng ta, bảo chúng ta chạy trốn, trước khi rời đi, hắn đã đưa gương đồng này cho ta, lúc ấy ta vẫn không biết hắn có ý gì, về sau mới ý thức được tác dụng của gương này...
Nói đến đây, Lý Hồng Kiêu cũng hơi trầm mặc, nói:
- Tần Loạn Ngô sư huynh ít nhất cũng cầm chân Tứ Đại Sứ Giả đó thời gian một nén hương, cho nên mới giúp chúng ta có cơ hội chạy trốn, mà trong thời gian một nén hương đó hắn đã để lại rất nhiều thứ.
Khi nói đã đưa gương đồng ra.
Phương Nguyên đánh thần niệm vào gương đồng, liền nhìn thấy một màn Tần Loạn Ngô lực chiến Tứ Đại Sứ Giả.
Thảm thiết không nói nên lời, cũng vũ dũng vô cùng.
Tiên quang vô tận, xé trời rạch đất!
Bóng lưng đó chống đỡ sen đen, cản lại Tứ Đại Sứ Giả!
...
Sắc mặt Phương Nguyên cũng trở nên có chút trầm thấp.
Không ngờ Tần Loạn Ngô ngay cả những điều này cũng đã nghĩ tới.
Lúc trước hắn thông qua vòng vàng truyền tin, chính là phỏng đoán về mục đích và miêu tả quan hệ của các Hắc Ám Sứ Giả.
Mà hiện giờ, hắn thông qua gương đồng lưu lại biến hóa thần thông của đối phương mà mình chứng kiến khi đấu pháp với Tứ Đại Sứ Giả, hết sức chi tiết, cũng hết sức khủng bố, nhưng cũng vô cùng hữu dụng, đặc biệt là đối với Phương Nguyên hiện tại.
Thậm chí, hắn giao cho Lý Hồng Kiêu những di vật này, liệu có phải cũng có thâm ý hay không?
Phải chăng hắn lo lắng khi các tu sĩ đào tẩu, sẽ bỏ mặc Lý Hồng Kiêu tu vi hơi yếu?
Mà nếu vòng vàng, ngọc quyết, gương đồng đều ở trong tay Lý Hồng Kiêu, các tu sĩ nhất định sẽ bảo vệ tốt Lý Hồng Kiêu.
Người này lại nghĩ tới nhiều thứ như vậy à?
Phương Nguyên thầm nghĩ.
Nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn, mình còn có chút địch ý với hắn, trong lòng liền có chút tiếc nuối!
Nên tâm sự nhiều hơn với người này!
...
Thấy Phương Nguyên nhìn gương đồng tới ngẩn người, Lạc Phi Linh cũng ghé tới.
Nhưng Phương Nguyên lại vội vàng thu gương đồng lại, nói:
- Ngươi tốt nhất không nên nhìn những cái này!
Lạc Phi Linh đoán được dụng ý của Phương Nguyên, hốc mắt ửng đỏ, vẫn gật đầu.
Tần Loạn Ngô từng tu hành ở Nam Hải Vong Tình Đảo rất nhiều năm, cũng coi như là bạn thơ ấu của Lạc Phi Linh, quan hệ tất nhiên không tồi, mà cảnh tượng Tần Loạn Ngô dùng hết tất cả, lực chiến Tứ Đại Sứ Giả này thực sự quá thảm thiết, nếu Lạc Phi Linh thấy, không nói đến có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của nàng ta hay không, nhưng trên tình cảm sẽ không chịu nổi, bởi vậy Phương Nguyên mới không muốn để nàng ta nhìn thấy những cái này.
Chương 1257 Biện pháp duy nhất (2)
Mà Lý Hồng Kiêu nghe thấy Phương Nguyên nói vậy, yên lặng nhìn Phương Nguyên, không lên tiếng.
...
- Thực lực của đối phương cao hơn chúng ta, thậm chí là hơn xa chúng ta hiện tại.
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, sau đó thấp giọng nói:
- Trong Tứ Đại Sứ Giả đó có hai vị chính là Chí Tôn Nguyên Anh, hai vị khác mặc dù không phải Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng cũng có thiên phú thần thông độc đáo, thực lực mạnh mẽ, cộng với Vương gia đã là khôi lỗi của bọn họ, mà đồng bạn còn ở lại trong đại điện chưa trốn được, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người bị bọn họ luyện thành tà thi, đạo tiêu ma trướng, đối phương thực lực vô cùng mạnh mẽ, chúng ta không thể đối kháng chính diện với thực lực của bọn họ!
Các tu sĩ nghe vậy đều im lặng.
Trên thực tế nội tình của Tiên Minh tất nhiên hơn xa Hắc Ám Chi Chủ, bọn họ lần này tiến vào Long Tích cũng có nhiều cao thủ, nếu lúc ban đầu đụng phải những Tứ Đại Sứ Giả này, chắc đối phương có mạnh tới mấy cũng không chịu nổi một kích, nhưng bọn họ trúng quỷ kế của đối phương, suýt nữa thì toàn quân bị diệt, tuy Tần Loạn Ngô cuối cùng cũng ngăn cơn sóng dữ, để lại một chút lực lượng, đối phương cũng có thể mượn cơ hội này để lớn mạnh hơn.
Mà nguyên nhân tạo thành cục diện này thật sự là một lời khó nói hết!
Phương Nguyên không có ý định thảo luận với họ về những chuyện này, chỉ tự thuật một sự thực, nói:
- Mà chúng ta muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này, vẫn phải tìm được Tam Thốn Linh Sơn, ba kết quả trắc lượng đó, phần của ta thì đã nhớ kỹ trong lòng, còn các ngươi thì sao?
Các tu sĩ nghe vậy, ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn nặng nề lắc đầu.
Kết quả trắc lượng đó vô cùng phức tạp, hơn nữa lại không thể có chút sai sót, lúc ấy bọn họ lại ai làm việc nấy, mới hoàn thành tất cả kết quả trắc lượng, cuối cùng tập hợp đến trong tay đội trưởng, nhưng đội trưởng đội một và đội trưởng đội hai đều đã vẫn lạc trong Long tộc tổ điện, kết quả trắc lượng đó tất nhiên cũng thất lạc, dù sao cũng không phải ai cũng giống như Phương Nguyên, có thể ghi nhớ tất cả kết quả.
Trên thực tế, rất nhiều người thậm chí không tin Phương Nguyên có thể ghi nhớ nhiều kết quả trắc lượng như vậy.
Chỉ là hiện giờ Phương Nguyên dù sao cũng là đội trưởng, không ai dám lên tiếng phản bác hắn.
- Hiện giờ là vấn đề khó khăn nhất...
Ban Phi Diên cười khổ một tiếng, thở dài nói:
- Ta thật sự không biết phải làm gì, nhưng nếu trắc lượng lại, vậy thì vô cùng khó giải quyết, lúc trước khi nhân thủ của chúng ta đầy đủ, còn phải mất bảy ngày, hiện giờ lại chỉ còn từng này người, muốn trắc lượng lại không biết phải mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa sứ giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ lại đang ở trong Long Tích, sẽ không để chúng ta dễ dàng hoàn thành!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Trên thực tế lại khác!
Các tu sĩ hơi ngây ra, có chút khó hiểu nhìn hắn.
Phương Nguyên nói:
- Hiện giờ bọn họ chắc hẳn đã lấy được ba kết quả trắc lượng trong tổ điện, cũng không khó thôi diễn ra vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, mà bọn họ, cũng biết chúng ta là phải tìm đến Tam Thốn Linh Sơn, cho nên mới không dồn hết lực lượng tìm tới chúng ta, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần tìm được Tam Thốn Linh Sơn, thủ ở đó, vậy thì có thể một lưới bắt hết chúng ta!
Nói xong, hơi trầm mặc, nói:
- Nói không chừng, bọn họ còn hy vọng chúng ta mau chóng tìm được vị trí của Tam Thốn Linh Sơn!
- Vậy... phải làm sao bây giờ?
Nghe Phương Nguyên nói vậy, các tu sĩ lập tức ngạc nhiên.
Dưới loại cục diện này, muốn một lần nữa thôi diễn ra vị trí của Tam Thốn Linh Sơn vốn là rất khó, càng tuyệt vọng hơn là cho dù tìm được, cũng chỉ tổ lao vào cạm bẫy của đối phương, thế không phải là dẫn đám người mình vào trong tuyệt cảnh à?
Lúc trước bọn họ đã có chút tuyệt vọng, hiện giờ nghe Phương Nguyên phân tích một phen, lại càng tuyệt vọng hơn.
...
- Trước đó ngươi không phải nói có biện pháp sao?
Không biết trầm mặc bao lâu, Lý Hồng Kiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có chút do dự nhìn Phương Nguyên.
Trong lòng các tu sĩ cũng thắt lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Bọn họ lúc trước là vì Phương Nguyên nói có biện pháp, có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mới đều cam tâm tình nguyện phụng hắn làm đội trưởng ba đội, nhưng hiện giờ nhìn thế cục này, căn bản chính là một tử lộ, thật sự không ngờ, Phương Nguyên còn có thể có biện pháp nào khác?
Mà nghênh đón nhiều ánh mắt như vậy, Phương Nguyên nói:
- Ta quả thật là có biện pháp!
Các tu sĩ vi đều xôn xao, theo bản năng ưỡn thẳng lương, ngừng hô hấp nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên không lập tức nói ra, mà là nhìn về phía Ban Phi Diên.
Khẽ nhíu mày, nói:
- Nếu bảo ngươi phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, đại khái cần bao nhiêu thời gian?
Ban Phi Diên không ngờ Phương Nguyên lại nhìn mình, vẻ mặt ngẩn ra, vẫn nghiêm túc suy nghĩ một phen, nói:
- Ngươi sẽ giúp chứ?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Ta có việc phải làm, chuyện này chỉ có thể do đội một của các ngươi xử lý!
Sắc mặt Ban Phi Diên trở nên ngưng trọng, tay trái nhanh chóng bấm ngón tay, qua một lúc mới nói:
- Ta trước khi đến đã nghiên cứu vấn đề phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, lúc ấy suy tính ra là ba canh giờ, nhưng đó là dưới tình huống mười hai Đại Trận Sư cao cấp đồng thời xuất thủ, lại có rất nhiều người tương trợ, nếu chỉ trông vào bốn người chúng ta, đại khái cần... Ba ngày!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Quá lâu!
Ban Phi Diên biến sắc, cắn chặt răng, nói:
- Nếu cố hết sức, có lẽ có thể hoàn thành trong hai ngày!
Phương Nguyên nói:
- Vẫn quá lâu!
Chương 1258 Thôi diễn tàn trận bắt rồng lớn (1)
Ban Phi Diên trầm mặc rất lâu, sắc mặt âm tình bất định, dường như làm ra một quyết định dứt khoát, ngẩng đầu lên, nói:
- Phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, cần đại lượng thôi diễn, với tu vi của bốn người chúng ta, cho dù là nhanh tới mấy, chỉ sợ cũng phải hai ngày, nhưng nếu thế vẫn chưa đủ... Ta có một đạo bí pháp, có thể vào lúc thi triển, khống chế thời gian trong vòng một ngày!
Các tu sĩ nghe hắn nói vậy đều ý thức được bí pháp mà hắn nói chỉ sợ không đơn giản.
Phương Nguyên tất nhiên cũng nghe ra, nhưng không nhiều lời, chỉ hơi ngưng thần, nói:
- Có thể đảm bảo chứ?
Ban Phi Diên cười thảm, trong nụ cười lại có vẻ kiêu ngạo, nói:
- Phương Nguyên đạo huynh, lúc trước ta quả thật phạm sai lầm, ngươi khinh thường ta cũng là bình thường, nhưng ta muốn nói, thanh danh trận đạo của Ban mỗ cũng không phải gió thổi đến!
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt!
Ngừng lại một chút, hắn vẫn nhìn về phía Ban Phi Diên, nói:
- Ta trực tiếp hỏi ngươi vấn đề này, không phải có ý khinh thường ngươi!
Sắc mặt Ban Phi Diên bỗng nhiên trở nên dễ coi hơn, nhẹ nhàng vỗ tay, nói:
- Vậy ta cũng sẽ không để ngươi thất vọng!
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Vậy dùng thời gian một ngày làm giới hạn!
Nói xong, lại nhìn về phía mấy đội trưởng khác, trầm ngâm một phen, mới nói:
- Nếu ta vạch cho các ngươi một giới hạn, để các ngươi thủ ở đó, bất kể là như thế nào cũng phải phòng thủ được một ngày, vậy các ngươi có thể làm được không?
Nghe vậy, sắc mặt người của ba đội khác đều trở nên thê lương.
- Chúng ta không thể cam đoan nhất định sẽ thủ được một ngày, nhưng có thể cam đoan sẽ thủ đến khoảnh khắc cuối cùng!
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly bỗng nhiên thấp giọng lên tiếng.
Ánh mắt của Các tu sĩ đều có chút ngưng trọng nhìn về phía hắn.
Tống Long Chúc cười thảm, nói:
- Lão huynh, có cần phải nghiêm trọng vậy không?
Mạnh Thiên Ly nhìn Tống Long Chúc một cái, cười buồn, thấp giọng nói:
- Ngươi thực sự coi các thế gia tử là phế vật không có trách nhiệm à?
Các tu sĩ trong sân không có ai lên tiếng, sắc mặt đều ngưng trọng hơn mấy phần.
- Hiện tại, đội trưởng có thể nói ra phương pháp rồi chứ?
Sau một phen phân công, thần sắc các tu sĩ ngược lại trở nên trấn định hơn, cũng tự nhiên hơn rất nhiều, có người nhẹ nhàng cười.
Phương Nguyên gật đầu, nói xong những lời này, trong lòng hắn cũng không còn áp lực như trước, tâm tình thoải mái hơn nhiều, lời nói ra cũng nhẹ nhàng hơn không ít:
- Chỗ khó nhất trong nhiệm vụ hiện giờ là tìm được Tam Thốn Linh Sơn, cũng sáng tạo cơ hội để phong ấn nó, có người của Hắc Ám Chi Chủ thủ ở đó, chúng ta cơ hồ là không thể làm được chuyện này, cho nên...
Hắn cười khẽ, nói, cười khẽ, nói:
- Chúng ta không đi tìm Tam Thốn Linh Sơn, chúng ta kéo nó tới!
- Kéo Tam Thốn Linh Sơn tới đây?
Vừa nghe thấy những lời này, các tu sĩ trong sân đều nghẹn một hơi, biến sắc, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
Suy nghĩ đầu tiên là bọn họ còn tưởng rằng Phương Nguyên đang nói đùa, chỉ là câu nói đùa này rất không đúng lúc mà thôi, suy nghĩ thứ hai là cảm thấy Phương Nguyên không giống như đang nói đùa, nhưng hắn nhất định là nói sai rồi, hoặc chính là mình nghe nhầm rồi.
Tam Thốn Linh Sơn, ngọn nguồn của các mạch, lại được coi là chỗ hạch tâm của Long Tích này, lưu chuyển liên tục, khó có thể nắm bắt, sau khi các tu sĩ vào Long Tích, hao phí rất nhiều tinh lực, vô số tâm huyết, dùng tới sở học cả đời, xung phong liều chết với di chủng, không phải để từ trong ngàn vạn linh mạch phức tạp huyền bí ở Long Tích, tra căn nguyên tìm nguồn gốc, tìm được ngọn nguồn của các mạch à?
Nhưng hiện giờ Phương Nguyên lại muốn kéo Tam Thốn Linh Sơn tới?
Nếu có thể kéo tới, vậy lúc trước các tu sĩ còn khổ cực trắc lượng làm gì?
Ngay cả Ban Phi Diên lúc này cũng không nhịn được mà nhướn mày, hắn được gọi là tiểu bối trận đạo đệ nhất, trên trận đạo trước nay có quyền uy không ai sánh bằng, trừ một số lão tiền bối của Dịch Lâu ra, có thể nói không ai có đủ tư cách luận đạo với hắn!
Lúc này nghe Phương Nguyên nói vậy, hắn theo bản năng muốn bác bỏ ý nghĩ kỳ lạ của Phương Nguyên, có điều cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lúc trước hắn cảm thấy phía trước không có hung hiểm, kết quả chứng minh là có.
Trong đại điện, Vương Trụ động tay động chân với đại trận hộ, hắn không ngờ không nhìn ra, càng là một lỗi lớn.
Hai đả kích này cũng khiến tính tình của hắn lúc này thu liễm hơn rất nhiều.
Bởi vậy, hắn chỉ nhíu mày, sau đó cười khổ nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Ngươi làm thế nào để kéo tới?
- Lúc trước ta từng nói với ngươi rồi, ta được dị nhân truyền thụ, biết một chút về trận đạo thái cổ!
Phương Nguyên nhìn Ban Phi Diên, nói:
- Lúc ấy thời gian cấp bách, ta không có nhiều nhiều thời gian để giải thích cho các ngươi, có điều những lời này không phải giả, đối với trận đạo thái cổ, ta quả thật có biết một hai, mà Long Tích tàn trận này kỳ thật cũng thuộc về trận đạo thái cổ, ta có thể nắm giữ một số quy luật của chúng, mà ngươi là thiên kiêu trận đạo, nên hiểu rõ, tàn trận của Long Tích bí cảnh, lực lượng đều tới từ Tam Thốn Linh Sơn, hoàn toàn là dựa vào pháp lực cuồn cuộn không ngừng của Tam Thốn Linh Sơn mới có thể giữ lại, nếu không thì đã sớm khô kiệt rồi!
- Tam Thốn Linh Sơn duy trì sự vận chuyển của Long Tích tàn trận này, cũng chính là giữa Tam Thốn Linh Sơn và những Long Tích tàn trận có ảnh hưởng rất sâu, mà những tàn trận này cũng không ngừng sinh ra biến hóa, kỳ thật chính bởi vì Tam Thốn Linh Sơn luôn biến hóa, cho nên dẫn động những tàn trận này biến hóa theo.
Chương 1259 Thôi diễn tàn trận bắt rồng lớn (2)
- Cứ như vậy cân nhắc ngược lại, nếu chúng ta có thể nắm giữ đủ tàn trận, vậy cũng chưa chắc không thể cường hành thay đổi quỹ tích di động của Tam Thốn Linh Sơn, cường hành kéo nó tới vị trí mà chúng ta bố trí.
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, nói:
- Như vậy, phong ấn Tam Thốn Linh Sơn này cũng đơn giản hơn!
- Cái này....
Các tu sĩ chung quanh nghe vậy đều cảm thấy lờ mờ.
Bọn họ tu luyện đến cảnh giới này, tất nhiên không xa lạ gì với trận đạo, tùy tiện đều có thể bày ra mấy đạo trận pháp, nhưng nghe Phương Nguyên nói xong, ai nấy lại giống như lọt vào trong sương mù, bởi vì điều này đã ra khỏi phạm trù trận pháp, thuộc về đạo trận lý.
Chỉ có người chuyên về trận đạo như Ban Phi Diên còn miễn cưỡng theo kịp, nhưng sau khi do dự một lúc, Ban Phi Diên vẫn nói:
- Nếu theo đạo lý mà ngươi nói, chuyện này có lẽ thật sự có thể đi thông, chỉ có điều... Phương Nguyên đội trưởng, ta hiện giờ cũng không nghi ngờ ngươi quả thật có nắm giữ một bộ phận trận đạo thái cổ, nhưng cho dù ngươi tinh thông đạo này, nhưng nếu muốn thông qua thay đổi Long Tích tàn trận, kéo Tam Thốn Linh Sơn tới đây, vậy cũng cần thôi diễn và thay đổi Long Tích tàn trận, ngươi ... Xác định mình làm được chứ?
- Đúng, cái này cần bỏ công sức rất lớn!
Phương Nguyên nghe vậy chỉ gật đầu, nói:
- Nhưng đây dù sao cũng là phương pháp có lợi nhất đối với chúng ta!
Các tu sĩ nghe vậy đều im lặng.
Tuy phương pháp này, quả thật có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể không thừa nhận, phương pháp này quả thật hữu dụng!
Vạn nhất có thể thành, bọn họ đúng là sẽ nắm chắc thành công hơn không ít!
- Vậy nếu không thành thì sao?
Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly bỗng nhiên mở miệng, nghiêm túc nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Nếu thất bại, vậy chúng ta cũng chỉ có đi tìm Hắc Ám Sứ Giả mà liều mạng thôi!
Trong lòng các tu sĩ lập tức giống như bị một ngọn núi lớn đè lên.
Không biết qua bao lâu, các tu sĩ trao đổi ánh mắt, sắc mặt lại đều trở nên ngưng trọng, bọn họ tất nhiên cũng biết nếu cường công với các Hắc Ám Sứ Giả sẽ là kết quả gì, cơ hồ không có phần thắng, vừa nghĩ như vậy, hy vọng duy nhất để nhóm bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, thực sự chỉ đành mong Phương Nguyên có thể thực hiện được ý tưởng cơ hồ xem như là viễn vông này của hắn mà thôi.
- Chúng ta có thể giúp ngươi được gì
Lý Hồng Kiêu đại biểu cho các tu sĩ, mặt ngưng trọng hỏi hắn một câu.
Mà Phương Nguyên chỉ lắc đầu, nói:
- Chuyện này các ngươi không thể giúp ta!
Dứt lời, tự mình lấy ra mấy đạo ngọc giản, chính là kế hoạch mà lúc trước hắn đã cân nhắc kỹ, phân biệt đưa cho các đội trưởng, sau đó liền chậm rãi đứng lên, nói:
- Ta cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể làm xong chuyện này, các ngươi cứ chờ mệnh lệnh của ta!
Các tu sĩ chỉ có thể gật đầu, ánh mắt trầm trọng nhìn hắn.
Mà Phương Nguyên thì không nhiều lời, tay áo tung bay, chậm rãi từ trong sơn cốc đi ra, lập tức đi tới một ngọn núi.
Ngọn núi này là một ngọn núi cao nhất trong phạm vi vạn dặm rồi.
Phương Nguyên đứng trên đỉnh núi, mắt nhìn về nơi xa, thu hết non xanh nước biếc mênh mông vô bờ, đại địa nhấp nhô bao la chung quanh vào trong mắt, sau đó hắn ngưng thần một lúc, chậm rãi mở mắt, lần này mở mắt đã vận chuyển thần thông, thần thức cường đại từ trên đỉnh đầu trào ra, giống như một con mắt thần nhìn về phía tứ phương, lúc này, vạn vật trong Long Tích lại thay đổi bộ dạng.
Trong tầm nhìn của hắn, xuất hiện rất trận quang của các đạo tàn trận lúc ẩn lúc hiện, trải rộng khắp nơi trong Long Tích, những trận quang đó giống như là từng dòng, nhìn thì rải rác lung tung trong thiên địa, nhưng lại lờ mờ có quy luật của mình.
Phương Nguyên nhớ lại kế hoạch, trong lòng hơi trầm xuống.
Hắn biết lời nói vừa rồi của Ban Phi Diên là đúng, muốn kéo Tam Thốn Linh Sơn tới, độ khó là rất lớn.
Ý tưởng này của hắn đương nhiên là hợp đạo lý, nhưng muốn làm được lại tuyệt không dễ dàng, nhìn trong thiên địa này tàn trận vô số, đều có liên hệ với Tam Thốn Linh Sơn, nhưng một hai đạo tàn trận trong đó thì căn bản không thể ảnh hưởng tới Tam Thốn Linh Sơn, muốn cường hành thay đổi quỹ tích vận chuyển của Tam Thốn Linh Sơn, vậy cần hắn mượn vô số lực lượng tàn trận, có thể chính là ngàn vạn đạo tàn trận...
Chỉ có lực lượng của nhiều tàn trận như vậy mới có khả năng kéo được Tam Thốn Linh Sơn!
Điều này đối với cho Phương Nguyên mà nói, cũng là một khiêu chiến cực lớn!
- Ngày đó rùa già truyền pháp, dạy ta đọc hiểu quyển Tam Sinh Trúc Thư này, nhưng sách này huyền ảo khó lường, thiên thư văn lại ẩn chứa đạo lý lớn, trong thời gian ngắn ngủi,ta muốn hoàn toàn hiểu thấu đáo là căn bản không thể, cần thời gian dài lắng đọng và tích lũy mới được, chỉ có điều, ta muốn kéo được Tam Thốn Linh Sơn, vốn cũng không cần phải nắm giữ quá nhiều trận đạo chi lý thái cổ, chỉ cần biết làm thế nào để luyện hóa những Long Tích tàn trận này là được, số lượng thôi diễn và tâm huyết tiêu hao rất nhiều, nhưng pháp môn thôi diễn cũng không khó.
Trong lòng thầm nghĩ, Phương Nguyên cũng dần dần có chủ ý.
Hắn trong đoạn thời gian này đã tham ngộ một số bộ phận đơn giản của Vạn Linh Quyển trên Tam Sinh Trúc Thư, đối với trận đạo thái cổ cũng có hiểu biết bước đầu, hơn nữa bản thân hắn chính là Đại Trận Sư, cho nên cũng minh bạch được không ít.
Trước đây sau khi trốn thoát khỏi đại điện, hắn vẫn nghĩ làm thế nào để tiếp tục nhiệm vụ này.
Bởi vậy ở trong sơn cốc, hắn không quan tâm gì khác, nghiêm túc tham ngộ, thôi diễn, cuối cùng nghĩ ra chủ ý này.
Chương 1260 Thay trời đổi đất là Trận Sư (1)
Hiện giờ, chuẩn bị bước đầu hắn đã có, chỉ phải xem cụ thể về sau nên làm như thế nào.
Người trong sơn cốc phía dưới đều đang khẩn trương nhìn người áo xanh đứng trên đỉnh núi, thở mạnh cũng không dám.
Mà Phương Nguyên sau khi chuẩn bị một lúc, liền hít sâu một hơi, tay áo rung lên, chéo áo cũng bị gió thổi tung, đây là dấu hiệu một thân pháp lực của hắn đã được thôi động đến mức cao nhất, mà đồng thời, thần niệm của hắn cũng đề thăng giống như không có chừng mực, lờ mờ có một luồng ánh sáng tím xoay quanh trên đỉnh đầu hắn, giống như một long ảnh như ẩn như hiện.
Bên cạnh hắn có hơn hai trăm thẻ tính dùng tử ngọc khảm thành không ngừng xoay tròn, một mảng tử ý mờ mờ ảo ảo, nhưng thế vẫn chưa hết, sau khi Phương Nguyên hơi trầm ngâm, lại lấy những ngọc trù còn lại.
Ba trăm sáu mươi thẻ!
Những thẻ tính này chính là phần thưởng lúc trước hắn có được sau khi đạt được khôi thủ trận đạo trong đại đạo lục khảo.
Thẻ tính này được cao nhân chạm khắc, có thể thừa nhận gia trì thần thức rất mạnh.
Đổi cách nói khác, đây chính là pháp bảo độc hữu của Trận Sư, hơn nữa là loại hàng xa xỉ trong pháp bảo.
...
- Không ngờ lập tức thôi động ba trăm sáu mươi thẻ tính.
Lúc này phía dưới sơn cốc, Ban Phi Diên nhìn bộ dạng của Phương Nguyên, hơi biến sắc, thở khẽ một tiếng.
Tống Long Chúc ôm vai hắn, nói:
- Lão Ban, ngươi có thể vận chuyển bao nhiêu thẻ?
Ban Phi Diên nói:
- Cũnglà ba trăm sáu mươi thẻ!
Tống Long Chúc vừa định khen Phương Nguyên mấy câu lại lập tức khựng lại, nói:
- Vậy ngươi kêu gào cái gì...
Sắc mặt Ban Phi Diên lại có chút ảm đạm, nói:
- Ta tiến vào Dịch Lâu tu hành, hắn thì lại không.
Tống Long Chúc lập tức vui vẻ, xem ra không cần mình khen!
...
Mà lúc này sau ngọn núi, Phương Nguyên thôi động ba trăm sáu mươi thẻ tính, bay múa quanh người người, quỹ tích đều vô cùng phức tạp, thậm chí là huyền bí, hoàn toàn khác với thôi diễn trận pháp được thịnh truyền đời này, người không hiểu trận đạo nhìn thấy vô số thẻ tính đó bay múa, chỉ chốc lát là đầu óc choáng váng, người tu vi thấp thậm chí vội vàng nhắm mắt lại.
Bọn họ biết, toán pháp đáng sợ cỡ đó, nếu nhìn lâu, thậm chí sẽ làm bị thương thần hồn của mình.
Mà nếu phàm nhân ở đây, ngưng thần nhìn, không tới thời gian một chén trà, sẽ trực tiếp thần tiêu hồn táng, chết cả đống.
Mà Phương Nguyên trong toán pháp này lại biểu hiện rất tự nhiên, thậm chí còn lộ ra có chút thoải mái, sau khi thẻ tính bay múa một lúc, hắn đã tính ra quỹ tích vận chuyển của Long Tích tàn trận gần nhất, sắc mặt nghiêm lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Bên cạnh hắn, thanh khí đột nhiên di động.
Giống như một bàn tay khổng lồ đột nhiên thò ra, cuốn đạo tàn trận đó tới, như là bắt một con rồng.
Các tu sĩ pía dưới thấy một màn này, tâm thần bỗng nhiên trở nên kích động:
- Khả thi rồi... Cách này khả thi rồi, có hy vọng!
Ba trăm sáu mươi đạo thần trù, thôi diễn tiên cơ bắt rồng lớn!
Lúc này Phương Nguyên đứng trên đỉnh núi, quanh người có Huyền Mộc Tử Ngọc Trù bay múa, trên mỗi một đạo ngọc trù đều có một dòng thần thức của hắn, mà thông qua sử dụng những Huyền Mộc Tử Ngọc Trù này, thôi diễn ra quy luật của Long Tích tàn trận, sau đó mỗi lần có kết quả, thanh khí bên cạnh hắn giống như bàn tay bay ra, kéo từng đạo tàn trận đó về!
Sau khi thành công tóm được đạo tàn trận thứ nhất, hắn thôi diễn cũng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thông thuận.
Một đạo, hai đạo... Trăm đạo, ba trăm đạo, ngàn đạo.
Lực lượng của từng đạo tàn trận bị hắn dẫn động, giống như vô số con rồng bị hắn hàng phục, không ngừng quay chung quanh hắn, thỉnh thoảng lại dẫn động thiên tượng, mây đen trên đỉnh đầu tụ lại, sau đó lại tản ra, nhật nguyệt tinh thần đều theo đó mà vận chuyển...
Mà trong sơn cốc phía dưới, mọi người nhìn hắn ngưng thần thôi diễn, dẫn động tàn trận, ai nấy đều hoa mắt.
Tu sĩ bình thường còn đỡ, chỉ cảm thấy lúc này tuy Phương Nguyên không phải vận chuyển thần thông, nhưng không ngờ cũng sinh ra một loại khí tượng tuyệt thế ngạo nghễ đứng trong thiên địa, giống như hắn trở thành trung tâm của thiên địa, có thể chưởng ngự tất cả lực lượng trong thiên địa.
Mà Ban Phi Diên thì lại không đơn giản như vậy.
Lúc ban đầu, hắn nhìn Phương Nguyên thôi diễn tàn trận, còn chỉ ngưng thần quan sát, mang theo chút nghi hoặc.
Mắt nhìn kỹ, dường như muốn xem Phương Nguyên có thực sự vận dụng được ba trăm sáu mươi thẻ tính đó hay không, hay là chỉ lấy ra cho đẹp mà thôi, dù sao, đối với loại tu vi này của bọn họ mà nói, đừng nói ba trăm sáu mươi thẻ tính, cho dù là ba vạn sáu ngàn thẻ cũng có thể dùng pháp lực nâng thoải mái, nhưng chỉ có thực sự dùng đến những thẻ tính này mới xem như đạt tới cảnh giới!
Nhưng theo Phương Nguyên bắt giữ từng con rồng, sắc mặt hắn lại dần dần thay đổi.
Từ xem kỹ biến thành kinh ngạc, cuối cùng thậm chí trở nên có chút kích động, có chút kính sợ, cũng có chút ảm đạm.
- Ban sư huynh, ngươi không sao chứ?
Tiên Cơ Đường Mạc Diễn chính là bạn tốt của Ban Phi Diên, lúc này không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Ban Phi Diên giống như khóc lại giống như cười, trầm mặc rất lâu, mới thấp giọng nói:
- Ta từ nhỏ đến lớn vẫn là đệ nhất trận đạo trong đồng lứa, sau khi tu vi có thành tựu, cho dù vô số đại gia trận đạo cũng đều bị ta bỏ lại phía sau, ở trong Dịch Lâu, có nhiều thiên kiêu trận đạo xuất thân Dịch Lâu như vậy, nhưng ta cũng không thua bọn họ, còn rất nhanh đạt được sự tán thành của các tiên sư trận đạo, người khác đều nói ta là tiểu bối trận đạo đệ nhất nhân, nói cách khác ta là đệ nhất Trận Sư trừ vài đại tông sư trận đạo đương thời...
Bình luận facebook