• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 1211-1215

Chương 1211 Năm chén rượu (2)

Từ trước tới giờ hắn cũng cảm nhận được bên trong Tiên Minh dường như có một số lực lượng âm thầm đang dũng động, điều này khiến Tiên Minh khác với tưởng tượng của mình, thậm chí là có chút ngăn cách, cũng khiến hắn hiện giờ đã không dựa nhiều vào Tiên Minh, thậm chí là không còn ý định gia nhập Tiên Minh.

Có thể làm việc cho Tiên Minh, lại không muốn tiến vào Tiên Minh, nghe thì không thông, nhưng chính là ý này.

Mà những lời của Thái Hư tiên sinh hiện giờ cũng khiến trong lòng hắn thông thấu hơn, thế là gật đầu rất nghiêm túc.

Tâm tình Thái Hư tiên sinh rất vui, phất tay áo cười nói:

- Ha ha, đi đi, việc này phải làm nghiêm túc, nếu thành, lão phu dùng tính mạng đảm bảo, ngươi có thể trước khi đại kiếp thực sự hàng lâm, có được cơ hội trở thành tu sĩ Hóa Thần!

Thế chẳng khác nào là dùng tính mạng ra để thề, Phương Nguyên cũng có chút động dung, trịnh trọng cám ơn Thái Hư tiên sinh.

Cơ hội Hóa Thần...

Thế gian e là không có hứa hẹn gì nặng hơn!

Tiên Minh cũng đang thông qua phương pháp này, bù đắp tổn thất không được vào Côn Luân của mình à?

Chén rượu thứ ba, Phương Nguyên đi gặp Tuyết Nguyên Kiếm Thủ.

Hắn ở trên Tuyết Nguyên có không ít giao tiếp với Tẩy Kiếm Trì, nhưng lại một mực chưa thật sự trao đổi, hai phương vẫn ở trong một loại tình cảnh vô cùng xấu hổ, trên trình độ nào đó, thậm chí còn có thể nói là có cừu oán, nhưng trước khi mình vào kim kiều, Tuyết Nguyên Kiếm Thủ vẫn đánh đến một đạo kiếm quang, giúp mình nói một câu, như vậy dựa vào những lời này, mình chắc cũng nên tới kính một chén rượu.

Lúc này vị Tuyết Nguyên Kiếm Thủ mặc lam, đầu đội tử quan, khí cơ ẩn mà không lộ đang đánh cờ uống rượu với một lão giả mặc đạo bào Dịch Lâu ở trong rừng trúc, ngoài rừng có một vị kiếm tiên áo trắng trên người đeo kiếm và một nữ nho thủ trẻ tuổi của Dịch Lâu đứng cản không cho người ngoài tùy tiện đi vào rừng trúc, nhưng nhìn thấy người tới là Phương Nguyên, hai người không nói gì, để mặc hắn vào.

- Lúc trước ở trên Tuyết Nguyên, bổn tọa vẫn muốn gặp ngươi, ngươi không chịu đến, hiện giờ lại chủ động tới đây kính rượu à?

Nhìn thấy Phương Nguyên vào rừng trúc, Tuyết Nguyên Kiếm Thủ cũng không ngẩng đầu, chỉ vừa chơi cờ vừa thản nhiên cười một tiếng.

Phương Nguyên nói:

- Lúc ấy thời cơ chưa đến, gặp tiền bối vãn bối cũng không biết nên nói gì!

Tuyết Nguyên cười một tiếng, nói:

- Vậy hiện tại thì sao?

Phương Nguyên nói:

- Hiện tại chắc không cần phải nói gì!

- Thú vị!

Tuyết Nguyên Kiếm Thủ ngẩng đầu lên, nhìn Phương Nguyên, nói:

- Hiện tại quả thật là không cần phải nói gì nữa, lúc trước khi ở trên Tuyết Nguyên, bổn tọa vẫn muốn gặp ngươi, hỏi ngươi có nguyện ý gia nhập Tẩy Kiếm Trì ta tu hành hay không, nhưng hiện giờ, ngươi đã không thể vào Tẩy Kiếm Trì, con đường kiếm đạo của ngươi là đúng hay sai, bổn tọa sẽ không phát biểu ý kiến, nhưng cũng không muốn giấu người, kiếm đạo chi tranh chính là đại đạo chi tranh, không thể dung người nhất, cho nên có câu bổn tọa phải nói trước, trăm năm sau, bổn tọa sẽ chém ra một kiếm đối với ngươi.

Thần sắc hắn lạnh lùng, có chút nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, nói:

- Hy vọng ngươi sẽ chuẩn bị tốt để tiếp được một kiếm này!

- Trăm năm sau...

Phương Nguyên hơi ngưng thần, nghĩ tới hàm nghĩa trong lời nói này.

Trăm năm sau, đại kiếp tất nhiên đã qua đi, đến lúc đó lại là kiếm đạo chi tranh sao?

Hắn gật đầu, uống một hơi cạn sạch rượu, nghiêm túc nói:

- Vãn bối nhớ kỹ!

Sau đó Phương Nguyên lại rót một chén rượu, nhìn về phía lão giả Dịch Lâu.

Hắn chưa gặp vị lão giả đã già tới râu tóc bạc trắng, dường như không thể già hơn được nữa này, nhưng hắn nhớ rõ, khi mình chờ ở trên kim kiều, Dịch Lâu cũng có một người tới nghênh đón mình, mà hiện giờ, người nghênh đón mình đang thủ ở bên ngoài rừng trúc, điều này cũng đại biểu cho, lúc ấy lên tiếng cho mình, hẳn là ý tứ của bị cao nhân Dịch Lâu trước mắt này.

Lão giả đó nhìn thì già nua, nhưng nói chuyện lại vẫn rât rất rõ ràng hữu lực, chỉ ha ha ha ha nhìn Phương Nguyên, nói:

- Phương tiểu hữu, lão phu thôi diễn cả đời ở Dịch Lâu, chỉ phát hiện một quy luật đáng tin cậy nhất, ngươi biết là gì không?

Phương Nguyên cung kính nói:

- Xin thỉnh giáo!

Lão giả đó cười nói:

- Người thời nay nhất định mạnh hơn cổ nhân, ngươi có thể tưởng tượng thời thái cổ, những cường giả có thể hủy thiên diệt địa trong truyền thuyết, đặt tới hiện giờ kỳ thật đều chỉ là cảnh giới Luyện Khí không? Con đường là người đi ra, cho nên người thời nay nhất định sẽ đi xa hơn cổ nhân, kiếm đạo cũng là đường, đường thì thì không có cái nào không thông cả, nếu ngươi cảm thấy không thông, vậy thì chỉ là vì ngươi chưa có năng lực đi qua thôi!

Phương Nguyên nghe mà ngây ra một lúc, sau đó cúi người hành lễ với lão tiên sinh đó:

- Thụ giáo!

Tuyết Nguyên Kiếm Thủ thấy hai người này nói chuyện, trong lòng liền không thoải mái, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nói xong chưa?

Nói xong liền giục lão tiên sinh:

- Đại thế của Bổn tọa đã định, chiếng thắng trong khoảnh khắc thôi, nên là ngươi đi rồi!

Phương Nguyên đứng lên, cười nói:

- Còn có một câu!

Tuyết Nguyên Kiếm Thủ hơi ngây ra, quay đầu nhìn Phương Nguyên:

- Câu gì?

Phương Nguyên nói:

- Nước cờ tiền bối vừa di sai rồi!

Nói xong đi một nước thay lão tiên sinh của Dịch Lâu, sau đó hành lễ với hai người này, rời khỏi rừng trúc.

Tuyết Nguyên Kiếm Thủ nhìn bàn cờ bởi vì một nước này mà cục diện đã thay đổi, giậm chân một lúc mới phẫn nộ quát:

- Nước này không tính!

...

Từ trong rừng trúc đi ra, Phương Nguyên lại đi gặp Cửu Trùng Thiên Thần Hoàng.
Chương 1212 Người quen tới gặp (1)

Có điều Cửu Trùng Thiên Thần Hoàng không gặp hắn, chỉ gặp được Thôi công công đang cười tủm tỉm canh giữ ở ngoài hành cung, hắn nói với Phương Nguyên:

- Thần Hoàng đang bận chuyện truyền thừa huyết mạch, không có thời gian gặp ngươi, có điều lão nhân gia người có câu muốn ta gặp ngươi thì nói.

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, nói:

- Nói gì?

Thôi công công cười nói:

- Làm phò mã của Cửu Trùng Thiên ta, lợi ích rất nhiều!

Phương Nguyên nghe vậy thì trực tiếp ngây đơ.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, một câu một câu vang lên:

- Nhiều cái cục cứt!

Theo những lời này, liền thấy cách đó không xa có mấy vị đạo cô đang đỡ một lão thái thái run run rẩy rẩy đi tới, lão thái thái đó chửi Thôi công công một câu, lại quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên:

- Nhóc con, người đã kính một lượt rồi, sao lại chưa kính ta?

- Ặc.

Nhìn lão tổ tông Vong Tình Đảo đang nổi giận đùng đùng, Phương Nguyên chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Không ngờ mình còn chưa tới, vị lão tổ tông này đã tự mình tìm tới.

Mình đã coi Vong Tình Đảo là một phương quan trọng nhất, chỉ là vấn đề ở chỗ Vong Tình Đảo thân phận đặc thù, luôn phải suy tính nhiều một chút mới được, nhưng hiện giờ tốt rồi, còn chưa kịp suy tính, lão tổ tông của Vong Tình Đảo đã xuất hiện trước mặt mình, thế là lập tức trở tay không kịp, đành phải tiến lên hành lễ, nói:

- Lão tổ tông bớt giận, vãn bối giờ chuẩn bị tới đây!

- Lần sau đến kính ta trước, lão thân không thích đợi người!

Lão tổ tông của Vong Tình Đảo dặn một câu, lại gườm gườm nhìn Thôi công công, cười lạnh nói:

- Phò mã? Hừ hừ!

Chống long đầu quải trở về, Phương Nguyên đành phải đi theo phía sau.

Một đường đi này, liền thấy đến trong tiên yến, không biết bao nhiêu nha hoàn nô bộc đều hướng ánh mắt kỳ lạ về phía mình, vừa tò mò vừa kinh ngạc, lại có chút vô cùng nghiền ngẫm, khiến Phương Nguyên không tiện ngẩng đầu.

Xuyên qua hành lang, cuối cùng đến một tòa đại điện, lại thấy trong đại điện này cũng đã đông như trẩy hội, sớm có rất nhiều nữ tử chờ ở đây, chỉ là ghế có mười hai cái, nhìn thấy Phương Nguyên vào điện, nữ tử trên ghế đều đứng lên, ai nấy cười dài quan sát Phương Nguyên, giống như từ trên mặt hắn nhìn ra hoa nở vậy, trong đó có một vị ngồi trong điện, ăn mặc như đạo cô, cười dài nhìn Phương Nguyên, trong biểu cảm dường như có rất nhiều hàm nghĩa, chính là Cửu cô Phương Nguyên từng gặp.

- Vị này chính là tiểu công tử họ Phương à?

- Trông cũng ngoan nghỉ?

- Hì hì, Phi Linh tiểu thư đâu, sao trốn không chịu lộ mặt?

- Nàng ta không ngờ cũng biết thẹn thùng...

Nghe một số tiếng thì thầm to nhỏ xung quanh, đều là nha hoàn trong điện đang thấp giọng nói cười, Nam Hải Vong Tình Đảo dường như quản hạ nhân rất thoải mái, những nha hoàn này không chỉ dám bỏ việc chen tới đây nhìn bộ dạng của Phương Nguyên, còn dám lấy Lạc Phi Linh ra trêu đùa?

- Được rồi được rồi, đi làm việc của mình đi, ai nấy đều không có quy củ!

Lão tổ tông của Vong Tình Đảo ngồi xuống một cái ghế trên cùng, tức giận khiển trách một tiếng.

Một đám nha hoàn cũng không sợ hãi, cười hì hì tản đi.

Trong đại điện chỉ còn lão tổ tông và mấy vị khác nhau tướng mạo khác nhau, Phương Nguyên quan sát một chút, những nữ tử này bề ngoài không giống nhau, có người hơn hai mươi, cũng có người hơn bốn ngươi, còn có một số người tuổi dường như tương tự với lão tổ tông, ai nấy khí cơ đều rất đáng sợ, chắc chính là các vị đảo chủ trấn thủ ở mười hai đảo của Nam Hải.

Dù sao đều là nữ tử, không tiện nhìn quá nhiều, bởi vậy cũng chỉ quan sát một chút rồi thu hồi ánh mắt, lúc này cũng có thể cảm thấy, lão tổ tông của Vong Tình Đảo dường như cũng đang nhìn mình, hắn có thể cảm thấy lực lượng trong ánh mắt đó, biết vị lão tổ tông này chính là một trong những cường giả đương thời, tu vi mạnh đến dọa người, mình lần đầu tiên gặp bà ta, tất nhiên không thể mất lễ số, liền nỗ lực đứng thẳng.

- Phương tiểu tử, ngươi ngẩng đầu lên để lão thân nhìn kỹ nào!

Lão tổ tông cười dài nói.

Phương Nguyên đành phải ngẩng đầu lên, tuy hai má có chút nóng ran, nhưng vẫn biểu hiện ra vẻ vô cùng trấn định.

Lão tổ tông quan sát Phương Nguyên mấy lần, cười nói:

- Ha ha, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhất biểu nhân tài, quả nhiên là một Phượng Hoàng vàng từ trong hàn môn bay ra, nhãn quang của Linh nha đầu cũng không tồi, có phong phạm của lão thân lúc trẻ, chuyện của tiểu nhi ngươi lão thân cũng có nghe nói, mấy chuyện ngươi đã làm cũng rất phù hợp với khẩu vị của lão thân, có thể từ địa phương nhỏ như Vân Châu đi tới vị trí hiện giờ, xem như cũng không tồi, mà sự kiện làm trên Tuyết Nguyên, lại ngay cả lão thân cũng phải khen ngươi vài câu....

Phương Nguyên nghe vậy thì có chút xấu hổ, suy nghĩ một lúc, đành phải nói:

- Đều là chuyện vãn bối nên làm!

Lão tổ tông cười nói:

- Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như ngươi, thiên hạ này cũng yên tĩnh hơn, Phương tiểu tử, ngươi không phải sợ, mấy thế gia đạo thống đó chẳng qua là vì đại kiếp buông xuống, không muốn gây phong ba cho nên mới tiện nghi cho bọn họ, dễ dàng đè ép đem việc này xuống như vậy, nhưng nếu trong lòng bọn họ còn không chịu yên, cứ muốn tìm ngươi gây phiền, vậy lão thân sẽ làm chủ cho ngươi...

Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng cũng ngẩn ra, thành khẩn cám ơn lão tổ tông Vong Tình Đảo.

Với thân phận của vị lão tổ tông này, nói ra những lời này, vậy thì đúng là rất có phân lượng.

Từ nay về sau đừng nói là những đạo thống thế gia đó, bất luận là ai, muốn tìm mình gây phiền, đều phải cân nhắc kỹ một phen.
Chương 1213 Người quen tới gặp (2)

- Ngươi không cần cảm tạ là hảo hài tử thì không nên chịu ủy khuất!

Lão tổ tông của Vong Tình Đảo cười ha ha, lại nói:

- Lão thân lần đầu tiên gặp ngươi cũng không có thứ gì hay cho ngươi, chỉ có hai cái vòng vàng luyện chế lúc trẻ tuổi, một cái cho Linh nha đầu, một cái thì cho ngươi, mong ngươi nhận cho!

Khi nói, tay áo phất nhẹ một cái, liền có một vòng vàng chói lóa bay ra, to bằng một vòng tay, nhưng khi bay đến trên tay Phương Nguyên thì dần dần nhỏ lại, dường như có thể biến hóa túy ý, bên trên có văn lạc tinh xảo, Phương Nguyên từng thấy vòng vàng Lạc Phi Linh đeo, tương tự như cái này, liền vội vàng cảm tạ lão tổ tông.

Trong lòng có chút cảm khái, lễ hỏi còn chưa gửi, lão tổ tông đã cho mình trước.

Có điều trong lòng cuối cùng vẫn thở phào.

Trước khi tới, chỉ lo vị lão tổ tông của Vong Tình Đảo này không xem trọng mình, hiện giờ xem ra lo lắng của mình là dư thừa rồi.

Nếu đã qua được một cửa này, lát nữa có thể mời Bạch phu nhân của Lang Gia Các tới giúp mình cầu hôn.

Lão tổ tông thấy Phương Nguyên nhận vòng vàng, nhẹ giọng cười khẽ, lại nói:

- Lần này các ngươi vào Long Tích, rất hung hiểm, nhưng lão thân thấy chuyện ngươi làm trước kia, không phải không có chủ ý, Linh nha đầu cũng thông minh, có hai người các ngươi hỗ trợ lẫn nhau, lão thân cũng yên tâm, có điều chuyện này dù sao cũng vô cùng trọng yếu, chuẩn bị thêm một chút cũng không thừa, lão thân đã sai người chuẩn bị tốt điển tịch về Long Tích, lát nữa sẽ sai người dẫn ngươi tới Tàng Kinh Điện để đọc, chuẩn bị tốt hơn, cũng coi như là lo trước khỏi hoạ!

Phương Nguyên nghe vậy, tinh thần chấn động, cười nói:

- Đa tạ lão tổ tông!

Lão tổ tông lại quan sát Phương Nguyên mấy lần, giống như càng nhìn càng thích, cuối cùng mới có chút lưu luyến bảo hắn đi xuống.

Tự có nha hoàn dẫn Phương Nguyên tới Tàng Kinh Điện, mà không khí trong đại điện theo sự rời khỏi của Phương Nguyên mà trở nên có chút ngưng trọng.

Cửu cô trầm ngâm rất lâu, mới nói:

- Lão tổ tông, vì sao không nói tất cả sự việc với hắn?

Lão tổ tông thở dài một tiếng, nói:

- Như vậy sẽ mang tới cho hắn áp lực quá lớn, cứ như hiện giờ là được rồi, hài tử này không phải không hiểu chuyện, cùng Linh nha đầu vào Long Tích, tự sẽ làm tốt, chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng bọn họ.

Lúc này, bên cạnh lão tổ tông, một vị nữ tử hơi lớn tuổi do dự nói:

- Ngài cảm thấy chuyện này...

- Chuyện này nhất định sẽ thành!

Lão tổ tông trầm giọng nói, chấn nhiếp đại điện, nhất thời không ai dám lên tiếng, trầm mặc một lúc, lão tổ tông mới tiếp tục nói:

- Phương tiểu tử này là hảo hài tử, Linh nha đầu cũnglà hảo hài tử, hảo hài tử thì không nên chụ ủy khuất, cho nên chuyện này nhất định sẽ thành, hai đứa bé này nên là một đời đều bình an...

Nghe thấy những lời này, Cửu cô trầm mặc không nói gì, trên mặt lại hiện lên một tia lo lắng.

Mà Phương Nguyên theo nha hoàn vào đại điện tàng kinh, liền nhìn thấy trong điện này bố trí vô số điển tịch rất dày, tâm tình lập tức tốt lên, lại thấy trên một ngọc đài trong điện, đặt mấy bộ điển tịch cổ xưa dầy nặng, liền biết đây là bí điển về Long Tích mà lão tổ tông của Vong Tình Đảo lão tổ tông chuẩn bị cho mình, thầm hít sâu một hơi, sai nha hoàn đó đun chén trà cho mình, chuẩn bị đọc kỹ.

Có điều vừa lật xem không lâu, liền cảm thấy vòng vàng trong tay mình khẽ run lên, một đạo thần niệm từ phía trên bay ra, chính là thanh âm của Lạc Phi Linh, cười hì hì nói:

- Phương Nguyên sư huynh, Phương Nguyên sư huynh, ngươi đã đeo vòng vàng chưa.

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, cẩn thận quan sát vòng vàng này, thử đánh vào một đạo thần thức:

- Đây là?

Thanh âm của Lạc Phi Linh lập tức lộ ra có chút vui vẻ:

- Đây là pháp bảo lão tổ tông luyện chế, không chỉ có thể phòng thân, hai vòng vàng này còn có thể truyền thần niệm cho nhau, có nó, chúng ta bất kể là ở đâu cũng có thể nói chuyện, có điều hiện tại không vội nói những cái này, ngươi mau tới Bích Thúy Đình đi, ở phía đông tiểu đảo, đang có một người quen ở đây, ngươi mau mau tới gặp...

- Có một người quen?

Phương Nguyên lập tức hơi ngây ra, theo bản năng nói:

- Là ai?

Lạc Phi Linh cười nói:

- Tới rồi tự biết!

Phương Nguyên cười bất đắc dĩ, liền đeo vòng vàng lên tay trái, sau đó lại hơi do dự, cất những điển tịch đó vào trong túi Càn Khôn, giữ lại từ từ xem, sau đó liền đứng dậy đi ra phía ngoài, hỏi qua nha hoàn rồi bay đi, trong mấy giây liền tới Bích Thúy Đình ở phía đông tiểu đảo, trong lòng cũng có chút tò mò, rốt cuộc là vị cố nhân nào tới mà khiến Lạc Phi Linh vui vẻ như vậy?

- Phương... Phương Nguyên trưởng lão...

Sau đó Phương Nguyên vừa đến Bích Thúy Đình, cả người ngây ra một thoáng.

Đối diện Lạc Phi Linh là một nam tử tóc đen không buộc, vừa gầy lại vừa khô quắt, toàn thân rách nát, giống như trải qua vô số đau khổ, lúc này đang ôm một mâm linh quả ăn như hổ đói, nhìn thấy Phương Nguyên tới liền có chút yếu ớt gọi một tiếng.

- Ngươi là... Hậu Quỷ Nhi?

Phương Nguyên nhìn kỹ mới nhận ra, cả người cơ hồ đều choáng váng.

Ngàn vạn lần không ngờ ở Nam Hải này lại thấy vị cố nhân của Thanh Dương Tông.

- Ngươi sao lại tới nơi này?

Hậu Quỷ Nhi đó nuốt xuống nho trong miệng, có chút ủy khuất nói:

- Lạc tiên tử nói muốn bàn chuyện hôn nhân với ta, nhưng ta chờ ở Thanh Dương Tông, chờ rất nhiều năm vẫn không thấy gì, lúc trước ngươi về Thanh Dương Tông cũng quên chuyện này, ta lại chờ mãi, có một ngày nghe trộm được bọn Vân trưởng lão nói chuyện, mới biết Lạc tiên tử là người Nam Hải, thế là liền tìm tới đây.
Chương 1214 Trời sinh quái tài (1)

- Nam Hải?

- Chuyện hôn nhân?

Phương Nguyên nhìn Hậu Quỷ Nhi với vẻ không thể tin nổi, không biết nên nói gì mới tốt.

Dù sao Hậu Quỷ Nhi cũng là tu vi Trúc Cơ, hơn nữa là Trúc Cơ đan dược cấp thấp nhất.

Từ Vân Châu Việt Quốc đến Nam Hải, vạn dặm xa xôi, rừng núi dầy đặc, hắn lại cứ thế cặm cụi mà đến, không ngờ lại lớn gan như vậy, trực tiếp tìm tới Nam Hải, hơn nữa không ngờ thật sự tìm được Lạc Phi Linh, điều này thật sự có chút sắc thái truyền kỳ, ngay cả Phương Nguyên cũng không nhịn được mà có chút kính nể Hậu Quỷ Nhi, nhìn bộ dạng này của hắn liền biết trên đường đi chắc phải chịu không ít đau khổ, nhưng có thể không thiếu tay không thiếu chân đi tới Nam Hải, bản thân đã là rất giỏi rồi.

Hơn nữa, lúc này hắn chạy đến Nam Hải, cũng coi như là tham dự Nam Hải tiên hội chứ?

Ai có thể ngờ được, Thanh Dương Tông lại có hai người tới tham gia Nam Hải tiên hội, một người là mình, một người là hắn?

Trong lòng có chút cười khổ, nhìn về phía Lạc Phi Linh, người ta đến đòi nợ, ngươi thế nào cũng phải có câu trả lời chứ?

Lạc Phi Linh cũng cười dài, nói:

- Hậu Quỷ Nhi sư huynh yên tâm đi, tuy chuyện này lúc ấy ta cũng quên mất, nhưng ta đã nói thì giữ lời, ngươi trước tiên cứ ở Nam Hải nghỉ ngơi, ta lát nữa đi nói chuyện với cô nương đó, chắc không có vấn đề gì đâu!

Hậu Quỷ Nhi vừa nghe vậy ngay cả linh quả cũng chẳng buồn ăn, khẩn trương nói:

- Thật sự có người như vậy à?

Phương Nguyên bất đắc dĩ:

- Không ngờ tự ngươi vạn dặm xa xôi tìm tới, lại không biết chắc người đó có tồn tại hay không?

- Vậy xem như chỉ vì một ý niệm trong đầu mà bôn ba vạn dặm à?

Lạc Phi Linh cười nói:.

- Đương nhiên là có, nàng ta chính là giáo đầu võ đạo trên Nam Hải Thanh Loa Đảo chúng ta, cũng là tu vi Kim Đan, các phương diện đều rất thích hợp với yêu cầu của ngươi, có điều có câu ta phải nói trước, vị giáo đầu võ đạo này mạng cứng lắm, đã gả cho mười người, mỗi một vị đạo lữ đều xảy ra bất ngờ, cho nên bản thân nàng ta cũng nói mình là số khắc chồng, chỉ muốn tìm người mạng cứng để bầu bạn, không thể xảy ra chuyện nữa, ta giới thiệu ngươi với nàng ta thì cũng được, nhưng tự ngươi nghĩ cho kỹ đi.

- Không thành vấn đề!

Hậu Quỷ Nhi kinh hỉ tới mặt đỏ bừng, kêu lên:

- Ta cái khác không biết, chỉ biết giữ mạng!

Lạc Phi Linh cười nói:

- Vậy ta lát nữa dẫn ngươi đi gặp nàng ta, có điều ngươi trước đó phải tắm rửa thay quần áo đi!

Phương Nguyên ở bên cạnh nhìn mà trố cả mắt.

Lúc trước khi hắn ở Thanh Dương Tông, vốn bởi vì Tôn quản sự đề cấp, lưu ý thấy một quái tài như vậy, biết tính cách của hắn nhát gan sợ phiền phức, lại thích chiếm tiện nghi trước mắt, bình thường ngoài ba trăm dặm mà nghe thấy nguy hiểm sẽ vội vàng chuồn mất, không ngờ hiện giờ lại có dũng khí lớn như vậy, biết rõ đó là một vị nương tử võ đạo khắc chết mười vị đạo lữ, không ngờ vẫn mặt không đổi sắc chạy tới!

Thực sự không tồi!

Có điều tuy nghĩ như vậy, hắn lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Vị đồng môn Thanh Dương Tông này có thể nói là quái tài, cũng có thể nói là kỳ tài, lúc trước mình dẫn môn nhân đệ tử tới Ma Tức Hồ thí luyện, là vì biết hắn có cảm ứng cực kỳ linh mẫn đối với nguy hiểm, cho nên mới mời hắn đồng hành, sau đó đến nơi, hắn quả nhiên mang tới tác dụng không nhỏ, quan trọng hơn là, mình lúc đó tu vi kiến thức đều vẫn nông cạn, cảm thấy bản lĩnh này của hắn cũng chỉ có chút đặc thù mà thôi, bản thân cũng không hoàn toàn muốn làm rõ bản sự này của hắn là như thế nào, chỉ có thể tấm tắc lấy làm lạ.

Bản lĩnh bực này nên xem như là một loại thiên phú.

Tuy nghe thì không uy phong như những quái thai có thiên phú thần thông đó, nhưng thiên phú này lại có thể có tác dụng!

Mà hiện tại, sắp phải tiến vào Long Tích hung hiểm hơn, chính là lúc cần loại quái tài này, rất khéo là Hậu Quỷ Nhi lại vạn dặm xa xôi cầu thân mà đến, cũng không biết có phải ý trời không, nếu có hắn cùng tiến vào Long Tích...

Nghiêng đầu quan sát Hậu Quỷ Nhi mấy cái, thầm nghĩ nên lừa thế nào để hắn đáp ứng đây?

Đang nghĩ thì chợt nghe thấy Lạc Phi Linh trực tiếp cười dài hỏi:

- Hậu Quỷ Nhi sư huynh, thiếu chút nữa thì quên mất chuyện này, là ta không đúng, thực sự xin lỗi ngươi, nhưng ta còn có chuyện, mặt dày nhờ ngươi hỗ trợ, chỉ là phải nói rõ trước, chuyện này vô cùng hung hiểm, không biết ngươi có nguyện ý giúp ta không?

Nói xong liền hơi dừng lại, nghiêm túc nói:

- Bất luận ngươi có giúp hay không, việc hôn nhân này ta vẫn giúp ngươi!

Phương Nguyên không ngờ Lạc Phi Linh lại trực tiếp hỏi ra, thế là cũng ở bên cạnh chờ đáp án của Hậu Quỷ Nhi!

Hậu Quỷ Nhi gãi gãi đầu, làm ra một quyết định gian nan:

- Chỉ cần việc hôn nhân này có thể thành, vậy ta sẽ giúp ngươi!

Lạc Phi Linh nghe vậy vui lắm:

- Vậy ta cám ơn ngươi trước, ta dẫn ngươi đi tắm rửa thay quần áo!

Thấy hai người bọn họ quyết định chuyện này nhẹ nhàng như vậy, Phương Nguyên cũng không nói nhiều, chỉ chờ kết quả của bọn họ.

Đến Tàng Kinh Điện, tiếp tục xem điển tịch về Long Tích, ước chừng hơn nửa ngày, liền thấy Lạc Phi Linh và Hậu Quỷ Nhi vừa nói vừa cười bước vào, Lạc Phi Linh cười rất vui vẻ, đắc ý dào dạt nói:

- Thế nào, ta không lừa ngươi chứ?

Hậu Quỷ Nhi hưng phấn tới mặt đen cũng như phát sáng, không ngừng xoa xoa tay nói:

- Tốt, tốt.

Nói xong dường như có chút lo lắng, nói:

- Chỉ là hơi đẹp quá!
Chương 1215 Trời sinh quái tài (2)

Lạc Phi Linh chống nạnh nói:

- Ngươi vẫn không hài lòng à?

Hậu Quỷ Nhi cười khà khà, nói:

- Không sao, ta có thể tiếp nhận chỗ thiếu xót này!

Phương Nguyên vô cùng kinh ngạc:

- Việc này không ngờ đã thành rồi à?

Lạc Phi Linh cười nói:

- Mã tử nương tử rất hài lòng, thứ quý báu nhất của nàng ta chính là tọa kỵ Đảo Sơn Đồn của nàng ta, đó là tọa kỵ từng cùng nàng ta vào sinh ra tử, trước kia đã bắn tiếng, ai muốn làm đạo lữ của mình thì phải được Đảo Sơn Đồn đó tán thành, bình thường Đảo Sơn Đồn đó tính tình rất hung hăng, thấy ta cũng đuổi, không ngờ bản sự của Hậu Quỷ Nhi sư huynh lại lớn như vậy, gãi bụng mấy cái liền thu phục được Đảo Sơn Đồn, thấy hắn so với thấy Mã nương tử thì còn thân hơn, lập tức trấn trụ được Mã nương tử.

Hậu Quỷ Nhi mặt đầy hưng phấn, không ngừng nói:

- Bản sự giữ nhà, bản sự giữ nhà.

Phương Nguyên nhớ tới chức trách của Hậu Quỷ Nhi ở Thanh Dương Tông lúc ban đầu, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, đây cũng là một cuộc nhân duyên!

Nếu Hậu Quỷ Nhi đã đáp ứng, vậy Phương Nguyên liền đi tìm Thái Hư tiên sinh một chuyến, xin hắn thêm danh ngạch.

Thái Hư tiên sinh lúc đầu vừa nghe thấy muốn thêm người, lập tức mặt lộ vẻ khó xử, thở dài:

- Ngươi cũng biết chuyện tới Long Tích này liên quan trọng đại, bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm cơ hội lập công lần này, danh ngạch đã định, không tiện sửa đổi, nhưng nếu ngươi kiên trì, ta sẽ người ta nói người ta nói chuyện.

Phương Nguyên gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Vị đồng môn này của ta là quái tài, tuy chỉ có Trúc Cơ Trúc Cơ, nhưng nhất định có thể giúp đỡ!

Thái Hư tiên sinh ngẩn ra:

- Chỉ có tu vi Trúc Cơ?

Phương Nguyên gật đầu.

Thái Hư tiên sinh kinh ngạc nhìn Phương Nguyên:

- Ngươi xác định hắn không phải vào chịu chết chứ?

Phương Nguyên lắc đầu, cười khổ nói:

- Ta có dự cảm, cho dù ta chết ở bên trong, hắn cũng sẽ không xảy ra bất ngờ!

Thái Hư tiên sinh cười khổ bất đắc dĩ, nói:

- Vậy ngươi cứ dẫn theo đi, đã là tu vi Trúc Cơ, vậy ngay cả nói không cần nói, chỉ là tu vi này của hắn quá nông cạn, không đủ một mình làm một danh ngạch, chỉ coi như là dắt theo tùy tùng!

Phương Nguyên cần nhắc một chút, cũng chỉ đành đáp ứng, như vậy Hậu Quỷ Nhi có thể đi vào, nếu chuyện mà thành, vậy công lao cũng chỉ ghi trên đầu mình, đương nhiên, về sau mình cũng có thể bồi thường cho Hậu Quỷ Nhi.

Tiên yến vẫn tiếp tục, Lạc Phi Linh thân là chủ nhà, tất nhiên muốn mời Hậu Quỷ Nhi đi chơi chung quanh.

Nói đến cũng kỳ quái, Hậu Quỷ Nhi ở trước mặt người ngoài thì đều là bộ dạng hèn hạ đáng khinh, mắt cũng không thành thật, nhưng ở trước mặt Lạc Phi Linh lại cực kỳ thong dong, không nhìn chằm chằm giống như nhìn nữ nhân khác, trông rất giống người bình thường.

Nguyên nhân cụ thể thì Phương Nguyên không biết, chỉ có thể quy kết cho Lạc Phi Linh trời sinh có nhân duyên tốt!

Mà cũng không cũng không rời khỏi Tàng Kinh Điện nữa, chỉ chăm chỉ đọc tất cả ghi chép phân tích về Long Tích, thời gian ba ngày cứ vậy trôi qua, đã tới lúc đoàn người bọn họ tới Long Tích, lúc này mới rời khỏi Tàng Kinh Điện đến tập hợp.

Trên tiên sơn ven biển, đám người Tiên Minh và lão tổ tông Vong Tình Đảo đều chờ ở trên núi, mà trong nước biển, đã có ba thấy cự kình ẩn núp, chỉ lộ ra phần lưng, tổng cộng ba đội nhân mã tiến vào Long Tích, lúc này đã phân biệt đứng trên lưng cự kình, nghênh đón gió biển gào thét, không khí lộ ra có chút trang nghiêm, biểu cảm trên mặt mỗi người đều rất ngưng trọng.

- Chuyến đi tới Long Tích này, vận mệnh của thương sinh thiên hạ đều ở trên người các ngươi, mong chư vị đừng ngại gian khổ, đừng sợ hung hiểm, lập công cho thiên hạ này, nếu chuyến này có thể thành, trên bia công đức của Côn Luân Sơn sẽ lưu lại tính danh của các ngươi, vĩnh viễn được người hậu thế ca tụng.

Thái Hư tiên sinh đứng trên tiên sơn, nhìn đám người Phương Nguyên ở phía dưới, trầm giọng thở dài:

- Mục đích của chuyến này đều đã nói rõ với ba vị đội trưởng, sau khi tới, bọn họ sẽ nói với các ngươi, ghi chép về Long Tích, các ngươi trong mấy ngày nay đều đã xem qua rồi, lão phu cũng không nói nhiều, chỉ có thể chân thành mong các ngươi khải hoàn trở về, lúc đó lão phu sẽ cầm bình dẫn ngựa, đón gió tẩy trần cho các ngươi.

- Đã vì Thiên Nguyên, tiếc gì thân này?

Trên lưng cự kình, có người trầm giọng hét lớn, bộ dạng khẳng khái.

Người bên cạnh đều kinh ngạc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ thế này cũng quá giả dối rồi.

Tuy trong lòng trầm trọng, nhưng dù sao các tu sĩ cũng đã là tu vi Nguyên Anh, tâm chí kiên định, cũng khinh thường nói những lời cổ vũ bơm hơi, chỉ nhìn nhau một cái, thấy đã chuẩn bị thỏa đáng, trên lưng con cự kình đầu tiên, nam tử Tần Loạn Ngô giữa trán có ba đạo kim tuyến liền cao giọng nói:

- Chư vị tiền bối yên tâm, chúng ta đã quyết định muốn đi, sẽ không cô phụ kỳ vọng của chư vị!

Dứt lời, xoay người lại, trầm giọng nói:

- Đi thôi!

Ầm một tiếng, cự kình dưới chân hắn bay lên trong không trung, xoay người lại, bơi tới phía nam, dấy lên cuộn sóng nghìn trượng.

Hai con cự kình khác cũng đuổi theo bọn họ, xoay người phá sóng mà đi, nhắm thẳng tới phía nam.

Bên cạnh Phương Nguyên, Lạc Phi Linh vẫy tay về phía bờ biển, nói lời từ biệt với đám người lão tổ tông của Vong Tình Đảo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu cảm dường như có chút phức tạp, vừa có chút kích động, lại có chút kiên định, lại dường như có một số hi vọng khiến người ta không thể lý giải.

Mà Hậu Quỷ Nhi thì trực tiếp ngồi trên lưng cự kình, tóm lấy chéo áo Phương Nguyên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom