• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (11 Viewers)

  • Chương 1291-1295

Chương 1291 Một kiếm trảm hồn (1)

Một kiếm của Phương Nguyên vừa rồi, thật sự đã dọa cho họ sợ tới vỡ mật.

Nhất là, đạo kiếm quang Phương Nguyên hiện giờ hóa ra lại khác với lúc trước, khi đó một kiếm của Phương Nguyên là chém ba người, thi triển ra kiếm ý vô biên, sau đó một kiếm tách làm ba kiếm, nhưng lúc này, một kiếm hắn thi triển, lại ngay cả tà kiếm trong tay cũng không sử dụng, chỉ ngưng tụ một thân kiếm ý mà đã hình thành một đạo kiếm quang vô cùng ngưng luyện, vô cùng thuần túy!

Một kiếm như vậy mà chém lên người, vậy sẽ khủng bố tới mức nào?

Cho dù cho họ thêm mười lá gan cũng không dám đi thử uy lực của đạo kiếm quang này!

- Hả?

Ngay cả Bất Động Minh Vương Sứ đang chậm rãi đi đến chỗ Tam Thốn Linh Sơn, lúc này trong lòng cũng có cảnh giác.

Chậm rãi quay người, nhìn đạo kiếm quang đó của Phương Nguyên, nhíu mày.

Sắc mặt âm trầm, cũng không biết thi triển pháp môn gì, kim quang trên người lập tức đại thịnh.

Ánh sáng chiếu rọi xung quanh, lẳng lặng đứng bất động trong hư không.

Lúc này, trong lòng hắn dường như cũng sinh ra khát vọng muốn thử xem có thể đỡ được một kiếm này hay không.

- Ở lại!

Nhưng lúc ba Hắc Ám Sứ Giả đều đã cực kỳ nghiêm túc đối đãi với đạo kiếm quang này, Vương Trụ và mười thần thi, còn có ba hộ đạo giả Lữ Tâm Dao khống chế đều liều mạng xông lên.

Ba Hắc Ám Sứ Giả đều sợ một kiếm này mà chém về phía bọn họ, nhưng bọn họ lại chỉ mong một kiếm này chém về phía mình.

Đối với bọn họ mà nói, tính mạng không quan trọng, chỉ muốn tiêu hao một kiếm này của Phương Nguyên, mượn cơ hội để người bên cạnh có thể tìm thời cơ trảm sát Phương Nguyên, bất kể là như thế nào cũng là lời to.

Cũng là ba Yêu Tướng đó, trong lòng lại không dám đón đỡ, lúc này đã sớm lặng lẽ tránh ra.

Nghênh đón thần thông liên thủ đánh tới của Vương gia Đạo Tử, mười thần thi và ba khôi lỗi, một kiếm này của Phương Nguyên ngưng tụ bên cạnh hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn bay ra, kiếm quang vừa hiện, giống như biến mất ở chân trời, chỉ có một đạo lưu tinh đang bay!

Đạo lưu tinh này tả xung hữu đột, chỉ muốn lách xuyên qua giữa bọn họ.

Dưới kiếm quang nhanh như vậy, cho dù là mười thần thi và ba khôi lỗi cũng có chút không ngăn cản được, không theo kịp tốc độ của kiếm quang đó, mắt thấy sắp để kiếm quang bay đi, chỉ có Vương Trụ thi triển ra nửa bộ thiên công, tốc độ đột nhiên đề thăng mấy lần, mang theo một thân lửa tím đón đỡ đạo kiếm quang đó, sau đó bị kiếm quang chém trúng.

- Đỡ được rồi à?

Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ đột nhiên thở phào.

Trên mặt có vẻ vui mừng khó có thể kiềm chế.

Tuy đối với Lữ Tâm Dao mà nói, mất đi Vương Trụ, cũng chẳng khác nào mất đi trợ lực mạnh nhất cho tới hiện tại, nhưng dù sao vẫn là ngăn cản đạo kiếm quang đó của Phương Nguyên, nàng ta nhìn ra được, kiếm quang của Phương Nguyên ngưng tụ tâm thần vô tận của hắn, tuyệt không phải kiếm đạo bình thường, có thể tùy ý thi triển, chỉ cần đỡ được một kiếm này, trong thời gian ngắn sẽ không sử ra được kiếm thứ hai nữa.

Thậm chí có thể nói, pháp lực và trạng thái của hắn đều sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn.

Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để vây giết hắn.

- Giết hắn!

Phụ Sơn Sứ cũng không kiềm chế được kinh hỉ trong lòng, vội vàng thôi động mười thần thi.

Mười thần thi có được thôi động thần thức của Phụ Sơn Sứ, một thân tà khí tăng vọt, vội vàng lao về phía Phương Nguyên, lực lượng thần thông đan vào nhau, giống như một cái lưới lớn, phô thiên cái địa bao phủ Phương Nguyên ở bên trong, mà Phương Nguyên vừa chém ra một kiếm, lúc này quả thật lộ ra có chút yếu ớt, nghênh đón một mảng thần thông này, muốn thi triển thần pháp để né tránh, nhưng không ngờ lại hơi chậm.

Lạc Phi Linh kinh hãi, khi vội vàng tới cứu viện thì lại bị ba khôi lỗi của Lữ Tâm Dao cuốn lấy.

Mà tên mập đó trong mắt lại hiện lên một tia thất vọng, lạnh lùng lắc đầu, tiếp tục quay người đi tới vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, dường như chiến trường bên này đã không còn khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Nhưng cũng vào lúc hắn sắp xoay người, bỗng nhiên hơi ngẩn ra.

Giống như nhớ tới gì đó, vẻ mặt có chút kinh ngạc xoay người nhìn về phía Phương Nguyên nhìn về phía Phương Nguyên.

Sau khi Phương Nguyên chém ra một kiếm đó, khí cơ giảm xuống, đang lạnh lùng nhìn Vương Trụ ở trước người.

Một kiếm vừa rồi của hắn, bị Vương Trụ đón đỡ, một kiếm chém vào thức hải.

Lúc này, đầu vốn nên nổ tung, nhưng lại không hề xuất hiện một màn đó, ngược lại giống như chém cho Vương Trụ ngây ngốc.

Lúc này, hắn chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, biểu cảm trên mặt không ngừng biến ảo.

Lúc xanh lúc trắng, giống như đêm tối và ban ngày, không ngừng chuyển hoán.

- Ầm!

Mắt thấy mười thần thi đánh tới trước người Phương Nguyên, hắn đột nhiên run lên, một thân tử diễm ngập trời, mang theo thế cuồng bạo thổi quét xung quanh, không ngờ đánh bay mười thần thi đang đánh tới trước người Phương Nguyên.

- Sao có thể như vậy được?

Sắc mặt Lữ Tâm Dao bỗng nhiên trở nên kinh ngạc, giống như ý thức được gì đó.

Mà nhìn Vương Trụ không ngờ lại cứu mình, Phương Nguyên cũng thở phào, sắc mặt hòa hoãn lại.

Vương Trụ đánh bay mười thần thi, bản thân cũng hiện ra vẻ thống khổ khó có thể hình dung, hắn vung quyền đầu, gõ mạnh vào đầu mình hai cái, sắc mặt lộ ra có chút mê mang, lại có chút bừng tỉnh, cả người giống như là hỗn loạn, trong năm khiếu có máu tươi chảy ra, nhưng cuối cùng, vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng quát:

- Ngươi... đã làm gì ta?

- Ngươi bị người ta dùng tà pháp khống chế!

Phương Nguyên trả lời lời ít mà ý nhiều:

- Cho nên ta chém một kiếm vào trong thức hải của ngươi!
Chương 1292 Một kiếm trảm hồn (2)

- Ngươi chém bị thương Nguyên Anh của ta...

Vương Trụ giận dữ hét lớn, mặt hiện ra vẻ thống khổ:

- Thần hồn của ta... Đang tiêu tán...

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Ngươi sắp chết rồi, hiện giờ chắc chính là lúc hồi quang phản chiếu!

Khi nói, hắn đưa tới một viên đan dược:

- Trong đây chính là một viên Thập Chuyển Phong Ma Đan, có thể kích phát ra tiềm lực cuối cùng của ngươi, có thể khiến ngươi đạt tới đỉnh phong của tu vi cả đời, giúp ngươi chiến đấu tới cùng, chiến tới lúc chết.

Trên khuôn mặt Vương Trụ là vẻ thống khổ vô tận, thấp giọng quát khẽ:

- Tên khốn ngươi, ngươi đầu tiên là đả thương ta, lại đoạt vi trí đội trưởng của ta, hiện giờ không ngờ lại hạ sát thủ với ta.

Hắn liên tục gầm lên, nhưng gầm tới tiếng cuối cùng, lại đột nhiên từ từ trầm mặc, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn Phương Nguyên một cái, thấp giọng nói:

- Ngươi nên sớm chém ra một kiếm như vậy!

Phương Nguyên lắc đầu:

- Chuyện này cần phải trả giá quá lớn, hơn nữa ta không biết tà pháp của nàng ta khống chế ngươi như thế nào, cho nên thật sự không có nửa phần nắm chắc, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không dám xuất kiếm, cho dù hiện tại, cũng chỉ có thể một kiếm chém bị thương thần hồn của ngươi, hy vọng ngươi có thể tự mình tỉnh lại... Không phải ta phá tà pháp của nàng ta, mà là khi ngươi hấp hối đã tự mình thoát khỏi tà pháp!

- Không cần phải nói nữa!

Vương Trụ lắc đầu, ném trường thương trong tay đi, nói:

- Trả pháp bảo lại cho ta!

Phương Nguyên không chút do dự, trả lại cho hắn đại đao màu đen và hồ lô màu đỏ.

Vương Trụ tiếp nhận đại đao màu đen, vung mấy cái, dường như có chút hài lòng, sau đó hắn lại cầm viên đan dược trong tay Phương Nguyên, trực tiếp nhét vào miệng, cau mày nuốt xuống, một lát sau mới quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, thấp giọng nói:

- Từ khi bị nữ nhân đó khống chế, cho tới bây giờ thực sự giống như ác mộng, nhưng tất cả chuyện ta làm không ngờ đều nhớ hết, nhất là lúc ở trong Long Tích đại điện, ngươi nói ta bảo thủ, lại một lòng vì nhiệm vụ, chứ không phải vì tư tâm của mình.

Trầm mặc một chút, hắn tiếp tục nói:

- Nói hay lắm!

Vừa nói vừa quay người, trên mặt tỏa ra tử diễm hừng hực, thiêu đốt ba ngàn dặm.

- Vương Trụ ta trước nay không có bằng hữu, bởi vì những người đó đều chán ghét ta, ta cũng chán ghét bọn họ...

Hắn ưỡn lưng, nói khẽ:

- Nhưng nếu nghe thấy những lời này của ngươi sớm hơn, vậy không chừng sẽ uống với ngươi một chén!

...

Nói xong, Vương Trụ đột nhiên xông ra, đại đao màu đen xé rách màn đêm, sát khí cuồn cuộn xộc lên chín tầng trời, hồ lô màu đỏ đó cũng được hắn tế ra trong không trung, bên trong hỏa diễm chớp động, ba ngàn Hỏa Nha Quân xông ra, giống như một mảng mây lửa, dưới sự dẫn dắt của Vương Trụ lao thẳng về phía Lữ Tâm Dao!

- Tiện nhân, ta chính là Vương gia Đạo Tử, sao ngươi lại dám thi triển tà pháp này với ta!

Nghênh đón sát khí hừng hực, lửa giận vô biên đó, Lữ Tâm Dao bỗng nhiên cảm thấy tay chân lạnh toát.

Nàng ta ngàn vạn lần không ngờ, một kiếm vừa rồi của Phương Nguyên vốn không định chém về phía bất kỳ một ai trong số họ, một kiếm đó của hắn vốn muốn chém về phía Vương Trụ, mà mục đích cũng rất đơn giản, chính là để chém đi ý thức của mình trong thức hải của Vương Trụ, tuy như vậy, Vương Trụ tất nhiên cũng sẽ chết, nhưng trước khi hắn chết, thân trí lại cũng khôi phục tỉnh táo.

Càng khủng bố hơn là, sau khi Vương Trụ khôi phục tỉnh táo, Phương Nguyên liền trả lại cho hắn đại đao và hồ lô.

Cũng chính là nói, bắt đầu từ lúc này cho tới khi thần hồn của Vương Trụ tiêu tán, hắn sẽ luôn ở trong trạng thái đỉnh phong!

Điều này khiến trong lòng Lữ Tâm Dao dâng lên một loại sợ hãi khó có thể hình dung.

Một Trung Châu tiểu thánh ở trạng thái đỉnh phong!

- Tiện nhân, để mạng lại...

Vương Trụ giống như phong ma, tay cầm đại đao màu đen, bên cạnh sương đen tràn ngập, cuồng phong gào thét, hoành đạp hư không.

Mà bên cạnh hắn mây lửa cuồn cuộn, bên trong có ba ngàn Hỏa Nha Quân, đáng sợ khó có thể hình dung.

Một thoáng này, hắn giống như suất lĩnh một đại quân, hung uy cuồn cuộn giết tới Lữ Tâm Dao.

Không cần nhiều lời, chỉ qua nét mặt của hắn liền có thể nhìn ra được hận ý trong lòng hắn lúc này đậm đặc tới mức nào, cỗ sát khí đó ngưng tụ như thực chất, đủ để khiến hư không xuất hiện chấn động, cơ hồ là sụp đổ.

Mà Lữ Tâm Dao nghênh đón Vương Trụ đang cuồng nộ như vậy, mặt lập tức tái nhợt, nào có gan mà đón đỡ, chỉ vội vàng cắn đứt lữa, bôi một chút máu ở đầu lưỡi lên trên môi đỏ, khiến cho môi nàng ta lúc này càng rực rỡ chói mắt hơn.

Ba vị hộ đạo giả đó thấy thế cũng giống như phát điên, vội vàng chạy tới, ba người đồng thời thi triển ra thần thông mạnh nhất, pháp lực tăng vọt, đan vào với nhau, giống như bài sơn đảo hải bay tới nghênh đón, dù sao lúc trước bọn họ cũng là nhân vật cấp lão tổ tọa trấn một phương, đều là đại nhân vật cảnh giới Nguyên Anh, hiện giờ ba người đồng loạt xuất thủ, uy thế đáng sợ tới mức nào?

Nhưng Vương Trụ cuồng nộ mà đến, một đao hung hăng chém xuống, chấn cho hư không xuất hiện từng gợn sóng, lực đạo mạnh mẽ cuốn bay mặt đất chung quanh, lộ ra nham thạch trần trụi, ba người bọn họ dưới lực lượng này cũng bị bức lui một bước!

Thậm chí ngay cả cánh tay cũng có chút tê dại, tay bấm pháp ấn run run.

- Đây là uy phong của Trung Châu tiểu thánh?

Ba vị lão tu đó cũng đều kinh hãi.

Nếu luận về bối phận trong giới tu hành, Vương Trụ ở trước mặt bọn họ chỉ có thể xem như tiểu bối, nhưng hiện giờ thực sự giao thủ mới ý thức được những tiểu bối này ai nấy đều không tầm thường.
Chương 1293 Bất Động Minh Vương? (1)

Dù sao cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, thực lực quyết không kém bọn họ!

Lúc này, Vương Trụ lại gào to, chém tới đao thứ hai.

Ba vị hộ đạo giả này chỉ đánh cắn răng, lại cường hành đánh ra pháp ấn.

- Phụ Sơn Sứ.

Thấy Vương Trụ hung ác điên cuồng như vậy, Lữ Tâm Dao cũng biến sắc, gấp giọng hét lớn.

Phụ Sơn Sứ ở bên khác cho dù bình thường bất hòa với Lữ Tâm Dao, nhưng lúc này thấy tình trạng hung dữ của Vương Trụ, cũng không dám lơ là, chỉ có thể chấn động thần thức, mười thần thi có được mệnh lệnh, lập tức vòng về, thi triển thần thông, liên thủ với ba vị hộ đạo giả, đánh thẳng về phía Vương Trụ, nhìn hung phong đó dường như có thể khiến cho trời sập đất nứt!

Ầm!

Nhưng lần này lực lượng của hai bên va chạm với nhau, bên cạnh Vương Trụ, ba ngàn Hỏa Nha Quân đồng loạt kêu to, hỏa diễm bành trướng, giống như một mảng mây lửa đốt thẳng tới, không ngờ vẫn là hung thế ngập trời, không lui về phía sau một bước, ngược lại là mấy lão quái đó phải biến sắc!

- Giết hắn!

Nhìn thấy một màn này, ba Yêu Tướng ở bên khác cũng gầm lên, vội vàng lao về phía Vương Trụ.

Ba người bọn chúng, bên cạnh hổ yêu có hơn ngàn trành quỷ, một người tam xoa kích hung hãn, một người kêu loạn liên tục, đều rất lợi hại.

Trong nhất thời, thân hình Vương Trụ cơ hồ bị rất nhiều thân ảnh bao phủ.

Dù sao hắn vừa có được tự do, lửa giận đang thịnh, lại thêm trường đao màu đen và Hỏa Nha Quân đó đều không giống vật phàm, khiến các thuộc hạ của Hắc Ám Sứ Giả đều nhận thấy một loại hung hiểm khó có thể hình dung, lúc này tất nhiên bất chấp tất cả, lao tới chém hắn trước!

- Ta chính là Vương gia Đạo Tử, há có thể để đám yêu ma quỷ quái các ngươi khinh thị!

Mà Vương Trụ bị các tu sĩ vây khốn, lại lạnh lùng hét lớn, trường đao màu đen trong tay đẩy ra tử diễm cuồn cuộn, hung uy vô hạn, ba ngàn Hỏa Nha Quân cũng gào thét, tỏa ra từng tầng liệt diễm, không ngờ đón đỡ tất cả thế công chung quanh, thậm chí kình lực nội uẩn cũng trào ra, hung thế trong đây nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thật sự khó có thể tưởng tượng được!

Ba hộ đạo giả, mười thần thi, ba Yêu Tướng, thực lực vốn đã không tầm thường, nhưng lúc này, tập hợp sức của mười sáu người bọn họ, không ngờ lại không áp chế được khí diễm của Vương Trụ, ngược lại bị một thân hung khí của hắn chấn nhiếp cho trong lòng lạnh toát, liên tiếp bại lui!

...

- Chớ có hoang mang!

Lữ Tâm Dao thấy một màn này, sắc mặt giống như hàn sương:

- Hắn bắt đầu từ lúc vào Long tộc tổ điện đã thi triển không biết bao nhiêu lần bí pháp kích phát tiềm lực, hiện giờ nhục thân sớm đã vỡ nát, pháp lực từ lâu đã hao hết, chỉ dựa vào một cỗ điên cuồng mà chống đỡ thì có tác dụng gì chứ. Chỉ cần cầm chân được hắn, không quá nhất thời nửa khắc, tự hắn sẽ chết, nào còn cần chúng ta động thủ?

Theo tiếng quát của nàng ta vang lên, các tu sĩ vừa bị hung uy của Vương Trụ dọa cho run sợ đều có phản ứng.

Lập tức thay đổi chủ ý, chỉ du đấu chung quanh, cố ý muốn làm tiêu hao Vương Trụ!

- Hồ ly tinh, còn ở đó giả vờ giả vịt.

Không chờ Lữ Tâm Dao thả lỏng, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng quát to, Lạc Phi Linh giống như một con chim nhạn bay trong không trung, tay cầm đoản đao, đẩy ra từng tầng gợn sóng, chém thẳng về phía nàng ta, trên mặt đầy sát khí.

- Ả đáng khinh, thực sự tưởng ta sợ ngươi à?

Lữ Tâm Dao bị nàng ta trái một câu hồ ly tinh, phải một câu hồ ly tinh khiến cho phiền lòng, trong lòng lập tức nổi giận, cũng nổi lên sát ý, mười ngón tay nhỏ tóm vào trong hư không, lập tức có một thanh trọng kiếm dài bảy thước hiện lên trong không trung, bị nàng ta cầm trong tay, vỏ kiếm này có màu xanh ngọc bích, khắc đạo văn, hàn ý lạnh thấu xương, cũng không biết là bảo bối của tông nào phái nào, từ xa xa chỉ về phía Lạc Phi Linh!

- Binh khí lớn thì tưởng hay à?

Chủy thủ màu đỏ trong tay Lạc Phi Linh nhoáng lên một cái, đột nhiên to ra mấy lần, không ngờ biến thành một thanh đại đao màu đỏ, vác trên vai, uy phong lập tức nổi lên, hướng tới Lữ Tâm Dao mà quát mắng!

- Cô nãi nãi ta bình thường không muốn giết người, cho tới khi gặp ngươi!

Nói xong vung đại đao, chém thẳng về phía Lữ Tâm Dao.

Lữ Tâm Dao gạt vỏ kiếm, tay cầm trọng kiếm, không ngờ cũng rất có kết cấu, đỡ được một đao này.

Chỉ là một đao đó của Lạc Phi Linh khá nặng, nàng ta cũng không khỏi biến sắc.

- Giết nàng ta!

Phụ Sơn Sứ tránh xa xa, không dám tới gần, nhưng cũng gầm lên, từ xa thi triển thần thông đánh tới.

Lạc Phi Linh một mình đón đỡ hai người, lại không hề e ngại, vung đại đao nhảy lên nhảy xuống, càng chiến càng hăng.

Mà lúc này, trong một mảng hỗn chiến, Phương Nguyên cũng xuất thủ, hắn không tham dự đại chiến của Vương Trụ và Lạc Phi Linh, mà là thở dốc mấy hơi, ánh mắt liền nhìn về phía Bất Động Minh Vương Sứ ở cách đó không xa, lúc này, tên mập đó cũng không động, chỉ cười lạnh nhìn Phương Nguyên chém tỉnh Vương Trụ, nhìn một mảng đại loạn trong sân, gật đầu giống như có chút hài lòng.

- Làm không tồi!

Hắn mỉm cười nói với Phương Nguyên một câu, dường như đang khen hắn:

- Huyễn pháp của Vô Tâm Sứ cho dù là chủ của ta cũng phải khen là tuyệt diệu, không ngờ ngươi có thể chém tỉnh người trúng huyễn pháp của nàng ta, cho dù là dùng pháp môn lưỡng bại câu thương, cũng thật sự coi như không tồi!

Phương Nguyên chậm rãi bước về phía hắn, nói:

- Đó chỉ là vì kiếm của ta rất nhanh!

Tên mập cười cười từ chối cho ý kiến, nói:

- Đối với ta mà nói, tất cả kiếm trên đời này đều là cùn!
Chương 1294 Bất Động Minh Vương? (2)

- Vậy cứ thử xem!

Phương Nguyên không nhiều lời, chỉ quát khẽ, sau đó tốc độ nhanh hơn!

Trong một thoáng đó, thân hình hắn xuất hiện hư ảnh rất dài, đó là bởi vì thân pháp của hắn quá nhanh, mỗi lần biến ảo giống như để lại một cái bóng trong hư không, mà trong loại biến ảo này, một thân kiếm ý của hắn cũng càng lúc càng mạnh, giống như tuyết lớn mờ mịt, mà trong tuyết lớn này lại đột nhiên có kiếm quang vô cùng chói mắt gào thét mà đến, chém thẳng tới trước người tên mập.

Sau khi kiếm quang đi qua, trong hư không xuất hiện một vệt đen thẳng tắp, giống như bị một kiếm này chém thành hai nửa!

Nhanh tới khó có thể hình dung, sắc bén khó có thể diễn tả!

Kiếm đạo của Phương Nguyên hiện giờ đã đột phá phạm trù kiếm ý, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới, một kiếm này thi triển ra, rất ít người ở cảnh giới Nguyên Anh có thể tránh được, càng đừng nói tới tên mập này...

... Hắn ngay cả tránh cũng không thèm tránh!

- Keng!

Một kiếm này trực tiếp chém lên ngực hắn!

Kiếm ý lạnh lẽo ùa ra hai bên, sau đó chỉ thấy trước ngực tên mập này không ngờ kim quang đại thịnh, giống như thực chất, hoàn toàn ngăn cản lực đạo của một kiếm này, không ngờ thực sự không gây thương tổn tới nhục thân hắn mảy may.

- Ta nói kiếm của ngươi không thể làm ta bị thương rồi mà!

Tên mập cúi xuống nhìn Phương Nguyên.

Ánh mắt Phương Nguyên nghiêm lại, không nói hai lời, đột nhiên thu người hồi kiếm, kiếm quang vẽ ra một vòng tròn cực lớn ở sau người, sau đó chém ra một hình cung chói mắt, trên thân kiếm, vô số tà linh bay lên, khiến cho trên thân kiếm lực lượng tăng vọt, mang theo một loại lực lượng cuồng bạo khó có thể hình dung, lại một lần nữa hung hăng chém lên ngực tên mập!

- Keng!

Trước người tên mập kim quang mãnh liệt, vẫn đón đỡ một kiếm này, không hề động đậy, không hề tổn hại!

- Tới lượt ta rồi!

Trên mặt tên mập lộ ra một tia lãnh ý, nhìn Phương Nguyên, cười lạnh lùng.

Khi nói, hắn bỗng nhiên đánh tới một quyền!

Ầm!

Một quyền đó như lôi điện, dường như đâm thủng hư không, đánh tới trước mặt Phương Nguyên.

Một quyền đó vô cùng hung ác điên cuồng, như muốn đánh xuyên thiên địa!

Nhìn quyền đầu trở nên càng lúc càng lớn ở trước mắt mình, Phương Nguyên vốn nên lướt rồi sau để tránh quyền phong, mà tên mập này cũng đã thầm vận pháp lực, chuẩn bị đuổi theo, đối với người dùng kiếm như Phương Nguyên, hắn thật sự đã gặp rất nhiều, cũng dùng một chiêu đơn giản mà hữu lực như vậy để giải quyết rất nhiều đối thủ, bởi vậy lúc này đã thành thói quen rồi.

Nhưng Phương Nguyên không lui lại, hắn chỉ nghiêng đầu.

Ầm một tiếng, một quyền đó đánh xượt qua mang tai hắn, kình phong phần phật, chấn cho màng tai hắn đau nhói.

Mà bản thân hắn thì mượn cơ hội này, đột nhiên thân kiếm kêu vang, kiếm ý như tuyết, trong chốc lát đã ngưng tụ vào tà kiếm trong tay hắn, sau đó hắn đột nhiên hai tay cầm kiếm, xoay người khom lưng, quanh người thanh khí cuồn cuộn, kiếm ý dào dạt, lại một kiếm chém lên ngực tên mập!

Ầm!

Tên mập hơi biến sắc, kim quang trước ngực trở nên ảm đạm, đồng thời thân hình hơi lảo đảo, lui về phía sau một bước.

Phương Nguyên chậm rãi thu kiếm, đứng thẳng dậy, thấp giọng nói:

- Bất Động Minh Vương? Ha ha!

Trước khi giao thủ với mấy vị Hắc Ám Sứ Giả, Phương Nguyên đã hoặc nhiều hoặc ít có hiểu biết nhất định đối với bọn họ.

Ví dụ như cờ trận của Vấn Cơ Sứ, ví dụ như huyết cổ của Phụ Sơn Sứ, lại ví dụ như thủ đoạn khống chế khôi lỗi của Lữ Tâm Dao, bởi vì trước đó, Tần Loạn Ngô đã liều chết đánh một trận với bọn họ, ít nhiều cũng thôi diễn ra chi tiết nhất định của bọn họ, cũng thông qua gương đồng đó truyền đạt cho Phương Nguyên, nhưng chỉ có tên mập này, Phương Nguyên biết hắn đáng sợ, lại không biết thủ đoạn của hắn là gì!

Trong gương đồng chỉ nhìn thấy một màn tên mập này xuất thủ.

Đó chính là lúc Tần Loạn Ngô bị vây trong tuyệt cảnh, nhưng vẫn đang đau khổ chống đỡ, tên mập này đột nhiên xuất thủ, một bước nhảy tới trước người Tần Loạn Ngô, tay đột nhiên tóm lấy đỉnh đầu của Tần Loạn Ngô rồi bóp nát!

Chỉ một lần xuất thủ này đã định ra kết cục thắng lợi!

Mà đối với thần thông hay pháp thuật khác của hắn, Phương Nguyên cơ hồ không biết gì cả.

Liên tưởng đến tên mập này không ngờ có thể một mình trảm sát tiểu đội thứ tư, giết liền Mạnh gia Đạo Tử, Lục gia Đạo Tử, Cảnh Thánh Sơn Đạo Tử, tuy Tống Long Chúc may mắn giữ được một mạng, nhưng cũng là hắn cố ý lưu lại một người sống, từ đó có thể thấy được thực lực của tên mập tuyệt không hư vọng, hơn nữa hắn khác với mấy vị Hắc Ám Sứ Giả còn lại, những Hắc Ám Sứ Giả đó đều là người mang tà thuật, thủ đoạn khó lòng phòng bị, dựa vào xuất kỳ chế thắng, mà tên mập này lại là thực sự dựa vào một thân bản lĩnh của mình, điều này càng đáng sợ hơn.

Gặp phải đối thủ như vậy, đương nhiên phải cẩn thận!

Nhưng Phương Nguyên lại hoàn toàn không có ý định cẩn thận, ngược lại không tin tà này!

Càng nhìn thấy bộ dạng không thể xâm phạm, thế như vô địch của tên mập này, hắn càng muốn khiêu chiến.

Ngươi mạnh ta cũng mạnh, xem ai chiếm thượng phong!

Thế là hắn chém ra ba kiếm!

Ba kiếm này quả thật không phá được phòng ngự của tên mập, nhưng dù sao vẫn chém lui hắn một bước.

Thế là Phương Nguyên liền yên tâm.

Bất Động Minh Vương gì đó cũng được, tên mập thân vàng cũng thế, nói chung cũng không phải là vô địch!

...

- Ngươi là đang muốn chết.

Tên mập đó một bước lui về phía sau một bước, cúi đầu nhìn ngực đã bị Phương Nguyên chém ra một dấu vết mờ mờ, khi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, giống như mang theo vẻ trào phúng, cũng giống như giấu giếm một tia tức giận.
Chương 1295 Ngạnh giang mãnh chiến

Khi nói đến đây, hắn

chậm rãi hít vào một hơi, đứng thẳng dậy, sau đó đột nhiên bước ra một bước, hung hăng đánh tới một quyền!

Ầm!

Một quyền này giống như long trời lở đất, chấn cho hư không chung quanh run rẩy, hình thành một mảng chân không.

Thân hình Phương Nguyên lập tức phát động, không bàn mà hợp với trận lý, né được một quyền này, chỉ thấy quyền phong gào thét bay về phía trước, mà một tòa núi lớn ở phía sau phía sau vừa rồi bị đại chiến cắt đứt một nửa, bị dư lực của một quyền này trực tiếp quét trúng, sau đó lấy chỗ bị quyền hạ xuống làm trung tâm, cả tòa núi lớn đều lan ra những vết nứt giống như mạng nhện, cuối cùng thì ầm ầm vỡ nát.

Sau đó không chờ Phương Nguyên lại xuất kiếm, tên mập đó đã quay người, lại đánh xuống một quyền về phía hắn.

Vừa rồi Phương Nguyên đã nghe thấy đám người Lữ Tâm Dao nhắc tới, tên mập này dường như không biết đằng vân, đi đường cũng chậm nhất, cũng chính là vì vậy mới đụng phải đám người Tống Long Chúc phục kích ở phía sau, nhưng không ngờ tuy hắn đường xa đi chậm, nhưng trong không gian nhỏ hẹp, vừa động một cái liền thế như mãnh hổ, bất kể là phản ứng hay là tốc độ xuất thủ đều vô cùng hung hãn!

Phương Nguyên lại chân đạp Bát Hoang Bộ Pháp, tránh thoát một quyền này, nhưng tên mập đó lại ra quyền như mưa.

Lần này Phương Nguyên cuối cùng cũng không tránh được, đành phải hoành kiếm trước ngực, phòng thủ cực nghiêm.

Ầm một tiếng, quyền đó đánh lên trên thân kiếm, không ngờ chấn cho thanh tà kiếm này kêu ong ong, giống như vô số núi lớn liên tiếp đổ về phía mình, căn cơ của Phương Nguyên lại vốn vững chắc, hắn chân đạp hư không, pháp lực như rễ cây, cắm sâu vào trong hư không, cho dù núi lớn đè xuống, cũng chưa chắc đã nhúc nhích mảy may, nhưng lúc này lại không khỏi phải lui về phía sau.

Lui chừng trăm trượng, hắn mới ngừng lại, tà kiếm trong tay vẫn phát ra tiếng rồng ngâm.

Tên mập chậm rãi thu quyền, từ xa nhìn về phía Phương Nguyên, cười lạnh lùng.

Nhưng ngay sau đó, Phương Nguyên bật hơi khai tiếng, pháp lực tuôn ra, khí cơ vốn vì một quyền này mà trở nên có chút ủ rủ lại đột nhiên tăng lên mấy trăm lần, sau đó phóng lên cao, áo xanh phần phật, trên đỉnh đầu có vô số lôi quang vấn vít, sau đó lao xuống thẳng tắp, tà kiếm trong tay mang theo lôi thế vô biên, không ngừng chém, nháy mắt đã chém ra mấy trăm kiếm!

Kiếm quang như mưa rào đánh lên người tên mập, không ngờ phát ra tiếng vang như kim loại va chạm.

Dưới kiếm thế cuồng bạo lại nối liền không dứt này, cho dù là tên mập sắc mặt cũng trở nên âm trầm, kim chưởng vung lên, tóm lấy Phương Nguyên, nhưng thân pháp của Phương Nguyên cực kỳ tinh diệu, giống như hóa ra vô số cái bóng, dịch chuyển né tránh, vẫn tiếp tục chém tới hắn. Sau mấy giây, bước chân hắn khẽ buông lỏng, lui về phía sau một bước, lại qua mấy giây, lại lui lại mấy bước, tới cuối cùng thì lui liền vài chục bước!

Mà sắc mặt hắn cũng đã vô cùng khó coi.

Sau khi lui liền vài chục bước, hắn đột nhiên gầm khẽ, chân phải dừng lại, giống như dính liền với đại địa, khiến cho thân hình đứng vững lại, sau đó hai tay đột nhiên chập lại, thanh âm trầm thấp, hung hăng quát khẽ:

- Bất động như sơn, vạn vật quy tàng!

Quanh người hắn đột nhiên kim quang đại thịnh, trong mấy trăm trượng chung quanh, vạn vật đều bị hắn dẫn dắt, bao gồm cả Phương Nguyên đều bị một loại đại lực vô hình kéo lấy, thân hình không ngờ không di động được, lướt thẳng về phía tên mập, mà tên mập thì sắc mặt lạnh lùng, nghênh đón Phương Nguyên, hung hăng tóm về phía đầu Phương Nguyên.

Nhìn bàn tay to như quạt hương bồ của tên mập này, chưởng trái của Phương Nguyên ấn hờ một cái,

Trong thanh khí di động, đột nhiên có một con cóc nhảy, nuốt hắn vào, tên mập kéo Phương Nguyên tới trước người, lại không ngờ người tới lại là một con cóc, lập tức nhíu mày, một quyền đập xuống hung hăng.

- Oa!

Con cóc này bị hắn đập cho kêu đau một tiếng, bay ra rất xa.

Chỉ là khi bay lên tới giữa không trung, thân thể đã căng tròn như sắp nổ tung, há to miệng về phía tên mập.

Một đạo bạch mang nhanh tới khó có thể hình dung cắm thẳng vào trán tên mập.

Đầu tên mập lắc lư, sau đó cúi đầu xuống, trên trán hắn xuất hiện một vết máu, da thịt màu vàng bị lột ra, để lộ đầu lâu màu trắng bên trong, đỏ tươi, thuận theo hai má màu đồng chậm rãi chảy xuống.

Lúc này Phương Nguyên cũng hiện thân, vươn tay xoa đầu con cóc, nếu thu nó lại.

Trong khoảnh khắc, giao chiến mấy hiệp, không ngờ không ai chiếm được tiện nghi, đương nhiên cũng chẳng ai chịu thiệt.

Nhìn nhau, sắc mặt hai người đều lộ ra vẻ bình tĩnh.

Sâu trong bình tĩnh lại có chiến ý tuôn ra.

...

- Ngươi rất không tồi!

Tên mập đó nhẹ nhàng lau máu tươi từ trên trán chảy xuống, nhìn nhìn, nói khẽ, lúc hắn mở miệng, vết thương trên trán lóe lên kim quang, lại khôi phục như lúc ban đầu, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Nguyên, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, bình tĩnh nói:

- Ta vốn tưởng rằng ngươi cũng không khác gì những thiên kiêu đó, là ta sai rồi, không nên xem thường ngươi!

Phương Nguyên nói:

- Ta cũng phát hiện ngươi lại không khác gì những yêu ma đó, ngươi cũng biết chảy máu!

Tên mập nói:

- Nhưng ta sẽ không khinh thường ngươi nữa!

Khi nói, hai tay hắn chậm lại, bấm mấy pháp ấn cực nhanh.

Ánh mắt Phương Nguyên nghiêm lại, thần kinh lập tức căng thẳng.

- Ầm!

Bất kể là như thế nào cũng không ngờ rằng, tên mập này bấm xong mấy pháp ấn, đột nhiên khí thế biến đổi, trên người kim quang đại thịnh, trên người hắn không ngờ có một hắc ảnh hình rồng bay ra, sau đó trong thiên địa giống như có lực lượng vô cùng ngưng tụ đến trên long ảnh này, bay lượn trong không trung, hình như chân long, từ xa nhìn chằm chằm Phương Nguyên, trong mắt hung quang đại thịnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom