• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (9 Viewers)

  • Chương 1301-1305

Chương 1301 Coi thường bọn họ (2)

Đương nhiên, trận chiến này vẫn vô cùng khổ sở.

Từng bước hung hiểm, hơi vô ý chút sẽ là vạn kiếp bất phục.

Nhất là nhìn thấy tên mập đó thi triển phương pháp ba đầu sáu tay đánh tới, thế cục lại khiến người ta tuyệt vọng.

- Đây là một loại tu hành!

Phương Nguyên cắn răng, lại cầm kiếm xông lên.

Đánh một trận đến chết, dù chết cũng không lùi!

...

- Hắn sắp đến cực hạn rồi, vây chết hắn.

Mà ở chiến trường khác, Vương gia Đạo Tử Vương Trụ chỉ bằng sức của một người, nghênh chiến mười thần thi và ba khôi lỗi của Lữ Tâm Dao, mười thần thi, lúc sinh tiền đều là Đạo Tử thế gia cảnh giới Nguyên Anh, tuy hiện giờ chỉ còn bảy thành thực lực, nhưng bọn họ không sợ sinh tử, chỉ có một bầu tà ý và sát khí, mười thần thi liên thủ với nhau, cũng vô cùng đáng sợ.

Một trường ác đấu, Vương Trụ đã chém nát bốn thần thi, nhưng bản thân hắn cũng đã trúng không ít tà pháp.

Đáng sợ hơn chính là ba khôi lỗi bị Lữ Tâm Dao khống chế, đều là cấp bậc lão tổ tông Nguyên Anh tọa trấn một phương, lúc này liên thủ với nhau, lại không mất đi thần trí, phối hợp với sáu thần thi, lộ ra vẻ âm trầm già dơ, bọn họ chỉ tọa trấn ở bên cạnh, cơ hồ cả trận ác đấu đều không đối kháng chính diện với Vương Trụ, cho nên không bị thương nặng, vẫn bảo tồn được thực lực.

Nhưng dây dưa lâu như vậy, trên nhục thân của Vương Trụ đã xuất hiện từng vết nứt.

Ngay cả trên trán hắn cũng có tử quang tỏa ra, tựa hồ là đã đạt tới ranh giới Thần Anh sụp đổ.

Ba vị khôi lỗi lão tổ trong lòng đều mừng rỡ:

- Cuối cùng vẫn dày vò được hắn tới chết.

Đối với những lão quái vật như bọn họ mà nói, sự khống chế đối với cục diện chiến đấu cơ hồ đã thành bản năng, từ lúc ban đầu cũng không cần Lữ Tâm Dao nhắc nhở, bọn họ cũng biết đối phó với cuồng nhân như Vương Trụ, không thể cố gắng chống đỡ, bởi vì cơ hồ không ai có thể mạnh hơn hắn trên chiến ý, người từ Ma Biên luyện ra một thân chiến ý, ý chí kiên định, khí phách vô địch, nếu lấy cứng chọi cứng, không ai là đối thủ của hắn.

Đối thủ như vậy, chỉ có thể cầm chân hắn, tiêu hao hắn.

Vương Trụ Hiện giờ vốn là nỏ mạnh hết đà, dựa vào một viên đan dược Phương Nguyên cho hắn, kích phát tất cả tiềm lực còn lại để chiến đấu, có thể nói là đang đốt cháy sinh mệnh của mình để đổi lấy lực lượng mạnh mẽ vô biên, bọn họ lấy cứng chọi cứng chẳng phải là thiệt to à?

Chỉ cần cầm chân hắn, thời gian lâu, tự hắn sẽ sụp đổ.

Mà sự thật cũng nhiên cũng là vậy, một hồi đại chiến kéo dài từ giờ ngọ đến tối muộn, lại đánh tới rạng sáng.

Theo thời gian trôi qua, Vương Trụ dường như dần dần đạt tới cực hạn, nhục thân của hắn bởi vì vỡ nát quá nhiều, đã có chút không nghe sai khiến, võ pháp không còn tinh trạm như trước đây, mà thần hồn của hắn cũng đang gia tốc tiêu tán, giống như một ngọn nến sắp cháy tới gốc, Hỏa Nha Quân bên cạnh lúc này bắt đầu trở nên đờ đẫn, không còn linh động như lúc trước.

- Kết thúc ở đây sao?

Ngay cả bản thân Vương Trụ, trên mặt dường như cũng bị vẻ bi ai lấp đầy.

Hắn đã không còn hung ác điên cuồng như lúc trước, bộ dạng có chút mất mát, ánh mắt đảo qua chung quanh, nhìn thấy thần thi mặt không biểu tình cùng với nụ cười trên mặt ba khôi lỗi lão giả, trong lòng lại có chút bi thương, buồn bã thở dài:

- Ba trăm năm khổ tu, trải qua vô số ác chiến, chỉ cầu tâm an ý thẳng, nhưng chỉ tiếc, không ngờ không đợi tới được ngày đại kiếp hàng lâm lại phải chết rồi.

- Quá uất hận, không ngờ lại bị khống chế, phạm phải sai lầm lớn, thật sự mất mặt...

- Chỉ oán trách, chết đến nơi rồi chẳng lẽ lại không thể giết chết một cường địch?

Ầm!

Phương Nguyên đã không biết bị tên mập đánh bay bao nhiêu lần, máu tươi sớm đã nhuộm đỏ một thân áo xanh, cho dù yêu linh vô tận lúc này cũng thu lại, hắn dù sao cũng khác với kiếm tu Thừa Thiên, đối phương tu luyện kiếm linh, là để mượn kiếm lực lượng của mượn kiếm, nhưng Phương Nguyên lại dùng kiếm ý bản thân thôi động yêu linh, ở tình huống yêu linh không thích hợp tác chiến, ngược lại làm tiêu hao lực lượng của hắn.

Nhưng thương thế đến mức này, sắc mặt Phương Nguyên lại vẫn vô cùng bình tĩnh, luôn cản ở trước người tên mập, cho dù tới cho tới hiện tại, nhìn thì hắn đã không có hy vọng trảm sát tên mập, lại vẫn phong thủ chặt chẽ ở nơi này, một bước cũng không lùi.

- Ngươi đã rất bất phàm rồi, là một trong những thanh niên mạnh nhất mà ta từng thấy, việc gì phải đánh đến một bước này?

Bất Động Minh Vương nhìn Phương Nguyên, sắc mặt lộ ra một tia thần sắc kỳ dị, cũng bình tĩnh dị thường.

- Bởi vì ta biết chuyện mình muốn làm là gì!

Phương Nguyên lau vết máu ở khóe miệng, thấp giọng trả lời:

- Cho nên bất kể phải trả giá đắt thế nào cũng vẫn thấy đáng, cũng vẫn sẽ làm!

- Ngươi cảm thấy chúng ta là người không có tín niệm à?

Tên mập xoay người nhìn về phía hắn, biểu cảm có chút kỳ dị.

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn bọn họ, nói:

- Các ngươi có tín niệm gì?

Tên mập trầm mặc rất lâu, mới nói:

- Ngươi không nên hỏi ta, nếu có cơ hội nhìn thấy chủ ta, ngươi sẽ minh bạch!

- Kỳ thật ta rất muốn gặp hắn!

Phương Nguyên nhớ tới chuyện Đạo Nguyên Chân Giải, gật đầu, sau đó lại nói:

- Nhưng hiện tại không phải lúc nói những cái này!

- Không sai!

Tên mập gật đầu nói:

- Cái thứ tín niệm này chỉ hữu dụng đối với bản thân mình, hiện giờ mà nói, vẫn phải chú ý tới thế cục, cho dù hắn ngay cả cơ hội tiến vào luân hồi cũng từ bỏ thì có sao, trận đánh ở Long Tích này các ngươi cuối cùng vẫn phải thua!
Chương 1302 Thiên phú thần thông (1)

Phương Nguyên nói:

- Hiện tại là chúng ta thắng nhiều hơn!

Trên mặt Bất Động Minh Vương lộ ra một tia trào phúng:

- Nói thật, ta không khinh thường ngươi, nhưng ngươi cũng chỉ đến được đây thôi!

- Không phải ta!

Phương Nguyên chậm rãi lắc đầu, nói:

- Ngươi là coi thường bọn họ!

Bất Động Minh Vương cười cười, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên hơi biến sắc, nhìn về phía một phương hướng.

- Chết như vậy, sao có thể cam tâm?

Cách Phương Nguyên và Bất Động Minh Vương chừng ba trăm dặm, Vương Trụ sắp rơi vào tuyệt cảnh thở dài buồn bã, mất mát, tuyệt vọng, nhưng lúc loại tuyệt vọng này đạt tới cao nhất, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu, thanh âm giống như khóc lại giống như cười:

- Tuyệt không cam lòng!

Thanh âm của hắn trầm thấp, giống như rít gào:

- Ta là Vương gia Đạo Tử, đã định trước sẽ bay lên chín tầng trời, há có thể chết ở đây!

- Tới lúc rồi, giết hắn!

Nhìn bộ dạng giống như đã phát điên của Vương Trụ, ba vị hộ đạo giả cùng với sáu thần thi còn lại đột nhiên xông tới, bọn họ cảm giác được, Vương Trụ lúc này đã sắp sụp đổ, chỉ thiếu nửa bước, cuối cùng vẫn tập trung tất cả lực lượng, muốn đẩy Vương Trụ bước qua ranh giới đã vô cùng hung hiểm đó, đánh hắn tới sụp đổ.

Trong tiếng hô, sáu thần thi đi trước, ba vị khôi lỗi hộ đạo giả ở phía sau, đồng thời thôi động từng đạo thần thông đánh tới trước người Vương Trụ, càn quét một mảng hư không, dường như muốn trực tiếp bao phủ lấy hắn.

Mà nghênh đón sự tiến công tập kích của những thần thông này, Vương Trụ dường như đã tuyệt vọng lại không hề trốn tránh.

Hắn thậm chí ngay cả trường đao màu đen và Hỏa Nha Hồ Lô cũng thu lại, để mặc những thần thông đó đánh vào trong cơ thể mình.

- Thành công rồi?

Ba vị khôi lỗi hộ đạo giả mừng rỡ, trong lòng thầm thở phào.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, ánh mắt lộ ra có chút đạm mạc của Vương Trụ bỗng nhiên nhìn thẳng vào mặt họ.

Chỉ một ánh mắt này lại khiến cho cả người ba vị khôi lỗi hộ đạo giả đồng thời lạnh toát, dự cảm được sự bất tường nào đó.

- Không thu thập được đám rác rưởi các ngươi, ta có tư cách gì mà xưng Trung Châu tiểu thánh?

Vương Trụ quát khẽ.

Ầm!

Theo một tiếng hét này của hắn, đột nhiên thầm vận chuyển pháp môn điên cuồng nào đó, trong thức hải của hắn, dường như có thứ gì đó liền thoát phá, trên đỉnh đầu, tử quang đại thịnh, sau đó hóa thành tử diễm, tử diễm đó trực tiếp bao bọc lấy hắn, khiến cho cả người hắn giống như một quả cầu lửa, sau đó tử diễm cuồn cuộn tỏa ra, hình thành một biển lửa!

- Ngươi... Ngươi đây là....

Vị khôi lỗi hộ đạo giả thấy một màn này, sợ tới tâm thần chấn động, hét lớn không thể tin nổi.

- Người như ta, dù chết cũng phải chết một cách kinh thiên động địa!

Ánh mắt Vương Trụ lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, đột nhiên bay lên, kéo theo một mảng biển lửa, quát khẽ:

- Cho dù đốt cháy hết thần hồn, cho dù vĩnh viễn không thể luân hồi, lão tử trước khi chết cũng phải kéo theo mấy tên không thuận mắt!

Tử diễm vô biên đó bao phủ tới, trong chốc lát đã cắn nuốt hư không vô tận chung quanh, sáu thần thi đều bị kéo vào trong, ba vị khôi lỗi hộ đạo giả thấy thế liền vội vàng chạy trốn, nhưng tử diễm phủ tới rất nhanh, thế như tia chớp, phô thiên cái địa, bọn họ có thể trốn được đi đâu, vẫn trực tiếp bị tử diễm này cuốn vào bên trong, không ngừng gào thét sợ hãi, lại dần dần bị tử diễm bao phủ.

Cho dù là như vậy vẫn chưa hết, tử diễm này còn cuốn tới Phụ Sơn Sứ và Lữ Tâm Dao, dọa cho hai người đó xoay người chạy trốn, nhưng thân hình Vương Trụ đã nhảy lên không trung, một hỏa chưởng hung hăng tóm tới, Lữ Tâm Dao trong lúc vội vã quay người quét qua ngực Phụ Sơn Sứ, đẩy hắn về phía Vương Trụ, bản thân thì vội vàng bỏ chạy.

- Nam Hải nha đầu, tiện nhân đó giao cho ngươi, giúp ta giết nàng ta!

Lực lượng của Vương Trụ đã đến cực hạn, không thể cường hành đi bắt, vẻ mặt trấn định, nói với Lạc Phi Linh.

Sau đó một tay hắn chấn động, một đạo thần niệm còn sót lại bọc đại đao màu đen và Hỏa Nha Hồ Lô bay về phía Phương Nguyên, truyền tới một câu cuối cùng của hắn:

- Pháp bảo này ta cho ngươi mượn, nhiệm vụ còn lại ta không thể giúp được nữa, ngươi giúp ta làm nốt!

Khi nói, tử diễm bên cạnh hắn đã bốc cháy hừng hực, sau đó bắt đầu vỡ nát.

Theo một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, trong ba ngàn dặm đều có thể nhìn thấy một đạo tử diễm phóng lên cao, xuyên qua thiên địa, quang hoa nóng rực lấp lánh ba ngàn dặm, chiếu sáng cả Long Tích, thần thánh mà bi liệt!

...

- Xảy ra chuyện gì thế?

Lúc này, ngay cả các tu sĩ đang ác chiến ở gần Tam Thốn Linh Sơn cũng không nhịn được quay đầu nhìn về hướng đó.

Chiến trường đó cách bọn họ một đoạn cự ly, mắt thường không thể nhìn thấy.

Nhưng bọn họ lại đồng thời cảm thấy một tia bi tráng hào hùng đó.

- Khắp nơi đều có người đang liều mạng, chúng ta sao có thể chậm trễ?

Hốc mắt mọi người lúc này đều đỏ lên, liều cả tính mạng hung hăng giết các di chủng đang không ngừng xông tới, điều này khiến phòng tuyến cơ hồ sắp sụp đổ của bọn họ lại vẫn nhất thời chống đỡ được, chỉ là, chung quanh long chủng bay lượn, đại yêu xung phong liều chết, không ngừng có quang mang rơi xuống, vẫn khiến cho phòng tuyến của bọn họ không ngừng bị va chạm, nguy cơ tràn ngập, giống như sắp sụp đổ.

Nhất là con hung đồn lưng có mai rùa, lại giơ răng nanh, không ngừng đâm về phía phòng tuyến, mỗi lần nó đâm vào, đều mạnh hơn cả mấy trăm dị chủng trùng kích, đã chấn cho tu sĩ thủ ở bên ngoài sắc mặt tái nhợt, trong ngực huyết khí cuồn cuộn.
Chương 1303 Thiên phú thần thông (2)

- Không tốt, không tốt, sắp chết rồi...

Bên trong cùng phòng tuyến là đám người Ban Phi Diên, Lý Hồng Kiêu đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, mà ở bên ngoài một chút chính là người không giúp được gì như Hậu Quỷ Nhi và đám người Viên Tiêu trước đó đã trọng thương, không thể tham chiến, nhưng hiện giờ, ngay cả người trọng thương như Viên Tiêu cũng được người ta đỡ, cường hành thi triển thần thông để tham chiến, thế là trong đây chỉ còn một mình Hậu Quỷ Nhi.

Hắn trời sinh đã mẫn cảm đối với nguy cơ, lúc này đại họa trước mắt, lại sợ tới run lẩy bẩy, hoang mang vô cùng.

Dưới cơn hoảng sợ, hắn muốn tìm Phương Nguyên để được che chở, nhưng Phương Nguyên đang đại chiến ở ngoài ngàn dặm, tìm thế nào được, muốn tìm Lạc Phi Linh, lại căn bản không biết nàng ta ở đâu, muốn tìm Tống Long Chúc, cũng không thấy bóng dáng, muốn tìm Hứa Ngọc Nhân, lại thấy Hứa Ngọc Nhân lúc này đã cả người toàn là máu, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ dữ tợn dị thường, điều này khiến hắn chỉ có thể đáng thương hề hề nhìn về phía Tam Thốn Linh Sơn.

Nơi đó nhìn thì an toàn hơn một chút, chỉ có đám người Ban Phi Diên và Lý Hồng Kiêu đang vội vàng bố trí phong ấn.

Nhưng hắn còn chưa tới gần, Ban Phi Diên dường như cảm giác được tiếng hò hét ở chung quanh, ảnh hưởng đến sự phong ấn của hắn, thế là đánh mắt ra hiệu cho Lý Hồng Kiêu, Lý Hồng Kiêu hiểu ý, dứt khoát bày ra một đạo trong ngoài ngăn cách trong ngoài.

Bọn họ cần im lặng tuyệt đối, không muốn bị quấy rầy.

Nhưng một đạo trận pháp như vậy lại lập tức ngăn cách Hậu Quỷ Nhi ở bên ngoài.

Xong rồi, lần này thật sự là gọi trời không nghe gọi đất không thưa rồi.

Hậu Quỷ Nhi khóc không ra nước mắt, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, liền nhìn thấy chung quanh là từng con di chủng hung tàn, tất cả những di chủng này mỗi một con đều mạnh hơn hắn mấy chục lần, mỗi một đạo khí cơ truyền đến đều khiến cả người hắn không ngừng run rẩy.

Cũng đúng vào lúc này, phía sau hắn vang lên một tiếng nổ.

Quay đầu lại ở nhìn thấy con hung đồn hung ác vô hạn đó đang va chạm tới, chấn cho Phi Linh Nhi canh giữ ở ở phương hướng đó sắc mặt trắng bệch, mỗi lần va chạm một lần đều phải lui về phía sau mấy chục bước, nhưng lại lập tức xông lên.

- Còn có người để lại thiên phú bản lĩnh dưới đáy hòm à?

Trong các tu sĩ đang ác chiến, có người không nhịn được kêu to:

- Nên dùng đến rồi!

Nhưng các tu sĩ nghe thấy những lời này, chỉ có thể cười khổ.

Bực này thế cục hiện giờ, ai còn đi lưu lại thủ đoạn dưới đáy hòm, ngay cả tà pháp không thể lộ ra ngoài sáng của họ cũng đều được sử ra rồi.

Năm đại long chủng, ba cự yêu, cộng với di chủng giống như vô cùng vô tận, bọn họ thật sự đã đạt tới cực hạn, nhất là bọn họ phải bảo vệ người đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn ở bên trong, không thể lui về phía sau nửa bước, cho nên không thể chạy quanh né tránh, chỉ có thể dựa vào một thân tu vi mà cố gắng chống đỡ, dưới tình huống như vậy, có thể chống chịu được đến lúc này đã xem như là kỳ tích rồi.

Ầm!

Chống đỡ không được bao lâu, con hung đồn hung hãn đó lại lao tới.

Lần này, nó đâm thẳng tới trước người Hứa Ngọc Nhân, Hứa Ngọc Nhân phòng thủ ở vị trí này, đã phải thừa nhận không biết bao nhiêu lần va chạm, cuối cùng vẫn là nội tức bị hao tổn quá nặng, không chống đỡ được, đó hung đồn đó đâm cho trực tiếp ngã bay, mà hắn vừa bay ra, vòng phòng vệ đó lập tức xuất hiện một lỗ hổng, có vô số di chủng điên cuồng ùa vào.

- Thật sự bại rồi à?

Các tu sĩ đều tuyệt vọng, lòng dạ dường như cũng theo sự xuất hiện của lỗ hổng đó mà tiết ra hơn nửa.

Nhưng không ai ngờ, cũng đúng lúc này, bỗng nhiên có một thân ảnh khô gầy đáng khinh chạy trốn ra.

Chính là Hậu Quỷ Nhi, Hứa Ngọc Nhân vừa ngã về, vừa hay rơi xuống trước người hắn, nhìn khuôn mặt tái nhợt đó của Hứa Ngọc Nhân, Hậu Quỷ Nhi vội vàng nhìn nhìn ngực hắn, sau đó đột nhiên ngây ra một thoáng, lại nhìn hầu kết của hắn, giống như minh bạch gì đó, cả người giống như bị lửa đốt, không được tự nhiên, hận không thể mọc thêm một trăm bàn tay để gãi.

Cũng đúng lúc này, con hung đồn đó đã từ lỗ hổng xông vào, hướng nó lao tới lại là Hậu Quỷ Nhi.

Hậu Quỷ Nhi lập tức quay đầu, mắt dường như đỏ rực.

Hung đồn đó ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Hậu Quỷ Nhi, ngây ra một thoáng, lại lao tới.

Lực va chạm của nó cho dù Hậu Quỷ Nhi có tu luyện thêm tám mươi một trăm năm cũng không chịu nổi, cũng là Hứa Ngọc Nhân vốn đã bị thương vội vàng từ dưới đất nhảy lên, hai tay tóm lấy răng nanh của nó, cố gắng chống đỡ, chỉ là thân thể hắn đã trọng thương, làm sao có thể là đối thủ của hung đồn này, tuy dựa vào một hơi cuối cùng, cản được hung đồn, nhưng cũng chỉ là tạm thời, lập tức lại phải lui về phía sau.

Nhưng không ngờ, Hậu Quỷ Nhi bỗng nhiên kêu to, từ dưới đất nhảy lên, tốc độ của hắn không ngờ không chậm, giống như một con khỉ trực tiếp chui xuống dưới người con hung đồn này, không ngừng gãy lên bụng nó, sau khi gãi mấy cái, thậm chí còn trực tiếp chui tới vị trí hai chân sau của hung đồn, thò tay ra sờ soạng giữa hai chân nó.

Con hung đồn đó lập tức ngây người, ra sức quay đầu lại nhìn.

Vừa chạm mặt với Hậu Quỷ Nhi, ánh mắt hung đồn trở nên ôn nhu một cách thần kỳ.

- Ngươi xem...

Hậu Quỷ Nhi dường như có chút ủy khuất, chỉ chỉ vào lỗ hổng.

Nơi đó đang có vô số di chủng xông vào, công kích tất cả.

Hung đồn đó dường như minh bạch ý tứcủa Hậu Quỷ Nhi, đột nhiên nhảy lên, quay người lao tới.
Chương 1304 Ngươi rất mạnh, ta cũng không kém (1)

Một đống di chủng vừa mới xông vào đều bị nó hất bay ra ngoài, không ngờ đã lấp lại lỗ hổng.

Biến cố thực sự khiến các tu sĩ không lường được, ai nấy đều có chút ngây đơ.

- Vị huynh đài này, bản lĩnh của ngươi là...

Bên cạnh vang lên một thanh âm giống như tiếng chuông bạc, là Phi Linh Nhi đang vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nhìn Hậu Quỷ Nhi.

Hậu Quỷ Nhi nhìn thấy một nữ tử chân chính, ánh mắt chậm rãi trở về màu gốc, trên mặt cũng đỏ lựng.

Rụt rè nói:

- Nuôi... nuôi lợn?

Bất kể là hỏa diễm màu tím ở chiến trường thứ hai, hay là chiến ý mãnh liệt ở gần Tam Thốn Linh Sơn, đều khiến cho sắc mặt Bất Động Minh Vương có chút khó coi, trên người Phụ Sơn Sứ có một đạo kim quang của hắn giúp ổn định thần hồn Nguyên Anh, mà những long chủng đó lại phụng lệnh của hắn tấn công Tam Thốn Linh Sơn, bởi vậy tình huống xuất hiện ở hai nơi này hắn đều có thể cảm ứng được.

Lúc này, tất nhiên cũng ý thức được những lời Phương Nguyên nói là có ý gì, một thân khí cơ lắng đọng.

Quả thật là đã coi thường những người đó à?

Bất kể là sự hung hãn của Vương Trụ, trước khi chết cũng phải kéo thêm một đám cường địch, hay là các tu sĩ ở chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, rõ ràng bị vây trong thế yếu nghiêm trọng lại vẫn đang phòng thủ không lùi, vẫn chống đỡ đến hiện giờ, đều thực sự nằm ngoài dự kiến của hắn!

Ba chiến trường này vốn chính là ảnh hưởng lẫn nhau, hơn nữa bất kể chiến trường nào đều có thể mang đến tác dụng có tính quyết định.

Chiến trường ở Tam Thốn Linh Sơn thì không cần nói, nếu các long chủng trùng kích được Tam Thốn Linh Sơn, vậy thì là đại cục đã định. Mà nếu chiến trường thứ hai phân ra thắng bại trước, cũng có thể lập tức đến giúp chiến trường bên Tam Thốn Linh Sơn, bao gồm cả trận đại chiến của mình và Phương Nguyên, nếu có thể thoát khỏi kẻ này, cũng có thể lập tức tiến đến hai chiến trường khác, xác định chiến thắng cuối cùng!

Nhưng ba chiến trường này hiện giờ đều không theo ý người!

Chiến trường bên Tam Thốn Linh Sơn, vốn nên là có thể giải quyết vấn đề một cách bẻ gãy nghiền nát, lại một mực kéo dài tới hiện tại.

Chiến trường thứ hai cơ hồ đã rơi vào kết cục đồng quy vu tận.

Mà chiến trường của mình và Phương Nguyên, rõ ràng là mình chiếm hết ưu thế, nhưng tên lục đạo khôi thủ nhìn thì dường như yếu đuối mỏng manh này lại vẫn cắn chặt một hơi, chống đỡ tới hiện tại, khiến mình thủy chung không thể rảnh tay.

- Xem ra, có thể giải quyết vấn đề chỉ có ta thôi!

Hắn trầm mặc một lúc, mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên cũng mang theo một loại tàn nhẫn thâm trầm.

Trước đó, hắn thật sự không ngờ mình cho tới hiện tại vẫn không hạ được tên lục đạo khôi thủ vừa kết anh không lâu này, có điều ý thức được chiến quả ở hai chiến trường đó không được như ý người, hắn biết không thể kéo dài được nữa.

- Chỉ cần ta rảnh tay, có thể định càn khôn!

Đáy mắt hắn xuất hiện sát ý hiếm thấy, sáu bàn tay chậm rãi nâng lên, trong mỗi một tay đều có một cây Hoàng Kim Xử.

Chung quanh kim quang sáng rực, ba cái đầu nhìn về phía ba phương hướng, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng khó có thể hình dung, nhìn xuyên tám hướng, tỏa định càn khôn, đại biểu cho hắn đã hoàn toàn nắm giữ chiến trường này, mà Phương Nguyên đứng ở phía tây hắn, lúc này lại khí cơ ủ rũ, cả người đều là máu, trên nhục thân có thể nhìn thấy dấu vết vỡ ra rõ ràng, mỗi thương thế đều ghê cả người.

Tà kiếm trong tay lúc này cũng lộ ra quang mang ảm đạm, rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà!

Có thể nói, hắn còn có thể đứng ở chỗ này, hoàn toàn dựa vào một hơi chống đỡ!

- Đây là một hồi tu hành!

Phương Nguyên giống như thở hổn hển mấy hơi mới nói ra được những lời này, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

Nhìn Bất Động Minh Vương, hắn thấp giọng nói:

- Ngươi không chỉ coi thường bọn họ, cũng coi thường ta!

- Ngươi có thể chống đỡ đến bây giờ, quả thật nằm ngoài dự kiến của ta!

Tên mập trực tiếp điều khiển thần long, bay lên trời cao, nhìn thân ảnh nhỏ bé của Phương Nguyên, đột nhiên quát lạnh:

- Nhưng pháp lực của ngươi đã hao hết, nhục thân sụp đổ, ám thương vô số, vốn đã là nỏ mạnh hết đà, còn có thể lấy gì ra mà kiên trì tiếp?

Khi nói, kim quang bên cạnh hắn vô cùng mãnh liệt, cường thịnh, sau đó bỗng nhiên giơ sau cánh tay lên, đồng thời vung Hoàng Kim Xử đánh xuống, mỗi một xử đều đánh ra mấy trăm đạo kim quang, sáu cánh tay cộng lại, khiến cho một mảng hư không rộng lớn như vậy đều tràn ngập loại lực lượng bẻ gãy nghiền nát, hư không vỡ ra từng tấc, xuất hiện tia chớp màu đen.

Hắn dường như lo Phương Nguyên tiếp tục ỷ vào thân pháp quỷ dị đó để tránh né, trực tiếp không cho hắn không gian để tránh né.

Mà trên thực tế, Phương Nguyên lúc này cũng không né tránh được.

Hắn trong hơn nửa ngày, không biết đã đỡ bao nhiêu đòn của tên mập, mỗi một đòn đều ít nhiều chịu thiệt, luận về lực lượng và sự mạnh mẽ của nhục thân, hắn quả thật không bằng tên mập này, thương thế tích lũy lại, đã lộ ra rất nặng.

Muốn tránh được Hoàng Kim Xử, cần tốc độ cực kỳ cường hãn.

Nhưng hiện giờ, hắn ngay cả động đậy chút cũng khó, làm sao có thể thi triển ra thân pháp đó?

Nghênh đón vô số lưu quang từ trong không trung bay xuống, hắn yếu ớt như một con bướm!

Ầm!

Nghênh đón vô số kim quang đánh xuống, thân hình Phương Nguyên bỗng nhiên trầm xuống, hắn không tránh né, mà là trực tiếp vận dụng công phu thiên cân trụy. Thân thể hắn nhanh chóng trầm xuống phía dưới, giống như đã không thể trốn, tận hết khả năng kéo dài được lúc nào hay lúc đó.
Chương 1305 Ngươi rất mạnh, ta cũng không kém (2)

Thân hình hắn như lưu tinh, cơ hồ trong giây lát đã hạ xuống tới mặt đất, sau đó hóa thành một đạo lưu quang chìm vào dưới đất!

Ngay sau đó, vô số Hoàng Kim Xử đập xuống đất.

Rầm rầm.

Đại địa lập tức nứt toác, vô số núi lớn bị lực lượng mạnh mẽ này quét qua, hóa thành những mảnh đá vỡ, còn có vô số nham thạch nóng chảy vỡ toang, phun trào lên mặt đất, cây cối, khói bụi, không biết có bao nhiêu đều bị đánh bay đến trong không trung, tràn ngập thiên địa.

- Hả?

Tên mập nghênh đón khói bụi chung quanh, bỗng nhiên nhíu mày, nhìn về một phương hướng.

Ở phía bắc của hắn, ngoài nghìn trượng, một khối nham thạch bay lên, thân ảnh đơn bạc của Phương Nguyên đang ngồi trên đó, khi ánh mắt hắn nhìn tới, Phương Nguyên cũng đứng lên, bên cạnh có hơn trăm thẻ trúc xanh biếc bay múa, vẽ ra từng đạo quang mang mơ hồ mà huyền ảo, trên mỗi một thẻ trúc, dường như đều kéo theo một đạo linh quang, mà những linh quangnày thì phân biệt vươn ra bốn phía.

- Thần thông của ngươi quả thật rất cường đại, nhưng ta cũng không kém...

Lúc này, ánh mắt Phương Nguyên cũng nhìn về phía tên mập, vẫn vô cùng bình tĩnh:

- Con đường tu hành của chúng ta khác nhau, ta không chỉ tu luyện thần thông, ta còn tu luyện trận đạo, hơn nữa trận đạo của ta còn rất không tồi...

Rầm.

Theo thanh âm của hắn vang lên, chung quanh tên mập đột nhiên có vô số cờ trận bay lên, phô thiên cái địa.

Chính là Tinh Túc Kỳ thượng cổ mà lúc trước Vấn Cơ Sứ sử dụng!

Sau khi Vấn Cơ Sứ bị một kiếm của Phương Nguyên trảm sát, những Tinh Túc Kỳ này liền phân tán trên mặt đất, không được ai để ý, bởi vì trừ Vấn Cơ Sứ ra, người khác vốn không có năng lực điều khiển những cờ trận này, nhưng lại không ngờ, Phương Nguyên lúc này thông qua thẻ trúc trong tay, đồng thời vận chuyển chúng lên, hơn nữa nhìn thì hắn hình như đã chuẩn bị một lúc rồi.

Một trăm lẻ tám Tinh Túc Kỳ này bay lên, trên mỗi một cờ trận đều có một đạo lực lượng của Long Tích tàn trận, Phương Nguyên thông qua vận chuyển thẻ trúc, Tinh Túc Kỳ đột nhiên trải ra trong hư không, lực lượng đan xen, không ngờ hình thành một cái lưới lớn.

Tên mập ở trong cái lưới này, bị trận lực vô cùng đó trói buộc.

Thần long dưới tay hắn gào rú, vung móng sắc, muốn giãy ra khỏi sự trói buộc này, nhưng lực lượng của rồng vốn cũng là tới từ Long Tích tàn trận, tuy một thân lực lượng của nó đủ có thể sánh bằng ba bốn đạo lực lượng tàn trận, nhưng làm sao có thể thoát khỏi sự trói buộc của một trăm lẻ tám lực lượng tàn trận, liên tiếp đâm vào bốn năm chỗ, đều bị trận lực vô hình đánh ngược lại!

- Xem ra, thi triển trận pháp kéo Tam Thốn Linh Sơn tới chính là ngươi!

Tên mập vươn tay vỗ vào đỉnh đầu thần long, trấn an nó, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phương Nguyên, thản nhiên nói:

- Nhưng có năng lực này thì sao, ta tu Bất Động Thần Vương Pháp, chư tà bất xâm, vạn vật bất thương, cho dù ngươi vây khốnđược ta thì có thể làm gì?

Hắn nói xong, lại mỉm cười:

- Huống chi, ngươi chưa chắc đã có thể vây khốn được ta!

Ầm!

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nhấc lên sáu cây Hoàng Kim Xử, hung hăng đánh vào hư không, mỗi một kích đều mang theo lực lượng cuồng bạo, oanh kích tứ phương, một trăm lẻ tám cờ trận đó dưới sự đả kích này của hắn, không ngờ cũng không ngừng lay động, thẻ trúc bên cạnh Phương Nguyên cũng run rẩy theo, dường như thật sự có khả năng có khả năng lực lượng cuồng bạo này của hắn phá hỏng!

- Bất Động Thần Vương Pháp cái gì, chẳng qua là chiến cương mà thôi!

Ánh mắt Phương Nguyên hơi co rút lại, điềm nhiên nói:

- Chiến cương kiểu này, ta không chỉ từng thấy, thậm chí cũng có nghiên cứu!

- Ngươi biết chiến cương, cũng có chút kiến thức đấy!

Tên mập lạnh lùng quát:

- Nhưng biết thì làm sao, ngươi có thể làm khó được ta à?

Lúc câu cuối cùng vang lên, hắn đột nhiên hít một hơi, theo một hơi thổ nạp này, bốn phương tám hướng chung quanh liền có vô số linh khí từ từ ùa tới, mà hắn thì Hoàng Kim Xử kim quang đại thịnh, lực lượng liên tiếp tăng vọt, cơ hồ không có mức độ.

Nhưng Phương Nguyên lúc này lại đột nhiên phất tay áo, bên cạnh thanh khí cuồn cuộn, một con cóc nhảy ra, hai con mắt lồi nhìn về phía tên mập, sau đó tay Phương Nguyên đặt trên đỉnh đầu cóc, ánh mắt cũng lộ ra có chút tàn nhẫn.

Trong cơ thể con cóc đó dường như vang lên thanh âm giống như sấm rền.

Nếu có người có thể dùng thần niệm vươn vào trong đó, liền có thể nhìn thấy, tiểu thế giới trong cơ thể con cóc có một tòa linh điền tử khí mờ mịt, bên trong trồng vô số thần dược bảo dược, có rất nhiều đều đã chín, mùi thuốc nức mũi, bảo quang tỏa ra bốn phía, mà theo bàn tay của Phương Nguyên đặt trên đỉnh đầu cóc, những bảo dược và thần dược đó bị nhổ lên rất nhiều, bay múa trong không trung.

Một dòng thanh khí xuất hiện trong cơ thể cóc, hóa thành tử diễm, đốt cháy những bảo dược và thần dược đó, tính chất của chúng liền biến hóa rất nhanh, hòa thành một thể, cũng xuất hiện biến hóa thần diệu nào đó, loại biến hóa này cực kỳ nhỏ, cực kỳ huyền diệu, nhưng quá trình lại rất ngắn, cơ hồ chỉ trong giây lát đã hoàn thành, sau đó con cóc đó đột nhiên há miệng.

Một đạo tử khí được nó phun ra, hóa thành mây mù, tràn ngập bốn phương tám hướng.

Tên mập đó một hơi nuốt nhả thiên địa, lực lượng đang tăng vọt, lại bỗng nhiên nghênh đón sương tím, sắc mặt đại biến.

Hắn dừng lại một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên, những sương tím đó đã có một chút bị hắn hít vào.

- Ta không chỉ tu luyện trận đạo, còn tu luyện đan đạo, đan độc không phân nhà, ta tất nhiên cũng biết luyện độc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom