-
Chương 1281-1285
Chương 1281 Kiếm ý như tuyết (1)
- Cẩn thận....
Trong không trung cách đó không xa, Lữ Tâm Dao bỗng nhiên hét to.
Thanh âm đó thật sự quá hoảng sợ, mang theo một cỗ thê lương, khiến da đầu hai người bọn họ cũng có chút ngứa ran.
...
- Rầm.
Cũng vào một thoáng này, trên đỉnh đầu bọn họ, trong tầng mây đột nhiên dâng lên một đạo khí cơ.
Đạo khí cơ đó cũng không biết đã chuẩn bị bao lâu, đột nhiên thôi động một thân pháp lực, lại giống như một viên tinh thần từ trong đêm tối đột nhiên dâng lên, mà viên tinh thần này trong chốc lát đã tỏa ra quang mang mãnh liệt, biến thành một vầng mặt trời không thể nhìn thẳng!
Mây đen trong không trung đều bị quét đi, trong sương mù đang có một đạo thân ảnh, áo xanh phần phật, thân hình cao ngất.
Chính là Phương Nguyên!
Phương Nguyên từ trong không trung hiện thân, đừng nói là tan xương nát thịt, trên người ngay cả một chút thương tích cũng không có, cũng không biết hắn đã chuẩn bị bao lâu, kiếm ý của một kiếm này đã vô cùng mãnh liệt, vô cùng ngưng thực, trong nháy mắt hắn hiện thân, một thân kiếm ý chậm rãi tỏa ra, giống như thực chất, lại giống như tuyết lớn, xanh ngắt mờ mịt!
Cùng lúc đó, bên cạnh hắn đã xuất hiện một con cóc.
Con cóc đó đang ngẩng đầu, miệng há ra, từ trong miệng phun ra một thanh kiếm hình đầu lâu.
Phương Nguyên tay cầm chuôi kiếm, từ trong bụng nó rút ra.
Thanh kiếm đó mang theo một cỗ khí tức vô cùng tà dị, theo kiếm ra khỏi vỏ, không trung không ngờ xuất hiện vô số ảnh tử màu đen, chừng ngàn vạn đạo, mỗi một đạo đều có lệ khí khó có thể hình dung, đang bay múa trong không trung...
Phương Nguyên cầm kiếm vung xuống.
Kiếm ý theo hắn tôi luyện mười năm ở Tuyết Nguyên, tà kiếm trong tay hung hăng chém xuống.
Không phải chém tới một ai, mà là đồng thời chém về phía ba vị sứ giả!
Trong thiên địa mờ mịt, giống như có một vầng mặt trời hóa thành ba viên lưu tinh, chém thẳng về phía ba vị Hắc Ám Sứ Giả.
- Không ngờ là giả chết...
Vào lúc này, Lữ Tâm Dao đã sợ tới lông tơ cả người dựng đứng, trong thanh âm cũng không biết là hận ý hay là phẫn nộ.
- Thằng ôn này... Không ngờ vẫn âm độc như vậy!
- Không tốt!
Nhìn thấy đạo kiếm quang đó ập tới, Vấn Cơ Sứ áo đay và Phụ Sơn Sứ lưng còng đều kinh hãi, hét thảm thất thanh.
Bọn họ bất kể là như thế nào cũng nghĩ không thông, Phương Nguyên rõ ràng đã bị cường hành trấn sát dưới mí mắt bọn họ, sao giờ lại xuất hiện trên đỉnh đầu, có điều hiện giờ điều này đã không quan trọng, quan trọng là bọn họ minh bạch, thì ra tất cả vừa rồi đều là biểu hiện giả dối, khi đám người mình liên thủ trấn áp Phương Nguyên, hắn lại bình tĩnh thủ trong không trung, chờ đợi cơ hội.
Mà hiện giờ hắn đã xuất thủ...
Kiếm ý như tuyết lớn, nhanh chóng trải ra, trong giây lát đã bao phủ bọn họ!
Dưới cơn kinh hoàng, bọn họ vội vàng muốn triệu hoán lực lượng mạnh nhất về để phòng ngự, lại phát hiện một kiếm này đến quá nhanh, quá đột ngột, mà lực lượng của bọn họ lại vì vừa rồi muốn trấn sát Phương Nguyên, đều bố trí ở phía dưới, muốn triệu hoán về cũng đã không kịp!
- Ngự Giáp Phong Ma...
Vấn Cơ Sứ hoảng sợ kêu to, chỉ có thể tế ra quạt xếp trong tay.
Trên quạt xếp, đầu thú dữ tợn đó đột nhiên trở nên lay động, từ trong quạt lao ra, đánh về phía đạo kiếm quang trong trời cao.
Mà cùng lúc đó, Vấn Cơ Sứ lại không chút nghĩ ngợi, mặt đầy kinh hãi, liều mạng cởi áo ngoài của mình xuống, giơ ra chung quanh, lại thấy trong áo ngoài này không ngờ cũng thêu đầy đạo văn, lại là một đạo cờ trận cuối cùng trên người hắn, cũng là một thủ đoạn phòng ngự cuối cùng trên người, vừa bị hắn cởi xuống, lập tức khuấy ra tầng tầng gợn sóng.
Một đạo Long Tích tàn trận bay vòng quanh người, giống như một đạo long ảnh bán trong suốt, bảo vệ hắn bên trong, sau đó quay người bỏ chạy.
- Khổ Hải Huyết Sát...
Phụ Sơn Sứ cũng hoảng sợ kêu to, lưng còng sau lưng ầm một tiếng vỡ ra, không ngờ từ bên trong có một quái vật máu me nhầy nhụa chui ra, há miệng rộng, phun ra một mảng huyết khí tanh hôi, hóa thành một mảng sương máu, phủ kín trong hư không.
Mà bản thân hắn thì thừa cơ trốn vào trong hư không, thân hình ẩn đi, nhanh chóng bỏ chạy.
Dù sao bọn họ cũng là người từ trong núi thây biển máu bò ra, không phải hạng người tầm thường, cho dù là dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng này, cũng vẫn có phản ứng đúng lúc,đều đánh ra một thức thủ đoạn phòng ngự, sau đó thời cơ trốn chạy về không trung xa xa.
Trong mọi người, chỉ có Lữ Tâm Dao là lựa chọn khác.
Dù sao nàng ta vẫn vô cùng hiểu biết về Phương Nguyên, cũng là người đầu tiên nhận ra tình thế có biến hóa, bởi vậy vẫn nhanh hơn hai vị sứ giả khác nửa nhịp, cũng làm ra chính xác chính xác đầu tiên, đó chính là không chút nghĩ ngợi, xoay người bỏ chạy, nàng ta cũng có không ít bản lĩnh phòng ngự dưới đáy hòm, nhưng lúc này, lại hoàn toàn không có ý định thi triển ra để chống đỡ, trong lòng chỉ muốn trốn!
Tuyệt không nghĩ tới chuyện chống đỡ, chỉ muốn nắm lấy tất cả cơ hội để chạy trốn!
Quá âm độc, tâm tư của người đó quá giảo hoạt!
Ai có thể ngờ được dưới ác chiến kịch liệt như vậy, hắn vẫn có thể dùng kế sách giả chết này, lại ai có thể ngờ được, tiểu nhi này vừa rồi nhìn thì tấn công người này, tấn công người kia, kết quả mục tiêu của hắn không ngờ không phải là riêng ai, mà là đồng thời muốn tấn công cả ba người?
Nàng ta không biết Phương Nguyên làm thế nào, nhưng nàng ta biết, nếu Phương Nguyên đã làm, vậy thì nhất định sẽ nắm chắc.
Mình lại không ngốc, đương nhiên sẽ không tự mình đi thử cái nắm chắc này của hắn!
Mà sự thật quả nhiên cũng chứng thực cách nghĩ này của nàng ta.
Chương 1282 Kiếm ý như tuyết (2)
Kiếm ý như tuyết của Phương Nguyên từ từ trải ra, tà linh nổi lên bốn phía, giống như mây đen, quỷ dị và cuồng bạo khó có thể hình dung.
- Vù!
Kiếm quang chói mắt vẫn chém đến trước người Vấn Cơ Sứ, con ác thú được Vấn Cơ Sứ triệu hoán ra từ trong quạt xếp còn chưa cản được kiếm quang, đã bị thú linh hung ác bám trên thân kiếm cuốn lấy, căn bản không kịp đỡ đạo kiếm quang này, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang giống như lưu tinh bay đến phía sau Vấn Cơ Sứ, hung hăng chém xuống.
Đối với tồn tại ác thú này, Phương Nguyên không ngờ giống như đã có đoán trước.
Vấn Cơ Sứ sợ tới vỡ gan vỡ mật, chỉ có thể cắm đầu bỏ chạy, cờ trận bên cạnh phần phật, lực lượng tàn trận bảo vệ phía sau.
- Trong gương đồng của Tần Loạn Ngô đã nhắc tới áo đay trên người ngươi chính là một kiện pháp bảo phòng ngự cuối cùng, ta sao lại không biết chứ?
Nhưng Phương Nguyên lại quát lạnh một tiếng, tay trái xòe ra, mấy chục đạo Tam Sinh Trúc Giản bay ở bên cạnh.
Rào rào, thẻ trúc khẽ động, trong lòng hắn đã có tính toán.
Cùng lúc đó, kiếm quang đánh tới trước người Vấn Cơ Sứ rung lên như tiếng đàn, mỗi lần rung chính là một đạo biến hóa, mượn vô số biến hóa này liền cố định Long Tích tàn trận trước người Vấn Cơ Sứ, cuối cùng không ngờ kiếm quang tìm khe hở mà vào, trong khoảnh khắc đã chém xuyên tàn trận này, sau đó phong mang vô tận, mang theo sát khí lạnh thấu xương chém thẳng tới trước mặt Vấn Cơ Sứ.
- Tiểu nhi, ngươi dám...
Mà Phụ Sơn Sứ lưng còng vốn cũng muốn mượn sương máu bỏ chạy, lại không ngờ đạo kiếm quang của Phương Nguyên lại trực tiếp chém thẳng tới phương hướng mà hắn trốn chạy, cũng dọa cho hắn mồ hôi lạnh đầm đìa, đột nhiên vỗ ngực, thổ ra một ngụm máu đen, cùng hóa thành bảy đạo huyết tiễn, bay ra bốn phương tám hướng, mà bản thân thì không tránh không né, dường như chuẩn bị chịu một kiếm này.
Nhưng Phương Nguyên nhìn thấy bảy đạo huyết tiễn đó, thần sắc lại lạnh lùng, kiếm quang ập tới, giống như vòng xoáy, không ngờ khóa cả bảy đạo huyết tiễn ở bên trong, giống như đã sớm có chuẩn bị, điều này lập tức khiến trên mặt Phụ Sơn Sứ lưng còng lộ ra vẻ tuyệt vọng, hoàn toàn không hiểu, những thủ đoạn bí mật này của mình chưa hề lộ ra, sao vẫn bị hắn tính kế trước?
Mà lúc này, sắc mặt Phương Nguyên âm trầm đến cực điểm, tâm ý cũng vô cùng kiên cố, hắn cố ý dùng Huyền Hoàng Phân Thân dẫn đi những thủ đoạn mạnh nhất của những người đó, sau khi trốn trong mây đen, nắm lấy một cơ hội hiếm có như vậy, chính là vì một kiếm này.
Mà tiền đề để thi triển một kiếm này chính là Tần Loạn Ngô.
Trước khi đến đây, hắn đã xem qua gương đồng Tần Loạn Ngô bảo Lý Hồng Kiêu đưa cho mình.
Trong gương đồng đó có hình ảnh Tần Loạn Ngô một mình đánh với bốn vị Hắc Ám Sứ Giả này, cũng có cách đối ứng và phỏng đoán về các loại thủ đoạn của họ, mà mục đích hắn không ngại chịu khổ cũng phải lưu lại gương đồng này, chính là để mình có thể hiểu biết trước về những thủ đoạn xuất quỷ nhập thần này, để khi mình đánh nhau với họ, không đến mức tay chân luống cuống!
Hình ảnh trong gương đồng, Phương Nguyên đã xem kỹ, cũng nhớ kỹ!
Trước đó hắn không thể hiện ra trong chiến đấu chính là để sáng tạo ra một cơ hội như vậy!
Khiến cho một kiếm này của mình mang đến tác dụng lớn nhất.
Chỉ có một điểm thoát khỏi sự nắm giữ của hắn, chính là Lữ Tâm Dao, nàng ta có phản ứng đầu tiên, cũng từ bỏ ý đồ chống đỡ đầu tiên, chỉ một mực muốn trốn, thân hình nhanh như một luồng khói nhẹ, lúc kiếm ý của Phương Nguyên lan ra, nàng ta sớm đã trốn ra hơn nghìn trượng, lúc này chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ mờ, nhưng Phương Nguyên vẫn cắn răng, một đạo kiếm quang truy đuổi theo!
Về phần Lạc Phi Linh, căn bản là từ lúc ban đầu đã minh bạch ý đồ của Phương Nguyên, từ lúc thân hình Phương Nguyên biến mất, nàng ta đã cố ý lao xuống, hấp dẫn sự chú ý của ba vị Hắc Ám Sứ Giả, mà lúc Phương Nguyên xuất kiếm, nàng ta lại tế vô số pháp bảo, kéo lấy cờ trận trong không trung, cũng cầm chân mười cỗ thần thi, thậm chí còn chém ra một đao về phía Vương Trụ!
Dường như nàng ta đã sớm minh bạch tâm ý của Phương Nguyên, lúc này đang toàn lực sáng tạo cơ hội tốt hơn cho hắn.
...
- Bốp!
Vấn Cơ Sứ hét thảm một tiếng, cờ trận áo đay bọc trong Long Tích tàn trận chuyển động cực nhanh đã bị đạo kiếm quang đó phá, tiếp theo một đạo kiếm quang sắc bén vô tận liền xẹt qua đầu hắn, thế là nửa đầu hắn trực tiếp bay ra, máu tươi văng khắp nơi, ngay cả Nguyên Anh của hắn lúc này cũng hoảng sợ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt không có biểu tình của Phương Nguyên trong không trung!
Rồi ngay sau đó, kiếm ý ăn mòn, ngay cả Nguyên Anh của hắn cũng nát bấy, hóa thành từng luồng khói xanh.
Khuôn mặt không có biểu tình đó là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy.
Cùng lúc đó, bên cạnh Phụ Sơn Sứ lưng còng, đạo kiếm quang đó cũng đã bọc theo bảy đạo huyết tiễn hắn phun ra mà bay về, giống như một đạo hàn mang bao phủ hắn ở bên trong, rồi ngay sau đó, đầu hắn cũng rời khỏi cổ, bay lên không trung.
- Vù!
Trừ hai người bọn họ ra còn có Lữ Tâm Dao.
Dù nàng ta chạy nhanh nhất, những kiếm ý này vẫn trong chớp mắt đã đến phía sau nàng ta.
Kiếm ý như tuyết, thấm vào người nàng ta, khiến cho nhục thân cứng ngắc, tốc độ cũng trở nên chậm lại.
Khủng bố hơn là tốc độ của nàng ta chậm lại, nhưng đạo kiếm quang đó lại không hề chậm, vẫn nhanh chóng đuổi tới.
Nhận ra sát ý lạnh thấu xương từ sau lưng ập tới, trên mặt Lữ Tâm Dao hiện ra vẻ hoảng sợ, nhưng nàng ta không dám quay đầu, không dám né tránh trái phải.
Chương 1283 Bất Động Minh Vương (1)
Nàng ta sợ động tác như vậy sẽ làm chậm tốc độ đào tẩu của mình, bị kiếm ý đáng sợ sắc bén đó của Phương Nguyên bọc vào trong!
Lúc này, nàng ta chỉ có thể tuôn ra một thân pháp lực, liều mạng ngăn cản, chỉ là vẫn cảm thấy kiếm quang lạnh lẽo đó thấm vào lưng, sau đó xộc vào ngũ tạng lục phủ của mình, giống như một bàn tay lạnh lẽo, muốn trực tiếp bóp lấy tim mình, điều này khiến nàng ta vô cùng sợ hãi, nước đắng cũng sắp từ trong miệng trào ra, nhưng lại vẫn cứ cắm đầu chạy, căn bản không biết nên làm như thế nào!
- Tại sao...
Trong miệng nàng ta đã nôn ra nước đắng:
- Sao lại rơi vào tình cảnh này?
Cho dù Lữ Tâm Dao là người đầu tiên nhìn thấu kế hoạch của Phương Nguyên, cũng là người đầu tiên đưa ra lựa chọn chính xác nhất, nhưng nàng ta vẫn không hiểu vì sao thế cục này lại xuất hiện?
Rõ ràng là ba người bên mình chiếm hết ưu thế, rõ ràng là bên bọn họ nắm giữ lực lượng không chỉ gấp mười lần cả Phương Nguyên và Lạc Phi Linh công lại, rõ ràng là ba người bên mình không hề khinh địch, vào lúc cảm thấy không thích hợp liền lập tức xuất thủ toàn lực đối với Phương Nguyên, chỉ muốn tận hết mọi khả năng để trảm sát hắn, sao cuối cùng lại vẫn rơi vào tình trạng này?
Kiếm ý xâm nhập vào trong cơ thể, nàng ta cảm thấy một loại cảm giác lạnh lẽo tới thấu xương.
Giống như có bông tuyết nhiều vô tận dung nhập vào trong nhục thân của mình, khiến cả người nàng ta lạnh toát, thần hồn cũng giống như bị đông cứng.
Thần thuật của mình vô song thì sao, mình nắm giữ bốn khôi lỗi lợi hại, thậm chí còn bao gồm một Trung Châu tiểu thánh Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng thế thì có ích lợi gì, hiện giờ bọn họ đều ở bên dưới, nước ở xa không giải được cái khát ở gần, căn bản không cứu được mình...
- Cuối cùng vẫn vẫn để tên đệ tử hàn môn này...
Trong lòng nàng ta, sinh ra một suy nghĩ vô cùng tuyệt vọng.
...
- Ài...
Vào lúc Lữ Tâm Dao bị loại cảm xúc tuyệt vọng này bao phủ, bỗng nhiên trước người vang lên một tiếng cười lạnh.
Một tên mập cả người vàng óng ánh từ trong núi rừng phía trước chậm rãi đi ra, nhìn thì rất chậm, nhưng tốc độ bay múa của linh quang chung quanh so với tốc độ của hắn thì lại chậm như hoa nở, mà trong tay hắn còn nắm một nam tử cả người đầy vết máu, giống như một cái cọc chậm rãi xuất hiện trước người Lữ Tâm Dao.
Ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy một mảng hỗn độn trong sân.
Sau đó thở dài một tiếng, nhẹ giọng mắng:
- Phế vật!
Ở trong mắt hắn, lúc này Lữ Tâm Dao đang bị một đạo kiếm quang cực kỳ sáng chém vào nhục thân, sinh cơ trên người cũng đang rút đi rất nhanh, thế là hắn liền nhíu mày, ném nam tử trong tay xuống, từng bước đi tới.
- Chẳng lẽ là...
Khóe mắt Lữ Tâm Dao lưu ý thấy một tia kim quang đó, trong lòng bỗng nhiên mừng như điên.
Nàng ta còn chưa ngẩng đầu nhìn người đó, liền cảm thấy có một bàn tay to vươn ra, tóm lấy cổ nàng ta rồi kéo về, ném ra sau người, sau đó người kia trực tiếp lao lên trước, chắn trước người nàng ta.
Cũng vào lúc này, đạo kiếm quang từ xa đánh đến của Phương Nguyên cũng hoàn toàn chém tới.
- Keng!
Đạo kiếm quang đó chém lên ngực tên mập, rạch ra một vết máu mờ mờ, dường như có huyết ý tràn ra, nhưng chỉ là như có như không, rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu, về phần kiếm ý giống như tuyết đó, lại không hình thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn, hắn chỉ cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó cười lạnh lắc đầu, lại nhìn về phía trước.
Vừa nhìn một cái, tất nhiên lập tức thấy Phương Nguyên trong không trung, cùng với Vấn Cơ Sứ áo đay rách nát và Phụ Sơn Sứ lưng còng.
- Bất động như sơn, vạn vật quy tàng!
Hắn nhíu mày, hai tay chập lại, bấm một pháp ấn.
Theo tiếng hét của hắn vang lên, quanh người đột nhiên quang mang đại thịnh, trong hư không, vạn vật dường như đều bị hắn dẫn dắt, tất cả đều bay về phía hắn, nhục thân tàn phá của Vấn Cơ Sứ trong áo đay, cái đầu của Phụ Sơn Sứ bay trong không trung đều như có một bàn tay vô hình tóm lấy, sau đó thì lập tức được kéo tới trước người hắn.
Theo sát sau đó chính là kiếm ý tràn ngập cả nửa thiên không của Phương Nguyên, giống như thủy triều cuồn cuộn ập đến.
Kiếm ý vô biên này chính là Phương Nguyên khổ luyện mười năm ở Tuyết Nguyên mà thành, cực kỳ khủng bố, vừa tuôn ra, lập tức hóa tất cả những gì chạm phải ở xung quanh thành bột mịn, nhưng khi đến trước người hắn, lại không thể khiến hắn động đậy, chỉ đứng yên ở đó.
- Vù...
Giống như kiếm chém lên chuông đồng, tiếng vang réo rắt kéo dài không dứt.
Qua chừng nửa hơi thở, thanh âm này mới chậm rãi dừng lại.
Phương Nguyên ở trong không trung chậm rãi thu kiếm, sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía người đó.
Tên mập thân hình cao lớn đó đang phất tay, quét đi hàn sương trên người.
Nhục thân màu vàng đồng, thậm chí tỏa ra một loại quang mang khó có thể hình dung, giống như từ hoàng kim đúc thành đứng trong hư không, Lữ Tâm Dao bị hắn chắn ở phía sau, nhục thân của Vấn Cơ Sứ áo đay thì bị hắn tóm trong chưởng trái, đầu của Phụ Sơn Sứ lưng còng thì bị hắn xách trong tay phải, quần áo trên người đã bị kiếm ý của mình chém cho rách tung tóe.
Nhưng phía dưới lớp quần áo rách nát đó, nhục thân lại bóng loáng như đồng, không có lấy một vết thương.
Vị Hắc Ám Sứ Giả thứ tư cuối cùng cũng chạy tới rồi!
Nhìn kim thân không có một vết thương của hắn, ánh mắt Phương Nguyên lúc này cũng từ từ trở nên nghiêm túc.
...
Tên mập đó, hoặc là nói Bất Động Minh Vương Sứ trong tứ đại Hắc Ám Sứ Giả, sắc mặt lúc này cũng âm trầm.
Chương 1284 Bất Động Minh Vương (2)
Hắn cầm Vấn Cơ Sứ áo đay trong tay trái lên nhìn nhìn, chỉ thấy đầu Vấn Cơ Sứ đã nứt toác, Nguyên Anh bị khuấy nát, hiện giờ đã không còn sinh cơ, triệt để thần tiêu đạo táng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, thuận tay ném sang bên, dẫu sao cũng không cứu được nữa rồi.
Sau đó hắn nhìn đầu Phụ Sơn Sứ lưng còng trong tay phải, giơ tay lên móc một cái, trong cái đầu đó liền có một luồng thần quang màu đỏ bay ra, ở trong không trung hóa thành bộ dạng của Phụ Sơn Sứ lưng còng, run run rẩy rẩy, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
- Nhục thân của ngươi bị chém, Nguyên Anh bị thương, đừng nói là tấn thăng, tu vi cũng không giữ được rồi!
Tên mập lập tức đánh ra một đạo kim quang, rót vào trong thần hồn của Phụ Sơn Sứ lưng còng, khiến thần hồn của hắn trở nên ngưng thực, sau đó thản nhiên nói:
- Trận chiến này vẫn dùng được ngươi, về phần sau này, nghĩ biện pháp tu thành Quỷ Anh, có thể sống được thêm năm nào hay năm đó!
- Ta hận...
Phụ Sơn Sứ lưng còng không ngừng kêu rên, tuyệt vọng khiến người ta sợ hãi.
Vốn là Thần Anh cao cao tại thượng, thậm chí được sự giúp đỡ của Hắc Ám Chi Chủ, có khả năng chạm đến cánh cửa Hóa Thần.
... Nhưng hiện giờ, không ngờ chỉ có thể dùng thân phận Quỷ Anh để sống sót?
Trừ phi tự mình trải qua, còn đâu không ai có thể minh bạch sự tuyệt vọng, phẫn nộ và sợ hãi của hắn lúc này!
Tên mập không biết có thể lý giải hay không, hắn chỉ làm điều mà mình nên làm, sau đó xoay người nhìn Lữ Tâm Dao.
Nàng ta cũng đã trọng thương, tạng phủ đều bị kiếm ý trùng kích, thương thế đáng sợ, nhưng dù sao cũng là cảnh giới Nguyên Anh, loại thương tích này đối với bọn họ mà nói, từ từ điều dưỡng, vẫn có hy vọng phục hồi, chỉ là võ pháp sẽ chịu ảnh hưởng mà thôi, nhưng võ pháp của nàng ta vốn cũng không được tốt lắm.
Nghĩ vậy, sắc mặt hắn cuối cùng cũng dịu hơn một chút.
Ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, trên mặt lộ ra vẻ bội phục:
- Không ngờ lại khiến bọn họ bị thương tới như vậy, ngươi làm như thế nào?
Sắc mặt Phương Nguyên chậm rãi khôi phục bình tĩnh, không trả lời, lại nhìn sang bên cạnh hắn.
Hắn tất nhiên cũng nhìn thấy nam tử cả người đều là máu bị tên mập ném sang bên, ánh mắt hơi biến đổi, lại bị hắn cường hành áp chế, thanh âm cố gắng vẫn bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Những người đó thì sao, bọn họ thì thế nào?
Tên mập ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Vì sao không hỏi hắn?
Nam tử bị hắn ném sang bên, cả người đều là máu, tốn khí lực cự lớn mới ngẩng được đầu lên, mặt hắn đầy râu, đã mù một bên mắt, xương cốt toàn thân cũng không biết gãy mất bao nhiêu, khi ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên lại cười khổ, thanh âm rất yếu, nói:
- Lão Phương à lão Phương, ngươi đúng là... An bài cho chúng ta một nhiệm vụ tốt.
Khi nói, hắn lại nôn ra một ngụm máu tươi, ho khan kịch liệt một lúc, mới tiếp tục nói, thanh âm rất trầm thấp:
- Chết hết rồi, Mạnh gia Đạo Tử, Lục gia Đạo Tử... Đều bị tên mập chết tiệt này bóp chết...
- Ta cũng không biết vì sao hắn vẫn giữ mạng ta lại.
Người còn sống này tất nhiên chính là Tống Long Chúc, hắn hoàn toàn đã không còn vẻ cợt nhả lúc trước, ngược lại lộ ra vẻ mỏi mệt, nản lòng vô tận:
- Chúng ta đã làm được chuyện mà ngươi nói, giữ người phía sau lại, cũng giết hết bọn họ. Nhưng ai ngờ, tên mập này lại tụt lại sau cùng, cứ vậy đánh đến.
- Lão Tống ta nhìn nhầm họ rồi.
- Những thế gia tử đó cũng rất có gan, không một ai trốn tránh, đều lao lên.
- Bọn họ bố trí cạm bẫy, vận dụng thần thông gia truyền, trảm sát sạch sẽ ba mươi sáu yêu loại phía sau, không để cho bất kỳ một ai sống sót, giải quyết được chuyện ngươi nói, cho tới khi tên mập này xuất hiện... Chúng ta đấu không lại hắn, nhưng những thế gia tử đó không có một ai sợ hãi, cho dù họ họ lúc ấy cũng trọng thương, nhưng vẫn xông lên.
Tống Long Chúc buồn bã nói xong, lại ho khan kịch liệt, trong thanh âm bỗng nhiên mang theo chút nức nở:
- Nhưng lão Tống ta cũng có gan, ta không phải không xông lên, ngươi đã giết hết họ, vì sao còn giữ ta lại, ngươi giữ cái mạng chó của ta lại làm gì?
- Đây là thói quen của ta.
Tên mập lúc này mới cười nhạt, lên tiếng:
- Ta bình thường giết người, đều sẽ lưu lại một người sống, bởi vì chỉ có để lại người sống, mới có người kể lại chuyện ta giết người cho người khác nghe, khiến ta không phải là tạo sát nghiệt vô cớ!
- Chứng kiến... Chứng kiến...
Tống Long Chúc giống như khóc lại giống như cười, ra sức giãy dụa, muốn đứng dậy.
Nhưng hắn vẫn thất bại, lúc này một thân thương thế của hắn đã nặng tới khó có thể hình dung, cả người cơ hồ đã bị phế bỏ.
Mà Phương Nguyên lúc này cũng trầm mặc.
Chết hết rồi à?
Nghe Tống Long Chúc nói vậy, Phương Nguyên cũng lập tức trầm mặc.
Cảm giác áp lực trong lòng cực lớn, lại không biết nên đáp lại thế nào.
Người của đội bốn không khiến mình thất vọng, bọn họ đã làm được như theo an bài của mình.
Phe Hắc Ám Chi Chủ, trừ Tứ Đại Sứ Giảra, còn có bốn mươi năm mươi cấp dưới.
Trên trình độ nào đó cũng tương đương với ba vị đội trưởng ở phe Tiên Minh của bọn họ, mỗi người dẫn theo hơn mười đồng bạn tiến vào. Từ thực lực của những thuộc hạ này cho thấy, cũng có cao có thấp, không có thủ đoạn quỷ dị như Hắc Ám Sứ. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, mỗi người đều có trọng dụng. Chính bởi vì Phương Nguyên ý thức được sự đáng sợ của những người đó, mới đặc biệt phái đội bốn do Tống Long Chúc làm đội trưởng đi bọc đánh.
Mà bọn họ cũng đã thực sự làm được, trừ mười thuộc hạ đi theo ba vị sứ giả tới đầu tiên ra, các thuộc hạ còn lại đều không thấy đâu.
Chương 1285 Cùng lao lên đi (1)
Rất có thể bọn họ đã bị chặn đường, sau đó trảm sát. Cộng với bảy tám đại yêu bị mình trảm sát, nhóm người của Hắc Ám Chi Chủ đã tử thương hơn nửa. Hiện tại so sánh thế lực hai bên, bọn họ đã không còn nhiều ưu thế.
Nhưng bất kể là như thế nào, cái giá mà bên mình phải trả cũng rất lớn.
Mạnh gia Đạo Tử, Lục gia Đạo Tử, Cửu Thánh Đường Đạo Tử, đều là thiên kiêu nổi danh Trung Châu, Tần gia Đạo Tử là Bát Kiệt trong Trung Châu Tứ Thánh Bát Kiệt, Lục gia Đạo Tử cũng nằm trong Bát Kiệt, Cửu Thánh Đường Đạo Tử thực lực cũng không thua gì hai người bọn họ...
Hiện giờ đều chết rồi!
Tuy trước đó, Phương Nguyên cũng không có hảo cảm đối với bọn họ, nhưng lúc này áp lực trong lòng cũng rất lớn!
- Ta đến chậm rồi, các ngươi đi quá nhanh!
Mà khi Phương Nguyên trầm mặc, trong lòng tràn ngập áp lực, tên mập đó, hoặc là nói Bất Động Minh Vương, đệ nhị sứ giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ lúc này đang thản nhiên nhìn lướt qua Lữ Tâm Dao, Phụ Sơn Sứ, cùng với đám khôi lỗi dưới tay họ, thản nhiên nói:
- Kẻ ra chúng ta vẫn thiệt rồi, vốn ta tưởng rằng trảm sát mấy tên gia hỏa không biết tự lượng sức mình ở phái sau, coi như cũng thu hồi tiền vốn ba mươi sáu Yêu Cương bị giết, không ngờ các ngươi ở đây lại thua lỗ nhiều như vậy.
Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ lưng còng nhìn nhau, đều trầm mặc không nói gì.
Tất nhiên bọn họ cũng biết chiến dịch này bọn họ làm không được đẹp.
Dù sao ba sứ giả và mười đại yêu cùng tới, trong tay còn có đại sát khí như một trăm lẻ tám đạo Tinh Túc Kỳ, Vương gia Đạo Tử Vương Trụ, mười thần thi, nghênh đón lại chỉ có Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.
Kết quả sau một hồi ác chiến, không ngờ bị bọn họ liên tiếp trảm sát bảy tám vị Yêu Tướng, cuối cùng Phương Nguyên một kiếm bay lên không, còn muốn chém nàng ta trọng thương, Phụ Sơn Sứ bị chém thành Quỷ tu, Vấn Cơ Sứ áo đay thì trực tiếp thần hồn tiêu tán.
Bất kể là như thế nào, quả thật vẫn là lỗ vốn!
Đương nhiên, mấu chốt hơn là, hiện giờ đã hơn một tiếng trôi qua, bọn họ thậm chí vẫn chưa tiếp cận được Tam Thốn Linh Sơn đang bị phong ấn, nói cách khác, chiến dịch này họ đấu tới hiện tại, kỳ thật chưa chiếm được chút tiện nghi nào.
Nhớ tới lúc vừa gặp, còn tưởng rằng Phương Nguyên và Lạc Phi Linh không biết tự lượng sức mình, trong lòng lại vừa phẫn nộ vừa xấu hổ!
- Tiếp theo nên làm gì, xin Minh Vương nói cho!
Lữ Tâm Dao nuốt vào mấy viên đan dược, miễn cưỡng khống chế vết thương trên người, sắc mặt càng trắng bệch, nói với Bất Động Minh Vương.
- Còn có thể làm gì nữa?
Bất Động Minh Vương đó dáng người khôi ngô, một thân màu vàng đồng dữ tợn, nhưng lời nói ra lại rất nhỏ nhẹ, thanh âm hơi bén nhọn, hắn thản nhiên nói:
- Chúng ta chỉ còn lại từng này người, bọn họ cũng vậy, hiện giờ mọi người đã đánh thẳng mặt, có giở mưu kế gì cũng vô nghĩa, dứt khoát trực tiếp động thủ đi, giết bọn họ, sau đó khống chế Tam Thốn Linh Sơn!
Nghe Bất Động Minh Vương nói vậy, Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ lưng còng đều hơi trầm mặc.
Sắc mặt lúc này cũng lộ ra vẻ âm trầm.
Hai người không nói gì nữa, Lữ Tâm Dao vừa rồi đã nôn ra máu, lúc này môi đỏ rực, ánh mắt nàng ta vô cùng oán độc, nhẹ nhàng lau môi hồng, lúc này phía dưới, Vương Trụ và ba vị hộ đạo lão tổ lập tức tinh thần chấn động, một thân chiến ý đề thăng hừng hực, bay tới trước người nàng ta, khí thế của năm người đan vào nhau, giống như mây đen cuồn cuộn không ngừng.
Mà Phụ Sơn Sứ lưng còng thì ngay cả nhục thân cũng không có, chỉ còn một đạo Nguyên Anh, lúc này tất nhiên càng bi phẫn hơn, gầm khẽ một tiếng, trên người tỏa ra hơn mười đạo hồng mang, mỗi một đạo đều nối liền với một khối thần thi, lại khiến cho mười khối thần thi đó cùng ngẩng đầu lên, sắc mặt khô khan, ánh mắt trống rỗng, nhưng trong minh minh, lại có một cỗ yêu tà lạnh lùng nhìn về phía trước.
Chung quanh bọn họ, ba Yêu Tướng còn lại cũng thôi động một thân yêu lực, nhìn về phía Phương Nguyên với vẻ oán hận.
Chiến dịch này đến hiện tại vẫn chưa phân thắng bại, nhưng không nghi ngờ gì nữa, Yêu vực là chịu thiệt nhất.
Hiện giờ Yêu vực để biểu hiện thành ý với Hắc Ám Chi Chủ, có thể nói là bỏ hết vốn liếng, phái ra ước chừng ba mươi sáu Yêu Cương, cùng với mười đại yêu cùng vào Long Tích giúp đỡ bốn vị Hắc Ám Sứ Giả, nhưng hiện giờ, ngay cả Tam Thốn Linh Sơn cũng chưa đụng tới, đã bị trảm sát chỉ còn ba người bọn họ, bất kể là như thế nào cũng khiến trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu, thậm chí cảm thấy có chút sợ hãi.
Mà muốn hóa giải sự sợ hãi này, đương nhiên chỉ có trảm sát toàn bộ thiên kiêu của Tiên Minh!
Mà Phương Nguyên trong không trung đã nhận ra sát cơ của bọn họ đột nhiên nổi lên, ánh mắt nghiêm lại, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, bên cạnh hắn, Lạc Phi Linh nhảy lên trời cao, tay cầm chủy thủ màu đỏ, cảnh giác nhìn bọn họ.
- Dù sao Vấn Cơ Sứ cũng là ta dẫn vào, ngươi giết hắn, ta phải báo thù cho hắn!
Bất Động Minh Vương đã nhận ra chiến ý của Phương Nguyên, tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn một cái, thản nhiên nói.
- Ta cũng phải báo thù cho đồng bạn đã chết!
Phương Nguyên ánh nghênh đón ánh mắt của hắn, nghiêm túc trả lời.
- Nhưng ngươi không báo được thù đâu!
Tên mập nhìn hắn, cười cười, nói:
- Hơn nữa chuyện đã đến nước này, Tiên Minh vốn đã thua rồi, những lão gia hỏa đó không phải muốn có thêm hai mươi năm để đám tiểu bối các ngươi có thời gian quật khởi, có thể cáng đáng một mặt. Nhưng Thiên Nguyên ít nhất đã tổn thất ba thành thiên kiêu, đừng nói là hai mươi năm, dù hai trăm năm cũng chưa chắc đã có thể trưởng thành.
- Cẩn thận....
Trong không trung cách đó không xa, Lữ Tâm Dao bỗng nhiên hét to.
Thanh âm đó thật sự quá hoảng sợ, mang theo một cỗ thê lương, khiến da đầu hai người bọn họ cũng có chút ngứa ran.
...
- Rầm.
Cũng vào một thoáng này, trên đỉnh đầu bọn họ, trong tầng mây đột nhiên dâng lên một đạo khí cơ.
Đạo khí cơ đó cũng không biết đã chuẩn bị bao lâu, đột nhiên thôi động một thân pháp lực, lại giống như một viên tinh thần từ trong đêm tối đột nhiên dâng lên, mà viên tinh thần này trong chốc lát đã tỏa ra quang mang mãnh liệt, biến thành một vầng mặt trời không thể nhìn thẳng!
Mây đen trong không trung đều bị quét đi, trong sương mù đang có một đạo thân ảnh, áo xanh phần phật, thân hình cao ngất.
Chính là Phương Nguyên!
Phương Nguyên từ trong không trung hiện thân, đừng nói là tan xương nát thịt, trên người ngay cả một chút thương tích cũng không có, cũng không biết hắn đã chuẩn bị bao lâu, kiếm ý của một kiếm này đã vô cùng mãnh liệt, vô cùng ngưng thực, trong nháy mắt hắn hiện thân, một thân kiếm ý chậm rãi tỏa ra, giống như thực chất, lại giống như tuyết lớn, xanh ngắt mờ mịt!
Cùng lúc đó, bên cạnh hắn đã xuất hiện một con cóc.
Con cóc đó đang ngẩng đầu, miệng há ra, từ trong miệng phun ra một thanh kiếm hình đầu lâu.
Phương Nguyên tay cầm chuôi kiếm, từ trong bụng nó rút ra.
Thanh kiếm đó mang theo một cỗ khí tức vô cùng tà dị, theo kiếm ra khỏi vỏ, không trung không ngờ xuất hiện vô số ảnh tử màu đen, chừng ngàn vạn đạo, mỗi một đạo đều có lệ khí khó có thể hình dung, đang bay múa trong không trung...
Phương Nguyên cầm kiếm vung xuống.
Kiếm ý theo hắn tôi luyện mười năm ở Tuyết Nguyên, tà kiếm trong tay hung hăng chém xuống.
Không phải chém tới một ai, mà là đồng thời chém về phía ba vị sứ giả!
Trong thiên địa mờ mịt, giống như có một vầng mặt trời hóa thành ba viên lưu tinh, chém thẳng về phía ba vị Hắc Ám Sứ Giả.
- Không ngờ là giả chết...
Vào lúc này, Lữ Tâm Dao đã sợ tới lông tơ cả người dựng đứng, trong thanh âm cũng không biết là hận ý hay là phẫn nộ.
- Thằng ôn này... Không ngờ vẫn âm độc như vậy!
- Không tốt!
Nhìn thấy đạo kiếm quang đó ập tới, Vấn Cơ Sứ áo đay và Phụ Sơn Sứ lưng còng đều kinh hãi, hét thảm thất thanh.
Bọn họ bất kể là như thế nào cũng nghĩ không thông, Phương Nguyên rõ ràng đã bị cường hành trấn sát dưới mí mắt bọn họ, sao giờ lại xuất hiện trên đỉnh đầu, có điều hiện giờ điều này đã không quan trọng, quan trọng là bọn họ minh bạch, thì ra tất cả vừa rồi đều là biểu hiện giả dối, khi đám người mình liên thủ trấn áp Phương Nguyên, hắn lại bình tĩnh thủ trong không trung, chờ đợi cơ hội.
Mà hiện giờ hắn đã xuất thủ...
Kiếm ý như tuyết lớn, nhanh chóng trải ra, trong giây lát đã bao phủ bọn họ!
Dưới cơn kinh hoàng, bọn họ vội vàng muốn triệu hoán lực lượng mạnh nhất về để phòng ngự, lại phát hiện một kiếm này đến quá nhanh, quá đột ngột, mà lực lượng của bọn họ lại vì vừa rồi muốn trấn sát Phương Nguyên, đều bố trí ở phía dưới, muốn triệu hoán về cũng đã không kịp!
- Ngự Giáp Phong Ma...
Vấn Cơ Sứ hoảng sợ kêu to, chỉ có thể tế ra quạt xếp trong tay.
Trên quạt xếp, đầu thú dữ tợn đó đột nhiên trở nên lay động, từ trong quạt lao ra, đánh về phía đạo kiếm quang trong trời cao.
Mà cùng lúc đó, Vấn Cơ Sứ lại không chút nghĩ ngợi, mặt đầy kinh hãi, liều mạng cởi áo ngoài của mình xuống, giơ ra chung quanh, lại thấy trong áo ngoài này không ngờ cũng thêu đầy đạo văn, lại là một đạo cờ trận cuối cùng trên người hắn, cũng là một thủ đoạn phòng ngự cuối cùng trên người, vừa bị hắn cởi xuống, lập tức khuấy ra tầng tầng gợn sóng.
Một đạo Long Tích tàn trận bay vòng quanh người, giống như một đạo long ảnh bán trong suốt, bảo vệ hắn bên trong, sau đó quay người bỏ chạy.
- Khổ Hải Huyết Sát...
Phụ Sơn Sứ cũng hoảng sợ kêu to, lưng còng sau lưng ầm một tiếng vỡ ra, không ngờ từ bên trong có một quái vật máu me nhầy nhụa chui ra, há miệng rộng, phun ra một mảng huyết khí tanh hôi, hóa thành một mảng sương máu, phủ kín trong hư không.
Mà bản thân hắn thì thừa cơ trốn vào trong hư không, thân hình ẩn đi, nhanh chóng bỏ chạy.
Dù sao bọn họ cũng là người từ trong núi thây biển máu bò ra, không phải hạng người tầm thường, cho dù là dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng này, cũng vẫn có phản ứng đúng lúc,đều đánh ra một thức thủ đoạn phòng ngự, sau đó thời cơ trốn chạy về không trung xa xa.
Trong mọi người, chỉ có Lữ Tâm Dao là lựa chọn khác.
Dù sao nàng ta vẫn vô cùng hiểu biết về Phương Nguyên, cũng là người đầu tiên nhận ra tình thế có biến hóa, bởi vậy vẫn nhanh hơn hai vị sứ giả khác nửa nhịp, cũng làm ra chính xác chính xác đầu tiên, đó chính là không chút nghĩ ngợi, xoay người bỏ chạy, nàng ta cũng có không ít bản lĩnh phòng ngự dưới đáy hòm, nhưng lúc này, lại hoàn toàn không có ý định thi triển ra để chống đỡ, trong lòng chỉ muốn trốn!
Tuyệt không nghĩ tới chuyện chống đỡ, chỉ muốn nắm lấy tất cả cơ hội để chạy trốn!
Quá âm độc, tâm tư của người đó quá giảo hoạt!
Ai có thể ngờ được dưới ác chiến kịch liệt như vậy, hắn vẫn có thể dùng kế sách giả chết này, lại ai có thể ngờ được, tiểu nhi này vừa rồi nhìn thì tấn công người này, tấn công người kia, kết quả mục tiêu của hắn không ngờ không phải là riêng ai, mà là đồng thời muốn tấn công cả ba người?
Nàng ta không biết Phương Nguyên làm thế nào, nhưng nàng ta biết, nếu Phương Nguyên đã làm, vậy thì nhất định sẽ nắm chắc.
Mình lại không ngốc, đương nhiên sẽ không tự mình đi thử cái nắm chắc này của hắn!
Mà sự thật quả nhiên cũng chứng thực cách nghĩ này của nàng ta.
Chương 1282 Kiếm ý như tuyết (2)
Kiếm ý như tuyết của Phương Nguyên từ từ trải ra, tà linh nổi lên bốn phía, giống như mây đen, quỷ dị và cuồng bạo khó có thể hình dung.
- Vù!
Kiếm quang chói mắt vẫn chém đến trước người Vấn Cơ Sứ, con ác thú được Vấn Cơ Sứ triệu hoán ra từ trong quạt xếp còn chưa cản được kiếm quang, đã bị thú linh hung ác bám trên thân kiếm cuốn lấy, căn bản không kịp đỡ đạo kiếm quang này, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang giống như lưu tinh bay đến phía sau Vấn Cơ Sứ, hung hăng chém xuống.
Đối với tồn tại ác thú này, Phương Nguyên không ngờ giống như đã có đoán trước.
Vấn Cơ Sứ sợ tới vỡ gan vỡ mật, chỉ có thể cắm đầu bỏ chạy, cờ trận bên cạnh phần phật, lực lượng tàn trận bảo vệ phía sau.
- Trong gương đồng của Tần Loạn Ngô đã nhắc tới áo đay trên người ngươi chính là một kiện pháp bảo phòng ngự cuối cùng, ta sao lại không biết chứ?
Nhưng Phương Nguyên lại quát lạnh một tiếng, tay trái xòe ra, mấy chục đạo Tam Sinh Trúc Giản bay ở bên cạnh.
Rào rào, thẻ trúc khẽ động, trong lòng hắn đã có tính toán.
Cùng lúc đó, kiếm quang đánh tới trước người Vấn Cơ Sứ rung lên như tiếng đàn, mỗi lần rung chính là một đạo biến hóa, mượn vô số biến hóa này liền cố định Long Tích tàn trận trước người Vấn Cơ Sứ, cuối cùng không ngờ kiếm quang tìm khe hở mà vào, trong khoảnh khắc đã chém xuyên tàn trận này, sau đó phong mang vô tận, mang theo sát khí lạnh thấu xương chém thẳng tới trước mặt Vấn Cơ Sứ.
- Tiểu nhi, ngươi dám...
Mà Phụ Sơn Sứ lưng còng vốn cũng muốn mượn sương máu bỏ chạy, lại không ngờ đạo kiếm quang của Phương Nguyên lại trực tiếp chém thẳng tới phương hướng mà hắn trốn chạy, cũng dọa cho hắn mồ hôi lạnh đầm đìa, đột nhiên vỗ ngực, thổ ra một ngụm máu đen, cùng hóa thành bảy đạo huyết tiễn, bay ra bốn phương tám hướng, mà bản thân thì không tránh không né, dường như chuẩn bị chịu một kiếm này.
Nhưng Phương Nguyên nhìn thấy bảy đạo huyết tiễn đó, thần sắc lại lạnh lùng, kiếm quang ập tới, giống như vòng xoáy, không ngờ khóa cả bảy đạo huyết tiễn ở bên trong, giống như đã sớm có chuẩn bị, điều này lập tức khiến trên mặt Phụ Sơn Sứ lưng còng lộ ra vẻ tuyệt vọng, hoàn toàn không hiểu, những thủ đoạn bí mật này của mình chưa hề lộ ra, sao vẫn bị hắn tính kế trước?
Mà lúc này, sắc mặt Phương Nguyên âm trầm đến cực điểm, tâm ý cũng vô cùng kiên cố, hắn cố ý dùng Huyền Hoàng Phân Thân dẫn đi những thủ đoạn mạnh nhất của những người đó, sau khi trốn trong mây đen, nắm lấy một cơ hội hiếm có như vậy, chính là vì một kiếm này.
Mà tiền đề để thi triển một kiếm này chính là Tần Loạn Ngô.
Trước khi đến đây, hắn đã xem qua gương đồng Tần Loạn Ngô bảo Lý Hồng Kiêu đưa cho mình.
Trong gương đồng đó có hình ảnh Tần Loạn Ngô một mình đánh với bốn vị Hắc Ám Sứ Giả này, cũng có cách đối ứng và phỏng đoán về các loại thủ đoạn của họ, mà mục đích hắn không ngại chịu khổ cũng phải lưu lại gương đồng này, chính là để mình có thể hiểu biết trước về những thủ đoạn xuất quỷ nhập thần này, để khi mình đánh nhau với họ, không đến mức tay chân luống cuống!
Hình ảnh trong gương đồng, Phương Nguyên đã xem kỹ, cũng nhớ kỹ!
Trước đó hắn không thể hiện ra trong chiến đấu chính là để sáng tạo ra một cơ hội như vậy!
Khiến cho một kiếm này của mình mang đến tác dụng lớn nhất.
Chỉ có một điểm thoát khỏi sự nắm giữ của hắn, chính là Lữ Tâm Dao, nàng ta có phản ứng đầu tiên, cũng từ bỏ ý đồ chống đỡ đầu tiên, chỉ một mực muốn trốn, thân hình nhanh như một luồng khói nhẹ, lúc kiếm ý của Phương Nguyên lan ra, nàng ta sớm đã trốn ra hơn nghìn trượng, lúc này chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ mờ, nhưng Phương Nguyên vẫn cắn răng, một đạo kiếm quang truy đuổi theo!
Về phần Lạc Phi Linh, căn bản là từ lúc ban đầu đã minh bạch ý đồ của Phương Nguyên, từ lúc thân hình Phương Nguyên biến mất, nàng ta đã cố ý lao xuống, hấp dẫn sự chú ý của ba vị Hắc Ám Sứ Giả, mà lúc Phương Nguyên xuất kiếm, nàng ta lại tế vô số pháp bảo, kéo lấy cờ trận trong không trung, cũng cầm chân mười cỗ thần thi, thậm chí còn chém ra một đao về phía Vương Trụ!
Dường như nàng ta đã sớm minh bạch tâm ý của Phương Nguyên, lúc này đang toàn lực sáng tạo cơ hội tốt hơn cho hắn.
...
- Bốp!
Vấn Cơ Sứ hét thảm một tiếng, cờ trận áo đay bọc trong Long Tích tàn trận chuyển động cực nhanh đã bị đạo kiếm quang đó phá, tiếp theo một đạo kiếm quang sắc bén vô tận liền xẹt qua đầu hắn, thế là nửa đầu hắn trực tiếp bay ra, máu tươi văng khắp nơi, ngay cả Nguyên Anh của hắn lúc này cũng hoảng sợ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt không có biểu tình của Phương Nguyên trong không trung!
Rồi ngay sau đó, kiếm ý ăn mòn, ngay cả Nguyên Anh của hắn cũng nát bấy, hóa thành từng luồng khói xanh.
Khuôn mặt không có biểu tình đó là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy.
Cùng lúc đó, bên cạnh Phụ Sơn Sứ lưng còng, đạo kiếm quang đó cũng đã bọc theo bảy đạo huyết tiễn hắn phun ra mà bay về, giống như một đạo hàn mang bao phủ hắn ở bên trong, rồi ngay sau đó, đầu hắn cũng rời khỏi cổ, bay lên không trung.
- Vù!
Trừ hai người bọn họ ra còn có Lữ Tâm Dao.
Dù nàng ta chạy nhanh nhất, những kiếm ý này vẫn trong chớp mắt đã đến phía sau nàng ta.
Kiếm ý như tuyết, thấm vào người nàng ta, khiến cho nhục thân cứng ngắc, tốc độ cũng trở nên chậm lại.
Khủng bố hơn là tốc độ của nàng ta chậm lại, nhưng đạo kiếm quang đó lại không hề chậm, vẫn nhanh chóng đuổi tới.
Nhận ra sát ý lạnh thấu xương từ sau lưng ập tới, trên mặt Lữ Tâm Dao hiện ra vẻ hoảng sợ, nhưng nàng ta không dám quay đầu, không dám né tránh trái phải.
Chương 1283 Bất Động Minh Vương (1)
Nàng ta sợ động tác như vậy sẽ làm chậm tốc độ đào tẩu của mình, bị kiếm ý đáng sợ sắc bén đó của Phương Nguyên bọc vào trong!
Lúc này, nàng ta chỉ có thể tuôn ra một thân pháp lực, liều mạng ngăn cản, chỉ là vẫn cảm thấy kiếm quang lạnh lẽo đó thấm vào lưng, sau đó xộc vào ngũ tạng lục phủ của mình, giống như một bàn tay lạnh lẽo, muốn trực tiếp bóp lấy tim mình, điều này khiến nàng ta vô cùng sợ hãi, nước đắng cũng sắp từ trong miệng trào ra, nhưng lại vẫn cứ cắm đầu chạy, căn bản không biết nên làm như thế nào!
- Tại sao...
Trong miệng nàng ta đã nôn ra nước đắng:
- Sao lại rơi vào tình cảnh này?
Cho dù Lữ Tâm Dao là người đầu tiên nhìn thấu kế hoạch của Phương Nguyên, cũng là người đầu tiên đưa ra lựa chọn chính xác nhất, nhưng nàng ta vẫn không hiểu vì sao thế cục này lại xuất hiện?
Rõ ràng là ba người bên mình chiếm hết ưu thế, rõ ràng là bên bọn họ nắm giữ lực lượng không chỉ gấp mười lần cả Phương Nguyên và Lạc Phi Linh công lại, rõ ràng là ba người bên mình không hề khinh địch, vào lúc cảm thấy không thích hợp liền lập tức xuất thủ toàn lực đối với Phương Nguyên, chỉ muốn tận hết mọi khả năng để trảm sát hắn, sao cuối cùng lại vẫn rơi vào tình trạng này?
Kiếm ý xâm nhập vào trong cơ thể, nàng ta cảm thấy một loại cảm giác lạnh lẽo tới thấu xương.
Giống như có bông tuyết nhiều vô tận dung nhập vào trong nhục thân của mình, khiến cả người nàng ta lạnh toát, thần hồn cũng giống như bị đông cứng.
Thần thuật của mình vô song thì sao, mình nắm giữ bốn khôi lỗi lợi hại, thậm chí còn bao gồm một Trung Châu tiểu thánh Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng thế thì có ích lợi gì, hiện giờ bọn họ đều ở bên dưới, nước ở xa không giải được cái khát ở gần, căn bản không cứu được mình...
- Cuối cùng vẫn vẫn để tên đệ tử hàn môn này...
Trong lòng nàng ta, sinh ra một suy nghĩ vô cùng tuyệt vọng.
...
- Ài...
Vào lúc Lữ Tâm Dao bị loại cảm xúc tuyệt vọng này bao phủ, bỗng nhiên trước người vang lên một tiếng cười lạnh.
Một tên mập cả người vàng óng ánh từ trong núi rừng phía trước chậm rãi đi ra, nhìn thì rất chậm, nhưng tốc độ bay múa của linh quang chung quanh so với tốc độ của hắn thì lại chậm như hoa nở, mà trong tay hắn còn nắm một nam tử cả người đầy vết máu, giống như một cái cọc chậm rãi xuất hiện trước người Lữ Tâm Dao.
Ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy một mảng hỗn độn trong sân.
Sau đó thở dài một tiếng, nhẹ giọng mắng:
- Phế vật!
Ở trong mắt hắn, lúc này Lữ Tâm Dao đang bị một đạo kiếm quang cực kỳ sáng chém vào nhục thân, sinh cơ trên người cũng đang rút đi rất nhanh, thế là hắn liền nhíu mày, ném nam tử trong tay xuống, từng bước đi tới.
- Chẳng lẽ là...
Khóe mắt Lữ Tâm Dao lưu ý thấy một tia kim quang đó, trong lòng bỗng nhiên mừng như điên.
Nàng ta còn chưa ngẩng đầu nhìn người đó, liền cảm thấy có một bàn tay to vươn ra, tóm lấy cổ nàng ta rồi kéo về, ném ra sau người, sau đó người kia trực tiếp lao lên trước, chắn trước người nàng ta.
Cũng vào lúc này, đạo kiếm quang từ xa đánh đến của Phương Nguyên cũng hoàn toàn chém tới.
- Keng!
Đạo kiếm quang đó chém lên ngực tên mập, rạch ra một vết máu mờ mờ, dường như có huyết ý tràn ra, nhưng chỉ là như có như không, rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu, về phần kiếm ý giống như tuyết đó, lại không hình thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn, hắn chỉ cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó cười lạnh lắc đầu, lại nhìn về phía trước.
Vừa nhìn một cái, tất nhiên lập tức thấy Phương Nguyên trong không trung, cùng với Vấn Cơ Sứ áo đay rách nát và Phụ Sơn Sứ lưng còng.
- Bất động như sơn, vạn vật quy tàng!
Hắn nhíu mày, hai tay chập lại, bấm một pháp ấn.
Theo tiếng hét của hắn vang lên, quanh người đột nhiên quang mang đại thịnh, trong hư không, vạn vật dường như đều bị hắn dẫn dắt, tất cả đều bay về phía hắn, nhục thân tàn phá của Vấn Cơ Sứ trong áo đay, cái đầu của Phụ Sơn Sứ bay trong không trung đều như có một bàn tay vô hình tóm lấy, sau đó thì lập tức được kéo tới trước người hắn.
Theo sát sau đó chính là kiếm ý tràn ngập cả nửa thiên không của Phương Nguyên, giống như thủy triều cuồn cuộn ập đến.
Kiếm ý vô biên này chính là Phương Nguyên khổ luyện mười năm ở Tuyết Nguyên mà thành, cực kỳ khủng bố, vừa tuôn ra, lập tức hóa tất cả những gì chạm phải ở xung quanh thành bột mịn, nhưng khi đến trước người hắn, lại không thể khiến hắn động đậy, chỉ đứng yên ở đó.
- Vù...
Giống như kiếm chém lên chuông đồng, tiếng vang réo rắt kéo dài không dứt.
Qua chừng nửa hơi thở, thanh âm này mới chậm rãi dừng lại.
Phương Nguyên ở trong không trung chậm rãi thu kiếm, sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía người đó.
Tên mập thân hình cao lớn đó đang phất tay, quét đi hàn sương trên người.
Nhục thân màu vàng đồng, thậm chí tỏa ra một loại quang mang khó có thể hình dung, giống như từ hoàng kim đúc thành đứng trong hư không, Lữ Tâm Dao bị hắn chắn ở phía sau, nhục thân của Vấn Cơ Sứ áo đay thì bị hắn tóm trong chưởng trái, đầu của Phụ Sơn Sứ lưng còng thì bị hắn xách trong tay phải, quần áo trên người đã bị kiếm ý của mình chém cho rách tung tóe.
Nhưng phía dưới lớp quần áo rách nát đó, nhục thân lại bóng loáng như đồng, không có lấy một vết thương.
Vị Hắc Ám Sứ Giả thứ tư cuối cùng cũng chạy tới rồi!
Nhìn kim thân không có một vết thương của hắn, ánh mắt Phương Nguyên lúc này cũng từ từ trở nên nghiêm túc.
...
Tên mập đó, hoặc là nói Bất Động Minh Vương Sứ trong tứ đại Hắc Ám Sứ Giả, sắc mặt lúc này cũng âm trầm.
Chương 1284 Bất Động Minh Vương (2)
Hắn cầm Vấn Cơ Sứ áo đay trong tay trái lên nhìn nhìn, chỉ thấy đầu Vấn Cơ Sứ đã nứt toác, Nguyên Anh bị khuấy nát, hiện giờ đã không còn sinh cơ, triệt để thần tiêu đạo táng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, thuận tay ném sang bên, dẫu sao cũng không cứu được nữa rồi.
Sau đó hắn nhìn đầu Phụ Sơn Sứ lưng còng trong tay phải, giơ tay lên móc một cái, trong cái đầu đó liền có một luồng thần quang màu đỏ bay ra, ở trong không trung hóa thành bộ dạng của Phụ Sơn Sứ lưng còng, run run rẩy rẩy, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
- Nhục thân của ngươi bị chém, Nguyên Anh bị thương, đừng nói là tấn thăng, tu vi cũng không giữ được rồi!
Tên mập lập tức đánh ra một đạo kim quang, rót vào trong thần hồn của Phụ Sơn Sứ lưng còng, khiến thần hồn của hắn trở nên ngưng thực, sau đó thản nhiên nói:
- Trận chiến này vẫn dùng được ngươi, về phần sau này, nghĩ biện pháp tu thành Quỷ Anh, có thể sống được thêm năm nào hay năm đó!
- Ta hận...
Phụ Sơn Sứ lưng còng không ngừng kêu rên, tuyệt vọng khiến người ta sợ hãi.
Vốn là Thần Anh cao cao tại thượng, thậm chí được sự giúp đỡ của Hắc Ám Chi Chủ, có khả năng chạm đến cánh cửa Hóa Thần.
... Nhưng hiện giờ, không ngờ chỉ có thể dùng thân phận Quỷ Anh để sống sót?
Trừ phi tự mình trải qua, còn đâu không ai có thể minh bạch sự tuyệt vọng, phẫn nộ và sợ hãi của hắn lúc này!
Tên mập không biết có thể lý giải hay không, hắn chỉ làm điều mà mình nên làm, sau đó xoay người nhìn Lữ Tâm Dao.
Nàng ta cũng đã trọng thương, tạng phủ đều bị kiếm ý trùng kích, thương thế đáng sợ, nhưng dù sao cũng là cảnh giới Nguyên Anh, loại thương tích này đối với bọn họ mà nói, từ từ điều dưỡng, vẫn có hy vọng phục hồi, chỉ là võ pháp sẽ chịu ảnh hưởng mà thôi, nhưng võ pháp của nàng ta vốn cũng không được tốt lắm.
Nghĩ vậy, sắc mặt hắn cuối cùng cũng dịu hơn một chút.
Ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, trên mặt lộ ra vẻ bội phục:
- Không ngờ lại khiến bọn họ bị thương tới như vậy, ngươi làm như thế nào?
Sắc mặt Phương Nguyên chậm rãi khôi phục bình tĩnh, không trả lời, lại nhìn sang bên cạnh hắn.
Hắn tất nhiên cũng nhìn thấy nam tử cả người đều là máu bị tên mập ném sang bên, ánh mắt hơi biến đổi, lại bị hắn cường hành áp chế, thanh âm cố gắng vẫn bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Những người đó thì sao, bọn họ thì thế nào?
Tên mập ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Vì sao không hỏi hắn?
Nam tử bị hắn ném sang bên, cả người đều là máu, tốn khí lực cự lớn mới ngẩng được đầu lên, mặt hắn đầy râu, đã mù một bên mắt, xương cốt toàn thân cũng không biết gãy mất bao nhiêu, khi ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên lại cười khổ, thanh âm rất yếu, nói:
- Lão Phương à lão Phương, ngươi đúng là... An bài cho chúng ta một nhiệm vụ tốt.
Khi nói, hắn lại nôn ra một ngụm máu tươi, ho khan kịch liệt một lúc, mới tiếp tục nói, thanh âm rất trầm thấp:
- Chết hết rồi, Mạnh gia Đạo Tử, Lục gia Đạo Tử... Đều bị tên mập chết tiệt này bóp chết...
- Ta cũng không biết vì sao hắn vẫn giữ mạng ta lại.
Người còn sống này tất nhiên chính là Tống Long Chúc, hắn hoàn toàn đã không còn vẻ cợt nhả lúc trước, ngược lại lộ ra vẻ mỏi mệt, nản lòng vô tận:
- Chúng ta đã làm được chuyện mà ngươi nói, giữ người phía sau lại, cũng giết hết bọn họ. Nhưng ai ngờ, tên mập này lại tụt lại sau cùng, cứ vậy đánh đến.
- Lão Tống ta nhìn nhầm họ rồi.
- Những thế gia tử đó cũng rất có gan, không một ai trốn tránh, đều lao lên.
- Bọn họ bố trí cạm bẫy, vận dụng thần thông gia truyền, trảm sát sạch sẽ ba mươi sáu yêu loại phía sau, không để cho bất kỳ một ai sống sót, giải quyết được chuyện ngươi nói, cho tới khi tên mập này xuất hiện... Chúng ta đấu không lại hắn, nhưng những thế gia tử đó không có một ai sợ hãi, cho dù họ họ lúc ấy cũng trọng thương, nhưng vẫn xông lên.
Tống Long Chúc buồn bã nói xong, lại ho khan kịch liệt, trong thanh âm bỗng nhiên mang theo chút nức nở:
- Nhưng lão Tống ta cũng có gan, ta không phải không xông lên, ngươi đã giết hết họ, vì sao còn giữ ta lại, ngươi giữ cái mạng chó của ta lại làm gì?
- Đây là thói quen của ta.
Tên mập lúc này mới cười nhạt, lên tiếng:
- Ta bình thường giết người, đều sẽ lưu lại một người sống, bởi vì chỉ có để lại người sống, mới có người kể lại chuyện ta giết người cho người khác nghe, khiến ta không phải là tạo sát nghiệt vô cớ!
- Chứng kiến... Chứng kiến...
Tống Long Chúc giống như khóc lại giống như cười, ra sức giãy dụa, muốn đứng dậy.
Nhưng hắn vẫn thất bại, lúc này một thân thương thế của hắn đã nặng tới khó có thể hình dung, cả người cơ hồ đã bị phế bỏ.
Mà Phương Nguyên lúc này cũng trầm mặc.
Chết hết rồi à?
Nghe Tống Long Chúc nói vậy, Phương Nguyên cũng lập tức trầm mặc.
Cảm giác áp lực trong lòng cực lớn, lại không biết nên đáp lại thế nào.
Người của đội bốn không khiến mình thất vọng, bọn họ đã làm được như theo an bài của mình.
Phe Hắc Ám Chi Chủ, trừ Tứ Đại Sứ Giảra, còn có bốn mươi năm mươi cấp dưới.
Trên trình độ nào đó cũng tương đương với ba vị đội trưởng ở phe Tiên Minh của bọn họ, mỗi người dẫn theo hơn mười đồng bạn tiến vào. Từ thực lực của những thuộc hạ này cho thấy, cũng có cao có thấp, không có thủ đoạn quỷ dị như Hắc Ám Sứ. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, mỗi người đều có trọng dụng. Chính bởi vì Phương Nguyên ý thức được sự đáng sợ của những người đó, mới đặc biệt phái đội bốn do Tống Long Chúc làm đội trưởng đi bọc đánh.
Mà bọn họ cũng đã thực sự làm được, trừ mười thuộc hạ đi theo ba vị sứ giả tới đầu tiên ra, các thuộc hạ còn lại đều không thấy đâu.
Chương 1285 Cùng lao lên đi (1)
Rất có thể bọn họ đã bị chặn đường, sau đó trảm sát. Cộng với bảy tám đại yêu bị mình trảm sát, nhóm người của Hắc Ám Chi Chủ đã tử thương hơn nửa. Hiện tại so sánh thế lực hai bên, bọn họ đã không còn nhiều ưu thế.
Nhưng bất kể là như thế nào, cái giá mà bên mình phải trả cũng rất lớn.
Mạnh gia Đạo Tử, Lục gia Đạo Tử, Cửu Thánh Đường Đạo Tử, đều là thiên kiêu nổi danh Trung Châu, Tần gia Đạo Tử là Bát Kiệt trong Trung Châu Tứ Thánh Bát Kiệt, Lục gia Đạo Tử cũng nằm trong Bát Kiệt, Cửu Thánh Đường Đạo Tử thực lực cũng không thua gì hai người bọn họ...
Hiện giờ đều chết rồi!
Tuy trước đó, Phương Nguyên cũng không có hảo cảm đối với bọn họ, nhưng lúc này áp lực trong lòng cũng rất lớn!
- Ta đến chậm rồi, các ngươi đi quá nhanh!
Mà khi Phương Nguyên trầm mặc, trong lòng tràn ngập áp lực, tên mập đó, hoặc là nói Bất Động Minh Vương, đệ nhị sứ giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ lúc này đang thản nhiên nhìn lướt qua Lữ Tâm Dao, Phụ Sơn Sứ, cùng với đám khôi lỗi dưới tay họ, thản nhiên nói:
- Kẻ ra chúng ta vẫn thiệt rồi, vốn ta tưởng rằng trảm sát mấy tên gia hỏa không biết tự lượng sức mình ở phái sau, coi như cũng thu hồi tiền vốn ba mươi sáu Yêu Cương bị giết, không ngờ các ngươi ở đây lại thua lỗ nhiều như vậy.
Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ lưng còng nhìn nhau, đều trầm mặc không nói gì.
Tất nhiên bọn họ cũng biết chiến dịch này bọn họ làm không được đẹp.
Dù sao ba sứ giả và mười đại yêu cùng tới, trong tay còn có đại sát khí như một trăm lẻ tám đạo Tinh Túc Kỳ, Vương gia Đạo Tử Vương Trụ, mười thần thi, nghênh đón lại chỉ có Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.
Kết quả sau một hồi ác chiến, không ngờ bị bọn họ liên tiếp trảm sát bảy tám vị Yêu Tướng, cuối cùng Phương Nguyên một kiếm bay lên không, còn muốn chém nàng ta trọng thương, Phụ Sơn Sứ bị chém thành Quỷ tu, Vấn Cơ Sứ áo đay thì trực tiếp thần hồn tiêu tán.
Bất kể là như thế nào, quả thật vẫn là lỗ vốn!
Đương nhiên, mấu chốt hơn là, hiện giờ đã hơn một tiếng trôi qua, bọn họ thậm chí vẫn chưa tiếp cận được Tam Thốn Linh Sơn đang bị phong ấn, nói cách khác, chiến dịch này họ đấu tới hiện tại, kỳ thật chưa chiếm được chút tiện nghi nào.
Nhớ tới lúc vừa gặp, còn tưởng rằng Phương Nguyên và Lạc Phi Linh không biết tự lượng sức mình, trong lòng lại vừa phẫn nộ vừa xấu hổ!
- Tiếp theo nên làm gì, xin Minh Vương nói cho!
Lữ Tâm Dao nuốt vào mấy viên đan dược, miễn cưỡng khống chế vết thương trên người, sắc mặt càng trắng bệch, nói với Bất Động Minh Vương.
- Còn có thể làm gì nữa?
Bất Động Minh Vương đó dáng người khôi ngô, một thân màu vàng đồng dữ tợn, nhưng lời nói ra lại rất nhỏ nhẹ, thanh âm hơi bén nhọn, hắn thản nhiên nói:
- Chúng ta chỉ còn lại từng này người, bọn họ cũng vậy, hiện giờ mọi người đã đánh thẳng mặt, có giở mưu kế gì cũng vô nghĩa, dứt khoát trực tiếp động thủ đi, giết bọn họ, sau đó khống chế Tam Thốn Linh Sơn!
Nghe Bất Động Minh Vương nói vậy, Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ lưng còng đều hơi trầm mặc.
Sắc mặt lúc này cũng lộ ra vẻ âm trầm.
Hai người không nói gì nữa, Lữ Tâm Dao vừa rồi đã nôn ra máu, lúc này môi đỏ rực, ánh mắt nàng ta vô cùng oán độc, nhẹ nhàng lau môi hồng, lúc này phía dưới, Vương Trụ và ba vị hộ đạo lão tổ lập tức tinh thần chấn động, một thân chiến ý đề thăng hừng hực, bay tới trước người nàng ta, khí thế của năm người đan vào nhau, giống như mây đen cuồn cuộn không ngừng.
Mà Phụ Sơn Sứ lưng còng thì ngay cả nhục thân cũng không có, chỉ còn một đạo Nguyên Anh, lúc này tất nhiên càng bi phẫn hơn, gầm khẽ một tiếng, trên người tỏa ra hơn mười đạo hồng mang, mỗi một đạo đều nối liền với một khối thần thi, lại khiến cho mười khối thần thi đó cùng ngẩng đầu lên, sắc mặt khô khan, ánh mắt trống rỗng, nhưng trong minh minh, lại có một cỗ yêu tà lạnh lùng nhìn về phía trước.
Chung quanh bọn họ, ba Yêu Tướng còn lại cũng thôi động một thân yêu lực, nhìn về phía Phương Nguyên với vẻ oán hận.
Chiến dịch này đến hiện tại vẫn chưa phân thắng bại, nhưng không nghi ngờ gì nữa, Yêu vực là chịu thiệt nhất.
Hiện giờ Yêu vực để biểu hiện thành ý với Hắc Ám Chi Chủ, có thể nói là bỏ hết vốn liếng, phái ra ước chừng ba mươi sáu Yêu Cương, cùng với mười đại yêu cùng vào Long Tích giúp đỡ bốn vị Hắc Ám Sứ Giả, nhưng hiện giờ, ngay cả Tam Thốn Linh Sơn cũng chưa đụng tới, đã bị trảm sát chỉ còn ba người bọn họ, bất kể là như thế nào cũng khiến trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu, thậm chí cảm thấy có chút sợ hãi.
Mà muốn hóa giải sự sợ hãi này, đương nhiên chỉ có trảm sát toàn bộ thiên kiêu của Tiên Minh!
Mà Phương Nguyên trong không trung đã nhận ra sát cơ của bọn họ đột nhiên nổi lên, ánh mắt nghiêm lại, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, bên cạnh hắn, Lạc Phi Linh nhảy lên trời cao, tay cầm chủy thủ màu đỏ, cảnh giác nhìn bọn họ.
- Dù sao Vấn Cơ Sứ cũng là ta dẫn vào, ngươi giết hắn, ta phải báo thù cho hắn!
Bất Động Minh Vương đã nhận ra chiến ý của Phương Nguyên, tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn một cái, thản nhiên nói.
- Ta cũng phải báo thù cho đồng bạn đã chết!
Phương Nguyên ánh nghênh đón ánh mắt của hắn, nghiêm túc trả lời.
- Nhưng ngươi không báo được thù đâu!
Tên mập nhìn hắn, cười cười, nói:
- Hơn nữa chuyện đã đến nước này, Tiên Minh vốn đã thua rồi, những lão gia hỏa đó không phải muốn có thêm hai mươi năm để đám tiểu bối các ngươi có thời gian quật khởi, có thể cáng đáng một mặt. Nhưng Thiên Nguyên ít nhất đã tổn thất ba thành thiên kiêu, đừng nói là hai mươi năm, dù hai trăm năm cũng chưa chắc đã có thể trưởng thành.
Bình luận facebook