• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (11 Viewers)

  • Chương 1191-1195

Chương 1191 Có nên nhắm mắt không? (2)

Phương Nguyên vội vàng cười nói:

- Không sao!

Lạc Phi Linh nói:

- Vậy chúng ta ra ngoài đi!

Hai người quay đầu lặn ra ngoài động đá ngầm dưới đáy biển, trong động chật hẹp, tất nhiên cự ly rất gần, tim Phương Nguyên đập càng mạnh, liền đã sớm muốn ra ngoài, bơi rát nhanh, lại không ngờ rằng, Lạc Phi Linh đang bơi ở phía trước đột nhiên nhớ tới gì đó, vừa hay dừng lại, quay đầu sang, hai người lập tức vai chạm vai, mặt đối mặt, cự ly chỉ một thước.

Lạc Phi Linh giật mình, nhẹ nhàng mở miệng nói:

- Phương Nguyên sư huynh, ta...

Tim Phương Nguyên cũng đập mạnh, bỗng nhiên nói khẽ.

Hắn không động thần niệm, ở trong nước biển này, nội dung nói ra lại mơ hồ không rõ, chỉ là dường như có chút tức giận.

Lạc Phi Linh theo bản năng nói:

- Ngươi nói gì?

Phương Nguyên nói:

- Ta nói là, kệ mẹ nó đạo lý trong sách.

Lạc Phi Linh ngây ra một thoáng, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt của Phương Nguyên, những lời phía sau cũng không nói ra được.

Phương Nguyên ghé tới, nhẹ nhàng chạm lên môi nàng ta.

Chỉ vừa chạm, Phương Nguyên lại lui lại, mặt đỏ giống như ánh mặt trời Nam Hải.

Lạc Phi Linh đứng trong biển, mãi lâu sau vẫn không nói lời nào, miệng thở ra bọt nước nho nhỏ.

Trong lòng Phương Nguyên có chút sợ hãi, nhìn Lạc Phi Linh, không biết nên nói gì.

Lạc Phi Linh sững sờ một lúc, mới nói:

- Ngươi vừa rồi có phải thi triển lôi pháp với ta không?

Phương Nguyên ngơ ngác nói:

- Không...

Lạc Phi Linh nói:

- Vậy vì sao lại có cảm giác giống như bị lôi quang đánh một cái vậy?

Phương Nguyên nói:

- Ta cũng có loại cảm giác này...

Hai người bỗng nhiên đều trầm mặc một hồi, mặt đối mặt nhìn nhau.

Phương Nguyên lại lấy hết can đảm, tới gần ôm Lạc Phi Linh, cúi đầu hôn nàng ta.

Lạc Phi Linh giống như con cá mềm mại, thân thể Phương Nguyên lại cứng ngắc, động tác vụng về, đáy lòng dù sao vẫn mang theo sự trực tiếp và vô tư của người quê mùa, thích chính là thích, hôn chính là hôn, không cố lộng huyền hư nhiều như vậy, chỉ là trong một cái hôn, loại cảm giác tuyệt vời chưa từng có này liền chạm đến thần hồn, dường như tất cả nhân sinh trước đây đều là chuẩn bị cho thời khắc này.

Đáy biển yên ắng.

Trước người có cá bơi, phía sau có ngọc trai nhiều màu.

Cái hôn này không biết kéo dài bao lâu, Lạc Phi Linh bỗng nhiên mơ hồ nói một câu.

Phương Nguyên cúi đầu nhìn nàng ta, nói:

- Gì?

Lạc Phi Linh nhíu mày nói:

- Khi ngươi hôn ta, ta nên nhắm mắt hay là mở mắt?

Phương Nguyên ngây ra một thoáng, nói:

- Không biết!

Vào lúc này, rất hận mình đọc sách quá ít...

...

- Lạc sư muội...

- Nên trở về trên đảo rồi...

Khi Phương Nguyên và Lạc Phi Linh ở dưới đáy biển, bị một vấn đề làm khó, trên mặt biển, bỗng nhiên nổi lên cuồng phong, cuồng phong đó dường như từ chân trời mà đến, từ từ quét qua cả hải vực, mà trong cuồng phong xen lẫn một thanh âm rõ ràng, thanh âm này dung hợp với cuồng phong, không ai biết truyền ra bao xa, chỉ là vang vọng cả hải vực, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Cho dù là ở dưới hải vực, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh cũng nghe thấy thanh âm này.

Phương Nguyên có chút hoài nghi nhìn về phía Lạc Phi Linh.

Lạc Phi Linh nhíu mày, nói:

- Hồng Thiên Hội đã bắt đầu rồi, có người đến gọi chúng ta!

- Bắt đầu rồi à?

Trong lòng Phương Nguyên hơi có chút mất mát:

- Sao lại bắt đầu vào lúc này?

Nhưng hắn tất nhiên là người phân rõ nặng nhẹ, liền nắm tay Lạc Phi Linh, cùng nhau bay lên trên mặt biển, phá sóng biển, khi tới trong không trung, một đạo pháp lực vận chuyển, tóc và quần áo đều đã khô, mà ở cách đó không xa, con cự côn đó nhìn thấy bọn họ, liền vội vàng bơi tới, ở trên mặt biển dưới chân bọn họ xoay một vòng, bộ dạng dường như có chút lo lắng.

Hai người thu thập đồ đạc, đều là những đồ chơi làm ra trong lúc nhàm chán ở đây, cùng với nội dung trên bia đá Phương Nguyên ghi lại, sau đó hai người cưỡi cự côn, cùng nhau di chuyển về phía bắc.

Mà sau khi bọn họ hiện thân, cuồng phong trên mặt biển lập tức dừng lại, thanh âm đó cũng không lại vang lên nữa.

Vội vàng đi trên mặt biển, mất khoảng một ngày, bọn họ liền thấy trên biển phía trước, trong không trung, trong những đám mây, một nam tử áo trắng khí vũ hiên ngang, giữa trán có ba đạo kim tuyến đang ngồi xếp bằng, hắn vẫn nhắm mắt, lẳng lặng ngồi đó, cho tới khi Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đến gần mới mở mắt, trong ánh mắt đạm mạc dường như có tơ vàng lưu động.

Hắn nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó ánh mắt dừng ở Lạc Phi Linh Lạc Phi Linh, thản nhiên nói:

- Lạc sư muội, ngươi vẫn có chút không hiểu chuyện, không biết Hồng Thiên Hội sắp bắt đầu à, lúc trọng yếu như vậy, không ngờ còn chạy ra chơi mấy ngày?

- Được rồi, được rồi, ngươi đúng, được chưa?

Lạc Phi Linh không hài lòng nhăn mặt nhăn mũi, nói với Phương Nguyên:

- Chúng ta đi thôi, đừng để ý tới hắn!

Phương Nguyên gật đầu, có chút cảnh giác nhìn nam tử đó một cái.

Giống con chó nhỏ bảo vệ thức ăn!

Nam tử có ba đạo kim tuyến giữa trán, tu vi rất cao!

Đây là ấn tượng đầu tiên sau khi Phương Nguyên nhìn thấy nam tử này.

Không nghi ngờ gì nữa, đây lại là một Chí Tôn Nguyên Anh, hơn nữa dựa vào cảm giác của Phương Nguyên cho thấy, nội tình của hắn chỉ sợ không chỉ là Chí Tôn Nguyên Anh, chắc vẫn còn có thủ đoạn dưới đáy hòm khác.

Ý thức được điểm này, trong lòng hắn cũng không khỏi khẽ thở dài. Chí Tôn Nguyên Anh cực kỳ khó thành, mình ở Lang Gia Các, Tuyết Nguyên, chịu khổ bao nhiêu năm mới có thể có thành tựu, vốn đến cảnh giới này đã có đủ nội tình để xưng bá một châu, xưng tông làm tổ, tùy ý để đồ tử đồ tôn hầu hạ, nào ngờ tới Nam Hải lại nhìn thấy nhiều như vậy?
Chương 1192 Kim kiều đại đạo (1)

Có điều nghĩ kỹ lại, lại không thể không thừa nhận đây là thực tại.

Trên đời này có tư cách tự xưng thiên kiêu, cũng không chỉ có một mình mình, có tạo hóa cũng không chỉ có một mình mình, chịu bỏ công sức khổ tu lại lại càng không chỉ có một mình mình, đây vốn chính là một đại thế thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, tranh phong thiên hạ.

Cửu Châu chi địa, luận về nội tình tu hành, Trung Châu đứng đầu.

Mà Trung Châu được xưng có ba mươi hai cổ tộc, mười chín thế gia, đó đều là đạo thống và huyết mạch cổ xưa không biết đã truyền thừa bao nhiêu vạn năm, nếu ước lượng những cổ tộc và thế gia này, cho dù là Thất Đại Thánh Địa thế gian, nội tình và thế lực cũng không bằng họ, mà trong ba mươi hai cổ tộc, mười chín thế gia này, mấy trăm năm qua lại chỉ xuất hiện mười hai vị nhân tài Tứ Thánh Bát Kiệt, không biết bao nhiêu tạo hóa và tài nguyên đều tụ về thân của mười hai người này, điều kiện tu hành của bọn họ vốn đã không phải một tán tu như mình có thể tưởng tượng.

Mà trước khi vào Tuyết Nguyên, đã nghe nói tới trong Tứ Thánh Bát Kiệt đã có người thành tựu Nguyên Anh, rồi tới về sau, những người còn lại cũng đều tiến vào Côn Luân Sơn tìm kiếm tạo hóa, hiện giờ chắc hẳn cũng đã tiến thêm một bước, tu vi tiến nhanh...

Vừa nghĩ vậy trong lòng cũng thoải mái hơn.

Dù sao mình cũng không có nhiều điều kiện như vậy, thậm chí ngay cả Côn Luân Sơn cũng không được đi.

Dưới tình huống như vậy vẫn dựa vào bản thân thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, chẳng lẽ còn không đủ để kiêu ngạo à?

Huống chi, mình thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng cũng chỉ là Chí Tôn Nguyên Anh thôi sao?

Như vậy lại nhìn nam tử đó, vẻ cảnh giác trong lòng cũng giảm đi.

Không thể để ở trên người mình xuất hiện loại tiết mục vừa gặp đã đoạt thân như trong tuồng cổ hồng trần được, người trước mắt này cũng có chút bộ dạng ác bá đoạt thân được miêu tả trong tuồng, nhưng mình lại không phải là tiểu sinh yếu đuối trong đó, Lạc Phi Linh cũng không phải người không có chủ kiến.

- Người đó là ai thế?

Hắn và Lạc Phi Linh cưỡi cự côn, tiến về hướng bắc, tốc độ cực nhanh.

Mà nam tử giữa trán có ba đạo kim tuyến kia cũng không hạ xuống cự côn, vẫn ngồi xếp bằng trong mây bay, chỉ là cự côn tốc độ đáng sợ, phá gió xuyên sóng, hắn lại một mực không nhanh không chậm cách chừng trăm trượng, dường như không tốn chút sức nào.

- Hắn á...

Lạc Phi Linh quay đầu lại nói nhỏ:

- Hắn là Đạo Tử của Trung Châu Tần gia, tên là Tần Loạn Ngô, danh khí rất lớn, người Trung Châu đều nói cái gì Tứ Thánh Bát Kiệt, hắn chính là một vị ít tuổi nhất trong Tứ Thánh, bởi vì khi ta còn nhỏ, hắn từng ở Vong Tình Đảo tu hành một đoạn thời gian, cho nên mỗi ngày ở trước mặt ta đều tự coi mình là trưởng bối, không gặp hắn còn đỡ, vừa gặp hắn, quản ta còn hơn cả cô cô, mỗi ngày đều giả vờ đứng đắn, dù sao thì ta cũng từng thấy hắn nhìn trộm nha hoàn nhà ta tắm gội...

- Một trong Trung Châu Tứ Thánh chính là bộ dạng này à?

Phương Nguyên có chút xấu hổ.

Hắn lúc đầu quả thật là không để ý lắm tới Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân mà Trung Châu thịnh truyền, có điều hiện giờ, bị mấy thế gia cổ Trung Châu căm hận, tất nhiên cũng phải tìm hiểu một chút, biết tới danh hiệu của những người này, nếu người này là người của Tần gia, ít tuổi nhất trong Trung Châu Tứ Thánh, chắc hẳn chính là Loạn Thiên Tiểu Thánh, một trong những người tu hành trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Trung Châu.

Cũng không ngờ hắn thì ra lại trẻ tuổi như vậy.

Cự côn cưỡi sóng, phá biển mà đi, sau chừng một ngày, đã có thể thấy được một số tiểu đảo, trong lòng Phương Nguyên cũng có chút khẩn trương.

Lần này tới tất nhiên sẽ gặp được vô số đại nhân vật trong giới tu hành hiện tại, chắc hẳn cũng sẽ gặp lại rất nhiều cố nhân, quan trọng hơn là, gặp được người nhà của Lạc Phi Linh, thật sự không biết sau khi nhìn thấy bọn họ, sẽ có phản ứng gì, có cố sự gì.

Trong đoạn thời gian này ở chung với Lạc Phi Linh, hai người cũng không có gì giấu nhau, Phương Nguyên tất nhiên cũng đã có hiểu biết về thân thế của Lạc Phi Linh.

Nàng ta chính là đệ tử của Nam Hải Vong Tình Đảo, một trong Thất Đại Thánh Địa, có phải là Thánh Nữ hay không thì Lạc Phi Linh không nhắc tới, Phương Nguyên cũng không hỏi, chỉ biết Vong Tình Đảo Vong Tình Đảo này thực sự là nội tình hùng hậu, truyền thừa vô số năm, trong đảo dường như phần lớn là nữ tử, lấy Vong Tình Đảo làm hạch tâm, chung quanh có mười hai hòn đảo cực lớn, đều là thế lực của Vong Tình Đảo, phân biệt do mười hai vị trưởng lão của Vong Tình Đảo phụ trách đóng giữ.

Đối với thực lực mạnh, nội tình dày của Vong Tình Đảo, Phương Nguyên cũng không cảm thấy hứng thú lắm.

Hắn chỉ là không nhịn được mà bắt đầu lo lắng về một vấn đề: Sư môn của Lạc Phi Linh vì sao lại lấy tên là vong tình?

Lại nghĩ tới Cửu cô năm đó mình từng gặp, chính là đạo cô thân mặc đạo bào, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

Chẳng lẽ là có ám chỉ gì?

...

Rất nhanh, cự côn đã bơi tới phạm vi thế lực của Nam Hải Vong Tình Đảo, lúc này trong tầm mắt đã có thể thấy được trên biển xa gần, khắp nơi đều là tiên sơn sang sát, trời xanh núi biếc, tiên sơn ẩn sau sương mù, trong không trung, thỉnh thoảng có thể thấy được tiên cầm bay lượn, người tu hành đạp kiếm cưỡi mây, nhìn giống như tiên cảnh, thanh du thanh nhã, chỉ là Phương Nguyên có thể cảm thấy trong sự thanh u thanh nhã này ẩn tàng một số khí cơ lạnh lẽo, trong lòng liền đoán được, vì Hồng Thiên Hội, e là cả tòa Nam Hải đã được phong cấm.
Chương 1193 Kim kiều đại đạo (2)

Cự côn di động tới một tiểu đảo phạm vi mấy chục dặm, liền chìm xuống, hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều lên bờ, lại thấy nơi này giống như hòn đảo ngoại vi của Hồng Thiên Hội, có không ít đệ tử thế gia tu vi rất cao đồn trú, cao thủ các lộ lúc này đều dựa theo thứ tự mà xếp hàng, lẳng lặng chờ đợi, trong đó có mấy người Lục Thiếu Bá của Lục gia Đạo Tử, nữ tử cưỡi hạc mà Phương Nguyên trước đây đã gặp, bọn họ xếp ở trước nhất, nhìn thấy Phương Nguyên và Lạc Phi Linh dắt tay mà đến, ánh mắt nghiêm lại, nhưng không nói gì.

Nhưng sau khi nhìn thấy nam tử giữa trán có ba đạo kim tuyến, ánh mắt liền tránh đi.

- Nhiều người như vậy đều tới rồi, xem ra chúng ta vừa kịp lúc!

Lạc Phi Linh nhìn lướt qua xung quanh, cười nói:

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi lát nữa cứ theo ta là được!

Phương Nguyên gật đầu, tất cả để cho Lạc Phi Linh làm chủ.

Hắn bình thường làm việc, luôn sẽ chuẩn bị rất kỹ để tránh bối rối, nhưng lần này tới Nam Hải, lại chẳng kịp làm gì, hơn nữa cũng cảm thấy mình không cần thiết phải làm, dù sao là đến địa bàn của Lạc Phi Linh, tất nhiên cứ nghe theo an bài của nha đầu này là được rồi.

Chưa nói được mấy câu liền nghe thấy phía đông bắc bỗng nhiên có một đạo linh quang bay lên trời cao, nhuộm đẫm cả nửa thiên không.

Có người hưng phấn nói:

- Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi à?

Chưa dứt lời, chung quanh đã xuất hiện từng đạo khí cơ biến hóa, trận thế bao phủ cả tiểu đảo này bắt đầu biến hóa, dần dần mở ra một thông đạo, mà cùng lúc đó, phía trước có sóng biển cuồn cuộn, kim quang chói mắt, lại thấy trong hải vực, trên một tòa tiên đảo ngoài mấy chục dặm, đột nhiên có bảy tám đạo kim quang xuất hiện, phân biệt tán về mấy hòn đảo chung quanh, giống như kim kiều (cầu vàng).

Mà theo kim kiều đó được dựng lên, chung quanh mỗi một tòa kim kiều lại có hai tượng đá màu đen vô cùng to lớn từ trong biển nhô ra.

Chúng dựng ở hai bên kim kiều, giống như môn thần chắn đường!

- Không được ồn ào, theo thứ tự vào điện xem lễ!

Có một thanh âm nặng nề vang lên từ trên đảo ở vị trí trung tâm nhất, rất là uy nghiêm.

- Mau, mau, theo thứ tự vào điện.

- Trời ạ, thật không ngờ lúc sinh thời lại có thể tham gia thịnh sự bực này...

- Mau lên, tiên hội đệ nhất đẳng thế gian, cho dù là chỉ đi vào uống một ly trà cũng coi như là không uổng đời này...

- ...

- ...

Trong những tiếng nghị luận khe khẽ, các tu sĩ xếp hàng dài, theo thứ tự đi trên kim kiều được hai tượng đá nâng đó.

Phương Nguyên ở bên cạnh quan sát, lại phát hiện, người ở đây vào điện đều là cảnh giới Nguyên Anh, người tu vi cao nhất cũng chỉ là Chí Tôn Nguyên Anh như Lục gia Đạo Tử, lại không thấy những đại nhân vật trong truyền thuyết, chắc hẳn đều từ trên đảo khác vào điện.

Nhớ tới lời nói của Cửu cô năm đó, Nam Hải tiên hội các đời, đều là các đại nhân vật thế gian tham dự, từ trước tới nay, tu vi thấp nhất cũng chỉ là Nguyên Anh, lại là vì người đó có danh hiệu thiên hạ đệ nhất Đại Trận Sư, nếu so sánh, tiên hội lần này, dường như Nguyên Anh nhiều hơn không ít, cũng không biết có phải nguyên do bởi vì trong giới tu hành hiện giờ, chiến lực cao cấp quá ít không.

- Phương Nguyên sư huynh, chúng ta đi thôi!

Lạc Phi Linh dường như cũng có chút hưng phấn, kéo tay Phương Nguyên chen về phía trước, dường như đang xem có cơ hội chen ngang hay không.

- Phương Nguyên đạo hữu xin dừng bước!

Nhưng cũng đúng lúc này, Loạn Thiên Tiểu Thánh Tần Loạn Ngô vẫn đi theo sau lưng bọn họ trăm trượng bỗng nhiên thản nhiên lên tiếng, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh quay đầu lại, liền thấy hắn không biết từ khi nào đã chạy tới gần bọn họ, lạnh lùng nói:

- Phi Linh sư muội có tư cách vào điện dự thính, nhưng vị Phương Nguyên đạo hữu này lại chưa được phép, chỉ có thể chờ ở đây, không được tự tiện vào Hồng Thiên Hội Trường!

- Gì cơ?

Lạc Phi Linh nghe vậy lập tức bất mãn, nói:

- Phương Nguyên sư huynh cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, có chỗ nào kém hơn những truyền nhân những truyền nhân Côn Luân Sơn đó.

Tần Loạn Ngô nhíu mày, nói:

- Đây không phải là vấn đề tu vi, những truyền nhân Côn Luân Sơn đó tới đây đều có ý chỉ của Tiên Minh, mới có tư cách giống như chúng ta vào điện dự thính, Phương Nguyên đạo hữu chưa có lệnh này, tất nhiên không thể vào!

Lạc Phi Linh nói:

- Nơi này là Nam Hải, ta sẽ dẫn Phương Nguyên sư huynh vào!

Tần Loạn Ngô lắc đầu, nói:

- Tuy nơi này là Nam Hải, nhưng hội này là Tiên Minh thiết lập, quy củ không thể loạn!

Lạc Phi Linh tức giận, muốn nói tiếp, Phương Nguyên lại lên tiếng:

- Quy củ vẫn phải giữ, ngươi cứ vào trước đi!

Lạc Phi Linh thấy Phương Nguyên dường như không bị ảnh hưởng, mới hơi yên tâm, nói:

- Vậy ngươi chờ ta, ta đi tìm lão tổ tông nói chuyện!

Khi nói đã đạp mây đỏ, lao tới không trung xa xa, đi rất nhanh.

Phương Nguyên cười cười bất đắc dĩ, tay chắc sau lưng, đứng ven cầu chờ.

Mà đám người Lục gia Đạo Tử thấy bộ dạng này của hắn, cũng không nói nhiều, chỉ coi như không quen, thản nhiên liếc hắn một cái rồi theo thứ tự đi qua hắn, chân giẫm kim kiều, tay áo tung bay, rất tiêu sái, giống như tiên nhân, đi thẳng tới đại điện.

Có người đi qua bên cạnh Phương Nguyên, trên mặt lộ ra nụ cười phức tạp, quay đầu thấp giọng nói nhỏ với người bên cạnh.

Phương Nguyên bất động thanh sắc, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Nam Hải Hồng Thiên Hội, so với nói là một hồi tiên hội, chẳng thà nói là một đại điển nghị sự trước đại kiếp.

Mỗi lần tới lúc này, cao thủ thế gian, nhân vật nổi tiếng, người chủ sự của các đại đạo thống, cao thủ nhàn vân dã hạc, thậm chí một số cao thủ tà đạo thân phận đặc thù, cùng với các đại yêu đều sẽ tới tham dự, có thể nói là cao thủ tập hợp.
Chương 1194 Đón ngươi vào điện (1)

Nếu những người này có một điểm tương đồng, vậy đó đều là cao thủ tuyệt thế tay nắm quyền cao, nhất cử nhất động đều có sức ảnh hưởng cực lớn đối với Thiên Nguyên, đối với những người này mà nói, cũng chỉ có bực đại sự như đại kiếp hàng lâm mới có thể khiến bọn họ rời khỏi hang ổ của mình, tụ lại một chỗ, cùng thương thảo đại sự.

Cũng chính bởi vì tiên hội này ba ngàn năm chỉ có một lần, cho nên quy cách này mới là chí cao vô thượng.

Các đại nhân vật đó không cần phải nhắc nhở, bọn họ vốn là đối tượng được tiên hội mời, nhưng đối với người tu hành trẻ tuổi mà nói, có thể tham gia tiên hội này cho dù chỉ vào trắc điện dự thính cũng là một loại vinh quang chí cao vô thượng, cả đời chỉ có một lần!

Nếu Phương Nguyên đã tới Nam Hải, tất nhiên cũng muốn tham dự.

Năm đó khi Cửu cô nói với hắn về tiên hội này cũng có ý khảo nghiệm hắn.

Khi đó, Cửu cô đã ám chỉ nếu có thể thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, có lẽ có tư cách tham dự, Phương Nguyên trong nhiều năm như vậy cũng luôn vì phương hướng này mà nỗ lực, cuối cùng vào khoảnh khắc trước khi bước vào Nam Hải đã thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, coi như là đạt được tiêu chuẩn, như vậy có được như ước nguyện, tiến vào Nam Hải Hồng Thiên Hội này hay không, chính là sự quan tâm duy nhất của hắn.

Lúc này, nhìn thấy đám người Lục gia Đạo Tử đều lục tục bước lên kim kiều, tới tiên điện, sau lưng bọn họ, thậm chí còn có rất nhiều người không phải là Chí Tôn Nguyên Anh cũng chờ bước lên kim kiều, mình lại chỉ có thể chờ ở ven cầu, tâm tình tất nhiên có chút không vui.

Hắn biết, nếu là thực lực và tu vi, mình chắc là đủ rồi.

Thậm chí luận công đức, mình cũng đủ rồi!

Không nhắc tới gì khác, chuyện ở Tuyết Nguyên, mình phá vỡ âm mưu bí mật của mấy thế gia cổ và đạo thống, hủy kế hoạch của bọn họ, cứu vớt vô số tài nguyên, chỉ chuyện này đã là công lớn với Ma Biên, là công đức mà người bình thường căn bản không thể chạm đến.

Mà dưới tình huống như vậy, có cho mình vào hội hay không lại chỉ là một ý niệm của Tiên Minh.

Mà đây kỳ thật cũng là vấn đề Phương Nguyên luôn quan tâm, khi hắn ở trên Tuyết Nguyên đắc tội với những thế gia và đạo thống đó, liền nghĩ tới vấn đề này, mình phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, những thế gia và đạo thống đó tất nhiên là hận mình tới thấu xương, mà Tẩy Kiếm Trì thì chỉ quan tâm tới kiếm đạo, sau khi trừng phạt nội bộ những đệ tử Tẩy Kiếm Trì có liên quan tới việc này thì cái khác liền mặc kệ, mình có vì sự kiện đó mà trở thành hạng người bị trời bỏ đất ghét quỷ hiềm hay không, một điểm mấu chốt nhất chính là phải xem Tiên Minh nhìn nhận mình như thế nào.

Tiên Minh sẽ vì thái độ của những thế gia và đạo thống đó mà lạnh nhạt với mình, hay là tỏ rõ thái độ tán thành công đức của mình?

Phương Nguyên cũng biết, thế gian nội tình sâu nhất chính là Trung Châu, những thế gia đó đều là một nhóm người có sức ảnh hưởng nhất thế gian, bọn họ cho dù là ở trong Tiên Minh cũng đều có người phát ngôn của mình, nếu luận về cống hiến đối với chống đỡ đại kiếp, những thế gia và đạo thống này đương nhiên là trọng yếu hơn mình nhiều, nhưng Phương Nguyên vẫn ôm một hy vọng đối với Tiên Minh, muốn nhìn kết quả của bọn họ.

Dù sao, Tiên Minh cũng đại biểu cho nguyện vọng bản chất nhất của Thiên Nguyên, đó chính là chống lại đại kiếp.

Mà những người trong Tiên Minh, tuân theo pháp tắc, không xen vào đạo thống chi tranh, không đoạt thiên hạ, không mưu tư lợi, thậm chí không hạn chế ở tranh đấu tộc quần, chỉ một lòng muốn đoàn kết thế lực các phương Thiên Nguyên, ngưng tụ một lòng, vượt qua đại kiếp.

Ở Thiên Nguyên, bọn họ coi như là một nhóm người có lý tưởng hóa nhất.

Những người này sẽ đối đãi với mình như thế nào?

...

Người xung quanh lục tục lên cầu, đều đi qua người Phương Nguyên.

Phương Nguyên đứng tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh, tùy ý để gió biển thổi vào.

Chung quanh đã có rất nhiều ánh mắt cổ quái nhìn tới, cho dù là người của thế gia hận Phương Nguyên tới mấy, cũng không ai mở miệng nói gì, càng không có ai vào lúc trang trọng thế này lại lên tiếng trào phúng, bọn họ chỉ đi qua bên cạnh Phương Nguyên, sau đó thì không chút để ý nhìn hắn một cái, về phần sâu trong ánh mắt có vẻ đắc ý và đùa cợt hay không thì chỉ họ mới biết.

Trên kim kiều, dòng người thưa dần.

Người có tư cách vào tiên điện tất nhiên không nhiều lắm, rất nhanh liền đi hết, còn lại đều là thị vệ tùy thân của các đại nhân vật, vốn không thể tiến vào tiên điện, lúc này Phương Nguyên vẫn đứng ven cầu, tất nhiên dẫn tới rất nhiều ánh mắt.

Chung quanh đã bắt đầu có một số tiếng thì thầm to nhỏ vang lên.

Trong hư không chung quanh, thậm chí ở bờ bên kia kim kiều, cũng lờ mờ có một số ánh mắt nghiền ngẫm từ rất xa nhìn tới.

Gió biển phần phật, áo xanh tung bay.

Phương Nguyên nhíu mày, Lạc Phi Linh chắc chưa thuyết phục được lão tổ tông của Vong Tình Đảo lên tiếng, vẫn không thấy bóng dáng, mà bên Tiên Minh cũng không có phản ứng gì, cũng là tượng đá giáp đen hai bên đã tiếp dẫn đủ người, dường như chuẩn bị ly khai.

- Phương đạo hữu, việc đã đến nước này, cũng không tiện nói gì!

Sau lưng Phương Nguyên, Loạn Thiên Tiểu Thánh Tần Loạn Ngô vẫn chưa lên kim kiều hơi nhíu mày.

Hắn trước đó vẫn không bước lên kim kiều, chỉ đứng ở bên cạnh Phương Nguyên, tựa hồ là vẫn đang nhìn chằm chằm Phương Nguyên, cho tới lúc này mới nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó thấp giọng nói một câu, tiếp theo liền thôi động mây bay, lướt tới trên kim kiều.
Chương 1195 Đón ngươi vào điện (2)

Sau khi lên kim kiều, hơi dừng lại một chút, giống như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói.

Sau khi hắn lên kim kiều, hai tượng đá màu đen giống như cũng có chỉ lệnh, chuẩn bị thu hồi kim kiều.

- Quả thực không thể đi vào à?

Lúc này ánh mắt của đám người hộ đạo giả, tộc vệ của các thế gia thủ trên đảo nhỏ cũng lập tức trở nên nóng bỏng.

Không biết bao nhiêu ánh mắt đều dừng ở trên mặt Phương Nguyên, tiếng thì thầm to nhỏ vang lên vô số, tuy đến cảnh giới hiện giờ, rất ít có người không hiểu chuyện như vậy, ở ngay trước mặt Phương Nguyên mà nói gì đó, nhưng thái độ lại rất rõ ràng, có người mang theo vẻ thương xót, có người mang theo vẻ trào phúng, còn có một số người lúc này đều đứng xa xa nhìn Phương Nguyên mà cười, vẻ mặt rất hưng phấn.

Tuy Chí Tôn Nguyên Anh thế gian không nhiều lắm, nhưng cũng có một số, không tham dự tiên hội này cũng không sao, dù sao có rất nhiều người căn bản ngay cả đến cũng không đến, nhưng giống như Phương Nguyên, vốn ở nơi đầu sóng ngọn gió lại đi tới Nam Hải, thậm chí đứng bên cạnh kim kiều đợi lâu như vậy, kết quả lại không thể đi vào tiên hội, vậy không nghi ngờ gì nữa có chút đặc thù, khó tránh khỏi bị người ta chú ý.

Chờ tương lai chuyện này truyền ra, lại càng không biết sẽ có những lời đồn gì.

Người thanh niên từng phong quang vô hạn, hiện giờ vẫn biểu hiện ra tiềm lực cực lớn này chung quy vẫn bị thiên hạ bỏ quên sao?

...

Mà nghênh đón gió biển, Phương Nguyên cũng thấp giọng thở dài.

Từ xa có thể thấy được, bốn phương tám hướng, từng đạo kim kiều đi thông tới các hòn đảo đều bắt đầu được thu hồi.

Trong lòng hắn cũng có một tia mất mát, chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, chợt nghe một thanh âm non nớt vang lên:

- Chậm đã!

Hai thạch điêu màu đen bên cạnh Phương Nguyên vốn đã chuẩn bị thu hồi kim kiều, nghe thấy một tiếng hét lớn này, động tác trên tay chậm lại, mọi người trên đảo nhỏ cũng đều ngẩng đầu nhìn về phía chỗ thanh âm đó truyền đến, lại thấy ở đầu kia kim kiều, một thiếu niên cưỡi một con ngựa trắng, đang ra roi thúc ngựa chạy tới, trong tay giơ cao một quyển trục.

- Người đó là...

Khi người ta thấy rõ bào phục của thiếu niên trên kim kiều, cùng với con vật cả người trắng ngần, gáy mọc vảy trắng, đầu mọc hai sừng, ra sức dụi mắt mới phát hiện đó không phải bạch mã, mà là một con Kỳ Lân màu trắng hiếm thấy, ánh mắt lập tức trợn tròn.

Một thân nho bào, cưỡi Kỳ Lân trắng, thân phận của người thiếu niên này còn khó đoán sao?

- Tiên sinh, ngươi cuối cùng cũng tới rồi.

Thiếu niên cưỡi Kỳ Lân trắng lao tới bên cạnh kim kiều, từ trên lưng Kỳ Lân nhảy xuống, lớn tiếng chào hỏi Phương Nguyên, sau đó chắp lễ đệ tử, vái Phương Nguyên một cái, lúc này mới đứng lên, chỉ thấy mặt đầy kinh hỉ, rất là kích động.

- Ngươi đã lớn như vậy rồi à?

Trong lòng Phương Nguyên cũng khẽ động, tất nhiên nhận ra thiếu niên cưỡi Kỳ Lân trắng mà đến này.

Chính là thiếu chủ Lang Gia Các Bạch Du Nhiên năm đó, hiện giờ đã trưởng thành thành một thiếu niên, lúc trước khi mình ở Lang Gia Các dạy hắn, hắn còn chưa bắt đầu tu hành, mà hiện giờ lại đã có tu vi Thiên Đạo Trúc Cơ.

- Tiên sinh, ta là phụng mệnh của mẫu thân, đặc biệt tới đón ngươi vào!

Bạch Du Nhiên vui sướng nói với Phương Nguyên, sau đó giơ cao quyển trục trong tay, trầm giọng quát tượng đá canh giữ ở hai bên kim kiều:

- Lang Gia Các có gián thư ở đây, lục đạo khôi thủ Phương Nguyên tiềm lực vô hạn, phẩm tính đều tốt, nên vào tiên hội!

Các tu sĩ trên tiểu đảo nghe vậy đều cả kinh.

Ai có thể ngờ được, vào thời điểm cuối cùng lại có thiếu chủ Lang Gia Các tự mình cầm gián thư tới đón hắn?

Chỉ là sự kinh ngạc trong lòng chưa vơi, liền thấy ở phương hướng tiên điện, một đóa mây đỏ dâng lên, dọc theo kim kiều rất nhanh lướt về phía tiểu đảo, trên mây có một vị âm thị mập mạp đang đứng, bên cạnh có người tinh mắt, sớm đã nhận ra thân phận của người này, chính là Lạt Thủ Thôi công công, tâm phúc hiện tại của Thần Hoàng trong Hoàng Châu Cửu Trọng Thiên Cung, có thể nói là một tay che trời.

Thôi công công đó đạp mây đỏ, đi tới tiểu đảo, cười cười với Phương Nguyên, sau đó mới chậm rãi mở tử bảng trong tay, dài giọng nói:

- Cửu Trùng Thiên Tiên Hoàng có chỉ: Phương Nguyên này trẫm rất thưởng thức, Hồng Thiên Hội nên có một chỗ của hắn...

Chung quanh lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Lúc này, đột nhiên một đạo kiếm quang bay ra, trên đảo nhỏ vang lên kiếm âm:

- Để hắn vào đi!

Lại có một luồng sáng đỏ vội vàng bay tới, chính là Lạc Phi Linh mặt đỏ bừng chạy về.

Phía sau chính là một nữ tử trẻ tuổi mặc quái y của Dịch Lâu, tay đỡ phù mà đến, vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy đã có nhiều người như vậy mở miệng, chỉ dứng trên kim kiều, gật đầu với Phương Nguyên, chỉ chỉ phù lệnh trong tay, mỉm cười.

Mà cuối cùng là một vị lão giả râu bạc trắng, chậm rãi từ trên kim kiều đi tới, chính là Thái Hư tiên sinh.

Hắn tay cầm phất trần, đi tới đầu này của kim kiều, cười nói với Phương Nguyên:

- Lão phu đại biểu Tiên Minh, mời ngươi vào điện!

Kim kiều hoành không, chỉ thẳng tới tiên điện, kim quang rực rỡ, giống như bình bộ kim vân.

Phương Nguyên đứng ở vị trí đầu cầu, nhìn mọi người, tư vị trong lòng nhất thời khó có thể hình dung.

Vốn tưởng rằng Phương Nguyên đã là người vô duyên với tiên hội, lại không ngờ vào thời điểm cuối cùng bỗng nhiên lập tức có nhiều người như vậy đến mời, hạng phó dịch của các thế gia lưu lại chung quanh đảo nhỏ đều trợn mắt há hốc mồm, giống như choáng váng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom