• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (8 Viewers)

  • Chương 1181-1185

Chương 1181 Hồng Thiên Hội (2)

Phương Nguyên nghe nàng ta nói vậy, cũng thầm gật đầu.

Lạc Phi Linh, nói đến đây lại thở dài:

- Chỉ là sinh linh Thiên Nguyên vận khí quá kém!

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, nhìn về phía nàng ta.

Lạc Phi Linh nói:

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi có nghe nói không, kỳ thật năm đó cao thủ các tộc tề tụ Côn Luân Sơn, nghiên cứu phương pháp tiêu diệt vĩnh viễn đại kiếp, là bởi vì bọn họ cảm thấy Thiên Nguyên đã nắm giữ đủ nội tình, có thể giải quyết vấn đề đại kiếp một cách vĩnh viễn, nhưng lại không ngờ rằng, mười năm tham ngộ, cuối cùng chỉ nghênh đón một hồi đại biến, tất cả mọi người đều chết trong trường hạo kiếp đó, đồng thời bị hủy diệt còn có các loại tâm huyết nghiên cứu đại kiếp của các tiền bối, cùng với kết quả nguồn gốc đại kiếp xuất hiện mà bọn họ thôi diễn ra.

- Mà cuối cùng, còn lại chỉ có một số điển tịch không trọn vẹn và các loại phương pháp khó phân biệt thật giả!

Nghe thấy những lời này, Phương Nguyên hơi trầm ngâm.

Hắn sao lại không biết đại sự có ảnh hưởng cực kỳ sâu xa đối với Thiên Nguyên này?

Nhìn về phía một tia đỏ ở chân trời phía nam, tâm tình lộ ra có chút trầm trọng, hắn biết địa vị của Lạc Phi Linh phi phàm, biết rất nhiều chuyện mà mình không biết, bởi vậy sau khi do dự một thoáng, nói:

- Thiên Nguyên hiện tại có mấy phần khả năng vượt qua được đại kiếp?

Lạc Phi Linh nghĩ nghĩ, nói:

- Nếu không có biến cố ngàn năm trước, vốn là nắm chắc vượt qua được, nhưng hiện tại...

Nàng ta theo bản năng xòe ngón tay ra, sau đó cười khổ nói:

- Chỉ là một hồi đại kiếp đó, thế gian đã tổn thất bảy thành đại tu, những người đó hoặc là vẫn sống sót từ kiếp nguyên trước, hoặc là dùng hai ngàn năm trưởng thành ở kiếp nguyên này, trở thành hạng người thần thông cái thế, kinh tài tuyệt diễm, kết quả bởi vì trường hạo kiếp đó mà tổn thất toàn bộ, hiện giờ mới trôi qua một ngàn năm, tuy Tiên Minh vẫn đang cực lực bồi dưỡng cao thủ, khiến người có tiềm lực tận hết khả năng trưởng thành, mà theo đại kiếp tới gần, thế gian cũng quả thật xuất hiện không ít Tiên Miêu, nhưng dù sao cũng mới được một ngàn năm, một ngàn năm ngắn ngủi, sao có thể bù đắp được tổn thất đó?

Không khí lộ ra có chút trầm trọng.

Cho dù là Phương Nguyên và Lạc Phi Linh hiện giờ, tu vi đều đã rất sâu, nhưng ở trước mặt đại thế này vẫn lộ ra rất nhỏ bé.

Nhắc tới vấn đề này, liền cảm thấy trong lòng vô cùng áp lực.

Phương Nguyên qua rất lâu, đột nhiên hỏi một vấn đề:

- Ngươi nói xem, bên trong Đạo Nguyên Chân Giải, thực sự giải quyết được bí mật đại kiếp chăng?

Ngàn năm trước, trường hạo kiếp đó cũng không phải không có kết quả.

Mà kết quả đó tất nhiên chính là Đạo Nguyên Chân Giải được xưng là ghi lại cách giải quyết đại kiếp.

Lúc đầu các tu sĩ thế gian đều tin truyền thuyết đó là thật, nhưng tới về sau lại không có ngoại lệ, đều cho đó là giả.

Phương Nguyên biết Đạo Nguyên Chân Giải không phải là giả, nhưng hắn cũng không biết nên đối kháng đại kiếp như thế nào.

Lạc Phi Linh nghe vậy cũng ra sức gật đầu, nói:

- Đúng đúng, thế nhân đều nói bên trong Đạo Nguyên Chân Giải có bí mật giải quyết đại kiếp, lại một mực không ai nhìn thấu, ngay cả người như lão tổ tông cũng nghĩ không thông, ta nghe bọn Cửu cô nói, trên đời này, chỉ có một người tự xưng là Hắc Ám Chi Chủ đọc hiểu Đạo Nguyên Chân Giải, nhưng việc hắn làm lại ngược với Tiên Minh...

Vừa nói vừa nhíu mày:

- Tiên Minh chỉ muốn đối kháng đại kiếp, nhưng người đó lại giống như đang đợi đại kiếp hàng!

Phương Nguyên nhíu mày, suy nghĩ rất lâu, mới nói:

- Ngươi cảm thấy người này thật sự có thể xem hiểu Đạo Nguyên Chân Giải à?

- Không biết...

Lạc Phi Linh lắc đầu thở dài:

- Người này rất thần bí, Tiên Minh vẫn luôn muốn trao đổi với hắn, nhưng đều thất bại, không lâu trước bốn vị Thánh Nhân liên thủ tới Ma Biên, muốn tìm hắn, kết quả đều thất bại, ài, người thường thật sự khó có thể nghĩ thông suốt, người này rốt cuộc là nghĩ như thế nào, vì sao hắn muốn diệt thế, không ngờ còn được nhiều người ủng hộ như vậy?

Phương Nguyên suy nghĩ rất lâu, lại khó mà nghĩ thông được, ngược lại lòng đầy nghi hoặc.

Qua rất lâu, hắn mới thấp giọng nói:

- Đại kiếp sắp hàng lâm, các loại yêu ma quỷ quái đều chui ra.

Lạc Phi Linh nghe cũng ra sức gật đầu, bỗng nhiên cười tủm tỉm nhìn Phương Nguyên, nói:

- Nhưng cũng may có người như ngươi, ta cũng có nghe nói việc ngươi lúc ấy làm ở Tuyết Nguyên, đúng là hả giận, lúc ấy lão tổ tông nghe nói chuyện những thế gia đó muốn làm, tức tới hất đổ cả tách trà, nói những người đó đúng là không biết sống chết, Hồng Thiên Hội lần này, những người đó vốn có tư cách vào vào khách điện được tôn trọng nhất của Nam Hải, nhưng lão tổ tông lại chỉ bảo họ thủ ở ngoại vi hải vực !

Nhìn nàng ta cười tới híp cả mắt, trong lòng Phương Nguyên cũng cảm thấy trấn an.

- Việc này luôn có người phải làm!

Qua một lúc, hắn mới cười nói:

- không thể để những kẻ ngu xuẩn này phá hủy thế giới của chúng ta.

Lạc Phi Linh quay đầu nhìn hắn, mắt chớp chớp.

Phương Nguyên có chút kinh ngạc, sờ sờ mặt mình, nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu.

Lạc Phi Linh cười khà khà, nói:

- Khi ngươi nói những lời này thực sự trông rất đẹp trai!

Phương Nguyên cười khổ bất đắc dĩ, thầm nghĩ khó mà nắm bắt được suy nghĩ của nàng ta.

Lạc Phi Linh nhảy lên, đi giày vào, cười nói:

- Phương Nguyên sư huynh, chúng ta đừng nói những chuyện không thú vị này nữa, những đại sự này trên Hồng Thiên Hội tự nhiên sẽ có người thảo luận, chúng ta hiện tại còn nhỏ, cứ nghe bọn họ phân phó là được, hiện giờ cách Hồng Thiên Hội còn có mấy ngày, ngươi khó khăn lắm mới đến Nam Hải, ta dẫn ngươi đi chơi, ngươi muốn đi đâu?
Chương 1182 Cự quy vạn dặm (1)

Phương Nguyên cũng cười cười gật đầu, thấy Lạc Phi Linh hỏi vậy liền trầm ngâm một chút, nói:

- Nam Hải có Tàng Kinh Điện không?

Ánh mắt Lạc Phi Linh lập tức trở nên cổ quái, nhìn hắn.

Phương Nguyên có chút ngượng ngùng, nói:

- Chẳng lẽ người ngoài không thể tùy tiện vào đó à?

Lạc Phi Linh nói:

- Ngươi khó khăn lắm mới tới Nam Hải, không ngờ lại muốn đến Tàng Kinh Điện đọc sách?

Lại có chút bất mãn, nói:

- Ta muốn dẫn ngươi tới đáy biển xem rùa lớn!

Phương Nguyên cũng cười cười ngượng ngùng, đứng lên, nói:

- Vậy đi xem rùa lớn trước!

Lạc Phi Linh lập tức há miệng cười vui vẻ.

Phương Nguyên lại không nhịn được hỏi:

- Nhưng liệu ta có được vào Tàng Kinh Điện của Nam Hải không?

Biển xanh cùng cực, bay lên trời xanh.

Nếu Hồng Thiên Hội còn mấy ngày nữa mới bắt đầu, Phương Nguyên tất nhiên cứ yên tâm du lịch Nam Hải cùng Lạc Phi Linh.

Hắn sinh ra ở Vân Châu, đi qua Phách Hạ Châu, đi qua Trung Châu, cũng từng tới Tuyết Nguyên tuyết trắng tung bay, chỉ mỗi biển là chưa tới.

Phen này lần đầu tiên được nhìn thấy sóng biển vô biên mãnh liệt, trong lòng cũng cảm thấy mới lạ không thôi, lại thêm có Lạc Phi Linh ở bên cạnh, diệu ngữ giảng giải, dẫn hắn hắn lãnh hội phong cảnh trên biển, tất nhiên cũng có một phen phong vị khác, cũng khiến cho Phương Nguyên cảm nhận được một loại thể nghiệm trước kia chưa từng có, trực giác lưu luyến quên về.

Cự côn lúc này đã biến thành to mấy trượng, giống như một con thuyền nhỏ, theo như Lạc Phi Linh nói, côn này chính là huyết duệ của thần bằng thượng cổ, có thể lớn có thể nhỏ, con cự côn này chưa trưởng thành, bình thường vốn cũng chỉ to chừng này, lúc trước cố ý để cự côn biến thành to như tiểu đảo rồi hiện thân, vốn là để hù dọa mấy truyền nhân của Côn Luân Sơn, làm sẵn chỗ dựa cho Phương Nguyên.

Có thần thú này bơi lội trên biển, tất nhiên vô cùng tiện lợi, hai người đuổi sóng biển, ngắm hoàng hôn, bắt cá tiên, giẫm cỏ biển, chui vào đáy biển, ngắm cá năm màu, trốn lên trời cao, nhìn biển rộng bát ngát, mấy ngày trôi qua, chơi vô cùng tận hứng.

Theo Lạc Phi Linh tiến vào hải vực sâu trong Nam Hải, Phương Nguyên cũng nhìn thấy giao long mà nàng ta nói, lại thấy nó ở trong một hải uyên sâu không thấy đáy, bị một cái móc câu găm trên vách đá, nửa thân trên lơ lửng trong không trung, chỉ có miệng và một móng vuốt là có thể hơi động đậy, nửa thân dưới lại ngâm trong dung dịch màu vàng chói mắt, lúc nào cũng bị nham thạch nóng chảy thiêu đốt, khi Phương Nguyên thấy nó, nó đang há to miệng chờ cá ở chung quanh bơi vào trong miệng.

- Đến rồi à, ngươi cuối cùng cũng đến rồi, ta ở đây chờ tới hai mắt đăm đăm rồi.

Vừa thấy Phương Nguyên và Lạc Phi Linh tay trong tay chìm xuống hải uyên, giao long đó lập tức trở nên hưng phấn, miệng vừa động, cá vừa sắp tiến vào miệng nó lập tức đều chạy mất, nó cũng không quan tâm, chỉ tề mi lộng nhãn nhìn Lạc Phi Linh, kêu lên:

- Khi nào thì thả ta ra, ngươi nói mà không giữ lời, ta đã bị treo ở đây mấy ngàn năm rồi.

Phương Nguyên nghe vậy có chút nghẹn lời, thầm nghĩ:

- Thổ ngữ Vân Châu này nói giống thật.

Lạc Phi Linh nghe vậy thì vui lắm, cười nói:

- Ta đã nói tất nhiên là giữ lời, lần trước đã bảo với lão tổ tông, bà ta nói ngươi phạm sai lầm không nhỏ, chỉ cần ngươi đáp ứng ra ngoài học tốt, nhiều nhất chỉ treo ngươi trăm năm là sẽ thu hồi móc vàng.

Giao long nghe vậy liền nhíu mày:

- Ta đã đáp ứng ra ngoài nhất định sẽ học ngoan, có thể miễn trăm năm đó đi không?

Lạc Phi Linh cười nói:

- Nhìn ngươi thế này, nói ngoan ngoãn thì có ai tin không?

Giao long đó không lên tiếng, con ngươi đảo mấy vòng, nhìn về phía Phương Nguyên, quan sát từ trên xuống dưới, nói:

- Thằng nhóc này là ai vậy?

Phương Nguyên thở dài bất đắc dĩ, nói:

- Người Vân Châu, người sinh ra và lớn lên ở Vân Châu!

Giao long đó vừa nghe Phương Nguyên nói vậy liền vui lắm, vội nói:

- Đồng hương đồng hương, mau bắt cho ta mấy con cá đi!

Lạc Phi Linh cười nói:

- Tên này thô lỗ, Phương Nguyên sư huynh đừng để ý đến hắn!

Giao long đó bật cười, nói:

- Biết sao được, nhìn tiểu ca này là biết người có thiện tâm, nữ xinh nam tốt, đứng chung với nhau, càng nhìn càng thuận mắt, ông trời nặn ra một đôi tiểu oa nhi!

Lạc Phi Linh nghe thấy những lời này, lòng hoa nở rộ, cười nói:

- Vậy ngươi chờ chút, ta đi bắt cá cho ngươi!

Nói xong liền thi triển một đạo pháp lực, nước biển chung quanh trào ra, một vằn nước khuếch tán ra chung quanh, đám cá đang bơi chẳng phân biệt được đông tây nam bắc, đều kết đàn bơi tới, giao long vội vàng há to miệng, từng đống cá chui vào miệng nó, giao long ăn tới giãn mày giãn mặt, không tới một lúc, bụng nó đã phình lên.

- Đừng quên cầu tình cho ta.

- Nhớ rằng ta ra ngoài nhất định sẽ học tốt...

- ...

- ...

Khi Lạc Phi Linh và Phương Nguyên rời khỏi, giao long này vẫn còn vung vẩy cái móng vuốt duy nhất có thể động đậy để nói lời từ biệt, lưu luyến lưu luyến.

- Giao long này vì sao lại bị treo ở đây?

Rời khỏi một mảng hải uyên này, Phương Nguyên vẫn cảm thấy có chút tò mò, hỏi Lạc Phi Linh.

Lạc Phi Linh nói:

- Cái này thì ngay cả ta cũng không rõ, hình như là chuyện từ kiếp nguyên trước, nó gây sóng gió ở Nam Hải, kết quả bị đảo chủ của Vong Tình Đảo chúng ta lúc đó treo ở nơi này, về sau lại trải qua một hồi đại kiếp, quên bẵng đi nó, lúc đó ta nhàm chán quá, chơi trong hải vực này, trong lúc vô ý phát hiện ra nó, cũng nói một lần với lão tổ tông!

Phương Nguyên cười nói:

- Vậy ý của lão tổ tông các ngươi thế nào?
Chương 1183 Cự quy vạn dặm (2)

Lạc Phi Linh cười nói:

- Lão tổ tông nói muốn bắt nó về nấu canh, ta cũng không dám nói với bà ta vị trí chính xác của giao long này!

Phương Nguyên nghe liền toát mồ hôi.

Thế gian chân long hiếm thấy, giao long lại vô số, mà con giao long này bị treo trong hải uyên mấy ngàn năm, cả ngày chịu khổ bị nham thạch nóng chảy thiêu đốt, vẫn có tinh thần học thổ ngữ Vân Châu, có thể thấy được thực lực vô cùng mạnh mẽ, tuyệt không phải giao long tầm thường có thể sánh bằng, theo Phương Nguyên nghĩ, tuy nó nhìn thì giống như giao long, nói không chừng trên cảnh giới lại cao hơn giao long, khó có thể tưởng tượng cảnh giới thực sự.

- Phương Nguyên sư huynh, ta dẫn ngươi đi xem con rùa không lật được người đó!

Hứng thú của Lạc Phi Linh đang rất cao, vừa xem xong giao long liền muốn dẫn theo Phương Nguyên tới hải vực phía tây.

Phương Nguyên cũng cảm thấy hứng thú với con rùa lớn đó, hơn nữa Lạc Phi Linh chơi rất vui, giống như tiểu hài tử giới thiệu cho mình đồ chơi mà nàng ta cảm thấy thích thú nhất, đương nhiên không thể khiến nàng ta mất hứng, thế là liền gật đầu đáp ứng, đạp cự côn đi tới hải vực phía tây.

Đến biển sâu, vừa chuẩn bị lên đường, cự côn liền hiện ra bổn tướng, giống như tiểu đảo, đuôi xòe ra trong biển, dấy lên sóng to vô biên, thoáng cái đã vượt qua vài dặm đường, so với lăng không bay đi còn nhanh hơn, lập tức bơi tới hải vực phía tây, đi chừng một ngày đường trong biển rộng, cuối cùng tới một mảng hải vực sâu thẳm hắc ám, từ xa nhìn lại, có không ít đá ngầm.

- Chính là ở đây à?

Phương Nguyên có thể cảm thấy hải vực một mảng này dường như có một dòng khí tức như có như không, trong lòng khẽ động.

Lạc Phi Linh gật đầu, cười nói:

- Nơi này chỉ là đuôi của quy gia thôi, chúng ta đi tìm đầu của nó nói chuyện!

Nói xong vỗ vỗ cự côn cự côn, cự côn lập tức tách nước biển, tiến thẳng về phía trước.

Lại đi chừng một canh giờ, vượt qua mấy vạn dặm, Lạc Phi Linh mới phân biệt ra cảnh sắc chung quanh, cười cười đứng lên, nói:

- Đến rồi, Phương Nguyên sư huynh, chúng ta cùng xuống nói chuyện với quy gia đi!

Vừa nói vừa từ trên lưng côn nhảy xuống, chui vào trong nước biển.

Sắc mặt Phương Nguyên tái mét:

- Con rùa này to bao nhiêu vậy?

Trong lòng lo lắng, cũng vội vàng theo Lạc Phi Linh nhảy vào trong nước biển, tách ra sóng xanh chung quanh, dần dần trầm xuống, liền nhìn thấy dưới mặt biển này, không ngờ có một ngọn núi vô cùng to lớn, vừa nhìn một cái, không nhìn thấy giới hạn, lúc này Lạc Phi Linh đã hạ xuống trên núi đó, đang thi triển Tị Thủy Quyết lượt qua bờ biển, đứng trên núi hô to:

- Quy gia gia tỉnh lại đi!

Phương Nguyên cũng hạ xuống, nhìn trái nhìn phải, kinh ngạc nói:

- Nơi này là ...

Lạc Phi Linh nói:

- Nơi này chính là đầu của quy gia!

Sắc mặt Phương Nguyên lại tái thêm mấy phần:

- Đầu mà to như vậy à?

Hắn quan sát một chút, liền phân biệt ra một chút dấu vết, chỉ thấy trong đáy biển này là một mảng đồi núi kéo dài, so với mặt đất bên cạnh thì cao hơn mấy chục dặm, lờ mờ trình hiện ra hình vòng tròn, chỉ là rùa này quá lớn, lớn đến căn bản không thể dùng ánh mắt để đo lường, Phương Nguyên đành phải vận dụng thần niệm cảnh giới Chí Tôn Nguyên Anh, từ trong nước biển nhìn về phía trước.

Càng nhìn càng khiếp sợ, từ hình dáng cực lớn này cho thấy, con rùa này sợ là phải to tới mấy vạn dặm?

Đây là rùa sao?

Rõ ràng chính là một khối đại lục dưới đáy biển mà?

Ngay cả hình thể của cự côn ở trước mặt cự quy này cũng chỉ giống như ruồi bọ.

- Ái chà, quy gia lại đang ngủ rồi...

Lạc Phi Linh đứng trên núi gọi mấy tiếng, không thấy đáp lại, liền bơi đi, cười nói với Phương Nguyên:

- Phương Nguyên sư huynh, ta mất mười năm vẫn không giúp được quy gia lật người lại, hiện giờ ngươi vất vả lắm mới tới, chúng ta cùng nhau lật người giúp nó.

Phương Nguyên đang thầm ước đoán kích thước của con rùa này, không nhịn được cũng nổi lên lòng hăng hái, nói:

- Được, chúng ta thử xem!

Hai người cùng nhau chìm xuống, Lạc Phi Linh chỉ cho Phương Nguyên phương pháp mình từng thử, Phương Nguyên đi theo nàng ta, chìm xuống hải vực, quan sát mấy canh giờ, nói:

- Con rùa này quá lớn, thời gian bị lật lại rất lâu, hiện giờ mai rùa đã dính liền với đại địa, e là không ai có khí lực lớn như vậy giúp nó lật lại, chuyện rất khó làm.

Lạc Phi Linh nói:

- Ài, vậy phải làm sao bây giờ, quy gia cứ nằm mãi ở đây, thực sự rất đáng thương!

Phương Nguyên thấy biểu cảm mất mát của Lạc Phi Linh, trong lòng cũng có động lực, cân nhắc kỹ lại, nói:

- Bằng vào sức người thì khó có thể làm được, nhưng nếu ở chung quanh tìm được mấy chỗ quan khiếu, thiết lập đại trận, mượn lực lượng của đại trận, cũng chưa chắc đã không có khả năng...

Lạc Phi Linh nghe vậy vui lắm:

- Đi, chúng ta đi bày trận!

Phương Nguyên lại cùng Lạc Phi Linh chìm xuống, tìm kiếm một lúc trong đáy biển, thôi diễn rõ ràng các loại địa thế, tạm thời chọn mấy nơi quan khiếu, suy tính trận đồ, chỉ là tài liệu bày trận đã sớm tiêu hao hết trên Tuyết Nguyên, Lạc Phi Linh liền trực tiếp sai cự côn về đảo chở các loại tài liệu tới đây, bản thân thì cùng Phương Nguyên tiếp tục thôi diễn trận thế.

Đường đường là hai vị Chí Tôn Nguyên Anh, lại bỏ ra vô số tâm huyết ở đây giúp một con rùa già lật người, nói ra cũng là một chuyện nực cười, nhưng hai người đều cảm thấy rất vui, đợi mấy ngày, sau khi cự côn chở không ít tài liệu tới, không ngờ thực sự vô cùng nghiêm túc bố trí đại trận, lại thêm mấy ngày đã an bài thành hình mấy đạo trận hình, sau đó bắt đầu tu sửa từng chút từng chút.
Chương 1184 Bia đá thần bí (1)

Nếu Lạc Phi Linh đã muốn giúp con rùa già này lật người, vậy Phương Nguyên cũng gắng sức mà làm.

Chỉ là rùa này thật sự quá lớn, lớn tới vượt xa sức tưởng tượng của người thường, giúp nó lật người, quả thực là chẳng khác gì lật lại một nửa bên đại lục, sức người thì có hạn, cũng chỉ đành mượn trận pháp để giúp nó.

Mà theo sự thôi diễn của Phương Nguyên, chuẩn bị ở những chỗ quan khiếu quanh người con rùa này, thiết lập mấy chỗ đại trận, đại trận này không nhất định cần quá huyền diệu, chỉ là lựa chọn địa điểm bày trận nhất định phải chuẩn xác, mà vì rùa này quá lớn, cho nên muốn chỉ dựa vào lực lượng của đại trận là không thể, bởi vậy đại trận này lại mượn lực lượng thiên địa, dần dần tăng trưởng, cho tới khi tích lũy đủ thì có thể phát huy hiệu quả.

Trước sau cần khoảng nửa tháng, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, cộng với một cự côn chuyên môn dùng để đi tới đi lui vận chuyển tài liệu bày trận, cuối cùng ở bên trái thân thể một con cự quy này bày ra mười tòa đại trận, trận này tên là Khởi Sơn Trận, phân biệt thiết lập ở mười trí bên trái thân thể cự quy, ý nghĩa cũng như tên, chức năng của nó chính là dẫn lực lượng thiên địa, từ từ thành núi.

Theo mười tòa núi lớn này thành hình, thân thể bên trái con rùa càng lúc càng cao, cuối cùng đỡ con rùa này thành công lật người lại.

Đương nhiên thời gian cần thiết là rất dài.

Bố trí mười tòa đại trận như vậy, tài liệu quý báu cần tiêu phí và tâm huyết thôi diễn trận pháp quả thực là khó có thể hình dung, nếu thực sự để người ngoài biết được, chắc có thế nào cũng không nghĩ thông sao lại có hai người rảnh rỗi, ăn no rửng mỡ đi làm chuyện này.

Có điều Lạc Phi Linh làm rất vui vẻ, Phương Nguyên cũng làm rất tận hứng, thế là đủ rồi.

Sau khi bố trí xong mười tòa đại trận, Phương Nguyên lại suy tính trước sau một phen, phát hiện mười tòa đại trận này vẫn chưa ổn thỏa, vạn nhất rùa này theo sự sinh trưởng của mười tòa núi lớn, chậm rãi trượt sang bên khác thì đúng là công toi, thế là lại chạy tới một bên khác của cự quy, bơi ra thật xa, muốn tìm một chỗ sơn mạch đủ rắn chắc, làm một cái giá đỡ cho cự quy này.

Có điều thân thể cự quy quá lớn, cũng quá nặng, giá để có thể chống đỡ nhục thân của nó rất khó tìm, giường biển bình thường e là chẳng khác gì giấy, cho dù là một số gò đất bình thường dưới đáy biển cũng không chống đỡ được lực lượng nhục thân nặng như vậy của nó.

Phương Nguyên ở một bên khác của thân thể cự quy, tìm mấy ngày, tìm khắp phạm vi mấy ngàn dặm, thủy chung vẫn không thu hoạch được gì, cho tới bốn năm ngày sau, cuối cùng bơi tới một rãnh biển cực lớn, dùng linh lực thăm dò, lại bất ngờ phát hiện, bên trong cát di động bên ngoài rãnh biển này không ngờ vô cùng cứng rắn, giống như một quặng đá dưới đáy biển cực lớn, vô cùng thích hợp.

Chỉ khiến Phương Nguyên có chút kinh ngạc là:

- Quặng đá này vì sao lại trơn nhẵn như vậy?

Trong lòng vừa nghĩ vậy, liền vận chuyển thần thông, thần thức khuếch tán ra rất xa, thuận theo khắp hải vực mà tìm kiếm.

Vừa nhìn một cái liền lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy đây không phải là quặng đá dưới đáy biển, mà là một hòn đá vô cùng to lớn, lại vô cùng bằng phẳng, giống như một khối bia đá, trên mặt bia lại khắc vô số chữ viết, phong cách cổ xưa mà phức tạp.

Nếu không phải Phương Nguyên hiện giờ đã tu thành tới cảnh giới Chí Tôn Nguyên Anh, trong một ý niệm, thần thức cường đại, cho dù nhìn thấy bia này cũng không thể thấy được chữ bên trên, nguyên nhân chính là bia này quá lớn, giống như một dãy sơn mạch bao la, không thể nào nhìn được hết, đối với người thường mà nói, có lẽ chỉ có bay lên trên chín tầng trời, đứng ở ngoài bầu trời nhìn xuống phía dưới mới có thể thấy được rõ.

Càng khiến Phương Nguyên rất ngạc nhiên là, chữ viết trên mặt bia không ngờ đều là chữ triện cổ.

Bia nay đã có từ bao nhiêu năm trước rồi?

- Nhìn chất liệu của bia đá này, chẳng lẽ là...

Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, nhớ tới một chuyện, dùng thần niệm tra xét.

Sau đó hắn lập tức biến sắc, lúc trước hắn ở Thiên Lai Thành Kim gia, từng thông qua bí cảnh của Kim gia tiến vào một không gian huyền dị, về sau lại mượn lực lượng của Bạch Miêu, mới từ trong không gian huyền dị đó đi ra, mà trong không gian đó, hắn từng nhìn thấy một tấm bia đá, về sau lại ở trong một phóng kín ở Thanh Dương Tông, nhìn thấy một tảng đá có chất liệu tương tự, rồi tới về sau lại ở trên Tuyết Nguyên, trong Kiếm Lư mà kiếm si dựng lên, cũng phát hiện một tấm bia đá do Tam Thế Kiếm Ma để lại có chất liệu tương tự.

Mà hiện giờ, phát hiện một khối bia khổng lồ dưới đáy biển, không ngờ cũng là chất liệu này!

- Chẳng lẽ là cùng một loại bia đá?

Trong lòng Phương Nguyên vô cùng kinh ngạc.

Lại phát hiện ra, những bia đá này trừ to nhỏ không đồng nhất, đường nét và một số chữ triện cổ bên trên đều giống nhau.

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi đang làm gì thế?

Trầm tư một lúc, đang muốn ghi lại nội dung trên bia đá, liền nghe phía sau có một tiếng gọi khẽ.

Là Lạc Phi Linh đợi mãi không thấy Phương Nguyên trở về, liền không nhịn được mà đi tìm.

- Lạc sư muội...

Phương Nguyên nhìn thấy Lạc Phi Linh, liền nhớ tới một sự kiện, nói:

- Năm đó ngươi tới Thanh Dương Tông, có phải là để tìm thứ gì đó không?

- Đúng vậy!

Lạc Phi Linh lắc lắc đầu, nói:

- Lúc ấy ta nghe nói Thanh Dương Tông có một tảng đá bảo bối, nói không chừng có chút tác dụng, nhiệm vụ này vốn là Cửu cô làm, nhưng lúc ấy ta ở trên đảo nhàm chán quá liền chủ động yêu cầu đi cùng!
Chương 1185 Bia đá thần bí (2)

Phương Nguyên nghe vậy, cười nói:

- Có phải không nhìn thấy không?

Lạc Phi Linh nói:

- Nhìn thấy rồi, bọn họ không phải giấu trong động của Cố Tùng thái sư bá à?

Phương Nguyên lập tức ngây ra một thoáng, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Thầm nghĩ lúc ấy chư vị trưởng lão của Thanh Dương Tông coi trọng tảng đá này như vậy, quý như trân bảo. Khi đó cũng chỉ là đoán Lạc Phi Linh có thể là vì tảng đá đó mà tới, lập tức lưu tâm đề phòng, cho tới khi Lạc Phi Linh ly khai Thanh Dương Tông mới thở phào, hãy còn nghĩ lại mà sợ, nào ngờ được rằng, kỳ thật Lạc Phi Linh sớm đã lén lẻn vào xem tảng đá đó rồi.

Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại hỏi:

- Có tác dụng gì không?

Lạc Phi Linh lắc đầu, nói:

- Tác dụng không lớn, tảng đá của Thanh Dương Tông chỉ là mảnh vỡ, không có nhiều tác dụng!

Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:

- Vậy ngươi xem khối này thế nào?

Nói xong quay người chỉ một cái.

Lạc Phi Linh minh bạch ý tứ của Phương Nguyên, hơi nhíu mày, một luồng sáng đỏ phá trán mà ra, bay nhanh về phía trước, không bao lâu đã biến mất trong tầm nhìn, giống như đang tra xét chung quanh bia đá dưới lòng đất, sắc mặt cũng trở nên càng lúc càng ngưng trọng, sau chừng thời gian một chén trà, mới thu hồi luồng sáng đỏ đó, kinh ngạc nói:

- Nơi này không ngờ cũng có một tấm bia đá?

Phương Nguyên gật đầu.

Tấm bia đá này to lớn như vậy, kỳ thật rất dễ phát hiện, chỉ có điều, một là vì đây là hải vực rất sâu, ít có người tới, hai là ở đây có một con cự quy, vừa có người tới, lập tức sẽ bị cự quy này hấp dẫn sự chú ý, thứ ba là bia này tồn tại đã lâu, sớm đã bị chôn dưới lòng đất, nếu không phải hắn vì giúp cự quy lật người, mới tra xét sơn mạch dưới lòng đất, chỉ sợ cũng không phát hiện ra sự tồn tại của bia này.

- Ôi, đây là tấm thứ sáu rồi, lát nữa ta sẽ nói với lão tổ tông...

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Phi Linh cũng xuất hiện vẻ nghiêm túc hiếm có.

- Tấm thứ sáu?

Sắc mặt Phương Nguyên nghiêm lại, vội vàng hỏi Lạc Phi Linh.

Lạc Phi Linh gật đầu, nói:

- Đúng rồi, bia đá này rất thần bí, không biết xuất hiện trên thế gian từ lúc nào, ở Côn Luân Sơn có người thấy một tấm, truyền thuyết Đông Hoàng Sơn, một trong Thất Đại Thánh Địa cũng có một tấm, Cửu Trùng Thiên hình như cũng có một tấm, Tiên Minh nắm giữ một tấm, các nơi trên thế gian lại có một số mảnh vỡ của bia đá nằm rải rác, hiện giờ cộng thêm tấm này, chính là tấm thứ sáu...

Phương Nguyên nhíu mày nói:

- Nội dung trên bia này có hàm nghĩa gì?

Lạc Phi Linh trầm mặc một hồi, lắc đầu nói:

- Cái này thì ta cũng không biết, văn tự trên bia chính là chữ triện cổ, lại có người gọi là tiên văn, nhưng người nhận biết thực sự không nhiều lắm, cho nên cũng có người gọi là thiên thư, bia như vậy, gọi là Thiên Thư Bi, có người từng dựa vào bia này mà ngộ thiên công, cũng có người bởi vì bia này mà chết, tóm lại là rất quỷ dị, thuộc về một trong những bí ẩn của thế gian!

- Bí ẩn của thế gian à?

Phương Nguyên trầm mặc một lúc, nhất thời cũng nghĩ không thông.

Ngàn năm trước, trường hạo kiếp ở Côn Luân Sơn thực sự đã hủy diệt rất nhiều bí mật, trở thành bí ẩn.

- Tóm lại trước tiên nhớ kỹ nội dung trên bia đá này đã rồi nói sau.

Phương Nguyên đưa ra quyết định.

Lạc Phi Linh nói bia đá thế này đã xuất hiện sáu tấm trên thế gian, nhưng hắn lại chỉ thấy một tấm, không gian kỳ dị từ Thiên Lai Thành Kim gia tiến vào xem như là một tấm, ở trong Tuyết Nguyên lại có được một tấm, như vậy tính ra đã có tám tấm bia đá tồn tại.

Như vậy, còn có bia đá khác tồn tại hay không?

Mà những bia đá này có phải đại biểu cho gì đó không?

Trong lòng nghĩ như vậy, liền muốn dùng Thần Thức Lâm Ma, ghi nhớ nội dung trên bia đá, đột nhiên chung quanh nước biển cuồn cuộn, cát bụi bốc lên, hắn và Lạc Phi Linh vội vàng quay đầu, liền thấy ở nơi cực xa, dường như có hai ánh mắt đục ngầu đang nhìn tới.

Đồng thời còn có một giọng nói vô cùng già nua vang lên:

- Các ngươi...

Thanh âm đó cực trầm, cực chậm, cực già, giống như là từ mấy trăm năm trước từ từ truyền tới.

Lạc Phi Linh chờ tới bực mình, hưng phấn kêu lên:

- Quy gia gia, ngươi tỉnh lại rồi à?

- Cự quy tỉnh rồi?

Trong lòng Phương Nguyên cũng cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn, hắn vận dụng thần thức, nháy mắt đã phá vô số trở ngại và cát bụi dưới đáy biển, nhìn ra ngoài ngàn dặm, liền thấy chỗ lão ô quy đó, trong một ngọn núi lớn, bùn đất rào rào rơi xuống, lộ ra hai con mắt cực lớn, nếu không phải hiện giờ ở cự ly xa như vậy, cũng không thể nhìn thấy toàn cảnh đầu của rùa này.

- Thì ra là...

Thanh âm của con rùa đó một lát sau mới lại nặng nề vang lên, dường như lưu ý đến chỗ Lạc Phi Linh.

- Là ta là ta!

Lạc Phi Linh hưng phấn gật đầu, chỉ vào Phương Nguyên nói:

- Lần này ta dẫn theo người lợi hại tới giúp ngươi lật mình.

- Ta...

Lão ô quy đó nghe vậy, chậm rãi mở miệng.

Lạc Phi Linh cười nói:

- Ngươi yên tâm, vị Phương Nguyên sư huynh này của ta vô cùng đáng tin, nhất định có thể giúp ngươi lật người!

Lão ô quy tiếp tục chậm rãi nói:

- ... Nằm...

Lạc Phi Linh nói:

- Nằm lâu như vậy, có phải rất mệt không?

Lão ô quy tiếp tục nói:

- ... Tốt...

Lạc Phi Linh lập tức vui hơn:

- Ngươi cũng đã đáp ứng, vậy thì không thành vấn đề!

Giống như trải qua cân nhắc rất lâu, lão ô quy đó dường như cuối cùng cũng yên tâm, thanh âm trầm xuống.

Lạc Phi Linh có chút đắc ý nhìn Phương Nguyên một cái, giống làm tiểu cô nương đang khoe khoang chuyện tốt mình làm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom