• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (5 Viewers)

  • Chương 1116-1120

Chương 1116 Khắp núi đồi đến đoạt bảo (1)

Linh tinh đúng là bình thường, người người đều có, tùy ý có thể thấy được.

Nhưng nếu mấy chục vạn cân linh tinh thì sao?

Những vật tư bị ép hủy diệt này, dù có như thế nào cũng ảnh hưởng đến gân cốt của mấy đại thế gia bọn họ.

Mà hết thảy mọi chuyện bọn họ đều tính trên đầu Phương Nguyên.

Nếu nguyền rủa có thể chết người, không biết lúc này Phương Nguyên đã chết bao nhiêu lần.

Đương nhiên, trong lòng hận thì hận, nhưng chuyện nên làm cũng vẫn phải làm, mọi người biết rõ tầm quan trọng của cung điện dưới lòng đất, đều suốt đêm không ngủ nhanh chóng thu dọn các loại vật tư. Kế hoạch được tộc vệ khắp nơi sắp xếp thỏa đáng, chỉ chờ tất cả được vận chuyện đi, sau đó người nghịch chuyển đại trận lưu lại, hủy diệt tòa cung điện cùng tất cả vật tư không thể nào di chuyển đi trong thời gian ngắn.

- Dù sao cũng là tâm huyết mấy năm, ai có thể nghĩ tới lại bị một tên tiểu nhi ngu ngốc phá hủy.

Hổ chân nhân và lão bà Lục gia đã chuẩn bị kỹ càng, đi vào cung điện dưới lòng đất, thấp giọng than tiếc.

Lão bà Lục gia bên cạnh, tức giận mấy ngày rồi vẫn không giảm, hận ý càng nồng hơn, khẽ quát:

- Đợi khi lão thân làm xong việc nơi này, trở lại Cửu Châu, dốc toàn lực chém giết hắn, dù đuổi tới chân trời góc biển, cũng nhất định khiến hắn trả giá thật lớn

Hổ chân nhân cười gằn:

- Sợ là tiểu nhi kia cũng không trở lại Cửu Châu đâu.

Lão bà Lục gia:

- Cho dù hắn có trốn trên Tuyết Nguyên, cũng không có kết cục tốt, Tẩy Kiếm Trì tổng cộng có bao nhiêu Nguyên Anh Kiếm Tiên, lại bị hắn cấu kết với Tà tu, chém mất một người, thực sự là sự nhục lớn đối với chúng ta. Không ai biết được, Tẩy Kiếm Trì có hành động gì, ha ha, gió tuyết Tuyết Nguyên cũng không bảo vệ được hắn, thiên hạ rộng lớn, sẽ không có chỗ cho hắn dung thân, đây là sự trả giá hắn đáng nhận được.

Mắng thì mắng, hai người vẫn từ từ im lặng, muốn tiến lên nghịch chuyển đại trận.

Trong lòng rõ ràng, bọn họ khó mà phát tiết được hận ý này, sợ là người đứng đầu Lục đạo không dám xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đột nhiên vào lúc này, có tộc vệ Lục gia kinh hoàng đến báo:

- Không tốt, xảy ra vấn đề rồi...

Hổ chân nhân nghe xong cả kinh, vội la lên:

- Người Tiên Minh đến rồi?

Tộc vệ vội vàng lắc đầu, lắp ba lắp bắp:

- Không phải, là người đứng đầu Lục đạo…

- ... Hắn... Hắn dẫn người tấn công chúng ta.

- Hắn còn dám đến?

- Sao hắn có lá gan này, dẫn người tấn công cung điện dưới lòng đất?

Mọi người trong cung điện dưới lòng đất nghe bẩm báo, đều kinh hãi.

Phi thân vọt lên trên cung điện đứng bên ngoài nhìn đỉnh núi tuyết nơi xa, phía nam người ngựa dày đặc, mỗi người đều mặc trang phục khác nhau, không cùng đồng môn, trên người nắm giữ pháp bảo, khí thế hùng hổ, ít nhất cũng có gần nghìn người, ở trong giới tu hành, đây là một con số rất đáng sợ. Phía xa, còn có rất nhiều người tu hành không ngừng chạy tới, cung điện dưới lòng đất giống như thuỷ triều, lấp kín Tuyết Nguyên cuốn lại đây!

- Phương Nguyên tiểu nhi, quả nhiên là Phương Nguyên tiểu nhi...

Dù là Hổ chân nhân hay lão bà Lục gia, thấy được tình cảnh này, vừa giận vừa sợ.

Ánh mắt uy nghiêm nhìn Phương Nguyên đứng trên lưng Chu Tước, sấm sét quấn quanh, ánh mắt lộ ra sát cơ vô hạn, hắn dám xuất hiện nơi này, điều này cho thấy, đám người này là hắn dẫn tới.

Có điều bọn hắn cũng không nghĩ ra, sao có nhiều người như vậy dám mạnh mẽ tấn công cung điện dưới lòng đất?

Trong mấy ngày ngắn ngủi, tiểu nhi kia làm sao tụ tập được nhân mã cỡ này?

Đến lúc này, hắn không khó nhìn ra những người tu luyện do Phương Nguyên tụ tập không thuộc về một Tiên môn đồng nhất, phần lớn là dã tu trên Tuyết Nguyên, còn có trưởng lão các đại môn phái Tuyết Châu, cũng được xem là một đám người ô hợp, loại người ô hợp càng khó có thể điều động, tại sao hắn có thể dẫn lại đây?

- Chờ Lão thân đi ra ngoài tự tay làm thịt tiểu nhi kia.

Lão bà Lục gia không nghĩ nhiều như vậy, vừa nhìn thấy phía dưới, đã vô cùng phẫn nộ, hét lớn một tiếng, nhanh chóng muốn lao ra.

Nhưng vào lúc này, Hổ chân nhân lại biến sắc mặt, giữ bà lại, quát lên:

- Không đúng!

Lão bà Lục gia ngẩn người ra, nhìn theo ánh mắt hắn, ánh mắt cũng lập tức thay đổi, bọn họ phát hiện, đến không chỉ là đám người ô hợp, còn có không ít lão quái tu vi cao thâm, lúc này đang trốn trong hư không, âm thầm dòm ngó một toà cung điện dưới lòng đất, có thể đoán được, khi bị bao vây, bọn họ xông ra ngoài không biết sẽ gặp phải chuyện gì.

- Nhanh, vận chuyển đại trận cung điện dưới lòng đất, không để cho bất cứ người nào đi vào!

Hổ chân nhân trầm giọng hét lớn, vội vã dặn dò.

Đại trận cung điện dưới lòng đất như sắp bị hủy diệt, nhiều thành phần quan trọng đã bị dở bỏ, bây giờ hầu như không bị phá hủy, ánh sáng loang lổ tứ phía, lúc này không còn lo lắng bị người ta phát hiện, trực tiếp điều động đến cực hạn, lấy ba núi tuyết làm góc trận, từng tầng trận quang đan xen mà lên, đan thành kết giới cực lớn, hai đại Nguyên Anh phía nam núi tuyết cũng đều hiện thân.

Mà trên cung điện dưới lòng đất, mở ra mấy lối đi, tộc vệ võ trang đầy đủ cũng đều chạy ra ngoài.

Chỉ có điều, đại trận cung điện dưới lòng đất vốn muốn hủy diệt, rất nhiều trận khu đã bị đập bỏ đi, bây giờ miễn cưỡng không bị phá hủy, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, nhưng cũng khiếm khuyết khắp nơi, mà số người tộc vệ ít hơn tán tu bên ngoài nhiều.
Chương 1117 Khắp núi đồi đến đoạt bảo (2)

Hổ chân nhân vừa giận vừa sợ, trái tim nặng nề, ánh mắt mạnh mẽ quét qua Phương Nguyên, lớn tiếng hét:

- Phương Nguyên tiểu nhi, ngươi cấu kết với ma đạo, hại chết Viên tứ gia, Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, tội không thể tha thứ, sớm muộn cũng tan xương nát thịt, bây giờ còn dám to gan dẫn người đến nơi này, thật không biết sống chết, không sợ vạn kiếm xuyên tim sao?

Lời này vừa nói ra, rung động khắp nơi, tiếng gió tuyết đều đè ép xuống, xa xa truyền khắp bốn vực.

Mà mới vừa vọt tới, mọi người đánh trống reo hò, cũng bị giọng nói này làm sợ hãi, thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Mà vào lúc này, đứng trong chúng tu, Phương Nguyên chân đạp Chu Tước Lôi Linh, cả người bao phủ ánh chớp, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía trước, giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để mọi người thấy rõ:

- Chính các ngươi làm cái gì, trong lòng còn không rõ sao?

Hổ chân nhân nghe nói vậy, ánh mắt càng lạnh lùng nghiêm nghị hơn.

Tuy nhiên, trong lòng hắn, lại vô cùng nặng nề, tên tiểu nhi này đúng là gan to bằng trời, lại tiết lộ cung điện dưới lòng đất ra ngoài, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không rõ, làm thế nào mà tiểu nhi kia lại to gan mang những dã tu trên Tuyết Nguyên đến đây tụ tập bao vây đoạt vật tư địa cung?

Chẳng lẽ những dã tu Tuyết Nguyên vừa nghe nói đến việc này, liền tức giận bất bình?

Bọn họ sao có can đảm và cốt khí đến cỡ này?

Cho dù bọn họ có biết việc cung điện dưới lòng đất, tức giận bất bình, cũng không có can đảm bao vây tấn công.

Chẳng lẽ các đại đạo thống muốn đối nghịch cùng Tẩy Kiếm Trì sao?

Để những người này có can đảm đó, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi tiểu nhi kia cổ động mọi người, cùng nhau đến bao vây tấn công cung điện dưới lòng đất, nên biết rằng tuy vật tư dưới cung điện nhiều nhưng cũng không thể nào có sức hấp dẫn lớn đến vậy chứ?

Những người này đối kháng chính diện với Tẩy Kiếm Trì và các đại đạo thống, chung quy phải có đầy đủ mê hoặc mới được!

Trong lòng phẫn uất, đang muốn nói, đột nhiên cảm giác thấy có chút không đúng...

Nói xong một câu kia, Phương Nguyên đã vọt tới gần đám người môn phái tán tu đang đứng trước cung điện, lập tức cổ vũ, hô hào:

- Đúng vậy, Vô Sinh Kiếm Trủng là truyền thừa của Tuyết Nguyên ta, dựa vào cái gì tu sĩ từ nơi khác như các ngươi đến chiếm lấy?

- Tẩy Kiếm Trì, không thể độc chiếm Vô Sinh Kiếm Trủng.

- Truyền thừa như vậy, Tẩy Kiếm Trì chỉ lo ăn một mình, không sợ bị mập mà nổ tung sao?

- ...

- ...

- Vô Sinh Kiếm Trủng?

Nghe được bốn chữ này, Hổ chân nhân, lão bà Lục gia cùng với những cao thủ chạy đến cung điện dưới lòng đất đều kinh ngạc, nhưng khi nhìn rõ biểu hiện cực kỳ oán giận của chúng tu, trong lòng hắn chợt tỉnh ngộ, ánh mắt đảo qua trong đám người, vẻ mặt Phương Nguyên không chút cảm xúc, dần dần hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện.

- Tiểu nhi này mưu kế thật độc.

- Hắn nói cung điện chúng ta xây dưới lòng đất nói thành Vô Sinh Kiếm Trủng.

- Di hoa tiếp mộc, kích động lòng tham của chúng tu, lần này, dù như thế nào cũng không thể nói rõ ràng.

Nghĩ vậy trái tim bọn họ nhất thời trầm xuống.

Phiền phức lần này là khi chúng tu vọt tới, chuyện về cung điện dưới lòng đất không có khả năng ẩn giấu được nữa, dù bọn họ có mượn sức mạnh đại trận, rút tất cả sức mạnh lại đây, phòng vệ những người này tấn công, nhưng trong thời gian ngắn, cũng không thể chở vật tư đi, quyét dọn sạch sẽ những đồ còn lại. Nói cách khác, sớm muộn gì Tiên Minh đều nghe được chuyện xảy ra trên Tuyết Nguyên.

Tiểu nhi này bức các đại thế gia đến đường cùng.

Bọn họ chỉ cần ba ngày là có thể giải quyết phiền phức này, thời gian ba ngày còn chưa qua.

...

...

- Làm sao bây giờ?

Sắc mặt lão bà Lục gia tái nhợt, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Hiện tại, với tu vi và thân phận của bà ta, cũng cảm thấy hoảng sợ.

Những dã tu trên Tuyết Nguyên, khi nghe nói đến cung điện dưới lòng đất chắc chắn sẽ nửa tin nửa ngờ, không chắc dám gióng trống khua chiên đến đây điều tra, cho dù có đến điều tra, chỉ cần không có số lượng người nhiều đến vậy, bọn họ nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ.

Nhưng hôm nay hết thảy đều xong!

Những người bình thường không dám trêu chọc bọn hắn, trêu chọc Tẩy Kiếm Trì, lầm tưởng một toà cung điện dưới lòng đất chính là Vô Sinh Kiếm Trủng, truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma. Trong giới tu hành, còn có cái gì hấp dẫn người hơn di tàn của tiền bối?

Mà bọn họ tụ lại nơi này, có muốn dọn dẹp sạch sẽ cũng là chuyện không thể.

Quan trọng hơn những người tu hành chạy đến càng lúc càng nhiều, tầng tầng lớp lớp bao vây cung điện dưới lòng đất.

Dưới mắt nhiều người như vậy bọn họ không thể làm gì được.

...

...

- Trời ạ, thượng cổ đạo quyển, bảo tàng vô tận đang ở bên trong, dựa vào cái gì bọn họ lại độc hưởng?

- Đúng vậy, mọi người cùng nhau đi vào lấy, phân cho chúng ta một phần.

Trong lúc mấy vị cung điện dưới lòng đất suy nghĩ đối sách, chúng tán tu bên ngoài cũng đã không nhịn được.

Bọn họ đã đuổi tới đúng lúc, vốn bọn họ đã sớm tiến vào Tuyết Nguyên, theo con đường mà bản đồ chỉ dẫn, bỗng nhiên lại được một người trong bóng tối thúc đẩy, biết được Vô Sinh Kiếm Trủng ở đây, trong lòng làm sao có thể kiềm chế được?

Có lá gan chạy đến đạo tuyết tuyến thứ bảy trên Tuyết Nguyên tìm kiếm bảo tàng, lá gan đương nhiên sẽ không nhỏ.

Mà hiện tại bọn họ người nhiều thế lớn, lá gan cũng càng lớn hơn.
Chương 1118 Một mảnh hỗn loạn (1)

Quan trọng nhất là, từ xa nhìn lại, còn có vô số người đang đuổi tới đây, đối với bọn họ mà nói, những người kia đều là người đến cướp bảo bối như bọn họ, nên ai vào cung điện trước sẽ chiếm tiện nghi, bởi vậy trong lòng mỗi người đều gấp vô cùng.

Nhìn thấy người từ xa chạy đến càng lúc càng nhiều, mà bên trong ba toà tuyết phong, người phòng ngự cũng càng ngày càng nhiều, rốt cục có người không kiềm chế nổi, kêu to một tiếng, quăng một đạo phù về phía trước, cũng không ai biết đạo phù là ai ném, uy lực thật đáng thương, còn chưa bay đến gần đại trận đã tắt, nhưng tín hiệu này khiến mọi người kích phát tức giận.

Một tiếng vang ầm lên.

Giống như mở cánh cổng xả nước, sóng lớn ngập trời, cuốn về phía trước.

Rất nhanh, các dạng pháp bảo trực tiếp đánh vào phía trên đại trận, chấn động đến mức trận quang run rẩy, mà trong hư không, các lão quái vật đã sớm không kiềm chế nổi, phát ra nhiều tiếng cười quái dị, nhào thẳng ra ngoài. Một toà đại trận, vốn miễn cưỡng giữ lại, thoạt nhìn uy phong, không đủ phòng ngự, bây giờ làm sao có thể ứng đối với nhiều người điên cuồng như vậy?

Không bao lâu sau, liền có bộ phận tu sĩ điên cuồng vọt vào.

Mà các tộc vệ canh giữ trong trận, vội vã tiến lên ngăn cản, nhưng các đại gia đạo thống, vì che dấu tai mắt người khác, nên không phái quá nhiều người đến trấn thủ nơi này, bây giờ thấp thỏm lo sợ, bọn họ có thể đứng lên chiến đấu được không.

Cho dù các cao thủ tọa trấn cung điện dưới lòng đất cũng ý thức được những lão quái vật kia tồn tại nên không dám mạo muội ra tay.

Mà bởi vậy, càng không ngăn được những tu sĩ một lòng cầu bảo vật.

Nhưng chỉ trong vài hơi thở, đã có người vọt vào trong tuyết phong, địa tầng nứt ra, tìm tới lối vào, sau đó nhanh chóng vọt vào, tòa cung điện dưới lòng đất này ẩn giấu cực sâu, dưới sự điên cuồng của mọi người, nó hoàn toàn lộ ra ngoài.

Các vị cao thủ trấn thủ cung điện dưới lòng đều mất hết niềm tin, chỉ còn lại sự phẫn nộ. .

- Xong, xong hết rồi.

- Không thể cứu vãn, hiện tại, chúng ta... chúng ta còn có thể làm cái gì?

- Làm cái gì?

Có người bất đắc dĩ cười khổ:

- Việc đã đến nước này, ngoại trừ giết chết tiểu nhi kia cho hả giận, chúng ta còn có thể làm gì?

- Ha ha ha, phát tài lớn rồi...

- Trời ơi, nhiều Linh tinh như vậy, phát hiện được Chí Tôn linh quáng sao?

- Nơi này còn có một toà Tàng Kinh Điện, thật tốt quá...

Hiện giờ xung quanh địa cung vô cùng hỗn loạn, bọn họ bị Vô Sinh Kiếm Trủng nâng lên khẩu vị, điên cuồng vọt vào địa cung, trong lòng giống như có lửa đốt, sau khi thấy Linh tinh thần khoángg cùng một số thứ khác liền đỏ mắt, hưng phấn kích động, trực giác mách bảo chuyến đi này không uổng phí, có thể lấy được nhiều thứ tốt như vậy cũng đã cảm thấy đủ.

Trước đây lý do bọn họ muốn tìm Vô Sinh Kiếm Trủng là gì?

Không phải vì dị bảo, thần dược, đạo quyền và mấy thứ khác sao?

Hiện giờ vừa vào địa cung lại phát hiện mọi thứ đều có, tuy rằng không có dị bảo truyền thừa từ thượng cổ nhưng có Linh tinh vô tận, Linh tinh sáng lấp lánh nhìn có vẻ chói mắt hơn dị bảo.

Tuy rằng không có được thần dược như trong truyền thuyết, nhưng lại có vô số đan dược cùng thần đan trong bảo khố, tuy phẩm chất kém hơn chút nhưng số lượng lại nhiều hơn vô số lần.

Cũng không thấy đạo quyển cùng một số thứ khác, nhưng lại thấy rất nhiều thần pháp, huyền pháp ở trong Tàng Kinh Điện!

Trời ơi, chẳng lẽ lúc trước Thượng Cổ Kiếm Ma kia đoạt được Lang Gia Các sao?

....

Cùng vì thế, ở phía trước địa cung đã đủ điên cuồng, sau khi vào địa cung lại càng thêm điên cuồng.

Trong nhiều người này đương nhiên cũng có không ít người cảm thấy có chút không thích hợp, nghĩ thầm địa cung này hoàn toàn không giống với Vô Sinh Kiếm Trủng trong suy nghĩ của bọn họ...

Nhưng như thế thì sao, khắp nơi đều có bảo bối, ngươi ở trong này tự hỏi nhân sinh, người khác sẽ cướp xong hết.

Ầm ầm!

Địa cung vốn phòng ngự nghiêm ngặt lúc này lại trở nên rối loạn, một đám tộc vệ mang theo ánh mắt tuyệt vọng, không còn chiến ý.

So sánh với những người điên cuồng này, phần đông bọn họ đề là tu sĩ khiến khí thế bọn họ liền yếu đi một bậc, nhất là đại trận ngự cung đã bị huỷ, lại không hề có sức lực đánh trả, hiện giờ chỉ có thể vội vàng bảo vệ một ít tài nguyên mấu chốt, còn những thứ khác căn bản không lo nổi, để tại chỗ đó mặc kệ chúng tu chiếm đoạt, vì vậy càng thêm kích phát sức mạnh điên cuồng của bọn họ...

Nhưng bọn họ cũng đừng nghĩ có thể thoát ra ngoài, một vài lão quái khôn khéo, tu vi cao, ánh mắt cũng cao, lại nhìn trúng dị bảo mấu chốt được bọn họ bảo vệ chặt chẽ, một đám bất ngờ đánh lén, nhất định phải hiểu rõ bên trong là cái gì mới bỏ qua.

Một trận hỗn loạn, chỉ duy nhất còn một đám bình tĩnh, chính là người của Thừa Thiên Kiếm Đạo.

Mỗi một chỗ bên trong động phủ địa cung, nhìn bên trong chồng chất Linh tinh như núi, trên mặt Thừa Thiên thiếu chủ lộ ra ý cười, nhưng lại không có vẻ cuồng nhiệt hưng phấn. Ngón tay chậm rãi xuyên qua bên trong Linh tinh, cảm thụ được một chút xúc cảm lạnh lẽo bóng loáng, cúi đầu hít một hơi, nắm một cái trong tay nhìn, nhẹ giọng cười nói:

- Đều là thứ tốt!

Sắc mặt Phi Du trưởng lão bên cạnh cũng âm trầm, thấp giọng nói:

- Thiếu Chủ, nơi này đích thật có không ít dị bảo, nhưng tuyệt đối không phải Vô Sinh Kiếm Trủng, nhìn hình dáng chỉ như một cái kho chính thống, vị đứng đầu Lục đạo kia không nói thật với chúng ta!
Chương 1119 Một mảnh hỗn loạn (2)

Thừa Thiên thiếu chủ cười dài nói:

- Nơi này đương nhiên không phải Vô Sinh Kiếm Trủng, vừa rồi ở bên ngoài địa cung ta cũng đoán được. Nếu nơi này thật sự là Vô Sinh Kiếm Trủng, Tẩy Kiếm Trì sao có thể phái ít người đóng quân ở nơi này như vậy, đại trận bọn họ dùng ngăn cản chúng ta tiến vào địa cung lại bị tàn phá không chịu nổi, không chịu được một kích nhẹ nhàng?

Thấy bộ dạng trấn định của Thừa Thiên thiếu chủ, Phi Du trưởng lão khẽ nhíu mày nói:

- Chúng ta vì tin tiểu nhi này mới vận dụng tất cả các mối quan hệ kích động tất cả lão quái trên khắp Tuyết Nguyên cùng với những đạo thống chúng ta đang ẩn nấp, tạo ra thế trận lớn như vậy, hiện giờ đại thế đã thành, Vô Sinh Kiếm Trủng này cũng là giả, chúng ta phải làm như thế nào?

- Cái gì mà phải làm như thế nào?

Thừa Thiên thiếu chủ thản nhiên cười nói:

- Cho dù nơi này không phải Vô Sinh Kiếm Trủng nhưng cũng có không ít thứ tốt, mỗi một đạo thống theo chúng ta tới đều sẽ phát tài, chưa chắc thua kém Vô Sinh Kiếm Trủng, cứ lấy trước rồi nói sau!

Tới lúc này, U Minh trưởng lão bên cạnh thật sự không nhịn được, nói:

- Nhưng mà... kiếm đạo của chúng ta có bệnh không thể nói ra...

Thừa Thiên Thiểu Chủ thản nhiên nhìn hắn một cái, U Minh trưởng lão lập tức ngậm miệng.

Phi Du trưởng lão cũng cảnh giác nhìn bốn phía, xác định không ai nghe được đối thoại của bọn họ mới nói với Thừa Thiên thiếu chủ:

- Thiếu chủ, những tài nguyên này tất nhiên là tốt, nhưng quan trọng nhất đối với chúng ta chính là làm sao giải quyết vấn đề bệnh tiềm ẩn kia. Tiểu nhi trong Lục Tuyệt Cung đã âm thầm viết lại Kiếm Kinh của Lăng Chiêu, rhiếu chủ có thể hiểu tường tận không?

Vừa nghe lời ấy, vài vị trưởng lão xung quanh đều lo lắng.

- Không có gì có thể tìm hiểu!

Thừa Thiên thiếu chủ lại thản nhiên cười nói, từ chối cho ý kiến:

- Ta đã xem qua kiếm kinh kia, bên trong chỉ là lời nói suông thôi, tuy rằng cũng có một ít ý niệm, dường như có thể giải quyết vấn đề của chúng ta, nhưng không có pháp môn cụ thể cũng vô nghĩa, cái này cũng có thể giúp chúng ta càng thêm xác định, vị tu sĩ Ngự Kiếm Tông tên Lăng Chiêu năm đó quả thật đã tiến vào Vô Sinh Kiếm Trủng, thậm chí có được truyền thừa do Tam Thế Kiếm Ma lưu lại, cho nên mới có thể hiểu được, nếu không chỉ dựa vào hắn...

Hắn hơi dừng lại một chút, lắc đầu nói:

- Hắn nhất định không có bản lãnh đó!

Những trưởng lão khác nghe xong, vẻ mặt càng thêm cấp bách, một đám mang theo bộ dạng muốn nói lại thôi.

- Bây giờ các ngươi không cần sốt ruột, trước tiên mang thịt béo tới ăn rồi nói sau!

Thừa Thiên thiếu chủ nở nụ cười nói:

- Dù sao người đứng đầu Lục đạo kia cũng ở trong tay chúng ta, còn lo hắn không giao bản đồ gốc ra sao?

Vài trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, âm thầm gật đầu.

- Không sai, hiện giờ tiểu nhi kia cần chúng ta bảo vệ, không còn đường nào để đi!

- Đúng vậy, cũng nên chú ý hắn một chút, không thể để người khác bắt hắn đi mất...

...

- Phương Nguyên, ngươi đã hài lòng với đại hoạ này chưa?

Mà hiện giờ bên ngoài địa cung, bên trong một mảnh loạn lạc, cũng có người đang ra sức đuổi giết Phương Nguyên.

Trong đó có lão bà kim bào Lục gia, Hổ chân nhân trấn thủ địa cung cùng Nguyên Anh Đại Tu, cũng có mấy vị áo bào trắng của Tẩy Kiếm Trì và một đám cao thủ các đại gia độc đều nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vô cùng thống hận. Hiện giờ đại thế đã mất, bọn họ lại không thể bảo vệ địa cung, lửa giận trong lòng khó tiêu, lúc này hận không thể lột da rút xương Phương Nguyên, cả đám xuất ra pháp bảo điên cuồng tấn công.

Mà thời điểm này Phương Nguyên vẫn trọng thương chưa lành, nhưng cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng chống đỡ.

Thừa Thiên Kiếm Đạo cùng hắn thương lượng ra kế hoạch này, nhưng nhất định phải để hắn tới tạo ra việc xích mích. Hắn biết tâm tư Thừa Thiên Kiếm Đạo cẩn thận, vì đại cục cũng chỉ có thể dốc hết sức đảm đương, nhưng không ngờ hắn vừa xuất hiện bên ngoài cung liền gặp phải vô số đuổi giết, mà Thừa Thiên Kiếm Đạo lại không phái nhiều người tới giúp kẻ đã bị trọng thương như hắn một tay.

Vị lão bà kim bào Lục gia cùng Hổ chân nhân trấn thủ đều bị hai Nguyên Anh của Thừa Thiên Kiếm Đạo cuốn lấy, không rãnh ra tay với hắn, nhưng Kiếm sư áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì cùng cao thủ của các đạo thống lại không ai ngăn cản, điên cuồng vọt về phía hắn.

Trong lòng Phương Nguyên hiểu được Thừa Thiên Kiếm Đạo cố ý khiến hắn nếm chút khổ sở.

Có lẽ khi bản thân không chịu được, lớn tiếng cầu cứu mới có người ra mặt cứu giúp.

Nhưng hiện giờ hắn lại cắn chặt hàm răng, một mình khổ sở chống đỡ.

Cũng may hiện giờ lui tới xung quanh đều là tu sĩ, một mảnh hỗn loạn có thể giúp hắn giảm bớt chút áp lực.

- Xoạt xoạt...

Áo bào trắng họ Viễn Tẩy Kiếm Trì chém tới một tiếng, căm hận hét lớn:

- Lúc trước ở đạo tuyết tuyến thứ ba ta đã khuyên ngươi yêu quý bản thân, không nên xen lẫn vào bên trong đám yêu nhân, hiện giờ ngươi quả nhiên đã sắp nhập vào, cấu kết yêu ma tạo nên đại loạn thế này chắc hẳn đã nghĩ tới việc bước trên con đường tà đạo kia. Có đám yêu nhân cùng một giuộc với ngươi là có thể bình yên không lo, tiêu diêu tự tại sao?

Ầm!

Phương Nguyên phóng ra một mảnh thanh quang đánh tan kiếm quang kia, cả người cũng lui về phía sau mấy bước.
Chương 1120 Ba trăm áo trắng tiến vào tuyết nguyên (cánh đồng tuyết) (1)

Biết được những người này làm ra chuyện phụ bạc thiên hạ ở sâu trong tuyết nguyên, nếu không đi thăm dò rõ ràng, trong lòng Phương Nguyên khó an.

Nhưng nếu phơi bày hành vi của bọn họ ra khắp thiên hạ, như thế bằng với liên thủ cùng Thừa Thiên kiếm đạo. Vì hủy đi địa cung liền không tiếc chắp tay đưa tặng nhiều vật tư như vậy, sau cùng làm lớn mạnh cho tà kiếm, đấy chẳng lẽ là điều mình muốn?

Vấn đề thứ nhất, chúng tu hiểu cho Phương Nguyên, song vẫn sẽ mắng hắn quản việc không đâu, cổ hủ đáng ghét!

Vấn đề thứ hai, chúng tu cũng miễn cưỡng có thể nghĩ thông, nhưng vẫn hận Phương Nguyên ra tay ác độc, hành động không chừa đường lui!

Vấn đề thứ ba, bọn họ lại thực sự không hiểu...

...

...

Hiện tại bọn họ đuổi giết Phương Nguyên cũng là như thế, nếu là trước đây, bị Phương Nguyên bóc trần chuyện địa cung, bọn họ nhiều nhiều ít ít còn sẽ hổ thẹn trong lòng, nhưng giờ lại tuyệt nhiên không được. Ở trong mắt bọn họ, vì hủy diệt địa cung, Phương Nguyên không tiếc cùng một giuộc với tu sĩ tà kiếm, hành vi như thế so với mình lại càng thêm đáng ghét. Theo cách hiểu của bọn họ mà nói, dù cho lấy được một ít tài nguyên, dựng lên địa cung trên tuyết nguyên, vậy cũng chỉ là lưu lại một mạch hương hỏa cho chính đạo, mà Phương Nguyên lại đã làm những gì?

Thế khác gì là chân chính nhập ma đâu!

-Nếu nói chúng ta là tội nhân, như vậy ngươi chính là yêu nhân!

Trong cơn phẫn nộ, chư vị Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì, cao thủ các đại đạo thống không khỏi càng thêm căm giận ra tay với Phương Nguyên.

Đến lúc này, Phương Nguyên không nghi ngờ đang phải đối mặt với nguy hiểm trùng trùng!

Lúc trước hắn bị hai đại cao thủ Nguyên Anh đuổi giết, chạy trốn hơn vạn dặm, khi trốn tới Lục Tuyệt cung thì đã là nỏ mạnh hết đà, thương thế rất nặng, đến giá vân đều làm không được, sau đó nghỉ ngơi trong Lục Tuyệt cung chưa đủ hai ngày, thương thế còn chưa khỏi hẳn, liền lại bị Lục Tuyệt cung cố ý bố trí cho hắn suất lĩnh chúng tu đi tới địa cung, vốn đang có thương, giờ lại đấu pháp với người, thương thế lập tức nặng thêm...

Chứng kiến bộ dạng Phương Nguyên khổ sở chống đỡ trong vòng vây của chúng tu, không ít tu sĩ tà kiếm âm thầm theo dõi, lại đều không có ý ra tay, mà chỉ cuốn lấy mấy vị đại tu Nguyên Anh, không để bọn họ trực tiếp tiến lại lấy đi mạng nhỏ của Phương Nguyên!

-Thiếu chủ, trong đầu thằng nhóc này có địa đồ...

Ngay cả một ít trưởng lão bồi ở bên người Thừa Thiên thiếu chủ đều nhìn không được, mở miệng khuyên nhủ nói:

-Chúng ta có cần ra tay giúp hắn một chút không, đỡ phải nhất thời không tập trung, thật bị cao thủ trong địa cung đánh chết, như vậy chẳng phải càng phiền phức?

Thừa Thiên thiếu chủ cười cười, nhìn tài nguyên trong địa cung từ từ bị người đoạt đi, tựa như dị bảo trong thiên hạ đang chủ động chạy vào trong túi mình vậy, rất là hài lòng. Ngẫu nhiên lúc rảnh rỗi lại liếc nhìn Phương Nguyên một cái, trên mặt chớp qua ý cười lạnh lùng, nói:

-Yên tâm đi, Nguyên Anh Kiếm Tiên truy sát hắn cả vạn dặm đều không giết được, có thể thấy bản lĩnh giữ mạng của người này không nhỏ, giờ dù có bị thương, thì cũng không phải đám Kiếm Sư áo trắng cỏn con này có thể dễ dàng chém giết, chúng ta chỉ cần đứng ngoài nhìn trò vui là được rồi...

Nét mặt trưởng lão bên cạnh lộ vẻ khó xử:

-Nhưng nếu chúng ta không cứu hắn...

-Không phải không cứu, mà là chưa đến lúc...

Thừa Thiên thiếu chủ cười một tiếng, thán nói:

-Tay lục đạo khôi thủ này không hổ là tiên miêu từng được Tiên Minh tuyển trúng, kiêu ngạo vô cùng. Đường tu hành bị đứt, lại đắc tội Tẩy Kiếm Trì, cùng đường hết lối mới trốn đến chỗ chúng ta, lại vẫn không chịu nói thật, ngạo khí khiến người chán ghét kia vẫn một mực ở đó. Ngay như ta nhìn vào cũng yêu thích không nổi, người như vậy, vào Thừa Thiên kiếm đạo ta tự nhiên là hữu dụng, nhưng nếu không mài giũa gõ đánh hắn một phen, hắn há có thể cam tâm nghe ta sai khiến?

Mấy người bên cạnh nghe xong, liền cũng không tiện nói gì thêm.

Trong lòng Thừa Thiên thiếu chủ đã có chủ ý, bọn hắn có nói gì cũng vô dụng.

...

...

-Ha ha, Phương Nguyên, ngươi tự cam đoạ lạc, nương nhờ tà kiếm tu, nhưng ngươi xem bọn hắn có che chở ngươi không?

Lúc này, đám Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì càng chiến càng mãnh, từng đạo kiếm quang đan xen ngang dọc, như một tấm lưới lớn không ngừng chụp về phía Phương Nguyên, ngay cả gió tuyết giữa trời đều bị tấm lưới này cắt thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, Phương Nguyên gần như đã không còn sức đánh trả, toàn dựa vào Bát Hoang Bộ Pháp du tẩu trong hư không mới miễn cưỡng tránh khỏi kết cục bị xoắn nát, song cũng đã rất là chật vật.

-Ngươi lập được công lớn cho Yêu Ma, nhưng có thấy bọn hắn tới cứu ngươi?

Cao thủ các đại đạo thống cũng đang không ngừng chạy tới từ các hướng, gấp gáp hét lớn ra tay với Phương Nguyên.

Từng phiến từng phiến người xông vào địa cung, hủy đi tâm huyết của bọn hắn trong thoáng chốc, thực sự khiến bọn hắn lòng đau như cắt, khăng khăng đối phương tới quá nhiều người, đâu đâu cũng đại loạn, bọn hắn đã không biết nên phòng thủ từ đâu, thế là dứt khoát chạy đến truy sát Phương Nguyên...

Chỉ có giết Phương Nguyên, bọn họ mới có thể dễ chịu phần nào!

Rốt cuộc, nói ra liệu có mấy người tin, bao nhiêu năm tâm huyết, lại bị một tên nhãi ranh Kim Đan phá huỷ?

Nhưng dưới tầng tầng áp lực chồng thêm đó, Phương Nguyên vẫn cắn chặt hàm răng.

Tuy hiểm tượng trùng trùng, lại vẫn không mở miệng kêu cứu.

Chỉ thỉnh thoảng mới theo bản năng nhìn về hướng nam...

Phảng phất đang đợi điều gì...

...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom