• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 1136-1140

Chương 1136 Nguyên Anh kiếm linh (1)

Bóng đen kia lặng không tiếng thở xuất hiện trong kiếm trủng, ở ngay sau lưng chúng đệ tử Tẩy Kiếm Trì, thế mà không ai phát giác được sự tồn tại của nó, sau đó chỉ thấy trên thân bóng đen kia, kiếm ý ngưng tụ càng lúc càng nồng, phảng phất một thanh kiếm đang dần tích súc lực lượng...

- Không hay...

Phản ứng đầu tiên chính là vị Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì, hắn đột nhiên thất thanh kêu to.

Người chung quanh nghe vậy không khỏi giật mình, vội vã quay người.

Nhưng không đợi bọn hắn kịp phản ứng, bóng đen kia đã đột ngột bay thẳng tới, ở phía sau bóng đen này, càng nhiều bóng đen khác xuất hiện, mỗi bóng đen đều như tia chớp, cuốn theo kiếm quang quỷ dị khó mà hình dung, đồng loạt vọt tới trước mặt.

Kiếm quang vừa hiện, gào thét vút tới, ác độc khủng bố dị thường.

Đám kiếm tu Tẩy Kiếm Trì vừa mới phát hiện Vô Sinh kiếm trủng, lại thấy được Phương Nguyên trong đó, còn tưởng rằng Phương Nguyên đang nhập ma, chú ý tự nhiên bị phân tán, hoàn toàn không ngờ tới địa cung còn ngầm giấu sát cơ cỡ này.

Dù bọn hắn đã tính là phản ứng cực nhanh, nhưng chỉ chớp mắt như thế, không khỏi có chút trở tay không kịp.

Đối phương sớm có chuẩn bị, lại toàn lực mà phát, đợi lúc bọn hắn kịp có phản ứng thì kiếm quang cũng đã đến trước người.

Nguyên Anh Kiếm Tiên phản ứng nhanh nhất, nhưng đáng tiếc hắn lại bị thương, phản ứng so với lúc bình thường đâu chỉ chậm hơn nửa nhịp?

Trong tiếng hét lớn, bên cạnh lập tức có Tiên Kiếm lướt lên, muốn ngăn lại thế công bất ngờ kia.

Nhưng Tiên Kiếm mới lướt đi một nửa, kiếm quang của đối phương đã đi đến.

Phần phật, một mảnh kiếm khí lưu động, giảo loạn hư không.

Bên cạnh Nguyên Anh Kiếm Tiên, đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đệ tử vốn vừa hành tẩu hồi lâu trong gió tuyết, pháp lực vận chuyển không nhanh, lúc này phản ứng lại càng loạn, dồn dập trúng chiêu, trên thân bị kiếm khí xé mở rất nhiều vết thương, máu tươi phun ra từng mảnh từng mảnh.

- Yêu ma ngươi dám...

Vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia vừa sợ vừa giận, phẫn nộ ngự kiếm mà lên định đánh trả, nhưng đột nhiên lại sững sờ, ở trước mặt hắn bất ngờ xuất hiện một bóng dáng quen thuộc vô cùng, người đó mặc áo trắng, thần sắc lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn hắn.

- Mẫn sư tỷ?

Nguyên Anh Kiếm Tiên nhận ra khí tức quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn trên thân nữ tử, lập tức không khỏi cả kinh, kiếm ý thoáng trì hoãn.

Đang lúc hắn nhớ lại thời điểm Mẫn trưởng lão gặp bất trắc, bóng dáng Mẫn trưởng lão đã bất ngờ chấn kiếm mà ra.

Bá...

Một đạo kiếm khí sắc bén đột nhiên xuất hiện, xuyên qua ngực hắn.

Nguyên Anh Kiếm Tiên quát to một tiếng, thất tha thất thểu lui ngược ra sau, trên mặt lộ rõ thần sắc thống khổ mà thần sắc.

Ai có thể ngờ, mình vừa đối mặt liền đã bị thương...

... Người đả thương mình lại là Mẫn trưởng lão?

...

...

Nháy mắt, đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã trọng thương hàng loạt.

Người bị thương nặng nhất còn là Nguyên Anh Kiếm Tiên.

Bọn hắn không khỏi hoảng sợ, quay đầu nhìn về hướng kiếm quang đánh tới.

Tiếp sau bọn hắn liền thấy mấy người toàn thân phủ đầy hàn khí tiến vào, đi theo phía sau là bốn vị trưởng lão khoác áo đen, bộ dạng nhìn rất thê thảm, cả người bị đông cứng, có người ném đi nửa cánh tay, có người mất đi hơn phân nửa cái đầu, còn có người thân thể không toàn vẹn, vết thương đông kết cả lại.

Đi ở trước mặt bọn họ là một nam tử khoác áo choàng trắng, mặt cười nhẹ nhàng, mặc dù nhìn cũng có chút ăn gió nằm sương, nhưng so với mấy người kia thì đỡ hơn nhiều, trong tay hắn nắm lấy một thanh trường kiếm đen, trên thân kiếm hiện đầy phù văn quỷ dị. Ở bên cạnh hắn có một cái bóng nhàn nhạt tung bay, nét mặt sinh động như thật, chính là bộ dáng của Mẫn trưởng lão.

- Ha ha, thú vị, thú vị...

Người này vừa cười vừa nhẹ nhàng tiến lại, cười nói:

Có Nguyên Anh Kiếm Tiên hóa thành kiếm linh, quả nhiên dễ dùng, khí tức kiếm đạo được che đậy, ngay cả đám gia hỏa tinh minh như quỷ các ngươi đều không phát hiện được, xuất kỳ bất ý liền một kiếm chém thương Nguyên Anh Kiếm Tiên, trước kia bị các ngươi truy sát vô số lần, lần này, ta rốt cục có thể trả cả gốc lẫn lãi!

Tà kiếm tu?

Mấy tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy nam tử áo trắng kia, ánh mắt bất giác hiện đầy phẫn hận và hoảng sợ.

Có người nhìn thấy cái bóng nhàn nhạt tung bay bên cạnh hắn, trong mắt không khỏi bùng lên lửa giận:

Đó là thần hồn Mẫn trưởng lão, đáng giận, Mẫn trưởng lão cả đời chấp kiếm trừ ma, không ngờ... không ngờ bị đám tà kiếm tu này luyện thành kiếm linh...

Thừa Thiên thiếu chủ nhìn hắn một cái, nói:

Ta không phải đã khen nàng dùng rất tốt ư?

Nói rồi hắn nhìn về phía Phương Nguyên, thần sắc càng thêm phần mãn ý, cười nói:

Phần đại lễ này của ngươi, ta thực sự rất hài lòng!

Đệ tử Tẩy Kiếm Trì bên cạnh thấy cảnh ấy, trong lòng không khỏi sinh ra một tia hoảng sợ:

Tên lục đạo khôi thủ này quả nhiên thông đồng với tu sĩ tà kiếm, chẳng lẽ đây là bẫy rập nhắm đến chúng ta?

...

...

- Ha ha ha, thấy không, đây chính là chính đạo mà ngươi kiên trì thủ vững...

- Người chính đạo, không hỏi xanh đỏ đen trắng liền muốn giết ngươi, bọn hắn để ý ngươi thủ vững chính đạo ư?

- Ngược lại người tà đạo cứu ngươi, ngươi lại cứ muốn đấu sống đấu chết với bọn hắn?

- Việc đã đến nước này, đường tu hành đã đứt, ngươi cần gì phải làm kẻ đáng thương giãy dụa trong bể khổ? Tiên có Tiên Đạo, ma có Ma Đạo, tiên có tiêu dao, ma cũng có đại tự tại, Thiên Đạo vô tình, cần gì để ý chính tà? Cần gì để cho thiện ác trong mắt tục nhân thế gian ảnh hưởng đến ngươi, làm người không vì mình, trời tru đất diệt, Ma Đạo trong mắt người khác, sao lại không phải Tiên Đạo mà chúng ta mong cầu?

--------
Chương 1137 Nguyên Anh kiếm linh (2)

Đối với hết thảy xảy ra bên ngoài, Phương Nguyên một mực không có phản ứng, nhưng trên thực tế, hắn đã thu hết vào đáy lòng, trong đó bao gồm chuyện đệ tử Tẩy Kiếm Trì vừa gặp liền đòi hạ sát thủ với hắn, cũng gồm cả chuyện có người ngăn trở kiếm kia, sau đó lại vẫn không phân tốt xấu, không phân thật giả, trực tiếp liền muốn thừa lúc mình hành động không tiện, trực tiếp phế đi tu vi, rồi đến cảnh cả đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì bị tu sĩ tà kiếm đánh lén...

Cảnh ấy, khiến trong lòng hắn không khỏi sinh ra một tia bi thương.

Mà bi thương và thất vọng đó, lại càng khiến ma ý trong thức hải hắn càng mạnh...

Lúc này toàn bộ thức hải hắn đã sắp bị huyết hải bao phủ, ma ý tung hoành, trời đất tối sầm.

Chân Linh hắn ngồi xếp bằng bên trong, tựa như có thể bị huyết hải nuốt chửng bất cứ lúc nào, song bởi cảm giác do dự nào đó không cách nào hình dung, khiến cho hắn dù là đang trong tình trạng ngây ngốc cũng vẫn một mực tuân theo bản năng cự tuyệt huyết hải xâm thực.

Huyết hải phát hiện hắn vẫn thủ vững đạo tâm, liền cổ động lực lượng càng mạnh tiến hành xâm thực.

Loại cảm giác đó đáng sợ dị thường, đây không phải ngươi tranh ta đoạt, mà là một loại tâm ý biến hóa, lực lượng huyết hải dẫn phát vô số ma niệm, không ngừng ảnh hưởng tâm chí hắn, nhưng những ma niệm này, lại tựa hồ do chính hắn sinh ra...

...

...

- Thiếu chủ, xem ra tên lục đạo khôi thủ này có gì đó không đúng...

Ở bên ngoài, tên trưởng lão nửa thân thể không còn toàn vẹn phẫn hận nhìn Phương Nguyên, ánh mắt bất thiện đánh giá một lượt, sau đó dường như cũng phát hiện một thân tà khí trên thân hắn, bèn hừ lạnh một tiếng, hướng về phía tên thiếu chủ làm ra động tác cắt cổ.

Hiện tại bọn hắn đã tìm được Vô Sinh kiếm trủng, giữ lại Phương Nguyên cũng vô ích, hơn nữa trên đường vượt qua tuyết nguyên, bọn hắn chết mất vô số người, mấy người sống tiếp được như bọn hắn cũng nhục thân tổn thương nghiêm trọng, cần phát tiết hận ý lên người Phương Nguyên.

Thừa Thiên thiếu chủ nhìn hắn một cái, cười nói:

Hắn giờ đã là người trong chúng ta, giết làm gì?

Nói rồi chậm rãi quét mắt, cảm nhận tà khí trên người Phương Nguyên, mặc dù nếu tử tế phân biệt thì hình như hơi có chút bất đồng với ghi lại trên Thừa Thiên Kiếm Điển, nhưng rõ ràng cũng cùng là một đường, sắc mặt liền dễ nhìn hơn mấy phần, nhỏ giọng nói:

Ngươi nói xem ngươi đi đường vòng lâu như vậy làm cái gì, cuối cùng chẳng phải đều đi lên con đường này của chúng ta?

Tiếp đó liền quay sang phân phó đám trưởng lão chung quanh:

Lục soát kiếm trủng này đi!

Nghe vậy, mấy tên trưởng lão vội vàng tứ tán ra, mặc dù bọn hắn rất muốn giết Phương Nguyên hả giận, nhưng giờ thứ càng quan trọng hơn đương nhiên vẫn là kiếm trủng.

Rất nhanh, mấy tên trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo đã hoảng sợ trở về.

- Kiếm trủng trống không...

- Nơi này... Nơi này không có gì cả...

Vẻ hoảng sợ trong thanh âm bọn hắn thậm chí còn nặng hơn cả thất vọng.

- Kiếm trủng trống không?

Thừa Thiên thiếu chủ nghe vậy cũng không khỏi kinh hãi, sắc mặt trầm xuống.

Sau khi đích thân đi nhìn một vòng, vẻ mặt hắn chất đầy nghi hoặc:

Không đúng, nếu kiếm trủng sớm đã bị người dời sạch, thế tên Lăng Chiêu kiếm sư kia lại lấy được kiếm lý từ đâu? Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nếu Lăng Chiêu kiếm sư thật sự đã sớm thâm nhập tuyết nguyên, tiến vào Vô Sinh Kiếm Mộ, bằng vào chút bản lĩnh của Ngự Kiếm tông bọn hắn, lại làm sao có thể chịu đựng được gió tuyết trên tuyết nguyên?

Càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu.

Trên thực tế, Vô Sinh kiếm trủng này vốn đã có rất nhiều chỗ khiến người nghi ngờ, ngay cả với tu vi cỡ bọn hắn, chuẩn bị sung túc như vậy, một đường xâm nhập tuyết nguyên đều chết vô số người, bốn đại trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh đều chật vật vô cùng, hắn cũng là dựa vào dị bảo như Chu Tước Thần Noãn mới gắng gượng được tới giờ, trong khi lúc ấy Lăng Chiêu tu vi mới chẳng qua là Kim Đan, lại làm sao tiến vào được chỗ này?

Chỉ là bọn hắn vững tin Ngự Kiếm tông Lăng Chiêu kiếm sư đã từng tiến vào Vô Sinh kiếm trủng, cũng từ trong tay Phương Nguyên thấy được đạo kiếm lý trong kiếm kinh, mới tin tưởng nơi này nhất định có phương pháp giải quyết ẩn tật, không tiếc hết thảy xông vào...

- Thiếu chủ, giờ chúng ta nên làm gì?

Sắc mặt mấy đại trưởng lão đều có chút hoảng sợ, vội quay sang hỏi Thừa Thiên thiếu chủ.

- Làm gì bây giờ?

Thừa Thiên thiếu chủ nhíu mày, rồi chợt bất ngờ quay đầu nhìn Phương Nguyên:

Chẳng lẽ ngươi còn có chuyện giấu diếm chúng ta?

Lúc này huyết khí trên thân Phương Nguyên càng lúc càng nồng đậm, nhìn qua tựa hồ như đang vận hành loại tà pháp nào đó đến cực hạn.

Thừa Thiên thiếu chủ ngưng thần cảm ứng, chau mày.

Lấy thần thức cường đại của hắn, tự nhiên có thể phân biệt ra được, lúc này Phương Nguyên không phải đang tu luyện pháp môn Thừa Thiên Kiếm Điển, nhưng then chốt là, nếu không phải đang tu luyện pháp môn Thừa Thiên Kiếm Điển, như vậy hắn làm sao có thể làm được đến trình độ này?

Lại liên tưởng đến Vô Sinh kiếm trủng là do Phương Nguyên dẫn bọn hắn tìm tới, thậm chí quyển kiếm kinh giấu sâu trong Lang Gia các cũng là hắn lấy ra, trong lòng Thừa Thiên thiếu chủ liền nhịn không được dâng lên một tia hoài nghi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.

- Thiếu chủ, huyết khí trên người hắn thật lợi hại, thậm chí còn có một loại kiếm ý nào đó đang lưu động...

Có tên trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo kìm nén không được thử dò xét Phương Nguyên, lập tức không khỏi kinh hãi thốt lên.

Bọn hắn tiến vào Vô Sinh kiếm trủng vốn là để tìm kiếm truyền thừa giải quyết ẩn tật trên người, nhưng sau khi trải qua ngàn khó vạn khổ, cuối cùng lại chỉ thành công dã tràng, liền nhịn không được liên hệ biến hóa trên người Phương Nguyên với truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma.

--------
Chương 1138 Chính tà chi đấu (1)

Thừa Thiên thiếu chủ cũng khẽ biến sắc, hắn rất hiếu kỳ về trạng thái hiện tại của Phương Nguyên, song đồng thời cũng rõ ràng cảm giác được lúc này Phương Nguyên đang cực giòn yếu, tựa hồ đang hành công đến thời khắt then chốt, nếu ngăn hắn lại, e rằng kinh mạch sẽ lập tức đứt đoạn, nhục thân sụp đổ, nếu là ở bên ngoài, hắn tuyệt không để ý, nhưng ở trong đạo tuyết tuyến thứ chín này, điều đó lại cực kỳ nguy hiểm.

Nếu thần hồn Phương Nguyên vỡ nát, hắn muốn cứu cũng cứu không được.

- Để ý kỹ, đừng để hắn thoát!

Thừa Thiên thiếu chủ trầm mặc nửa ngày, ánh mắt quét qua Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng trên mặt đất và đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang trọng thương, trong lòng âm thầm hạ quyết định, thấp giọng nói:

Dù Vô Sinh kiếm trủng này trống không, nhưng có được một đạo kiếm tâm Nguyên Anh Kiếm Tiên, cộng thêm thần hồn bốn năm tên Kiếm Sư áo trắng tinh anh, như vậy cũng đủ bù đắp tổn thất chuyến này...

Mấy tên trưởng lão khác nghe vậy liền đều khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn sang đám đệ tử Tẩy Kiềm Trì.

Thiếu chủ nói không sai, nếu Vô Sinh kiếm trủng đã trống không, vậy thì đương nhiên phải tìm thứ gì khác mang đi làm bù đắp.

Dù không thể tìm tới kiếm kinh mà bọn hắn dự liệu, nhưng mấy tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì này cũng tính là thành quả không nhỏ.

Phải biết, trong đám này cũng có một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên!

Thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên sao mà quan trọng, giành được thần hồn như thế, bằng với thực lực bản thân tăng lên gấp bội, giờ lại có một tên Nguyên Anh Kiếm Tiên như thế bị thương ở đây, khi trước Thừa Thiên thiếu chủ đã được đến một đạo thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên, lấy kiếm ý của hắn mà luận thì đã không thể tiếp tục luyện hóa thêm một đạo thần hồn, như vậy chẳng phải sẽ tiện nghi bọn mình?

Dù một đạo Nguyên Anh Kiếm Tiên không đủ cho bốn người phân, nhưng chẳng phải vẫn còn dư lại mấy tên Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì đó sao?

Đám này đều là thiên tài kiếm đạo ngàn người có một, ai nấy đều rất đáng tiền!

Nếu bắt lại bọn hắn, như vậy vô luận thế nào cũng đều là kiếm lớn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt chư vị trưởng lão liền nhịn không được quay sang nhìn đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì chen chúc ở kia.

Sau khi kích thương bọn hắn lại không lập tức hạ sát thủ, thế không phải là bởi những ma đầu này không biết đạo lý chém tận giết tuyệt, thật sự là bởi bọn hắn cũng đi ra từ trong băng thiên tuyết địa, tiêu hao đều cực lớn, pháp lực vận chuyển mất linh, thoáng chốc bất ngờ đánh lén khi ấy cũng đã hao hết pháp lực bọn hắn, nhất thời không còn sức đâu ra mà hạ sát thủ, giờ dưỡng ra được mấy phần tinh lực mới có thể quay đầu giải quyết!

Bá...

Bốn đạo kiếm quang đồng thời tung ra, chém tới Nguyên Anh Kiếm Tiên.

Bốn tên trưởng lão này đều không phải kẻ ngu, nếu đã muốn ra tay, tự nhiên phải chém rụng người mạnh nhất trước!

Vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức chuyển lạnh.

Vội vàng định rút kiếm chống cự, nhưng vừa rồi mới bị kiếm linh Thừa Thiên thiếu chủ đánh thương, khí tức nhất thời vận chuyển không được, chỉ còn biết trơ mắt nhìn bốn đạo kiếm quang đi đến trước người mà vô lực ngăn cản, trong mắt không khỏi hiện ra mấy phần bi phẫn!

Nhưng khiến người không ngờ tới chính là, bốn đạo kiếm quang này còn chưa chém lên thân Nguyên Anh Kiếm Tiên thì dị biến chợt nảy sinh.

Từ trong đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì có một tên Kiếm Sư áo trắng dáng người thấp bé, nhìn qua không chút thu hút, nhưng ngay khi bốn đạo kiếm quang vừa đánh tới, hắn đột nhiên thở dài một tiếng, băng kiếm bán trong suốt sau lưng hiện ra trong tay, sau đó đạp bước tiến tới, kiếm ý gào thét tràn ngập bốn phía, giống như sóng biển ngập trời, bay thẳng về phía bốn tên trưởng lão!

- Kiếm tâm?

- Vạn Niên Băng Phách Kiếm?

Bốn tên Thừa Thiên trưởng lão lập tức kinh hãi, vạn vạn không nghĩ đến người này chỉ có cảnh giới Kim Đan, thế mà lại tu ra được kiếm tâm.

Hơn nữa thứ người này cầm trong tay rõ ràng còn là một trong bảy đại danh kiếm của Tẩy Kiếm Trì. Được kiếm tâm thúc giục, Vạn Niên Băng Phách Kiếm tán phát hàn ý cuồn cuộn, quả thực còn đáng sợ hơn gió tuyết bên ngoài kiếm trủng mấy phần, nháy mắt đã cuốn tới trước người.

Bốn người hãi hùng khiếp vía, tung người định trốn, nhưng làm sao thoát khỏi kiếm quang bao phủ?

Bá!

Ngay đúng thời khắc đó, Thừa Thiên thiếu chủ một mực mắt lạnh bàng quan đột nhiên rút hắc kiếm ra khỏi vỏ, thẳng tắp chém tới, quanh người hiện lên bóng dáng Mẫn trưởng lão, kiếm ý xung kích trực tiếp chém vào trong mảnh gió tuyết, lại chỉ nghe leng keng một tiếng, Vạn Niên Băng Phách Kiếm trong tay Kiếm Sư áo trắng thấp bé lập tức bị chấn văng, suýt nữa tuột tay bay đi, hàn ý chung quanh cũng lập tức tan biến.

- Không ngờ ở đây còn có một người tu ra kiếm tâm...

- Không ngờ cảnh giới mới chỉ là Kim Đan...

- Không ngờ còn mang theo thần kiếm thế này...

Bốn đại trưởng lão đều lộ vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm nam tử áo trắng dáng người thấp bé kia.

Thừa Thiên thiếu chủ lại dường như chẳng có vẻ gì là ngoài ý, cười nhạt nói:

Kiếm Tử Hàn Quang phong Tuyên Trì, không ngờ Hàn Quang phong truyền Vạn Lý Băng Phách Kiếm cho ngươi sớm vậy, là vì ngươi chưa kết Nguyên Anh liền đã tu thành kiếm tâm? Ha ha, ngươi trốn trong đám đệ tử, âm thầm vận khí cơ, là định xuất kỳ bất ý chém giết ta, đáng tiếc, lúc nãy ngay khi vừa tiến vào ta đã nhận ra ngươi!

Kiếm Sư áo trắng tên gọi Tuyên Trì vuốt vuốt cổ tay, trên mặt lộ ra mấy phần tự giễu, nói:

Là chúng ta chủ quan, quá mức tin tưởng kiếm thức bản thân, lại không ngờ ngươi luyện hóa thần hồn Mẫn trưởng lão nhanh đến vậy, có thể mượn kiếm thức nàng che lấp khí tức, nhưng nếu ngươi cảm thấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì dễ dàng bị các ngươi diệt sạch, vậy thì lầm to!

Vừa nói hắn vừa bước ra phía trước chúng đệ tử, giơ kiếm chắn ngang ngực.

Sau lưng hắn, ngoại trừ mấy tên đệ tử bị thương quá nặng, những người còn lại đều cắn răng gắng gượng đứng dậy.

--------
Chương 1139 Chính tà chi đấu (2)

Mắt thấy một trận đại chiến sắp sửa bắt đầu, mèo trắng vội vàng chạy tới bên người Phương Nguyên ngồi xổm xuống, chiếm sẵn vị trí chuẩn bị xem kịch.

- Đừng nương tay, giết bọn hắn...

Bốn đạo kiếm quang đồng thời tung ra, lực lượng vận chuyển tới cực hạn, đồng loạt chém về phía Kiếm Sư tên Tuyên Trì.

Nếu đã ra tay, tự nhiên trước phải chém rụng người mạnh nhất trong đám!

Ầm ầm!

Kiếm ý tung hoành, sát khí ngập trời, một trận đại chiến đã ở ngay trước mắt.

Kiếm tu Thừa Thiên Kiếm Đạo và Tẩy Kiếm Trì vốn là chính tà không đội trời chung, nay ngõ hẹp gặp nhau, lại liên quan đến sinh tử, tất nhiên sẽ là một phen ác chiến.

Cùng lúc này, thức hải Phương Nguyên cũng đang chìm dần trong tuyệt vọng.

Dưới ảnh hưởng của huyết hải, ý thức hắn đã sinh ra từng mảnh nhỏ ma niệm.

- Đúng nhỉ, nhập ma tốt bao nhiêu?

- Sau khi nhập ma, muốn giết liền giết, mặc kệ hồng thủy ngập trời. Dù sao thiên hạ rộng lớn như vậy đâu phải chỉ có riêng ta, dù sao ta cũng không năng lực ảnh hưởng đại thế thiên hạ, cớ gì cứ phải kiên trì thủ vững, chỉ cần để ý mỗi bản thân mình là được rồi. Lúc đại kiếp giáng lâm, tự có người tu vi cao hơn chống đỡ, ta cần gì phải quản nhiều người như vậy tị nạn trên tuyết nguyên!

- Đoạt thần hồn người khác thì đã sao?

- Tu vi của ngươi là trái ngọt cho ta, lúc ngươi mất mạng xuống suối vàng, cũng chính là lúc tu vi ta phóng đại!

- Có thể giúp ta đề cao tu vi, đó là tạo hóa của ngươi...

- ... Rốt cuộc, người không vì mình, trời tru đất diệt a!

Giờ khắc này, hắn gần như đã nản lòng thoái chí, ngồi ngay ngắn bất động, mặc cho huyết hải tăng vọt xung quanh, dìm ngập cả bản thân ...

Lúc này, người ngoài nhìn không ra biến hóa nhỏ bé trên người hắn, bọn họ đều đang ở trong sinh tử quan đầu, tập trung ác chiến, chỉ riêng Kim Hàn Tuyết là vẫn dồn hết chú ý trên người hắn, nhạy bén cảm giác được biến hóa của khí cơ trên thân Phương Nguyên, tựa hồ như biến thành một người khác, lập tức bị hù cho nhảy dựng, kinh hoàng luống cuống, gấp đến nước mắt chảy ròng, đột nhiên như không muốn sống nữa, sà xuống cầm lấy hai tay Phương Nguyên.

Mèo trắng chính đang ngồi xổm bên cạnh, lúc này thấy Kim Hàn Huyết lo lắng vọt tới trước người Phương Nguyên, lập tức hai mắt trợn tròn.

Đứa nhóc này, muốn tìm chết ư?

Lúc này đạo tâm Phương Nguyên bị tổn hại, ma niệm nảy sinh, trong trạng thái như thể, cả người hiện vẻ rất là nguy hiểm..

Nhất là huyết khí phun trào tà dị trên người hắn, lúc này ngay cả mèo trắng đều không biết phải làm gì, cũng không dám tới gần, chỉ còn biết ngồi bên cạnh chờ đợi, xem xem bản thân hắn liệu có thể vượt qua đạo tâm kiếp này không...

Nhưng không ai ngờ, Kim Hàn Tuyết lại đột nhiên sáp lại...

Nàng cảm nhận được huyết khí đáng sợ trên thân Phương Nguyên, nhưng vẫn bất chấp hết thảy nắm chặt tay hắn.

Bá bá bá

Ngay sát na nàng cầm tay Phương Nguyên, trên thân Phương Nguyên liền có huyết khí tung trào, trong huyết khí bất ngờ chứa theo từng đạo kiếm ý nhỏ bén đến mức khó mà nhìn thấy, gần như chỉ thoáng chốc liền cắt nát bươm áo lông trên người Kim Hàn Tuyết, cánh tay, trước ngực, cổ, thậm chí là trên mặt, nơi nào cũng đều hiện ra từng đạo vết thương đáng sợ, máu tươi đỏ thẫm, tí tách rơi xuống.

Chứng kiến cảnh này, mèo trắng ngây ngốc, con ngươi co rụt cả lại.

Nhưng đối mặt với thống khổ như bị lăng trì kia, Kim Hàn Tuyết lại hoàn toàn không để ý, vẫn cứ gắt gao nắm chặt tay Phương Nguyên.

Nàng chỉ biết, lúc này Phương Nguyên hẳn đang trong hoàn cảnh hung hiểm dị thường, chịu đựng đau đớn vô biên:

Phương Nguyên sư huynh, ngươi rốt cục thế nào, ngươi quên lúc trước nói gì với ta rồi sao? Là ngươi nói cho ta biết thế gian không tuyệt lộ, chỉ cần thủ vững đạo tâm, cho nên ta mới đến tuyết nguyên rèn luyện chính mình, ta một mực cố gắng làm theo lời ngươi dạy, sao ngươi lại quên rồi?

Phương Nguyên tựa hồ không nghe thấy, kiếm ý trên người càng lúc càng đậm.

Kiếm ý này phát ra từ đáy lòng hắn, cuồng bạo đáng sợ, ẩn mà không phát, chỉ với chút ít kiếm ý hiển lộ ra ngoài đã cắt thương Kim Hàn Tuyết đến biến dạng, ai cũng không biết, nếu toàn bộ bộc phát đi ra, liệu có trực tiếp chém giết nàng không!

Kim Hàn Tuyết cũng sợ hãi, không biết mình làm vậy có hữu dụng hay không.

Nhưng tính nàng trời sinh chấp ảo, đã làm, há có chuyện sẽ chịu từ bỏ?

- Phương Nguyên sư huynh, ta biết lần này ngươi xâm nhập tuyết nguyên là vì tìm kiếm thứ gì, cũng biết ngươi không tìm được, trong lòng rất thống khổ, cũng rất thất vọng, ta không hiểu vì sao lại thế, nhưng ta biết ngươi là người tốt, đám người dựng lên địa cung trên tuyết nguyên khiến ngươi thất vọng, nhưng ngươi khác với bọn hắn, chính bởi vì có người như ngươi, chuyện của bọn hắn mới sẽ không thành...

Kim Hàn Tuyết căn bản không hiểu tình trạng trên người Phương Nguyên rốt cục là thế nào, nhưng nàng có thể cảm nhận được lúc này khí tức Phương Nguyên rất lạ lẫm, rất nguy hiểm, cỗ khí tức này càng lúc càng đậm, kiếm ý cũng càng lúc càng mạnh, khiến người kinh hãi không thôi...

Nhưng nàng vẫn nắm chặt tay Phương Nguyên, không cho hắn đụng vào cốt đàn màu trắng kia, đồng thời miệng không ngừng nói:

Khi xưa lúc ở Kim gia chúng ta, ngươi thà rằng đứt đoạn đường tu hành cũng không chịu thỏa hiệp, dù biết rõ không khả năng ngưng tụ ra đạo Lôi Linh thứ năm, vẫn tuyệt không chấp nhận thứ tà pháp kia, ngạo khí lúc đó của ngươi đâu cả rồi, thứ mà ngươi một mực kiên trì lúc đó đâu cả rồi?

Nàng có thể cảm giác được đạo tâm Phương Nguyên đang rất giòn yếu, tựa hồ đang nằm ở mép bên sắp sụp đổ, nhưng nàng không đủ lĩnh ngộ và trí tuệ để đánh thức hắn, bởi vậy nàng chỉ còn biết kể lại những lời, những chuyện Phương Nguyên từng làm...

--------
Chương 1140 Ban ta đạo tâm, trả ngươi sơ ý (nguyện vọng ban đầu) (1)

Phương Nguyên nghe những lời đó cũng có chút sợ run.

Lúc này, trong lòng hắn ma niệm tứ khỏi, đạo tâm gần như sụp đổ, dù là đạo đức cao cả trên thế gian, lấy ngôn ngữ điểm hóa cũng chưa hẳn vượt qua được kiếp nạn này, nhưng ai cũng không nghĩ tới là, phen lời nói này của Kim Hàn Tuyết lại bất ngờ vang vọng tận đáy lòng hắn, cơ hồ không gặp chút chướng ngại nào, bởi vì xét ở khía cạnh nào đó, những điều này vốn chính là thứ sẵn có trong nội tâm của hắn, là đạo lý hắn một mực thủ vững...

Đã từng, ngươi ban ta đạo tâm.

Bây giờ, ta trả ngươi sơ ý (nguyện vọng ban đầu)!

...

...

Thức hải Phương Nguyên đã biến thành một mảnh huyết hải.

Có một pho hóa thân như là Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên huyết hải, hai mắt nhắm chặt.

Chung quanh huyết hải có vô số oan hồn vươn tay ra thăm dò, liều mạng lao về phía hắn, quấn chặt quanh hắn, tựa hồ muốn xé nát hắn, hoặc là kéo pho hóa thân đầy linh tính kia vào trong huyết hải.

So với lực lượng này, những lời của Kim Hàn Tuyết quả thực không đáng nhắc tới.

Hiện tại, những lời này thậm chí đã không thể truyền rõ vào trong lòng Phương Nguyên.

Nhưng không biết tại sao, tùy theo những lời này không ngừng vang lên, Chân Linh Phương Nguyên lại xuất hiện từng chút biến hóa, tựa hồ không còn chán nản tuyệt vọng như trước, cũng không còn mặc cho huyết hải ma niệm cuộn trào, mà dần dần có ý niệm của riêng mình.

- Sơ tâm ư?

Trong lòng nhủ thầm mấy chữ này, cả người hắn theo đó nhập thần, nghĩ đến khi còn bé, bởi vì chán ghét hoàn cảnh hiện tại, sợ hãi mình sẽ vĩnh viễn sinh hoạt trong hoàn cảnh đó, cho nên mới liều mạng bắt lấy cơ hội đi đọc sạch, đến độ quên ăn quên ngủ. Đồng thời nghĩ đến lúc mới đi theo Chu tiên sinh đọc sách, chữ đầu tiên, câu đầu tiên hắn dạy cho mình...

Tiếp sau, hắn lại nhớ đến cảnh từ đứng đầu Tiên Bảng biến thành tạp dịch tiên môn, rồi lại nhớ đến khổ đọc, khổ luyện thế nào, cuối cùng từ tạp dịch lần nữa trở thành đệ tử tiên môn, sau cùng đoạt lại vị trí chân truyền...

Từng màn từng cảnh dần hiện ra trước mắt!

Mình rốt cục đã vượt qua bao gian khó mới đi tới hiện tại, ứng đối qua bao nhiêu nhấp nhô, từ từ đề thăng tu vi...

Con đường này quả thực không dễ đi, nhưng cuối cùng mình vẫn kiên trì vượt qua...

Là bởi mình vì thành công mà không từ thủ đoạn ư?

Không phải, có thể đi tiếp đều là bởi trong lòng một mực ôm theo quyết tâm...

...

...

- Tưởng muốn mạnh lên, đâu cần phải lý do...

Trong thức hải, có ma niệm huyễn hóa thành bộ dạng Phương Nguyên trước đây, nhắc lại lời hắn từng nói lúc ở Thanh Dương tông, đó cũng là lời từ bản tâm, sau đó lại lấy câu nói này làm dẫn, nảy sinh ra càng nhiều ý niệm:

Binh là hung khí, bất đắc dĩ mới dùng, vô luận là thần thông võ pháp bậc nào cũng đều là hung khí, tự thân vốn không phân thiện ác, cần gì phải cổ hủ như vậy?

Ngươi vốn vì truy cầu lực lượng càng cường đại mà bước lên con đường tu hành, thiên tính ngươi cũng là lạnh lùng, đừng có để ý tới đám tục nhân, chỉ cần có thể giúp ngươi đạp lên con đường tu hành, ngươi có thể chịu khổ, có thể bị khinh, hà cớ gì giờ lại phải bị tục niệm trói buộc, đường tu hành đã đứt, lấy tà pháp mà đi tiếp cũng là điều hợp lý, chỉ cần vận dụng thoả đáng, dù là tà pháp, chẳng phải vẫn có thể làm chuyện mình muốn làm?

- Thế gian không phân tà anh hay chính anh, chỉ phân Nguyên Anh và phế vật...

- Trong mắt người khác, sẽ chỉ nhìn thấy ngươi có thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh hay không, chứ ai sẽ để ý ngươi dùng phương pháp nào thành tựu Nguyên Anh?

...

...

Những tiếng nói này càng lúc càng vang vọng, càng lúc càng điên cuồng, lay động sợi ý niệm sau cùng của Phương Nguyên.

Nhưng mắt thấy bọn hắn sắp thành công, pho hóa thân đầy linh tính kia của Phương Nguyên lại bất ngờ chậm rãi mở mắt ra.

Trong mắt chất đầy vẻ lạnh lùng, bình tĩnh hỏi:

Ngươi nói đủ chưa?

Sát na này, huyết hải vô biên đột nhiên cuộn trào, ý chí cường hoành nào đó trong huyết hải bỗng chợt phẫn nộ, cuộn lên sóng cao vạn trượng, những ý niệm trước đây hệt như là do tự thân Phương Nguyên sinh ra, vào lúc này cũng đột nhiên như hóa thành một người khác, ngạc nhiên thốt lên:

Ngươi... Ngươi làm sao lại...

Huyết Hải Ma Ấn, ngươi đã ngủ say nhiều năm như vậy, giờ lại muốn thừa dịp đạo tâm thất thủ, đoạt thần hồn ta?

Thời khắc này, tiếng nói Phương Nguyên có vẻ hết sức tỉnh táo, thậm chí mang theo chút ý vị trào phúng:

Nhưng ngươi không khỏi quá xem thường ta, nếu thật bị ngươi dễ dàng đoạt đi đạo tâm như vậy, chẳng lẽ bao năm qua ta đọc sách thánh hiền đều là vô ích?

...

...

Lúc này, huyết hải cuộn trào tựa hồ đang ngưng tụ, sau đó lần nữa cuộn lên huyết lãng càng thêm cuồng nộ, lần này lại không dâng lên ma niệm, mà trực tiếp cuốn thẳng vào trong đầu Phương Nguyên:

Sách thánh hiền cái rắm chó, đạo tâm ngươi sụp đổ, lòng sinh tà niệm, mới khiến ta thức tỉnh, dù hiện tại không thể dắt ngươi nhập ma, ta cũng vẫn có thể cường hoành luyện hóa thần niệm ngươi...

Huyết lãng vô biên cuồn cuộn mà đến, như muốn hoàn toàn nuốt chửng Phương Nguyên.

Đối diện với huyết lãng, Phương Nguyên lộ vẻ nhỏ bé dị thường, xung quanh đều là sóng cả tứ ngược, cuốn theo ma niệm vô biên trút nghiêng về phía hắn.

- Nhân tâm vốn tàn khuyết, ngươi lại muốn truy cầu Kiếm Đạo viên mãn, không sợ cuối cùng sẽ thất vọng ư?

- Mọi chuyện trên đời vốn đều không quá rõ ràng đúng sai, ngươi lại cứ muốn thủ vững chính tà, không sợ sau cùng lại nhìn thấy mặt càng xấu xí ư?

Toàn bộ ma niệm cuối cùng hội tụ lại, dồn hết vào trong hai câu nói này.

--------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom