-
Chương 1146-1150
Chương 1146 Ngàn vạn oan hồn vào trong một kiếm (1)
Phương Nguyên không để ý tới hắn, mà vẫn nhíu mày cân nhắc:
A, đúng rồi, pháp môn đề thăng tu vi của các ngươi chính là dùng kiếm linh, nhưng kiếm linh dù sao cũng là do thần hồn người khác luyện thành, dù các ngươi lấy bí pháp tu luyện thì cũng cần không ngừng áp chế tàn niệm của người khác. Chỉ là kiếm ý các ngươi không đủ, mới đầu còn có thể áp chế, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, uy hiếp kiếm linh tạo thành đối với các ngươi liền càng lúc càng đến lớn, cứ vậy ác tính tuần hoàn, cuối cùng hình thành một vòng lặp vô hạn, bức bản thân đến mức không còn đường lui, sự thật có phải thế không?
Hắn nhìn qua pháp môn Thừa Thiên Kiếm Điển, giờ lại lĩnh hội được diệu dụng của Vô Khuyết Kiếm Ý, tự nhiên không khó để đoán ra chân tướng.
- Ngươi... Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!
Nghe được lời ấy, bốn tên trưởng lão đều biến sắc, nghiêm mặt kinh hãi hét lớn.
Bọn hắn nhìn nhau một cái, thần tình đều tựa như gặp phải quỷ, bọn hắn dám chắc hiện tại Phương Nguyên không hề tu luyện qua Thừa Thiên Kiếm Điển, nhưng vì sao hắn lại dễ dàng nói ra được bí mật sâu nhất của Thừa Thiên Kiếm Điển, hơn nữa còn nói chuẩn xác đến vậy?
Điều này quả thực quá dọa người!
Quan trọng hơn là, Phương Nguyên nói ra bí mật của bọn hắn ngay trước mặt đệ tử Tẩy Kiếm Trì, như thế há không chẳng khác bạo lộ nhược điểm của bọn hắn ra trước mặt người thiên hạ? Nếu người Tẩy Kiếm Trì biết nhược điểm chí mạng này trong Thừa Thiên Kiếm Điển, như vậy ai có thể cam đoan không có cao năng đại đức trong Tẩy Kiếm Trì thông qua đó suy xét ra một loại pháp môn tu hành đặc biệt nhắm vào bọn hắn?
- Đừng nhiều lời!
Thừa Thiên thiếu chủ nghe vậy cũng sầm mặt xuống, lạnh giọng nói:
Phương đạo hữu, ngươi vẫn nên lấy ra pháp môn tu luyện kiếm ý thì hơn!
Đám trưởng lão cũng lập tức hiểu ý thiếu chủ.
Dù phải thừa nhận bí mật này cũng không sao, chỉ cần sau đó giết sạch tất cả những người liên quan là được.
Phương Nguyên nói:
Pháp môn này ta có thể cho các ngươi, nhưng vẫn phải cần các ngươi bỏ ra một chút đại giá...
Thừa Thiên thiếu chủ điềm nhiên nói:
Ngươi nói đi!
Phương Nguyên tiếp lời:
Chém rụng kiếm linh đang có!
- Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?
Chư vị trưởng lão nghe xong lập tức giận tím mặt, mắt lộ sát cơ.
Phương Nguyên lại hết sức nghiêm túc nói:
Chém rụng kiếm linh, tự nhiên sẽ không có ẩn tật nữa!
Mấy tên trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo đều giận quá hóa cười, liếc nhau một cái, sau đó cười lạnh:
Là chính ngươi muốn chết!
Bọn hắn sao lại không biết điều Phương Nguyên nói là sự thật, nhưng lời nói thật này lại chẳng khác gì nói nhảm.
Kiếm linh đã bị bọn hắn luyện thành một thể, làm sao có thể chém rụng?
Hơn nữa, đối với bọn hắn mà nói, một thân kiếm linh cũng tương tự như đạo cơ, dù có thể chém bỏ, nhưng ai lại tự chủ động phế đi tu vi?
- Vậy thì hết cách rồi!
Phương Nguyên lắc đầu, không nói gì thêm.
- Xem ra bản tọa thành tâm đối tốt với ngươi, đổi lại ngươi vẫn muốn đối nghịch với ta!
Thừa Thiên thiếu chủ cũng không nhiều lời, từ từ tiến lại, trên thân tung trào sát khí, xem ra đã không có ý tiếp tục dông dài với Phương Nguyên. Theo như hắn thấy, dù kiếm ý Phương Nguyên có đại thành thì tu vi kiếm đạo vẫn kém mình một cảnh giới, quan trọng hơn là, hiện tại mình đã luyện hóa thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì, đối phương sao có thể là đối thủ cho được?
So với lời qua tiếng lại dài dòng, không bằng trực tiếp động thủ cho thật thống khoái!
- Ta cũng không muốn đối nghịch với ngươi, càng không ghét bỏ gì ngươi, huống hồ ngươi quả thực từng cứu mạng ta ..
Phương Nguyên đối diện thẳng mặt với hắn, thản nhiên nói:
Chỉ đáng tiếc đường chúng ta đi không giống nhau!
- Đều là tu luyện Thừa Thiên kiếm đạo, ngươi lại nói đường chúng ta đi khác nhau?
Thừa Thiên thiếu chủ giận dữ, đột ngột bước ra một bước, trường kiếm màu đen trong tay khe khẽ rung lên, từng đạo khí tức âm sâm dần khuyếch đại.
- Chẳng qua là tu ra được thêm chút kiếm ý, liền dám khoe khoang trước mặt bản tọa?
Hắn lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, thấp giọng quát một tiếng, tùy theo kiếm đạo thi triển, cuồng phong xung quanh đột nhiên gào thét, bảy tám đạo bóng dáng màu đen treo lơ lửng giữa không trung, riêng bản thân hắn cũng kích phát ra một đạo kiếm khí đáng sợ, phủ kín hư không, hệt như một mảnh sương mù, bao trùm về phía Phương Nguyên:
Dù kiếm ý ngươi đại thành thì đã sao, chẳng lẽ mấy đạo kiếm linh này của bản tọa còn không chém được ngươi?
Sâu trong tuyết nguyên không tiện thi triển thần thông, kiếm đạo ngược lại thành là pháp môn ngăn địch tốt nhất.
Mà trong một kiếm này của Thừa Thiên thiếu chủ, liền đã triển lộ ra tu vi kiếm đạo cao hơn Phương Nguyên nguyên một đại cảnh giới.
Xét theo góc độ nào đó, hai bên căn bản không cần phải đấu.
Thực lực chênh lệch quá mức rõ ràng...
- Ngươi có kiếm ý ta cũng có, ta có kiếm linh ngươi lại không có a...
...
...
- Kiếm linh?
Nhưng Phương Nguyên đón lấy kiếm này, lại chỉ khẽ hít sâu một hơi, ngay khi kiếm khí vô biên kia vọt tới, hắn đột nhiên giơ tay phải án lên hư không, trong lòng bàn tay lập tức có lôi quang lấp lánh, ngưng tụ ra một thác lôi...
Chúng tu xung quanh không khỏi kinh ngạc:
Vào sâu trong tuyết nguyên thế này rồi mà hắn vẫn muốn dùng thần thông ngăn địch?
Chẳng qua rất nhanh bọn hắn đều trợn tròn mắt.
Tay phải Phương Nguyên lăng không ấn xuống, chỉ thấy trong đoàn sấm sét kia bất ngờ xuất hiện một con cóc xấu xí, ngơ ngác ngồi xổm trên đất, sau đó tùy theo bàn tay Phương Nguyên ghìm xuống, con cóc đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trong mồm phun ra một chuôi kiếm giống như đầu quỷ, Phương Nguyên thuận thế cầm lấy chuôi kiếm, trở tay rút kiếm ra.
--------
Chương 1147 Ngàn vạn oan hồn vào trong một kiếm (2)
Sát na đó, một thân kiếm ý của Phương Nguyên bùng lên, ngưng luyện vô cùng, giống như sông dài sóng lớn, cuộn trào đáng sợ, quan trọng hơn là, trong kiếm ý này mang theo một loại hạo nhiên chi khí khó mà hình dung, phảng phất như muốn đẩy ra hết thảy ô trọc trên thế gian.
Khăng khăng kiếm quang được thúc giục ra từ hạo nhiên kiếm ý kia lại tà tính vô cùng.
Bản thân thanh trường kiếm này đã lộ ra một cỗ tà khí, toàn thân màu đen, mặt trên hiện đầy đường vân màu máu, giống hệt như huyết mạch con người, ở chỗ chuôi kiếm còn mọc Tà Nhãn, lúc này dù đang nhắm lại, nhưng vẫn mang đến cho người cảm giác tà dị khó mà hình dung. Tùy theo Phương Nguyên thúc giục kiếm ý, từ trên thanh kiếm đột ngột bay ra vô số đạo bóng dáng màu đen vô cùng quỷ dị.
Ầm ầm...
Những bóng dáng kia phô thiên cái địa, như thủy triều cuốn thốc về phía trước.
- Kiếm linh?
Có Thừa Thiên trưởng lão nhịn không được nghẹn ngào kêu lớn:
Hắn tu luyện ra kiếm linh từ khi nào?
Những người khác, vô luận là trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo hay đệ tử Tẩy Kiếm Trì, lúc này đều kinh hãi mở to hai mắt.
Đây thật là kiếm linh ư?
Nhìn bộ dáng và khí thế kia, có vẻ đúng thật là kiếm linh, nhưng then chốt là...
... Mẹ nó, ai từng thấy một kiếm chém tới, liền bay ra nhiều kiếm linh như vậy?
Đây là chính đạo mà ngươi nói đấy ư?
Dù có là Thừa Thiên thiếu chủ cũng chẳng qua mới điều khiển bảy tám đạo kiếm linh mà thôi, bốn tên trưởng lão, tu vi rõ ràng đều là Nguyên Anh, nhưng cũng chỉ luyện hóa bốn năm đạo kiếm linh, mà Phương Nguyên chém ra một kiếm này, kiếm linh bay ra lại đen nghịt cả góc trời, sợ rằng phải đến hàng ngàn hàng vạn con?
Không khả năng, cũng không hợp lý...
Dù là Thừa Thiên thiếu chủ cũng bị một kiếm này của Phương Nguyên dọa nhảy dựng.
Nghĩ mãi mà không thông.
Hắn còn tưởng rằng Phương Nguyên căn bản không tu luyện kiếm linh, nhưng không ngờ một kiếm vừa chém ra này căn bản không chỉ có một đạo kiếm linh, điều này căn bản là không thể, kiếm ý của hắn trong kiếm tu Thừa Thiên kiếm đạo là nhờ trời xanh ưu ái, nhờ đó mới luyện ra chín đạo kiếm linh, sau đó lại giành được kiếm linh từ thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão, càng là không tiếc hết thảy đại giá, sử dụng bí pháp luyện hóa luôn cả nàng...
Đến bước này cũng đã là cực hạn.
Thậm chí ở trong hàng ngũ người tu hành Thừa Thiên kiếm đạo, hắn đã được tính là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Dù là phụ thân hắn cũng chẳng qua mới luyện hóa được hơn mười đạo kiếm linh, then chốt là, phụ thân hắn không có kiếm linh Nguyên Anh Kiếm Tiên, bởi vậy thật tính ra, lại cũng không bằng hắn, chỉ là hắn làm sao cũng không ngờ được, Phương Nguyên lại có nhiều kiếm linh đến vậy?
Dù những kiếm linh mà Phương Nguyên tu luyện này nhìn qua không hề giống là được luyện chế từ thần hồn thượng giai, nhưng không chống được số lượng nhiều a!
Hàng ngàn hàng vạn con, chỉ nhìn thôi cũng đủ dọa chết người!
Hắn thực sự không hiểu, dù Phương Nguyên có thể luyện hóa nhiều kiếm linh như vậy, lại làm sao điều khiển hết cho được?
...
...
- Không ngờ còn có chiêu này?
Nhưng ngay khi chúng nhân đều đang kinh hãi, chính bản thân Phương Nguyên lại cũng bị dọa nhảy dựng.
Thật ra hắn cũng không biết hậu quả khi chém ra một kiếm này.
Trên thực tế hắn chỉ là vượt qua đạo tâm chi kiếp trong thức hải, nhờ đó phóng đại kiếm ý, Ma Ấn Kiếm cũng dưỡng thành, lại thêm chính hắn cũng biết mặc dù kiếm ý đại thành, nhưng đối mặt Thừa Thiên thiếu chủ, sợ rằng phần thắng sẽ không lớn, bởi vậy liền trực tiếp thi triển kiếm này, nhưng vừa thi triển ra mới phát hiện, thanh tà kiếm này được mình dưỡng lâu như vậy, không ngờ lại đã khủng bố đến bước này...
Trong ma ấn kia vốn đã có vô số đạo oan hồn, trước đây trong thức hải hắn có vô số huyết thi chìm nổi, thật ra mỗi một bộ huyết thi chính là một thần hồn trong ma ấn. Giờ sau khi hắn trấn áp Ma Ấn Kiếm, lại dùng kiếm ý bản thân thúc giục, liền lập tức xuất hiện cảnh tượng nằm ngoài dự liệu này, ngàn vạn oan hồn cuốn theo kiếm khí bay ra, thanh thế khủng bố vô biên!
Càng đáng sợ hơn là, thế này còn xa mới đến cực hạn...
Thậm chí Phương Nguyên có thể cảm giác được, ở trong tà kiếm còn có mấy đạo khí tức đáng sợ dị thường.
Hoa...
Sắc mặt Thừa Thiên thiếu chủ đại biến, không chút nghĩ ngợi liền vội thúc giục thần hồn Mẫn trưởng lão ở sau lưng, chỉ sát na, trên thần hồn Mẫn trưởng lão, một đoàn ánh kiếm màu trắng được ngưng tụ ra, sau đó ầm vang khuếch tán, giống như một dải lụa trắng vắt ngang trước người, che kín trước sau không lọt dù chỉ giọt nước, cường hành ngăn cản ngàn vạn kiếm linh xâm thực.
Nguyên Anh Kiếm Tiên quả nhiên vẫn là Nguyên Anh Kiếm Tiên.
Dù lúc này chỉ tồn tại dưới hình thái một đạo kiếm linh, nhưng dưới sự thúc giục toàn lực của Thừa Thiên thiếu chủ, lại cũng đáng sợ dị thường, đoàn kiếm ý kia tựa như cột trụ chống trời, mặc cho sóng dữ cuộn trào, ta vẫn sừng sững bất động, cường hành tách đôi ngàn vạn kiếm linh ra hai nửa.
Cũng sát na đó, ánh mắt Phương Nguyên rơi trên thần hồn Mẫn trưởng lão.
Lúc này kiếm ý được thúc giục tới cực hạn, Mẫn trưởng lão cũng trở nên chân thực vô cùng, sống động không khác gì người thật, nhưng rõ ràng vẫn có khác biệt so với lúc trước, trên mặt không có nửa điểm biểu tình, tựa như con rối vậy, bản thân cũng không hiểu làm sao vận dụng lực lượng, chỉ biết dùng kiếm tâm kiếm ý sinh tiền từng dưỡng ra, tùy tiện vung vẫy thuận theo ý Thừa Thiên thiếu chủ.
- Ai...
Nhớ tới vẻ uy phong truy sát mình vạn dặm của nàng khi trước, Phương Nguyên không khỏi thở dài một tiếng.
Sau đó, ánh mắt dần trở nên kiên định.
--------
Chương 1148 Một kiếm phân thanh trọc (1)
Hoa...
Sau khi chém ra một kiếm, hắn lập tức tung người bay theo kiếm, chân đạp Bát Hoang bộ pháp, nháy mắt liền quấn đến bên người Thừa Thiên thiếu chủ, kiếm ý phóng đại, tà kiếm trong tay hóa thành một đạo hồng quang, chém thẳng tới cổ Thừa Thiên thiếu chủ, sát khí tràn khắp bốn phía.
- Hả?
Vô luận là Thừa Thiên thiếu chủ hay chúng nhân theo dõi chiến cuộc chung quanh, vừa nhìn thấy động tác Phương Nguyên, ai nấy đều không khỏi kinh hãi.
- Hắn có ngàn vạn kiếm linh, chỉ cần đứng từ đằng xa, thúc giục kiếm linh tập kích, dù không thắng cũng đứng ở thế bất bại, tại sao lại bỏ gần cầu xa, phải muốn vọt tới trước mặt Thừa Thiên thiếu chủ đi cận chiến, đây chẳng phải lấy sở đoản của mình đi tấn công sở trường của địch ư?
Trong lòng ai nấy đều ngập tràn nghi hoặc.
Bá
Một kiếm này của Phương Nguyên huyền ảo vô cùng, linh xảo tới cực điểm.
Nhưng lại không ngờ, khắc này, Thừa Thiên thiếu chủ đột nhiên chắn ngang kiếm trước ngực, khó khăn ngăn lại đạo kiếm quang kia, sau đó hắc kiếm hơi lắc, kích lên mấy đạo ô quang, quỷ dị quấn tới trên thân Phương Nguyên, đồng thời ánh mắt trầm xuống, miệng cười lạnh:
Kiếm đạo này của ngươi đối phó người khác thì được, nhưng dùng với ta? Ha ha, đừng quên chúng ta đều tu luyện Thừa Thiên kiếm đạo!
Thứ ta tu luyện là Vô Khuyết Kiếm Kinh!
Phương Nguyên nhìn vào tròng mắt hắn, thấp giọng trả lời, kiếm ý quanh người chợt phóng đại.
Mấy đạo ô quang đến trước người, lập tức liền bị kiếm ý gần như hữu hình của hắn nuốt chửng, xoắn nát trong nháy mắt.
- Chuyện tới nước này, còn nói bậy bạ cái gì nữa?
Thừa Thiên thiếu chủ chứng kiến kiếm ý cường thịnh kia của Phương Nguyên, trong mắt chớp qua một tia tham lam, đột nhiên cắn răng hét lớn, thần hồn Mẫn trưởng lão kiếm quang đại thịnh, trong tay xuất hiện một đạo quang hoa như là thực chất, cấp tốc bay múa giữa không trung, hướng xuống mặt đất vẽ ra một vòng, tầng tầng kiếm khí chung quanh đẩy ra, tựa như muốn chia cắt khu vực này với thế giới bên ngoài.
Phương Nguyên và Thừa Thiên thiếu chủ đều ở trong khu vực bị cắt ra này.
Ngàn vạn kiếm linh tuôn ra từ trong tà kiếm của Phương Nguyên bị ngăn lại bên ngoài vòng tròn.
- Kiếm linh ngươi tuy nhiều, nhưng luận về điều khiển kiếm linh, ngươi còn rất nhiều điều phải học...
Thừa Thiên thiếu chủ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, thấp giọng cười lạnh, đồng thời trên hắc kiếm đột nhiên bay ra chín đạo bóng đen, giống như chín con linh xà, chia nhau từ các hướng vòng tới trên thân Phương Nguyên, quấn hắn lại...
Chỉ trong sát na, Phương Nguyên đã sa vào tình cảnh hung hiểm vô biên.
Kim Hàn Tuyết cách đó không xa không biết là lo lắng hay là mất máu quá nhiều mà trên mặt đã không còn huyết sắc.
Nhưng Thừa Thiên thiếu chủ không ngờ được rằng, Phương Nguyên chính đang đợi thời khắc này, hắn cắn chặt răng, kiếm ý quanh người bỗng chợt đại thịnh, quét ngang khắp bốn phía, đồng thời thân hình du tẩu, biến ảo khó mà hình dung, len lỏi qua khe hở giữa chín đạo kiếm linh, sau đó con ngươi bất ngờ co rụt lại, dồn toàn bộ lực lượng lên tà kiếm, hung hăng chém tới một nơi.
Đối mặt một kiếm này, ngay cả Thừa Thiên thiếu chủ cũng phải kinh hãi, vội vàng lui lại.
Nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được, mục tiêu kiếm này chém tới lại không phải mình...
Một kiếm kia chém vào trong hư không.
Oanh...
Có tiếng vang cực nhỏ, cực nhọn, cực bén vang lên.
Kiếm kia chỉ là quét qua hư không, nhưng thân ảnh Mẫn trưởng lão giữa không trung lại chợt thoáng ảm đạm.
Thừa Thiên thiếu chủ kinh hãi, lập tức hồi thần lại, vừa tức vừa buồn cười, quát:
Ngươi muốn chặt đứt liên hệ giữa đạo kiếm linh này với ta, đúng là hoang tưởng, linh này đã bị ta luyện hóa, thần hồn tương liên, kiếm đạo ngươi dù mạnh đến mấy cũng làm sao chém đứt nổi?
Vừa nói chuyện, hắc kiếm lại khẽ run lên, chín đạo kiếm linh lần nữa chuyển hướng Phương Nguyên, kiếm khí kích phát, hội tụ như tấm lưới khổng lồ.
Cùng lúc, có vẻ như là bị khiêu khích, hắn thúc giục kiếm linh Mẫn trưởng lão, vừa cường hành giữ chặt không cho ngàn vạn đạo kiếm linh bên ngoài xâm thực, vừa đồng thời hóa ra mấy chục đạo kiếm quang màu trắng, giống như gió tuyết trên tuyết nguyên, phô thiên cái địa trút xuống đầu Phương Nguyên, trên dưới trái phải, trước sau hai bên đều bị phủ kín, tưởng như đã đẩy Phương Nguyên vào góc chết...
- Chém không đứt ư?
Nhưng cũng đúng sát na này, Phương Nguyên cắn chặt răng.
Trong mắt lóe lên một tia hung hãn.
Thời khắc này, trong đầu hắn tựa hồ đang nhớ lại ánh mắt Mẫn trưởng lão nhìn mình khi trước!
Từ sau khi đi ra từ trong Lục Tuyệt cung, ánh mắt kia một mực in sâu trong lòng hắn, có lau cũng không đi, không lúc nào là không ảnh hưởng đến đạo tâm hắn.
...
...
- Một kiếm này của ta, ngay cả thanh trọc trên thế gian đều chém ra được, há lại chém không đứt tà thuật kia của ngươi?
Thấp giọng rống to một tiếng, hắn đột nhiên không tránh không né, lao thẳng tới giữa trời, lần nữa hung hăng vung kiếm chém lên hư không.
Nhưng nếu một kiếm này vẫn không hiệu quả, hắn liền cũng lâm vào tuyệt cảnh.
Thừa Thiên thiếu chủ cười lạnh, một thân kiếm ý tung trào, chuẩn bị chế trụ Phương Nguyên.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, khoảnh khắc kiếm này của Phương Nguyên chém xuống, đột nhiên toàn bộ kiếm ý quanh người đều rụt trở về, bất giác ngưng tụ lại với nhau, tùy theo kiếm này chém ra, kiếm ý phảng phất cũng được ngưng luyện lại thành một điểm!
Xùy...
Tùy theo đạo hồng quang do tà kiếm vạch ra xẹt qua, trong hư không liền xuất hiện một đạo hắc tuyến.
Đó là dấu hiệu cả hư không đều đã kiếm này của hắn chém làm đôi.
Sau đó đạo hắc tuyến kia không ngừng vươn dài, thoáng chốc đã vắt ngang giữa hắn và kiếm linh Mẫn trưởng lão.
Két băng...
Có tiếng vang rất nhỏ chỉ mỗi Thừa Thiên thiếu chủ nghe được.
--------
Chương 1149 Một kiếm phân thanh trọc (2)
Sau đó hắn kinh ngạc chứng kiến, đạo thần hồn Mẫn trưởng lão bất ngờ mất đi toàn bộ liên hệ với mình, giống như diều đứt dây bay ngược ra xa, còn chính hắn thì bởi vì biến cố đột ngột này mà thần hồn đau nhức không thôi...
- Điều này sao có thể...
Hắn vô thức thất thanh kêu to, kinh hoảng không cách nào dùng ngôn từ diễn tả.
Dù kiếm tâm thần hồn Mẫn trưởng lão đã được hắn dùng bí pháp nào đó cường hoành ép luyện hóa, hơn nữa thời gian luyện hóa mới qua không lâu, còn chưa sử dụng nhuần nhuyễn bằng mấy đạo kiếm linh khác, song dù sao cũng đã luyện hóa thành kiếm linh, nói theo cách nào đó thì hiện tại đạo kiếm linh này hệt như ý niệm trong đầu mình...
Nhưng giờ ý niệm trong đầu làm sao lại bị người chém rụng?
Hoảng sợ trong lòng nhất thời khó mà dùng ngôn từ để hình dung. Có thể nói từ khi học kiếm đến nay, đây là lần đầu tiên hắn thất thố như vậy!
- Đối với điều khiển kiếm linh, đúng là ta không bằng ngươi...
Sau khi Phương Nguyên vung kiếm chặt đứt liên hệ giữa kiếm linh Mẫn trưởng lão và Thừa Thiên thiếu chủ, kiếm vực do Mẫn trưởng lão dựng lên tự nhiên liền cũng tan biến, hắn thừa cơ vọt ra bên ngoài, thân hình như chiếc bóng, thoáng chốc đã lướt xa mười trượng, giơ kiếm chắn trước ngực, sau đó nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thừa Thiên thiếu chủ, thấp giọng nói:
Nhưng luận về Vô Khuyết kiếm đạo, các ngươi thực sự còn rất gà mờ!
Lúc nói những lời này, giọng điệu thực sự có chút kiêu ngạo.
Chẳng qua giờ khắc này, tận mắt nhìn thấy thần hồn Mẫn trưởng lão thoát ly khỏi sự khống chế của Thừa Thiên thiếu chủ, trong tâm sướng khoái, ý niệm thông suốt, cuồng một chút thì đã sao?
- Mẫn trưởng lão...
Đối với đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì mà nói, tình cảnh lần này đúng là biến chuyển bất ngờ.
Đầu tiên là thấy được một thân chính ý cuồn cuộn của Phương Nguyên, trong lòng liền ý thức được mình đã phạm vào sai lớn, Phương Nguyên không phải nhập ma như bọn hắn vẫn nghĩ. Đến khi thấy rõ Phương Nguyên dưỡng thành hạo nhiên kiếm ý, đang lúc cảm khái, lại chợt phát hiện trong tay Phương Nguyên cầm theo tà kiếm, dẫn động ngàn vạn kiếm linh, nếu thật lấy số lượng kiếm linh mà luận ma tâm, như vậy một kiếm này của hắn có thể vượt trên tất cả tà kiếm trên tuyết nguyên cộng lại.
Nhưng khắc tiếp theo lại phát hiện trong lúc Phương Nguyên thi triển tà kiếm giao thủ, sự tình xảy ra hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bọn hắn, đầu tiên là cường hành chém đứt liên kết giữa thần hồn Mẫn trưởng lão và tà pháp Thừa Thiên thiếu chủ, khiến bọn hắn nhìn mà trố mắt cứng lưỡi.
Đã bị luyện làm kiếm linh, làm sao còn có thể chém bỏ được?
Dù có là Nguyên Anh Kiếm Tiên của Tẩy Kiếm Trì cũng không làm làm được!
Mà phải đồng thời chém giết cả tà kiếm tu lẫn kiếm linh, tống chúng vào luân hồi, điều này cũng chính là điểm ghê tởm nhất của tà kiếm tu. Thường thường lúc người nhà hay đồng môn tu sĩ bị tà kiếm tu chiếm đoạt thần hồn muốn báo thù, thì dù có tìm được tà kiếm tu kia cũng phải đứng trước quyết định khó xử, một là đối mặt với thân hữu đã bị đối phương luyện thành khôi lỗi, hai là muốn báo thù liền phải tự tay đánh tan thần hồn thân hữu, có thể nói là tận tay đưa cả hai tiến vào luân hồi, đời đời kiếp kiếp đều khó mà tách ra...
Chuyện như thế, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu!
Nhưng là, khăng khăng không còn cách lựa chọn nào khác!
Mà một kiếm vừa rồi Phương Nguyên chém tách ra kiếm linh và tà kiếm tu lại là điều bọn hắn thẳng tới bây giờ đều không ngờ được, cũng hoàn toàn vượt ra khỏi lẽ thường, như vậy chẳng phải chứng minh, uy lực kiếm này của Phương Nguyên đã vượt qua Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì?
Thời khắc đó, vô luận là đám người Thừa Thiên kiếm đạo hoảng sợ hay đệ tử Tẩy Kiếm Trì kinh ngạc, Phương Nguyên đều không để ý, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía đạo bóng dáng trên không trung, tùy theo một kiếm chém xuống vừa rồi, trong lòng hắn cũng được an ủi nhiều...
- Ta... Ta sao lại...
Thần hồn Mẫn trưởng lão sau khi bị kiếm kia chém rụng, tách ra khỏi Thừa Thiên thiếu chủ, khí tức cả người lập tức đại biến, hệt như linh tính bỗng nhiên về lại trong thân thể nàng. Tùy theo kiếm khí trong kiếm trủng cuộn lên từng đạo vòng xoáy, nàng thân bất do kỷ chuyển vài vòng trên không trung, sau đó mới chầm chậm ngừng lại, thần hồn từ từ ngưng thực, sắc mặt lại càng lộ vẻ thống khổ, mờ mịt và khó hiểu.
- Ta... Ta đang đuổi giết đứa nhóc kia, sau đó...
Thần hồn nàng ba động, ý thức hỗn loạn, nhưng lại đang lấy tốc độ cực nhanh ổn định lại, dần dần nhớ ra hết thảy.
- Sau đó... Đứa nhóc kia dẫn ta vào Lục Tuyệt cung... Ta...
Dần dần, ký ức nàng khôi phục, sắc mặt đột nhiên trở nên phẫn hận dị thường, lửa giận bốc lên, hận ý kinh người dẫn động cuồng phong cuốn thốc bốn phía, sau đó thần niệm quét qua, lập tức khóa chặt trên thân Phương Nguyên, thời khắc này ánh mắt nàng giống như kiếm quang bắn thẳng về phía Phương Nguyên, lệ thanh hét lớn:
Là ngươi, là ngươi hại ta nhục thân bị chém, thần hồn bị đoạt, biến thành khôi lỗi cho yêu nhân...
Ầm ầm!
Tùy theo tiếng kêu này của nàng, phía trước mặt thần hồn ngưng tụ ra một đoàn thanh quang, kiếm ý ngưng thực trải ra như mây đen, nhìn kỹ lại, liền có thể thấy trong mây đen kia toàn là kiếm khí sắc bén dày đặc.
Nương theo hận ý vô biên, kiếm ý trực tiếp cuốn tới Phương Nguyên.
Trong kích này đã ngưng tụ một thân tu vi của nàng, lực lượng mạnh hơn khi nàng làm kiếm linh trong tay Thừa Thiên thiếu chủ vô số lần.
Đặc biệt là, nàng ý thức được bản thân đã chết, hận ý không chỗ phát tác, thế là dồn hết phẫn nộ vào hết trong một kích này.
Xét theo khía cạnh nào đó, một kích này thậm chí đã vượt ra khỏi thực lực khi nàng còn sống!
- Mẫn trưởng lão...
--------
Chương 1150 Đạo tâm không thẹn (1)
Chúng đệ tử Tẩy Kiếm Trì nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh hãi đến độ chảy đầy một thân mồ hôi lạnh, dồn dập hét lớn.
Nhưng lúc này Mẫn trưởng lão chỉ còn là một oan hồn muốn báo thù, nhục thân đã hủy, thần hồn không toàn vẹn, hận ý phun trào, trong tâm lý, nàng chỉ muốn chém giết Phương Nguyên, kẻ đã hại nàng đến bước này. Còn những cái khác đều không để ý, làm sao sẽ nghe bọn hắn khuyên nhủ?
- Báo ứng, báo ứng a...
Chứng kiến cảnh ấy, Thừa Thiên thiếu chủ cũng kinh hãi.
Dù người trong Thừa Thiên kiếm đạo trước nay chưa từng gặp qua chuyện kiếm linh bị người chém rụng, nhưng theo lý thuyết mà nói, kiếm linh bị nô dịch lâu như vậy, một khi áp chế không nổi, giành được tự do, điều đầu tiên muốn làm khẳng định là phản phệ chủ nhân, đây cũng là ẩn tật tồn tại trong kiếm đạo của bọn hắn. Nhưng hắn không ngờ được rằng, đạo kiếm linh này của mình khác với bình thường, vừa được tự do liền đột nhiên nhào thẳng về phía đối thủ.
Nhất thời trong lòng tuy vẫn có chút tiếc rẻ đạo kiếm linh này, nhưng cũng nhịn không được cuồng tiếu.
Lại một tên tự xưng chính đạo, cuối cùng đẩy bản thân vào trong tuyệt cảnh, thành là trò cười cho thiên hạ...
...
...
Ầm ầm!
Kiếm ý vô biên vọt tới trước mặt Phương Nguyên, ý đồ hoàn toàn thôn phệ hắn, ngay cả nhục thân lẫn thần hồn đều xoắn thành mảnh vụn.
Chứng kiến cảnh đó, ngay cả mèo trắng cũng nhịn không được ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng một cái.
Nhưng đón lấy kiếm ý cơ hồ còn đáng sợ hơn cả lúc nàng vạn dặm truy sát mình khi trước, Phương Nguyên lại bình tĩnh dị thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn thần hồn Mẫn trưởng lão, đột nhiên trầm giọng quát lớn:
Oan hồn vô tri nhà ngươi, còn có mặt mũi tới tìm ta báo thù?
Tiếng quát này đồng thời dẫn động kiếm ý của hắn.
Một thân kiếm ý cuồn cuộn mới vừa trấn áp Huyết Hải Ma Ấn, thủ vững đạo tâm lại lần nữa đột ngột tăng vọt.
Giống như một tia sáng trắng xông thẳng chân trời, tung trào khiến áo bào xanh trên người tung bay phần phật, tùy theo tiếng quát, tựa hồ ẩn ẩn có kim quang trôi nổi, chính là kinh văn màu vàng óng trong Đạo Nguyên Chân Giải, mang theo một loại khí tức thần thánh, bay múa quanh người Phương Nguyên.
Bị kiếm ý cuồn cuộn chấn động, Mẫn trưởng lão dù đã là oan hồn cũng nhịn không được khẽ run lên.
Kiếm ý gào thét mà đến thoáng hơi ngừng, nàng chợt như phát điên, lệ thanh hét lớn:
Là ngươi hại chết ta, là ngươi hại ta trở thành khôi lỗi tà kiếm tu, là ngươi hại ta vĩnh viễn không được siêu sinh, là ngươi hại ta rơi vào cảnh này...
Ngươi tự cam đọa lạc, biết rõ những người kia xây địa cung là vì điều gì, lại vẫn muốn hộ pháp cho bọn hắn, giữ kín bí mật địa cung, không tiếc truy sát ta mười tám ngàn dặm, cuối cùng đổi lấy kết cục như vậy, chẳng lẽ còn không cam tâm?
Phương Nguyên cũng trầm giọng quát:
Sau chuyện Lục Tuyệt cung, đạo tâm ta bất ổn, trong lòng đúng là có chút hổ thẹn, nhưng chỉ là hổ thẹn chuyện mượn tay tà kiếm tu giết ngươi, thúc đẩy bọn hắn luyện hóa thần hồn ngươi thành kiếm linh, cho nên ta mới không tiếc hết thảy cũng phải chém ra thần hồn ngươi, còn nếu luận chuyện có nên hay không giết ngươi...
Nói đến đây, ngữ điệu Phương Nguyên chợt mang theo một tia kiên quyết:
Lại giết ngươi một trăm lần, ta cũng không hối hận!
Những lời này của Phương Nguyên mới đầu quả thực như đổ thêm dầu vào lửa, chọc giận oan hồn Mẫn trưởng lão, nhưng không biết tại sao, sau khi hắn thống khoái nói xong hết thảy, trên thân tự nhiên mà vậy cuộn lên một loại lực lượng quang minh lỗi lạc, khí thế cường hoành như sương khói vọt thăng mà lên, đón lấy một thân oán khí cuồng bạo của Mẫn trưởng lão mà vẫn không chút nhượng bộ, ngược lại còn ép khí thế nàng xuống.
Oan khuất tựa hồ cũng tiêu tán không ít, chỉ là thủy chung còn có một cỗ chấp niệm không cam.
- Mẫn trưởng lão...
Đúng lúc này, Kiếm Tử Tẩy Kiếm Trì Tuyên Trì cũng dồn hết toàn lực ngưng tụ kiếm ý, cường hành đánh lên người Mẫn trưởng lão, khiến nàng chú ý tới mình, sau đó gắng gượng nói:
Các ngươi... Chuyện các ngươi làm ở địa cung, kiếm thủ đã biết, hắn... Lão nhân gia trục xuất tất cả những người có liên quan tới chuyện này khỏi Tẩy Kiếm Trì...
Mà ngươi... Ngươi là người duy nhất mà kiếm trản còn được giữ lại trong môn!
Đã ra dùng hết toàn lực, lại chỉ nói ra được mấy câu như vậy, nhưng Mẫn trưởng lão không nghi ngờ đã hiểu ra được ý tứ trong đó.
Là bởi vì ta đã chết ư?
Thần hồn Mẫn trưởng lão ngây ra giữa không trung, nét mặt tựa hồ có chút ảo não và đau khổ.
Qua một lúc lâu, nàng nhắm mắt lại, trên khuôn mặt bán trong suốt dường như có nước mắt lăn xuống.
Lúc này, oan khuất thù hận trong lòng tựa hồ đang có biến hóa.
Sau khi trở về, giúp ta chuyển lời với kiếm thủ...
Thần hồn nàng đột nhiên thu lại, lần nữa ngưng thực không ít, các loại thần tình trên mặt đều tuột đi, hệt như vừa đưa ra quyết định nào đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kiếm Tử Tuyên Trì, thấp giọng nói:
Mẫn Liên là tội nhân, không xứng tiếp tục làm đệ tử Tẩy Kiếm Trì!
Lúc nói đến đây, lực lượng thần hồn nàng đột nhiên thiêu đốt, kiếm ý lần nữa ngưng tụ.
- Mẫn sư tỷ, ngươi...
Vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia như chợt ý thức được điều gì, vội vàng hét lớn.
Nhưng lúc này, Mẫn trưởng lão đã không nói nửa lời, đột nhiên tụ lại một thân kiếm ý, cuốn thẳng tới, chẳng qua lần này không cuốn về phía Phương Nguyên, mà là đảo một vòng trong hư không, sau đó trút thẳng về phía đám người Thừa Thiên thiếu chủ và bốn tên trưởng lão, một kích này không nghi ngờ đã vận dụng hết thảy lực lượng của nàng, cũng là một kích liều chết sau cùng.
Phương Nguyên không để ý tới hắn, mà vẫn nhíu mày cân nhắc:
A, đúng rồi, pháp môn đề thăng tu vi của các ngươi chính là dùng kiếm linh, nhưng kiếm linh dù sao cũng là do thần hồn người khác luyện thành, dù các ngươi lấy bí pháp tu luyện thì cũng cần không ngừng áp chế tàn niệm của người khác. Chỉ là kiếm ý các ngươi không đủ, mới đầu còn có thể áp chế, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, uy hiếp kiếm linh tạo thành đối với các ngươi liền càng lúc càng đến lớn, cứ vậy ác tính tuần hoàn, cuối cùng hình thành một vòng lặp vô hạn, bức bản thân đến mức không còn đường lui, sự thật có phải thế không?
Hắn nhìn qua pháp môn Thừa Thiên Kiếm Điển, giờ lại lĩnh hội được diệu dụng của Vô Khuyết Kiếm Ý, tự nhiên không khó để đoán ra chân tướng.
- Ngươi... Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!
Nghe được lời ấy, bốn tên trưởng lão đều biến sắc, nghiêm mặt kinh hãi hét lớn.
Bọn hắn nhìn nhau một cái, thần tình đều tựa như gặp phải quỷ, bọn hắn dám chắc hiện tại Phương Nguyên không hề tu luyện qua Thừa Thiên Kiếm Điển, nhưng vì sao hắn lại dễ dàng nói ra được bí mật sâu nhất của Thừa Thiên Kiếm Điển, hơn nữa còn nói chuẩn xác đến vậy?
Điều này quả thực quá dọa người!
Quan trọng hơn là, Phương Nguyên nói ra bí mật của bọn hắn ngay trước mặt đệ tử Tẩy Kiếm Trì, như thế há không chẳng khác bạo lộ nhược điểm của bọn hắn ra trước mặt người thiên hạ? Nếu người Tẩy Kiếm Trì biết nhược điểm chí mạng này trong Thừa Thiên Kiếm Điển, như vậy ai có thể cam đoan không có cao năng đại đức trong Tẩy Kiếm Trì thông qua đó suy xét ra một loại pháp môn tu hành đặc biệt nhắm vào bọn hắn?
- Đừng nhiều lời!
Thừa Thiên thiếu chủ nghe vậy cũng sầm mặt xuống, lạnh giọng nói:
Phương đạo hữu, ngươi vẫn nên lấy ra pháp môn tu luyện kiếm ý thì hơn!
Đám trưởng lão cũng lập tức hiểu ý thiếu chủ.
Dù phải thừa nhận bí mật này cũng không sao, chỉ cần sau đó giết sạch tất cả những người liên quan là được.
Phương Nguyên nói:
Pháp môn này ta có thể cho các ngươi, nhưng vẫn phải cần các ngươi bỏ ra một chút đại giá...
Thừa Thiên thiếu chủ điềm nhiên nói:
Ngươi nói đi!
Phương Nguyên tiếp lời:
Chém rụng kiếm linh đang có!
- Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?
Chư vị trưởng lão nghe xong lập tức giận tím mặt, mắt lộ sát cơ.
Phương Nguyên lại hết sức nghiêm túc nói:
Chém rụng kiếm linh, tự nhiên sẽ không có ẩn tật nữa!
Mấy tên trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo đều giận quá hóa cười, liếc nhau một cái, sau đó cười lạnh:
Là chính ngươi muốn chết!
Bọn hắn sao lại không biết điều Phương Nguyên nói là sự thật, nhưng lời nói thật này lại chẳng khác gì nói nhảm.
Kiếm linh đã bị bọn hắn luyện thành một thể, làm sao có thể chém rụng?
Hơn nữa, đối với bọn hắn mà nói, một thân kiếm linh cũng tương tự như đạo cơ, dù có thể chém bỏ, nhưng ai lại tự chủ động phế đi tu vi?
- Vậy thì hết cách rồi!
Phương Nguyên lắc đầu, không nói gì thêm.
- Xem ra bản tọa thành tâm đối tốt với ngươi, đổi lại ngươi vẫn muốn đối nghịch với ta!
Thừa Thiên thiếu chủ cũng không nhiều lời, từ từ tiến lại, trên thân tung trào sát khí, xem ra đã không có ý tiếp tục dông dài với Phương Nguyên. Theo như hắn thấy, dù kiếm ý Phương Nguyên có đại thành thì tu vi kiếm đạo vẫn kém mình một cảnh giới, quan trọng hơn là, hiện tại mình đã luyện hóa thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì, đối phương sao có thể là đối thủ cho được?
So với lời qua tiếng lại dài dòng, không bằng trực tiếp động thủ cho thật thống khoái!
- Ta cũng không muốn đối nghịch với ngươi, càng không ghét bỏ gì ngươi, huống hồ ngươi quả thực từng cứu mạng ta ..
Phương Nguyên đối diện thẳng mặt với hắn, thản nhiên nói:
Chỉ đáng tiếc đường chúng ta đi không giống nhau!
- Đều là tu luyện Thừa Thiên kiếm đạo, ngươi lại nói đường chúng ta đi khác nhau?
Thừa Thiên thiếu chủ giận dữ, đột ngột bước ra một bước, trường kiếm màu đen trong tay khe khẽ rung lên, từng đạo khí tức âm sâm dần khuyếch đại.
- Chẳng qua là tu ra được thêm chút kiếm ý, liền dám khoe khoang trước mặt bản tọa?
Hắn lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, thấp giọng quát một tiếng, tùy theo kiếm đạo thi triển, cuồng phong xung quanh đột nhiên gào thét, bảy tám đạo bóng dáng màu đen treo lơ lửng giữa không trung, riêng bản thân hắn cũng kích phát ra một đạo kiếm khí đáng sợ, phủ kín hư không, hệt như một mảnh sương mù, bao trùm về phía Phương Nguyên:
Dù kiếm ý ngươi đại thành thì đã sao, chẳng lẽ mấy đạo kiếm linh này của bản tọa còn không chém được ngươi?
Sâu trong tuyết nguyên không tiện thi triển thần thông, kiếm đạo ngược lại thành là pháp môn ngăn địch tốt nhất.
Mà trong một kiếm này của Thừa Thiên thiếu chủ, liền đã triển lộ ra tu vi kiếm đạo cao hơn Phương Nguyên nguyên một đại cảnh giới.
Xét theo góc độ nào đó, hai bên căn bản không cần phải đấu.
Thực lực chênh lệch quá mức rõ ràng...
- Ngươi có kiếm ý ta cũng có, ta có kiếm linh ngươi lại không có a...
...
...
- Kiếm linh?
Nhưng Phương Nguyên đón lấy kiếm này, lại chỉ khẽ hít sâu một hơi, ngay khi kiếm khí vô biên kia vọt tới, hắn đột nhiên giơ tay phải án lên hư không, trong lòng bàn tay lập tức có lôi quang lấp lánh, ngưng tụ ra một thác lôi...
Chúng tu xung quanh không khỏi kinh ngạc:
Vào sâu trong tuyết nguyên thế này rồi mà hắn vẫn muốn dùng thần thông ngăn địch?
Chẳng qua rất nhanh bọn hắn đều trợn tròn mắt.
Tay phải Phương Nguyên lăng không ấn xuống, chỉ thấy trong đoàn sấm sét kia bất ngờ xuất hiện một con cóc xấu xí, ngơ ngác ngồi xổm trên đất, sau đó tùy theo bàn tay Phương Nguyên ghìm xuống, con cóc đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trong mồm phun ra một chuôi kiếm giống như đầu quỷ, Phương Nguyên thuận thế cầm lấy chuôi kiếm, trở tay rút kiếm ra.
--------
Chương 1147 Ngàn vạn oan hồn vào trong một kiếm (2)
Sát na đó, một thân kiếm ý của Phương Nguyên bùng lên, ngưng luyện vô cùng, giống như sông dài sóng lớn, cuộn trào đáng sợ, quan trọng hơn là, trong kiếm ý này mang theo một loại hạo nhiên chi khí khó mà hình dung, phảng phất như muốn đẩy ra hết thảy ô trọc trên thế gian.
Khăng khăng kiếm quang được thúc giục ra từ hạo nhiên kiếm ý kia lại tà tính vô cùng.
Bản thân thanh trường kiếm này đã lộ ra một cỗ tà khí, toàn thân màu đen, mặt trên hiện đầy đường vân màu máu, giống hệt như huyết mạch con người, ở chỗ chuôi kiếm còn mọc Tà Nhãn, lúc này dù đang nhắm lại, nhưng vẫn mang đến cho người cảm giác tà dị khó mà hình dung. Tùy theo Phương Nguyên thúc giục kiếm ý, từ trên thanh kiếm đột ngột bay ra vô số đạo bóng dáng màu đen vô cùng quỷ dị.
Ầm ầm...
Những bóng dáng kia phô thiên cái địa, như thủy triều cuốn thốc về phía trước.
- Kiếm linh?
Có Thừa Thiên trưởng lão nhịn không được nghẹn ngào kêu lớn:
Hắn tu luyện ra kiếm linh từ khi nào?
Những người khác, vô luận là trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo hay đệ tử Tẩy Kiếm Trì, lúc này đều kinh hãi mở to hai mắt.
Đây thật là kiếm linh ư?
Nhìn bộ dáng và khí thế kia, có vẻ đúng thật là kiếm linh, nhưng then chốt là...
... Mẹ nó, ai từng thấy một kiếm chém tới, liền bay ra nhiều kiếm linh như vậy?
Đây là chính đạo mà ngươi nói đấy ư?
Dù có là Thừa Thiên thiếu chủ cũng chẳng qua mới điều khiển bảy tám đạo kiếm linh mà thôi, bốn tên trưởng lão, tu vi rõ ràng đều là Nguyên Anh, nhưng cũng chỉ luyện hóa bốn năm đạo kiếm linh, mà Phương Nguyên chém ra một kiếm này, kiếm linh bay ra lại đen nghịt cả góc trời, sợ rằng phải đến hàng ngàn hàng vạn con?
Không khả năng, cũng không hợp lý...
Dù là Thừa Thiên thiếu chủ cũng bị một kiếm này của Phương Nguyên dọa nhảy dựng.
Nghĩ mãi mà không thông.
Hắn còn tưởng rằng Phương Nguyên căn bản không tu luyện kiếm linh, nhưng không ngờ một kiếm vừa chém ra này căn bản không chỉ có một đạo kiếm linh, điều này căn bản là không thể, kiếm ý của hắn trong kiếm tu Thừa Thiên kiếm đạo là nhờ trời xanh ưu ái, nhờ đó mới luyện ra chín đạo kiếm linh, sau đó lại giành được kiếm linh từ thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão, càng là không tiếc hết thảy đại giá, sử dụng bí pháp luyện hóa luôn cả nàng...
Đến bước này cũng đã là cực hạn.
Thậm chí ở trong hàng ngũ người tu hành Thừa Thiên kiếm đạo, hắn đã được tính là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Dù là phụ thân hắn cũng chẳng qua mới luyện hóa được hơn mười đạo kiếm linh, then chốt là, phụ thân hắn không có kiếm linh Nguyên Anh Kiếm Tiên, bởi vậy thật tính ra, lại cũng không bằng hắn, chỉ là hắn làm sao cũng không ngờ được, Phương Nguyên lại có nhiều kiếm linh đến vậy?
Dù những kiếm linh mà Phương Nguyên tu luyện này nhìn qua không hề giống là được luyện chế từ thần hồn thượng giai, nhưng không chống được số lượng nhiều a!
Hàng ngàn hàng vạn con, chỉ nhìn thôi cũng đủ dọa chết người!
Hắn thực sự không hiểu, dù Phương Nguyên có thể luyện hóa nhiều kiếm linh như vậy, lại làm sao điều khiển hết cho được?
...
...
- Không ngờ còn có chiêu này?
Nhưng ngay khi chúng nhân đều đang kinh hãi, chính bản thân Phương Nguyên lại cũng bị dọa nhảy dựng.
Thật ra hắn cũng không biết hậu quả khi chém ra một kiếm này.
Trên thực tế hắn chỉ là vượt qua đạo tâm chi kiếp trong thức hải, nhờ đó phóng đại kiếm ý, Ma Ấn Kiếm cũng dưỡng thành, lại thêm chính hắn cũng biết mặc dù kiếm ý đại thành, nhưng đối mặt Thừa Thiên thiếu chủ, sợ rằng phần thắng sẽ không lớn, bởi vậy liền trực tiếp thi triển kiếm này, nhưng vừa thi triển ra mới phát hiện, thanh tà kiếm này được mình dưỡng lâu như vậy, không ngờ lại đã khủng bố đến bước này...
Trong ma ấn kia vốn đã có vô số đạo oan hồn, trước đây trong thức hải hắn có vô số huyết thi chìm nổi, thật ra mỗi một bộ huyết thi chính là một thần hồn trong ma ấn. Giờ sau khi hắn trấn áp Ma Ấn Kiếm, lại dùng kiếm ý bản thân thúc giục, liền lập tức xuất hiện cảnh tượng nằm ngoài dự liệu này, ngàn vạn oan hồn cuốn theo kiếm khí bay ra, thanh thế khủng bố vô biên!
Càng đáng sợ hơn là, thế này còn xa mới đến cực hạn...
Thậm chí Phương Nguyên có thể cảm giác được, ở trong tà kiếm còn có mấy đạo khí tức đáng sợ dị thường.
Hoa...
Sắc mặt Thừa Thiên thiếu chủ đại biến, không chút nghĩ ngợi liền vội thúc giục thần hồn Mẫn trưởng lão ở sau lưng, chỉ sát na, trên thần hồn Mẫn trưởng lão, một đoàn ánh kiếm màu trắng được ngưng tụ ra, sau đó ầm vang khuếch tán, giống như một dải lụa trắng vắt ngang trước người, che kín trước sau không lọt dù chỉ giọt nước, cường hành ngăn cản ngàn vạn kiếm linh xâm thực.
Nguyên Anh Kiếm Tiên quả nhiên vẫn là Nguyên Anh Kiếm Tiên.
Dù lúc này chỉ tồn tại dưới hình thái một đạo kiếm linh, nhưng dưới sự thúc giục toàn lực của Thừa Thiên thiếu chủ, lại cũng đáng sợ dị thường, đoàn kiếm ý kia tựa như cột trụ chống trời, mặc cho sóng dữ cuộn trào, ta vẫn sừng sững bất động, cường hành tách đôi ngàn vạn kiếm linh ra hai nửa.
Cũng sát na đó, ánh mắt Phương Nguyên rơi trên thần hồn Mẫn trưởng lão.
Lúc này kiếm ý được thúc giục tới cực hạn, Mẫn trưởng lão cũng trở nên chân thực vô cùng, sống động không khác gì người thật, nhưng rõ ràng vẫn có khác biệt so với lúc trước, trên mặt không có nửa điểm biểu tình, tựa như con rối vậy, bản thân cũng không hiểu làm sao vận dụng lực lượng, chỉ biết dùng kiếm tâm kiếm ý sinh tiền từng dưỡng ra, tùy tiện vung vẫy thuận theo ý Thừa Thiên thiếu chủ.
- Ai...
Nhớ tới vẻ uy phong truy sát mình vạn dặm của nàng khi trước, Phương Nguyên không khỏi thở dài một tiếng.
Sau đó, ánh mắt dần trở nên kiên định.
--------
Chương 1148 Một kiếm phân thanh trọc (1)
Hoa...
Sau khi chém ra một kiếm, hắn lập tức tung người bay theo kiếm, chân đạp Bát Hoang bộ pháp, nháy mắt liền quấn đến bên người Thừa Thiên thiếu chủ, kiếm ý phóng đại, tà kiếm trong tay hóa thành một đạo hồng quang, chém thẳng tới cổ Thừa Thiên thiếu chủ, sát khí tràn khắp bốn phía.
- Hả?
Vô luận là Thừa Thiên thiếu chủ hay chúng nhân theo dõi chiến cuộc chung quanh, vừa nhìn thấy động tác Phương Nguyên, ai nấy đều không khỏi kinh hãi.
- Hắn có ngàn vạn kiếm linh, chỉ cần đứng từ đằng xa, thúc giục kiếm linh tập kích, dù không thắng cũng đứng ở thế bất bại, tại sao lại bỏ gần cầu xa, phải muốn vọt tới trước mặt Thừa Thiên thiếu chủ đi cận chiến, đây chẳng phải lấy sở đoản của mình đi tấn công sở trường của địch ư?
Trong lòng ai nấy đều ngập tràn nghi hoặc.
Bá
Một kiếm này của Phương Nguyên huyền ảo vô cùng, linh xảo tới cực điểm.
Nhưng lại không ngờ, khắc này, Thừa Thiên thiếu chủ đột nhiên chắn ngang kiếm trước ngực, khó khăn ngăn lại đạo kiếm quang kia, sau đó hắc kiếm hơi lắc, kích lên mấy đạo ô quang, quỷ dị quấn tới trên thân Phương Nguyên, đồng thời ánh mắt trầm xuống, miệng cười lạnh:
Kiếm đạo này của ngươi đối phó người khác thì được, nhưng dùng với ta? Ha ha, đừng quên chúng ta đều tu luyện Thừa Thiên kiếm đạo!
Thứ ta tu luyện là Vô Khuyết Kiếm Kinh!
Phương Nguyên nhìn vào tròng mắt hắn, thấp giọng trả lời, kiếm ý quanh người chợt phóng đại.
Mấy đạo ô quang đến trước người, lập tức liền bị kiếm ý gần như hữu hình của hắn nuốt chửng, xoắn nát trong nháy mắt.
- Chuyện tới nước này, còn nói bậy bạ cái gì nữa?
Thừa Thiên thiếu chủ chứng kiến kiếm ý cường thịnh kia của Phương Nguyên, trong mắt chớp qua một tia tham lam, đột nhiên cắn răng hét lớn, thần hồn Mẫn trưởng lão kiếm quang đại thịnh, trong tay xuất hiện một đạo quang hoa như là thực chất, cấp tốc bay múa giữa không trung, hướng xuống mặt đất vẽ ra một vòng, tầng tầng kiếm khí chung quanh đẩy ra, tựa như muốn chia cắt khu vực này với thế giới bên ngoài.
Phương Nguyên và Thừa Thiên thiếu chủ đều ở trong khu vực bị cắt ra này.
Ngàn vạn kiếm linh tuôn ra từ trong tà kiếm của Phương Nguyên bị ngăn lại bên ngoài vòng tròn.
- Kiếm linh ngươi tuy nhiều, nhưng luận về điều khiển kiếm linh, ngươi còn rất nhiều điều phải học...
Thừa Thiên thiếu chủ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, thấp giọng cười lạnh, đồng thời trên hắc kiếm đột nhiên bay ra chín đạo bóng đen, giống như chín con linh xà, chia nhau từ các hướng vòng tới trên thân Phương Nguyên, quấn hắn lại...
Chỉ trong sát na, Phương Nguyên đã sa vào tình cảnh hung hiểm vô biên.
Kim Hàn Tuyết cách đó không xa không biết là lo lắng hay là mất máu quá nhiều mà trên mặt đã không còn huyết sắc.
Nhưng Thừa Thiên thiếu chủ không ngờ được rằng, Phương Nguyên chính đang đợi thời khắc này, hắn cắn chặt răng, kiếm ý quanh người bỗng chợt đại thịnh, quét ngang khắp bốn phía, đồng thời thân hình du tẩu, biến ảo khó mà hình dung, len lỏi qua khe hở giữa chín đạo kiếm linh, sau đó con ngươi bất ngờ co rụt lại, dồn toàn bộ lực lượng lên tà kiếm, hung hăng chém tới một nơi.
Đối mặt một kiếm này, ngay cả Thừa Thiên thiếu chủ cũng phải kinh hãi, vội vàng lui lại.
Nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được, mục tiêu kiếm này chém tới lại không phải mình...
Một kiếm kia chém vào trong hư không.
Oanh...
Có tiếng vang cực nhỏ, cực nhọn, cực bén vang lên.
Kiếm kia chỉ là quét qua hư không, nhưng thân ảnh Mẫn trưởng lão giữa không trung lại chợt thoáng ảm đạm.
Thừa Thiên thiếu chủ kinh hãi, lập tức hồi thần lại, vừa tức vừa buồn cười, quát:
Ngươi muốn chặt đứt liên hệ giữa đạo kiếm linh này với ta, đúng là hoang tưởng, linh này đã bị ta luyện hóa, thần hồn tương liên, kiếm đạo ngươi dù mạnh đến mấy cũng làm sao chém đứt nổi?
Vừa nói chuyện, hắc kiếm lại khẽ run lên, chín đạo kiếm linh lần nữa chuyển hướng Phương Nguyên, kiếm khí kích phát, hội tụ như tấm lưới khổng lồ.
Cùng lúc, có vẻ như là bị khiêu khích, hắn thúc giục kiếm linh Mẫn trưởng lão, vừa cường hành giữ chặt không cho ngàn vạn đạo kiếm linh bên ngoài xâm thực, vừa đồng thời hóa ra mấy chục đạo kiếm quang màu trắng, giống như gió tuyết trên tuyết nguyên, phô thiên cái địa trút xuống đầu Phương Nguyên, trên dưới trái phải, trước sau hai bên đều bị phủ kín, tưởng như đã đẩy Phương Nguyên vào góc chết...
- Chém không đứt ư?
Nhưng cũng đúng sát na này, Phương Nguyên cắn chặt răng.
Trong mắt lóe lên một tia hung hãn.
Thời khắc này, trong đầu hắn tựa hồ đang nhớ lại ánh mắt Mẫn trưởng lão nhìn mình khi trước!
Từ sau khi đi ra từ trong Lục Tuyệt cung, ánh mắt kia một mực in sâu trong lòng hắn, có lau cũng không đi, không lúc nào là không ảnh hưởng đến đạo tâm hắn.
...
...
- Một kiếm này của ta, ngay cả thanh trọc trên thế gian đều chém ra được, há lại chém không đứt tà thuật kia của ngươi?
Thấp giọng rống to một tiếng, hắn đột nhiên không tránh không né, lao thẳng tới giữa trời, lần nữa hung hăng vung kiếm chém lên hư không.
Nhưng nếu một kiếm này vẫn không hiệu quả, hắn liền cũng lâm vào tuyệt cảnh.
Thừa Thiên thiếu chủ cười lạnh, một thân kiếm ý tung trào, chuẩn bị chế trụ Phương Nguyên.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, khoảnh khắc kiếm này của Phương Nguyên chém xuống, đột nhiên toàn bộ kiếm ý quanh người đều rụt trở về, bất giác ngưng tụ lại với nhau, tùy theo kiếm này chém ra, kiếm ý phảng phất cũng được ngưng luyện lại thành một điểm!
Xùy...
Tùy theo đạo hồng quang do tà kiếm vạch ra xẹt qua, trong hư không liền xuất hiện một đạo hắc tuyến.
Đó là dấu hiệu cả hư không đều đã kiếm này của hắn chém làm đôi.
Sau đó đạo hắc tuyến kia không ngừng vươn dài, thoáng chốc đã vắt ngang giữa hắn và kiếm linh Mẫn trưởng lão.
Két băng...
Có tiếng vang rất nhỏ chỉ mỗi Thừa Thiên thiếu chủ nghe được.
--------
Chương 1149 Một kiếm phân thanh trọc (2)
Sau đó hắn kinh ngạc chứng kiến, đạo thần hồn Mẫn trưởng lão bất ngờ mất đi toàn bộ liên hệ với mình, giống như diều đứt dây bay ngược ra xa, còn chính hắn thì bởi vì biến cố đột ngột này mà thần hồn đau nhức không thôi...
- Điều này sao có thể...
Hắn vô thức thất thanh kêu to, kinh hoảng không cách nào dùng ngôn từ diễn tả.
Dù kiếm tâm thần hồn Mẫn trưởng lão đã được hắn dùng bí pháp nào đó cường hoành ép luyện hóa, hơn nữa thời gian luyện hóa mới qua không lâu, còn chưa sử dụng nhuần nhuyễn bằng mấy đạo kiếm linh khác, song dù sao cũng đã luyện hóa thành kiếm linh, nói theo cách nào đó thì hiện tại đạo kiếm linh này hệt như ý niệm trong đầu mình...
Nhưng giờ ý niệm trong đầu làm sao lại bị người chém rụng?
Hoảng sợ trong lòng nhất thời khó mà dùng ngôn từ để hình dung. Có thể nói từ khi học kiếm đến nay, đây là lần đầu tiên hắn thất thố như vậy!
- Đối với điều khiển kiếm linh, đúng là ta không bằng ngươi...
Sau khi Phương Nguyên vung kiếm chặt đứt liên hệ giữa kiếm linh Mẫn trưởng lão và Thừa Thiên thiếu chủ, kiếm vực do Mẫn trưởng lão dựng lên tự nhiên liền cũng tan biến, hắn thừa cơ vọt ra bên ngoài, thân hình như chiếc bóng, thoáng chốc đã lướt xa mười trượng, giơ kiếm chắn trước ngực, sau đó nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thừa Thiên thiếu chủ, thấp giọng nói:
Nhưng luận về Vô Khuyết kiếm đạo, các ngươi thực sự còn rất gà mờ!
Lúc nói những lời này, giọng điệu thực sự có chút kiêu ngạo.
Chẳng qua giờ khắc này, tận mắt nhìn thấy thần hồn Mẫn trưởng lão thoát ly khỏi sự khống chế của Thừa Thiên thiếu chủ, trong tâm sướng khoái, ý niệm thông suốt, cuồng một chút thì đã sao?
- Mẫn trưởng lão...
Đối với đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì mà nói, tình cảnh lần này đúng là biến chuyển bất ngờ.
Đầu tiên là thấy được một thân chính ý cuồn cuộn của Phương Nguyên, trong lòng liền ý thức được mình đã phạm vào sai lớn, Phương Nguyên không phải nhập ma như bọn hắn vẫn nghĩ. Đến khi thấy rõ Phương Nguyên dưỡng thành hạo nhiên kiếm ý, đang lúc cảm khái, lại chợt phát hiện trong tay Phương Nguyên cầm theo tà kiếm, dẫn động ngàn vạn kiếm linh, nếu thật lấy số lượng kiếm linh mà luận ma tâm, như vậy một kiếm này của hắn có thể vượt trên tất cả tà kiếm trên tuyết nguyên cộng lại.
Nhưng khắc tiếp theo lại phát hiện trong lúc Phương Nguyên thi triển tà kiếm giao thủ, sự tình xảy ra hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bọn hắn, đầu tiên là cường hành chém đứt liên kết giữa thần hồn Mẫn trưởng lão và tà pháp Thừa Thiên thiếu chủ, khiến bọn hắn nhìn mà trố mắt cứng lưỡi.
Đã bị luyện làm kiếm linh, làm sao còn có thể chém bỏ được?
Dù có là Nguyên Anh Kiếm Tiên của Tẩy Kiếm Trì cũng không làm làm được!
Mà phải đồng thời chém giết cả tà kiếm tu lẫn kiếm linh, tống chúng vào luân hồi, điều này cũng chính là điểm ghê tởm nhất của tà kiếm tu. Thường thường lúc người nhà hay đồng môn tu sĩ bị tà kiếm tu chiếm đoạt thần hồn muốn báo thù, thì dù có tìm được tà kiếm tu kia cũng phải đứng trước quyết định khó xử, một là đối mặt với thân hữu đã bị đối phương luyện thành khôi lỗi, hai là muốn báo thù liền phải tự tay đánh tan thần hồn thân hữu, có thể nói là tận tay đưa cả hai tiến vào luân hồi, đời đời kiếp kiếp đều khó mà tách ra...
Chuyện như thế, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu!
Nhưng là, khăng khăng không còn cách lựa chọn nào khác!
Mà một kiếm vừa rồi Phương Nguyên chém tách ra kiếm linh và tà kiếm tu lại là điều bọn hắn thẳng tới bây giờ đều không ngờ được, cũng hoàn toàn vượt ra khỏi lẽ thường, như vậy chẳng phải chứng minh, uy lực kiếm này của Phương Nguyên đã vượt qua Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì?
Thời khắc đó, vô luận là đám người Thừa Thiên kiếm đạo hoảng sợ hay đệ tử Tẩy Kiếm Trì kinh ngạc, Phương Nguyên đều không để ý, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía đạo bóng dáng trên không trung, tùy theo một kiếm chém xuống vừa rồi, trong lòng hắn cũng được an ủi nhiều...
- Ta... Ta sao lại...
Thần hồn Mẫn trưởng lão sau khi bị kiếm kia chém rụng, tách ra khỏi Thừa Thiên thiếu chủ, khí tức cả người lập tức đại biến, hệt như linh tính bỗng nhiên về lại trong thân thể nàng. Tùy theo kiếm khí trong kiếm trủng cuộn lên từng đạo vòng xoáy, nàng thân bất do kỷ chuyển vài vòng trên không trung, sau đó mới chầm chậm ngừng lại, thần hồn từ từ ngưng thực, sắc mặt lại càng lộ vẻ thống khổ, mờ mịt và khó hiểu.
- Ta... Ta đang đuổi giết đứa nhóc kia, sau đó...
Thần hồn nàng ba động, ý thức hỗn loạn, nhưng lại đang lấy tốc độ cực nhanh ổn định lại, dần dần nhớ ra hết thảy.
- Sau đó... Đứa nhóc kia dẫn ta vào Lục Tuyệt cung... Ta...
Dần dần, ký ức nàng khôi phục, sắc mặt đột nhiên trở nên phẫn hận dị thường, lửa giận bốc lên, hận ý kinh người dẫn động cuồng phong cuốn thốc bốn phía, sau đó thần niệm quét qua, lập tức khóa chặt trên thân Phương Nguyên, thời khắc này ánh mắt nàng giống như kiếm quang bắn thẳng về phía Phương Nguyên, lệ thanh hét lớn:
Là ngươi, là ngươi hại ta nhục thân bị chém, thần hồn bị đoạt, biến thành khôi lỗi cho yêu nhân...
Ầm ầm!
Tùy theo tiếng kêu này của nàng, phía trước mặt thần hồn ngưng tụ ra một đoàn thanh quang, kiếm ý ngưng thực trải ra như mây đen, nhìn kỹ lại, liền có thể thấy trong mây đen kia toàn là kiếm khí sắc bén dày đặc.
Nương theo hận ý vô biên, kiếm ý trực tiếp cuốn tới Phương Nguyên.
Trong kích này đã ngưng tụ một thân tu vi của nàng, lực lượng mạnh hơn khi nàng làm kiếm linh trong tay Thừa Thiên thiếu chủ vô số lần.
Đặc biệt là, nàng ý thức được bản thân đã chết, hận ý không chỗ phát tác, thế là dồn hết phẫn nộ vào hết trong một kích này.
Xét theo khía cạnh nào đó, một kích này thậm chí đã vượt ra khỏi thực lực khi nàng còn sống!
- Mẫn trưởng lão...
--------
Chương 1150 Đạo tâm không thẹn (1)
Chúng đệ tử Tẩy Kiếm Trì nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh hãi đến độ chảy đầy một thân mồ hôi lạnh, dồn dập hét lớn.
Nhưng lúc này Mẫn trưởng lão chỉ còn là một oan hồn muốn báo thù, nhục thân đã hủy, thần hồn không toàn vẹn, hận ý phun trào, trong tâm lý, nàng chỉ muốn chém giết Phương Nguyên, kẻ đã hại nàng đến bước này. Còn những cái khác đều không để ý, làm sao sẽ nghe bọn hắn khuyên nhủ?
- Báo ứng, báo ứng a...
Chứng kiến cảnh ấy, Thừa Thiên thiếu chủ cũng kinh hãi.
Dù người trong Thừa Thiên kiếm đạo trước nay chưa từng gặp qua chuyện kiếm linh bị người chém rụng, nhưng theo lý thuyết mà nói, kiếm linh bị nô dịch lâu như vậy, một khi áp chế không nổi, giành được tự do, điều đầu tiên muốn làm khẳng định là phản phệ chủ nhân, đây cũng là ẩn tật tồn tại trong kiếm đạo của bọn hắn. Nhưng hắn không ngờ được rằng, đạo kiếm linh này của mình khác với bình thường, vừa được tự do liền đột nhiên nhào thẳng về phía đối thủ.
Nhất thời trong lòng tuy vẫn có chút tiếc rẻ đạo kiếm linh này, nhưng cũng nhịn không được cuồng tiếu.
Lại một tên tự xưng chính đạo, cuối cùng đẩy bản thân vào trong tuyệt cảnh, thành là trò cười cho thiên hạ...
...
...
Ầm ầm!
Kiếm ý vô biên vọt tới trước mặt Phương Nguyên, ý đồ hoàn toàn thôn phệ hắn, ngay cả nhục thân lẫn thần hồn đều xoắn thành mảnh vụn.
Chứng kiến cảnh đó, ngay cả mèo trắng cũng nhịn không được ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng một cái.
Nhưng đón lấy kiếm ý cơ hồ còn đáng sợ hơn cả lúc nàng vạn dặm truy sát mình khi trước, Phương Nguyên lại bình tĩnh dị thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn thần hồn Mẫn trưởng lão, đột nhiên trầm giọng quát lớn:
Oan hồn vô tri nhà ngươi, còn có mặt mũi tới tìm ta báo thù?
Tiếng quát này đồng thời dẫn động kiếm ý của hắn.
Một thân kiếm ý cuồn cuộn mới vừa trấn áp Huyết Hải Ma Ấn, thủ vững đạo tâm lại lần nữa đột ngột tăng vọt.
Giống như một tia sáng trắng xông thẳng chân trời, tung trào khiến áo bào xanh trên người tung bay phần phật, tùy theo tiếng quát, tựa hồ ẩn ẩn có kim quang trôi nổi, chính là kinh văn màu vàng óng trong Đạo Nguyên Chân Giải, mang theo một loại khí tức thần thánh, bay múa quanh người Phương Nguyên.
Bị kiếm ý cuồn cuộn chấn động, Mẫn trưởng lão dù đã là oan hồn cũng nhịn không được khẽ run lên.
Kiếm ý gào thét mà đến thoáng hơi ngừng, nàng chợt như phát điên, lệ thanh hét lớn:
Là ngươi hại chết ta, là ngươi hại ta trở thành khôi lỗi tà kiếm tu, là ngươi hại ta vĩnh viễn không được siêu sinh, là ngươi hại ta rơi vào cảnh này...
Ngươi tự cam đọa lạc, biết rõ những người kia xây địa cung là vì điều gì, lại vẫn muốn hộ pháp cho bọn hắn, giữ kín bí mật địa cung, không tiếc truy sát ta mười tám ngàn dặm, cuối cùng đổi lấy kết cục như vậy, chẳng lẽ còn không cam tâm?
Phương Nguyên cũng trầm giọng quát:
Sau chuyện Lục Tuyệt cung, đạo tâm ta bất ổn, trong lòng đúng là có chút hổ thẹn, nhưng chỉ là hổ thẹn chuyện mượn tay tà kiếm tu giết ngươi, thúc đẩy bọn hắn luyện hóa thần hồn ngươi thành kiếm linh, cho nên ta mới không tiếc hết thảy cũng phải chém ra thần hồn ngươi, còn nếu luận chuyện có nên hay không giết ngươi...
Nói đến đây, ngữ điệu Phương Nguyên chợt mang theo một tia kiên quyết:
Lại giết ngươi một trăm lần, ta cũng không hối hận!
Những lời này của Phương Nguyên mới đầu quả thực như đổ thêm dầu vào lửa, chọc giận oan hồn Mẫn trưởng lão, nhưng không biết tại sao, sau khi hắn thống khoái nói xong hết thảy, trên thân tự nhiên mà vậy cuộn lên một loại lực lượng quang minh lỗi lạc, khí thế cường hoành như sương khói vọt thăng mà lên, đón lấy một thân oán khí cuồng bạo của Mẫn trưởng lão mà vẫn không chút nhượng bộ, ngược lại còn ép khí thế nàng xuống.
Oan khuất tựa hồ cũng tiêu tán không ít, chỉ là thủy chung còn có một cỗ chấp niệm không cam.
- Mẫn trưởng lão...
Đúng lúc này, Kiếm Tử Tẩy Kiếm Trì Tuyên Trì cũng dồn hết toàn lực ngưng tụ kiếm ý, cường hành đánh lên người Mẫn trưởng lão, khiến nàng chú ý tới mình, sau đó gắng gượng nói:
Các ngươi... Chuyện các ngươi làm ở địa cung, kiếm thủ đã biết, hắn... Lão nhân gia trục xuất tất cả những người có liên quan tới chuyện này khỏi Tẩy Kiếm Trì...
Mà ngươi... Ngươi là người duy nhất mà kiếm trản còn được giữ lại trong môn!
Đã ra dùng hết toàn lực, lại chỉ nói ra được mấy câu như vậy, nhưng Mẫn trưởng lão không nghi ngờ đã hiểu ra được ý tứ trong đó.
Là bởi vì ta đã chết ư?
Thần hồn Mẫn trưởng lão ngây ra giữa không trung, nét mặt tựa hồ có chút ảo não và đau khổ.
Qua một lúc lâu, nàng nhắm mắt lại, trên khuôn mặt bán trong suốt dường như có nước mắt lăn xuống.
Lúc này, oan khuất thù hận trong lòng tựa hồ đang có biến hóa.
Sau khi trở về, giúp ta chuyển lời với kiếm thủ...
Thần hồn nàng đột nhiên thu lại, lần nữa ngưng thực không ít, các loại thần tình trên mặt đều tuột đi, hệt như vừa đưa ra quyết định nào đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kiếm Tử Tuyên Trì, thấp giọng nói:
Mẫn Liên là tội nhân, không xứng tiếp tục làm đệ tử Tẩy Kiếm Trì!
Lúc nói đến đây, lực lượng thần hồn nàng đột nhiên thiêu đốt, kiếm ý lần nữa ngưng tụ.
- Mẫn sư tỷ, ngươi...
Vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia như chợt ý thức được điều gì, vội vàng hét lớn.
Nhưng lúc này, Mẫn trưởng lão đã không nói nửa lời, đột nhiên tụ lại một thân kiếm ý, cuốn thẳng tới, chẳng qua lần này không cuốn về phía Phương Nguyên, mà là đảo một vòng trong hư không, sau đó trút thẳng về phía đám người Thừa Thiên thiếu chủ và bốn tên trưởng lão, một kích này không nghi ngờ đã vận dụng hết thảy lực lượng của nàng, cũng là một kích liều chết sau cùng.
Bình luận facebook