-
Chương 1226-1230
Chương 1226 Mây xanh tơ hồng (2)
Cũng đúng vào lúc này, trong hư không phía đông xa xa, Vương Trụ lạnh lùng quát lớn, chấn động thiên địa, đồng thời hắn bước ra một bước, cuối cùng bức con thằn lằn màu bạc đó vào trong góc, thân hình thằn lằn màu bạc mau chóng nhỏ đi, vẫn muốn trốn, nhưng tay Vương Trụ chộp tới, lại tóm lại đuôi nó, thằn lằn màu bạc kinh hãi, quay người trong không trung, thở ra một hơi đỏ.
Vương Trụ đã bị nó chọc giận, không ngờ không tránh, giật áo choàng phía sau ra chắn trước người, hơi thở đỏ đó rất đáng sợ, nhưng không ngờ không phá được áo choàng, sau đó áo choàng của Vương Trụ rung lên, cười lạnh lùng, đại đao màu đen vắt ngang chân trời, hung hăng chém về phía nó.
- Phập.
Ở phần cổ máu vàng phun ra, một cái đầu khổng lồ lăn xuống đất.
Ầm!
Vào một thoáng thằn lằn màu bạc này bị chém, trong hư không xung quanh liền có một loại uy thế thản nhiên mất đi, chính là vương uy của thằn lằn màu bạc, uy này vừa rút đi, thằn lằn màu đen thế như điên cuồng ở chung quanh cùng với các di chủng từ trong núi rừng xông ra đều ngẩn ngơ, dường như tỉnh lại, nhìn hài cốt và huyết nhục chung quanh, lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
Rào rào!
Không cần người khác lại ra tay, cũng không biết là con nào dẫn đầu, bỗng nhiên vội vàng trốn về sâu trong núi rừng, dù sao lúc trước chỉ là bị uy thế của thằn lằn màu bạc áp bức, mới không biết sợ hãi mà liều mạng tấn công, hiện giờ thì biết sợ rồi.
Thấy được trận hung hiểm này cuối cùng cũng bình yên vượt qua, trong lòng các tu sĩ chung quanh đều thả lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười, đều bước về phía Phương Nguyên, chắp tay cười nói:
- Phương đạo huynh, vừa rồi mấy người chúng ta phải đa tạ ngươi giúp đỡ.
Phương Nguyên bình tĩnh gật đầu, đang định lên tiếng, lại chợt nghe một thanh âm thâm trầm vang lên:
- Ai cho ngươi xuất thủ?
Các tu sĩ cả kinh, quay đầu lại nhìn, liền thấy Vương Trụ xách đại đao màu đen, đạp hư không, chậm rãi quay về.
Áo choàng màu đen sau lưng bay phần phật, giống như một mảng mây đen.
Mà sắc mặt hắn lại giống như còn đen hơn cả mây kia, ngưng tụ hàn ý lạnh lẽo.
Phương Nguyên cũng ngẩn ra, giải thích:
- Vừa rồi ta thấy thế cục chung quanh hung hiểm, mấy vị đạo hữu phải chịu áp lực quá lớn.
Vương Trụ trực tiếp lạnh lùng cắt ngang lời hắn, ánh mắt ngưng tụ, giống như hung thú chọn người mà cắn, uy nghiêm nói:
- Áp lực của bọn họ lớn là chuyện của bọn họ, đã vào Long Tích, cho dù chết cũng phải hoàn thành chức trách của mình, mà ta lúc trước đã nói rồi, nếu ta là đội trưởng, các ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta mà làm việc, lệnh ra thì làm, lệnh thu thì dừng, ai lo việc nấy, không thể hỗn loạn, cũng không được tự cho là thông minh, đã nói rõ ràng như vậy, ngươi lại thích thể hiện, mạo muội xuất thủ, nếu xảy ra phiền phức, trách nhiệm do ai gánh?
Phương Nguyên hơi nhíu mày, không trả lời.
Vương Trụ vẫn chưa hết giận, nhìn ra trong lòng Phương Nguyên không vui, lại giống như tướng sĩ Ma Biên không nghe lời ngày trước, sắc mặt càng khó coi hơn, tiếp tục nói:
- Ngươi chỉ lo xuất thủ, cho dù cứu người, nhưng trắc lượng linh mạch lại không cần bận tâm à? Ngươi được xưng là lục đạo khôi thủ gì đó, chẳng lẽ không biết linh mạch trong Long Tích này luôn thay đổi, một khi bỏ lỡ cơ hội này, sẽ có bao nhiêu chuyện xảy ra?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Khu vực ta phụ trách đã hoàn thành rồi!
Vương Trụ tức giận, hai mắt trợn lên, lạnh lùng nhìn về phía hắn, quát khẽ:
- Hoàn thành thì không cần tuân lệnh ta nữa à?
Lời này vừa được nói ra, không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên ngưng kết, vô cùng áp lực.
Đại đao màu đen của Vương Trụ vẫn chưa thu lại, ba ngàn Hỏa Nha sau lưng cũng vẫn bay múa trong không trung.
Nhìn hắn tức giận như vậy, dường như Phương Nguyên còn chống đối một câu sẽ một đao chém tướng.
Cách đó không xa, đám người Ban Phi Diên vừa trắc lượng linh mạch xong, còn có đám người Lạc Phi Linh, Tống Long Chúc cũng đều tụ tập lại, có người ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, có người ngầm có vẻ lo lắng, cũng có người tức giận bất bình, dường như không nhịn được muốn chống đối Vương Trụ.
Không khí chung quanh lập tức trở nên vô cùng áp lực, lạnh lẽo đáng sợ.
Vẻ mặt các tu sĩ đều căng thẳng, không khí giống như chạm cái là nổ.
Mà Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt của Vương Trụ, trong lòng cũng sinh ra rất nhiều ý bất bình.
Nhưng hắn trầm mặc rất lâu, vẫn ôm quyền với Vương Trụ, nói:
- Lời Vương đạo huynh nói, ta sẽ ghi nhớ!
Các tu sĩ chung quanh nghe thấy những lời này, trong lòng hơi buông lỏng, cũng lờ mờ thở dài một tiếng.
Không khí chung quanh trở nên có chút hòa hoãn.
Vương Trụ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên một lúc, cơn tức trên người cũng chậm rãi đi.
Hắn chậm rãi thu hồi đại đao màu đen, ánh mắt lạnh lùng, đảo qua mọi người, quát khẽ:
- Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, ta là đội trưởng, các ngươi đều phải theo lệnh ta mà làm việc, nếu ai còn tự cho là thông minh, không tuân thủ lệnh ta...
Thanh âm hơi trầm xuống, mắt như mũi dao:
- Chém!
Tuy xuất hiện di chủng quấy phá cũng rất hung hiểm, nhưng hung hiểm này cuối cùng cũng trôi qua, mà địa điểm trắc lượng được xác định lúc trước cũng đều đã hoàn thành, kể từ đó, chỉ còn lại hai địa điểm trắc lượng.
Đối với đoàn người bọn họ mà nói, nhiệm vụ tiến triển rất thuận lợi, bình yên vượt qua hung hiểm, không xuất hiện thương vong, cũng không tổn thương người nào, có thể nói là phi thường hiếm có, nhưng trong đoàn người như vậy, không khí ngược lại trở nên áp lực.
Ra khỏi vực này, đoàn người yên lặng đi tới nơi thứ hai, không ai nói chuyện.
Chương 1227 Long Tích tàn trận (1)
Các tu sĩ hoặc nhiều hoặc ít, có lẽ cố ý hoặc vô tình, đều thầm hướng ánh mắt về phía Phương Nguyên, hàm nghĩa rất phức tạp, nhất là đối với đám người Chung Thái Hòa lúc ấy thủ bốn phía mà nói, Phương Nguyên đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành trắc lượng, sau đó ra tay giúp bọn họ hóa giải hung hiểm, đối với bọn họ mà nói là trợ giúp rất lớn, nhất là Chung Thái Hòa, thậm chí nói là ơn cứu mạng cũng không đủ.
Nhưng một phen răn dạy của Vương Trụ lại làm mất mặt Phương Nguyên, cho dù là bọn họ cũng cảm thấy việc này có chút bất công đối với hắn, Vương Trụ giống như hoàn toàn không để tính mạng của bọn họ vào mắt, tất nhiên khiến bọn họ không thoải mái, nhưng nếu luận về thân phận và địa vị thế gia tử, bọn họ lại trời sinh thân cận với Vương Trụ, loại cảm giác này khiến tâm tình bọn họ trở nên cực kỳ phức tạp.
Chỉ là bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, lúc này cũng chỉ có thể như vậy.
Vương Trụ cũng không định thương lượng gì với bọn họ.
Phương Nguyên cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, vẫn sắc mặt như thường, cho tới lúc nghỉ ngơi ở một sơn cốc, Phương Nguyên cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó, tu dưỡng sinh tức, dường như không chịu ảnh hưởng gì, có điều đám người Lạc Phi Linh, Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân thì không tránh khỏi có chút lo lắng, Lạc Phi Linh ngồi bên cạnh Phương Nguyên, chỉ nắm tay hắn, cũng không biết nên khuyên như thế nào.
- Ngươi cứ yên tâm, ta không để trong lòng đâu!
Phương Nguyên nhìn ra thần sắc lo lắng của nàng ta, cười nói:
- Yêu cầu đó của hắn, nhìn thì vô lễ, kỳ thật cũng chỉ là muốn nắm tất cả biến hóa trong tay, để tránh sinh biến mà thôi, chúng ta lần này tiến vào Long Tích, dù sao cũng lấy nhiệm vụ làm trọng, cái khác không luận!
- Cho dù là như vậy, hắn nói năng cũng có chút quá đáng.
Tống Long Chúc không nhịn được nói:
- Ngươi cũng không phải thực sự cãi lại mệnh lệnh của hắn, chỉ là sau khi hoàn thành việc mình được phân thì mới đi cứu người, hóa giải thế nguy lúc ấy, cho dù không có công thì cũng không nên nói ngươi có tội mới đúng, cũng không phải lão Tống ta dùng tâm tiểu nhân nhìn người, ta thấy vị Vương gia Đạo Tử đó kỳ thật có chút ý tứ chuyện bé xé ra to, e là muốn dùng ngươi để lập quy củ!
Vi Long Tuyệt Bình thường trầm mặc ít lời cũng mở miệng nói:
- Kỷ luật nghiêm minh là đúng, nhưng tính tình của Vương gia Đạo Tử này quá bá đạo, dùng sách lược trị quân ở Ma Biên trong bí cảnh, chưa chắc đã thích hợp, hắn tâm sinh có thành kiến, không cho mấy người chúng ta đi giúp bọn họ đóng giữ, chính là phạm sai lầm, về sau di chủng ập tới, lại xem nhẹ thực lực của long chủng đó, không thể trảm sát nó nhanh như mong muốn, khiến người phòng thủ lâm vào hiểm cảnh, lại là một sai lầm, mà tới về sau, vô cớ giận dữ, lại là...
- Chư vị đạo hữu cứ nghe ta nói một lời!
Phương Nguyên nghe ra, những người này kỳ thật đều có ý bất bình cho mình, tuy hắn không tiến vào Côn Luân Sơn, nhưng lúc trước mọi người cùng nhau nổi danh ở đại đạo lục khảo, xếp vào Tiểu Thất Quân, liền khiến bọn họ vẫn có một loại đồng cảm, nhưng tuy hiểu tâm tư của bọn họ, cũng minh bạch hảo ý của bọn họ, lại không thể không ngắt lời họ:
- Chuyện đã xảy ra rồi, cứ mặc hắn đi, một chút việc nhỏ, không cần để trong lòng, bất kể là như thế nào, chỉ cần hắn là vì nhiệm vụ, vậy đều có thể lý giải!
Khi nói liền nhìn Lạc Phi Linh một cái:
- Dù sao, lần này chúng ta đều là để hoàn thành chuyện này!
Ánh mắt Lạc Phi Linh nhìn Phương Nguyên lập tức trở nên mềm mại.
Mà người khác nghe vậy cũng không tiện nhiều lời, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là muốn tới an ủi Phương Nguyên một chút, chứ chẳng làm được gì khác.
Cũng không biết có phải thực sự giống như đám người Tống Long Chúc suy đoán, Vương Trụ là cố ý lấy Phương Nguyên ra lập quy củ hay không, nhưng tóm lại, sau khi trải qua sự kiện đó, trong đoàn người này của bọn họ, thực sự không ai dám trái lệnh của hắn, tất cả đều theo lệnh mà làm, hiện giờ tốc độ làm việc cũng nhanh hơn không ít, rất nhanh qua ngày thứ ba đã trắc lượng xong khu vực thứ hai.
Trong quá trình này không xuất hiện biến cố gì, tất cả đều thuận lợi, sắc mặt các tu sĩ cũng dịu đi rất nhiều.
- Nếu trắc lượng khu vực thứ hai đã thuận lợi như vậy, vậy đừng chậm trễ thời gian, mau chóng chạy tới khu vực thứ ba đi, đến nơi đó cũng tận hết khả năng hoàn thành với tốc độ nhanh nhất, sau đó đi hội hợp với đội khác, tuy chúng ta lúc trước đã ước định với bọn họ là thời gian bảy ngày, nhưng nếu có thể hoàn thành trong năm ngày là tốt nhất, luôn phải hoàn thành trước hai đội bọn họ mới được.
Mà thấy các tu sĩ đều theo lệnh mà làm, không ai nói gì, nhiệm vụ lại tiến triển vô cùng thuận lợi, sắc mặt Vương Trụ cũng dễ coi hơn, tuy vẫn là bộ dạng miệng đen mặt đen, nhưng tóm lại đã không còn lúc nào cũng tức giận đáng sợ giống như lúc trước.
Sau khi trắc lượng xong khu vực thứ hai, vốn muốn nghỉ ngơi hồi phục một phen, nhưng hắn suy tĩnh một hồi, liền ra quyết định lên đường.
Các tu sĩ nghe vậy cũng không dị nghị, đều đáp ứng.
Hiện giờ chẳng ai muốn đi chạm vào nọc của hắn vì loại việc nhỏ này.
Lúc đi đường cũng rất thuận lợi, tuy đã hoàn thành hơn nửa nhiệm vụ, nhưng các tu sĩ vẫn không buông lỏng cảnh giác, tộc độ bay cũng không quá nhanh, mà là vừa hành tẩu vừa chú ý quan sát, xác định an toàn mới đi qua, trong quá trình này tất cả mọi người đều trầm mặc ít lời, rất ít nói chuyện với nhau.
Chương 1228 Long Tích tàn trận (2)
Phương Nguyên cũng thích bầu không khí này, chỉ vừa đi đường vừa lĩnh ngộ tàn trận của Long tộc chung quanh.
Hiện giờ hắn mỗi một ngày đều đang tiêu hóa thiên thư mà lúc trước rùa già truyền cho mình, khi nhàn hạ cũng chậm rãi tham ngộ Vạn Linh Quyển viết trên Tam Sinh Trúc Thư đó, nếu là ở bên ngoài, chỉ có trận đạo chi lý đơn thuần, tham ngộ tất nhiên sẽ tất nhiên có chút phiền phức, nhưng ở đây, lại có thể ấn chứng tàn trận thái cổ Long tộc lưu lại, vô cùng hữu ích cho hắn lĩnh ngộ những trận pháp chi đạo này.
Cứ vậy chậm rãi đi đường, đã tiếp cận khu vực thứ ba, chỉ cần trắc lượng xong hướng đi của linh mạch khu vực này, nhiệm vụ của tiểu đội bọn họ đã xem như được hoàn thành, hội hợp với hai đội khác, thôi diễn ra vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, sau đó phong ấn nó, nhiệm vụ lần này xem như đã hoàn thành, công đức lớn lại dễ dàng như vậy, trong lòng các tu sĩ tất nhiên đều không tránh được có chút hưng phấn.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên vẫn đang ngưng thần quan sát tàn trận của thái cổ Long tộc chung quanh bỗng nhiên biến sắc.
Lạc Phi Linh ở bên cạnh đã nhận ra biến hóa trên vẻ mặt của hắn, hiếu kỳ nói:
- Phương Nguyên sư huynh, sao thế?
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:
- Hình như có chút không đúng...
Lạc Phi Linh ngẩn ra, nói:
- Có vấn đề gì à?
Hai người bọn họ nói chuyện, thanh âm rất khẽ, nhưng trong đội này của bọn họ, mọi người đều rất trầm mặc, không ai nói chuyện, cho nên lúc này lại đều nghe thấy, ai nấy sắc mặt ngưng trọng, dứt khoát ngừng lại trên một ngọn núi, ngay cả Vương Trụ đi trước nhất cũng nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Phương Nguyên, dường như cũng muốn nghe xem hắn muốn nói gì...
Nhưng nghênh đón ánh mắt của mọi người, Phương Nguyên lại trầm mặc rất lâu, chỉ lắc đầu.
Ánh mắt nhìn về phía hắn của các tu sĩ lập tức trở nên có chút cổ quái.
Sắc mặt Vương Trụ lại trực tiếp sầm xuống, trầm giọng quát:
- Nếu không có chuyện gì thì đừng nói lung tung, khiến người ta bực mình!
Sau đó cũng không nhiều lời, tiếp tục bay lên hư không, tiến về phía trước.
Các tu sĩ cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì, đi theo.
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi có phải phát hiện ra gì không?
Lạc Phi Linh lại biết tính tình của Phương Nguyên, hơi tụt lại phía sau, thần niệm truyền âm, thấp giọng hỏi.
Phương Nguyên nói:
- Ta cảm giác được tàn trận của Long tộc ở chung quanh dường như có chút không đúng...
Lạc Phi Linh cũng cả kinh:
- Là có vấn đề ở chỗ nào?
Phương Nguyên lắc đầu, nhất thời không trả lời được.
Mấy ngày nay hắn vẫn dốc lòng quan sát tàn trận của thái cổ Long tộc, ít nhiều cũng có chút lĩnh ngộ, nhưng lúc này, trên đường đi, hắn lại bỗng nhiên phát hiện tàn trận chung quanh dường như khác với lúc trước mình nhìn thấy, loại cảm giác này rất là cổ quái.
Nhưng dù sao hắn cũng nghiên cứu Vạn Linh Quyển đó không lâu, chưa nắm vững, cho nên không nói ra được cụ thể.
Càng không biết, loại nghi ngờ này của mình rốt cuộc có chuẩn xác hay không.
- A, không thể đi, không thể đi..
Cũng vào lúc Phương Nguyên đang nghi hoặc, Hậu Quỷ Nhi vẫn đang bay ở phía trước, ôm đùi Tống Long Chúc, mượn pháp vân của hắn đi đường, thuận tiện ngắm nhìn Hứa Ngọc Nhân đột nhiên giống như phát giác ra gì đó, lập tức biến sắc, từ trên pháp vân của Tống Long Chúc nhảy lên, mặt đầy hoảng sợ nhìn chung quanh, tiếng kêu to này rất đột ngột, khiến mọi người chung quanh đều giật nảy mình.
- Ngươi có phát hiện gì à?
Mà nhìn thấy bộ dạng này của Hậu Quỷ Nhi, trong lòng Phương Nguyên cũng cả kinh, vội vàng chạy lên.
- Ta... Ta... Ta cũng không biết...
Hậu Quỷ Nhi chỉ vẻ mặt hoang mang giơ tay lên chỉ về phía trước, nói:
- Nhưng chỗ đó không thể đi!
Nghe thấy những lời này, các tu sĩ chung quanh đều lắp bắp kinh hãi, tốc độ chậm lại, vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Hậu Quỷ Nhi, cũng không biết vì sao hắn lại nói như vậy, mà Vương Trụ ở phía trước sắc mặt cũng nghiêm lại, thần thức vội vàng quét ra xung quanh, sau khi xác định chung quanh không có dị trạng gì mới quay đầu lại quát:
- Xảy ra chuyện gì?
Hậu Quỷ Nhi vẫn chỉ vẻ mặt hoang mang, không thể trả lời hắn.
Cũng là Phương Nguyên vốn chỉ có chút suy đoán chứ chưa rõ ràng, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng của Hậu Quỷ Nhi, sự bất an trong lòng lại càng chân thật hơn, cũng xác định hơn, tâm thần căng thẳng, lăng không chạy lên cản mọi người, vẻ mặt ngưng trọng, nói với Vương Trụ:
- Có chút không thích hợp, phía trước chắc chắn có hung hiểm, ta đề nghị đợi chút hẵng đi!
Nhìn thấy hắn cũng nói như vậy, trong lòng các tu sĩ lại lạnh toát, vội vàng ngừng lại, nhìn chung quanh.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Chẳng lẽ là phía trước có di chủng hoạt động?
- Nhìn thì hình như tất cả đều bình thường mà.
Nghe thấy lời nói của Phương Nguyên, những người tu hành khác đều có chút khẩn trương, cảnh giác đề phòng xung quanh.
Dù sao nơi này cũng là Long Tích, hung hiểm vô số, các tu sĩ không ai dám lơ là.
Bao gồm cả Vương Trụ ở bên trong, lúc này đều thôi động thần thức tới vô cùng, tùy thời ứng đối tất cả biến hóa có khả năng xuất hiện.
Nhưng thôi động thần thức, lại chỉ cảm thấy trong Long Tích là một mảng im lặng, gió nhẹ thổi qua rừng, suối nhỏ róc rách, ngay cả di chủng Long tộc hung ác cũng không có một con, hoàn toàn giống như lúc họ tới, làm gì có hung hiểm nào xuất hiện?
Mà thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, Phương Nguyên cũng không khỏi nhíu mày, hắn nhìn Hậu Quỷ Nhi, biết biểu cảm hoảng sợ trên mặt hắn không phải giả, cộng với mình cũng sinh ra loại cảm giác đó, trong lòng càng xác định hơn.
Chương 1229 Có hung hiểm (1)
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, thấp giọng nói:
- Tàn trận Long Tích chung quanh dường như bị sinh linh nào đó thay đổi, phía trước chắc chắn có hung hiểm!
Các tu sĩ thấy bộ dạng ngưng trọng của hắn, vẻ mặt đều có chút biến hóa.
Trước đây gặp phải những di chủng Long Tích đó đã sợ lắm rồi, nếu còn đáng sợ hơn cả những di chủng đó, lại sẽ là gì?
- Tàn trận chung quanh từng bị động tới...
Ban Phi Diên lại nghiêm túc xem xét chung quanh, sau đó nhìn Phương Nguyên, nhíu mày nói:
- Ngươi làm sao mà thấy được?
Các tu sĩ nghe vậy đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Phương Nguyên, đáy mắt cũng có nghi vấn.
Phương Nguyên hơi do dự, nói:
- Xin chư vị đạo huynh hãy tin ta, ta có chút lĩnh ngộ đối với tàn trận trong Long Tích này, tuy không sâu, nhưng cũng có thể phân biệt ra một số manh mối, có thể cảm nhận được tàn trận chung quanh tựa hồ là bị người ta động tay động chân, sinh ra biến hóa rất nhỏ, mà theo như thôi diễn, nếu ta đoán không lầm, phía trước có khả năng sẽ có một số biến cố đáng sợ!
- Cái này...
Các tu sĩ nghe vậy lại có chút hồ đồ.
Bọn họ đều có lý giải đối với trận đạo, nhưng đối với một số đạo lý cao thâm thì có chút không hiểu.
Bởi vậy theo bản năng đều nhìn về phía Ban Phi Diên.
Mà Ban Phi Diên lúc đầu cũng nghiêm túc lắng nghe Phương Nguyên, nhưng nghe tới về sau, trên mặt lại lộ ra một tia biểu cảm kỳ dị, bật cười:
- Lời này của Phương Nguyên đạo hữu có chút khoa trương rồi, trận đạo của Long tộc chính là bắt nguồn từ trận đạo thái cổ, có khác biệt lớn đối với trận đạo mà chúng ta hiện giờ được học, thậm chí truyền thừa cũng hoàn toàn khác, cho dù phóng mắt khắp toàn bộ Thiên Nguyên, tính cả các Đại Trận Sư tuyệt đỉnh của Dịch Lâu, người có thể nói ra một hai về trận đạo thái cổ này cũng không có mấy, ngươi không ngờ dám nói mình có chút lĩnh ngộ?
Dù là ai cũng nghe ra ý hoài nghi và chê cười trong lời nói của hắn, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên lại lập tức thay đổi mấy phần.
Cho dù là đám người Tống Long Chúc, sắc mặt lúc này cũng có chút cổ quái, quay sang nhìn nhau.
Chỉ có Lạc Phi Linh là bất mãn nhìn Ban Phi Diên, nói với Phương Nguyên:
- Phương Nguyên sư huynh, có gì khác vậy?
Sắc mặt Phương Nguyên có chút trầm trọng, chuyện hắn từ chỗ rùa già có được truyền thừa tiên văn thái cổ và Vạn Linh Quyển trên Tam Sinh Trúc là không tiện nói với người ngoài, huống hồ cho dù nói, bọn họ cũng không thể phân biệt thật giả, rất là khó tin, quan trọng hơn là, kỳ thật dựa vào lý giải nông cạn của mình đối với trận đạo, cũng chỉ có một loại cảm giác lờ mờ, không thể nói ra một cách rõ ràng chắc chắn.
Hắn có thể xác định cách nghĩ này, quan trọng hơn, còn có trực giác của Hậu Quỷ Nhi làm chứng cho mình.
Vừa nghĩ một chút, lại nghiêm túc nói:
- Ta không dám nói mình tinh thông tàn trận Long tộc, nhưng ta quả thật được dị nhân truyền pháp, có chút lĩnh ngộ, xin chư vị tin ta, vả lại, vị đồng môn Hậu Quỷ Nhi này của ta trời sinh nhạy bén, cũng đã phát hiện một số hung hiểm....
Các tu sĩ nghe hắn nói như vậy, lại đều hướng ánh mắt về phía Hậu Quỷ Nhi.
Từ lúc tiến vào, bọn họ đã có chút tò mò đối với Hậu Quỷ Nhi này, không biết Phương Nguyên vì sao lại cứ muốn mang một người cơ hồ là không có tu vi vào Long Tích này làm gì, nếu nói hắn cố ý muốn mang theo người như vậy vào kiếm công lao, lại không giống lắm, dù sao người như vậy, với chút tu vi này, tiến vào Long Tích, ngay cả chân sau cũng chẳng kéo được, chỉ xem như là một người có cũng được mà không có cũng không sao.
Nếu nói hắn có một loại thiên phú đối với hung hiểm, vậy thì cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
- Ngươi có phải đã phát hiện gì không, mau nói đi!
Vương Trụ đã có chút bực mình, nhìn về phía Hậu Quỷ Nhi, lớn tiếng nói.
Hậu Quỷ Nhi bị hắn khiển trách, lại có chút hoang mang, chỉ cúi đầu, không dám lên tiếng.
Mọi người thấy vậy, cảm thấy tâm tư khó định, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên trở nên cổ quái.
Vương Trụ cố nén sự mất kiên nhẫn trong lòng, ánh mắt quay sang Ban Phi Diên, nói:
- Ban đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?
Ban Phi Diên vẫn ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, thầm bấm ngón tay, dường như cũng đang thôi diễn.
Nghe thấy Vương Trụ hỏi mình, lại không nhịn được bật cười, nói:
- Nếu đã hỏi ta, vậy ta cũng chỉ đành nói cặn kẽ, vừa rồi ta đã thôi diễn hướng đi của linh mạch chung quanh, thật sự không nhìn ra những tàn trận này có biến hóa gì, càng không nhìn ra chúng bị người ta động tay động chân lúc nào, huống hồ, trong Long Tích này, di chủng không ít, lại chưa từng nghe nói có sinh linh có trí tuệ, nói như thế, ha ha, nếu không phải Phương Nguyên đạo hữu nhìn lầm, vậy thì chắc hẳn là bởi vì tạo nghệ trận đạo của Phương Nguyên đạo hữu quá mạnh, vượt ta quá xa mà thôi!
Các tu sĩ nghe thấy những lời này, làm sao còn không hiểu?
Vị Ban Phi Diên này có danh xưng tiểu bối trận đạo đệ nhất nhân, hắn ở trên đạo trận đạo này, tiến thêm một bước thì có tư cách xưng là đại tông sư trận đạo đương thời, mà Phương Nguyên, tuy từng là khôi thủ trận đạo, nhưng đại đạo lục khảo Trung Châu chỉ là khảo hạch nho nhỏ để thi đậu Trận Sư mà thôi, hai người làm sao có thể đánh đồng?
Trong mắt mọi người, trận đạo của Phương Nguyên tất nhiên là không bằng hắn.
Tuy hắn vừa rồi nói rất khách khí, nhưng trên thực tế đã hoàn toàn phủ nhận cách nói của Phương Nguyên.
Nói rất rõ ràng là mình không phát hiện ra điều gì dị thường, còn thiếu mỗi nước trực tiếp vạch trần Phương Nguyên là đang nói hưu nói vượn.
Chương 1230 Có hung hiểm (2)
Mà Vương Trụ nghe thấy những lời này, sắc mặt cũng trầm xuống, so với Phương Nguyên, hắn đương nhiên tin lời nói của tiểu bối trận đạo đệ nhất nhân Ban Phi Diên hơn, mắt thấy thời gian đã chậm trễ không ít, đã có chút bực mình, hung hăng nhìn Phương Nguyên một cái, nói:
- Có chuyện gì thì nhìn rõ rồi hẵng nói, nếu lại có người còn nói hưu nói vượn, dao động quân tâm, vậy đừng trách ta đao hạ vô tình!
Dứt lời, quát khẽ một tiếng:
- Tăng cường đề phòng, tiếp tục lên đường!
Các tu sĩ nghe vậy, tuy trong lòng ít nhiều cũng có chút do dự, nhưng vẫn theo lời gọi mây chuẩn bị lên đường.
Nhưng nhìn một mảng non xanh nước biếc phía trước, ý báo động trong lòng Phương Nguyên càng lúc càng mạnh, không nhịn được tiến lên nói:
- Không thể!
Đội trưởng Vương Trụ ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Phương Nguyên nghiêm túc suy nghĩ, nói:
- Trong Long Tích, quá hung hiểm, để ổn thỏa, chúng ta hay là đổi nơi trắc lượng đi!
Nghe thấy những lời này, Ban Phi Diên ở bên cạnh bỗng nhiên cười xì một tiếng.
Các tu sĩ quay đầu lại nhìn, liền thấy ánh mắt hắn có chút bỡn cợt nhìn Phương Nguyên.
Sắc mặt đội trưởng Vương Trụ cũng trầm xuống, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, nói:
- Khu vực này vốn chính là chúng ta trước đó đã thôi diễn ra, cách chúng ta gần nhất, cũng thích hợp nhất, nếu thuận lợi, chúng ta có thể đảm bảo mình sẽ trở thành đội sử dụng thời gian ngắn nhất trong ba đội, nếu tùy tiện sửa đổi, lại phải tiêu hao tinh lực để tìm kiếm một khu vực thích hợp, sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian?
Không khí chung quanh đã có chút ngưng trọng.
Ai nấy đều nhìn Phương Nguyên với vẻ cổ quái, lộ ra có chút phức tạp.
Kỳ thật không chỉ là Vương Trụ, cho dù trong lòng người khác, trừ đám Tống Long Chúc từng có quan hệ đồng sinh cộng tử với Phương Nguyên ra, cũng ít nhiều đều nghĩ, chẳng lẽ lục đạo khôi thủ này đúng là vì bị đội trưởng Vương Trụ lập uy trước mặt mọi người, trong lòng bất mãn, bởi vậy cố ý vào thời điểm mấu chốt này tùy tiện nói ra gì đó, cố ý khiến đám người mình tốn thêm công phu, không đoạt được hạng nhất trong ba đội!
Đối với người khác mà nói cũng không quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi, nhưng Vương Trụ lại không đồng ý!
Hắn có tiếng là tính tình mạnh mẽ, cho dù đi đường cũng phải tới mục tiêu đầu tiên, huống chi là làm nhiệm vụ?
Mà Phương Nguyên nghe Vương Trụ nóivậy, mày cũng nhíu lại, thấp giọng nói:
- Dù đưa mọi người vào hung hiểm cũng không để ý à?
Đội trưởng Vương Trụ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên một lúc, mới lạnh giọng cười nói:
- Ha ha, hung hiểm, trong Long Tích, sao có thể không có hung hiểm? Trước khi vào Long Tích, chúng ta đều đã biết, nhiệm vụ lần này có công lao lớn, nhưng cũng có hung hiểm lớn, đừng nói ngươi hiện giờ chẳng nói được rõ ràng, cho dù phía trước thực sự có hung hiểm, chẳng lẽ chúng ta lại cóng tay cóng chân à?
Nói xong liền hét lớn một tiếng:
- Tiến lên, dù phía trước thực sự có hung hiểm gì, ta cũng có thể một đao chém rụng!
Không để ý tới Phương Nguyên, lập tức nhảy lên đằng vân, muốn tiếp tục lên đường.
Các tu sĩ thấy thế đều thở dài, đi theo.
Ngay cả Phương Nguyên lúc này cũng biết mình không thuyết phục được Vương Trụ, tâm thần ngưng trọng, lại không lên tiếng.
- Không thể... Không thể...
Nhưng các tu sĩ vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên có người kinh hoàng hô to, chính là Hậu Quỷ Nhi, hắn vừa thấy các tu sĩ muốn tiếp tục tiến về phía trước, còn dẫn theo hắn đi cùng, lại sợ tới lông tơ cả người dựng đứng, hét to:
- Còn tiến tới là chết hết đó!
Các tu sĩ bị bộ dạng này của hắn ảnh hưởng, trong lòng không khỏi hơi trầm xuống.
- Ta đã hạ lệnh rồi, ngươi còn dám ở đây nói hưu nói vượn!
Vương Trụ ở phía trước nghe thấyvậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ giận dữ, sát khí ở đáy mắt đột nhiên dâng lên, lúc trước lửa giận của hắn đã sớm ở bên rìa bùng nổ, lúc này lại không thể nhịn được nữa, đối với Phương Nguyên, đối với những đồng bạn được mọi người xác định danh sách chính thức, cùng nhau tiến vào làm nhiệm vụ, hắn còn không tiện thực sự nói gì, nhưng đối với Hậu Quỷ Nhi tu vi chẳng ra gì này, hắn sao có thể để vào mắt?
- Nguy ngôn tủng thính, dao động quân tâm, đáng chết!
Trong một tiếng gầm, "Rầm" một tiếng, đại đao màu đen đột nhiên chém tới.
Một đao này chém ra, thiên địa biến sắc, gió tụ mây gào.
Tống Long Chúc ở bên cạnh Hậu Quỷ Nhi cũng bị một đao này dọa sợ, không ngờ không kịp làm ra phản ứng gì.
Nhìn ra được rõ ràng, một đao này của Vương Trụ là thực sự mang sát tâm, muốn dùng đầu Hậu Quỷ Nhi để chấn nhiếp dưới trướng dưới trướng.
- Bốp...
Nhưng một đao này hạ xuống, lại không thấy máu tươi chảy ra.
Các tu sĩ lúc này mới nhìn thấy là Phương Nguyên tung người tới, lật tay tóm lấy sống dao trong tay Vương Trụ.
Vương Trụ nhìn Phương Nguyên, ánh mắt lạnh lùng, nói:
- Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi mà làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ,ta sẽ giết ngươi!
Phương Nguyên hơi trầm mặc, sau đó cắn răng, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, thấp giọng nói:
- Ta cũng vậy!
Lúc Phương Nguyên tóm lấy sống đao, không khí đột nhiên trở nên ngưng kết.
- Ngươi muốn làm gì?
Vương Trụ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
Nhìn ra được, sắc mặt của hắn rất khó coi, cơn giận cũng rất lớn, giống như một tòa núi lửa sắp phun trào.
Trong ánh mắt không hề che giấu sự phẫn hận đối với Phương Nguyên, chung quanh có người thấy tình thế giương cung bạt kiếm như này, trong lòng cũng có chút khẩn trương, muốn đi lên khuyên can. Nhưng bình thường Vương Trụ hung uy rất thịnh, các tu sĩ ở dưới tay hắn đều tận hết khả năng không tìm phiền toái.
Cũng đúng vào lúc này, trong hư không phía đông xa xa, Vương Trụ lạnh lùng quát lớn, chấn động thiên địa, đồng thời hắn bước ra một bước, cuối cùng bức con thằn lằn màu bạc đó vào trong góc, thân hình thằn lằn màu bạc mau chóng nhỏ đi, vẫn muốn trốn, nhưng tay Vương Trụ chộp tới, lại tóm lại đuôi nó, thằn lằn màu bạc kinh hãi, quay người trong không trung, thở ra một hơi đỏ.
Vương Trụ đã bị nó chọc giận, không ngờ không tránh, giật áo choàng phía sau ra chắn trước người, hơi thở đỏ đó rất đáng sợ, nhưng không ngờ không phá được áo choàng, sau đó áo choàng của Vương Trụ rung lên, cười lạnh lùng, đại đao màu đen vắt ngang chân trời, hung hăng chém về phía nó.
- Phập.
Ở phần cổ máu vàng phun ra, một cái đầu khổng lồ lăn xuống đất.
Ầm!
Vào một thoáng thằn lằn màu bạc này bị chém, trong hư không xung quanh liền có một loại uy thế thản nhiên mất đi, chính là vương uy của thằn lằn màu bạc, uy này vừa rút đi, thằn lằn màu đen thế như điên cuồng ở chung quanh cùng với các di chủng từ trong núi rừng xông ra đều ngẩn ngơ, dường như tỉnh lại, nhìn hài cốt và huyết nhục chung quanh, lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
Rào rào!
Không cần người khác lại ra tay, cũng không biết là con nào dẫn đầu, bỗng nhiên vội vàng trốn về sâu trong núi rừng, dù sao lúc trước chỉ là bị uy thế của thằn lằn màu bạc áp bức, mới không biết sợ hãi mà liều mạng tấn công, hiện giờ thì biết sợ rồi.
Thấy được trận hung hiểm này cuối cùng cũng bình yên vượt qua, trong lòng các tu sĩ chung quanh đều thả lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười, đều bước về phía Phương Nguyên, chắp tay cười nói:
- Phương đạo huynh, vừa rồi mấy người chúng ta phải đa tạ ngươi giúp đỡ.
Phương Nguyên bình tĩnh gật đầu, đang định lên tiếng, lại chợt nghe một thanh âm thâm trầm vang lên:
- Ai cho ngươi xuất thủ?
Các tu sĩ cả kinh, quay đầu lại nhìn, liền thấy Vương Trụ xách đại đao màu đen, đạp hư không, chậm rãi quay về.
Áo choàng màu đen sau lưng bay phần phật, giống như một mảng mây đen.
Mà sắc mặt hắn lại giống như còn đen hơn cả mây kia, ngưng tụ hàn ý lạnh lẽo.
Phương Nguyên cũng ngẩn ra, giải thích:
- Vừa rồi ta thấy thế cục chung quanh hung hiểm, mấy vị đạo hữu phải chịu áp lực quá lớn.
Vương Trụ trực tiếp lạnh lùng cắt ngang lời hắn, ánh mắt ngưng tụ, giống như hung thú chọn người mà cắn, uy nghiêm nói:
- Áp lực của bọn họ lớn là chuyện của bọn họ, đã vào Long Tích, cho dù chết cũng phải hoàn thành chức trách của mình, mà ta lúc trước đã nói rồi, nếu ta là đội trưởng, các ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta mà làm việc, lệnh ra thì làm, lệnh thu thì dừng, ai lo việc nấy, không thể hỗn loạn, cũng không được tự cho là thông minh, đã nói rõ ràng như vậy, ngươi lại thích thể hiện, mạo muội xuất thủ, nếu xảy ra phiền phức, trách nhiệm do ai gánh?
Phương Nguyên hơi nhíu mày, không trả lời.
Vương Trụ vẫn chưa hết giận, nhìn ra trong lòng Phương Nguyên không vui, lại giống như tướng sĩ Ma Biên không nghe lời ngày trước, sắc mặt càng khó coi hơn, tiếp tục nói:
- Ngươi chỉ lo xuất thủ, cho dù cứu người, nhưng trắc lượng linh mạch lại không cần bận tâm à? Ngươi được xưng là lục đạo khôi thủ gì đó, chẳng lẽ không biết linh mạch trong Long Tích này luôn thay đổi, một khi bỏ lỡ cơ hội này, sẽ có bao nhiêu chuyện xảy ra?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Khu vực ta phụ trách đã hoàn thành rồi!
Vương Trụ tức giận, hai mắt trợn lên, lạnh lùng nhìn về phía hắn, quát khẽ:
- Hoàn thành thì không cần tuân lệnh ta nữa à?
Lời này vừa được nói ra, không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên ngưng kết, vô cùng áp lực.
Đại đao màu đen của Vương Trụ vẫn chưa thu lại, ba ngàn Hỏa Nha sau lưng cũng vẫn bay múa trong không trung.
Nhìn hắn tức giận như vậy, dường như Phương Nguyên còn chống đối một câu sẽ một đao chém tướng.
Cách đó không xa, đám người Ban Phi Diên vừa trắc lượng linh mạch xong, còn có đám người Lạc Phi Linh, Tống Long Chúc cũng đều tụ tập lại, có người ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, có người ngầm có vẻ lo lắng, cũng có người tức giận bất bình, dường như không nhịn được muốn chống đối Vương Trụ.
Không khí chung quanh lập tức trở nên vô cùng áp lực, lạnh lẽo đáng sợ.
Vẻ mặt các tu sĩ đều căng thẳng, không khí giống như chạm cái là nổ.
Mà Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt của Vương Trụ, trong lòng cũng sinh ra rất nhiều ý bất bình.
Nhưng hắn trầm mặc rất lâu, vẫn ôm quyền với Vương Trụ, nói:
- Lời Vương đạo huynh nói, ta sẽ ghi nhớ!
Các tu sĩ chung quanh nghe thấy những lời này, trong lòng hơi buông lỏng, cũng lờ mờ thở dài một tiếng.
Không khí chung quanh trở nên có chút hòa hoãn.
Vương Trụ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên một lúc, cơn tức trên người cũng chậm rãi đi.
Hắn chậm rãi thu hồi đại đao màu đen, ánh mắt lạnh lùng, đảo qua mọi người, quát khẽ:
- Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, ta là đội trưởng, các ngươi đều phải theo lệnh ta mà làm việc, nếu ai còn tự cho là thông minh, không tuân thủ lệnh ta...
Thanh âm hơi trầm xuống, mắt như mũi dao:
- Chém!
Tuy xuất hiện di chủng quấy phá cũng rất hung hiểm, nhưng hung hiểm này cuối cùng cũng trôi qua, mà địa điểm trắc lượng được xác định lúc trước cũng đều đã hoàn thành, kể từ đó, chỉ còn lại hai địa điểm trắc lượng.
Đối với đoàn người bọn họ mà nói, nhiệm vụ tiến triển rất thuận lợi, bình yên vượt qua hung hiểm, không xuất hiện thương vong, cũng không tổn thương người nào, có thể nói là phi thường hiếm có, nhưng trong đoàn người như vậy, không khí ngược lại trở nên áp lực.
Ra khỏi vực này, đoàn người yên lặng đi tới nơi thứ hai, không ai nói chuyện.
Chương 1227 Long Tích tàn trận (1)
Các tu sĩ hoặc nhiều hoặc ít, có lẽ cố ý hoặc vô tình, đều thầm hướng ánh mắt về phía Phương Nguyên, hàm nghĩa rất phức tạp, nhất là đối với đám người Chung Thái Hòa lúc ấy thủ bốn phía mà nói, Phương Nguyên đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành trắc lượng, sau đó ra tay giúp bọn họ hóa giải hung hiểm, đối với bọn họ mà nói là trợ giúp rất lớn, nhất là Chung Thái Hòa, thậm chí nói là ơn cứu mạng cũng không đủ.
Nhưng một phen răn dạy của Vương Trụ lại làm mất mặt Phương Nguyên, cho dù là bọn họ cũng cảm thấy việc này có chút bất công đối với hắn, Vương Trụ giống như hoàn toàn không để tính mạng của bọn họ vào mắt, tất nhiên khiến bọn họ không thoải mái, nhưng nếu luận về thân phận và địa vị thế gia tử, bọn họ lại trời sinh thân cận với Vương Trụ, loại cảm giác này khiến tâm tình bọn họ trở nên cực kỳ phức tạp.
Chỉ là bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, lúc này cũng chỉ có thể như vậy.
Vương Trụ cũng không định thương lượng gì với bọn họ.
Phương Nguyên cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, vẫn sắc mặt như thường, cho tới lúc nghỉ ngơi ở một sơn cốc, Phương Nguyên cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó, tu dưỡng sinh tức, dường như không chịu ảnh hưởng gì, có điều đám người Lạc Phi Linh, Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân thì không tránh khỏi có chút lo lắng, Lạc Phi Linh ngồi bên cạnh Phương Nguyên, chỉ nắm tay hắn, cũng không biết nên khuyên như thế nào.
- Ngươi cứ yên tâm, ta không để trong lòng đâu!
Phương Nguyên nhìn ra thần sắc lo lắng của nàng ta, cười nói:
- Yêu cầu đó của hắn, nhìn thì vô lễ, kỳ thật cũng chỉ là muốn nắm tất cả biến hóa trong tay, để tránh sinh biến mà thôi, chúng ta lần này tiến vào Long Tích, dù sao cũng lấy nhiệm vụ làm trọng, cái khác không luận!
- Cho dù là như vậy, hắn nói năng cũng có chút quá đáng.
Tống Long Chúc không nhịn được nói:
- Ngươi cũng không phải thực sự cãi lại mệnh lệnh của hắn, chỉ là sau khi hoàn thành việc mình được phân thì mới đi cứu người, hóa giải thế nguy lúc ấy, cho dù không có công thì cũng không nên nói ngươi có tội mới đúng, cũng không phải lão Tống ta dùng tâm tiểu nhân nhìn người, ta thấy vị Vương gia Đạo Tử đó kỳ thật có chút ý tứ chuyện bé xé ra to, e là muốn dùng ngươi để lập quy củ!
Vi Long Tuyệt Bình thường trầm mặc ít lời cũng mở miệng nói:
- Kỷ luật nghiêm minh là đúng, nhưng tính tình của Vương gia Đạo Tử này quá bá đạo, dùng sách lược trị quân ở Ma Biên trong bí cảnh, chưa chắc đã thích hợp, hắn tâm sinh có thành kiến, không cho mấy người chúng ta đi giúp bọn họ đóng giữ, chính là phạm sai lầm, về sau di chủng ập tới, lại xem nhẹ thực lực của long chủng đó, không thể trảm sát nó nhanh như mong muốn, khiến người phòng thủ lâm vào hiểm cảnh, lại là một sai lầm, mà tới về sau, vô cớ giận dữ, lại là...
- Chư vị đạo hữu cứ nghe ta nói một lời!
Phương Nguyên nghe ra, những người này kỳ thật đều có ý bất bình cho mình, tuy hắn không tiến vào Côn Luân Sơn, nhưng lúc trước mọi người cùng nhau nổi danh ở đại đạo lục khảo, xếp vào Tiểu Thất Quân, liền khiến bọn họ vẫn có một loại đồng cảm, nhưng tuy hiểu tâm tư của bọn họ, cũng minh bạch hảo ý của bọn họ, lại không thể không ngắt lời họ:
- Chuyện đã xảy ra rồi, cứ mặc hắn đi, một chút việc nhỏ, không cần để trong lòng, bất kể là như thế nào, chỉ cần hắn là vì nhiệm vụ, vậy đều có thể lý giải!
Khi nói liền nhìn Lạc Phi Linh một cái:
- Dù sao, lần này chúng ta đều là để hoàn thành chuyện này!
Ánh mắt Lạc Phi Linh nhìn Phương Nguyên lập tức trở nên mềm mại.
Mà người khác nghe vậy cũng không tiện nhiều lời, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là muốn tới an ủi Phương Nguyên một chút, chứ chẳng làm được gì khác.
Cũng không biết có phải thực sự giống như đám người Tống Long Chúc suy đoán, Vương Trụ là cố ý lấy Phương Nguyên ra lập quy củ hay không, nhưng tóm lại, sau khi trải qua sự kiện đó, trong đoàn người này của bọn họ, thực sự không ai dám trái lệnh của hắn, tất cả đều theo lệnh mà làm, hiện giờ tốc độ làm việc cũng nhanh hơn không ít, rất nhanh qua ngày thứ ba đã trắc lượng xong khu vực thứ hai.
Trong quá trình này không xuất hiện biến cố gì, tất cả đều thuận lợi, sắc mặt các tu sĩ cũng dịu đi rất nhiều.
- Nếu trắc lượng khu vực thứ hai đã thuận lợi như vậy, vậy đừng chậm trễ thời gian, mau chóng chạy tới khu vực thứ ba đi, đến nơi đó cũng tận hết khả năng hoàn thành với tốc độ nhanh nhất, sau đó đi hội hợp với đội khác, tuy chúng ta lúc trước đã ước định với bọn họ là thời gian bảy ngày, nhưng nếu có thể hoàn thành trong năm ngày là tốt nhất, luôn phải hoàn thành trước hai đội bọn họ mới được.
Mà thấy các tu sĩ đều theo lệnh mà làm, không ai nói gì, nhiệm vụ lại tiến triển vô cùng thuận lợi, sắc mặt Vương Trụ cũng dễ coi hơn, tuy vẫn là bộ dạng miệng đen mặt đen, nhưng tóm lại đã không còn lúc nào cũng tức giận đáng sợ giống như lúc trước.
Sau khi trắc lượng xong khu vực thứ hai, vốn muốn nghỉ ngơi hồi phục một phen, nhưng hắn suy tĩnh một hồi, liền ra quyết định lên đường.
Các tu sĩ nghe vậy cũng không dị nghị, đều đáp ứng.
Hiện giờ chẳng ai muốn đi chạm vào nọc của hắn vì loại việc nhỏ này.
Lúc đi đường cũng rất thuận lợi, tuy đã hoàn thành hơn nửa nhiệm vụ, nhưng các tu sĩ vẫn không buông lỏng cảnh giác, tộc độ bay cũng không quá nhanh, mà là vừa hành tẩu vừa chú ý quan sát, xác định an toàn mới đi qua, trong quá trình này tất cả mọi người đều trầm mặc ít lời, rất ít nói chuyện với nhau.
Chương 1228 Long Tích tàn trận (2)
Phương Nguyên cũng thích bầu không khí này, chỉ vừa đi đường vừa lĩnh ngộ tàn trận của Long tộc chung quanh.
Hiện giờ hắn mỗi một ngày đều đang tiêu hóa thiên thư mà lúc trước rùa già truyền cho mình, khi nhàn hạ cũng chậm rãi tham ngộ Vạn Linh Quyển viết trên Tam Sinh Trúc Thư đó, nếu là ở bên ngoài, chỉ có trận đạo chi lý đơn thuần, tham ngộ tất nhiên sẽ tất nhiên có chút phiền phức, nhưng ở đây, lại có thể ấn chứng tàn trận thái cổ Long tộc lưu lại, vô cùng hữu ích cho hắn lĩnh ngộ những trận pháp chi đạo này.
Cứ vậy chậm rãi đi đường, đã tiếp cận khu vực thứ ba, chỉ cần trắc lượng xong hướng đi của linh mạch khu vực này, nhiệm vụ của tiểu đội bọn họ đã xem như được hoàn thành, hội hợp với hai đội khác, thôi diễn ra vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, sau đó phong ấn nó, nhiệm vụ lần này xem như đã hoàn thành, công đức lớn lại dễ dàng như vậy, trong lòng các tu sĩ tất nhiên đều không tránh được có chút hưng phấn.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên vẫn đang ngưng thần quan sát tàn trận của thái cổ Long tộc chung quanh bỗng nhiên biến sắc.
Lạc Phi Linh ở bên cạnh đã nhận ra biến hóa trên vẻ mặt của hắn, hiếu kỳ nói:
- Phương Nguyên sư huynh, sao thế?
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:
- Hình như có chút không đúng...
Lạc Phi Linh ngẩn ra, nói:
- Có vấn đề gì à?
Hai người bọn họ nói chuyện, thanh âm rất khẽ, nhưng trong đội này của bọn họ, mọi người đều rất trầm mặc, không ai nói chuyện, cho nên lúc này lại đều nghe thấy, ai nấy sắc mặt ngưng trọng, dứt khoát ngừng lại trên một ngọn núi, ngay cả Vương Trụ đi trước nhất cũng nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Phương Nguyên, dường như cũng muốn nghe xem hắn muốn nói gì...
Nhưng nghênh đón ánh mắt của mọi người, Phương Nguyên lại trầm mặc rất lâu, chỉ lắc đầu.
Ánh mắt nhìn về phía hắn của các tu sĩ lập tức trở nên có chút cổ quái.
Sắc mặt Vương Trụ lại trực tiếp sầm xuống, trầm giọng quát:
- Nếu không có chuyện gì thì đừng nói lung tung, khiến người ta bực mình!
Sau đó cũng không nhiều lời, tiếp tục bay lên hư không, tiến về phía trước.
Các tu sĩ cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì, đi theo.
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi có phải phát hiện ra gì không?
Lạc Phi Linh lại biết tính tình của Phương Nguyên, hơi tụt lại phía sau, thần niệm truyền âm, thấp giọng hỏi.
Phương Nguyên nói:
- Ta cảm giác được tàn trận của Long tộc ở chung quanh dường như có chút không đúng...
Lạc Phi Linh cũng cả kinh:
- Là có vấn đề ở chỗ nào?
Phương Nguyên lắc đầu, nhất thời không trả lời được.
Mấy ngày nay hắn vẫn dốc lòng quan sát tàn trận của thái cổ Long tộc, ít nhiều cũng có chút lĩnh ngộ, nhưng lúc này, trên đường đi, hắn lại bỗng nhiên phát hiện tàn trận chung quanh dường như khác với lúc trước mình nhìn thấy, loại cảm giác này rất là cổ quái.
Nhưng dù sao hắn cũng nghiên cứu Vạn Linh Quyển đó không lâu, chưa nắm vững, cho nên không nói ra được cụ thể.
Càng không biết, loại nghi ngờ này của mình rốt cuộc có chuẩn xác hay không.
- A, không thể đi, không thể đi..
Cũng vào lúc Phương Nguyên đang nghi hoặc, Hậu Quỷ Nhi vẫn đang bay ở phía trước, ôm đùi Tống Long Chúc, mượn pháp vân của hắn đi đường, thuận tiện ngắm nhìn Hứa Ngọc Nhân đột nhiên giống như phát giác ra gì đó, lập tức biến sắc, từ trên pháp vân của Tống Long Chúc nhảy lên, mặt đầy hoảng sợ nhìn chung quanh, tiếng kêu to này rất đột ngột, khiến mọi người chung quanh đều giật nảy mình.
- Ngươi có phát hiện gì à?
Mà nhìn thấy bộ dạng này của Hậu Quỷ Nhi, trong lòng Phương Nguyên cũng cả kinh, vội vàng chạy lên.
- Ta... Ta... Ta cũng không biết...
Hậu Quỷ Nhi chỉ vẻ mặt hoang mang giơ tay lên chỉ về phía trước, nói:
- Nhưng chỗ đó không thể đi!
Nghe thấy những lời này, các tu sĩ chung quanh đều lắp bắp kinh hãi, tốc độ chậm lại, vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Hậu Quỷ Nhi, cũng không biết vì sao hắn lại nói như vậy, mà Vương Trụ ở phía trước sắc mặt cũng nghiêm lại, thần thức vội vàng quét ra xung quanh, sau khi xác định chung quanh không có dị trạng gì mới quay đầu lại quát:
- Xảy ra chuyện gì?
Hậu Quỷ Nhi vẫn chỉ vẻ mặt hoang mang, không thể trả lời hắn.
Cũng là Phương Nguyên vốn chỉ có chút suy đoán chứ chưa rõ ràng, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng của Hậu Quỷ Nhi, sự bất an trong lòng lại càng chân thật hơn, cũng xác định hơn, tâm thần căng thẳng, lăng không chạy lên cản mọi người, vẻ mặt ngưng trọng, nói với Vương Trụ:
- Có chút không thích hợp, phía trước chắc chắn có hung hiểm, ta đề nghị đợi chút hẵng đi!
Nhìn thấy hắn cũng nói như vậy, trong lòng các tu sĩ lại lạnh toát, vội vàng ngừng lại, nhìn chung quanh.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Chẳng lẽ là phía trước có di chủng hoạt động?
- Nhìn thì hình như tất cả đều bình thường mà.
Nghe thấy lời nói của Phương Nguyên, những người tu hành khác đều có chút khẩn trương, cảnh giác đề phòng xung quanh.
Dù sao nơi này cũng là Long Tích, hung hiểm vô số, các tu sĩ không ai dám lơ là.
Bao gồm cả Vương Trụ ở bên trong, lúc này đều thôi động thần thức tới vô cùng, tùy thời ứng đối tất cả biến hóa có khả năng xuất hiện.
Nhưng thôi động thần thức, lại chỉ cảm thấy trong Long Tích là một mảng im lặng, gió nhẹ thổi qua rừng, suối nhỏ róc rách, ngay cả di chủng Long tộc hung ác cũng không có một con, hoàn toàn giống như lúc họ tới, làm gì có hung hiểm nào xuất hiện?
Mà thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, Phương Nguyên cũng không khỏi nhíu mày, hắn nhìn Hậu Quỷ Nhi, biết biểu cảm hoảng sợ trên mặt hắn không phải giả, cộng với mình cũng sinh ra loại cảm giác đó, trong lòng càng xác định hơn.
Chương 1229 Có hung hiểm (1)
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, thấp giọng nói:
- Tàn trận Long Tích chung quanh dường như bị sinh linh nào đó thay đổi, phía trước chắc chắn có hung hiểm!
Các tu sĩ thấy bộ dạng ngưng trọng của hắn, vẻ mặt đều có chút biến hóa.
Trước đây gặp phải những di chủng Long Tích đó đã sợ lắm rồi, nếu còn đáng sợ hơn cả những di chủng đó, lại sẽ là gì?
- Tàn trận chung quanh từng bị động tới...
Ban Phi Diên lại nghiêm túc xem xét chung quanh, sau đó nhìn Phương Nguyên, nhíu mày nói:
- Ngươi làm sao mà thấy được?
Các tu sĩ nghe vậy đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Phương Nguyên, đáy mắt cũng có nghi vấn.
Phương Nguyên hơi do dự, nói:
- Xin chư vị đạo huynh hãy tin ta, ta có chút lĩnh ngộ đối với tàn trận trong Long Tích này, tuy không sâu, nhưng cũng có thể phân biệt ra một số manh mối, có thể cảm nhận được tàn trận chung quanh tựa hồ là bị người ta động tay động chân, sinh ra biến hóa rất nhỏ, mà theo như thôi diễn, nếu ta đoán không lầm, phía trước có khả năng sẽ có một số biến cố đáng sợ!
- Cái này...
Các tu sĩ nghe vậy lại có chút hồ đồ.
Bọn họ đều có lý giải đối với trận đạo, nhưng đối với một số đạo lý cao thâm thì có chút không hiểu.
Bởi vậy theo bản năng đều nhìn về phía Ban Phi Diên.
Mà Ban Phi Diên lúc đầu cũng nghiêm túc lắng nghe Phương Nguyên, nhưng nghe tới về sau, trên mặt lại lộ ra một tia biểu cảm kỳ dị, bật cười:
- Lời này của Phương Nguyên đạo hữu có chút khoa trương rồi, trận đạo của Long tộc chính là bắt nguồn từ trận đạo thái cổ, có khác biệt lớn đối với trận đạo mà chúng ta hiện giờ được học, thậm chí truyền thừa cũng hoàn toàn khác, cho dù phóng mắt khắp toàn bộ Thiên Nguyên, tính cả các Đại Trận Sư tuyệt đỉnh của Dịch Lâu, người có thể nói ra một hai về trận đạo thái cổ này cũng không có mấy, ngươi không ngờ dám nói mình có chút lĩnh ngộ?
Dù là ai cũng nghe ra ý hoài nghi và chê cười trong lời nói của hắn, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên lại lập tức thay đổi mấy phần.
Cho dù là đám người Tống Long Chúc, sắc mặt lúc này cũng có chút cổ quái, quay sang nhìn nhau.
Chỉ có Lạc Phi Linh là bất mãn nhìn Ban Phi Diên, nói với Phương Nguyên:
- Phương Nguyên sư huynh, có gì khác vậy?
Sắc mặt Phương Nguyên có chút trầm trọng, chuyện hắn từ chỗ rùa già có được truyền thừa tiên văn thái cổ và Vạn Linh Quyển trên Tam Sinh Trúc là không tiện nói với người ngoài, huống hồ cho dù nói, bọn họ cũng không thể phân biệt thật giả, rất là khó tin, quan trọng hơn là, kỳ thật dựa vào lý giải nông cạn của mình đối với trận đạo, cũng chỉ có một loại cảm giác lờ mờ, không thể nói ra một cách rõ ràng chắc chắn.
Hắn có thể xác định cách nghĩ này, quan trọng hơn, còn có trực giác của Hậu Quỷ Nhi làm chứng cho mình.
Vừa nghĩ một chút, lại nghiêm túc nói:
- Ta không dám nói mình tinh thông tàn trận Long tộc, nhưng ta quả thật được dị nhân truyền pháp, có chút lĩnh ngộ, xin chư vị tin ta, vả lại, vị đồng môn Hậu Quỷ Nhi này của ta trời sinh nhạy bén, cũng đã phát hiện một số hung hiểm....
Các tu sĩ nghe hắn nói như vậy, lại đều hướng ánh mắt về phía Hậu Quỷ Nhi.
Từ lúc tiến vào, bọn họ đã có chút tò mò đối với Hậu Quỷ Nhi này, không biết Phương Nguyên vì sao lại cứ muốn mang một người cơ hồ là không có tu vi vào Long Tích này làm gì, nếu nói hắn cố ý muốn mang theo người như vậy vào kiếm công lao, lại không giống lắm, dù sao người như vậy, với chút tu vi này, tiến vào Long Tích, ngay cả chân sau cũng chẳng kéo được, chỉ xem như là một người có cũng được mà không có cũng không sao.
Nếu nói hắn có một loại thiên phú đối với hung hiểm, vậy thì cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
- Ngươi có phải đã phát hiện gì không, mau nói đi!
Vương Trụ đã có chút bực mình, nhìn về phía Hậu Quỷ Nhi, lớn tiếng nói.
Hậu Quỷ Nhi bị hắn khiển trách, lại có chút hoang mang, chỉ cúi đầu, không dám lên tiếng.
Mọi người thấy vậy, cảm thấy tâm tư khó định, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên trở nên cổ quái.
Vương Trụ cố nén sự mất kiên nhẫn trong lòng, ánh mắt quay sang Ban Phi Diên, nói:
- Ban đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?
Ban Phi Diên vẫn ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, thầm bấm ngón tay, dường như cũng đang thôi diễn.
Nghe thấy Vương Trụ hỏi mình, lại không nhịn được bật cười, nói:
- Nếu đã hỏi ta, vậy ta cũng chỉ đành nói cặn kẽ, vừa rồi ta đã thôi diễn hướng đi của linh mạch chung quanh, thật sự không nhìn ra những tàn trận này có biến hóa gì, càng không nhìn ra chúng bị người ta động tay động chân lúc nào, huống hồ, trong Long Tích này, di chủng không ít, lại chưa từng nghe nói có sinh linh có trí tuệ, nói như thế, ha ha, nếu không phải Phương Nguyên đạo hữu nhìn lầm, vậy thì chắc hẳn là bởi vì tạo nghệ trận đạo của Phương Nguyên đạo hữu quá mạnh, vượt ta quá xa mà thôi!
Các tu sĩ nghe thấy những lời này, làm sao còn không hiểu?
Vị Ban Phi Diên này có danh xưng tiểu bối trận đạo đệ nhất nhân, hắn ở trên đạo trận đạo này, tiến thêm một bước thì có tư cách xưng là đại tông sư trận đạo đương thời, mà Phương Nguyên, tuy từng là khôi thủ trận đạo, nhưng đại đạo lục khảo Trung Châu chỉ là khảo hạch nho nhỏ để thi đậu Trận Sư mà thôi, hai người làm sao có thể đánh đồng?
Trong mắt mọi người, trận đạo của Phương Nguyên tất nhiên là không bằng hắn.
Tuy hắn vừa rồi nói rất khách khí, nhưng trên thực tế đã hoàn toàn phủ nhận cách nói của Phương Nguyên.
Nói rất rõ ràng là mình không phát hiện ra điều gì dị thường, còn thiếu mỗi nước trực tiếp vạch trần Phương Nguyên là đang nói hưu nói vượn.
Chương 1230 Có hung hiểm (2)
Mà Vương Trụ nghe thấy những lời này, sắc mặt cũng trầm xuống, so với Phương Nguyên, hắn đương nhiên tin lời nói của tiểu bối trận đạo đệ nhất nhân Ban Phi Diên hơn, mắt thấy thời gian đã chậm trễ không ít, đã có chút bực mình, hung hăng nhìn Phương Nguyên một cái, nói:
- Có chuyện gì thì nhìn rõ rồi hẵng nói, nếu lại có người còn nói hưu nói vượn, dao động quân tâm, vậy đừng trách ta đao hạ vô tình!
Dứt lời, quát khẽ một tiếng:
- Tăng cường đề phòng, tiếp tục lên đường!
Các tu sĩ nghe vậy, tuy trong lòng ít nhiều cũng có chút do dự, nhưng vẫn theo lời gọi mây chuẩn bị lên đường.
Nhưng nhìn một mảng non xanh nước biếc phía trước, ý báo động trong lòng Phương Nguyên càng lúc càng mạnh, không nhịn được tiến lên nói:
- Không thể!
Đội trưởng Vương Trụ ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Phương Nguyên nghiêm túc suy nghĩ, nói:
- Trong Long Tích, quá hung hiểm, để ổn thỏa, chúng ta hay là đổi nơi trắc lượng đi!
Nghe thấy những lời này, Ban Phi Diên ở bên cạnh bỗng nhiên cười xì một tiếng.
Các tu sĩ quay đầu lại nhìn, liền thấy ánh mắt hắn có chút bỡn cợt nhìn Phương Nguyên.
Sắc mặt đội trưởng Vương Trụ cũng trầm xuống, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, nói:
- Khu vực này vốn chính là chúng ta trước đó đã thôi diễn ra, cách chúng ta gần nhất, cũng thích hợp nhất, nếu thuận lợi, chúng ta có thể đảm bảo mình sẽ trở thành đội sử dụng thời gian ngắn nhất trong ba đội, nếu tùy tiện sửa đổi, lại phải tiêu hao tinh lực để tìm kiếm một khu vực thích hợp, sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian?
Không khí chung quanh đã có chút ngưng trọng.
Ai nấy đều nhìn Phương Nguyên với vẻ cổ quái, lộ ra có chút phức tạp.
Kỳ thật không chỉ là Vương Trụ, cho dù trong lòng người khác, trừ đám Tống Long Chúc từng có quan hệ đồng sinh cộng tử với Phương Nguyên ra, cũng ít nhiều đều nghĩ, chẳng lẽ lục đạo khôi thủ này đúng là vì bị đội trưởng Vương Trụ lập uy trước mặt mọi người, trong lòng bất mãn, bởi vậy cố ý vào thời điểm mấu chốt này tùy tiện nói ra gì đó, cố ý khiến đám người mình tốn thêm công phu, không đoạt được hạng nhất trong ba đội!
Đối với người khác mà nói cũng không quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi, nhưng Vương Trụ lại không đồng ý!
Hắn có tiếng là tính tình mạnh mẽ, cho dù đi đường cũng phải tới mục tiêu đầu tiên, huống chi là làm nhiệm vụ?
Mà Phương Nguyên nghe Vương Trụ nóivậy, mày cũng nhíu lại, thấp giọng nói:
- Dù đưa mọi người vào hung hiểm cũng không để ý à?
Đội trưởng Vương Trụ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên một lúc, mới lạnh giọng cười nói:
- Ha ha, hung hiểm, trong Long Tích, sao có thể không có hung hiểm? Trước khi vào Long Tích, chúng ta đều đã biết, nhiệm vụ lần này có công lao lớn, nhưng cũng có hung hiểm lớn, đừng nói ngươi hiện giờ chẳng nói được rõ ràng, cho dù phía trước thực sự có hung hiểm, chẳng lẽ chúng ta lại cóng tay cóng chân à?
Nói xong liền hét lớn một tiếng:
- Tiến lên, dù phía trước thực sự có hung hiểm gì, ta cũng có thể một đao chém rụng!
Không để ý tới Phương Nguyên, lập tức nhảy lên đằng vân, muốn tiếp tục lên đường.
Các tu sĩ thấy thế đều thở dài, đi theo.
Ngay cả Phương Nguyên lúc này cũng biết mình không thuyết phục được Vương Trụ, tâm thần ngưng trọng, lại không lên tiếng.
- Không thể... Không thể...
Nhưng các tu sĩ vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên có người kinh hoàng hô to, chính là Hậu Quỷ Nhi, hắn vừa thấy các tu sĩ muốn tiếp tục tiến về phía trước, còn dẫn theo hắn đi cùng, lại sợ tới lông tơ cả người dựng đứng, hét to:
- Còn tiến tới là chết hết đó!
Các tu sĩ bị bộ dạng này của hắn ảnh hưởng, trong lòng không khỏi hơi trầm xuống.
- Ta đã hạ lệnh rồi, ngươi còn dám ở đây nói hưu nói vượn!
Vương Trụ ở phía trước nghe thấyvậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ giận dữ, sát khí ở đáy mắt đột nhiên dâng lên, lúc trước lửa giận của hắn đã sớm ở bên rìa bùng nổ, lúc này lại không thể nhịn được nữa, đối với Phương Nguyên, đối với những đồng bạn được mọi người xác định danh sách chính thức, cùng nhau tiến vào làm nhiệm vụ, hắn còn không tiện thực sự nói gì, nhưng đối với Hậu Quỷ Nhi tu vi chẳng ra gì này, hắn sao có thể để vào mắt?
- Nguy ngôn tủng thính, dao động quân tâm, đáng chết!
Trong một tiếng gầm, "Rầm" một tiếng, đại đao màu đen đột nhiên chém tới.
Một đao này chém ra, thiên địa biến sắc, gió tụ mây gào.
Tống Long Chúc ở bên cạnh Hậu Quỷ Nhi cũng bị một đao này dọa sợ, không ngờ không kịp làm ra phản ứng gì.
Nhìn ra được rõ ràng, một đao này của Vương Trụ là thực sự mang sát tâm, muốn dùng đầu Hậu Quỷ Nhi để chấn nhiếp dưới trướng dưới trướng.
- Bốp...
Nhưng một đao này hạ xuống, lại không thấy máu tươi chảy ra.
Các tu sĩ lúc này mới nhìn thấy là Phương Nguyên tung người tới, lật tay tóm lấy sống dao trong tay Vương Trụ.
Vương Trụ nhìn Phương Nguyên, ánh mắt lạnh lùng, nói:
- Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi mà làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ,ta sẽ giết ngươi!
Phương Nguyên hơi trầm mặc, sau đó cắn răng, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, thấp giọng nói:
- Ta cũng vậy!
Lúc Phương Nguyên tóm lấy sống đao, không khí đột nhiên trở nên ngưng kết.
- Ngươi muốn làm gì?
Vương Trụ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
Nhìn ra được, sắc mặt của hắn rất khó coi, cơn giận cũng rất lớn, giống như một tòa núi lửa sắp phun trào.
Trong ánh mắt không hề che giấu sự phẫn hận đối với Phương Nguyên, chung quanh có người thấy tình thế giương cung bạt kiếm như này, trong lòng cũng có chút khẩn trương, muốn đi lên khuyên can. Nhưng bình thường Vương Trụ hung uy rất thịnh, các tu sĩ ở dưới tay hắn đều tận hết khả năng không tìm phiền toái.
Bình luận facebook